You are on page 1of 3

Anh em họ Điền

Ngày xưa, có dòng họ Điền, anh em sống với nhau từ đời nọ tới đời kia rất
hòa thuận. Về sau họ này chỉ còn có 3 anh em. Ba ng ười v ẫn chung s ống v ới
nhau vui vẻ tử tế, cho đến khi người thứ hai lấy vợ. Ng ười v ợ tính tình ích k ỉ,
lại hay sinh sự, lắm lời, nên không khí trong gia đình không còn đ ược nh ư
xưa. Rồi một hôm người vợ nhất quyết đòi chia gia tài c ủa ba anh em, và
bắt ép chồng đi ở riêng. Người chồng ban đầu nghĩ tình anh em b ấy lâu nay
sum họp mà không nỡ chia lìa, nhưng vì người vợ ngày đêm c ằn nh ằn khó
chịu, kiếm chuyện gây gổ trong nhà, nên rồi cũng đành ph ải nghe theo v ợ,
nói với anh em đi ở riêng. Người anh cả khuyên can không được cũng đành
phải chia của cha mẹ để lại ra làm 3 phần đều nhau. Ch ỉ còn m ột cây c ổ th ụ
trước nhà, cành lá sum xuê xanh tốt, chưa bi ết làm cách nào đ ể chia cho
đều. Ba anh em cùng nghĩ ngợi, rồi sau cùng quy ết đ ịnh g ọi th ợ v ề h ạ cây
xuống, cưa xẻ thành ván để chia làm 3 phần.
Đến hôm định hạ cây xuống, buổi sáng 3 anh em ra v ườn thì th ấy cây c ổ th ụ
đã khô héo từ bao giờ. Người anh cả bèn ôm lấy cây mà khóc n ức n ở. Hai
người em thấy vậy mới bảo anh:

“Một thân cây khô héo, giá phỏng là bao mà anh phải thương tiếc như thế?

Người anh cả đáp lại rằng: “Có phải anh khóc vì tiếc cây đâu, song ngh ĩ vì
loài cây cỏ vô tri kia nghe thấy sắp phải chia lìa mà mà còn bi ết bu ồn phi ền
khô héo đi, huống gì chúng ta đây là ng ười cùng ru ột th ịt. Anh th ấy cây mà
suy đến cảnh anh em chúng ta, anh mới phải khóc.”
Nghe anh nói, hai người em hiểu ý đưa mắt nhìn nhau r ồi cùng òa khóc.
Người vợ xúi chồng đi ở riêng thấy vậy cũng rơm rớm nước mắt, đâm ra h ối
hận, cúi đầu xin lỗi 2 anh và thề không bao giò còn tính đ ến vi ệc chia lìa
nhau nữa.

Từ hôm đó, 3 anh em lại ở với nhau êm ấm, vui vẻ như trước. Cây cổ thụ nọ
đã khô héo cũng trở lại xanh tươi như trước.
Ba anh em
Một người có ba con trai, cả cơ nghiệp có một cái nhà. Ng ười con nào c ũng
muốn sau này, khi bố mất, nhà sẽ về mình. Ông b ố thì con nào c ũng quí,
thành ra rất phân vân, không biết tính sao cho các con v ừa lòng. Bán nhà
đi thì có tiền chia cho chúng, nhưng là của hương hỏa nên ông không mu ốn
bán. Sau ông nghĩ được một kế, bảo các con:

– Chúng mày hãy đi chu du thiên h ạ, th ử gan th ử s ức m ột phen. M ỗi đ ứa h ọc


lấy một nghề. Đứa nào giỏi nhất, bố cho cái nhà.

Ba người con lấy làm thích lắm. Người con c ả mu ốn tr ở thành th ợ đóng
móng ngựa, người thứ hai muốn làm thợ cạo, còn người em út mu ốn làm
thầy dạy võ. Ba anh em hẹn nhau ngay về, rồi chia tay ra đi.
Cả ba người đều gặp được thầy giỏi truyền cho biết hết bí quy ết nhà ngh ề.
Người đóng móng ngựa được làm việc cho nhà vua và ngh ĩ b ụng: “Phen này,
chắc nhà không thoát khỏi tay mình”. Người thợ cạo được sửa tóc cho
những nhà quyền quí nên chắc mẩm là được nhà. Anh h ọc võ b ị đ ấm nhi ều
miếng nhưng vẫn cắn răng chịu, nghĩ bụng: “Nếu sợ bị đ ấm thì bao gi ờ đ ược
nhà?”.

Đến hẹn, ba anh em trở về nhà. Nhưng chẳng ai biết làm thế nào để thi th ố
tài nghệ của mình, bèn ngồi bàn với nhau. Đương lúc ấy ch ợt có m ột chú th ỏ
băng qua cánh đồng. Anh thợ cạo reo lên: “May quá, th ật là v ừa đúng d ịp”.
Anh liền cầm đĩa xà phòng, đánh bọt, đ ợi th ỏ ta đ ến g ần, anh v ừa ch ạy theo
vừa quét xà phòng, cạo râu thỏ mà không h ề làm th ỏ x ầy da chút nào.
Người bố khen: “Khá lắm! Nếu hai thằng kia không làm đ ược trò gì hay h ơn
thế thì cho mày cái nhà”.
Một lát sau có một cỗ xe ngựa chạy qua như bay. Anh đóng móng ng ựa nói:
“Bố xem tài con nhé!”. Anh liền chạy đuổi theo cỗ xe, tháo bốn móng sắt của
một con ngựa và thay luôn bốn móng mới trong khi ng ựa v ẫn phi đ ều. Ng ười
bố lại khen: “Mày giỏi lắm! Mày chẳng kém gì em mày. Không bi ết cho đ ứa
nào cái nhà đây!”.

Lúc bấy giờ người con út mới nói:


– Thưa bố, bây giờ đến lượt con, bố cho con thử tài.

Vừa lúc ấy trời bắt đầu mưa. Anh ta rút ngay gươm múa kín trên đ ầu, ng ười
không dính một giọt nước nào. Trời mưa ngày càng to, anh ta múa càng
hăng, áo quần vẫn khô như đứng nơi kín đáo. Người bố ng ạc nhiên quá reo
lên:

– Con thật là tài nhất! Thôi con được cái nhà rồi.

Hai anh cũng phục người em út lắm và đồng ý với cha. Ba anh em rất mực
thương nhau nên ở cùng một nhà, mỗi người làm nghề của mình. H ọ tài khéo
nên kiếm được nhiều tiền. Họ sống sung sướng như vậy mãi cho đ ến lúc tu ổi
già, một người ốm chết, hai người kia buồn rầu cũng chết theo. C ả ba anh
em vừa khéo vừa giỏi, lại vừa quí mến lẫn nhau, đ ều đ ược chôn chung m ột
mộ.

You might also like