Professional Documents
Culture Documents
Câu 7: Phân tích những chuẩn mực đạo đức và các nguyên tắc rèn luyện đạo đức theo tư
tưởng Hồ Chí Minh? Liên hệ với việc tu dưỡng rèn luyện đạo đức của người thầy thuốc
hiện nay.
Trả lời:
Tư tưởng Hồ Chí Minh về những chuẩn mực đạo đức:
- “Trung với nước, hiếu với dân” là phẩm chất đạo đức quan trọng nhất, chi phối các phẩm
chất còn lại. Trung và hiếu là những khái niệm đã có từ lâu trong tư tưởng truyền thống
Việt Nam và phương Đông: “Trung với vua, hiếu với cha mẹ”. Khái niệm này được Hồ
Chí Minh sử dụng với nội dung mới, rộng lớn hơn: “Trung với nước, hiếu với dân”, tạo
nên một cuộc cách mạng trong lĩnh vực đạo đức. Tư tưởng này của Hồ Chí Minh không
những kế thừa truyền thống của dân tộc, mà còn vượt qua những giới hạn của truyền
thống đó. Trung với nước là phải yêu nước, trung thành với Tổ quốc, suốt đời phấn đấu
cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước. Hiếu với dân là phải thương dân, tin dân, lấy
nhân dân làm gốc, tôn trọng quyền làm chủ của nhân dân. Trung với nước phải gắn liền
hiếu với dân.
- “Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” là phẩm chất đạo đức gắn liền với hoạt động
hằng ngày của mỗi người. Vì vậy, Hồ Chí Minh đề cập đến phẩm chất này thường xuyên
nhất. “Cần” là lao động cần cù, siêng năng; lao động sáng tạo, có kế hoạch, có năng suất
cao; lao động với tinh thần tự lực cánh sinh. “Kiệm” là tiết kiệm, không xa xỉ, hoang phí,
bừa bãi. “Liêm” là liêm khiết, trong sạch, không tham địa vị, tiền tài, sung sướng, không
ham người tâng bốc mình. “Chính” là không tà, là thẳng thắn, đứng đắn, luôn hướng về
cái thiện, tránh xa cái ác. Hồ Chí Minh cho rằng, các đức tính cần, kiệm, liêm, chính có
mối liên hệ chặt chẽ với nhau, phải hội tụ đủ các đức tính đó mới trở thành người có
phẩm chất đạo đức tốt. Ai cũng phải thực hiện, song cán bộ, đảng viên phải là người thực
hành trước để làm mẫu cho dân. “Chí công vô tư” là luôn hướng về lợi ích chung, không
vì tư lợi; là hết sức công bằng, không thiên vị, luôn đặt lợi ích của Đảng, của đất nước,
của nhân dân lên trên hết.
- Hồ Chí Minh xác định thương yêu con người, sống có tình nghĩa là một trong những
phẩm chất đạo đức cao đẹp nhất. Tình thương yêu con người là một tình cảm sâu sắc và
rộng lớn, trước hết dành cho những người nghèo khổ, những người bị áp bức, bóc lột
không phân biệt màu da, dân tộc. Tình thương yêu con người phải được xây dựng trên lập
trường của giai cấp công nhân, thể hiện trong mối quan hệ hằng ngày với bạn bè, đồng
chí, anh em bằng những hành động cụ thể thiết thực. Nó đòi hỏi mỗi người phải nghiêm
khắc với bản thân nhưng rộng rãi và giàu lòng vị tha với người khác, phải luôn tôn trọng
quyền con người, tạo điều kiện cho mọi người được hưởng những điều tốt đẹp, kể cả
những người nhất thời lầm lạc.
- Chủ nghĩa quốc tế là một phẩm chất quan trọng của đạo đức cộng sản chủ nghĩa. Nội
dung chủ nghĩa quốc tế trong tư tưởng Hồ Chí Minh rất sâu sắc và rộng lớn. Đó là sự tôn
trọng, thương yêu và đoàn kết với giai cấp vô sản, với những người tiến bộ, với tất cả dân
tộc, nhất là những dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới chống lại mọi sự chia rẽ, bất bình
đẳng và phân biệt chủng tộc. Hồ Chí Minh đề cao tinh thần độc lập, tự chủ, tự lực, tự
cường, nhưng luôn kêu gọi phải tăng cường đoàn kết và hợp tác quốc tế vì hòa bình, độc
lập, dân chủ và tiến bộ xã hội.
