You are on page 1of 409

BỘ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG

HỌC VIỆN CÔNG NGHỆ BƯU CHÍNH VIỄN THÔNG

BÀI GIẢNG

QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU MẠNG


3G UMTS VÀ 4G LTE
IT
(Lưu hành nội bộ)
T
Biên soạn: TS. Đặng Thế Ngọc (Chủ biên)
ThS. Nguyễn Viết Minh
P

ThS. Nguyễn Viết Đảm


ThS. Phạm Thị Thúy Hiền

Hà nội, 12/2014
Mục lục

MỤC LỤC
MỤC LỤC ................................................................................................................................... i
DANH MỤC HÌNH VẼ ............................................................................................................ ix
DANH MỤC BẢNG BIỂU ..................................................................................................... xvi
LỜI NÓI ĐẦU ......................................................................................................................... xix
CHƯƠNG 1 ................................................................................................................................ 1
QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU WCDMA UMTS .......................................................................... 1
1.1 Mở đầu .............................................................................................................................. 1
1.1.1 Chất lượng, dung lượng và các vấn đề kinh tế trong thiết kế mạng. ......................... 1
1.1.2 Mục tiêu quy hoạch vô tuyến ..................................................................................... 2
1.1.3. Quy trình quy hoạch mạng WCDMA ....................................................................... 3
1.1.4. Những thách thức trong quy hoạch mạng WCDMA ................................................ 4
IT
1.2. Các phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA .................................................. 4
1.2.1. Phương pháp dựa trên tổn hao đường truyền ............................................................ 4
1.2.2. Phương pháp quy hoạch dựa trên mô phỏng ............................................................. 9
1.2.3. Lựa chọn site ........................................................................................................... 13
T
1.2.4. Mô hình truyền lan .................................................................................................. 16
1.2.5. Quỹ đường truyền ................................................................................................... 19
1.2.6. Công suất kênh chung đường xuống ....................................................................... 28
P

1.2.7. Tính công suất phát đường xuống ........................................................................... 33


1.2.8. Điều khiển công suất vòng hở đường lên ................................................................ 40
1.2.9. Chuyển giao mềm.................................................................................................... 46
1.2.10. Quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa .............................................................................. 52
1.3 Triển khai và lập cấu hình site ........................................................................................ 55
1.3.1 Lựa chọn site ............................................................................................................ 55
1.4 Tối ưu hóa cấu hình ô ..................................................................................................... 58
1.4.1 Tối ưu hóa các tham số và mục tiêu ......................................................................... 58
1.4.2 Thuật toán tìm kiếm nâng cao .................................................................................. 59
1.4.3 Quá trình tối ưu hóa ................................................................................................. 60
1.5 Tổng kết .......................................................................................................................... 62
CHƯƠNG 2 .............................................................................................................................. 64

i
Mục lục

QUY HOẠCH DUNG LƯỢNG, VÙNG PHỦ VÀ ĐỊNH CỠ CHO HSPA UMTS ............... 64
2.1 Mở đầu ............................................................................................................................ 64
2.2 So sánh quy hoạch Rel'99 UMTS và HSPA ................................................................... 65
2.3 Các thủ tục định cỡ HSPA .............................................................................................. 66
2.3.1 Định cỡ phạm vi bao phủ ............................................................................................. 66
2.3.2 Định cỡ- giới hạn dung lượng (giới hạn mã) ........................................................... 67
2.4. Lập mô hình định cỡ HSPA ........................................................................................... 68
2.4.1. Định cỡ dựa trên “công bằng tài nguyên”................................................................... 68
2.4.2 Định cỡ dựa trên”Fair Throughput” ......................................................................... 73
2.4.3 Đo đạc dựa trên “Enhanced Fair Throughput”......................................................... 75
2.4.4 Quá trình đo đạc đa dịch vụ tổng hợp ...................................................................... 79
2.4.5. Đo đạc tác động che tối ........................................................................................... 80
IT
2.5 Kịch bản liên quan đến HSPA RF và thủ tục ................................................................. 85
2.6. So sánh hiệu năng định cỡ giữa UMTS (Rel'99) và HSPA ........................................... 86
2.7. Tổng kết ......................................................................................................................... 91
CHƯƠNG 3 .............................................................................................................................. 93
CÁC KỸ THUẬT LẬP BIỂU VÀ TỐI ƯU HÓA TÀI NGUYÊN VÔ TUYẾN CHO HSDPA
T
VÀ LTE .................................................................................................................................... 93
3.1 Mở đầu ............................................................................................................................ 93
3.1.1 Mục tiêu và bối cảnh ................................................................................................ 93
P

3.1.2 Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các hệ thống vô tuyến tiên tiến........................... 93
3.2 Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các mạng UMTS phát triển ........................................ 95
3.2.1 Lớp con MAC .......................................................................................................... 95
3.2.2 Lớp con RLC ........................................................................................................... 96
3.2.3 Lớp con PDCP ......................................................................................................... 96
3.2.4 Lớp con RRC ........................................................................................................... 96
3.3 Tổng quan lập biểu gói trong HSPA ............................................................................... 97
3.4 Tổng quan lập biểu gói trong LTE .................................................................................. 99
3.4.1 Điều khiển đăng nhập vô tuyến ................................................................................ 99
3.4.2 Lập biểu gói đường lên .......................................................................................... 100
3.4.3 Lập biểu gói đường xuống ..................................................................................... 101
3.4.4 Lập biểu gói miền thời gian và tần số ................................................................... 102

ii
Mục lục

3.4.5 Lập biểu và lập biểu liên tục .................................................................................. 102


3.5. Các mô hình của kỹ thuật lập biểu HSPA và LTE ...................................................... 103
3.5.1 Giao thức lập biểu công bằng tài nguyên .............................................................. 103
3.5.2 Kỹ thuật lập biểu cân bằng thông lượng ............................................................... 104
3.5.3 Phương pháp tối đa CIR (Max C/I) ....................................................................... 104
3.5.4 Giao thức lập biểu công bằng phụ thuộc kênh (FCDS) ........................................ 107
3.5.5 Lập biểu dựa trên số điểm ..................................................................................... 109
3.6 Các kỹ thuật lập biểu tối ưu mới cho trường hợp đa dịch vụ ....................................... 109
3.6.1 Khái niệm về thiết kế xuyên lớp ............................................................................ 109
3.6.2 Mô tả khái quát các giao thức ................................................................................ 110
3.6.3 Kỹ thuật lập biểu tối ưu hóa theo cấu hình dịch vụ và yêu cầu ............................. 113
3.7. Tổng kết ....................................................................................................................... 119
IT
CHƯƠNG 4 ............................................................................................................................ 120
CÔNG NGHỆ LƯU LƯỢNG CHO HSDPA ........................................................................ 120
4.1 Mở đầu .......................................................................................................................... 120
4.2 Kiến trúc hệ thống......................................................................................................... 121
4.3. Mô hình nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng BPP đa tốc độ ................................... 124
T
4.3.1 Giả thiết cơ bản ...................................................................................................... 124
4.3.2 Mô hình Erlang-Engset đa chiều ở mức Microstate............................................... 125
4.3.3 Nhóm khả năng đầy đủ với lưu lượng BPP ở mức Macrostate.............................. 126
P

4.3.4 Phương pháp MIM-BPP ......................................................................................... 128


4.4 Mô hình nhóm khả dụng đầy đủ với nén lưu lượng ..................................................... 129
4.4.1 Mô hình cơ bản của nhóm lưu lượng đầy đủ với nén ............................................ 130
4.4.2 Mô hình của nhóm khả dụng đầy đủ với nén không đồng đều .............................. 133
4.5. Mô hình và tính toán cho giao diện vô tuyến .............................................................. 134
4.5.1 Phân bổ tài nguyên của hệ thống mạng di động với khả năng mềm ...................... 135
4.5.2 Phân bổ các đơn vị trong giao diện vô tuyến WCDMA ........................................ 138
4.5.3 Mô hình phân tích của giao diện WCDMA ........................................................... 139
4.6. Định cỡ giao diện Iub theo lưu lượng HSPA ............................................................... 143
4.6.1 Kiến trúc điển hình của giao diện Iub ................................................................... 143
4.6.2 Mô hình phân tích của giao diện Iub ..................................................................... 144
4.7. Tổng kết ....................................................................................................................... 146

iii
Mục lục

CHƯƠNG 5 ............................................................................................................................ 148


QUẢN LÝ TÀI NGUYÊN VÔ TUYẾN CHO TRUYỀN DẪN E-MBMS .......................... 148
5.1 Mở đầu .......................................................................................................................... 148
5.2. Dịch vụ MBMS ............................................................................................................ 149
5.2.1 Hoạt động .............................................................................................................. 149
5.2.2 Kiến trúc ................................................................................................................. 149
5.2.3 Chế độ đa phương của MBMS .............................................................................. 151
5.3. Điều khiển công suất trong chế độ MBMS cho WCDMA/HSPA ............................... 153
5.3.1 Lý lịch công suất HS-DSCH .................................................................................. 154
5.3.2 Lý lịch công suất DCH .......................................................................................... 155
5.3.3 Lý lịch công suất FACH......................................................................................... 157
5.4 Các kỹ thuật tiết kiệm công suất ................................................................................... 157
IT
5.4.1 Thiết lập công suất động (DPS) ............................................................................. 157
5.4.2 Kết hợp phân tập vĩ mô ......................................................................................... 158
5.4.3 Phân chia tốc độ ..................................................................................................... 159
5.5 Các cơ chế lựa chọn kênh mang vô tuyến .................................................................... 160
5.5.1 Cơ chế đếm MBMS (TS 25.346) ........................................................................... 161
T
5.5.2 Thuật toán chuyển đổi MBMS PTP / PTM (TR 25.922) ....................................... 161
5.5.3 Cơ chế đề xuất trong 3GPP TSG RAN1 R1-02-1240 ............................................ 162
5.6 Cơ chế MBMS được đề xuất ........................................................................................ 163
P

5.6.1 Đánh giá thực hiện ................................................................................................. 165


5.7 Tổng kết ........................................................................................................................ 171
CHƯƠNG 6 ............................................................................................................................ 173
QUẢN LÝ VÙNG PHỦ VÀ NHIỄU KHI TRIỂN KHAI CÁC Ô FEMTO ......................... 173
6.1. Mở đầu ......................................................................................................................... 173
6.2 Các cân nhắc triển khai ................................................................................................. 175
6.2.1 Phân bổ tần số ........................................................................................................ 175
6.2.2 Lựa chọn UE của femtocell .................................................................................... 176
6.2.3 Điều khiển truy nhập .............................................................................................. 177
6.3 Thiết lập các thông số vô tuyến và giảm nhiễu đường xuống ...................................... 178
6.3.1 Xây dựng vấn đề thiết lập các thông số vô tuyến. .................................................. 179
6.3.2 Các kịch bản nhiễu đường xuống ........................................................................... 185

iv
Mục lục

6.4 Các kịch bản nhiễu đường lên và các công nghệ giảm thiểu ........................................ 188
6.4.1 Nhiễu ngược từ các Macrocell UE tới Femtocell.................................................. 189
6.4.2 Nhiễu trên đường truyền ngược Macrocell do các UE Femtocell ......................... 194
6.4.3 Giảm nhiễu đường lên do các UE Femtocell gây ra cho trạm gốc Macrocell. ...... 196
6.4.4 Giới hạn nhiễu đối với các Femtocell khác. ........................................................... 198
6.5 Tổng kết, thách thức và những cơ hội phát triển. ......................................................... 199
6.5.1 Tổng kết về các kỹ thuật giảm thiểu nhiễu............................................................. 199
6.5.2 Truyền thông giữa các Femtocell ........................................................................... 200
6.5.3. Tiêu chuẩn hóa trong việc triển khai mạng lưới Femtocell .................................. 200
CHƯƠNG 7 ............................................................................................................................ 202
QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU HÓA LTE ................................................................................. 202
7.1 Mở đầu .......................................................................................................................... 202
IT
7.1.1 Mục tiêu và bối cảnh .............................................................................................. 202
7.1.2. Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các hệ thống vô tuyến tiên tiến......................... 202
7.2. Kiến trúc và lớp vật lý LTE ......................................................................................... 203
7.2.1 Lớp con MAC ........................................................................................................ 204
7.2.2 Lớp con RLC .......................................................................................................... 204
T
7.2.3 Lớp con PDCP ....................................................................................................... 205
7.2.4 Lớp con RRC ......................................................................................................... 205
7.3 Ghép song công, mã hóa và điều chế trong LTE .......................................................... 206
P

7.4 Quy hoạch ô .................................................................................................................. 207


7.4.1 Vùng phủ ................................................................................................................ 208
7.4.2 Nhận dạng ô (ID).................................................................................................... 208
7.4.3 Các loại ô ................................................................................................................ 209
7.4.4 Các hệ thống MIMO .............................................................................................. 210
7.4.5 Phân tập .................................................................................................................. 211
7.5 Mô hình truyền sóng ..................................................................................................... 211
7.5.1 Môi trường truyền sóng .......................................................................................... 211
7.5.4 Quỹ đường truyền .................................................................................................. 216
7.6 Các thông số hiệu năng ................................................................................................. 218
7.6.1 Các thông số hiệu năng .......................................................................................... 218
7.6.2 Lưu lượng ............................................................................................................... 219

v
Mục lục

7.7 Tối ưu hóa sau triển khai .............................................................................................. 220


7.8 Tổng kết ........................................................................................................................ 227
CHƯƠNG 8 ............................................................................................................................ 229
MẠNG TRUY NHẬP VÔ TUYẾN TIÊN TIẾN CHO LTE VÀ TƯƠNG LAI ................... 229
8.1 Mở đầu .......................................................................................................................... 229
8.2. Phát triển các mạng RAN được xây dựng trên cơ sở 4G OFDMA ............................. 229
8.3 Quản lý tài nguyên vô tuyến 4G ................................................................................... 232
8.3.1 Tổng quan về OFDMA RRM................................................................................. 232
8.3.2 Lập biểu truyền dẫn trong miền thời gian và tần số ............................................... 233
8.3.3 Mã hóa và điều chế thích ứng ................................................................................ 234
8.3.4 Điều khiển công suất .............................................................................................. 236
8.4 Các mạng RAN cho 4G và tiếp sau .............................................................................. 237
IT
8.4.1 Các mạng RAN phát triển cho mạng 4G................................................................ 237
8.4.2 Vấn đề mở trong tối ưu hóa RRM trong các mạng RAN phát triển ...................... 241
8.5 Tổng kết ........................................................................................................................ 254
CHƯƠNG 9 ............................................................................................................................ 256
ĐIỀU KHIỂN CÔNG SUẤT CHO KÊNH VẬT LÝ CHIA SẺ ĐƯỜNG LÊN (PUSCH)
T
TRONG LTE .......................................................................................................................... 256
9. 1 Mở đầu ......................................................................................................................... 256
9. 2 Tổng quan điều khiển công suất .................................................................................. 257
P

9.3. Điều khiển công suất đường lên cho PUSCH .............................................................. 261
9.3.1 Lý lịch công suất HS-DSCH .................................................................................. 262
9.3.2 Lý lịch công suất DCH ........................................................................................... 263
9.3.3 Lý lịch công suất FACH......................................................................................... 264
9.4 Các sơ đồ điều khiển công suất LTE ............................................................................ 265
9.4.1 Mật độ phổ công suất ............................................................................................. 265
9.4.2 Sơ đồ điều khiển công suất thông thường .............................................................. 266
9.4.3 Sơ đồ điều khiển công suất từng phần ................................................................... 267
9. 5 Các giải thuật điều khiển công suất được đề xuất........................................................ 269
9.6 Tổng kết ........................................................................................................................ 279
CHƯƠNG 10 .......................................................................................................................... 281

vi
Mục lục

CÁC CÔNG NGHỆ THEN CHỐT VÀ QUY HOẠCH MẠNG TRONG HỆ THỐNG TD-
LTE ......................................................................................................................................... 281
10.1. Mở đầu ....................................................................................................................... 281
10.2. Tổng quan các nguyên lý và các chuẩn của TD-LTE ................................................ 281
10.3. Định cỡ dung lượng cho TD-LTE ............................................................................. 283
10.3.1. Xác suất sự cố của cụm đơn ô ............................................................................. 284
10.3.2. Xác suất sự cố cho cụm đa ô ............................................................................... 285
10.4. Các kỹ thuật then chốt trong TD-LTE ....................................................................... 289
10.4.1. Kỹ thuật tạo chùm sóng....................................................................................... 289
10.4.2. Sự phối hợp liên ô ............................................................................................... 292
10.4.3. Lập biểuvà thích ứng đường truyền. ................................................................... 292
10.5. Quỹ đường truyền của TD-LTE................................................................................. 301
10.5.1. Mô phỏng mức liên kết ....................................................................................... 301
IT
10.5.2 Quỹ đường truyền TD-LTE ................................................................................. 309
10.6. Đánh giá hiệu năng hệ thống ..................................................................................... 314
10.6.1. Cấu trúc khung .................................................................................................... 314
10.6.2. Kỹ thuật bao quanh ............................................................................................. 315
T
10.6.3. Giao diện kênh .................................................................................................... 317
10.6.4. Phương thức sắp xếp SINR ................................................................................. 317
10.6.5. Tính toán mào đầu ............................................................................................... 318
P

