Xuyên qua sương mù gợn sóng Mặt trăng nhô ra, Trăng buồn bã dội ánh sáng Lên cánh đồng u buồn.
Trên đường mùa đông buồn tẻ
Xe tam mã vun vút lao đi, Lục lạc đơn điệu Mệt mỏi rung lên.
Có gì vang lên thân thiết
Trong các khúc hát ngân nga của xà ích: Khi thì niềm vui rộn rã Khi thì nỗi buồn tâm tình…
Không một ánh lửa, mái lều.
Rừng sâu và tuyết… Ngược chiều tôi Chỉ có cột sọc chỉ đường Chạy tới…
Chán ngán, buồn quá… Ngày mai, Nhina
Ngày mai, quay về với em yêu Tôi sẽ lặng người bên lò sưởi, Ngắm em không chán mắt
Kim đồng hồ tích tắc
Quay hết vòng đều đều của nó, Và xua đám người tẻ ngắt, Nửa đêm, không rẽ chia ta.
Buồn quá, Nhina: đường tôi đi tẻ ngắt,
Bác xà ích lặng lẽ thiu thiu, Tiếng lục lạc đơn điệu, Mặt trăng mờ sương. 2. cánh hoa đồng nở muộn Cánh hoa đồng nở muộn màng Đẹp hơn nhiều đoá huy hoàng đầu xuân Nhìn hoa hồn động bâng khuâng Héo hon xưa dậy thức lòng cố tri Quý thay những phút biệt ly Đượm đà hơn cả những khi hẹn hò 3. Cây Antra Trong sa mạc khô cằn xơ xác Trên một vùng đất bỏng cháy nung Như một tên lính canh hung ác Antra trơ trọi giữa mênh mông
Trời đất giữa đồng hoang khô khát
Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn Ban cho nó cành lá xanh chết chóc Và truyền cho nhựa độc khắp mình
Nhựa độc thấm ứa tràn qua vỏ
Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng Và chiều xuống nhón hòn đông đặc Bám trên thân từng lớp nhựa trong
Chim chóc chẳng dám nghiêng cánh tới
Hùm beo thôi bén mảng đến gần - Chỉ có từng cơn ghé vội Và bay đi mang chất độc theo cùng
Và nếu đám mây đen trôi dạt
Vấy nước mưa biến thành chất độc Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun
Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
Bắt một người tới gốc antra: Thì người nọ tuân theo tức khắc Sáng hôm sau mang nhựa độc trở về
Mang về chất nhựa trong chết chóc
Lẫn cành cây lá phủ héo quăn Trên vầng trán xanh xao tái nhợt Mồ hôi tuôn như lạch nước giá băng
Về tới nơi sức tàn ngã phục
Xuống thảm gai dưới mái vương đình Kẻ nô lệ nghèo hèn chết gục Ngay dưới chân chúa tể uy quyền
Còn tên chúa lấy ra chất độc
Tẩm mũi tên trăm phát trúng trăm Đem chết chóc tha hồ gieo rắc Qua biên thùy sang khắp lân bang 4. con chim nhỏ Nơi đất khách quê người tôi tôn kính Tục ngàn xưa thân thiết của cha ông: Trong ngày hội tưng bừng đầu xuân thắm Trả tự do cho chim nhỏ giam lồng
Tôi cảm thấy lòng mình đầy an ủi
Còn việc chi mà phải trách ông xanh: Khi có thể đem tự do kia tới Trao tặng cho dù chỉ một kiếp sinh! 5. chim họa mi Ơi con chim hoạ mi Con chim rừng bé nhỏ Chim có ba bài ca Ba bài ca muôn thuở Còn thanh niên ta có Ba điều to lớn lao Bị bắt lấy vợ sớm Chính là điều lo đầu Điều thứ hai theo sau Ngựa ô đã mệt mỏi Điều thứ ba dồn tới Là những kẻ bất lương Bắt ta xa người thương Hãy đào cho ta huyệt Giữa đồng ruộng mênh mông Ở đằng trước nhớ trồng Những khóm hoa màu đỏ Còn đăng chân xin nhớ Dẫn về nước suối trong Để bạn gái qua đồng Lấy hoa kết vòng nhỏ Để cụ già qua đó Có nước uống mát trong 6. gửi biển Chào biển cả tự do, tôi xin vĩnh biệt! Lần cuối cùng biển đứng trước tôi Biển cuộn lên con sóng màu xanh biếc Vẻ đẹp tự hào lấp lánh ánh bừng tươi.
