You are on page 1of 6

4 PARENTING STYLES THAT CONTRIBUTE TO

PERFECTIONISM

In this forum, I’m going to focus on how different parenting styles can
contribute to perfectionism. The purpose isn’t to blame parents, but rather to
help you better understand yourself. Our parents have a huge influence on the
development of our habits, values, beliefs, and how we see ourselves. And
that’s why it’s helpful to look at how we were influenced by our early
experiences with our parents.

Demanding parents
Demanding parent’s value achievements external markers of success such as
awards, grades, money, and titles — and are overly concerned with what other
people think. They see their children as an extension of themselves and actually
derive some of their own self-esteem from their kids’ achievements. They feel
embarrassed or inadequate if their children are less than perfect. Demanding
parents tend to tell their children what to do rather than ask what the child
wants, needs, or feels. They often use verbal discipline (excessive yelling,
cursing, and name-calling) and physical discipline to teach their children that
failure and disobedience are not acceptable.

Perfectionist Parents
Perfectionism can also be the result of children growing up with goal-oriented,
driven, perfectionist parents who modeled or rewarded this way of thinking and
acting. Perfectionism is encouraged when children are praised excessively for
their achievements rather than their efforts or progress. The focus is on what the
child accomplishes rather than the process — or who he is as a person.

Distracted parents
Many parents are unaware of how their behavior affect their children.
Perfectionism is a way for children of distracted parents to either get noticed or
help their parents out. Distracted parents often meet their children’s physical
needs but neglect their emotional needs. They never slow down long enough to
really check in with their kids.

Overwhelmed parents
Overwhelmed parents aren’t just distracted and fatigued; they aren’t able to
provide a safe and nurturing environment for their children. In overwhelmed
families, there is either a lack of consistent rules and structure or overly harsh or
arbitrary rules. Often overwhelmed parents cannot fulfill their adult
responsibilities, so things like childcare and emotional support often fall on the
older children. Some children with overwhelmed parents use perfectionism to
try to exact control over themselves and others. For example, a teenager might
edit an essay for hours or measure her breakfast cereal before eating it. Children
develop perfectionist traits to compensate for feelings of blame and a deep sense
of being flawed and inadequate.

Two questions:
1. Are you a perfectionist someone with impossibly high standards, who
wants to please others, and is afraid of not measuring up? (Give one
small example).