10.6.6. Phân tích hiệu năng hệ thống .............................................................................. 319


10.7. Quy hoạch tần số trong TD-LTE ............................................................................... 325
10.7.1 Sự loại trừ nhân tố tái sử dụng tần số (FRF) trong các hệ thống di động
OFDM/OFDMA .............................................................................................................. 325
10.7.2. Nhân tố tái sử dụng tần số kênh điều khiển đường xuống trong TD-LTE.......... 327
10.8. Tăng cường hiệu năng trong TD-LTE ....................................................................... 331
10.8.1. Chuyển tiếp định hướng trong TD-LTE.............................................................. 331
10.8.2. Đánh giá hiệu suất của chuyển tiếp định hướng ................................................. 332
CHƯƠNG 11 .......................................................................................................................... 338
QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU HÓA MẠNG CHUYỂN TIẾP ĐA CHẶNG ........................... 338
11.1. Mở đầu ....................................................................................................................... 338
11.2. Các mạng chuyển tiếp đa chặng ................................................................................ 339

vii
Mục lục

11.2.1. Đặc trưng của mạng chuyển tiếp đa chặng ......................................................... 339
11.2.2. Sự triển khai của mạng chuyển tiếp đa chặng ..................................................... 340
11.3. Các tính năng đặc thù công nghệ ảnh hưởng tới quá trình quy hoạch và tối ưu hóa
mạng.................................................................................................................................... 341
11.3.1. Giới thiệu............................................................................................................. 341
11.3.2. Mô hình nhiễu ..................................................................................................... 341
11.3.3. Mạng chuyển tiếp hợp tác ................................................................................... 343
11.4. Quy trình khung và thủ tục tối ưu hóa ....................................................................... 344
11.4.1. Tái cấu hình thông số .......................................................................................... 344
11.4.2. Quy hoạch tần số ................................................................................................. 347
11.4.3. Phương pháp mô phỏng mức hệ thống và đánh giá hiệu năng ........................... 350
11.5. Các kỹ thuật tối ưu hóa. ............................................................................................. 355
11.5.1. Thuật toán Metaheuristics. .................................................................................. 355
IT
11.5.2. Tối ưu hóa đa mục tiêu ........................................................................................ 355
11.6. Tổng kết ..................................................................................................................... 357
CHƯƠNG 12 .......................................................................................................................... 359
DUNG LƯỢNG LTE E-MBMS VÀ ĐỘ LỢI GIỮA CÁC TRẠM ...................................... 359
T
12.1. Mở đầu ....................................................................................................................... 359
12.2. Các tiêu chí và yêu cầu .............................................................................................. 361
12.3. Phương pháp đánh giá và các giả định mô phỏng ..................................................... 363
P

12.3.1. Thiết kế mô phỏng cấp độ liên kết ...................................................................... 363


12.3.2. Mô phỏng cấp độ hệ thống mạng truy nhập vô tuyến ......................................... 365
12.4. Kết quả hiệu năng từ mô phỏng mức hệ thống .......................................................... 367
12.4.1. Các kết quả BLER ............................................................................................... 368
12.4.2. Các kết quả vùng phủ .......................................................................................... 370
12.4.3. Các kết quả thông lượng ..................................................................................... 372
12.5. Tổng kết ..................................................................................................................... 376

viii
Danh mục hình vẽ

DANH MỤC HÌNH VẼ

Hình 1.1: Quy trình quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA ......................................................... 4
Hình 1.2: Ví dụ mô phỏng vùng phủ từ cách phương pháp quy hoạch dựa trên tổn hao đường
truyền đến công cụ quy hoạch mạng vô tuyến 3G khi áp dụng ngưỡng cường độ tín hiệu phụ
thuộc clutter cho một dịch vụ cụ thể. ......................................................................................... 7
Hình 1.4: Ví dụ phân tích C/I từ phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên tổn hao
đường truyền ............................................................................................................................... 8
Hình 1.5: Ví dụ mô phỏng vùng phủ dịch vụ dữ liệu CS 64/64-kb/s ....................................... 11
Hình 1.6: Ví dụ mô phỏng của tải đường lên ........................................................................... 12
Hình 1.7: Ví dụ báo cáo ô bị chặn ............................................................................................ 13
Hình 1.8: Báo hiệu và định thời liên quan đến đồng bộ hóa giao diện vô tuyến đường lên và
đường xuống. ............................................................................................................................ 45
IT
Hình 1.9: Đáp ứng xung của bộ lọc lớp 3 khi đầu vào được cung cấp mỗi 200ms và 100 ms.47
Hình 1.10: Ví dụ về các nhóm mã ngẫu nhiên hóa................................................................... 54
Hình 1.11: Thuật toán tìm kiếm địa phương cho tối ưu hóa mạng WCDMA .......................... 61
Hình 2.1: Kế hoạch định cỡ ô theo phương pháp Công bằng tài nguyên ................................. 69
T
Hình 2.2 : Biểu đồ của thủ tục định cỡ “Enhanced Fair Throughput” ..................................... 77
Hình 2.3: Kích thước ô so với tốc độ bit được cung cấp cho xác suất vùng phủ khác và giá trị
độ lệch chuẩn che tối. ............................................................................................................... 85
P

Hình 2.4: Biểu đồ của thủ tục đo đạc HSPA theo các phương pháp khác nhau D1, D2 và D387
Hình 2.5: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu
lượng thấp và các dịch vụ phân phối theo cấu hình A). ........................................................... 88
Hình 2.6: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu
lượng thấp và các dịch vụ phân phối theo cấu hình A). ........................................................... 88
Hình 2.7: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu
lượng thấp và các dịch phân phối vụ theo cấu hình A). ........................................................... 89
Hình 2.8: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu
lượng thấp và các dịch phân phối vụ theo cấu hình B). ........................................................... 90
Hình 2.9: Hiệu quả quang phổ của ô theo dịch vụ hạn chế nhất (dịch vụ phân phối theo cấu
hình A). ..................................................................................................................................... 90
Hình 2.10: Hiệu quả quang phổ của ô theo dịch vụ ít hạn chế nhất (dịch vụ phân phối theo cấu
hình B). ..................................................................................................................................... 91
Hình 3. 1 Cấu trúc lớp 2 cho đường xuống .............................................................................. 95

ix
Danh mục hình vẽ

Hình 3. 2 Khai thác chất lượng kênh sử dụng cho các quyết định lập biểu ............................. 98
Hình 3. 3 MAC- hs tại NodeB trong HSDPA .......................................................................... 99
Hình 3. 4 Ấn định tài nguyên đường xuống LTE OFDMA theo tần số và thời gian ............ 101
Hình 3. 5 Khái niệm chung về thiết kế xuyên lớp .................................................................. 110
Hình 4.1 Các thành phần cấu trúc mạng UMTS..................................................................... 122
Hình 4.2 Nhóm khả dụng đầy đủ với luồng bit Erlang và Engset .......................................... 124
Hình 4.3 Một đoạn trong sơ đồ của quá trình Markov ở FAG ............................................... 126
Hình 4.4 Mô hình mẫu hệ thống có nén, trong lớp dịch vụ i được nén tối đa ........................ 133
Hình 4.5. Phân bổ tài nguyên trong giao diện vô tuyến WCDMA ........................................ 139
Hình 4.6 Một cách phổ biến đề đưa ra kết nối giữa trạm gốc UMTS và thành phần điều khiển
mạng vô tuyến với ứng dụng công nghệ IMA. ....................................................................... 144
Hình 5. 1 Kiến trúc UMTS và MBMS ................................................................................... 150
IT
Hình 5. 2 UMTS đa phương không tăng cường MBMS ........................................................ 151
Hình 5. 3 UMTS đa phương với cải tiến MBMS ................................................................... 152
Hình 5. 4 Phân phát gói trong chế độ phát đa phương MBMS .............................................. 152
Hình 5. 5 Công suất phát (Tx) DCH....................................................................................... 156
Hình 5. 6 Công suất FACH Tx với DPS (RL: đường dẫn vô tuyến)...................................... 158
T
Hình 5. 7 FACH Tx power with MDC (1 Radio Link [RL], 2 RLs, and 3 RLs) ................... 159
Hình 5. 8 Cung cấp MBMS với RS ........................................................................................ 160
Hình 5. 9 Mức công suất 3GPP TS 25.346 Tx ....................................................................... 162
P

Hình 5. 10 Mức công suất 3GPP TR 25.922 (with DCH) Tx ................................................ 163
Hình 5. 11 Mức công suất 3GPP TSG RAN1 R1-02-1240 Tx .............................................. 163
Hình 5. 12 Lược đồ đếm công suất với chức năng MIMO .................................................... 165
Hình 5. 13 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 60% vùng phủ ............................................. 166
Hình 5. 14 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 80% vùng phủ ............................................. 167
Hình 5. 15 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 100% vùng phủ ........................................... 167
Hình 5. 16 Mô phỏng cấu trúc liên kết ................................................................................... 168
Hình 5. 17 Đầu ra ô nguồn của giai đoạn tính toán mức công suất ........................................ 168
Hình 5. 18 Đầu ra ô nguồn của giai đoạn tính toán mức công suất ........................................ 169
Hình 5. 19 Ô nguồn - cơ chế đề xuất so với cơ chế MBMS đếm ........................................... 169
Hình 5. 20 Ô nguồn - cơ chế đề xuất so với cơ chế đếm MBMS ........................................... 169
Hình 6.1: Các kịch bản triển khai để chia sẻ hai sóng mang UMTS: F1 và F2 ..................... 176

x
Danh mục hình vẽ

Hình 6.2: Minh họa vùng phủ sóng của femtocell: Các femtocell bên trái có một vùng phủ là
f = 80 dB được xác định bởi thực tế là bất cứ UE nào "tại biên ôl" có CPICH SINR ít nhất Y
dB. Nhiễu do femtocell khác và macrocell cũng được hiển thị.............................................. 180
Hình 6.3 Tính toán tổn hao đường truyền trung bình với công suất phát 0 dBm và phù hợp
nhất với mô hình khoảng cách log trên một tập 20 nhà ở. ..................................................... 181
Hình 6.4: Hàm khả dụng tổng quát ........................................................................................ 182
Hình 6.5: (a) Hai femtocell ngăn cách bởi một độ lợi kênh bằng G. (b) Minh họa đường cong
biểu diễn công suất phát đối với vùng phủ sóng khi cả hai femtocell phát tại cùng mức công
suất phát P và khi  f des  1 GdB ................................................................................... 183
Hình 6.6: Ví dụ về nhiễu gây ra bởi femtocell lên macrocell................................................. 186
Hình 6.7: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là 0 dBm được
đo bởi UE macrocell. Hình vẽ chỉ ra một “vùng chết” hoàn toàn bên trongngôi nhà sử dụng hệ
thống macrocell ...................................................................................................................... 187
Hình 6.8: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là -10 dBm được
IT
đo bởi UE macrocell. Hình vẽ cho thấy độ phủ sóng yếu của macrocell tại các góc ngôi nhà
gần một cửa sổ. ....................................................................................................................... 187
Hình 6.9: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là -20 dBm được
đo bởi UE macrocell. Hình vẽ cho thấy độ phủ sóng yếu của macrocell tại các góc ngôi nhà
gần một cửa sổ. ....................................................................................................................... 187
T
Hình 6.10: Mô hình nhiễu ngược .......................................................................................... 190
Hình 6.11: Hàm phân bố của độ sai khác độ lợi đường truyền trong triển khai macrocell-
femtocell chia sẻ ..................................................................................................................... 190
P

Hình 6.12: Vị trí của các UE Macro và các UE Femtocell liên quan đến Femtocell ............ 191
Hình 6.13: Nhiễu cụm trên đường lên UMTS ........................................................................ 193
Hình 6.14 Quản lý nhiễu cụm bằng suy giảm thích ứng/ ảo .................................................. 195
Hình 6.15: Giới hạn công suất để giảm thiểu nhiễu tác động lên Macro ............................... 198
Hình 7.1. Cấu trúc lớp 2 đối với DL. ...................................................................................... 204
Hình 7.2. Khai thác chất lượng kênh người sử dụng để quyết định lập lịch .......................... 207
Hình 7.3. MAC-hs tại NodeB trong HSDPA ......................................................................... 207
Hình 7.4. Gán tài nguyên đường xuống LTE OFDMA trong miền thời gian-tần số. ............ 210
Hình 7.5. Khái niệm chung về thiết kế xuyên lớp .................................................................. 219
Hình 8.1 Các phần tử trong cấu trúc mạng UMTS ................................................................. 230
Hình 8.2. Nhóm khả dụng hoàn toàn với luồng lưu lượng Erlang and Engset ...................... 232
Hình 8.3. Minh họa đoạn biểu đồ của quá trình Markov trong nhóm khả dụng hoàn toàn. .. 233

xi
Danh mục hình vẽ

Hình 8.4. Minh họa hệ thống có nén, trong đó lớp i các cuộc gọi được nén tối đa. ............... 240
Hình 8.5. Phân bố tài nguyên trong giao diện vô tuyến WCDMA ........................................ 246
Hình 8.6 Một trong những cách phổ biến nhất để thực hiện kết nối giữa trạm gốc UMTS và bộ
điều khiển mạng vô tuyến với việc ứng dụng công nghệ IMA. ............................................. 251
Hình 9.1. Kiến trúc UMTS và MBMS ................................................................................... 258
Hình 9.2. Phát đa phương UMTS không tăng cường MBMS ................................................ 259
Hình 9.3. Phát đa phương UMTS cùng với tăng cường MBMS ............................................ 260
Hình 9.4. Phân phát gói tin trong chế độ phát đa hướng MBMS ........................................... 260
Hình 9.5. Công suất phát DCH ............................................................................................... 265
Hình 9.6. Công suất phát FACH với DPS (RL: Radio Link- liên kết vô tuyến) .................... 266
Hình 9.7. Công suất phát FACH với MDC (1 liên kết vô tuyến [RL], 2 RLS, và 3 RLS). ... 267
Hình 9.8. Cung cấp MBMS với RS. ....................................................................................... 268
IT
Hình 9.9. Các mức công suất phát 3GPP TS 25. 346. ............................................................ 270
Hình 9.10. Các mức công suất phát 3GPP TR 25.922 (với DCH). ........................................ 270
Hình 9.11. Các mức công suất phát RAN1 R1-02-1240 Tx 3GPP TSG. ............................... 271
Hình 9.12. Quá trình tính công suất với chức năng MIMO ................................................... 273
Hình 9.13. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 60%............................................. 274
T
Hình 9.14. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 80%............................................. 274
Hình 9.15. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 100%........................................... 275
Hình 9.16. Topo mô phỏng..................................................................................................... 276
P

Hình 9.17. Ô nguồn – đầu ra giai đoạn tính toán mức công suất ........................................... 276
Hình 9.18. Ô đích – đầu ra giai đoạn tính toán mức công suất .............................................. 277
Hình 9.19. Ô nguồn - So sánh cơ chế được đề xuất với cơ chế đếm MBMS ......................... 277
Hình 9.20. Ô đích - So sánh cơ chế được đề xuất với cơ chế đếm MBMS ............................ 278
Hình 10.1. Cấu trúc khung loại 2 cho TD-LTE (Với chu kỳ chuyển mạch 5 ms) ................. 282
Hình 10.2. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đơn ô .................................................. 285
Hình 10.3. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 1) ........................................ 288
Hình 10.4. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 3)........................................ 288
Hình 10.5. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 12) ...................................... 289
Hình 10.6. Sơ đồ khối của tạo chùm đa người dùng trong hệ thống TD-LTE ....................... 290
Hình 10.7. Cấu hình tám anten phân cực. .............................................................................. 291
Hình 10.8. Hàm phân bố tích lũy của thông lượng người dùng. ............................................ 291

xii
Danh mục hình vẽ

Hình 10.9. Minh họa về phối hợp nhiễu giao thoa liên ô. ...................................................... 293
Hình 10.10. Quy trình điều chế và mã hóa thích ứng bao gồm cả thông tin phản hồi CQI và
lựa chon MCS. ........................................................................................................................ 294
Hình 10.11. Quy trình lựa chon MCS ba bước. ...................................................................... 297
Hình 10.12. Thông lượng ô trung bình cho bốn trường hợp khác nhau. Mỗi UE phản hồi CQI
trên 50 khối tài nguyên trong trường hợp 1 và 2. Tương ứng mỗi UE phản hồi CQI trên 10
băng con (mỗi băng con gồm 5 khối tài nguyên) trong trường hợp 3 và 4. ........................... 298
Hình 10.13. Thông lượng ô trung bình với phản hồi CQI bị giới hạn. UE báo cáo một giá trị
CQI với M cơ chế 1 tốt nhất (M = 10, 20, 30, 40, 50). Tốc độ của UE là 3 km/h. ................ 298
Hình 10.14. Mào đầu đường lên mỗi UE khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 1 tốt nhất ....... 299
(M = 10, 20, 30, 40, 50) .......................................................................................................... 299
Hình 10.15. Thông lượng ô trung bình với phản hồi CQI bị giới hạn. UE báo cáo một giá trị
CQI với M cơ chế 2 tốt nhất (M = 1, 3, 5, 7, 10). Tốc độ của UE là 3 km/h. ........................ 300
Hình 10.16. Mào đầu đường lên mỗi UE khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 2 tốt nhất ....... 300
IT
(M = 1, 3, 5, 7, 10). ................................................................................................................. 300
Hình 10.17. Thông lượng ô trung bình khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 1 tốt nhất. .......... 300
Hình 10.18. Thông lượng ô trung bình khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 2 tốt nhất. .......... 301
Hình 10.19. Tổng quan quá trình mô phỏng PUSCH............................................................. 301
T
Hình 10.20. Hiệu suất BLER cho PUSCH với 1 anten phát 2 anten thu. .............................. 302
Hình 10.21. Hiệu suất BER cho PUSCH với 1 anten phát và 2 anten thu. ............................ 303
Hình 10.22. Hiệu suất BLER cho PDSCH với 8 anten phát và 2 anten thu. .......................... 304
P

