You are on page 1of 4

Em ở đây

"Mặc dù vẫn nhớ như in lời cam kết bữa đầu xin việc, nó vẫn không khỏi
shock: "Nhưng mà... tại sao???", "Chả tại sao cả - Nguyên nhún vai - anh
không cần em ở đây nữa. Đầy là lương của em tháng này."

Pikayajta

Bàng hoàng, nó nhìn Nguyên, thản nhiên cắm cúi tiếp tục làm việc. Tại sao lại là lúc này,
khi nó vừa mới phát hiện ra là nó thích anh? Tại sao tất cả những người nó yêu thương
đều lần lượt rời bỏ nó mà đi? Có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng rồi nó giữ lời, ngậm
tăm ra về. Lần này, nó không khóc, dù lòng nó nghẹn đắng và cả thế giới của nó như sụp
đổ.

***

Nó cầm ô, đứng trước quán. Nó vẫn đến, dù đây không còn là "trụ sở" của nó nữa, đến
như một thói quen. Nó đã định không bao giờ trở lại, nhưng vẫn không ngăn nổi bước
chân. Mưa xối xả. Dòng người vội vã cứ phóng vèo vèo qua, vội vã đi, vội vã về nhà. Nó
đúng đó, lặng lẽ. Tấm biển "Đóng cửa" rất to đập vào mắt nó, thay cho mọi lời giải thích.
Ba tháng, nó và anh đã kịp có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều khách quen. Thậm chí, nó đã có
một vài người bạn. Một điểm đến yên bình, sâu lắng giữa thành phố ồn ào và hối hả. Nó
và họ đều biết ơn anh về điều đó, và đều hụt hẫng. Nó đưa tay rờ quanh tấm biển ướt
nhẹp. Vẫn cứ mưa. Lạnh. Nó nhớ khủng khiếp. Nó chỉ muốn gỡ tấm biển kia ra, đẩy cửa
bước vào. Mưa tạt vào má nó, mềm nhưng đau. Nó nhắm mắt, tưởng tượng bên kia là
không gian ấm cúng của quán, tiếng ghi-ta của Nguyên, vài gương mặt thân quen. Người
thì ngồi nhẹ nhàng suy tưởng, người thì đeo headphone, chăm chú ghi chép, thi thoảng lại
đưa cốc trà sữa lên môi. Người thì mỉm cười trò chuyện với nó. Ướt. Không, không phải
thích. Nó yêu anh.

Khác với Huy, những cảm xúc bồng bột và thoáng qua, ở bên anh nó được yên bình và
tin tưởng. Anh không phải là vật thế thân của Huy. Nó khờ thật, tại sao lại lo hão như thế
chứ? Anh đâu có giống Huy chút nào đâu? Giờ đây, trong lòng nó chẳng còn chút dấu vết
nào của Huy nữa. Gặp Huy, nó có thể mỉm cười. Chỉ có anh, tràn ngập hình bóng của
anh, anh có biết không?

Đắng. Nó tự hỏi nếu lúc đó nó nói thích anh, liệu anh có còn làm như thế? Hay là nó còn
rơi vào hoàn cảnh thê thảm hơn cả bây giờ?

Giá như những điều nó mong ước là sự thật, giá như anh vẫn ở bên kia. Vô thức, nó đưa
tay đẩy cửa. Không khoá.
Anh ngẩng lên nhìn nó. Lòng nó như tan ra, tan ra. Rất nhiều mảnh băng len lỏi trong nó
buôn buốt. Cảm giác sung sướng đến tê dại, nhưng xen lẫn cả ấm ức. Một lần nữa, còn
được thấy anh ở đây. Khuôn mặt anh, đôi mắt nâu, lông mày rậm, mái tóc hung. Anh khẽ
gật đầu để nó ngồi xuống. Bao nhiêu câu hỏi tại sao mấp mé chỉ chực trào ra nhưng
không thốt lên lời. Nó ngồi đó, nhìn anh với ánh mắt thay cho bao dấu hỏi.

-Anh sắp đi du học. Có thể em sẽ ngạc nhiên nhưng đúng là thế. Sang Pháp. chố này sẽ
có người khác thuê.

...

-Anh mới ở đây được một năm, nhưng nơi này thân thuộc còn hơn chính nhà anh vậy.
Hồi đó cãi nhau với bố mẹ, quyết định bỏ thi đại học, tự mở một quán riêng, sống tự lập.
Nhưng giờ thì...

-Cãi nhau với bố mẹ ạ?

-Ừ- Anh cười chua chát. Bố mẹ anh muốn anh đính hôn với một cô gái, con của bạn thân
kiêm đối tác làm ăn.

-Anh không thích?

-Có.

-Nhưng?

-Cô ấy không thích anh- Nguyên nghiêng đầu, nói nhẹ nhàng- Anh học ghi-ta chỉ vì cô
ấy, nhưng chưa một lần được chơi cho cô ấy nghe...

Anh với lấy cây ghi-ta, và không giữ lời, anh lại đàn. Cả hai đắm chìm trong âm nhạc và
những nghĩ suy. Những âm thanh dội vào lòng nó, buồn bã, nhức nhối, thản nhiên,... bao
nhiêu cung bậc...

-Thôi, để anh đưa em về!

***

Bốn năm sau...

