You are on page 1of 3

DANH MỤC CHỌN LỰA THƠ

Bài 1: The daffodils


(William Wordsworth)
I wandered lonely as a cloud The waves beside them danced; but they
That floats on high o'er vales and hills, Out-did the sparkling waves in glee:
When all at once I saw a crow A poet could not but be gay,
A host, of golden daffodils; In such a jocund company:
Beside the lake, beneath the trees, I gazed--and gazed--but little thought
Fluttering and dancing in the breeze. What wealth the show to me had brought:

Continuous as the stars that shine For oft, when on my couch I lie
And twinkle on the milky way, In vacant or in pensive mood,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay: They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
Ten thousand saw I at a glance, And then my heart with pleasure fills,
Tossing their heads in sprightly dance. And dances with the daffodils.

Bài 2: You say that (William Shakespeare)


You say that you love rain,
But you open your umbrella when it rains.
You say that you love the sun,
But you find a shadow spot when the sun shines.
You say that you love the wind,
But you close your windows when wind blows.
This is why I am afraid,
You say that you love me too.
Bài 3: Anh muốn mình sống mãi những màu xanh (Nguyễn Thiên Ngân)

Nếu có thể đóng chai được gió biển


Anh sẽ mang nó đến nhà em
Đổ từ từ qua khu vườn đêm
Bản lề cửa sổ sẽ biến màu rỉ sắt
Như những con thuyền nằm uể oải trên bờ cát phẳng
Trong mùa hè động biển
Áo quần sẽ khô cong trên những dây phơi
Trong túi áo có vương vài hạt cát
Còn hồn em thì thênh thang bát ngát…
Nhưng thời gian, thời gian!
Làm sao quay lại được năm chúng mình mười mấy tuổi
Để nhảy ùm bơi ngược dòng sông
Để con nước dẫn mình đi đến khởi nguồn
Nơi biển sông hội ngộ thêm một lần
Và tháng ngày của chúng mình là một mối mơ tràn nắng
Mặc cho hơi muối mặn bám mờ lên từng phiến cửa trong
Mình nên sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh
Anh nhớ rõ cái mùa hè năm đó
Những cơn giông làm vỉa hè bốc hơi như thể chảo đun
Mình nói chia tay hoài mà không thể dứt
Ở bãi gara gần nhà.
Và nếu mùa hè là một bài ca
Mà đến già anh và em còn hát
Thì mùa đông ẩn chứa nhiều đắng chát
Mà tuổi trẻ hai ta chưa nếm bao giờ.
Nhưng thời gian như nước đại dương kia
Em chỉ có thể vốc trong lòng tay một ít
Nên hãy bơi trước khi ta gục chết
Xương cốt hoá thành những nhánh san hô đen
Nhưng em ơi
Mình phải sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh!
Bài 4: Bài thơ: Hơi ấm ổ rơm (Nguyễn Duy)
Tôi gõ cửa ngôi nhà tranh nhỏ bé ven đồng chiêm
Bà mẹ đón tôi trong gió đêm
- Nhà mẹ hẹp nhưng còn mê chỗ ngủ
Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ
Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm

Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm


Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng
Trong hơi ấm hơn nhiều chăn đệm
Của những cọng rơm xơ xác gầy gò

Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no


Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người

Bài 5: Bài thơ: Chiều (Xuân Diệu)


Hôm nay, trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
- Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn...

You might also like