You are on page 1of 6

Chương 91: Người quen cũ (1/2)

Thiệu Chi bên đó rất nhanh đã nghe ngóng ra nhà máy làm hàng giả, trước tiên cô
gọi điện thoại cho anh trai và chị dâu thông báo tin tức. Thiệu Lăng đích thân dẫn
theo người của công ty Lê Thư Hân còn có giám sát thị trường cùng với luật sư,
phóng viên cùng nhau tìm đến cửa, ngăn chặn lại.
Đừng nhìn Thiệu Lăng rất chướng mắt những chuyện Kamaz làm, nhưng có một
điểm anh lại tán thành, có đôi khi tuyên truyền rất quan trọng. Thiệu Lăng hiện giờ
chính là làm như vậy, tìm phóng viên đài truyền hình cùng nhau tìm đến cửa.
Thiệu Lăng và Trương Hiên là bạn tốt, mà không ít quảng cáo của Thư Lăng đều
liên hệ với đài truyền hình thông qua Trương Hiên, vậy nên cũng quen biết nhau.
Các chương trình dân sinh của đài truyền hình luôn phải có nội dung, tìm bọn họ
bên đó, lại cho bọn họ thêm lì xì, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ đến.
Bên này thu giữ hàng giả xong, tối hôm sau chương trình dân sinh buổi tối của đài
truyền hình địa phương đã được phát sóng. Trên truyền hình, Tiểu Điền đại diện
cho công ty để trả lời phỏng vấn, bày tỏ quyết tâm chống lại hàng giả, đồng thời
cũng cảnh báo những kẻ đang làm hàng giả, công ty của họ một khi phát hiện ra,
chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.
Đồng thời, luật sư Quan đã tiếp nhận trả lời phỏng vấn, với tư cách là một luật sư
chuyên nghiệp, nói về các điều khoản pháp lý, đừng nghĩ là giả mạo không vi
phạm pháp luật, vậy là sai rồi. Mà thiết kế sao chép giống hệt nhau, cũng là bất
hợp pháp.
Hành động của Trang Phục Thư Lăng này có thể nói là nhanh chóng, chuẩn xác, kỳ
thực mọi người bây giờ cũng không phải quá coi trọng bản quyền, bất kể là bản
quyền gì cũng như nhau, hình như đều không nhận được sự coi trọng. Đối với hàng
giả, cũng có như vậy, những người làm giả lại không cảm thấy mình có gì sai, coi
đó là điều hiển nhiên.
Nếu bị bắt, cùng lắm thì tiêu hủy hàng giả là xong.
Có điều lần này đây, Lê Thư Hân trực tiếp làm theo thủ tục pháp lý, nếu như nói
bởi vì những phán quyết vài năm này, vậy khả năng của tình hình này bây giờ
không lớn. Nhưng cô muốn những người này phải đổ máu, ít nhất là phải bồi
thường một khoản tiền lớn.
Chỉ có đau mới biết không thể làm gì.
Vậy nên cuối chương trình, Thư Lăng cũng nói sẽ đi theo thủ tục pháp lý, nhận
được bồi thường xứng đáng.
Lê Thư Hân cũng không đi đến nhà máy nhỏ giả mạo, lần này đây là Thiệu Lăng
dẫn người đi qua, có điều sau khi anh trở về lại nói với Lê Thư Hân: "Em nhất định
là không thể tưởng tượng được, người làm hàng giả kia là ai, là một người mà em
quen biết."
Lê Thư Hân khó hiểu nhìn Thiệu Lăng, hỏi: "Người mà em quen biết? trong số
những người em quen biết còn có ai thiếu đạo đức như vậy sao? Là ai vậy?"
Thiệu Lăng: "Không biết em còn nhớ hai người là ông chủ Tống và Vương Dục
không?"
Lê Thư Hân sững sờ, cô kinh ngạc hỏi: "Là bọn họ?"
Thiệu Lăng gật đầu: "Đúng, là bọn họ."
