Professional Documents
Culture Documents
Tổng thống và phó tổng thống được Đại cử tri đoàn bầu chọn trong cùng
danh sách ứng cử. Các thành viên trong đại cử tri đoàn từ mỗi tiểu bang
được định theo thể thức mà cơ quan lập pháp ở đó quy định - hiện nay
hầu hết là dùng kết quả phiếu phổ thông. Người nhận trên nửa số phiếu
cho tổng thống (hiện nay là 270) sẽ là người thắng cử tổng thống, và
người nhận trên nửa số phiếu cho phó tổng thống là người thắng cử phó
tổng thống. Nếu không ai nhận trên nửa số phiếu Đại cử tri đoàn, thì Hạ
viện được quyền chọn tổng thống, và phó tổng thống được Thượng
viện chọn. Việc này rất hiếm xảy ra, nhưng đã xảy ra hai lần: Hạ viện
chọn tổng thống trong năm 1825 và Thượng viện đã chọn phó tổng thống
trong năm 1837.
Bầu cử diễn ra mỗi bốn năm một lần vào ngày thứ ba đầu tiên trong
tháng 11(Cuộc bầu cử gần đây nhất diễn ra vào ngày 3 tháng 11 năm
2020). Các chính quyền địa phương tổ chức cuộc bầu cử và đảm bảo kết
quả trung thực và ngăn chận gian lận trong việc kiểm phiếu.
Bầu cử tổng thống là một quá trình gián tiếp. Theo Hiến pháp, chỉ
có Đại cử tri đoàn Hoa Kỳ mới có quyền bầu chọn tổng thống trực tiếp
Các thành viên trong đại cử tri đoàn cho mỗi tiểu bang được người dân
tiểu bang đó chọn, và theo tục lệ bầu cho ứng viên Tổng thống giành đa
số phiếu phổ thông ở tiểu bang của mình. Tính đến năm 2020, chỉ có 33
tiểu bang có luật lệ đòi hỏi đại cử tri phải bỏ phiếu tuân thủ theo kết quả
của phiếu phổ thông, do đó đã có một số trường hợp đại cử tri bỏ phiếu
bầu khác với kết quả phiếu bầu phổ thông của tiểu bang đó, dù những
trường hợp như vậy hiếm khi xảy ra..
Cử tri được chính quyền tiểu bang cho phép đi bầu chứ không phải Chính
phủ liên bang, vì thế quyền bầu cử không phải là một quyền được Hiến
pháp bảo đảm. Mỗi tiểu bang có quyền cấm một số cá nhân bầu cử (trừ
các trường hợp không được Hiến pháp cho phép).
Một số tu chính án đã mở rộng quyền bầu cử đến một số nhóm người trên
phạm quy toàn quốc: Tu chính án thứ 19 trao phụ nữ quyền bầu cử, và Tu
chính án thứ 26 trao công dân 18 tuổi trở lên quyền bỏ phiếu.
Đây là giai đoạn các ứng viên (thuộc cùng một đảng) cạnh tranh trong nội
bộ đảng để được chọn là ứng viên duy nhất ra tranh chức tổng thống với
đảng khác. Các ứng viên phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc để quảng cáo,
tuyên truyền, vận động các cử tri ủng hộ cho mình.
Các ứng viên tổ chức vận động ở các tiểu bang để kêu gọi cử tri ủng hộ
mình. Tại mỗi bang, cử tri qua cuộc bầu cử sơ bộ chọn ra đại diện của
tiểu bang đi dự đại hội đảng toàn quốc.
Đại hội đảng tổ chức vài tháng trước cuộc bầu cử tổng thống để chọn ứng
viên ra tranh chức tổng thống. Thường thì trước khi diễn ra đại hội người
ta đã biết ứng viên nào được tuyển chọn dựa vào các cuộc vận động của
các ứng viên tại các tiểu bang và qua những cuộc bầu cử sơ bộ trong
đảng.
Ứng viên chiến thắng sẽ chọn một người cùng ra tranh chức Phó tổng
thống, thường là một trong số những người thua cuộc.
Họ phải chi những khoản tiền khổng lồ cho cuộc vận động. Hai ứng viên
tổ chức những hoạt động quảng cáo, tuyên truyền nhằm lôi kéo sự ủng
hộ. Và cử tri cũng rất quan tâm tới các cuộc tranh luận trên truyền hình
giữa hai ứng viên.
Chi phí trong giai đoạn vận động tranh cử thường rất lớn do các tập đoàn
và công đoàn lao động không bị hạn chế trong việc cung cấp tài chính
cho các ứng cử viên. Tuy nhiên, các tập đoàn hay công đoàn không được
đóng góp trực tiếp cho các chiến dịch tranh cử của ứng cử viên mà phải
được tiến hành thông qua các hoạt động quảng cáo chính trị trên các
phương tiện truyền thông đại chúng.
Một trong các hoạt động quan trọng của tiến trình vận động tranh cử là
tranh luận trực tiếp trên truyền hình giữa hai ứng cử viên có lượng người
ủng hộ cao nhất. Điều này đã giúp Đảng Cộng hòa và Đảng Dân chủ loại
đi được các đối thủ từ các đảng khác, từ đó duy trì được nền chính trị
lưỡng đảng cử Hoa Kỳ. Mục đích của các cuộc tranh luận là để các ứng
cử viên bày tỏ quan điểm của mình với cử tri, gia tăng sự hiểu biết của cử
tri đối với các ứng cử viên và để giữ các cử tri không bầu cho một ứng cử
viên ở một đảng khác (đối với tranh luận trong nội bộ một đảng). Tuy
nhiên, đây cũng là dịp để các ứng cử viên công kích và hạ uy tín lẫn
nhau.