You are on page 1of 191

D io CÔNG BĨNH - MINH Đ lic

biên soan

Bâj h°zẴđẩ trâ thành


BÀI HỌC ĐÊ TRỚ THÀNH TRIỆU PHÚ
ĐÀO CÔNG BÌNH - MINH ĐỨC biên soạn

BÀI HỌC ĐE TRỞ THÀNH


TRIỆU PHÚ

NHÀ X U Ấ T BẢN PHỤ N ữ


Ổ7I-,ất cả chứng ta sinh ra trên trái đất này, cùng nhau đi
trên đường đồi, hướng về tương lai, kẻ nhanh, ngưòi chậm, mỗi
ngươi đều đem theo những hoài bão, những ước mơ của riêng
mình.
Để rồi, năm tháng phôi pha, kiểm lại, biết bao người thất
bại. Và thất vọng. Khi mái tóc đã trắng bụi thơi gian, sức tàn,
lục kiệt, một sô người không còn vượt được cả những thất vọng
và khổ đau của mình, đã tìm đến cái chết để giải thoát.
Cồn phần đông chúng ta, để trả lòi câu hỏi vì sao, đã bấu
víu lây lơi giải đáp làm yên lồng mình như một chiếc phao cứu
nạn: SÔ PHẬN. Sô phận đã an bài!
Hay triết lý hơn, như một nhà thơ đã viết:
B ể thảm mênh mông sóng ngập trời
Khách thuyền chèo m ột lá thuyền chơi
Thuyền a i ngược gió, a i xuôi gió?
Coi lạ i cũng nhau b ế thảm thôi.
CÓ THẬT THẾ CHĂNG?
Nhà triệu phú trong cuốn sách này bảo bạn:
A n h có b iết k h ô n g . n hữ n g gì m à m ôt con người m on g ước,
n hữ n g đ iều m à a n h ta tin tưởng. a n h ta đ ều có th ể thự c h iện
đư ợc!

H ãy k h á m p h á xem , a n h là a i, a n h thự c sự là ai?

CÓ THẮT THÊ CHĂNG?


Trong dáng vẻ của một câu chuyện tâm tình giữa một nhà
triệu phú kỳ dị, giàu sang đến tột đỉnh, với một chàng thanh
niên thất bại trong sụ nghiệp, đang giãy giụa vuợt qua khó
khăn BÀI HỌC ĐE TRỞ THANH TRIỆU PHÚ sẽ dem lại cho
chúng ta một cách nhìn khác về con nguôi mình, về những nỗi
đau trần thê của mình, chỉ cho chúng ta cách sống tích cực.
Không hiểu sao tôi cứ tin rằng, mỗi khi bạn thất vọng, mỗi
khi bạn cạn kiệt lồng tin về những ước mơ của mình, cuốn sách
này sẽ giúp bạn vượt qua mọi gian khó, nâng buớc bạn đi lên.
Và vì vậy:
Vói tất cả tấm lòng mến yêu, Nhà xuất bản trân trọng giói
thiệu với bạn cuốn sách này.

NHÀ XUẤT BẢN PHỤ NỮ


CHUÔNG 1

LẠC LÕNG

c / h ú c giấc trong căn hộ chung cư nhỏ hẹp bùa bãi của mình,
john Blake, chàng thanh niên ba mưcri hai tuổi thấp bé nhung đầy
sinh lục, mói biết rằng đã chín giờ ruõi sáng. Trễ mất rồi. Hoặc
cái đồng hồ báo thúc không chạy, hoặc chàng đã quên để giờ.

Không kịp tắm, chàng vã nưóc lạnh vào mặt, chải so mái
tóc, nuôt vội một viên vitamin c, rồi thây mình cần có thêm
nghị lục để chông chọi trong ngày, chàng nuốt thêm viên thứ
hai, rồi thêm viên thứ ba đê lây hên. x ỏ vội bộ quần áo đã
mặc hồi đêm mà chàng vút bừa trên ghế, và vì cái cà vạt vẫn
còn thắt quanh cổ áo, chàng đã tròng luôn trọn bộ vào đẩu như
mặc áo len.

Chiếc Mustang mui xếp đòi 65 cũ kỹ mà chàng thường chăm


chút không chịu nổ máy làm chàng cảm thấy thất vọng. Nó chỉ
chịu chạy sau bôn năm luợt đề lại. Chàng nghĩ "chắc sắp đến
lúc minh chỉ muôn nằm nướng trên giường".
Tại công ty Quảng cáo Gladstone chiếm trọn cả một cao ốc
cũ, mới tân trang trên đại lộ Madison, noi mầy năm nay ]ohn
Bài học để trở thành triệu phú

làm việc trong cuang vị một nguời soạn thảo văn bản, cô thư
ký Louise chào đón chàng vói một cái nhìn lo lắng.
"Nãy giò anh ở đâu vậy? Ông Gladstone đang giận điên.
Ồng ấy đã tìm anh khắp noi. Cuộc họp theo kê hoạch bắt đầu
trong năm phút nữa, mà ông ây chỉ muôn anh đến sóm cùng
với ông Gate".

"Đồng hồ báo thức bị hư", Ịohn thì thào rồi biến vào phòng
mình và bắt đầu lục tìm trong đông hồ so để trên bàn, cô thư
ký theo vào.

"Hồ so Cooper đâu rồi?" john hỏi, lung quay về phía cô ta.

'Ó đây này", Louise đáp, mỉm cười bình thản và trao nó cho
John. Đe làm việc có chất luạng, cô luôn luôn chuẩn bị mọi điều.

"Cảm ơn em", chàng nói và nhận lại tập hồ sơ bằng giây bìa
lớn ở trong có lô gô của công ty Cooper, một tấm hình chụp
một đôi giày phải quảng cáo, và một hình chụp một đôi nam
nữ. “Và cho tôi một tách cà phê" John nói thêm, tay chầm điếu
thuốc. Công ty giày Cooper đã ký hợp đồng thuê công ty
Gladstone quảng cáo một kiểu giày đàn ông mới, có đ ế ẩn kín
đáo giúp người đi giày cao thêm năm bảy phân. Tấm hình chụp,
dựa trên ý của John, diễn tả một phụ nữ thanh lịch và rất cao
đang đi trên đại lộ sô 5, nàng nháy mắt với một người đàn ông
được cao lên tương xứng vì đá đi giày Cooper.

Vân đề bây giờ là dòng chữ thuyết minh sẽ phải duyệt


trong cuộc họp sáng nay. Người đề xuất là Ịohn, mà chàng thì
chưa viết được chữ nào. Chàng đã không thể nghĩ được gì, dù
mấy năm nay chàng vẫn được xem là tay viết xuât sắc nhất
công ty.
Lạc lõng 9

Chàng bồn chồn bập bập điếu thuốc, cô tìm cảm hứng sáng
tạo đang rong choi đâu đó. Nhung tâm trí chàng hoàn toàn trống
rỗng, cứ như là chàng đã vắt cạn khả năng sáng tạo và tuởng
tượng từ lâu rồi. Chàng xem lại nhũng mẩu ghi chép trong suôt
tuần rồi, bao nhiêu là trang giấy ghi vắn tắt các đoạn văn, tựa
đề, đối thoại. Không ỷ tuởng nào bật ra. Nhũng hạt mồ hôi li
ti rịn trên trán. Phải có câu gì chứ, nhanh lên. Thật nhanh.

Louise vừa bưng tách cà phê đen bôc khói vào phòng thì
lão chủ Bill Gladstone, và theo sau lao là James Gate, cũng vừa
sải chân tới. Thấp lè tè và hói trụi, lão Gladstone có một năng
lực phi thường, toát ra thành nhũng tia chóp dữ dội trong đôi
mắt xanh nhỏ xíu của lão.

"Anh ỏ đâu ra vậy, john? Anh có biết mầy giò rồi không"
lao nói đôp chát, tay gõ gcxvào đồng hồ của mình. "Anh tính
giõn mặt ỏ đây hả? Vụ này là ba trăm ngàn đô la đó. Công
ty không thể để tuột mất. c ả anh cũng vậy", lao nói thêm thoáng
vẻ đe dọa: "Nào cho tôi coi anh đã làm được những gì".

John chưa kịp trả lòi, thì lầo chủ đã chồm xuống tập hồ so,
nhìn chòng chọc vào tấm hình chụp đôi nam nữ. Vừa ngạc nhiên
vừa hốt hoảng, lầo hét lên: "Thuyết minh đâu? Tỏi không hiểu
gì cả. Hai phút nữa là họp rồi!".
'Tôi chưa chac lam" john nói, tay chìa ra các trang ghi chép.

Gladstone liếc các trang ghi chép một cách cảnh giác, hàng
chục trang đặc kín nét chữ rõ ràng của John, và gầm lên "Anh
muôn tôi làm gì với nhũng cái này?"

James Gate, một gã rất đẹp trai có mái tóc vàng óng, và cặp
mắt xanh lo, cao hon Ịohn một cái đầu, bước tới nhìn vào tác
10 Bài học để trở thành triệu phú

phẩm nghệ thuật và cũng thây rằng chua có thuyết minh. Vì gầ


phải đúng ra trình bày nên dĩ nhiên gầ cũng lo đến xanh mặt.

john à, tôi không hiểu mây tuần rồi anh có làm sao không,
nhung đúng là anh không giống như xua nữa".

"Mấy tuần à..." John nghĩ. Đúng ra là mây tháng rồi - hoặc
một năm cũng nên.

Dạo này chàng có cảm giác bất an ghê gớm, cảm giác rằng
nếu chàng cứ mãi chần chừ thì sẽ trễ mất. Chàng sẽ không còn
khả năng mo mộng, như đã từng xảy ra với rất nhiều đồng
nghiệp đã "chết điếng" trên đâu trường đô thị này. Chàng chỉ
muôn mở một hãng riêng, hoặc là viết kịch bản phim, nhưng
chàng không có can đảm đi suốt con đưòng. Chàng có cảm giác
ngột ngạt và bị mắc bẫy.

"Này )ohn, nghĩ ra cái gì đi chứ, đùng để bọn này bị lún!"


Gladstone thét lên.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Gate nói.

"Còn anh nũa? Anh không nghĩ được gì à?" íão chủ độp lại

Gate không phải là nguòi để nghĩ, và cái ý tưỏng phải trình


bày một kê hoạch không trọn vẹn làm ga ta hoảng sợ.

'Tôi không biết, chúng ta có thê nói rằ...n...g".


John không để ý nghe hai nguôi nói gì. Phản xạ nghề nghiệp
đang trỏ về, và cuối cùng chàng đã tìm ra cái mình đang tìm
kiếm. Chàng cẩn thận thêm vào trong tác phẩm một đầu đề
viết tay đẹp mắt "Chỉ anh ấy biết là mình thấp. Và khi nàng
nhận ra thì đã muộn, vì họ đều đã bỏ giày ra" ... Gladstone đọc
và phá ra cười. 'Tuyệt" lao nói: 'Tuyệt thật!"
Lạc lõng 11

Gate đọc và cũng cười, tuy là một cái cuời xuôi xi, cuời vì
lịch sự mà thôi. Gã luôn luôn ghen ty với tài năng của john
nhung gã tự an ủi mình vì đuọc lãnh lương gấp đôi và thường
được tuyên dương trong công ty.

"Cầu mong khách hàng cũng thích như chúng ta", Gate nói
mà bụng vẫn hoài nghi.

John không nói gì, cảm thây nhẹ nhõm vì đã nghĩ ra được
câu thuyết minh mà lão chủ cho là tuyệt vời trong hoàn cảnh
cực kỳ cam go này, giông như con ngỗng đã đẻ được trái trúng
vàng. Đồng thời chàng cũng hơi thất vọng khi biết rằng để được
chủ khen hay chữ, chỉ cần viết ra vài dòng chữ, những dòng chữ
mà chàng cho là rất tầm thường, chẳng có gi là xuất sắc cả.

"Đi thôi" Gladstone nói, tay cầm tác phẩm. “Khách đang đợi
ỏ phòng họp".

John theo sau lão chủ và Gate đến phòng họp. Đã có ba đại
diện của công ty Cooper mặc áo vét sẫm màu ngồi nói chuyện
và nhâm nhi cà phê.

Sau màn bắt tay và giới thiệu, Gate vén tấm phủ tác phẩm
của John mà gã đã đặt trên giá lúc vào phòng, để lộ ra kế
hoạch quảng cáo mà công ty đa thảo ra. Gã đúng là bậc thầy
trong việc bán những ngôn từ sáo rỗng, biên chúng thành
những ý tưởng mới mẻ và độc đáo bằng cách chiếm đoạt ý
tưởng của người khác, phẩn lớn là của John, một cách thoải
mái đến mức không biết ngượng là gì. John uống cà phê với
nỗi khó chịu dâng đẩy, một cảm giác luôn có tại những buổi
họp như thê này.

"Ờ, các vị nghĩ sao?" Gladstone nói sau khi Gate trình bày xong.
12 Bài học để trở thành triệu phú

Ba người khách chầu đẩu to nhỏ trong vài giây căng thẳng.
Rồi George Cooper lên tiếng, "Rát hay. Chúng tôi sẽ dùng nó".

'Tốt quá" Gladstone tuyên bô "xin chào mùng quý vị đã đến


vói gia đình Gladstone", lao nói thêm, tay trao hai bản hạp đồng
quảng cáo cho khách ký tại chỗ.

Gladstone nhận lại bản họp đồng của công ty. Ba người
khách đứng dậy, bắt tay xầ giao, rồi rời phòng họp. Họ vừa
ra khỏi Gladstone đa quay sang Gate, tươi cười mãn nguyện,
và cả hai đều giơ cao hai ngón tay chiến thắng.

Thế là bỏ túi được một hợp đồng nữa, ông phó chủ tịch
quí mên của tôi ơi!"

"Phó chủ tịch ư?" Gate nói, ngạc nhiên, làm bộ không hiểu.

"Đúng vậy, kể từ hôm nay, anh là phó chủ tịch mới"


'Tôi rất vinh hạnh, thưa ngài, cảm ơn ngài"

Ai ỏ trong hoàn cảnh ]ohn lúc ấy hẳn cũng thất vọng. Nhung
chàng đã từ lâu mất đi cái cảm giác bị xúc phạm ây rồi. Trước
khi bước ra, Gladstone quay lại Ịohn: “A này John, tôi cũng chúc
mừng anh. Thấy không, tôi đã đúng khi bảo anh sửa lại vài chỗ.
Anh làm giỏi lắm. Cừ lắm".

“Cám ơn ông" John miên cuông nói.

Đã toan đến vói Gate đang đúng ngoài hành lang thưởng thúc
hương vị đuợc đề bạt của mình, lão Gladstone lại quay lại bảo John
"A, nhớ sáng thứ hai họp vói khách hàng Nga đây nhé. Vụ này lớn
đầy, có đến bảy chữ sô. Không hiểu họ kiếm đâu ra tiền nhỉ!". Lao
cuòi to, rất tự hào về câu khôi hài của mình. 'Tôi muốn phải thật
thượng thặng, đồng ý chứ?. Chắc cuối tuần này anh rảnh hả?".
Lạc lõng 13

"Vâng, rảnh" John đáp.

Lúc nào cũng vậy. Vì chàng không có vợ con gia đình bận
rộn, nên lão chủ cho rằng cuỏi tuần chàng nên làm thêm ngoài
giò, cả buổi tôi lẫn ngày nghỉ, cứ như thể chàng chỉ đam mê
có công việc quảng cáo.

Chàng có cảm giác phải bỏ đi ngay. Nhung không được.


Chàng không có dự án nào khác, và chàng cũng chang có tiền
đê làm gì khác. Trên thục tế, chàng đã nạ lút đầu.

Nhiều tháng nay chàng không dùng đuạc thẻ tín dụng đã
quá nọ của mình.

Chiều đó, việc đầu tiên John làm khi ròi công ty là kiếm
tò báo dò xổ sô, mà buổi sáng do vội va chàng đã quên khuấy.
Lại không trúng. Chàng vứt vé sô cũ đi và mua thêm hai vé
mói. Chàng cô tập trung điền các con sô như thể chàng có thê
ảnh hưởng đến vận may của mình. Rồi chàng về nhà, nách ôm
chồng hồ so dẩy cộm của nhũng khách hàng người Nga, ngán
ngẩm trước viễn cảnh phải làm việc suôt những ngày cuôi tuần.

Mầy tháng nay John vẫn thường đau khổ bải cái "hội chứng
cuối tuần" này. Tuần rồi có quá nhiều công việc nên chàng
không có thời gian đê nghĩ về đòi mình, về việc chàng vẫn
chưa có gia đình riêng ả tuổi ba mưoi hai này, không vọ
không con không cả thân hữu, chỉ rặt những người giao tiếp
qua công việc tại công ty. Tuần tiếp tuần trôi qua đê cho
chàng một cảm giác trông vắng và đau khổ. Cái cảm giác thật
thật hư hư về cuộc sông bất bình thường của mình đã dằn
vặt chàng mầi. Điều chàng cần, điều chàng thật sự cần, là một
sự thay đôi sâu sắc.
14 Bài học để trở thành triệu phú

Ba đêm liền chàng đã chợt thúc giấc, mắt ngân lệ, mỗi lần
như thê lại khiến chàng nhớ đến nguyên nhần nỗi buồn của
mình. Chàng đã mơ thây một con chim xanh lộng lầy - con chim
chàng yêu thích từ hồi còn bé thơ - với đôi cánh bị cắt cụt,
và chàng hiểu ra ngay rằng con chim mất cánh đó chính là thân
phận mình.

Nỗi cô đơn không chỉ nặng nề mà còn khó giải thích nữa.
Là một nguôi lang mạn, dù đã qua nhũng cuộc tình thất bại,
chàng vẫn tin tuỏng ở tình yêu. Có thể do chàng có yêu cầu
quá cao nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội - nhũng cơ hội tốt, như cha
chàng đã nói - bởi vì có nhiều cô để ý mà chàng cứ làm ngơ.

Kê cũng lạ, dường như chàng rất hấp dẫn đôi với nhũng phụ
nữ mà chàng dửng dung, trong khi nhũng người chàng si mê
thì lại không để ỷ đến chàng. Cứ như là vị thần chỉ đạo các
quan hệ của con tim đã lây việc ngăn cản nhũng nỗ lực của
chàng làm trò tiêu khiển vậy.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là chàng thích chờ "đúng"
người hơn là nhũng dan díu tạm bợ, vôn thuờng đê lại nhưng
vết sẹo sâu khi duyên không thành mà lại còn phí thời gian
nữa. Thật ra chàng đã bắt đầu hết tin tưởng ở việc tìm kiếm
người phụ nữ sẽ ăn đời ở kiếp với chàng rồi. Chàng cảm thây
tìm kiếm nữa chỉ thêm mất thời gian và vô vọng mà thôi.

Nhung chàng không thể sống mầi một mình. Việc đầu tiên
phải làm là kiếm ra tiền. Nhung bằng cách nào đây? Ai giúp
chàng đây? Chắc chắn cha chàng với quán rượu nhỏ chỉ đủ sông
qua ngày không thể giúp được rồi. Vậy là ai?

Bỗng John nhớ ra chàng còn có một ông chú giàu có, thường
Lạc lỗng 15

chỉ mỗi năm gặp được đôi lẩn trong mùa Giáng sinh hay có
công việc nào đó. Chàng quyết định tìm gặp chú. Chàng có
thê xin ông một vài gọi ý - hoặc cũng có thê hỏi mượn tiền
đê giúp chàng bỏ việc và mỏ công ty riêng, điều mà chàng
từ lâu vấn hằng mo ưóc. John lập tức gọi điện cho ông chú xin
gặp mặt trong bữa com trưa ngày mai. Xong xuôi chàng bắt
tay vào đống hồ sơ bề bộn của vị khách người Nga. Hôm sau
chàng được ông chú tiếp đón ân cần nhung ông đã từ chối cho
chàng tiền, kể cả cho vay. "Chú chỉ cho người giàu vay tiền mà
thôi" ông nói vui đê làm nhẹ bót lời từ chối. Thay vào đó, ông
khuyên John đến gặp một người bạn của ông, một nhà triệu
phú lập dị sông ở Long Island, vôn đã tùng giúp ông khi ông
còn tay trắng. John được ông viết thư giới thiệu.
CHƯƠNG 2

BƯỚC ĐỘT PHÁ


ĐẦU TIÊN

ơễL.ưò\ giờ sáng hôm sau John dùng xe truớc day cổng uy
nghi của nhà vị triệu phú, một lâu đài theo phong cách Tudor
đồ sộ. Một nguôi bảo vệ hỏi chàng có đuọc hẹn gặp không. Thay
cho câu trả lời, chàng đưa ra bức thư của ông chú. Người bảo
vệ nhấn nút mỏ cổng cho chiếc Mustang chẩm chậm chạy vào.

Chàng đậu xe, rụt rè leo khoảng ba muoi bậc thang đồ sộ


có hai con sư tử đá cổ xua đứng chầu, và bâm chuông. Một
lát sau, Henry, bác quản gia chỉnh tề trong bộ đồng phục bước
ra mả cửa. John giải thích lý do cuộc viếng thăm.

Bác quản gia báo cho ]ohn biết rằng ông chủ đang bận và
mòi chàng chò trong vườn hoa, rồi lễ phép mòi chàng đi theo.
John cảm an và theo gót ông đến một vườn hồng rộng bát
ngát. Có một ông già làm vườn, tuổi quá bảy mưoi, đang săm
soi tỉa tót một bụi hồng, đầu đội nón rom rộng vành.

john bước tới khiến ông già phải ngùng tay và đứng thẳng
Bước đột phá đầu tiên 17

dậy. Ông già mỉm cuời, cặp mắt xanh trong lấp lánh sáng làm
John phải luu ý.
"Anh làm gì ở đây?" ông già hỏi bằng một giọng êm tai và
hơi châm biếm.

'Tôi đến gặp nhà triệu phú”

"Về việc gì vậy, xin mạn phép hỏi anh?"

"À, tôi muôn xin được chỉ dẫn"

"Thế à..."
Ông già quay lại tỉa cành, ra chiều không lưu ỷ đến John.
Lát sau ông lại hỏi "Anh có thê cho tôi mượn mười đô la được
không?"
"Mười đô la? À ...” John móc túi lôi ra tất cả tiền giấy tiền
xu, tổng cộng được mười lăm đô la - chàng đã không ghé ngân
hàng đê lĩnh tiền, và như thường lệ, chàng rỗng túi.

"À, thực ra tôi chỉ còn ngần này thôi".


'Tốt rồi, nhiều hơn sô tôi cẩn", ỏng già làm vườn nói với nụ
cười thắng lợi. Bước một bước lại gần ]ohn, ông già rút tờ giấy
mười đô la trong tay John và đút luôn vào túi.

"Mười đô la là gì? Ai biết được ngày mai anh có thể là


triệu phú".
John không dám phản đôi. Dấu sao chàng chỉ là khách trong
cái lâu đài quyền quí này, và chàng không muôn phạm phải
một sai lẩm ngớ ngẩn. Nhung chàng không thể không suy nghĩ
về cuộc viếng thăm này, côt để mang về lợi lộc, hóa ra lại
không khá chút nào, vì đã mất không mười đô la. Rõ là chàng
không có sô giữ tiền.
18 Bài học để trở thành triệu phú

Ngay lúc đó ông quản gia Henry đã tới và lễ phép nói với
ông lão làm vuòn. 'Thưa ngài, có một việc nhỏ. Một anh bếp
xin nghỉ việc hôm nay và cứ đòi trả sô tiền mà chúng ta còn
thiếu anh ây. Và, ùm... chúng ta thiếu muời đô la"
Ông già làm vuòn móc túi. John rất ngạc nhiên thây ông lôi
ra một xấp tiền giây dày cộm, toàn tiền lớn - năm chục đô, một
trăm đô, và có cả vài tò một ngàn. Mỉm cuòi khôi hài ông già rút
ra tò muôi đô la ông muợn của John để đua cho bác quản gia.
]ohn nổi nóng. Chàng cảm tháy bị lừa.
'Tại sao bác hỏi mưạn tôi mười đô la? Bác đâu có cần"
'Ô có chứ' ông già làm vuờn đáp lại "Đây này" ông vùa nói
vừa xòe xấp tiền giây ra như một cái quạt. Tôi không có tò muời
đô la. Tôi không định cho anh ta một trăm hay một ngàn đô la!"
"Đùng xét nguôi qua vẻ ngoài của họ..." john chợt nhò một
câu ngạn ngữ xua:
"Bác là nhà triệu phú phải không?”
"Người ta gọi tôi như thê"
Tôi tên Ịohn, John Blake", chàng nói, chìa tay ra. Nhà triệu
phú đút tiền vào túi rồi mói bắt tay ịohn.
'Tôi rất vui đuọc tiếp anh, John", ông già nói một cách khó
hiểu, như thể ông đang đại chàng.
John nghĩ tốt nhất đừng hỏi về việc này, và chàng cũng
không có dịp đê hỏi, vì nhà triệu phú lập dị đã lên tiêng.
'Thê anh cần gì ỏ tôi?"
"Chú tôi bảo rằng bác có thê giúp tôi thực hiện uớc mo của
mình, giúp tôi thành công và làm giàu".
Bước đột phá đầu tiên 19

"Thê à. Nhung này, sao mà anh vẫn chưa giàu? Anh có tự


hỏi mình không?"
"Không, quả là không".
"A, có lẽ anh phải làm việc đó trước. Nào, hay nói ra suy
nghĩ của anh đi".
'Tôi, ơ..." ]ohn lắp bắp, quên hẳn chữ nghĩa. Tôi hiểu" nhà
triệu phú nói: "Anh không quen nói ra nhũng điều suy nghĩ.
Hoặc anh không quen suy nghĩ chút nào. À, nghe này, anh
dùng bữa trua vói tôi nhé? Nó có thê giúp anh đủ súc mạnh
đê suy nghĩ cho rõ ràng".
John nhẹ hắn người và đồng ý. Họ vào trong một phòng
ăn rộng lón, và ngồi vào một cái bàn có thể tiếp đến ba chục
khách. Hai bên tường là hai lò sưởi bằng đá cao nghễu nghện
đang lách tách lửa hồng.
Chàng đang ăn ngấu nghiên món cá hồi và xà lách thì nhà
triệu phú hỏi:

"Anh có thích công việc đang làm không?”


"Có. À, thực ra là không. Tôi làm cho một công ty mà tôi
thì muôn m ả công ty riêng".
'Trong thâm tâm anh có thực nghĩ là mình có thể thành
công trong lãnh vục này không?".

"Có"
"A, vậy vấn đề là gì?"
"Vân đề là tôi không có tiền đ ể ra làm riêng"
"Khi tôi bắt đầu tôi cũng tay trắng", ông già nói liếc nhìn
John. "Và phải nói tôi làm việc cũng không tồi".
20 Bài học để trở thành triệu phú

"Nhưng thiếu tiền thì tôi không biết làm sao"

"Vấn đề của anh là sự sợ hãi. Anh thiếu tự tin ở mình. Nêu


anh có lòng tin, lòng tin thục sự, anh sẽ thành công. Anh có
biết rằng bất cứ điều gì một người đàn ông có thể nghĩ ra anh
ta có thể tin tưởng, thì anh ta đều có thể làm được không?"

Nhà triệu phú lôi trong túi ra một đồng xu. Vừa lơ đãng
tung nó lên, ông vừa hỏi john "Nói đi, anh sẽ trả bao nhiêu để
học bí quyết thành công?"

'Tôi không còn một xu"

"Nếu anh có tiền"

'Tôi không biết, một trăm đô..."

Nhà triệu phú cười, dõi nhìn đường rơi của đồng xu "Một
trăm đô! Lạy Chúa, có việc rồi đây - Trả thêm đi"

"Một ngàn đô"

Nhà triệu phú lại bật cười "Nếu anh thực lòng tin là có một
bí quyết, anh phải trả nhiều hơn nữa kia. Nàp thử lại đi, nếu
có tiền, anh sẽ mua bí quyết với giá bao nhiêu?"

'Tôi không biết, cứ cho là hai mươi lăm ngàn đi"

T ốt, rất tốt. Không nhiều, nhung có tiến bộ”.

Hai người nói chuyện trong vài tiếng, lúc thì dạo bước vườn
hồng, lúc ngồi uông trà, và nhà triệu phú đã tiết lộ cho John
bí quyết đã giúp ông gom góp một tài sản kếch xù. Ịohn ngạc
nhiên vì nó quá đơn giản. Sao chàng đã không nghĩ tới? Có
• thê vì có bao giờ chàng ngung việc đê suy nghĩ đâu. Hoặc giả
có thê chàng đã không tin là có một bí quyết.
Bước đột phá đầu tiên 21

Sau cuộc trò chuyện kéo dài, nhà triệu phú đã hiểu john
nhiều hơn và thây thích chàng: một nguôi thông minh có thừa,
nhung xui xẻo hoài, cũng đáng đuọc sô phận đua tay ra đê
giúp đỡ. Ồng rút trong túi ra xấp tiền và nói "Đây".
Ịohn ban đẩu không hiểu.

"Bác".

"Phải. Tôi cho anh. Hai muơi lăm ngàn đô la. Có thể thiếu
có thể thừa vài trăm. Tiền túi của tôi đây".
"Hai muơi lăm ngàn đô la? Bác cho tôi hai muoi lăm ngàn
đô la?"
"À, thực ra tôi không cho anh, tôi cho anh muọn. Ngày nào
đó, năm, muôi năm sau, khi giàu rồi, anh sẽ giúp người khác
lập nghiệp giông như tôi đang giúp anh. Chuỗi dầy xích được
thực hiện, việc phải làm sẽ được làm".
Ngừng một lát, ông nói tiếp, "Cả đòi tôi ai cũng nghĩ tôi
là một doanh gia thành đạt. Ngược lại, tôi chỉ nghĩ tôi là một
người làm vườn. Nêu tôi góp nhặt được một tài sản khổng lồ
đó chỉ để cho mọi người có lòng tin đôi chút vào sức mạnh
của tư duy. Lúc nào có thể, anh hãy tập trung vào trái tim của
bông hồng. Rồi anh sẽ hiểu tôi muôn nói gì".

Sau khi trao tặng tài sản bất ngờ này, nhà triệu phú già lại
gần john, chỉ ngón tay vào giữa hai đầu chân mày và nói "Hãy
tìm hiểu anh đích thực là ai. Sự thật sẽ giải thoát anh".
Ồng để Ịohn lại một mình... John có cảm giác vừa trải qua
một giai đoạn quan trọng nhât trong đời mình, không phải vì
sô tiền bất ngờ được cho mà vì có gì đó như ma thuật trong
buổi tiêp xúc này.
22 Bài học để trở thành triệu phú

Ngay lúc ây, bác Henry bưóc vào phòng ăn và hỏi ]ohn có
muôn tắm rửa truóc khi về không. John nhận lời, biết rằng đã
đến hồi kết thúc. Chàng theo bác quản gia lên gác. Bác Henry
dùng lại ỏ cửa của một trong rất nhiều phòng và trao cho John
một phong bì. Phong bì rất lớn làm bằng một loại giấy rất đẹp
và có gan xi mang hình một đóa hồng.

"Ông chủ tôi gủi" bác quản gia giải thích khi John mỏ ra,
một mình trong phòng, chàng xúc động thây trong phong bì
có một chúc thư tinh thẩn của nhà triệu phú, dày ngót sáu chục
trang giẫy. Chàng lật giở xem qua, và khi sắp đi, chàng quyết
định cũng nên cảm on gia chủ về mọi việc.

Chàng xuông phòng ăn, băng qua phòng khách, nhung


không gặp được nhà triệu phú. Chàng nghĩ có thê ông già trở
ra ngoài vườn. Chàng đã không lầm. Nhung khi ra đến ncri, thật
là bất ngõ, ông già đang nằm sõng sượt ngay giữa lôi đi, gưong
mặt tĩnh lặng tay chắp lại trên ngực như người nằm dưói huyệt
mộ, đang cầm một bông hồng.

Hết súc đau buồn, John nghĩ rằng ông già đã chết rồi, do
đó mới trao cho chàng bức chúc thư tinh thẩn, và một sô tiền
ít phút trưởc đó.

Nhung làm sao, ông già có thê tiên đoán cái chết của mình?
Một bí mật cần có câu trả lời thật đáng kinh ngạc...

Sau vài phút, Ịohn bước tới, định lấy đi bông hồng đê làm
kỷ niệm về buổi gặp gỡ này, nhung lại đổi ý. Bông hồng này
là của nhà triệu phú, và sẽ là người bạn đồng hành cuối cùng
CHƯƠNG 3

CHẮP CÁNH BAY LÊN

c/ rong phòng họp lớn của công ty Gladstone ngày thứ hai
tuần sau, vị chủ tịch của công ty Nga, đúng dậy, vẻ mặt đầy
thất vọng về cách trình bày nghèo nàn và không sáng tạo của
James Gate, các trợ lý của ông cũng đứng dậy theo.
'Tôi nghĩ ta nên tìm một công ty khác" - vị chủ tịch tuyên
bô - “chang giông với cách nghĩ của chúng ta chút nào". Lão
Gladstone đúng chết lặng, không dám phản đôi. Không có John,
không biết sáng nay thằng ắy đi đâu, khiến cả lão lẫn Ịames
Gate, phó chủ tịch mói, chẳng làm được gì. Khi lũ người Nga
dã đi khỏi, mặt lao Gladstone - đúng hơn phải nói là cái đầu
hói của lão - vụt đỏ tía vì giận dữ. Lão hung dữ chửi bới Gate.

"Anh là thằng dốt đặc. Anh không thể suy nghĩ khá hon nữa
hay sao? Anh giỏi nói về tiếp thị, về chiến lược lắm mà. Nghe
nói anh có bằng thạc sĩ quản trị cơ mà?"

"Vậy, nhung, ý tôi muôn nói là... phải úng khẩu như vậy...
làm sao tôi biết thẳng Blake đã nghĩ nhũng gì, ông thây đúng
không?".
24 Bài học để trở thành triệu phú

"Nghe này, một thạc sĩ quản trị phải biết ứng xử trong mọi
tình huông, kể cả gặp lúc khẩn cấp. Còn việc đề bạt anh, hãy
gác lại đó đã. Một phó chủ tịch mà không biết phải làm gì khi
cục cứt sắp sửa vọt ra thì chỉ là đồ chết tiệt"

"Nhung, thưa ông Gladstone, ông không thê làm thế".

“Có chứ, tôi có thể, bằng chứng là tôi mới làm rồi đó. Còn
bây giờ, xin lỗi anh, tỏi phải đi nói chuyện với thằng ngôc
Blake. Nó phải biết ai đang điều hành ả đây, hãy đợi đẫy".

John mòi đến công ty được ít phút, chàng làm mọi nguời ngạc
nhiên vì vẻ bất cần đời của chàng đôi vói việc đi làm trễ và vì
việc chàng tặng hoa hồng cho các cô thư ký. Chua bao giò chàng
tự tin đến thế, duyên dáng đến thế, ung dung đến thế, khác hẳn
vói cái bóng vội va cặm cụi của chàng hon một năm nay.
Cô thư ký của chàng là nguôi nhận bông hồng cuôi cùng
cảm thây vừa lo vừa lạ.

"Ôi anh Blake, từ nãy đến giò anh ỏ đâu? Anh phải điện
thoại cho em mới đúng. Óng Gladstone sắp làm thịt anh đó”
'Vậy à!" john buông gọn. Chẳng nói gì thêm chàng bắt đẩu
thu dọn đồ đạc riêng vào một thùng giấy. Lầo Gladstone giận
dữ sải bước vào phòng.

"Anh ỏ lỗ nẻ nào vậy, Blake? Anh có biết anh đã làm gì


chưa? Công ty tuột mất hợp đồng với Nga, cũng là tại anh!"

"Gate có đó không?"'

"Có, nhung nó là thằng ngu. Này, anh có trả lời tôi không
đầy? Hai sáng liền anh đều đi làm trễ. Anh làm tôi phát bực
rồi đó".
Chắp cánh bay lên 25

John nhìn [ão, mỉm cười thích thú và nói, "Chắc chắn không
pnải cái tuyến tiền liệt nó hành ông đó chứ?"
Cả công ty đều biết lao Gladstone luôn luôn trong trạng thái
khủng hoảng vì bẩm sinh bị bệnh ỏ tuyến này. Họ đã kháo nhau
mây chuyện cười về bệnh của lão.
Tuyến tiền liệt của tôi chẳng dính gì đến đây cả. Anh là
kẻ gáy rối, bảo đảm với anh thế. Anh có biết rằng tôi có thể
đuổi anh vì việc vừa rồi không?"
"Không, ông không làm như vậy được"
"Ý anh muôn nói gì?" Gladstone hét lên.
"Ống không đuổi tôi được, vì tôi xin nghỉ việc"
"Anh nghỉ việc?" Gladstone lắp bắp không tin.
"Vâng, bắt đầu từ..." Ịohn ngừng nói để nhìn lại đồng hồ.
'Bắt đẩu từ mười một giò ba mươi bảy phút".
Lão Bill Gladstone không quen với việc có người xin nghỉ
việc. Lão quen đuổi người ta, đôi khi lão lại cảm thây sự thích
thú man rợ khi đuổi người ta. Ban đầu lão nghĩ chỉ là câu nói
đùa. Kẻ nào dám xin thôi việc khỏi công ty Gladstone, một công
ty tốt nhất thê giời? John quay lung lại lao chủ và tiếp tục nhặt
nhạnh những hình trang trí tội nghiệp ở trên bàn mình để cho
vào thùng. Gladstone lúc ây chỉ muôn xông vào đánh chàng
nhung lão bình tĩnh lại và suy nghĩ rât nhanh.
"Này, John anh nên nghĩ lại đi. Anh hơi vội đây. Tôi sẵn lòng
bỏ qua chuyện mây thằng Nga. Mình ngồi xuông nói chuyện
đi. Việc tăng lương mà tôi đã hứa cho anh, à, tôi không phải
là kẻ nuôt lời đâu. Bắt đầu từ tháng tới anh sẽ được tăng thêm
năm phần trăm..."
26 Bài học để trở thành triệu phú

John quay lại, nhíu mày, ngắm nhìn con ngựa nhỏ ỏ trên
tay. Thay vì trả lời, làm ra vẻ chua nghe lão Gladstone nói gì
từ lúc buớc vào phòng, chàng hỏi "Ông có thích bức tuọng này
không? Tôi không đem đi đâu."
Con giận bùng lên, Gladstone nắm lấy pho tuọng, quăng
mạnh vào tuông cho nó vỡ tan. Hiếm khi nào có kẻ giỡn mặt
vói lão, huỏng hồ là một nhân viên nhỏ bé tầm thuòng.
"Noi khác trả anh cao hon phải không?" Gladstone hỏi "Phải
đúng vậy không?"
"Không", John trả lời.

"Nghe này ", Gladstone nói, lầy lại giọng ông chủ, "anh là một
trong những nhân viên giỏi nhất công ty, anh có tài năng lón.
Do đó, tôi sẵn sàng vi phạm chính sách luông bổng của công
ty và trả anh thêm một ngàn nữa"
"Một ngàn?"
"Mỗi tháng, dĩ nhiên. Nghĩa là muòi hai ngàn mỗi năm"
'Muôi hai ngàn mỗi năm", John suy nghĩ, "Lạ quá. Mói hôm
truúc mình bắt đẩu nghĩ mình có thể kiếm đuọc rihiều hon, thì
hôm nay lầo chủ đã thêm cho mình muòi hai ngàn mỗi năm"

"Sao?" Gladstone không còn kiên nhẫn nữa.


"Muòi hai ngàn..."
"À, và dĩ nhiên anh đuọc cáp xe công ty nữa".
John không thể tin nôi. Cái này phải nghĩ đây. Chàng cũng
chỉ mong có thế. Chàng do dự. Chàng đuọc tăng luông nhiều
quá. Muòi hai ngàn! Lại còn một chiếc xe nưa chứ! Có nên nhận
không? Vói sô luong hiện giò là hai muoi lăm ngàn chàng có
Chắp cánh bay lên 27

thể trả hết nợ, bỏ qua hết. Nhung nếu nhận lời thì chàng có
phản bội lại niềm tin của nhà triệu phú không? Và cũng có phải
là từ nay và mãi mai sẽ chôn vùi những uóc mơ tốt đẹp, từ
bỏ con nguôi thật của chàng - và nhầt là con nguôi mà chàng
muôn trở thành hay không? Chàng nhận thây lương tăng và xe
mới sẽ không giải quyết được việc gì.

"Cám ơn ông - Nhung... không phải là tiền bạc", sau cùng


chàng trả lời:
"Anh muôn làm ăn riêng, đúng không?" Lầo Gladstone mỉa
mai "À, nghe tôi nói này, anh chưa đủ sức đâu! Anh sẽ thất
bại thảm hại! Anh chẳng có tài mẹ gì, tôi đảm bảo mọi công
ty trong thành phô này coi tên anh như rác rưởi mà thôi!"

John nhìn lại các đồ vật đáng thương trong thùng giấy và
quyết định bỏ lại hết. Chàng nên rũ sạch, bỏ lại tất cả sau lung,
hãy quên đi cái quãng đời chẳng mây tươi đẹp này. Chàng
bước ra khỏi phòng, tiện tay ấn cái thùng vào tay lão Gladstone.

Ra đến hè phố, ]ohn có cảm giác cực kỳ tự do. Chàng đã từng


mơ ước bỏ đi từ lâu lắm rồi, và bây giờ chàng mới thực hiện.
Lòng ngập tràn cảm giác lâng lâng kỳ lạ, giông như khi còn bé
lần đầu đuọc nghỉ hè vậy. Chàng có cảm giác tương lai cuôi cùng
đã ở trong tay, cuôi cùng chàng đã cập bến bờ mới.
CHƯƠNG 4

NẾM MÙI THẤT BẠI

' K Ẩ t tiếc. Thua ông Blake, chúng tôi đã làm vói hầng quảng
cáo khác rồi".

John cau mày gác máy. Mây hôm nay chàng không vui lắm.
Đây là câu từ chôi thứ muời trong ngày. Nếu là tuần lễ đầu,
thì tình hình không đến nỗi tệ, nhung chàng đã mỏ công ty
riêng sáu tháng rồi. Đuọc nhà triệu phú gợi ý, chàng đã tràn
đầy niềm tin ở tuong lai và chắc mẩm mình sẽ thành công
nhanh chóng.

Nhung tất cả nhũng gì chàng moi móc đuợc - ngoài một


họp đồng mang về năm ngàn đô la - chỉ là một chuỗi việc vặt
vãnh chang nên ccrm cháo gì. Tất cả các công ty lón và ngay
cả các công ty nhỏ - mà chàng đã tiếp cận đều trả lời cùng
một câu 'Chúng tôi không biết công ty ông" hoặc "Ông chua
có kinh nghiệm" hoặc "Khách hàng của ông gồm nhũng hang
nào" hoặc "Chúng tôi chỉ làm ăn vói những hãng lớn", hoặc
"Chúng tôi sẽ gọi lại".

Thế mà lúc ban đầu chàng cứ nghĩ mình đã có mọi thứ đê


Nếm mùi thất bại 29

thành công rồi. Chàng có nhiều năm kinh nghiệm trong một
công ty uy tín. Chàng là một cây viết đã từng đoạt giải không
bao giờ thiếu ỷ tưởng độc đáo, đù súc vượt qua nhũng giói
hạn ngặt nghèo nhât - một "điều kiện bắt buộc" trong lĩnh vực
quảng cáo, noi mà mọi người chỉ muôn nghe nói mọi việc đã
làm xong “từ hôm qua rồi". Ịohn rất nổi tiếng trong sô các khách
hàng quen lúc trước, và chàng tin ở sức hấp dẫn của mình.

Đê có nhiều thòi gian cho công việc sáng tác và tìm kiếm
khách mới, John đã thuê ngay một trạ lý lúc chàng mở công ty.
Tên cô ta là Rachel Winter. Điều làm chàng chú ý khi chọn nàng
trong sô các úng viên đến xin việc theo quảng cáo tuyển người
của chàng là nụ cười cải mở và đằm thắm của nàng. Dường như
nàng tin ở chàng ngay lúc mới gặp, điều đó làm chàng cảm
động. Hon nũa cũng vì có một sô úng viên đã rút lui khi họ trông
thây phòng làm việc bé xíu mà chàng dự định bô trí họ ngồi.