Hình 10.23. Hiệu suất BER cho PDSCH với 8 anten phát và 2 anten thu. ............................ 304
Hình 10.24. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH dịnh dạng 1/1a/1b. ...................... 305
Hình 10.25. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH định dạng 2. ................................ 305
Hình 10.26. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH định dạng 2a/2b. .......................... 306
Hình 10.27. Hiệu suất BER/BLER cho PUCCH định dạng 1/1a/1b với 1 anten phát và 2 anten
thu. .......................................................................................................................................... 307
Hình 10.28. Hiệu suất BER/BLER cho PUCCH định dạng 2/2a/2b với 1 anten phát và 2 anten
thu. .......................................................................................................................................... 307
Hình 10.29. Tổng quan về quá trình mô phỏng cho PDCCH................................................. 308
Hình 10.30. Hiệu suất BLER cho PDCCH DCI định dạng 0 với 2 anten phát và 2 anten thu.
................................................................................................................................................ 309
Hình 10.31. Hiệu suất BER cho PDCCH DCI địh dạng 0 với 2 anten phát và 2 anten thu. .. 309
Hình 10.32. Vùng phủ kênh đường lên TD-LTE. .................................................................. 313

xiii
Danh mục hình vẽ

Hình 10.33. Vùng phủ kênh đường xuống TD-LTE. ............................................................. 314
Hình 10.34. Minh họa của kỹ thuật bao quanh. ...................................................................... 316
Hình 10.35. Phân bố hình học đường xuống. ......................................................................... 321
Hình 10.36. Thông lượng biên ô và thông lượng trung bình ô đường xuống với trường hợp 1.
................................................................................................................................................ 322
Hình 10.37. Thông lượng biên ô và thông lượng trung bình ô đường xuống với trường hợp 3.
................................................................................................................................................ 322
Hình 10.38. Phân bố tích lũy đường xuống của thông lượng UE trong quy mô lớn.............. 324
Hình 10.39. Phân bố tích lũy đường xuống của thông lượng UE trong quy mô nhỏ. ............ 324
Hình 10.40. Kịch bản của tầng trạm gốc đồng kênh đầu tiên với N = 7. ............................... 325
Hình 10.41. Trường hợp SINR tồi nhất với N=7. .................................................................. 327
Hình 10.42. Đường cong CDF SINR cho các nhân tố tái sử dụng tần số khác nhau. ........... 330
Hình 10.43. Cấu trúc chuyển tiếp định hướng........................................................................ 332
IT
Hình 10.44. Mô hình khung TD-LTE cho giao thức chuyển tiếp dựa trên DF. ..................... 332
Hình 10.45. Tái sử dụng tài nguyên vô tuyến cho các liên kết truy nhập. ............................. 334
Hình 10.46. CDF theo SINR trong các UE khi SINR không lớn hơn 21 dB. ........................ 336
Hình 10.47. SINR theo khoảng cách tới trung tâm ô (SINR tối đa cho phép là 21 dB). ....... 336
T
Hình 11.1: Ví dụ kịch bản sử dụng với BS và RS .................................................................. 339
Hình 11.2: Kịch bản khác nhau về vị trí BS và RS ................................................................ 340
Hình 11.3: Lưới tài nguyên .................................................................................................... 342
P

Hình 11.4: Chuyển tiếp thời gian ........................................................................................... 343


Hình 11.5: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng ............................................................................. 345
Hình 11.6: Mức ngưỡng dựa trên hàm phạt để tối thiểu hóa.................................................. 347
Hình 11.7: Giải pháp tối ưu .................................................................................................... 353
Hình 11.8: Giải pháp không cần vòng lặp tối ưu hóa trong ................................................... 354
Hình 11.9: Số lượng người dùng tại mức nhiễu khác nhau .................................................... 355
Hình 11.10: Ví dụ về vấn đề tối thiểu hóa 2 chức năng với giải pháp. Giải pháp C đã được cải
cách từ giải pháp A và B. ....................................................................................................... 356
Hình 11.11: Thuật toán tìm kiếm đa đối tượng ...................................................................... 357
Hình 12.1. Truyền dẫn video có khả năng mở rộng. .............................................................. 362
Hình 12.2. Tương tác giữa mô phỏng cấp độ liên kết và mô phỏng cấp độ hệ thống. ........... 363
Hình 12.3. Cấu trúc máy thu lặp............................................................................................. 365

xiv
Danh mục hình vẽ

Hình 12.4. Bố trí ô với tái sử dụng tần số 1/3. ....................................................................... 367
Hình 12.5. Chòm sao tín hiệu cho điều chế phân cấp 16-QAM. ............................................ 367
Hình 12.6. BLER theo Es/No cho 16-QAM phân cấp, xe cộ A 30 km/h. .............................. 369
Hình 12.7. BLER theo Es/No cho 64-QAM phân cấp, xe cộ A 30 km/h. .............................. 369
Hình 12.8. BLER theo Es/No cho 16-QAM phân cấp, MBSFN 30 km/h.............................. 370
Hình 12.9. Vùng phủ trung bình (%) theo Ec/Ior, với SC-PMP. ........................................... 371
Hình 12.10. Vùng phủ trung bình (%) theo Ec/Ior, với MBSFN. .......................................... 372
Hình 12.11. Thông lượng UE trung bình theo Ec/Ior, kịch bản SC-PMP. ............................. 372
Hình 12.12. Thông lượng theo khoảng cách cho SC-PMP. ................................................... 373
Hình 12.13. Thông lượng UE trung bình theo Ec/Ior cho MBSFN. ...................................... 374
Hình 12.14. Thông lượng biến thiên theo khoảng cách. ........................................................ 375

IT
T
P

xv
Danh mục bảng biểu

DANH MỤC BẢNG BIỂU

Bảng 1.1: Ví dụ mẫu của kết quả quỹ đường truyền 3G với Công cụ quy hoạch cường độ
ngưỡng tín hiệu ........................................................................................................................... 5
Bảng 1.2: Tiêu chí lựa chọn trang trạm được sử dụng để xác định có hay không một trạm
được xem xét trong quy hoạch mạng vô tuyến 3G ................................................................... 14
Bảng 1.3: Tiêu chí lựa chọn trạm sử dụng để ưu tiên giữa các trạm đang được xem xét trong
quy hoạch mạng vô tuyến 3G ................................................................................................... 15
Bảng 1.4: Khả năng ứng dụng mô hình truyền lan Okumura-Hata và Walfisch-Ikegami ....... 17
Bảng 1.5: Quỹ đường truyền dịch vụ đường lên tổng quát ...................................................... 21
Bảng 1.6: Tổn hao xâm nhập tòa nhà và các đặc tính Pha đinh chậm ................................... 22
IT
Bảng 1.7: Quỹ đường truyền dịch vụ đường xuống tổng quát ................................................. 23
Bảng 1.8: Quỹ đường truyền CPICH đường xuống tổng quát ................................................. 26
Bảng 1.9: Sự so sánh của các kết quả quỹ đường truyền ......................................................... 27
Bảng 1.10: Mối quan hệ giữa số các chỉ thị tìm gọi và số bit trên mỗi chỉ thị tìm gọi ........... 30
Bảng 1.11: Công suất phát đường xuống trung bình cho các kênh chung ............................... 31
T
Bảng 1.12: Công suất đỉnh đường xuống trung bình cho các kênh chung ............................... 32
Bảng 1.13: Công suất phát đường xuống cực đại cho dịch vụ dữ liệu 64kb/s ......................... 33
Bảng 1.14: So sánh quỹ đường truyền của P-CCPCH và S-CCPCH với quỹ đường truyền dịch
P

vụ dữ liệu 64 kb/s ..................................................................................................................... 33


Bảng 1.15: Các thông số hoạt động của NodeB liên quan đến điều khiển công suất vòng hở
đường lên .................................................................................................................................. 41
Bảng 2.1: Bảng tương ứng của CQI cho thiết bị đầu cuối 10 UE ............................................ 82
Bảng 2.2: Bảng đo đạc.............................................................................................................. 84
Bảng 2.3: Phân phối lưu lượng theo dịch vụ trong các cấu hình A và B ................................. 86
Bảng 3.1 LTE QCI (lớp QoS định danh), được định nghĩa bởi 3GPP TS 23.207 ................. 100
Bảng 3.2 Các biến sử dụng trong FCDS ................................................................................ 108
Bảng 3.3 Giá trị của hệ số trọng sốhóa đối với đa dịch vụ (cấu hình khác nhau) ................. 118
Bảng 4.1 So sánh các thuộc tính của các kênh DCH (R99), HS-DSCH (HSDPA), và E-DSH
(HSUPA) ................................................................................................................................ 123
Bảng 4.2 Tải mẫu giao diện vô tuyến WCDMA của cuộc gọi ở các lớp dịch vụ khác nhau . 136

xvi
Danh mục bảng biểu

Bảng 4.3 Mẫu giao diện vô tuyến HSPA tải bởi các cuộc gọi hoặc các lớp dịch vụ khác nhau
................................................................................................................................................ 137
Bảng 4.4: Ví dụ về các lớp dịch vụ… .................................................................................... 143
Bảng 5.1 Giả định mô phỏng ô vĩ mô .................................................................................... 154
Bảng 5.2 Các mức công suất phát FACH ............................................................................... 157
Bảng 5.3 Mức công suất chỉ thị FACH Tx với MDC ............................................................ 159
Bảng 6.1: Vị trí UE macro cách femtocell khoảng 13m. Vị trí của UE femtocell cách
femtocell khoảng 10m ............................................................................................................ 192
Bảng 6.2: Sự thay đổi công suất phát của UE Macro khi UE femtocell di chuyển đến gần
mạng Macro ............................................................................................................................ 197
Bảng 7.1. QCI LTE (bộ nhận biết lớp QoS), định nghĩa bởi 3GPP TS 23.207 ..................... 209
Bảng 7.2. Các biến số được dùng trong FCDS....................................................................... 217
Bảng 7.3. Các giá trị của hệ số phụ trọng số hóa đối với đa dịch vụ (các lý lịch khác nhau) 226
IT
Bảng 8.1 So sánh các thuộc tính của kênh DCH (R99), HS-DSCH (HSDPA), và E-DSH
(HSUPA). ............................................................................................................................... 231
Bảng 8.2: Các tải trọng mẫu trên giao diện vô tuyến WCDMA bởi các cuộc gọi của các lớp
khác nhau ................................................................................................................................ 243
Bảng 8.3: Các tải trọng mẫu trên giao diện vô tuyến HSPA bởi các cuộc gọi của các lớp khác
T
nhau ........................................................................................................................................ 244
Bảng 8.4. Minh họa việc xắp xếp lớp dịch vụ vào trong các lớp ATM ................................. 251
Bảng 9.1. Giả định mô phỏng Ô vĩ mô ................................................................................... 262
P

Bảng 9.2 Các mức công suất phát FACH ............................................................................... 265
Bảng 9.3. Biểu thị các mức công suất phát FACH với MDC ................................................ 268
Bảng 10.1. Hiệu suất phổ đường xuống trong TD-LTE. ........................................................ 292
Bảng 10.2. Các tham số mô phỏng PUSCH. .......................................................................... 302
Bảng 10.3. Các tham số mô phỏng cho PDSCH. ................................................................... 303
Bảng 10.4. Các định dạng PUCCH. ....................................................................................... 305
Bảng 10.5. Các tham số mô phỏng cho PUCCH. ................................................................... 306
Bảng 10.6. Các tham số mô phỏng PDCCH........................................................................... 308
Bảng 10.7. Các tham số quỹ đường truyền đường xuống cho TD-LTE. ............................... 311
Bảng 10.8. Yêu cầu SINR đường lên vớ tỷ lệ lỗi xác định. ................................................... 312
Bảng 10.9. Các thông số quỹ đường truyền đường lên cho TD-LTE. ................................... 312
Bảng 10.10. Yêu cầu SINR đương xuống với tỷ lệ lỗi xác định. ........................................... 313

xvii
Danh mục bảng biểu

Bảng 10.11. Các cấu hình của khung con đặc biệt (Đơn vị: Ký hiệu). .................................. 315
Bảng 10.12. Các cấu hình đường lên-đường xuống. .............................................................. 315
Bảng 10.13. Các giá trị của tham số  . ................................................................................. 318

Bảng 10.14. Các tham số chính của mô phỏng cấp độ hệt thống TD-LTE. ........................... 320
Bảng 10.15. Thông lượng trung bình ô đường xuống (Mbps) với trường hợp 1. .................. 323
Bảng 10.16. Thông lượng biên ô đường xuống (kb/s) với trường hợp 1. .............................. 323
Bảng 10.17. Thông lượng trung bình ô đường xuống (Mbps) với trường hợp 3. .................. 323
Bảng 10.18. Thông lượng biên ô đường xuống (kb/s) với trường hợp 3. .............................. 323
Bảng 10.19. Ngưỡng giải điều chế SINRth của các kênh điều khiển TD-LTE. ..................... 328

Bảng 10.20. Các nhân tố tái sử dụng tần số của các kênh điều khiển đường xuống TD-LTE.
................................................................................................................................................ 329
Bảng 10.21. Các tham số mô phỏng cho liên kết chuyển tiếp TD-LTE. ................................ 330
IT
Bảng 10.22. Giá trị FRF lý thuyết và mô phỏng cho kênh điều khiển đường xuống TD-LTE.
................................................................................................................................................ 331
Bảng 10.23. Thông lượng kỳ vọng. ........................................................................................ 334
Bảng 10.24. SINR kỳ vọng (SINR bị hạn chế). ..................................................................... 335
Bảng 10.25. Giá trị thông lượng kỳ vọng (SINR bị hạn chế). ................................................ 335
T
Bảng 11.1: Ma trận giới hạn và véc tơ yêu cầu ...................................................................... 353
Bảng 12.1. Các tham số mô phỏng cấp độ liên kết và hệ thống cho kịch bản ....................... 365
ô macro đô thị. ........................................................................................................................ 365
P

Bảng 12.2. Các giá trị hiệu năng cho các kịch bản MBSFN và SC-PMP sử dụng OFDM đa độ
phân giải phân cấp 16-QAM (Băng thông = 10 MHz). .......................................................... 373
Bảng 12.3. Các giá trị hiệu năng cho chế độ WCDMA đơn độ phân giải QPSK với băng thông
10 MHz. .................................................................................................................................. 375

xviii
Lời nói đầu

LỜI NÓI ĐẦU

Từ khi ra đời cho đến nay thông tin di động đã trở thành một ngành công nghiệp viễn
thông phát triển nhanh nhất. Để đáp ứng các nhu cầu về chất lượng và dịch vụ ngày càng nâng
cao, thông tin di động không ngừng được cải tiến. Đến nay thông tin di động đã trải qua nhiều
thế hệ. Thế hệ thứ nhất là thế hệ thống thông tin di động tương tự sử dụng công nghệ đa truy
nhập phân chia theo tần số (FDMA). Tiếp theo là thế hệ hai và hiện nay thế hệ ba đã và đang
được đưa vào hoạt động. Thế hệ bốn cũng đã được đưa vào hoạt động và vẫn đang được tích
cực nghiên cứu. Thông tin di động thế hệ hai sử dụng kĩ thuật số với các công nghệ đa truy
nhập phân chia theo thời gian (TDMA) và mã (CDMA). Đây là các hệ thống thông tin di
động băng hẹp với tốc độ bit thông tin của người sử dụng là 8-13 kbit/s. Hai thông số quan
trọng đặc trưng cho các hệ thống thông tin di động số là tốc độ bit thông tin của người sử
dụng và tính di động. Ở các thế hệ tiếp theo thế hệ hai các thông số này ngày càng được cải
thiện. Thông tin di động thế hệ ba có tốc độ bit lên tới hàng chục Mbit/s. Thế hệ bốn sử dụng
công nghệ OFDMA có tốc độ lên tới 100 Mbit/s và cao hơn nữa.
IT
Các hệ thống thông tin di động thế hệ mới phải đạt được các mục tiêu chính sau đây:
 Tốc độ truy nhập cao để đảm bảo các dịch vụ băng rộng như truy nhập internet nhanh
hoặc các ứng dụng đa phương tiện, do yêu cầu ngày càng tăng về các dịch vụ này.
 Linh hoạt để đảm bảo các dịch vụ mới như đánh số cá nhân toàn cầu và điện thoại vệ
tinh. Các tính năng này sẽ cho phép mở rộng đáng kể tầm phủ của các hệ thống thông
tin di động.
T
 Tương thích với các hệ thống thông tin di động hiện có để đảm bảo sự phát triển liên
tục của thông tin di động.
Chính vì thế vấn đề quy hoạch và tối ưu mạng rất quan trọng. Môn học “Quy hoạch và
P

tối ưu mạng 3G UMTS và 4G LTE” là môn học tự chọn được dành cho sinh viên viễn thông
năm cuối của Đại học Công nghệ Bưu chính Viễn thông. Bài giảng “Quy hoạch và tối ưu
mạng” sẽ cung cấp các kiến thức về các công việc cũng như phương pháp thực hiện quy
hoach và tối ưu các mạng 3G UMTS và 4G LTE. Môn học này được giảng sau khi sinh viên
đã học giáo trình “Thông tin di động”. Bài giảng có cấu trúc 12 chương. Hai chương đầu trình
bày về quy hoạch, tối ưu và định cỡ cho mạng WCDMA và HSPA UMTS. Chương 3 và
chương 4 trình bày các kỹ thuật lập biểu, tối ưu tài nguyên vô tuyến và công nghệ lưu lượng
cho HSDPA. Chương 5 trình bày về quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS.
Chương 6 đề cập vấn đề quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô femto. Sáu chương
còn lại trình bày về quy hoạch, tối ưu, điều khiển công suất … trong mạng 4G LTE.
Hà Nội ngày 22 tháng 12 năm 2014

xix
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

CHƯƠNG 1

QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU WCDMA UMTS

1.1 Mở đầu
Trong chương này giới thiệu mục tiêu và tác động của quy hoạch mạng. Bằng cách xem
xét các thách thức quan trọng nhất: nhu cầu lưu lượng và chất lượng dịch vụ QoS, quá trình
quy hoạch mạng WCDMA sẽ được trình bày cụ thể.
1.1.1 Chất lượng, dung lượng và các vấn đề kinh tế trong thiết kế mạng.
Nhu cầu ngày càng tăng của truyền thông di động yêu cầu các nhà cung cấp dịch vụ di
động tìm cách để cải thiện chất lượng dịch vụ và hỗ trợ số lượng thuê bao ngày càng tăng
trong các hệ thống của họ. Vì lượng phổ tần dành cho truyền thông di động là rất hạn chế,
việc sử dụng hiệu quả tài nguyên tần số là rất cần thiết. Hiện nay, thiết kế hệ thống di động là
một thách thức bởi sự cần thiết một mạng chất lượng dịch vụ tốt tốt hơn và phục vụ số lượng
IT
ngày càng tăng của các thuê bao. Quy hoạch mạng đang trở thành một vấn đề quan trọng
trong các kịch bản hiện tại, với tốc độ tăng trưởng thuê bao cao ở nhiều nước buộc các nhà
khai thác phải cấu hình lại hệ thống của mình hầu như hàng tháng. Do đó, việc tìm kiếm các
kỹ thuật thông minh, để có thể giảm bớt đáng kể việc thay đổi quy hoạch (và chi phí liên
quan) trở nên vô cùng quan trọng đối với các nhà khai thác trong một thị trường cạnh tranh.
Quy hoạch mạng di động là một nhiệm vụ rất phức tạp, nhiều khía cạnh phải xem xét
T
bao gồm địa hình, điều kiện giao thông, cơ sở hạ tầng... Mọi thứ trở nên phức tạp hơn vì một
số hạn chế khi quy hoạch, chẳng hạn như dung lượng hệ thống, chất lượng dịch vụ, băng tần
công tác, và các yêu cầu khác. Ngày nay, công việc của các nhà quy hoach mạng là thiết lập
các BS một cách thủ công và xác định các thông số của chúng dựa trên kinh nghiệm và trực
P

giác cá nhân. Các quy trình thủ công phải trải qua một số lần lặp lại trước khi đạt được thông
lượng phù hợp và không thể đảm bảo một giải pháp tối ưu. Phương pháp này có thể tốt khi
nhu cầu đối với các dịch vụ di động ở mức thấp. Tuy nhiên, sự bùng nổ về nhu cầu dịch vụ đã
dẫn đến sự cần thiết gia tăng mật độ ô. Điều này dẫn đến kết quả, với một mạng lớn, rất khó
để thiết kế mạng chất lượng cao theo phương pháp thủ công.
Hơn nữa, công nghệ WCDMA là giải pháp chủ đạo cho các hệ thống thông tin di động
thế hệ thứ ba (3G). Công nghệ này đã được thông qua bởi hầu hết các nước triển khai mạng
UMTS. Tương tự như các công nghệ khác, việc triển khai mạng WCDMA đặt ra vấn đề để
lựa chọn địa điểm đặt anten và các cấu hình liên quan đến các mục tiêu: giá thành thấp, hiệu
năng cao. Chìa khóa để quy hoạch thành công là đánh giá nhanh và chính xác hiệu năng
mạng: vùng phủ, dung lượng mạng và QoS. Điều này cũng làm cho các phương pháp thiết kế
thông thường không đủ để dự phòng cho tương lai. Do đó, cần phải có các công cụ quy hoạch
mạng tiên tiến và thông minh. Một công cụ quy hoạch hứa hẹn sẽ hỗ trợ các kế hoạch của con
người bằng cách tự động hóa các quá trình thiết kế [4,5].

