You are on page 1of 9

“Anh gì ơi, toilet ở đâu vậy ạ?


“Đi thẳng rẽ trái là ra...”
“À cảm ơn anh”
“Ra cổng trường á em”
Hôm nay là kì thi tuyển sinh qua lớp 10 của tôi, vậy mà sáng sớm mẹ dẫn tôi đi ăn cháo sò, lại thêm hộp sữa cho chắc bụng. Để giờ bị tào
tháo dí thế này!
Đang lúc giờ thi toán, nên chỉ dám xin thầy 10 phút để đi. Gặp được một anh trong đoàn trông khá xinh trai, đeo kính có vẻ tri thức nữa, tôi
vội lại hỏi thì bị anh ta chơi khâm thế đấy!
Cơn đau mỗi lúc một nhói lên. Tôi suýt không chịu được. Tay ôm bụng, nhìn anh ta cầu cứu.
“Anh ơi, giúp em..”
“Định vào nhà vệ sinh quay phao à? Xưa rồi diễm”
Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn cái tên đáng ghét đang trêu người khi cấp bách. Cơn đau ngày càng quằn quại, tôi vội nắm lấy tay áo của anh ta,
năn nỉ.
“Em lạy anh, anh không chỉ em là em chết thật đó!!”
“Đừng lừa tôi. Muốn vô trường này không có dễ”
Đây là trường chuyên, có những con người cổ quái kì lạ. Tôi đã được nghe trước nên không bất ngờ lắm.
Tôi không có thời gian đôi co với anh ta. Đành lườm liếc anh ta một cái sau đó cố sức bình sinh chạy đi. Vừa gặp một giám thị khác.
“Thầy, giúp em, toilet ở đâu ạ?”
Thế mà tên hồi nãy lại dí theo tôi tới tận đây. Anh ta chen lời tôi, mách thầy nghi ngờ tôi chép tài liệu.
Thầy nhìn tôi đau đến đổ mồ hôi thế thì quay sang trách mắng anh ta.
“Em bị gì vậy Quân? Đang thi toán, tài liệu đâu chép? Toilet chạy thẳng quẹo phải nha em”
“Em cảm ơn thầy. Không có thầy chắc em chết mất!!”
Tôi chạy một mạch thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa vào đến nơi thì như bão lũ ập đến, cảm giác đó... các cậu hiểu mà
Ấy thế mà vẫn bị hành cho đến cuối giờ. Chốc chốc lại đi nhà vệ sinh, đi ngang cái tên lúc nãy nữa chứ.
“Đi nữa hả bé?”
“...”
“Ha để anh hỏi cô y tế xem có thuốc nào chống tiêu chảy không nhé?”
Tên điên này, lúc cần tốt không tốt, lúc không cần thì cứ thích thể hiện. Mấy bạn khác đang thi đều nghe thấy lời anh ta nói, ngó đầu ra
ngoài nhìn tôi. Tức chết!
Cuối cùng thì tôi làm vẫn ổn nhưng câu cuối lại bỏ mất 1,5 khiến tôi hơi tiếc vì không đủ thời gian.
Ra về nhìn mọi người vui vẻ dò đáp án mà làm tôi cứ bị tủi thân. Đã bị tào tháo dí lại thêm quả anh khối trên “tốt bụng”, tôi thề nếu đậu
vào trường này, gặp lại anh ta tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ!
“Lan! Làm bài được không?”
Ánh tới vỗ vai tôi cười hì hì, tôi thì như sắp khóc, nhìn người bạn thân mình mà nức nở.
“Đm nãy mắc ỉa muốn chết mà bị thằng *** nào đó chặn lại tức ghê!”
Tôi vừa tức vừa buồn, xả hết một trận, khóc bù lu bù loa cả lên sau đó bước hiên ngang ra ngoài cổng trường với khuôn mặt ửng đỏ.
Nhưng cuộc đời tôi thì không suôn sẻ đến thế. Vừa bước ra, thì tốp anh chị trong đoàn đứng hai bên cổ vũ trông khí thế lắm. Nhưng lại có
tên nào đó nhìn trúng tôi, lại còn hét lớn.
“Bé ơi, anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy nha. Em còn bị tào tháo dí không?!”
Đm, lúc đó cổng trường đông lắm, ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt rất chi là... các bạn hiểu rồi đó.
Hình như tên ấy hả hê lắm ha sao còn chạy lại hỏi thăm tôi nữa chứ. Làm các bạn khác tránh tôi như tránh tà. Tôi vội lấy bìa che mặt lại, xấu hổ chết đi
được!
“Bé, em ổn không?”
“Anh chơi khâm tôi đấy à? Lúc nguy cấp thì đối xử ác độc, giờ còn cố tình làm tôi nhục mặt nữa!”
Tên nào đó cứ dí dí mặt vào tôi tỏ ra thánh thiện lắm.
“Em khóc à? Do còn tiêu chảy sao?!”
“Đi chết đi!”
Tôi tức quá dậm chân anh ta một cái thật mạnh sau đó chạy đi. Chưa đủ nhục sao chứ? Đã vừa thi không được, vừa buồn thúi ruột đây.
Tôi chạy một mạch tới chỗ ba tôi đang đậu xe, ông làm nghề bóc vác, cực khổ lắm nên lúc nào cũng lấm lem, chạy chiếc xe cup khá cũ kĩ. Vừa thấy ba, tôi
đã không kìm lòng được mà chạy đến ôm ông.
“Ba ơi, con làm bài không được... hic..”
Ba tôi cũng ôm lấy tôi, tôi vuốt mái tóc dài của tôi và an ủi.
“Không sao, con gái của ba, không sao, thi cử thôi mà, đâu phải lúc nào cũng điểm cao, nín đi này”
“Con tức quá ba ơi, tại cái thằng..”
“A chú Tiến!”
Tiến? Tiến là ba tôi mà, sao có người quen ở đây nhỉ? Tôi quay người lại xem người mới gọi ba tôi. Là... là cái tên quái quỷ đó!
Anh ta có quen biết ba tôi à? Sao nghe thân mật thế?
Chưa kịp hỏi gì thì ba tôi đã lên tiếng trước. Ông niềm nở ngoắt tên ấy lại, giới thiệu với tôi.
“Lan, đây là Quân, con trai của ông chủ mà ba làm thuê ấy. Thằng bé lớn hơn con một tuổi, cũng học trường này”
“Hi, bé nhà chú tên Lan à?”
“Tôi tên gì kệ tôi, anh cút dùm”
“Lan!!!”
Ba tôi bất ngờ trước thái độ đối địch của tôi với Quân. Ông chưa bao giờ thấy con gái mình hỗn vậy. Vội đánh vào tay tôi một cái rõ đau. Tôi vừa tủi thân
vì vụ lúc nãy vừa tức vì bị đánh không lí do.
“Sao ba đánh con? Thằng mặt *** này đáng ghét thì bảo cút đi, huhu”
Tôi bỏ về còn không quên liếc tặng anh Quân một cái liếc ghê rợn.
Thế là về nhà ba tôi mách mẹ vụ ấy. Bà phạt tôi quỳ trước nhà, cầm thêm hai xô nước. Mấy đứa hàng xóm cứ đi qua rồi đi lại chọc ghẹo tôi.
Bình thường bà bắt tôi quỳ 30 phút lận nhưng do ngày mai tôi thi nên chỉ quỳ 10 phút vì tội dám chửi thề thôi.
Mẹ tôi tên là Trà, bà ấy là giáo viên nên nghiêm khắc lắm. Nhất là các vụ hành xử của tôi. Vì tôi là con một nên cũng quản giáo rất nhiều.
Sau khi bị phạt xong, tôi được ăn bữa cơm của biết bao nhiêu thế hệ con cái - cơm chan nước mắt.
“Oan ức lắm hả? Con là con gái, đã đặt tên Lan cho dịu hiền mà.. haiz”
“Tại tên đó chứ bộ!”
“Con nói anh Quân à? Ba thấy nó tốt mà?”
Tôi trong tâm trạng chán nản đã kể hết cho ba mẹ nghe. Hai người không những không tức giận mà còn bật cười lớn.
“Tội nghiệp con gái bảo bối của ba haha”
“Thôi thôi, hai con không đứa nào vừa”[...]
Sáng hôm sau tôi lại đến trường thi môn cuối cùng - môn Anh. Thế mà lại đến trễ, gần sát giờ thi do ba tôi bị hư bánh xe giữa đường nên tôi phải chạy bộ
đến đây.
Đến nơi thì bảo vệ đã đóng cửa rồi, không thấy bảo vệ đâu. Tôi đành lấy hết sức bình sinh, leo lên rào và nhảy xuống như một vị anh hùng, tiếp đất khá êm
ái.
Nhưng không..
*Rẹt!
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay đưa ra sau mông..
“Chết mẹ, rách quần rồi”
Ôi cái cảm giác quần tây bị rách nó thấu trời xanh. Tôi bị đứng hình ngồi ở đó luôn ấy. Hình như bị rách một lỗ to rồi thì phải.
“Ủa bé Lan, bé đến trễ à?
Tên mặc áo xanh hôm qua từ đâu bước đến như vị thần. Sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ?!
“Sao em ngồi đấy? Lại bị tiêu chảy nữa à?”
Quân vừa nói vừa cười tủm tỉm, chạy nhanh đến bên chỗ tôi, tôi không biết lúc ấy nghĩ gì đã tóm lấy chân anh khẩn cầu.
“Tên điên, cho tôi mượn cái quần thi chút trả lại được không?”
“Bé... bé... ỉn ra quần à??!”

