Professional Documents
Culture Documents
Văn hóa được đặt ngang hàng với chính trị, kinh tế, xã
hội tạo thành 4 vấn đề chủ yếu của đời sống xã hội và có
quan hệ mật thiết với nhau, cùng tác động lẫn nhau.
* Quan hệ giữa văn hóa với chính trị
Hồ Chí Minh:
Chính trị có được giải phóng thì văn hóa mới được giải
phóng. Giải phóng CT mở đường cho VH phát triển:
Việt Nam là thuộc địa, trước hết phải tiến hành
CMGPDT, giành ĐLDT, xóa ách nô lệ, thiết lập nhà nước
của dân, do dân, vì dân. Đó chính là sự giải phóng chính trị
để mở đường cho văn hóa phát triển.
Văn hóa không thể đứng ngoài mà phải ở trong chính trị,
tức là văn hóa phải phục vụ nhiệm vụ chính trị; đồng thời
mọi hoạt động của tổ chức và nhà chính trị phải có hàm
lượng văn hóa.
* Quan hệ giữa văn hóa với kinh tế.
Xây dựng KT tạo điều kiện cho xây dựng và phát triển VH
Hồ Chí Minh:
- Kinh tế thuộc cơ sở hạ tầng. Văn hóa thuộc kiến trúc
thượng tầng. Kinh tế là nền tảng của việc xây dựng văn hóa.
Vì vậy, những cơ sở hạ tầng của xã hội có kiến thiết rồi, văn
hóa mới kiến thiết được và có đủ điều kiện phát triển được
“ muốn tiến lên CNXH thì phải phát triển KT và VH. Vì sao
không nói phát triển VH và KT. Túc ngữ có câu: có thực mới
vực được đạo. Vì thế, KT đi trước, phát triển KT và VH để
nâng cao đời sống vật chất và VH cho ND ta”
- VH cũng không thể đứng ngoài mà phải đứng trong KT, nghĩa
là VH không hoàn toàn phụ thuộc vào KT, mà có vai trò tác
động tích cực trở lại KT.
“ Trình độ VH của ND nâng cao sẽ giúp chúng ta đẩy mạnh
công cuộc xây dựng KT…”
* Quan hệ giữa văn hóa với xã hội
Giải phóng chính trị đồng nghĩa với giải phóng xã hội,
từ đó văn hóa mới có điều kiện phát triển.
Hồ Chí Minh:
- Xã hội thế nào văn hóa thế ấy.
- Văn học, nghệ thuật của dân tộc Việt Nam rất phong
phú, nhưng trong chế độ nô lệ của kẻ áp bức, thì văn nghệ
cũng bị nô lệ, bị tồi tàn không thể phát triển được.
Vì vậy phải làm CMGPDT, giành chính quyền về tay
nhân dân giải phóng chính trị, giải phóng xã hội, đưa Đảng
Cộng sản Việt Nam lên địa vị cầm quyền, thì mới giải phóng
được văn hóa.
Tóm lại
- Bản sắc VHDT là những giá trị VH bền vững của cộng
đồng các DTVN, là thành quả của quá trình lao động, sản
xuất, chiến đấu và giao lưu của con người VN
- Bản sắc VHDT được nhìn nhận qua hai lớp quan hệ:
+ Về nội dung đó là lòng yêu nước, thương nòi; tinh thần
độc lập, tự cường, tự tôn dân tộc...
+ Về hình thức, cốt cách VHDT biểu hiện ở ngôn ngữ,
phong tục, tập quán lễ hội truyền thống, cách cảm và nghĩ...
- Bản sắc VHDT chứa đựng giá trị lớn và có một ý nghĩa
quan trọng đối với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ TQ:
+ Nó phản ánh những nét độc đáo đặc tính dân tộc.
+ Nó là ngọn nguồn đi tới CNMLN. Phải trân trọng, khai
thác, giữ gìn, phát huy, phát triển những giá trị của VHDT, đáp
ứng yêu cầu, nhiệm vụ CM
“dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà VN”
“càng thâm nhuần CNMLN càng phải coi trọng những
truyền thống tốt đẹp của cha ông”.