Thêm một điều nữa, khi chàng thuê nàng, chàng đã nhât
quyết không để lẫn lộn giữa công việc vói tình cảm, thế nhung
chàng đã yêu nàng. Mái tóc dài màu hạt dẻ quăn tự nhiên, hoi
ánh vàng, cặp mắt to xanh ánh lên vẻ thông minh và dịu dàng
đã làm tiêu tan vẻ lạnh lùng chàng muôn có lúc ban đầu. Dần
dần, cũng như John, Rachel cũng có cảm giác tương tự. Nàng
đã thề không nên thân mật quá với người đồng nghiệp, nhất là
người chủ. Nhung ngay từ đầu nàng đã cảm thây đôi với chàng,
nàng không chỉ là một nhân viên, mà còn là một tay trợ lý, hay
trong một chừng mực nào đó, cũng có thê hiểu là nguòi hợp tác.
Đáng tiếc là công việc của John bước đầu không máy thành
công. Chàng đã tiêu hết một nủa sô vốn ban đầu và đang nghiêm
túc tự hỏi có phải đã sai lầm khi bỏ việc quá vội va không.
30 Bài học để trở thành triệu phú

Chàng cũng tự hỏi phải chăng cha của chàng, mới chết đưọc
vài tháng nay, đã đúng khi nói rằng sô chàng không thê giàu
đuọc hoặc luôn gặp trở ngại trong đuòng đời. Có thê sai lẩm
của chàng, sai lầm lón của chàng, là không tiếp nhận quán ruợu
nhỏ của cha để lại thay vì mả cóng ty quảng cáo. John đang
quay lại trong đẩu kê hoạch của mình và tìm hiểu xem mình
thất bại ỏ khâu nào thì Rachel bước vào, vẻ mặt đăm chiêu.

"Em xin nghỉ" nàng nghiêm giọng nói.

"Mới có bôn giò" John đáp, liếc nhìn đồng hồ "Anh..."

"Em biết, nhung lặng lẽ quá, và em ... em xin nghỉ vài ngày,
anh John ạ. Em nghĩ cả hai chúng ta cần xa nhau một thòi gian.
Em cảm thây đang là gánh nặng cho anh... Em biết công việc
của công ty không đuợc chạy, và việc anh đang nghi ngờ chính
khả năng anh có ảnh huởng đến cả hai, vì chúng ta cùng chung
một việc. Em xin nghỉ ít ngày đi thăm bạn ả Boston". Rachel
ngừng lại, rồi nói tiếp, “Em sẽ gọi điện cho anh lúc trỏ về".

Dù bực mình, John không định thuyết phục nàng đừng đi.
Chàng biết đang có một sự căng thang nào đó giữa hai người.
Dù tuyên bô bất ngõ của nàng làm chàng lo lắng, nhung có
thê đôi ba ngày xa cách sẽ là điều tốt. Chàng có thê nghĩ lại
kê hoạch của mình đôi vói công ty. Ngay lúc đó, John nhận
thây Rachel bỗng nhiên xanh tái và đưa tay lên bóp trán.

"Chuyện gì vậy, em không khỏe sao?" john hỏi

"Không, không có gì. Em chỉ hơi choáng váng"

Chàng rót cho nàng một ly nước và nàng uống cạn, rồi cười
buồn, nàng đi ra, quên cả hôn chàng, như thể nàng phải lo một
Nếm mùi thất bại 31

việc gì quan trọng. Sự ra đi vội vã của nàng đến quên cả hôn


từ gia làm tim John đau nhói.

Chàng hốt hoảng. Sao chàng không cô giữ nàng lại? Chàng
không biết rằng mình có thê mất nàng sao? Rằng nêu chờ đợi
thì sẽ quá trễ sao? Làm sao có thê tin chuyến đi ngắn này, xa
cách tạm thời này, chỉ là một cái cớ, một cách chuẩn bị cho
chàng về một sự đoạn tuyệt quan hệ mãi mãi? Nhung chàng
quá bận tâm đến công việc, quá lo âu về triển vọng thất bại
sắp xảy ra, nên mầi một lúc lâu sau mói đúng dậy đi theo nàng.
Ra đến bên ngoài hành lang, chàng đã định yêu cầu nàng giải
thích - và quan trọng hon nữa, muôn nàng đảm bảo không có
gì xảy ra trong quan hệ giữa hai người - thì cánh cửa thang
máy dã đóng lại sau lưng nàng, và nàng đã ra đi. Buồn bã John
quay về phòng làm việc, suy nghĩ rất lung.
Ỷ nghĩ đưa chàng trỏ lại sự thất bại của mình. Lúc đầu mọi
việc dường như trôi chảy. Mấy tháng trưóc, sau khi gặp nhà
triệu phú, chàng đã có cảm giác thế giới thuộc về chàng, và
chàng chỉ cẩn đem áp dụng vài quy tắc đcm giản là sẽ thành
công. John có cảm giác trong chàng có cái gì cao cả, có tài năng
chưa được thê hiện, nhưng sao chàng không thành công? Có
thê chàng đa hiểu sai nhũng chỉ dẫn của nhà triệu phú.
CHƯƠNG 5
emsm
B

GẶP G ỡ
NGƯỜI HÀNH KHẤT KỲ DỊ

c ^ á n g hôm sau, John dậy trễ hơn thuờng ngày. Đêm qua
chàng khó ngủ, chập chèn nhiều giấc mơ lạ. Chàng đến văn
phòng, dự định làm việc gì đó, nhung tâm tư đ ể đâu đâu.
Rachel không có đó, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ, do đó chắc
cũng chang có việc gì.
Chàng cảm thấy không thê ngồi văn phòng được nữa và
quyết định dạo quanh thành phô. Chàng đi bộ suôt nửa tiêng,
thưởng thúc tiết trời êm đẹp. Đến quảng trường Times, thì một
ông lão hành khất, mặc bộ đồ hải quân rách bươm đẩu đội mũ
vành đen che một phần khuôn mặt tiến lại gần chàng.

"Lạy ông. Cho tôi xin muời đô la...”

"Mười đô la?” ]ohn nói, vừa ghét vừa ngạc nhiên vì sự trơ
tráo của lầo hành khất "Không, không có đồng nào hết".

Lầo ăn mày ngẩng đẩu lên. Khi quay lưng đi lao trao cho
John một đóa hồng, cười cẩu hòa và nói, "Đe lẫy hên. Xin lỗi
đã quấy rầy ông. Chúc ông một ngày tuyệt diệu".
Gặp gỡ người hành khất kỳ dị 33

Giọng nói thật chân thành, như thể đã quen biết john nhiều
năm rồi.
John nhìn đóa hồng trên tay, hy vọng nó giúp chàng thêm
quyết tâm và rũ bỏ đuọc vận rủi của chàng như lão hành khất nói.
Vẻ đẹp bí hiểm của đóa hồng làm chàng say đẳm. Chàng xem
nó như thể biểu tượng hoàn hảo và tinh tê của thành công, chỉ
có đuọc khi dám chấp nhận rủi ro chạm phải nhũng cái gai nhọn.
Bỗng chàng nhó câu sau cùng mà nhà triệu phú già đã nói vói
chàng. "Hãy tập trung vào tâm của bông hồng... Hãy tập trung vào
tâm của bông hồng". Chàng vẫn như còn nghe đuợc giọng nói của
ỏng già... Bất chạt sự tử tê của ông lão ăn mày làm chàng thúc
tỉnh. Mây tháng truớc đây một nguòi xa lạ hoàn toàn đã cho chàng
hai mưoi lăm ngàn đô la. Vậy mà chàng lại quá nghèo hay keo
kiệt không cho đuọc lão ăn mày máy xu hay sao?
Nhung đâu chỉ có thế, đâu phải chỉ là giọng nói và vẻ ân
cẩn của ĩão làm chàng bôi rỏi. Trên tất cả là cặp mắt độc đáo
của lão, ánh lên vẻ sáng lạ thường, dù chàng chỉ kịp thắy trong
tích tắc khi ông lão ngẩng đẩu lên. Cặp mắt lão như toát ra
một lý tưởng cao cả, một vẻ thanh cao không gì so sánh đuọc.
John bôi rối vói ý nghĩ chàng đã biết cái nhìn đó, chàng đa gặp
đôi mắt ả đâu đó rồi.
Cái rùng mình chạy khắp toàn thân khi chàng nhớ đến cặp
mắt của một người: nhà triệu phú già. Chàng cũng bôi rối không
kém về việc lão ăn mày hỏi xin đúng sô tiền như nhà triệu phú
đã hỏi: muòi đô la. Không thê tin rằng chỉ là trùng họp.
Nhung không được: chính mắt chàng đã thây xác chết của
nhà triệu phú trong vườn hồng. Nhưng có thể bác ấy chua chết
thật. John hình dung ra xác ông già nằm trên lôi đi của khu
34 Bài học để trở thành triệu phú

vườn với đóa hồng trên ngực. Thử nghĩ mà xem, ông già trông
như còn sống, dù đã ngủ giâc thiên thu. Vậy làm sao một người,
dù có kỳ lạ như nhà triệu phú già, lại có thể trả về từ CÕI chết?
John lại nghĩ, dù chết hay sông, một người giàu có như nhà
triệu phú không bao giò lại ăn mặc như một kẻ lang thang.
Nhưng một giọng nói huyền bí - có thê là giọng của một đứa
trẻ trong chàng - cất lên rằng, có, có thê lắm chứ. Chàng vụt
chạy, định đuổi theo lão ăn mày đang thong dong rẽ buóc giữa
đám đỏng người, thì lại đụng phải một khách qua đường, một
bà lao béo phệ, làm gói hàng trên tay bà rót xuống hè phố.
Dù rất vội, chàng cũng phải xem lão bà có hề hấn gì không
và giúp bà thu nhặt hàng hóa. Xong việc, chàng nhìn quanh,
lão ăn mày đã mất hút.
Chàng vùng chạy đôn đáo. Được vài sải chân, chàng nghĩ
đa trông thây lão ăn mày rẽ sang đường Broadvvay. Chàng chạy
nhanh hơn. Rẽ qua góc phố chàng tháy lão già đang đúng truớc
tủ kính của một cửa hiệu, mắt chăm chăm nhìn mấy cái bánh.
Tim đập rộn ràng, John vội bước tới, kính cẩn đặt tay lên vai
lão già. Người ăn mày quay lại, nhung không phải là người đã
hỏi xin mười đô la. Do vội vã John đã không để ỷ là người này
không đội nón, chỉ giống nhau chiếc áo khoác sẫm màu thôi.
Thất vọng, John xin lỗi và cho người ăn mày muôi đô la làm
lão rất ngạc nhiên. Lầo nghĩ lại là trò gạt gẫm gì đây nên ngó
quanh xem John có kẻ tòng phạm nào nấp đâu đó, sẵn sàng nhảy
bổ vào lão để cuớp hết tiền bạc của lão không. Không thây ai,
lão an tâm cảm ơn ân nhân rồi nhanh chân vào tiệm bánh.

John vội vầ quay lại quảng trường Times hy vọng v in có


cơ may tìm ra người hành khất kia. Chàng nhìn quanh vô vọng.
Gặp gỡ người hành khất kỳ dị 35

Dù chàng biết là dị đoan khi lão hành khất nọ chính là nhà triệu
phú già, nhung vẫn không khỏi cảm thầy hơi buồn. Chỉ một hy
vọng phi lý đôi khi cũng có tác dụng an ủi nhiều người.
Chàng quanh quẩn ở quảng trường Times một lát rồi bước
qua một trong những đường bên chạy cắt ngang thành phố.
Xúc động làm chàng cảm thấy khô họng nên quyết định tìm
nơi giải khát. Chạt nhận ra một quán cà phê đã từng lui tới,
chàng bước lại hàng hiên của nó. Còn cách vài m ét thì chàng
thấy ông lão ăn mày.
Ban đầu chàng nghĩ mình đang mơ ngủ. Nhung không, đúng
là lão, ngồi ở bàn vói một ly nước cam khổng lồ, ăn mặc tồi
tàn - áo choàng cũ sậm màu, mũ đen rộng vành - đang hò
hũng tung một đồng xu lên trời để gieo xấp ngủa, hệt nhà triệu
phú già đã làm trong bữa com trưa hôm nọ. Ông lao lại tung
đồng xu lên, nhưng cao quá nên không chụp bắt được. Ồng
lão nhìn theo đồng xu lăn về phía john, chàng cúi xuống nhặt.
Khi ngẩng lên chàng gặp cái nhìn của ông già và lòng lại
tràn đầy xúc cảm. Trực giác của chàng đã đúng. Lão ăn mày
có cặp mắt lạ thường, ánh lên sức sông và niềm vui, chính là
nhà triệu phú. Khi biết rằng john đã nhận ra mình, nhà triệu
phú mỉm cười đầy vẻ thông thái. Không nhu John, ông già hoàn
toàn không ngạc nhiên về buổi hội ngộ "tình cờ” trên đường
phô New York này. Phải chăng ông đã đoán trước - hay đúng
hơn, đã dàn dựng - buổi gặp này?
vẫn còn choáng váng vì quả bất ngờ.
John cầm đồng xu đi về phía nhà triệu phú và hỏi một cáu
chàng biết là rất phi lý.

"Làm sao mà bác không chết?"


36 Bài học để trở thành triệu phú

"Vì tôi còn sông" nhà triệu phú trả lời, nụ cười rộng mở.
"Cháu không hiểu! Không thể đuọc! Bác nằm trên đất trong
khu vườn. Cháu thấy mà".
“Shakespear đã nói trên đòi này có nhiều điều không có
trong sách vả. Tôi chỉ ngủ sâu, trả về vói bản ngã thục của
mình. Cà vạt của anh đẹp quá", ông già nói.
Ngạc nhiên vì lời khen không trông đọi, john đua tay lên
sò chiếc cà vạt, tự hỏi có phải lại thêm một điều trùng hạp
nữa không, hay là nhà triệu phú vói tư duy bí hiểm đã đoán
ra giá trị tình cảm của chiếc cà vạt đôi vói chàng, vốn trưóc
nó là của cha chàng.
"Cám ơn bác," chàng nói, có vẻ bối rối.
John không hỏi thêm về sự "phục sinh" của ông già lập dị
nữa, dù chàng vẫn không hiểu đuợc.
Im lặng căng thẳng. Sò chiếc cà vạt, John bắt đầu nghĩ về bao
nỗi thất vọng và thất bại chàng đã nếm trải mây tháng qua. Chàng
đã hon một lần nghi ngõ về giá trị của lòi khuyên của nhà triệu
phú. Phẫn uất dâng trào tâm can, chàng ném đồng xu lên bàn và
tuyên bô “Vì bác mà cháu bỏ việc. Bây giò sắp trắng tay".
Ồng già nhìn đồng xu, thoáng chút ngạc nhiên, như thể lời
buộc tội kín đáo của John làm ông rất bối rối. Rồi ông lại mỉm
cuời và trả lòi, "Nếu tôi chỉ việc cho anh một con cá để ăn thay
vì dạy anh cách bắt cá thì anh cứ phiền trách tôi. Nhung tôi không
nhũng cho anh bí quyết làm giàu, mà tôi còn cho anh cả một
con cá lòn, đáng giá hai mươi lăm ngàn đô la, anh nhớ mà".
Vừa lúc ấy một chiếc limuzin đen xịch đỗ cạnh họ và người
tài x ế bước ra. Đó là Edgar, tài xê của ông già.
CHƯƠNG 6

BÀI HỌC VẾ
CÁCH SỔNG

/ L h à triệu phú mỉm cười chào bác tài x ế và ra lệnh mở


côp xe. Ông già lẫy ra một hộp gỗ cổ, chạm khắc tinh vi và
mời )ohn cùng lên xe.

Xe ngừng ở một đèn đỏ, ông già hạ kính cửa và chỉ một
người đàn ông đang đứng trên lề đường áo quần xộc xệch, tay
cầm một cái cặp bèo nhèo. Ông già hỏi John:

'Theo anh ông kia khác tôi ả điểm nào?”


"A, ông ta không có tài xế, có lẽ không có cả tiền gửi ngân
hàng, và không bao giờ dám ăn mặc như một kẻ lang thang”.

Nhà triệu phú cười phá lên. Quả là John có bộ óc khôi hài.

"Đúng đấy, đúng đây. Nhưng cái khác biệt lởn nhất, căn bản
nhât, nằm trong chiếc hộp này". Ông già nói, chỉ vào chiếc hộp
gô ông đặt trên đùi. "Ông chủ tôi cho tôi khi tôi mói bắt đầu
kiêm sông và chiếc hộp này là một trong nhũng nguyên nhân
chính cho sự thành công của tôi. Bây giò tôi cho anh vì tôi
không cẩn đến nữa. Sẽ có ngày anh đem nó cho một người
38 Bài học để trở thành triệu phú

khác, đê cho chuỗi mắt xích không bị đứt đoạn, đê cho sự chỉ
dạy đuọc truyền thụ mãi".
]ohn tò mò ngắm chiếc hộp cổ xinh đẹp, nôn nóng muôn
mả ra. Cái gì ỏ trong đó? Nữ trang quí giá? Giấy tờ sỏ hữu
một nghiệp sản, hay một truơng mục ngân hàng kếch sù? Một
công thúc bí mật? Một kế hoạch làm giầu hoàn hảo? Ông già
trao cho John chiếc hộp, miệng thoáng mỉm cuời. ]ohn mỏ ngay
hộp ra và không che giấu nỗi thất vọng khi thây bên trong chỉ
là một chiếc radio cũ. Nó cũng đến bôn chục năm rồi, hay cũ
hơn nữa. John nhấc hẳn nó ra và hoài nghi nhìn nhà triệu phú.

"Nguôi này, ông già nói, tay chỉ nguòi đàn ông bèo nhèo đúng
trên lề đuòng đang chờ đón xe buýt. 'Nói cho đúng, rất giống một
sinh vật hoang da trong rùng chua hề thây một chiếc radio".

Đèn xanh bật và chiếc limuzin lại chạy tiếp.

"Hãy tưởng tượng anh gặp một người thời cổ đại giữa rùng
già. Anh đua cho người đó chiếc radio này và bảo rằng chiếc
hộp có thê phát ra âm thanh. Không chỉ là âm thanh, mà cả
tiếng người và ầm nhạc nữa. Nó sẽ nghĩ chắc là anh điên.

Làn sóng radio thì vô hình, nguòi đó hoàn toàn không hiểu
được. Con nguôi bình thường cũng giống con thú hoang đó. Họ
không tin rằng ý tuỏng là có thật, cũng như con thú hoang không
tin rằng có làn sóng radio. Nhung chúng ta biết là có làn sóng
radio, mà chúng ta không thể thây được. Không may là phần đông
nhung người bình thuòng không được học nhiều hon thế. Họ chỉ
đuợc dạy đến múc thấp nhất của nhũng nguôi phi thuòng. Nguôi
phi thuòng biết rằng ý tuỏng lã nhung thực thể có thật, rằng mỗi
ỷ tuỏng mà ta phát ra sẽ trở nên cụ thể, lôi cuốn theo nhung nguôi
Bài học về cách sống 39

và nhũng cơ hội có thể giúp nó trở thành thục tế. Bất kể nó là


ý tuỏng tích cục hay tiêu cục. Nguôi phi thuòng biết ý tuỏng là
một thục thể. Họ biết bộ óc tinh thần cũng giông như chiếc ra-
dio này, nó có thể phát ra âm nhạc tuyệt vòi, nó chúa đụng một
tài sản đủ thỏa mãn nhu cẩu của cả nhân loại. Tôi không chỉ nói
đến tiền, tôi đang nói đến nhũng thành tụu. Nếu nguôi đàn ông
chúng ta gặp lúc nầy có thể dùng các năng lục bên trong của
mình, thì ông ta đã có thể biến uớc mơ thành hiện thục và trở
nên một phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình. Hãy lầy một
nhà triệu phú đích thục, hay lây đi mọi thứ mà nguôi ây có, và
đặt ông ta vào hoàn cảnh của nguôi đàn ông này. Chỉ vài tháng
thôi hoặc tối đa là vài năm thôi, ông ta lại gây dụng đuọc tài sản
của mình. Tại sao vậy? Vĩ cái quan trọng nhất mà ông ây có không
ai có thể lầy đuợc - đó là tinh thần của ông ta".
Ngùng một lúc, ông ta lại nói tiếp “Một khi anh đã nghĩ ra
một sô ý tưởng ban đẩu, anh phải đặt ra nhũng gì là uu tiên.
Hãy tự hỏi mình câu này. Nêu ta chỉ đủ thời giò thục hiện một
trong nhũng ý tưởng này, thì ta chọn ỷ tuởng nào? Ý tưởng nào
có khả năng hiện thục cao nhất? Một khi tìm đuọc câu trả lời,
anh hầy tập trung mọi nỗ lục để biến ý tưỏng đó thành hiện thục".
"Nhung" John nói, "làm sao đê biết ý tưởng mình chọn là
đúng? Tói biết nhiều người lầm tuởng rằng mình có một ý tưởng
xuât sắc để rồi tàn lụi cuộc đời cũng chỉ vì vậy".
"Anh phải dựa vào sự khôn ngoan bên trong của anh, dựa
vào trục giác của anh".
"Nhung làm sao tôi biết được trực giác của tôi không sai?"
"Giỏi" nhà triệu phú nói và mỉm cười, Tôi thây anh đang học
thêm về cách suy nghĩ, về cách đặt câu hỏi đúng. Điều hết súc
40 Bài học để trở thành triệu phú

quan trọng là anh phải lên chương trình cho tinh thần mình một
cách chính xác, một cách tích cực, bằng cách lập lại nhũng công
thúc tôi đã nói cho anh. Thí dụ như câu càng ngày tôi càng tinh
tiến về mọi mặt. Anh hãy đọc to lên, vào mỗi buổi sáng. Đừng
quên rằng tâm hồn cũng có mặt đen tôi của nó, có thể rất hiểm
độc. Nhiều triệu người đang bị chi phối bởi cái năng lực đen
tôi này mà không hề biết. Đúng là trong tâm hồn có ẩn tàng
năng lực đen đôi với khả năng che giấu bản chất thực của nó
- và nhất là ảnh hưởng tai hại của nó".
'Tôi hiểu", John nói.
"Nguyên tắc xác lập những ý tưởng uu tiên có thê áp dụng
trong mọi lanh vực của cuộc sông. Hãy tự hỏi, trong sô tất cả
mọi hoạt động của anh, cái nào quan trọng nhất đôi với anh,
cái nào mang lại cho anh niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Suy nghĩ
về nó, anh sẽ hiểu rằng mọi việc chúng ta làm chỉ có một mục
tiêu, đó là đua chúng ta về vối bản ngầ thực của chúng ta, về
với sự tự thể hiện ta về mặt tinh thần. Khi hiểu ra, anh sẽ có
thể dôc tâm tận lực, không còn lông bông trôi giạt, không phí
một phút một giây, vì anh hiểu rằng anh đã uổng phí biết bao
năm tháng qua rồi. Anh sẽ không còn phí thòi gian vì mọi việc
anh làm sẽ đua anh tới gần hơn cái nơi cao cả độc nhất vô nhị,
mới bắt đầu cuộc hành trình đích thực, cuộc hành trình mà anh
đã tùng chuẩn bị qua bao nhiêu kiếp sống trước của anh.
"Sai lầm lớn nhât của nguòi là nghĩ rằng họ có đủ thời gian
sống để làm cái việc gọi là quan trọng. Nhũng thúc giả và doanh
nhân đích thực trên thê giới này coi mỗi ngày họ sống như là
ngày cuối cùng của họ, họ luôn luôn cống hiến đòi mình cho
nhũng công việc thiết yếu. Hãy nghĩ đến điều này".
Bài học về cách sống 41

Chiếc limuzin đang trong dòng xe cộ chạy dọc nhũng đại


lộ nhộn nhịp của New York trên đường về nơi cư trú của nhà
triệu phú ở Long Island.
"Phẩn đông người ta sống trong một trạng thái thường xuyên
sũng sờ ngây dại. Họ nuôi hy vọng một cách mơ hồ là điều gì
đó sẽ xảy ra làm biến đổi cuộc đời họ, một biến cô nào đó, một
gặp gỡ tình cờ nào đó, một tờ vé sô độc đắc, hay một sự thay
đổi trong đường lối của Chính phủ. Họ không ý thức đuợc rằng
mọi sự tự khởi đầu rồi cũng tự chấm dứt, rang họ và chỉ có họ
là chịu trách nhiệm về sô phận của mình. Nhung ý tưởng ngự
trị trong tâm hồn của họ cuôi cùng sẽ dẫn dắt cuộc sông của
họ. Cái mà chúng ta có ỏ bên trong cuối cùng thê nào cũng biểu
lộ ra ngoài. Mọi điều mà tâm hồn của con người nghĩ ra và tin
tưởng vào đều có thể thực hiện được. Khi nào anh quên cái
nguyên tắc quan trọng này, khi nào anh nghi ngờ tính xác thục
của nó, anh hầy mỏ hộp này ra và nhìn vào cái radio cũ".
Suy nghĩ về những điều ông già nói, Ịohn đặt lại chiếc radio
vào hộp và đóng nắp lại. Hai người ngồi yên lặng trong suốt
quầng đường còn lại, cũng có đến nửa tiếng đồng hồ. John cảm
thây tốt đẹp, bình thản hơn nhũng ngày, nhũng tuần trước, như
thể sau một chuyên đi dài và gian khổ, chàng đang trở về nhà.
Chàng nghĩ nhà triệu phú đã trở thành một người cha tinh thẩn
của mình, và việc gặp lại ông đã giúp chàng quên đi những
lo lắng trong kinh doanh, dù chỉ là tạm thời.
Quả thật ông già có một tính cách độc đáo, riêng có đôi
với nhũng tâm hồn lớn, đã tác động đến người khác không cần
qua đàm thoại, mà chỉ qua nguồn năng lực toát ra từ con người
của ông, bằng cách bức xạ ra niềm vui và ánh sáng nội tâm
của chính ông.
CHƯƠNG 7

CON NGƯỜI
VỪA LÀ BÔNG HOA
VỪA LÀ NGƯỜI LÀM VƯỜN

chạy qua khu Hamptons vói nhũng ngôi nhà lộng lẫy
và dung lại truớc một day cổng đồ sộ. Bác tài xê Edgar dùng bộ
điều khiển từ xa để mở cổng. Xe vòng lên một đoạn đuòng viền
đầy hoa đủ loại, và một tòa nhà mênh mông hiện ra truớc mặt.

John nghĩ đây là nhà mói của nhà triệu phú. Nhung khi nhìn
gần hon thì chỉ là một ga ra vói không duói sáu bộ cửa đôi.
Vài giây sau chàng mói thấy ngôi nhà chính và cảm thấy hoi
thất vọng. Nó nhỏ hon tòa lâu đài kiểu Tudor lần truóc rất nhiều.
Nhung đến gần hon chàng mới thấy mình lẩm, vì nhà ba tẩng
có đến hai mươi phòng và có ba lò suởi bằng đá. Một tấm bảng
ghi dòng chữ "Nhà của Edgar"

"Edgar" John nghĩ "Edgar tài x ê ... đây là nhà của bác ấy!"

Họ đi qua nơi ở của bác tài xế, xuyên qua một khu rùng
nhỏ rậm rạp, đến một cánh đồng cỏ. Có mây con ngựa đang
chạy nhảy tung tăng và đang ăn cỏ. Có một chú ngựa non đang
rúc vú mẹ.
Con người vừa là bông hoa vừa là người làm vườn 43

)ohn ngắm nhìn đàn ngựa một lát, rồi thây một cao ốc lộng
lẫy, lớn gấp ba nhà của bác Edgar. Tuy kiểu dáng giống nhà
của bác tài, nhung có nhiều tầng hon, và sang trọng hơn nhiều.
Quanh nhà có những đài phun nuóc, vài bức tượng, cây côi và
nhũng luông hoa.

"Đây là nhà khách" ông già triệu phú nói "Nhung nếu anh
đồng ý, anh có thể nghỉ đêm tại nhà chính".

Cuối cùng họ cũng đến nơi, và lần này John mới thật sự hiểu
thê nào là giàu có. Chàng nín thở. Ngôi nhà là bản sao của một
lâu đài Pháp cổ. Nó có bốn tầng, năm hay sáu tháp canh và
ít nhất là năm mươi cửa sô.
'Chúng ta đến rồi đây”, ông già nói.

)ohn không thể không nghĩ rằng ông già triệu phú hẳn phải
giàu hơn là chàng tưởng, vì một lâu đài như th ế cũng đáng giá
ít nhất là ba mươi triệu đô la, có thể còn hơn nữa, nhât là vì
nó nằm trong một khuôn viên bao la của Southampton, nơi mà
nhà đất đáng giá cả một gia tài.
Ra đón chủ là một quản gia và một cô hầu gái. Họ tỏ vẻ
rất kính trọng ông chủ, hơn nữa họ có vẻ yêu ông như một
người cha thật sự.

Phải nói rằng ông già triệu phú không có vẻ gì độc đoán
cũng không tỏ ra hạ cô đôi với người làm công, mà có vẻ yêu
họ như con của chính mình. )ohn thấy không ai dám nghĩ đến
việc cười nhạo ông dù ông già ăn mặc lạ đời.
Nhà triệu phú trao cho người quản gia cất mũ, và cán dặn
phải giữ gìn hết sức cẩn thận, rồi ra lệnh cô hầu gái dọn phòng
cho khách, kiếm căn phòng tốt nhắt. Vừa ra lệnh, ông vừa quay
44 Bài học để trở thành triệu phú

nhìn ]ohn để biết rằng mình không nói quá sớm khi mà john
chưa nhận lời. John chỉ gật đẩu ngụ ý chấp nhận.
"Anh có muôn tôi dẫn ra vuờn hồng trước khi đi thăm căn
nhà không?", ông già triệu phú gọi ý.
"Cháu rất thích", John trả lời.
Họ chậm bước quanh lâu đài rồi đi đến các thác nước và
đài phun nước, đi qua một bê bơi rát lớn có hình thù kỳ lạ.
Khu vườn đuọc bao bọc bởi một hàng rào cây tuyết tùng
rất cao và được xén tỉa công phu. Gần lôi vào )ohn thắy một
chiếc đồng hồ mặt trời và một tâm biển bằng đồng đã xanh
môc với thời gian. Tấm biển có hàng chữ: 'Trong tâm của bông
hồng ẩn chứa bí mật của vạn vật".
Nhà triệu phú đi trước dẫn lỏi. Khu vườn có nhiều lỏi đi
ngang dọc, dài khoảng hai trăm m ét và rộng một trăm mét,
trồng đủ loại hồng. Đẳng cuôi vườn dốc thoải ra biển loang
loáng nắng và dịu đẹp, vài cánh buồm lướt đi trong gió nhẹ.
'Thật không thể tin được" John nói. Anh động lòng trước vẻ
đẹp của vườn hồng, khu vườn lớn nhất mà anh đã từng thây.
Một bụi hồng riêng lẻ ở lôi vào khu vườn. Trong khi nhũng
bụi hồng khác um tùm xanh tốt thì bụi này lại còi cọc héo khô.
Nhà triệu phú dừng lại và xem xét các cành của nó, không thây
nấm môc sâu rệp nào. Ồng lại cúi xem gốc của nô và thây một
vài chồi nhỏ và ba bôn chiếc lá mảnh mai non. Nụ cười bừng
sáng lên trên gương mặt ông. Ông đứng thắng dậy và nói: Tôi
trở về đây là đê chăm sóc bụi hồng này. Sau đó tôi lại ra đi
khi không còn việc gì ở đây nữa".
Ông quay người đi tiếp không đê Ịohn kịp hỏi về câu nói
Con người vừa là bông hoa vừa là người làm vườn 45

khá bí hiểm này. John nhìn ông đi đến cuối đường, dáng vẻ
uy nghi trong bộ áo quần tồi tàn.
Có thể là mùi hương dễ chịu của muôn ngàn đóa hồng, hay
là mùi gió biển, nên từ lúc buớc vào khu vuờn john bông cảm
thây tâm hồn chàng trỏ nên bình thản, nhịp sông như chậm lại,
các ý nghĩ đuợc "thông thoáng" hcm. Chàng có cảm giác rũ bỏ
mọi lo toan, và thây mình hạnh phúc hơn.
Trong khoảnh khắc chàng như quên rằng mình đang ở đâu,
mình là ai. cảm giác hiếm có ngắn ngủi ây qua đi, chàng tự
hỏi đời mình sẽ ra sao nếu như chàng có thê đi vào trạng thái
xuất thẩn ấy bất cứ lúc nào mình muôn.
Chàng rảo buớc theo kịp ông già triệu phú đang đi thong
dong nhàn hạ như thể luớt trên mặt đất. Chang mây chôc họ
bước đến bên cái hồ nằm ở giữa khu vuờn, điểm xuyết bởi
những cây bông súng hoa vàng tuơi đẹp. Vài con vịt trắng nô
đùa vui v ẻ . M ột con thiên nga đen uy nghi cô độc ngó
nghiêng, như thê không muôn dính líu với bày vịt. Một quả
cầu ghép bởi tám mảnh kim loại đuợc đặt trên một cái trụ vũng
chãi đứng thông trị giữa hồ. Ban đầu Ịohn nghĩ đó là một cái
chong chóng gió, rồi chàng lại cho rằng đó chỉ đê trang trí.
Có thê có con chim nào đó thảng hoặc đậu lên nghỉ cánh.

Nhà triệu phú dùng lại trước một bụi hồng, cúi xuông hít
thở mùi huơng. Ông cứ đứng thê một lúc lâu, chìm đắm trong
làn huung thoang thoảng. John không dám khua động, sợ làm
hỏng mất bầu không khí tôn nghiêm trầm mặc. Vài giầy sau,
ông già quay lại nói vói chàng, "Lý do khiến anh không được
thành công lắm như anh mong muôn là vì anh chua học cách
tập trung".
46 Bài học để trở thành triệu phú

"Nhung cháu biết cách tập trung" John phản bác lại.

"Anh không biết tập trung thật sự".

"Vậy thì xin bác cho biết tập trung thật sự là gì?"

"Hãy đến gần và nhìn vào bụi cây này", ông già ra lệnh,
quay trả lại bụi hồng mà ông vừa ngửi.

Ông đua tay chỉ một đóa hồng rất lòn và rất đẹp so vói các
bông hoa khác. John vâng lòi, tự hỏi ông già tìm ra điều gì, chàng
nhìn đóa hồng một lát, nhíu mày cô đoán, rồi đành mỉm cuời
xâu hổ. John quay sang chò nghe phán xét của ông già.
"Theo ý anh" ông già hỏi, Tại sao bông này lớn hon các bông
khác?"

John so vai bôi rối đáp, "Thục quả là cháu... cháu không biết.
Cháu không làm vuòn, không biết gì về nghệ thuật trồng cây".
"À, nếu anh biết thì tôt. Anh sẽ học nhiều điều hay về sinh
vật - và về cuộc sông nói chung. Mọi quy luật đều đuợc tìm
ra từ thiên nhiên, và ai biết cách đọc những quy luật của thiên
nhiên người ây cũng biết cách đọc những quy luật của cuộc
đòi. Hãy nhìn lại bụi cây đi. Hãy nhìn vào đóa hồng lớn ây".

John làm theo lệnh, lại cúi xuống tập trung thật nhiều vào
đóa hồng. Nhung một lần nữa chàng lại không thây có gì khác
thường, trừ một điều là nó lòn nhất. Chàng tự hỏi, phải chăng
ông già chỉ muôn đùa chàng một chút, điều này cũng chẳng
ngạc nhiên gì.

"Cháu... cháu quả thật không biết. Có thể chỉ là sự tình cò".

"Không", ông già nói "không có điều gì tình cờ trên th ế gian


này. Tinh cò chỉ là một cách gọi khác của quy luật nhân quả,
Con nguời vừa là bông hoa vừa là người làm vườn 47

đuọc áp dụng trong mọi sự vật. Một hành động hay tu tưởng
tích cực, một tâm hồn chuẩn xác, sẽ luôn luôn đơm hoa kết
trái, dù có tôn thời gian. Bởi vì có một mệnh lệnh thiêng liêng
không bao giờ sai sót. Không bỏ qua một cái gì. Chỉ vì đôi khi
cái thòi gian kết trái của một hành động kéo dài quá, cho nên
chúng ta thường quên đi nguyên nhân mà chỉ xem đến kết quả,
và gọi nó là tình cờ. Nhung thôi, hãy trở lại bông hồng này...
hãy nhìn lại đi".

)ohn làm theo nhưng cũng chang thây gì khác lạ. Mồ hôi
tuôn ra uót trán, chàng thây mình như một thằng ngổc, không
tìm ra được lời giải thích cho kích thước quá khổ của đóa hồng.
"Anh không thây gì đặc biệt sao?"
"Không"

“Nếu muôn thành công trong kinh doanh, hay trong bất cứ
công việc nào, anh phải phát triển khả năng quan sát và lý luận.
Nhiều nhà triệu phú tôi quen biết sẽ trả lời tôi không khó khăn
gì, dù họ không biết gì về thuật trồng cây và về hoa hồng.
Nhũng người thành công đều thây rõ chi tiết và khám phá ra
những nguyên tắc mà nhũng người khác không biết, và vì thê
nhũng người bình thường mới nghĩ rằng họ gặp may, trong khi
trên thực t ế họ chỉ thực hành các qui luật chính xác".
Ông già chỉ vào cái cành có đóa hồng ngoạn mục và nói,
"Cành này có mây bông?"
Câu trả lời sẵn có.
"Một" John đáp.
"Còn cành này mây bông?" ông già hỏi, chỉ vào một cành
khác mang nhiều bông kích thước trung bình. John đếm.
48 Bài học để trở thành triệu phú

“ít nhât là muòi bông" chàng trả lời.

"À, có câu trả lời rồi đó. Đóa hoa độc nhât thì lớn hcm không
phải vì tình cờ, mà vì công của nguôi làm vuàn, thục ra là vì
sự tập trung của anh ta. Nhìn đây, ông nói: "Lại gần đây"

Khi John nghiêng mình đến gần cái cành có muôi bông hoa,
ông già "làm vườn" chỉ ra một sô chỗ nhỏ ở gôc của cành ấy.

"Nhìn này, cành này có nhiều chồi, tôi cho nó mọc tự do


đê nở ra những bông hoa này". Ỏng dùng ngón cái và ngón
trỏ bứt đi một chồi "Ớ cành khác tỏi tuần tự ngắt bỏ tất cả các
chồi, chỉ đê lại một chồi có nhiều hứa hẹn nhất để cho nó mọc.
Do đó một bông hoa tiếp nhận tất cả nhựa sông của cành và
đã có một kích thước ngoạn mục. Đó gọi là tập trung".
Mặt của John sáng ra.

"Cái hay của tập trung" nhà làm vườn - triết gia, đoán được
dòng tư tưởng của ]ohn, nói tiếp, là bất kỳ chồi nào cũng sẽ
ra kết quả tương tự nếu được chọn để lại, nghĩa là ai cũng có
thể biến đổi cuộc đời mình chỉ bằng cách thực hành cái nguyên
tắc mà tôi áp dụng trên bụi hồng. Vì có một khác biệt quan
trọng giữa con người với các sinh vật khác, đó là con người có
thê vừa là người làm vườn vừa là bông hoa được chăm sóc!".
CHƯƠNG 8

BÀI HỌC VỀ
S ự TẬP TRƯNG

(1
vyng
1AI _ _ _ ,
già buóc tới bên hô, lôi trong túi ra một mâu bánh
mì, bẻ vụn và vút xuông mặt nuóc thật xa. Bầy vịt bâu quanh
tranh giành nhau ăn, trong khi con thiên nga vẫn phớt lò cảnh
huyên náo ây, như thể tranh ăn với đám "thấp cổ" kia thì không
xúng vói phẩm giá của mình.

"Cuộc sông của nhũng nguôi bình thường không khác gì lũ


vịt", nhà triệu phú nói. “Ngày lại ngày, nhũng người bình thường
bị cuôn hút vào những quan hệ bạn bè thân tộc và vào nhũng
sinh hoạt của bản thân họ. Khi bị cuốn hút như thế, họ da quên
đi. Họ không nhó rằng mình có một mục đích sông. Hôm nay
họ muốn thứ này, ngày mai họ lại cẩn thứ khác. Họ chạy theo
nhũng mẩu bánh và nhũng cuộc choi vung vãi trên bước đường
của họ. Ngược lại người phi thường, người hiểu biết, thì giông
như con thiên nga kia là biêu tượng cho sự khôn ngoan. Họ tập
trung, bám chặt vào cốt lõi của cuộc đòi mình, không gì có thê
làm họ xao lãng. Năng lực tinh thần của những nguôi bình
thường thì yếu ót vì họ chỉ là mẩu chắp vá của nhiều cái tôi
50 Bài học để trở thành triệu phú

khác nhau thường là mâu thuẫn nhau. Hãy lây anh làm thí dụ.
Anh nỗ lực tập trung vào công việc như th ế nào?"
"Cháu phải có hàng trăm cuộc điện thoại đê khuếch trương
công việc", John giải thích.
"Chỉ gọi cho một người ư?" Ông già hỏi "Không, dĩ nhiên
là không rồi! Gọi cho hàng trăm người khác nhau. Bác đã bảo
cháu phải biết kiên nhẫn. Do đó cháu không dễ gì để mình phải
thất vọng". John đáp.

Nhà triệu phú chúm môi thất vọng, như thể người môn đệ
trẻ tuổi của mình chang hiểu gì những điều ông đã dạy.
"Khi một người Eskimo muôn câu cá dưới băng vào mùa
đông, anh ta có đi lòng vòng đào hàng trăm lỗ không?"

Ông già không phải nói nhiều. John thẹn đỏ mặt mỉm cười,
phải công nhận bài học thật là sơ đắng.
"Anh có nhớ câu chuyện về Thomas Edison không?" Ông già
nói tiếp: "Ông ta có thử sáng ch ế ra mười ngàn vật dụng khác
nhau không?"
"Không", John trả lời, quá biết nhà phát minh nổi tiếng đa
kiên nhẫn phi thường như th ế nào “Óng ây phải thử mười ngàn
lẩn mới thắp sáng được cái bóng đèn đầu tiên".
Có một điều mà nhiều người quên, hoặc thậm chí không
nghĩ đến", nhà triệu phú nói tiếp, "Đó là thất bại cũng như thành
công có nguyên nhân của nó. Nào, anh còn có sai lam nào khác
nữa không?"

Câu hỏi làm )ohn ngạc nhiên.

“Cháu không hiểu".


Bài học về sự tập trung 51

Hãy nghĩ xem" Ông già nhất định ép. "Anh có thê trả lời
được hêt. Chỉ cẩn chịu khó tìm ra".
"Cháu cũng không chắc. Nếu biết, cháu đã không sai lẩm,
và cháu đã thành công rồi".

"Rất đúng!" Ồng già cười nói 'Tôi thấy ít ra anh có động nao
được đôi lần. Bước đầu là vậy. Nhưng chúng ta đang nói đến
suy nghĩ, hay nói cho tôi biết, anh đã suy nghĩ trong bao lâu
về những cách thức để thành công khi anh mỏ công ty riêng?".

"Cháu, ờ... phải thú thực... cháu biết là dại đắy, nhung quá
bận việc..."

"Quá bận việc. Giông như tất cả nhũng con nguôi bình thuòng
phung phí cuộc đòi vào nhũng chuyện vô ích thay vì dùng lại
và suy nghĩ. Pascal có nói rằng vấn đề lán nhất của một người
là không thể ở lâu trong phòng một mình được. Vậy là vân đề
lòn nhât của một doanh nhân hay một nghệ sĩ, một nhà khoa
học, một người làm nghề gì đó là không thể ngồi lại trong văn
phòng, trong xưởng vẽ, trong phòng thí nghiệm, cắt điện thoại
đuổi hết nhân viên hay bạn bè ra, dẹp hết hồ so trên bàn, không
đê tâm tư xao lang, chỉ nghĩ về cách làm sao cải thiện công
việc, nghĩa là làm sao đê thành công.

Khi tôi bắt đầu công việc tôi đa biết bí quyết này và đã bỏ
ra nhiều ngày suy nghĩ, vắt óc suy nghĩ. Tôi tự nhốt mình trong
văn phòng, nhấc ống nghe điện thoại ra. Và tôi tự nói vói mình,
'Trong một tuần phải nghĩ ra được mười ý tưởng sinh lại". Kết
quả thật phi thường. Chỉ trong một tuần tôi đã có đủ nhĩmg ý
tưởng những dự án kiếm về cho tôi trên một triệu đô la".

