You are on page 1of 11

Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm hàng chữ trơ trọi trên màn hình điện thoại, ánh

sáng
xanh nhạt toả ra từ đầu giường bao trùm không khí xung quanh, bao trùm cả phần trống
không nơi đại não.

Anh suy nghĩ một hồi, hết gõ lại xoá, ngón tay trở nên cứng ngắc những vẫn không nói
được lời trong lòng, cái gì tốt hay cái gì xấu. Cứ thế anh sững sờ hồi lâu, cho tới khi tiếng
đập cửa vang lên.

Không mời mà tới, sự hiện diện tựa như mặt trăng

Phương Giác Hạ không nghĩ nhiều, buông điện thoại di động xuống để chân trần mà đi đến
cửa, thậm chí còn không mở đèn ở huyền quan, cứ mò mẫm nương theo vách tường.

"Ai?"

Cách cánh cửa, anh nghe được âm thanh của Bùi Thính Tụng, trầm thấp lại mang theo một
tia vui vẻ của người trẻ tuổi, "Ngoài em ra còn có thể là ai?"

Trước mắt Phương Giác Hạ bao trùm một màu đen, đôi tay sờ đến chốt cửa nhưng bỗng
nhiên lại do dự, ngón chân trần trụi vô thức bấu chặt lấy sàn nhà.

"Muộn vậy rồi, em còn chưa ngủ à?"

Đột nhiên anh nghe bịch một tiếng, là Bùi Thính Tụng dựa đầu vào cửa,

"Em nhớ anh."

Cậu nói rất nhỏ, âm thanh dường như chỉl truyền qua từ khe cửa. Phương Giác Hạ không
thể cự tuyệt, thế là ngay lập tức mở cửa.

Trong bóng tối, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của anh. Cửa bị đóng lại, Phương Giác Hạ
thất tha thất thểu bị kẹp ở chính giữa, phía sau là bức tường lạnh lẽo, trước mặt là lồng
ngực ấm áp

"Anh không nhớ em sao?"

Bùi Thính Tụng cúi đầu hôn vào vành tai anh, âm thanh của cậu tựa như có sức mạnh, thổi
một đợt khí vào trái tim của anh. Thật ngứa. Phương Giác Hạ quay đầu, khẽ ừ.

Đương nhiên là nhớ

Nghĩ đến việc bản thân vừa lúc nảy sinh ra ảo tưởng đối với quần áo của Bùi Thính Tụng
Phương Giác Hạ bỗng có chút ngượng ngùng, anh đưa tay đẩy cậu ra, men vách tường đi
đến nơi được rọi sáng trong phòng. Mất tự nhiên mà đem áo khoác trên giường ném đến
ghế sa lon, bản thân cũng ngồi xuống cạnh đó, vòng tay ôm đầu gối thành một cục nhỏ

"Không phải em muốn ngắm trăng à? Ngắm đi."


Bùi Thính Tụng cười đi vào trong, mắt chưa từng rời khỏi Phương Giác Hạ. Anh mặc đồ ngủ
thuần trắng, cặp chân trắng nõn lộ ra khỏi ống quần đùi, toàn thân được mặt trăng bên
ngoài phủ lên một tầng ánh sáng, tựa đóa pha lê nở rộ trong ngày tuyết lạnh lẽo. Sạch sẽ lại
xinh đẹp.

Cậu đi đến trước mặt Phương Giác Hạ, ngồi xếp bằng trên thảm ngay bên cạnh. Đưa tay
nắm lấy cổ chân anh "Không lạnh? Sao lại đi chân trần, anh là con nít à?"

Bị một đứa con nít đúng nghĩa gọi là con nít, Phương Giác Hạ thấy có chút không vui. Anh
vốn định rút cổ chân đang bị nắm lấy của mình nhưng Bùi Thính Tụng dùng sức một chút đã
kìm anh lại được. Thế là Phương Giác Hạ chỉ có thể nâng chân còn lại dùng gót chân đẩy
vai Bùi Thính Tụng ra. Anh nhìn trên cổ cậu không đeo trang sức, cánh tay bị thương đang
buông lõng, lúc này mới dám đẩy mạnh chút nữa

“Tính khí của anh càng lúc lại càng lớn”

Mặc dù Bùi Thính Tụng nói như vậy nhưng giọng điệu lại ôn nhu vô cùng, nói xong liền quay
đầu hôn cái chân đang chà đạp vai mình. Dưới ánh trăng, cậu hôn từ mắt cá đến bắp chân,
mỗi nụ hôn đều trân ái cùng cực. Phương Giác Hạ có chút hoảng hốt, muốn rút chân mình
ra nhưng lại bị Bùi Thính Tụng kéo một cái, cả cơ thể đều rơi vào lòng ngực cậu.