“Mỗi DT cần phải chăm lo đặc tính DT mình trong nghệ
thuật”
+ Triệt để tẩy trừ mọi di hại thuộc địa và ảnh hưởng nô dịch
của VH đế quốc, tôn trọng phong tục tập quán, VH của các DT
ít người
- Tiếp thu tinh hoa văn hóa nhân loại:
+ Tiếp biến VH (tiếp nhận, biến đổi) là một quy luật: “...Có cái gì
tốt ta học lấy để tạo ra một nền VHVN. Nghĩa là lấy kinh nghiệm tốt
của VH xưa và VH nay, trau dồi cho VHVN thật có tinh thần thuần túy
VN để họp với tinh thần DC”
+ Chắt lọc tinh hoa VH nhân loại. “.... việc mở rộng kiến thức của
mình về VH thế giới.....nhưng đồng thời tránh nguy cơ trở thành kẻ bắt
chước... VH của các DT khác cần phải được nghiên cứu toàn diện chỉ có
trong trường hợp đó mới có thể được nhiều hơn cho VH của chính
minh”.
+ Mục đích tiếp thu: làm giàu cho VHVN xây dựng VHVN hợp với
tinh thần dân chủ.
+ Nội dung tiếp thu:toàn diện bao gồm Đông, Tây, kim, cổ, tất cả
các mặt, các khía cạnh.
+ Tiêu chí tiếp thu: có cái gì hay, cái gì tốt là ta học lấy.
+ Mối quan hệ giữa giữ gìn cốt cách VHDT và tiếp thu VH nhân
loại: lấy VHDT làm gốc, đó là điều kiện, cơ sở để tiếp thu VH nhân loại
2. Quan điểm của HCM về vai trò của văn hóa
a. VH là mục tiêu, động tực của sự nghiệp CM
* Văn hóa là mục tiêu:
- Mục tiêu của CMVN: là ĐLDT và CNXH
CT, KT, XH, VH nằm trong mục tiêu chung của toàn bộ tiến
trình CM.
- VH là mục tiêu:
Là quyền sống, quyền sung sướng, quyền tự do, quyền mưu
cầu hạnh phúc
Là khát vọng của ND về các giá trị chân, thiện, mỹ.
Là một XH DC “dân là chủ và dân làm chủ - công bằng, văn
minh, ai cũng cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành: một XH
mà đời sống vật chất và tinh thần của ND luôn luôn được quan
tâm và không ngừng nâng cao, con người có điều kiện phát triển
toàn diện.
* Văn hóa là động lực:
- Động lực là cái thúc đẩy làm cho phát triển.
- Động lực phát triển đất nước bao gồm động lực vật chất và tinh
thần; động lực cộng đồng và cá nhân; nội lực và ngoại lực. Tất cả quy
tụ ở con người và được xem xét dưới góc độ VH.
- Động lực có thể nhận thức ở phương diện chủ yếu :
+ Văn hóa chính trị là một trong những động lực có ý nghĩa soi
đường cho quốc dân đi, lãnh đạo quốc dân để thực hiện độc lập, tự
cường, tự chủ. Tư duy biện chứng, độc lập, tự chủ, sáng tạo là một
động lực lớn dẫn đến tư tưởng, hạnh động có chất lượng khoa học, CM
+ Văn hóa văn nghệ góp phần nâng cao lòng yêu nước, lý tưởng,
tình cảm cách mạng, sự lạc quan, ý chí, quyết tâm và niềm tin vào
thắng lợi cuối cùng của cách mạng
+ Văn hóa đạo đức, lối sống nâng cao phẩm giá, phong cách lành
mạnh cho con người, hướng con người tới các giá trị chân, thiện, mỹ.
VH đạo đức là một động lực lớn thúc đẩy CM phát triển.
+ Văn hóa Pháp luật bảo đảm DC, trật tự, kỷ cương, phép nước.
b. Văn hoá là một mặt trận
- Mặt trận VH là cuộc đấu tranh CM trên lĩnh vực VH - TT
- Nội dung mặt trận VH: đấu tranh trên các lĩnh vực tư tưởng,
đạo đức, lối sống... của các hoạt động văn nghệ, báo chí, công tác
lý luận, đặc biệt là định hướng giá trị chân, thiện, mỹ của VH
nghê thuật.