“Bé... bé... ỉn ra quần à??!”


“Không... cho mượn đi”
Tên đó vẫn không hiểu lời tôi, mặt nhăn nhăn kiểu tránh xa kì thị tôi lắm. Tôi nhìn đồng hồ sắp đánh trống phát đề rồi, cố gắng hít thở thật sâu, nắm đầu
cái tên hí hoáy đó.
“Bố mày bị rách quần chứ không như mày nghĩ, mượn lẹ đi, sắp thi rồi!”
“Nhưng mà không lẽ giờ anh cởi quần đưa cho bé ngay tại đây ư?”
Đúng rồi ha, giờ vào nhà vệ sinh chắc chắn là không kịp. Tôi nhìn lên người anh ta..
“Cởi áo khoác ra nhanh!!!”
Anh ta hợp tác làm theo, sau đó tôi giật lấy áo khoác của anh ta, buột ngang hông che lại phần quần bị rách. Sau đó đẩy tên ấy ra chạy một mạch về phòng
thi.
“Cảm ơn nhá!”
Tôi vừa vào phòng thi đã kịp lúc trống đánh, suýt nữa thì toang. Phần thi tiếng anh không khó lắm, vì cô Hà đã ôn hết cho chúng tôi những gì cần thiết rồi.
Nên tôi có thể tự tin được con 8, mong là nó sẽ ráng vớt vác được điểm toán của tôi.
Sau khi thi xong tinh thần khá thoải mái vì đó đã là môn cuối cùng rồi. Tôi vui vẻ bước ra khỏi phòng thi, thì con bạn Vi Ánh cũng chạy đến, nhìn nó hí
hửng vậy chắc khả năng sẽ học top trên. Tôi thì cũng mong thế.
“Hồi nãy mày đi trễ à?”
“Xe ba tao hư nên đi trễ”
“À hôm qua ấy, anh đi chung với mày có quen biết gì mày à?”
Vi Ánh đang nói tới ai nhỉ? Hmmm là Quân mà?
“Là thằng *** đã chặn đường đi toilet của tao”
“Ơ sao mày gọi anh khối trên là thằng *** được? Mày biết anh ấy là ai không?”
Nhìn dáng vẻ Vi Ánh hốt hoảng sau đó ngưỡng mộ cũ đủ biết là anh ta chắc cũng khá hot ở trong trường này. Tuy nhiên đẹp trai mà cái duyên rớt mất rồi.
Đúng là ông trời không cho không ta thứ gì.
“Anh ấy là Ngô Minh Quân, hot boy của khối 11 ấy. Người con trai mà khiến bao cô gái ao ước, bad boy vui tính”
Tôi chau mày nhìn Ánh ra vẻ khó hiểu. Nó lấy điện thoại ra đưa tôi xem một page của trường.
“Tao tìm hiểu trên đây hết đó. Mày sắp qua môi trường mới rồi mà không biết gì hết. Điện thoại mày dùng để làm gì vậy?”
“Nói tiếng nữa, tao đá mày ra chuồng gà”
“Mày cứ như vậy rồi chừng nào có bồ?”
Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi giả điếc bỏ qua lời của Vi Ánh mà ra về. Ra tới cổng trường vẫn là màn chào đón như thường lệ. Các anh chị trường
này đã xinh còn học giỏi, thật hâm mộ quá đi mất!
Tôi vô tình nhìn qua bên tay phải thì thấy Minh Quân, anh ta đang xoắn tay áo vẫy chào mọi người. Vừa thấy tôi, anh ta định lại gần.
“Hey bé!”
“Anh Quân!!”
Một bạn nào đó đã chạy tới ôm lấy Minh Quân. Nhìn rất thắm thiết luôn. Tôi lắc đầu nhìn anh ta, để trả áo sau vậy.
Do ba tôi xe hư nên chẳng đến rước được, lại còn bận đi làm nên nhờ tôi kêu bạn chở về.
Khổ nỗi mấy đứa bạn thân nhất của tôi lại là con nhà giàu, ba mẹ chúng nó đã cho chúng lên Sài Gòn học mất rồi. Còn mấy đứa bạn ở đây ngoài Vi Ánh
ra, đa phần là không thân lắm.
Nên tôi đành phải đi bộ về. Dưới mùa hè nắng gắt mà đi bộ về cảm giác nó yomost lắm các cậu ạ. Để ý là áo khoác của tên này mặc hình như của một
brand nổi tiếng, haiz, nên giữ gìn cẩn thận mới được.
“Hey bé!!”
“Hử?”
“Lên xe anh chở về nè”
Tự nhiên tên Minh Quân xuất hiện đâu ra, còn ngồi trên một chiếc xe hơi đắt tiền. Chiếc xe ấy đang chạy rất gần với tôi.
“Không thích, tôi tự về được”
“Nhưng mà ba em nhờ anh chở về. Nếu em không chịu lên, thì chú ấy sẽ không quý anh mất!”
Chắc tôi thèm vào, thà đi bộ về chứ không leo lên xe tên điên đó. Tôi vội đi nhanh, mặc kệ lời mời gọi của tên nào đó
“Em mà không lên, thì vụ rách..”
5 phút sau tôi đã ngồi yên vị trong xe của Minh Quân. Nhà anh ta giàu lắm nhỉ, có sẵn tài xế riêng cơ.
“Là do anh uy hiếp tôi”
“Biết rồi, biết rồi. Bé ngoan như thế thì mới được chứ”
Minh Quân cười tít mắt. Tôi cố gắng tránh xa anh ta nhất có thể. Nghe bảo bad boy khá nguy hiểm.
Nhưng tên nào đó lại cứ cười cười rồi xít lại gần tôi. Ép tôi vào một góc.
“Thằng mặt *** định xàm sỡ tôi à?”
