Professional Documents
Culture Documents
NHẠC
Nữ: Khi biết em, mang kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền
mua vui. Hỏi rằng anh ơi! Còn yêu em nữa thôi?
Nam: Đừng nói nữa! Em ơi! xin đừng nói nữa làm gì. Anh nghĩ rằng: Đời người ca sĩ đáng thương
và đáng được yêu. (…đời người ca sĩ đáng thương và đáng…được … yêu)
Nữ (câu 1): Trót mang kiếp cầm ca đêm đêm dưới ánh đèn sân khấu. Gượng nở nụ cười tươi gởi
lời ca và giọng hát…
VỌNG CỔ
… cho… đời…
…Dù tâm tư đang u uất, nghẹn ngào…
Đêm từng đêm giữa sắc màu cuồng loạn. Bán tâm sự, nụ cười cho kẻ khác mua vui (+) Không
biết rồi anh có yêu em nữa hay không? Khi biết em vương “kiếp tằm, nợ dâu” phải trả? Anh có tin
rằng em trọn dạ yêu anh. Hay nghĩ rằng em đang diễn trò “thương vay, khóc mướn”?
Nam (câu 2): Đừng nói nữa! Em ơi! Đừng nói nữa! Tiếng đắng, lời cay xin đừng thốt làm gì…
… Anh vẫn yêu em như buổi ban đầu…
Càng thương hơn khi biết em là nghệ sĩ. Góp tâm hồn làm đẹp thế gian (+)
Nữ: Hầu hết thế nhân đối với người nghệ sĩ: chỉ có đắm say mà không có tình yêu.
Nam: Em hãy vui lên cho đẹp giờ tương hội. Đừng nghi ngờ mà vẩn đục tình yêu…
NHẠC
Nữ: Tình yêu! Em sợ tình yêu. Vì tình yêu như là hương hoa. Lỡ mai sau em mất người yêu em
khổ thật nhiều. Ngày mai, trên đường phố nầy những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ, xa lìa
ánh đèn. Có anh đưa em về… bến… mơ…
Nam (câu 5): Sau những phút giây khóc, cười mang nguồn vui hiến muôn người xa lạ…Khi bóng
tối bôi đen sắc màu sân khấu, anh sẽ đưa em về qua lối vắng…
VỌNG CỔ
… không… người…
Như chỉ còn có hai ta giữa yên lặng đất trời…
Cột đèn khuya ngẩn ngơ mắt đỏ. Tiếng bước khua dài trên phố nhỏ quạnh hiu (+) Tựa vào anh
nghe sương lạnh thấm vai. Em cất tiếng hát ngọt ngào khe khẻ. Bản tình ca dành riêng cho hai
đứa, cho tình yêu đang rào rạt trong lòng (+)
NHẠC
Nữ: Khi trót mang duyên kiếp cầm ca. Em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời. Chỉ cần
anh thôi, chỉ cần anh thôi, còn tin anh nữa thôi!
Đời vẫn thế, em không bao giờ oán trách tình đời. Em nghĩ rằng: “Đời dù gian dối nhưng đôi ta
mãi còn nhau” (về vọng cổ câu 6 – 4 nhịp chót)
… Bài hát đó em vẫn hát một mình trong đêm vắng. Khi sân khấu về khuya tắt lặng ánh đèn màu
(+)
Đời người ca sĩ buồn như nước mắt. Sân khấu buông màn là bóng tối vây quanh.
Shiroi
Tiêu đề: NỖI BUỒN HOA PHƯỢNG 31/3/2010, 20:59
1
Tổng số bài gửi:
15429
NHẠC
Registration Nữ: Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn.
date: Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương.
22/11/2007 Nam: Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
Phút gần gủi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!
Nữ: Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng.
Biết ai còn nhớ đến ân tình không?
Nam: Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu?
Những chiều hẹn nhau phút đầu
Nữ: Giờ như…nước…trôi…qua…cầu…
Nam (câu 1): Hỡi cô em gái ngây thơ với tà áo trắng phất phơ bay trong
gió…Vì đâu em đứng ngẩn ngơ bên song cửa, nhìn xác phượng rơi rơi
nhuộm đỏ…
VỌNG CỔ
… sân… trường…
Nữ (giọng nhạc): Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…
Nam: Mỗi năm đến hè ngậm ngùi tương biệt, khi tiếng trống trường rộn
rả vang lên (+)
Nữ: Ba tháng bãi trường, chín mươi ngày xa cách. Cuối niên học nầy
mình gặp lại nữa không anh?
Nam: Ba tháng bãi trường em trở lại quê hương. Tà áo trắng không còn
quyện bay trong gió sớm…
Nữ (câu 2): Lớp em cách lớp anh bởi một sân trường rộng lớn. Tàng
phượng che ngang hoa phượng thắm sân trường…
Nam (giọng nhạc): Tiếng ve nức nỡ buồn hơn tiếng lòng…
Nữ: Nghe tiếng ve sầu bỗng nhiên em muốn khóc! Vì biết mình sắp sửa
phải xa nhau (+)
Nam (giọng nhạc): Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi. Phút gần gũi nhau
mất rồi. tạ từ là hết người ơi!
Nữ (về vọng cổ): Biền biệt nhau rồi thương nhớ cũng đầy vơi…
NHẠC
Nữ: Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi. Kỷ niệm mình xin nhớ mãi.
Buồn riêng một mình ai.
Chờ mong từng đêm gối chiếc. Mối u hoài nầy ai có hay?
Nam: Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn.
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Nam+Nữ: Màu hoa phượng thắm như máu con tim.
Mỗi lần hè thêm kỷ niệm.
Nam: Người xưa biết đâu… mà… tìm…
Nữ (câu 5): Mỗi lượt hè đến rồi đi với nắng chia ly, với chiều mắt đợi…
Xác phượng còn đây, sân trường còn đó mà bóng người thương vời vợi
ở…
VỌNG CỔ
…phương…nào…
Ba tháng chia tay còn vương đọng hương sầu…
Trong lớp học nhìn ra ngoài cửa lớp. Xác phượng hồng như màu máu của
tim ai (+)
Nam (giọng nhạc): Màu hoa phượng thắm như máu con tim. Mỗi lần hè
thêm kỷ niệm. Người xưa biết đâu mà tìm…
2
Nữ: Bài ca trong lớp chiều tương biệt. Không dám nhìn ai cũng nghẹn
ngào (+)
Nam (câu 6): Hởi cô em gái ngây thơ bé bỏng. Cho anh cài lên mái tóc
một cành hoa. Hoa phượng vỹ anh nhặt trên sân trường cũ, em giữ gìn
kỷ niệm một tình thương.
Nữ: Nhìn hoa phượng vỹ rơi theo gió. Mang cả nỗi niềm của nhớ thương.
Nam: Người đi một nắng hai sương. Xa ngôi trường cũ vấn vương tâm
hồn (+)
Bao năm rồi anh không về thăm ngôi trường cũ. Không biết người em gái
nhỏ đã về đâu? Mỗi lần nhìn xác phượng rơi trước ngõ. Anh bùi ngùi nhớ
lại tuổi thần tiên./.
Shiroi
Tiêu đề: NGÀY TẠM BIỆT 31/3/2010, 21:03
Câu 1: Thôi! Hãy tạm chia tay anh ra miền biên ải…Còn em thì bình yên
ở lại chốn…
VỌNG CỔ
… quê… nghèo…
Bến cũ chiều nay nắng nhuộm tiêu điều…
Biệt ly nhau phải đâu là vĩnh viễn, buổi tao phùng sẽ nối lại tình yêu (+)
Chuyện chúng mình không phải chỉ bấy nhiêu, nhưng đầu non ánh
nguyệt đã hầu tàn. Xin giã biệt bạn tình chung, để anh lên đường ra nơi
chiến tuyến…
Câu 2: Tiễn đưa nhau băng lồi vui thắm thiết, như thưở cùng nhau gặp
gỡ buổi ban đầu…
Khi vầng trăng đã xế bóng ngang đầu…
Em ở lại miền quê mưa nắng. Tôi vẫy vùng núi thẳm, đèo cao (giọng
nhạc) Nhớ bóng dáng ai chiều ấy nâng niu tà áo. Biết nói gì khi chia ly
(về vọng cổ) Em hãy nén lóng chớ vội sầu bi
Nói lối
Ngày tạm biệt tuy đượm buồn chia cách.
