You are on page 1of 11

KHOA MÔI TRƯỜNG

BÀI THU HOẠCH


CHUYẾN THAM QUAN BẢO TÀNG DI TÍCH
CHIẾN TRANH

Nhìn lại lịch sử mà suy ngĩ

Gvgd:
Sv: lê thị phương
Mssv:0917252
Lớp: 09kmt
Giới thiệu khái quát về bảo tàng chứng tích chiến tranh
Bảo tàng Chứng tích chiến tranh tọa lạc ở số 28 đường Võ Văn Tần, Quận 3,
Thành phố Hồ Chí Minh.
Bảo tàng này được thành lập ngày 4 tháng 9 năm 1975 với tên gọi "Nhà trưng
bày tội ác Mỹ-ngụy". Ngày 10 tháng 11 năm 1990 đổi tên thành "Nhà trưng bày
tội ác chiến tranh xâm lược". Đến ngày 4 tháng 7 năm 1995 (một tuần trước khi
Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton tuyên bố bình thường hóa quan hệ ngoại giao
với Việt Nam), bảo tàng này lại đổi tên thành "Bảo tàng Chứng tích chiến tranh"
như ngày nay .
Bảo tàng Chứng tích chiến tranh trưng bày một số hiện vật, hình ảnh trong
Chiến tranh Việt Nam với các chủ đề: lính Mỹ tàn sát, tra tấn, tù đày dân, rải
chất độc hóa học, phá hoại miền Bắc. Các hiện vật như máy bay, đại bác, xe
tăng, máy chém và hai ngăn "chuồng cọp" được xây dựng đúng kích thước như
ở nhà tù Côn Đảo.
*Bảo tàng có 8 chuyên đề trưng bày:

Những sự thật lịch sử : Âm mưu và quá trình các thế lực thù địch tiến hành
chiến tranh xâm lược Việt Nam.

Bộ sưu tập ảnh phóng sự "Hồi Niệm" của 134 phóng viên thuộc 11 quốc tịch
đã chết trong khi làm nhiệm vụ trên chiến trường Đông Dương.

Chứng tích tội ác và hậu quả chiến tranh xâm lược (về mặt quân sự, kinh
tế,văn hoá, xã hội, hậu quả với con người,thiên nhiên và môi trường).

Chế độ lao tù trong chiến tranh xâm lược với hệ thống các nhà tù, trại tập
trung tiêu biểu, các phương thức tra tấn, hành hạ, huỷ diệt tù chính trị về thể
xác lẫn tinh thần.

Bộ sưu tập ảnh phóng sự của phóng viên Nhật Ishikawa Bunyo và Nakamura
Goro "Việt Nam-Chiến tranh và Hoà Bình".

Nhân dân thế giới ủng hộ Việt Nam kháng chiến.

Tranh thiếu nhi " Chiến tranh và hoà bình".