“Ơ bao giờ? Anh chỉ muốn gỡ cái lá trên đầu bé xuống thôi. Bé nghĩ gì vậy?”
Được, coi như tôi xui, lại bị chơi khâm thế ấy. Thấy tôi có vẻ im lặng, tên nào đó xoa đầu tôi.
“Anh đợi tên bé nằm trong giấy trúng tuyển.”
Xe chỉ đưa tôi đến đầu ngõ thì tôi đã tự động xin xuống. Một phần vì hẻm nhà tôi khá hẹp, một phần là không nên cho tên điên đó biết nhà tôi làm gì.[...]
Thời gian cứ thế mà trôi đi. Đến ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển. Ba tôi như không thể tin được, bèn đưa tôi lên tận trường xemđiểm.
Ở bảng thông báo bây giờ đã chật kín người. Tôi cố chen tấm thân nhỏ bé vào xem. Đôi mắt tìm kiếm tên mình.
“Phạm Trà Minh Lan.. 43 điểm.. ô mẹ ơi!!!!”
43 điểm lận đó!!! Trời ơi tin được không!! Tận 43 điểm, tôi ngất mất thôi.
Tôi rời khỏi đám đông với tâm trạng háo hức. Có một vài chị nào đó trực trường đến hỏi thăm tôi bao nhiêu điểm. Sau đó chúc mừng tôi dữ lắm.
“Em xuất sắc quá!! Không ngờ dù gặp cản trở nhưng vẫn điểm lớn thế ấy”
“Cản trở nào ạ?”
Tôi ngơ người.
“Thì.. toilet đó..”
“Ật...”
Sao các chị biết chứ?! Chuyện này không lẽ hot đến độ đến tận tai mấy chị nghe sao? Chết tôi rồi.
“Ai đã nói các chị nghe thế ạ?”
“Là tên đó kìa. Nó bảo đang cảm thấy hối lỗi vì làm một bé khối dưới khóc. Tụi chị hỏi danh tính thì nó kể ra hết mọi chuyện”
Các chị chỉ về phía tên điên thân quen nào đó đang đi về phía tôi. Anh ta vui vẻ vẫy tay chào tôi.
“Trúng tuyển rồi ha? Chúc mừng bé..”
*Bốp!
“Mang chuyện đi ỉa của người khác ra làm trò đùa anh vui lắm hả?!”
“Mang chuyện đi ỉa của người khác ra làm trò đùa anh vui lắm hả?!”
Tôi đánh vào vai của Quân. Anh ta giật mình nhìn bộ dạng tức giận của tôi, thậm chí là mở to mắt ra nhìn.
“Sao bé đánh anh?”
“Nói chuyện với anh thà tôi đi nói chuyện với chó còn hơn!”
“Ơ!!!”
Tôi liếc anh ta rồi bỏ về. Dù sao thì ba tôi cũng đang chờ. Ông có lẽ là người hồi hộp nhất khi biết điểm của tôi.
Thế là tôi chạy một mạch ra ngoài. Ba tôi đang đứng đậu xe dưới gốc cây phượng. Ông nhìn tôi có vẻ mong chờ lắm, tay ông mỗi lần hồi hộp là run lên.
Tôi chạy đến ôm ba mình, vui vẻ mà hét lên trong vui sướng.
“Ba ơi, con đậu rồi!!!!!! Tận 43 điểm lận á!!!!!”
“Ơ, con gái ba giỏi thế?! Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nhỉ?”
Đúng vậy, ba tôi được mẹ kể là hồi nhỏ học rất giỏi, giỏi hơn mẹ nhiều có thể đứng nhất lớp. Tất cả mọi người đều ao ước ba tôi, còn mẹ thì học với ba từ
hồi lớp 1 rồi nên chẳng ưa mắt xíu nào. Thế mà hai người lại đổ nhau ấy chứ.
Tuy rằng cuộc hôn nhân của ba mẹ không được nhà nội đồng ý. Nhà nội tôi giàu nứt vách trong vùng. Muốn ba tôi lấy người môn đăng hộ đối nhưng ông
ấy phản đối. Quyết đưa mẹ tôi tránh xa hào môn gia tộc và từ đó bị gia đình nội từ mặt luôn.
“Nào, hai ba con mình về khoe với mẹ!”
Ba con tôi hí hửng chạy về. Tối hôm ấy còn đãi tiệc nho nhỏ mời hàng xóm bốn bên cùng tham gia cơ. Cuối cùng thì sau bao ngày tháng mệt mỏi, tôi cũng
đã đậu vào trường chuyên![...]
Dù hơn 1 tháng nữa mới nhập học nhưng mà ba mẹ đã thưởng cho tôi tiền đi sắm dụng cụ học tập.
Thế là ba chân bốn cẳng trên chiếc xe điện băng băng tới tiệm sách nổi tiếng. Ở đây có biết bao đồ đẹp mà tôi hằng mong ước.
Tôi nhanh tay lựa chọn bìa vở rồi bút viết, bóp viết,...v.... lum la rất nhiều.
“A, cô em họ nghèo nàn của chị cũng đến đây mua đồ à?”
Haiz, cái giọng đáng ghét này..
“Ủa chị Như? Cơn gió nào khiến chị lại đến đây?”
Tôi quay lại nhìn. A hai tên đáng ghét. Chị Như đang khoác tay tên đáng ghét thân quen - Quân. Hai người đi hẹn hò nhỉ? Chặc, tên này mỗi ngày thay
một em lại còn là chị họ quý báu của tôi cơ chứ.
“Có tiền không mà đến chỗ đây? Ha định giở thói ăn cắp?”
“Haiz.. nói những lời ngon ngọt như thế chắc lúc đi vệ sinh đã biết chùi mép rồi”
“Mày!”
“Haha!!”
Bỗng tên Quân kế bên nãy giờ im lặng thì bật cười. Có gì đáng cười lắm à? Còn chị Như thì như tức điên lên, định động thủ.