1
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

1.1.2 Mục tiêu quy hoạch vô tuyến


Công việc của quy hoạch vô tuyến là xác định các vị trí và cấu hình nodeB tương ứng:
vùng phủ và dung lượng xuất phát từ các số liệu dự báo. Công việc đầu tiên trong khi quy
hoạch vô tuyến là xác định đầu ra từ các số liệu dự báo, đặc biệt tính mật độ site trong mỗi
kiểu cluter. Số site tính được trong quy vô tuyến thường khác với số site tính theo dự báo do
vùng phủ thực tế khác các mô hình thực nghiệm giả định. Luôn có nguy cơ số site quy hoạch
lớn hơn số site ước tính từ số liệu dự báo. Kết quả là, việc thực hiện quy hoạch một vài lần là
cần thiết để nhận được một con số đáng tin cậy.
Một vấn đề đối với quy hoạch vô tuyến là xác định mật độ trạm. Thứ nhất, mật độ trạm
cao đặt ra nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm các vị trí phù hợp. Điều này đúng với tất cả các
kiểu cluter. Trong các vùng mật độ cao, hầu hết các trạm phù hợp nhất đã quá tải các anten
2G. Điều này dẫn đến có ít vị trí lí tưởng cho các anten WCDMA. Thứ hai, các vị trí này sẽ
không có chiều cao tương đương. Đây là một nhược điểm lớn trong quy hoạch vô tuyến vì sự
khác biệt lớn về độ cao có thể làm thay đổi phạm vi và vùng phủ của ô. Vấn đề thứ ba là sự
hạn chế băng tần có thể yêu cầu tái sử dụng tần số chặt hơn. Trong trường hợp này, quy hoạch
vô tuyến phải gần hơn với mạng lý tưởng để đạt được hiệu suất tốt.
IT
Quy hoạch mạng vô tuyến thường được thực hiện theo số liệu dự báo. Quá trình dự báo
bao gồm bản quy hoạch thô để điều chỉnh số lượng trạm và mức độ bao phủ sử dụng một số
mô hình truyền lan điển hình và các module hệ thống WCDMA trong công cụ lập quy hoạch.
Trong giai đoạn quy hoạch thực tế, cần một số yếu tôt đầu vào để nâng cao chất lượng và độ
chính xác trong quy hoạch vô tuyến. Tùy thuộc vào công cụ quy hoạch được lựa chọn để sử
dụng, số lượng yếu tố đầu vào có thể được yêu cầu để được sử dụng công cụ một cách đầy đủ.
T
Ví dụ, các vấn đề sau đây cần được xem xét:
 Các đặc điểm truyền sóng của các vùng khác nhau (điều chỉnh các mô hình truyền lan)
 Xác đinh ác đầu vào yêu cầu (bản đồ cluter, bản đồ địa lý, dữ liệu về các tòa nhà,…)
P

 Lưu lượng và thông tin cá nhân


 Xác định các thông số thiết bị vô tuyến WCDMA (số lượng anten, các đặc tính vô
tuyến, …)
 Tùy chọn các cấu hình NodeB (số phân đoạn ô, vô hướng, đa kênh)
Có hai quyết định quan trọng liên quan đến quy hoạch vô tuyến phải được xem xét trước
khi xây dựng quy hoạch thực tế. Thứ nhất, cần xem xét mức độ chính xác của vùng phủ và
dung lượng cần thiết, điều này phụ thuộc lớn vào độ chính xác của mô hình truyền lan trong
công cụ quy hoạch. Thứ hai, nhà quy hoạch cần quyết định mức độ tối ưu hóa vô tuyến cần
thiết khi thực hiện quy hoạch. Điều này chỉ có thể thực hiện khi công cụ quy hoạch cùng với
các thông số quy hoạch và thiết bị mô hình đủ chính xác. Nó thường được thực hiện ở những
vùng mà công tác tối ưu hóa không được thực hiện trong suốt quá trình quy hoạch. Quá trình
tối ưu hóa sau quy hoạch thường tốn kém và chỉ là các điều chỉnh nhỏ. Nó thường là giới hạn
với điều chỉnh ăng-ten (thay đổi độ nghiêng và góc phương vị).
Một số tính năng rất hữu ích khi lựa chọn công cụ quy hoạch là:

2
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

 Hỗ trợ đồng thời quy hoạch GSM/UMTS


 Lựa chọn trạm tối ưu - khi có các trạm hiện tại hoặc có sự lựa chọn trạm khác
 Hỗ trợ các mô hình truyền lan đồng thời.
 Hỗ trợ mô hình điều chỉnh và các mô hình định nghĩa người dùng
 Hỗ trợ các tính năng quy hoạch mạng WCDMA, như quy hoạch hoa tiêu và quy hoạch

 Cấu hình ăng-ten tối ưu
 Các kịch bản định nghĩa lưu lượng hỗn hợp
 Mô phỏng hiệu năng mạng bao gồm cả mô phỏng bán động và mô phỏng động
Một số công cụ quy hoạch có tính chất thương mại có sẵn trên thị trường và một số được
sử dụng rộng rãi bởi các nhà khai thác mạng. Các yếu tố chính xác định khả năng sử dụng của
công cụ này là độ chính xác của mô hình vô tuyến, chẳng hạn như các mô hình truyền lan, cấu
hình ăng-ten, dự đoán nhiễu, phân bổ tần số và các mô hình kênh. Công cụ quy hoạch với các

1.1.3. Quy trình quy hoạch mạng WCDMA


IT
mô hình lưu lượng WCDMA cho quy hoạch dung lượng có nhiều thuận lợi.

Quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA gồm một số bước từ thiết lập công cụ đến khảo sát
site. Quá trình này tương tự như bất kỳ mạng không dây nào. Sự khác nhau giữa WCDMA và
các công nghệ khác là cấu hình site thực tế, chỉ số KPI (chỉ số hiệu năng quan trọng), và môi
trường truyền sóng khi WCDMA có thể hỗ trợ người sử dụng di động và cố định, nơi mà sau
T
này có thể triển khai anten có hướng hoặc anten đặt trên mái nhà.
Cuối cùng, quy hoạch vô tuyến xác định vị trí site và cấu hình tương ứng của chúng. Cấu
hình bao gồm chiều cao ăng ten, số phân đoạn ô, phân chia tần số hoặc nhóm kênh chính, loại
P

ăng-ten, góc phương vị và downtilt anten, loại thiết bị, và công suất vô tuyến. Bước cuối của
quy hoạch sẽ kiểm tra lại với các yêu cầu KPI khác nhau, chủ yếu là tiêu chuẩn vùng phủ và
dung lượng (hoặc chất lượng tín hiệu). Hình 1.1 có thể được sử dụng để hướng dẫn việc phát
triển quá trình quy hoạch. Quá trình quy hoạch phần lớn cũng phụ thuộc vào các công cụ quy
hoạch đã được dùng..
Quá trình quy hoạch trong hình 1.1 bao gồm drive test và sự xác minh sau khi khảo sát
site. Quá trình này không bắt buộc cho tất cả các site khi tổng số site quá nhiều. Thông
thường, khảo sát site và phân tích KPI để đưa ra khu vực dự kiến sẽ có chất lượng vô tuyến
thấp. Điều này thường được thực hiện khi các site ứng cử không đặt ở địa điểm lý tưởng hoặc
nếu khảo sát site tìm thấy một số khác biệt giữa các ứng cử viên.

3
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Dữ liệu/Bản đồ địa lý Dữ liệu và các dịch vụ khách hàng Dữ liệu đo đạc

Mô tả các thiết bị RF Thiết lập công cụ quy hoạch Định nghĩa KPI

Các vị trí của điểm

Cấu hình điểm

Phân tích vùng phủ/khả năng

Phân tích KPI

Khảo sát điểm Điều chỉnh


IT
Kiểm tra lái xe/xác minh

Vị trí điểm cuối cùng và cấu hình

Hình 1.1: Quy trình quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA


T
1.1.4. Những thách thức trong quy hoạch mạng WCDMA
Quy hoạch vô tuyến giữa WCDMA và GSM là khác nhau [6]. WCDMA đưa ra độ lợi xử
lý khá cao do trải phổ. Các tính năng này chỉ khai thác khi yêu cầu về chất lượng tín hiệu
P

được xử lý. Để hỗ trợ tốc độ dữ liệu cao, quy hoạch vô tuyến phải có Eb/N0 phù hợp ngay cả
khi nhiễu tăng lớn.
Một vấn đề khác cần xem xét trong quy hoạch WCDMA là yêu cầu Eb/N0 cao để hỗ trợ
tốc độ dữ liệu cao. Mặc dù một site cần hỗ trợ tốc độ dữ liệu cao cho thiết bị di động gần với
nó hơn, giá trị Eb/N0 > 20 dB chỉ có thể khi không có nhiễu. Điều này đòi hỏi sự chính xác
của mô hình truyền lan và các thiết bị vô tuyến.

1.2. Các phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA


Có hai phương pháp cơ bản để quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA. Đó là phương pháp
dựa trên sự tổn hao đường truyền và phương pháp dựa trên mô phỏng. Phương pháp dựa trên
sự tổn hao đường truyền là đơn giản nhất và đã được thông qua bởi đa số các nhà khai thác
3G.
1.2.1. Phương pháp dựa trên tổn hao đường truyền
Phương pháp dựa trên tổn hao đường truyền để quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA hoàn
toàn có thể sử dụng công cụ quy hoạch mạng vô tuyến 2G (GSM thông thường). Công cụ quy

4
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

hoạch phải có khả năng tính toán tổn hao đường truyền đầy đủ và hiển thị các khu vực nơi mà
có tổn hao đường truyền vượt quá ngưỡng. Công cụ quy hoạch cũng phải có khả năng hiển thị
những khu vực máy chủ tốt nhất và, tùy chọn, nó phải có khả năng hiển thị chất lượng đường
xuống C/I. Trong mỗi trường hợp, thống kê số học cũng như đồ thị nên được tạo ra. Các đầu
vào cho phương pháp dựa trên tổn hao đường truyền là:
 Vị trí trạm 3G ứng cử với cấu hình vật lý của chúng (loại ăng-ten, chiều cao ăng-ten,
độ nghiêng anten, góc phượng vị của anten, loại phiđơ, và độ dài phiđơ)
 Mô hình truyền lan
 Bản đồ địa hình số
 Quỹ đường truyền với các ngưỡng cường độ tín hiệu
Vị trí của trạm 3G ứng cử nên được lựa chọn theo các tiêu chuẩn quy định tại mục 1.2.3.
Đó có thể là các trạm 2G đang được tái sử dụng cho 3G hoặc một vị trí 3G hoàn toàn mới. Mô
hình truyền cần được điều chỉnh từ các phép đo theo các khuyến nghị trong mục 1.2.4. Việc
điều chỉnh mô hình truyền lan cần tính toán trên bản đồ địa hình số (ví dụ, những khu vực thể
hiện là nông thôn, mà trên thực tế là ngoại thành). Quỹ đường truyền với các ngưỡng cường
IT
độ tín hiệu cần dựa trên một tập hợp các dịch vụ 3G và quỹ đường truyền CPICH. Hướng dẫn
cho quỹ đường truyền WCDMA được quy định tại mục 1.2.5.
Bảng 1.1: Ví dụ mẫu của kết quả quỹ đường truyền 3G với Công cụ quy hoạch cường độ ngưỡng tín
hiệu

Kết quả quỹ đường truyền với tổn hao đường truyền cực đại cho phép 140 dB
T
Công suất phát đường xuống được cấu hình trong công cụ quy hoạch 33 dBm

Hệ số khuyếch đại anten Node B giả định trong các quỹ đường truyền 18 dBi
P

Tổn hao phiđơ giả định trong quỹ đường truyền 2 dB

Ngưỡng cường độ tín hiệu trong công cụ quy hoạch -91 dBm

Các kết quả quỹ đường truyền WCDMA phải được điều chỉnh trước khi được sử dụng
trong công cụ quy hoạch. Các kết quả quỹ đường truyền được tạo ra trong trường hợp tổn hao
đường truyền cho phép là cực đại, trong khi phần lớn các công cụ quy hoạch hiển thị đường
bao của cường độ tín hiệu. Có nghĩa là phải lựa chọn riêng công suất phát NodeB, và sau đó
ngưỡng cường độ tín hiệu tính bằng cách trừ đi tổn hao đường truyền cực đại cho phép. Hệ số
khuếch đại anten NodeB và tổn hao phiđơ cũng phải được đưa vào tính toán. Thông thường
công suất phát được lựa chọn bằng với công suất phát CPICH. Điều này có nghĩa là cường độ
tín hiệu tính toán bằng các công cụ quy hoạch có thể được hiểu là CPICH RSCP. Ví dụ về hệ
số tổn hao đường truyền cực đại cho phép trong quỹ đường truyền, tương ứng với ngưỡng
cường độ tín hiệu được trình bày trong bảng 1.1.
Trong ví dụ này, giả sử rằng tổn hao đường truyền cực đại cho phép từ quỹ đường truyền
WCDMA là 140 dB. Con số này có được từ quỹ đường truyền dịch vụ đường lên, quỹ đường

5
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

truyền dịch vụ đường xuống, hoặc quỹ đường truyền dịch vụ đường xuống CPICH. Công cụ
quy hoạch được sử dụng để hiển thị đường bao của cường độ tín hiệu đường xuống tương ứng
tổn hao đường truyền, tùy theo quỹ đường truyền đường lên và đường xuống (ví dụ, cường độ
tín hiệu được sử dụng để làm dấu hiệu nhận biết tổn hao đường truyền). Sự khác biệt giữa tổn
hao đường lên và đường xuống nên được tính khi phân tíchquỹ đường truyền. Điều này được
mô tả trong mục 1.2.5.
Khuếch đại ăng-ten được sử dụng trong bảng 1.1 bằng với khuếch đại ăng-ten NodeB
trong quỹ đường truyền. Một mạng vô tuyến thực tế có thể bao gồm một loạt các loại ăng ten
khác nhau, mỗi ăng-ten có khuếch đại khác nhau. Điều này không có tác động đến kết quả khi
công cụ quy hoạch được cấu hình với các loại ăng-ten thực tế. Ví dụ, nếu quỹ đường truyền
được tính theo ăng ten có khuếch đại 18 dBi, trong khi ăng-ten nút B có khuếch đại là 16 dBi,
thì tổn hao cực đại cho phép trên đường truyền từ quỹ đường truyền sẽ là 2 dB. Tuy nhiên,
việc sử dụng một ăng ten có khuếch đại 18 dBi trong bảng 1.1 có nghĩa là ngưỡng cường độ
tín hiệu 2 dB là khó khăn hơn để đạt được.
Tổn hao phiđơ được sử dụng trong bảng 1.1 phải bằng tổn hao phiđơ giả định trong giới
hạn quỹ đường truyền (ví dụ, dịch vụ đường lên, dịch vụ đường xuống, hoặc đường xuống
IT
CPICH). Nếu quỹ đường truyền dịch vụ đường lên là quỹ đường truyền giới hạn và có khuếch
đại đầu cột (MHAs), tính toán lợi ích của việc sử dụng MHA chính xác hơn và cài đặt giá trị
từ 0 dB trong cả bảng 1.1 và trong công cụ quy hoạch. Giả sử rằng MHA cung cấp độ lợi
bằng chính tổn hao phiđơ. Sự xấp xỉ này cho thấy sự sai lệch tại nodeB với các phiđơ có độ
dài rất ngắn hoặc rất dài. Tuy nhiên, cũng có một yêu cầu để sử dụng công cụ quy hoạch như
một cơ sở dữ liệu cho các giá trị tổn hao phiđơ ở các site cụ thể. Điều này có nghĩa rằng,
T
không thể nhập các giá trị tổn hao phiđơ là 0 dB cho tất cả các site. Thay vào đó, giá trị tổn
hao phiđơ thực tế được nhập vào trong các công cụ quy hoạch và giá trị tổn hao phiđơ giả
định trong quỹ đường truyền (bao gồm các lợi ích của việc sử dụng MHA) được áp dụng
trong bảng 1.1. Nếu quỹ đường truyền dịch vụ đường xuống hoặc quỹ đường truyền đường
P

xuống CPICH là quỹ đường truyền hạn chế, thì các giá trị tổn hao phiđơ thực tế cần được
nhập vào công cụ quy hoạch và giá trị tổn hao phiđơ giả định trong quỹ đường truyền đường
xuống nên được áp dụng như bảng 1.1.
Quỹ đường truyền cần được hoàn thành trên mỗi dịch vụ và mỗi kênh truyền loại cơ bản.
Quỹ đường truyền chủ yếu khác nhau giữa các dịch vụ là do sự khác biệt giá trị Eb/N0 yêu
cầu và độ lợi xử lý. Quỹ đường truyền khác nhau giữa các kiểu clutter chủ yếu là do sự khác
biệt trong việc xây dựng tổn hao thâm nhập và độ lệch pha đinh chậm tiêu chuẩn. Điều này
có nghĩa một số lượng tương đối lớn các đường bao tín hiệu đường có thể được hiển thị.
Thông thường để giảm số lượng các đường bao được hiển thị để giúp đơn giản hóa việc hiển
thị và giải thích chúng. Số lượng các đường bao có thể được giảm tương ứng với các dịch vụ
đòi hỏi khắt khe nhất được minh họa trên đồ thị. Hình 1.2 minh họa một bieur đồ ví dụ về các
đường bao vùng phủ sóng dành cho các dịch vụ đòi hỏi khắt khe nhất.
Các dịch vụ đòi hỏi cao nhất có thể là dịch vụ dữ liệu PS 64/128-kb/s. Điều này không có
nghĩa là các nhà điều hành không muốn cung cấp các dịch vụ dữ liệu PS 64/384-kb/s. Mạng
vô tuyến có thể được quy hoạch theo các dịch vụ dữ liệu PS 64/128-kb/s và sau đó các dịch

6
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

vụ dữ liệu PS 64/384-kb/s được cung cấp trên cơ sở nỗ lực cao nhất. Trong trường hợp chỉ ra
trên hình 2.2, một đường bao vùng phủ khác được vẽ cho mỗi kiểu clutter khác nhau. Vùng
phủ cần được kiểm tra bằng cách chọn các đường bao tương ứng với các kiểu clutter khác
nhau bên dưới.
Phương pháp dựa trên tổn hao đường truyền để quy hoạch mạng vô tuyến 3G nên bao
gồm một phân tích các khu vực máy chủ tốt nhất. Điều này giúp đảm bảo sự điều hành tốt, sự
cân bằng và thậm chí phân phối tải trên mạng. Khu vực máy chủ tốt nhất nên kề nhau và
không nên được phân mảnh. Khu vực máy chủ tốt nhất không kề nhau tăng nhiễu liên ô.

