You are on page 1of 6

Chapter 1

Mr.Sherlock Holmes

Mr.Sherlock Holmes, who was usually very late in the mornings, save upon those not infrequent
occasions when he was up all night, was seated at the breakfast table. I stook upon the hearth-rug and
picked up the stick which our visitor had left behind him the night before. It was a fine, thick piece of
wood, bulbous-headed, of sort which known as ‘Penang Laywer.’ Just under the head was a broad silver
band nearly an inch cross. ‘To James Mortimer, M.R.C.S., from his friends of the C.C.H.,’ was engraved
upon it, with the date ‘1884.’ It was just such a stick as the old-fashioned family practitioner used to
carry – dignified, solid, and reassuring.

‘Well, Watson, what do you make of it?’

Holmes was sitting with his back to me, and I had given him no sign of my occupation.

‘How did you know what I was doing? I believe you have eyes in the back of your head.’

‘I have, at least, a well-polished, silver-plated coffee-pot in front of me,’ said he. ‘But, tell me,
Watson, what do you make of our visitor’s stick? Since we have been so unfortunate as to miss him and
have no notion of his errand, this accidental souvenir becomes of importance. Let me hear you
reconstruct the man by an examination of it.’

‘I think,’ I said, following as far as I could the methods of my companion, ‘that Dr.Mortimer is a
successful, elderly medical man, well-esteemed since those who know him give him this mark of their
appreciation.’

‘Good!’ said Holmes. ‘Excellent!’

‘I think also that the probability is in favour of his being a country practitioner who does a great deal
of his visiting on foot.’

‘Why so?’

‘Because this stick, though originally a very handsome one has been so knocked about that I can
hardly imagine a town practitioner carrying it. The thick-iron ferrule is worn down, so it is evident that
he has done a great amount of walking with it.’

‘Perfectly sound!’ said Holmes.

‘And then again, there is the ‘friends of the C.C.H.’ I should guess that to be the Something Hunt, the
local hunt to whose members he has possibly given some surgical assistance, and which has made him a
small presentation in return.’

‘Really, Watson, you excel yourself,’ said Holmes, pushinh back his chair and lighting a cigarette. ‘I
am bound to say that in all the accounts which you have been so good as to give of my own small
achievements you have habitually underrated your own abilities. It may be that you are not yourself
luminous, but your are a conductor of light. Some people without possessing genius have a remarkable
power of stimulating it. I confess, my dear fellow, that I am very much in your debt.’

He had never said as much before, and I must admit that his words gave me keen pleasure, for I had
often been piqued by his indifference to my admiration and to the attempts which I had made to give
publicity to his methods. I was proud, too, to think that I had so far mastered his system as to apply it in
a way which earned his approval. He now took the stick from my hands and examined it for a few
minutes with his naked eyes. Then with an expression of interest he laid down his cigarette, and carrying
the cane to the window, he looked over it again with a convex lens.

‘Interesting, though elemantary,’ said he as he returned to his favourite corner of the settee. ‘There
are certainly one or two indications upon the stick. It gives us the basis for several deductions.’

‘Has anything escaped me?’ I asked with some self-importantce. ‘I trust that there is nothing of
consequence whick I have overlooked?’

‘I am afraid, my dear Watson, that most of your conclusion were erroneous. When I said that you
stimulated me I meant, to be frank, that in noting your fallacies I was occasionally guided towards the
truth. Not that you are entirely wrong in this instance. The man is certainly a country practitioner. And
he walks a good deal.’

‘Then I was right.’

‘To that extent.’

‘But that was all.’

‘No, no, my dear Watson, not all—by no means all. I would suggest, for example, that a presentation
to a doctor is more likely to come from a hospital than from a hunt, and that when the initials ‘C.C.’ are
placed before that hospital the words ‘Charing Cross’ very naturally suggest themselves.’

‘You may be right.’

‘The probability lies in that direction. And if we take this as a working hypothesis we have a fresh
basis from which to start our construction of this unknown visitor.’

‘Well, then, supposing that ‘C.C.H.’ does stand for ‘Charing Cross Hospital,’ what further inferences
may we draw?’

‘Do none suggest themselves? You know my methods. Apply them!’