"Một triệu đô la?"


52 Bài học để trở thành triệu phú

"Đúng thế, một triệu đô la, mà chắc chắn tôi không thê
kiếm được nếu tôi chỉ biết làm việc như nhũng người khác.

Dĩ nhiên tôi không nói rằng anh chỉ có suy nghĩ không. Có
người chỉ nghĩ rồi chẳng làm gì. Họ có được một ý tưởng rồi
họ trau chuốt nó cho hoàn thiện hơn, hoàn thiện hơn nữa, đến
nỗi họ trỏ nên tê liệt vì ngồi nghĩ nhiều quá. Phải có thời gian
cho hành động nữa chứ. Anh phải ngắm cho chính xác, có can
đảm và sự táo bạo. Khi bắt tay làm việc gì anh phải làm việc
cật lực, cả về tinh thần lẫn thân xác. Mặc dù không phải chỉ
có công việc mới là quan trọng, nhung không có gì thay thê
được nó. Anh có thời giờ nếu anh có cô gắng. Sự tập trung
đúng nghĩa đòi hỏi sự hy sinh".

"Sự hy sinh?" John lặp lại, ngạc nhiên vi cái định nghĩa huyền
bí này về một hoạt động rất binh thường của trí nầo.

"Đúng vậy. Tập trung là hy sinh tất cả những hoạt động


khác. Là hướng mọi suy nghĩ, mọi tình cảm, mọi năng lực, mọi
sức lực của mình cho mục đích. Là làm cho toàn thân mình chỉ
biết khao khát có một điều duy nhất - và làm cho nỗi khao khát
đó còn mầi theo thời gian. Tôi gọi đó là sự hy sinh.

"Khi anh học cách tập trung, khi anh cống hiến không mệt
mỏi cho một hoạt động duy nhất, một công việc duy nhất, anh
sẽ đạt đến một trạng thái trong đó các ý tưởng sinh lợi, các
ý tưởng sinh lợi tuyệt vời, sẽ bất chọi nảy ra trong óc anh. và
một khi anh đạt đến trình độ tập trung thực sự, anh sẽ tự thây
điểm mấu chôt của mọi vấn đề, giống như người thiên tài hình
như có thể nghĩ mà không nghĩ, có thể làm mà không làm. Vì
th ế mới nói rằng khi anh thực sự bắt đầu kiếm tiền, kiếm ra
Bài học về sự tập trung 53

nhiều tiền, mọi việc anh phải làm là đi vào một trạng thái tinh
thần, trong đó mọi việc diễn ra như một trò choi hơn là một
công việc bình thường. Thực ra thì cái mục tiêu đích thực và
bí mật của công việc là nhằm nâng ý thức của anh lên một
trạng thái trong đó mọi việc đều trở nên dễ dàng, trong đó
có bao nhiêu là của cải và chỉ cẩn búng tay là được.

"Dĩ nhiên anh sẽ gặp nhiều trở ngại. Vạn vật trong cuộc đời,
vạn vật trong thiên nhiên, đều đi ngược lại sự tập trung. Chúng
ta đang sông trong một kỷ nguyên nhàn hạ và xao lang. Do
đó chỉ vài phút sau là anh đã quên và đã quay sang một cái
gì khác. Cái tôi cũ của anh phản kháng và ngóc cái đầu xấu
xí của nó lên mãi. Cuộc chiến đâu ban đầu rất bất lợi, vì anh
đang chiến đâu chông lại những thói quen thâm căn cô đ ế mà
anh có thể không biết đến, nhũng thói quen đã ở trong anh
hàng trăm ngàn năm nay! Nhung rồi đường đi sẽ bớt chông
gai. Sự tập trung sẽ giúp anh làm chủ tinh thần, và sự làm chủ
tinh thần sẽ cho phép anh kiểm soát được sô phận của mình.
Khi anh thực sự tập trung, anh sẽ cảm thây rất yêu thích nhũng
việc anh làm, anh sẽ giông như một đứa trẻ bị lôi cuốn vào
công việc hiện tại, sẽ giông như một người không có cả quá
khứ lẫn tương lai. Anh sẽ cảm thấy tan biến trong tình yêu bao
la đối với hiện tại, và chiến thắng của anh càng được vẻ vang
hon, vì bất cứ việc gì anh làm một cách yêu thích thì chắc chắn
sẽ phải thành công.

"Nhung nên nhó không bao giò dùng phương pháp tôi đang
dạy anh vào những mục đích vị kỷ, bởi vì những gì anh kiêm
được mà làm thiệt hại cho người khác thi cuôi cùng quay lại
hại chính anh, nó xiết cổ anh như anh đã bóp cô người khác.
54 Bài học để trở thành triệu phú

"Bởi vì qui luật nhân quả không phải lúc nào cũng xảy ra
ngay lập túc, mà nó thuòng mất rất nhiều thời gian mới lộ ra,
cho nên khi anh tuỏng rằng anh được lại thì thật ra anh đang
làm nghèo chính anh. Giông như một người mù miệng huýt sáo
vui vẻ mà chân thì đang bước về phía vục thắm, anh cũng có
thể vui trong chốc lát, nghĩ mình kiếm chác đuợc ít nhiều, nhung
cuôi cùng phải thét lên rùng rạn khi ngã xuống vục sâu".

Ông già đã hết bánh mì, và những con vịt bơi tản ra. Con
thiên nga bây giờ mới bí mật tiến lại gần.

Nó chăm chú nhìn ông già với ánh mắt dịu dàng, con chim
quý phái lặng yên như bất động và ]ohn có dịp quan sát nó
gần hcm, nhận ra rằng nó đẹp quá. Cặp mắt của nó như cặp
mắt người, toát ra một vẻ bình thản tuyệt vời.
Ông già lây trong túi ra một mẩu bánh mì khác và quỳ
xuống ven hồ. Con thiên nga bơi lại ăn trong bàn tay của ông
g'à, và nhà triệu phú vỗ về nó một cách âu yếm . Con chim
hoàn toàn không sợ hãi và có vẻ rất thích thú trước sự quan
tâm này.
Rồi nó quay đầu nhìn John. Cái nhìn của nó làm chàng bôi
rôi. Nó trong sáng quá, và đầy yêu thương, làm Ịohn bất giác
ý thức được sự nhỏ bé của cuộc đời mình, của những ham
muôn và hy vọng nhỏ nhoi. Như thê trong mình con chim ẩn
chứa một tâm hồn đã tiến hóa hơn cả tâm hồn chàng.

Ông già đúng lên, quay sang john, vỗ vai như khuyến khích
chàng, như thê ông đọc được ý nghĩ của chàng.

"Anh làm tôi nhớ đến một con sư tử con trong thẩn thoại
Ân Độ. Con sư tử con mất hết cha mẹ khi còn bé tý và được
Bài học về sự tập trung 55

mây con dê nuôi duõng. Nó lớn lên cứ ngõ mình là dê. Nó


ăn như dê dù không có bộ răng dê. Nó cô kêu be be, nhung
lại nghe như những tiếng gẩm lạc lõng. Và rồi một ngày kia
nó gặp một con sư tử. Nó không nhận ra anh nó và cảm thầy
sọ hầi như những con dê. Nó đa quên bản chất thật sự của nó
giông như nhiều người quên bản chất thật sự của mình. Họ là
những con sư tử, mà hành động thì như dê suốt cả cuộc đòi.
Còn nhũng người cương quyết tự nhận mình là sư tử chứ không
phải là dê thì bị những kẻ đồng loại coi là kẻ điên, hay như
nhà tiên tri. Do đó tôi nói với anh: Hãy thoát khỏi kiếp dê để
con sư tử trong anh có thê thức giấc! ".

Rồi như để thẩm tra sự tiến bộ của John, ông già đề nghị làm
một trắc nghiệm nhỏ và bảo )ohn tập trung vào một bông hồng.
Ịohn làm ngay, trong khi nhà triệu phú đứng xem một cách nhân
hậu. Khoảng một phút sau ông già nói: "Anh làm tốt lắm".

John, sáng rỡ vẻ tự hào, thôi chăm chú vào bông hồng mà


quay sang ông già, và nói, "Cám on bác".

"Nếu anh tập trung thật sự" Ông già mắng, "anh đa không
nghe tôi nói gì, và anh sẽ vấn còn nhìn vào bông hồng. Làm
lại đi".

Xấu hổ vì bị lừa một cách dễ dàng, John lại tập trung vào
bông hồng. "Lẩn này" chàng tự nhủ, "không gì làm ta xao lãng
nữa. Dù ỏng già có bảo thôi ta cũng mặc kệ, một tấc không
đi, một ly không dời khỏi cái bông hồng chết tiệt này. Đê xem
ai mạnh hơn ai, ông già hay là ta. Ông già chưa thấy gi hết".

Nhung vài phút sau, khi John đang còn tập trung hoàn toàn,
chàng nghe một tiêng động phía trước mình, một tiếng động
56 Bài học để trở thành triệu phú

nghe rõ ràng như tiếng rông của một con thú hoang, một con
sư tử hay cọp beo gì đó. Lại nữa, tiếng gầm dường như tiến
đến gần rất nhanh đến phát hoảng. John bỏ cả bài tập, nhìn
lên, và quả là đã tháy một con sư tử khổng lồ đang khom lung
tiến về phía chàng, như thê sắp sửa vồ mồi. Cái nhìn của nó
hoàn toàn không thân thiện. Ịohn nghĩ mình điên rồi. Một con
sư tử làm gì ỏ đất Southampton này, ỏ cái vườn hồng này? Ịohn
quay lại nhà triệu phú để xem phản ứng của ông và ngạc nhiên
thấy ông đúng đó, tuyệt đôi bình thản, như thế con dã thú này
là một con chó nhỏ vô hại.

"Minh làm gì bây g iò ?” ]ohn thì thào giữa hai hàm răng
nghiến chặt.

Ông già chỉ cười và nói, "Nêu anh thực sự tập trung anh đã
không nghe thây con sư tử đang đến”.

“Phải, và cháu sẽ là bữa cô trưa của nó! Thôi đi!” chàng nói,
bám chặt vào tay ông già, "Phải chạy thôi".

"Bình tĩnh nào. Việc gì mà phải sợ".

Con sư tử bây giờ chỉ còn cách vài bước chân, không gầm
lên nữa mà cà đầu vào chân ông già. Nhà triệu phú vô vào lông
con thú, thọc sâu ngón tay vào lóp bõm dầy của nó và con vật
rên lên sung sướng.

"Ngoan lắm, Horace, con ngoan lắm".

John nhìn sửng sốt.

"Anh xem, John", ông già nói, "Anh đã bân loạn vô có. Khi
tinh thẩn anh mạnh hơn, được rèn luyện tốt hơn. Khi anh đã
học cách nhìn sự vật rõ ràng hơn, anh sẽ hiểu rằng chúng ta
Bài học về sự tập trung 57

luôn luôn lo lắng vô cớ, anh sẽ hiểu rằng mọi việc diễn ra đều
có nguyên nhân của nó. Sự việc luôn luôn diễn ra một cách
hợp lý nhất. Và đồng thời, cũng có thể nói, không có gì thật
sự là quan trọng. Sự vật chỉ quan trọng khi chúng ta cho nó
là quan trọng. Do đó lần tói khi anh lọt vào một tình th ế tuởng
chùng rất nghiêm trọng, hoặc thậm chí tuởng chừng như không
vuọt qua nổi, anh hãy nhớ đến những gì tôi đã nói vói anh và
hãy nghĩ về những gì mới xảy ra đây. Một ngày nào đó anh
sẽ nhận thúc đuọc nhũng vân đề này chẳng qua là nhũng hiểu
lẩm, như nhũng cái bẫy mà ta lọt vào vì ta không làm chủ được
tâm hồn ta. Ngay đến cái chết, vân đề tôi thượng, mà nhiều
người sạ hãi, cũng chỉ là hiện tượng hoàn toàn vô nghĩa. Thế
giói chỉ là sự phản chiếu tâm hồn anh. Nếu tầm hồn anh hoàn
toàn bình thản, ngay cả trong nhũng trường họp trọng đại nhất,
ngay cả khi đôi diện vói cái chết, tất cả nhũng lo toan của anh
sẽ biên mất và tất cả nhũng ván đề của anh sẽ tan biến vào
hư không ngay khi nó xuất hiện. Hãy nghĩ về điều này. Hãy
nghĩ thật lung. Một khi anh hiểu nguyên tắc này, anh sẽ được
tự do. Và anh sẽ hưởng được một thứ tự do lón hon nhiều, hon
cả hàng triệu đôla mà nó mang lại cho anh".

Một lát sau, ông già vỗ vào hông con sư tử và nó lon ton
chạy về lôi cũ, không gầm lên nữa làm cho john thây nhẹ nhõm
vô cùng. Ngắm nó chạy đi xa, chàng tự hỏi ông già lập dị này
còn dành cho chàng nhũng ngạc nhiên nào nữa.
CHƯƠNG 9

SỨC MẠNH
CỦA LÒNG TIN

s ^ L h i con sư tử đã khuất dạng, ông già chỉ vào trái cầu kim
loại lạ lùng ỏ giữa hồ và nói "Khi năng lục tinh thần của anh đủ
mạnh nhờ rèn luyện sự tập trung, anh có thể làm đuợc nhiều
chuyện lớn. Thục ra, anh có thể làm trái cầu này xoay tròn".
John có vẻ hoài nghi. Nghe như một trò ảo thuật. Chàng
biết nhà triệu phú rất khôn ngoan, có những năng lục tinh thẩn
lón, nhung đê trái cầu này xoay chỉ bằng cách tập trung thì...

"Anh thử đi"

Chàng trề môi. Lần này lạ quá, có thể lại là một cái bẫy.
Ngay từ tiếp xúc ban đẩu giữa chàng với ông già này, ông già
đã chúng tỏ có nhiều ngón lừa ngoạn mục.

Chàng ném một tia nhìn dò hỏi về phía nhà triệu phú, để
chắc chắn rang ông già nói nghiêm chỉnh về trò diên mới lạ
này. Ồng già gật đẩu mỉm cười. ]ohn làm theo - chàng cô tập
trung vào quả cẩu bắt nó quay, nhung rõ ràng là thất bại. Chàng
quay lại nhà triệu phú. Ông già nói, “Cái làm cho suy nghĩ có
Sức mạnh của lòng tin 59

sức mạnh là sự hòa nhập đại ngã vào tiểu ngã. Muôn vậy, một
trong những cách tốt nhất nhanh nhát, đon giản nhất là lập lại
câu thẩn chú "Càng ngày, tôi càng tinh tiên về mọi mặt" Hoặc
là câu mà tôi thuờng đọc mây năm nay: "Càng ngày, tôi càng
mạnh hon, tự tin hon, khỏe hon, và hạnh phúc hcm, về mọi mặt"
Những câu này là chìa khóa bí mật mở cửa nguồn nội lục của
anh, đánh thức sự khôn ngoan ả trong anh. Tinh thần của anh
giống như cây đèn của Aladin. Đê đánh thúc vị thần đang ngủ
trong anh, chỉ cẩn lập lại những câu thẩn chú và phép lạ sẽ
xảy ra. Dần dần anh sẽ bắt đầu trở thành con người thật của
anh, khi anh biết rằng cây đèn chính là tinh thần của anh và
vị thần của anh chính là anh. Anh vừa là ông chủ vừa là nguôi
đẩy tớ, chỉ vì anh không biết đó thôi. Khi khám phá ra sự khôn
ngoan ỏ trong anh, anh sẽ tìm ra chính mình, dù chưa bao giờ
anh thực sự mất anh. Anh giông như một người phụ nữ nhận
ra sợi dây chuyền ở trên cổ mà trước đó cứ đi kiếm loanh quanh.
Sợi dây chuyền có mất đi đâu không? Phẩn đông con người
thường nhân danh chủ nghĩa hiện thực nhưng lại để cuộc đời
thực trôi qua. Họ quên những ưóc mơ lớn của họ và tự nhủ
"Phải thực tế", trong khi thực ra cuộc đời chính là trò ảo thuật,
ảo thuật thuần túy, vì tinh thần của con người có thể làm được
mọi điều. Tôi nói "mọi điều" theo đúng nghĩa đen của từ này.
Cái mà sự khôn ngoan ở trong anh đang cẩn là sự khẳng định
nó từ chính miệng của anh".
Nhà triệu phú im lặng và quay sang trái cầu. vẻ mặt ông
trở nên nghiêm trọng. Cặp mắt luôn lóng lánh của ông dường
như sáng rực lên. Và ngạc nhiên quá, chỉ vài giây sau trái cầu
đã bắt đẩu quay.
60 Bài học để trở thành hiệu phú

John nghĩ mình nằm mơ. Cuối cùng đầy là bằng chúng cho thây
tinh thần có năng lục vô tận. Nhũng đợt run rẩy chạy dọc sống
lung chàng, lên rỗi xuống trong nỗi sợ hãi kỳ lạ xâm chiếm toàn
thân. Bất kỳ ai chúng kiến hiện tuọng vuợt ngoài sự hiểu biết thông
thuòng như thê này chắc chắn cũng có cảm giác như chàng.

Và rồi một hạt giống nghi ngờ nẩy mầm trong tâm trí chàng.
Có khi nào vị thầy tạo ảo giác này đã lắp đặt một bộ phận điều
khiển từ xa, để chỉ cần bước chân lên một viên đá chẳng hạn
thì... Hay là có gió?

John nhìn quanh trái cẩu. Nuớc trong hồ van yên lặng, chỉ
xao động vì lũ vịt đang chậm chạp bơi. Còn gió ư, các bụi hồng
van đúng im.

Trái cẩu càng quay càng nhanh, chẳng mấy chốc tám mảnh
kim loại đã hòa trộn thành một khôi đặc. Nó quay nhanh đến
nỗi trông như nó đứng yên mà không có lấy một làn gió.
Rồi chàng nghe một âm thanh huyền bí êm đềm, như một
điệp khúc sâu lắng của dàn đồng ca thiên thần - hay chính xác
hơn, như một chuỗi chẩm chậm tiếng "ôm ôm" thần thoại, một
thứ âm thanh nguyên thủy của đất trời. John chăm chú lắng
nghe, càng lúc càng bồn chồn. Chàng không hiểu tại sao, nhung
chàng có cảm giác như tiếng nhạc này đi thắng vào hồn mình,
một cảm giác như khi chàng nghe một bản nhạc hết sức cảm
động, hay như khi chàng ngắm cảnh hoàng hôn hùng vĩ hoặc
một bầu trời láp lánh ánh sao đêm. Chàng có cảm giác như
đang bỏ lỡ một điều gì đó cực kỳ trọng đại.

Chàng không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu phút giây quý


giá rồi, phải chăng nếu sự luôn luôn bỏ lỡ những điều quý giá
Sức mạnh của lòng tin 61

nhất trong đời hoặc đê lẩn lữa những việc quan trọng không
phải là bản tính của chàng cũng như những người mà chàng
yêu thuơng thì cỉưòng như chàng không bao giò có đủ thòi gian
đê thê hiện nhũng khát vọng to lón của mình, nên thường hay
trì hoãn chúng. Và đến một ngày nào đó thì đã trễ mất rồi,
khát vọng qua rồi, khát vọng không còn nữa, do chính lỗi của
chàng. Mắt John đẫm lệ.

Như để tăng thêm cho khung cảnh kỳ bí, một đàn chim đẹp
từ đâu bay đến, sà xuông và bay quanh trái cẩu. Có lẽ giống
như John, chúng đã bị mê hoặc bởi âm thanh thiên thẩn này.

Đàn vịt hình như cũng bị âm thanh lôi cuốn, đã boi vòng
quanh trái cầu, đầu ngó nghiêng lạ lẫm, xem chùng bôi rối,
xem chửng mê muội ngất ngây.

Một phút sau tiếng nhạc dịu xuông, trái cầu chậm quay rồi
ngùng han lại. Đàn chim, có đến trăm con, vụt bay đi theo một
đội hình kỳ lạ như trong những bức tranh của Hieronymus Bosch.

"Một ngày kia”. Tiếng ông già đánh thức John khỏi con mê,
"Anh cũng có thê làm xoay trái cẩu và phát ra tiếng nhạc. Lúc
ây anh sẽ có một năng lực đáng kể, nhung nên nhó chỉ dùng
năng lực ấy vào nhũng việc đúng và việc thiện, cho anh và cho
mọi người khác. Không bao giò dùng nó vào việc ích kỷ hại
người, nếu không qui luật nhân quả sẽ hại ngược lại anh. Luôn
luôn làm theo khuôn vàng thước ngọc sau đây: "Làm cho người
khác nhũng điều anh muôn người khác làm cho anh". Và nếu
được, hãy tiến thêm một bưóc đó là: "Không làm vì mình mà
làm vì mọi người". Sự công hiến cao cả này, tôi cho nó là mục
đích của cuộc sông, nó sẽ phú cho anh một năng lực tuyệt vời.
62 Bài học để trở thành triệu phú

Anh sẽ có vẻ như là một con người nhỏ bé nhát và tầm thường


nhất trong khi trên thực tê anh là một con người vĩ đại nhất.
Mai đầy, khi cảm thấy bất hạnh, anh hầy hiểu rằng đó là vì anh
đã quên nguyên tắc cao cả này và đã quay lại với cách hành
xử ích kỷ anh đã tùng theo. Hãy thoát khỏi con người cũ của
anh, như cách anh bỏ đi cái áo khoác mùa đông cũ khi mùa
xuân đã về, và anh sẽ lại thong dong trên bò cát trắng của Hòn
đảo Hạnh phúc".
Ồng già ngừng một lát rồi nói tiếp: "Hãy thử lần nữa làm
xoay trái cẩu đi. Tôi sẽ đi dạo quanh đây".

Không hiểu tại sao John cảm thắy như được gọi cảm hứng,
như thể vườn hồng tác động đến con người như là hòn đảo lăng
du nổi tiếng trong tác phẩm Odyssey của Homer. Chàng ngồi
xuống chiếc g h ế đá ven hồ và bắt đầu tập trung vào trái cầu
trong khi ông già lũng thững đi xuống cuôi đường.

john vẫn không thê tin rằng ông già có thế làm xoay trái
cầu chỉ bằng năng lực ý chí của minh. Và rồi một giọng nói
xa xăm thần bí, đâu như trong sâu thẳm tâm hồn chàng, một
giọng nói từ quá khứ xa xăm, đang thì thầm như một làn gió
nhẹ thơm ngát, rằng có thể không phải là không thể được, rằng
có thể năng lực này không vượt quá khả năng của chàng.

Chàng ngồi thẳng lung, theo như vài quyển sách bí truyền
mà chàng đã đọc có nói rằng năng lực của con người sẽ luu
thông được dễ dàng hơn khi sông lưng được giữ thắng. Rồi
chàng nhìn chăm chăm vào trái cẩu, tập trung cao độ. Chàng
không biết phải làm gì do đó chàng bắt đẩu thầm ra lệnh cho
trái cẩu, như thê nó là một sinh vật một con thú bướng bỉnh
Sức mạnh của lòng tin 63

mà chàng đang cô huân luyện. Chàng thầm đọc trong trí nhiều
lẩn: "Nào, trái cầu, hầy quay đi!".
Nhung trái cẩu làm như không biết lệnh và vẫn đứng im.
John cứ tiếp tục như thê trong vài phút, sau đó cảm thây nản.
Chàng ngáp và mát xa trán, như là đang bị nhức đẩu. Nhưng
chàng lại nghĩ thực chât vấn đề của mình là thiếu kiên nhẫn,
bí quyết của thiên tài là kiên nhẫn vô hạn, còn chàng thì hay
ngả lòng quá sớm, có thê chàng đã không biết rằng đã sắp
thành công. Do đó chàng tập trung lần nữa, và rồi, hết sức ngạc
nhiên, trái cầu bắt đầu quay, ban đẩu còn chậm, rồi ngày một
nhanh hơn cho đến khi tiếng nhạc thần tiên lại phát ra.

Chàng cảm thây vừa tự hào vừa vui sướng vì thành công
ngoài dự kiến này. Nếu chàng có thể bắt vật chất chuyên động
chỉ bằng năng lục của tinh thần, thì có việc gì mà chàng không
làm được trong tương lai? Không có gì nằm ngoài khả năng.
Thành công sẽ tiếp nôi thành công.

Chàng sung sướng ngât ngây như thê đa khám phá được
một năng lực siêu nhân. Chàng đứng bật dậy, leo lên ghê đá,
giơ tay lên trời, nhảy vài bước. Nhung khi chàng xoay một vòng
thì bỗng thây nhà triệu phú đang đứng nhìn mình cặp mắt ông
già loáng lên vẻ ch ế giễu lạnh lùng.

Niềm phân khích của John xì như bong bóng bị nổ, và chàng
hạ tay xuống, nhận ra rằng chính là ông già, chứ không phải
chàng, đã làm xoay trái cầu.

"Có thực hành mới tiến bộ!" Ông già nhận xét.
Mặt đỏ dừ vì bôi rôi, John bước xuống băng ghê và lắp bắp
"Cháu... cháu tưởng bác đi dạo".
64 Bài học để trở thành triệu phú

“Nếu anh thục sự tin", Ông già ngắt lời, "anh sẽ thành công.
Lòng tin có thể dời núi. Tiếc thay phần đông con người nghĩ
rằng có thây mới tin. Để thục sự thành công, anh cần có lòng
tin, lòng tin giúp cho anh tháy cái mà anh muốn đạt được trưòc
cả khi anh có nó, như một nông dán nam vài hạt lúa trong tay
và đã tháy cả nhũng bông lúa vàng tràn ngập cánh đồng mùa
hạ. Lòng tin đích thục chỉ là cái nhìn nội tâm về những qui luật
tinh thần to lón. Con người có đúc tính cao cả tỏ ra tin tưởng
vào một điều gì, nhung thực tê chỉ là họ nhìn thây nhũng điều
mà người thường không thấy được, cũng dễ như anh nhìn thây
nhũng bụi hồng quanh ta. Anh hoàn toàn tin tưởng và anh có
thê thuyết phục một người mù là có nhũng bụi hồng đó. Mọi
nhà triệu phú đều có niềm tin này khi họ bắt đầu sự nghiệp.
Do đó họ thường bị cho là điên khùng hay mơ mộng".

Họ đúng lặng, nhìn trái cầu dẩn dần ngùng lại. Ông già nói:

"Nhung niềm tin không phải là tất cả. Anh cũng cần sự táo
bạo, anh cần dám thục hiện nhũng điều anh thục sự mong muôn
và không đê sợ hãi chôn vùi tài năng của anh như nhũng người
khác. Thí dụ như anh. Tại sao anh không dám làm những gì anh
thực lòng muôn làm? Nhung hãy khoan đã". Ông già nói trước
khi john kịp trả lời "Đê tôi dẫn anh đi thăm ngôi nhà".

vẫn còn bàng hoàng sau những gì đa chứng kiến, John theo
gót nhà triệu phú ra khỏi khu vườn. Đi ngang bụi hồng héo rũ
ở lôi vào, ông già đủng lại. Bằng một giọng khó hiểu ông nói,
"Anh thây đó, John, mỗi lần đi ngang bụi hồng này tôi lại nghĩ
đến anh..."
CHƯƠNG 10

HOÀI NIỆM

l^ h iề u xuống, bác quản gia Henry dẫn John về phòng. Họ


đi lên một cầu thang lộng lẫy vách treo đầy tranh. Tất cả đều
vẽ những nhân vật nổi tiếng, riêng bức tranh đầu tiên là chân
dung một nhà hiền triết phương Đông Nityananda, một người
trẻ tuổi mảnh mai, phải nói là hôc hác quân mình trong một
tấm khăn choàng trắng, mắt hiền từ siêu phàm. Dưới bức tranh
có ghi chú thích "Phật ở trong tâm ta".

Bức tranh bên cạnh là hình Chúa Jesus khoác áo choàng


trắng, tay chỉ lên trời nói, "Hãy thức tỉnh và cầu nguyện". Cạnh
đó là bức họa nhà triết học Platon đang leo các bậc thang dẫn
lên một đền thò Hy Lạp và tuyên bô, "Không một người nghiêm
túc nào nói một cách nghiêm túc về những vấn đề nghiêm túc".
Platon trông giông hệt Leonardo da Vinci trong bức tranh bên
cạnh đã khiến john hết sức ngạc nhiên. Nhà họa sĩ thiên tài thời
Phục hung nổi tiếng này tuyên bô, "Đê làm chủ chính mình,
anh phải sông một mình".

Có một bản sao bức họa Mona Lisa, cạnh đó là bức chân
dung Henri Ford cha đẻ của xe hơi, đang nói với Ban giám đốc,
66 Bài học để trở thành triệu phú

cặp mắt xuyên thấu hồn nguòi, “Nhũng gì tôi đã làm chỉ đê
chứng minh súc mạnh của lòng tin. Bất cứ điều gì mà ta tin
ta đều có thê làm đuợc..."

Lại có bửc chân dung lộng lẫy của ông già triệu phú, đang
đứng giữa vuờn hồng. Dĩ nhiên câu nói khôn ngoan của ông
là nói về loại hoa mà ông yêu thích, "Vạn vật nằm trong tâm
của hoa hồng".

]ohn ngạc nhiên nhìn thây bức chân dung cuối cùng là nhân
vật nổi tiếng của Stephen Spielberg là E.T, đang chỉ ngón tay dài
phát sáng lẽn bầu trời, cặp mắt chăm chăm hoài niệm, và nói, "E.T
gọi "ÔM"... chữ HỒME đuọc cô tình sủa thành chữ "ÔM" thần bí.

Bác Henry dừng lại ỏ cửa phòng của John, một phòng đôi
rộng gấp hai căn hộ của chàng, cửa kéo mỏ ra ban công, và một
chiếc giuờng tròn ngự giũa căn phòng. Sàn phòng trải thảm dày
đến nỗi chàng nghĩ nêu có mất dép cũng không biết kiếm ỏ chỗ
nào! Hai đầu sư tử chầu trên cái lò suỏi rộng đang sáng ánh lủa.

John buóc ngay ra ban công, nhìn ra vườn hồng chạy dài
xuông bãi biển. Mặt nước lặng yên, phản chiếu ánh bạc của
trăng tròn. Gió nhẹ mon man, John nghĩ về nhũng điều khó tin
đã trải qua, vế bài học triết lý kỳ lạ truóc bụi hồng héo rũ, về
trái cầu quay và con sư tử...
Chàng lại nghĩ đến Rachel. Nhũng nỗi lo chàng cảm nhận
khi Rachel bỏ đi lại quay về ám ảnh chàng. Bây giò nàng đang
làm gì? Tại sao nàng đi Boston? Nàng có cẩn có thòi gian để
suy nghĩ như đã nói không? Hay nàng chỉ cốt làm chàng dễ
chịu, chuẩn bị đón nhận sự cách xa mãi mầi mà nàng đã toan
tính bây lâu?
Hoài niệm 67

Chàng biết tình hình không như lúc họ gặp nhau lần đầu.
Chàng nghĩ đên cái đêm đầu tiên họ ở bên nhau. Đê ăn mừng
hợp đồng có lợi đầu tiên, john đã mời Rachel, lúc bây giờ còn
là trợ lý cho chàng, đến khách sạn Plaza.

Cái khách sạn nổi tiếng ở Đại lộ sô Năm đang tô chức một
buổi Tối hoài niệm". Rát đông nhũng cặp hoài niệm có mặt để
nghe lại nhũng bản nhạc của nhũng năm 1940 do một ban nhạc
nổi tiếng choi, có dàn kèn đồng hòa tấu.

Rachel rất mê nhảy. Chân nàng như chắp cánh, và toàn thân
nàng như rạo rực khi nghe nhũng nốt đầu tiên của bản nhạc
ưa thích. Nàng rất thích nhạc của nhũng năm 1940, được sáng
tác cho các cuộc hội hộ vui vẻ.

Khi ban nhạc bắt đầu nổi nhũng hợp âm đầu của bản "Không
thê nào quên" của Nat King Cole, lòng Rachel ngập tràn hoài
cảm. Bản nhạc mang về bao nhiêu là kỷ niệm. Đó là bản nhạc
cha mẹ nàng ưa thích. Họ đã liên quan gắn bó. Rachel thuộc
lòng tùng câu nhạc.

"Mình nhảy nhé?" John hỏi.

Chàng không giỏi khiêu vũ, nhung rượu sâm banh đã giúp
chàng - chàng đã hào phóng đặt rượu và thức ăn cốt đê gây
ấn tượng với Rachel đồng thòi cũng đê cảm on vai trò quan
trọng của nàng trong việc dành được hợp đồng này - và chàng
đã cô quên mặc cảm vụng về, nhất là khi nhảy vói một phụ
nĩr cao lớn và tuyệt vòi như Rachel. Họ buớc ra sàn nhảy.

Dường như họ rất ăn ý nhau trong lúc này, một thứ hòa họp
sâu xa mặc dù có khác biệt về chiều cao, hon nữa Rachel lại
đi giày cao gót. Họ là đôi nhảy đẹp. Họ luôn luôn nổi bật trong
68 Bài học để trở thành triệu phú

sàn nhảy, bởi vì phải nói là họ là đôi nhảy trẻ nhất. Những đôi
kia đều đã quá tuổi trung niên.
"Họ tuyệt diệu quá anh nhỉ!" Rachel nói. Nàng luôn mềm
lòng trước những đôi nhảy cao niên.

'ừ'
"Nhìn hai người kia kìa", nàng nói, chỉ cho john một cặp nhảy
ít nhất cũng ở tuổi bảy mươi, hoặc là tám mươi, nhung vẫn đi
những bước rất thanh cao, má kề má như đôi chim uyên ương.
"Họ trông giông như vừa mới hứa hôn".
"Em nói đúng, họ rất đáng yêu" ]ohn nói và chạnh nhớ tới
cha mẹ mình.
Vì thiếu kinh nghiệm khiêu vũ, chàng đã phải nỗ lực đê
không tỏ ra vụng về. Đồng thời mùi nước hoa của Rachel, và
việc ôm nàng trong tay, cảm nhận thân hình nàng đang ép sát
vào người chàng, làm chàng cực kỳ bôi rôi.
Chàng vẫn thường nghĩ mòi nàng đi xem phim (nàng rất thích
xem phim) hay đi uống sau giờ làm việc. Chàng đã yêu nàng điên
dại ngay từ ngày đầu nhận nàng vào làm việc, nhung chàng luôn
luôn kiềm chế, luôn luôn nghĩ rằng tốt hon đùng nên quá thân
mật với nguôi trợ lý. Phải chăng quan hệ tình cảm với nhân viên
là một sai lầm? Và nàng nghĩ gì về chàng? Họ có thể tiếp tục làm
việc vói nhau nếu nàng không yêu chàng không? Phải chăng lòi
nói yêu đuong sẽ làm cả hai lâm vào tình thê khó xử? Có nên liều
đánh mất một nguôi trợ thủ quý giá như nàng không?

Nhiều lúc chàng bắt gặp Rachel đang nhìn mình một cách
nào đó, cái nhìn như nói lên một cảm nghĩ nào đó, hay ít ra
một sự quan tâm nào đó. Nhung làm sao biết chắc được? Cuôi
Hoài niệm 69

cùng, sự do dự không ngăn nổi chàng làm một cử chỉ lãng mạn,
nếu không phải là hoàn toàn phi lý. Chàng đã đi mua một chiếc
nhẫn cẩu hôn ỏ cửa hiệu Tiffany, một hiệu kim hoàn nổi tiếng
ỏ Đại lộ sô Năm, tự thuyết phục rằng làm như vậy sẽ gặp may.

Rachel nép sát vào chàng, như thê hiểu được nỗi bôi rối của
chàng, hoặc như thể chính nàng cũng đang bôi rối. Chàng dịu
dàng ôm nàng trong vòng tay, và họ nhìn vào mắt nhau một
hồi lâu. john cảm thây không thê lùi được. Cái nhìn của Rachel
chúa đụng một lời hứa, một sự thú nhận tình yêu đôi vói chàng.

Nhung cho đến khi buổi tôi đã trôi đi, chàng vẫn không hôn
nàng đến một lần, cũng không thổ lộ tình yêu. Nàng sông ỏ
Brooklyn, chàng cũng vậy, một sự trùng hạp như là định mệnh.
Khi họ ròi khách sạn, tiếng sấm đang rền trên bầu tròi đêm,
nhung John cũng không kéo mui chiếc xe của mình lên, nghĩ
rằng có thể đưa Rachel về nhà kịp trước con mua.
Chàng đã lầm. Họ vừa lăn bánh thì con mua - hay là sô phận
- đã ập xuống.

John vội vã cô kéo mui lên, nhung nó bị kẹt. Đến khi chàng
làm được thì cả hai đã ướt đẫm. Rachel có vẻ không đê ý. Nàng
cất tiếng cuòi, tóc bết đẫm trên trán, như thể nàng thây sự cô
này rất buồn cưòi. Sâm sét đùng đùng, và John chợt nhận ra
phải bảo đảm an toàn cho nàng. Chàng nói, "Có thể nguy hiểm
đẫy. Hãy về chỗ anh, chỉ cách đây vài dãy phô thôi. Khi hết
bão anh sẽ đua em về".

Nàng không phản đôi. Chàng lái về nhà, và họ vội vã lên


phòng. Họ cô sưởi ấm. John nhận thây lóp hóa trang của Rachel
đã chảy xuông và phá ra cười.
70 Bài học để trở thành triệu phú

"Cái gì mà vui thế?" Nàng hỏi.

“Ô, không có gì, mắt em - má em, thực ra thì..."

Nàng quay tim guơng soi và thây nó treo trong phòng


khách. Nhìn mình trong gương nàng nghĩ trông mình thật thảm
hại.

"Đợi đã", John nói, tay cầm khăn bước lại gần. Chàng lau mắt
nàng, lại một lẩn nữa bôi rối vì mùi nước hoa mà những giọt
mua làm thêm phần ngào ngạt. Sau đó sự việc xảy ra rất nhanh.

Rachel đá văng đôi giày cao gót mà nàng tiếc là đã mang


nó suốt buổi tối. Bây giờ thì nàng lại thấp hơn chàng vài phân.
Điều này làm John cảm thây tự tin. Nàng cầm tay chàng như
muôn nói nàng không thể không quan tâm đến lớp mascara
nhung bây giờ là lúc tính đến nhũng chuyện nghiêm túc hơn.
Nàng nhìn tha thiết vào mắt chàng.

John hiểu rằng nếu chàng không hôn nàng ngay, thì chàng
sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt vời để phá vỡ sự băng giá đôi với nàng.
Phép lạ của tôi nay khi họ ở bên nhau sẽ không bao giò lặp
lại nữa. Rachel có thể nghĩ chàng không nghĩ gì đến nàng và
sẽ đi tìm một người đàn ông khác. Chàng không nghĩ nữa đê
cho nhũng hoài nghi không ngăn chàng tiếp bước.

Ngoài kia, một hồi sấm vang động và điện phụt tắt, nhân
chìm cả căn phòng vào bóng tôi. Rachel kêu lên sợ hãi. Ịohn
ép nàng sát vào mình và cuối cùng đã dám lần đầu tiên hôn
nàng. Họ ôm chặt nhau trên sàn, cởi bỏ hết đám quần áo sũng
nước, và một sự hòa nhập sâu xa làm cả hai cùng khóc trong
niềm vui sướng, như thể họ lại tìm được nhau sau bao ngày
xa cách.
Hoài niệm 71

Họ nằm lại dưới sàn rất lầu, lòng trào dâng một xúc cảm
lớn lao màu nhiệm. Họ âu yếm vuốt ve nhau, không nói điều
gì. Nhung nỗi ngây ngất vụt gián đoạn khi điện lại lóe lên và
ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Họ cùng cười phá lên, càng lúc càng cười lòn và lăn lộn như
hai đứa trẻ con. Giây phút rồi cũng lắng xuông, John đứng bật
dậy, tràn đẩy sinh lực mói.
"Anh đói rồi" Chàng nói.
Lần đầu tiên kê từ nhiều năm nay chàng có vẻ hạnh phúc.
Chàng đi khuât vào căn bêp, trần truồng, và Rachel ngắm nhìn
theo những đường nét trên nguôi chàng.

Nàng cũng cảm thây phấn chấn sau cuộc tình. Nàng ngồi
dậy và nhìn quanh.

Nàng thây có một tủ ngăn kéo bằng gỗ gẩn lôi vào. Có


nhiều thứ trong đó. Chìa khóa, nhũng bức thư không mở, vài
xâp hồ so, vài đồ lặt vặt xinh xinh. Trong sô đó có một hộp
nữ trang Tiffany nhỏ. Nàng thây choáng váng. Như thể nàng
biết ngay có cái gì trong hộp đó. Nàng mỏ vội ra và thây trực
giác mình chính xác.
Chiếc nhẫn cầu hôn đúng là làm nàng nín thả. Tiffany!" nàng
nghĩ, ngập tràn cảm xúc. "Anh ây điên rồi. Tôn kém biết bao
nhiêu! Như vậy có nghĩa là anh ây hoàn toàn yêu mình chăng?"
John, từ nhà bếp đi ra mà không kiếm được gi đê ăn, ngạc
nhiên thây cái hộp ả trên tay nàng. Bôi rôi chàng khẽ ho để
Rachel không biết chàng đang ỏ đó.
Rachel đóng nhanh cái hộp và bước lảng ra xa, đến đứng
trước một bức tranh sao chép, ra dáng chăm chú. vẫn trần truồng
72 Bài học để trở thành triệu phú

John bước tới ôm nàng vào tay. Chàng hôn má nàng và nói,
Hoàn toàn không có gì để ăn cả. Anh sẽ gọi họ mang đến.
Em muôn ăn gì?"

"Em muôn ăn gì ư?“ nàng gọi ý, hạ tầm mắt và nhìn vào


john.

"Phải, em thực sự muôn ăn gì?"

Nàng yên lặng, như thể đ ể nâng cao tác dụng của trò choi,
rồi chúm môi ranh mầnh, và đáp, “Một cái sandvvich thịt bò lón!\

Cảnh tượng cũ lỏn vỏn trong trí Ịohn trong thoáng chốc. Sự
việc sao trỏ lại đon giản thế, đúng là chỉ mói đây thôi! Việc
gì đã xảy ra? Sao chàng vẫn chưa trao cho nàng chiếc nhẫn đắt
tiền ây, mà nàng khôn khéo không nói ra?

Chàng ròi ban công và quay về phòng. Thấy có điện thoại,


chàng quyết định gọi cho Rachel. Ai mà biết được, có thể nàng
sẽ cắt ngang chuyên nghỉ ỏ Boston đê về sóm hon dự định.
Chàng đê điện thoại reo vài lẩn, nhưng tiếng máy trả lời của
nàng đã xen vào. Chàng nghe lòi nhắn trong máy một cách trang
nghiêm giọng nàng mói đẹp làm sao, đầm ấm và thông minh
biết bao, chàng gác máy mà không đ ể lại lời nhắn.
CHƯƠNG 11

Ý NGHĨA
CỦA CUỘC SỐNG

ơ U ò m sau Ịohn thúc giấc lúc bảy giờ, căn phòng tràn ngập
ánh nắng và thơm mùi một bó hồng ai đã đem vào hồi đêm
qua hay sáng sớm nay. Chàng tắm nhanh, mặc quần áo và bước
xuông phòng ăn. Khăn bàn đã trải sẵn, chén dĩa và dao muông
lấp lánh ánh vàng trên nền vải trắng tinh khôi.
)ohn không dám ngồi ngay xuống. Thây một cái chuông nhỏ
trên bàn, chàng rung chuông và chờ đợi. Không có ai xuất hiện.
Chàng lây làm lạ, vì đêm qua thây có một sô người hầu ra vào
bận rộn trong ngôi nhà. Chàng rung chuông lần nũa. Cũng không
có ai. Bụng đói cồn cào, lại thây có hộp bánh để sẵn trên bàn,
bèn ngồi xuống ăn.