Các loại vũ khí, phương tiện chiến tranh xâm lược VN.
Nhìn lại lịch sử mà suy nghĩ!
Đây là lần thứ 3 tôi đến với bảo tàng Chứng tích chiến tranh, nhưng tâm trạng
thì vẫn như lần đầu đến đây. Tâm trạng của một người thuộc thế hệ trẻ sinh ra
và lớn lên trong hòa bình, không thể biết được nỗi đau dân tộc, không hiểu được
cái hình ảnh người Việt Nam nằm co ro trong thân phận một dân tộc nhược
tiểu, đắm chìm trong khói lửa của chiến tranh và của lòng thù hận là thế nào?
Cho nên, vẫn phải nhìn, nghe, xem, đọc lịch sử qua những nơi lưu giữ một phần
sự thật chiến tranh. Đó cũng là lý do tôi và các bạn đến đây một lần nữa không
chỉ để làm bài thu hoạch đương lối mà còn để hiểu rõ hơn về lịch sử của dân
tộc.
Bảo tàng chứng tích chiến tranh
Nhìn lại lịch sử:
Sau tháng 7/1954, lợi dụng sự thất bại và khó khăn của Pháp tại Việt Nam,
đế quốc Mỹ đã nhảy vào thay chân Pháp chính thức biến miền nam Việt Nam
thành thuộc địa. Là một quốc gia có tiềm lực kinh tế, quân sự hùng mạnh, âm
mưu làm chủ thế giới… Mỹ đã xây dựng miền nam Việt Nam thành thuộc địa
kiểu mới và là căn cứ quân sự của Mỹ ở Đông Dương. Mỹ rót hàng triệu đô la
vào miền nam và chúng thẳng tay đàn áp các cuộc khởi nghĩa của nhân dân Việt
Nam. Bằng chứng là chúng đã khiến cho biết bao nhiêu người phải mất tất cả:
mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha… nhân dân phải chịu mất nước, đất
nước bị chia thành hai miền với hai chế độ khác nhau. Lòng căm thù Mỹ của
nhân dân ngày càng sâu sắc, miền bắc lúc bấy giờ hoàn toàn giải phóng; còn
nghèo nàn, lạc hậu, quốc khố trống rỗng… nhưng vẫn là hậu phương vững
chắc cho miền nam. Miền nam thì phải chịu ách đô hộ của đế quốc Mỹ, nhân
dân ngày càng bế tắc trước chích sách chính trị của bọn đế quốc. Với ý chí
quyết tâm chiến đấu giải phóng dân tộc của nhân dân còn phải kể đến đường
lối lãnh đạo đúng đắn của Đảng cộng sản Việt Nam. Để rồi ngày 30.4.1975 đã
đi vào lịch sử của đất nước ngàn năm văn hiến; Việt Nam hoàn toàn độc lập, tự
do. Tuy nhiên sau bao nhiêu năm chiến tranh chống Mỹ-Ngụy chúng ta phải chịu
quá nhiều mất mát, đau thương. Đến với bảo tàng chứng tích chiến tranh du
khách mới có thể cảm nhận hết được những gì cha ông ta phải trải qua để đem
lại hòa bình cho chúng ta ngày hôm nay.
Đây là lần thứ 3 tôi đi tới bảo tàng này, nhưng không khác buổi đi lần đầu, căn
phòng mà luôn làm tôi phải dừng chân lâu nhất vẫn là căn phòng ghi giữ tội ác
chiến tranh mà thực dân mỹ đã làm với đồng bào chúng ta, tận mắt nhìn thấy
những bức ảnh mà thực dân Mỹ tàn sát, đồng bào mình, không ai là không khỏi
cảm thấy nghẹt thở
Thật đau đớn khi chứng kiến những bức ảnh người chết không nguyên vẹn,
bọn Mỹ xem đó như một trò đùa, chúng chụp lại những bức hình đó không phải
để làm bằng chứng cho tội ác mà đơn thuần chỉ là làm “kỉ niệm”, thật xót xa cho
bọn vô nhân tính ấy.
Lính Mỹ thuộc sư đoàn bộ
binh số 25 xách một mảnh xác
một chiến sĩ giải phóng vừa bị
trúng lựu đạn, Tây Ninh năm
1967.
Trong khi nhân ta đang khóc
than thì chúng cười sảng khoái
chụp hình “lưu niệm” bên cạnh
một phần thân thể của chiến sĩ
giải phóng, chúng xem xác các
người là một chiến lợi phẩm.

Dưới đây là những hình ảnh


thật đáng kinh tởm, khi bọn đế
quốc cho thấy được bản chất ác
độc của chúng:
Đây là hình ảnh chúng dùng xe tăng
kéo lê người cho đến chết. Cảnh
tương thật man rợ!

