You are on page 1of 54

Chương 26

Lãnh Thiên tức giận lao về phía Thanh Thanh.

Bốp

Một cái tát giáng mạnh xuống má Thanh Thanh đau rát. Cô còn chưa

kịp định hình rõ đã lại bị chàng xô ngã. Đầu cô đập vào bàn đau

điếng, còn có thể cảm nhận được một dòng máu nóng đang từ từ

chảy ra chỗ bị đập vào bàn.

Lãnh Thiên cầm cổ tay cô lôi lên để cô đối diện với chàng. Ánh mắt

chàng vằn tia máu, tức giận gầm lên:

- Tiện nhân! Ngươi cướp mất ghế Vương phi của nàng ấy, nay lại

còn độc ác hại chết đứa con mới ba tháng của nàng ấy. Ngươi như

vậy xứng đáng làm Vương phi sao? Nàng ấy đã làm gì ngươi mà

ngươi lại bắt nàng quỳ dưới trời tuyết rơi hơn một canh giờ? Bất quá

cũng chỉ là đổ trà nóng lên tay ngươi thôi mà. Chẳng phải nàng ấy đã

xin lỗi, nói mình không cố ý sao?

Thanh Thanh sợ hãi cộng với việc vết thương phía sau đầu đau đớn,

không nói được gì.

Chàng bóp chặt bàn tay của nàng:

- Bàn tay này của ngươi chẳng nhẽ còn quý hơn sinh mạng đứa con

của ta và nàng ấy sao? Nếu đứa con của ta đã không còn... bàn tay

của ngươi cũng đừng hòng giữ lại.

Nói rồi, không biết chàng lấy đâu ra một thanh đoản kiếm, không
chút lưu tình chặt mạnh xuống tay cô.

Thanh Thanh sợ hãi, hét ầm lên:

- A... Đừng...!

- Thanh Thanh! Thanh Thanh! Nàng sao vậy? Có ta, có ta đây! Đừng

sợ.

Thanh Thanh hoàn hồn thì thấy mình đang ở trong bờ ngực quen

thuộc thì đần ra. Thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là do cô tưởng tượng

thôi.

Cô đẩy chàng ra, thắc mắc hỏi:

- Chàng... đến đây làm gì? Xử tội ta vì phạt Trắc phi quỳ dưới tuyết

đến sảy thai ư?

Tiếng cười trầm thấp vang lên, chàng dịu dàng véo mũi nhỏ của

nàng:

- Đồ ngốc! Nàng nghĩ cái gì vậy? Ta đến xem tay nàng thế nào thôi!

Nói rồi chàng kéo hai bàn tay nàng, cẩn thận xem xét. Bàn tay trắng

nõn mới lúc trưa còn gắp thức ăn cho chàng mà giờ đây đã bị đỏ một

mảng. Chàng đau lòng nhíu mày:

- Có đau không?

Cô cười cười:

- Đại phu nói chỉ là bỏng nhẹ thôi, bôi thuốc mấy ngày là khỏi, sẽ

không để lại sẹo.

Chàng gật gật đầu. Thổi nhẹ nhàng lên chỗ bị bỏng cho cô.
Thanh Thanh thấy lạ, bèn dè dặt hỏi:

- Chuyện... Trắc phi sảy... thai...

Lãnh Thiên vẫn tiếp tục mân mê bàn tay cô, nhàn nhạt đáp:

- Không phải do nàng làm!

Thanh Thanh ngạc nhiên cực độ:

- Sao chàng biết? Trắc phi nói cho chàng như thế ư?

Mặc dù nghĩ giả thuyết này không bao giờ có thể xảy ra...nhưng

cũng chỉ có thể là như thế.

Lúc này Lãnh Thiên mới ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng vén lại mấy

sợi tóc bên mai. Chàng nhẹ nhàng nói:

- Ta cho người bảo vệ nàng!

Đáy lòng truyền đến cảm giác ấm áp không thể gọi tên, Thanh

Thanh ôm chầm lấy chàng:

- Chàng tin ta là tốt rồi!

Lãnh Thiên xoa xoa đầu cô, nói:

- Giờ ta qua Vân Uyển viện xem thế nào. Tối sẽ đến thăm nàng.

---------------

Vân Uyển viện

- Trắc phi! Như vậy có đáng không? Vừa mất đi tiểu Vương gia, lại

còn bị hàn khí xâm nhập.- Tố Hà đau lòng nói.

Lưu Vân yếu ớt nằm tựa trên giường nhưng ánh mắt không che giấu

sự độc ác. Nàng ta cười nhạt:


- Đáng! Đương nhiên là đáng. Chỉ cần loại bỏ được Trương Thanh

Thanh, giữ được trái tim Vương gia và hơn hết là leo lên ngôi vị

Vương phi. Vương gia đang được Hoàng thượng cho giúp xử lý triều

chính, ai cũng biết tân đế sẽ là Tam Vương gia. Chỉ cần ta làm

Vương phi, vậy khi ngài ấy lên ngôi thì hậu vị sẽ là của ta...khụ

khụ...

Tố Hà vội cầm chén trà đưa cho Lưu Vân:

- Nhưng... Lỡ đâu... đó là tiểu vương gia thì sao? Dù gì đó cũng là...

cốt nhục của người.

Lưu Vân đắc ý nói:

- Chỉ cần loại được nàng ta, mất đi đứa bé này thì chẳng là gì!

Lưu Vân nhớ lại hôm nàng phát hiện mình có thai, Vương gia đến

đây thăm nàng.

- Lưu Vân! Hay là nàng giao lại quyền xử lý Vương phủ cho Thanh

Thanh đi.- Vương gia không hỏi thăm gì đến đứa bé mà nói đến

chuyện khác.

Lưu Vân bất mãn hỏi:

- Vì sao thiếp phải trao trả? Vốn dĩ chức vị đó của thiếp mà. Rốt

cuộc nàng ta đã làm gì mê hoặc ngài rồi?

Vương gia thở dài:

- Nàng ấy là chính thê, nắm quyền xử lý Vương phủ là đúng. Liên

quan gì đến mê hoặc hay không mê hoặc.


Nàng uất ức, gào lên:

- Chẳng phải ngài hứa với thiếp là để thiếp nắm quyền, sau này sẽ

phế nàng ta lập thiếp làm Vương phi sao? Bây giờ thiếp có thai rồi

đó, đây là lí do quá tốt để phế Vương phi còn gì? Mãi không có con,

không làm trọn đạo làm thê. Ngài chỉ cần cùng phụ thân thiếp dâng

tấu lập đứa con trong bụng thiếp làm thế tử là được mà!

- Không được! - Vương gia quả quyết phản đối

Lưu Vân thở dài. Vốn dĩ ngài ấy đâu có cần đứa con này. Thế nên hi

sinh nó để trèo lên thì nàng cũng không ngại.

- Vương... Vương gia!- Tố Hà mặt biến sắc, hoảng sợ hành lễ.

Câu nói đó kéo Lưu Vân ra khỏi tưởng tượng, nàng ngước mắt nhìn

nam nhân đang đùng đùng lửa giận đứng ở cửa mà sợ hãi. Liệu...

ngài ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Tố Hà chưa? Tự

trấn an bản thân, chẳng qua Vương gia tức giận vì vừa từ chỗ Thanh

Thanh về thôi.

Lãnh Thiên tức giận nhìn Tố Hà, gầm lên:

- Ra ngoài!

Tố Hà sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, ấp úng giải thích:

- Vương... Vương gia! Không phải... không phải như thế đ...đâu.

Trắc phi do... quá đau lòng vì... vì mất tiểu vương gia nên... nên mới

ăn nói hàm hồ... như vậy...

Lãnh Thiên gào lớn:


- Bổn vương bảo ngươi cút ra ngoài!

Tố Hà giật thót, lo lắng nhìn Trắc phi yếu ớt nằm trên giường rồi vội

vàng thi lễ lui ra.

Lưu Vân bình ổn lại tâm trạng, yếu ớt xuống giường hành lễ. Nhìn

nàng ta như bông hoa dưới gió, chỉ cần gió mạnh một tí cũng có thể

bay mất. Khiến cho nam nhân chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ cho thật

tốt.

"Bốp!"

Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Lưu Vân khiến nàng ta

không đứng vững mà ngã nhào.

Chương 27

Lãnh Thiên vừa tức giận vừa thất vọng. Mặc dù trên đường từ Vân

Uyển viện đến Lộ Uyển viện đã nghe Hắc Long bẩm báo là Lưu Vân

cố tình ra trời tuyết quỳ, nhưng chàng là không nghĩ nàng lại có thể

nói không cần đứa con này. Nàng nói nhẹ tênh chỉ cần hại được

Thanh Thanh thì hi sinh đứa bé cũng chẳng sao. Quả là chàng nhìn

lầm người rồi. Ha ha.

Lưu Vân sững sờ ôm bên má bị tát. Nàng là không tin Vương gia

vừa đánh nàng. Trước đây ngài ấy còn chưa có bao giờ nặng lời với

nàng, cư nhiên hôm nay thẳng tay tát nàng. Nước mắt bất giác chảy

ra, nàng tủi thân nhìn Vương gia.

Lãnh Thiên chỉ hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt, tức giận
nói:

- Bổn vương nhìn lầm nàng thật rồi! Nàng không hề yêu thương đứa

bé trong bụng sao? Nàng sẵn sàng hi sinh nó để đạt được mục đích

của mình?

Lưu Vân uất ức, ngước mắt:

- Đúng! Thiếp sẵn sàng hi sinh nó đấy. Dù gì thì ngài cũng đâu có

cần đứa bé, vậy thì nó sinh ra cũng không có hạnh phúc. Thế nên sao

thiếp lại không mượn tay nó hại người khác?

Chàng nhắm chặt mắt che đi sự ghê tởm:

- Lưu Vân! Nàng khác trước quá rồi!

Lưu Vân cố gắng đứng lên. Nghe được câu nói đó của Vương gia thì

cười lớn:

- Khác? Thiếp vì ai mà khác? Vì ngài đấy! Ngài nói ngài yêu thiếp,

vậy ngài nhớ đi... nhớ đi! Cái gì ngài cũng chỉ Thanh Thanh, Thanh

Thanh. Đang ở Vân Uyển viện nghỉ trưa với thiếp, nghe tin đám

Ngọc Vũ kéo đến Lộ Uyển viện, ngài đã vội vàng đến đó. Ngài thất

hứa với thiếp, vì nàng ta ngài yêu cầu thiếp trả lại quyền hành mà

ngài hứa cho thiếp. Thiếp nói là nàng ta hại thiếp sảy thai, ngài nói

ngài không tin. Sinh thần thiếp, ngài lại không ở cạnh thiếp mà lo

lắng chạy đến chỗ nàng ta. Nàng ta cần ngài, vậy thiếp không cần

ngài chắc?...khụ...khụ...

Thân thể đang suy yếu cộng với việc nói một hơi dài nên Lưu Vân
ho sặc sụa.