Bỗng ngay khi chàng ngồi xuống thì một bản nhạc cổ điển,
khúc mở đẩu cung c trưởng của Bach, vang lên trong căn
phòng ăn tường dát vàng. Chàng nhảy bật khỏi ghế, khúc nhạc
dừng lại.
Chàng quan sát ghê ngồi, một chiếc ghê nhỏ có tay vịn,
74 Bài học để trở thành triệu phú

và ấn tay xuông đệm. Nhạc lại trổi lên. John mỉm cuòi, thán
phục cái tính xa hoa chung diện của ông già triệu phú.
Chàng ngồi xuống lại, và say sua trong giai điệu bản giao
hưởng, chàng đô thật nhiều bánh vào tô sữa đầy. Nhung ngay
khi vừa cầm cái muỗng vàng xinh đẹp lên thì chàng lại nghe
có tiếng luõi chóp chép lạ tai.

Tò mò, chàng quan sát cái muỗng, tự hỏi không biết nó có


gắn một bộ phận co khí nào như ở cái ghê không. Nhung chàng
chỉ thây hình ảnh méo mó của cái mũi của mình mà thôi. Chàng
đặt cái muỗng xuống bàn và ngạc nhiên khi tiếng luỡi chép
chép cũng ngùng lại. Nhung rồi nó lại vang lên. Nghiêng mình
sang phía bên trái, chàng bắt gặp căn nguyên.

Đó là một chú sư tử con xinh đẹp đang liêm sữa từ một


cái tô vàng đặt ở dưới bàn. Con vật bé con với hàng ria trắng
muốt mặc chiếc áo đan chẽn, đuôi ve vẩy nô dỡn tung tăng,
trông nhu một con thú vui sướng nhất trên đời.

John say sưa nhìn một lúc, rồi chợt sạ con sư tử bô sẽ xuất
hiện, vội vàng nuốt chửng bánh và sữa và tránh xa con thú ăn
thịt bé con. Chàng bước ra ngoài vườn, mong tìm gặp ông già
triệu phú.

'Tại sao anh không làm cái việc anh muốn làm? Tại sao anh
lại chẩn chừ?" Ông già, đang ở trong vườn hồng suôt từ sáng
tới giờ, lại tiêp tục cuộc tra hỏi của ngày hôm qua không cần
mào đầu.

Câu hỏi không chút ghét bỏ, không chút khôi hài, mà đầy
vẻ uy quyền, nhưng chỉ là lớp mặt nạ của lòng thương yêu.
Câu hỏi nghiêm túc đến không ngờ vang lên ong ong trong
Ỷ nghĩa của cuộc sống 75

tâm trí John. Tại sao chàng không làm cái việc mà chàng thực
sự muôn làm? Tại sao chàng lại chôn vùi tài năng mà không
dùng nó đê thành công?

"Anh sạ g ì?”
"Không. À... vâng, có lẽ hoi hcri... vì uớc mo của cháu, cái
điều mà cháu muốn làm, là..." chàng ngập ngùng, nhung cuối
cùng nói buột ra. "Điều cháu thục sự muốn làm là viết một kịch
bản, một kịch bản phim vĩ đại. Nhung cháu không biết có thể
kiếm ra tiền không. Không phải là d ễ... Cháu không quen ai
trong ngành, và cháu chua viết kịch bản bao giò..."

"Anh có nghĩ sẽ còn khó hcrn cả việc lên mặt trăng không?"

"Không, cháu..."

"Anh có thể làm bất cứ việc gì kiếm ra tiền. Có cả ngàn thí


dụ chúng minh cho qui luật này. Anh chỉ việc dám khẳng định
minh và nghe theo tiếng gọi nội tâm của anh. Bải vì mọi nguời
hiện hũu trong cuộc đòi này đều có lý do chính xác cả. Khi tôi
nói "chính xác", tôi không có ỷ nói rằng ai cũng biết đucrc lý do
của mình. Thục ra con nguời có biết đuợc lý do đó không còn
tùy thuộc vào trình độ phát triển của nguôi đó, tùy thuộc vào
sự già dặn của tầm hồn nguôi đó. Một linh hồn hóa kiếp càng
già dặn bao nhiêu, thì nó càng có ký úc chính xác bây nhiêu về
công việc phải làm trên duơng thế. Đó là một trong nhũng lý
do giải thích có nhiều thần đồng và thiên tài, mà linh hồn đã
rất tiến hóa, thuòng phát triển rất sóm và thuờng có ỷ niệm rất
chính xác về điều mà họ muôn làm trên đời này, ngay từ lứa
tuổi lên năm. Còn đôi vói phần lớn nhũng nguôi khác thì kê hoạch
cuộc đòi của họ chỉ đuợc hình dung ra muộn hon nhiều.
76 Bài học để trở thành triệu phú

Những trở lục trên đuờng chúng ta đi, ngay cả nhũng nguòi
có vẻ như làm cuộc đời ta thêm rắc rôi, trên thục tê là đang
giúp ta đó. Họ giúp ta hình thành tính cách, củng cô niềm tin
và thử thách sự kiên nhẫn của ta. Bải vì cuộc sống không gì
khác hơn là một đền thờ rộng lớn. Một cuốn sách nhập môn
dạy nghi lễ trong đó mọi con nguôi đều là sư phụ của nhau.

Chúng ta tự hỏi chính mình một cách thành thật. Rất thường
thây một con nguôi trong con khốn quẫn bất ngờ đuọc ánh sáng
nội tâm soi rọi, bất ngờ hiểu đuợc hoàn cảnh của mình. Cái mà
ta cho là một thử thách ghê gỏm thuòng là cách nhanh nhất - đôi
khi là cách độc nhất đổi vói ta - giúp ta thục hiện, giúp ta tiến
bộ, hoàn thiện tính cách của ta cho đuợc như cái ta hằng có, một
viên kim cuong bất hoại lấp lánh ngàn vạn ánh sáng mặt tròi. Thí
dụ như anh. Anh nghĩ anh là ai? Linh hồn anh tiến hóa đến đâu?"
“Cháu biết cháu muôn gì, nhung cháu..."
"Biết theo trục giác cái mà mình muôn, có đuọc sự chắc chắn
nội tâm, đã là một buớc quan trọng rồi đó. Nhung nếu muôn
hoàn thành sô phận của anh, anh phải dám làm. Anh phải dám
trở thành chính con người của anh. Vì không ai có thê làm việc
đó cho anh. Và nếu anh không làm việc đó, thì dù anh có tích
lũy được bao nhiêu của cải, dù anh có thành công nổi bật đến
đầu, anh cũng luôn luôn cảm giác rằng mình đã thất bại. cảm
giác ây gặm nhấm anh suôt đời, như bệnh ung thư trong thân
thể, nó tàn phá mọi niềm vui của anh".
John chăm chú lắng nghe. Không ai nói như th ế với chàng
trước đây. Những lời của ông già như đến từ noi xa thẳm, xa
như linh hồn chàng vậy, làm sao mà ông già có thể nhìn thây
chàng một cách trong suốt đến phát sợ như vậy?
Ý nghĩa của cuộc sống 77

Ông già lại nói.

"Kê hoạch cuộc đời của anh không chỉ là viết ra nhũng kịch
bản rỗng tuếch. Điều mà anh viết ra phải nêu đuọc cái vĩ đại
của nhân loại. Anh phải chỉ cho con nguôi thấy cách đạt đuọc
sự vĩ đại của chính họ, cách đê tìm đuợc sự cao quý mà họ đã
đánh mất, cách để từ một con cừu, có thê trả lại làm sư tử.

Mỗi khi ta nhìn cuộc đời duói một ánh sáng khác thì ta chính
là nguôi vẽ ra sự bất hạnh của mình vậy.

"Anh phải tháy, nếu kiên trì- gìn giữ lý tưởng về sự hoàn hảo,
về sự vĩ đại, về ánh sáng và tinh yêu, thì chúng ta có thể hoàn
thành sô phận của ta, qui tụ đuọc quanh ta nguồn năng lực giúp
ta trẻ, đẹp và trong sáng mãi, và nó mỏ ra cho ta cánh cửa
tuyệt diệu đến mọi thành đạt.
"Anh phải thấy con người có thể có một cuộc đòi hoàn hảo
và sung túc, cuộc đời mà mọi sự diễn ra đúng noi đúng lúc, cuộc
đòi mà chén rưạu thánh luôn đầy dù có uống đến bao nhiêu.

"Sẽ có những lúc anh bị mê hoặc đi lạc đường bải vi đôi


khi khó có thể theo đúng kê hoạch cuộc đòi của mình. Nhung
nếu như vậy anh sẽ không cảm thây hạnh phúc. Do đó, hãy
can đảm quay trỏ lại. Và mỗi khi anh cảm thây không hạnh
phúc, hãy tự nhủ có lẽ đó là dâu hiệu của sự lạc đường.

"Hãy nhìn vào nội tâm, hầy hỏi sự khôn ngoan trong anh,
hầy đọi câu trả lòi. Trong lúc đại, hãy làm việc gì có ích cho
người khác, hãy giúp đõ người khác. Bằng cách này anh tích
lũy được công lao để dành cho hạnh phúc tương lai của mình,
cũng giông như một nông dân tích trữ thóc trong ngày mùa
đê phòng lúc giáp hạt. Hãy nhó rằng sự giúp đỡ lón lao nhất,
78 Bài học để trở thành triệu phú

Cơ bản nhất, là dạy nguời khác khám phá ra sự thật. Vi chỉ có


sự thật mới giải thoát cho họ và làm cho họ hạnh phúc".
Bác quản gia Henry buóc vào mời họ ăn trưa.
"Chúng tôi sẽ uông chén ruọu chia tay, Henry ạ". Ống già nói.
"Vâng, thưa ngài" Henry trả lời và lui gót.
Bằng vào lời đó, John biết cuộc thăm viếng tuyệt vời này
sắp châm dứt. Chàng không có gì phải phàn nàn cả, vì chàng
đa đuợc chủ nhần tiếp đãi rất hào hiệp.
Rồi ông già muốn xem chỉ tay của john. Tuy thắc mắc nhung
chàng cũng vẫn chìa bàn tay phải ra.
"Không, tay trái". Ông già nói. Ông chăm chú nhìn rồi buông
ra. Rồi sau một lúc im lặng như để cô đoán, ông già nói, "Phải
mất thời gian, cũng lâu đấy, trước khi anh thực hiện được tham
vọng của mình".
Tại sao?" John hỏi có vẻ nản lòng.
"Vì anh vẫn chưa có kỷ luật".
"Có cách nào nhanh hơn không?" Chàng hỏi, vẻ thực dụng.
"Có, nhung phải trả giá".
"Cháu sẽ trả đủ".
Ông già lên tiếng cười lạ.
"Anh nói mà không chịu suy nghĩ. Nếu anh biết giá, anh sẽ
không vội quyết định".
"Bác nói đi".
'Tôi không thể tiết lộ. Anh sẽ biết cái giá đó là bao nhiêu
khi đúng thời điểm. Tôi không thê vượt ra ngoài qui luật. Nhung
tôi có thể làm đôi điều nếu anh thưc sư muốn đi nhanh..."
Ý nghĩa của cuộc sống 79

Sau một hồi do dự, bằng một giọng háo húc, không đo luông
het ảnh huỏng của điều mình sắp nói ra, John nói.
"Cháu thục sự muôn".

Ồng già cân nhắc một lúc như đê thăm dò sự thành thật
của nó, rồi tỏ vẻ bằng lòng, ông rung chuông gọi hầu bàn và
nói, “Đê xem tôi làm đuợc gì".

Ông già bước vài bước đến chiếc bàn đá. Sau khi hai người
ngồi xuống thì bác Henry mang vào một bình ruợu chạm vàng
và đá quí cùng vói hai ly vàng giông như chén thánh cô xua.
Bác rót rưọu.
"Chúng ta hãy cạn chén", ông già nói.

Hai người cùng uống. Rồi ông già đứng dậy, và John hiểu
đã đến lúc phải ra về.
"Khi nào chúng ta gặp lại?"

"Khi đúng lúc", ông già mỉm cười nói "Henry, bác có thê đi".

Vài phút sau John chuẩn bị ra về, mang theo cái hộp gỗ đụng
chiếc radio cũ mà ông già cho chàng tôi qua. Chàng đứng ả bậc
thềm trước vói ông thầy của mình. Bác Edgar lái chiếc limuzin
đến, mỏ của sau chò đại. Trước khi lên xe, John bắt tay ông già
và cám cm mọi việc. Ông già dường như không bao giò giông
ai, đua hai tay ra xiết chặt tay John và giư lại một lúc lầu. Òng
già nhìn vào mắt john vói ánh mắt kỳ bí sâu xa và hết sức sáng.
Trưóc khi buông tay chàng ra, bằng một giọng nghiêm trang như
thể nói lòi vĩnh biệt, ông già bảo, "Anh sẽ thành công. Đừng bao
giò đầu hàng. Đừng bao giò. Đùng bao giò”.
CHƯƠNG 12

SỐ PHẬN
PHẢI TRẢI QUA

7 - ohn lên ngồi ở băng sau. Khi chiếc limuzin lăn bánh,
chàng quay lại nhìn chăm chăm vào ông già triệu phú, đang
đứng trên bậc cửa lâu đài vẫy tay cười quyến luyến, như thể
dõi nhìn theo đứa con trai đi xa. Khi ông già đã khuất khỏi tầm
mắt, John chiêm nguõng lần cuối vẻ đẹp của tòa lâu đài.
Xe chạy ra cổng chính, chàng thấy con sư tử Horace đang
chạy chậm trên một cánh đồng vói đứa con nhỏ tung tăng chạy
theo sau. Chàng cũng thấy một con sư tử cái, có lẽ là mẹ của
con nhỏ, chạy theo như một gia đình toàn vẹn.

John hạ kính xuống. Tóc bồng trong gió và chiếc hộp gỗ


trên đùi, chàng thây tinh thần phân chân lên do thời gian được
ỏ trong nhà ông già và được ông bảo đảm rằng chàng sẽ thành
công trong nghề viết kịch bản.

Chàng lại nhó đến nhũng lòi ông già nói về chiếc hộp và chiẽc
radio: “Những g ì đầu ó c con người n g h ĩ ra và tin tưởng v à o đ ều
c ó th ể thục hiện ổuọd' “Vậy thì", John thầm nhủ, "Nếu ta thục sự
Số phận phải trải qua 81

tin ta có thể trở thành nhà viết kịch bản và bán đuạc kich bản,
thì ta có thê làm được, không điều gì có thể ngăn ta lại".
ít phút sau chàng về đến nhà. So với tòa lâu đài chàng vừa
thăm viếng, thì căn nhà của chàng trông thật tồi tàn. John không
khỏi nghĩ rằng nếu lời tiên đoán của nhà triệu phú mà thành
sự thục thì một ngày nào đó chàng cũng có thê sống trong một
tòa lầu đài sang trọng.

Chàng đặt cái hộp gỗ lên tủ ngăn kéo noi lôi vào, nhận thây
túi thuốc Marlboro mà chàng thích và bỗng nhó lại chàng đã
không hút điếu nào trong nhiều giò liền, thậm chí đã không
nghĩ đến hút thuôc nữa. 'Thật lạ" chàng nghĩ.
Chàng điện cho Rachel, nhung nàng vẫn chua về. Phải đến
hôm sau, khi buớc vào văn phòng, chàng mói thầy nàng đã ngồi
làm việc. Chàng vui tột độ khi thấy nàng, nhung vấn còn lo
không biết nàng đã quyết định gì trong chuyến đi. Nàng có
muôn chia tay không? Hay nàng sẵn lòng thử lại lần nữa, dù
gẩn đây họ đã phải phấn đâu cật lục?
Nàng đúng dậy chào chàng. Chàng quàng tay quanh cổ nàng,
kéo nàng sát lại, sát hơn bao giờ hết, làm nàng gần như ngạt
thở. Chàng mong biết bao đuợc nói rằng chàng rất yêu nàng, rằng
chàng chua tùng yêu ai nhiều như thế, nhung chàng lại nguợng
không nói, và mê tín sợ nếu nói ra sẽ làm hỏng mọi việc.
"Anh nhớ em quá" chàng nói.
“Em cũng vậy".
"Anh nghĩ em đã xa anh nhiều thê kỷ rồi"
"Anh nghĩ em già đi à?” Nàng nói đùa, tay đua lần lên má
như thể thời gian đã làm phai nhạt làn da như lụa của nàng.
82 Bài học để trở thành triệu phú

"Không" chàng nói. "Đe anh chúng minh cho em thây" Chàng
bước vội ra cửa, móc tấm bảng VĂNG MẶT NĂM PHÚT mà đôi
khi chàng vẫn thường dùng khi đi ra ngoài.

"Năm th ế kỷ hay năm phút?" Rachel lại trêu ghẹo, khi John
đẩy nàng lên bàn còn ngổn ngang giây bút. Chuông điện thoại
reo vang khi họ đang tan biến trong nhau, đang cuốn trôi đi
trong đam mê.

"Công ty Blake", Rachel trả lời điện thoại, cô hết sức ngăn
bớt hơi thở hổn hển của mình. "Vâng. Không, tôi vừa chạy lên
thang gác. Cám ơn, không sao, tim tôi vẫn tốt, không, ông ây
đang bận tiếp một khách hàng. Nhung chắc là không sao. Xin
ông đợi ít phút, để tôi xem lại lịch làm việc của ông ấy".

Nàng lây tay che ông nói và làm ra vẻ đang lật xem sổ
công tác, và một lát sau nàng trả lòi, "Không, ông ây rảnh. Không
sao ạ. À vâng, mây ngày nay ông ấy rất bận. Nhung tôi chắc
ông ây sẽ nghĩ ra được nhũng ý thông minh như lẩn trước. Tôi
sẽ nói lại ngay khi ông ây quay lại... ý tôi nói, ngay khi ông
ây họp xong".

Nàng gác máy và phá lên cười. John cũng vậy. Rồi nàng thở
dài, đưa tay vuốt tóc và nói. “Còn ngon hơn tách cà phê uống
vào buổi sáng lúc thức dậy!".

"Chắc chắn rồi"

"Đó là ông Rogers anh nhớ ông ây chứ?"

"Có, ông khách trả tiền duy nhất của chúng ta".

"Óng ây muôn anh ghé văn phòng ông ây chiều nay. Có vẻ


là quan trọng".
Số phận phải trải qua 83

"Đuợc rồi! Anh biết công việc sẽ vào đều mà".


Rachel nhìn chàng khó hiểu.
"Anh gặp ông già triệu phú khi em đi vắng. Ông nói anh sẽ
thành công, anh sẽ thục hiện đuọc ước mơ anh đã kể em nghe"
"Viết một kịch bản?"
"Phải".
"Em biết vậy. Em đã nói, mà anh đâu có tin em".
"Phải rồi... anh... nhung bây giờ anh biết là có thể đuợc. Anh
còn biết anh muôn viết gì nữa. Anh sẽ kể chuyện anh gặp ông
già triệu phú. Ông ây thật khác thường, đúng là một nhà ảo
thuật. Anh định chia đôi thời gian, một nửa tuần viết lách và
một nửa tuần làm quảng cáo".
"Xem ra hay đây".
Rachel nhìn John tình tứ, cảm thây rất vui khi thây chàng
yêu đời trỏ lại, lần đẩu tiên kê từ khi cha chàng mất. Đi ít ngày
hóa ra lại hay. Sự chia cách dường như mồi lại lửa cho môi dam
mê đã lụi tàn của John. Nàng biết chắc chẳng bao láu nữa John
sẽ cầu hôn và tặng nàng chiếc nhẫn đó.
Khi Rachel cài lại nút áo, nàng bỗng nhiên tái xanh và ngã
vào chiếc ghê gần bên.
"Em có sao không?" John hỏi.
'Tại anh đó. Anh làm em hút chết".
"Không, nói nghiêm túc nhé, em có sao không?"
'Không sao đâu", nàng thoáng bôi rối. "Sáng nay em chưa
ăn điểm tâm. Em phải ăn cái gì ngọt ngọt. Em bị bệnh hạ đuòng
huyết. Bạn em ở Boston bảo vậy..."
84 Bài học để trở thành triệu phú

"Đừng cử động. Anh sẽ mua cho em nước trái cây", )ohn nói
và lao ra khỏi cửa.

Sau khi tạt vào cửa hiệu g ó c phô, John chạy vội về văn
phòng với nuóc trái cây và vài cái bánh sữa. Chàng ép nàng
ăn. Nàng hài lòng vói sự quan tâm đó, với cái cách lo lắng thật
lòng của chàng. Nàng ăn và mỉm cười.

"Em phải giữ gìn sức khỏe hơn nữa"

"Em biết", Rachel nói.

John nói sau một phút im lặng, "Anh nghĩ nên nói chuyện này".

"Vâng", Rachel nói, "Em..."

"Có lẽ tối mai chúng ta... em đến anh dùng bũa tối đuọc chứ?"

"Được” Rachel chỉ nói vậy, với chữ "được" chứa chan tình cảm.

Chiều hôm đó, khi john chạy kiếm taxi đến cuộc hẹn với
ông Rogers thì chàng ngã sấp.

Chàng nghĩ đã vấp phải cái gì đó, hoặc là quên cột dây giày,
nhung khi kiểm tra lại thì không phải vậy. Chàng đã ngầ mà
không hiểu tại sao. "Chết cha", chàng nghĩ. "Việc gì vậy? Bộ
mình không biết đi sao?" Chàng ngồi dậy và đúng trơ ra trên
hè phô như một đứa trẻ chập chững các bước đi đầu đời, tự
nghĩ nếu mình cô cử động không biết có ngã nữa không. Chàng
thử bước, nhung chân chàng run rẩy như làm bằng cao su,
không chịu tuân lệnh.

Chàng cô lê tới một băng ghê và ngồi xuống để nghỉ, bụng


rất lo lắng. Có chuyện gì đây? Chân chàng chua bao giờ bị đau
yếu, vả lại chàng đâu có già. Chàng hết sức lo lắng, nhung vài
phút sau sức mạnh duòng như trở lại. Chàng đúng dậy lắc chân,
Số phận phải trải qua 85

cảm thây an tâm. Có lẽ là báo động giả, có lẽ do mây ngày nay


chàng mệt quá. Chàng thây có thể đi lại bình thuòng hoàn toàn.
Chàng ngoắc chiếc taxi khác và đến sớm cuộc hẹn. Một giò
sau, khi ròi khỏi tòa nhà của khách hàng, chàng lại cảm giác
chân bị yếu trỏ lại và đổ gục xuống đất. Lẩn này chàng không
chạy nên không thể nói là váp hay trượt chân được. Giầy cũng
đuọc thắt dây. Dứt khoát có vấn đề.
Vài khách bộ hành vây quanh. Một ông ra dáng hoài nghi
cô hũu của dân New York - biết đâu john là tên móc túi đang
kiếm có - e dè cúi xuông hỏi, "Anh có sao không?"
"Có thể là suy tim", một bà lớn tuổi nói. "Có ai gọi giùm xe
cứu thương đi".

"Không, không" ]ohn nói 'Tôi không sao..."


Nhưng rồi chàng nghĩ có thể bà ta nói đúng, dù chàng
không thấy đau ở ngực hay bất cứ triệu chứng gì liên quan,
biết đâu chàng bị cơn suy tim nhẹ.
Chàng đặt một tay lên tim. Người đàn ông đang cúi xuống
chàng cho rằng bà kia đoán đúng nên thò tay định nới cà vạt
của John. John đang đeo cà vạt của cha chàng nên dã phản úng
có phần hung dữ, đẩy tay người đàn ông ra, sợ hãi một cách
phi lý rằng ông ta định lấy cắp cà vạt của mình.
"Đừng đụng vào tôi!" John la lên. Tôi nói tôi không sao mà.
Tôi khỏe, thật mà".
Người đàn ông, ngay từ đầu đã do dự không giúp đỡ john,
đúng dậy và bỏ đi, miệng lầu bầu rủa dân Nevv York toàn là đồ
ngu ngốc, đáng lý ra ông ta phải đi khỏi cái thành phô địa ngục
này, khỏi cái đám muôi hai triệu nguôi điên này càng xa càng tốt.
86 Bài học để trở thành triệu phú
»

John cô đúng lên, nhung chỉ chông đuợc đầu gôi là đã lại
ngầ lăn ra. Chàng hoang mang cùng cục. Cái quái gì thê này?
Một chiếc xe cứu thucrng chạy tới. Chàng nói với các bác sĩ là
mình khỏe, không việc gì cả. Nhung vì chàng không thể cất
bước mà không ngã, nên họ thuyết phục chàng để họ đua vào
nhà thương để kiểm tra.
Chàng bị giữ lại suôt đêm. Chàng gọi điện cho Rachel từ
giường bệnh, nhắn nàng là sáng hôm sau chàng không thể đi
làm vì phải gặp lại ông Rogers, nhung chàng vẫn hẹn bữa cơm
chiều mai. Chàng không nói gì về việc bị ngã, không muôn
nàng phải lo lắng không đâu.
Chiều hôm sau, sau nhiều khám, xét nghiệm, bác sĩ Grant
đến gặp chàng.
"Ông bị phình mạch máu cột sông". Bác sĩ Grant nói.
"Phình mạch máu cột sông? Nghĩa là gì?"
"Nói chi tiết thì dài lam. Van tắt là có vài mạch máu ở cột
sông của ông bị vỡ ra".
"Có nghiêm trọng không?"
“Vâng, nghiêm trọng".
"Khi nào tôi có thể đi lại được?"
'Tôi không biết. Có nguy cơ ông không thể đi lại được nữa.
Tạm thời chúng tôi cho ông ngồi xe lăn và dùng nạng".
"Xe lăn? Có phải là tôi sẽ bị què đến mãn đời không?"
"Không nên vội kết luận. Tôi chỉ có thê nói ông bị nặng và
chúng tôi không được biết nhiều về bệnh này. Tôi sẽ kê đơn
thuốc nếu sau mây ngày mà không đỡ, chúng tôi sẽ hội chẩn
để giải phẫu".
s ố phận phải trải qua 87

"Có thê phải giải phẫu! Nghĩa là ông không chắc có thành
công không, phải vậy không?"
Tôi sẽ cô hết sức, nhung tôi không thê hứa điều gì. Tuy
nhiên có thể không cẩn mổ".
Sự chẩn đoán làm John hết súc choáng váng. Và khi cô y tá
đến giúp chàng đi thử xe lăn "mói", chàng hầu như suy sụp. Chàng
không thể tin đuọc. Không phải là đùa! Bây giờ chàng ngồi xe lăn.
Tròi hõi tròi. Lòng tràn ngập lo âu, như thể chàng được thông báo
chỉ còn sông thêm vài tháng nũa. Mồ hôi lạnh toát ra, chàng như
muôn la lên rằng không đúng như vậy, đây chỉ là con ác mộng.
Nhưng ngay lập tức chàng buộc phải chấp nhận thực tê này
khi cô y tá đẩy xe chàng ra hành lang và một bệnh nhân ngồi
xe lăn mây năm nay chào chàng như thê chàng đã trỏ thành
hội viên câu lạc bộ dành riêng này vậy.
Chàng được cho về ngay chiều hôm đó. Chiêc taxi đưa
chàng về và chàng phải ngồi đại bác tài mở cửa giúp đẩy xe
ra. Một người hàng xóm trông thấy chàng và xanh mặt, hỏi
chàng đôi điều xem có phải chàng bị tai nạn không.
Vào thang máy )ohn còn phải trả lòi nhiều câu hỏi của người
hàng xóm khác, nên chàng thây nhẹ han nguôi khi cuối cùng cũng
đóng được của phòng mình một cách khó khărv Chàng vẫn không
quen ngồi xe lăn, nên va đụng lung tung khi xoay trỏ.
Cái buớc ngoặt bất ngờ này là điều mà chàng khó có thể
tưởng tuọng ra nhất sau ngày chàng đi thăm ông già triệu phú
và trả về trong niềm tin vào tương lai thành đạt. Rồi chàng thây
hộp nữ trang Tiffany có chiếc nhẫn cẩu hôn mua cho Rachel vẫn
còn đó. Làm sao mà chàng có thể nói ra cái tin kinh khủng này
cho nàng được?
CHƯƠNG 13

QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHẢN NHAT


TRONG CUỘC ĐỜI

' IC ach el gõ cửa phòng john lúc bảy giờ đúng, như đã hẹn.
John đã kịp giấu chiếc xe lăn vào tủ.

"Cửa mở!” Chàng gọi từ chiếc ghê dài nơi phòng khách, nơi
chàng đang ngồi an vị, chân giấu trong chăn, mặc Pigiama và
đi dép. Rachel cảm thây rất lạ.

Sao chàng không đứng dậy chào nàng, ôm nàng tron<ĩ vòng
tay như chàng vẫn thường làm? Nàng mặc một cái áo đỏ ngắn
và bó sát thân mình, sợi dây chuyền dài mà John luôn rất thích.

"Anh bị cảm" )ohn vội giải thích.

Lo lắng, Rachel bước đến hôn vào má chàng, rồi đặt tay lên
trán chàng như m ột người m ẹ. Thán nhiệt chàng vẫn bình
thường.
Thây nàng đứng gần, hít thở mùi nước hoa say đắm của
nàng, John đã định nói ra cái điều chàng không dám nói với
bất cứ người đàn bà nào khác. Rằng không những chàng thấy
Quyết định khó khăn nhất... 89

nàng đẹp, rằng ấn tuợng về nàng khó diễn tả hết bằng lời, rằng
nang là lẽ sông của chàng, ngưòi yêu duy nhât của chàng, chiếc
neo buộc đời chàng, bánh và rượu của chàng, khỏng có nàng
cuộc đời chàng chỉ là hành tinh đi vào cõi chết.
Nàng có biết chàng yêu nàng nhiều lắm không? Nàng có
biết sau biết bao ngày suy nghĩ chàng đã hiểu rằng, một lần
và mầi mãi, phải xa nàng là mất đi một phẩn con người chàng
hay không?
"Có rượu vang trắng trong tủ lạnh," John nói.
"Anh bị vậy thì có nên uống rượu không?"'
"Một ly cũng chẳng chết ai".
"Thôi đưạc, nếu anh nói vậy...”
Nàng không muôn tranh cãi và đi vào nhà bêp. Trong tủ lạnh
nàng thây có một chai rượu vang trắng rất bình thường, nhung
cạnh đó là một chai sâm banh hảo hạng - John mói mua hôm
trước - càng làm cho nàng sinh nghi là chàng có điều gì rất
quan trọng và rất thích họp để nói ra. Dầu sao, John không phải
là hạng người mua sâm banh mà không có mục đích, rõ ràng
chàng đã quyết định ăn mừng lễ đính hôn của họ và sẽ trao
cho nàng chiếc nhẫn xinh đẹp mà nàng bắt gặp hôm trước.
Nàng sẽ không chần chừ để nhận lời đâu.
Khi chàng thấy nàng trỏ ra vói chai sâm banh thay cho chai
vang trắng, John nhẹ cau mày. Nhung Rachel đã nhận ra sự
thay đổi đó - nàng luôn để ý đến những thay đổi trong tâm
tình của chàng. Hay con tim chàng đã đột ngột đổi ý? Hay
chàng thấy lúc này chua tiện?

"Anh muôn uống rượu khác?" nàng nói.


90 Bài học để trở thành triệu phú

'Không, không, tại sao em nói vậy?"


"Không có gì. Chỉ là cảm giác thôi. Hay là cà phê vậy nhé?"
"Không, em sao vậy?" chàng phản đôi.
Nàng mỏ chai sầm banh, nhung chàng giành lấy khui cho nút
chai nổ, và rót đầy hai ly nàng đã mang ra để trên một bàn nhỏ
cạnh gh ế dài. Họ cùng thuởng thúc chất nuớc truòng sinh đang
sủi bọt. Rồi Rachel đứng dậy mỏ nhạc. Đúng là bản nhạc "của
họ" bản "Không thể nào quên!"' Nàng đến ngồi bên chàng trên
chiếc ghê trường kỷ, nâng ly rượu lên nói, "Chúc mừng. Chúc..."
Nhung nàng không nói hết, không dám nói "Chúc đôi ta".
Nàng thích chàng nói ra điều đó hon. Rachel lo âu cạn ly và
tự rót cho mình ly khác, trong khi john lo đãng nhâm nháp ly
của mình. Nàng nghĩ chàng sẽ moi nàng nhảy, dù chàng đang
bị ốm. Nhung thay vào đó John lại nói, "Anh đa gặp Rogers.
Không ký đưọc họp đồng".
"Ô tệ quá. Nhung không phải là môi lớn. Ta sẽ kiêm đưọc
môi khác, rồi anh xem . Có lẽ ta nên quảng cáo thêm nữa".
"Nghe này: Rachel. Anh có điều muôn nói vói em. Anh đã
quyết định rồi, một quyết định không phải là dễ dàng, em hãy
tin anh. Anh sẽ đóng cửa công ty một thòi gian".
"Đóng cửa công ty! Nhung tại sao? Chúng ta... chúng ta vẫn
còn làm đuọc mà. Em đã kiểm tra tài khoản tại ngân hàng, ít
ra chúng ta vấn còn làm đuọc mà".
"Anh biết, nhung... đây là một quyết định cá nhân. Anh
muôn đời anh phải làm việc khác"'.

"Viết kịch bản?”

" ừ
Quyết định khó khăn nhất... 91

"Em hiểu".
*
john lẫy ra một phong bì ở cuối bàn và tỏ vẻ hết .súc bôi
rốỉ, chàng nói tiếp, "Anh đã viết cho em một chi phiếu trả một
tháng lương. Đe em có đủ thì giò tìm việc chỗ khác. Nếu em
cần thư giới thiệu, dĩ nhiên anh sẽ..."
Lần này nàng cảm thây thục sự là hết rồi. John đã xử sự như
một người dứt tình. Chàng đã không bận tâm hỏi nàng. Đúng
mà, công ty là của chàng, chàng có thể làm như chàng muôn.
Nhung họ đã yêu nhau mây tháng nay, và nàng nghĩ nàng là
một phần đời của chàng. Chàng đưa nàng bao thư, nhung nàng
không mở nó ra. Có cái gì vướng trong cổ họng, và nàng có
cảm giác điều xấu nhất vẫn chưa xảy ra.

"Anh không nghĩ rằng anh quyết định hơi vội vã sao?" Nàng
nói, nghĩ rằng chàng đã hơi mỏi mệt rồi, rằng chàng đang xuống
tinh thẩn, mặc dù nàng thây là đáng ngạc nhiên, vì mới mây
ngày nay chàng còn tràn đầy sinh lực và nhiệt tình cơ mà.

"Anh phải nói với em rằng... anh đã suy nghĩ nhiều về hai
ta... và anh đã đi đến kết luận rằng chúng ta không phải được
sinh ra là đê cho nhau, rằng tốt hơn không nên gặp nhau nữa".

Không nhũng đã không hỏi cưới nàng, chàng còn đuổi việc
nàng và ruồng bỏ nàng nữa! Nàng thây th ế giới của mình vỡ
tan, chàng không còn cần nàng nữa! Chàng không yêu nàng!

Có thể chàng đã không bao giờ yêu nàng, mà chỉ lợi dụng
nàng. Tất cả sao mà bất ngờ đến thế, đáng buồn đến thế, nhục
nhã đến thế. Rachel cảm thấy sẽ là điên nếu nàng còn nấn ná
ở lại đòi hỏi một lời giải thích mà trong tình huông khác nàng
có quyền được hỏi. Tinh yêu của họ, mà nàng đã cho là cao
92 Bài học để trở thành triệu phú

đẹp biết bao, lang mạn biết bao, bỗng chốc hiện ra do bẩn,
chỉ là một trò thuòng tình giữa ông chủ và nguòi làm công,
bây giờ đột ngột chấm dứt. Nàng đã bị luông gạt.

Nàng chỉ muốn la thét lên. Nhung nàng không nói gì, câm
lặng vì đau khổ. La thét lên thì tốt đẹp gì? Bản án chàng vừa
tuyên trên cuộc tình của họ là kết quả của một cái gì đó lớn
hơn John rất nhiều. Đó là sô phận của nàng. Nó như một lời
nguyền rủa treo lơ lửng trên cuộc đời nàng từ những năm tháng
xa xua, luôn luôn khiến nàng khi vừa bắt đầu yêu ai thì đã bị
người đó phụ bạc mất rồi.
"Em hiểu", nàng chỉ nói vậy "Em... em về đây. Anh nên tĩnh
duõng...”

John đang chờ đợi nàng sẽ phản kháng, sẽ hét vào mặt chàng,
sẽ chửi rủa chàng, hoặc sẽ năn nỉ chàng đùng bỏ rơi nàng.
"Ngày mai em sẽ đến công ty thu dọn", giọng nàng khàn
khàn. "Em sẽ giao chìa khóa lại cho người gác cổng".
Nói xong, không hôn không chào từ biệt, nàng bỏ đi, gần
như là chạy ra khỏi cửa đê không phải quy ngầ trong đau khổ.

Ngay khi nàng đóng cửa lại sau lung, John cô nhấc mình
ra khỏi chiếc ghế, cô lê về cái tủ mà chàng đã dấu chiếc xe
lăn, và leo lên ngồi trên đó, chàng lăn bánh đến dàn máy và
chơi lại bản "không thê nào quên", rồi lăn vội ra cửa sổ, dõi
trông theo Rachel băng qua góc đường đúng chờ xe buýt.

Âm nhạc nhắc chàng nhớ buổi khiêu vũ ỏ khách sạn Plaza.


Họ đã vô tư như bao cặp tình nhân trong cái đêm đầu tiên có
nhau đó. Bây giờ thê là hết, lỗi ở chàng, ở quyết định của
chàng. Nhung chàng còn có thể làm gì khác đuợc? Chàng không
Quyết định khó khăn nhất... 93

bao giờ chấp nhận nàng ở lại chỉ vì lòng thương hại. Chàng có
thê nào sông cho riêng mình, biết rằng gánh nặng cuộc đời
mình đè lên vai người đàn bà mà mình yêu thương, đòi hỏi
nàng trở thành người hộ lý chứ không phải là người vợ đích
thực, suốt đời đẩy xe lăn giúp chàng được không?

Khi Rachel bước lên chiếc xe buýt mang nàng đi mất vào
bóng đêm, chàng vội vã lôi chiếc hộp Tiffany trong túi ra, mở
ra ngắm nhìn cái nhẫn đẹp chàng đã mua. Mắt chàng đẫm lệ
khi nhận thúc rằng chàng vừa thực hiện một quyết định khó
khăn nhất trong cuộc đời và rằng dù nhìn ở góc độ nào chàng
cũng là kẻ thua cuộc. Nêu chàng giữ nàng lại, nếu chàng nói
thật về bệnh tình của chàng, chàng sẽ mất đi lòng tự trọng của
mình. Đê nàng đi, chàng đã mất đi tình yêu của mình.

Sang tuần sau tình trạng của chàng cũng không tiến triển
gì hcm, và John đóng cửa công ty vòi trái tim tan nát. Chàng
thương lượng với người chủ tòa nhà. Dù không muôn tỏ ra
không biết điều với một người tàn phế, nhung làm ăn là làm
ăn, ông chủ đất đã đòi trả ba tháng tiền nhà mới chịu hủy hợp
đồng. Lại thêm vài ngàn đô la đô xuống công.

John cất vài đồ dùng cá nhân vào một cái hộp chỉ là những
xấp giây, trắng, vài cây viết, bức ảnh Rachel chụp chung với
cha nàng mà chàng luôn luôn để trên bàn làm việc của mình.
Trước khi ra khỏi văn phòng, chàng nhìn quanh lần cuôi xem
có quên thứ gì không. Chàng mở ngăn kéo bàn của Rachel và
tìm thấy hai tâm chi phiếu lãnh lương mà nàng không bao giờ
đem đi lanh vì biết rằng công ty đang ngày càng khó khăn về
tài chính. Nàng đã cô đóng góp phần mình vì yêu chàng và
vì bản chất nàng rất hào phóng dù rất nghèo.
94 Bài học để trở thành triệu phú

John cảm thây xâu hổ khi nhận ra sự hy sinh to lớn của


nàng. Chàng cầm hai tầm chi phiêu, lòng tràn ngập cảm xúc,
cất vào trong túi cẩn thận như nhũng bức thư tinh.

Chàng đã toan đóng ngăn kéo lại thì thấy một cái trâm vàng
cài ngực áo có hình một con dê, bản mệnh tử vi của Rachel,
vì nàng sinh ngày mồng một tháng tư. Nàng đã đeo nó trong
ngày đẩu tiên xuât hiện để xin việc ỏ công ty. John nhặt cái
trâm lên nhìn vài giây. Rồi đẻ lân lướt nỗi sầu, chàng gài nó
lẽn ngực áo, vụng về để đầu kim đâm vào nguòi, để lại một
vệt máu loang trên tim chàng.
CHƯƠNG 14

GIỮA ÁNH SÁNG


VÀ ĐÊM ĐEN

w ^ ,h o ả n g năm giò sáng hôm sau John gọi taxi đi ra bãi


East River gần cầu Brooklyn. Chàng dặn nguời tài xê đợi xe.
Anh ta thây lạ, nhung cũng bước ra khỏi xe, dựa lung vào cánh
cửa, châm thuôc hút, dáng m ệt mỏi.
john lăn xe đến gần cuôi chiếc cầu tầu bang xi măng vươn
dài trên mặt nước đầy bùn. Chàng nhìn chiếc hộp gỗ của ông
già triệu phú một cách chán ghét.
Mọi điều ông già nói vói chàng đều là giả dôi, chỉ là nhũng
hứa hẹn hoang đường. Đúng là ông già có nói chàng phải chịu
nhiều thử thách và khổ đau, nhung rơi xuống địa ngục như thê
này thì quá đáng lắm. Đời chàng phải có được một vườn hồng,
thành công nối tiếp thành công. Nhung kiểm điểm lại tình trạng
thực tê của mình, chàng chang thây gì là hồng thắm cả.
Chàng đã phải đóng cửa công ty, chàng đã mất Rachel người
phụ nữ chàng yêu nhất đời, chàng đã bị tê Hệt, xích mình trên
chiếc xe lăn mà không biết có khi nào còn được đi lại trên đôi
chần nữa không.
96 Bài học để trở thành triệu phú

Tại sao phải tiếp tục? Tiếp tục để cho ai? Phải chi cha chàng
còn sống... Biết bao lần chàng đã tự nhủ mình 'nên nhận lời cha
và về làm việc tại quán ruọu. Nếu nhận lòi cuộc đòi chàng có thể
sẽ khác han. Có thể chàng đã không mắc chúng bệnh này. Và chàng
cũng đã không gặp Rachel, mà như thế thì dễ chịu hom. Bỏi vì
thà không có tình yêu sâu đậm hon là có mà đánh mất nó đi.

Chàng hoang mang nhìn cái hộp, rồi lăn xe đến sát đầu cầu.
Anh tài x ế taxi thây vậy hoảng quá đánh rcri cả điếu thuốc và
buớc tói vài buớc. Chàng kia định làm gì vậy? Bộ tính đâm đẩu
xuống nước sao? Rồi ai trả tiền xe cho mình đây? Nhung mối
lo của anh ta tan biến đi khi john chỉ quăng chiếc hộp xuống
sông mà thôi. Chàng nhìn nó trôi đi và chìm dần xuống dòng
nước ngầu bùn.
John có cảm giác chàng cũng trôi theo cái hộp xuống huyệt
mộ thủy cung của nó. Như là có một tiếng gọi sáu thẳm, huyền
bí, tiếng gọi đi về cõi im lặng, an bình, hết mọi khổ đau. Nó
thật đơn giản quá. Chàng chỉ việc đẩy mạnh chiếc xe lăn thì
chàng sẽ gặp lại được cha chàng, xin cha tha thứ vì đã không
về quán rượu cùng cha. Chàng tưởng chàng là ai mà từ chôi
yêu cầu của cha? Lẽ ra chàng không nên nghĩ đến Rachel, lẽ
ra chàng không nên hôi tiếc phải xa nàng thêm nữa vì chàng
đã không thể làm gì khác được. Như mê như muội, chàng đặt
tay phải lên bánh xe, chuẩn bị làm động tác cuối cùng, mắt
đăm đăm nhìn vào làn nước.
John vẫn đang còn giằng co với ước muôn chấm dứt tất cả
thì những tia nắng đầu tiên đã lóe sáng phía chân trời và phản
chiếu theo nhũng đợt sóng, tràn ngập tâm hồn chàng niềm cảm
xúc to lớn. Ánh sáng vàng cam của bình minh tỏa khắp bầu
Giữa ánh sáng và đêm đen 97

trời xanh trong đẹp đến không gì tả nổi bỗng khiến chàng nghĩ
đã nghe một tiếng "ôm".