IT
Hình 1.2: Ví dụ mô phỏng vùng phủ từ cách phương pháp quy hoạch dựa trên tổn hao đường truyền
T
đến công cụ quy hoạch mạng vô tuyến 3G khi áp dụng ngưỡng cường độ tín hiệu phụ thuộc clutter cho
một dịch vụ cụ thể.
Nói chung, các khu vực máy chủ tốt nhất cạnh nhau cần có kích thước tương đương nhau.
Nếu đó là một điểm có lưu lượng lớn, thì một NodeB phải được đặt càng gần càng tốt và vùng
P

quản lý nhỏ hơn. Hình 1.3 minh họa một ví dụ đồ thị máy chủ tốt nhất.
Ví dụ này được áp dụng cho dân số của NodeB CEC. Nếu mạng vô tuyến bao gồm
NodeB ROC, thì tùy thuộc vào cách cấu hình các công cụ quy hoạch mạng vô tuyến, có thể là
một khu vực máy chủ tốt nhất cho mỗi nút B chứ không phải là một khu vực máy chủ tốt nhất
duy nhất cho phân đoạn ô.
Phân tích C/I đường xuống là một phần của phương pháp quy hoach mạng vô tuyến 3G
dựa trên tổn hao đường truyền. Phân tích C/I cung cấp dấu hiệu của ô cô lập và nhiễu liên ô.
Các công cụ quy hoạch mạng vô tuyến 2G có thể được sử dụng để hoàn thành phân tích C/I
bằng cách ấn định một sóng mang vô tuyến duy nhất cho tất cả các ô. Giá trị C/I âm lớn có
thể được hiểu là vùng giá trị Ec/I0 của CPICH thấp. Một ngưỡng điển hình cho C/I đường
xuống tối thiểu là - 6dB. Điều này tương ứng với phát sinh nhiễu , mạnh hơn 4 lần so với tín
hiệu mong muốn (điều này sẽ xảy ra nếu một UE nhận được năm tín hiệu có cùng cường độ).
Phân tích C/I không tính đến chuyển giao mềm giữa các ô, nhưng tương tự như các tín hiệu
CPICH thực tế, không kết hợp khi một UE trong chế độ chuyển giao mềm. Mô phỏng 3G có

7
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

thể được sử dụng để xác nhận rằng phân tích C/I tạo ra kết quả có ý nghĩa. Hình 1.4 minh họa
một ví dụ về đồ thị C/I đường xuống.
Trong ví dụ này, có một vài vị trí tương đối nhỏ, nơi đường xuống C/I thấp (dưới - 6 dB).
Khi quy hoạch sẽ phải quyết định vị trí đó có quan trọng hay không. Nếu khu vực đó có vẻ
như không có là bất kỳ lưu lượng nào thì có thể bị xóa bỏ.
Phân tích C/I cũng có thể được sử dụng để quy hoạch mạng vô tuyến khi xác định biên
giới cụm trong giai đoạn tối ưu hóa khi chạy thử. Phân tích C/I có thể được sử dụng để giúp
xác nhận các cụm được cô lập tương đối tốt với nhau. Điều này giúp đảm bảo rằng tối ưu hóa
vô tuyến trong một cụm có một tác động tối thiểu trên các cụm lân cận.

IT
T
Hình 1.3: Ví dụ vùng phục vụ tốt nhất từ phương pháp quy hoạch vô tuyến 3G dựa trên tổn
hao đường truyền
P

Hình 1.4: Ví dụ phân tích C/I từ phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên tổn hao đường
truyền

8
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

1.2.2. Phương pháp quy hoạch dựa trên mô phỏng


Phương pháp dựa trên mô phỏng để quy hoạch mạng vô tuyến đòi hỏi sử dụng công cụ
quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA. Phần lớn các công cụ quy hoạch mạng vô tuyến
WCDMA sử dụng mô phỏng Monte Carlo. Mô phỏng Monte Carlo là tĩnh chứ không động.
Điều này có nghĩa là hiệu năng hệ thống được đánh giá bởi xem xét nhiều khoảnh khắc riêng
lẻ với nhau theo thời gian (ảnh chụp). Mô phỏng động đánh giá hiệu năng bằng cách xem xét
một loạt các thời điểm liên tiếp theo thời gian. Nói chung, mô phỏng động tốn nhiều thời gian
hơn mô phỏng tĩnh. Trong trường hợp mô phỏng tĩnh, mật độ của UE được tái phân bố trên
khu vực mô phỏng cho mỗi ảnh chụp mô phỏng. Với mỗi ảnh chụp, yêu cầu công suất phát
đường lên và đường xuống được tính toán dựa trên tổn hao đường truyền, yêu cầu C/I, và
mức nhiễu. Với UE không đạt được C/I yêu cầu được coi là đang outage. Các nguyên nhân
gây ra outage là: không đủ tài nguyên xử lý băng gốc hoặc đạt đến sự gia tăng tối đa nhiễu
đường lên. Bằng cách xem xét một số lượng lớn các khoảnh khắc trong thời điểm đó, các mô
phỏng có thể cung cấp chỉ số về khả năng xảy ra các sự kiện nhất định (xác suất để một UE sẽ
có thể thiết lập kết nối tại một địa điểm cụ thể). Mô phỏng cũng có thể cung cấp dấu hiệu của
số liệu hiệu năng trung bình như thông lượng ô và công suất phát đường xuống.

là:
IT
Các đầu vào yêu cầu của phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên mô phỏng

 Các site ứng cử 3G với cấu hình vật lý của chúng (loại ăng-ten, chiều cao ăng-ten, độ
nghiêng ăng-ten, góc phương vị của anten, loại phiđơ, và độ dài phiđơ)
 Mô hình truyền lan
T
 Bản đồ địa hình số
 Giả định tham số 3G
 Hồ sơ lưu lượng 3G
P

Ba đầu vào đầu tiên cũng được sử dụng cho phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G
dựa trên tổn hao đường truyền. Các thông số 3G giả định trùng với những thông số để tạo ra
quỹ đường truyền. Công cụ mô phỏng 3G thường yêu cầu nhiều thông số hơn quỹ đường
truyền (số lượng các kênh phần cứng có sẵn tại một NodeB, trực giao đường xuống, chuyển
giao mềm). Một số thông số quỹ đường truyền có một định nghĩa khác nhau trong các công
cụ lập quy hoạch. Ví dụ, độ lợi chuyển giao mềm trong quỹ đường truyền bao gồm độ lợi
phân tập cho pha đinh nhanh và chậm. Độ lợi chuyển giao mềm trong một công cụ mô
phỏng 3G thường chỉ gồm độ lợi phân tập cho pha đinh nhanh. Điều này là do công cụ mô
phỏng mô hình 3G thường là mô hình pha đinh chậm một cách rõ ràng và do đó trong mô
hình hệ thống đã có độ lợi chuyển giao mềm. Lưu lượng 3G là tương đối khó khăn để xác
định. Nó đòi hỏi đặc điểm kỹ thuật của các dịch vụ sử dụng và mức độ mà chúng được sử
dụng. Ngoài ra, nó đòi hỏi một đặc điểm kỹ thuật của sự phân bố địa lý của UE. Hầu hết các
công cụ quy hoạch mạng vô tuyến 3G cho phép UE được phân phối theo đa giác, cùng vectơ,
hoặc dựa trên các các kiểu clutter. Một số công cụ cần bản đồ lưu lượng có thể được tạo ra
bên ngoài các công cụ quy hoạch. Các bản đồ lưu lượng có thể được dựa trên điều tra về
thống kê dân số quốc gia khi di chuyển UE từ nhà riêng tới cơ quan cần được tính toán. Ngoài

9
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

ra, bản đồ lưu lượng có thể được tạo ra từ bản đồ Erlang đã được ghi lại từ một mạng 2G hiện
có. Phương pháp này giả định rằng sự phân bố lưu lượng 3G sẽ tương tự như sự phân bố lưu
lượng 2G.
Phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến dựa trên mô phỏng tốn thời gian hơn so với các
phương pháp quy hoach dựa trên tổn hao đường truyền. Thời gian cần thiết để tạo ra kết quả
mô phỏng phụ thuộc vào kích thước của khu vực địa lý được mô hình hóa và lượng lưu lượng
tải truy cập mạng. Mỗi công đoạn mô phỏng mất nhiều thời gian để hoàn thành khi có lượng
tải truy cập. Tuy nhiên, cần nhiều công đoạn mô phỏng hơn khi chỉ có lưu lượng nhỏ truy cập.
Cần có nhiều mô phỏng để đảm bảo rằng những kết quả mô phỏng được hội tụ. Sự hội tụ của
các kết quả mô phỏng nên luôn luôn được kiểm tra khi hoàn thành mô phỏng. Điều này có thể
đạt được bằng cách đảm bảo rằng các kết quả không thay đổi đáng kể sau khi chụp liên tiếp
các bức ảnh. Phần lớn các công cụ mô phỏng 3G có chức năng như một thiết bị đầu cuối quét
thụ động. Một thiết bị quét đầu cuối thụ động làm tăng tốc độ mà kết quả đồ họa tạo ra bởi
công cụ mô phỏng nhưng giảm tốc độ kết quả số được tạo ra. Thiết bị quét đầu cuối thụ động
hoạt động bằng cách đánh giá hiệu năng hệ thống tại mỗi pixel trong khu vực mô phỏng ở
phần cuối của mỗi ảnh chụp mô phỏng. Điều này làm tăng tốc độ khi kết quả đồ họa được tạo

ảnh mà UE đã được phân bố.


IT
ra bởi vì không có thiết bị đầu cuối quét thụ động, kết quả chỉ có thể được tạo ra cho các điểm

Lợi ích chính của việc hoàn thành mô phỏng 3G là lượng thông tin tương đối lớn được
tạo ra. Thông tin này sẽ có lợi nếu nó được giải thích một cách chính xác. Mặc dù điều này ít
tính thực tế, kết quả có thể dễ dàng được giải thích nếu một dịch vụ được mô phỏng tại một
thời điểm. Khi mô phỏng 3G thường nhận được những kết quả sau:
T
 Vùng phủ dịch vụ
 Dung lượng hệ thống
 Tiêu đề chuyển giao mềm
P

 Nhiễu liên ô
 Công suất phát đường lên và đường xuống.
 Nhiễu đường lên và đường xuống
 Cơ chế thiết lập kết nối thất bại
Để có thể hình dung mỗi kết quả sử dụng đồ họa và cũng có thể nghiên cứu chúng bằng
cách sử dụng báo cáo số liệu. Đồ họa bao phủ thường tạo ra trên cơ sở mỗi dịch vụ. Một ví dụ
về đồ họa vùng phủ cho dịch vụ dữ liệu CS 64/64-kb/s CS được minh họa trong hình 1.5.
Đồ họa vùng phủ dịch vụ minh họa các vị trí nơi mà UE có thể đạt được C/I đường lên
và đường xuống yêu cầu. Những khu vực nơi không có vùng phủ tương ứng với vị trí nơi UE
không thể đạt được C/I yêu cầu đó là kết quả của công suất phát không đầy đủ hoặc một trong
những cơ chế thất bại (vi dụ sự tăng tối đa cho phép nhiễu đường lên). Sơ đồ ví dụ tải đường
lên được minh họa trong hình 1.6. Sơ đồ này cung cấp dấu hiệu của sự tăng nhiễu nền đường
lên tại mỗi ô và có thể được sử dụng để xác định các ô đã đạt được mức tăng tối đa cho phép.

10
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

IT
T
P

Hình 1.5: Ví dụ mô phỏng vùng phủ dịch vụ dữ liệu CS 64/64-kb/s

11
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

IT
T
P

Hình 1.6: Ví dụ mô phỏng của tải đường lên

Trong trường hợp kết nối thất bại, một dấu hiệu của cơ chế thất bại được tạo ra để báo
cáo chặn ô. Ví dụ về báo cáo này được minh họa trong hình 1.7.
Cần tốn rất nhiều thời gian để hoàn thành và phân tích mô phỏng 3G có nghĩa là chúng
thường được sử dụng cho các nghiên cứu tập trung chứ không phải quy hoạch mạng vô tuyến
diện rộng. Nghiên cứu tập trung có thể được sử dụng để đánh giá dung lượng của một phần
của mạng hoặc chúng có thể được sử dụng để ước tính chi phí chuyển giao mềm hoặc mức độ
nhiễu liên ô. Mô phỏng 3G cũng có thể được sử dụng để giúp xác nhận phương pháp quy
hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên tổn hao đường truyền.

12
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Báo cáo trên Service Conv


Chặn cell
64_64
Xác suất Xác suất
Xác suất
không Xác suất Xác suất lỗi Xác suất
Định lỗi
Nhận dạng lỗi lỗi giới lỗi Eb/N0 lỗi
dạng Eb/N0
ô kênh hạn kênh Ec/I0 đường tăng tạp
lỗi đường
chính (%) thấp (%) xuống âm (%)
lên (%)
(%) (%)
00143655A 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00143655B 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00143655C 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00201441A 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00201441B 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00201441C 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00187918A 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00187918B 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00 0.00
00187918C 0.00

1.2.3. Lựa chọn site


0.00 0.00 IT 0.00 0.00
Hình 1.7: Ví dụ báo cáo ô bị chặn
0.00 0.00

Mỗi trạm là một khoản đầu tư dài hạn và tốn kém của nhà điều hành. Nếu các trạm được
lựa chọn ở vị trí không tốt thì hiệu năng thống vô tuyến cũng như thông số tối ưu hóa tiếp
theo không được cặn kẽ. Một vị trí tốt nên tối đa phạm vi bao phủ trên toàn khu vực dự định
T
trong khi hạn chế nhiễu vào các khu vực lân cận.
Tiêu chí lựa chọn trạm có thể được chia thành hai loại. Trước tiên nên xác định vị trí đó
có nên quy hoạch mạng 3G hay không. Nhóm thứ hai gồm các tiêu chí mà có thể được sử
P

dụng để ưu tiên các vị trí. Nói chung, rất khó để tìm được vị trí cũng như sự ưu tiên giữa các
vị trí đó. Nếu một trong các tiêu chí nhóm đầu tiên không được thỏa mãn thì vị trí đó sẽ được
loại trừ, trừ khi có không còn lựa chọn thay thế và có lợi về chi phí. Bảng 1.2 trình bày các
thiết lập tối thiểu các tiêu chí được sử dụng để xác định có hay không nên thiết lập quy hoạch
mạng vô tuyến 3G ở một vị trí nào đó. Các tiêu chí này cần được đánh giá sau khi đi thực
nghiệm chứ không phải chỉ là các thông tin có sẵn trong công cụ quy hoạch mạng vô tuyến.
Giả sử một vị trí đáp ứng các tiêu chuẩn trong bảng 1.2, nó có thể được xem xét để quy
hoạch mạng vô tuyến 3G. Bảng 1.3 là các tiêu chí ưu tiên giữa các khu vực được xem xét khi
quy hoạch mạng vô tuyến 3G. Tương tự như nhóm các tiêu chí đầu tiên, cần có khảo sát thực
tế chứ không chỉ là các thông tin có sẵn ở trong công cụ quy hoạch vô tuyến. Vị trí nào có
nhiều tiêu chí đánh giá được lựa chọn “Có” sẽ được lựa chọn để xây dựng

13
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Bảng 1.2: Tiêu chí lựa chọn trang trạm được sử dụng để xác định có hay không một trạm được xem
xét trong quy hoạch mạng vô tuyến 3G

Liệu các trạm cho phép búp chính của mỗi ăng-ten được đề xuất có
1 tầm nhìn tốt với địa hình xung quanh mà không có bất kỳ chướng Có/Không
ngại vật cao ngăn chặn tầm nhìn?