Tuy nói bọn họ và đôi vợ chồng này cũng không thể gọi là quen biết, nhưng từ khi
làm ăn tới nay, ít nhiều vẫn có chút giao tiếp với nhau, ông chủ Tống kia có nhân
phẩm như thế nào, đương nhiên không cần nhiều lời. Về phần vợ hắn ta, nhìn có vẻ
phẩm chất tốt hơn so với hắn ta, nhưng nói thì nói như vậy, tuy rằng trên mặt cô ta
nhìn thì không tệ, nhưng thực tế làm cũng không giống được như vậy.
Giống như lúc trước ở sau lưng bọn họ dùng thủ đoạn nhỏ moi móc cửa hàng, còn
có vụ việc hàng giả bây giờ, lúc mấy người Thiệu Lăng đi qua hỏi, chuyện bên kia
cơ bản đều là Vương Dục quản lý. Có thể thấy được cô ta cũng không phải vô tội
như vẻ bề ngoài.
Vợ chồng bọn họ, một người thiếu đạo đức ở bên ngoài, một người thì là âm thầm
mà thôi.
Thiệu Lăng tự cho rằng đánh giá người khác vẫn có hai mặt, vậy nên đã nhìn ra hai
vợ chồng này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.
"Vợ chồng bọn họ đố kỵ công ty của em làm ăn phát đạt, nhưng nếu nói để cho
bọn họ tự mình làm một thương hiệu quần áo, thì bọn họ lại không thể làm được,
vì vậy mới nghĩ ra cách làm hàng giả. Bọn đã làm được hơn nửa năm, thu nhập khá
khả quan. Để tránh bị phát hiện, bọn họ hiếm khi vận chuyển hàng hóa tại địa
phương. Cơ bản đều là đi nơi khác."
"Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy."
Lê Thư Hân cũng thật sự không nghĩ tới là hai người này, cô đã sắp ném hai người
này ra khỏi đầu rồi, không ngờ rằng bọn họ lại xuất hiện.
Lê Thư Hân cười lạnh nói: "Thật sự là làm khó bọn họ, bọn họ vì để làm hàng giả
mà còn phải bán lại một cái nhà máy."
Thiệu Lăng nhướng mày, nói: "Cái này ngược lại em nghĩ oan uổng cho bọn họ
rồi, bọn họ không phải vì làm giả thương hiệu của công ty em mới bán lại nhà
máy, mà là nhà máy này bọn họ đã làm bốn năm năm rồi. Vẫn luôn được sử dụng
để làm hàng giả của một số thương hiệu lớn. Nghe người ta nói là sẽ có người ở
Hồng Kong sẽ đến để lấy hàng hóa. Sở dĩ hơn nửa năm nay bọn họ bắt đầu làm
hàng giả thương hiệu của chúng ta, cũng là bởi vì cửa khẩu kiểm tra của chúng ta
bên này nghiêm ngặt. Thật không may mắn. Bọn họ chỉ có thể không đạt được lợi
ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, lựa chọn thương hiệu
quần áo của chúng ta."
Lê Thư Hân hừ một tiếng, nói: "Vậy em thật đúng là phải cảm ơn bọn họ một câu
vì đã coi trọng."
Thiệu Lăng: "Đừng tức giận, vì loại người này mà tức giận thật không đáng."
Đúng là không đáng, nhưng con người không phải là máy móc, nói không tức giận
là ngay lập tức có thể nhấn nút tạm dừng.
Lê Thư Hân nói: "Vậy lần này đây em lại càng không thể bỏ qua được, đây cũng
coi như là thù cũ hận mới nhỉ?"
Thiệu Lăng: "Đương nhiên là phải tính, lần này đây chúng ta yêu cầu bồi thường
lớn là có thể để cho bọn họ ăn một vố lỗ."
Lê Thư Hân: "Chỉ để cho bọn họ mất tiền, đây còn là hời cho bọn họ."
Cũng không phải Lê Thư Hân không chịu buông tha, mà là ông chủ Tống này thật
sự là một người làm cho người ta chán ghét, thật sự là có chút phiền phức. Lại nói
tiếp, bọn họ thật ra cũng không có qua lại gì, nhiều lắm là đều mở cửa hàng buôn
bán quần áo ở cùng một trung tâm thương mại.