Nhung ngay vào giây phút ây, tuởng chùng như chàng bỗng
mất hết súc lục - hoặc đúng hon, tuởng chừng như có một súc
mạnh kỳ lạ xâm chiếm lây chàng, tước đoạt đi cái ý muôn được
chết của chàng - ngay lúc đó chàng bỗng thây một hình ảnh,
bụi hồng héo rũ trong vuòn nhà triệu phú vụt hiện lên trong tám
trí và một giọng nói vang lên trong chàng, ban đầu rất yếu ớt,
giọng nói của ông già lập dị, 'Tôi trỏ về đây chỉ vì bụi hồng này”.

Quyết tâm của chàng xẹp xuống dần khi chàng nhận ra rằng
mình không thể làm như thê đôi với ông già triệu phú, rằng
bụi hồng héo rũ kia chính là bản thân chàng.

Và bát ngõ chàng thây mình muôn được sông, vì đã có


người làm chàng cảm động không phải bằng lời nói, không
phải bằng mọi của cải vật chất... Và mặc dù mọi việc, chàng
tin ả người đó, mặc dù ông ây kỳ lạ, mặc dù những gì ông
ây dạy chàng rất là bí hiểm và khó hiểu mà quan trọng hon
cả là ông ây tin ỏ chàng.

Cái gì! Phải chăng chàng đã quan trọng hóa mình, nên đã
định tự hủy mình mặc dù quang cảnh thiên nhiên vĩ đại đã làm
chàng cảm động đến sũng sò không? Phải chăng chàng đa quá
ám ảnh về nỗi bất hạnh của mình nên không thể thấy được vẻ
đẹp phi thường của cuộc sông đang trải ra trước mắt?

Chàng nhó lại ông già đã nói gì khi họ ngồi trên chiếc
limuzin và ông già chỉ cho chàng thấy một người ăn mặc tồi
tàn đang đứng trên hè phô. Sự khác biệt giữa người ây và ông
già là dù có tước hết mọi thứ của ông già, chẳng bao lâu sau
98 Bài học để trở thành triệu phú

Ông già sẽ có lại tất cả, vì ông có một thứ quan trọng nhất
trên đòi, đó là tinh thần của ông.

Chàng đã hỏng đôi chân, chàng đã mất Rachel, mất cha, mất
công ty... mất tất cả. Nhung chàng vẫn còn tinh thần. Nó vẫn
còn nguyên vẹn. Và chính vì tinh thần còn đó nên chàng mới
nhận ra vẻ rạng rõ của bình minh ở Manhatan nó đã tạo nên
một quang cảnh siêu thục của nhũng ngôi nhà chọc trời và của
bầu trời như tranh vẽ truớc mặt chàng.
Tinh thần là nguồn của cải lớn nhất của chàng. Và chàng đã
dùng tinh thần để chiến đấu, để biến uóc mơ thành hiện thục.
Chàng sẽ viết một kịch bản làm thay đổi cả đời chàng một lần
và mầi mãi.

'Trong nỗi bất hạnh to lớn nhất", ông già đã giải thích, "có
hạt giông của thành công cao nhất". Hiện giờ Ịohn không biết
thành công đó như thế nào. Nhung chàng đã sẵn sàng, sẵn sàng
tin tưởng vào cuộc sông, vào thành công trong tương lai. Đầ
đến lúc chàng bắt tay và thực hiện ước mơ.
CHƯƠNG 15

QUYẾT TÂM VÀO VIỆC

w ^ ,h ô n g đầy nửa giò sau John đã ngồi vào bàn giây. Truớc
mặt là chiếc máy vi tính sẽ là bạn đồng hành duy nhát của
chàng. Chàng lập túc kết luận rằng câu chuyện đon giản nhât
- do đó hay nhất - mà chàng phải kể ra là chuyện chàng gặp
ông già triệu phú phi thuòng. Chua bao giò chàng viết kích bản,
nhung kinh nghiệm sáng tác quảng cáo lầu đòi đã mài sắc khả
năng viết lách và phát triển trí tuỏng tuợng phong phú vôn có
của chàng.

Chàng mói bắt tay vào việc đuợc ít phút thì một con chim
xanh bay đến và đậu trên bậu cửa sổ mở rộng ỏ cạnh bàn viết
của chàng. Lẩn đầu tiên chàng thấy đuọc một con chim xanh
trong thành phô New York. Vui mừng đuợc thây con chim mà
chàng ua thích, John vội vã vào bếp tìm ít hạt đậu vãi lên bậu
cửa. Con chim mổ một hạt lón nhất, kẹp vào cái mỏ đen và
bay đi. John lại nhó giấc mo thuờng gặp về một con chim xanh
cụt cánh và lập túc cho rằng sự thăm viếng của con chim này
là một điềm tốt. Một cuộc đòi mói đang bắt đầu, mặc kệ bất
hạnh, mặc kệ nỗi đau mất Rachel. Chàng phải lao đẩu vào công
100 Bài học để trở thành triệu phú

việc, bằng cả thân xác và linh hồn. Chàng phải tập trung mọi
năng lực.
Nhũng năm làm quảng cáo đã luyện cho chàng quen làm
việc dưới áp lực, do đó chàng có thể làm hai ca, bỏ ra muôi
lăm tiếng mỗi ngày, bảy ngày mỗi tuần, ngồi truớc máy vi tính.
Vói tốc độ này chàng đã có thể hoàn tất bản thảo đầu tay trong
vòng một tháng.

Việc làm đầu tiên của chàng là ghé vào cửa hàng video gần
nhà, xách theo kịch bản mói in, để tìm gặp Steve, một nhân
viên cửa hàng và là một kẻ mê xem phim đến múc ám ảnh.
Chàng vẫn thuòng tranh luận hàng giò với Steve về nhũng cái
hay cái dỏ của các bộ phim. Chàng đã có dịp gặp Steve đều
đặn kể từ khi chàng gặp Rachel, vì họ rất thích xem phim cổ
điển và ăn bánh pizza nửa rau nửa thập cẩm.

"Việc gì vậy!". Steve hỏi khi thấy )ohn ngồi trên xe lăn.
"Tôi bị té máy bay riêng của mình".

Anh chàng Steve sinh viên điện ảnh hai mươi lăm tuổi, tóc
buộc đuôi gà, mắt nhỏ long lanh nói, "Không, nghiêm chỉnh nhé,
có chuyện gì vậy?"

'Tôi cũng không biết nữa. Bệnh này lạ lắm. Bị gì đó ở cột


sống".

"Bao lâu thì khỏi?"

"Bác sĩ cũng không biết".

Thật rách việc" Lát sau lại nói tiếp, 'Tôi hy vọng anh không
làm lây bệnh sang Rachel đây chứ?"

"Không, không phải bệnh truyền nhiễm".


Quyết tâm vào việc 101

"Cô ây khỏe không?"

“On cả..."

Chàng cảm thây xấu hổ khi phải thú nhận họ đã hết rồi, như
th ế nêu để người khác tin rằng họ vẫn quan hệ với nhau thì
sẽ giữ cho tình họ còn mãi.

"Anh đã chọn được người tốt đáy" Steve nói tiếp "Anh nên
cưới cô ây, đừng để kẻ khác ve vãn rồi cướp đi mất".
"Đúng thế," Ịohn nói.

"Vậy bữa nay anh thuê phim gì?"

"Không. Tôi muôn nhờ anh xem giúp kịch bản của tôi"
Hôm sau Steve gọi điện cho John. Chàng nghe chăm chú.

"Anh muôn tôi nói cho anh vui lòng hay nói ý nghĩ thật của
tôi?" Steve mỏ đầu.

Tôi có cảm giác sắp tói đoạn đường xâu"

'Tôi thấy nó thiếu sinh khí. Tôi không tin vào nhũng nhân
vật của anh. Anh không viết từ trái tim anh. Có thê là tôi lầm.
Người ta nói ỏ Hollyvvood chả có gì mà nguôi ta không biết.
Do đó tôi có thể không thầy hết ý của anh, anh nên nhờ người
khác đọc".

"Cám crn".

Tôi hy vọng đã quá khe khắt đôi với anh. Ý tôi là, anh đã
hỏi ý kiến của tôi. Có thể tôi khe khắt quá, mỗi ngày tôi phải
đọc ba kịch bản ả trường điện ảnh, do đó tôi có thể bị bão hòa".

Thế là John đã biết thê nào là "niềm vui" trong sáng tạo.
Chàng không dám nhò ai đọc kịch bản nữa. Thay vào đó chàng
102 Bài học để trở thành triệu phú

tự mình đọc lại và thấy rằng nhận x ét của Steve là đúng. Câu
chuyện không có hồn. Chàng đã viết bằng cái đầu, không phải
bằng trái tim.

Chàng đâm ra thất vọng. Tóm lại, chàng nghĩ mình ià ai?
Chàng chua hề đọc kịch bản phim, chua từng đọc sách về đề
tài này, vậy mà cứ nghĩ mình có thê là nhà viết kịch bản trong
một sớm một chiều. Chàng trông đợi gì?

Cầu chuyện với Steve đã khơi dậy nỗi khát khao gặp lại
Rachel của chàng. Sau không gọi điện cho nàng và kể sự thật,
rằng chàng mầi yêu nàng, rằng chàng đã nói dôi. Có thể nàng
sẽ hiểu và quay trỏ lại? Có thể vẫn chua muộn. Mới chua đầy
một tháng mà.

Do dự hồi lâu chàng mới nhắc máy và quay sô của nàng.


Chuông mới reo đuọc hai lần thi chàng bất ngờ mất hết can
đảm và bỏ máy xuống. Chàng quay lại lần nữa, đợi chuông reo
ba lần. Run rẩy chàng nghe tiếng Rachel, giọng ngọt ngào vang
vọng trong ký ức chàng một cách khổ đau.

"A lô!" nàng nói.

"A lô? ai gọi đó? Có nghe tôi nói không?"

John vẫn không dám nói, lòng đẩy hổ thẹn.

"Louls hả" Phải anh không?" Rachel hỏi.

"Đừng giỡn nữa, kỳ lắm".

Tim Ịohn đau nhói và chàng gác máy. Louis là ai vậy? Mới
chỉ một tháng mà Rachel đã có nguòi khác rồi sao? Có lẽ lòi
cảnh báo của Steve đã úng nghiệm. Một kẻ khác đã xuât hiện
Quyết tâm vào việc 103

và cướp đi Rachel vì chàng đã không hỏi cưới nàng đúng lúc.


Không, không thể được.
Rachel rất đa cảm và lãng mạn không thể quên mau như
thê được. Có thê Louis là một người quen, một người bạn cũ
là cùng. Trừ khi nàng quá đau khổ và quá bôi rối nên mới gieo
mình vào vòng tay của người đầu tiên bước đến.

John bật TV, hy vọng quên đi Rachel. Một phụ nữ đẹp đang
quảng cáo du lịch ỏ Acapulco. John lại nghĩ ngay đến Rachel.

Sao không gọi điện mòi nàng đi xa một tuần đê g õ rôì to


lòng?
CHƯƠNG 16
m

SI NHỤC

'^ /o h n ngồi trên xe lăn ngoài bãi biển. Ngắm nhung đuòng
cong duyên dáng của Rachel. Nàng mặc bộ áo tắm một mảnh
màu đen bó sát nguời vói nhũng cái nút màu táo xanh trên dây
đeo vai, đang tóe nưóc ra chung quanh trên mặt vịnh Acapulco
lặng sóng. Nàng đẹp quá, nhũng lọn tóc xoăn màu hạt dẻ rủ
xuông tù bên duới cái mũ rơm trông nhu nhũng sợi vàng. Nụ
cuời nhu tỏa sáng, thang thắn và vô tu nhu nụ cuời của trẻ thơ.

Bãi tắm đông vui có không khí của lễ hội. Đằng sau chỗ
Rachel và ]ohn chọn đê nam, một ban nhạc Marivachi do khách
sạn Acapulco Plaza thuê đang gởi lên trời xanh trong vắt một
dòng suôi nhạc reo vui tiếng ghita và tiêng kèn trompet.

Phong cảnh thanh bình này bị phá hủy bởi gầ đàn ông nằm
gần bên ]ohn. Gã khổng lồ bôn muơi tuổi này hắn đã làm hu
vài cái cân, chac chắn phải nặng trên tạ ruỡi! Đa th ế bộ đồ tắm
gầ mặc trông dị kỳ nhu da của một con báo con, với nhũng
nếp gấp tỏa ra nhu các lớp kem. Hắn đang ngủ, sau khi ngôn
một đĩa mì ông khổng lồ. Chỗ thúc ăn thừa vứt bừa bãi quanh
hắn kéo theo một đàn ruồi. Tệ hơn nữa là hắn ăn chua hết cốc
Sỉ nhục 105

kem dâu cỡ bự thì đã lăn ra ngủ, kem đổ đẩy trên cái bụng
phì nhiêu và tan chảy dưới ánh nắng buổi trua tạo thành những
dòng sông kem chảy len lỏi giữa cặp đùi nhao nhoẹt gọi trí
tò mò của lũ ruồi bên cạnh.

]ohn bị lũ ruồi quây rôi nhung không sao lăn được cái xe
lăn trên cát lún. Chàng phải hắng giọng mắy lần đê mong đánh
thức gã dậy. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía quang cảnh lô bịch
này. John cô ho lên, cũng không ăn thua gì, chàng cúi xuông
vói lầy con dao trên dĩa mì ông của gầ và gõ mạnh vào bánh
xe lăn. Chiến thuật này cũng tỏ ra vô hiệu. Bất chọt John thầy
một điều làm chàng lạnh toát người, một cái vây cá mập đang
xé nước lao về phía Rachel. Vào giò đó chỉ có nàng và một
vài người đang tắm biên.

"Rachel! Lên bò ngay! Rachel! Cá mập sau lung kìa!" Chàng


thét lón, vẫy tay điên dại.

Rachel không nghe chàng gọi vì dàn nhạc đang chơi làm
át mất tiếng của chàng. Chắc nàng nghĩ rằng chàng đang vẫy
tay để khích lệ, hay để cho nàng thấy rằng chàng rất vui suông.
Nàng vây tay vòi chàng, mỉm cười hạnh phúc.

John biết rằng nàng không nghe tiếng chàng. Phải làm một
cái gì đó ngay. Chàng cô đánh động cho mọi người chung
quanh, nhung họ đang nằm dài ra ngủ, chỉ có một cặp đang
thức thì chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha.
"Rachel! Đằng sau em!"

Con cá mập chỉ còn cách xa khoảng trăm m ét, đang lao
thẳng về phía nàng. John biết rằng phải hành động ngay. Chàng
nhớ ông già có nói với chàng rằng niềm tin có thể thực hiện
lUb Bài học để trở thành triệu phú

đuợc mọi điều. Nếu nó có thể dòi núi, thì nó cũng có thê xua
đi chúng bại liệt ra khỏi chân để chàng nhảy ra khỏi xe lăn chạy
đến cứu nguời yêu đang bị nạn.

Chàng nắm chặt tay dựa của xe, tập trung tinh thần cô đúng
dậy, lẩm bẩm trong trí là chàng có thể đi đuọc, chàng phải đi
được, mạng sống của Rachel tùy thuộc vào điều này. Và phép
lạ xảy ra. Chàng đẩy mạnh chỗ tay dựa, ngạc nhiên khi thấy
mình đã không té. Với con dao của gã mập trong tay, John bắt
đẩu chạy, ban đầu còn chậm, sau nhanh dẩn nhanh dần, miệng
kêu lớn bảo Rachel hầy ra khỏi nưóc, làm cho Rachel lúc đầu
còn ngạc nhiên và sung sướng thây chàng hồi phục một cách
thần kỳ, bây giờ đâm ra lo lắng phải chăng chàng đã ỏ ngoài
nắng quá lâu. Anh ây muôn làm gì mà lại băng sóng chạy ra
vói nàng, dao quo quo trên đầu?

Nàng chạt nghĩ chàng đã mất trí, nên theo bản năng do tay
ra để phòng vệ. Nàng thây chàng nhảy vọt lên rồi lao xuống
phía sau nàng, ngay khi con cá mập chuẩn bị tấn công nàng.
Trận chiến xảy ra, nàng khiếp sọ đímg nhìn.

John mất biến dưới mặt nưóc, chiến đấu một mất một còn
vói con cá mập nặng trên trăm ký. Nước biển phút chốc đỏ
sẫm, hình như máu phun ra tung tóe. Bỗng mặt nước trở lại
yên lặng và một cái thây nổi lên, thây con cá mập, lỗ chỗ vết
dao đâm. ]ohn trồi lên lại, hổn hển thỏ tưởng đã đứt hoi. Hình
như chàng không bị thương.

Chàng ngó quanh tìm Rachel nhung không thây nàng. Bỗng
chàng hoảng hồn khi thây cái mũ rơm của nàng đang trôi trên
mặt nước.
Sỉ nhục 107

"Rachel!" Chàng thét lên tuyệt vọng, hẩu như là hoảng loạn,
tưởng tượng ra điều xâu nhât. Nhưng chàng đã tói được con
cá mập trước khi nó tân công mà. Chàng quay nhìn trên bầi
biển - có thể vì sợ nàng đa chạy lên bờ rồi. Nhung cũng không
có nàng. Chàng lặn xuống tìm, không thây gì. Chàng trồi lên
nhìn ra hưóng biển, và chàng đã thây - một con cá mập thứ
hai đang bơi nhanh ra khỏi bãi chiến trường. Dường như nó đã
cắp Rachel đi lúc chàng đang đánh nhau.

Nỗi thất vọng của John thật mênh mông. Chàng tự trách
mình đã không thây con cá mập thứ hai. Mà nếu có thấy, làm
sao chàng có thể chiến đâu với hai con cùng một lúc được?
Chính là sô phận, nó đã cay nghiệt giáng xuống chàng một lẩn
nữa. Chàng rên rỉ khổ đau, vớt chiếc nón của Rachel và còng
lung lội vào bờ.

Một thiếu nữ xinh đẹp đứng đợi chàng trên bãi, cặp môi
tình tứ hé nở nụ cười thán phục. Nàng đã thây chàng tân công
con cá mập, dù nàng không biết có một con thủy quái khác
đã cắp Rachel đi. Nàng chỉ tay vào cái thây của con cá, đang
bị một lũ hải âu ria.
"Em đã thây hết", nàng nói, "Anh can đảm quá. Em lây nước
cho anh uông nhé?"

John không trả lời mà chỉ liếc nhìn nàng nhạo báng. Khi nước
tới đẩu gối, chàng bỗng cảm thấy chân mình sụm xuống. Chàng
nhận ra ngay sự việc - sức khỏe của chàng chỉ duy trì đủ lầu
để chàng cúu Rachel. Cuộc chiến đã hết và nó lại mất đi. Chàng
cô sức tập trung nhung cũng chang được gì. Chàng gục ngầ
trong chô nước cạn, cô gắng tuyệt vọng để đúng dậy nhung
không xong.
108 Bài học để trở thành triệu phú

CÔ gái cau mày không hiểu việc gì, rồi nhìn thấy chiếc xe
lăn không người trên bãi, nàng hiểu ra.
"Anh bị tàn tật" nàng nói.

Và nàng phá lên cười, ngoắc các bạn lại. Tất cả đều đẹp như
lực sĩ, với nhũng bắp thịt nở nang do bơm hóa chất.

“Xem này” nàng ré lên "Anh ta bị què nhung lại biết bơi!
Không hiểu sao tôi lại mòi anh ta uông nuóc. Tôi không uống
với lũ què đâu, thua ngài, cho em xin!"
c ả bọn cười om sòm trong khi John choáng váng vì nỗi đau
mất Rachel, vẫn đang cô đúng dậy, đập đập hai tay lên mặt
nuớc đê tránh xa lũ người man dại. Rồi tiếng còi cảnh sát rú
lên và họ đều biến mất...

John tỉnh khỏi cơn ác mộng, trơ trọi trên giường. Tờ báo rơi
xuống duới sàn nhà mở ra ở trang rao vặt quảng cáo các mục
hấp dẫn của khách sạn Acapulco Plaza. Ngoài đường tiếng còi
của cảnh sát đã đi xa.
Mồ hôi đầm đìa như tam, John thở sâu vài lẩn, cảm nhận
một niềm an ủi bảo rằng đó chỉ là một giấc mơ dữ, rằng chàng
đã không thật sự mất Rachel mãi mầi. Nhung sao mà giông như
thật vậy, chàng đã thây rõ ràng như thật, bãi biển, gã mập,
Rachel tuyệt vời trong bộ áo tắm màu đen, và con cá mập
chàng đã giết...
Chàng nhìn đồng hồ - năm giờ kém bảy phút sáng. ít ra
chàng cũng có thể uống một cốc cà phê ngon. Khi tiêng còi
cảnh sát đã tắt hắn, John xoay mình đúng dậy, quên mất rằng
mình bị liệt, và ngã sâp xuống, bất giác cảm thấy xâu hổ và
nản lòng vì cặp chân vô dụng của minh.
Sỉ nhục 109

Chàng dùng hêt sức đê kéo mình ngồi trên mép giuòng.
Chàng với tay lây liều thuốc uống mỗi ngày và bỗng cảm thấy
gớm mây viên thuốc vô tác dụng, chàng quăng cả cái lọ nắp
mở ra xa. Nhung viên thuốc nủa đen nửa đỏ lăn lóc trên sàn nhà.

Chàng lại nhớ đến giấc mơ, và sáng lên tia hy vọng. Trên
bãi biển, trong cơn nguy ngập, chàng đã thu gọn toàn bộ nỗ
lực, toàn bộ súc mạnh của niềm tin, và đa đúng dậy được một
cách kỳ diệu. Sao không thử làm lúc thức? Chang lẽ nhũng điều
xảy ra trong mơ lại không thê lập lại được ngoài đời sao? Phải
chăng cái mà ta gọi là một cách sai lẩm là "cuộc đời thực" lại
khác xa cuộc đời trong mơ? Dau sao cũng nên thử một lần.

Chàng bắt đẩu tập trung như đã làm trong mơ, lập đi lập
lại rằng mình có thể làm được nếu chỉ cần mình thực lòng tin
tưởng, rồi đúng dậy. Trong một thoáng chàng đã nghĩ phép
lạ thực sự lại xảy ra, rằng chàng lấy lại được đôi chân. Nhung
sự phân chân đó chỉ được chưa đầy một tích tắc, chỉ đủ để mặt
chàng sáng lên nụ cười chiến thắng rồi lại vụt tôi lại với sự thật
đau buồn. Chàng lại ngã xuống.

Chàng ngồi thừ mây phút, nghĩ đến Rachel, nghĩ về đời
nàng, chắc chắn là không thể dễ dàng dù nàng luôn luôn lạc
quan. Chàng lại càng nhớ nàng hơn bao giờ hết - ít khi nào
chàng cảm thây cô đơn như thê.

Ba giờ sau, giờ hẹn gặp hàng tuần với bác sĩ Grant tại bệnh
viện, cô y tá yêu cầu ]ohn mặc áo bệnh viện và nằm lên bàn
khám. Bác sĩ Grant bước vào xòe bàn tay hộ pháp bắt tay chàng.

"Hôm nay ông khỏe chứ ông Blake?"

"Ô, tuyệt vời'1, )ohn đáp.


110 Bài học để trở thành triệu phú

"Không"

"Ố, tôi đang khá hơn từng ngày, thua bác sĩ. Tôi đã đăng
ký dự thi maratông ở Boston, và tôi định về nhất. Tôi chỉ cần
tra dầu vào xe lăn. Nó bắt đầu rỉ sét".
"Không, khá hơn hay sao?"

"Chẳng có gì".

"Nhung cũng không tệ hơn, đúng không?"

"Cái gì đã chết thì có thê chết thêm đuọc không?"


"Không, nhung..."

“Sao bác sĩ không mổ?"

"Mổ là liều lĩnh".

"Nếu tôi chết vì chán thì còn liều lĩnh hơn nữa".

'Truóc tiên phải xem thuốc có hiệu nghiệm không đã".

"Không hiệu nghiệm, ông có thể tự biết"

"Ông phải kiên nhẫn. Có thể là vài tháng..."

Vài tháng! John khó lòng tuởng tuợng phải chờ vài tháng,
khi mà mỗi ngày qua đi như tra tân. Chàng không lý sự nữa,
nhung khi bác sĩ khám xong và chàng ra khỏi bệnh viện, chàng
lại càng nản lòng hơn nữa khi biết rằng mình bị ôm.
CHƯƠNG 17

KHẢM PHÁ

' # C ờ i bệnh viện, John ngoắc một chiếc taxi đê tới nghĩa
trang viếng mộ cha. Dọc đường chàng ghé mua m ột chai
cognac hảo hạng và một bó hoa nhỏ.

Khi xe đi qua cánh cổng sắt của nghĩa trang, John nhớ lại
buổi lễ hạ huyệt cha gồm một vài nguôi thân trong gia đình
mà chàng ít khi gặp mặt, một vài khách quen của quán rượu,
và người giúp việc trung thành của cha chàng là bà Madeline,
người duy nhất ngoài john ra đã buồn thực sự, người duy nhất
đã nhỏ lệ khóc cha chàng. Lão mục sư say rưọu đã vội vã làm
cho xong lễ trước khi con bão kịp nổi lên. Lão cô làm thật
nhanh. Những người để tang làm dấu thánh một cách lơ đãng
và vội chuồn mất khi loạt sâm đầu tiên nổ rền trên bầu trời
đầy mây.

John nhớ lại những người phu đào huyệt hất những cục đất
đầu tiên lên quan tài của cha, miệng chửi thề vì phải cô sức
xúc lóp đất nhão và nặng do cơn mua ngày hôm trước, vội vội
vàng vàng cho kịp trước cơn giông.
112 Bài học để trở thành triệu phú

Với trái tim trĩu nặng, Ịohn đã tự nhủ rằng đời nguôi quả
thực có là gì đâu khi ngay cả nhũng nguôi yêu thương cũng
nhanh chóng quên đi, nhất là khi mắy giọt mua đang đe dọa
rơi uớt mình.

Nhung buổi lễ hạ huyệt rồi cũng xong, khi John tận mắt nhìn
thấy quan tài của cha đuợc nhấc lên và hạ xuông cái lỗ toang
hoác trong lòng đất và biết rằng sẽ chẳng bao giờ còn đuọc
gặp lại cha nữa. Và cũng lạ là dù chàng đã có một gia đình
suôt trên ba muơi năm rồi, vậy mà bỗng dung chàng có cảm
giác mình là một kẻ mồ côi...

Chàng đến mộ cha, một ngôi mộ nhỏ bé và rất đỗi khiêm


tôn, ở ngay bên cạnh mộ mẹ chàng. ít ra cũng đuọc an ủi là
cha mẹ chàng suôt đời gắn bó lại đuọc ở chung bên nhau.

Chàng đặt bó hoa nhỏ lên mộ cha. Thầy rằng như vậy là thiếu
kính trọng, hay ít nhất là thiếu âu yếm với nguời mẹ thân yêu,
chàng tách bó hoa làm hai phần và đặt một phần lên mộ mẹ.

'Thưa cha" chàng nói to. 'Con mong cha vẫn bình yên. Con
thì thật tuyệt. Cha thây đây, con đang lăn lê. Ố, không sao, con
đang ngồi xe lăn, có lẽ bị liệt suốt đời, và con với Rachel đã
chia tay rồi... ba cũng biết sao rồi, cứ lập đi lập lại mai mấy
tháng trời thì chán lắm, mà con thì có biết bao nhiêu cô theo
đuổi. May mà con có chiếc xe lăn nhanh này! Con đang định
gan thêm động cơ, loại phản lục, đê lóa mắt mây cô hâm mộ
con cũng như mấy thẳng nhiếp ảnh cứ bám theo con mãi...

"Còn về công việc thì không khá hơn chút nào. Con phải
đóng cửa công ty vì bận bịu quá làm con không có thời giờ
để viết kịch bản mà mây nhà sản xuất ở Hollywood đang phá
Khám phá 113

cửa nhào vô nhà đòi con ký họp đồng và ứng trước cho con
nhiều ngàn đôla. Nên cha thấy đẫy, cuộc đời thật đẹp, và con
đã nghĩ phải tói. đây ăn mùng vói cha".

Chàng lôi chai Cognac và một cái chén nhỏ ỏ trong túi ra,
rót rượu đẩy tràn, và nâng chén lên cao.

"Chúc súc khỏe cha, dù cha có ỏ đâu cũng vậy!".

Chàng uông cạn và lo đang quăng chén xuống bên cạnh.


Chàng định bỏ chai ruọu còn lung nửa đi thì chợt nghĩ ra một
ý kỳ quặc. Chàng liếc quanh xem có ai đi thăm mộ không, rồi
lại nghĩ, "Quái quỉ" nếu có đi chăng nữa, thì ta vẫn cứ cô đon
ỏ bên cha, cô đon trong cuộc đời này" Chàng lăn xe đến sát
bên mộ và sò vào nó một cách e dè, cứ như là cái chết cũng
truyền nhiễm. Chàng quen ngay vói cảm giác lạnh êm của đá,
và tay kia chàng đổ nôt ruọu lén mộ cha, như là đang làm lễ
rửa tội vậy.
'Tói luọt cha đó. Con biết có lẽ cha cũng đã vui vẻ uống, dù
là trên đá, và không ai lại uống Cognac trên đá cả, nhất là cha".
Chàng cười rụt rè, và rồi khóc sướt mướt như thể mọi nỗi
đau khổ dồn nén mây tháng nay bùng lên trong chàng, nhân
chìm chàng xuống.

Một cảnh tượng lạ hiện ra trong tâm trí chàng, một cảnh
đã xảy ra tại nhà ông già triệu phú. Trong một câu chuyện trao
đổi lúc đang ăn tôi, khi ông già đang tìm cách giải thích cuộc
đòi là tuyệt hảo, và sự việc luôn luôn diễn ra một cách họp
lý nhất thì john đã phản đôi cho rằng cha chàng chết quá sóm.

"Quá sớm đôi vói ai?" Ông già hỏi.

"Đôi với cháu", John đáp, hoi bối rối.


114 Bài học để trở thành triệu phú

"Ông ta ra đi đúng lúc. Mỗi sinh vật đều được cho một thời
điểm chính xác để lìa đời trước khi nó được sinh ra. Nó hoàn
tất những công việc nó phải làm trên cõi đòi và những việc
mà nhũng sinh vật khác trông mong, để bắt đẩu một giai đoạn
mới của cuộc đòi. Chín năm nữa anh sẽ gặp ông ây".

"Chín năm nữa?” ]ohn tò mò hỏi.

Chàng nghĩ ngay rằng ý ông già muôn nói chàng té chết
trong chín năm tới, vì chỉ có cách đó mói gặp lại đưọc cha.

"Anh sẽ đưa cho ông ây chiếc cà vạt của ông ấy...”


Ịohn đua một tay lên cà vạt, cái cà vạt mà chàng đã lây của
cha sau khi ông chết. Đó là lần thứ hai ông già lập dị đề cập
đến cái cà vạt. Lần trước là lúc gặp nhau ỏ quán cà phê hè
đường ông ta đã rất thích nó rồi. Ông có đoán rằng chiếc cà
vạt là của cha chàng không. Chàng đã không có dịp để hỏi.
Họ đã chuẩn bị cho cuộc hóa thân hiện nay từ kiếp trước rồi,
hoặc từ nhiều kiếp trước rồi.

Ông già nói tiếp, "nhũng người tiến hóa cao được phú cho
một lòng kiên nhẫn tuyệt vời, họ sông độc lập như một diễn
viên không lẫn lộn mình với vai diễn, vì họ biết mục đích sau
cùng của họ là tự biến đổi mình, tự hoàn thiện bản nga, nên
cho dù có vẻ không được hái thành quả lao động trong cuộc
đòi này thì cũng tựa như đã hái được tất cả, vì bản chất họ đã
đuợc hoàn thiện hơn. Các nhà phân kim thực hiện nhũng biến
đổi bên ngoài làm chì biến thành vàng. Còn những người tiến
hóa cao thì biến đổi linh hồn họ từ cũ ra mới.

Tri thúc đuọc soi sáng này cho họ tự do, không sợ chết. Mỗi
ngày họ thục hiện công việc họ phải làm, không để ý đến phần
Khám phá 115

thuỏng dù họ làm việc toan tâm toàn ý. Họ sẵn sàng để ra đi bất


cứ lúc nào, nên sứ mạng của họ phải đuợc thục hiện ỏ noi khác,
bỏi nhung nguôi khác. Sứ mạng muôn đòi của họ là biến cải bản
thân mình và giúp nhũng nguôi khác biến cải bản thân họ. Cuộc
đòi thục rất là bao la, bao la gấp hàng vạn lần anh tuỏng".

Òng già yên lặng dẫn ]ohn đến một dãy cửa đôi đồ sộ sơn
trắng và vàng. Ông mỏ ra, cho tháy một căn phòng rộng lớn
trông không, không bàn ghế, không thảm dày, đuọc thắp sáng
bỏi một vòm ánh sáng bao la, một vòm kính lắp ghép các mảng
màu thành đủ loại hoa hồng.
Hai người băng qua căn phòng và dùng lại trưóc một cánh
cửa đen đồ sộ có tay nắm bằng vàng chạm trô hình một con
rắn ngậm đuôi của nó. Đó là biểu tuợng giả kim của sự hoàn
thiện, sự tự bằng lòng với chính mình.

Ông già xoay tay nắm, đẩy cửa ra và cho John bước vào một
chỗ giông như một tủ quần áo khổng lồ hay một cái tủ lón có
lôi đi vào. John e dè bước, và ngạc nhiên thây có quần áo của
mình trong đó.

Chàng sờ vào cái áo rét xanh dưcrng cũ vói hàng khuy vàng
mà chàng đã bỏ không mặc khoảng một năm trước vì nó đã
sờn chỉ và mòn bạc đi rồi. Một trong nhũng thói quen của )ohn
thực ra là một nỗi ám ảnh, một phần cho chàng tôn kém nhiều
vì hay đi ăn tiệm, là rất luyến tiếc quần áo như nhiều người
quấn quít với chó của mình, chàng chỉ chịu bỏ không mặc nữa
khi buộc lòng phải bỏ.

Chàng run lên như khi người ta gặp phải một hiện tượng
kỳ lạ, nó vén lên tấm màn bí mật của đời mình, cho ta nhìn
116 Bài học để trở thành triệu phú

thoáng qua một góc cạnh khả ô của đòi mình mà ta muôn quên
đi vì nó không còn hợp thời nữa.

Làm sao mà cái áo vét cũ lại có ỏ đây! Lại thêm một bí mật
khó hiểu. Cái gì trong căn nhà đó cũng đều kỳ lạ. và ngạc nhiên
hcm nữa là sau cái áo vét chàng lại thấy một cái áo da lộn màu
nâu mà chàng rất thích mặc lúc mười sáu tuổi.

Chàng mơ màng lẫn lộn khi thây bộ quần áo chàng mặc


trong buổi lễ ban thánh thể đầu tiên, rồi một bộ piịama mẹ
may ngày sinh nhật đầu tiên của chàng mà chàng đã thây trong
ảnh chụp thời bé của mình.

Chàng lại thây những bộ quẩn áo lạ, rất cổ, như là của cha
chàng khi ông còn trẻ, có lẽ ở tuổi hai mucri. Rồi một bộ đồng
phục của tiểu đồng thời kỳ phục hung màu đỏ tươi, treo cạnh
một áo chừng có lẽ là của một thầy tu thời trung cổ.

Tiếp đến là một loạt những quần áo đủ mọi thê kỷ, giông
như chàng đang được học một khóa cấp tốc về lịch sử thòi trang
qua nhiều thời đại. Cuối cùng là một áo choàng vải trắng thời
kỳ chúa Jesus.

Dù đã đoán đuọc phần nào nhung Ịohn vẩn còn sủng sôt, không
biết nhũng cái này là để làm gì, quay sang ông già triệu phú chờ
cắt nghĩa. Ông già nói điều gì đó đập mạnh vào trục giác, một
tia hiểu biết thực sự bằng vàng xuyên sốt cuộc đòi ]ohn.
"Anh đã từng mặc nhũng bộ quần áo này".
CHƯƠNG 18

MỤC TIÊU
TẠO NÊN SÚC MẠNH

í / o h n thây không có cách nào tự an ủi và quên nôi lo hay


hon là lao mình vào công việc. Một tháng sau chàng hoàn tất
kịch bản viết lại. Không may là Steve, anh chàng nhân viên cửa
hàng video đã phê phán gay gắt kịch bản đầu tay của chàng,
cũng không thích bản thảo thứ hai, làm cho sự tự tin của John
càng thêm suy giảm.

Rõ ràng chàng đã đi vào một lãnh vục khó hon điều chàng
tuởng rất nhiều. Như có nguôi tự cho mình là một nhà toán học
tài vì đã biết cộng các hóa đơn bán lẻ, chàng đã tự phụ rằng
chỉ cẩn ngồi xuông là đã trở thành nhà viết kịch bản rồi.

Chàng có cảm giác muôn bỏ cuộc và quay trở về công ty


Gladstone để xin làm việc lại. Dù sao chàng đã tùng là một nhân
viên xuất sắc và trung thành của công ty này trong nhiều năm.
Dĩ nhiên là chàng đã không xin nghỉ việc ở th ế thuận lợi
nhất, vì đã bỏ việc không báo trước và làm cho lão chủ mất
118 Bài học để trở thành triệu phú

m ột khách hàng quan trọng. Nhung vẫn có cơ may là lão


Glastone có thể đã quên chuyện cũ và bỏ qua mọi chuyện. ]ohn
đã tính lại sổ sách thì thây tình hình tài chính là rất nguy ngập.

Nếu thắt lung buộc bụng thì còn có thể kéo dài đuọc ba,
bôn tháng, quá lắm là năm tháng, và chàng cảm thấy một nỗi
lo sợ chua tùng có khi chàng còn là một nhân viên đuọc trả
luơng đều đặn. Chàng sợ bị chết đói theo đúng nghĩa của từ
này, sợ bị đuổi ra khỏi căn hộ vì không trả đuợc tiền nhà, sợ
mất chiếc xe Mustang yêu dâu.

Nhung rồi chàng lại nhớ đến nỗi chán chuông và đau khổ
khi còn làm việc với Glastone, và chàng tự nhủ sẽ phải làm mọi
cách để không phải trở lại. Viết một kịch bản hay không thể
khó đến như thê được! Chàng đã đọc nhiều câu chuyện về
nhũng người thành công ngay từ bước đầu, như cô hầu phòng
ở Los Angeles đã bán được kịch bản đầu tay cho Michael
Douglas lẫy hai trăm năm chục ngàn đôla. Cuối cùng đã được
dụng thành bộ phim thành công vang dội Romancing the Stone.

Vậy là có thể đuọc. Chàng cho rằng chỉ tại mình đi sai
đường. Ngồi thoải mái trên chiếc g h ế dài ua thích, một món
đồ cổ chàng mua ở cửa hiệu đồ cũ, chàng suy ngẫm về những
vân đề này, quanh chàng là các trang viết của bản thảo thứ hai
mà chàng đã quăng bừa bãi do chán nản. Chàng nhớ lại khung
cảnh kỳ lạ trong lâu đài nhà triệu phú khi ông già nói về tẩm
quan trọng của sự xác định mục tiêu.

... Hai người đang ở bãi biển sát chần vườn hồng.

"Anh định kiêm được bao nhiêu tiền với kịch bản đầu tay?"

"Cháu không biết", John đáp, thấy câu hỏi rất thực tế.
Mục tiêu tạo nên sức mạnh 119

"Vậy là sai lẩm".


"Làm sao cháu biết mình sẽ kiếm đuọc bao nhiêu khi chua
bán nó?"
"Anh sẽ không bao giò làm đuọc cái gì lẫn vói cách làm ấy.
Truớc tiên anh phải đặt cho mình một mục tiêu chính xác, trong
trường hạp này là một sô tiền cụ thể. Rồi anh dồn mọi nỗ lực
đê làm việc và đế cho tâm trí dẫn dắt anh. Truóc khi đi choi
anh phải lên kê hoạch, anh phải có địa điểm đến. Nêu không,
anh sẽ đến một noi nào đó, thường không phải là noi anh muôn
đến. Vậy hãy cho tôi biết anh tính bán kich bản đầu tiên giá
bao nhiêu?"
"Cháu không biết. Có thể là mười ngàn đôla!"
Ông già cười phá lên.
' Phải làm việc nhiều vói anh mói được. Hãy cô lên. Hãy có
một con sô nào lón hon".
"Cháu không biết. Hai mươi lăm ngàn được không?"
"Nào, đùng sợ là phải nghĩ lón. Anh có muôn làm triệu phú
không?"
"Một trăm ngàn đỏla?"

"À, khá hơn chút chút. Nhưng sao không là hai trăm năm
chục ngàn?"
'Thôi được, hai trăm năm chục ngàn"
"Anh có thực sự tin anh có thể kiếm được chừng đó không?"
"Có à, ý cháu nói... cháu biết không phải là không thể được,
vì có người đã được trả đến chừng đó cho kịch bản đầu tay,
có khi còn hơn nữa“.
120 Bài học để trở thành triệu phú

"Và anh định viết trong bao lâu?”


"Cháu chua nghĩ đến. Quan trọng đến vậy sao? cảm húng
chọt đến chợt đi khi không hạn định. Một kịch bản không thể
viết trong vài tuần lễ. Phải để cho câu chuyện chín muồi".
Lại một lần nữa ông già phá ra cười. Cái cuời của ông khó
mà bắt chuóc. Ồng cười như một đứa trẻ vừa đưạc nghe câu
chuyện khôi hài nhất thê giới.
"Anh quả là khôi hài". Ông già nói sau chuỗi cười sinh động.
Ông ngừng lời, suy nghĩ, rồi tiếp, Tôi sẽ cá vói anh".
"Đánh cá?"
"Phải anh có thây cây dù ở đằng kia không?" Ông già nói,
tay chỉ một cây dù bãi tắm màu xanh vàng cách đó khoảng
hai trăm mét, đang che nắng cho một cặp vọ chồng già.
"Có".
'Tôi cá tôi tới đó truớc anh".
"Bác muôn chạy đua vói cháu".
"Đúng vậy"
"Nhung cháu... cháu muôn nói, cháu rất tôn trọng bác nhung,
à cháu trẻ hon bác và..."
'Tôi không hỏi anh bao nhiêu tuổi, tôi hỏi anh có muôn cá
không. Anh sọ thua phải không?"
"Không" John trả lời giận dữ. "Thua, nếu bác muôn thê..."
"Được được, cá bao nhiêu? Một ngàn đôla?"
John nuốt nỗi đắng. Chàng không ngờ tiền cá cược nhiều
đến vậy. Nhung chàng đang đi vói một nhà triệu phú, mà tục
ngữ thì có câu, đi vói...
Mục tiêu tạo nên sức mạnh 121

"Được, rối", chàng nói.


Ông già dẫn chàng tói một cái lán nhỏ son màu đỏ và trắng
vui mắt, ncri khách đi tắm biển có thê thay đồ. Trong lán có
một sô phao boi, ván luót sóng, mái chèo, dù, vân vân, mọi
thứ đồ dùng cần thiết để choi đùa trên bãi. Ông già mỏ cửa,
cửa không khóa, lôi ra một cặp cà kheo và lắp vào chân rất là
khéo léo. Truóc đó ông già đã sắn quẩn lên tói bắp vế, đê lộ
ra một cặp giò đầy đặn không có một gam mõ thừa hay đuòng
gân máu - hoàn toàn không có một dấu hiệu nào của tuổi già.
Tôi xong rồi", ông già tuyên bô.
"Nhung... tôi đã không nghĩ..." John phản đôi việc ông già
đi cà kheo để chạy đua. Nhung chàng đôi ý. Có hay không có
cà kheo, không ông già bảy mươi nào lại thắng được trai trẻ
như chàng, đang thòi sung sức nhât.
"Có gì không?"
"Không, không có gì". John nói. 'Thế khi nào bác sẵn sàng"
"Một, hai, ba... chạy!" Ông già vui vẻ hô.