“Ê này, chị đánh tôi thì không chắc là cái đầu của chị còn tóc đâu nhé. Giỏi thì nhào vô!”
“Thôi, em yêu, đừng so đo nữa. Đi chơi đi”
Quân lên tiếng, kéo chị Như đi. Cô ta cũng không dám mất hình tượng trước bạn trai mình đâu nhỉ? Cô ta đi rồi, trả lại khung trời bình yên cho tôi. Hôm
nay phiền thật. Nhưng không, mối phiền khác lại xuất hiện.
“Hey bé, không ngờ tính khí nóng nảy nha”
“Anh tin tôi đánh anh giống hôm bữa không?”
“Con gái gì mà hở tí đấm đá”
Quân nhìn tôi lắc đầu. Anh ta từ từ tiến lại gần, cố gắng thu hẹp khoảng cách với tôi. Sau đó thẳng tay ép tôi dính vào trong tủ sách. Còn cúi mặt xuống
giọng bông đùa.
“Vốn thấy bé xinh đẹp, định trêu đùa em một chút nhưng giờ thì khác rồi. Đừng phải lòng thằng tồi như anh nhé. Tôi không muốn làm trái tim thiếu nữ
như em hỏng đâu”
“Ai thèm?”
Thế là tôi thẳng một cước đá vào chỗ.. của Quân khiến anh ta hét lên sau đó ngã xuống. Thấy tình hình không ổn, tôi vội chuồn trước.
“Tạm biệt nha!”
“Bé!!!”
[...]
Tôi tung tăng về tới nhà. Thấy ba mẹ đang nấu đồ ăn thì chạy xuống khoe họ những gì tôi mua. Ba tôi bỗng lên tiếng
“Lan, con muốn đi làm không?”
“Dạ? Sao bỗng nhiên ba nói thế?”
“Tại chỗ ba làm đang cần giúp việc ấy, không cực gì đâu chỉ tắm cho chó rồi phụ lum la thôi. Ba tiến cử con thì người ta cũng đồng ý. Dù sao thì 1 tháng
nữa con mới học mà.”
“Hmmm, cũng được á ba”
Thế là sang ngày hôm sau, tôi đã cùng ba đi đến nơi ba làm. Chỗ ba làm là một nhà kho lớn, cách đó 5 phút đi bộ là một căn biệt thự to, đó là nơi tôi giúp
việc.
Công việc của tôi được dì Hương - giúp việc ở đó hướng dẫn kĩ càng. Tôi chỉ việc tắm cho mấy con chó rồi chăm sóc nó thôi. Xong rồi về.
Cứ nghĩ là chỉ một con chó thôi nhưng không, tận 5 con lận đó, nào là Chihuahua, Shiba, chó cỏ, Bull, Husky, con nào con nấy quậy như quỷ. Nghe bảo
đều là của cậu chủ nhà này.
“Lan ơi, con giúp dì cái này với!!”
Đang không biết xử lý mấy con chó này sao thì dì Hương gọi tôi vào. Đại loại là dì cần ra chợ mua chút đồ ăn, nên kêu tôi đem nước cam lên cho cậu chủ
trên lầu, và đánh thức cậu ta.
“Con lên lầu ba, quẹo phải, căn phòng cuối cùng là của cậu chủ. Đánh thức nhẹ nhàng thôi, buổi sáng cậu chủ hay cáu lắm”
Tôi nhìn đồng hồ cũng đã gần 11 giờ rồi. Cậu chủ nhà này là heo chắc? Ngủ gì ngủ lắm thế?
Dù chửi trong bụng vậy thôi chứ tôi cũng phải đi. Căn biệt thự này thật xa hoa, đâu cũng là đồ hiếm, còn chưng các vật bảo nữa. Rộng thênh thang, tôi suýt
thì lạc.
Đến phòng của cậu chủ, tôi gõ cửa lịch sự.
“Cậu chủ ơi, dậy đi ạ”
“Cậu chủ ơi”
Kêu rất lâu vẫn không nghe, dì Hương có dặn có thể vô phòng đánh thức. Thế là tôi cả gan vặn cửa bước vào.
Căn phòng còn rộng hơn nhà tôi nữa. Được trang trí khá bắt mắt, màu trầm. Có ban công nhìn ra hồ bơi, có một cái giường rộng được đặt ngay giữa
phòng. Trên đó có người đang say ngủ.
Tôi tiến lại gần, tên ấy đang trùm mền. Ngủ rất say, tôi bèn kéo kéo cái mền của cậu chủ ra.
“Cậu ơi, dậy đi”
“Cậu ơi, cậu dậy đi”
“Để yên cho tôi ngủ!”
“Dậy đê!!”
Cậu ta như con mèo nhỏ cuộn mình trong chăn nhất quyết không dậy, tôi đành kéo kéo cái mền cậu ra, năn nỉ cậu ta dậy. Thế mà kéo mạnh quá, cái mền
văng ra phũ lên người tôi.
Tôi vội vàng ngồi dậy. Trước mắt... là một mỹ nam ở trần, quần đùi màu vàng con vịt...
“Aaaaaaaaa”
“Aaaaaaaaaaaaa! Đ* mẹ cậu”
Đó là Quân, cậu ta hốt hoảng nhìn tôi. Thì ra thì ra cậu chủ nhà này là Quân! Tôi quên mất.
“Aaaaaaaaaaaaa! Đ* mẹ cậu”
Đó là Quân, cậu ta hốt hoảng nhìn tôi. Thì ra thì ra cậu chủ nhà này là Quân! Tôi quên mất.
Chết rồi, Quân bất ngờ lắm, nhìn tôi bằng con mắt to tròn, đầu óc anh ta như cái ổ quạ, còn
miệng thì mở to hết cỡ.
Thấy tình hình không ổn, tôi quyết định tạo đường lui cho mình. Mới ngày đầu đã đắc tội cậu
chủ thì chắc những ngày sau xác định ăn cám thôi.
“Cậu... cậu.. chủ trùng mền lại đi ngủ đi”