Nhưng loại chuyện này chính là mỗi người một việc, ngay cả Trần Trân nhảy việc
tới đây, cũng là bình thường.
Đó chỉ là hắn ta được phép động tay chân uy hiếp người khác, không cho phép
người ta nhảy việc sao? Trần Trân không đi mới là kẻ ngốc, cô ta đi mới là chuyện
bình thường. Nhưng cho dù là nói ra, cũng là cuộc thương lượng của Trần Trân và
hai vợ chồng ông chủ Tống, không liên quan gì đến Lê Thư Hân cô cả.
Nhưng người này mắt thấy cửa hàng của mình bán được nhiều tiên nên đã quấy rầy
Trần Trân muốn làm chút mánh khóe nhỏ để lừa hàng hóa của bọn họ, còn có tranh
chấp cửa hàng ở một trung tâm thương mại khác sau đó, những chuyện này đều là
người này đơn phương gây sự.
Cô không coi trọng thứ chó má thiếu đạo đức này, nhưng tên này lại cứ bám lấy họ
không buông, thực sự là kẻ thích ức hiếp người khác, người nào thấp yếu hơn là có
thể giẫm đạp lên. Lần này còn quá đáng hơn, vậy mà còn làm ra hàng giả để đối
đầu với họ.

Chương 91: Người quen cũ (2/2)


Lê Thư Hân càng nghĩ càng tức giận, nói: "Em sẽ nói chuyện với luật sư Quan,
giành được khaorn tiền lớn nhất trong khả năng, nhất định phải làm cho bọn họ
thương gân động cốt."
Thiệu Lăng nhìn dáng vẻ tức giận của Lê Thư Hân, nói: "Không đủ."
Lê Thư Hân ngây người, nhìn Thiệu Lăng, không biết lời này của anh là có ý gì,
Thiệu Lăng nhẹ giọng cười một chút, nói: "Hắn ta chọc tức vợ anh như vậy, cho
rằng như vậy là xong rồi sao? Hình như anh cũng không dễ chọc như vậy chứ?"
Lê Thư Hân chớp chớp mắt, vẫn không hiểu lắm.
Thiệu Lăng thản nhiên: "Bọn họ cung cấp cho Hồng Kong hàng giả của các thương
hiệu lớn, chuyện này có thể liên quan đến buôn lậu."
Lê Thư Hân: "Hả?"
Quả thực cô vẫn chưa nhận ra điểm này.
Thực ra đừng nói Lê Thư Hân không nhận ra được, e là ông chủ Tống và Vương
Dục cũng sẽ không cảm thấy đây là một chuyện rất nghiêm trọng, nếu không cũng
sẽ không nói thẳng ra như vậy. Mà bọn họ sở dĩ nói ra như vậy cũng là có một tầng
ý nghĩa khác. Có lẽ là: Cô thấy đó, chúng tôi làm giả thương hiệu lớn, người ta
không truy cứu, không có vấn đề gì, một thương hiệu nhỏ như các cô thì là cái thá
gì.
Nếu như các cô truy cứu thì chính là các ngươi nhỏ nhen không rộng lượng,
chuyện không có gì to tát lại còn làm như ghê gớm lắm.
Những lời này không cần phải nói ra, nhưng ý nghĩa thì bất cứ ai cũng hiểu được.
Chính là bởi vì ý thức pháp luật của bọn họ quá thờ ơ, không ai nghĩ đến chuyện
này có vấn đề gì, Thiệu Lăng cảm thấy mình ngược lại có thể lợi dụng thật tốt một
chút, loại người này bị dạy dỗ một lần không đủ, nên được dạy dỗ nhiều hơn.
Thiệu Lăng anh không phải là người quá ghê gớm gì, nhưng có cơ hội không biết
nắm bắt cũng không phải phong cách của anh.
Thiệu Lăng nhẹ giọng cười cười, nói: "Chuyện này anh sẽ lại nói chuyện với luật
sư Quan, bọn họ làm giả hàng của chúng ta, chúng ta có thể không đạt tới trình độ
muốn xử lý bọn họ như thế nào. Nhưng bọn họ vận chuyển hàng giả đến Hồng
Kông, ý nghĩa này lại khác."
