Professional Documents
Culture Documents
Thiên nhiên là tôn giáo của tôi, là triết học của tôi
Nơi tôi tìm thấy bản thân mình vẹn toàn và thấu suốt
Pháp Hoan
1992
Nhật ký
Ngọn đồi ký ức
Gương
Đêm
Tiếng cú kêu trong gương
Tôi trở mình mơ màng trong giấc ngủ
Bóng một con chim bay ngang qua cửa sổ
Mang tuổi thơ và những giấc mộng đi xa
Ôm cả ký ức vào lòng gương bao la
Khi tôi treo nó trong căn nhà mới.
Mẹ tôi kể
Mẹ kể trong vườn nhà tôi có một trái bom chưa nổ, vùi sâu dưới lớp đất đá đã mấy chục
năm qua, không ai biết ví trí chính xác của nó. Với mẹ, trái bom theo thời gian đã tr ở
thành một phần của khu vườn, một phần ký ức của mẹ.
Mẹ tôi kể
khi cỏ cây thôi xao động trong vườn
khi con chim ngủ yên trong tổ ấm.
Mẹ kể về những trái bom
dội lên những mái nhà
như táo mùa thu chín rụng.
Mẹ kể về những người lính
nằm chết trên cánh đồng
mạ non mọc ra từ cổ họng.
Mẹ kể về những dòng sông
về đất nước thời tuổi thơ của mẹ
nơi những ký ức vẫn âm thầm ngủ
như trái bom ngủ quên trong vườn.
Mỗi đêm nằm trên giường
tôi luôn nghe thấy tiếng đập của nó
sâu trong lòng đất đá
bốn mươi bảy năm qua
trong khu vườn những giấc mơ của mẹ.
Xích đu
Nơi đây
anh lính nằm
không còn chiến tranh
không còn thù hận
chỉ còn
tiếng khèn núi cao
giữa rừng cây tịch mịch
và ánh mặt trời
sáng lên trong đôi mắt
cố quốc
cố quốc
lạc dần cùng tiếng chim kêu.
Mi xanh
mùa hè
Thánh đường
Cỏ hát
bên kia bức tường
chuông treo lơ lửng trên gờ tháp
đổ xuống từng hồi.
Hiệp sĩ đã bỏ lại
máu và danh dự
sau cuộc thập tự chinh
đám cưới từng diễn ra trong nhà thờ
nắm tiền vàng tung lên giữa không gian
trước khi những vì sao trên trời tỏa sáng
và bão táp cuối chân trời nổi lên.
Xuân sớm
Giáng Sinh
I
đêm mùa đông khi còn là đứa trẻ
tắm trong hồ ven rừng rồi nằm ngủ dưới gốc cây
còn hai đêm nữa thôi là sẽ đến Giáng Sinh
trong mơ tôi thấy sao rơi trên mái tranh của người đàn bà mộ đạo
II
nhắm mắt lại sẽ thấy được trời xanh
nơi những đám mây giao nhau trên rừng vắng
một con thỏ vừa băng qua tuyết trắng
Chúa hài đồng nghiêng mình xuống từ ngai vàng
sấm động ầm vang và cả thế gian nổi gió
III
mặt trời cao dần trong ngày lễ thánh
và tuyết tan nhanh trên tháp chuông giáo đường
ánh sáng đi qua khung cửa sổ hoa hồng
những thiên thần hé cánh trên hàng hoa huệ trắng
Chiều Thu
Ánh sáng mùa thu tràn qua cửa sổ phòng khách một ngôi tu viện kín
Những vật trang trí bằng bạc sáng lên trong không khí tĩnh lặng vĩnh hằng
Khuôn mặt đau đớn của Chúa Giêsu trở nên thanh thản lạ thường
Vệt máu trên cánh tay Ngài vừa tan đi không để lại dấu vết.
Tất cả khuôn mặt của những vị khách khả kính bên trong
Phút chốc chìm vào những suy tư thẳm sâu về cuộc sống:
Niềm tin có phải là cách chúng ta đã đến với cuộc đời
Tình yêu có phải là ngôi đền cuối cùng nơi linh hồn ta trú ngụ.