Tôi đứng dậy, quăng mền lại cho Quân. Sau đó nhắm mắt chạy thật nhanh ra ngoài. Còn vọng
lại nói.
“Tôi chưa hề thấy gì hết á!!!”
Tôi chạy xuống lầu thật nhanh thì bắt gặp dì Hương vừa mới đi chợ về. Dì thấy dáng vẻ tôi hốt
hoảng bèn hỏi.
“Cậu Quân làm gì con à?”
“Dạ.. không.. không có gì...”

“À vậy sẵn tiện, con lên báo cậu có gia sư đến nhà rồi, xuống học đi nhé”
“Nữa hả?!”
Haiz, thế là tôi đành phải lết bộ lên lầu ba để gặp tên đó nữa. Lần này lịch sự hơn, tôi gõ cửa.
“Cậu chủ ơi, gia sư đến nhà rồi”
“Cậu chủ...”
“Biết rồi, xuống liền”
Giọng có vẻ khá bực, chắc là tại chuyện lúc nãy rồi. Tôi không để tâm mấy, liền bỏ xuống nhà
chăm sóc mấy con chó.
Đúng là chủ nào chó đó, quậy kinh! Tôi tắm cho chúng mà cứ chạy loạn xạ cả lên, nước thì bắn
tung toé, xà bông thì văng khắp nơi. Tôi chạy dí theo từng con một. Sau đó quyết định, nhốt
chúng vào chuồng gà gần đó, chuồng không có gà nên yên tâm.
Từ từ tắm cho từng con một. Con nào không ngoan bị tôi vỗ vào mông một cái thật đau, sau đó
bị khuất phục. Tôi từ từ nhốt chúng nó vào chuồng gà tiếp cho mau khô. Trong lúc đó, còn đem
đồ ăn cho chúng ăn nữa.
“Oah, đồ ăn cho chó thượng hạng phết, mấy cục cưng của chị ăn từ từ thôi. Đứa nào nghẹn là
thấy mẹ với chị”