Tư tưởng Hồ Chí Minh về các nguyên tắc rèn luyện đạo đức:
- “Nói đi đôi với làm” là một nét đẹp trong đạo đức truyền thống của dân tộc được Hồ Chí
Minh nâng lên một tầm cao mới. Người coi đây là nguyên tắc quan trọng bậc nhất trong
việc xây dựng nền đạo đức mới. Nói đi đôi với làm đối lập với thói đạo đức giả, nói một
đằng làm một nẻo, thậm chí nói mà không làm. Trong suốt cuộc đời mình, Hồ Chí Minh
đã giáo dục mọi người và chính Người đã thực hiện điều đó một cách nghiêm túc, đầy đủ
nhất.
- “Nêu gương về đạo đức” là một nét đẹp trong văn hóa truyền thống của phương Đông.
Để đạo đức cách mạng thấm sâu, bám chắc vào đời sống xã hội và trở thành nền tảng tinh
thần của nhân dân, Hồ Chí Minh đòi hỏi cán bộ, đảng viên phải luôn gương mẫu trong lời
nói và hành động. Làm như vậy vừa có thể giáo dục đạo đức cho quần chúng, vừa có thể
tự giáo dục bản thân mình. “Nói đi đôi với làm” phải gắn liền với “nêu gương về đạo
đức”.
- Hồ Chí Minh cho rằng, nguyên tắc “xây đi đôi với chống” là đòi hỏi của nền đạo đức
mới. “Xây” là xây dựng các giá trị, chuẩn mực đạo đức mới; “chống” là chống lại các
biểu hiện, hành vi suy thoái đạo đức. Trong đời sống hằng ngày, những hiện tượng tốt -
xấu, đúng - sai, cái đạo đức và cái vô đạo đức thường đan xen, đối chọi nhau. Vì thế, để
xây dựng nền đạo đức mới, cần phải kết hợp chặt chẽ giữa xây và chống bằng biện pháp
giáo dục. Vấn đề quan trọng trong việc giáo dục là phải khơi dậy ý thức đạo đức ở mỗi
người, để mọi người tự giác nhận thức được trách nhiệm đạo đức của mình, do đó, bản
thân sự tự giác cũng là một phẩm chất đạo đức cao đẹp. Việc giáo dục đạo đức phải phù
hợp với từng giai đoạn cách mạng, từng lứa tuổi, ngành nghề, giai cấp và trong từng môi
trường khác nhau.
- Theo Hồ Chí Minh, tu dưỡng đạo đức là một cuộc cách mạng gian khổ, trường kỳ và
phải thực hiện suốt đời. Để làm được điều đó, mỗi người phải tự giác rèn luyện đạo đức
trong công việc, trong các mối quan hệ, phải nhìn thẳng vào mình, không tự lừa dối,
huyễn hoặc bản thân để thấy rõ và phát huy cái hay, cái tốt, cái thiện, khắc phục cái dở,
cái xấu, cái ác; phải kiên trì rèn luyện liên tục, tu dưỡng suốt đời, trong đó, thời tuổi trẻ
đặc biệt quan trọng.
Việc tu dưỡng rèn luyện đạo đức của người thầy thuốc hiện nay cần tuân theo những
chuẩn mực đạo đức và nguyên tắc rèn luyện đạo đức theo tư tưởng Hồ Chí Minh.
Người thầy thuốc học ở phẩm chất “trung với nước, hiếu với dân” sự tận tâm, nhiệt huyết
đối với người bệnh. Luôn chân thành, yêu thương, xem người bệnh như người nhà của
mình mà đối đãi. Phải luôn ghi nhớ lời dạy “Thầy thuốc như mẹ hiền” của Hồ Chí Minh,
để lời dạy đó trở thành kim chỉ nam trong suốt quá trình hành nghề của mình. Học ở
phẩm chất “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” sự cần cù, siêng năng lao động, không
quản khó khăn để cứu chữa cho người bệnh. Luôn đặt tính mạng và sức khỏe của người
bệnh lên hàng đầu, không vì danh lợi và tiền bạc chi phối mà đánh mất lương tâm nghề
nghiệp, làm xấu đi hình ảnh cao đẹp của người thầy thuốc và sự trong sáng của y đức.
Người thầy thuốc cũng cần tuân theo nguyên tắc “nói đi đôi với làm”, mỗi lời nói ra đều
phải có sự đảm bảo và đi kèm hành động thực tiễn để xây dựng lòng tin đối với người
bệnh và người nhà của họ.