"Bùi Thính Tụng, em làm gì."

Anh vốn định giãy giụa, Bùi Thính Tụng lại nhanh hơn tách hai chân anh ra rồi vòng qua eo
bản thân, để tay anh tự nhiên ôm gáy mình.

"Không làm gì cả"

Bùi Thính Tụng chỉ dùng một tay vận chút sức ôm lấy anh đến bên giường, nhẹ nhàng đặt
xuống rồi bản thân cũng leo lên, "Ngắm trăng.”
Vừa nói cậu vừa hôn gương mặt của Phương Giác Hạ

"Mặt trăng ở trên cơ thể anh."

Chóp mũi cọ xát, thanh âm Bùi Thính Tụng vang lên khàn khàn

"Cơ thể anh nóng ”

“Lúc ôm rất dễ chịu”

Mỗi câu cậu nói đều khiến Phương Giác Hạ không biết trả lời như thế nào mới được, anh bị
cọ đến ngứa, híp mắt

"Em đừng nói nữa."

“Như vậy sao được, em là rapper mà." Bùi Thính Tụng cười cười, "Hôn là cách duy nhất
khiến em ngậm miệng. Anh thử đi?”
Lời mời gọi nói ra nghe vô cũng ngay thẳng. Phương Giác Hạ chớp mắt, phảng phất đã hạ
quyết tâm, anh nhướn người hôn lên. Bờ môi chạm nhau như thể có ma lực, hai thân thể
bỗng chốc đã không kiểm soát mà quấn quýt bên cạnh, hormone chồng chéo lên dục vọng.
Ánh trăng bị dệt thành bức tường lửa bao trùm lên cả hai người con trai trẻ tuổi, màn đêm
hôm đó đã chẳng còn phải sợ lạnh

Phương Giác Hạ thích hôn, thích cảm giác gắn kết đôi môi với Bùi Thính Tụng. Đầu lưỡi
cậu mang theo hương bạc hà lấp đầy khuôn miệng, lướt qua mọi ngóc ngách, níu lấy vật
trong miệng, cả hai chạy theo cuộc rượt đuổi ẩm ướt. Tay Bùi Thính Tụng từ quần áo anh
luồn vào trong, trượt nhẹ nhàng lên sống lưng mềm mại, mỗi một tất da thịt bị bàn tay cậu
sờ soạng đều nóng như muốn bỏng, cả cơ thể đều ánh lên màu đỏ hồng

Đêm khuya quá mức yên tĩnh, tiếng môi lưỡi giao hoà bị phóng đại thêm ngàn lần, truyền
ngược về bên tai làm hô hấp cả hai càng thêm phần rối loạn. Ánh mắt không rõ, dưỡng khí
thiếu thốn, còn như có như không hương vị của chất cồn, tất cả đều khiến Phương Giác Hạ
thêm phần không tỉnh táo. Bị Bùi Thính Tụng đặt ở dưới thân, bản thân vừa lưu luyến áo
khoác của cậu, hiện tại lại bị cậu áp đảo mà hôn, ba cảnh tượng liên tục đan xen chồng
chéo lên nhau khiến tâm trí như quay cuồng, chỉ duy nhất dục vọng trong lòng cứ từng chút
một ngày càng lớn.

Bùi Thính Tụng quấy lộng miệng Phương Giác Hạ không ngưng, cậu thích hôn thật sâu rồi
lại tách bờ môi ra, ngắm nhìn Phương Giác Hạ một chút. Đêm khuya đẹp nhất cảnh ái nhân,
môi không kiểm soát được nhếch lên, trong ánh mắt đều lấp lánh một tầng hơi nước.

Bùi Thính Tụng lại hôn nhẹ lên cái bớt của Phương Giác Hạ, tay xoa xoa trên làn da mềm
mịn, trầm giọng hỏi, "Sao anh lại xinh đẹp đến vậy chứ?". Rốt cuộc nhịn không được lại hôn
một cái.