Hình như tụi nó cũng hiểu. Nhất là con Bull, con này bám tôi nhất, nó không chịu ăn trong
khay, phải để tôi đút cơ.
“Ui, bé đang cho con Mén của anh ăn à?”
Quân từ đâu xuất hiện ngồi kế bên tôi.
“Thì ra đây là chó của anh à? Tên Mén?”
“Ừ, con Chihuahua này là Su, con cỏ này là Nu, con Husky là Lu, con Shiba là Tu và con Bull
là Mén”
Quân có vẻ thích thú khi nhắc đến chó nhỉ. Nhìn mặt anh ta quá phởn luôn.
“Ủa mà anh không học gia sư à?”
Quân nhìn tôi lắc đầu.
“Anh đang nghỉ giải lao để kiếm đồ ăn ấy. Chưa ăn sáng nữa”
“Nè ăn đi”

Tôi sẵn trên tay đồ ăn đút cho Quân. Thế mà anh ta lại ăn một cách ngon lành. Còn khen nữa.
“Bé mua ở đâu đấy? Ngon ghê”
“À của nhà anh đó, thức ăn cho chó”
Tôi cười tươi trả lời, trái với mặt của tôi, Quân xanh như tàu lá chuối, biểu hiện sắp nhợn đến
nơi.
“Oẹ...”
[...]
Sau khi chăm sóc các con chó xong, cũng đã gần 1h trưa. Theo lịch thì khoảng 3h tôi sẽ về, thời
gian còn lại không biết làm gì nên tôi đã dắt con Bull đi chơi vòng vòng ở trong vườn nhà Quân.
Vườn trồng khá nhiều hoa, cây ăn quả. Lại có khu nhà chuyên dụng dùng để ngồi nghĩ cơ. Con
Bull à không con Mén nó đã quen thuộc với chỗ này, nên chạy lung tung cả lên. Chạy vào gần
cái võng ở ngay cây mận.
Quào có ai đang ngủ với đó nhỉ? Tôi tò mò tiến lại gần, hình như là chàng trai. Anh ta đang ngủ
trên võng, lại còn úp một cuốn sách lên mặt nữa.
“Gâu... gâu!”

