You are on page 1of 4

KỊCH BẢN

- CHUNG: Ngày nay, với sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ tiên tiến, của thời đại,
nam nữ đã có sự bình đẳng giới. Đặc biệt, người phụ nữ ngày càng có chỗ đứng nhất
định với những vai trò rất quan trọng. Nhưng đó là hiện nay, còn khi xưa, khi mà tất
cả mọi việc đều đi theo chế độ phụ quyền, thì vai trò của người phụ nữ càng bị xem
thường, rẻ mạt, họ dường như không có tiếng nói riêng cho mình. Và tác phẩm
“CNCGNX” của Nguyễn Dữ - tác phẩm cũng một phần nào đó thể hiện đc thân phận
của ng phụ nữ trg xã hội ngày xưa. Ngày hôm nay, tổ chúng em muốn mang đến một
tiểu phẩm kịch nhỏ để so sánh về sự khác nhau giữa người phụ nữ xưa và nay. Em xin
được giới thiệu, em tên NPN sẽ là người dẫn chuyện trong ngày hôm nay, bạn TTPC,
NTD, NVC lần lượt trong vai VN, TS, bé Đản, bạn TNBA, NTT, HAD là những
người hàng xóm, bạn LTN, TLM, NGS lần lượt trong vai người vợ, người chồng,
người con ngày nay, bạn NKH trong vai Chánh án Tòa án.
- XƯA:
Nguyên: Cái bóng chính là chi tiết nghệ thuật đặc sắc thể hiện tài năng bậc thầy của
Nguyễn Dữ, đồng thời chi tiết tưởng chừng vô tri ấy lại đóng vai trò quan trọng: chính nó đã
tạo nút thắt đẩy câu chuyện lên kịch tích, cao trào nhưng cũng chính nó đã cởi nút thắt, hóa
giải kịch tính câu chuyện, giải oan cho Vũ Nương. Và đó cũng chính là nguyên nhân gây ra
cái chết đầy đau đớn, oan khuất mà Vũ Nương phải gánh chịu. Sau khi cách biệt 3 năm vì
binh đao chiến trận, TS đã trở về. TS muốn bế đứa con ra thăm mộ người mẹ đã mất, nhưng
đứa trẻ không chịu, ra đến đồng, nó quấy khóc. TS dỗ dành
TDũng: Nín đi con, đừng khóc. Cha về, bà đã mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi
Cường: Ô hay! Thế ra ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói, chứ không như cha tôi
trước kia chỉ nín thin thít
TDũng: Cha con là ai?
Cường: Trước kia có một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ
Đản ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả
Nguyên: TS là người đàn ông gia trưởng, hồ đồ, nóng vội, ít học, đa nghi, ghen tuông
vô cớ. Chính vì vậy, nghe lời nói của Đản, TS đinh ninh là vợ hư, về đến nhà đã la ầm lên cho
hả giận
TDũng: Ta xin mẹ trăm lạng vàng để nàng phản bội ta như thế sao? Cái đứa con này
và người vợ như này, nhà ta không chứa những người vô ơn như nàng. Nàng nghĩ xem, nếu
ngày đó ta không cưới nàng về làm vợ, thì gia đình nàng ra sao? HẢ?
Chi: Thiếp vốn con kẻ khó, được nương tựa nhà giàu. Sum họp chưa thỏa tình chăn
gối, chia phôi vì việc động lửa binh. Cách biệt ba năm giữ gìn một tiết. Tô son điểm phấn
từng đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót. Đâu có sự hư thân mất nết như lời
chàng nói. Dám xin bày tỏ để cởi mối nghi ngờ. Mong chàng đừng một mực nghi oan cho
thiếp
TDũng: Nàng là đứa con gái hư thân mất nết, ta thất vọng khi khi xưa phải tốn trăm
lạng vàng để những tháng ngày ta ra tòng quân, nàng làm chuyện kinh tởm ấy trong chính
ngôi nhà này. Nàng là loại người gì? HẢ?
Chi: Thưa chàng! Thiếp chưa từng nghĩ mình sẽ bội ước với chàng. Nhưng xin chàng
hãy hạ giận. Chàng có thể cho thiếp biết ai là người đã nói ra chuyện này hay không? Xin
chàng
TDũng: um...um...Chuyện này thì liên quan gì, ai nói không quan trọng, quan trọng
nàng là người đàn bà mất nết, thùy mị nết na chỉ là cái vỏ bọc cho sự rẻ mạt của nàng mà thôi.