‘I can only think of the obvious conclusion that the man has practised in town before going to the
country.’

‘I think that we might venture a little farther than this. Look at it in this light. On what occasion
would it be most would probable that such a presentation would be made? When would his friends
unite to give him a pledge of their good will? Obviously at the moment when Dr. Mortimer withdrew
from the service of the hospital in order to start in practice for himself. We know there has been a
presentation. We believe there has been a change from a town hospital to a country practice. Is it, then,
stretching our inference too far to say that the presentation was on the occasion of the change?’

‘It certainly seems probable.’

‘Now, you will observe that he could not have been on the staff of the hospital, since only a man
well-established in a London practice could hold such a position, and such a one would not drift into the
country. What was he, then? If he was in the hospital and yet not on the staff he could only have been a
house-surgeon or a house-physician – little more than a senior student. And he left five years ago – the
date is on the stick. So your grave, middle-aged family practitioner vanishes into thin air, my dear
Watson, and there emerges a young fellow under thirty, amiable, unambitious, absent-minded, and the
possessor of a favourite dog, which I should describe roughly as being larger than a terrier and smaller
than a mastiff.’

I laughed incredulously as Sherlock Holmes leaned back in his settee and blew little wavering rings
of smoke up to the ceiling. ‘As to the latter part, I have no means of checking you,’ said I, ‘but at least it
is not difficult to find out a few particulars about the man’s age and professional career.’ From my small
medical shelf I took down the Medical Directory and turned up the name. There were several
Mortimers, but only one who could be our visitor. I read his record aloud.

‘Mortimer, James, M.R.C.S., 1882, Grimpen, Dartmoor, Devon. House-surgeon, from 1882 to 1884,
at Charing Cross Hospital. Winner of the Jackson prize for Comparative Pathology, with essay entitled ‘Is
Disease a Reversion?’ Corresponding member of the Swedish Pathological Society. Author of ‘Some
Freaks of Atavism’ (Lancet 1882). ‘Do We Progress?’ (Journal of Psychology, March, 1883). Medical
Officer for the parishes of Grimpen, Thorsley, and High Barrow.’

‘No mention of that local hunt, Watson, said Holmes with a mischievous smile, ‘but a country
doctor, as you very astutely observed. I think that I am fairly justified in my inferences. As to the
adjectives, I said, if I remember right, amiable, unambitious, and absent-minded. It is my experience that
it is only an amiable man in this world who receives testimonials, only an unambitious one who
abandons a London career for the country, and only an absent-minded one who leaves his stick and not
his visitingcard after waiting an hour in your room.

‘And the dog?’

‘Has been in the habit of carrying this stick behind his master. Being a heavy stick the dog has
held it tightly by the middle, and the marks of his teeth are very plainly visible. The dog’s jaw, as shown
in the space between these marks, is too broad in my opinion for a terrier and not broad enough for a
mastiff. It may have been - yes, by Jove, it is a curlyhaired spaniel.’

He had risen and paced the room as he spoke. Now he halted in the recess of the window. There
was such a ring of conviction in his voice that I glanced up in surprise.

‘My dear fellow, how can you possibly be so sure of that?’

‘For the very simple reason that I see the dog himself on our very door-step, and there is the ring
of its owner. Don't move, I beg you, Watson. He is a professional brother of yours, and your presence
may be of assistance to me. Now is the dramatic moment of fate, Watson, when you hear a step upon
the stair which is walking into your life, and you know not whether for good or ill. What does Dr.James
Mortimer, the man of science, ask of Sherlock Holmes, the specialist in crime? Come in!’

Chương 1

Ngài Sherlock Holmes

Ngài Sherlock Holmes, người mà rất hay dậy trễ vào buổi sáng ngoại trừ những dịp không hiếm khi ông
thức đêm, đang ngồi ở bàn ăn sáng. Tôi đứng trên tấm thảm trải trước lò sưởi và nhặt cây gậy mà vị
khách của chúng tôi đã để quên đêm hôm trước. Nó là một thanh gỗ vân nhỏ, dày, đầu gậy hình củ, mà
được biết đến là ‘Penang lawyer.’ Ngay dưới cái đầu gậy là một dải bạc rộng gần một inch bắt chéo. ‘Tới
James Mortimer, M.R.C.S, từ những người bạn của ông ấy ở C.C.H.,’ được khắc lên nó, với thời gian
‘1884.’ Nó là một cây gậy mà những bác sĩ ở khu vực thời xưa hay mang theo bên mình – đáng quý, tốt ,
chắc chắn và trấn an.