“Mén!!”
Người đàn ông đó không biết thức chưa nhưng mà đã thẳng chân đá con Mén bay ra xa. Tôi vội
lại đỡ nó.
“Cho chừa mày”
Con Mén bị đá thảm thương lắm, nó cứ kêu ử ử mãi như muốn khóc.
“Cô là ai?
Tôi nghe tiếng hỏi đằng sau, vội vàng quay lại định trả lời thì..
“Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá!”
“Cô bị điên à?”
Nói chứ không điêu đâu, người đàn ông à không, thằng bé trước mặt tôi khá đẹp trai luôn ấy.
Làn da trắng ngần, đôi mắt mơ ngủ, môi thì ửng đỏ và lông mày rậm. Đúng là tuyệt sắc!
“À... à.., tôi là người tắm chó ạ”

“Hừ, chỉ là con nhỏ tắm chó mà dám bén mãng đến đây. Lôi con chó đó cùng cô biến đi chỗ
khác”
“Ê nè, làm như mấy người có tiền như cậu thích ăn nói với người khác như vậy lắm ha? Cậu cần
phải dạy dỗ lại”
“Thì sao? Phiền quá, tin là tôi đuổi việc cô không? Á! Cái cô này!”
Tôi không nói nhiều lại cốc đầu cậu ta cái. Cậu hình như tức lắm, ngồi bật dậy luôn, còn định
đưa tay đánh tôi cơ. Nhưng may mà Quân đến kịp lúc.
“Dừng lại! Hai người làm gì vậy?”
“Ồ, anh hai? Sao anh lại đến đây nhỉ?”
Anh hai? Quào hai người này là anh em à? Số tôi hên thật, gặp được hai cậu ấm nhà này. Quá tự
hào.
“Sao em đánh con bé?”
“Tại nó dám đánh tôi”
“Thật à? Bé bố láo thật đó Lan”
Quân nhìn tôi, thằng bé ấy cũng nhìn tôi. Cậu ta bỗng ngờ ngợ ra điều gì đó, cười khẩy.
“À, đây là con nhỏ đang đi thi mà bị tào tháo dí đúng không?”
Ủa? Sao cậu ta biết tôi?
“Sao cậu biết?”
“Tôi thi cùng phòng với cô mà. Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp ai cũng căng thẳng thi, chỉ cô
có tâm trạng thoải mái đi ỉa”
Lại là câu chuyện đi ỉa?! Đm nó!!!

“Tôi thi cùng phòng với cô mà. Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp ai cũng căng thẳng thi, chỉ cô
có tâm trạng thoải mái đi ỉa”
Lại là câu chuyện đi ỉa?! Đm nó!!!
Cuộc đời tôi mới bước sang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp mà sao nhục nhã thế này? Có một cái
chuyện đi ỉa thôi mà ai cũng biết. Nếu cả trường biết thì làm sao đây?! Nhục chết đi được.
Tôi quay người ôm con Mén bỏ đi. Lan đi ỉa ngày xưa chết rồi huhu, đừng ai nhắc đến quá khứ
đó nữa.
“Đi thôi”
“Cô đánh tôi rồi chuồn đi đâu đấy?!”
“Kệ mẹ tôi”
Không ngờ lại thi cùng phòng. Mong sau này không gặp lại. Cái tên khó ưa!
Tôi chạy thẳng ra khỏi vườn. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 3h chiều, đã đến lúc bàn giao con Mén
lại cho chủ rồi đi về thôi.
Tôi đặt con Mén vào trong chuồng, xoa nhẹ đầu nó rồi đóng cửa lại. Con Mén là con thân thiện
nhất, nó cứ quấn lấy tôi mãi. Còn mấy con kia, may mà chưa cắn.

“Đi siêu thị không?”


“Ui mẹ ơi giật mình”
Quân từ khi nào đã đứng sừng sững sau lưng tôi.
“Không đi đâu. Hết giờ làm rồi”
“Đi đi, anh đi có mình à”
“Không là không. Bạn gái anh đâu?”
“Chia tay rồi”
Quào.. tại sao con người ta có thể nói từ chia tay một cách dễ dàng vậy chứ nhỉ? Vậy là chị họ
tôi bị đá à? Haha, đáng đời!!
“Tôi chia tay bé vui lắm sao?”
Tôi thu lại nụ cười khi nãy, mặt Quân lườm tôi. Ò ha, vậy là tên này bị đá. Còn tưởng có dịp
khịa lại con chị tôi. Đúng là vô dụng.

“Thôi, tôi về đây. Anh tự đi đi”


“Tăng lương”
“Chốt đơn!”
Nói gì chứ ai chả mê tiền. 5 phút sau tôi đã ngồi gọn trong xe nhà của Quân. Để ý là anh ta hôm
nay mặc quần ống xuông, áo tay lỡ rồi còn rách rách ở dưới trong khá là “sì taiii”. Làm tôi nhớ
tới cái quần vàng con vịt lúc sáng..
“Này, anh mặc đẹp lắm ha sao bé cười mãi vậy?”
“Không, bỗng nhiên tôi nhớ cái quần màu vàng lúc sáng thôi”
“Quên đi!!”
Quân đỏ cả mặt luôn. Sau đó chúng tôi rơi vào im lặng.
Vào đến siêu thị, đúng là con nhà giàu nhỉ? Ném đồ vào xe đẩy không cần nhìn giá. Như ông
chủ lớn ấy, tôi nhìn mà hoa cả mắt.
“Đừng lại gần Luân nữa”

“Hả? Luân nào?”


“Thằng bé nãy”
Quân đột nhiên xoay người lại, nhìn tôi chằm chằm. Không phải là thích tôi rồi ghen đó chứ?
“Nó là đứa khá nham hiểm, tốt nhất đừng dây dưa vào.”
“Anh em nhau mà nói vậy đấy”
Tôi bĩu môi khinh. Quân nghiêm túc đến lạ.
“Nó qua Mỹ hồi năm 10 tuổi, không biết lí do sao mà về đây học cấp 3. Tính nó lầm lì, không
thuận mắt ai, nó mà đánh bé thì đừng tìm anh”
“Nghe có vẻ nguy hiểm đó”
Tôi trả lời cho có, Quân cũng không nói gì nữa. Dù sao thì hai anh em nhà này, nên tránh xa ra
một chút. Tên nào tính tình cũng.. haiz
Quân sau khi dạo quanh một vòng siêu thị đã được hai giỏ hàng thật to. Chị thu ngân nhìn tôi và
Quân sau đó bật cười khúc khích.