Loại đàn bà như nàng không xứng đáng ở trong nhà của ta. Nàng đi đi, đi cho khuất mắt ta
Banh con bé ngày nào cũng lo lắng, vun vén cho gia đình chồng tg đâu mà nghĩ mấy
chuyện linh tinh thế kia
Thuận: 3 năm nay, ngày nào cũng mong ngóng tin túc con , nỗi nhớ con ph kéo dài
đến nhường nào r.
ADũng: nó đức hạnh như thế hơi đâu đi làm chuyện thất đức như v
TDũng: Mấy người biết cái gì mà nói. Chứng cứ rành rành, mấy người cũng là loại
đàn bà, cũng bênh vực nhau để qua mắt đàn ông chúng tôi. Còn nàng, nàng đi ngay bây giờ,
đi ngay
Chi: Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình
rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liểu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng
cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lại lên núi Vọng Phu kia
nữa.
BAnh: thằng bé đa nghi, con ráng lựa lời mà giải thích con nhé
Thuận tội nghiệp con tưởng nó về bây đc sum họp lứa đôi haizzzzzz
ADũng: cái thằng này đúng là k thể nghĩ nổi ai đời lại đi nghi ngờ vợ mình như thế
Chi: cảm ơn mn đã nói hộ con trời nắng gắt mn về trc đi ạ
BAnh + Hoàn + Thuận: Ừm bọn ta về đây
Nguyên: Vũ Nương nhìn vào người chồng của mình, không biết suy nghĩ gì chạy
trong đầu nàng mà ngay sau đó, nàng đã ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than
Chi: Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc,
tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết,
trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược
bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho
diều quạ, và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ. ‘
Nguyên: Nói rồi, nàng gieo mình xuống sông mà chết. Trương Sinh tuy giận là nàng
thất tiết, nhưng thấy nàng tự tận cũng chỉ động lòng thương, tìm vớt thây nàng. Nhưng chẳng
thấy tăm hơi đâu cả.
Nguyên: Và đó chính là một phần trong tác phẩm CNCGNX. Chi tiết cái bóng tưởng
chừng như nhỏ đã góp phần thể hiện tính cách của từng nhân vật: bé Đản ngây thơ khao khát
được gặp cha, Trương Sinh ấu trĩ tự tay gián tiếp giết đi người vợ của mình. Và Vũ Nương,
người phụ nữ đức hạnh, yêu thương chồng con sâu sắc nhưng chịu sự oan khuất đau đớn đến
mức phải tìm đến cái chết. Cũng từ đây, cái chết của Vũ Nương như tô đâm thêm phần oan
ức. Nếu coi Trương Sinh là con dao giết chết Vũ Nương thì XHPK, CĐNQ, CTPN là thế lực
tàn bạo đứng sau cầm con dao đó. 1 người con gái xinh đẹp, tư dung tốt đẹp từng khiến
Trương Sinh đem lòng yêu mến thì giờ đây phải tự kết liễu để chứng minh cho sự trong sạch
của mình. Đó là khi nước ta còn ở CĐPK, còn hiện tại, nam nữ đều có tiếng nói riêng với sự
hỗ trợ của pháp luật, dần dần người phụ nữ có quyền quyết định cho hôn nhân của chính
mình.
Sang: Ơ! Ba ơi….Ba về rồi hả? Ba có mua quà cho con không ba
Minh: Mày tránh ra
(đập điện thoại vô bàn bếp)
Minh: Cô nói coi, tôi đi công tác chưa đầy tháng mà cô ra ngoài ăn chơi như thế này,
lại còn đăng ảnh chụp với trai, cô còn liêm sỉ không hả?
Ngân: Từ từ, nghe em nói, anh từ từ.
Minh: (tát?) từ từ hả? hả
Sang: Ba…Sao ba đánh mẹ. Mẹ ơi mẹ có sao không
Ngân: Mẹ không sao
Ngân: Anh từ từ nghe em nói đã, nha. Đây là người bạn thân lâu năm của em, nó mới
đi du học về, vả lại nó có vợ có con rồi. Bọn em lâu ngày họp mặt, dù gì khi xưa cũng từng
giúp đỡ, từng là bạn thân mà anh..
Minh: Bạn? Bạn cô tôi rành quá mà? Có đứa nào mà thằng nay chưa từng gặp hay
sao? Du học? Sao không định cư bên đấy luôn, hay là ở đây muốn níu kéo tình xưa
Ngân: Bấy lâu chưa 1 lần xảy ra chuyện, chỉ vì bức ảnh này mà anh suy nghĩ đủ thứ
chuyện? Anh xem anh có còn là chồng tốt hay không
(tát?)