Cùng là đồng loại với nhau, thế mà


những tên thực dân Mỹ có thể thản
nhiên xách mảnh xác tả tơi của 1
chiến sĩ cộng sản lên để chụp hình
.Rồi trong 1 bức ảnh khác là hình ảnh đồng bào ta bị chúng buộc chân sau chiếc
xe tải rồi kéo lê lết trên đường! Tôi không thể nói gì hơn ngoài cảm giác điếng
ngừơi vì phẫn uất. Bên dưới những tấm ảnh là dòng được trích ra từ 1
chữ
quyển sách của tác người Pháp: “Quân viễn chinh Mỹ đã đi đến chỗ coi
giả
người VN là 1 sinh vật hạ đẳng, coi việc giết họ không phải là tội ác…Người
VN không có 1 chút quỳên sở hữu và quyền được sống. Tất cả cái mà họ có:
thân thể, tính mạng của họ đều thuộc quyền sở hữu của người Mỹ…” Thật xót
xa!
Cũng ngay tầng trệt chúng ta sẽ phát hiện
một cái ống cống ,du khách không khỏi
sẽ
thắc mắc về hình ảnh này. Đây là một
cả
câu chuyện về một cuộc truy giết người tập
thể: “Khoảng 8 đến 9 giờ tối ngày
25/2/1969, một toán biệt kích hải quân
SEAL ( một trong những đơn vị thuộc lực
lượng biệt kích tinh nhuệ của quân lưc Mỹ),
do trung úy Bod Kerrey chỉ huy tiến vào ấp
5, xã Tịnh Phong, huyện Thạnh Phú, tỉnh
Bến Tre. Họ đã cắt cổ ông Bùi Văn Cát
66
tuổi và bà Lưu Thị Cảnh 62 tuổi, rồi kéo ba em bé là cháu nội của bà đang nấp
trong ống cống và đâm chết hai cháu, mổ bụng một cháu. Sau đó toán lính di
chuyên đến hầm trú ẩn của các gia đình khác bắn chết 15 người ( trong đó có 3
phụ nữ mang thai), mổ bụng một bé gái. Nạn nhân duy nhất sống sót là bé gái
tên Bùi Thị Lượm 12 tuổi, bị thương ở chân. Đến tháng 4/2001, cựu Thượng sĩ
Mỹ Bod Kerrey mới thú nhận tội ác của mình trước dư luận quốc tế”.
Đây là thân thể nạn nhân Hồ Văn
Đang ( bản Khe Sòng, xã Hướng
Hiệp, huyện Đa Krông, tỉnh Quảng
Trị) do bom mìn chư nổ của Mỹ giết
chết ngày 6/11/2003.
Từng tấm ảnh hiện lên, rõ nét như
chứng minh cho tội ác lịch sử của
quân Mỹ. Kia là hình ảnh xác người
chồng chất trên bờ ruộng nhắc nhở
ta không bao giờ được quên cái ngày
mà quân Mỹ tàn sát 504 người dân vô tội làng Sơn Mỹ, tỉnh Quảng Ngãi. Chúng
giết phụ nữ, mổ bụng trẻ sơ sinh, và không bỏ qua cả ngừơi già. Thật không
bằng loài cầm thú! Những người dân ấy nào có tội tình gì đâu? Họ chỉ là những
con người yếu ớt không có khả năng tự vệ. Bọn thực dân dã man hình như đã
mất hết tính người, chúng nhẫn tâm nổ súng vào những con người vô tội như
thế! Thử hỏi nếu mẹ già của chúng, vợ chúng, con cái bé bỏng của chúng cũng
bị chĩa súng vào người như thế, liệu chúng sẽ có suy nghĩ gì?
Khi nhìn tấm hình này tôi không thể kiềm nén xúc động. trên khuôn mặt những
đứa trẻ này hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng. Bọn mỹ nguỵ thật dã man vô nhân tính.
Đến cả trẻ em mà chúng cũng không tha. Tôi tự nói với mình rằng mình thật
may mắn, may mắn vì được sống trong hòa bình. Tôi xót xa đau đớn cho những
đứa trẻ này đáng ra chúng phải có một cuộc sống yên ổn, được học tập , được
vui chơi, chứ không như hình ảnh mà tôi được tận mắt chứng kiến này.
Đi tiếp một đoạn ,tôi giật mình khi nhìn thấy gương mặt bị
biến dạng hoàn toàn, dường như chỉ còn trơ lại đầu lâu của
1 nạn nhân bom phosphore , thật đau đớn xót xa

Tôi cắn chặt răng khi nhìn thấy những thân người teo tóp
xiêu vẹo của các nạn nhân chất độc màu da cam, và tôi
sững sờ trước những quái thai trong lồng kính. Phải, tội ác
của Mỹ đã huỷ hoại không chỉ 1 mà rất nhiều thế hệ của con người Việt Nam
như thế!
Đây là hình ảnh quân Mỹ-Ngụy
đốt phá nhà cửa và thiêu tất cả
những gì có thể cháy.