Nẻo biên thùy anh lẻ bước chinh nhân
Nhưng buổi trùng hoan trong chén rượu tương phùng
Sẽ rạng rỡ người trai mùa chinh chiến…
Câu 5: Em ơi! Ngoài kia hoa vẫn rơi theo tiếng ve sầu ai oán…Như đưa
tiễn người đi trên mấy dặm…
VỌNG CỔ
3
… quan… hà…
Nước biếc, non xanh nơi chiến tuyến xa mờ…
Tôi sẽ làm quen với cuộc đời chiến đấu, để quên lãng những ngày rượu
sớm, trà trưa (+) Kiếp gió sương đổi lại kiếp quân nhân. Đời chiến sĩ thay
cho đời lãng tử. Và bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ xin hãy vì nhau mà
gác lại bên lòng. (+)
Câu 6 (giọng nhạc): Thôi chia ly, cạn ly vui chúc đi.
Ta chúc nhau những gì đẹp lòng nhau.
Dù thời gian có phôi pha ta không bao giờ quên (về vọng cổ)
Đôi ngã cách xa ven trời, góc biển. Nhưng lòng đôi ta vẫn nặng tiếng
giao thề (+)
Em ơi! (+) Gió biên thùy rộn rã thổi về đây, như giục giã người trai ra
trận tuyến.
Biên cương tuy đã xa rồi
Đêm đêm vẫn nhớ nụ cười giai nhân./.
Shiroi
Tiêu đề: BÀI CA ĐẤT PHƯƠNG NAM 31/3/2010, 21:09
-Vọng cổ-
1. Ơi điệu hát dân ca ngân vang trong khoảng trời xanh lộng gió. Vùng
đất phương Nam chập chùng sóng nước lưu dấu người xưa mở cõi …kiêu
hùng. Kiến tạo miền Nam rạng danh con Lạc cháu Hồng. Chẳng ngại
hiểm nguy vào sanh ra tử, đâu sá gì nước độc rừng thiêng. Cánh chim
bằng khuấy động Cửu Long Giang, chuyển Đồng Tháp hoang vu thàng
vùng đất phì nhiêu màu mỡ. Thôn xóm bây giờ rợp bóng dừa xanh, hoa
trái sum xuê sắc màu rực rỡ …
2. Nhìn chảng đước đong đưa khi hoàng hôn nhạt nắng, nhớ lại người
xưa đã từng ở nơi này. Mang gươm khai phá phương Nam biến vùng đất
hoang sơ thành ruộng lúa phì nhiêu cuộc sống dâng đầy. Bao chiến tích
tiền nhân không phai nhạt, những anh hùng đi mở đất cho cháu con.
Theo khói lam chiều man mác nhớ xa xưa, lắng tiếng ngựa phi mà ngỡ
con tàu vỗ sóng. Thuyền phiêu bạt phương Nam bao thăng trầm bão tố,
nhưng ý chí và lòng người đã chinh phục thiên nhiên…
-Nhạc-
4
Đờn khảy tang tình đượm thắm hồn ai
Biển xôn xao gió lộng tư bề,
Thuyền ai xuôi phương Nam khoan nhặt trôi lững lờ
Đã trải qua bao mùa mưa nắng,
Qua bao cuộc đổi thay mãi dâng cho đời …
Bài tình ca đất phương Nam.
-Vọng cổ-
5. Giờ đây sóng lặng gió yên cảnh sắc trời Nam ngày thêm tươi sáng.
Tiếng nhạc xa đưa thanh âm trầm lắng chờ trăng lên vọng khúc …thanh
bình. Ơi những con sông quê hương đượm thắm nghĩa tình. Đẹp làm sao
những đêm trăng trên sóng nước, sông Hậu sông Tiền khoan nhặt khúc
dân ca. Dòng Cửu Long như chín cánh hoa dâng, gieo nhựa sống cho đất
phương Nam ngày thêm màu mỡ. Cho ruộng lúa phì nhiêu niềm vui hớn
hở, cuộc sống sinh sôi giàu đẹp muôn đời.
Shiroi
Tiêu đề: CÒN THƯƠNG RAU ĐẮNG MỌC SAU HÈ 31/3/2010, 21:12
VỌNG CỔ
1. Đôi lúc rảnh rang, ngắm mây bay trên khung trời thăm thẳm, bất chợt
lòng như có niềm nhớ nhung xâm chiếm. Hình ảnh quê hương gần mươi
năm xa hiện lên trước mắt; có vóc dáng mẹ thân yêu bỏm bẻm …nhai
5
trầu. Vầng trán mẹ nhăn nheo mang nỗi thương sầu. Tóc trắng rung rung
vì dãi dầu sương nắng, một tấm thân gầy nuôi nấng đàn con. Nồi cơm
trắng thơm lừng, tô rau đắng nấu canh, cơm dẻo, canh ngon giọt mồ hôi
mẹ đổ. Con thơ lớn dần lòng mẹ ngại lo, rồi đây con sẽ như cánh chim rời
đàn, xa tổ ...
2. Gió thổi, mưa sa con sông quê êm đềm nước chảy, con ngụp lặn cùng
các bạn xóm trên đánh trận bằng súng bập dừa.Tuổi nhỏ ham chơi quên
cả cơm chiều. Mẹ rượt đánh con với chiếc roi mây nhỏ xíu, con không
khóc, mẹ mỉm cười, mẹ nói: “nó thật giống cha”. Đôi mắt mẹ thoáng
buồn con lặng lẽ nhìn sông, nhớ từng lời mẹ thường hát khẽ: À…ơi! Canh
rau đắng, cá rô đồng, đêm khuya trở giấc thương chồng đi xa …
NHẠC
VỌNG CỔ
5. Ai xa quê hương mới biết thương về kỷ niệm, bao giây phút nhớ mong,
đã đọng thành núi, thành sông, thành biển rộng …tâm tình. Ong có tổ,
chim nhạn có bầy.Vật chất xa hoa nơi xứ xa, đâu bằng sống giữa cội
nguồn yêu dấu, thanh đạm mà đậm đà, ngọt lịm câu dân ca(-). Rau đắng
sau hè bám đất ông cha, nếm trải phong ba, trong vị đắng mang hương
tình xứ sở. Mơ ước hôm nay ta trở thành cánh gió, về với yêu thương dù
khoảnh khắc sum vầy….
NHẠC
Xin sống lại tình yêu đơn sơ
Rong chơi những ngày đầu chừa ba dá miếng dừa
Đường mòn xưa dãi nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thôi buồn để mình ngồi
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh
6. Bãi rau đắng sau nhà, dầu nắng chan vẫn mọc, lá xanh nõn nà mà
tuổi mẹ càng cao. Còn quãng ngắn đời mình mẹ còn khắc khoải lo toan,
thương con xa xứ, thân đơn giữa dòng đời…
Mẹ ơi! Rau đắng cá rô đồng
Nồi canh mẹ nấu nhớ hoài trong con
Chiều chiều gió thổi đầu non
Chở lời con đó đến quê nhà mẹ mong./.
Shiroi
Tiêu đề: VỀ QUÊ NGOẠI 3/4/2010, 13:21
6
Registration Như con sóng nôn nao thương về quê ngoại
Lâu quá không về nên ngoại buồn ngoại lẫy
date:
“Nặng gánh gia đình nên bỏ ngoại phải không con?”
22/11/2007
Vọng cổ
1/ Tội cho con lắm ngoại ơi con nào dám đâu nghĩ vậy, mẹ sinh con ra là
con gái nên tính nết trầm ngâm nhưng nội, ngoại con vẫn ...thương
đồng. Ai nói cháu ngoại thì xa, cháu nội thì gần. Chớ con thì vẫn một
lòng thương ngoại, dẫu nhà ngoại nghèo xiêu vẹo ở ven sông. Bờ kinh
Tất Thạnh Lợi mùa này mưa gió trợt trơn, đường về ngoại sáng đi chiều
tới. Công việc bên chồng con phải đảm đương, nên lâu về thăm để ngoại
buồn, ngoại nhớ.
2/ Ngoại ơi con là đứa cháu mồ côi mà ngoại nuôi con khôn lớn, từ buổi
lên năm lên bảy tuổi đầu. Ngoại từng kể con nghe trận đánh càn Mương
Trám ba con đã qua đời. Khi hay tin, mẹ chạy ùa qua trận đánh, bầy trực
thăng lồng lộn trên đầu giết chết mẹ con. Trời ơi, trong một giờ mà đau
thương trùm phủ lấy đau thương, ngoại xé góc vải thô chít lên đầu con
hai vành tang trắng. Từ đó ngoại cưng, ngoại yêu cháu mồ côi của ngoại,
con nhớ trong lòng không dễ gì quên.