Nếu là trước đây, thấy nàng ho như vậy chàng sẽ đau lòng, lo lắng,

quan tâm nhưng bây giờ đổi lại chỉ là sự chán ghét:

- Những chuyện khác nàng trách bổn vương cũng được. Nhưng

chuyện tối hôm sinh thần nàng thì nàng nên im đi. Đừng tưởng bổn

vương không biết xuân dược là do nàng sai Tố Hà hạ. Nếu hôm đó

bổn vương không đến, Thanh Thanh sẽ thế nào? Chết vì xuân dược

hay mất đi trong sạch? Nàng thật quá thâm hiểm đi!

Nói rồi Lãnh Thiên bước ra ngoài cửa, ra lệnh:

- Người đâu! Lưu Trắc phi sảy thai lại bị nhiễm phong hàn nặng nên

thân thể suy yếu, đặc ân cho nghỉ ngơi điều dưỡng ba tháng trong

Vân Uyển viện. Nghiêm cấm ai đến làm phiền. Trắc phi mắc bệnh,

không thể quản lý Vương phủ, từ nay giao toàn quyền xử lý cho

Vương phi.

Lưu Vân tuyệt vọng nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, yếu ớt ngã

xuống.

--------------

Thanh Thanh nghe được tin tức này lúc đang đọc sách. Thật sự thì

không phải cô thích đọc mà là do chán quá không còn gì làm thôi.

Vui vẻ cười tươi như hoa. Nghỉ ngơi ba tháng trong Vân Uyển viện?

Ha! Không biết là nghỉ ngơi hay là cấm túc đây? Lại còn giao toàn

quyền xử lý cho cô, chắc Lưu Vân giờ đang uất hận lắm. Nếu không
có lệnh không ai được đến làm phiền thì chắc cô là người có "thiện

ý" qua "thăm hỏi bệnh tình" của nàng ta đầu tiên đấy. Có cơ hội để "

bỏ đá xuống giếng" như vậy sao cô lại không đi? Cô rất muốn nhìn

xem bộ dạng chật vật của Lưu Trắc phi. Bất quá cô còn chưa có

muốn phạm vào gia quy.

--------------

Hôm nay là mùng một tết, không khí căng thẳng ở biên quan cũng

không ảnh hưởng gì đến người dân ở kinh thành.

Tiểu Kiều cẩn thận chải kiểu tóc Bách Hợp kế cho Thanh Thanh, vui

vẻ nói:

- Tết năm nay thật náo nhiệt a! Đại yến tối hôm qua Tứ Vương gia

xin Hoàng thượng tứ hôn cho ngài ấy với Ninh Băng huyện chúa.

Hoàng thượng liền vui vẻ phong Huyện chúa làm Quận chúa. Chọn

giữa tháng ba cử hành đại hôn.

Thanh Thanh hí hửng nhìn Tiểu Kiều qua gương đồng:

- Năm mới rồi, Tiểu Kiều nhà chúng ta cũng 16 tuổi rồi! Cần kiếm

nhà nào thật tốt gả đi thôi!

Tiểu Kiều cắm nốt cây trâm lên tóc cô, nghe vậy tức giận dậm chân

nói:

- Chưa gì Vương phi đã muốn đuổi nô tỳ đi rồi sao? Nô tỳ nhất định

không có gả đi đâu, muốn hầu hạ Vương phi suốt đời cơ.

Cô rời bàn trang điểm, nghe Tiểu Kiều nói vậy thì quay lại cười
cười, tại trán nàng ấy điểm điểm mấy cái:

- Gớm! Không lấy chồng để ở lại đây ăn bám ta sao?

Lại đem nàng từ trên xuống dưới thật tốt đánh giá kỹ một phen.

Nàng chải tóc song nha kế, nàn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú nhìn

hết sức xinh đẹp đáng yêu a. Giờ nàng đã chính thức thành đại cô

nương rồi, không còn non nớt như năm ngoái mới bước vào tuổi cập

kê.

Thời gian và thanh xuân là hai thứ không đợi ta nên phải nhân lúc

Tiểu Kiều còn xinh đẹp thì tìm một nhà nào tử tế gả nàng đến. Lại

nghĩ đến ở hiện đại hôn nhân tự do quyết định liền hỏi dò:

- Tiểu Kiều, em đã có ý trung nhân chưa?

Nàng ấy kịch liệt lắc đầu. Cô thở dài, thôi thì kệ cho nàng chọn phu

quân. Bao giờ chọn được người tốt rồi thì cô chuẩn bị của hồi môn

cho nàng.

Tiểu Kiều vội vàng chuyển đề tài chính lên người Thanh Thanh:

- Vương phi! Giờ quyền quản lý Vương phủ đã trở về tay người rồi.

Vậy mười lăm ngày nữa sinh thần của người... Người định tổ chức

như thế nào?

Thanh Thanh không ngờ chủ nhân thân thể này vừa có tên giống

mình, lại còn có ngày sinh y hệt. Chắc đây cũng là lí do cô đang ngủ

mà xuyên về đây.

Khẽ lắc đầu, cô nói:


- Tình hình biên quan đang gay gắt. Lại có cái châu huyện nào chưa

gì đã nhiễm dịch bệnh khó tìm thuốc chữa, cần huy động cả nước

quyên góp tiền cứu dân. Vương gia lại đang phải đau đầu xử lý vụ

này, ta nghĩ cũng nên chia sẻ gánh nặng với ngài. Tiền làm lễ sinh

thần 18 tuổi của ta liền đem đi quyên góp đi.

Tiểu Kiều chớp chớp mắt:

- Wa! Vương phi của nô tỳ thật ra dáng mẫu nghi thiên hạ, chia sẻ

gánh nặng với Hoàng thượng. Sau này Tam Vương gia lên ngôi,

chắc chắn Âu Thiên quốc sẽ quốc thái dân an vì có thêm một vị

hoàng hậu thông minh tài giỏi.

Thanh Thanh nghe rất sướng tai, rất muốn cười lớn nhưng vẫn phải

giả bộ nghiêm mặt, giáo huấn:

- Những lời này chỉ được phép nói với một mình ta. Nếu truyền ra

ngoài sẽ mắc vào tội... tội... Tội gì ấy nhở? À! Tội khi quân phạm

thượng. Lúc đó thì cẩn thận cái miệng của em, à không, cẩn thận cả

cái đầu nữa!

Chương 28

Hôm nay là tết Nguyên tiêu, cũng là sinh thần của Thanh Thanh.

Lãnh Thiên bảo sẽ đến ăn cơm với cô, mà cuối cùng biến đâu mất

hút.

Có chút chán nản nhìn bàn đầy ắp thức ăn, hít sâu một hơi, xốc lại

tinh thần, bắt đầu đánh chén.


Tiểu Kiều chuẩn bị nước tắm cho Thanh Thanh. Đi dạo mấy vòng

trong sân cho tiêu thức ăn rồi cô đi tắm. Nước nóng bao lấy thân thể

cô mà cảm thấy thật thoải mái. Khẽ đập đập nước, tức giận. Tên

Lãnh Thiên chết dẫm kia cả ngày hôm nay không biết chết ở nơi nào

rồi? Liếc mắt nhìn đồng hồ nước, mới có giờ Dậu mà trời đã tối mịt

rồi.

Mặc bộ y phục màu trắng ngà mà Tiểu Kiều chuẩn bị, khoác một

chiếc áo lông bước ra ngoài sân.

Trong Vương phủ treo đầy đèn lồng sáng trưng mà sao cô thấy Lộ

Uyển viện lại tiêu điều như vậy? Thở dài, quay sang hỏi Tiểu Kiều:

- Vương gia giờ đang ở đâu?

Tiểu Kiều còn chưa kịp trả lời thì ngoài Lộ Uyển môn truyền đến

giọng nói ấm áp:

- Ta ở ngay đây!

Bóng dáng quen thuộc mặc y phục đen, tươi cười bước vào. Thanh

Thanh khinh bỉ nhìn Lãnh Thiên, sau đó đột nhiên cúi người hành lễ:

- Thanh Thanh tham kiến Vương gia! Không biết cơn gió nào đã thổi

Vương gia đến đây?

Tiểu Kiều thức thời lui xuống, Lãnh Thiên ôm lấy cô:

- Giận ta sao?

Thanh Thanh đẩy chàng ra:

- A... Vương gia đừng chụp tội danh đó lên đầu thiếp! Thiếp nào
dám giận dỗi Vương gia?

Chàng chắp tay sau lưng:

- Ta thấy nàng dám thì có! Thôi, cho ta xin lỗi a! Ta đến muộn vì

phải đi lấy quà sinh thần cho nàng. Họ đến lúc nãy mới làm xong, ta

liền cấp tốc về đây đó!

Nghe đến có quà, Thanh Thanh mắt sáng bừng. Quên mất mình đang

giận tên nam nhân nào đó mà ôm lấy cánh tay người ta:

- Đâu? Đâu? Quà của ta đâu?

- Tí mới cho nàng biết được!

- Eww!

- Ha ha... Hắc Long! Vào đây!- Lãnh Thiên cất giọng gọi.

Một ý nghĩ xẹt qua đầu Thanh Thanh. Hắc Long? Tên nam tử a!

Chẳng nhẽ Lãnh Thiên định tặng cô nam sủng?

Một hắc y nam tử bước vào, cung kính chắp tay hành lễ:

- Vương gia cát tường! Vương phi cát tường!

Lãnh Thiên kéo nàng đến cạnh chàng, giới thiệu:

- Đây là Hắc Long, thủ lĩnh ám vệ do ta đào tạo. Từ nay Hắc Long

sẽ đi theo để bảo vệ nàng! Nhớ kỹ, chỉ là để bảo vệ nàng!- Lãnh

Thiên nghiến răng khi nói ra câu cuối vì thấy Thanh Thanh nhìn

chằm chằm đánh giá Hắc Long.

Thanh Thanh soi xét nhìn Hắc Long, hô lên:

- A! Tên biến thái lần trước theo dõi ta.


Hắc Long khóe môi co giật. Hắn là không có tình nguyện đi theo bà

cô đanh đá này đâu nha. Hắn là bị bắt ép, bị bắt ép đó!

Như nhớ ra điều gì, Thanh Thanh quay lại chớp mắt nhìn Lãnh

Thiên:

- Chắc... đây không phải quà đâu ha.

Chàng nắm lấy tay cô, lôi đi:

- Đương nhiên là không phải! Để ta dẫn nàng đi chơi!

Vừa bước được ba bước thì chàng bất chợt dừng lại khiến cô đâm

sầm vào tấm lưng cứng của chàng. Đang định buông lời nguyền rủa

thì thấy chàng hốt hoảng nói:

- Như thế này không được! Đợi ta một chút.

Rồi chàng phi thân bay mất.