‘Chà, Watson, bạn biết gì về nó?’

Holmes đang ngồi quay lưng về phía tôi, và tôi không có dấu hiệu nào cho anh ấy biết việc tôi làm.

‘Sao cậu lại biết tôi đang làm gì? Tôi tin là cậu có mắt ở sau gáy.’

‘Ít nhất là tôi có một mình cà phê được đánh bóng và được đặt trên một chiếc đĩa bằng bạc ở trước mặt
tôi,’ ông ấy nói. ‘Nhưng, hãy thử nói tôi nghe, Watson, cậu đã hiểu được gì từ cây gậy của vị khách của
chúng ta? Bởi vì chúng ta đã không may bỏ lỡ anh ấy và không hiểu gì về việc anh ấy làm, cái món quà
lưu niệm bất đắc dĩ này trở thành sự quan trọng. Tôi sẽ lắng nghe cậu tái diễn lại ông ấy bằng cách xem
xét nó.’

‘Tôi nghĩ,’ tôi nói, theo sát nhất có thể theo những cách của người bạn đồng hành của tôi, ‘là bác sĩ
Mortimer là một người đàn ông đứng tuổi, thành công trong ngành y, rất được kính trọng, vì những
người mà biết ông ấy đã tặng ông ấy thứ này như là sự cảm kích của họ.’

‘Tốt!’ Holmes nói. ‘Xuất sắc!’

‘Tôi cũng nghĩ rằng có khả năng ông ấy là một bác sĩ ở nông thôn người mà thường đi bộ.’

‘Tại sao vậy?’

‘Bởi vì chiếc gậy này, mặc dù ban đầu là một cái rất đẹp, đã bị sử dụng đến mức tôi khó có thể tưởng
tượng một bác sĩ ở thị trấn nào có thể mang nó.’

‘Hoàn toàn hợp lý!’ Holmes nói.

‘Và sau đó lại là ‘những người bạn của C.C.H.’ tôi đoán là nó là Something hunt, tổ chức săn địa phương,
có lẽ ông ấy đã trợ giúp phẫu thuật cho những thành viên của họ, và họ đã tặng lại cho ông ấy món quà
này.’

‘Thực sự thì, Watson, cậu đã tiến bộ rất nhiều,’ Holmes nói, kéo cái ghế của ông ấy và châm một điếu
thuốc. ‘Tôi định nói là trong tất cả các khoản mà cậu đã rất tốt khi kể về những thành tích nhỏ của riêng
tôi cậu đã có thói quen đánh giá thấp khả năng của chính mình. Nó có thể là cậu không phát sáng, nhưng
cậu là chất dẫn sáng. Một vài người không sở hữu gen thiên tài có một sức mạnh thúc đẩy nó đáng kể.
Tôi thú nhận rằng, bạn của tôi, tôi cũng nợ cậu rất nhiều. ’

Trước đây cậu ta chưa bao giờ nói nhiều như vậy, và tôi phải thừa nhận rằng những lời của cậu ta khiến
tôi rất vui, vì tôi thường khó chịu với sự thờ ơ của cậu ta với sự thán phục của tôi và với những nỗ lực
mà tôi đã làm để giúp cho mọi người hiểu phương pháp của cậu ta. Tôi cũng tự hào khi nghĩ rằng tôi đã
thành thạo cách suy nghĩ của cậu ta để áp dụng nó theo một cách mà nhận đường sự công nhận của cậu
ta. Bây giờ cậu ta lấy cái gậy từ tay tôi và xem xét nó vài phút với đôi mắt trần của cậu ta. Rồi với vẻ thích
thú, cậu ta đặt điếu thuốc xuống và mang cây gậy đến chỗ cửa sổ, cậu ta nhìn qua nó một lần nữa bằng
kính núp.
‘Thú vị đấy, mặc dù cơ bản,’ cậu ta nói khi cậu ta quay trở về cái góc yêu thích của mình ở chiếc trường
kỉ. ‘Ở đó chắc chắn có 1 hoặc 2 dấu hiệu trên cây gậy. Nó cho chúng ta cơ sở cho sự suy luận.’