Lối
Vọng cổ
5/ Ngoại tiễn con ra bến đò, theo chồng xây hạnh phúc, bỏ ngoại một
thân đứng khóc cho ...con buồn. Vậy mà ba tháng nửa năm con chưa về
thăm ngoại một lần. Thương là thương ngoại tuổi già lụm cụm, như thân
cò lặn lội giữa đồng khuya. Lúc ra cầu ao là hố bom sâu, khi qua ruộng
bờ mương đứt nối. Thương cháu có chồng xa trái bần chua ngoại cũng
gửi là ngoại muốn cho con đỡ nhớ quê nhà.
6/ Ngoại ơi, dòng sông này gắn bó cả đời con, bởi bóng nước in sâu dáng
hình của ngoại. Bởi miền đất kiên trung quê hương Thạnh Lợi, hơn ba
mươi năm rồi giữ nhân nghĩa sáng lòng tin. Con như thấy dáng ngoại già
bắt cá hái rau, lòng thanh bạch trọn đời không thay đổi. Con chợt nhớ
câu “thuỳ nhân vô sử, địa sanh thảo hà thảo vô căn”. Mai đây rồi ngoại
già trăm tuổi, để lại trong con một nỗi nhớ trên đời.
Ngoại già ở túp lều tranh
Lâu chưa thăm viếng, chưa đành dạ con
Nay về thăm ngoại ven sông
Run run gậy trúc ngoại ôm con ngậm ngùi./.
Shiroi
Tiêu đề: VƯỜN TIÊU QUÊ MẸ 3/4/2010, 13:25
7
22/11/2007
- Đoản khúc Lam Giang -
- Vọng cổ -
1. Mẹ ơi, con đã về đây giữa vườn tiêu Bắc Đảo mà nghe từng hạt tiêu
cay rơi vào nỗi nhớ, từng hạt tiêu cay rơi trong đôi mắt ...lưng tròng.
Tiếng ầu ơ xưa theo gió thì thầm. Con chim đa đa đậu nhánh đa đa,
chồng gần sao con không lấy, đi lấy chồng xa. Lấy chồng xa là con xa
mẹ, xa Đảo hiền hòa xa cả vườn tiêu. Để chiều nay về đứng giữa lòng
quê mà nghe từng hạt tiêu se tròn nỗi nhớ...
2. Trăm nọc tiêu cay một gian nhà nhỏ, cuộc đời mẹ tôi sáng tỏ mấy
thăng trầm. Con vừa lên ba, mẹ lặng lẽ tiễn chồng. Buổi cơm chia tay mẹ
không giấu được dòng nước mắt, nhưng sợ cha buồn mẹ nói: “Tại tiêu
cay”. Rồi cha về chỉ bằng một cái tin, thêm lần nữa mẹ giấu lòng mình
vào hạt tiêu nhỏ bé. Vườn cũ còn xanh trăm dây tiêu say hạt, mà lòng
mẹ đành tắt lịm nỗi chờ mong…
- Ngâm Sa mạc -
- Vọng cổ -
5. Mẹ ơi, con chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần sao con không lấy
đi lấy chồng xa để vườn tiêu xưa mẹ mỏi mắt đợi con ... về. Mai kia cha
yếu mẹ già. Mai kia - đâu phải điều bất chợt, mà dạo nào con không chịu
hiểu lời ru. Để chiều nay về giữa vườn tiêu, con mới thấm cái cay xưa mẹ
nói. Ơi, những lời ru bị lãng quên theo năm tháng, nay sống giữa lòng
con se từng hạt cay nồng.
8
Bóng con xa rồi cay xé vườn tiêu xanh
6. Vườn tiêu xanh long lanh từng giọt nước, Bắc Đảo chiều mưa cho lạnh
bước chân về.
Hạt tiêu nào làm ướt mắt mẹ xưa
Nay cay rát trong đôi mắt trẻ
Trời mưa ướt hạt tiêu già
Sao con đành lòng đi lấy chồng xa ./.
Shiroi
Tiêu đề: VẦNG TRĂNG SÔNG TRẸM 3/4/2010, 13:28
- Vọng cổ -
1. Tôi say tiếng hát của cô gái chèo thuyền chở đầy trăng trên dòng sông
Trèm Trẹm. Tiếng cô gái nhặt khoan như lời trái tim ai nghèn
nghẹn ...đêm nào. Tôi làm sao quên được ánh mắt dâng trào. Cô gái Cái
Tàu chiều chiều ngồi chải tóc, nhìn cánh cò, lòng mong đợi bóng người đi.
Ai biết cô đang mơ ước những gì, ngày hội ngộ giữa mùa sen trắng
nở....Hay âm thầm thương nhớ giữa trời đông, chỉ có cô mới hiểu được
lòng người chung thủy.
2. Thời gian qua, trăng tròn rồi lại khuyết, người năm xưa sao biền biệt
mãi không về. Để nhớ để thương đè nặng câu thề.Vì tiếng gọi núi sông,
cô một mình lặn lội, hết Cạnh Đền, Sông Đốc đến Tam Giang. Hết Chắc
Băng, xuôi đò dọc, đò ngang, vào Huyện Sử qua rừng tràm U Minh Hạ. Vì
tình yêu, vì quê hương mẹ, cô bám đất kiên cường như rừng đước Cà
Mau.
- Lý Chiều Chiều -
- Vọng cổ -
5. Đời cô gái như chuyện cổ tích trên vùng sông nước. Hồn lâng lâng theo
con thuyền xuôi ngược, nhìn trăng nghiêng nghiêng mà tôi cứ ngỡ bước
…chân người. Sao lung linh hay ánh mắt cô cười. Là con cháu bà Trưng,
bà Triệu, cô đã một thời oanh liệt, dọc ngang. Ôi! Cô gái Cáu Tàu vừa
9
đẹp lại vừa ngoan, vừa chung thủy lại vừa mang chí cả. Thới Bình ơi!
Trăng đêm nay thương quá. Vì trong trăng có một phần má thắm, môi
hồng....
6. Đêm nay trên dòng sông Trèm Trẹm, trăng soi đường như dãy sông
Ngân. Hàng dừa nước như vẫy tay chào người cũ, tôi tìm về Cái Tàu
thăm lại người xưa. Còn đâu nữa cô gái chiều chiều ngồi chải tóc, nơi ấy
bây giờ là cây phượng đầy bông. Màu phượng đỏ như tấm lục hồng trên
nấm mộ, tôi còn đây sao cô vội bỏ đi rồi....
Thới Bình ơi! Đời cô gái như một trang huyền thọai.
Bên một người khơi dậy những kỷ niệm ngày xưa.
Từ đây cho đến bao giờ
Vầng trăng sông Trẹm.... Ai chờ đợi ai ./.
Shiroi
Tiêu đề: Trăng thu dạ khúc 3/4/2010, 13:31
- Vọng cổ -
1. Có phải người nghệ sĩ ngày xưa đứng dưới trăng thu nghe tim mình
rung cảm. Nên nắn phím so dây dạo lên khúc nhạc êm êm khi lướt nhẹ
mấy …cung đàn. Nghe tha thiết trong ta âm điệu nhạc đời. Đem tâm tư
phổ vào ca khúc, khảy tiếng lòng trỗi nhịp cả năm cung. Khúc nhạc đời
tình tự non sông, hay khúc nhạc thiên nhiên hòa vào lòng nghệ thuật.
Khúc hoài lang hay trăng thu dạ khúc, là tiếng dặn dò yêu thương của
người nghệ sĩ ..
2. Từng nhịp đập con tim len vào nhịp nhạc, gom trọn ánh trăng thu hội
tụ giữa cung đàn. Rung nhẹ dây tơ, lay động dư âm bay khắp bến đời.
Nâng tiếng nhạc cưu mang đời nghệ sĩ, dâng mật ngọt cho đời trên sân
khấu về khuya. Dệt lòng vui cho phím nọ thêm vui, theo lối nghệ thuật
tấu khúc ca lên bài vọng cổ. Dắt dìu nhau dù bình yên hay bão tố, qua
bao cuộc thăng trầm vẫn dạo bước khắp quê hương …
- Vọng cổ -
10
5. Tiếng sáo ai nhặt khoan bổng trầm lâng lâng trong đêm vắng có phải
tiếng sáo muốn gởi tâm tư cho nàng trăng sáng. Ngũ cung ta dù hò xự
xang xê cống mà từ thuở xa xưa tới muôn thu sau vẫn dệt lời ca tươi
thắm …cho đời. Dìu dặt thanh âm như len giữa lòng người. Có phải người
nghệ sĩ lắm yêu thương trỗi lên từ hồn thiêng sông núi, nên rút tơ lòng
ngân mãi với đời vui. Như tháng Tám năm nào còn vang mãi đến muôn
thu, cả dân tộc cùng khảy lên tiếng đàn độc lập. Vườn nghệ thuật luôn
nở hoa trăm sắc, trên đất nước Việt Nam thơm ngát hương đời.