Thanh Thanh, Tiểu Kiều, Hắc Long đều đồng loạt khóe môi co giật

khi thấy sau thời gian gần một chén trà Lãnh Thiên đã quay lại. Trên

người mặc y phục màu trắng ngà, đồng màu với bộ của Thanh

Thanh. Tiểu Kiều huých tay Hắc Long, cảm thán:

- Vương gia của huynh ăn nhầm thứ gì sao?

Hắc Long ngây ngốc đưa tay lên đếm: canh cá ngân, nấm om, gà

kho riềng,... Rồi cuối cùng đưa đến kết luận:

- Vương gia không có ăn thứ gì không sạch sẽ đến mức đầu óc có

vấn đề nặng như này cả.

Thanh Thanh hít sâu kìm nén ý muốn đánh người. Cô rất tốt, cô
không chấp kẻ điên. Sóng vai cùng Lãnh Thiên xuất phủ. Phía sau là

Tiểu Kiều, Hắc Long và bốn ám vệ nữa.

---------------

- Wa! Đẹp quá đi!- Thanh Thanh cười tươi như hoa, ngắm nghía

kinh thành nhộn nhịp. Đèn lồng treo đầy bên đường, đủ kiểu, đủ sắc.

Các sạp hàng tấp nập người mua, kẻ bán. Đông nhất là những sạp trả

lời câu đối tặng đèn. Thanh Thanh tia chúng chiếc đèn hình hoa mẫu

đơn liền quay sang Lãnh Thiên mắt chớp chớp cầu mong.

Chàng cười sủng nịnh nhìn cô. Hắc Long tiến lên trả tiền cho ông

chủ. Lãnh Thiên nhận chiếc đèn từ tay chủ cửa hàng, lấy tờ giấy đố

ra đọc. Vừa lướt qua chàng liền nhếch mép cười, Thanh Thanh nhìn

biểu hiện đó là biết chàng giải được rồi.

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!- Lãnh Thiên trả lời.

Ông chủ sạp hàng vừa nhìn là biết đây là người có tiền, bèn nịnh bợ:

- Công tử thật giỏi. Tôi vừa nhìn qua là biết công tử và tiểu thư sắp

thành thân rồi! Hai người trai tài gái sắc, quả là một đôi trời sinh.

Tôi xin chúc công tử và tiểu thư bách niên giai lão!

Mặc dù câu đầu tiên ông ta nói sai, nhưng mà những câu sau Lãnh

Thiên nghe rất thuận tai liền thưởng tiền.

Bốn ám vệ chia nhau đi trước, sau dẹp đường cho họ. Hai người nổi

bật hẳn trong đám đông.

Đi dạo chán chê, Lãnh Thiên đưa cô đến chỗ thả đèn hoa đăng. Trên
dòng sông, những chiếc đèn hình hoa sen, ở đài là nến thắp sáng làm

sông sáng rực. Trên bầu trời, những chiếc đèn lồng bên trên có viết

ước nguyện của chủ nhân đua nhau bay cao.

Bên bờ sông, tấp nập người thả đèn trời, đèn hoa đăng. Thanh Thanh

tia ngay được một cẩm y nam tử đẹp trai a. Mải ngắm nam nhân đó

mà quên mất bên cạnh mình cũng có một mỹ nam đang lải nhải:

- Thanh Thanh à! Ta... Ta... Ta nhận ra... Ta đã...

Chàng cứng họng khi thấy nàng đang nhìn chằm chằm nam nhân

khác mà ngó lơ mình. Tủm! Chàng vừa rơi vào bình giấm chua. Tức

giận kéo tay nàng:

- Thanh Thanh! Nàng dám không nghe ta nói? Nàng dám đi nhìn

nam nhân khác sao?

Thanh Thanh chớp chớp mắt:

- Nhưng mà hắn đẹp trai a! Trai đẹp sinh ra không để ngắm thì làm

gì? Nói cho chàng biết nhá, khoa học đã chứng minh ngắm trai đẹp

giúp mắt sáng đó.

Tủm! Lần này chàng rơi hẳn vào biển dấm chua. Giữ chặt đầu nàng

để cho nàng chỉ nhìn mình, chàng nói:

- Hai mắt của nàng chỉ được nhìn ta. Hai mắt của nàng không được

nhìn bất kỳ nam nhân nào khác, ngoài ta.

Thanh Thanh cười, giơ lên một ngón tay, ngây thơ hỏi:

- Vậy ta nhìn những mỹ nam khác bẳng một mắt thôi nha.
Chàng hít một ngụm khí lạnh, tức giận ra lệnh cho đám ám vệ:

- Các ngươi ngay lập tức hủy dung tên nam nhân kia đi cho bổn

vương.

Hắc Long giật giật khóe môi:

- Vương gia! Nam tử đó là con trai duy nhất của Cố Tướng quân

đang đánh giặc ngoài biên quan a! Ngàn vạn lần đừng có đắc tội với

vị đó.

- Cứ làm theo lệnh bổn vương đi.- Lãnh Thiên đưa ánh mắt đầy địch

ý nhìn Cố công tử.

Thanh Thanh cảm thấy tiếc cho một mỹ nam, nhưng mà thôi không

có sao! Đời còn dài mà trai đẹp còn nhiều a! Nhưng Thanh Thanh bị

dập tắt ý nghĩ đó sau khi nghe câu nói của Lãnh Thiên:

- Các ngươi nghe cho rõ đây. Từ nay bất kể là nam nhân nào đi

chăng nữa, chỉ cần Vương phi nhìn lâu hơn thời gian một nén hương

liền lập tức hủy dung tên đó.

Cô ngậm đắng nuốt cay, thôi thì cô rộng lượng, nghĩ cho toàn nữ

nhân ở Âu Thiên quốc này nhất định sẽ không nhìn mỹ nam khác.

Chương 29

Lãnh Thiên dẫn Thanh Thanh đến một khoảng đất trống bên hồ.

Chắc chỗ này đã được ám vệ phong tỏa nên tách biệt khỏi những chỗ

nhộn nhịp kia. Một mảnh tối đen, im lìm.

Thanh Thanh nhìn Lãnh Thiên bằng ánh mắt cảnh giác. Đừng bảo là
chàng định abcxyz cô ở đây nha!

Lãnh Thiên ôm cô từ phía sau, chỉ tay về khoảng đất mọi người đang

thả đèn trời và hoa đăng:

- Đố nàng biết, ở kia có tất cả bao nhiêu đèn trời, đèn hoa đăng?

Cô bĩu môi:

- Chịu thôi! Nhiều như vậy sao ta đếm được?

Chàng liền ghé sát tai cô, thì thầm:

- Tình yêu ta dành cho nàng cũng vậy. Nhiều không thể đếm được.

Cô sững sờ, không biết nên làm gì tiếp theo thì cảm thấy phía sau

mình sáng rực lên. Lãnh Thiên bịt mắt cô lại, từ từ điều khiển để cô

quay ra sau.

Chàng bỏ tay ra, trước mắt cô là những chiếc đèn lồng xếp thành

chữ: “Thanh Thanh Ta yêu nàng”. Trên trời, những chiếc đèn có viết

chữ tương tự đua nhau bay lên.

- Đẹp quá!

Đẹp không sao tả hết. Thanh Thanh không khỏi cảm động, lao vào

lòng Lãnh Thiên. Nước mắt không kìm được chảy ra. Cô chưa bao

giờ được đón sinh nhật vui như này cả.

Lãnh Thiên cảm nhận được mỹ nhân trong lòng đang khóc, bèn vỗ

lưng nàng an ủi:

- Nàng đừng khóc. Trước đây là ta không đúng, khiến nàng chịu

thiệt thòi. Nàng cho ta cơ hội bù đắp nhé!


Thanh Thanh gật gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra mình đang yên đang

lành bị xuyên đến đây, lỡ đâu rồi cũng có lúc trở lại hiện đại. Lau

nước mắt, ngẩng lên nhìn Lãnh Thiên:

- Nếu... Chỉ là nếu thôi... Có ngày ta biến mất khỏi thế gian này để

đến một nơi rất rất xa nơi này thì sao?

Chàng ngẩn người khi nghe câu hỏi đó của cô, nhưng ngay lập tức

cười ấm áp nói:

- Dù nàng có đi đến đâu đi chăng nữa ta cũng nhất định sẽ tìm thấy

nàng. Ta yêu nàng.

Cô cười thật tươi, lại vùi đầu vào ngực chàng:

- Ta cũng yêu chàng!

Lãnh Thiên sực nhớ ra là còn chưa có tặng quà, bèn lấy trong ngực

áo ra một cái hộp đưa Thanh Thanh:

- Quà của nàng!

Cô mở hộp ra xem, là hai chiếc nhẫn, một to một bé. Nhẫn được làm

bằng bạc, chạm khắc tinh xảo. Bên trên đính một viên minh châu

sáng. Chàng hí hửng cười, nói:

- Chiếc bé của nàng, chiếc to của ta! Ta phải nhờ thợ giỏi nhất kinh

thành mới làm ra được đẹp thế này đấy. Mà một phần cũng là nàng

vẽ đẹp a!

Cô là thấy hai chiếc nhẫn này quen quen a! Thì ra là bức tranh hôm

Trung thu cô vẽ. Chẳng trách sau hôm đó thì không thấy tranh đâu,
thì ra nó ở Ỷ Lãnh các rồi.

Vui vẻ lấy chiếc to đeo vào ngón áp út tay trái cho chàng, cô nói:

- Người ta bảo ngón này nối tới tim. Nhẫn này tượng trưng cho tình

yêu của chúng ta.

Lãnh Thiên cũng đeo chiếc còn lại cho cô:

- Quà hôm nay ta tặng nàng có thích không?

Cô gật như bổ củi:

- Thích!

Chàng nhéo mũi cô, ánh mắt ngập tràn ý cười:

- Thích thì tháng sau sinh nhật ta, nàng tặng ta quà đặc biệt vào.

Rồi chàng ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng của chàng áp lên đôi môi

anh đào của cô. Chàng dùng lưỡi càn quét trong miệng cô, quấn lấy

chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Tiểu Kiều, Hắc Long và bốn ám vệ khác vội vàng lui ra xa, quay mặt

đi. Họ thi hành câu nói " Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn. Cho tâm thanh

tịnh, cho đời bình an". Hai vị chủ tử đang tình chàng ý thiếp mặn

nồng, không nên để ý.

-------------------

- Vương phi! Lễ vật đã chuẩn bị xong rồi!

Nghe câu nói của Tiểu Kiều, Thanh Thanh khẽ liếc nhìn. Trên khay

Tiểu Kiều đang cầm là một miếng ngọc hình em bé bụ bẫm, to bằng

bàn tay. Cô khẽ vuốt ve miếng ngọc, nhếch môi cười:


- Chúng ta đến Vân Uyển viện thăm Lưu Trắc phi thôi! Hôm nay

nàng ta hết hạn cấm túc đó!

Hai người một chủ một tớ hướng phía đông Vương phủ đi tới.

