Professional Documents
Culture Documents
Dune Xu Cat Thuviensach - VN
Dune Xu Cat Thuviensach - VN
Bộ sách: Xứ Cát
Số trang: 712
Kích thước: 16 x 24 cm
Sửa lỗi chính tả: Cáo Chín Đuôi, Thu Phương, Sói
Cô Độc, Lăn Không Cần Bánh, Đậu Tuấn NA, Shi
Béo
Beta: Đào Tiểu Vũ
Nguồn: fb.com/Ebook.Full.Prc
Giới thiệu:
Nhận định
Có lẽ khó khăn lớn nhất khi đọc quyển sách này chính
là phải đặt nó xuống.
Classic Sci-Fi
Mời các bạn đón đọc Xứ Cát của tác giả Frank
Herbert.
Giới thiệu
DUNE
- Chicago Tribune
- Arthur C. Clarke
DUNE MESSIAH
- Galaxy Magazine
CHILDREN OF DUNE
- Publishers Weekly
GOD EMPEROR OF DUNE
- Time
HERETICS OF DUNE
“Một phần vĩ đại của công trình tưởng
tượng... ma lực không thể phủ nhận.”
Người dịch
Đôi lời của dịch giả
Mẹ Chí tôn.
“Ngon ạ.”
Cậu quan sát chiều cao của mẹ, nhận thấy
một chút căng thẳng toát ra từ hai vai khi
mẹ chọn quần áo cho cậu từ các giá để
đồ trong phòng. Người khác thì hẳn đã
không nhận ra sự căng thẳng này, nhưng
mẹ đã huấn luyện cậu theo Phương pháp
Bene Gesserit - quan sát từ những chi
tiết nhỏ nhặt nhất. Mẹ quay lại, mang cho
cậu chiếc áo lễ phục. Chiếc áo có phù
hiệu chim ưng Atreides màu đỏ trên túi
ngực.
“Im lặng!”
Đau!
Nó đã dừng lại!
“Tôi biết.”
“Tự do ư?”
“Piter!”
“Vâng, nhưng...”
Bay lên
Bầu trời ngợp tiếng rít.
Và sóng vỗ,
“Ồ.”
“Cái gì?”
“Ta muốn tìm hiểu kỹ hơn về sâu cát.”
“Gì cơ ạ?”
“Ai?”
“Con?”
“Mẹ con muốn cha là người cho con
biết, con ạ. Con thấy đấy, con có thể có
năng lực Mentat.”
“Em?”
“Sao?”
“Không.”
Và sâu cát.
Nó đã chết thật.
“Con hiểu.”
Rồi tắt.
“Vâng.”
“Sao?”
“Ta hiểu.”
“Mahdi!”
“Lisan al-Gaib!”
Cậu có thể nhắm mắt mà nhớ lại tiếng hò
hét của đám đông. Vậy ra đó chính là
cái họ hy vọng, cậu nghĩ. Và cậu nhớ lại
điều Mẹ Chí tôn đã nói: Kwisatz
Haderach. Những ký ức đó khơi dậy cảm
xúc của cậu về cái mục đích kinh khủng,
trùm lên thế giới xa lạ này những cảm
giác quen thuộc mà cậu không thể hiểu.
“Không ư?”
“Cha!”
“Sao cơ?”
“Chúng ta không được để thiếu giấy
phim,” Công tước nói. “Nếu không, làm
sao ta có thể làm cho từng làng mạc, từng
thành phố tràn ngập thông tin của chúng
ta? Người dân phải biết cha cai trị họ
giỏi đến thế nào. Làm sao họ biết nếu
chúng ta không nói cho họ?”
“Thưa vâng.”
“Không ạ.”
“Đúng thế.”
“Luôn luôn.”
“Luôn luôn.”
Paul chúi người ra phía trước, chạm vào
vai Kynes. “Mỗi con sâu cát chiếm cứ
một vùng đất rộng cỡ nào?”
Im lặng.
“Ừ, Gurney.”
“Nam... ở Har...”
Thùm-thùm-thùm-thùm!
Bình tĩnh.
Czigo do dự.
“Anh không thích tôi hợp tác hơn sao?”
Jessica hỏi. “Hãy cho thằng bé một cơ
hội.” Nàng nhếch mép khinh bỉ. “Một cơ
hội nho nhỏ để nó ra khỏi đây, đến dải
cát kia. Hãy cho nó cơ hội đó, rồi thì...”
Nàng mỉm cười. “Anh có thể thấy mình
sẽ được đền ơn xứng đáng.”
