You are on page 1of 2

Mấy ngày sau mẹ nghe được bố tôi lăng nhục bà ấy qua cuộc điện thoại với bạn ông,

trong khi
bà đang cùng tôi và anh trai dùng bữa sáng trong bếp. Nó đến rồi, điều tôi đang mong đợi. Mẹ đi
đến trước bàn ăn rồi dõng dạc:
“Mẹ bỏ bố các con. Đi với ta hay ở lại nơi này phụ thuộc vào hai đứa”
Bố tôi sững sờ đến lặng thinh, anh trai cũng như thế. Còn tôi, tôi lao ra khỏi cái ghế như thế một
khắc sau nó sẽ bốc cháy, chộp lấy mấy cái túi rác màu đen rồi lên lầu thu dọn đồ đạc, rốp rẻng.
Sau đó ít lâu anh tôi cũng chịu gói ghém quần áo. Trước khi rời đi, “gia đình” bốn người chúng
tôi chạm mặt lần cuối cùng ở dưới bếp . Trunnis lườm mẹ tôi, cái ánh mắt mang theo sự kinh
ngạc và khinh khi
“Mày đếch có gì cả, không có tao mày chẳng là ai cả” ông nói
“Mày vô giáo dục, không tiền, không sự nghiệp. Trước sau gì rồi mày cũng sẽ thành một con
điếm lang chạ hang cùng ngõ hẻm thôi, chẳng đến một năm đâu”
Trunnis khựng lại rồi dời sự chú ý qua hai anh em tôi: “ Còn hai thằng bây lớn lên sẽ thành một
cặp bê đê. Và đừng nghĩ đến việc quay lại cái nhà này, Jackie, 5 phút nữa tao sẽ lại có một con
đàn bà khác thế chỗ lũ chúng bây”
Mẹ tôi gật đầu đứng dậy. Bà trao cho ông ta tuổi trẻ, bán cả linh hồn cho ông, để rồi cuối cùng
kết thúc nó theo cách này. Đoạn quá khứ này, vươn theo càng ít càng tốt. Mẹ để lại những chiếc
áo khoác lông chồn và mấy cái nhẫn kim cương, và Trunnis có thể đem chúng cho con ả điếm
nhân tình của ông nếu ả muốn.
Bố nhìn chúng tôi chất đồ lên chiếc Volvo của mẹ (cái chiếc xe chẳng bao giờ ông rờ tới), xe đạp
của chúng tôi cũng đã được buộc ở phía sau. Xe chúng tôi chậm chậm lăn bánh, lúc đầu thì bố
chẳng nhúc nhích gì, nhưng đến khi mẹ rẽ vào vào đoạn góc phố, chúng tôi thấy ông ấy đi về
phía nhà xe, điều đó làm mẹ tôi hoang mang.
Và hãy ghi công cho mẹ tôi đi, khi bà đã lường trước và lên kế hoạch cho những bất trắc như
vậy. Mẹ nghĩ bố sẽ theo dõi chúng tôi, nên bà đã không đi vào con đường liên bang về nhà của
ông bà Ngoại ở Indiana. Thay vào đó, mẹ lái đến nhà Betty, đoạn đường đang thi công mà bố tôi
thậm chí còn không biết đến sự hiện diện của nó. Betty đã đợi sẵn ở garage khi chúng tôi đến,
chúng tôi tấp xe vào, Betty đóng sập cửa. Trong khi đó, bố đang lao băng băng trên xa lộ cùng
chiếc Corvette để bắt kịp chúng tôi. Chúng tôi đã ở gần như trong tầm mắt của ông. Nhưng rồi
đến khi đêm xuống, ông cũng phải về điều hành Skateland như mọi hôm thôi, bố chẳng bao giờ
bỏ sót một cơ hội kiếm tiền nào. Chúng tôi sẽ an toàn.
Cơn ác mộng bắt đầu khi chúng tôi đã rời khỏi Buffalo chừng 90 dặm , chiếc Volvo cũ bắt đầu
đốt dầu. Luồng khí thải đen kịt khổng lồ tắc nghẽn từ ống xả phía sau và mẹ bắt đầu rơi vào cơn
hoảng loạng. Dường như thể từ khoảnh khắc quyết định rời đi, mẹ tôi đã kiềm nén rất nhiều, nhét
sâu nỗi sợ hãi vào trong, giấu nhẹm hoàn toàn toàn mọi cảm xúc bên dưới lớp mặt nạ của sự
điềm tĩnh gượng ép, cho đến khi giọt nước tràn ly, và bà ấy gục ngã. Gương mặt mẹ bấy giờ đã
giàn giụa nước mắt.
“Mẹ phải làm gì đây?” mẹ tôi hỏi, mở to đôi mắt ầng ậc nước. Anh trai tôi, người chưa từng
muốn rời đi đã thuyết phục mẹ quay về. Tôi trèo lên ghế phụ lái, mẹ như bắt được tia hy vọng:
“Mẹ phải làm gì đây con?”
“Phải đi thôi, mẹ” Tôi nói
“Chúng ta phải đi”
Mẹ dừng lại ở một trạm xăng giữa đường. Hoảng loạn, bà lao về phía bốt điện thoại công cộng
để gọi điện cho dì Betty
“Mình không thể làm được, Betty à” mẹ tôi nói “Xe hỏng rồi, tớ phải quay về thôi!”
“Cậu đang ở đâu?” Dì Betty bình tĩnh
“Mình không biết!” mẹ tôi trả lời “Mình không biết mình đang ở đâu nữa”
Dì Betty bảo mẹ tìm một nhân viên ở trạm xăng ( hồi đó trạm nào cũng có vài người như vậy) và
đưa máy cho anh ấy. Người nhân viên nói rằng chúng tôi chỉ vừa ra đến vùng ngoại ô Erie của
Pennsylvania. Sau khi dì Betty trao đổi một vài thông tin, anh nhân viên đưa máy lại cho mẹ tôi
“Jackie, có một đại lý xe Volvo ở Erie. Tối nay hãy ngủ ở khách sạn và đem xe đến đó vào ngày
mai, được chứ? Nhân viên sẽ đổ đủ dầu để cậu đến đó” mẹ tôi nghe nhưng không trả lời “Jackie,
cậu còn đó không? Nghe tớ, hãy làm như tớ vừa nói. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
“Ừ, được thôi” mẹ tôi thều thào, cảm xúc kiệt quệ “Khách sạn. Đại lý xe Volvo. Tớ hiểu rồi”
Tôi không rõ Erie giờ ra sao, nhưng thời đó cố lắm cũng chỉ tìm được một cái khách sạn tử tế:
Holiday Inn, cách đại lý Volvo không xa. Hai anh em tôi theo mẹ đến quầy tiếp tân, để rồi bị
giáng thêm một tin sét đánh nữa: khách sạn kính phòng! Đôi vai mẹ tôi chùng xuống, tôi và anh
trai đứng hai bên của bà, cùng với mấy cái túi rác màu đen. Thực sự là những đại sứ của sự tuyệt
vọng.
Người quản lý đêm đã chứng kiến tất cả
“Xem nào, tôi sẽ sắp xếp vài chiếc giường gấp trong phòng họp cho các vị” ông nói
“Có một cái phòng tắm dưới đó, nhưng 3 vị hãy rời đi sớm vì chúng tôi sẽ có cuộc họp vào 9 giờ
sáng mai”
Thực sự rất biết ơn, chúng tôi ngủ trong cái phòng họp ấy trên sàn trãi thảm tấm và ánh sáng
trắng của đèn huỳnh quang, chốn