- Chiến sĩ nghệ thuật: phải có lập trường TT vững vàng; ngòi
bút là vũ khí sắc bén trọng, sự nghiệp “phò chính trừ tà”. Phải
bám sát cuộc sống thực tiễn, đi sâu vào quần chúng, để phê bình
nghiêm khắc những thói xấu như tham ô, lười biếng, lãng phí,
quan liêu, và ca tụng chân thật những người tốt việc tốt để làm
gương mẫu cho chúng ta ngày nay và giáo dục con cháu đời sau.
Đó chính là “chất thép” của văn nghệ theo tinh thần “kháng chiến
VH, VH hoá kháng chiến”
- Chiến sĩ văn nghệ phải có những tác phẩm xứng đáng với
dân tộc anh hùng và thời đại vẻ vang.
c. Văn hóa phục vụ quần chúng nhân dân
- Mọi hoạt động VH phải trở về với cuộc sống thực tại của quần
chúng, phản ánh được TT và khát vọng của quần chúng.
- Văn hóa phục vụ quần chúng ND:
+ Phải miêu tả cho hay, cho thật, cho hùng hồn
+ Phải trả lời được các câu hỏi: Viết cho ai? Mục đích viết? Lấy tài
liệu đâu mà viết? Cách viết như thế nào? Viết phải thiết thực, tránh cái
lối viết “rau muống” mà ham dùng chữ.
+ Nói cũng vậy, nói ít, nhưng nói cho thấm thìa, nói cho chắc chắn,
thì quần chúng thích hơn.
“từ trong quần chúng ra. Về sâu trong quần chúng”. Trên cơ sở đó
để định hướng giá trị cho quần chúng
- Chiến sĩ VH phải hiểu và đánh giá đúng QC. QC là những người
sáng tác rất hay. Họ cung cấp cho những nhà hoạt động VH những tư
liệu quý, họ là những người thẩm định khách quan, trung thục, chính
xác các sản phẩm văn nghệ, họ là những người được hưởng thụ các giá
trị VH
3. Quan điểm Hồ Chí Minh về xây dựng nền VH mới
- Xây dựng tâm lý: Tinh thần độc xây dựng xây dựng
lập tự cường. nền văn nền văn
- Xây dựng luận lý: Biết hy sinh hóa có hóa có:
mình, làm lợi cho QC tính chất: nội dung
- Xây dựng XH: Mọi sự nghiệp dân tộc XHCN
liên quan đến phúc lợi của ND khoa học tính chất
- Xây dựng chính trị: dân quyền đại chúng dân tộc
- Xây dựng kinh tế.
Quan điểm của HCM về xây dựng nền VH mới Việt Nam,
đó là một nền VH toàn diện, giữ gìn được cốt cách VHDT,
bảo đảm tính khoa học, tiến bộ và nhân văn.
II.
TƯ TƯỞNG
HỒ CHÍ MINH VỀ
ĐẠO ĐỨC
1. Quan điểm về vai trò và sức mạnh của đạo đức CM
a. Đạo đức là gốc, là nền tảng tinh thần của XH,
của người CM
- Là gốc, cũng giống như gốc của cây, ngọn nguồn của sông
suối, nguồn nuôi dưỡng và phát triển con người:
“Cũng như sông thì có nguồn mới có nước, không có nguồn thì
sông cạn. Cây phải có gốc, không có gốc thì cây héo. Người CM
phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không
lãnh đạo được ND.Vì muốn GP cho DT, GP cho loài người là một
công việc to tát, mà tự mình không có đạo đức,không có căn bản,
tự mình đã hủ hóa, xấu xa thì còn làm nổi việc gì?”
- Là nền tảng của người CM: làm CM để cải tạo XH cũ thành
XH mới là một sự nghiệp rất vẻ vang, nhưng nó cũng là một n/v
rất nặng nề, một cuộc đ/t rất phức tạp, lâu dài, gian khổ. Sức có
mạnh mới gánh được nặng và đi được xa. Người CM phải có đạo
đức CM làm nền tảng, mới hoàn thành được n/v CM vẻ vang".