2. Do you think your parents are the perfectionist? Why?

Chuyến tham quan Dinh Độc Lập đã cho em hiểu thêm nhiều về lịch sử nước
nhà. Từ khi hình thành đến nay, Dinh Độc Lập là nơi chứng kiến những cột mốc
quan trọng của lịch sử dân tộc. Dinh không chỉ đem lại nguồn kinh tế về du lịch
mà còn đóng vai trò to lớn để lưu trữ lại những sự kiện lịch sử. Dinh như tái
hiện
lại những nét kiến trúc tiêu biêu của Việt Nam ta ở chế độ cũ, những hiện vật
vẫn
còn được giữ gần như nguyên vẹn, những bức tranh sơn mài, sơn dầu kích cỡ
lớn
chiếm trọn cả một mảng tường, em được tìm hiểu sâu thêm những tác phẩm
nghệ
thuật nổi tiếng thời đó, cách bày trí cũng như thiết kế dinh làm em rất ấn tượng.
Những căn phòng ở dinh được trang trí theo phong cách khác nhau và đều rất
trang trọng. Càng tìm hiểu và đọc thêm tài liệu về Dinh Độc Lập em càng thấy
trân trọng tự do mà ông cha ta đã để lại cho chúng ta nhiều hơn.
Trải qua bao thăng trầm lịch sử, Dinh Độc Lập không chỉ là một “chứng
nhân” lịch sử, là biểu tượng của sự hoà hợp, thống nhất đất nước mà còn là một
bảo tàng kiến trúc tiêu biểu, niềm tự hào về kiến trúc - xây dựng của người Việt
Nam. Khởi đầu là sự cai trị của thực dân Pháp ở Việt Nam và các nước Đông
Dương, giai đoạn tiếp theo là sự can thiệp của đế quốc Mỹ. Nhưng bằng chiến
dịch Hồ Chí Minh lịch sử, ngày 30/4/1975 xe tăng mang số hiệu 843 của Quân
Giải phóng thuộc Đại đội 4, tiểu đoàn 1, Lữ đoàn xe tăng 230, Quân đoàn 2 dẫn
đầu đội hình đã húc nghiêng cổng phụ Dinh Độc lập. Tiếp đó, xe tăng mang số
hiệu 390 đã húc tung cổng chính tiến thẳng vào dinh cùng ngày, Trung úy Bùi
Quang Thận, Đại đội trưởng chỉ huy xe tăng 843 đã hạ quốc kỳ Việt Nam Cộng
hoà, kéo lá cờ Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam lên trên nóc Dinh Độc
Lập, kết thúc 20 năm chiến tranh gian khổ và anh dũng của dân tộc ta. Dinh
Độc
Lập lại là nơi chứng kiến Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Dương Văn Minh
phải
ra Đài phát thanh đọc lời tuyên bố đầu hàng vô điều kiện chính quyền Cách
mạng. Từ đây lịch sử Việt Nam bước sang một trang mới và Dinh Độc Lập trở
thành di tích lịch sử mang tính biểu tượng cho tinh thần đại đoàn kết dân tộc.
Là một công dân Việt Nam và là sinh viên của Đại học Hoa Sen, bản thân
em luôn xem Dinh Độc Lập là nơi để tưởng nhớ những sự hy sinh thầm lặng
của
ông cha ta để có được hòa bình như ngày hôm nay. Bên cạnh đó bản thân cần
phải gìn giữ Dinh Độc Lập bởi vì nơi đây là nơi lưu trữ những hiện vật lịch sử

giá trị giáo dục để truyền lại cho các thế hệ sau. Không chỉ riêng sinh viên Hoa
Sen mà sinh viên cả nước nói chung phải có ý thức trau dồi những kiến thức văn
hóa lịch sử để am hiểu cũng như tự hào về một thời huy hoàng của ông cha đã
hy
sinh cho tổ quốc thân yêu từ đó càng thêm trân trọng nền hoà bình mà ta có
được
ngày hôm nay.
Hiểu được nét đẹp kiến trúc, ý nghĩa lịch sử và giá trị tinh thần to lớn mà
Dinh Độc Lập mang lại, bản thân mỗi chúng ta càng thêm yêu đất nước, mảnh
đất nơi mình sinh ra, lớn lên, đồng thời trân trọng những gì mình đang có bởi đó
chính là thành quả của một quá trình phấn đấu, phát triển không ngừng của toàn
thể người dân Thành phố ta từ biết bao đời nay.Tóm lại, “Dân ta phải biết sử
ta”,
mỗi công dân Việt Nam phải nắm vững về những di tích gắn liền với một phần
của lịch sử và có giá trị cao về văn hóa và du lịch. Việc truyền lại những thông
tin về giá trị của Dinh Độc Lập là nghĩa vụ chung của nhân dân Việt Nam là
người hiểu rõ tầm quan trọng và ý nghĩa to lớn mà nơi đây mang lại cho những
thế hệ mai sau.

I hope all of you know how much I value our friendship. You are
special, you are unique; may your Christmas be also as special
and unique as you are! Merry Christmas!!! - Tôi hy vọng các bạn
biết được tình bạn chúng ta đáng giá nhường nào. Các bạn là những
người thật đặc biệt và tuyệt vời, hy vọng giáng sinh của các bạn cũng
thật đặc biệt và tuyệt vời như vậy nhé! Giáng sinh vui vẻ!!!