“Hai anh em đi siêu thị à? Bé con này đã lên lớp mấy rồi? Mẹ em đẻ khéo ghê ha, hai đứa nhìn
giống nhau quá”
Chị thu ngân không cầm lòng được mà vồ tới nhéo má tôi. Chị ấy xem tôi là con nít à? Đồng ý
tôi chỉ cao 1m52, còn tên nhãi kế bên hình như 1m8 ha sao ấy. Nhưng có cần so sánh như anh
em không?
“Cái đồ thần.. um..”
Chưa kịp lên tiếng đã bị tên Quân chặn miệng lại. Anh ta cười tươi với cô thu ngân, sau đó cầm
các bọc hàng. Ra tới ngoài mới chịu thả tôi ra.
“Hỡ tí là chửi thề. Bé học ai thế?”
“Học ai kệ tôi? Anh quản tôi được chắc!”
Quân chau mày xoa đầu tôi.
“Tính tình như vậy rồi ai cưới bé?”
“Tôi lấy chồng đại gia!”
Quân ra vẻ ngạc nhiên trước câu nói của tôi lắm. Anh vuốt tóc hờ hững.

“Có một đại gia ở đây, bé chịu không?”


Tôi cười nhạt.
“À, đại gia mặc quần xà lỏn con vịt vàng chuyên đi lôi cái ỉa của ta ra chọc đúng không?”
“Bé nói nhỏ thôi!!”
[...]
Và thế là một tuần đầu làm việc cũng trôi qua mau. Mỗi ngày tôi đều đến chăm chó rồi về.
Quân cũng bắt đầu đi học thêm nên ít chạm mặt. Tên điên kia cũng không thấy bóng dáng đâu
thật khoẻ!!
Và hôm nay là ngày đầu tuần, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi bà chủ trở về..
Ông chủ bà chủ nghe bảo do bận rộn thường xuyên đi công tác rất ít trở về. Dì Hương dặn tôi
không nên đến gần họ làm gì. Khó khăn lắm.
Bà chủ là người toát lên vẻ giàu sang phú quý ấy. Gương mặt vẫn rất thanh tú, và rực rỡ, có thể
nói hồi xưa bà chắc chắn là một mỹ nhân.
Bà đang đón tiếp khách chỉ? Nghe nói rôm rả, tôi bèn thò đầu ra xem..
“Mẹ chồng à, Quân ấy, cậu ấy lại đòi chia tay con mãi..”
“Bà Trang này, cháu gái nhỏ của tôi lại tới phiền bà. Tôi thấy có lỗi quá..”
Đó đó là.. ông nội..? Cùng với chị Như sao?
“Bé Như lên phòng kiếm Quân đi, cô sẽ đáng đòn nó sau nha”
Ai đó vừa nghe xong đã hí hửng chạy lên lầu, tôi núp vội. Nếu cô ta phát hiện lại xong đời như
chơi.
Tôi vẫn tiếp tục thò đầu ra xem. Ông nội dạo này vẫn trẻ trung nhỉ. Nhìn ánh mắt ông yêu
thương chị Như kìa, thật đáng ghen tị. Tôi cũng muốn được ông thương yêu nữa.
Tôi thở dài sau đó quay trở lại bếp. Dì Hương giao cho tôi chút việc, tỉa cây lan ngoài vườn. Tôi
ngoan ngoãn nghe theo, hí hửng chạy ra ngoài. Đây là lan bình thường thôi, ai lại dám cho tôi
tỉa lan đột biến chứ?
Một lúc sau, tôi thấy chị Như ra về, nét mặt vui lắm. Chị chạy ra xe trước, còn ông nội cúi chào
bà chủ từ từ đi sau. Nhưng bước chân ông lại dừng lại, quay về phía tôi. Ông nội thấy tôi rồi.
Tôi buông kéo xuống, cúi chào ông nội. Ông vẫn giữ nguyên cảm xúc, tiến về phía tôi.
“Ông nội..”
“Ta nghe nói con bắt nạt chị Như đúng không?”
Hà.. thì ra đây là lí do ông lại tới gần tôi. Lúc nào cũng là chị ấy..
“Đừng làm gì quá phận mình. Nhà nội sẽ ghét con nhiều hơn thôi”
Ông nội nói rồi rời đi, tôi vẫn còn bàng hoàng trước lần gặp gỡ này. Thì tên điên nào đó cười
lớn giọng.
“Haha, thì ra cô còn có họ hàng ‘cực phẩm’ thế ấy”
Tôi quay lại nhìn Luân đang đứng ở ngay sào đồ. Cậu ta thông thả làm cái gì đó cùng với chiếc
kéo.
“Cậu làm gì vậy?”
“Không thấy sao?”
Tôi cố gắng nhìn rõ hơn, sau đó lớn giọng.
“Á à, thì ra cậu chính là người mấy hôm nay lén cắt quần đùi và silip của tên Quân! Làm anh ta
cũng mách dì Hương mãi”
“Im liền!!!”

You might also like