You are on page 1of 2

[Vomit Draft]

Non no s os la\

I don’t know who I am, but the one thing I know for sure is that, this is NOT who I am

It is the matter of time


I don’t know what I’m typing about
I’m alone

A không làm gì cả, anh ta chỉ ngồi yên, bất động và thả mình cho những dòng suy nghĩ của bản thân cuốn
lấy. Dòng nước khá lạnh và tàn bạo, khá ấm và dễ chịu, khá mát và sảng khoái. Anh ta nhắm mắt để
ngắm nhìn vào sâu bên trong thẳm. Cứ như thế giới bên ngoài là trí tưởng tượng của anh ta, và bên
trong mới là thật.

A ngồi yên, bất động. Anh ta ko làm gì cả, ngoài trừ việc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên
tường. Anh ta cứ thế, mà ngồi như trời trồng, cứ thể, thời gian như đứng lại. Trong √ phòng trống, mọi
thứ tĩnh lặng đến không ngờ. Thời gian như đứng lại, chiếc đồng hồ treo trên tường cũng thế, nó cũng
đứng lại.

Yếu tố thực và ảo đan xen vào nhau, \\ A đang quan sát một con vật không có thực trên đời, và anh có
thể chạm vào nó. Cảm giác như sờ vào lông thú. Không được, anh phải cưỡng lại sự mê hoặc này, bởi,
nó mới là thứ đang khiến anh đang chết dần chết mòn. Anh cố đứng dậy, lấy phải móc chìa khoá trên
bàn và mở cánh cửa phòng, những vẫn không được.

Anh ta cố làm gì đó, nhưng có vẻ bất thành. Cảm giác như đang bị nhốt trong chính √ phòng của mình,
anh ta ra sức lấy hết lực để đập vào cửa, đạp, ném vào cỡ mấy thì nó vẫn không ξ-nhê.
Có lẽ nào anh vẫn còn đang còn trong trí óc của mình, làm sao để anh ta thoát ra được đây. Sàn nhà
bỗng lún sâu xuống mặt đất, càng ngày càng cách xa cánh cửa phòng. Anh cố đu vào cái nắm tay cửa,
nhưng bị rớt xuống sàn một cách đau đớn.
Anh ưỡn cổ nhìn vào tay nắm đấm cửa trong sự bất lực, sàn nhà càng ngày càng đưa anh vào bóng tối
vực thẩm. Ngọn đèn huỳnh quang ở trên trần nhà bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ.

Mọi thứ quá chân thật đối với anh, anh sợ sệt ngồi xuống sàn nhà và cố để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sàn nhà cứ tiếp tục lún sâu xuống, anh cảm nhận được tiếng cọ chạm giữa vách tường và sàn nhà đang
chuyển động.
Anh chợt nhớ trong ngăn kéo của tủ cạnh giường có một cái đèn pin. Anh vội lọ ngọ trong bóng tối để
lấy nó ra, vấp phải chân ghế khiến anh té xuống sàn và cảm thấy có một thứ gì đó đâm vào bụng mình.
Anh rên lên trong sự đau đớn tột độ. Anh cảm thấy đau, đây không phải là mơ!

Cuối cùng thì anh cũng lết đến chiếc tủ và lấy ra được cái đèn pin. Anh run rẩy bật lên, máu nhuộm cả
mặt đèn khiến cho ánh sáng phát ra từ nó một màu đỏ rực. Anh kinh hoàng khi thấy cả mảnh thuỷ tinh
lớn đang đâm vào bụng mình, anh ko dám rút ra vì bieets nó sẽ khiến cho tình hình tồi tệ hơn. Anh ta
không còn sự lựa chọn nào, liên tục hét lớn cầu cứu trong nước mắt. Anh ta đau đến tê tái, nằm ngửa
ra, một tay cầm chiếc đèn pin, tay kia thì ôm bụng. Anh ta nghĩ thầm có lẻ mình chết ở đây thôi. Anh
nhắm mắt lại, tua lại những đoạn kí ức tốt đẹp ùa về trong đầu của mình. Anh nhớ E, nhớ B, nhớ ngôi
nhà của mình, nhớ kí ức tuổi thơ, nhớ gia đình, nhớ món L, anh cười thầm trong đau đớn… Ước gì
anh được trở lại khi còn nhỏ, mỗi sáng anh ngủ say đến độ mà chuông báo thức reo mãi anh vẫn cứ
nằm lì, cho đến khi me của anh vào gọi thì anh mới bàng hoàng là mình sắp trễ học, cuốn cuồn
xuống ăn bánh canh me nấu. Húp sụp xoạt nước dùng nóng hổi, cậu lia mắt nhìn lên chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ đứng yên, cậu hỏi me thì me bảo nó bị hết pin rồi…
Anh tỉnh dậy, anh vẫn chưa chết, những vết thương vẫn còn nghiêm trọng. Anh bàng hoàng thở hộc,
anh chợt nhận ra, ngoài tiếng của vách và sàn va chạm nhau kêu ầm ĩ thì có một tiếng động khác nữa
đang xảy ra. Anh tập trung cao độ, nhắm mắt lại và nghe, tiếng tíc tíc tíc. Anh vội dọi đèn theo âm
thanh đó, và chiếc đèn dọi trúng chiếc đồng hồ treo trên tường.
Anh nhìn, thấy chiếc đồng hồ đang chạy, nhưng lúc trước, lần cuối mà anh thấy nó, thì nó có chạy
đâu?
Anh chợt nhận ra, đây chỉ là phán đoán bừa, nhưng vẫn có hi vọng. Anh lúi cúi ngồi dậy một cách
khó khăn, nhưng đau quá. Anh lại ngồi hộc xuống ôm bụng, nhưng chiếc đồng hồ cao quá gây khó
khăn cho anh ta. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đứng vững được 2 chân và tháo chiếc đồng hồ ra
khỏi tường.
Anh lật mặt sau của chiếc đồng hồ và mở phần bên trong ra, thấy có dây cót và 2 cục pin. Anh vội
liền chạy dây cót cho kim phút tua lại, bỗng sàn nhà khựng lại và chạy lên trên. Quán tính khiến anh
té khuỵ xuống và la lên một cái đau đớn “FUCK!”, nhưng anh ta cười, ngày càng to như điên như dại.
“ So it’s all this shit? Hahaha. I’m so done”
Trên miệng ngậm đèn pin, anh ta chạy dây cót cho sàn nhà dichj chuyển lên trên. Đúng 10h20’ anh
ta thấy có một chấm sáng nhỏ trên đầu, đó chính là cái đèn huỳnh quang! Vậy là đúng rồi, chiếc đồng
hồ giống như nút bấm tầng và sàn nhà như là thang máy vậy, anh ta vội mừng chảy nước mắt “I’m
going to get out of this hell”
Nhưng sàn nhà cứ thế mà dịch lên, đồng hồ cứ thế mà chạy ngược lại mà không cần anh ta chỉnh dây
cót. Anh bàng hoàng nhìn vào đồng hộ và vội đập lắc, nhưng đây đâu phải là TV. “DAMN IT! DAMN
IT! STOP! STOP NOW!” Sàn nhà mà kô dừng thì chẳng mấy chốc ạnh sẽ bị ép cho ra bã mất. Chợt anh
nhớ ở đằng sau đồng hồ có 2 cục pin tiểu, anh vội lấy chúng ra. Đồng hồ dừng lại, và đồng thời cánh
cửa cũng mở ra. Bây giờ thì sàn nhà lên cao hon quá nửa cánh cửa r, anh buộc phải cúi xuống và bò
qua cánh cửa.

You might also like