Tôi đến vớ i cuộ c đờ i này mộ t cách nhẹ nhàng và lặ ng lẽ, nhưng sự


ra đờ i này chỉ có gia đình và ngườ i thân củ a tôi biết.
Mẹ tôi lo việc nhà và tâm linh thay mẹ nuôi nấ ng, chăm sóc chúng,
sinh thành và làm nên ngườ i anh em. Tôi biết vì chị tôi luôn nói: “Mẹ
đã vấ t vả để sinh ra chị…”
Tôi đã trả i qua nhữ ng năm tháng ngồ i trên ghế nhà trườ ng để họ c
cách trung thự c. Trung thự c giúp con ngườ i tiến bộ hơn và nhậ n
đượ c nhiều điều tố t đẹp hơn trong cuộ c số ng. Nhưng tôi chưa bao
giờ là mộ t đứ a trẻ trung thự c. Lúc đó, tôi đã nói dố i mẹ rằ ng tôi có
lớ p họ c thêm để chơi điện tử vớ i lũ bạ n hàng xóm.
Cuộ c số ng củ a tôi luôn đượ c giữ gìn rấ t cẩ n thậ n. Mọ i ngườ i trong
gia đình lo liệu mọ i thứ đều đầ y đủ về vậ t chấ t. Mẹ thì khác, mẹ lo
cho con vô hình nhưng nó còn quý hơn cả nhữ ng thứ vậ t chấ t mẹ có.
Cô ấ y cũ ng không ép tôi làm nhữ ng việc tôi không thích. Như ông bà
ta thườ ng nói, mẹ dạ y ta đạ o làm ngườ i từ nhỏ . Kể từ đó tôi đã họ c
đượ c rấ t nhiều từ mẹ tôi. Cùng vớ i kiến thứ c họ c thuậ t là chăm sóc
bả n thân đúng cách và yêu thương bả n thân. Cả m ơn bạ n vì nhữ ng gì
bạ n có Cách đố i nhân xử thế ở đờ i... Mọ i thứ đều nhẹ nhàng in sâu
vào lòng tôi bở i nhữ ng lờ i dạ y đặ c biệt củ a mẹ. Rắ c lên nhữ ng điều
cô dạ y tôi là nhữ ng ký ứ c tuổ i thơ trong sáng mà cô mang đến cho
tôi, tô điểm thêm cho
Tôi đã đến với cuộc đời này, yên tĩnh và lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân
biết về sự ra đời đó. Nhưng dường như vì cái sự quá ư là nhẹ nhàng đó mà tôi
đã không biết quý trọng cái giây phút mà mình đã được sinh ra như thế nào.

Mẹ tôi - một người phụ nữ đã nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và
thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng các anh chị em chúng tôi nên người.
Tôi biết điều đó vì chị gái tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều
để sinh ra mấy chị em mình…”.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã được học thế nào là trung
thực. Trung thực giúp cho con người ta tiến bộ hơn, có được rất nhiều thứ tốt
đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không phải là một đứa trẻ trung thực.
Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi điện tử cùng với
các bạn trong xóm.

Cuộc sống của tôi từ trước giờ được chăm chút rất kỹ lưỡng. Mọi người trong
gia đình đều quan tâm theo cách cung cấp mọi thứ vật chất đầy đủ có thể. Mẹ
thì khác, mẹ quan tâm bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật
chất tôi có gấp ngàn lần. Mẹ cũng không ép buộc tôi phải làm những điều tôi
không thích. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con bé, đúng theo câu nói của
ông bà xưa “ Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”. Từ đó đến
nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Ngoài kiến thức giáo khoa là việc
chăm sóc, yêu quý chính bản thân mình một cách đúng đắn; trân trọng những
thứ mà mình đang có; đối nhân xử thế ở đời sao cho phải… Từng điều, từng
điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy
đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong
trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô thêm nhiều màu sắc cho nhịp sống
nhàm chán này. Từng kỉ niệm của hai mẹ con tôi rất mộc mạc đơn giản có nhiều
khi nó rất nhỏ bé như hạt cát nhưng đó chính là những thứ mà lòng tôi cất giữ
cẩn thận nhất.