Ở sân bay là chàng thanh niên cao, nước da trắng, chiếc kính đen che đi đôi mắt nâu,
nhưng vẫn lộ ra đôi lông mày đen rậm nam tính. Bốn năm, anh mới trở về mảnh đất nơi
anh sinh ra, với những kỉ niệm về tình yêu không nói. Người duy nhất được nghe anh
chơi bản nhạc tự mình sáng tác. Có lẽ bây giờ cô nhóc cũng đã lớn, đã tìm được một tình
yêu đích thực, và sống hạnh phúc. Cô ấy xứng đáng được như vậy. Trong veo và vui vẻ
như những tia nắng ban mai, xua tan những gì u ám nhất trong lòng anh. Thậm chí, cô ấy
còn không biết...- anh tự nhủ. Sống ở một nơi xa lạ, nói một thứ tiếng xa lạ, ăn những
món ăn xa lạ khiến anh quên đi những kí ức buồn. Nhưng ngay khi vừa hít thở bầu không
khí Việt Nam, thì con người ngày xưa trong anh trở lại. Anh vẫy taxi, không phải về nhà.

Tắc đường, anh ngó ra ngoài cửa, những gương mặt da vàng, dáng dấp bé nhỏ rất đỗi
thân quen. Anh chẳng biết vì sao mình lại đi tới đó. Có lẽ, đến chỉ để đứng ngoài, và chỉ
để thất vọng. Nơi đấy có còn gì nữa đâu. Có thể, sẽ là một cửa hàng bán đồ gia dụng
chẳng hạn, một vài người sẽ ngơ ngác nhìn hỏi anh mua gì. Có thể người ta đã đập bỏ căn
nhà cũ và xây một căn hộ cao để cho thuê. Không, chắc là anh chỉ dám đứng từ xa, nhìn
một cái rồi đi.

Nhưng anh phải ngạc nhiên. Khi chiếc taxi dần dần đến, anh thấy từ xa tấm biển "Dịu",
vẫn kiêu hãnh như chưa bao giờ bị dỡ xuống. Anh không tin vào mắt mình, tim đập loạn
lên khi đến mỗi lúc một gần. Y như vừa mới ngồi trên một cỗ máy thời gian. "Dịu" vẫn
thế, không hề thay đổi. Vẫn cách bài trí ấy, vẫn tông màu ấy. Mặc kệ sự náo nhiệt bề
ngoài. Mặc dù anh suýt nữa không thể nhận ra khu phố quen thuộc, mặc dù bốn năm
không phải là một thời gian ngắn. Nhưng "Dịu" vẫn hiên ngang bất chấp mọi sự đổi thay,
vẫn bình thản hệt như phong thái riêng của nó bốn năm về trước.

***

Bốn năm, hàng trăm lần Như đã dõi theo ngôi trường anh học bằng Google Earth, tưởng
tượng những bước chân anh đủng đỉnh bước trên con đường đó. Bốn năm, Như ủ kĩ trong
lòng tình cảm với người con trai nó quen trong ba tháng. Mà giờ không thể gọi Như là nó
nữa, cô giờ đã là sinh viên năm thứ hai, và là chủ một tiệm bánh ngọt xinh xinh.

Làm chủ tiệm phức tạp hơn Như tưởng, nhất là khi còn đang đi học. Cũng may, cô còn có
những người bạn giúp đỡ. Hà cũng là đồng chủ quán, và trong những ngày đông khách,
Ngọc sẽ đến làm chân "lăng xăng viên". Ngọc rất dễ thương và dễ gần. Cô nhóc đã thích
Huy từ lâu lắm, trước cả khi Huy quen Như. Vì Huy, Ngọc đã kịch liệt phản đối vụ đính
hôn vớ vỉn của gia đình với một người mà với cô gần như mù tịt. Cũng như Như, Ngọc là
một cô nhóc độc lập và tự tin, nên tất nhiên không bao giờ chấp nhận chuyện sắp đặt vô lí
như vậy.

Thỉnh thoảng, Huy cũng tới, cả 4 treo biển "đóng cửa" rồi ăn uống trò chuỵên vui vẻ. Bốn
năm khiến họ trở thành bạn thân. Những kỉ niệm đã qua được gợi lại dễ dàng. Huy à, cậu
không có lỗi, chỉ là chúng ta không có duyên. Vào những lúc Như bận rộn, thì Ngọc luôn
ở bên, trêu chọc, trò chuyện, và dần dần Huy nhận ra mình mến Ngọc. Nhưng Huy vẫn
lấn cấn, không nỡ nói lời chia tay khi mọi chuyện còn tốt đẹp. Vậy là cô đã đúng- Như
nhủ thầm- dù cách làm có hơi cực đoan. Nói chia tay là cách tốt nhất để kết thúc tất cả,
khi mà cả hai đã không còn thuộc về nhau nữa. Bống một cảm giác dịu dàng an ủi Như,
cô và anh vẫn chưa chia tay nhau. Cả hai chỉ khẽ khàng: "Tạm biệt".

Bốn năm, biết bao lần cầm di động lên, muốn gọi cho anh. Nhưng rồi Như dừng lại,
chuyển qua cái số hồi anh còn dùng ở Việt Nam, dù chỉ để nghe những tiếng lạnh lùng
vang lên: "Thuê bao quí khách vừa gọi...". Nếu có chút gì nhớ đến cô, hẳn là anh đã nhắn
tin, hay gọi cho cô trước. Cô biết người anh yêu không phải là cô. Bốn năm, không một
cụôc gọi, không một sms, vẫn yêu, vẫn chờ...

You might also like