“Bom ư?”
Ông ta có ý gì đây?
Cái răng!
Yueh.
Cái ký ức mù mờ do bị đánh thuốc về
hình ảnh một xác chết mềm oặt được kéo
ngang qua ông trong căn phòng này, nó
cứ như hơi nước lơ lửng trong tâm trí
ông. Ông biết đó là xác Yueh.
Im lặng.
Nam tước đứng xoay lưng về phía cánh
cửa mật, lối thoát riêng của ngài phía sau
bàn. Ngài đã đóng sầm nó lại trước một
căn phòng đầy người chết. Giác quan
ngài ghi nhận những tên vệ sĩ bâu lại
nhung nhúc quanh ngài. Mình có hít nó
vào không? ngài tự hỏi. Dù nó là cái gì
đi nữa, liệu mình có dính phải như bọn
họ không?
Mãi mãi...
Yueh.
“Những ai chứ?”
“... quay lại tập hợp tại dải đất hẹp trên
đỉnh núi. Fedor báo rằng không còn ai
sống sót ở Carthag và Ngân hàng Hiệp
hội vừa bị cướp phá.”
Con người.
Con người.
“Paul!”
“Khác biệt?”
“Paul!”
“Paul, con...”
“Không.”
“Không.”
“Tốt.”
“Họ bị thương.”
“Không đủ.”
“Có.”
“Nhưng họ...”
“Vâng.”
“Rồi.”
“Vậy thì!”
“Thế nào?”
“Gì nữa?”
“Hawat sao?”
“Hawat.”
“Nhưng...”
“Piter ư?”
“Piter.”
“Thu nhập.”
“Thu nhập?”
“Đắt!”
“Nhưng bác...”
“Tuyệt!”
“Nhưng...”
“À, ừ, Kynes.”
“Chắc chắn.”
“Chắc là được.”
“Mẹ ơi?”
“Paul!”
Ngay sau đó, cậu nhìn lên khe nứt tại con
dốc mới, quan sát nó, chú ý trạng thái
xốp của cát.
“Đúng thế.”
“Khô-ô-ông...”
“Đúng thế.”
“Có thể.”
“Ông có ý gì?”
“Chấp thuận.”
“Ông có muốn tôi thuyết phục thuộc hạ
của tôi không?”
Cho tôi...
Và sự bằng phẳng.
Những vì sao!
“Thùng... Thùng...”
Sự điên cuồng lại phục hồi, bùng lên từ
vách núi phía xa, át tiếng dùi gọi.
Im lặng!
“Bùm! Bùm!”
Họ chạy.
Đá!
“Bùm...mmmm!”
Lại “Bùm...mmmm!”
Con sâu cát chui lại vào cát, nằm ở đó
trong giây lát, hàm răng pha lê của nó hắt
ánh trăng sáng lóe.
“Tại sao?”
“Nhưng, Stil...”
Ảo ảnh mờ dần.
Tâm trí nàng như thể đang lật qua lật lại
trong đầu nàng. Mạch đập nhanh hơn,
nàng nhận ra cảm giác này. Trong tất cả
sự huấn luyện Bene Gesserit của nàng
không gì chứa đựng một dấu hiệu công
nhận như thế. Nó chỉ có thể là adab, cái
kí ức nghiệt ngã tự đến với ta. Nàng tự
trao mình cho nó, cho phép mình tuôn ra
những lời nói.
“Có.”
“Hàng literjon?”
“Hai literjon.”
“Đủ rồi!”
“Nhưng...”
I korenja okolo!”
Cơn khát.
“Mẹ.”
Nước.
Họ lắng nghe.
“Bi-lal kaifa.”
“Bi-lal kaifa.”
Jessica cảm thấy cái nghi thức tôn giáo
trong những lời đó, nhận thấy phản xạ
kính sợ theo bản năng của chính mình.
Họ liên minh với tương lai, nàng nghĩ.
Họ có ngọn núi của chính họ để trèo.
Đây là giấc mơ của nhà khoa học... thế
mà những con người giản dị này, những
nhà nông này, lòng tràn ngập giấc mơ
đó.
“E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m,” Bá tước
nói. Ông ta săm soi Feyd-Rautha.
“Chính, e-hè-è-è-m-m-m, chính là chàng
trai trẻ này... e-hè-è-m-m-m... hở ông bạn
thân mến?” Bá tước liếc nhìn Nam tước.
“Nam tước thân mến, ông bảo ông đã nói
cho chínhanh bạn trẻ này nghe về chúng
tôi sao? Ông đã nói gì?”