Sang: Ba ơi…Ba đừng đánh mẹ nữa, mẹ đau ba ơi
Minh: A..Hay đứa con này…
Ngân: Là con của anh, chứ con của thằng nào. Chẳng lẽ đứa con này anh cũng nghĩ là
em ăn chơi hay sao
Minh: Chứ sao? Hay là còn thằng khác nữa?
Ngân: Cha mẹ dạy anh đi vu oan vu khống vô cớ cho người ta như vậy sao? Hả
Minh: (tát?) Cô không được xúc phạm đến cha mẹ tôi. CÒn cảm thấy không được thì
li hôn cho nhanh việc
Ngân: Li hôn?
Minh: Chứ cô nghĩ tôi sống chung với loại đàn bà như cô hả? Cô bị gì vậy? Phụ nữ
các cô cũng chỉ là loại thực dụng mà thôi. Trước đây, hiện tại, sau này vẫn là vậy
Ngân: (tát?) Tôi gả vào nhà này không để anh mắng nhiếc, xúc phạm tôi như thế.
Ngay cả những người phụ nữ trong gia đình anh như mẹ anh, cô bác anh, dì anh cũng là loài
đàn bà mà anh nói? Được! Tôi hi sinh cho cái nhà này bao nhiêu chuyện để đổi lấy những lời
này có đáng không? Hả? Anh viết đơn đi, tôi với anh cùng lên tòa.
Minh: Cái này là cô nói đó nha
Ngân: Ừ! Tôi sẽ không hối tiếc bất cứ thứ gì chỉ cần thoát ra căn nhà gia trưởng này,
mọi thứ đều đã quá đủ rồi
Sang: Mẹ ơi…Ba mẹ đừng li hôn mà…Con sẽ sống sao đây
Ngân: Con yên tâm, mẹ con mình sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc hơn con nhé
Nguyên: Cuối tháng, 2 ng cùng ra tòa nộp đơn li hôn
Hoàn: Tòa tuyên án, ngày hôm nay, cô LTN và anh TLM không còn là vợ chồng. Con
sẽ do cô LTN nuôi, còn về các tài sản riêng, tòa không can thiệp.
Nguyên: Như vậy, người vợ đã dc pháp luật bảo vệ, giành lại đc công bằng cho mình.
Còn người chồng ghen tuông cũng đã bị trừng phạt một cách chính đáng.
Nguyên: Thân em như trái bần trôi
Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu.
Ôi, phận đàn bà sao thật bất hạnh, buồn bã biết bao. Trước kia, khi sống trg XHPK
xưa, ng phụ nữ là nạn nhân đau đớn của CTPN, LGHK, CĐNQ. Tiếng nói của họ bị phớt lờ,
bị vùi dập bởi những cổ tục của XHPK. Tuy bất hạn ph là vậy nhưng vẫn k có ai ở bên để bảo
vệ, che chở cho họ. Nhưng thời nay, xã hội ngày càng phát triển, bình đẳng giới ngày càng
được đề cao vì thế vai trò, tiếng nói của người phụ nữ ngày càng được trân trọng, tôn trọng
hơn, họ càng hưởng đc nhiều quyền lợi giống như người đàn ông hơn. Bây giờ, người phụ nữ
đã toàn quyền, tự do làm điều mà mình thích mà k có bất kì sự ràng buộc bất công nào: họ đc
đi hc, hẹn hò, kết hôn với người mà mình yêu, tgia thể dục thể thao hay điều hành cả một bộ
máy chính quyền quản lí Đất nước. Và vào thời bình bây giờ cũng đã có pháp luật đứng ra
bảo vệ, che chở cho người phụ nữ, đảm bảo sự công bằng cho toàn xh. Nhưng trên hết, những
đức tính, phẩm chất tốt đẹp, quý báu của ng phụ nữ thời xưa đã đc giữ gìn và phát huy hết sức
tích cực cho đến ngày nay. Người phụ nữ bây giờ vẫn luôn thuỳ mị, nết na, tinh tế trg tình
yêu; đảm đang, chu toàn trong công việc nhà; và luôn có trách nhiệm với con cái và gia đình.
Vì thế, để cuộc sống của người phụ nữ vẫn luôn luôn hạnh phúc chúng ta cần phải chung tay
bảo vệ họ bằng cách tuyên truyền, lan toả những hình ảnh, thông điệp, kêu gọi cùng nỗ lực
thực hiện bình đẳng giới, chung ta chấm dứt bạo lực với phụ nữ và trẻ em. Và đó cũng chính
là thông điệp mà tổ chúng em muốn gửi gắm trong vở kịch. Và vở kịch của chúng em đến đây
là kết thúc, em xin thay mặt tổ 1 cảm ơn quý thầy cô và các bạn đã chú ý đón xem.

You might also like