‘Tôi có bỏ qua thứ gì không?’ tôi hỏi với sự tự mãn. ‘Tôi tin là không có thứ gì của kết luận mà tôi đã bỏ
qua?’

‘Tôi e là, Watson à, hầu hết kết luận của cậu là sai lầm. Khi tôi nói là cậu thúc đẩy tôi ý tôi là, nói thẳng
ra, thì trong lúc ghi lại những lầm tưởng của cậu tôi thường được dẫn tới sự thật. Trong trường hợp này
cậu không hoàn toàn sai. Người đàn ông chắc chắn là một bác sĩ ở vùng quê. Và ông ta cũng đi bộ khá
nhiều.’

‘Vậy thì tôi đã đúng.’

‘Chỉ đến mức đấy thôi.’

‘Nhưng đó là tất cả.’

‘Không, không, Watson của tôi, không phải tất cả. Tôi sẽ đưa ra, ví dụ như, một món quà tới một bác sĩ
thường sẽ đến từ một bệnh viện hơn là nhóm săn, và khi tiền tố ‘C.C.’ được đặt trước bệnh viên là từ
‘Charing Cross’ rất tự nhiên nói lên bản thân chúng.’

‘Có lẽ cậu đúng.’

‘Khả năng nằm trong hướng đó. Và nếu chúng ta lấy cái này như là một giả thiết có căn cứ chúng ta có
cơ sở từ việc để mà bắt đầu sự xây dựng của chúng ta về vị khách không biết này.’

‘Tốt thôi, vậy thì, cứ cho rằng ‘C.C.H.’ có nghĩa là ‘Charing Cross Hospital,’ chúng ta có thể rút ra kết luận
gì xa hơn không?’

‘Không có thứ gì tự gợi ý chúng sao? Cậu biết cách của tôi mà. Áp dụng chúng!’

‘Tôi chỉ có thể nghĩ kết luận hiển nhiên là người đàn ông đã làm việc ở thị trấn trước khi đến vùng nông
thôn.’

‘Tôi nghĩ là chúng ta có thể mạo hiểm đi xa hơn thế này một chút. Hãy nhìn vào nó dưới ánh sáng này.
Vào dịp nào thì nó có khả năng xảy ra cao nhất là món quà này được làm? Khi nào thì những người bạn
của ông ấy cùng hợp lại để đưa cho ông ấy bằng chứng cho ý tốt của họ? Tất nhiên là bây giờ khi bác sĩ
Mortimer rút khỏi bệnh viện để bắt đầu làm việc cho chính mình. Chúng ta biết rằng ở đó đã có một
món quà. Chúng tôi tin rằng đã có sự thay đổi từ một bệnh viện thị trấn tới một bệnh viện nông thôn.
Phải chăng sự suy luận của chúng ta đã đi quá xa khi nói rằng món quà tặng là vào dịp thay đổi?’

‘Nó dường như chắc chắn có khả năng xảy ra.’

‘Bây giờ, cậu sẽ quan sát rằng ông ta có lẽ đã không là nhân viên của bệnh viện, bởi vì chỉ một người đàn
ông có uy tín trong ngành ở London mới có thể giữ một vị trí như vậy và một người như vậy sẽ không
trôi dạt về vùng nông thôn. Vậy thì ông ta làm nghề gì? Nếu ông ta làm việc ở bệnh viện nhưng mà
không phải nhân viên thì ông a chỉ có thể là bác sĩ phẫu thuật nội trú hoặc một phẫu thuật viên thường
trú – hơn sinh viên năm 4 một chút. Và ông ta đã rời khỏi vào 5 năm trước – thời gian ở trên chiếc gậy.’