Phương Giác Hạ có chút khó thở, hai tay nâng lên ôm lưng cậu. Tuy không nói gì, nhưng lại
đem tay người kia đến trong áo ngủ của mình, bản thân cũng chủ động dán lên Bùi Thính
Tụng. Cử chỉ quyến luyến không thể rõ ràng hơn

"Anh cứ thế này em sẽ không nhịn được đâu."

Bùi Thính Tụng nhẹ nhàng hôn trán, mắt, còn có chóp mũi của anh. Phương Giác Hạ cũng
thuận tay vuốt ve đường sống lưng của cậu, liếm liếm đôi môi khô khốc

"Không nhịn được cái gì?"

Giọng nói của anh vừa trong trẻo lại lạnh lùng, lúc nói ra mang theo cảm giác cấm dục, tuy
vậy lại khiến người khác sinh ra khao khát muốn chiếm độc

"Không nhịn được mà khi dễ anh."

Đầu lưỡi Bùi Thính Tụng lại một lần nữa tiến vào, cạy mở hàm răng, dường như muốn ghi
nhớ mỗi một chi tiết nhỏ trong miệng Phương Giác Hạ, cứ thế liếm rồi hôn mỗi chỗ một ít,
xong lại quấn quanh đầu lưỡi của anh, ôm lấy không thả. Bàn tay cũng men theo cơ thể đến
phía trước, từng chút từng chút vuốt ve lên trên. Chỉ là Bùi Thính Tụng cũng không ngờ
được cơ thể Phương Giác Hạ lại mẫn cảm đến vậy, mới một chút động chạm như thế đã
khiến anh run rẩy

"A…"

Bùi Thính Tụng tách ra khỏi môi anh, nước bọt kéo theo một sợi chỉ bạc, dưới ánh trăng
như phát ra ánh sáng.

"Anh sợ sao?"

Phương Giác Hạ bị cậu hôn đến choáng váng, lần đầu tiên tiếp nhận khoái cảm trực tiếp
như vậy vẫn có chút không quen. Nhưng tất nhiên không sợ. Thế là anh lắc đầu, đôi mắt
trong suốt nhìn chằm chằm Bùi Thính Tụng, "Anh có lên mạng điều tra một chút về chuyện
này. . ."

Bùi Thính Tụng đầu tiên là giật mình, sau đó bật cười, bất quá cậu liền nhanh chóng giải
thích, "Không phải em cười anh, chẳng qua em cảm thấy anh quá đáng yêu."

"Không phải nên tìm hiểu một chút sao?"

Phương Giác Hạ cảm thấy rất có logic. "Những thứ không biết thì phải học tập để biến
thành đã biết."

“Anh nói đúng, biết trước vẫn hơn" Bùi Thính Tụng cúi đầu, hai chóp mũi thân mật chạm vào
nhau

"Thầy Phương à, thầy dạy em một chút đi."

Cách xưng hô thế này thực sự quá xấu hổ, mặt Phương Giác Hạ ngay lập tức đỏ bừng

"Phải dạy thế nào?"

Bùi Thính Tụng hôn xuống vành tai mềm mại của anh "Thầy muốn dạy thế nào cũng đều
được. Dù gì em cũng chỉ là một tiểu xử nam"

Nói khoác mà không biết ngượng.

Hầu kết Phương Giác Hạ lăn lăn, co quắp liếm môi một cái. Tất cả những gì xem qua anh
vẫn còn nhớ hết, cũng biết rõ phải chỉ Bùi Thính Tụng như thế nào, chỉ là hiện tại bọn họ
chưa chuẩn bị, không thể làm "Bây giờ không làm được"

"Làm?" Bùi Thính Tụng một bên dịu dàng hôn cổ anh, một bên giả ngu

"Làm cái gì?”

“Làm tình?”
Phương Giác Hạ không nghĩ cậu sẽ nói thẳng ra như vậy, có chút sửng sốt, hai mắt nhìn
Bùi Thính Tụng trừng trừng. Cậu vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cảm
thấy quá đáng yêu nên tiếp tục đùa anh,

"Vậy ra anh muốn làm tình cũng em à?"

Hai chữ này mạnh mẽ đâm vào tim Phương Giác Hạ, trong tâm trí âm thầm phủ nhận, bởi vì
cách nói này quá mức hàm súc, còn có chút khó nghe, rốt cuộc vẫn suy nghĩ xem có nên
nói dối là không muốn không

Bởi thế anh chỉ có thể lặp lại một lần nữa , "Bây giờ còn chưa được. . . Chúng ta chưa
chuẩn bị gì hết, vết thương trên tay em lại chưa khỏi "

"Từ từ sẽ đến, không nhất thiết hôm nay phải làm đến cùng."