Dòng ánh sáng cuối buổi hoàng hôn tràn mạnh thêm vào
Xô đẩy những linh hồn thoát khỏi thân xác rã rời mỏi mệt
Rồi hóa thành những thánh thiên thần vỗ cánh bay lên.
Cỏ cây, muôn thú cần ngủ đông, người viết cũng vậy
Ngủ đông
Tôi biết cách đắm mình trong dòng suối đẫm sóng và nắng mùa xuân
Tôi biết cách hòa nhập thân hình vào đại thể thiên nhiên kỳ vỹ
Tôi biết cách giấu kín khuôn mặt già nua trong một nắm lá mục
và hát lên một bài ca.
Tôi biết cách sống trong lòng một cổ thụ nghìn năm
và chết đi trong mỗi thời khắc tràn đầy của thực tại.
Độc cư
(hay tu sĩ và con mèo)
Khi bông tuyết đầu tiên rơi vào thế giới
tôi ngắm nhìn và mơ tưởng
rằng tôi sẽ sống trên một hòn đảo
bên cạnh dòng suối và cây anh đào.
Khi những bông hoa mở ra giữa sớm mùa xuân
dấu tôi và căn nhà tranh ra khỏi thế giới
tránh xa những cơn gió lạnh
và sự tìm kiếm của người đời.
Tôi sẽ pha trà, ngồi thiền, đọc sách
sẽ dạo chơi dưới tán anh đào, ngắm nhìn núi tuyết.
“Ta sẽ quét nhà còn mi chơi đùa cùng bóng hoa trên nền đất
ta sẽ hái măng còn mi đuổi theo những con gió lạc giữa rừng’’.
Rồi những đám mây xóa dần đi tầm nhìn
và căn nhà chìm sâu trong tuyết trắng
khi tôi đi vào giấc ngủ đêm nay
hòn đảo lại chập chờn hiện ra trong giấc mộng.
Nguyên tiêu
Dưới trăng
Chạy đi một con cáo
Đuổi lướt nhẹ trên hoa
Rung rinh
Cánh linh hồn tôi
Bốn nghìn năm còn động
Hạ chí
Canh ba gà gáy
hồn người đê mê
bóng hình nghìn năm trước tìm về
cùng người ăn nằm trong cõi mộng.
Haiku
Sấm xuân
Ép cành táo dại
Bung hoa
Tiếng hải âu
Những con sóng sâu
Trầm tư mặc tưởng
Rừng sớm
Đi Bộ Mùa Hè
Men theo lối nhỏ cắt sâu vào rừng thông đỏ,
ta ngược lên ngọn đồi xanh rờn những cỏ
băng qua bờ rào cùng những chú ngựa tơ
thỉnh thoảng ta gặp một gốc táo già cho nhiều quả
trưa ta nghỉ chân dưới gốc cây đoan và dùng bữa
có táo, bánh mì, nước suối và sách…
nó chìm
bốn cái chân
nó chìm
hai con mắt
nó chìm
chiếc mõm nhỏ
nó chìm
cặp sừng đen
Prelude
Tuyệt vọng
tôi bám vào mảnh ván cứu sinh
chăm chú dõi nhìn
Chữ
Bài ca
Chuyển động
Mưa (rơi)
Gió (thổi)
Mây (trôi)
Yêu
Hè
con
_____________
người
Nhìn vào mắt hắn tôi biết bên ngoài trời mờ tối
gió giật mạnh từng đợt trên những hàng thông
và nỗi cô đơn đã phủ kín mọi nẻo đường trần thế.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Tôi sẽ không làm thêm bài thơ nhàm chán nào nữa.
Mất ngủ
Hồi ức nước Mỹ
(từ một khu phố da đen)
Tiếng lách cách của thìa chạm thành ly, tiếng lật sách báo,
hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi, thoảng mùi nước hoa
một quý bà vừa bước qua, tiếng máy đánh chữ
gõ đều, một chữ nằm không đúng chỗ, phải loại nó đi,
như cafe đắng, cần loại bớt cảm xúc,
như mưa rơi ngoài phố - như vũng nước bên đường,
như nước từng dòng chảy xuống mặt kính.