6. Âm điệu xưa còn lưu mãi đến ngày nay, chuyển cung bậc cho đời cao
giọng hát. Dòng nước thời gian không bao giờ xoáy nát, gió xuôi chiều
nâng nhạc khúc trăng thu. Thóang dư âm nghe rung cảm tâm tư, hồn
nghệ sĩ đã hòa vào hồn dân tộc. Kể từ đó in dấu chân trong vườn hoa âm
nhạc, mà ta nay so dây dạo lại cung đàn.
Trỗi bài dù hò xự xê xang
Trăng thu dạ khúc hỡi bạn vàng tri âm
Vườn hoa âm nhạc Việt Nam
Thơm hương nghệ thuật, tiếng đàn lời ca./.
Shiroi
Tiêu đề: AI XUÔI VẠN LÝ 3/4/2010, 13:38
VỌNG CỔ :
1. Về hay chưa hởi người trai ngòai vạn lý, buổi lìa quê tính lại mấy xuân
… rồi. Gió ngựa từ khi khuất dạng dưới chân đồi. Rặng phi lao vẫn mơ
màng đón gió , dãy cây rừng mấy lượt lá vàng rơi... Lá vàng rơi buồn lắm
anh ơi, bồng con thơ đứng trông ngóng một người, sao chỉ thấy sương
bạc mờ rơi - lạnh theo về nơi rừng sâu núi thẳm .
2. Quê nghèo chín nhớ mười thương, hồn quê còn đọng khói sương biên
thùy … Mộng ước tàn canh vẫn lẽo đẽo đi về… Ngày anh đi cuối trời
sương điểm trắng, nay mấy lần sương nhuộm núi rừng xa. Núi rừng xa
như mong nhớ bao la, người chinh phụ mắt mờ qua ngấn lệ . Thấp một
nén hương gửi theo ngọn gió - đợi anh về với một bản hùng ca.
THƠ :
11
Sầu bao la gợn sương đầu núi
Man mác rừng thu- khói chập chùng
VỌNG CỔ :
5. Người chinh phụ bế con giữa trời giông tố., mong đợi bóng người đi
trong gió ngực nẽo biên… thùy. Lá úa tàn thu rơi rụng xuống vai
gầy .Trông xa xa có một đàn chim nhỏ, tự phương nào bạt gió về đây ?
Hay đó là những cánh chim nơi góc bể ven mây nơi có những chàng trai
viễn xứ - viết những lá thư hẹn ngày tái ngộ, mượn cánh chim nương gió
bay về (xề )
NHẠC :
-Lối-
Nữ: Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Nam: Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới, bữa anh sang.
Vọng cổ
Nữ 1: Em tới bên anh rồi anh sang bên đó. Nhà anh nhà em chỉ cách nhau một đoạn đường dốc
nhỏ ta đã yêu nhau không rõ tự …bao … giờ.
Cái thuở mới vào yêu ôi hạnh phúc vô bờ.
Nam: - Lối ta đi giữa hai sườn núi, đôi ngọn, nên làng gọi “núi Đôi”.
Nữ: - Ngước mắt lên non rồi em cười khẽ nói “núi chồng núi vợ, đứng song đôi.
Nam: - Nhẹ vuốt tóc em anh bồi hồi đáp lại, thì ở nơi này mình cũng có đôi như núi…
Nam 2: Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới, ngõ chùa cháy đỏ những thân cau. Mới ngõ lời thôi,
đành lỗi hẹn, ngờ đâu từ đó – biệt ly rồi.
Nữ: - Chinh chiến tang thương, ai biết kỷ nhân hồi.
Anh vác súng lên đường đi chiến đầu, xa cách em rồi, xa núi Đôi.
Nam: - Đường hành quân qua trăm suối ngàn sông, anh vẫn không quên một góc trời quê nhỏ.
Súng chắc trong tay thầm hẹn ngày trở lại, lối cũ ta về chung bước giữa đường quê …
-Lối-
Vọng cổ-
12
5. Nhưng đến đầu thôn anh mới hay tin sét đánh, rằng người em gái ngày xưa đã về miền đất
lạnh, một ánh sao mai vừa tắt lịm cuối chân … trời…
Không thể nào tin – giặc đã giết em rồi…
Khi hỏi lại người quen anh mới biết, em vào du kích chiến đấu kiên cường đến chết vẫn hiên
ngang.
Nữ: Xuân Dục Đoài Đông ai cũng bảo: cô ấy diệu hiền xinh đẹp lại kiên trung. Mấy năm cô ấy vào
du kích, không hiểu vì sao chẳng lấy chồng ?”
Nữ 6: Chiều hôm nay anh trở lại đường xưa, vẫn cỏ mọc xanh rêu vẫn hàng thông bóng rủ.
Nam:- Anh bước cô đơn trên đường xưa lối cũ, mỗi bước chân buồn in kỷ niệm thân quen.
Nữ:- Anh có ngước mắt nhìn lên hai dốc núi: núi chồng, núi vợ vẫn song đôi?”
Nam:- Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói, núi vẫn đôi mà anh mất em rồi.
Nữ - Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường.
Nam - Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm ngát, cánh hoa thơm./.
Shiroi
Tiêu đề: CÔ GÁI TƯỚI ĐẬU 27/3/2010, 14:54
Nam (câu 1): Cô em ơi! Anh đâu có dám đi ngang, về tắt mà không hỏi
chủ. May nhờ bà con điềm chỉ, nên anh mới nhìn kỷ coi có phải em hôn?
Có đôi mắt nhung thâm thấp, trung trung mà nhiều chiến công ngang
tầm dũng sĩ. Giờ nhìn tạn mặt em hiền như bông bưởi đang nở…
VỌNG CỔ
… trong… vườn…
Chị Hạnh năm trước, cũng tương tự như em giản dị, bình thường…
Nữ: nầy anh ơi! Anh ở sông Tiền hay sông Hậu?
Nam: dạ, Sài Gòn!
Nữ: Xin lỗi, anh thứ mấy?
Nam: Dạ, thứ ba!
Nữ: Còn em thứ sáu! Anh ba nè, anh khen chúng em là nói thiệt hay nói
chơi cho vui vậy, anh ba?
Nam: Dạ, bấy lâu “Văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình” nên giờ vừa thấy mặt
là tui mê liền hà?
Nữ: Anh mê ai? Đàn bà hay con gái?
Nam: Tôi mê đất mê người, mê những nụ cười, và mê luôn giọng hò mái
dài của…
Nữ: Của ai?
Nam: Ơ của, của…bà má Bảy…
13
Nữ (dặm) Anh ba nè, nói anh ba đừng cười chê nghen! Con gái Mỹ Hạnh
hay nói thiệt lắm anh ba à?
Nam: dạ, tôi thì thiệt tình, mà cô sáu cứ từ bụi cải, cô sải qua bụi cà hoài
hà!
Nữ (câu 2): Anh ba ơi! Con gái làng em nó thiệt thà như đếm, anh ba
gieo làm chi tiếng oán cho thêm buồn….
Nam: Coi kìa, cô sáu mới nói chơi có chút xíu mà em giận , em hờn…
Anh muốn hỏi chuyện thâm canh, luân vụ, cấy lúa sòng đào mương có
tốt hay không vậy mà!
Nữ: vậy anh nghe em nói đây nghen…
Đánh xong Mỹ cút, ngụy nhào.
Vàng mơ ruộng lúa., hoa màu vượt lên.
Mầm hạnh phúc mọc quê em
Thay trời, đổi đất cho trọn niềm ước mơ…
LÝ ĐẤT GIỒNG
VỌNG CỔ
… cơm… chiều…
Vậy anh ba vô nhà chơi nghen. Tưới xong ruộng đậu, em về…
Nam: Cô nói vậy, tôi e không tiện quá cô sáu à!
Nữ: vậy chứ làm sao bây giờ, anh ba? Hỏng lẽ em phải ở đây nói chuyện
với anh hết buổi sáng nầy hay sao?
Nam: Cô sáu à, men đất là máu thịt của màu xamh, mà màu xanh nó
sinh ra hoa đỏ, vậy xin cô hãy để tôi cùng đi tưới với cô một thể cho nó
trọn cái nghĩa mới quen…
Nữ: Trời đất ơi! Anh ba nói cái gì mà em hỏng hiểu à! Thôi, để em đi tưới
đậu kẻo trưa rồi…
Nam (câu 6): Cô sáu à, thôi thì hỏi một câu cũng làm lâu cô đôi chút.