Bùi Thính Tụng dùng khuỷu tay chống đỡ, không đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên
người anh, tinh tế hôn bờ môi của Phương Giác Hạ, lại không hề để anh làm sâu hơn nụ
hôn. Một tay khác bắt đầu cởi nút áo ngủ, một viên, lại một viên.

Không làm đến cùng…Là có ý gì?

Phương Giác Hạ bị cậu hôn đến khô nóng, lý trí tràn ngập cảm giác nguy hiểm như bị
hormone nam tính nuốt chửng, tay anh vô lực nắm chặt cánh tay Bùi Thính Tụng, tuy vậy
vẫn không hề ngăn cản được hành động của cậu. Anh mơ hồ cảm giác mình là một cây
kem đang bị xé mở, tâm tình lại thấp thỏm lo lắng cho bản thân hương vị quá bình thường,
sợ chẳng phải khẩu vị mà Bùi Thính Tụng thích.

Nhưng anh không biết rằng Bùi Thính Tụng thích đến điên lên được. Cậu nhịn không được
hôn dọc một đường từ cổ đến xương quai xanh, còn dừng lại liếm láp một chút phần ngực
trắng tuyết. Phương Giác Hạ cả người đều ngọt ngào, đầu lưỡi ngọt, làn da cũng thế.

“Anh thật sự rất xinh đẹp." Bùi Thính Tụng không có nhiều kỹ xảo, đều là thích chỗ nào hôn
chỗ đấy. Mà cũng bởi vì thích anh, cho nên mỗi một tấc da trên người Phương Giác Hạ cậu
đều muốn nó mang dấu ấn của mình

"Sao lại xinh đẹp như vậy."

Ngực của Phương Giác Hạ bị cậu liếm đến đỏ ửng, đầu ti dựng thẳng như hai nhuỵ hoa.
Bùi Thính Tụng duỗi đầu lưỡi, mân mê một chút. Trong nháy mắt, toàn thân Phương Giác
Hạ run rẩy ôm lấy đầu Bùi Thính Tụng

"Thích không?"

Bùi Thính Tụng ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi xuống liếm láp hai đầu ngực, lúc tách ra không
hiểu sao Phương Giác Hạ có chút khó chịu, ". . . Anh muốn hôn."

"Em biết, nhưng phía dưới của anh cũng rất đáng thương, nó cũng muốn em hôn."
Bùi Thính Tụng vô cùng ngay thẳng nói ra lời này, kể cả khi mặt Phương Giác Hạ đã nóng
đến không chịu được

"Em đừng, anh không muốn em liếm chỗ đó. . ."

"Thật sao? Thật sự không muốn?"

Bùi Thính Tụng lại ngậm đầu ngực anh lần nữa, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh một vòng,
cơ thể Phương Giác Hạ mẫn cảm cùng cực, cả người đều rụt hết lại, phát ra một nhỏ như
mèo kêu. Đến khi anh ý thức được thì cảm thấy rất xấu hổ, cố gắn cắn chặt răng, không để
phát ra chút âm thanh nào nữa. Nhưng một giây sau, Bùi Thính Tụng cho ngón trỏ cùng
ngón giữa của mình vào trong miệng Phương Giác Hạ, không cắn răng lại được nên những
tiếng rên rỉ cứ từng chút thoát ra ngoài

"Ư. . ." Anh cũng chưa từng nghĩ tới rằng bị liếm láp ở nơi này lại sinh ra khoái cảm lớn như
vậy. Ngón tay Phương Giác Hạ ở sau lưng áo Bùi Thính Tụng không tự giác mà dùng sức,
hai chân anh đều co lại, ngón chân nắm lấy ga giường.

Đầu ti bị liếm có chút sưng, thẳng tắp, màu hồng diễm lệ còn lóng lánh ánh nước. Bùi Thính
Tụng cảm thấy mới lạ, nhìn đi nhìn lại hai đầu ngực "Bên này cũng thật đáng thương." Nói
xong cậu cúi đầu, hôn một cái lên ngực còn lại, đảo quanh, đầu răng nhẹ nhàng cọ xát. Lại
thẳng người nhìn thành quả của mình

Xinh đẹp tựa hai quả anh đào trơ trọi trên nền sứ trắng.

Nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuống cằm, ngón tay ở trong miệng vào ra như động
tác khẩu giao, Phương Giác Hạ ngửa đầu, đầu ti trống rỗng bị lạnh, anh từ bị động biến
thành chủ động, vô thức ngậm cắn ngón tay Bùi Thính Tụng, giọng nói mơ hồ, không rõ nói
"Lạnh. . ."

"Chỗ nào?" Bùi Thính Tụng cố ý hỏi ra, "Nói em biết chỗ nào lạnh."

Phương Giác Hạ xấu hổ trả lời, vô thức nâng ngực mình lên, thân eo run rẩy dường như có
ý đưa bộ vị nhạy cảm đến trước mặt Bùi Thính Tụng.

Cảnh tượng này đẹp đến không kìm lòng được*, nhưng Bùi Thính Tụng lại không tiếp tục
làm theo nhu cầu của anh, xấu tính cúi đầu xuống thổi vào nơi đó một ngụm khí. Bùi Thính
Tụng rút ngón tay đã ướt đẫm của mình ra, đem bôi lên hai đầu ngực xinh đẹp

"Anh dùng miệng tốt thật nhỉ, ngón tay em ướt đẫm hết rồi"

"Em là đồ khốn." Đây là câu mắng tốt nhất mà Phương Giác Hạ có thể nghĩ ra. Gương mặt
anh tản ra màu ửng hồng, miệng mở rộng khó khăn hô hấp, thân thể đã mềm thành một bãi
nước.

"Em cũng không phủ nhận rằng mình là đồ khốn ." Bùi Thính Tụng giống như tiếp nhận “lời
khen” này, cúi đầu hôn phần xương sườn nhô ra, hôn vòng eo rồi mò mẫm đến lưng quần
"Anh Giác Hạ, anh có thường tự xử không?" Cậu tự nhiên đặt câu hỏi, đợi rất lâu, mới nghe
thấy câu trả lời gian nan của Phương Giác Hạ

"Rất ít. . ."

"Em cũng vậy, trước kia rất ít." Bùi Thính Tụng kéo chiếc quần ngủ xuống, thuận tay sờ bắp
đùi của anh một chút, "Chẳng qua về sau thích anh, em lại thường xuyên tự giải quyết, cũng
chẳng còn cách nào khác, bởi nhiều lần quá muốn anh, nghĩ một chút liền cứng mất rồi. "

Trong miệng Bùi Thính Tụng nói ra toàn lời không có liêm sỉ, Phương Giác Hạ nghe thấy mà
hô hấp cũng muốn không thông, huyệt thái dương phảng phất một tầng mồ hổi mỏng. Cậu
tựa như dã thú, kéo mạnh lưng quần anh xuống. Phương Giác Hạ khẩn trương đưa tay cản,
"Bùi Thính Tụng, anh chưa có chuẩn bị kỹ càng, Tiểu Bùi. . ."

Bùi Thính Tụng thuận đem ngón tay của cậu liếm toàn bộ, xong sờ soạt đũng quần Phương
Giác Hạ, ấn nhẹ "Thầy Phương, phía dưới đều cứng rắn hết rồi, còn chưa chuẩn bị xong
sao?"

Phương Giác Hạ nhịn không được hừ một tiếng, tay anh bị Bùi Thính Tụng nắm chặt, căn
bản không có cách nào phản kháng.

"Là em đoán sai sao? Vẫn nên xem thử một chút."

Bùi Thính Tụng giật hẳn quần ngủ xuống, bàn tay mập mờ xoa nắn bờ mông mềm, đây đại
khái là chỗ duy nhất được xem là đầy đặn trên người Phương Giác Hạ, anh bị Bùi Thính
Tụng xoa đến choáng đầu hoa mắt, màng nhĩ oanh oanh, trái tim đập nhanh như phá huỷ
nhịp thở, dục vọng không kiểm soát chảy khắp cơ thể, mỗi nơi đi qua đều vô cùng khó chịu

Quần lót phía trước căng thành một túp lều nhỏ, trong bóng tối còn thấp thoáng một phần bị
chất lỏng thấm ướt. Bùi Thính Tụng cúi đầu hôn đến mấy lần, cởi đồ lót, dương vật thanh tú
của Phương Giác Hạ bật ra không khí, đã cứng rắn không chịu được.

"Hưng phấn đến vậy rồi còn nói không chuẩn bị kỹ càng”

“Nó xinh đẹp, cả người anh trên dưới đều xinh đẹp, so mặt trăng còn đẹp hơn."