Như người bạn thầm thì lời buồn bã,
Gọi lên trong giờ phút chia tay, Tiếng gọi buồn, tiếng rì rầm biển cả Tôi đã nghe một lần cuối này đây.
Linh hồn tôi khát khao, mong muốn
Như thường xuyên, tôi dạo bước trên bờ Tôi lang thang trong sương mù, tĩnh lặng Bao ham mê tha thiết cứ dày vò!
Tôi đã yêu lời gọi về của biển,
Những tiếng kêu tắc nghẹn, tiếng vực sâu, Tĩnh mịch trong những giờ chiều đến, Và từng cơn bướng bỉnh nối theo nhau!
Cánh buồm hiền lành của người đánh cá,
Chịu bao nhiêu cơn đỏng đảnh biển khơi, Nó dũng cảm lướt qua bao sóng cả Nhưng biển không nhường nhịn, cứ chồm lên… Chiếc thuyền kia, trong sóng dữ, đã chìm.
Không giữ tôi suốt đời ở lại
Bờ đứng yên, tẻ ngắt, u buồn, Chúc mừng biển bằng lời hồ hởi Vần thơ tôi theo con sóng đi luôn. Biển gọi, biển chờ... tôi trong xiềng xích Tâm hồn tôi bị giằng xé tan tành Niềm say mê mạnh vô cùng quyến rũ, Tôi vẫn còn đây, bên cạnh biển xanh.
Đi đâu bây giờ, có gì ân hận?
Theo con đường tôi hướng tới vô tư Như một vật trong cô liêu của biển Linh hồn tôi kinh ngạc vô bờ.
Ngôi mộ của vinh quang... Lẻ loi tảng đá,
Đắm mình trong một giấc mộng lạnh lùng Những hồi ức oai phong, hùng vĩ Ở đấy Napoleon, trút hơi thở cuối cùng.
Ông yên nghỉ giữa bao nhiêu khổ nhục.
Giữa tiếng rít gầm gió táp, mưa sa Một thiên tài từ chúng ta bay vụt Một vị chủ nhân trong tâm trí chúng ta.
Than khóc tự do, người khóc than biến mất
Ông đã bỏ quên vòng nguyệt quế của đời. Tiếng ì ầm, khích động thời tiết xấu Ông là người ca sĩ hát biển khơi.
Hình ảnh biển khơi phác hoạ nên ông ấy,
Ông đã tạo ra sức sống của biển xanh Cũng như biển thẳm sâu và ảm đạm, Như biển xanh, không khuất phục, yếu mềm.
Tôi biết đi đâu, thế giới này vắng vẻ...
Biển thân yêu, giá biển rước tôi cùng? Số phận nhân dân nơi đâu cũng thế Đâu có chút lợi quyền, ở đó có người trông Hoặc giáo huấn hoặc là bạo chúa.
Vĩnh biệt biển, tôi sẽ không quên, ơi biển cả!
Vẻ diễm kiều quý phái của biển khơi Mãi mãi về sau, tôi sẽ còn nghe rõ Tiếng êm êm của sóng biển ru hời. Trên sa mạc hoang vu, trong rừng vắng lặng Tôi mang tất cả dáng biển xanh, Những mỏm đá, vịnh đẹp xinh của biển, Chớp sáng, bóng đen, và tiếng sóng rì rầm… 7. tuyết nhấp nhô sóng Tuyết nhấp nhô như sóng Ngời sáng trên đồng quang Trăng lưỡi liềm lai láng Tam mã phóng trên đường
Hát nghe những khúc hát
Giải nỗi buồn trong đêm Ôi, xiết bao thân thiết Những lời ca ngang tàng!
Hát đi, bác xà ích!
Ta sẽ chăm chú nghe Trăng liềm soi tịch mịch Buồn tênh gió thoang xa