Mà hỏi hết chuyện cô sản xuất thì một lúc cũng xong thôi…/
Nữ: ý ý, đâu có được, má em bả la chết. Ruộng em, em làm. Chuyện
em, em hiểu…Ở đây nói chuyện với anh ba hoài chắc đậu, cà , dưa,
thuốc nó héo hết anh ba ơi! Bà con Mỹ Hạnh sẽ chê cười em bỏ hoa màu
chết khô vì đứng chơi cả buổi! Tuổi trẻ chúng em là phải làm cho quê
hương đổi mới. Làng xóm yên vui no ấm mãi muôn đời…
14
Shiroi
Tiêu đề: HOA MUA TRẮNG 27/3/2010, 14:58
Câu 1: Chị bỗng nhìn tôi với cái nhìn thông cảm… Rồi tay vuốt nhẹ vào
vai tôi như nói hãy…
VỌNG CỔ
… yên… lòng…
Chị nói với tôi: Ở đây không có hoa Lan, hoa Huệ, hoa Hồng…
Chỉ có hoa mua dạn dày sương nắng, mà chẳng phai màu đổi sắc trắng
trong (+) Hoa mua đón mặt trời lên cho thêm rạng rỡ, hoa mua đón
trăng, trăng vẽ nét long lanh. Hoa mua sinh ra từ rừng núi hiền lành, tô
điểm cho đời thêm hương sắc…
Câu 2: Rồi giặc đến quê hương ào ào như cơn lốc. Suối reo im, tiếng
chim hót bỗng dừng…
Trên bến sông, mẹ tiễn cha đi theo ngọn lửa rừng…
Mẹ chị trở thành người lái đò từ dạo ấy. Còn chị cũng từ ấy lớn lên (+)
Phút qua sông khách khen chị dịu hiền, thời gian như tô điểm cho chị
ngày thêm lộng lẫy. Bỗng một hôm tên quan Châu nhìn thấy, gọi mẹ đến
nhà dùng bạc để đòi mua…
Câu 3: Hoa mua ai bán mà mua? Mẹ không ngã giá cho vừa lòng quan.
Rồi một chiều lòng mẹ đau như xé: Giặc tới nhà bắt chị đem đi! Mẹ nhìn
con chẳng biết phải làm gì, rồi mẹ ra bờ sông nhìn theo dòng nước chảy.
Khi nhớ tới chồng, mẹ lên nương rẫy. Nhớ tới chị mẹ lại ngắm hoa mua
(+) Mẹ lắng nghe sâu thẳm tiếng chuông chùa, và những cánh mua rơi
đầy trên tóc mẹ. Rồi mẹ nằm mơ thấy con mình chết trẻ, trong bàn tay
hung bạo của quân thù.
Nói lối
VỌNG CỔ
… mai… hồng…
Nhìn thấy chị đi trong đoàn quân cách mạng mà nước mắt tuôn giòng…
Thấy cảnh quê hương phút giây thay đổi, tưởng đó chỉ là một giấc chiêm
bao (+) Ôi, hoa mua của mẹ năm nào, tưởng đã rã rời theo giấy màu,
bụi cát. Cách mạng đã chắp cho chị từng cánh hoa lưu lạc, để in sâu vào
15
đôi mắt mẹ trong ngần…
Shiroi
Tiêu đề: NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI 27/3/2010, 15:08
date: 22/11/2007 Nam: Những ngày xưa thân ái, anh gửi lại cho ai. Trăng mùa thu lên cao,
khóm dừa xanh lao xao. Anh cùng tôi bước nhỏ, áo quần nhăn giấc ngủ,
đi tìm chim sáo nở, ôi! bây giờ anh còn nhớ?
Nữ: Những ngày xưa thân ái, anh gửi lại cho ai? Gió mùa thu êm đưa,
rung hàng cau lưa thưa. Anh cùng tôi trốn ngủ, ra ngồi trên lá đổ. Trông
bầy chim trắng hiện…Mơ một nàng tiên…dịu….hiền….
Nam (câu 1): Tha thiết biết bao nhiêu ôi những ngày xưa thân ái! Tuổi
thơ qua đi có bao giờ trở lại, kẻ đi xa có bao giờ nguôi thương nhớ, người
em nhỏ ngày xưa còn đợi đến…
VỌNG CỔ
… bao… giờ…
Phương đó giờ đây sương khói mịt mờ…
Gió mùa thu có còn đưa nhè nhẹ cho khóm dừa rung lá lao xao (+) Em
có còn nhớ những ngày xưa, hai đứa mình cùng nhau trốn ngủ? Em đòi
anh trèo tận ngọn cây cao, tìm bắt cho em đàn chim non mới nở…
Nữ (Câu 1): Đàn chim bé nhỏ, thơ ngây như tâm hồn mình ngày đó.
Chưa biết sợ, biết lo những giông bão trong đời…
…Đâu biết nỗi đau nát ruột lúc chia lìa…
Tiếng chim mẹ gọi con như xé ruột, là những tiếng đau buồn lân đầu hai
đứa được nghe (+) Hồn thơ ngây bổng chợt thấy xót xa, em mới năn nĩ
anh trả chim về tổ cũ. Rồi lớn lên anh lao vào sương gió, sao cuộc đời
không mang trả lại cho em?
16
Em đã biết sầu, khi phải chia lìa
Nam: Người song cửa, kẻ chân mây
Tiếng kêu ly biệt như còn vang giữa tim…
Nữ (câu 5): Trên bến đò ngày xưa hai đứa thường lén ra xem người ta
tiễn biệt…Giờ chỉ một mình em đếm bước, dõi mắt trời xa chờ đợi bóng…
VỌNG CỔ
… con… đò…
Thăm thẳm mù xa mặt nước tiếp chân trời…
Anh ở đâu, rừng sâu hay núi thẳm? Có lần nào anh nhắc đến tên em?
Mười mấy năm sau, khi đau khổ trưởng thành em mới thấm thía nỗi
buồn ly biệt. Chim mất nhau còn kêu gào thảm thiết, em mất anh sao
không nói được câu nào?!
Nam (câu 6): Đời đã chia xa chúng mình người một ngã…Ô! những ngày
xưa thân ái đã xa xôi. Em có thường tìm đến khu vườn cũ năm nào để
ngồi đợi bầy chim sáo nở? Giờ mình em có còn trốn ngủ ra ngồi trên xác
lá đỏ màu Thu? Không có anh, em đòi ai kể chuyện: “Ngày xửa, ngày
xưa có nàng tiên nhỏ dịu hiền…”?
Nàng tiên đó với đôi cánh nhỏ, thường tìm đến bên những người cô độc,
khổ đau…
Nữ: Giờ em hiu hắt nỗi sầu
Đau xót, mong chờ có ai đến với em đâu./.
Shiroi
Tiêu đề: CHO VỪA LÒNG EM 27/3/2010, 15:11
Nữ (câu 1): Chuyện ngày xưa suốt đời em ghi nhớ nếu phải xa nhau tình
đầu dang dở. Thì còn tiếc, còn đau đến vạn ngày sau ai quên được…
VỌNG CỔ
… bao… giờ…
Dù phải xa anh nên duyên, đẹp phận với người…
Nếu mai kia, mốt nọ đôi mình gặp lại. Nhìn nhau ngỡ ngàng như kẻ lạ
người xa ( ) Cũng không phải là mình đã quên nhau. Cũng không phải
không còn gì vương vấn. Nếu mai nầy mình ngoảnh mặt, quay lưng. Thì
đâu hẵn lòng không còn thương, còn nhớ…
Nam (câu 2): Trăm người con gái ngày theo chồng xa xứ, đều bảo với
người yêu là trọn dạ chung tình…
Rằng khóc trắng đêm, rằng chua xót, đoạn trường…
Rằng em vẫn yêu anh đến ngàn ngày, trọn kiếp. Nhưng phải nát ruột
17
chia lìa vì hoàn cảnh trái ngang ( ).
Một đời ôm khổ, chịu sầu
Trăm cay, ngàn đắng cho vừa lòng em…
NHẠC
Nam: Tôi thề tôi chẳng yêu ai. Vì người ta cứ phụ tôi hoài. Bây giờ tôi
chẳng còn tin “Trong nhân gian có kẻ chung tình”
Nữ: Tôi giận tôi đã ngây thơ. Đem tình yêu hiến dâng người hết.
Bây giờ tôi chẳng còn chi…Thôi đành ngoảnh mặt…mà…đi…
Nam (câu 5): Thôi hết rồi em ơi còn chi nữa. Tôi vẫn trọn yêu mà em
đành vong phụ, ân tình xưa là nước chảy…
VỌNG CỔ
… qua… cầu…
Chuyện tình yêu như đàn trỗi cung sầu…
Tại tôi ngu dại nên yêu là cho cả, giờ hết rồi còn gì nữa đâu em ( )
Nữ: Còn đây cả một khối tình.
