You are on page 1of 3

THÔNG ĐIỆP CUỘC SỐNG BA TÔI

Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc. Dù cuộc sống có thể
hơi thiếu thốn, vất vả nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình là một đứa trẻ bất
hạnh cả, mà ngược lại tôi còn hãnh diện nữa. Bởi hơn lúc nào hết, bên cạnh tôi đã
có bàn tay mẹ âu yếmvà tấm lưng rộng ấm áp của ba.

Ba là trụ cột trong gia đình, là người vững chãi nhất và cũng là nơi mà tôi có thể
yên tâm tựa vào mỗi lúc gặp khó khăn. Ba tôi năm nay đã ngoài bốn sáu, cái tuổi
có thể coi là không còn trẻ trung gì nữa. Vài nếp nhăn cũng ngự trị trên khuôn mặt
ba mất rồi. Dù vậy những lúc cười sự lương thiện, hiền hòa vẫn luôn toát ra trên
khuôn mặt ấy. Làn da ba đã đen đi vì phải dãi nắng dầm sương nuôi tôi ăn học. Có
lúc lén nhìn mà thấy lòng buồn lắm, chỉ mong sao bản thân phải cố gắng học thật
giỏi để bù đắp những nỗi nhọc nhằn kia mà thôi. Ba thương tôi, lo lắng cho tôi
từng chút một. Bởi khi sờ vào bàn tay đã chai sần, nhăn nheo cùng thời gian là tôi
lại cảm thấy được điều đó. Có lẽ trong mắt mọi người, bàn tay kia thật xấu xí, thật
đáng sợ.

Nhưng đối với tôi thì nó luôn đẹp nhất, luôn là thứ thiêng liêng nhất. Vì nếu không
có bàn tay kia chở che thì liệu tôi có được như bây giờ, được đi học, được ăn no và
được mặc ấm. Thích lắm, cái khoảnh khắc được nắm chặt lấy tay Ba, được sờ vào
những ngón tay chai sạn ấy bởi nó luôn chứng minh rằng ba sẽ mãi ở bên tôi, sẽ
quan tâm đến tôi. Nó cho tôi cảm giác thật an toàn, thật hạnh phúc.

Con người ba rất tháo vát, đôi chân ba đã đi đây đi đó nhiều nơi, trải qua biết bao
thăng trầm của cuộc sống. Tôi không biết ba đã từng bước đến những đâu, đi
những nơi nào. Nhưng tôi chỉ biết rằng, mỗi ngày khi trời còn đẫm sương sớm se
lạnh là lúc ba đi làm đến trời tối hẳn cũng ướt sương đêm thì ba mới về. Đôi chân
ba như đi không biết mỏi, đôi chân bacứng cỏi hơn bao người khác và đôi chân ba
làm lụng để kiếm miếng cơm cho cả gia đình. Có lúc, tôi nhìn cái dáng người gầy
guộc thân quen mà muốn bật khóc. Ba gầy đi nhiều quá, cực khổ nhiều quá.

Khắp thế gian nào ai nặng gánh hơn ba, vĩ đại hơn ba. Ba tôi không có một việc
làm ổn định, lúc thì làm nông, lúc thì phụ hồ và lúc thì xây nhà nữa ... Bạn bè nó
nghĩ gì tôi cũng mặc kệ, bận tâm làm gì, xấu hổ làm gì, khi có một người ba tuyệt
vời như thế này chứ. Ba làm tất cả là vì tôi, tôi biết. Những gì ba làm điều muốn tốt
cho tôi, tôi hiểu.Và những lời mắng trách cũng vì muốn dạy dỗ tôi, tôi luôn rõ. Cái
ba làm lúc nào, ở đâu, vẫn chỉ có hai chữ “ Thương Con”
Ba quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Trước khi đi học ba bơm lốp xe cho
tôi. Trời hay mưa giông, ba nhắc tôi đem theo áo mưa. Đi đường ba nhắc tôi cẩn
thận. Đêm khuya còn học bài, ba thức cùng với tôi và còn pha những ly sữa ấm
nóng cho tôi nữa.