---------------

Thanh Thanh để Tiểu Kiều dâng lễ vật xong thì cho nàng và Tố Hà

lui ra ngoài, không có lệnh cô thì không được vào. Cả hai người đều

lưỡng lự nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của cô thì không

tình nguyện lui ra.

Lưu Vân nhìn thấy miếng ngọc mà mặt biến sắc, hết trắng lại xanh.

Ngay sau đó, nàng ta hất mạnh miếng ngọc xuống đất, vỡ tan rồi lao

đến chỗ Thanh Thanh đang ngồi. Hai tay nàng ta nắm chặt lấy bả vai

cô, ánh mắt vằn tia máu nhìn cô:

- Trương Thanh Thanh! Ngươi cầm miếng ngọc đó đến đây làm gì?

Trêu ngươi ta sao? Giả dối! Mang miếng ngọc đến để cầu phúc cho

đứa bé? Có mà cố tình khơi lại cho ta nhớ chuyện ta sảy thai.

Thanh Thanh kìm nén đau đớn từ hai bả vai truyền đến, cười quyến

rũ nhìn Lưu Vân:

- Ta là thuần túy có lòng tốt mang miếng ngọc đến cầu phúc cho đứa

bé thôi mà!

Cô thầm chửi trong đầu. Miếng ngọc đó rất đắt a! Nếu không thích

thì trả cô cũng được, có cần kích động ném vỡ vậy không?

Lưu Vân truyền hết lực lên hai bả vai của Thanh Thanh, nghiến răng
nói:

- Tất cả là tại ngươi. Tại ngươi nên ta mới mất đi đứa con. Tại ngươi

Vương gia mới không để ý tới ta nữa. Tất cả là tại ngươi.

Thanh Thanh đau muốn chết, hất mạnh làm Lưu Vân ngã nhào

xuống đất. Cô ngồi xổm xuống chỗ nàng ta ngã, cười nhạt:

- Có trách thì trách đứa con của cô xấu số, đầu thai đúng vào bụng

của người mẫu thân độc ác, không tiếc thủ đoạn để leo lên ghế

Vương phi. Nếu cô thu liễm an an ổn ổn làm một Trắc phi, thì đứa

con của cô sẽ mất sao? Ta cũng phải công nhận, thủ đoạn của cô thật

cao minh a! Bất quá, Vương gia lại chỉ tin tưởng ta, không mắc kế

bẩn của cô. Còn về việc Vương gia không để ý đến cô nữa! Ha! Nực

cười! Cô không nhớ sao? Vương gia với ta vốn dĩ là một đôi. Cả Âu

Thiên quốc này đều công nhận điều đó. Cô mới là người vô duyên

vô cớ chen vào giữa chúng ta. Chỉ mình cô tự biên tự diễn, ngộ nhận

ta cướp Vương gia. Đã đi cướp phu quân người khác còn không biết

xấu hổ sao?

Lưu Vân nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù. Nàng ta càng tức giận,

cô càng muốn trêu nàng ta:

- Sao? Bị ta nói trúng tim đen không cãi lại được à?

Thanh Thanh vui vẻ đứng dậy, rời khỏi Vân Uyển môn. Vừa bước ra

đến cửa đã nghe thấy tiếng gào của Lưu Vân, cô quay lại châm chọc

nhìn Tố Hà:
- Ngươi nên mời đại phu đến khám nhanh thì hơn. Không bệnh điên

để lâu là Trắc phi của ngươi khó chữa đấy.

--------------

Tiến bước về Lộ Uyển viện, vừa đi, cô vừa ngắm nhìn mặt trời đang

lặn xuống. Ngước lên trời mỉm cười " Trương Thanh Thanh cổ đại à!

Ta coi như trả thù cho cô rồi nha. Vậy nên cô nhường Lãnh Thiên

cho ta nhé! Ta lỡ yêu chàng mất rồi."

Đặt chân vào Lộ Uyển viện đã thấy Lãnh Thiên tựa vào cửa tươi

cười nhìn cô. Cô xách váy chạy đến bên chàng:

- Hôm nay chàng đến sớm thế? Phụ hoàng không giao tấu chương

cho chàng hả?

Chàng hôn lên trán cô, trả lời:

- Ta là đến nhắc khéo với nương tử để nương tử biết còn chưa đến

mười ngày nữa là sinh thần ta. Vậy mà ta thấy nương tử chẳng chuẩn

bị gì cả.

Hai người sóng vai bước vào phòng, nói cười vui vẻ.

Một gia đình hạnh phúc khiến ai cũng ghen tị.

Chương 30

Thanh Thanh nằm trong lòng Lãnh Thiên, khẽ cọ cọ vào ngực

chàng:

- Thiên! Chàng muốn ta tặng gì?

Lãnh Thiên cúi xuống, gặm gặm môi cô:


- Ta muốn nàng!

Sau đó chàng lật người đè lên cô, trên giường một màn xuân sắc.

----------------

- Aww!- Thanh Thanh kêu lên, rồi đau lòng nhìn bàn tay chi chít vết

kim đâm của mình.

Tiểu Kiều ngán ngẩm:

- Vương phi! Đến cái túi thơm người cũng không làm được sao?

Trước đây người còn làm được cả một bộ y phục mà!

- Ta...!- Cô cắn cắn môi, bắt cô giải thích như thế nào đây? Nói mình

từ hiện đại mấy nghìn năm sau xuyên về đây sao?

Tiểu Kiều chán nản xòe tay ra:

- Thôi Vương phi, người đưa đây nô tỳ làm cho. Nếu không đến

sang năm cũng không làm xong.

- Không được!- Thanh Thanh phản đối ngay lập tức. Cái túi này phải

đích thân cô làm. Chỉ còn năm ngày nữa, kiểu gì cô cũng sẽ làm

xong.

----------------

- Vương phi! Người lại bị bỏng rồi. Đưa tay đây nô tỳ bôi thuốc!

- Vương phi! Người lại cắt vào tay sao? Haizz! Đưa tay đây nô tỳ

băng lại cho.

- Oái! Vương phi! Rau đã rửa đâu sao người đã cho vào nồi rồi?

- Vương phi ơi, cá còn chưa làm mà người thả cả vào chảo dầu thế
à?

- Vương phi, nước đã sôi đâu sao người đã thả rau vào?

- Người cho cả hũ muối vào canh à Vương phi? Mặn quá!

- Trời ơi! Cháy hết thịt rồi Vương phi ơi!

- Sao bánh hoa mai lại mặn vậy Vương phi?

- Chắc ta cho nhầm đường thành muối vào đó, hì hì!

-----------------

Sau ba canh giờ đánh vật trong bếp với thịt cá, rau củ, và nhờ sự

hướng dẫn của Tiểu Kiều, cuối cùng cô cũng làm xong bữa tối. Hít

sâu một hơi, quay lại nhìn căn bếp. Hô hô! May quá! Nó chưa có

cháy hay sập gì cả. Cô chỉ lo cô không may đốt mất nhà bếp trong

Vương phủ thôi.

Nhìn lại mình lấm lem nhem nhuốc, vội vàng về Lộ Uyển viện tắm

rửa rồi đợi Lãnh Thiên đến. Hôm nay là sinh nhật chàng nên cô đích

thân xuống bếp. Do tình hình nạn bệnh vẫn chưa có tiến triển nên

chàng không tổ chức sinh thần.

Tắm rửa trang điểm xong xuôi, nhìn mâm cơm do đích tay mình làm

mà cảm thấy thật sung sướng. Hai mấy năm cô sống, đây là bữa cơm

đầu tiên cô nấu đó a!

Tiểu Kiều nhìn bàn thức ăn, lo lắng hỏi:

- Vương phi! Những món này liệu ăn được không đó?

Mặc dù Vương phi nấu những món này theo công thức của nàng,
nhưng... căn bản là không cho nàng động tay vào, để một mình

người làm. Nàng chỉ sợ... Vương gia ăn vào... có mệnh hệ gì... Thôi,

tí cứ bảo Hắc Long đi mời hẳn ngự y trong cung đến đây luôn,

phòng ngừa bất trắc.

Nàng lại thắc mắc dò xét Vương phi. Vương phi tại sao túi thơm

không biết thêu, nấu ăn cũng không biết? Chẳng phải trước đây

người rất giỏi những thứ đó sao?

-----------------

Thanh Thanh nhìn đồng hồ nước, đã giờ Tuất một khắc rồi, cả

Vương phủ đã thắp đèn mà Lãnh Thiên còn chưa tới. Tiểu Kiều vội

an ủi:

- Vương phi, người cố đợi một lúc nữa nha! Chắc Vương gia cũng

sắp đến rồi! Vừa nãy người của thư phòng đến thông báo, Hoàng

thượng đột nhiên bị bệnh, giao hết tấu chương cho Vương gia, cần

ngài ấy xử lý gấp.

Thanh Thanh đứng lên, chỉnh trang y phục:

- Ta đến thư phòng gọi chàng ấy đến, dù gì thì cũng phải ăn một

chút. Em mang đồ ăn đi hâm nóng lần nữa hộ ta.

Nhận lấy áo choàng từ tay Tiểu Kiều, cô bước ra ngoài. Mặc dù trời

đã tháng 2 vào xuân, nhưng buổi tối hẵng còn lạnh, phải cẩn thận.

----------------

Thư phòng
- Bẩm Vương gia! Lưu Trắc phi cầu kiến!

Lãnh Thiên lúc này mới rời mắt khỏi đống tấu chương, lấy tay xoa

xoa huyệt thái dương. Lưu Trắc phi? À... là Lưu Vân. Chàng suýt thì

quên trong Vương phủ còn một Trắc phi và năm cơ thiếp. Mấy tháng

nay chỉ toàn ở Lộ Uyển viện với Thanh Thanh, cũng không có để ý.

Đợi vài ngày nữa bệnh dịch bớt đi, rồi chàng hưu hết bọn họ. Chỉ

cần một mình Thanh Thanh là được rồi.

Lạnh lùng nói với người vừa bẩm báo:

- Cho vào!

Lưu Vân y phục hồng đào dịu dàng bước vào, phía sau là Tố Hà cầm

theo hộp đựng thức ăn:

- Thiếp tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!

Chàng vẫn không thèm ngước mắt lên, nhàn nhạt hỏi:

- Đến có chuyện gì?

Lưu Vân có chút không quen với thái độ này của Lãnh Thiên, cắn

môi nhận lấy hộp thức ăn từ tay Tố Hà, cho nàng ta ra ngoài còn

mình thì thướt tha bước đến chỗ Lãnh Thiên:

- Thiếp nghe hạ nhân nói Vương gia vẫn ở thư phòng, lại chưa có ăn

gì. Nên thiếp đã đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm cho ngài.

Tiện thể cũng đưa lễ vật mừng sinh thần luôn.