Chúng tàn phá nhà cửa, làng mạc

Và khi nghe thuyết minh về những thủ đoạn tra tấn của quân Mỹ đối với các
người tù cộng sản, tôi lại 1 lần nữa cảm nhận được nỗi đau của dân tộc mình.
Càng rùng mình trước những cảnh tra tấn kinh hoàng bao nhiêu, tôi lại càng cảm
phục những người con gan dạ của đất Việt Nam bấy nhiêu. Thật tự hào khi
được mang trong mình dòng máu của 1 dân tộc anh hùng. Tôi cứ ngỡ thành ngữ
“thịt nát xương tan” chỉ có trong trang giấy, nhưng hôm nay tôi tin là nó có thật!
Những người tù cộng sản kiên cường bất khuất đã bị chúng bẻ gãy cả 2 tay, 6
lần cưa chân ra từng khúc nhỏ, máu trong người cạn kiệt chỉ còn lại da bọc
xương, nhưng lửa cách mạng vẫn còn! Tôi nghiêng mình kính cẩn trước những
con người như thế!
Những gì mà tôi đã chứng kiến có lẽ chỉ là 1 phần rất nhỏ đối với những mất
mát đau thương của dân tộc tôi. Nhưng nó cũng đã một lần nữa nhắc nhở tôi
không thể, và không bao giờ được lãng quên quá khứ.
Suy nghĩ của bản thân:
Có thể nói, nỗi đau của dân tộc Việt Nam trong chiến tranh ắt hẳn mỗi người
trong chúng ta ít nhiều cũng đã đọc, đã biết qua. Thế nhưng khi đến với bảo
tàng chứng tích chiến tranh, được tận mắt nhìn thấy những tư liệu, hiện vật,
những bức ảnh,những thước phim ghi lại tội ác và hậu quả chiến tranh mà đế
quốc Mỹ đã trút xuống Việt Nam, không ai là không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
Tàn bạo và độc ác, giày xéo và đọa đày, bóc lột và giết chóc, máu và vũ khí, xác
người và mất nước… đấy chính là những gì mà nhân dân Việt Nam nhận được
từ đế quốc Mỹ-Ngụy. Tôi không thể nói gì hơn ngoài cảm giác đau đớn, xót xa
đến tột cùng vì phẫn uất. Phẫn uất vì cùng là đồng loại mà lính Mỹ đã nhẫn tâm
giết nhân dân Việt Nam mà vẫn cười vui vẻ, thậm chí còn ganh đua nhau để
giết cho đủ số lượng.
Đến với bảo tàng tôi luôn nghĩ đến tính nhân đạo và phi nhân đạo của con
người. Chiến tranh đã qua 36 năm mà khi đứng tại bảo tàng thì tôi cảm nhận
hình như nó mới vừa kết thúc, hậu quả của nó ảnh hưởng nhiều đến dân tộc
Việt Nam cho đến bây giờ vẫn còn những di chứng khó thể chấp nhập được.
Nhưng dù sao bây giờ
chiến tranh đã qua, chúng ta
đang sống, học tập và lao
động trên một đất nước hòa
bình, dân chủ. Mà để có
được ngày nay thì nhân dân
ta đã phải đỗ biết bao nhiêu
máu, biết bao nhiêu chiến sĩ
đã ra đi mãi mãi… Vì vậy
chúng ta phải sống sao xứng
đáng với những người đã hi
sinh cho Tổ quốc. Là lớp trẻ
của đất nước, chúng ta phải
quyết tâm học tập, xây dựng
đất nước xứng tầm năm châu, và phải biết hàn gắn vết thương chiến tranh.
Biểu tượng “chim bồ câu trắng” và “những quả bom rực đỏ” thể hiện hai
mặt đối lập của “hòa bình” và “chiến tranh”. Là công dân của một đất nước
yêu chuộng hòa bình thiết nghĩ chúng ta cần phải trân trọng hiện tại mà làm tất
cả những gì có ích cho dân tộc và hành tinh này.

You might also like