You are on page 1of 2

Dao Dao, cậu có bạn trai khi nào, sao tớ chưa

từng nghe cậu nói tới…”

“Vừa mới đây thôi, gần đây bận quá chưa kịp
nói với cậu. Có điều chẳng phải bây giờ tớ đã
dẫn người tới giới thiệu với cậu rồi sao, cậu
phải kiểm định đàng hoàng giúp tớ đấy.”

Bạn thân vừa cười đáp lời vừa kéo chúng tôi
lên một chiếc xe tải nhỏ đã cũ nát.

Bạn thân nói cha mẹ cô ấy biết tôi đến thì


kiên quyết bảo tôi tới nhà họ ở, nói là muốn
cảm ơn tôi vì hồi đi học đã luôn chăm sóc cho
cô ấy.

Lúc lên xe, tôi nhìn thấy trên xe có mấy người


đang ngồi rồi, bởi vì trời nóng, mùi mồ hôi
trộn lẫn với mùi xăng xe, hắc đến độ khiến tôi
cảm thấy khó chịu.

Bạn thân thấy vậy liền lấy trong túi ra một


viên kẹo bạc hà đưa cho tôi, tôi không khỏi
cảm động, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ đến
thói quen nhỏ này của tôi.

Ngậm kẹo bạc hà xong, dạ dày tôi không còn


quá khó chịu như vừa nãy nữa. Chật vật
khoảng nửa tiếng trên xe, lúc trời gần tối,
cuối cùng chúng tôi cũng đã tới được nhà của
cô ấy.

Xuống xe xong tôi mới biết, nghe nói hôm nay


tôi đến, cha mẹ của bạn thân sớm đã chuẩn
bị sẵn một bàn thức ăn, đợi chúng tôi vừa
đến là có thể dùng bữa ngay.

Trên bàn ăn, cha mẹ của cô ấy không ngừng


gắp thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn nhiều một
chút, tôi cũng không nỡ từ chối, chỉ có thể
làm theo ý họ.

Tôi gắp một miếng sườn, khi đũa vừa đưa lên
tới miệng, Thẩm Lâm Hi bất ngờ hất khuỷu
tay tôi một cái, cả đũa và sườn đều rơi xuống
đất.

Tôi khom người xuống nhặt, nhưng lại nhìn


thấy màn hình điện thoại đang để dưới gầm
bàn của Thẩm Lâm Hi có viết hai chữ:

[Ðừng ăn!]

You might also like