Nàng muốn Vương gia nhớ lại chút tình cảm cũ với mình. Còn nếu

Vương gia vẫn muốn vô tình, nàng sẽ thực hiện kế hoạch vậy.
Lãnh Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài:

- Ồ! Đã muộn vậy rồi sao? Bổn vương có hẹn với Thanh Thanh nên

đi trước. Cảm ơn ý tốt của Trắc phi, cứ để quà ở chỗ bàn cạnh giá

sách đấy. Còn điểm tâm thì đem về đi, bổn vương không cần.

Lưu Vân nhìn theo hướng tay trái chỉ của Vương gia thì thấy trên

bàn con đó đã có rất nhiều túi thêu, áo choàng, tranh vẽ,... vất lăn

lóc. Chắc là quà của đám cơ thiếp. Nàng ta tay nắm chặt, mặc cho

móng tay đâm vào da thịt. Nàng mà phải xếp chung với đám Ngọc

Vũ sao?

Lại nhìn đến ngón tay áp út bàn tay trái của Vương gia đeo một

chiếc nhẫn bạc, bên trên gắn minh châu. Chợt nhớ tới mấy ngày

trước, Thanh Thanh đến Vân Uyển viện cầm theo miếng ngọc hình

em bé cũng đeo chiếc nhẫn tương tự như vậy. Nàng ta biết một điều,

nàng ta hết hi vọng Vương gia sẽ yêu thương nàng. Giờ nàng đành

bắt ép Vương gia vậy.

Vương gia! Thiếp xin lỗi! Đây là ngài ép thiếp.

Lãnh Thiên còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, giọng nói đắc ý của Lưu

Vân đã vang lên sau lưng:

- Vương gia! Lâu ngày chúng ta không gặp, sao không hàn huyên

một chút? Thiếp có một tin rất hay muốn báo cho Vương gia đó...

ngài muốn nghe không?

- Bổn vương không có hứng thú!- Lãnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Lưu Vân cười lớn, còn đâu vẻ dịu dàng yếu đuối khi vừa bước vào

thư phòng. Dù gì Vương gia cũng biết bộ mặt thật của nàng rồi, nàng

không cần diễn nữa.

Nàng ta bước đến, vuốt ve tấm lưng rắn chắc của Vương gia:

- Ồ! Ngài không muốn biết thật sao? Ngài chắc chứ? Vậy nếu thiếp

gợi ý cho ngài... chuyện này liên quan đến sự sống chết của Trương

Thanh Thanh thì sao? À không! Liên quan cả đến sự sống của toàn

bộ phủ Thừa tướng mới đúng.

Rồi nàng ta cười nham hiểm.

Chương 31

Lãnh Thiên nhíu chặt mày, quay lại nhìn Lưu Vân, trong ánh mắt

toàn là sự lạnh lẽo.

Lưu Vân có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đó của Vương gia.

Nhưng nhớ ra nàng ta thua Thanh Thanh thì tức giận lại nổi lên. Bàn

tay trắng nõn mơn trớn lên khuôn mặt tuấn tú như tạc bằng ngọc của

ngài ấy, nàng cười yêu mị:

- Vương gia chịu nghe thiếp nói chuyện rồi sao?

Lãnh Thiên bắt lấy bàn tay đang làm càn trên mặt mình, rít qua kẽ

răng:

- Nói!

Nàng ta cười nhạt:

- Vương gia, đứng ngoài này nói chuyện, người không sợ kẻ nào có
ý đồ xấu nghe thấy... lại đi nói linh tinh sao?

Lãnh Thiên nghi ngờ nhìn Lưu Vân, sau đó hất tay nàng ta ra, đi

thẳng đến bàn làm bằng gỗ đàn hương, ngồi xuống. Lưu Vân nhìn

Lãnh Thiên đầy thâm ý:

- Chắc Vương gia cũng biết thiếp là đứa con duy nhất của Lưu gia?

Vì vậy thiếp muốn gì là được, không bao giờ phải chịu ủy khuất.

Nhưng gần đây thiếp lại bại dưới tay Thanh Thanh, ngài nghĩ xem...

cả Lưu gia làm gì để yên. Hẳn Vương gia cũng biết, thế lực của phụ

thân thiếp trong triều không hề nhỏ, vậy nên... muốn tạo chút chứng

cứ Thừa thướng âm mưu tạo phản không có khó đâu.

Ánh mắt Lãnh Thiên toát lên sự thâm hiểm đáng sợ:

- Trắc phi là đang đe dọa bổn vương?

Lưu Vân cúi người:

- Thiếp không dám!

Lãnh Thiên cười thâm trầm lạnh lẽo:

- Nàng nghĩ nàng lừa được bổn vương? Phụ hoàng và Thừa tướng là

bằng hữu từ bé đó. Làm gì có chuyện phụ hoàng tin?

Nàng ta nhếch miệng:

- Chứng cứ rành rành như thế, lại còn có sức ép từ phe cánh của Lưu

gia. Ngài nghĩ Hoàng thượng không xử lý sao? Tội tạo phản... nhẹ

thì cũng giết hết phủ Thừa tướng.

- Ha ha...! Bổn vương nghĩ nàng nên giữ lại chứng cứ giả đó để sau
này giúp bổn vương đi.- Lãnh Thiên cười lớn.

Lưu Vân nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên.

----------------

Thanh Thanh vừa lúc đến thư phòng, thoáng ngạc nhiên vì xung

quanh không có một ai canh giữ. Tiến bước về cửa thư phòng thì

chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc:

- Lưu Vân, nàng nghĩ bổn vương yêu Trương Thanh Thanh? Bổn

vương mới là không thèm loại nữ nhân như thế. Chẳng qua nàng ta

là ái nữ của Tướng gia, mà nếu bổn vương có sự ủng hộ của Tướng

gia vậy thì đế vị nằm trong tầm tay rồi.

Giọng nói ngon ngọt của Lưu Trắc phi vang lên:

- Vậy là Vương gia chỉ muốn lợi dụng nàng ta?

Chàng trả lời chắc chắn:

- Đúng! Sau khi lên ngôi, liền mượn chứng cứ đó loại bỏ Thừa tướng

phủ. Ngôi vị hoàng hậu đương nhiên thuộc về nàng.

Thanh Thanh nhắm chặt mắt lại. Cô không tin, cô tuyệt đối không

tin. Chàng... chàng chỉ nói đùa thôi. Cô tuyệt vọng cực độ, nước mắt

chảy ra. Nam nhân vừa nói lời tuyệt tình đó, đêm qua còn ôm cô

trong lòng, thì thầm nói yêu cô.

Cô không nhớ mình về Lộ Uyển viện bằng cách nào, cũng không

nhớ Tiểu Kiều đã nói những gì? Cô chỉ biết, cô vừa thấy Tiểu Kiều

thì dặn nàng không được cho ai biết cô đến thư phòng, Vương gia
mà có đến thì bảo cô đi nghỉ rồi. Cô khóc rất nhiều, rất nhiều.

--------------

Nhìn Lưu Vân đi xa, chàng hạ giọng gọi ám vệ. Một ám vệ từ trong

chỗ tối bước ra, cung kính chắp tay:

- Thuộc hạ tham kiến Vương gia! Vương gia có gì sai bảo?

Lãnh Thiên âm trầm gõ tay lên mặt bàn:

- Ngươi và mấy người nữa đi điều tra xem có những ai thuộc phe

cánh Thái phó? Rồi điều tra kĩ xem họ tạo ra những chứng cứ gì để

vu khống Thừa tướng!?

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Hắc y nhân đó phi thân ra ngoài.

Lãnh Thiên xoa xoa huyệt thái dương, chàng phải kéo dài thời gian

để Thái phó không dâng tấu kể tội, trong khi đó sẽ cho người cấp tốc

điều tra rồi loại bỏ bằng chứng giả. Bây giờ chàng phải loại bỏ hết

những điều nguy hiểm đến Thanh Thanh.

Trong đầu hiện lên nụ cười tỏa nắng của Thanh Thanh thì khóe môi

không khỏi nhếch cao. Lại nhớ đến sắc trời không còn sớm, vội vàng

dùng khinh công bay đến Lộ Uyển viện của nàng.

----------------

Lộ Uyển viện

- Vương gia cát tường!- Tiểu Kiều đứng canh ngoài phòng, thấy

Vương gia đến thì cung kính hành lễ.


Lãnh Thiên nhíu mày, nhìn Lộ Uyển viện chìm trong im lặng, phía

phòng ngủ tối om. Chàng nhìn Tiểu Kiều, hỏi:

- Vương phi đâu?

Tiểu Kiều cắn môi:

- B... Bẩm Vương gia! Vương phi... thấy trong người... không được

khỏe. Nên... nên đã đi nghỉ sớm. Người còn... còn căn dặn nô tỳ...

nếu... nếu Vương gia có đến thì bảo ngài về Ỷ Lãnh các nghỉ ngơi,

không cần lo lắng cho Vương phi.

Lông mày Lãnh Thiên nhíu càng chặt, hỏi:

- Vương phi bị làm sao? Đã mời đại phu chưa?

Tiểu Kiều thầm rủa trong lòng. Vương gia đại nhân a, người về

nhanh cho nô tỳ nhờ. Nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không có

chuyện gì:

- Vương gia yên tâm, Vương phi chỉ là... bị... bị đau bụng thôi. Đại

phu nói Vương phi bị... đầy bụng, đã kê thuốc uống rồi.

Chàng ừm nhẹ một tiếng:

- Vậy hãy chăm sóc cho Vương phi thật tốt, bổn vương không ở lại

quấy rầy.

Chàng quay người, hướng Lộ Uyển môn đi ra.

Còn Tiểu Kiều thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng là lần đầu tiên nói dối

a! Đã thế lại còn nói dối Vương gia nữa. Sợ phát khiếp à!

Lãnh Thiên đi được mười bước thì lại quay đầu lại hỏi Tiểu Kiều
làm nàng ấy hết hồn:

- Thanh Thanh... Nàng ấy... có nhờ ngươi đưa thứ gì cho bổn vương

không?

Tiểu Kiều lắc đầu nguây nguẩy:

- Không có!

Lãnh Thiên ỉu xìu rời đi.

--------------

Sáng hôm sau

Tiểu Kiều cầm bát canh móng dê, khuyên nhủ Thanh Thanh:

- Vương phi! Từ tối qua đến giờ người chưa có ăn gì, người phải ăn

một chút đi chứ.

Thanh Thanh tâm đang rất đau, lấy đâu ra muốn ăn:

- Ta không ăn, em mang đi đi!

Tiểu Kiều càng lo lắng:

- Vương phi, người cũng phải uống chút canh bồi bổ sức khỏe chứ!

Cứ như này người sẽ gục mất.

Thanh Thanh gắt lên:

- Ta đã nói ta không ăn. Ta muốn ở một mình.

Tiểu Kiều gào khóc:

- Vương phi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Người từ thư

phòng tìm Vương gia trở về lại cứ khóc suốt. Nô tỳ hỏi người cũng

không nói gì. Người có biết nô tỳ lo lắm không?


Thanh Thanh hít sâu kìm nước mắt:

- Thôi được rồi, ta ăn một chút.