- Đạo đức trở thành nhân tố quyết định của sự thành bại
của mọi công việc, phẩm chất mỗi con người.
“Mọi việc thành hay bại, chủ chốt là do cán bộ có thấm nhuần đạo
đức cách mạng hay không”. “Cán bộ lấy đạo đức làm cốt cán”.
“Đại đa số chiến sĩ CM là người có đạo đức: Cả đời hết lòng hết
sức phục vụ ND, sinh hoạt ngày thường thì làm gương mẫu: gian khổ,
chất phác, kính trọng của công.... Đạo đức ấy có ảnh hưởng lớn đến sự
nghiệp đổi XH cũ thành XH mới và xây dựng mỹ tục thuần phong”.
“Có đạo đức CM thì khi gặp khó khăn, gian khổ, thất bại, cũng
không sợ sệt, rụt rè, lùi bước..., khi gặp thuận lợi và thành công vẫn giữ
vững tinh thần gian khổ, chất phác, khiêm tốn”.
“Đảng ta là một Đảng cầm quyền. Mỗi đảng viên và cán bộ phải
thật sự thẩm nhuần đạo đức CM, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công
vô tư. Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người
lãnh đạo, là người đầy tớ thật trung thành của ND”. “Đảng cần phải
chăm lo giáo dục đạo đức CM cho đoàn viên và thanh niên, đào tạo họ
thành những người thừa kế xây dựng CNXH vừa “'hồng” vừa “chuyên”
- Đạo đức trong hành động, lấy hiệu quả thực tế
làm thước đo
Đạo đức đặt bên cạnh tài năng, gắn đức với tài, lời nói đi
đôi với hành động và hiệu quả trên thực tế:
“Phải lấy kết quả thiết thực đã góp sức bao nhiêu cho SX
và lãnh đạo SX mà đo ý chí CM của mình. Hãy kiên quyết
chống bệnh nói suông, thói phô trương hình thức, lối làm việc
không nhằm mục đích nâng cao SX”.
Mối quan hệ giữa Đạo đức và tài năng:
+ Đạo đức đặt bên cạnh tài năng, gắn đức với tài
+ Đức và tài phải là những phẩm chất thống nhất:
Đạo đức là tiêu chuẩn mục đích hành động.
Tài là phương tiện thực hiện mục đích
Vì vậy, con người cần có cả đức và tài, nếu thiếu tài thì làm
việc gì cũng khó, nhưng thiếu đạo đức thì vô dụng, thậm chí có
hại.
Đức và tài, hồng và chuyên, phẩm chất và năng lực phải thống
nhất làm một. Đạo đức là gốc, là nền tảng, tài năng phải gắn chặt
và đặt vững trên nền tảng đạo đức. Taøi laø theå hieän cuï theå
cuûa ñöùc trong hieäu quaû haønh ñoäng
HCM: Dạy cũng như học phải chú trọng cả tài lẫn đức. Đức là
đạo đức CM. Đó là cái gốc, rất quan trọng. Nếu không có đạo đức
CM thì có tài cũng vô dụng
- Đạo đức là thước đo lòng cao thượng của con người
“Tuy năng lực và công việc của mỗi người khác nhau,
người làm việc to, người làm việc nhỏ; nhưng ai giữ được
đạo đức đều là người cao thượng”. Thực hành tốt đạo đức
cá nhân không chỉ có tác dụng tôn vinh nâng cao giá trị của
mình mà còn tạo ra sức mạnh nội sinh giúp ta vượt qua mọi
thử thách.
Hết sức quan tâm giáo dục toàn diện cho các em học sinh,
sinh viên cả “Đức, Trí, Thể, Mỹ”.
Đức bao gồm nếp ăn ở, sinh hoạt hằng ngày, trước hết là
với gia đình, anh em, bạn bè, rộng ra là với quốc gia, dân
tộc; học để làm việc, làm người, làm cán bộ.
b. Đạo đức là nhân tố tạo nên sức hấp đẫn của CNXH
- Sức hấp dẫn của CNXH, trước hết là ở những giá trị đạo
đức cao đẹp, ở phẩm chất của những người CS ưu tú, bằng tấm
gương sống và hành động của mình, chiến đấu cho lý tưởng
XHCN thành hiện thực.