Và ông già xuất phát, khéo léo điều khiển cà kheo, nhảy cẫng
lên trên cát như đang cuõi trên một cái compa khổng lồ. Ban
đầu, vì ngạc nhiên, chàng tụt lại phía sau, dù chàng tin có thể
dễ dàng bắt kịp ông già. Chàng tăng tốc, nhung ông già vẫn
chạy nhanh hon như thường. Óng già đã dẫn trước khoảng chục
thước. John đã không tính tói độ mềm của cát - chân chàng lún
trong cát không thể bám vào đâu được, va chàng phải dồn hết
súc để di chuyển, trong khi ông già thì cứ như là bay trên bãi
tắm. Thất vọng điên cuồng, john vấp chân và ngầ. Chàng cô đúng
dậy và cắm đẩu chạy nhung vô ích. Chàng về thứ hai.
122 Bài học để trở thành triệu phú

vẫn đúng trên cà kheo, ông già quay mặt sang john, miệng
cười toe toét, không có vẻ gì là hết hoi cả, trong khi )ohn thì
thở hào hển.

"Một ngàn đôla”. Òng già nói vừa nhảy xuống khỏi cà kheo
và vác nó lên vai. "Anh nợ tôi một ngàn đôla"

"Cháu không chắc là..." John nói, lục soát các túi.

'Được rồi, anh có thể trả sau”.

Khi họ quay về lán để trả lại cà kheo, ông già giải thích.

"Mục tiêu giông như đôi cà kheo. Nó cho người ỏ tuổi tôi
thắng cuộc đua vói nguôi trẻ tuổi như anh. Phấn đông người
ta chỉ dùng một phấn nhỏ tiềm năng thực có của mình. Nếu
anh có m ột mục tiêu cao, anh có thê vượt qua ngoài sức
tưởng tượng. Hay nhó lấy điều này trong mọi việc anh làm.
Nhung đừng quên mỗi mục tiêu đều có hai mặt, cũng như
tôi đã không thê thắng cuộc đua nếu chỉ có một cái cà kheo.
Anh phải đặt ra một sô tiền và một giới hạn thời gian đ ể đạt
được sô tiền đó. Nếu không, thì cũng như ngồi thuyền ỏ giữa
hồ mà chỉ có một cái chèo, cứ quạt mãi ả một bên. Dù anh
có chèo mỏi tay, dù anh có ý muôn tốt đẹp nhát trên đòi,
anh cũng chỉ loanh quanh vẽ vòng. Anh cứ ỏ đó mầi một cách
vô vị. Nhưng nếu một người có một mục tiêu rõ ràng và chính
xác, một sô tiền và một thòi hạn, thì dù có kém tài hơn anh,
không chuyên cẩn bằng anh, ít học hơn anh, người ta vẫn tiên
dẩn đến mục tiêu. Còn anh và nhũng người khác thì sẽ ngạc
nhiên sao người ấy lại dẫn trước xa đến thế. Đó là điều kỳ
diệu của việc có một mục tiêu, là sức mạnh của những người
nghĩ chuyện to lớn".
Mục tiêu tạo nên sức mạnh 123

Ông già quì xuống một đầu gối và viết sô tiền đã định cho
kịch bản đầu tay của Ịohn lên trên cát: "250.000 đôla".
"Bây giờ tới anh". Ồng già nói. “Hãy viết sô lượng thời gian
anh định cho phép mình đ ể đạt được mục tiêu".
]ohn nghĩ, rồi cúi xuông viết “ba tháng".
"Không được", ông già chỉnh chàng "anh phải chọn một thời
điểm. Một thời điểm nhất định của ba tháng sau".
Ịohn tính nhanh, rồi xóa "ba tháng" đi và viết rõ ngày tháng,
việc gì rất quan trọng. Chỉ ra phía biển ông già nói "bây giò anh
phải lập đi lập lại mục tiêu của anh mỗi sáng mỗi đêm, thuòng
xuyên như sóng xô lên bãi cát, vì cuộc sông chắc chắn làm ta
quên đi mục tiêu của mình cũng như gió sẽ xóa đi nhũng gì
ta vùa viết trên cát. Đó là cách tốt nhất để cho mục tiêu của anh
trở thành một phần của bản thân anh, để thông báo mục tiêu
của anh cho tiềm thức, và tiềm thức, đưạc nuôi duõng bằng
nhũng mệnh lệnh của anh, sẽ bắt tay vào việc. Anh sẽ ngạc nhiên
về cái sức mạnh mà trí khôn bên trong của anh cung cấp cho
anh khi anh ra nhũng mệnh lệnh rõ ràng và chính xác".

"Cháu sẽ nhó". John nói.


Hai người im lặng. Khi họ quay nhìn đăm đăm ra biển, họ
bỗng nghe có tiếng la hình như là của một thiếu nữ đang lâm
nạn ả ngoài khcri xa bờ khoảng một trăm mét. Không chút chần
chừ ông già phóng ngay, ]ohn chậm hon một giây. Chàng ngạc
nhiên nhận thẵy dù không có cà kheo ông già vẫn chạy nhanh
hon chàng không chút khó khăn, cặp giò lực sĩ guồng nhanh.
Ông già xuống nước trước ]ohn, băng qua sóng thật xa rồi
chúi xuống boi về phía cô bé. Ông ôm sau lung cỏ bé và quật
124 Bài học để trở thành triệu phú

mạnh vào bờ, rồi đặt cỏ bé đang bất tỉnh trên cát. Vì cô bé
không thở được, ông già thực hiện sơ cứu ngay, nhịp nhàng
ân tay lên ngực cô bé rồi thả ra. vài giây sau cô bé mở mắt.
Vài người bộ hành trong sô đó có cha mẹ của cô bé đang
chạy về phía họ. Ngay khi thây mình ỏ lại là thừa, ông già đúng
dậy và bảo ]ohn, "Nào, đi thôi".
Rồi ông bước cli thong thả, vừa đi vừa thả ông quần xuống.
John im lặng theo sau, một lần nữa thêm nguõng mộ cặp giò
lực sĩ khỏe mạnh đến lạ lùng của ông thầy minh.
"Bác đã cứu cô bé'.
'Người ta nói rằng chỉ cứu một người cũng là cứu cả loài
người. Đó là một việc” ông già nói, "Nhưng còn một việc cao
cả hơn nữa, đó là giải phóng cho người ta, để người ta không
phải quay lại đây và chết lại lẩn nữa, như phẩn đông con người
vẫn vậy. Và khi giải phóng một người, ta giải phóng cả nhân
loại. Vì khi một nguôi được tự do, thì mệnh lệnh và bôn phận
liền ngay sau đó của họ là phải giải phóng người khác trước
khi họ đi xa, và tới lượt những nguời khác này cũng phải làm
như thế, như thê mãi. Xuyên suốt toàn bộ lịch sử thực sự, mà
theo như Nietzche nói là một chuỗi các chặng đường ngẫu nhiên
trong công cuộc tạo dụng, một nhân vật vĩ đại, có một sợi chỉ
vàng không đứt xuyên suốt từ thời hồng hoang và lịch sử thụt:
sự khác với thứ lịch sử chỉ diễn tả một cách nhàm chán - hết
chiến tranh rồi lại đói nghèo".
Một vân đề luôn làm john bận tâm ngay từ lần đầu tiên
chàng gặp ông già, vì sự việc xảy ra vừa rồi lại càng làm chàng
thêm tò mò, nên cuối cùng chàng nói, "Xin bác thứ lỗi, năm
nay bác bao nhiêu tuổi rồi?
Mục tiêu tạo nên sức mạnh 125

"Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"

"Cháu không biết. Nếu theo như cách bác chạy thì... ý cháu
nói là bác không cần cà kheo cũng thắng cháu".

'Tôi tự đặt mình vào thê bất lợi, vì không muôn làm một
người ả tuổi ba mươi như anh phải hổ thẹn".

"Vậy bác bao nhiêu tuổi?"

"Có lẽ anh không tin, tôi một trăm lẻ hai tuổi".

“Một trăm lẻ hai tuổi? Không thê được".

'Trong sô những người miền núi mà tôi xuất thân thì tôi được
coi là trẻ. Anh biết không, anh em tôi đã khám phá ra bí quyết
của tuổi trẻ. Xã hội làm đầu óc ta ngập toàn nhũng thông tin
giả về tuổi trẻ và tuổi trẻ. Ngay từ nguồn cội, con người đã được
lên chương trình đê sông đến một trăm hai mươi tuổi. Nhung
ta đã quen nghĩ một người sáu mươi tuổi là đã già rồi, dù đúng
ra người ây đang ở tuổi sung súc. Cái làm cho con người già trước
tuổi là họ không sông trong hiện tại, họ cũng không biết đua
tình yêu vào trong cuộc sông. Nhũng người biết yêu tất cả mọi
người, mọi tình huống, nhũng nguôi không lo nghĩ về tương lai
hay nặng gánh quá khứ trên vai, nhũng người đó không bao giờ
già theo đúng nghĩa của nó. Bệnh tật không ảnh hưởng đến họ
vì họ biêt sông hòa hợp, và bệnh tật chỉ là một tín hiệu gởi đến
ta mỗi khi sự hòa hợp nội tâm của ta bị xáo trộn bởi các thái
độ tâm lý không đúng. Hãy nghĩ đi. Hãy cô nhớ lại cái ngày gần
đây nhất mà anh không suy nghĩ tiêu cực, không cảm thây oán
giận một ai. Anh phải cảnh giác và biến những ý tưởng tiêu cục
thành ý nghĩ yêu thương. Hãy trở lại làm một đứa trẻ, mở rộng
vòng tay với mọi người, không thành kiến, không hận thù.
126 Bài học để trở thành triệu phú

"Dĩ nhiên có nhũng yếu tô khác khiến nhiều nguôi già trưóc
tuổi, thí dụ nhu ăn gấp đòi liều luọng cẩn thiết, thở ít hon muòi
lần cần thở, và để cho tiềm lục thục của mình ngủ quên đi".

Hai ngưòi đi ngang một đám trẻ đang xây một lâu đài trên
cát. Ông già chậm buóc quan sát. Chúng như một nhóm làm
việc, đứa thì xây tháp canh, đứa lặc lè bung nưóc để đổ vào
các hào thành ngăn nhũng kẻ xám lần tuỏng tượng.

"Nếu con nguòi sọ chết hon mọi điều, đó chỉ là vi họ chua


bao giò thục sự hạnh phúc lây một lần trong đòi, dù chỉ là hạnh
phúc trong một khoảnh khắc.
Nỗi sọ chết bắt nguồn từ uóc muôn đuọc hưỏng hạnh phúc
ít ra là một lần truóc khi xa ròi cõi thế. Vậy tại sao con nguôi
bất hạnh đến thế? Vì, như nhũng đứa trẻ, họ xây lâu đài trên
cát, đê rồi sáng mai ra ngạc nhiên thây biển đã xóa đi mọi
thành quả lao động của mình. Đừng lầm lan như họ. Hãy quay
về nội tâm khám phá ra thượng đê trong tim anh và trong tim
mọi người mà anh gặp".

Khi họ về đến lán trại, Ịohn nhìn quanh tìm chỗ chàng, noi
ông già đã viết trên cát. Ngày tháng mà ]ohn viết đã biến mất,
đã bị quét sạch bải gió. Nhung lạ lùng thay, sô tiền ông già
viết thì vẫn còn đọc đưọc rõ ràng...
CHƯƠNG 19

NUỐI TIẾC

/ x ù tiền bạc đang nhanh chóng cạn kiệt, John vẫn muôn
nghỉ ngoi vài ngày trước khi bắt tay vào bản thảo mói. Tinh thần
chàng yếu ót sau quá nhiều giò miệt mài suy nghĩ.
Trong thòi gian tưong đôi rảnh này trưóc khi tiếp tục quẩy
gánh văn chưong, chàng quyết định cần phải dứt khoát vói
hình bóng Rachel một lần rồi thôi, vì cứ dây dưa tiếc nuôi mầi
là tự g iết chính mình. Chàng thu dọn lại trong ngăn kéo của
mình tất cả những vật dụng linh tinh nhắc chàng nhó đến
nàng và tình yêu của nàng. Bức chân dung của nàng, hai chi
phiêu mà nàng không đi lãnh, chiếc trâm vàng, nhẫn cầu hôn.
Lòng chàng trĩu nặng. Chàng thành kính nghe lại lần cuôi bản
nhạc "không thể nào quên” như nghe một bản thánh ca buồn,
rồi đập võ đĩa nhạc đi.

Rốt cuộc chàng cũng đã cô quên đuọc nàng đi, và đến chiều
hôm đó ngạc nhiên thây rằng suốt hai giò liền chàng đã không
nghĩ đến nàng nữa. Chàng nhanh chóng tin rằng thê là xong,
nhung đến khi ngồi trên taxi nghe Gloria Esteían ca bản 'Here
we are" bằng giọng khàn khàn nóng bỏng thì trái tim chàng lại
128 Bài học để trở thành triệu phú

tan tác đau thương khi nhớ lại mình và Rachel đã khiêu vũ trong
tiêng nhạc này, tại sân lộ thiên của khách sạn El Campanario,
có nhà hàng ăn lộng lẫy trên sườn núi nhìn bao quát xuông vịnh
Acapulco.

Và chàng hiểu ra rằng chàng đã tự dôi mình, rằng chàng


đã không quên nàng và có lẽ là không bao giờ quên.

"Đi đâu đây, anh bạn?" anh tài xê hỏi lại lần thứ hai. Anh
tài nhìn kính chiếu hậu thây John đang khóc nên cho rằng chàng
đang bị hành thuốc.

"Đâu cũng được. Manhattan", John nói. 'Tôi muôn xem quang
cảnh”.

Cầu Brooklyn với dãy nhà chọc trời lấp lánh sáng dọc đường
chân trời của New York, vôn đã thường làm chàng say mê, hôm
nay cũng chẳng làm chàng để ý. Chàng nghĩ để Rachel đi là
một sai lầm tai hại. Chàng nghĩ không những chàng đã đánh
mất một người phụ nữ phi thường, một người yêu gợi cảm và
giàu tưởng tượng, mà còn mất đi một người lẽ ra sẽ là người
mẹ tuyệt vời cho con chàng mà chàng hằng mong muôn, và
là người bạn đời tuyệt vời của chàng nữa.

Ngồi trên taxi chạy quanh khu Manhattan, John nghĩ tới nỗi
trống vắng hiện tại của chàng. Sao mà nhớ Rachel đến thế. Khi
chàng có nàng, mọi việc sao mà tuyệt vời đến thế. Nàng tiếp
thêm sức sông cho mọi việc và mọi người. Vì không giông phần
đông nhũng người chàng đã gặp, nàng sống bằng trái tim chứ
không phải bằng cái đẩu, dù điều này có làm cho lu mò khả
năng phán đoán rất phát triển của nàng.

Chàng bỗng có một quyết định đột ngột. Chàng yêu cầu
Nuối tiếc 129

anh tài xê quay trở về khu Brooklyn, đưa anh ta địa chỉ của
Rachel, và bảo anh ghé qua nhà chàng trước đê chàng mang
theo chiếc nhẫn cầu hôn.
Chàng dứt khoát phải nói ra sự thật vói nàng, một lần rồi
thôi. Nàng sẽ tin chàng, vì tinh trạng của chàng là quá rõ. Rồi
chàng sẽ hỏi nàng, cầu khẩn nàng châp nhận lại chàng, nhung
vói điều kiện không phải là vì thương hại tấm thân tàn phê của
chàng. Có thê sông bên nàng, trong tình yêu bao la của nàng,
chàng sẽ hồi phục. Bác sĩ đã chang nói chàng có thể thuyên
giảm, dù ông ta không chắc, trong một tháng, sáu tháng, một
năm là gì...
Vì tình yêu của Rachel chàng có thể vượt qua thử thách này
dễ dàng hơn nhiều, vì phải chăng nỗi bát hạnh thực sự của
chàng, địa ngục thật sự của chàng, là phải sông xa người mình
yêu dâu nhât đời.
Chàng bảo tài x ế đậu bên kia đường của nhà nàng và đợi.
Tim chàng đã đập thình thịch khi nghĩ tới việc đuợc thầy nàng
lần nữa, đuợc nói chuyện với nàng.

'Anh có biết đồng hồ của xe đã nhảy tới bôn muơi hai đô


la rồi không?". Anh tài xê hỏi, sợ John lại đôi ỷ và sợ mình
không đuọc trả tiền, dù anh ta không tin một người ngồi xe
lăn có thể trôn chạy được.

Tôi trả anh báy giờ", )ohn nói, đưa ra tờ năm chục đô.
"Được mà, anh không cần trả trước", anh tài x ế phản đối, tuy
không giẵu được vẻ nhẹ nhõm của mình.
Khi ]ohn cất bóp tiền vào túi thì chàng trông thây Rachel
buớc ra khỏi nhà với một người đàn ông rất lịch sự ở độ tuổi
130 Bài học để trở thành triệu phú

bốn mươi. Đó là Louis Renault, một luật sư gốc Pháp đã hành


nghề ả New York được mầy năm nay. Anh ta đã theo đuổi
Rachel từ lâu truóc khi nàng gặp John. Anh ta đã thoái hôn với
một góa phụ rất giàu để theo đuổi nàng, mặc dù Rachel vì lý
do tuổi tác - anh ta gần gấp đôi tuổi nàng - đã luôn luôn nhã
nhặn từ chối làm vọ anh ta và chỉ coi anh ta như là bạn.

Khi John bỏ roi nàng thật bất ngờ, Louis Renault đã chò sẵn
đó. Anh ta đã ra tay giúp đõ nàng, đã tỏ ra chiều chuộng tử
tê vói nàng, nên cuối cùng nàng đã không còn dè dặt nữa và
chấp nhận đề nghị của anh ta.

John nhó ngay cái lần chàng gọi điện cho nàng nhung không
nói đuọc gì vì ngại ngùng. Chắc là nàng đã nhắc đến tên cái
anh Louis này, vì nàng tưởng anh ta gọi trêu nàng.

Ịohn không tin ỏ mắt mình. Chàng cảm thấy bị chạm tự ái


vì nàng đã chọn một người không nhũng già hon nhiều mà còn
giàu hon nhiều đ ể thay cho chàng. Anh ta đang giúp nàng
bưóc vào chiếc xe mui trần lộng lẫy.

Nàng đã không bỏ phí thời gian, Ịohn đang cay thầm nghĩ.
Rồi chàng tự nhủ lòng rằng chàng là thẳng ngu mói nghĩ như
vậy, rằng chính chàng đã bỏ nàng đột ngột và độc đoán, chính
chàng đã đuổi việc nàng, khiến cho nàng suy sụp thảm hại.
Nàng có toàn quyền xây dựng lại cuộc đòi vói bất cứ ai thích
họp không cần hỏi ý chàng. Chàng có hỏi nàng nghĩ gì truóc
khi bỏ roi nàng, đuổi việc nàng không? Không. Nói đơn giản
chính chàng đã tạo ra nỗi bất hạnh của chàng, và bây giờ chàng
đang nhận quả đắng.

Rachel tuy có hơi nặng nề hơn, nhung vẫn còn rất đẹp,
Nuối tiếc 131

Ịohn nhìn họ buóc lên xe và lái đi. Louis Renault quay sang
nàng và chắc đã nói gì ngộ nghĩnh, vì Rachel đã phá lên cuòi
và đặt tay lên vai anh ta, một cử chỉ làm cho tim John lại thêm
đau nhói.

Cảnh ây rõ ràng nói lên rằng Rachel đã bắt đẩu cuộc đời
mới, răng nàng đã đủ súc vuợt qua sự chia ly. Chàng bỗng cảm
nhận đã mất nàng mãi mãi. Chàng bảo anh tài xê đua mình
về nhà, lòng buồn nặng trĩu.
CHƯƠNG 20

GIÁ TRỊ
CỦA LÒNG KIÊN TRÌ

c/ rỏ về nhà, John buồn bã cất chiếc nhẫn cầu hôn vào tủ


nơi đụng các kỷ niệm về Rachel, rồi ngồi xuông truóc bông
hồng của mình, đọc nhũng câu thần chú của ông già triệu phú.
Chàng nghĩ về buổi nói chuyện trên bãi biển và kết luận rằng
một trong những lý do khiến chàng thất bại khỉ viết một kich
bản hay - và một điều kiện thiết yếu đê bán đuọc kịch bản -
là do chàng đã không tự đặt ra một mục tiêu tài chính rõ rệt.

Sau khi suy nghĩ nhanh, chàng quyết định ở múc hai trăm
năm mươi ngàn đôla. Chàng đưa con sô đó vào câu thần chú
lặp đi lặp lại thật nhiều lần.
Đêm đó, lại ngồi trước một đóa hồng, chàng tập trung và
nói lên một trăm lẩn rằng chàng sẽ kiếm hai trăm năm mươi
ngàn đôla từ việc bán kịch bản, trước thời hạn ba tháng. Chàng
cẩn thận đề rõ ngày tháng thực hiện như thầy chàng đã dạy
trên bầi biển.
Chàng chọn thời hạn là ba tháng vì lẩn này chàng quyết chí
Giá trị của lòng kiên trì 133

phải thành công. Rồi chàng ngủ thiếp đi, con sô to lờn này nhảy
múa trước mắt. Chàng van nài tiềm thúc, mà chàng đặt tên là
Sam, gọi hứng cho chàng viết được bản thảo thứ ba cũng là
bản cuôi cùng của kich bản.

Sáng hôm sau chàng tỉnh dậy, cảm thây phấn chấn. Khi bước
ra khỏi giuòng, chợt một ý nảy ra trong đẩu. Duờng như lúc
chàng ngủ, anh chàng Sam của tiềm thúc đã cây vào đầu chàng
một ý, muôn viết thành công, phải đọc các kịch bản đã thành
công. Ông già cũng đã từng dạy rằng thành công có thê học
theo lôi bắt chước, bằng cách đê cho đẩu óc mình thấm nhuần
nhũng phương pháp và nguyên tắc mà người khác đã dùng đê
thành công.

Chàng nhớ lại cảnh tượng trong vườn hồng, khi ông già triệu
phú giải thích cách mà phần lớn các nhà triệu phú có thể đoán
biết tại sao một bông hồng nào đó đã lớn vượt trội các bông
khác, dù cùng chung một giông.

Chàng phải đê ý nhiều hơn đến chi tiết, đến những nguyên
tắc bí mật giúp chàng thành công như một sô ít các nhà viết
kịch bản và đạo diễn lòn.

Chợt một ỷ tưởng lóe lên. Chàng cười mãn nguyện vì ý này
đúng là do ông thần tiềm thức Sam gợi ý. Chàng quyết định
thuê một trăm kịch bản thành công nhất trong hai mươi năm
trở lại đây để xem .

"Không đánh mà thắng là thành công lớn nhầt của người cầm
quân". Lời của Tôn Tử trong chúc thư của nhà triệu phú. Nhớ
lại những câu khôn ngoan này, John tin rằng sai lầm của chàng
là xung trận mà không chuẩn bị. Nêu làm quen với những bộ
134 Bài học để trở thành triệu phú

phim nổi tiếng, kẻ thù của chàng, chàng có thể viết kich bản
có định hướng hơn. Chàng tin mình có thể thực hiện được mọi
việc khi có kế hoạch rõ ràng.

Chàng là người đầu tiên vào cửa hiệu video. Chàng tâm sự
với Steve về kê hoạch của mình, và do vận may ngẫu nhiên
xảy ra với những kẻ không tin ở điều kỳ diệu hoặc không tin
ở trí khôn của chính mình, Steve lập tức lôi ra bản sao tạp chí
P rem iere M agazine một ấn bản tình cờ có liệt kê danh sách một
trăm phim bán chạy nhất trong hai chục năm qua.

Suốt hai tuần lễ sau đó, Ịohn xem mỗi ngày bảy phim mà
chàng ngẫu nhiên mượn được theo danh sách cho đến hết,
ngoại trừ phim cổ điển nổi tiếng Casablanca mà theo ý Steve
và ]ohn cũng đồng ý ngay, là bộ phim hay nhât.

Hàng ngày Steve đổi bảy cuôn phim cho john. Steve rất ngạc
nhiên về quyết tâm học hỏi của John.

Sông như một ẩn sĩ, suốt ngày John ngồi dán mắt vào màn
hình TV. Không chỉ xem, chàng còn ghi chép bằng bút chì và
phân tích ý.

Mỗi khi có cảnh làm chàng phải cười hay khóc, chàng đều
tự tìm hiểu nguyên nhân. Chàng xem đi xem lại cảnh đó cho
đến khi hiểu được nguồn cơn cảm xúc, hiểu được đạo diễn đã
bật sợi dây tình cảm nào mà nó rung động được chàng, nâng
hồn chàng lên cao.

Càng xem nhiều phim, chàng càng hình dung rõ nét được
một kiểu mẫu chung. Chàng thấy được những nguyên tắc,
những hằng sô, nhũng đặc trung chung nhất của các bộ phim
hay. Chàng cũng biết không phải chỉ theo đúng các qui luật
Giá trị của lòng kiên trì 135

là đuợc, mà người viết kịch bản còn phải thông minh, sáng tạo,
hài hước, và trên hết, biết gây cảm xúc.
Chàng đã khám phá ra rất nhiều qui luật sáng tác mà chàng
hoàn toàn không biết truóc đầy. Ông già triệu phú rất đúng,
một bộ óc biết quan sát, đuọc khoi động bởi một mục tiêu nhất
định, có thể thây đuọc những gì mà các bộ óc lo đãng hoặc
thiếu động cơ không thây được. Tập trung là chìa khóa của
thành công, trong mọi lãnh vục hoạt động. Trái tim chàng đã
mở ra vì chàng đã quá đau khô khi mất Rachel. Chàng bắt đầu
suy nghĩ bằng trái tim, cảm giác bằng cái đẩu. Chàng đã trở
thành một nghệ sĩ.

Nghiên cúu xong một trăm bộ phim, chàng bắt tay viết bản
thứ ba của kịch bản. Trong niềm hímg khởi say sua, chàng cảm
thây sự tập trung của mình càng ngày càng tiến bộ. Đôi chân
liệt dường như bù lại cho chàng đôi cánh bay bổng của tâm hồn,
đua chàng lên nhũng đỉnh cao của tuỏng tượng chua tùng thây.
Chàng lại nhớ có lần ông triệu phú già nói về sự quan trọng
của khả năng giữ cho thân xác bất động. "Vân đề lớn nhát mà
con người gặp phải", ông già trích dẫn câu nói của Pascal, "là
không thê ngồi yên trong phòng một mình". john đang trên
đường khám phá tính xác thực của câu nói này, khi chàng cảm
nhận được cái sức mạnh ẩn tàng trong sự tĩnh lặng.

Đôi khi chàng trải qua mười lăm hai mươi phút trong trạng
thái tập trung sâu lắng đến nỗi làm chàng sợ hầi vội vã thoát
ra. Có đôi lúc bị cuốn hút vào công việc chàng đã quên là mình
đang làm gì, mình là ai. Hơn một lần khách viếng thường xuyên
của chàng lúc này là con chim xanh đã làm chàng giật mình
thức tỉnh khi nó sà xuống bậu cửa sổ đòi ăn.
136 Bài học để trở thành triệu phú

Chàng bắt đẩu có nhũng tia chớp ngẫu húng thuờng xuyên
hơn. Trí nhớ của chàng trở nên trong trẻo như pha lê, chính xác
như ảo giác. Bức tranh của nhũng sự việc mới xảy ra mấy tháng
nay cũng như đã xảy ra từ nhũng quá khứ xa xăm đang lướt
qua tâm trí chàng, rõ ràng tách bạch đến kinh ngạc.
Nhũng trạng thái này làm chàng phấn khỏi, niềm vui tràn ngập
trong lòng. Chàng có ắn tuọng, thậm chí chắc chắn rằng chàng đang
khám phá một phần của con nguòi chàng mà bâỹ lâu nay chàng
không biết, nó sáng sủa hon, rộng lón hon cách chàng thuòng sống
và suy nghĩ truóc kia. Cứ như thể tất cả năng lục của chàng, năng
lục của tình yêu chàng dành cho Rachel mặc dù xa cách, và năng
lục thể xác mà sự tật nguyền đã giam giừ lại, tất cả nhũng năng
lục ây đã đuọc biến đổi, cải hoàn, và tập trung trong đầu chàng:
khi một cánh của đóng lại, cánh của khác mở ra.
Ban đêm sau một ngày dài làm việc đôi khi đến mười lăm
giờ, chàng thường phát cười điên dại làm hàng xóm đâm lo.
Đôi lúc chàng cảm nhận được sự bình an sâu xa ở trong lòng
và một sự mần nguyện tột cùng khiến chàng nghĩ nếu có phải
chết ngay lúc đó chàng cũng không hối tiếc.
Sau hai tháng ruỡi, chàng đã viết lại xong kịch bản. Trong
lòng thắc thỏm, chàng vội đến cửa hàng video đ ể đưa cho
Steve một bản. Nửa đêm Steve gọi điện cho ]ohn và nói rằng
chàng đã bị kịch bản cuôn hút hoàn toàn và đã đọc liền một
mạch từ đầu đến cuối.
"Đây là bản thảo hay nhất tôi được đọc trong năm. Nó là
một cái gì đó rất hay, dù tôi đã biết trước cốt truyện. Chắc chắn
anh có thể bán được khối tiền. Hãy gởi ngay tới máy nhà đại
lý và đạo diễn đi”.
Giá trị của lòng kiên trì 137

John theo lời khuyên của Steve về sao ra một chục bản rồi
gửi cho các hang phim lớn nhất ả Hollyvvood. Một tháng ruỡi
sau chàng nhận được bức thư từ chòi cuối cùng. Tâm hồn chàng
như hoang phế. Không phải chỉ có sự thât bại làm chàng ngạc
nhiên, vì chàng đã hết sức tự tin khi gỏi kịch bản đi. Chàng
cũng đã tính toán lại tài chánh và thây rằng đang ỏ múc nguy
ngập. Chàng chỉ đủ tiền để sông vài tuần lễ, một tháng là cùng.

Thêm một lần chàng đổ lỗi cho ông già triệu phú. Tất cả
nhũng nguyên tắc tốt đẹp của ông già chỉ là đồ bỏ. Ông già
là lão lang băm, và John đã bị lừa. Làm gi có những quy luật
và nguyên tắc bí quyết trên đòi này. Tất cả là hỗn mang, phi
lý và tàn bạo, mà John đã ngây tho tin tưởng ngược lại.

John lên giường trong nỗi chán nản. Đêm đó chàng mo một
giấc mo lạ.
... Chàng đang ngồi trong x e lăn trên đỉnh dãy Grand
Canyon. Giông bão sâm sé t lại vang trời, cuồng phong xua
máy đen dồn dập. Chàng cô quay xe lại đê về nhà nhung
đành bất lực. Chàng càng tức giận hon khi những giọt mưa
âm bắt đẩu rơi làm ướt đẫm mặt mũi và quần áo chàng.

Khi quay ngoái lại xem có tảng đá hay vệt bánh xe nào làm
chàng không lăn xe đi được hay không, thì ngạc nhiên thay sau
lưng chàng là một mảng trời xanh trong kỳ diệu dường như
đang chuyển động. Thực t ế là quả cầu xanh ây đang tiến nhanh
về hướng chàng, rọi một cột ánh sáng lên mặt đất ở phía dưới.

]ohn nhanh chóng nhận ra cột sáng đó bao phủ quanh ông
già triệu phú, cũng đang ngồi xe lăn, an toàn trong giông bão.
Ông già đến bên chàng mỉm cuời bình an và hoàn toàn khô ráo.
138 Bài học để trở thành triệu phú

"Anh khỏe chứ" ông già hỏi.

Tệ" John đáp.


'Tôi nghĩ anh cần ít dầu gội đầu".

Và từ túi chiếc áo khoác tồi tàn mà ông già đã mặc từ quảng


truòng Times, ông lôi ra một chai nuóc màu vàng bóng lộn,
bóng hon bất cứ loại dầu gội đẩu thông thuờng nào. Chất nuớc
ấy lấp lánh như có trong nó hàng ngàn ngôi sao nhỏ. Ông già
mỏ nắp và xôi tất cả lên tóc John, rồi ông già lây tay vò mạnh,
tạo ra một núi bọt.

john bỗng cảm giác năng lục diệu kỳ đang thẩm thấu vào
chàng, lan rộng từ đầu xuống chân, làm chàng tràn ngập bình
an và vui sướng. Một cảm giác tê dại dễ chịu dần dần ngự tri,
và chàng cảm thấy thích ngồi như vậy đến suốt đời.

"Khi anh nghĩ tất cả đã hết thì mọi việc mói thục bắt đầu", ông
già nói, cuồng nhiệt vò đầu John. "Khi anh từ bỏ cái tôi nhỏ bé
của anh, khi anh nhận ra rằng tất cả nhũng gì làm cho anh hạnh
phúc đều là vô dụng và vô ích, thì cái tôi siêu việt trong anh mói
bắt đầu hiện ra như mặt tròi, và anh có thể đuọc hưởng án sủng
thánh thiện. Anh nọ tôi muôi bảy đô la tiền dầu gội đầu".

"Mười bảy đô la?"

"Đùa chút thôi" ông già nói. Óng thôi vò đẩu John. "Chính
anh đã cho anh tiền thuôc ây chứ không phải là tôi. Nhung hãy
cho tôi biết làm thê nào mà anh lại chưa bán đuọc kịch bản?"

"Cháu không biết".

"Anh có thục sự tin rằng anh có thể bán được không?"

"Có".
Giá trị của lòng kiên trì 139

"Anh chắc chứ?"


"Chắc"
"Nêu anh thục sự có lòng tin, anh có thể làm mọi điều".
"Cháu thục sự có lòng tin".

"Vậy thì hãy chúng minh xem . Nếu anh thục sự có lòng tin,
nêu anh có thê làm mọi việc, anh có thể gieo mình xuống bò
đá mà không biết sợ hãi là gì".
"À... ý cháu nói... bác có nghĩ bác nói hơi quá không, cháu...".
"Anh có niềm tin hay không?"
"Có"
"Vậy thì hãy chứng minh đi".

Do dự một lát, dù biết việc này là điên rồi, ]ohn vẫn cảm
thấy không thể thôi lui đuọc, nên chàng lăn mạnh chiếc xe lăn
về phía bờ vực, dùng hết sức mạnh tự nhủ nhiều lần rằng
chàng có thê làm chiếc xe lăn bay đuọc.
Và ngạc nhiên thay, chàng đã bay. Chiếc xe lăn lao vào
khoảng hư vô, nhung thay vì rớt xuống thì nó lại nổi bồng bềnh,
như thể nhẹ hơn không khí. Ngạc nhiên đến ngây ngất vì cảm
giác mình bay được như chim, )ohn nhìn xuống hẻm vực Grand
Canyon bên dưới. Cơn bão đã dịu, và vắt ngang chân trời là
một dải cẩu vồng tráng lệ.

Rồi một nỗi nghi ngờ xâm chiếm, và niềm tin của chàng
dao động. Việc xảy ra là không thê được. Không ai có thể bay
mà không có động cơ hỗ trợ.
Bất thình lình, như một chiếc máy bay mất động cơ hoặc
gãy cánh, chàng rơi thẳng xuống. Chàng hét lên kêu cứu một
140 Bài học để trở thành triệu phú

cách tuyệt vọng truóc viễn cảnh cái chết đang chờ ở bên duói.
May quá, chàng kịp hiểu nguyên do. Chàng đã mất niềm tin,
và như thế là mất đi súc mạnh kỳ diệu của minh. Chàng lập tức
đọc thầm câu 'Tôi biết bay, tôi biết bay” nhiều lần trong trí.
Như là ảo thuật, chàng thây mình được nâng lên không
trung - chàng lại đang bay. Chàng phá lên cười mãn nguyện.
Ông già triệu phú lại đến bên chàng như một máy bay bay cặp.
"Anh thây không, đâu có gì khó. Chỉ cần anh tin. Nào, đùa
vui một chút nhé!"
Xe lăn của ông già tăng tỗc. John tập trung và đuổi kip theo sau.
"Hãy nhó, anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh thực sự
tin rằng anh có thể làm được".

"Cháu sẽ nhớ"
'Tôi đi đây. Tôi có việc phải đi".
Ỏng già lại tăng tốc. John cô theo nhung không kịp. Trong
phút chốc ông già mất dạng, dù John van còn nghe được tiếng
ông nói, như thê được tăng âm. Tiếng ông tràn ngập không
trung, lặp lại những điều ông đã nói khi chia tay ở lâu đài Long
lsland: "Anh sẽ thành công. Đừng bao giờ đầu hàng. Đừng bao
giờ! Đừng bao giờ!" Và ]ohn cảm giác như có một dòng điện
chạy khắp châu thân, kích thích con người chàng.
Tiếng ông già tiếp tục. "Mỗi ngày là ngày đầu tiên của chuỗi
ngày còn lại trên đòi. Hãy tập quên đi nhũng thất bại đã qua
- hay đúng hơn, hầy tập quên di nỗi thất vọng, sự u sầu mà
nó gây ra, và hầy giữ lại những bài học của nó. Hãy tự nhủ
mỗi thất bại ta gặp phải là một thất bại được bót đi trong
tương lai, khi mà ta học được bài học mà nó muôn dạy ta.
Giá trị của lòng kiên trì 141

"Vì vậy mặc dù nghe có vẻ nghịch lý, mỗi thất bại thục ra
lại đem anh đến gần mục tiêu hon. Thất bại trở thành súc mạnh
của anh, là một mặt của thành công trong tuông lai. Đó là cái
giá anh phải trả. Hãy nuôi duõng trong anh khả năng quên đi
nhũng thất vọng đã qua. Hãy xóa sạch nó đi. Cuộc đòi của anh
mỗi ngày mỗi mói. Quyết tâm của anh mỗi ngày một mạnh, và
anh tiến dần đến thành công chưa từng mo uóc. Hãy kiên trì.

“Kiên trì sẽ giúp anh vuọt trỏ ngại. Trong kiên trì có ẩn chứa
vị thẩn thật sự của anh. Nó là bằng chừng tôi hậu của tình yêu
đích thục của anh đôi vói mọi việc anh làm. Nêu anh thực sự
yêu việc mình làm, nếu anh cảm thấy nỗi dam mê cháy bỏng
đô! vói việc mình làm thì kinh nghiệm sẽ phong phú thêm,
không việc gì anh làm mà thất bại cả.
“Mọi việc anh nếm trải đều có mục đích dạy anh một điều
gì. Thất bại chỉ có trong mắt nhũng nguôi bình thuờng. Lầm lôi
và vâp ngầ chẳng có gì là đáng xấu hổ cả. Ngay cà Chúa Jesus
cũng ngầ ba lần khi vác thánh giá. Nhung môi lần váp té là một
lần anh phải đúng dậy, đúng dậy bằng cả súc mạnh của lý tưởng
kiên định, dù có nghe tiếng cuời nhạo ỏ chung quanh của bạn
bè hay của gia đình anh. Họ đuọc sinh ra là đê giúp đõ anh.
"Mỗi lần anh thất bại là một lẩn tính cách của anh mạnh mẽ
hon, tâm hồn anh cúng cáp hon. Anh càng ngày càng làm chủ
sô phận của mình, vì như Heraclitus đã nói "Cá tính là sô phận".
"Mỗi thất bại lại triệt tiêu một sô nhũng khiếm khuyết của
cá tính. Anh càng kiên nhẵn châp nhận thất bại, anh càng tiến
hóa, vì kiên nhẵn và khiêm tôn là nhũng đúc tính của nguòi
vĩ đại. Anh tự biết thất bại này chỉ là một bậc đá, và khi đã
leo lên hết các bậc đá, anh sẽ buóc vào cánh đồng bao la của
142 Bài học để trở thành triệu phú

thành công, noi mà những gì anh gặt hái sẽ to lón hon gấp
trăm lần anh hằng tuỏng, vì anh đã cho mà không đòi đáp trả,
và ai đã cho đi mà không đòi đuọc đáp trả sẽ đuọc tuỏng
thuỏng lón lao hon rất nhiều lần.

Hãy luôn luôn giữ tầm nhìn cao cả về mục tiêu của mình,
tầm nhìn về một cánh đồng bao la đầy hoa trái và trí khôn của
cải, noi linh hồn anh đuọc nghỉ ngoi tuyệt vòi, vì nó sẽ chọn
noi đây mai mãi. Hãy chứng minh sự cao thuọng của tình yêu,
sự chân thành của uóc muôn, và sự to lón của niềm tin vào sứ
mạng của mình. Hãy biết rằng anh là bất tử. Đùng bao giò nản
lòng. Đừng bao giò. Đùng bao giò..."
CHƯƠNG 21

VÀO cuộc

C7~áng hôm sau John thúc dậy vói lòng can đảm mới. Những
lời nói hăng say của ông già triệu phú vang vọng mầi trong
tâm trí chàng "Anh sẽ thành công!" Chàng nhớ lại giấc mơ lạ
lùng đêm truớc, nhớ ỉạl cái niềm tin đã cho phép chàng bay
trên tròi trong chiếc xe lăn.
Niền tin! Chàng phải có niềm tin, niềm tin vũng vàng như
sắt thép, rằng chàng sẽ bán được kịch bản.

Chàng phải kiên trì. Một vài tuần, một vài tháng có là bao
so vói cả cuộc đòi? Khi thành công rồi, chàng sẽ nhanh chóng
quên đi bao nỗi cục nhọc đã qua. Chàng nhẩm tính lại tiền bạc.
Chỉ đủ dùng cho một hai tuần nữa là cùng.

Lòng chàng canh cánh nỗi lo. Chàng đa làm đủ cách đê bán
đuọc kịch bản chua? Lẩn dỏ chồng thư từ chổi, chàng phân tích
lại tCmg lá thư, và thây có vài lá không phải là từ chói thẳng
thừng. Có một vài hãng phim chỉ gửi thư cám on chàng đã gửi
kịch bản, và còn giải thích họ không thể quyết định gì đôi vói
nhũng tài liệu gủi đến không rõ yêu cầu.
144 Bài học để trở thành triệu phú

Như vậy nghĩa là các hãng phim này chưa đọc kịch bản.
Nghĩa là họ không thể chối từ vì ngay từ đầu họ đã không xác
nhận nó. Có sự khác biệt với trường hợp từ chối thẳng, nghĩa
là có hy vọng. Dầu sao đó chỉ là theo như ]ohn thấy. Nhung
làm thế nào đê vượt qua đưọc cái rào cản của sự thờ ơ này?
Chàng nên áp dụng sách lược nào?

Chàng không quen biết gi trong giới điện ảnh. Dĩ nhiên


chàng có thể đến gõ cửa tùng nhà, nhưng với chiếc xe lăn chắc
là không thể gây ấn tượng tốt đẹp đưạc. Chàng lăn xe loanh
quanh trong phòng, cho rằng đi lại như thê sẽ giúp chàng động
não lên và tìm ra vài ý. Nhung cũng không nghĩ ra điều gì.

Khi lăn xe ngang cửa tủ quẩn áo đê mả, chàng để ý thấy


đôi giẩy đê cao mà công ty giầy Cooper tặng chàng làm mẫu
khi chàng đang lên kế hoạch quảng cáo cho họ. Không hiểu
sao chàng cúi nhặt đôi giấy lên, nhìn nó một hồi, thưởng thức
sự khéo léo của ngưòi thọ và phẩm chât tốt của da. Chàng
lặp đi lặp lại trong đẩu rằng chàng chỉ cần đặt được chân vào
nguỡng cửa của một hãng phim ỏ Hollyvvood và bỗng run lên
vì nảy ra một ý. Đặt chần vào cửa... dĩ nhiên rồi! Sao không
làm thê nhỉ?

Nửa giò sau một chiếc xe đã đậu trước cửa nhà chàng, đem
đi một gói hàng mà chàng gủi cho một hãng phim mà chàng
thây thích nhất. Gói hàng được gói giây đỏ rực và thắt ru-ban
đỏ, trong có kịch bản của chàng và đôi giày hiệu Cooper và
một hàng chữ: "Làm cách nào để đặt chân vào nguõng cửa!".

Chàng chắp tay hy vọng. Chàng cầu nguyện, vùa lo âu vùa


phấn chân. Hai ngày liền chàng không ra khỏi nhà, chờ đại một
Vào cuộc 145

cú điện thoại hoặc một lá thư. Nhung không có gì xảy ra cả. Hai
tuần sau, chàng đã sắp hết hy vọng thì điện thoại reo. Chàng
vội vã nhấc máy, giọng một phụ nữ lạ hỏi gặp John Blake.
Tôi nghe".
"Ông Ivanovitch muôn nói chuyện vói ông".
Chàng nín thỏ chò đại.