Nhận lấy bát canh từ tay Tiểu Kiều, múc một thìa đang định cho nên

miệng thì ngửi thấy mùi thức ăn, phát ngấy. Cảm giác buồn nôn ập

lên cổ họng: ọe...

Tiểu Kiều lo lắng vuốt lưng cho cô:

- Vương phi, người... người không sao đấy chứ?

Chương 32

Thanh Thanh vô hồn nhìn vào hư không, hỏi:

- Vương gia đâu?

Tiểu Kiều lau nước mắt, thút thít thưa:

- Vương gia á? Vương gia... hình như ngài ấy đến phủ tướng quân

của Hoàng Phủ công tử rồi. Bọn họ là bằng hữu mà.

Cô như xác sống nhìn Tiểu Kiều:

- Tiểu Kiều! Ta cảm thấy hơi đói bụng. Mà canh móng dê kia cứ

ngửi thấy lại buồn nôn. Hay là... em đi làm điểm tâm cho ta nhé! Ta

có chút thèm ăn bánh hoa mai em làm. Nhớ là phải hoa mai tươi vừa

mới hái trên cây nhé, như vậy bánh mới ngon.

Tiểu Kiều đang lo lắng Vương phi nhà mình không chịu ăn gì, lại

còn nôn ọe. Giờ thấy Vương phi nói thèm ăn, nàng không chút nghi

ngờ vui vẻ đi làm ngay.

Thanh Thanh đợi Tiểu Kiều đi rồi, vội vàng đến phía tủ quần áo lấy
đồ. Hôm qua được Tiểu Kiều dạy cách làm bánh hoa mai, công đoạn

cũng khá phức tạp, đặc biệt là hái hoa nữa. Phải chọn những bông

hoa mới nở như vậy bánh mới thơm và ngon. May mà ở Vương phủ

có những thợ làm vườn giỏi, ủ cây mai được cho đến cuối tháng hai

bây giờ.

Thu xếp xong đồ đạc, chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi xuống

đất. Nhặt lên xem, thì ra là chiếc khăn mây ngũ sắc mà Tiểu Kiều

thêu tặng cô hồi sinh nhật. Khẽ vuốt ve chiếc khăn, một giọt lệ rơi

xuống rồi nhòe ra cái khăn. Tiểu Kiều à! Ta xin lỗi. Ta không thể dẫn

theo em cùng bỏ đi. Vì sau khi xem nhiều phim và đọc nhiều tiểu

thuyết, ta đã rút ra kết luận: có đi trốn thì cũng không nên dắt theo

nữ nhân. Nữ nhân rất phiền phức.

--------------

Lãnh Thiên vừa đặt chân vào cổng Tam Vương phủ đã thấy một a

hoàn mặc y phục hồng- màu y phục dành cho người hầu trong vương

phủ vội vàng chạy ra. Nhìn kỹ lại là a hoàn thiếp thân bên người

Thanh Thanh. Tiểu Kiều hốt hoảng chạy đến. Không nghĩ gì đến

hành lễ mà vừa khóc vừa nói:

- Vương gia! Vương gia! Vương... Vương phi mất tích rồi!

Câu nói đó như sét đánh ngang tai, chàng không tin hỏi lại:

- Ngươi... Ngươi vừa nói... cái gì?

Tiểu Kiều khóc nấc lên:


- Vương... Vương phi nói... thèm ăn bánh... hoa mai nô tỳ làm nên

sai nô tỳ đi làm. Đến... đến khi nô tỳ quay lại thì đã không thấy

Vương phi đâu... đâu nữa. Nghĩ người chỉ đi dạo hoa viên nên nô tỳ

đã... đi tìm. Nhưng tìm mãi không thấy... Khi quay lại Lộ Uyển viện

thì phát hiện tủ quần áo thiếu mất mấy bộ, ngoài ra trang sức còn bị

lấy hết nữa.

Chàng tự trấn an mình nàng ấy chỉ lại trèo tường trốn phủ đi chơi

như lần trước. Quần áo, trang sức... nàng... nàng ấy đem đi quyên

góp thôi. Có Hắc Long đi cùng nàng ấy rồi... sẽ không sao.

Lãnh Thiên trở lại thư phòng mà lòng nóng như nửa đốt. Ước chừng

khoảng nửa canh giờ sau thì Hắc Long phi thân vào thư phòng. Tâm

trí chàng đang căng ra như dây đàn, vội hỏi:

- Thanh Thanh...nàng ấy...

Hắc Long chắp tay hối lỗi:

- Thuộc hạ vô năng, để mất dấu Vương phi rồi.

"Rầm!"

Lãnh Thiên tức giận đập mạnh xuống bàn. Đường đường là thủ lĩnh

ám vệ mà lại mất dấu một nữ nhân? Tức giận như vậy nhưng chàng

vẫn nghĩ Hắc Long cũng đã tận lực rồi. Điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi:

- Cụ thể?

Hắc Long chấp tay bẩm báo:

- Thuộc hạ bám theo Vương phi từ khi người trèo khỏi Vương phủ.
Người mặc y phục hồng, đội mũ có mạng che. Rồi Vương phi ghé

vào một khách điếm, đến khi ra khỏi đó lại đi rất lòng vòng suốt nửa

canh giờ. Thấy lạ, thuộc hạ đã chặn đường. Nhưng... đó không phải

Vương phi nữa mà là nữ nhân khác.

Lãnh Thiên hít một ngụm khí lạnh, gật đầu:

- Thanh Thanh! Nàng dám dùng kế ve sầu thoát xác. Được lắm,

không hổ danh tài nữ. Hắc Long, phát lệnh khẩn cấp truy tìm Vương

phi. Nhớ là không được làm nàng bị thương.

------------------

Thanh Thanh một thân nam trang màu nguyệt bạch đơn giản, dạo

bước đi về phía cổng thành. Cô xuyên không tới đây nên trở thành

kẻ mù đường. Cô không biết mình sẽ đi đâu? Đến đâu? Sống ở đâu?

Cô chỉ có một ý niệm đó là rời khỏi kinh thành, rời khỏi Lãnh Thiên,

cách càng xa chàng càng tốt. Cô không muốn trở thành con rối cho

kẻ khác lợi dụng, đặc biệt kẻ đó lại là nam nhân mình yêu.

Vừa đặt chân ra khỏi cổng thành thì nghe thấy đằng sau một loạt

tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Thanh Thanh khẽ nghiêng đầu quay

lại nhìn thì phát hiện ra người cầm đầu là Hắc Long. Khỏi cần nói

cũng biết là nhận lệnh đi tìm cô rồi. Lo lắng sẽ bị phát hiện, xốc lại

tay nải đang đeo bên vai, chân bước nhanh về phía trước.

---------------

- Vương gia! Vẫn chưa có tin tức của Vương phi!- Ám vệ lo sợ bẩm
báo.

Lãnh Thiên kìm lại cảm giác muốn giết người cho hả giận của mình,

rít qua kẽ răng:

- Lui xuống! Tiếp tục tìm kiếm.

Thanh Thanh, rốt cuộc nàng đã ở đâu trong một tháng qua? Nàng có

sống tốt không? Nhớ ta không? Ta nhớ nàng lắm. Vì sao nàng lại bỏ

đi vậy?

--------------

Sau một tháng bôn ba vất vả, cuối cùng Thanh Thanh cũng tới thành

Sơn Thủy. Nơi này được gọi như thế vì có rất nhiều cảnh đẹp giữa

núi sông đan xen hài hòa, rất thích hợp để du ngoạn.

Đang đi giữa đường Thanh Thanh gặp một đám rước dâu, tiếng kèn

trống nhộn nhịp, người xem đám rước rất đông. Chợt nhớ đến Tứ

Vương gia Hàn Lãnh Thần và Linh Băng Quận chúa tháng ba là

thành thân, giờ cũng đã qua rồi. Mặc dù đối với cô, bọn họ không

phải thân từ bé như Thanh Thanh cổ đại, nhưng gần một năm chơi

với nhau, cô thấy họ rất tốt. Không biết họ giờ thế nào?

Bất ngờ đầu truyền đến cảm giác chóng mặt hoa mắt, cô vội vàng

vịn vào bức tường bên cạnh. Đợi tỉnh táo một chút, nhìn phía trước

có y quán, cô vội vàng đến đó. Từ lúc bỏ đi đến giờ, cô rất hay bị

như vậy. Đã thế còn cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ọe.

Chương 33
Thanh Thanh là nữ nhân vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nay giả nam trang...

quả thật là một nam tử thanh tú, thu hút không biết bao nhiêu ánh

mắt của các thiếu nữ.

Cô vừa đặt chân vào y quán đã có một cô nương tầm tuổi Tiểu Kiều

chạy ra tiếp đón. Vừa thấy cô, nữ nhân này mặt đỏ lên, e lệ nói:

- Chào công tử! Công tử đến khám bệnh sao? Mời vào trong.

Thanh Thanh chắp tay:

- Đa tạ cô nương!

Rồi cô đi theo sau cô nương đó vào trong. Cô nương đó nói chuyện

không ngừng, cứ líu lo mãi, giống hệt Tiểu Kiều. Nhờ vậy, cô cũng

có chút hảo cảm với cô nương này. Ai ngờ mới cười với nàng ta một

cái, nàng ta đã mặt đỏ đến tận mang tai, e lệ chạy đi mất.

- Công tử! Cậu khám gì? Thấy không khỏe chỗ nào?

Thanh Thanh ngồi xuống, nhìn vị đại phu trước mắt, thuận lại biểu

hiện của mình gần đây cho ông ta nghe. Ông ta chợt nhíu mày, bắt

mạch cho cô.

Đại phu không tin nhìn cô, sau đó bắt mạch lại, nói:

- Công tử! À không! Cô nương! Cô nương có thai hai tháng rồi.

Thanh Thanh ngạc nhiên tột độ:

- Ta... ta có thai?

Vị đại phu đó gật gật đầu:

- Nhưng do cô nương mệt mỏi, lại chịu đả kích gì đó nên thai nhi rất
yếu. Nếu không bồi bổ, e là... Lão phu sẽ kê đơn thuốc cho cô an

thai.

Thanh Thanh bất giác xoa lên vùng bụng phẳng lì của mình. Ở nơi

này... đang có con của cô và chàng.

---------------

Cầm theo những thang thuốc an thai, Thanh Thanh bước vào một

ngôi nhà nhỏ. Cô vừa mua căn nhà này làm điểm dừng chân tạm thời

cho mình... và đứa bé trong bụng. Nếu Lãnh Thiên biết cô có thai

với chàng, liệu chàng có vui không? Chắc không rồi! Vì cô chỉ là

công cụ lợi dụng.

Ngôi nhà này đã được dọn dẹp đâu vào đấy, rất sạch sẽ. Nhà có hai

gian và một khoảng sân nhỏ. Gian nhà thứ nhất khá rộng, có một

phòng khách và hai phòng ngủ. Gian thứ hai là bếp nên bé hơn.