Còn dòng nước mắt em dành cho anh…
Nam: Bây giờ tôi chẳng trọn tin.
Trong ngàn cô gái có một cô chung tình…
Nữ (câu 6): Em không mong gì được anh tha thứ. Nghĩ lại mà thương.
Em chỉ là phận “bèo giạt – hoa trôi”, thì phó mặc cho dòng đời đưa đẩy.
Nếu mai nầy mình không còn gặp nhau được nữa. Giây phút chạnh lòng
có nghĩ đến em. Cay đắng giận hờn xin hãy quên đi. Giữ lại cho em chút
kỷ niệm buồn…
Rồi một ngày đông gió lạnh. Đan áo cho chồng em sẽ nhớ anh…
Nam: Trả em chiếc áo ngày xưa.
Chôn vùi kỷ niệm cho vừa lòng nhau./.
Shiroi
Tiêu đề: Nhớ Mẹ 27/3/2010, 15:15
VỌNG CỔ:
Rảo bước qua mấy nhịp cầu tre về nơi mái lá, con mới hay mẹ đã...
qua... đời...
2. Mẹ đã bắt ốc hái rau tảo tần hôm sớm, quản chi thân góa bụa cơ hàn.
Con nhớ ngày cha con vĩnh biệt dương trần, một mình mẹ lo ma chay
tống táng nhờ láng giềng cô bác cũng thương, kẻ gạo người tiền đua
18
nhau giúp đỡ, mẹ cũng được an ủi đôi phần trong cảnh mẹ góa con côi.
3. Có nhiều đêm không có tiền mua dầu thắp đèn làm việc, mẹ phải ra
ngồi sàng gạo dưới trăng, con quấn quít bên cạnh mẫu thân nhìn ánh
trăng thượng tuần lấp ló sau hàng phượng vĩ, con thấy đôi dòng lệ của
mẹ từ từ chảy dài xuống má, con hỏi: “Tại sao mẹ buồn vậy mẹ?”, mẹ
gượng cười mới bảo cùng con:
“Con ơi lòng mẹ héo hon
Hãy thương con trẻ hãy còn bé thơ
Cha con lìa cõi trần nhơ
Bỏ con với mẹ bơ vơ trên đời”
LỐI:
VỌNG CỔ:
Trong lúc tản cư sống nhờ bên ngoại, mẹ phải đi bán từng lon gạo để
nuôi con trong khói lửa... điêu... tàn...
5. Năm sau khi lửa chiến chinh tràn vào xóm nhỏ, mẹ đau xót bảo con
phải tìm chốn bôn đào.
Con cất bước đi mà dòng lệ tuôn trào. Con đò từ từ xa bến, mẹ vẫn còn
đứng dưới hàng cau, những chiếc lá sầu đâu gió cuốn tả tơi như dòng lệ
mẹ tôi ròng ròng tuôn chảy, một người mẹ sống toàn trong đau khổ từ
tuổi thanh xuân cho đến tuổi bạc đầu.
6. Mẹ ơi! Bàn thờ mẹ nhện đà bủa lưới, lòng con sầu như mối nhện giăng
tơ. Mười năm qua trở lại quê xưa, thì thể xác của mẹ đã vùi sâu dưới ba
tấc đất, giữa tấm phên tre con còn nhìn thấy chiếc áo vá quàng của mẹ
bụi bám nắng soi, chiếc áo năm xưa gợi lại hình ảnh dưới trăng mẹ ngồi
sàng gạo còn con thì nũng nịu ngồi lên trên vạt áo mẹ hiền.
Năm nay con lớn khôn rồi
Trở về quê cũ mẹ thời còn đâu
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu
Biết ai lau hộ dòng châu thâm tình!?
Shiroi
Tiêu đề: LẮNG TIẾNG CHUÔNG NGÂN 29/3/2010, 20:36
19
Thẩn thờ quét lá vàng rơi
Dế giun rền rĩ muôn lòi óan than
Ôi sương trắng phủ một màu tang trên nắm mộ
Quyện tràm hương theo ngọn gió buổi chiều thu
Nghe mơ hồ lặng lẻ hoang vu
Như có tiếng nhạc sầu nơi cô quạnh.
Vọng cổ :
1. Hỡi ơi chiếc lá vàng rơi dật dờ trong gió lạnh, giữa hoàng hôn văng
vẳng tiếng chuông chùa … Trong khói hoàng hôn gió lạnh sương mờ… tôi
viếng mồ thân phụ trong một buổi chiều vàng quạnh quẻ bơ vơ, ngồi
nghe giọng dế não nùng có phải chăng những tiếng nhạc sầu để tiển đưa
hồn người nghệ sỹ,
2. Khi cánh màn nhung âm thầm khép lại , thì cũng chính là lúc một vì
sao rơi rụng giữa đêm trường … Ba mươi năm dạn mặt phong trần. Sân
khấu tuông rơi bao ngấn lệ, dòng đời về rũ sạch sầu thương, trả nợ dâu
non cho đến khi tóc xanh đà điểm trắng thì cái kiếp con tằm có lẽ nào lại
bị đời quên …
Ngâm thơ
Vọng cổ :
4. Hỡi ơi, tiếng nhạc lời ca đã làm cho con tim thêm bồi hồi man mác, có
phải chăng cỏi lòng người nghệ sỹ cũng bao phen tan nát bởi ưu phiền…
Giữa phồn hoa nhưng vẫn thiếu bạn hiền… Khi cánh màn nhung khép lại,
dòng người về rũ sạch sầu thương
Thành đô chìm dưới màn sương
Đó đây trong tiếng hậu trường vắng tanh
Còn đâu một kiếp tài danh
Ngàn năm một nắm cỏ xanh phai màu.
5. Nhạc sầu ơi dạo chi lời bi thiết cho con tim non đẩm lệ chân tình. Cho
kẻ ra đi vắng dạng xa hình.
Công danh sự nghệp chẳng qua là một kiếp phù sinh. Khi khép cánh màn
nhung, khi hí trường đã trở về trong im lặng... thì người nghệ sỹ cũng
thấy lẻ loi khi gửi nắm xương tàn.
6. Không gian đã pha dần trong sắc tím, trước mộ phần còn nghi ngút
khói hương , tôi lén mình qua kẻ lá tàn cây lòng cảm thấy một nỗi buồn
vô hạn; mảnh trăng non vừa nhô lên mấy rặng thùy dương xạt xào trước
gió, hồn lâng lâng nghe vọng lại tiếng chuông chùa .
Văng vẳng xa đưa, vọng công phu của đòan sư vải, như khêu gợi mối ưu
phiền của con người trên cõi tạm trần ai.
Shiroi
Tiêu đề: Bánh Bông Lan 29/3/2010, 20:40
20
Registration Tân nhạc
date: 22/11/2007
Nữ: - Bông lan, cánh trắng nhuỵ vàng
Nam: - Qua thương bởi cô nàng khéo nướng bánh bông lan.
Xe đò lục tỉnh thênh thang
Quen hơi nhớ tiếng, quá giang tìm dìa.
Nữ: - Quá giang tìm dìa.
Vọng cổ
Nam: 1). - Cô Hai ơi cái bông lan nhụy vàng cánh trắng, còn bánh bông
lan cánh vàng nhuỵ cũng vàng luôn. Vậy mà hễ vắng lâu thì trong bụng
thấy buồn chắc là mai mốt tui về ở luôn … nơi này. Ua mà sao cô Hai nín
thinh không nói một lời. Ông bà mình có biểu hễ có ăn thì có nói, sao cô
Hai hà tiện từng lời từng tiếng vậy cô Hai.
Nữ: - Dạ phải đó anh Ba, hễ có ăn thì có nói nhưng từ sáng tới giờ tui
bán chứ hổng có ăn…
Nam: - Nói vậy nãy giờ tui ních cả chục cái bánh bông lan, chắc là phải ở
đây nói hoài cho tới tối.
Nữ: - Anh Ba nè. Anh ở thì tui không dám mời, mà anh hỏng muốn đi thì
tui cũng không có hối…
Nam: 2). Vậy chớ cô Hai hối làm sao cho đành đoạn, trong khi chỉ tại
nhớ cái bánh bông lan mà từ ở trên xứ tui tui lặn lội xuống dưới này.
Nữ: - ủa hỏng lẽ trên anh hỏng có?
Nam: - Chắc tại người đánh bột khéo tay nên tui mới nhớ hoài.