Búp chính của mỗi ăng-ten có thể được định vị không chồng phủ búp
2 Có/Không
chính của ăng-ten khác?

Búp chính của mỗi ăng-ten có thể được định vị không bị che khuất
3 Có/Không
bởi tòa nhà hoặc cấu trúc khác?

Mỗi ăng-ten có thể được gắn trên các mái nhà của các tòa nhà lân cận
Có/Không/
4 mà không quá cao hơn chúng? Thường cao hơn các mái nhà lân cận
Chưa Xác định
dưới 10 m.

Ô lân cận có chiều cao ăng ten trong phạm vi 15 m chiều cao ăngten
5 IT Có/Không
được đề xuất ?

6 Các ô lân cận có kích thước tương tự? Có/Không

Trạm không chiếm ưu thế và khó có khả năng là nguyên nhân gây
7 Có/Không
nhiễu đáng kể cho các ô lân cận?
T
8 Khu vực máy chủ tốt nhất của site không bị phân mảnh? Có/Không

Nếu trạm đề xuất là một trạm trên mái nhà, có đủ không gian cho
Có/Không/
9 khung ăng-ten thích hợp để đảm bảo rằng có mặt bằng thoáng từ trên
Chưa Xác định
P

mái nhà ?

Trạm an toàn từ các tòa nhà lân cận mới có thể được xây dựng trong
10 tương lai, những tòa nhà có thể ngăn chặn các búp chính của ăng- Có/Không
ten ?

11 Khoảng cách giữa cáp tủ NodeB và ăng-ten hợp lý ? Có/Không

Có quyền truy cập vào đường dây thuê bao hoặc các đường truyền vô
12 Có/Không
tuyến cho các mục đích truyền dẫn?

13 Sẵn sàng các yêu cầu cung cấp công suất NodeB ? Có/Không

14 Có không gian để chứa các thiết bị NodeB ? Có/Không

15 Chi phí thuê chấp nhận được? Có/Không

16 Truy cập hợp lý đến các trạm? Có/Không

14
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Bảng 1.3: Tiêu chí lựa chọn trạm sử dụng để ưu tiên giữa các trạm đang được xem xét trong quy
hoạch mạng vô tuyến 3G

1 Là một trạm GSM hiện tại? Có/Không

2 Vị trí ăng-ten cho phép thay đổi góc phương vị? Có/Không

3 Vị trí ăng-ten cho phép thay đổi chiều cao? Có/Không

Có/Không/
4 Vị trí ăng-ten có đủ sự cách ly ăng-ten khác (ví dụ, ăng-ten GSM)?
Chưa Xác định

5 Trạm ở ngoài môi trường được bảo vệ hoặc khu vực lịch sử? Có/Không

6 Trạm không yêu cầu bất kỳ giấy phép đặc biệt? Có/Không

7 Trạm không gây ra phản đối trong cộng đồng? Có/Không

8 Trạm có mô hình giống với các trạm lân cận?


IT Có/Không

Có/Không/
9 Trạm gần nơi giao thông dự kiến?
Chưa Xác định

10 Trạm có khả năng nâng cấp công suất? Có/Không

Khảo sát thực tế là một phần không thể thiếu trong quá trình lựa chọn site. Cần thu thập
T
tất cả thông tin cần thiết để đánh giá sự phù hợp của một site như cũng như thông tin bổ sung
cho quy hoạch vô tuyến và truyền dẫm, thông tin cho xây dựng và lắp đặt mỗi site, và thông
tin cho thiết kế site. Khảo sát thường tốn kém và mất thời gian, cần được lên quy hoạch cẩn
thận. Nhà quy hoạch khi khảo sát cần có:
P

 Bản đồ giấy của khu vực


 Sơ đồ giấy của tòa nhà
 Đồ thị vùng phủ từ của công cụ quy hoạch
 Đồ thị server tốt nhất từ các công cụ quy hoạch
 Máy thu GPS
 Ống nhòm và la bàn
 Máy ảnh số
 Máy đo độ cao
 Một thước dây hoặc thiết bị đo lường khác
 Thiết bị an toàn nếu cần thiết

15
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Bản đồ giấy của khu vực được sử dụng để đánh dấu các đề xuất góc phương vị ăng-ten
và vị trí ăng-ten chung. Sơ đồ giấy của tòa nhà được sử dụng để lập biên bản chi tiết hơn về
các vị trí ăng-ten được đề xuất và vị trí từ nơi bất kỳ hình ảnh được thực hiện. Máy ảnh số
được sử dụng để có tầm nhìn toàn cảnh từ các địa điểm được đề xuất đặt ăng-ten. Cần có hình
ảnh về khu vực cũng như môi trường xung quanh. Vị trí và khả năng của các site lân cận cũng
cần được ghi nhận để linh hoạt thêm vùng phủ. Các khả năng khác khi lắp đặt ăng-ten cần
được ghi nhớ và ước tính độ dài phiđơ yêu cầu. Máy thu GPS được sử dụng để xác định chính
xác tọa độ thiết lập cho các site cũng như độ cao trên mực nước biển.
1.2.4. Mô hình truyền lan
Mô hình truyền lan chính xác là nền tảng cho cả hai phương pháp quy hoạch mạng vô
tuyến 3G dựa trên mô phỏng và tổn hao đường truyền. Các đầu vào quan trọng với mô hình
truyền lan chính là mô hình truyền lan, bản đồ địa hình số (DTM) và dữ liệu cấu hình site.
Quy hoạch mạng vô tuyến thường sử dụng không chỉ là một mà là một tập hợp các mô hình
truyền lan. Các mô hình khác nhau giúp điều chỉnh chiều cao anten cụ thể hoặc phạm vi các ô.
Bản đồ địa hình số ngày càng ít được sử dụng và gây ra nhiều lỗi. Dữ liệu cấu hình site dựa
vào khuếch đại anten, chiều cao ăng ten, góc phương vị và dữ liệu về độ nghiêng. Các nhà
IT
khai thác có thể có các mô hình truyền lan hiện tại cho mạng vô tuyến 2G của họ. Họ có thể
muốn sử dụng các mô hình tương tự cho quy hoạch mạng vô tuyến 3G. Trong trường hợp này,
các mô hình của họ nên được so sánh với các mô hình điển hình để giúp xác định sự khác biệt
đáng kể. Đó là lý do hợp lý khi cho rằng một mô hình truyền lan đã được sử dụng để lên quy
hoạch một mạng DCS 1800 cũng có thể được áp dụng khi quy hoạch mạng 3G.
Khi một dự án đòi hỏi định nghĩa của một mô hình truyền lan mới, cần hoàn thành các
T
nhiệm vụ sau đây:
 Đặc điểm kỹ thuật DTM
 Lựa chọn loại mô hình truyền lan dựa trên các yêu cầu
P

 Quy hoạch và hoàn thành bản khảo sát


 Tiền xử lý đo lường vô tuyến và hiệu chuẩn mô hình truyền lan
 Xác nhận mô hình truyền lan và kiểm toán liên tục
Các yêu cầu DTM cần cụ thể về độ phân giải, định dạng, và số lượng các clutter khác
nhau. Độ phân giải phải tương đối cao cho đô thị và khu vực ngoại thành nhưng có thể được
giảm cho các khu vực nông thôn. Độ phân giải điển hình sử dụng là 20–m cho các khu vực
đô thị và ngoại thành và độ phân giải 50-m có thể được sử dụng cho nông thôn khu vực. Nếu
độ phân giải quá thấp thì tính chính xác của bản đồ và mô hình truyền lan sẽ thấp. Nếu độ
phân giải quá cao, DTM sẽ đắt tiền và yêu cầu xử lý máy tính trở nên quá tải. Độ phân giải
cao hơn 20 m có thể thích hợp cho các khu vực đô thị đông đúc nơi vùng phủ của ô đặc biệt
nhỏ. Nếu các ô micro với ăng-ten dưới mức mái nhà được quy hoạch, sẽ cần bản đồ vectơ tòa
nhà. Vectơ toàn nhà có thể có hai hoặc ba chiều. Định dạng của DTM cần phù hợp với định
dạng được sử dụng bởi công cụ quy hoạch mạng vô tuyến. Nếu định dạng yêu cầu không có
sẵn, cần bổ sung vào bản đồ trước khi sử dụng. Số lượng thích hợp các clutter khác nhau phụ

16
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

thuộc vùng địa lý. Điển hình là có khoảng mười loại. Một số công cụ quy hoạch có thể có số
lượng tối đa các loại có thể được sử dụng. Trong trường hợp này, DTM sẽ hợp nhất các loại
tương tự nhau. Nếu số các loại lớn, thì việc thực hiện điều chỉnh truyền lan trở nên khó khăn
hơn. Một khi DTM đã được mua và đưa vào công cụ quy hoạch mạng vô tuyến, một tập hợp
các kiểm tra cần được hoàn thành để giúp xác nhận độ chính xác của nó. Các loại clutter khác
nhau và vectơ nên được so sánh với những chỉ dẫn trên bản đồ giấy. Tương tự, số liệu chiều
cao mặt đất nên được so sánh với chỉ dẫn trên bản đồ giấy.
Khi bản đồ địa hình số đã được xác nhận, cần lựa chọn mô hình truyền lan ban đầu. Có
thể thay đổi sự lựa chọn này nếu thấy không phù hợp khi điều chỉnh mô hình. Yêu cầu cho
một tập hợp các mô hình truyền lan khác nhau nên được đánh giá. Nói chung, các loại mô
hình truyền lan đã được lựa chọn được giới hạn dưới sự hỗ trợ bởi các công cụ quy hoạch
mạng vô tuyến. Hầu hết các công cụ quy hoạch cung cấp mô hình Okumura – Hata và mô
hình Walfisch - Ikegami. Sự khác biệt chính giữa các ứng dụng của mô hình Okumura - Hata
và mô hình Walfisch - Ikegami được trình bày trong bảng 1.4.
Bảng 1.4: Khả năng ứng dụng mô hình truyền lan Okumura-Hata và Walfisch-Ikegami

Dải tần số
IT
Okumura – Hata
150 Mhz đến 1.0 GHz
1.5 GHz đến 2.0 Ghz
Walfisch – Ikegami
800 Mhz đến 2.0 Ghz

Độ cao anten NodeB 30m đến 200m trên độ cao mái 4m đến 50 m trên độ cao mái
nhà nhà
Độ cao anten UE 1m đến 10m 1m đến 3m
T
Cự ly 1km đến 20km 30m đến 6km
Áp dụng Các ô Macro Các ô Macro
Một số loại mô hình có thể được chọn ở giai đoạn này với lựa chọn cuối cùng được thực
hiện khi điều chỉnh mô hình truyền lan. Số lượng các mô hình nên được giữ tương đối nhỏ để
P

giúp đảm bảo quá trình quy hoạch mạng vô tuyến phù hợp với mục tiêu ban đầu. Nếu có các
site với các bán kính ô, chiều cao ăng-ten, hoặc các môi trường vô tuyến khác nhau đáng kể,
thì cần xác định mô hình truyền lan riêng biệt.
Khi số lượng và mô hình truyền lan đã được xác định phù hợp, cần tiến hnàh đo đạc vô
tuyến để điều chỉnh mỗi mô hình. Điều chỉnh mô hình truyền lan liên quan đến việc so sánh
đo đạc và dự đoán dữ liệu trong khi điều chỉnh các thông số đầu vào mô hình sao cho lỗi là
nhỏ nhất. Đo đạc vô tuyến được ghi lại từ các site DCS 1800 hoặc từ máy tạo sóng liên tục
(CW) trong tần số bằng tần số đường xuống 3G. Sử dụng thiết bị đo mày rất phù hợp nhưng
chi phí cao. Mỗi mô hình truyền lan yêu cầu ít nhất 8 site. Hơn hai site cần được đo đạc để
xác nhận mô hình tiếp theo. Nếu các máy phát thử nghiệm được sử dụng, thì một số site thử
nghiệm cần được đo bằng nhiều antenna có độ cao khác nhau. Các site thử nghiệm và vị trí
ăng-ten là ứng viên của các site 3G. Các site thử nghiệm nên được phân phối theo khu vực,
nơi mô hình truyền lan sẽ được áp dụng. Điều này có thể liên quan đến việc phải đo đạc tại
một số vùng khác nhau. Anten không nên bị che khuất. Mỗi site thử nghiệm nên được khảo
sát trước để lên quy hoạch phù hợp. Nếu ăng-ten có hướng được sử dụng cho các site thử

17
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

nghiệm, các đường truyền nên duy trì trong phạm vi độ rộng búp sóng 3 dB của ăng-ten. Điều
chỉnh mô hình truyền lan ít có khả năng được chính xác bên ngoài độ rộng búp này do sự
khác biệt của khuếch đại ăng-ten. Các đường truyền cần cân bằng giữa các địa điểm đường
truyền thẳng và đường tryuền không thẳng. Mỗi kiểu clutter có tối thiểu 400 mẫu đo lường.
Có thể có sự chồng chéo giữa các tuyến được sử dụng cho các trạm thử nghiệm khác nhau
mặc dù không cùng tuyến. Các tuyến không được quy hoạch cắt ngang các đoạn của đường
cao bởi vì những địa điểm này có khả năng gây ra một sự khác biệt giữa chiều cao mặt đất
DTM và chiều cao đo đạc thực tế. Tương tự như vậy, các tuyến không cần quy hoạch thông
qua đường hầm. Một khi các tuyến đã được lên quy hoạch, các phép đo phải được ghi lại. Sự
khác biệt về GPS với cách tính toán dựa trên dữ liệu trước đó được sử dụng khi cần. Tính toán
dựa trên dữ liệu trước đó giúp duy trì độ chính xác vị trí khi mất khả năng hiển thị từ vệ tinh
GPS.
Khi dữ liệu đo đạc được ghi lại, nó nên được lọc, lưu trữ và phân tích. Dữ liệu có sai sót
cần được loại bỏ. Nếu các tuyến đường bao gồm độ cao của đường, đường hầm, hoặc mặt cắt,
thì các phép đo cũng nên được loại bỏ. Dữ liệu cần được truyền đi theo khoảng cách và sử
dụng một mạng có cùng độ phân giải và có liên quan đến nhau, như DTM. Các phép đo
IT
binned được phân tích về đồ thị, số lượng các điểm dữ liệu tại các điểm trên kiểu clutter và
vẽ số lượng các điểm dữ liệu là một hàm của cường độ tín hiệu và khoảng cách từ các site thử
nghiệm. Nó cũng có thể cần thiết để chuyển đổi các dữ liệu đo đạc thành một định dạng mà
công cụ quy hoạch mạng vô tuyến có thể đưa vào để điều chỉnh.
Điều chỉnh mô hình truyền lan liên quan đến việc giảm thiểu độ lệch chuẩn của lỗi giữa
tổn hao truyền sóng dự đoán và tổn hao truyền sóng đo đạc được, trong khi duy trì một lỗi
T
trung bình gần 0 dB. Không có cách đo đạc đúng duy nhất cho mỗi một mô hình truyền lan.
Một số công cụ quy hoạch mạng vô tuyến cung cấp chức năng để tự động điều chỉnh mô hình
truyền lan. Quá trình điều chỉnh mô hình truyền lan là quá trình lặp đi lặp lại và bao gồm các
bước sau:
P

 Hoàn thành một tập hợp các dự báo truyền lan.


 Định lượng độ lệch trung bình và tiêu chuẩn của các lỗi giữa dự đoán và dữ liệu đo
được.
 Điều chỉnh một tham số đầu vào theo mô hình truyền lan.
 Tính toán lại các dự đoán truyền lan, xác định có cải thiện được kết quả hay không.
 Nếu kết quả đã được cải thiện, giữ sự thay đổi và lặp lại, nếu không khôi phục thay đổi
và lặp lại.
 Lặp lại cho đến khi độ lệch trung bình và độ lệch chuẩn của lỗi không thể giảm thêm
nữa
Khi các mô hình truyền lan đã được điều chỉnh, cần một vài đo đạc không sử dụng để
điều chỉnh. Các phép đo phải được nạp vào công cụ điều chỉnh và sử dụng để xác định độ lệch
trung bình và tiêu chuẩn của lỗi giữa các dữ liệu đo được và dự báo. Giá trị độ lệch trung bình
và độ lệch chuẩn hoặc các lỗi cần tương tự như giá trị thu được vào cuối quá trình điều chỉnh.