Ôi! Cái hình ảnh đó làm sao tôi quên được, nó sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí tôi,
mãi mãi. Tôi yêu ba, yêu cách ba lo lắng cho tôi, yêu đôi mắt đã đục đi vì phải
nhuốm nhiều nước mắt và yêu cả những lời dạy dỗ từ ba. Nhớ lắm, cái ngày tôi bị
ốm không đứng dậy nổi, ba đã lo lắng đến nhường nào. Từng hơi thở như lửa nóng
phả từ từ một cách đều đặn. Trong cơn sốt mê man tôi vẫn cảm nhận rõ bàn tay ba
đã nắm lấy tay tôi như muốn tiếp thêm nguồn sức mạnh lớn. Mỗi lần như thế tôi
chỉ cầu nguyện sao cho mình mau khỏi bệnh để ba không còn lo lắng, cực khổ vì
tôi nữa.

Ba tôi vất vả lắm nhưng hay nhẫn nhịn, không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ
và gia đình. Lúc ba đau lưng, ba đâu chịu nói ra, vẫn tiếp tục đi làm như mọi ngày
khác. Lúc ba ốm nặng, Ba nào chịu nghỉ ngơi, vẫn gượng dậy để nấu miếng cháo
cho tôi ăn. Và lúc cơn đau đầu ập đến, lấn chiếm mọi ngóc ngách thì ba vẫn cố tỏ
ra bình thường như chẳng có gì cả. ba tôi cao cả, vĩ đại vậy đấy. Ba như một ngôi
nhà vững chắc cho tôi sinh sống, bảo vệ tôi khỏi cái khắc nghiệt, mưa gió của cuộc
đời. Giúp tôi dù đi xa đến đâu cũng biết vẫn còn một nơi để trở về. Giúp tôi mỗi
khi gặp khó khăn, hoạn nạn, vẫn còn một chỗ để sẻ chia, tâm sự. Ba rất quan trọng
với tôi, tựa như một phần cuộc sống của tôi vậy, thiếu ba coi như tôi đã mất đi một
nửa sự sống trong con người rồi. Ba là nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi gian
khổ của cuộc sống. Giúp tôi có thêm niềm tin để bước qua các rào cản, chông gai.
Và chỉ cần người ở cuối con đường là ba, luôn cổ vũ, động viên tôi, thì cũng là cái
sức mạnh lớn để tôi thêm tự tin đi đến hoài bão, ước mơ của riêng mình.

Còn điều gì hạnh phúc hơn khi mỗi chiều được chạy về ôm ba vào lòng, kể cho ba
nghe những chuyện ở lớp và khoe những điểm mười, điểm chín với Ba. Ba thì vẫn
vậy luôn mỉm cười lắng nghe tôi, đôi lúc còn dịu dàng xoa đầu tôi rồi nói;con gái
ba giỏi quá
Và cả những ngày hè chói chang nữa, hai ba con thường cùng nhau đi thả diều
ngoài đồng ruộng. Tiếng cười giòn tan của tôi và tiếng nói điềm đạm của ba.Như
vậy đã đủ để tôi cảm thấy thật sự vui, thật sự hạnh phúc rồi.

Cám ơn Thượng Đế, vì người đã ban cho tôi một người Ba. Bên cạnh tôi những lúc
cô đơn và mang đến nhiều niềm vui bất tận. Để tôi mỗi ngày luôn được nói tiếng
ba, đơn giản, ấm áp. Để tôi có một bờ vai nương tựa những lúc chơi vơi, gục ngã.
Và để tôi có thể xà vào lòng ba nũng nịu, tìm chút hơi ấm khi mùa đông gần tràn.
Lời cuối, con chỉ muốn nói với ba rằng; Con yêu ba nhiều lắm. Xin lỗi ba và cảm
ơn ba rất nhiều. Xin lỗi ba bởi có lúc con đã ngốc nghếch không nghe lời ba, làm
ba buồn.Và cám ơn ba vì tất cả những công lao to lớn như trời biển mà ba đã dành
tặng con.

You might also like