‘Vì vậy bác sĩ khu vực tuổi trung niên, trang nghiêm của cậu tan biến vào không khí, Watson của tôi, và
xuất hiện một anh chàng trẻ tuổi dưới 30, tử tế, không tham vọng, đãng trí và là chủ sở hữu của một chú
chó yêu thích mà tôi nên mô tả đại khái là lớn hơn một con chó sục và nhỏ hơn một con chó ngao.’
Tôi cười lớn một cách hoài nghi khi Sherlock Holmes tựa lưng vào chiếc trường kỉ của cậu ta và thổi
những vòng khói nhỏ lên trần nhà.

‘Về phần sau thì tôi không có cách nào kiểm tra cậu,’ tôi nói, ‘nhưng ít nhất thì nó không khó để thấy
rằng một vài chi tiết về tuổi và công việc chuyên ngành của người đàn ông.’ Từ cái kệ về ngành y nhỏ tôi
lấy Danh mục Y tế xuống và lật tên. Ở đó có nhiều Mortimer, nhưng chỉ duy nhất một người có thể là vị
khách của chúng tôi. Tôi đọc thành tiếng những ghi chép của cậu ta.

‘Mortimer, James, M.R.C.S., 1882, Grimpen, Dartmoor, Devon, bác sĩ phẫu thuật nội trú, từ năm 1882
đến 1884, ở bệnh viện Charing Cross. Quán quân của giải Jackson dành cho So sánh bệnh lý, với một bài
viết có tựa đề là ‘Có phải dịch bệnh là một sự trở lại trạng thái ban đầu’ thành viên tương ứng của hiệp
hội bệnh lý học Thụy Điển. Tác giả của ‘Some Freaks of Atavism’ (Lancet 1882). ‘Do We Progress?’ (Tạp
chí tâm lý học, tháng 3, 1883). Sĩ quan y tế cho những giáo xứ của Grimpen, Thorsley và High Barrow.’

‘Không có đề cập đến nhóm săn địa phương kia, Watson,’ Holmes nói với với nụ cười mỉm tinh quái,
‘nhưng một bác sĩ nông thôn, như bạn đã quan sát rất sắc sảo. Tôi nghĩ là tôi rõ ràng đã đúng trong
những suy luận của tôi. Cũng như với những đặc điểm, tôi đã nói, nếu tôi nhớ đúng, tử tế, không tham
vọng và đãng trí. Theo kinh nghiệm của tôi, đây là một người đàn ông tử tế trên thế giới này người nhận
những quà tặng, chỉ một người không tham vọng mới từ bỏ sự nghiệp ở London để về nông thôn và chỉ
một người đãng trí mới để lại cây gậy của mình thay vì danh thiếp sau 1h chờ đợi ở trong phòng của
cậu.’

‘Và con chó thì sao?’

‘Đã có thói quen ngậm cây gậy này đi theo sao chủ nhân của nó. Vì cái gậy nặng nên con chó đã ngậm
chặt ở khoảng giữa, và những dấu răng của nó hiển nhiên có thể thấy được. Hàm của con chó, được thể
hiện qua những khoảng cách giữa những dấu này, theo quan điểm của tôi nó quá lớn chó một con chó
sục và không đủ lớn cho một con chó ngao. Nó có thể là – phải, bởi Jove, nó là một con chó spaniel lông
xoăn.’

Cậu ta đã đứng dậy và đi lại trong phòng khi cậu ta nói. Bây giờ cậu ta dừng lại ở hốc cửa sổ. Giọng nói
của cậu ta có vẻ chắc chắn đến nỗi tôi phải ngước lên ngạc nhiên.

‘Bạn tôi ơi, sao cậu có thể chắc chắn đến như vậy?’

‘Vì một lý do rất đơn giản là tôi nhìn thấy con chó ngay trước cửa nhà chúng ta và chiếc nhẫn của chủ
nhân nó. Đừng di chuyển, xin cậu, Watson. Ông ấy là một người anh em trong ngành của cậu và sự hiện
diện của cậu có thể có ích cho tôi. Bây giờ là khoảnh khắc kịch tính của số phận, Watson, khi cậu nghe
thấy tiếng bước chân trên cầu thang đang bước vào cuộc đời cậu và cậu không biết tốt hay không. Vì sao
mà bác sĩ James Mortimer, nhà khoa học, yêu cầu Sherlock Holes, chuyên gia về tội phạm? Vào đi!’

You might also like