"Ông Blake phải không?" Một giọng nói đầy nghị lục cất lên.
Vâng, thưa ông"

'Tôi nhận được gói quà nhỏ của ông mây hôm trước. Thông
minh lắm! Rất thông minh! Tôi đã đọc bản thảo của ông. Tôi
muôn có một đề nghị. Ông có thể ghé văn phòng tôi sáng mai
được không?

"Vâng, được".

"Cô thư ký của tôi sẽ sắp xếp chi tiết".


Ịohn được chuyển nói chuyện vói cô thư ký. Sau khi xem
lại lịch làm việc đầy kín của ông chủ, cuối cùng cô ây đã bô
trí cho John vào ba giò chiều hôm sau.

'O, ngày mai thì hcri kẹt", John nói. 'Tôi đang sông ỏ New
York, cô biết đấy, và tôi cũng có nhiều việc đã lên lịch trong
mây ngày này".

'Tôi khuyên ông nên chọn gặp mặt vào ba giò chiều mai"
cô thư ký đáp lòi. "Ông chủ của tôi rất bận. Có hàng trăm người
muôn được bước vào văn phòng của ông. Ổng ta cũng phải
ròi Los Angeles vài tuần lễ vào ngày môt, sạ đại lúc ông ấy
quay về sẽ có mây chục vụ mới nữa rồi. Ông ấy có thể sẽ quên
bẵng kịch bản của ông".
146 Bài học để trở thành triệu phú

'Tôi rõ. Cám ơn cô đã nói với tôi điều này, thưa cô..."
"Cô Ford. Chắc ông không quen cách làm việc ở Hollyvvood
này, phải không ông Blake?”

"Thú thực là không"

"Vậy xin chúc mừng ông đến với chúng tôi".

"Cám ơn cô. Hẹn gặp cô ngày mai, lúc ba giờ".

"Vâng, ồ còn m ột v iệ c nữa - Xin đến đúng giờ. Ông


Ivanovitch rất ghét đợi chờ".

'Tôi sẽ đúng giờ. Cám ơn".

Và chàng gác máy. Cứ như là mơ. Chàng đã thành công;


cuối cùng chàng sẽ bán được kịch bản. Đầ đến lúc rồi! Lẽ ra
mây ngày nữa chàng sẽ phải đi tìm việc làm và gác lại ước
mơ viết kịch bản. Chàng phải tính nhanh. Đê đến được Los
Angeles lúc ba giờ chiều mai chàng phải đáp máy bay trong
nội ngày hôm nay.
Chàng lập tức soạn đồ, chỉ mang theo những gì thật cẩn
thiết. Chàng mặc bộ quần áo đẹp nhất, thắt chiếc cà vạt của
cha chàng để lây hên. Sau đó chàng gọi taxi ra phi trường, đến
ngay quầy vé đầu tiên và hỏi chuyến bay đi Los Angeles.

"Có chuyến bay khởi hành nửa giờ chiều".

“Nửa giờ! Thật tuyệt. Tôi lấy vé".


"Vâng, giá vé một ngàn tám trăm đôla".

"Một ngàn tám trăm đôla!"

“Chỉ còn vé hạng nhất, thua ông"

"Còn chuyên bay tới?"


Vào cuộc 147

"Còn chuyên bay năm giờ chiều, nhung đã hết vé. Óng...
à, còn một vé giờ chót. Nếu ông chịu khó đợi có thể có người
bỏ vé, nhưng hiện giờ thì không có gì khác".
"Còn ngày mai?”

"Ngày mai, để xem, tôi có chuyên bay mới một giò sáng,
nhung cũng đẩy rồi. Ngoài ra, nếu ông đợi đến cuôi tuần thì
sẽ còn vé cho một sô chuyến bay”.

Tôi biết, tôi..."

Sau khi đi hỏi một vòng các hầng hàng không khác nhung
không có kết quả - Họ chỉ còn vé hạng nhât, nhung còn mắc
hcrn nữa - Ịohn đành phải quay về hãng đầu tiên. Chàng dứt
khoát phải đi hôm nay. Chàng ngập ngùng, rồi thu hết can đảm
bước đến quầy vé và chìa ra thẻ Visa. Dầu sao, chỉ ngày mai
thôi, hay quá lắm là ít ngày nữa thôi, chàng sẽ có vài trăm ngàn
đôla, vậy thi suy nghĩ nhỏ nhặt và bủn xỉn làm gì?

Tôi lây vé hạng nhất" chàng nói.


"Vâng thưa ông". Người nhân viên nói, và nhận thẻ tín dụng
của chàng. Cô ây tính giá và cộng thuế, và gọi xin xác nhận
thẻ của chàng. Thẻ bị từ chối thanh toán.

"Rất tiếc, thua ông. Ông có thẻ khác không?"

Ịohn biết thẻ của mình "quá hạn" rồi, nhưng cũng cứ đưa
thử thẻ Master ra. Cũng không tiến bộ gì hon thẻ Visa. Cô nhân
viên bôi rôi nhìn chàng.

"Gan đây có máy trả tiền tự động không?" john hỏi.

Cô ta chỉ đường và nhìn theo chàng lăn xe đi, khó tin rằng
chàng đáp được chuyên bay ngày hôm nay, và đoán chắc rằng
148 Bài học để trở thành triệu phú

chàng không đủ tiền đê mua một vé hạng nhất. Lại thêm một
kẻ mơ mộng nữa ở trong thành phô New York này...
John lo lắng lăn vội đến máy trả tiền, hy vọng có một sô
chi phiếu chàng đã phát hành chua đuọc đem lãnh tiền. Thần
may mắn đã ở bên chàng. Chàng còn 1.914,25 đôla trong tài
khoản. Nêu rút sô tiền cẩn để mua vé hạng nhất ra thi chàng
chỉ còn lại một trăm đôla, bằng với sô tiền trước khi ông già
triệu phú cho chàng hai muơi lăm ngàn đôla. Chàng lại quay
về khởi điểm - Có điều còn tệ hơn, vì có thể chàng không bán
đuọc kịch bản, và chàng còn chua trả tiền thuê nhà. Nhung không
thể quay đẩu đuọc nữa rồi. Chàng làm lệnh rút một nghìn chín
trăm đôla. Cái máy trả lời tối đa chỉ rút đuọc nám trăm đôla mỗi
ngày. Rõ khỉ! Chàng cần thêm một ngàn ba trăm đôla. Dầu sao
chàng vẫn rút năm trăm đô, rồi lại ra lệnh rút thêm năm trăm
đô nũa. Cái máy thông báo chàng đã rút hết định múc trong ngày
rồi. Làm gì đây? Chàng liếc nhìn đồng hồ phi trường. Thời gian
vàng bạc đang nhích dần. Nếu không tìm ra sô tiền còn thiếu
chàng sẽ lỡ chuyến bay, sẽ lỡ cuộc hẹn với nhà sản xuất Hol-
lyvvood, sẽ lỡ hợp đồng của cả đòi chàng. Chàng xới tung đồ
đạc đem theo xem có cuốn chi phiếu không. Không có. Khổ
thân! Thật là không đúng ngày rồi. Chàng lăn xe đi từ từ về phía
quầy vé, thẫn thờ. Rồi chàng thây một cái gì ở quầy đổi tiền làm
sống lại hy vọng. Một tờ áp phích của Cirrus. Thẻ tín dụng của
chàng nằm trong hệ thống Cirrus. Chàng vội vã lại quầy, đút thẻ
vào, và hỏi lãnh một ngàn ba trăm đôla.

Tiền USD?”
"Vâng"

"Được, xin đợi một lát". Người nhân viên kiểm tra thẻ, thấy
Vào cuộc 149

mọi cái đều hợp lệ, và đua tiền cho chàng. John đã đuọc cứu.
Chàng vội quay về quầy vé, đua trả tiền mặt, làm cho cô nhân
viên phải ngạc nhiên.
Hai mươi phút sau chàng đã ngồi trong khoang máy bay,
cảm thây nhẹ nhõm và sung suóng vì thủ đoạn táo bạo của
mình đã trót lọt. Chàng tự chúc mừng mình không biết đến lần
thứ mây thì người ngồi bên cạnh đến.
Hành khách đi hạng nhất không phải đều là những nhân vật
quan trọng, nhung tất cả nhũng nhân vật quan trọng đều bay
vé hạng nhất. Vì chàng tật nguyền nên cô tiếp viên đã xếp
chàng ngồi hàng ghê đầu, bên cạnh một nhà đại diện rất quan
trọng ỏ Hollyvvood. Con trai của ông ta, vốn bị liệt từ lúc mói
sinh, đi cùng ông ta.
Ỏ độ tuổi sáu mươi, đầu hói trụi, mắt nhìn như xuyên qua
mọi vật. Greg Nicklaus đã từng là nhân vật quan trọng trong
lãnh vực phim ảnh ỏ Hollyvvood trong hai mươi năm trước. Bây
giò ông có ảnh hưởng rất lớn trong sô các hãng phim lớn, vì
khách hàng của ông gồm những diễn viên và đạo diễn nổi tiếng
nhât đương thời.
Nhìn John ngồi xe lăn, ông cảm thây đôi chút tò mò thiện
cảm. Hơn nũa John lại đang lần dở tập kịch bản và sửa lại nhũng
chỗ sai sót một lần cuối.
Tại sao anh bị thê này?" Nhà đại diện hỏi khi cô tiếp viên
giúp John ra khỏi xe lăn để ngồi vào ghế. Vì con trai của mình,
ông ta không hề cảm thây bôi rôi khi hỏi người khác một câu
riêng tư như vậy.
"Bị ở cột sông. Chân tôi bị liệt"
"Khi anh mới sinh?"
150 Bài học để trở thành triệu phú

"Không, mới mấy tháng nay“

"Con tôi chua bao giò đi được", ông ta nói, quay sang đứa
bé tóc đỏ dễ thương, trạc tuổi mười hai, đang ngồi bên cạnh.
'Con của bà vợ thứ ba của tôi".
Đứa bé nhe răng cười rồi lại chúi mũi vào quyển truyện cười.
"A, tệ quá. Nhung... biết đâu đầy, nó có thể là một thiên
tài vĩ đại”.
"Anh nghĩ vậy sao?" Nhà đại diện hỏi, giọng có vẻ hoài nghi
pha chút ngạc nhiên “Anh là người đầu tiên nói như vậy. Ý tôi
nói, anh rát tốt, nhung tôi..."
Và với vẻ thật thà thường gặp ỏ trên nhũng chuyên đi xa,
vì người ta nghĩ rằng nguôi đối thoại với mình có thể sẽ không
gặp lại nữa, ông Nicklaus nói tiếp, Tôi đã đợi đến tuổi năm
mươi mới sinh con, và tôi đã sinh ra ]ohn".
"Thật à! À, tôi thật bất lịch sự, tôi chưa tự giới thiệu. Tôi là
Greg Nicklaus", ông ta chìa tay ra. "Gọi tôi là Greg".
Tôi là John Blake"
"Anh viết kich bản hả John?" Ông ta nói, mắt nhìn xuông
tập bản thảo John gấp lại trên lòng.
"Vâng, thua ông. Tôi sẽ gặp ông Ivanovitch ngày mai. Ông
ta thích bản viết của tôi".
"Ivanovitch, nhà sản xuất?"
"Vâng"
'Tôi biết ông ta rất rõ. Nhân đầy xin giới thiệu, tôi làm nghề
đại diện" Nicklaus nói tiếp. Óng không quen giới thiệu nghề
nghiệp của mình, vì ở Hollyvvood ai mà chang biết ông.
Vào cuộc 151

"Ông có muôn đọc kịch bản của tôi không?" John hỏi.

"Ỏ Hollyvvood không có ai đọc kịch bản cả, kể cả nhũng người


làm nghề đọc. Họ nhờ vợ hay thư ký đọc. Khi một nhà sản xuất
nói rằng đã đọc kịch bản của anh, ông ta nói láo đây. Vì nếu không
nói láo, không thê sông nổi ở Hollyvvood. Hãy kể cho tôi nghe
kich bản của anh trong khoảng hai mươi lăm chừ".

Lần đầu tiên có người yêu cầu John tóm tắt kịch bản của
anh và trong nhất thời chàng quên hết cả chữ nghĩa.

"Nêu anh không thể kể câu chuyện trong dưới một phút thì
tôi cũng vậy, và lúc nào tôi cũng vậy. Người ta nói rằng khoảng
thời gian chú ý của nhũng người có trí thông minh trung bình
là độ hai mươi phút. Ỏ Hollyvvood, khoảng thòi gian chú ý trung
bình chỉ có một phút hoặc ít hơn".
'Tôi hiểu", john nói. Rồi chàng xin lỗi để đi vào toa-lét.

Khi trở lại chỗ ngồi vài phút sau, chàng ngạc nhiên thây ông
Nicklaus quay sang nói với chàng, "Anh có rắc rôi ở cảnh hai,
nhân vật chính của anh thụ động lâu quá trước khi quyết định
làm chủ sô phận của mình. Điều này làm công chúng phát chán.
Ngoài ra thì kịch bản cũng hay. Tôi đã khóc, đã cười, và đã
không chán. Ăn tiền là ở chỗ đó".

Nhà đại diện có thể đọc nhanh đến vậy quả là đã lao luyện
trong kỹ thuật đọc sách. Ỏng ta có thê vừa lật trang vừa lướt
mắt tóm gọn nội dung. Ông ta đã thẩm định kịch bản của
chàng chỉ trong vòng ít phút.
"Ồng... Ông đã đọc hết?" John lắp bắp hỏi.

“Đúng".
152 Bài học để trở thành triệu phú

"Nhung tôi lại nghĩ ở Hollyvvood không có ai chịu đ ọc”.

'Tôi không tin bất kỳ ai. Có nhũng việc anh không thê ủy
thác đuọc".

Thời gian còn lại, vì đã có cảm .tình với John và đã thây


chàng là có tài năng, nén nhà đại diện đã kể chuyện đời mình.
Truớc khi xuống phi cơ, ông ta trao cho chàng tấm danh thiếp.

Tôi sẽ dùng bữa tôi với William Goldman, một nhà viết kịch
bản, vào tôi mai. Anh đến với chúng tôi chứ? Tôi rất vui đuợc
gặp lại anh. Ó nhà hàng Polo Lounge, khoảng tám giờ".

"Nhât định rồi... Tôi... tôi rất thích”.


CHƯƠNG 22

THƯƠNG LƯỢNG

'^ /o h n tìm một khách sạn rẻ tiền, tự nhủ đây sẽ là lần cuối
chàng phải so đo chọn lựa noi ăn chôn ngủ. Buổi chiều qua đi
trong tâm trạng phân chân nửa buồn phiền, vì chàng rất muôn
được chia sẻ niềm vui thành công vói Rachel.
Trải qua một đêm trăn trỏ phập phồng, chiều hôm sau chàng
đến văn phòng của Ivanovitch khoảng hai giò ba mươi phút.
Chàng thà đến sớm còn hơn là bị trễ hẹn.

Cô thư ký Ford tóc đỏ hoe, mắt đeo cặp kính đen nặng chịch,
có vẻ hoi ngạc nhiên khi thây chàng ngồi xe lăn, đã nói không
suy nghĩ. “Ỏng vui lòng ngồi chờ... Ý tôi nói... Ông vui lòng đọi..."
Cảm thấy mình đã ngớ ngẩn vụng về, cô ta im lặng không
biết nói gì, John chỉ muôn cười.
Tôi sẽ báo với ông Ivanovitch là ông đã có mặt".
Cô ta nhấc điện thoại gọi ông chủ, rồi quay sang John bảo phải
ngồi chò một lát. Rồi cô nghe điện thoại gọi tói. John rất ngạc nhiên
vì điện thoại reo Hên tục. Chàng lắng nghe say sua, vì toàn là nhũng
tên tuổi lón của diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất.
154 Bài học để trở thành triệu phú

Khoảng ba giờ ruỡi, ]ohn không giấu nổi vẻ bồn chồn, lễ


phép hỏi cô Ford xem ông chủ của cô có quên chàng không.
Tôi sẽ nhắc lại ông ấy” cô trả lời.

Sau khi gọi điện, cô ta báo. "Ồng ấy biết là ông đang đợi.
Nhung ông ấy đang bận tiếp Henry Nichols"
"Henry Nichols..." John lẩm bẩm thán phục. Nichols là một
trong những ngôi sao nổi tiếng nhất ỏ Hollyvvood, do đó hoàn
toàn dễ hiểu tại sao Ivanovitch không rút ngắn câu chuyện chỉ
vì có một gầ viết kịch bản vô danh là John Blake đang đọi.
Nửa giò sau ngôi sao điện ảnh nổi tiếng sải buớc ra khỏi
văn phòng, rõ ràng là giận dữ. John nghĩ rồi cũng đến luợt mình
vào gặp nhà sản xuất vĩ đại.
Cô thư ký gọi điện thoại cho chủ, nhung ông ta cũng chua
sẵn sàng đê tiếp John. Ông ta đang bận điện đàm với luật sư
của mình ỏ New York về mây vân đề pháp lý và mây triệu đôla.
"Ông ấy chua rảnh. Ỏng ây đang gọi điện cho New York".
'Tôi biết"
"Ồng có thê chờ thêm đưọc không?"

"Được ạ"
"Xin ông đùng phật ỷ. Òng ta cứ phải dàn xếp mọi chuyện
khẩn cấp suôt. Tôi có thể mang gì cho ông dùng tạm không?
Cà phê nhé?”
"Vâng, cảm an cô."

Nhung chua kịp lầy cà phê thì cô ta lại phải nghe điện thoại.
Cô ta phân khởi hẳn lên vì nguòi gọi là Julia Johnson. Ỏ cái tuổi
hai mươi lăm dịu ngọt, ]ulia Johnson là một khám phá của năm
Thương lượng 155

nay. Ảnh của nàng xuất hiện trên trang bìa của tất cả các tạp
chí và nàng đã thu được trên năm triệu đôla tiền ảnh một cách
xứng đáng.

"Ỏ, cô Johnson, tôi... Vâng dĩ nhiên. Cô không thể đến cuộc


hẹn lúc bảy giờ với ông ivanovitch ư? À, không sao. Ông ấy
đã dành trọn buổi tôi cho cô. Vậy thì tám giờ được không? vẫn
chỗ cũ nhé? Vâng, được, tôi dã ghi rồi đây. Chỗ cũ, ô, nhân
đây tôi muôn nói là tôi rât thích tâm ảnh mói chụp của cô. Cô
xử sự rất đúng khi từ chối tiếp tục cặp bố với ông ta, dù ông
ta đã tặng cô cả một chiếc xe lộng lẵy và một mớ thẻ tín dụng.
Ồng ta không bao giờ chịu lấy cô đâu. Vâng, vâng tôi hiểu, xin
lỗi, tôi biết cô rất bận. Tôi sẽ bảo cho ông ầy biết ngay".

Vừa nói, cô ta vừa viết trên một mảnh giây hồng. Sau khi
chuyên dữ kiện vào máy vi tính, cô ta vứt mảnh giây đi.

John phải đợi thêm ba tiếng ruỡi đồng hồ nữa. Mỗi phút chờ
đại như càng kéo dài vô tận. Khoảng tám giờ hon cô Ford gác
ống nghe và thông báo, "Ồng Ivanovitch sẽ gặp ông bây giò".

"Cuối cùng rồi mới gặp!" John chỉ còn biết bình luận như thế.
Cô thư ký mở cửa vào văn phòng cho John, rồi đóng lại ngay
sau khi chàng lăn xe vào. Đó là một phòng liên kế, phô trương
lòe loẹt, không được đẹp lắm, theo như John nghĩ.

Nhưng điều làm chàng chý ý nhất là cái vẻ ngoài rát bất
binh thường của Ivanovitch - Ông ta lùn chưa đến thước rưỡi
nên có vẻ như lọt thỏm vào cái gh ế bành bọc da đen và hoàn
toàn bị khuất trong làn khói thuốc dày dặc. Nhà sản xuất đeo
một chiếc cà vạt lớn che hết cả thân mình, mái tóc muôi tiêu
ở độ tuổi năm mươi được cắt chải theo kiểu nhà binh, đang
156 Bài học để trở thành triệu phú

bập bập điếu xì gà Havana khổng lồ mà ông ta cầm ở trong tay


trái, cổ tay trĩu nặng cái đồng hồ Rolex to xù và mây cái nhẫn
không khiêm tôn chút nào dù rất mắc tiền, càng cho thây không
phải tay triệu phú mói nổi nào cũng đều có khiếu tham mỹ.
John chua từng gặp ai giông ông ta. Ông ta toát ra một nghị
lục khó tin, nhung đồng thời cũng có vẻ như hù dọa người khác,
như thể cái từ trường mà ông ta sỏ dĩ có được là do một thỏa
hiệp bí mật vói ma quỷ.
Ông ta nhìn như chôn chân nguôi khác tại chỗ vói cặp mắt
rất xanh, rất lạnh, và rất sắc nhọn. Ịohn bị cặp mắt ấy áp đảo
hoàn toàn. Chàng càng bối rối hon nữa vì Ivanovitch không gật
đầu chào cũng không nói lấy một tiếng, mà chỉ muôn xem xét
John như một vật hiếu kỳ, như một con côn trùng lạ. Ông ta
chỉ nhìn chằm chằm và nhả khói liên tục, tạo thành nhũng vòng
tròn thổi về phía khuôn mặt bôi rối của Ịohn.
Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng, giọng mũi pha ỷ xem
thường, "Anh muôn chứng minh điều g ì?”
John ngạc nhiên, lvanovitch có nghĩ chàng đang choi trò gì
khi xuất hiện trên một chiếc xe lăn không? Hay đó chỉ là một
biểu hiện của lòng thương hại?
'Tôi không hiểu".

"Nghe này, tôi hẹn anh hai giờ chiều, và anh đến lúc ba giò.
Anh nghĩ là ai? Anh nghĩ tôi không có việc gì làm hay hơn là
ngồi chờ anh sao?"
"Cô thư ký hẹn tôi lúc ba giò"

"Anh định ám chỉ là cô thư ký của tôi không bỉết làm việc hả?"
"Không, hoàn toàn không. Chỉ là một sự hiểu lầm"
Thương lượng 157

Ivanovitch mặc một bộ đồ rộng quá khổ, nó như đang đuọc


treo vào một cái khung còm cõi gầy mòn, dù khuôn mặt ông
ta đầy đặn và ít có nếp nhắn, có lẽ nhờ giải phẫu thẩm mỹ.
Ông ta đúng bật dậy làm John tưởng ông ta định tấn công mình
nên chàng vô tình lùi xe lại.

"Dầu sao” Ivanovitch vừa nói vừa tiến lại gần john với vẻ đe
dọa, 'Tôi cũng báo cho anh một tin buồn. Tôi đã cho cô vần
cao cấp của tôi đọc kịch bản của anh và anh ta nói nó dỏ như
cứt. Chúng tôi đã phải thuê cả một đám viết văn để sửa nó
lại, tôn cũng khá bộn tiền".

Óng ta với tay lây một mẫu họp đồng ỏ trên bàn và gần
như là quang vào mặt John.

'Tôi chỉ có thể trả cho anh hai mươi lăm ngàn đôla, hoặc
anh nhận, hoặc anh đi. Anh hầy ký vào đây, rồi tôi sẽ ký chi
phiếu cho anh lãnh hai mươi lăm ngàn lập tức".

Ông ta thò tay vào túi áo vét lôi ra một chi phiếu đã viết
sẵn cho John Blake.

'Tôi... Điều này thực không ngờ", John nói, mắt nhìn vào tấm
chi phiếu.

"Không ngờ", Ivanovitch nói, bước tới.

"Không, không phải vậy. Nghĩa là... Như thê không đủ. Ông
viết thiếu một sô không".

"Thiếu một sô không! Anh là gì hả, đồ điên? Anh nói rằng


thiếu một sô không! Anh nghĩ rằng tôi sẽ trả hai trăm năm chục
ngàn cho kịch bản đầu tay của một kẻ vô danh, hơn nữa hắn
lại đi xe lăn à! Anh là cái gì, thẳng con cu? Anh có thê tạ ơn
158 Bài học để trở thành triệu phú

Chúa mà lanh sô tiền đó", ông ta gào lên, xé tan tờ chi phiêu.
john hoảng quá đờ người ra. Chàng sẽ làm gì nếu không có
tiền? Rồi tự nhiên chàng đọc lại câu thần chú học ả vuòn hồng:
"Hãy bình an và biết rằng ta là Chúa". Sau khi lặp lại một chục
lần, một cái gì khác lạ bắt đầu xảy ra.

John thây một cảnh tuợng - Chàng tháy mình trở lại vuòn
hồng, đang đúng truớc ông già triệu phú. Ông già nhìn chàng
âu yếm, cái nhìn tỏa sáng, cảm động sâu sắc. Mắt ỏng là hai
mảng tròi xanh tràn ngập hồn chàng. Thời gian như ngừng trôi,
nỗi sợ như tan biến.

Chàng nhìn thẳng vào mắt Ivanovitch, lòng tràn đầy bình
thản. Kỳ lạ thay lvanovitch có vẻ như mất bình tĩnh, cau mặt
lại. Lòng tự tin của ông ta bỗng dung tan biến, và ỏng ta bỗng
sợ hãi, một cảm giác ông ta chua gặp bao giờ.

"Đồ cục cứt, cút khỏi đây ngay! Mong rằng không bao giờ
gặp lại, đồ điên".

Ông ta quay về bàn ngồi xuống, bập xì gà cuồng dại, John


thây thời của mình đã hết và vội lăn xe ra. Ra khỏi văn phòng
chàng dừng lại, đầu óc choáng váng. Sự việc xảy ra nhanh quá,
hoàn toàn không giông như trông đọi.

Tim chàng đập dồn dập. Phải chăng chàng đã phạm sai lẩm
rất lớn. Chàng có nên nhận hai mươi lăm ngàn đôla không? Sô
tiền đó cũng không tệ với một kịch bản đầu tay. Nhung một
tiếng nói bên trong bảo chàng phải đợi đến phút chót.

Chàng muôn nhiều hơn nữa. Chàng đã đặt ra một mục tiêu.
Hai trăm năm mươi ngàn đôla. Có thể mục tiêu ấy sai lầm,
có thê chàng đã nhắm quá cao và bỏ qua cơ hội không dễ
Thưonglượng 159

gì gặp lại. Chàng có bỏ lỡ dịp may duy nhất đê đặt chân vào
Hollywood không? Chàng có tham lam quá không?

Chàng đã quá ngây tho khi nghĩ rằng việc bán kịch bản chỉ
là một trò thủ tục. Nhung tại sao Ivanovitch, ban đẩu khi gọi
điện cho chàng rất nhã nhặn và húng thú, bỗng chốc lại thay
đổi thái độ như vậy?

Nếu John biết các mánh khóe úng xử ỏ Hollyvvood chàng


hẳn sẽ biết rằng thái độ của Ivanovitch chỉ là chiến thuật thương
lượng phổ biến, được dùng đê làm đôi phương bôi rói hoặc
đôi khi bị sỉ nhục mà thôi. Thực ra, Ivanovitch rất thích kỳ kèo,
và cái chiến lược hù dọa đặc biệt này đã giúp ông ta ký được
một sô thương vụ béo bở không ngờ với những người mới chân
ướt chân ráo vào nghề, và cả với những nghệ sĩ lão luyện,
nhung đã cùn nhụt rồi hoặc đang gặp khó khăn về tài chánh
nên dễ bị gây sức ép kiểu này.
CHƯƠNG 23

KHÔN NHƯ CÁO


CÒN BỊ LỬA

^ ^ o h n hít vài hơi dài để bình tĩnh lại, tự nhủ hay nghe theo
tiếng nói của nội tâm, vốn luôn luôn là đúng lý. Nhung cái lý
đúng đó là gì? Chàng phải tìm ra ngay, thật nhanh chóng.
Chang phải ông già triệu phú đã nói với chàng rằng mọi việc
luôn luôn diễn tiến hợp lý nhât, và rằng chỉ vì nhận thúc của
ta còn bị hạn ch ế nên ta không thê thấy nhũng mặt thuận lợi,
nhũng cái lý sâu xa huyền bí của mọi sự việc, dù bề ngoài nó
có vẻ gây trở ngại và bất hạnh cho ta?

Kỳ lạ thay, có lẽ bởi vì tình th ế của chàng đã tuyệt vọng


quá rồi, và bởi vì lời cầu xin của chàng quá chân thành, hay
chỉ bởi vì cái khó ló cái khôn, mà một kế hoạch chắc chắn đã
nảy sinh trong óc chàng.

Chàng tiến lại cô thư ký Ford đang ngồi ở bàn. Cô rất ngạc
nhiên khi thây chàng đi ra quá sớm.

"Đã xong rồi à?" cô hỏi.

"Vâng. Sự việc không đúng như tôi mong muôn"


Khôn như cáo còn bị lừa 161

'Tệ quá".
"Nhung tôi muôn cô giúp cho một việc. Tôi muôn biêt ông
Ivanovitch sẽ gặp cô Julia Ịohnson ỏ đâu tôi nay".
'Tôi cũng muôn giúp ông, nhung đây là bí mật".

'Tôi sẽ rất biết an cô".

Tôi biêt, nhung tôi không thể".

"À, cô làm on cho biết có phải họ sẽ gặp nhau ỏ một noi


công cộng không? Ý tôi nói một ncri mà ai cũng có thể đến
đuọc, tình cò mà đến thôi. Ỏng chủ của cô sẽ không biết là
cỏ nói cho tôi hay đâu".
Cô Ford luỡng lự nhung truớc khi cô kịp trả lòi thì chuông
điện thoại lại reo và cô nhấc máy. ịohn liếc qua và tình cò chàng
thấy mảnh giấy hồng mà cô Ford đã viết về cuộc hẹn của ông
chủ. Tiếc thay chàng chỉ nhìn thây có chữ Julia johnson, chứ
không thây được noi hẹn. Chàng định cúi xuông nhặt thì cô
Ford gác máy và quay lại phía chàng.
"Sao, thê nào?" ]ohn nói.

'Tôi không nói được", cô đáp. "Ông chủ mà biết được tôi sẽ
mất việc làm. Nguyên tắc bao mật rất ngặt nghèo ò đây. Chúng
tôi tiếp xúc vói nhiều nhân vật".
Điện thoại lại reo và lại dụng lúc cô Ford quay đi John lục
tìm hồ so trong ngăn tủ ỏ sau bàn của cô. Chàng da gặp may.
Chàng cúi xuông và đã thấy. Dưói tên của Julia Johnson là
giò và nhất là địa điểm hẹn gặp: Polo Lounge!
Hình như thần linh đã ỏ bẽn chàng, vì chàng cũng phải đến
Polo Lounge tối nay đê gặp nhà đại diện đầy thê lực chàng
162 Bài học để trở thành triệu phú

đã gặp trên máy bay. Sự trùng hợp giúp chàng dễ dàng thục
hiện là kế hoạch hơn rất nhiều.

Chàng vội ra khỏi tòa nhà và lăn xe thẳng tới quẩy điện thoại
đầu tiên. Chàng rút danh thiếp của nhà đại diện và quay sô
điện thoại, vừa quay vừa nói, "Ồng ta phải có mặt! Ổng ta phải
có mặt". May mắn thay Greg Nicklaus, vốn là người say mê làm
việc, vẫn còn ở trong văn phòng.

“Ông Nicklaus? John .Blake đầy. Chúng ta sẽ gặp nhau tối


nay tại Polo Lounge".

"Có vấn đề gì không?"

"Không, không, tôi chỉ muốn ông làm on giúp tôi một chút.
Tôi đã gặp ông Ivanovitch, nhà sản xuất, và tôi hoi thất vọng vì
đề xuất của ông ta, chỉ có một trăm năm muoi ngàn cho kich
bản của tôi. Tôi biết mình có thể kiếm khá hơn. Thục ra tôi có
nguồn tin túc bảo đảm rằng tôi có thể kiếm nhiều hơn. Cô thư
ký cho tôi biêt ông ta đã bán đuọc kịch bản cho một xưởng phim
lớn, nhung cô ấy không cho tôi biết rõ tên xưởng phim đó".
“Và anh muôn tôi tìm giúp anh?"

"Không, dễ hon nhiều. Tôi phải gặp ông ây tôi nay tại Polo
Lounge trước khi gặp ông. Tôi chỉ muôn ông đến bàn gọi chào
tôi. Khi ông ta thây rằng tôi quen biết một nhà đại diện thê
lực như ỏng, ông ây sẽ lo lắng và trả theo đề nghị của tôi".

Nicklaus cười phá ra.

"Có vẻ như là một ý thông minh. Đê tôi kích giá kịch bản
của anh lên ba bậc".

'Khoảng đó"
Khôn như cáo còn bị lừa 163

"Dễ thôi. Tôi sẽ gặp anh tôi nay, và tôi sẽ đến bàn anh để
dụng vỏ kịch lớn".

"Cám ơn", ]ohn nói Tôi thực lòng mong như vậy".

Rồi chàng gác máy phân khởi. Phần đầu của kế hoạch xem
ra đã ổn, nếu mọi việc diễn tiến suông sẻ.

Tám giờ kém năm phút, John bước vào Polo Lounge. Quả
là bất thường khi có một người đi xe lăn vào cái vịnh biển dành
riêng cho những dân chơi có máu mặt ở đất Hollywood này.

“Ngài có đặt bàn trước không, thua ngài?" viên quản lý hỏi
với chút nghi ngờ, vì ]ohn không phải là gương mặt quen
thuộc, cách ăn mặc của chàng cũng khác với các khách hàng
quen của ông ta.

"Có, tôi gặp ông Nicklaus. Greg Nicklaus"


Greg Nicklaus là một trong nhung khách thường xuyên và quan
trọng của Polo Lounge, và ban quản lý luôn để riêng một bàn
cho ông ta. Khuôn mặt của viên quản lý sáng lên với nụ cười
rộng mở khi nhận ra ông ta suýt nũa phạm sai lầm nghiêm trọng.

"Xin ngài theo tôi, thua ngài, ông Nicklaus và khách đã tới".

Ịohn đi theo, và đã thây ngay nhà đại diện và người khách


đang ngồi ở cuôi phòng. Rồi chàng nhận ra Ivanovitch. Chàng
xin lỗi và nhờ viên quản lý nhắn ông Nicklaus chò một lát, vì
chàng muôn nói đôi câu với nhà sản xuất truớc.
"Không hề gì", viên quản lý nói, để John đi về phía bàn của
ivanovitch, noi nhà sản xuất đang ngồi nói chuyện vói cô diễn viên
noi tiếng Julia Johnson, làm cho một số cái đầu phải quay nhìn.

Thây John đến gần, Ivanovitch giận tím mặt. Cái thằng lỏi
164 Bài học để trở thành triệu phú

điên khùng làm gì ở đây? Sao hắn lại tới bàn mình? Lão ta đã
định bảo John biến đi thì John đã nhơn nhơn mặt chìa tay ra
với Ịulia Johnson và tự giới thiệu.

"Rất hân hạnh đuợc gặp cô, cô Johnson. Tôi là Ịohn Blake. Đại
diện của tôi, ông Greg Nicklaus, có nói vói tôi răng cô rất thích
kịch bản của tôi, và ông ta hy vọng cô sẽ nhận đóng vai nừ chính.
Tôi chỉ có thể nói rằng tôi rất hầnh diện được cô tham gia. Tôi
xem cô như một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất đuong thời”.
Julia Ịohnson cũng chìa tay ra, và John, với vẻ ga lăng lỗi
điệu, CÚI hôn tay nàng.

"Không ai đọc ở Hollyvvood", Greg Nicklaus đã nói vậy. Do


đó tất cả "dân chơi" đều buộc phải nói dối thay vì thú nhận mình
không đọc gì và do đó có thể để mất cơ hội bằng vàng. Julia
Ịohnson cũng nằm trong thông lệ này, do đó nàng đã tuyên
bô, "Ông nói rất đúng. Tôi rất thích kịch bản của ông”.
Ivanovitch bắt đầu nghĩ rằng mình đa sai lầm kinh khủng
để một kich bản của John khỏi tay. Với chữ ký của Ịulia Ịohnson
trên bản hợp đồng, việc tài trợ cả nhũng dự án tham vọng nhất
cũng trở thành một công việc béo bở. Tại sao thằng con hoang
Blake này không nói truớc cho lao ta biết rằng nàng rất thích
kich bản? Rằng đại diện của hắn là lao Greg Nicklaus đầy thê
lực? Có thé chỉ là trò lừa gạt.

Nhung nỗi nghi ngờ ngày một tăng của lão ta chợt tan biến
khi chính Greg Nicklaus, theo đúng chương trình, đã bước tới
chào John. Tuy nhiên, vì phép lịch sự, cũng như vì sự tôn trọng
thứ bậc trong xã hội ở Hollyvvood, nên ông đã chào Julia
Johnson trước.
Khôn như cáo còn bị lừa 165

"Julia, thật rất hân hạnh. Chúng ta phải dùng cơm trưa vói
nhau mới được".
"Vâng, tôi rất thích. Chúng ta sẽ nhân dịp này nói chuyện
luôn về kịch bản của ông )ohn".
"Nêu john không phản đôi”. Nicklaus khôi hài.
Ivanovitch thây nhũng lời nói đùa thân mật này thật sự làm
lão ta bối rối. Có gì đó quan trọng đang diễn ra mà lão ta không
biết, và bị gạt ra ngoài lề là điều mà lão ta sợ nhất trên đời này.
"Igor, công việc ra sao?" Nicklaus nói.
'Tôi thây tốt hon bao giờ hết", Ivanovitch nghiên răng trả lời.
"À, tôi xin cáo lui". Nicklaus nói. Quay sang John ông ta nói
tiếp, “Đừng ở đây lâu nhé John. Chúng tôi sắp gọi thức ăn rồi".
Tôi chỉ ở vài phút".
Trong lúc Julia gọi điện thoại cầm tay, Ivanovitch nhìn theo
nhà đại diện buớc đi mà giận xanh mặt. Ịulia có vẻ đang sôi
nổi chuyện trò, nên Ivanovitch chớp cơ hội kéo John ra nói
chuyện riêng.

"Nghe này, tôi không biết hết mọi chuyện trong vụ này,
nhung sau khi anh đi khỏi tôi đã nhờ một đạo diễn giỏi nhát
của tôi đọc bản thảo của anh".
Hạ tháp giọng, lão nói tiêp, 'Tôi sẽ thêm con sô không vào
tấm chi phiếu. Tôi trả anh hai trăm năm chục ngàn như anh
muôn. Nhung tôi cần anh trả lời ngay".
"Óng nghe này", John nói, 'Tôi cần suy nghĩ trong hai mươi
bôn giờ".

"Ba trăm năm muoi ngàn" Ivanovitch rít lên.


166 Bài học để trở thành triệu phú

Tôi sẽ lại chỗ ông ngày mai, y hẹn”, John nói, can đảm giữ
lập trường. Chàng vẫy tay chào cô diễn viên, nàng lơ đãng gật
đầu, Ivanovitch nhìn theo, tay và răng siết lại. Lầo ta phải ký
được thuomg vụ này.

john đến gặp nhà đại diện và vị khách của ông ta, họ đang
nóng lòng chờ đợi.

Tôi rất sung suóng đuọc gặp ông, thua ông Goldman” Ịohn
nói, chìa tay ra 'Tôi đã đọc tất cả kịch bản của ông, và tôi thấy
thật là tuyệt vời”.

"Đây không phải là ông Goldman", nhà đại diện chũa lòi, "Đây
là ông Zeller, nhà sản xuất tự do".

"Ô, à" John nói, đỏ mặt vì lầm.

"Chương trình có chút thay đổi". Nicklaus giải thích. "Khi anh
gọi cho tôi ở văn phòng, tôi đang tiếp chuyện Lazarus - ỷ tôi
nói là ông Zeller. Ỏng ta thường hay quan tâm đến các dự án
mà Ivanovitch định làm. Thực ra trước kia lvanovitch làm việc
cho ông Zeller, và nếu ông Zeller không ngại...". Ống ta quay
sang Zeller để xem mình có được nói tiếp không, và nhà sản
xuất này gật đầu. Tôi có thể nói anh bạn cũ Igor đã chuồn đi
sau khi lấy cắp một sô dự án của ông Zeller".

"Về vấn đề này", ]ohn nói, TÔI muốn cám on ông đã ít nhiều
giúp đỡ tôi. Cứ như là bỏ bùa vậy. Ivanovitch đã đề nghị trả
tôi ba trăm năm chục ngàn".

"Chúc mừng anh", nhà đại diện nói. "Ồ, tiện đây xin nói, julia
]ohnson rất thích đóng vai chính”.

Zeller ăn mặc theo kiêu dân Địa Trung Hải, luôn luôn đội
Khôn như cáo còn bị lừa 16 7

nón Panama và mặc bộ đồ vét nhạt màu, trề môi khi nghe sô
tiền đề nghị của Ivanovitch, nhung khi nghe đến tên của julia
]ohnson thì mắt sáng hẳn lên. Ông ta tham gia câu chuyện.
"Nghe này, anh bạn trẻ, tôi không thích tham gia cuộc chiến
tranh giá cả với một trong nhũng cựu nhân viên của tôi. Tôi
thích kịch bản của anh, nhung tôi không thuộc loại đánh bạc.
Tôi sẵn sàng trả anh nửa triệu, ngay bây giò. Nhung không thêm
một xu. Và không gồm tiền bữa tôi này".

"Nửa triệu!"

John liếc nhìn nhà đại diện để cầu cứu. Nicklaus gật đầu,
cho thấy ông đã nhảy vào chuyện này.

TÔI... tôi không thích chấp nhận mà không suy nghĩ".

Nhà sản xuất rút quyển chi phiếu và một cây bút máy lờn ra.

"Liệu tôi có kỷ chi phiếu hay không đây?" Ông ta hỏi.

"À... đồng ý, ông đã thuyết phục đưọc tôi".

Nhà sản xuất ký chi phiếu, nhung truóc khi trao nó ông lây
hai bản hợp đồng trong một phong bì ra và ghi sô tiền giao
dịch vào. Ông đua john ký và trao chi phiếu cho John. Do thói
quen, và cũng bải vì chua bao giờ chàng có một chi phiếu lón
như vậy, john kiểm tra ngay sô tiền.

"Bôn trăm ngàn?" chàng ngạc nhiên nói. 'Tôi nghĩ ông đã
nói là năm trăm ngàn".
"Khi ký họp đồng'". Nicklaus giải thích, "anh đã đồng ý coi
tôi là người đại diện. Tôi huởng hoa hồng hai mươi phần trăm".

"Một trăm ngàn đôla? Chỉ làm có một tiếng đồng hồ?" John
phản đôi.
168 Bài học để trở thành triệu phú

'Tôi biết, đang thời kỳ khủng hoảng. Khi còn trẻ tôi thường
kiếm đuọc nhiều hơn. Tôi lụt nghề rồi".
John không biết ông ta đùa hay nói nghiêm túc, nhung chàng
không đi sâu tìm hiểu. Dau sao, nhà đại diện cũng phải có phần
vì cái ơn nhỏ ông đã giúp John đã bù cho chàng nhiều hơn
chàng mong mỏi, và John đã không hoàn toàn chân thật khi nói
với Nicklaus rằng Ivanovitch đã đề nghị trả một trăm năm chục
ngàn đôla, chỉ vì chàng muốn đuọc nhà sản xuất khác quan tâm
hoặc đuợc Nicklaus làm đại diện cho mình.

Coi việc Greg Nicklaus kiếm tiền đã an ủi luơng tầm của


chàng rất nhiều vì chàng đã dùng thủ đoạn ít nhiều man trá.
Nhung chang phải chính Nicklaus đã dạy John rằng một trong
những điểm đầu tiên chàng cẩn biết về Hollyvvood là không
ai lại đi đọc kịch bản cả, và thứ hai là, ai cũng nói dối?
CHƯƠNG 24

NGUỒN CƠN
CỦA NHỮNG KHỔ ĐAU

^ C /iệ c đẩu tiên John làm khi trở về New York là vội vã đến
ngân hàng để gủi chi phiếu. Xong việc, chàng quyết định đến
thăm ông thầy, nguời đã đóng vai trò quyết định trong sự thành
công của chàng, dù sự việc không diễn biến đúng như ông già
đã đoán.

Bác quản gia Henry ra mỏ cổng. Bác chào John vói vẻ ngạc
nhiên và nói khi thây chiếc xe lăn "Chuyện gì đã xảy ra vậy,
thua anh?"
"Ồ, bị ở cột sống. Ngay bác sĩ cũng không rõ. Ông cụ có
nhà không?"
'Có, cụ đang ả ngoài vườn. Tôi dẫn anh đến nhé?"

