Cao đo nỗi buồn Xa nuôi chí lớn Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn Sống trên đá không chê đá gập ghềnh Sống trong thung không chê thung nghèo đói Sống như sông như suối Lên thác xuống ghềnh Không lo cực nhọc Người đồng mình thô sơ da thịt Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương Còn quê hương thì làm phong tục Con ơi tuy thô sơ da thịt Lên đường Không bao giờ nhỏ bé được Nghe con. Dàn ý 1. Mở bài: -Giới thiệu tác giả, hoàn cảnh sáng tác tác phẩm,vị trí của đoạn thơ, vấn đề cần làm rõ trong đoạn thơ: những phẩm chất đáng quý của người đồng mình và lời nhắn nhủ đầy yêu thương của người cha. - Trích dẫn khổ thơ. 2.Thân bài: a.Những phẩm chất đáng quý của người đồng mình.(trích dẫn cả khổ thơ 1)từ đầu…phong tục) - Người đồng mình tuy sống nghèo khổ nhưng họ giàu ý chí , nghị lực vươn lên. (trích dẫn, phân tích). - Người đồng mình mộc mạc, chất phác nhưng tâm hồn phóng khoáng, mạnh khỏe, mạnh mẽ. (trích dẫn, phân tích). - Người đồng mình có ý thức xây dựng và làm đẹp quê hương. (trích dẫn, phân tích). b. Lời nhắn nhủ yêu thương của người cha(. trích dẫn cả đoạn thơ 2)”Con ơi...nghe con” - Người cha mong con phải có nghĩa tình chung thủy với quê hương, biết chấp nhận và vượt qua gian nan thử thách bằng ý chí, bằng niềm tin của mình. (trích dẫn, phân tích). - Người cha mong con biết tự hào với truyền thống quê hương, dặn dò con cần tự tin vững bước trên đường đời. (trích dẫn, phân tích). c.Đánh giá nghệ thuật: - Thể thơ tự do, giúp bày tỏ tình cảm một cách tự nhiên. - Giọng điệu tâm tình nhắn nhủ. - Hình ảnh thơ mộc mạc, mang đậm bản sắc vùng cao. - Sử dụng thành công một số phép tu từ: điệp ngữ, so sánh, ẩn dụ, tương phản... 3.Kết bài: - Khẳng định giá trị của đoạn thơ. - Sức sống của bài thơ/Liên hệ bản thân.