“Nghe này, tôi sẽ sắp xếp cho bạn vài chiếc giường gấp trong phòng họp,” anh nói.
“Có một phòng tắm ở dưới đó, nhưng bạn phải ra ngoài sớm vì chúng tôi có một hội nghị bắt đầu
lúc 9 giờ sáng.”
Biết ơn, chúng tôi ngủ trong phòng hội nghị với tấm thảm công nghiệp và đèn huỳnh quang, nơi
luyện ngục của riêng chúng tôi. Chúng tôi đang chạy và trên dây, nhưng mẹ tôi chưa gập lại. Cô
ấy nằm ngửa và nhìn chằm chằm vào gạch trần cho đến khi chúng tôi gật đầu. Sau đó, cô ấy lẻn
vào một quán cà phê liền kề để theo dõi những chiếc xe đạp của chúng tôi và trên đường suốt
đêm với sự lo lắng. Chúng tôi đang đợi bên ngoài đại lý Volvo đó khi nhà để xe mở cửa, điều
này giúp những người thợ máy có đủ thời gian để tìm nguồn phụ tùng chúng tôi cần và đưa
chúng tôi trở lại đường trước khi ngày của họ kết thúc. Chúng tôi rời Erie vào lúc hoàng hôn và
lái xe suốt đêm, đến nhà ông bà tôi ở Brazil, Indiana, tám giờ sau đó. Mẹ tôi đã khóc khi đỗ xe
cạnh ngôi nhà gỗ cũ kỹ của họ trước bình minh, và tôi hiểu tại sao.
Sự xuất hiện của chúng tôi cảm thấy có ý nghĩa, sau đó và bây giờ. Tôi vẫn chỉ mới tám tuổi,
nhưng đã ở giai đoạn thứ hai của cuộc đời. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình - điều gì
đang chờ đợi chúng tôi - ở thị trấn nhỏ, nông thôn, miền Nam Indiana đó, và tôi cũng không
quan tâm lắm. Tất cả những gì tôi biết là chúng tôi đã thoát khỏi Địa ngục, và lần đầu tiên trong
đời, chúng tôi thoát khỏi Ác quỷ.

You might also like