Bùi Thính Tụng như một bạn nhỏ hiếu kì, ngón tay gẩy gẩy phía trước, đầu dương vật liền rỉ
ra chút chất lỏng. Phương Giác Hạ lập tức run lên, hai chân nhịn không được kẹp chặt vào
nhau

"Ha…không làm được không?"

"Không làm sẽ khó chịu lắm.”

Bùi Thính Tụng đỡ Phương Giác Hạ để anh tựa ở đầu giường, bản thân mở thêm mấy
ngọn đèn, gian phòng bên trong lập tức sáng tỏ. Chủ yếu vì để cho Phương Giác Hạ nhìn rõ
ràng một chút. Cậu cong người liếm ngực Phương Giác Hạ, sau đó ngước mắt nhìn thẳng
vào anh
“Em ngậm cho anh nhé?"

Phương Giác Hạ lập tức lắc đầu

"Đừng, không muốn "

“Không muốn chính là muốn, cái này em biết”

Thế là cậu cúi đầu xuống, ngậm dương vật Phương Giác Hạ vào miệng, đầu lưỡi đảo qua
lại quanh quy đầu, lại liếm dọc theo chiều dài dương vật, không có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng
Phương Giác Hạ không chỉ là lần đầu cảm nhận loại kích thích này mà còn tận mắt nhìn
người mình thích giúp anh khẩu giao, khoái cảm cứ thế tăng thêm vạn lần. Khóe mắt đỏ lên,
đỏ đến mức như hoà vào vết bớt trời sinh trên khuôn mặt. Đùi Phương Giác Hạ vô lực mà
run rẫy, nức nở gọi tên người yêu

"Bùi Thính Tụng, Thính Tụng. . ."

Bùi Thính Tụng thích Phương Giác Hạ gọi cậu như vậy, có một cảm giác yêu chiều không
tên. Cậu một bên liếm láp, một mặt xoa nắn mông Phương Giác Hạ. Không bao lâu cơ thể
anh kích động co lại, đùi run rẩy kẹp chặt đầu cậu, vừa mở miệng, giọng nói đã thay đổi,
vừa mềm lại vừa dính

"Không được, không, không được, buông anh ra, Thính Tụng, anh muốn bắn. . ."

Bùi Thính Tụng đương nhiên biết, nhưng cậu không hề bỏ ra, mặc cho việc Phương Giác
Hạ bắn trong miệng cậu. Cậu thích Phương Giác Hạ, thích đến mức cái gì cũng làm có thể
làm. Nhìn thấy sau khi bắn xong Phương Giác Hạ mềm mềm co người gục xuống, Bùi
Thính Tụng cũng nằm xuống ở bên cạnh anh, nghiêng người hôn mấy cái, khoang miệng
còn đọng lại tinh dịch, nụ hôn của cả hai mang đầy mùi dục vọng, Phương Giác Hạ chưa
bao giờ thử qua mùi vị này, nhíu nhíu mày, liền bị Bùi Thính Tụng cười

“Em không chê, anh lại còn ghét bỏ bản thân."

"Không có. . ." Phương Giác Hạ không còn chút sức lực nào giảo biện, cảm thấy có chút
lạnh, thế là chui vào trong chăn, dán lên người Bùi Thính Tụng, anh sớm bắn, cảm thấy thật
có lỗi, thế là hôn một cái lên cằm của cậu, "Còn em phải làm sao? Anh cũng giúp em được
không?"

Nói xong Phương Giác Hạ lập tức muốn chui xuống dưới, bị Bùi Thính Tụng cản lại một tay
kéo trở về, vừa cười hôn tai anh, "Không cần đâu" Cuống họng cậu hơi run , ". . . Dùng tay
là được rồi." Rồi Bùi Thính Tụng nắm tay Phương Giác Hạ kéo xuống phía dưới. Anh như bị
hù dọa, phía dưới của cậu kích thước to đến kinh người, vừa cứng vừa nóng. Ngón tay vừa
chạm vào dương vật, Bùi Thính Tụng liền phát ra một tiếng thở trầm thấp, khoảng cách hai
người quá gần, âm thanh phả thẳng vào tai anh, gợi cảm như đòi mạng Phương Giác Hạ.