Mẹ luôn cố gắng cho tôi cảm nhận hết được những điều thú vị của tuổi thơ và
trân trọng chúng. Mẹ hay kể rằng: Tuổi thơ của mẹ là những tháng ngày tự học,
tự chơi, tự lo tất cả cho bản thân và cả mấy đứa em vì hồi đó ngoại tôi có đông
con lại bận buôn bán nên không có thời gian chăm sóc con cái. Có những lúc
mẹ phải tự xin đi học rồi dẫn em đi học ké nhưng mẹ hồi đó học rất giỏi và
tham gia hoạt động phong trào rất nhiều. Mấy năm liền mẹ làm liên đội trưởng,
có những lúc mẹ đi tham dự Đại hội cháu ngoan bác Hồ ở xa nhà mà bà ngoại
vẫn không hề hay biết, mẹ phải tự lo cho mình. Nhưng mẹ nói rằng hồi ấy tuy
vậy nhưng rất vui vì mẹ có được tuổi thơ thật sự khi cứ chiều về là lại đi tắm
sông, bắt cá, chơi đùa cùng lũ bạn, về nhà thì phụ ngoại và lo học hành, cũng
nhờ thế nên mẹ hình thành được tính tự lập từ rất nhỏ.

Hôm trước, lớp tôi có đề tập làm văn thuyết minh cách làm diều, tôi thật sự
không biết phải làm bài đó như thế nào vì tôi chưa từng được thả diều. Thật
may mắn, khi hỏi mẹ, mẹ đã giải thích tỉ mỉ cho tôi hết những điều cần thiết mà
tôi có thể đưa vào bài viết. Xong, mẹ nhẹ nhàng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm
thương. Mẹ vừa động viên vừa dụ khị tôi rằng nếu cố gắng làm tốt bài đó thì mẹ
sẽ thưởng cho tôi một chuyến thả diều bằng chính con diều tôi tự làm. Vậy đó,
phần thưởng của mẹ đơn giản vậy thôi nhưng nó đủ có sức hấp dẫn cho tôi có
động lực mạnh mẽ để làm tốt bài văn. Tôi cố viết bài văn thật hay bằng tất cả
những hiểu biết mẹ cho tôi và bằng tất cả những cảm xúc khao khát mãnh liệt
của tôi với cánh diều. Nhưng tiếc rằng, lần ấy, bài văn của tôi không được điểm
tốt vì những gì mà tôi biết về cánh diều quá ít để có thể làm bài văn hoàn chỉnh,
tôi cảm thấy rất buồn và có lỗi với mẹ. Mẹ đan ủi tôi rằng đó không phải là lỗi
của tôi và mẹ vẫn sẽ cho tôi đi thả diều, mẹ mong rằng từ chuyến đi đó, tôi sẽ
hiểu biết hơn về những món đồ chơi mộc mạc nhưng rất quan trọng với tuổi thơ
của bất cứ đứa trẻ nào mà đại diện trong đó là cánh diều.

Mẹ tôi là thế, rất đơn giản nhưng cũng thật sâu sắc. Mẹ là người giúp tôi yêu
hơn cuộc sống này và từ đó tôi nhận ra rằng: người mà tôi nhất trên cuộc đời chỉ
có thể là mẹ. Mẹ và những kỉ niệm tuổi thơ mẹ đã cho, tôi sẽ mãi cất giữ sâu
trong đáy lòng. Tôi yêu mẹ lắm, mỗi sáng thức dậy, điều tôi muốn hét thật to
lên đầu tiên nhất không gì khác ngoài câu: “Con rất yêu mẹ!”.

You might also like