Nữ: - Cảm ơn anh Ba nghe, để tui về tui nói lại, ba má ở nhà xay bột đổ
khuôn đó…
Nam: - ủa, nói vậy hỏng phải… à, mà chắc nhờ tay nướng khéo đó.
Nữ: - Chèn ơi, mấy đứa em tui mà nó nghe anh khen như vầy chắc nó
mừng lắm đó anh Ba…
Nam: - Bộ hỏng phải…. Mà cô Hai nè, cô ác làm chi vậy, hỏng lẽ tui nói
tui nhớ… tui xuống dưới này là tại vì… tui nhớ…
Nữ: - Nhớ gì vậy anh Ba?
Nam: - Nhớ bánh bông lan…
Tân nhạc
Vọng cổ
Nữ: 5). Anh Ba ơi, chắc tại cái bụng tui thiệt thà nên hễ nghĩ làm sao thì
nói ra làm vậy. Nếu mà anh Ba xuống tới đây chỉ vì nhớ bánh bông lan
thì để tui gói cho anh vài chục cái để anh đem về xứ để… anh dùng.
Nam: - Cũng được có mấy bữa đâu mà cô Hai phải bận lòng.
Nữ: - Vậy chớ tui biết làm sao cho anh ưng bụng. Không lẽ cho anh
mượn khuôn mượn lò để anh về anh nướng bánh anh ăn?
Nam: - dạ cái nghề làm bánh đâu phải ai làm cũng được, phải học hỏi
cho đàng hoàng còn phải khéo tay nữa…
Nữ: - Vậy hổng ấy anh về rồi đưa chị Ba xuống, ba má tui hỏng có xấu
bụng giấu nghề.
Nam: 6). – cô Hai tốt bụng vậy tui cám ơn. Nhưng ngặt một điều là tui
chưa có vợ
Nữ: - Nói vậy anh Ba đây chưa có vợ hả.
Nam: - dạ, từng tuổi này mà tui ở vậy có mình ên hà.
Nữ: -à, thôi tui biết rồi, chắc anh Ba lọc lừa kén chọn, nên chưa có cô
21
nào vừa mắt hết phải hôn….
Nam: - Cũng có lọc lừa kén chọn gì đâu, nhưng chắc tại cái mùi vị bánh
bông lan mà cả đời tui quên hỏng được…
Nữ: - Hay là để tui làm mai cho anh cô bạn, làm bánh bông lan khéo
nhất nơi này.
Nam: - Cám ơn cô Hai. Mà cô Hai nè, sao tui nói cái gì cô Hai cũng bàn
ra hết trọi vậy? Thôi thì nói gần nói xa hỏng qua nói thiệt. Tui lặn lội
xuống dưới này là tại vì tui nhớ…
Nữ: - Nhớ gì anh Ba?
Nam: - Nhớ cô Hai./.
Shiroi
Tiêu đề: DỆT CHẶNG ĐƯỜNG XUÂN 29/3/2010, 20:43
Nữ (câu 1): Ngày lại, ngày qua hằng trăm cây số…Nối chặng đường dây
em vượt lộ…
VỌNG CỔ
…qua….đồng…
- Theo nhịp quê hương lưu chảy mạch máu hồng…
Nam:Cuộc đời vui khi chiến trường vẩy gọi, rút ngắn đoạn đường là thêm
bước tiến công (-)
Nữ: Xuồng em chở chú dân quân, chở cô cán bộ chở anh hậu cần. Nón
tai bèo lấp lánh dưới trăng, lúc nói chuyện thì thầm, khi cười vui rộn rả…
Nam (câu 2): Chiếc sào nặng xô nước đồng lã chã, xuồng chồm lên nhảy
nhót ánh sao trời…
…Bình minh đã thức dậy rồi…
Nữ: Nỗi nôn nao khi chân trời rựng sáng, em ngỡ mình như cánh cò bay
(-)
Thời gian em nắm trong tay
Cho đêm nới rộng, cho ngày dài ra.
Nam: Cho về kịp chiến trường xa
Mang tin Xuân đến muôn nhà yên vui…
Nam (câu 4):Rộng cánh đồng xa trải mình ôm tiếng gió…Nhìn những
chiếc sao nhấp nháy như từng đôi mắt nhỏ…
VỌNG CỔ
… lưng… trời…
22
Nữ: Đưa chéo khăn lau trán em cười…
Cây sào nặng kéo dầm lên mặt nước, chuyện cuộc đời em kể nỗi ngược
xuôi
(-)
Nam:Giao liên cực lắm nhưng vui
Chiều sang Tân Định sáng rời Cô Tô
Soi trăng nước bạc Ba Hồ,
Đêm vượt Cái Lớn, ngày vô Vĩnh Bình…
Nữ (câu 5):Thuở em đi vừa tròn mười bốn tuổi, mẹ tiễn chân em đến tận
nơi nầy…
…Mái tóc màu mây chưa phủ vai gầy…
Đời ở đợ ít no, nhiều đói. Thiếu bạc tiền nhưng dư dã đòn roi (-)
Em đi từ ấy đến nay
Quản chi ngày vắn, đêm dài gian truân
Sông kia, rừng đó đã từng,
Em đi dệt chặng mùa Xuân cho đời.
Nam (câu 6): Đường kháng chiến đi lên mỗi bước, nghe đời mình tầm
vóc lớn thêm.
Dệt tình yêu quê hương đất nước, nối trăm nguồn máu chảy về tim.
Mang tin Xuân chắp cánh bay không nghỉ, nghe tâm hồn phơi phới dâng
cao.Qua mỗi chặng đường đi đánh Mỹ, tay giang tay thành những chiến
hào.
Nữ: Hò …ơ….bầu trời có mấy vì sao
Người giao liên cũng có bao nhiêu miền
Giọng hò dìu dặt thân thương
Của người em gái dệt đường mùa Xuân ./.
Shiroi
Tiêu đề: GÁNH BƯỞI BIÊN HÒA 31/3/2010, 20:54
Câu 1: Ngọn gió xuân thổi mơn man trên đường quê mát rượi, yểu điệu
trên vai một gánh bưởi…
VỌNG CỔ
… Biên … Hòa…
Nàng hé nụ cười duyên đưa đôi hàm răng trắng nuột như ngà…
Nghiêng nghiêng vành nón lá, bó sát thân hình trong chiếc áo bà ba (+).
Nàng mời tôi mua giùm bưởi làm quen tôi chưa vội trả lời, vì mãi say sưa
ngắm mớ tóc huyền đang tung bay chập chờn trước gió…
23
“Cũng rằm tháng Mười năm tới, khi có dịp ra thăm bà con ngoài Long Hải
tôi sẽ ghé lại Biên Hòa để có mua bưởi dùm cô…
Câu 3: Chiếc xe từ từ chuyển bánh, gió cuốn bụi mù che lấp cả làng quê.
Tôi quay đầu nhìn lại bên nhịp cầu tre thì thấy cô cũng nghiêng nón nhìn
theo với tôi ra chiều thân mật. Tôi về nhà mơ hình, tưởng bóng gặp gở
bên đường nào lại nhớ thương? Đêm đêm tôi nằm mơ thấy cô gái quê
trên đường mờ cát bụi. Giọt mồ hôi thấm trên làn tóc rối, nặng oằn vai
một gánh bưởi Biên Hòa.
Nói lối
Khi đất nước hãi hùng trong khói lửa,
Máu căm hờn bừng dậy khắp quê hương.
Đất Biên Hòa cũng nhuộm hết tang thương
Hàng bưởi ngọt như còn vương màu chiến họa…
Câu 4: Lũy tre xanh giờ đây đã úa tàn trong nắng hạ. Cây lá xơ rơ như
nhuộm máu…
VỌNG CỔ
… dân… lành…
Vườn bưởi năm xưa trái hết sai oằn…
Nhưng cô gái năm xưa đâu vắng dạng? Chỉ thấy lá vàng rơi rụng đầy sân
(+) Tôi bỗng thấy như cõi lòng rào rạt bâng khuâng, nhìn thấy lại bóng
nàng thôn nữ. Bên nhịp cầu tre lắt lẻo, nụ cười duyên nở giữa môi hồng…
Câu 5: Một ông lão đầu râu tóc bạc, ngồi vót nan tre dưới bóng đa già…
Khi nghe tôi hỏi thăm, lệ bỗng chan hòa…
“Cậu ơi! Con Duyên, con của lão đã chết rồi giữa tuổi thơ ngây (+) Trong
khi giặc xâm lăng nó tràn vào xóm nhỏ, con gái tôi quyết giữ tròn câu
trinh tiết nên đã cắn lưỡi quyên sinh trong một tối trăng mờ,,,
Câu 6: Trời ơi! Nghe ông lão giãi bày cớ sự, tôi bàng hoàng như sét đánh
ngang tai. Những chiếc lá vàng thi nhau rơi rụng tung bay, như muôn
giọt lệ khóc đời trinh nữ. Cô Duyên ơi! Nụ cười duyên đã tàn trong khói
lửa nhớ đến ngày nầy, năm xưa thêm xót xa cho một kẻ bên đàng.