Ma sát mà không có chất bôi trơn khá khó chịu, Phương Giác Hạ thu tay lại cho vào miệng
mình, dùng nước bọt thay thế, lúc rút ra các ngón tay vướng vãi mấy sợi tơ bạc, anh đem
xoa xoa lên dương vật Bùi Thính Tụng. Cậu nhìn thấy một chuỗi động tác này thì nóng hết
cả mắt, đưa tay bóp nhẹ mông anh, "Thầy Phương làm vậy là để quyến rũ em đúng
không?"

“Anh không có. . ." Phương Giác Hạ nghe được giọng nói của cậu cơ thể đều muốn nhũn
ra, toàn thân tựa như bị điện giật, triều tình vừa dứt nay lại có dấu hiệu trào dâng, anh
ngượng tay mà tuốt lộng dương vật Bùi Thính Tụng, cảm thấy một tay không ổn thế là dứt
khoát dùng cả hai tay. Bùi Thính Tụng ghé vào tai anh thở dốc theo động tác lên xuống,
"Anh thích gọi dick cái gì? Dùng tiếng Trung."

Phương Giác Hạ bị cậu đùa giỡn đến tâm trí dập dờn, cảm thấy có chút hoa mắt váng đầu,
vật trong tay lại không hề đỡ hơn mà trái lại còn càng ngày càng trướng lớn, "Anh. . . Anh
không biết?"

"Không biết?" Bùi Thính Tụng vừa gặm cắn vành tai vừa nói "Thầy Phương không phải đã
học qua sao? Dạy em đi, em không biết dùng tiếng Trung nói thế nào."

Phương Giác Hạ xụi lơ tại trong ngực cậu, anh đương nhiên biết phải nói thế nào, trong đầu
thậm chí đã có đáp án, nhưng để nói ra thật sự khó, anh chưa từng nói tục, càng chưa từng
nói thẳng ra những từ ngữ nhạy cảm như vậy. Tay Bùi Thính Tụng trêu chọc hạ bộ Phương
Giác Hạ nhưng từ đầu tới cuối đều không giúp anh giải toả, "Nói đi. . . Nói xong em sẽ giúp
anh bắn, được không?" Phương Giác Hạ sắp bị cậu bức đến giới hạn, anh rất khó chịu, tâm
trí chỉ toàn hình ảnh được cậu vuốt ve, nhớ lại cảm giác vừa rồi đã dễ chịu như thế nào, dục
vọng làm choáng váng đầu óc, chiến thắng lòng xấu hổ

"** ***…" Hai chữ này nói ra miệng, Phương Giác Hạ cảm giác được vai mình run lên

“A…." Bùi Thính Tụng mập mờ kéo dài giọng nói , sờ vào dương vật Phương Giác Hạ,
chậm rãi lột động, cậu hôn môi Phương Giác Hạ như phần thưởng, hôn đến khó thở, sau
lưng cũng run lên, toàn thân mềm nhũn, lại lui ra, liếm láp yết hầu cùng xương quai xinh
đẹp, giọng nói cậu khàn khàn

"Vậy anh cảm thấy của em như thế nào? Lớn sao?"

Sự xấu hổ như đánh tan phòng tuyến lý trí của Phương Giác Hạ, anh triệt để dựa vào lòng
ngực Bùi Thính Tụng, từ bỏ giãy giụa. Anh không phải cái gì mà Mặt Trăng, cũng chẳng
phải con người băng thanh ngọc khiết gì nữa. Anh chỉ đơn giản là rất muốn Bùi Thính Tụng
Chỉ cần anh ngoan ngoãn trả lời, cậu liền sẽ làm anh dễ chịu

"Lớn…"

Dương vật được tuốt lộng thoải mái đến mức cả lỗ chân lông cũng muốn giản ra

"Thích không?"

Phương Giác Hạ tựa lên vai cậu, hôn hôn "Thích. . ."
"Ngoan quá." Bùi Thính Tụng gia sức lột động dương vật Phương Giác Hạ, càng lúc càng
nhanh, đến mức Phương Giác Hạ không thể làm tiếp cho cậu được nữa, phải vươn tay ôm
chặt Bùi Thính Tụng như cầu cứu. Anh liều mạng thở dốc, nức nở xuất tinh lần hai. Tinh
dịch bắn ra vương vãi trên tay Bùi Thính Tụng, còn dính lên cả áo ngủ của cậu

"Làm sao bây giờ. . ." Giọng nói Phương Giác Hạ mềm mềm mang theo sự chột dạ "Em còn
chưa ra."