Lê Thư Hân kinh ngạc, lập tức nhanh chóng gật đầu: "Anh nói có lý."
Thiệu Lăng cười: "Anh đã nói là hắn không thể ức hiếp vợ anh như thế mà."
Thực ra anh cũng nhìn ra được, thương hiệu quần áo của thành Bằng không ít,
cũng không chỉ có mỗi của nhà họ là có danh tiếng, vì sao ông chủ Tống và Vương
Dục lại lựa chọn nhà họ, ít nhiều vẫn là vì đố kỵ chứ? Giống như một người mà
bạn hoàn toàn không quen biết và không biết người ta làm ăn phát đạt. Bạn có thể
sẽ không cảm thấy có cảm giác gì, nhưng nếu một người bên cạnh bạn đột nhiên
trở lên phát đạt, một số người hẹp hòi, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không được vui.
Giống như vợ chồng ông chủ Tống chắc hẳn là loại người này. Cho dù bọn họ
không cảm thấy hai bên được coi là quen biết lẫn nhau, những người này vẫn có
thể vì đố kỵ mà đi làm giả.
Lê Thư Hân cũng hiểu được đạo lý này, cô nói: "Thật là người đáng ghét."
Thiệu Lăng cười nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, chồng em tuy rằng không thích
hợp làm việc với em, nhưng mà giúp đỡ vợ anh thì chồng em sẽ làm rất tốt."
Lê Thư Hân nghe xong, bật cười nói: "Đó là điều đương nhiên."
Lê Thư Hân từ chỗ Thiệu Lăng nghe nói chuyện của ông chủ Tống và Vương Dục,
mà một số người trong công ty bọn họ cũng biết chuyện làm giả. Ngoại trừ mấy
"lão già" cực kỳ cá biệt, những người khác đều không quen biết ông chủ Tống gì
cũng không quen biết Vương Dục gì.
Nhưng điều này tuyệt đối không cản trở bọn họ mắng người, hạng chó má thiếu
đạo đức này, bọn họ làm "nạn nhân" thì đương nhiên là có thể mắng. SaXét cho
cùng thì, hàng giả tác động đến danh tiếng thương hiệu của họ, không thiếu được
việc cũng ảnh hưởng đến lợi ích của họ.
Hoặc là nhiều hoặc là ít, đều có ảnh hưởng cả, vậy thì bọn họ mắng là quá bình
thường.
Điều này xâm phạm đến lợi ích của họ.
Bọn họ lại không biết năm đó còn có ân oán khác, nếu như biết thì sẽ càng muốn
mắng nữa.
Nhưng giống như Uông Địch và Trần Trân bọn họ luôn biết.
Lê Thư Hân trở lại công ty, Uông Địch bèn đến phòng làm việc của Lê Thư Hân.
Lê Thư Hân nhìn thấy Uông Địch đi tới. Cười nói: "Tôi còn cho rằng sẽ là Trần
Trân tới đây."
Uông Địch: "Trần Trân cô ấy hổ thẹn."
Trần Trân và Vương Dục là bạn cùng quê, cũng là Vương Dục từ quê dẫn ra làm
việc, cô ta vẫn luôn cảm thấy, nếu như không phải cô ta đến chỗ Lê tổng làm việc,
thì lão già biến thái ông chủ Tống kia cũng sẽ không ghi hận Lê Thư Hân, hiện giờ
còn trơ mắt nhìn bọn họ làm giả.
Là người liên lụy trong đó, Trần Trân thật sự rất xấu hổ.
Trần Trân và Uông Địch cũng quen biết đã lâu, Uông Địch lại là chủ quản lãnh đạo
của Trần Trân, đương nhiên cô ấy nên tới đây một chuyến.
"Trần Trân muốn đến nói với cô một tiếng xin lỗi, có điều tôi đã ngăn cản cô ấy,
tôi cảm thấy đã là công việc, không có chuyện kia...”

You might also like