Tiếng chim vẫn hót líu lo, đàn bướm trắng vẫn chập chờn bay lượn.
Gió đưa cành trúc là đà
Cô em bán bưởi Biên Hòa còn đâu!
TÔN TẨN GIẢ ĐIÊN - Viễn Châu
Nói lối :
Vọng Cổ :
1. Ta chép cuốn thiên thơ cho đến khi chữ cuối cùng vừa chấm dứt thì mạng của ta cũng
chấm dấu sau cùng… Gió tạt rèm thưa lạnh lẽo cả thơ phòng. Cầm bút đưa lên mực khô
mấy lượt sao bản trận đồ ta chép mãi chưa xong. Ta vì ai trọn nghĩa đệ huynh? Sao ai nở
nhẩn tâm phản bạn vong thề , khịến cho ta phải lảnh án chặt chân, bởi họ bảo mình
manh tâm phản chúa …
2. Trước kia sư phụ có khuyên ta hãy ẩn thân nơi đáy mộ kẽo ngày sau họa lớn vươn
mình. Bởi cải lệnh tôn sư nên ta phải chịu cảnh oan tình. Trách bấy ai tham vàng phụ ngải
24
hại bạn hiền để thỏa mộng cầu vinh. Nó oán ta vì bản tánh nhỏ nhen, lòng ti tiện hay
ganh hèn ghét ngỏ; bởi không nghe lời thầy dạy bảo nên Tôn Tẩn này thọ hại bởi Bàng
Quyên.
3. Sở dĩ ta còn sống sót với tấm thân tàn ma dại, chỉ vì Bàng Quyên nó chờ ta chép cho
rồi mấy cuốn thiên thơ. Chứ phải nào nó thương xót chi ta, nó đâu còn nhớ lời đoan thệ
khi cùng ta lên non học đạo – rằng ai vong thề , ai phản bạn sẽ bị hành hình bởi bảy nước
phân thây. Rồi hôm nay sự thế đổi thay nó hại bạn bởi quyền cao lọc cả. Bạn đời xưa sao
nhiều người chung thủy còn bạn đời nay lắm kẻ gian tà.
Nói lối :
Vọng Cổ :
Nhưng ta cũng bị chặt chân giữa pháp trường nơi đất Ngụy chỉ vì gả Bàng Quyên phao
phản tội gây loàn… thôi rồi uổng công ta thu luyện mấy năm trời. Trong khi khi Bàng
Quyên nó nhìn ta nức nở, ai biết tận đáy lòng nó thỏa thích mừng vui. Còn ta thì xúc động
biết bao vì tình bằng hữu mấy ai ở đặng. Chớ ai biết đâu những kẻ lừa thầy phản bạn, nó
thường hay giả dạng kẻ nhân từ.
5. Đốt nén hương thơm váy van cùng sư phụ xin chứng tri cho đệ tử tâm thành. Trong
tâm thư thầy ta có dạy bảo ân cần . Đây bức tâm thư, hiền đồ xin giữ kỹ gặp tai nàn hãy
dỡ nó ra xem. Con xin bái tạ tôn sư đã ra tay …cứu nạn. Thì tại sao… trong bức thư chỉ có
một chữ cuồng.
6. Thì ra muốn tránh khỏi hang hùm nọc rắn, thầy ta bảo ta phải giả điên cuồng để tránh
nạn Bàng Quyên.
Hò …ơ ..tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn …ờ .. Hò ơi .. gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau
(Nói lối)
- BHĐ : Thu! con ơi trước khi từ biệt, cha cho con được biết:
Cha đây chính là… cha ruột của con. Khi cha can tội giết người lãnh án chung thân, trong
lúc ấy con vừa tròn một tuổi.
(Nam Ai)
25
Tháng năm dài nơi hải đảo xa xăm
Không tin nhà, không một kẻ viếng thăm
Kể sao hết nỗi nhọc nhằn (--)
Của một kiếp tù nhân. (+)
Còn chi khổ hơn cái cảnh tội tù
Thân bầm dập (+) bởi những trận đòn roi
Nơi hải đảo muôn trùng (--)
Là địa ngục (+) trần gian. (+)
Giấc ngủ không yên từng đêm trong khám lạnh
Nhớ quê hương (+), nhớ vợ yếu con khờ
Vượt trùng dương cha về đến quê nhà
Là mong gặp lại người thân (+).
(Vọng Cổ)
- THU : 1/ Cha ơi! cha ơi, nghe cha kể lại quãng đời gian khổ, thì con mới biết con đây
còn có người cha ruột. Đang mang án tù chung thân nơi hải đảo… xa… vời.
Một quãng thời gian mười tám năm trời.
Từ bé đến nay con sống trong vòng tay người dưỡng phụ, với cuộc đời nệm ấm chăn êm.
(+)
Trong khi đó thì ngoài muôn trùng hải đảo xa xăm, cha phải cam mang án lưu đày.
Nhìn thân hình của cha tiều tụy xanh xao, con thêm xót xa tình thiêng liêng phụ tử…
- BHĐ : Con ơi! gia đình của ta trước kia sống trong cảnh thuận hòa êm ấm, nhưng sau
đó lại trở thành cảnh dâu biển tan thương. Mẹ của con là một người đàn bà ích kỷ tham
lam, đã xô cha ngã gục giữa bức tường lao lý.
- THU : 2/ Cha ơi! bổn phận làm con thì con đây đâu dám buông lời phiền trách mẹ, mà
con chỉ trách trời cao sao nghiệt ngã vô cùng.
Một dĩ vãng đau thương nay mới rõ ngọn ngành.
Mười mấy năm nay con sống bên người xa lạ, nhưng con đâu biết cha ruột của mình là
một kẻ tù nhân.(+)
Trời ơi! cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, người muốn bình yên sao cuộc đời lại quái ác?
Cho nên ngày đoàn viên phụ tử, cũng chính là ngày cốt nhục lại lìa xa…
(Ngâm)
- BHĐ : Thu, con ơi mười tám năm… qua, thời gian đăng đẳng
Hình bóng quê nhà, cha thương nhớ khôn nguôi.
Cho đến một hôm, giữa đêm mưa gió
Trên một chiếc bè, cha vượt ngục trở về đây.
Nhưng số phận quá chua cay (--)
Lại thêm một lần (+), phải mang án chung thân
Đành mãn (--) kiếp lưu đày. (--)
- THU : Tai biến dập dồn, đày ải xác thân
Cha chịu lắm điều gian truân (--)
Con có biết đâu, thảm cảnh của gia đình.
26
(Vọng Cổ)
- BHĐ : 5/ Con có biết không? có những đêm cha nghe tiếng sấm sét rền vang, theo
tiếng mưa rơi ngoài vách đá. Trong ngục tối âm u chỉ nghe có tiếng côn trùng tỉ tê trên
cành cây kẽ lá, như khóc như than cho số kiếp… lao… tù.
Hướng nẻo quê hương sao xa thẵm mịt mù.
Có những ngày ra núi sau đập đá, nhìn thấy khói trắng bay đầy trên mặt biển bao la.(+)
Tiếng còi tàu vọng lại từ xa, như tiếng thét của một người tuyệt vọng.
Nhớ vợ, thương con từ phương trời xa thẵm. Nước mắt từ đâu ràn rụa xuống vai gầy.(+)
- THU : 6/ Cha! Cha ơi con có ngờ đâu Bạch Hải Đường - một tướng cướp, lại là một
người cha vô phước của con.
- BHĐ : Con ơi! lần đầu tiên cha gặp lại con, thì cũng là lần sau cuối chia lìa tình phụ tử.
(THU : Cha! Cha…) Không được sống gần con để chăm lo dạy dỗ, để cho con phải sống
nhờ bên dưỡng phụ đến ngày nay.
Con ráng! con ráng lo học hành đừng để thua chị kém em, ráng gìn giữ nết na phẩm
hạnh.
Còn cha thì trong lao ngục suốt đời lãnh án, cho đến khi cốt rụi xương tàn.(+)
(THU : Cha…ơi!) Say này nếu có ai hỏi đến tên tướng cướp Bạch Hải Đường, thì con hãy
trả lời rằng: “cha tôi không phải là một kẻ sát nhân khát máu!”.
Nhưng số phần cay nghiệt, phải chịu lưu đày nơi côn đảo xa xăm.(+)
27