"Anh cảm thấy không ổn sao?" Bùi Thính Tụng cười lớn, hơi thở nóng rực, "Anh hai lần, em
một lần cũng chưa bắn, bền bỉ vậy mà."

"Vậy phải làm sao đây. . ." Phương Giác Hạ dường như không còn khí lực để suy nghĩ nữa,
chỉ có thể lặp lại câu hỏi của mình

“Anh Giác Hạ thật sự là uổng công tìm hiểu nha, học xong vẫn là một tấm giấy trắng, anh
đọc luận văn để tìm hiểu à ?" Bùi Thính Tụng đem anh trở mình, dùng tinh dịch trên tay bôi
vào hai đùi trong, khép chặt đầu gối của anh lại, "Dùng chân của anh giúp em được không?"

Bị hắn lật người, Phương Giác Hạ cảm thấy trời đất quay cuồng, mơ mơ màng màng hỏi ". .
. Chân?" Lát sau Bùi Thính Tụng đã chen vào, dính sát phía sau lưng của anh, vòng tay ra
trước vuốt ve đầu ngực. Bị chen vào rõ ràng chỉ là bắp đùi, nhưng Phương Giác Hạ lại cảm
giác giống như Bùi Thính Tụng đã tiến vào thân thể mình, đâm cho bản thân mất hết tỉnh
táo. Cả cơ thể đều nóng lên

Anh há miệng thở từng ngụm lớn, muốn hôn, thế là quay đầu lại xin Bùi Thính Tụng hôn
mình, cậu hài lòng thoả mãn yêu cầu của anh, hai bờ môi giao nhau quấn quýt không rời

"Ưm. . ." Hô hấp Bùi Thính Tụng càng ngày càng nặng, thái dương lấm tấm mồ hôi nóng,
lúc trước nhẫn nại bao lâu, thì hiện tại hung mãnh bấy nhiêu, động tác ra vào liên tục, tay
phải xoa nắn đầu ngực Phương Giác Hạ, vuốt ve bên trên lại xuống dưới, tay còn lại rãnh
rỗi liền cọ xát dương vật của anh

"Anh không muốn, thật sự không thể bắn được nữa…"

"Anh có thể." Bùi Thính Tụng hôn gáy anh, càng gia tăng tốc độ trừu sáp "Rất dễ chịu mà."

Vật to lớn của Bùi Thính Tụng từ giữa chân xuyên qua, sượt ngang túi tinh, kích thích đáy
chậu, Phương Giác Hạ sung sướng đến khó thở nhưng hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ
có thể chịu đựng công kích của Bùi Thính Tụng. Anh thật sự vẫn chỉ là con mồi mà thôi.

"A, Thính Tụng. . . Chậm một chút, không được."

"Em biết." Bùi Thính Tụng mỗi chữ đều là cắn răng mà nói ra, một chữ lại di chuyển một
chút. Cậu cảm giác được Phương Giác Hạ sắp bắn, chân anh kẹp chặt dương vật của cậu
làm bản thân mình cũng gấp đến điên lên

"Ra cùng một lúc được không? Anh với em."


"Ừm. . ." Phương Giác Hạ bị tình dục làm cho tan rã, chỉ có thể vô thức chấp thuận. Tốc độ
Bùi Thính Tụng cũng ngày một nhanh hơn, vòng eo gầy bị cậu siết đến phát đỏ, bản năng
nguyên sinh nhất làm động tác cũng hung ác vô cùng. Đùi trong của anh bị ma sát thêm
mấy chục cái thì rốt cuộc Bùi Thính Tụng mới bắn. Hai người ra cùng lúc, tinh dịch hoà cùng
một chỗ với nhau rồi dính lên cơ thể cả hai. Tựa như chủ nhân của bọn chúng.

Cả người Phương Giác Hạ đều mất hết khí lực, mềm đến không có sức để xoay người,
mặc cho Bùi Thính Tụng từ phía sau ôm lấy anh, giống một con cún lớn liên tục cọ cọ,
miệng liên tục nói mấy lời ngọt ngào. Dường như còn chưa đủ, anh bị cậu lật qua, Bùi Thính
Tụng không sợ làm phiền người khác mà lại hôn tiếp, hôn đến mức đầu óc cả hai đều mơ
hồ không rõ, mãi hôn tới độ Bùi Thính Tụng cũng chẳng buồn nói nữa.

Bọn họ giống như chỉ cần hôn là có thể sống.

Một đêm mê muội, cả đời mê say.

You might also like