"Cám ơn, tôi biết đường".


Tại cổng vào của khu vườn, John thây một bông hồng trắng
rực rỡ nằm trên lôi đi rải sỏi. Chàng cúi xuông nhặt lên. Đó
là giống hồng Bắc cực. Trong cả khu vườn, john chua thây bông
170 Bài học để trở thành triệu phú

nào đẹp như thế. Tiến lên phía trước, chàng khám phá ra xuất
xứ của nó - đó là một bụi hồng mọc gần chỗ mà trước kia có
bụi hồng còi cọc, hồi đó chàng không luu ý đến nó.

john đã nghĩ rằng bụi hồng héo khô đã chết, và chàng ngạc
nhiên thây mình đã lầm. Nó đang nỏ hoa, nhũng bông hoa trắng
đẹp đến kinh ngạc. Và nó chính là bụi cây đã cho bông hoa
lạ mà chàng cầm trên tay.

Như vậy là ông già triệu phú đã chữa lành cho nó! John nhớ
ông già đã nói: "Mỗi lần thấy bụi hồng là để chăm sóc nó".

john cảm thây rất cảm động, vì chính chàng cũng đã được
chửa lành về tinh thần một cách kỳ diệu tuyệt vời. Lòng ngập
tràn cảm xúc, chàng lăn nhanh bánh xe xuống dọc con đường.

Chàng tìm thây ông già ở giũa vườn đang cẩn thận chăm chút
một bụi hồng. Ổng già ăn mặc rât lạ: một áo choàng trắng và
một đôi dép đen. Bộ đồ tuy giản dị nhung rất quí phái, quyền
uy, vói một đoạn thùng buộc ngang hông chiếc áo choàng. Thay
vì lên tiếng chào, Ịohn quyết định sẽ trêu ông già một vô: Lần
gặp trước John đã không thể nào tập trung để làm quay trái cầu
kim loại huyền bí. Bây giờ chàng cảm thây mình đã tiến bộ nhiều
trong việc làm chủ năng lực tinh thần, nên muôn thử một lẩn
nữa. Chàng tập trung vào trái cầu toàn bộ sức lực.

Vài giây đầu không có gì xảy ra, rồi bât ngờ quả cầu
chuyển động.

John cảm nhận một luồng run rẩy chạy dọc sông lung. Chàng
đã tiến bộ nhiều đến thê ư?. Chàng đã có thê khiên quả cẩu
xoay m ột cách dễ dàng như ông già ư? Trừ khi là có gió.
Nhung rồi quả cầu chậm dần, vài giây sau nó dùng hẳn lại. Ịohn
Nguồn cơn của mọi khổ đau 171

bôi rối không biết có thục mình có thê khiến mọi vật chuyên
động không. Chàng nghĩ do mình vui và tự hào nên đã xao
lãng việc tập trung. Chàng thử lại.
Vài giây sau quả cầu lại chuyển động, lần này nhanh hơn
cho đến khi phát ra tiếng ỎM huyền bí.

Ông già ngẩng lên, tò mò nhìn ngọn cây để xem có gió


không. Chỉ có một làn gió nhẹ, không đủ quay trái cầu nhanh
đến thế. John ngùng tập trung, quả cầu dần dần đúng lại. Ông
già lại cúi xuông làm vuờn.

John lại bắt đầu, lần này tập trung cao độ. Tuân lệnh chàng,
quả cầu lại quay, nhanh chóng tăng tốc. và ầm thanh kỳ lạ lại
vang lên, và đàn chim lạ lại bay về. Lũ vịt trong hồ ngơ ngác
bơi vòng quanh cái trụ cầu. Vài con chim bay đậu trên vai John
làm chàng hết súc kinh ngạc. Chàng đã phát triển đuợc một
sự mê hoặc đặc biệt nào đó trong thời gian sông ẩn cư mà có
thể sai khiến đuợc quả cầu và quyến rũ đuọc lũ chim, như thánh
Francis thành Assisi? Năng lực tập trung kỳ diệu đến vậy sao?

Ông già triệu phú lại ngùng tay vì tiếng nhạc của quả cầu,
ông thây ngay không phải gió là nguyên nhân. Ông nhìn quanh
và nhận ra John.

"À, cuối cùng anh đã tới", ông nói với nụ cuòi rộng mở, như
thể việc John có mặt không làm ông ngạc nhiên chút nào, như
thể ông đã biết là chàng đến...
"Vâng", John nói và giảm tập trung, quả cầu xoay chậm dần
và đàn chim bay đi.

'Tôi thây anh đã tiến bộ nhiều lắm", ông già nói, quay nhìn
quả cầu đã đứng yên.
172 Bài học để trở thành triệu phú

"Vâng ạ”, Ịohn đáp, "Nhung bí quyết để thành công mà bác


chỉ cho cháu đã không có tác dụng. Cháu đã đặt cho mình mục
tiêu là hai trăm năm chục ngàn..."

"Và?"
"Và cháu đa được bôn trăm ngàn"

"À, không phải ai cũng hoàn hảo", ông già cười nhẹ nói.
"Vâng, cháu đồng ý", John nói, tay chỉ chiếc xe lăn. "Cháu
thực sự muôn ở bên cạnh bác khi phải đi lại khó khăn".
Tôi luôn ở bên cạnh anh. Tôi còn cõng anh trên vai khi anh
mất hết sức lục. Nhung anh đã nhắm mắt nên không thấy tôi".
Cáu trả lòi làm John hết sức cảm động. Nhung điều ông già
nói tiếp theo càng làm cho chàng ngạc nhiên và tò mò hơn.
"Thực ra, tôi đã giúp anh nhiều hơn anh biết. Vì nếu không
ngồi xe lăn mấy tháng gần đây, anh sẽ phải mất nhiều năm
mới thành công. Và lý do anh phải ngồi xe lăn là vì iy ruợu
tôi mời anh bua trước".
"Bác nói cháu bị tàn phê... hay bị đau ôm, ít ra là nhu thê...
là vì tại bác?" ]ohn hỏi mà càng lúc càng thây tức. Chàng nắm
chặt bánh xe như thể cô dằn không tấn công ông già.
"Anh đã nói anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào đê đạt mục tiêu.
Tôi nhớ rõ đã hỏi đi hỏi lại anh nhiều lần".
"Nếu cháu biết cái giá này thì đã không bao giờ chấp nhận.
Bây giờ thì cháu tàn phế suôt đời".
"Chân anh phải chết, ít ra là một thòi gian, để cho trí anh được
sông lại. Bây giờ anh có thể làm xoay quả cầu rồi đó. Như vậy
là tôi đã giúp anh đạt được mục đích. Tại sao anh lại giận?"
Nguồn cơn của mọi khổ đau 173

"Cháu không muôn ngồi suốt đời trong chiếc xe lăn! Tất cả
các bác sĩ đều nói không có hy vọng".
"Bác sĩ thì làm gì ở đây? Họ nói mặc họ, tinh thần của anh
mới là quan trọng. Chỉ có tinh thần của anh thôi. Anh đã quên
nhũng điều tôi nói rồi sao? Tôi nói rằng lòng tin có thể dõi núi.
Nêu anh tin có thể bước ra khỏi chiếc xe lăn này, nếu anh thực
lòng tin, thì anh có thể làm đuọc. Không ai có thể ngăn cản anh".
"Bác đừng nghĩ rằng cháu không thử, hàng chục lần, hàng
trăm lần rồi", John la lên. Và chàng thử đứng dậy, tận dụng mọi
sức lục, tập trung hết sức, nhưng khôn^ thành. Trán đẫm mồ
hôi, mặt xanh vì gắng sức, rồi chàng roi phịch xuống ghế, đầu
gục, môi căng .ra một nụ cười thất vọng.
"Bác thấy chưa?" Chàng rít lên.
"Không, tôi không thây. Anh làm tôi nho đến một vài người
tự tin rằng mình không thể thành công nên họ làm gì cũng thất
bại, và họ đi rêu rao là họ đúng, vì họ đã thất bại!"
'Thành công là một chuyện, tàn tật là một chuyện khác".
"Sao anh cứ ngồi mãi trên xe lăn?* ông già hỏi, giọng bừng
lên vẻ quyền uy và cương nghị, như thể ông quá giận hay sắp
nổi giận.

"Bởi vì chân cháu liệt!"


"Ai liệt?" ông già phản bác lại với một thử lý luận lạ đời.
“Cháu liệt, lạy Chúa tôi! Bác không thấy sao?"
""Anh này" là ai vậy?"
Tôi... là tôi!" John gào lên, bực tức, chẳng hiểu ông già định
nói gì.
174 Bài học để trở thành triệu phú

“Anh không ngồi xe lăn. Nguôi ngồi xe lăn không phải là


anh. Anh là cả tinh thần. Anh không là thể xác. Thể xác chỉ
là ảo ảnh. Bản ngã thục của anh là bất tử và rất mạnh. Do đó
tôi nói, nếu anh có niềm tin, nếu anh hiểu tôi vừa nói gì, thì
hầy đúng dậy và buóc đi đi".

John cảm nhận nhũng luồng run rẩy kỳ lạ chạy khắp co thể.
Lòi của ông già triệu phú không là một mệnh lệnh đcrn giản,
nó là nhũng đạt sóng năng luợng rất mạnh tràn vào trong chàng,
truyền điện cho chàng, làm toàn thân chàng run rẩy. cảm giác
này chàng chưa hề có.

Chàng dùng toàn bộ súc lục đẩy mạnh vào tay g h ế và duỗi
cẳng ra. Cô hết súc chàng đã đúng dậy được, nhung niềm tin
lại dao động, nên vài giây sau chàng té phịch xuông gh ế.
Chàng lại gục đầu xấu hổ, nước mắt chảy dài trên mặt, chàng
tin rằng sô chàng là phải tật nguyền trọn kiếp.
Đến lúc đó, duòng như ông già triệu phú bước vào một trạng
thái kỳ lạ. Ỏng huóng mắt lên tròi, như thể đang cẩu xin một
đấng tốì cao, tay ông cũng gio lên cao, và ông thì thầm một
ầm thanh bí hiểm, lúc đầu khe khẽ, sau càng lúc càng lón tiếng.

Đó là một câu thần chú cổ xưa "IU". Chữ “I" kéo dài mấy giây
và âm âm giọng mũi.

Gió nổi lên, mây tụ lại trên đẩu, một trận bão dường như
sắp đến. Quả cầu xoay nhanh, âm thanh trầm vọng, chim lạ
bay về, quẩn tụ cả trên quả cầu lẫn trên đẩu ông già. Đôi lúc
đàn chim bay vút lên thành một hình cánh cung theo hướng
tay trỏ của ông già. Rồi chúng lại lượn vòng về, tiếp nối như
một quả cầu bay. Chóp giật ngang trời, sâm rền vang vọng.
Nguồn cơn của mọi khổ đáu 175

John không hiểu, cũng không biết phải làm gì. Chàng quá
s ọ hãi. Nỗi sợ càng tăng lên khi chàng thây Horace, con sư tử,
phóng vọt qua hàng rào vào giữa vườn hồng, miệng gầm gừ
dữ tợn. Trông thây John, con sư tử đứng khựng lại, bất động
một lúc, rồi sù lên như sắp tân công một con mồi tuyệt vọng.
Con vật nuôi dễ thưong bỗng chôc biến thành một con thú
hoang không chút nhân nhượng xót thưcmg.

Trong một thoáng, John không nghĩ gì hết mà trỏ về vói


bản năng, một trạng thái có thê gọi là "thiền", mà chàng không
ỷ thức. Chàng quên rằng mình đã bị liệt mây tháng nay, chàng
phóng ra khỏi chiếc xe lăn. chàng chạy thục mạng. Cái điều
mà niềm tin không làm đuợc thì sự sọ hầi đã thành công. Chàng
không cần chạy đâu xa, vì ông già triệu phú đã hạ tay xuống
và thôi bài tụng ca kỳ quái để lên tiếng gọi Horace. Con vật
chạy vội đên và nằm lăn dưới chân ông.

Gió lập túc ngừng, mây trôi xao động, chim bay về tổ, và
quả cầu ngùng xoay.

John quay lại thầy con sư tử không đuổi theo chàng nữa,
mà đang lăn qua lăn lại như một chú m èo đưọc chủ vuốt ve.
Chỉ lúc ấy chàng mói biết mình đang đứng và đang đi. Mọi
dâu v êt bệnh hoạn đã biến mất. Chàng không thê nào tin.
Chàng đã đuọc chũa lành! Việc gì đã xảy ra? Lại thêm một phép
lạ? Có khi nào chàng hiểu đuợc cái quyền lực kỳ bí mà thầy
chàng dường như có được?

Chàng bước lại phía ông già, mắt vẫn canh chùng con sư
tử, sọ bản năng săn mồi của nó lại trỗi dậy.

"Việc gì dã xảy ra vậy?" chàng hỏi, đôi mắt đẫm lệ biết ơn.
176 Bài học để trở thành triệu phú

"Bệnh tật không còn cẩn thiết đôi với anh nữa. Nhò ân sủng
mà anh có nó, để giúp tinh thẩn anh phát triển nhanh hcm. Nêu
không sẽ phải mất nhiều năm, có khi đến cả đòi, mới đạt đuợc
tình trạng hiện nay. Tôi đã nói thời gian của linh hồn khác với
thời gian của con người bình thường. Vì không còn cần thiết
nữa nên bệnh liệt của anh đã biến mất đi. Điều này cũng đúng
đôi với mọi khổ đau và mọi tai ương - Chúng được gởi đến
chúng ta là do lòng nhân từ muôn giúp chúng ta tiến hóa và
tìm ra bản ngã của chúng ta, tim ra sức mạnh thực có trong
ta, mã hạnh phúc đòi thường đã làm cho chúng ta không thấy
được vì bị ru ngủ - hay đúng hơn hạnh phúc đời thường làm
chúng ta không thê thức tỉnh...
"Những người được thử nghiệm là nhũng người may mắn.
Nhung khi họ đã tìm ra bản ngầ thục của họ, thì khổ đau không
còn cần thiết nữa. Và nó không nhũng không còn cần thiết, mà
nó còn không thể xảy ra nữa. Chỉ còn lại hạnh phúc, chỉ còn
lại niềm vui mới...'"
Ông già cúi xuống ầu yếm vỗ về Horace, rồi chỉ tay ra lệnh
cho nó đi đi.
John bật khóc, trong một cảm xúc lạ thường, một lòng biết
ơn vô hạn sâu đậm hơn bất kỳ cam xúc nào trước đó. Lòng tràn
ngập yêu thương, chàng bước lại quì xuông dưới chân ông già.
Chàng chạm vào cái áo dài trắng và cảm thấy một sự bình an
vô cùng. Ông già vuôt tóc John âu yếm.
Hai người lặng im trang trọng, không gian như tràn ngập
bình an và yêu thương. Rồi ông già lên tiếng phá vỡ sự yên
lặng diệu kỳ. "Hãy đúng dậy. Tôi phải đi đây".

"Đã đến lúc rồi sao?"' John vẫn quì và lên tiếng, hầu như
Nguồn con của mọi khổ đau 17 7

hoảng hốt, rất đỗi ngạc nhiên, như thê ông già vừa nói ra một
tin kinh khủng.
Ông già im lặng vài giây, mắt nhìn John chan chứa yêu
thương, như một người cha đăm đắm nhìn con.
"Những gì phải làm ở đây tôi đã làm. Một khi xong việc
thì không nên đ ể phí thời gian. Tôi đi gặp anh em tôi".

"Nhưng..." ]ohn lắp bắp, buồn rầu làm lệ tràn mi. "Chúng ta
còn có ngày gặp nhau không?"
"Ai mà biết được?" ông già đáp.
"Cháu không thể đi với bác, đi theo bác được sao?"
"Không, anh chưa sẵn sàng. Anh vẫn còn nhiều việc phải
làm. Không nên đi khi chưa lo xong mọi việc, nếu không ta
sẽ phải quay trở lại", ông già giải thích.
"Nhung... Cháu không còn gì để làm".
"Anh thực sự nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ không còn điều
gi anh chua giải quyết sao? Với một người đàn bà chẳng hạn?"
Lập tức John nghĩ đến Rachel, dù chàng chưa hề nói với ông
già về nàng. Vậy làm sao ông ây biết nhỉ? Lại một bí mật nữa
mà chàng không có thời gian để tìm hiểu, vì đúng lúc đó bác
tài x ế Edgar đã bước tới với một cái hộp lớn gói giây đỏ tươi
và buộc nơ vàng.
"Xe đã sẵn sàng, thưa ngài", bác tài nói cúi đầu chào ông
già rồi cúi đẩu chào John.
"À Edgar, anh đã mang tặng vật đến. Tốt". Quay sang John,
ông già tiếp, Tôi tặng anh cái này, nhung vói một điều kiện".
"Điều gì?"
178 Bài học để trở thành triệu phú

"Rằng anh không đuọc mỏ nó vì tò mò, hay vì tôi đã tặng


anh. Anh chỉ mở nó khi thực sự cần thiết".
"Đuọc ạ".
“Và tôi hy vọng anh đừng ném nó xuống sông như cái quà
tặng lần trước".
John đỏ mặt. Làm sao ông thầy của chàng đoán ra việc
chàng đã làm mây tháng trước, là ném cái hộp cũ xuống sông
Đông do tuyệt vọng?
Nhung chàng không kịp hỏi vì ông già đã gật đầu với Edgar
và bác tài đã trao quà tặng. Phản xạ đẩu tiên của chàng là mả
nó ra, nhung nhó lại lời hứa, chàng xấu hổ giả vờ vỗ vỗ nó một
cách cảm kích, bí mật buộc lại nút thắt mà chàng vừa mỏ.
Ông già cười vói chàng.
"Cháu... Cháu không biết đến ngày nào mới có thể bày tỏ
lòng biết on đôi với tất cả những gì bác đã dạy cháu. Cháu...
làm sao mà cám an cho đủ? Cháu biết cháu chẳng có g ì...
nhiều như bác, nhưng xin bác cứ bảo cháu làm điều gì... bất
cứ điều gì...?"
“Bất cứ điều gì?" Ồng già nói.
“Vầng", chàng e thẹn nói.
"À, vậy thì tôi thích cái cà vạt của anh".
"Cà vạt của cháu", John nói, tay sò lên nó, một phản xạ bảo
vệ. "Cháu... cháu không hiểu sao mà bác..."
' Anh nói tôi có thể yêu cầu anh bất cứ điều gì".
"Vâng, nhung chiếc cà vạt này đôi với cháu rất đặc biệt".

'Tại sao anh nghĩ rằng tôi hỏi xin nó?"


Nguồn cơn của mọi khổ đau 179

"Nó là... nó là cà vạt ba cháu đeo lúc nguôi mất. Nó có giá


trị tình cảm rất lớn... Cháu có thể mua tặng bác một cái giống
hệt... xin yêu cẩu cháu bất cứ điều gì", chàng tuyệt vọng nói,
"nhung không phải là cái này".
Tôi hiểu", ông già nói. "Nhiều quá. Đã đến lúc chúng ta phải
đi đường của minh thôi".
"Cháu... không, hãy đợi... Cháu..."
Mắt rung lệ, John tháo nút cà vạt, cái nút chàng chua tùng
mỏ ra từ khi cha mất. Chàng tháo cà vạt và trao nó cho ông
già. Òng già mỉm cưòi độ luọng và nhận nó.
Vào lúc )ohn tháo cà vạt, chàng cảm thây bình an vô cùng,
chàng cảm thây như có một luồng sáng mói hiện diện trong
bản thần chàng. Như thể mọi nỗi đau, mọi nỗi buồn về cái chết
của cha bất chợt tan biến một cách lạ kỳ. Chàng cảm thấy tự
do - nói đúng hon là đưạc giải thoát - nhẹ hẳn cái gánh nặng
vô hình đè lên chàng máy tháng nay.
Ông già dường như hiểu điều gì đang xảy ra, và ông cười
rộng miệng khi thắt chiếc cà vạt quanh cổ ông. Cùng với cái
áo chùng trắng và đôi dép đen, chiếc cà vạt tạo thành một bộ
đồ khá là kỳ quặc.
'Trông tôi ra sao?"' ông già hỏi Ịohn sau khi thắt xong chiếc
cà vạt.
Ịohn không giấu nổi nỗi vui mừng và bật cười lên. Ông già
cũng cười, và bác tài cũng cưòi - dù bác luôn giữ ý trước mặt
ông chủ. Họ cười đến đau bụng. Sau khi binh tĩnh lại, ông già
nói, Tôi chắc rằng tôi sẽ đeo chiếc cà vạt này thường xuyên,
vì duòng như nó có tác động đến mọi người. "Này, John", ông
già ngùng một tý rồi nói, "đã đến lúc anh phải đi".
180 Bài học để trở thành triệu phú

"Bây giờ à?"

"Phải. Anh không đuọc để trễ dù một phút. Anh phải tìm
ngay nguòi phụ nữ ây. Các ngôi sao chỉ phôi hợp trong một thời
gian ngắn. Nêu trong vài giờ tới mà anh không gặp nàng, anh
sẽ mất nàng trong chín năm nũa. Hãy đi đi. Và đùng quá chú
trọng đến bề ngoài. Hãy chỉ nghe theo tiếng nói của con tim".

John rất cảm động. Chàng đặt tặng phẩm xuống đất và lao
vào vòng tay ông thầy của mình, ôm chặt ông. Làm thê nào
để bày tỏ lòng biết om của chàng? Nhung không có thòi gian
để hỏi nữa, vì ông già đã đẩy chàng ra và đon giản nói, "Hãy
đi đi. Không có nhiều thòi gian đâu".

Thê là John xa ông già, trái tim trĩu nặng mà tâm trí thì lo
âu về nỗi gặp Rachel, nguôi mà chàng tin là nguôi phụ nữ của
đòi chàng nhung hiện giò đang dan díu với một nguời đàn ông
khác. Chàng sẽ nói gì vói nàng đây?

Chỉ có sự thật, đon giản sự thật. ít ra nàng có quyền biết việc


gì đã xảy ra, biết rằng chàng đã bỏ nàng vì không phải chàng
không yêu mà vì chàng không muôn là gánh nặng cho đời nàng.
Chàng không thể không nghĩ rằng, dù đã thành công, trong nghề
nghiệp, nhung cuộc đòi chàng không trọn vẹn chút nào.

Chàng không còn bị liệt nữa, chàng lại giàu, hay ít ra cũng
đủ sông trong nhiều năm. Nhung Rachel không còn tự do.

Tuy nhiên, ít nhiều gì chàng cũng đã hứa vói ông già là sẽ


đi gặp nàng. Duòng như chàng đã nghĩ rằng đó là điều quan
trọng nhất. Vậy thì chàng phải thử xem, dù có thể vì thê mà
tan nát trái tim.
CHƯƠNG 25

TÌNH YÊU

c / rong căn hộ riêng mà nàng vẫn cô giữ lại cho đến phút
cuối cùng, Rachel hầu như đã chuẩn bị xong cho lễ cưới của
mình. Nàng mặc một áo dài trắng đẹp được cắt may cho hợp
với tình trạng hiện nay - nàng đã có bầu được hon tám tháng.
Louis Renault, hôn phu của nàng, đã kiên quyết tổ chức cưới
trưóc ngày nàng sanh nở.

Rachel đang đúng trưóc gutmg sửa lại tâm mạng che mặt,
mắt vẫn trông chùng hai đứa trẻ đang choi trong phòng. Đó
là cô bé Ịenniíer có nhiệm vụ cầm hoa và cậu bé Jose phù rể.

Dù chỉ vài giờ nữa là cử hành hôn lễ, nàng vẫn không cảm
thấy vui như nhũng người phụ nữ khác. Nàng trông có vẻ u
hoài. Có phải là do m ệt mỏi vì có mang chăng? Hay là do bản
nhạc đang chơi, bản "không thể nào quên" đã gợi nhớ nhũng
kỷ niệm mà nàng cô quên đi?

Hai đứa bé đang rất vui vẻ chạy ra chạy vào căn phòng và
chạy dọc hành lang, dù Rachel cứ luôn miệng nhắc chúng phải
giữ yên lăng. Do đó, khi john đến chàng không có dịp bâm
182 Bài học để trở thành triệu phú

chuông hay gõ cánh cửa vôn đã m ả toang. Chàng buóc vào và


thây Rachel đang đứng soi gương. Nàng-trông thật hâp dẫn.
John nghĩ mà tim đau nhói vì ghen. Nhìn kỹ hon, chàng bỗng
giật mình. Nàng đang có mang.
Lập túc chàng tự hỏi mình đang làm gì ỏ đây, tại sao ông
già lại thúc ép chàng đến gặp nàng. Tốt nhất là nên quay về
không nói một lòi. Vì biết nói gì đây? Nói ra sự thật? Vâng, ít
ra chàng cũng muôn nói ra sự thật với nàng, nói ra lý do chàng
cắt đút vói nàng. Nhung thổ lộ như vậy có phù hợp vói ngày
cuới của nàng không? Nói việc đó ra có là ích kỷ lắm không?

Chàng cũng ngạc nhiên khi nghe bản nhạc "không thể nào
quên”. Phải chăng chỉ là trường họp tình cờ, hay phải chăng
nàng còn hoài niệm và vẫn nhớ về môi tình của họ? Chàng
không kịp đứng nghe giọng ngân của Nat King Cole lâu hon,
vì Rachel đã quay lại định rằng la đám trẻ thì chạt thây chàng.
Nàng vội đi tắt bản nhạc.
Họ đúng nhìn nhau một lúc, im lặng trong cảm xúc. John chua
bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải một tình huống đau lòng như
thế này. Người phụ nữ mà dẫu sao đi nữa chàng vẫn nên nghĩ
là ngưòi bạn trăm năm của mình đã có bầu với... và sắp cưới một
người đàn ông khác. Người phụ nữ chàng đánh mất vì không
muôn là gánh nặng cho nàng. Và tệ hại hon nữa, khôi hài hon
nữa, là bây giò chàng đã hoàn toàn khỏe mạnh lại giàu có nũa.

Dường như mọi việc đều có cái giá của nó. Nêu chàng đã
không quá đau khổ vì mất nàng, chàng đã không thể khám phá
ra cái cảm xúc đã giúp chàng viết được một kịch bản đầy xúc
động. Nỗi đau đã mở rộng tim chàng, đã cho tài năng của
chàng được đâm chồi nảy lộc...
Tinh yêu 183

Nhung đổi lại chàng đã mất nguời yêu. Phải chăng đó là điều
mà ông già muốn chàng phải học khi ông nhất quyết chàng phải
gặp lại Rachel truớc khi quá trễ? Tại sao lại là nỗi dằn vặt tái sinh
này, nỗi nhục nhầ này, nỗi đau thây nàng đi xa mãi mãi này?
"Anh John đây à?" Rachel chỉ có thể thốt lên đuạc nhu vậy
khi trông thây chàng. “Các cháu hãy ra đợi ngoài hành lang nhé"'
Rachel nói.
Dù là trẻ thơ, nhũng đứa trẻ hình nhu đã thấu hiểu tình cảnh
và ngoan ngoãn đi ra.
Rachel im lặng. Nàng không biết nói gì. Nàng cũng muốn
nói lên tình yêu của mình, tình yêu còn đó. Nhung chàng đã
bỏ nàng.
Nàng đã bị bỏ roi. Trong tuyệt vọng, tình bạn kiên định của
Louis Renault đã suởi ấm nàng. Chính anh đã an ủi nàng trong
lúc khổ đau và báy giờ vẫn sẵn sàng dâng nàng tất cả, cô quên
mình là kẻ đến sau. Louis không bao giò lọi dụng mà luôn luôn
nguỡng mộ nàng một cách cao thuọng và độ luợng. Nàng không
thê nói gì hơn về John, nguời đã quyến rũ rồi bỏ rơi nàng.
>

Nhung suy nghĩ này làm trái tim nàng chai sạn, và nhũng
cảm xúc ban đầu bỗng chốc tiêu tan. Nàng đợi chờ trong cảm
giác phòng ngự.
"Anh... anh không biết rằng em..." John nói.
Chàng không dám nói lên nhũng lời định mệnh, nhũng lời
đau khổ, nhũng lời đang xé nát tim mình, rằng nàng sắp kết
hôn, vâng, nàng sắp kết hôn, rằng nàng sắp có con.

"Vâng, độ nửa giò nũa“ nàng chỉ biết nói vậy. Nàng đặt một
tay lên bụng, nhu thê đang bị đau.
184 Bài học để trở thành triệu phú

"Anh... Anh..." John lắp bắp “Anh chỉ muốn gặp em lần cuối
để nói với em ... để nói vói em rằng anh đã bỏ em không phải
vì... vì anh không còn yêu em. Anh bị bệnh, anh nghĩ không
thê chũa được... Anh bị liệt... và anh không muốn em phải nặng
lo cho một người chồng tàn tật..."

Trong một thoáng nàng nghi ngờ. Anh ấy nói đúng không?
Nàng nhìn thẳng vào mặt John và thây rằng chàng không nói
dôi, rằng chàng rất khủng hoảng và đau khô vô cùng.
Một nguòi chồng tàn tật! Vậy là chàng đã muốn lây nàng!
Chàng đã ra đi không phải vì ghét bỏ nàng. Cuối cùng nàng
đã hiểu ra sự hiểu lầm tai hại đã chia cách hai nguời.
Động cơ của chàng thật là cao thượng và trong sáng. Nàng
cảm thấy choáng váng và mắt nàng ngân lệ. Nhưng đã trễ rồi.
Sô phận đã đẩy đua họ. Sô phận thật tàn nhẫn.
Nàng mói đẹp làm sao trong tà áo cưới! John thầm nghĩ.
Nàng đẹp hơn bao giờ hết, với mái tóc hạt dẻ tỏa sáng sau
mạng luới mỏng. Mắt nàng sao mà xanh thế, sáng thế. John
buồn rầu tự nhủ mình phải ra đi.
"À, anh... anh phải đ i... A nh... anh chúc em mọi điều
hạnh phúc".
Nàng muôn nói nàng vẫn yêu chàng, nàng vẫn luôn nghĩ
đến chàng. Nhung không đuợc; Louis đã quá tử tế. Nàng phải
mạnh dạn lên và phải chông lại sự cám dỗ.
về phần mình, John cũng muôn ôm nàng vào lòng đ ể hôn
nàng lẩn cuôi trước khi phải xa nhau mãi mãi. Nhung không
thể được. Nàng đã mặc áo cưới, nàng đã có mang... có biết
bao nhiêu phiền toái, có biết bao nhiêu trở ngại...
Tình yêu 185

Khi chàng quay gót, chàng ngạc nhiên thây Louis Renault
bước vào, đi theo có Gloria là vị hôn thê truóc của Louis. Dù
thất vọng vì Louis lây một phụ nữ khác, tình bạn đã thắng lòng
ghen ty, và Gloria đã chấp nhận làm nhân chúng như một nguôi
bạn tốt của Louis.

Louis cũng không kém phần ngạc nhiên truớc sự có mặt của
Ịohn trong ngày cuói. Anh ta làm gì ỏ đầy? Theo chỗ Louis biết,
họ không mời John.

Khỏi phải nói, cả John lẫn Louis đều cục kỳ bôi rối. Gloria
thì không biết john là ai, cũng càng không biết mối quan hệ
giữa Rachel vói chàng. - Louis đã không nói gì về quá khứ đau
buồn của Rachel.

Trong chiếc áo dài nhẹ và cái mũ trắng to rộng thật là trang


nhã, Gloria mỉm cuòi vói john, nghĩ chàng là một khách mòi
cho đến khi nàng nhận ra bộ quần áo đậm màu của chàng hoàn
toàn không phù hạp trong tiệc cuới.

Nhưng không có thời gian để họ chuyện trò và tự giói thiệu,


vì Rachel đã quá xúc động khi gặp lại ]ohn nên cảm thây
choáng váng. Nàng ôm lấy bụng và đuọc dìu đõ ngồi xuống
ghế. Nhũng con co thắt làm nàng kêu lên vì đau đón.

"Nó sắp ra", nàng hoảng hốt nói: "Em cảm thây nó sắp ra.
Đua em đến nhà hộ sinh ngay".

Louis vội vầ buớc tói, dìu nàng xuống cầu thang. Những đứa
trẻ đang đợi ỏ ngoài nhận thầy điều đó.

"Chắc là đám cuói phải hoãn lại", một đứa nói.

"Chắc vậy", đứa kia tiếp lời.


186 Bài học để trở thành triệu phú

Cũng may, Louis Renault luôn luôn tỉnh táo. Chàng đua cho
chúng hai muơi đôla và bảo chúng đi ăn. Rồi anh chàng luật
sư nổi tiếng dìu nàng lên chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi của
mình. Gloria không có xe, cô hỏi john, Tôi có thể ngồi nhò xe
anh đuợc không?“

Chàng đã không nghĩ mình phải đau khô chúng kiến cảnh
người yêu lên xe hoa, lại càng không nghĩ đến cảnh ngưòi yêu
sinh con. Nhung trong tình thê này làm sao có thê từ chôi
Gloria được? Chàng mỏ cửa chiếc Mustang cho Gloria leo lên.
Gói quà của ông già triệu phú vẫn đê ở phía sau xe, đỏ tươi
sắc giấy gói. Gloria nghĩ đây là quà cưới.

John cho xe chạy theo xe của Louis, vượt qua vài đèn đỏ.

"Anh có phải là người thân trong gia đình?” Gloria hỏi Ịohn.

"Một người bạn", ]ohn đáp, vẫn còn choáng váng truớc nhũng
gì đã xảy ra. Chàng lại hỏi liệu ông già có biết chàng sẽ phải
gặp những gì khi tìm đến Rachel không.

Trên chiếc xe trước, Rachel đang cô không để rơi đứa bé.


"Nó muôn ra!" nàng la lên. "Nó muôn ra. Nhanh lên, Louis,
nhanh lên!"

"Anh đã chạy nhanh lắm rồi, em hãy cô chịu đụng", Louis


nói, cô trân an nàng.

Rachel van chua biết mình sẽ sinh con trai hay con gái. Nàng
có đi siêu âm vài lần, nhung, như một nhà viết tiểu thuyết nàng
vẫn thích hồi hộp chờ đến phút chót.

Họ đến bệnh viện khoảng hai muơi phút sau.

Nhân viên trực khu phụ khoa thây hơi lạ vì m ột phụ nữ


Tình yêu 187

đang mặc áo cuói mà lại sắp sinh con, nên có hoi bõ ngõ lúc
đầu. Nhung tình hình khẩn trucmg không cho phép họ hỏi nhiều
- họ cũng không có thòi gian đê cải cả chiếc áo cưới nữa.
Sau nhũng phút giây huyên náo, Gloria, John và Louis cùng vào
trong phòng sinh vòi Rachel. John cảm thây rất lạc lõng ả đây nên
cô đúng tránh ra. Các cô y tá đã dìu Rachel lên bàn sinh; và khi
bác sĩ đến, vừa cúi xuống, ông đã thây cái đầu của đúa trẻ.
Khi vai của đứa bé được kéo ra, Rachel thét lên vì đau nhói.
"John!“
Cả bác sĩ lẫn y tá đều không đ ể ý mấy. Dù sao, đây cũng
là một ca sinh con đầu lòng kỷ lục, chỉ không đầy ba phút.
'Một bé gái!” Bác sĩ vừa tuyên bô vừa nâng đứa trẻ lên, còn
cô y tá thì đua cho bác sĩ cây kéo. Bác sĩ quay sang Louis, cho
rằng chàng là cha đứa bé, và nói, "ông bô có muôn cắt rốn cho
con không?”
Louis, vốn là người tốt bụng, nghĩ nhanh. Anh nghĩ về người
vọ tuông lai dã kêu tên John lúc vượt cạn, tiêng kêu xuất phát
từ đáy lòng nàng. Anh nghĩ nếu Rachel thực sự quên John thi
nàng đã không kêu lên như thê mà đã gọi tên mình.
Và anh chọt thây nàng chưa bao giò hạnh phúc bên anh, và
nêu anh thật sự yêu nàng như anh đã nhiều lần tùng nói, anh
không nên ngăn cản sự tái họp của hai người, dù có vì thê mà
anh trỏ thành lô bịch, dù có vì th ế mà anh bị mát mặt trong
ngày cuói này. Dau sao, còn nhiều điều quan trọng hon là lòng
tự trọng và danh giá, phải thê không?
Anh nhìn Rachel. Nàng đang mỉm cười yếu ớt vói anh, và
có vẻ bôi rối vì biết mình đang kêu tên ai trong con khùng
188 Bài học để trở thành triệu phú

hoảng, như một khát khao cháy bỏng lâu nay vẫn cô giữ kín
trong lòng. Nàng biết mình đã trao thân gửi phận, và như vậy
là phản bội Louis, một người đàn ông tốt bụng và danh giá.

Nhung trong mắt Louis không hề có vẻ gì lên án hay trách


móc, mà chỉ có vẻ hiểu biết và cảm thông pha chút buồn rầu,
chỉ là thoáng buồn thôi, như đầu ngọn sóng của tình yêu, một
tình yêu vượt qua cả chính anh, nó đang dâng lên ngập hồn
anh, Rachel chưa kịp nói gì thì anh đã tha thứ cho nàng rồi.
Anh tiếp chiếc kéo từ tay bác sĩ, và đua qua cho John. Ban
đầu chàng không hiểu gì. Tại sao Louis lại đưa chàng cây kéo?

Gloria lập tức hiểu ra hành động ây và quay nhìn Louis: trái
tim của anh ây có tan nát không? Cô cũng đã nghe Rachel gọi
tên John trong cơn đau đớn, và cô biết tiếng kêù ấy làm Louis
đau khổ biết bao, có thể có một cái gì đó đổ vỡ trong anh ây
mãi mãi.
Nhung khi nhìn vào mắt Louis, cô không thây nỗi đau mà
chỉ là niềm tiếc nuôi. Anh tiếc mình đã rồ dại đi yêu một phụ
nử còn quá trẻ, trẻ đáng tuổi con anh. Anh tiếc đã từ chối tình
yêu của Gloria, vì bây giờ đã quá trễ để cô ấy có thể có con.
Anh như muôn hỏi xin cô tha thứ. Nhìn vào mắt cô, Louis thây
cô hiểu anh muôn nói gì, thấy cô đã tha thứ cho anh và mong
anh trỏ lại.

"Đây", Louis nói khi trao kéo cho John. “Vì anh thực sự là cha
đứa bé, nên anh phải thục hiện vinh dự này".

John nhìn Rachel và hiểu hết mọi việc. Chàng cầm kéo và
cắt cuông rốn. Vị bác sĩ hơi ngỡ ngàng, nhung cũng không
muốn tìm hiểu đám người ây. Ồng bê đứa bé, khéo léo buộc
Tình yêu 189

cuông rốn, rồi đặt nó vào trong vòng tay của nguòi mẹ đang
rạng rỡ cuòi.
Gloria, buớc tói cầm tay Louis. Họ nhìn nhau hòa giải. Rồi
Louis nói một cầu liên kết sô phận của Rachel và Ịohn.

"Duờng như đây là ngày đầu tiên của một gia đình tuyệt vời".

0O0

ĐOẠN KẾT

Trong bôn năm sau, John bán thêm được hai kịch bản, đã
đuọc dựng phim và rất thành công trong cả nước. Thành công
tiếp nôi thành công. Chàng ký hợp đồng viết năm kịch bản nữa,
một hạp đồng đưa chàng vào hàng triệu phú thực sự.

Trong tám năm chàng và Rachel sông trong êm âm. Họ


cùng nhau nuôi dạy cô con gái Gabriel. Nhung bất ngờ, sau
nhũng tháng năm hạnh phúc, )ohn không thể cuông lại nỗi ham
muôn đuợc m ả gói quà mà ông già triệu phú đã cho chàng...
MỤC LỤC

Chuông 1: Lạc lõng..........................................................................7


Chuông 2: Buóc đột phá đầu tiê n ........................................... 16
Chuông 3: Chắp cánh bay lê n ................................................... 23
Chuông 4: Nếm mùi thất b ạ i......................................................28
Chuông 5: Gặp gõ ngubi hành khất kỳ d ị............................. 32
Chuông 6: Bài học về cách sống................................................37
Chuông 7: Con nguòi vùa là bông hoa vừa là... 42
Chuông 8: Bài học về sự tập tru n g ........................................... 49
Chuông 9: Súc mạnh của lồng tin ............................................. 58
Chuông 10: Hoài niệm .....................................................................65
Chuông 11: Ý nghĩa của cuộc sốn g............................................. 73
Chuông 12: Sô phận phải trải q u a.............................................. 80
Chuông 13: Quyết định khó khăn nhất trong cuộc đ ồ i.....88
Chuông 14: Giữa ánh sáng và dêm đ e n ....................................95
Chuông 15: Quyết tâm vào việc................................................... 99
Chuông 16: sỉ nhục........................................................................ 104
Chuông 17: Khám p h á ...................................................................111
Chuông 18: Mục tiêu tạo nên súc m ạ n h .................................117
Chuông 19: Nuối ti ế c .....................................................................127
Chuông 20: Giá trị của long kiên t r ì ........................................132
Chuông 21: Vào c u ộ c .....................................................................143
Chuông 22: Thuong luọng............................................................153
Chuông 23: Khôn như cáo cồn bị lù a ........................................160
Chuông 24: Nguồn con của những khổ đ a u ...........................169
Chuông 25: Tình y ê u .....................................................................181
Đoạn kết .............................. 189
BÀI HỌC ĐỂ t r ở t h à n h
TRIỆU PHÚ
ĐÀO CÔNG BÌNH - MINH ĐỨC

Chịu trách nhiệm xuất bản : MAI QUỲNH GIAO


Chịu trách nhiệm bản thảo: NGUYỄN THU HÀ
Biên tập. THANH AN
Trình bày b ìa : NGỌC MINH design
Sủa bản in : THANH AN
Kỹ thuật vi tính: BẢO ANH

NHẢ XUẤT BẢN PHỤ NỮ


39 Hàng Chuối - Hà Nội
ĐT: (04)9717979 - 9.717980. Fax: (04)9.712830
CHI NHÁNH:
16 Alexandre de Rhodes - Q l - TP. Hồ Chí Minh
ĐT: (08)8.294459 - (08)8.228467
Fax: (08)8.228467

c TRUNG TẰM THÔNG TIN KHOA HỌC & CÔNG NGHÊ HÓA CHẮT ''í

1D> Nhà sách NGHIÊM BÍCH HOAN


V
mì ũ 212/7 Lê U i, Quặn 1. TP.HÓ Chí Mlnh,Tel-Fax: 9253017

In lOOOcuốn, khổ 14.5x20,5cm. Tọị C ông ty In Bao bì XNK Thủy


sân. 1BÍS H oàng Diệu. Q.4, TP.HCM. GPXB số: 17/1432 XB - QLXB ký
n g à y 26.08.2005
In xong và n ộ p lưu chiểu Q.l nõm 2006.
TUÓI TR Ẻ LẬP NGHIỆP
trân trọng giới thiệu với bạn.đọc
bộ sách bổ ích cho những ai
muốn thành công trong kinh
doanh lẫn trong xã hội. Một
phương tiện mới - La bàn - giúp
bạn hoạch định cuộc sống. Vì
việc bạn đi theo hướng nào còn
quan trọng hơn việc bạn đi nhanh
hay chậm.
Các tác phẩm giúp bạn làm
quen với những nhà triệu phú từ
tay trắng làm nên. Những con
người đã trở thành nổi tiếng trên
thế giới.
Họ sẽ:
* Giúp bạn lựa chọn những ưu
tiên trong cuộc sống. Tự tin và
giải quyết mọi việc có hiệu quả.
* Tặng bạn những bí quyết
làm giàu mà họ đã phải trả giá
bằng cả cuộc đời lao động vất vả
củachính mình.
“Đ iều quan trọng nhất củ a
sự thành đạt trong kinh doanh
không p h ả i là vốn đầu tư, cũng
không p h á i là năng khiếu m à là
lòn g k h a o k h á t làm giàu đến
ch áy b ỏ n g ”

TRUNG TÂM THÔNG TIN KHOA HỌC s :

Nhò sách NGHIÊM^


212/7 Lẽ Lai, Quận 1, TP.HỒ C f 153017

Giá: 25.000đ

You might also like