Cô tiến về phía một phòng ngủ, đặt tay nải lên bàn, sắp xếp quần áo

vào tủ. Liếc mắt nhìn mấy hộp minh châu mình mang theo. Cô vốn

biết một viên rất đắt, nhưng không ngờ nó lại có giá trị liên thành

như thế. Cô bán một viên mà được rất nhiều rất nhiều bạc, mua căn

nhà này mà số bạc đó vẫn không hết. Cũng may lúc bỏ đi, cô đã sáng

suốt trong việc mang theo chúng, nếu không cô thật sự không biết

lấy tiền đâu mà sống. Không khéo phải bán thân chứ chẳng đùa?

Vốn dĩ trong tiểu thuyết xuyên không cô đã từng đọc thì thân chủ

luôn là phế vật, đến khi có người xuyên vào thì thành tài nữ. Vậy cớ
sao cô lại ngược đời, thân chủ là tài nữ, cô xuyên qua lại khiến người

ta thành phế vật? A! Thanh Thanh cổ đại đừng oán ta nha.

Nhắc mới nhớ, cô... là không biết nấu ăn a! Giờ cô đành phải ra

ngoài quán ăn vậy. Không muốn ăn nhưng cũng cố mà ăn để nuôi

đứa bé.

-----------------

Sáu tháng sau

- Cô nương! Cẩn thận.- Một vị ma ma đỡ lấy một cô nương đang

mang bầu. Nhìn bụng của nàng, chắc cũng sắp sinh rồi.

Vị cô nương đó cảm kích nhìn vị ma ma:

- Kim ma ma! Đa tạ bà!

Kim ma ma cười cười, để lộ những nết nhăn mờ mờ trên mặt của

năm tháng. Bà vừa dìu đỡ cô nương đang có bầu đi dạo trong sân,

vừa cất giọng hiền từ:

- Ta sao dám nhận lời đa tạ đó của cô nương? Nếu ngày đó không

phải cô nương có ơn cứu mạng bà cháu ta, chắc giờ bà cháu ta đã

chết rồi.

Thanh Thanh vui vẻ nhìn Kim ma ma. Sáu tháng trước cô tình cờ

gặp bà cháu Kim ma ma đang bị đánh. Hỏi chuyện thì ra bà ấy ăn

trộm một chiếc bánh bao cho đứa cháu đang bệnh của bà. Cô động

lòng trắc ẩn, trả tiền rồi mua đồ ăn cho họ.

Kim ma ma năm nay gần 40 tuổi, khuôn mặt phúc hậu. Bà có đúng
một người con trai nhưng năm năm trước đã qua đời vì bệnh. Con

dâu bà cũng vì thế mà đau khổ sinh bệnh, một năm sau cũng theo

chồng mà đi bỏ lại đứa con gái cho bà nuôi. Bà cùng đứa cháu gái

nghèo khó sống qua ngày. Vào sáu tháng trước, cháu gái đột nhiên bị

bệnh. Không có gì ăn bà mới đi trộm một cái bánh cho cháu, ai ngờ

bị họ đánh. Cũng may có Trương cô nương cứu giúp.

- Tổ mẫu! Trương cô nương! Tiểu Lê đi chợ về rồi.- Một cô bé mặc

y phục hồng phấn, nhảy chân sáo vào sân. Tiểu Lê là tên mà Thanh

Thanh đặt cho cô bé. Cô bé năm nay 10 tuổi, tính tình hoạt bát, rất

hiếu thuận với bà nội. Cô thấy bà cháu họ cũng đáng thương, liền

đưa về ở chung nhà cho vui. Đằng nào cũng thừa một phòng, lại có

thêm một tiểu cô nương làm vui cửa vui nhà, cô đỡ buồn.

Kim ma ma yêu thương nhìn cháu gái rồi quay lại nói với Thanh

Thanh:

- Cô nương, ở đây để Tiểu Lê bồi người. Còn ta xuống bếp nấu cơm.

Thanh Thanh gật đầu. Cô là rất thích cơm Kim ma ma nấu, rất ngon

a! Rất hợp khẩu vị của cô. Đã thế bà còn chu đáo, rất biết cách chăm

sóc thai phụ như cô.

---------------

Cùng lúc đó tại Tam Vương phủ.

Vân Uyển viện

Tố Hà vui vẻ chạy vào:


- Trắc phi! Trắc phi! Vương gia về rồi!

Chương 34

Lưu Vân đang luyện chữ, nghe thấy Tố Hà nói vậy thì không khỏi

vui mừng. Nàng ta dừng bút, cười tươi:

- Vương gia về rồi?

Tố Hà gật mạnh đầu:

- Đúng thế! Sau năm tháng Vương gia bỏ đi tìm nàng ta, cuối cùng

Vương gia cũng đã về.

Lưu Vân tắt nụ cười, hỏi:

- Ngài ấy về một mình?

Tố Hà đáp:

- Vâng!

Lưu Vân nhếch môi cười, cuối cùng thời cơ của nàng cũng đến rồi:

- Tố Hà! Trang điểm lại cho ta.

-------------

Lưu Vân mặc váy vàng nhạt, tóc chải kiểu song đao kế tinh xảo, yểu

điệu hướng Ỷ Lãnh các bước đi.

Gia đinh Ỷ Lãnh các thấy Lưu Trắc phi tươi cười đi đến thì ngăn cản

nàng ta. Nụ cười trên môi Lưu Vân cứng đờ, quét mắt nhìn bọn họ:

- Tránh ra cho ta vào gặp Vương gia!

Một gia đinh chắp tay:

- Vương gia không có ở đây! Ngài ấy đã đến Lộ Uyển viện rồi ạ!


Lưu Vân nắm chặt tay, tức giận rời đi. Tố Hà đuổi theo, khuyên nhủ:

- Trắc phi bớt giận!

Trên đường đi, tất cả nha hoàn, gia đinh tránh Lưu Vân như tránh

cọp. Nàng ta từ khi Vương gia xuất môn tìm Vương phi đến giờ, cứ

hễ tức giận là lại đem a hoàn gia đinh không vừa mắt ra đánh tới

chết.

Lưu Vân hận không thể làm gì cho bỏ tức, nghiến răng ken két:

- Lộ Uyển viện! Lộ Uyển viện! Nàng ta đã bỏ đi nửa năm rồi,

Vương gia còn nhớ nhung làm gì chứ?

Tố Hà cười nói:

- Trắc phi! Nàng ta bỏ đi rồi, sớm muộn gì chức vị chủ mẫu Vương

phủ mà chẳng thuộc về người! Người phải tức giận với kẻ sống chết

chưa rõ kia làm gì?

Lưu Vân cắn môi:

- Nhưng ngươi thấy đấy, ngài ấy vừa về là đến ngay Lộ Uyển viện,

đến hỏi cũng không hỏi thăm ta lấy một câu?

Tố Hà cười nham hiểm:

- Vương gia đến đó, vì ở đó có hình bóng của nàng ta... chi bằng...

chúng ta đốt đi!

Lưu Vân cười gật đầu:

- Cũng đúng, vậy liền đốt chỗ đó đi.

Đang đi đến khúc cua, bất thình lình nàng ta đâm vào một nữ tử váy
cam, nhìn kĩ lại thì ra là Tư Cầm. Đang bực tức không có chỗ xả,

nay lại gặp tình huống này, Lưu Vân càng điên hơn. Nàng ta thẳng

tay vả mạnh lên mặt Tư Cầm:

- Tiện nhân! Thấy ta còn không hành lễ? Mắt ngươi để đi đâu mà lại

va vào ta?

Tư Cầm ôm mặt, trợn trừng mắt nhìn Trắc phi:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Còn là phượng hoàng nữa ư? Giờ ngươi

cũng chẳng khác gì bọn ta, thất sủng cả thôi. Ha ha ha! Ngươi là

thua dưới tay Thanh Thanh đó.

Tố Hà thấy chủ tử nhà mình sắp bị bức đến điên rồi, vội cắt lời Tư

Cầm phu nhân:

- Nói láo! Trắc phi nhà ta sao có thể đem ra so sánh với loại kỹ nữ

lẳng lơ như ngươi được chứ?

Tư Cầm ghét nhất là bị nhắc đến xuất thân từ thanh lâu của mình,

liền tiếp tục châm chọc Lưu Vân:

- Ngươi xem đi! Vương gia vừa hồi phủ, liền đến ngay Lộ Uyển

viện. Bây giờ ngươi còn không bằng một đôi giày rách nàng ta vất đi

thì có quyền gì mà đánh ta? Trắc phi thì cũng chỉ là mang thân phận

thị thiếp thôi. Vương gia yêu Vương phi như vậy, ngươi không thể

thế chỗ nàng ta được đâu.

Lưu Vân tức đến không thở nổi, nàng ta gào lên ra lệnh:

- Vả... vả Tư Cầm phu nhân ba mươi cái cho ta. Vả nàng ta xong thì
phế đôi tay nàng ta đi, đuổi ra khỏi phủ.

Sau đó nàng ta trở về Vân Uyển viện, vất lại Tư Cầm đang phản

kháng kịch liệt.

-----------------

Lãnh Thiên ngồi bên bàn trà trong Lộ Uyển viện, dịu dàng vuốt ve

chiếc túi thơm màu tím sẫm thêu chim đại bàng siêu siêu vẹo vẹo.

Tiểu Kiều nói, đây là quà sinh thần nàng thêu tặng chàng. Tối hôm

đó, nàng còn đích thân vào bếp, nấu rất nhiều món ăn ngon đợi

chàng đến. Nhưng chàng thì sao? Chàng không đến, lại còn nói ra

những lời nhẫn tâm khiến nàng nghe thấy rồi hiểu nhầm. Hôm đó

chắc do chàng tập trung quá, không để ý có người đang đến nên mới

lỡ lời.

Chàng áp túi thơm lên ngực, ngẩng đầu nhìn trần nhà để tránh nước

mắt chảy xuống. Thanh Thanh! Ta rất nhớ nàng!

Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu?

--------------

Hôm sau

Lãnh Thiên thất thần ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chằm

chằm vào túi thơm trong tay, dịu dàng vuốt ve.

Lưu Vân đứng đối diện, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng ta đã đứng

đây được một khắc rồi nhưng Vương gia nhất định không để ý đến

nàng ta. Mặc cho nàng ta nói nhiều đến đâu, ngài ấy cũng chỉ vuốt
ve cái túi thơm xấu xí đó, không thèm ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn thấy trên bàn bên cạnh có chiếc kéo, nàng ta liền cầm lên rồi

giật lấy túi thơm Vương gia đang nâng niu trong tay, thẳng tay cắt

nát.

Lãnh Thiên tuyệt vọng nhìn chiếc túi theo từng đường kéo của nữ

nhân trước mắt rơi xuống. Chàng không kiêng nể gì, thẳng tay tát

mạnh khiến nàng ta ngã nhào. Chiếc kéo sượt qua tay Lưu Vân tạo

thành một vết cắt dài trên cánh tay trắng nõn.