18
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Khi các mô hình truyền lan đã được hoàn thiện và sử dụng, chúng phải được kiểm toán một
cách thường xuyên để đảm bảo chúng vẫn còn hiệu lực. Đo đạc từ hoạt động tối ưu hóa thử
nghiệm có thể được sử dụng để tinh chỉnh các mô hình truyền lan. Điều này có thể thực hiện
trên cơ sở từng ô một, hoặc nếu có sẵn nguồn, có thể là thực hiện trên cơ sở giữa các ô.
1.2.5. Quỹ đường truyền
Quỹ đường truyền là nền tảng cho sự hiểu biết tính năng và hiệu năng của hệ thống. Điều
quan trọng là quỹ đường truyền chung được tinh chế trên một cơ sở trên mỗi dự án để giúp
đảm bảo giả định đầu vào được phù hợp khi thực thi. Quỹ đường truyền rất cần thiết khi áp
dụng phương pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên tổn hao đường truyền. Trong
trường hợp này, các kết quả quỹ đường truyền được sử dụng để xác định ngưỡng cường độ tín
hiệu, được áp dụng trong quá trình quy hoạch mạng vô tuyến.
1.2.5.1. Dịch vụ đường lên DPCH
Quỹ đường truyền của dịch vụ đường lên chung cho một khu vực ngoại thành được thể
hiện trong bảng 1.5. Một cột được đưa thêm vào để xác định các thông số phụ thuộc trực tiếp
vào hiệu năng của RAN.
IT
Tốc độ bit đường lên được giới hạn khi được hỗ trợ bởi mạng và các thiết bị đầu cuối.
Quỹ đường truyền riêng biệt cần được hoàn thành cho dịch vụ dữ liệu CS và dữ liệu PS. Công
suất phát tối đa được xác định bởi khả năng của các thiết bị đầu cuối. Thiết bị đầu cuối thường
có công suất là 21 dBm hoặc 24 dBm. Trong thực tế, cả hai chỉ số trên có thể có trong mạng.
21 dBm đại diện cho một trường hợp giả định xấu nhất. Khuếch đại ăngten và tổn hao cơ thể
giả định là tương đối mở để thảo luận và thỏa thuận trên cơ sở mỗi dự án. Nó có thể điều
T
chỉnh để ấn định khuếch đại ăngten cao hơn với các dịch vụ dữ liệu nếu thiết bị đầu cuối khác
nhau so với khi sử dụng với dịch vụ thoại (ví dụ, một thẻ dữ liệu). Tổn hao cơ thể thường làm
giảm các dịch vụ dữ liệu nơi thiết bị đầu cuối thường đặt bên ngoài. Kết quả tạm thời đầu tiên
từ quỹ đường truyền là EIRP đường lên.
P

Độ lợi xử lý được xác định bởi logarit tỷ số tốc độ chip trên tốc độ bit dịch vụ:

ChipRate
ProcessingGain  10 log (1.1)
BitRate

Giả định Eb/N0 đường lên phản ánh hiệu năng của NodeB thu và có thể khác nhau giữa
các nhà cung cấp. Hệ số Eb/N0 nên được áp dụng cho một kênh truyền lan cụ thể, BLER đích,
và cấu hình lớp vật lý. Ngoài ra, định nghĩa của Eb/N0 cho cơ sở dữ liệu RNC không bao gồm
DPCCH. Giá trị Eb/N0 trong cơ sở dữ liệu RNC hiện tại có giá trị ẩn và không thể được chỉnh
sửa. Giá trị đó được xác định tương đối cao để cung cấp một biên độ khi hoàn thành kiểm soát
nhập và tính toán SIR đích đường lên ban đầu và phạm vi SIR đích. C/I yêu cầu cho một dịch
vụ cụ thể được xác định bởi sự khác biệt giữa Eb/N0 yêu cầu và độ lợi xử lý:

Eb
ServiceCIR equirement   ProcessingGain (1.2)
N0

19
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Tải đường lên phù hợp trên cơ sở mỗi dự án và thường được xác định trên cơ sở clutter
khác nhau. Khu vực đô thị thường được giả định là có tải cao hơn. Kết quả là dung lượng
đường lên cao hơn và phạm vi ô nhỏ hơn. Sự gia tăng tạp âm nhiệt được tính trực tiếp từ tải
mục tiêu:

RiseOverThermalNoise  10 log1 - TargetLoad  (1.3)

Công suất tạp âm nhiệt được xác định bởi nhiệt độ giả định của NodeB thu.

(1.4)

Hệ số tạp âm giả định phản ánh hiệu năng của NodeB thu, và có thể thay đổi giữa các
nhà cung cấp. Hệ số điển hình cho một NodeB là 3 dB. Kết quả thứ hai được xác định từ quỹ
đường truyền là độ nhạy thu. Độ nhạy thu được tính toán bằng cách tổng hợp yêu cầu C/I dịch
vụ với nhiễu nền:
IT (1.5)

Khuếch đại ăng-ten NodeB đặc trưng cho loại ăng-ten được triển khai. Một mạng thực tế
có thể gồm một loạt các loại ăng-ten với độ khuếch đại khác nhau, nhưng hệ số 18,5 dBi là
điển hình cho anten của trạm ba phân đoạn ô. Giảm độ khuếch đại ăng-ten theo chiều ngang
T
và tăng độ rộng búp sóng theo phương dọc kiến anten kém định hướng hơn.
Giả định tổn hao cáp ít quan trọng trong quỹ đường lên khi có tính đến bộ khuếch đại đầu
cột. Lợi ích của việc sử dụng bộ khuếch đại đầu cột thường được giả định để cân bẳng sự tổn
P

hao cáp. Để tính toán chính xác hơn có thể sử dụng phương trình Friis. Lợi ích thực tế của
việc sử dụng MHA thường lớn hơn tổn hao phiđơ. Lợi ích của việc sử dụng MHA nhỏ hơn
tổn hao phiđơ khi tổn hao phiđơ tương đối lớn. Trong trường hợp MHA có hệ số tạp âm là 2
dB và khuếch đại 12 dB, thì độ lợi của việc sử dụng MHA thấp hơn giá trị của tổn hao phiđơ
khi tổn hao phiđơ lớn hơn 5 dB.
Tập các giá trị dự trữ pha đinh nhanh được trình bày trong [9]. Những hệ số này là lý
thuyết và đã được bắt nguồn từ những mô phỏng. Dự trữ pha đinh nhanh phụ thuộc vào tốc
độ UE. Với các UE tốc độ thấp hơn, điều khiển công suất vòng trong đường lên có thể bám
pha đinh nhanh và do đó yêu cầu độ dự trữ pha đinh nhanh (ví dụ, công suất phát đỉnh của
UE lớn hơn công suất phát trung bình của UE với một giá trị tổn hao đường truyền trung bình
cụ thể tới NodeB). Với các UE có tốc độ cao (lớn hơn khoảng 50 km/giờ), pha đinh xảy ra
quá nhanh cho điều khiển công suất vòng trong đường lên bám theo. Điều này gây ra việc
tăng Eb/N0 yêu cầu cho đường lên, nhưng giảm dự trữ pha đinh nhanh. Tốc độ UE cao cũng
liên quan với sự gia tăng hiệu năng của mã hóa kênh và đan xen. Mã hóa kênh thực hiện tốt
nhất khi lỗi bit là ngẫu nhiên và phân phối thống nhất trên toàn dữ liệu. Trong thực tế, pha
đinh gây ra lỗi cụm và đan xen được sử dụng để chia các lỗi một cách tương đối ngẫu nhiên.

20
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Ở tốc độ UE thấp, pha đinh có xu hướng rộng và cụm lỗi tương ứng cũng có xu hướng gia
tăng. Sự gia tăng lỗi cụm gây khó khăn cho xử lý đan xen. Đan xem được hoàn thành trong
khoảng thời gian truyền tải và khoảng thời gian truyền tải lớn có thể được sử dụng để cải
thiện hiệu năng của mã hóa kênh và đan xen nhưng trễ tăng lên và cần có bộ đệm.
Bảng 1.5: Quỹ đường truyền dịch vụ đường lên tổng quát
Đặc điểm Dữ liệu Dữ liệu
Loại dịch vụ Tốc độ
RAN CS PS
Tốc độ bit đường lên (kb/s) Không 12.2 64 64
Công suất phát cực đại (dBm) Phụ thuộc
21.0 21.0 21.0
UE
Khuếch đại anten đầu cuối (dBi) Phụ thuộc
0.0 0.0 0.0
UE
Tổn hao cơ thể (dB) Không 3.0 0.0 0.0
EIRP phát (dBm) Phụ thuộc
18.0 23.0 23.0
UE
Tốc độ chip (Mc/c) IT Không 3.84 3.84 3.84
Độ lợi xử lý (dB) Không 25.0 17.8 17.8
Eb/N0 yêu cầu (dB) Có 4.4 2.0 2.0
Tải đường lên (%) Không 50 50 50
Tăng vượt quá tạp âm nhiệt (dB) Không 3.0 3.0 3.0
Công suất tạp âm nhiệt (dBm) Không -108.0 -108.0 -108.0
Hệ số tạp âm máy thu (dB) Có 3.0 3.0 3.0
T
Nhiễu nền (dBm) Không -102.0 -102.0 -102.0
Độ nhạy máy thu (dBm) Có -122.6 -117.8 -117.8
Khuếch đại anten NodeB (dBi) Không 18.5 18.5 18.5
Tổn hao cáp (dB) Không 2.0 2.0 2.0
P

Lợi ích sử dụng MHA (dB) Không 2.0 2.0 2.0


Dự trữ pha đinh nhanh (dB) Có 1.8 1.8 1.8
Độ lợi chuyển giao mềm (dB) Có 2.0 2.0 2.0
Tổn hao xâm nhập tòa nhà (dB) Không 12.0 12.0 12.0
Xác suất vị trí trong nhà (%) Không 90 90 90
Độ lệch tiêu chuẩn trong nhà (dB) Không 10 10 10
Dự trữ pha đinh chậm (dB) Không 7.8 7.8 7.8
Công xuất đẳng hướng yêu cầu (dBm) Có -121.5 -116.7 -116.7
Tổn hao truyền cho phép (dB) Có 139.5 139.7 139.7
Tập các giá trị độ lợi chuyển giao mềm được trình bày trong [2]. Những hệ số này theo lý
thuyết và được bắt nguồn từ mô phỏng, mặc dù thử nghiệm đã được hoàn thành để xác nhận
chúng. Thuật ngữ "độ lợi chuyển giao mềm" thường được định nghĩa theo nhiều cách khác
nhau. Nói chung, tồn tại ba loại độ lợi chuyển giao mềm: giảm Eb/N0 yêu cầu là kết quả của
sự phân tập lớn trong máy thu RAKE ; giảm dự trữ pha đinh nhanh; và giảm dự trữ pha đinh
chậm. Giả đinh Eb/N0 yêu cầu giảm 0 dB theo hướng đường lên vì đã có tính đến phân tập

21
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

trong máy thu RAKE (giả sử sử dụng máy thu phân tập hai băng). Độ lợi chuyển giao mềm
xuất hiện trong quỹ đường truyền đường lên là tổng của các suy giảm dự trữ pha đinh nhanh
và dự trữ pha đinh chậm. Điều này khác với độ lợi chuyển giao mềm được sử dụng để mô
phỏng 3G trong công cụ quy hoạch mạng vô tuyến bởi vì công cụ quy hoạch mạng vô tuyến
thường là mô hình pha đinh chậm một cách rõ ràng và do đó không yêu cầu một tham số đầu
vào để xác định có liên quan đến độ lợi chuyển giao mềm. Trong trường hợp mô phỏng 3G,
độ lợi chuyển giao mềm đường lên là chỉ đơn giản là giảm của dự trữ pha đinh nhanh.
Tổn hao thâm nhập tòa nhà giả định thường được thực hiện trên cơ sở mỗi clutter khác
nhau. Những hệ số này có độ không chắc chắn tương đối lớn và có một tác động đáng kể đến
kết quả cuối cùng của quỹ đường truyền. Chúng cần được xác định trên cơ sở mỗi dự án và
nên được thỏa thuận với các nhà điều hành. Tương tự như vậy, xác suất vị trí trong nhà và độ
lệch chuẩn trong nhà có một tác động đáng kể đến kết quả quỹ đường truyền cuối cùng.
Những con số này cũng cần được thoả thuận giữa các nhà điều hành. Độ lệch chuẩn trong nhà
bao gồm các độ lệch chuẩn liên quan đến pha đinh chậm và độ lệch chuẩn liên quan đến sự
không chắc chắn của hệ số tổn hao xâm nhập tòa nhà. Một số kiến nghị cho tổn hao thâm
nhập tòa nhà, xác suất vị trí trong nhà, và độ lệch chuẩn trong nhà được thể hiện trong bảng
1.6.
IT
Bảng 1.6: Tổn hao xâm nhập tòa nhà và các đặc tính Pha đinh chậm
Mật độ dân cư Thành phố Ngoại ô Nông thôn
Tổn hao xâm nhập tòa nhà (dB) Không xác định 16 12 10
Xác suất vị trí trong nhà (%) Không xác định 90 90 90
Độ lệch tiêu chuẩn trong nhà (dB) Không xác định 12 10 9
T
Dự trữ pha đinh chậm Không xác định 10.1 7.8 6.6
Xác suất vị trí trong nhà và độ lệch chuẩn trong nhà được sử dụng để tính dự trữ pha đinh
chậm. Độ dốc theo yêu cầu, như một đầu vào cho hàm này thường ấn định giá trị là 3,4.
P

Thành phần thứ ba trong kết quả tính từ quỹ đường truyền là yêu cầu nguồn đẳng hướng. Kết
quả này được tính như sau:

(1.6)

Kết quả quỹ đường truyền cuối cùng đại diện cho tổn hao truyền sóng đường lên cực đại
cho phép để đạt được xác suất vị trí trong nhà cho tải đường lên giả định. Kết quả này tính
bằng cách lấy thành phần kết quả đầu tiên trừ đi thành phần kết quả thứ ba:

(1.7)

Tổn hao truyền sóng dịch vụ đường lên cho phép được so sánh với dịch vụ đường xuống
và tổn hao truyền sóng CPICH đường xuống cho phép. Sự so sánh cần phải tính đến sự khác
nhau về tần số giữa băng tần đường lên và đường xuống. Tần số đường xuống là 190MHz lớn

22
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

hơn tần số đường lên và do đó có tổn hao truyền lan lớn hơn. Tần số phụ thuộc theo phương
trình tổn hao đường truyền Okumura - Hata được cho bởi:

(1.8)

Phương trình này chỉ ra rằng tổn hao truyền lan đường xuống trên một khoảng cách cụ
thể là lớn hơn 1,4 dB so với tổn hao truyền lan đường lên tương ứng. Mô hình vùng phủ
trong công cụ quy hoạch mạng vô tuyến thường được tạo ra bởi tính toán tổn hao đường
truyền theo tần số đường xuống. Điều này có nghĩa là hệ số tổn hao đường truyền đường lên
cực đại cho phép phải được tăng lên 1,4 dB trước khi sử dụng trong phạm vi quy hoạch mạng
vô tuyến quá trình. Hệ số này cũng nên được tính đến khi so sánh tổn hao đường truyền
đường lên và đường xuống cho phép.
1.2.5.2. Dịch vụ đường xuống DPCH
Quỹ đường truyền cho dịch vụ đường xuống với một khu vực ngoại thành được trình bày
trong bảng 2.7. Một cột được thêm vào để xác định các thông số phụ thuộc trực tiếp dựa vào
hiệu năng của RAN.
IT
Tốc độ bit đường xuống được giới hạn do được hỗ trợ bởi mạng và các thiết bị đầu cuối.
Tương tự như ở đường lên, quỹ đường truyền riêng biệt cần được hoàn thành cho dữ liệu CS
và dịch vụ dữ liệu PS. Công suất phát đường xuống cực đại được xác định bởi các chức năng
điều khiển đăng nhập ở RNC. Chức năng này là khác nhau giữa các nhà cung cấp. Điều khiển
đăng nhập xác định công suất phát đường xuống cực đại cho các dịch vụ thời gian thực theo:
T
(1.9)

Và cho các dịch vụ phi thời gian thực với:


P

(1.10)

PtxDPCHmax và PtxDLabsMax là các thông số RNC trình bày trong bảng 1.5. MaxDLCalculated
được tính từ biểu thức:
Bảng 1.7: Quỹ đường truyền dịch vụ đường xuống tổng quát
Xác định Dữ liệu
Loại dịch vụ Tốc độ Dữ liệu PS
RAN CS
Tốc độ bit đường xuống
Không 12.2 64 64 128 384
(kb/s)
Công suất phát cực đại
Có 34.2 37.2 37.2 40.0 40.0
(dBm)
Tổn hao cáp (dB) Không 2.0 2.0 2.0 2.0 2.0
Tổn hao đính MHA (dB) Có 0.5 0.5 0.5 0.5 0.5
Khuếch đại anten NodeB
Không 18.5 18.5 18.5 18.5 18.5
(dBi)

23
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

EIRP phát (dBm) Có 50.2 53.2 53.2 56.0 56.0


Độ lợi xử lý (dB) Không 25.0 17.8 17.8 14.8 10.0
Phụ thuộc
Eb/N0 yêu cầu (dB) 7.9 5.3 5.0 4.7 4.8
UE
Tải đường lên (%) Không 80 80 80 80 80
Tăng vượt quá tạp âm nhiệt
Không 7.0 7.0 7.0 7.0 7.0
(dB)
Công suất tạp âm nhiệt
Không -108.0 -108.0 -108.0 -108.0 -108.0
(dBm)
Phụ thuộc
Hệ số tạp âm máy thu (dB) 8.0 8.0 8.0 8.0 8.0
UE
Nhiễu nền (dBm) Không -93.0 -93.0 -93.0 -93.0 -93.0
Phụ thuộc
Độ nhạy máy thu (dBm) -110.1 -105.5 -105.8 -103.1 -98.2
UE
Khuếch đại anten đầu cuối Phụ thuộc
0.0 2.0 2.0 2.0 2.0
(dBi) UE
Tổn hao cơ thể (dB) Không
Dự trữ pha đinh nhanh Phụ thuộc
(dB) UE
IT 3.0

0.0
0.0

0.0
0.0

0.0
0.0

0.0
0.0

0.0

Độ lợi chuyển giao mềm Phụ thuộc


2.0 2.0 2.0 2.0 2.0
(dB) UE
Phụ thuộc
Khuếch MDC (dB) 1.2 1.2 1.2 1.2 1.2
T
UE
Tổn hao xâm nhập tòa nhà
Không 12.0 12.0 12.0 12.0 12.0
(dB)
Xác suất vị trí trong nhà
Không 90 90 90 90 90
P

(%)
Độ lệch tiêu chuẩn trong
Không 10 10 10 10 10
nhà (dB)
Dự trữ pha đinh chậm (dB) Không 7.8 7.8 7.8 7.8 7.8
Công xuất đẳng hướng yêu
Có -90.5 -90.9 -91.2 -88.5 -83.6
cầu (dBm)
Tổn hao đường truyền cho
Có 140.7 144.1 144.4 144.5 144.6
phép (dB)

(1.11)