“Tôi đã nói với cháu tôi rằng Bá tước
Fenring rất được Hoàng đế quý mến,”
Nam tước nói. Và ngài nghĩ: Lưu ý hắn
ta cho kỹ vào, Feyd! Một tên giết người
mang cung cách một con thỏ - đấy
chính là loại nguy hiểm nhất.
“Hư-ử-ử?”
“E-hè-è-è-è-è-m-m-m-m-m-m,” Bá tước
nói.
Âm nhạc ngừng.
Trong im lặng đột ngột, cậu lùi lại hai
bước, nâng chìa khóa lên mà thét vang.
“Tôi xin dâng sự thật này cho...” Và cậu
ngừng lại, biết rằng ông bác sẽ nghĩ: Rốt
cuộc cái thằng ranh rồ dại sắp dâng
cho Phu nhân Fenring và gây chuyện
động trời đây!
Cậu thấy các trợ thủ tiến tới, tay cầm một
con dao như kiểu chiếc cưa để làm
nhiệm vụ của mình, liền vẫy tay ra hiệu
họ lùi lại, vẫy tay lần nữa khi thấy họ do
dự. Họ nghĩ chỉ một cái đầu là đủ tôn
vinh ta rồi đấy! cậu nghĩ. Cậu cúi xuống,
xếp hai tay tên đấu sĩ bắt tréo quanh cán
dao thòi ra, rồi rút dao đặt vào trong hai
bàn tay bất động.
Im lặng.
Stilgar nhìn người đàn bà. “Chừng nào
tôi chưa học được những kiểu thức huyền
thuật của Usul, tôi sẽ không thách đấu
với cậu ấy.”
“Phải.”
“Chắc là có.”
“Vậy, nó là gì vậy?”
“Nhưng nếu...”
“Harah!”
“Ừ.”
Mát lạnh.
Ngon.
Mẹ Chí tôn!
Chờ đợi.
À-à-à-à!
“Cái gì...”
“Im lặng thụ nhận đi!”
“Mẹ à, mẹ ổn chứ?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Câm mồm!”
“Thưa Bá phụ.”
“Vâng.”
“Bá phụ!”
“Mười triệu?”
“Rồi sao?”
“Vâng?”
Em thề có Shai-hulud
“Tôi sẽ nhớ.”
“Không ai cả.”
“Tại sao?”
“Để tránh cơn lốc xoáy trên đường đi
của Ngài mà vẫn đủ thì giờ để chạy tới
cưỡi lên Ngài.”
“Lệ là thế.”
Tàu chim!
“Một chiếc tàu chim nhỏ,” Stilgar nói.
“Phải.”
“Vâng.”
“Nếu có chuyện gì, hãy cứu xưởng khai
thác,” Gurney nói. “Còn chúng tôi sẽ leo
lên tàu chim.”
“Tôi ở lại.”
“Bởi Rabban vẫn đang ở đây,” Paul nói.
Ông ta.
“Phải.”
Gurney lưu ý thanh điệu trong giọng
người này - nửa ra lệnh, nửa yêu cầu. Đó
là người tên Stilgar, một gương mặt khác
trong các truyền thuyết Fremen mới.
“Mười.”
“Sao?”
“Ồ?”
Gurney!
Mỹ nữ ngực đầy,
“Không!”
“Tôi sẽ làm.”
“Điên ư?”
“Muad’Dib.”
“Paul!”
“Cứ để họ đe dọa.”
“Đúng thế!”
“Phải.”
Muối.
Già dịch!
Già dịch!
Lười ôi chao ôi
D
DAO CON: loại dao lưỡi mỏng, ngắn
(mũi thường tẩm độc) dành cho tay trái
trong khi giao đấu có sử dụng tấm chắn.
G
GALACH: ngôn ngữ chính thức của Đế
quốc. Là ngôn ngữ lai Inglo-Slavic, với
dấu vết rõ rệt của các thuật ngữ văn hóa-
chuyên môn từng được sử dụng trong
suốt chuỗi di cư dài của loài người.
M
MAHDI: trong truyền thuyết về nhà tiên
tri của người Fremen, là “Người sẽ dẫn
dắt chúng ta đến Thiên đàng”.
MAULA: nô lệ.
SHAITAN: Xa Tăng.
W
WALI: một thanh niên Fremen chưa
được thử thách.
Y
Ý THỨC LỬA: cấp độ tối cao mà Tối
thượng Y pháp có thể đạt tới. (Xem Tối
thượng Y pháp).
HẾT