Chàng quỳ phịch xuống, vội vơ lấy đống vải vụn từ chiếc túi thơm

vừa bị cắt, đau khổ liên tục lẩm bẩm hai chữ " Thanh Thanh!"

Lưu Vân nhịn đau đứng dậy, gào lên:

- Lần trước cũng vì thiếp đổ lỗi cho nàng ta mà ngài đánh thiếp. Lần

này cũng vì nàng ta mà ngài lại đánh thiếp. Rốt cuộc nàng ta có gì

hơn thiếp mà ngài yêu nàng ta? Xinh đẹp? Tài giỏi? Hay gia thế

hiểm hách? Chắc gì nàng ta đã yêu ngài hơn thiếp?

Lãnh Thiên lạnh lẽo nhìn nàng ta:

- Bổn vương chưa từng yêu ngươi. Đó chẳng qua là hứng thú nhất

thời thôi!

Lưu Vân cười lớn:

- Trương Thanh Thanh chắc gì đã còn sống? Mà có còn, thì chắc

đang hạnh phúc bên nam nhân khác rồi. Nàng ta không ngốc, tội gì

nàng ta phải quay lại với nam nhân đã làm mình tổn thương chứ?
Lãnh Thiên gầm lên:

- CÚT!!!!!!!!

Lưu Vân cười điên cuồng rời khỏi Ỷ Lãnh các, không quên vứt lại

một câu:

- Vương gia! Ngày đó ngài lừa thiếp là ngài lợi dụng nàng ta. Ngài

có ngày hôm nay, là báo ứng, báo ứng đó.

Lãnh Thiên khụy xuống, ôm chặt đống vải vụn, nước mắt nam nhi

chảy ra:

- Thanh Thanh! Ta biết ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Nàng về với ta đi!

Chương 35

Lãnh Thiên tự nhốt mình trong Ỷ Lãnh các, không gặp bất kỳ ai.

Ngày ngày chàng làm bạn với rượu, không ăn gì.

Chàng đang mơ mơ màng màng ngồi dưới chân giường, xung quanh

là đống bình rượu rỗng, đổ ngang đổ dọc thì thấy bóng dáng một

người bước vào.

Nàng mặc áo màu trắng, váy đỏ, tóc búi lỏng một nửa thong thả tiến

về phía chàng. Lãnh Thiên vô thức gọi tên:

- Thanh Thanh! Nàng về với ta rồi sao? Nàng chịu tha thứ cho ta

sao?

Chàng loạng choạng đứng lên, kéo nữ nhân đó ôm vào lòng. Nàng ta

cất giọng trong trẻo:

- Vương gia! Thiếp về rồi! Để thiếp hầu hạ ngài.


Nói rồi, nàng ta khéo léo đỡ chàng ngồi xuống giường, đang định

cởi y phục của chàng thì bị chàng kéo ngồi lên đùi. Lãnh Thiên ôm

lấy vòng eo thon của nữ nhân đó, hôn nàng say đắm. Chợt thấy có gì

không đúng, chàng liền đẩy mạnh nàng ta ngã xuống đất. Chàng cố

gắng cho mình tỉnh táo lại, lạnh lẽo nhìn nữ nhân ngã dưới đất:

- Ngươi không phải là Thanh Thanh! Ngươi không phải nàng ấy!

Ngươi là ai? Tại sao lại giả làm nàng ấy?

Lãnh Thiên lấy tay áo lau sạch miệng mình, cứ như chàng vừa động

vào thứ gì đó rất ghê tởm. Chàng lại vớ lấy bình rượu, súc sạch

miệng. Thanh Thanh của chàng rất ít khi dùng son phấn, có dùng...

cũng chỉ thoa một lớp mỏng. Nhưng khi chàng hôn nữ nhân kia,

nàng ta nồng nặc mùi son phấn. Trên người Thanh Thanh có mùi

thơm dễ chịu, thanh mát, chứ không phải mùi hương kì lạ như nàng

ta.

Lưu Vân bị đẩy ngã đau điếng, nhưng nàng ta không chịu khuất

phục. Nàng ta cố gắng đứng lên, ủy khuất nói:

- Vương gia! Là thiếp đây...! Chẳng nhẽ thiếp bỏ đi mới hơn nửa

năm, ngài đã quên thiếp rồi~~?

Lãnh Thiên cảm thấy đầu rất đau, chóng mặt hoa mắt. Mọi thứ trước

mắt hết sức mờ ảo. Chàng tự nhiên thấy nữ nhân trước mặt là Thanh

Thanh, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Chàng nở nụ cười, yêu thương gọi

Thanh Thanh liên tục.


Lưu Vân thở phào, cuối cùng thì mê ảo dược cũng có tác dụng. Mẫu

thân nàng ta khó khăn lắm mới kiếm được thứ dược này, ai ngửi nó

vào sẽ ngay lập tức liên tưởng đến người mình hằng đêm mong nhớ.

Khi dược hết tác dụng, người đó liền không nhớ gì đã xảy ra.

Lưu Vân quấn lấy Vương gia, bên tai ngài ấy thấp giọng nỉ non:

- Vương gia~~! Thiếp rất nhớ ngài~~ Cũng đã khuya rồi, để thiếp

hầu hạ ngài!

Nói rồi bàn tay của nàng ta không an phận sờ soạng trên người Lãnh

Thiên, cởi bỏ hết y phục bên ngoài đến khi còn mỗi bộ trung y trắng

bên trong mới dừng lại.

Lãnh Thiên ôm chặt lấy nữ nhân trước mắt, bế ngang nàng ta đặt lên

giường, nằm đè lên.

Trước mắt chỉ còn có Thanh Thanh, chàng cúi xuống cắn nhẹ vào tai

trái nàng, giọng khàn khàn nói:

- Thanh Thanh! Ta rất nhớ nàng. Ta rất yêu nàng.

Lưu Vân lòng đau nhói, nam nhân nàng ta yêu ôm nàng ta trong lòng

nhưng lại gọi tên nữ nhân khác. Nàng ta cầm nước mắt, dang tay ôm

lấy hông ngài, yêu kiều nói:

- Thiếp cũng yêu ngài, Vương gia!

Lãnh Thiên vội vàng lật người nằm vào trong sau đó bật dậy. Còn

chưa để nữ nhân nằm cạnh hiểu gì, chàng đã một cước đá văng nàng

ta xuống đất. Chàng tức giận ngút trời, đè nén ý muốn một trưởng
đánh chết tiện nhân dưới kia. Mọi thứ trước mắt cứ hư hư ảo ảo.

Nhìn nữ nhân có khuôn mặt giống Thanh Thanh, chàng biết đó

không phải là nàng.

Bên tai trái của nàng có một nốt ruồi son nhưng nữ nhân kia lại

không có. Khi nói chuyện với chàng, nàng luôn tùy ý xưng ta- chàng

hoặc gọi tên chàng. Chỉ khi có người ngoài, nàng mới chịu ngoan

ngoãn gọi chàng là Vương gia. Nhưng nữ nhân kia một tiếng gọi

ngài, hai tiếng Vương gia, lại tự xưng là thiếp, khác hẳn Thanh

Thanh.

Lạnh lùng nhìn nữ nhân đang đứng dậy, chàng rít qua kẽ răng, hỏi:

- Nói! Ngươi là ai?

Lưu Vân không phục. Chắc chắn mê ảo dược có vấn đề gì đó, nên

Vương gia mới phát hiện ra. Nhưng khi nghe câu hỏi của ngài, nàng

ta sững sờ. Vương... Vương gia chưa nhận ra nàng ta. Chứng tỏ mê

ảo dược chưa hết tác dụng, vậy... vậy tại sao ngài ấy biết... nàng ta

không phải Thanh Thanh?

Đè nén sự thất vọng, nàng ta một tay bịt mũi, tay còn lại nhanh nhẹn

vung lên. Từ trong tay áo lụa trắng, nàn khói thuốc mê bay ra.

Vương gia không kịp đề phòng, hít phải ngất đi.

Lưu Vân đứng bất động nhìn Lãnh Thiên. Khi mẫu thân đưa mê ảo

dược cho nàng ta còn đưa thêm cả thuốc mê phòng ngừa cần đến,

nàng ta còn tự tin nghĩ không dùng tới thuốc mê, ai ngờ... Nàng ta
thật không nghĩ, Vương gia yêu Trương Thanh Thanh nhiều đến như

vậy. Đã dùng mê ảo dược mà ngài ấy vẫn phát hiện ra nàng ta không

phải Thanh Thanh.

Nghĩ đến lời mẫu thân nói, nàng ta cởi nốt trung y trên người Lãnh

Thiên ném xuống đất. Rồi lại cởi hết y phục của mình, xé điên

cuồng rồi vất loạn xạ dưới đất cùng với y phục của Vương gia. Lại

tự véo lên người mình tạo những vết xanh tím, xong xuôi mới leo

lên giường chui vào lòng Vương gia.

-------------

Lãnh Thiên từ từ mở mắt. Cảm thấy có thứ gì mềm mại để trên ngực

mình, chàng liền cúi xuống nhìn. Giật mình khi thấy đó là cánh tay

trắng nõn, vội quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thấy đó là Lưu Vân,

chàng chán ghét hất mạnh tay nàng ta ra rồi ngồi dậy. Do mạnh tay

nên nàng ta giật mình tỉnh giấc. Chàng ngạc nhiên khi thấy trong ánh

mắt Lưu Vân là sự mệt mỏi nhưng hai bên má phủ một màu hồng

xuân ý. Lại thấy hai người đều không mặc gì, y phục dưới đất vất

toán loạn, đồ của Lưu Vân còn bị xé rách. Kẻ ngu cũng biết đêm qua

xảy ra chuyện gì.

Không có hứng thú tra hỏi sao nàng ta lại ở đây, chàng lạnh lùng thốt

ra một chữ:

- Cút!

Lưu Vân cắn răng, ủy khuất tố cáo:


- Vương gia! Đêm qua người còn ôm thiếp vào lòng, nói yêu thiếp.

Sao giờ lại đuổi thiếp đi?

Lãnh Thiên thở dài. Chàng không nhớ gì chuyện đêm qua cả, chỉ

nhớ mình say rượu mà thôi. Nhưng nhìn cục diện này... Chàng vẫn

không thèm nhìn Lưu Vân dù chỉ là nửa con mắt. Đứng dậy lấy y

phục khoác vào bước ra khỏi phòng. Thấy Tố Hà đứng đó thì nhíu

mày phân phó:

- Đi vào hầu hạ chủ tử của ngươi đi. Tí bổn vương quay lại mà còn

thấy nàng ta vẫn ở trong Ỷ Lãnh các của bổn vương thì mạng ngươi

không giữ được đâu.

Tố Hà sợ hãi, hành lễ rồi ngay lập tức vào trong.

You might also like