“Hiện nay, NDLĐ ta là những người làm chủ nước
ta, ....Chúng ta có quyền và có đủ điều kiện để tự tay mình xây
dựng đời sống tự do, hạnh phúc cho minh. NDLĐ là những người
chủ tập thể của tất cả những của cải vật chất và VH, đều bình
đẳng về quyền lợi và nghĩa vụ. Bởi vậy mọi người đều phải thấm
nhuần sâu sắc tư tưởng “mình vì mọi người, mọi người vì mình”.
- Phong trào CS công nhân quốc tế trở thành lực lượng
quyết định vận mệnh của loài người không chỉ do chiến lược và
sách lược thiên tài của CMVS, mà còn do phẩm chất đạo đức cao
quý làm cho CNCS trở thành một sức mạnh vô địch.
2. Quan điểm về những chuẩn mực đạo đức CM
a. Trung với nước, hiếu với dân
- Trung với nước, hiếu với dân là phẩm chất đạo đức bao
trùm quan trọng nhất, chi phối các phẩm chất khác
+ Trong khái niệm đạo đức cũ:
“Trung với vua, hiếu với cha mẹ”
+ Hồ Chí Minh đã tạo nên một cuộc CM sâu sắc với những
nội dung mới, rộng lớn:
“Trung với nước, hiếu với dân”
“Đạo đức cũ như người đầu ngược xuống đất chân chổng lên
trời. Đạo đức mới như người hai chân đứng vững được dưới đất,
đầu ngửng lên mời”.
“Đạo đức, ngày trước thì chỉ trung với vua, hiếu với cha mẹ.
Ngày nay, thời đại mới, đạo đức cũng phải mới. Phải trung với
nước. Phải hiếu với toàn dân, với đồng bào”.
Trung với nước
Trung thành với sự nghiệp dựng nước và giữ nước. Trung với
nước là phải yêu nước, tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, suốt
đời phấn đấu cho Đảng, cho cách mạng, phải làm cho “dân giàu,
nước mạnh”
“Bao nhiêu lợi ích đều vì dân... Bao nhiêu quyền hạn đều của
dân... Nói tóm lại, quyền hành và lực lượng đều ở nơi dân”. Đảng
và Chính phủ là “đầy tớ nhân dân" chứ không phải “quan nhân
dân để đè đầu cưỡi cổ nhân dân “Phải luôn luôn nâng cao chí
khí cách mạng “trung với nước, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng
hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh
thắng”.
Luận điểm đó của Hồ Chí Minh vừa là lời kêu gọi hành động,
vừa là định hướng chính trị - đạo đức cho mỗi người Việt Nam
không chỉ trong cuộc đấu tranh cách mạng trước đây, hôm nay,
mà còn lâu dài về sau nữa.
Hiếu với dân
Phải thương dân, tin dân, thân dân, học hỏi dân, lấy trí tuệ
ở dân, kính trọng dân, lấy dân làm gốc
“hết lòng hét sức phục vụ nhân dân. Phải yêu kính nhân
dân. Phải thật sự tôn trọng quyền làm chủ của ND. Tuyệt đối
không được lên mặt “quan cách mạng” ra lệnh ra oai"
b. Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư
Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư là nội dung cốt lõi
của đạo đức cách mạng, đó là phẩm chất đạo đức gắn liền với
hoạt động hằng ngày của mỗi người, là một biểu hiện cụ thể
của phẩm chất “trung với nước, hiếu với dân”.
“Bọn phong kiến ngày xưa nêu ra cần, kiệm, liêm, chính,
nhưng không bao giờ làm mà lại bắt ND phải tuân theo để
phụng sự quyền lợi cho chúng. Ngày nay ta đề ra cần, kiệm,
liêm, chính cho cán bộ thực hiện làm gương cho ND theo để
lợi cho nước cho dân”.
“Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” cũng là những
khái niệm cũ trong đạo đức truyền thống dân tộc, được HCM
lọc bỏ những nội dung không phù hợp và đưa vào những nội
dung mới đáp ứng yêu cầu của cách mạng.
Cần, kiệm, liêm, chính là phẩm chất của con người,
nhất là người CM