24
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Hệ số Eb/N0 trong phương trình này lấy từ cơ sở dữ liệu RNC (không lấy từ quỹ đường
truyền). Trong trường hợp dịch vụ thoại, hệ số Eb/N0 được sử dụng trong phương trình này là
cho các bit lớp A. Hệ số Eb/N0 cho bit lớp B và lớp C không được sử dụng trong phương trình
này. Tốc độ bit được sử dụng cho SRB bao gồm tiêu đề lớp 2 (nghĩa là tốc độ bit 3,7 kb/s thay
cho 3,4 kb/s, hay 14,8 kb/s thay cho 13,6 kb/s). Tốc độ bit được sử dụng cho các dịch vụ và
các dịch vụ liên quan không bao gồm tiêu đề lớp 2 (ví dụ, 64 kb/s thay cho 67,2 kb/s). Dịch
vụ liên quan được xác định là dịch vụ thoại 12,2 kb/s. Tham số cơ sở dữ liệu RNC: BLER
đích tham chuẩn đường xuống (DLreferenceTargetBLER) có thể được cấu hình với bất kỳ giá
trị nào vì khi tìm trên bảng chỉ có một hệ số Eb/N0 cho tất cả các hệ số BLER đích.
Tổn hao cáp cũng tương tự như giả định cho quỹ đường truyền dịch vụ đường lên. Trong
trường hợp này, điều quan trọng hơn bởi vì sẽ không có lợi ích từ các MHA để bù đắp cho tổn
hao. Một mạng thực tế có thể bao gồm một loạt các tổn hao cáp nhưng giá trị điển hình là 2
dB. Tổn hao chèn MHA bao gồm một tổn hao thụ động bổ sung. Khuếch đại ăng-ten NodeB
giống như giả định cho đường lên. Kết quả tạm thời đầu tiên từ quỹ đường truyền là EIRP
đường xuống.
Tương tự như đường lên, độ lợi xử lý được xác định bằng cách lấy logarit tỷ số tốc độ
IT
chip trên tốc độ bit. Giả định Eb/N0 đường xuống phản ánh hiệu năng của máy thu UE và có
thể thay đổi giữa các thiết bị đầu cuối. Các thiết lập của hệ số Eb/N0 có thể được tìm thấy
trong [2]. Tương tự như đường lên, hệ số Eb/N0 là khác nhau với cơ sở dữ liệu RNC. Tải đích
dựa trên cơ sở cho mỗi dự án và thường được xác định trên cơ sở clutter. Tải đích làm tăng
nhiễu nhiệt, đại diện cho RSSI đường xuống ở rìa ô. Thường là -90 dBm trong kịch bản giới
hạn nhiễu. Mối quan hệ giữa tải đích và sự gia tăng tạp âm nhiệt tương tự như ở đường lên.
T
Trong trường hợp này, tải đích không chỉ ra tỷ lệ phần trăm của công suất phát đường xuống
được sử dụng. Nó đại diện cho tải đường xuống và được tính từ phương trình tải đường xuống
cho số lượng các kết nối cụ thể. Tạp âm nhiệt được tính theo cùng một cách như đường lên.
Hệ số tạp âm giả định phản ánh hiệu năng của máy thu UE và có thể thay đổi giữa các thiết bị
P

đầu cuối, giá trị điển hình cho một UE là 8 dB. Kết quả này được tính toán bằng cách tổng
hợp các yêu cầu C/I dịch vụ với nhiễu nền (phương trình được giới thiệu theo mô tả quỹ
đường truyền đường lên).
Khuếch đại anten đầu cuối và tổn hao giả định thân anten phản ánh các giá trị giả định
của quỹ đường truyền đường lên. Dự trữ pha đinh nhanh theo hướng đường xuống được giả
định là 0 dB. Giá trị này được dựa trên điều khiển công suất vòng trong ít linh động và khả
năng bám thấp hơn trong hướng đường xuống. Nói chung, điều này là đúng khi UE tương đối
gần một NodeB, cả tín hiệu mong muốn và nhiễu bắt nguồn từ cùng một điểm và cũng có pha
đinh động tương tự. Tuy nhiên, khi một UE nằm ở biên ô thì các tín hiệu mong muốn và
nhiễu có nguồn gốc từ hơn một điểm và chúng không có cùng pha đinh tương tự. Các nhà
khai thác lập luận rằng cần phải có độ dự trữ nhanh hữu hạn đường xuống. Độ dự trữ pha đinh
nhanh hữu hạn đường xuống được chấp nhận và được thỏa thuận với nhà điều hành.
Tập các độ lợi chuyển giao mềm có thể được tìm thấy trong [2]. Tương tự như đường lên,
tồn tại ba loại độ lợi chuyển giao mềm: giảm Eb/N0 yêu cầu là kết quả của phân tập trong máy
thu RAKE; giảm dự trữ pha đinh nhanh; và giảm dự trữ pha đinh chậm. Trong trường hợp

25
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

đường xuống, rất khó để có sự phân tập máy thu. Điều này có nghĩa rằng độ lợi chuyển giao
mềm làm giảm Eb/N0 yêu cầu đường xuống. Độ lợi chuyển giao mềm này được gọi là độ lợi
sự kết hợp đa dạng vĩ mô (MDC) trong quỹ đường truyền. Tương tự như đường lên, "độ lợi
chuyển giao mềm" là tổng của dự trữ pha đinh nhanh và chậm. Một lần nữa, điều này khác
với độ lợi chuyển giao mềm được sử dụng để mô phỏng 3G trong công cụ quy hoạch mạng vô
tuyến bởi vì các công cụ quy hoạch mạng vô tuyến thường được tùy chọn mô hình pha đinh
chậm và do đó không yêu cầu tham số đầu vào để xác định độ lợi chuyển giao mềm kèm theo.
Nếu sự phụ thuộc tần số của sự tổn hao xâm nhập tòa nhà bị bỏ qua, thì giá trị của nó
tương tự như giả định cho các đường lên. Xác suất vị trí trong nhà, độ lệch chuẩn trong nhà và
dự trữ pha đinh chậm phản ánh các giá trị giả định cho đường lên. Kết quả tạm thời thứ ba từ
quỹ đường truyền là yêu cầu công suất đẳng hướng, đợc tính bằng cách kết hợp độ nhạy thu
với các thiết lập tiếp theo của độ lợi và độ dự trữ.
Kết quả quỹ đường truyền cuối cùng cho biết tổn hao truyền lan đường xuống cực đại
cho phép để đạt được xác suất vị trí trong nhà tại giả định tải đường xuống. Được tính như
sau:
IT (1.12)

Tổn hao truyền lan cho phép của dịch vụ đường xuống được so sánh với tổn hao truyền
lan cho phép dịch vụ đường lên và CPICH.đường xuống
1.2.5.3. Đường xuống CPICH
Quỹ đường truyền CPICH đường xuống cho một khu vực ngoại thành được trình bày
T
trong bảng 1.8. Một cột được thêm vào để xác định tham số nào độc lập trực tiếp dựa vào hiệu
năng của RAN.
Quỹ đường truyền CPICH tương tự như quỹ đường truyền dịch vụ đường xuống. Trong
P

này trường hợp, công suất phát được xác định bởi thông số cơ sở dữ liệu PtxPrimaryCPICH
RNC. Eb/N0 yêu cầu dịch vụ đường xuống và độ lợi xử lý được thay thế bởi Ec/I0 yêu cầu
CPICH. Điều này tương đương với C/I yêu cầu dịch vụ đường xuống. Khuếch đại ăng-ten
đầu cuối được giả định là 0 dB, đại diện cho trường hợp giả định xấu nhất. CPICH không
được kết hợp trong quá trình chuyển giao mềm và do đó không có độ lợi chuyển giao mềm
cho quỹ đường truyền CPICH. Tổn hao truyền lan cho phép CPICH đường xuống được so
sánh với tổn hao truyền lan cho phép của dịch vụ đường lên và đường xuống.
Bảng 1.8: Quỹ đường truyền CPICH đường xuống tổng quát
Loại dịch vụ Đặc điểm RAN CPICH
Công suất phát cực đại (dBm) Có 33.0
Tổn hao cáp (dB) Không 2.0
Tổn hao đính MHA (dB) Có 0.5
Khuếch đại anten NodeB (dBi) Không 18.5
EIRP phát (dBm) Có 49.0
Ec/I0 yêu cầu (dB) Phụ thuộc UE -15
Tải đích (%) Không 80

26
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Tăng vượt quá tạp âm nhiệt (dB) Không 7.0


Công suất tạp âm nhiệt (dBm) Không -108.0
Hệ số tạp âm máy thu (dB) Phụ thuộc UE 8.0
Nhiễu nền (dBm) Không -93.0
Độ nhạy máy thu (dBm) Phụ thuộc UE -108.0
Khuếch đại anten đầu cuối (dBi) Phụ thuộc UE 0.0
Tổn hao cơ thể (dB) Có 3.0
Dự trữ pha đinh nhanh (dB) Có 0.0
Tổn hao xâm nhập tòa nhà (dB) Có 12.0
Xác suất vị trí trong nhà (%) Có 90
Độ lệch tiêu chuẩn trong nhà (dB) Có 10
Độ lợi chuyển giao mềm Có 7.8
Công suất phát đẳng hướng yêu cầu (dBm) Không -85.2
Tổn hao truyền lan cho phép Không 134.2
1.2.5.4. Đánh giá và tính hợp lệ
IT
Khi quỹ đường truyền đã được tính toán cho các dịch vụ đường lên, các dịch vụ đường
xuống và CPICH đường xuống, các kết quả sẽ được so sánh để xác định đường truyền hạn
chế. Bảng 1.9 trình bày một bản tóm tắt của quỹ đường truyền tổng quát.
Quỹ đường truyền tổng quát cho thấy CPICH là đường truyền hạn chế. Tuy nhiên, mạng
thường không được quy hoạch theo ngưỡng vùng phủ được xác định bởi CPICH. Mạng
thường được quy hoạch theo ngưỡng vùng phủ xác định bởi quỹ đường truyền dịch vụ đường
T
lên hoặc đường xuống DPCH. Kết quả là, khả năng phủ sóng của CPICH sẽ thấp hơn một
chút. Kết quả của quỹ đường truyền đường lên tăng 1,4 dB để bù đắp cho tổn hao truyền lan
thấp hơn. Nói chung, sự gia tăng này thường được áp dụng, nhưng nó là đặc biệt cần thiết khi
kết quả quỹ đường truyền được sử dụng để tính toán ngưỡng cường độ tín hiệu cho phương
P

pháp quy hoạch mạng vô tuyến 3G dựa trên tổn hao đường truyền.
Bảng 1.9: Sự so sánh của các kết quả quỹ đường truyền
Loại dịch vụ Tốc độ Dữ liệu CS Dữ liệu PS
Tốc độ bit (kb/s) 12.2 64 64 128 384
Tổn hao truyền lan đường lên
139.5 139.7 139.7 - -
cho phép (nguyên bản) (dB)
Tổn hao truyền lan đường lên
cho phép (điều chỉnh với băng 140.9 141.1 141.1 - -
tần đường xuống) (dB)
Tổn hao truyền dẫn đường
140.7 141.1 144.4 144.5 139.6
xuống cho phép (dB)
Tổn hao truyền dẫn CPICH cho
134.2
phép (dB)
Các quỹ đường truyền được đánh giá lần một khi giai đoạn đầu tiên của mạng vô tuyến
đã được triển khai. Nhiệm vụ đầu tiên là đảm bảo rằng các liên kết giới hạn thực tế giống như

27
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

được chỉ ra bởi các quỹ đường truyền (ví dụ, các quỹ đường truyền có thể chỉ ra rằng vùng
phủ sóng dịch vụ đường lên là liên kết giới hạn, trong khi đo đạc thực địa có thể chỉ ra rằng
vùng phủ dịch vụ đường lên là liên kết giới hạn). Liên kết giới hạn có thể được xác định
tương đối dễ dàng từ kiểm tra dữ liệu UE. Nếu UE đang đạt đến gần công suất phát lớn nhất
tại thời điểm một kết nối thất bại, thì đường lên là hạn chế. Nếu UE cần bổ sungcông suất
đường xuống tại thời điểm một kết nối thất bại, thì đường xuống là hạn chế. Nếu chất lượng
CPICH thấp tại thời điểm một kết nối thất bại, thì CPICH là hạn chế. Trong thực tế, các liên
là tương đối cân bằng. Nếu mạng không được chạy thử tối ưu hóa, sẽ khó khăn để đánh giá
chính xác quỹ đường truyền.
Khi giới hạn liên kết được xác nhận, có hai cách tiếp theo để xác nhận quỹ đường truyền.
Phương pháp đầu tiên là xác nhận quỹ đường truyền một cách toàn thể mà không xác nhận
các giả định đầu vào đơn lẻ. Điều này liên quan đến quá trình kiểm tra dữ liệu drive test để
tìm ra các giá trị tổn hao đường truyền mà ở đó kết nối bị thất bại. Các kết quả quỹ đường
truyền phải được điều chỉnh trước khi so sánh với tính toán khi kiểm tra dữ liệu khi di chuyển
được thu thập ở ngoài trời. Dự trữ pha đinh chậm cũng cần được loại bỏ để tính pha đinh
chậm thực tế của UE trong quá trình drive test. Phương pháp thứ hai để xác nhận quỹ đường
IT
truyền là để xác nhận các giả định đầu vào đơn lẻ. Một số giả định đầu vào có thể được xác
nhận tương đối dễ dàng, nhưng một số khác có nhiều khó khăn. Ví dụ, giả đinh Eb/N0 yêu cầu
có thể được xác nhận tương đối dễ dàng nhưng giả định tổn hao thâm nhập tòa nhà rất khó để
xác nhận.
1.2.6. Công suất kênh chung đường xuống
Các kênh chung đường xuống là rất cần thiết cho hoạt động của mạng vô tuyến. Chúng
T
cho phép UE đồng bộ với một ô cụ thể, đọc thông tin hệ thống, hoàn thiện các thủ tục truy cập
ngẫu nhiên, nhận nhắn tin tìm gọi, truyền tín hiệu báo hiệu và dữ liệu người dùng.
3GPP TS25.211 định nghĩa các mối quan hệ về mặt thời gian giữa mỗi các kênh của các
P

kênh chung đường xuống. Thông tin thời gian này được sử dụng khi tính toán giá trị công suất
phát trung bình hoặc đỉnh của kênh chung.
3GPP TS25.211 và TS25.213 xác định CPICH là một luồng 1s được trải phổ với mã
định kênh (256, 0). Giá trị 256 đại diện cho hệ số trải phổ và giá trị 0 đại diện cho vị trí trong
cây mã. Mã định kênh (256, 0) là các nhóm 256 bit trong thời gian 1s và do đó, mã định kênh
không có tác động đến luồng ban đầu của 1s. TS25.213 cũng xác định rằng CPICH được ngẫu
nhiên hóa bởi mã ngẫu nhiên sơ cấp của ô và TS25.211 xác định rằng CPICH có hệ số tích
cực là 100%.
3GPP TS25.211 và TS25.213 xác định rằng P- SCH là một chuỗi cố định 256 chip truyền
trong 10% đầu tiên của mỗi khe đường xuống. Cùng một trình tự được sử dụng bởi mỗi ô phụ
thuộc mỗi nhà điều hành. 3GPP TS25.211 và TS25.213 cũng xác định rằng S -SCH là một
chuỗi 15 khối của 256 chip. Trình tự chính xác phụ thuộc vào 64 nhóm mã ngẫu nhiên hóa
được ấn đinh cho mỗi ô. 15 khối của 256 chip chiếm 10% đầu tiên của mỗi khe trong khung
vô tuyến có 15 khe.

28
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

3GPP TS25.331 định nghĩa nội dung thông tin hệ thống của kênh truyền tải BCH , được
đóng gói bởi P-CCPCH. TS25.213 xác định rằng P-CCPCH được truyền đi với mã hóa kênh
(256, 1) và TS25.211 xác định rằng P- CCPCH được ngẫu nhiên hóa bằng cách sử dụng mã
ngẫu nhiên hóa được ấn định cho ô. TS25.211 xác định rằng P-CCPCH được phát quảng báo
trong suốt 90% còn lại của mỗi khe. P- CCPCH không bao gồm bất kỳ bit TFCI hoặc bit hoa
tiêu nào.
3GPP TS25.331 định nghĩa nội dung tìm gọi của kênh truyền tải PCH và nội dung báo
hiệu của mặt phẳng điều khiển kênh truyền tải FACH được đóng gói bởi S- CCPCH. Nội
dung phía mặt phẳng người sử dụng kênh truyền tải FACH nằm ngoài phạm vi của RAN. Mã
định kênh sử dụng để trải phổ S- CCPCH không được tiêu chuẩn hóa và có thể được lựa chọn
bởi các nhà cung cấp. TS25.211 quy định rằng khi S -CCPCH đóng gói một kênh truyền tải
PCH, nó phải được xáo trộn bằng cách sử dụng mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp. Ngoài ra, nó có thể
được xáo trộn bằng một ngẫu nhiên hóa sơ cấp hoặc mã ngẫu nhiên hóa thứ cấp. Thông
thường, chỉ có mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp cho S -CCPCH được sử dụng. Việc truyền tải được
hỗ trợ bởi một hoặc hai S -CCPCH. S –CCPCH thứ cấp chỉ đước sử dụng nếu một S -CCPCH
là không đủ khả năng.
IT
Nếu một S -CCPCH được phát đi thì mã định kênh (64, 1) được ấn định. TS25.211 xác
định tập các định dạng khe cho phép cho S -CCPCH. Khi một S -CCPCH được phát đi, định
dạng khe 8 được áp dụng. Định dạng khe này bao gồm 8 bit TFCI, 72 bit dữ liệu, và 0 bit hoa
tiêu trong mỗi khe. Các bit TFCI luôn được sử dụng không phân biệt có hay không có dữ liệu
để truyền tải. Điều này có nghĩa S -CCPCH luôn luôn có sự tích cực hữu hạn. Các bit TFCI
được phát với mức công suất cao hơn so với các bit dữ liệu. Công suất phát của các bit dữ liệu
T
được định nghĩa bởi tham số cơ sở dữ liệu RNC (PtxSCCPCH1) trong khi công suất phát của
các bit TFCI được định nghĩa bởi tham số PO1_60. Nếu S -CCPCH được giả định là có công
suất phát tương đương với giá trị của PtxSCCPCH1, thì côgn suất phát cao hơn của bit TFCI
có thể được mô hình hóa bằng cách tăng hệ số tích cực một cách thích hợp. Nếu không có bit
P

dữ liệu được truyền đi, thì S- CCPCH có hiệu suất tích cực 25%, trong khi đó nếu bit dữ liệu
được truyền liên tục, thì S- CCPCH có hiệu suất tích cực 115 % (dựa trên giá trị mặc định 4
dB cho PO1_60).
Khi một S -CCPCH được phát đi, FACH-c có thể được gửi đồng thời với PCH (khi
FACH-c sử dụng tốc độ bit trung gian 16,8 kb/s thay cho tốc độ bit tối đa 33,6 kb/s), nhưng
FACH-u không có thể được gửi trong cùng một TTI như PCH hoặc trong cùng một TTI như
FACH-c. Lớp MAC trong RNC trách nhiệm quản lý thứ tự ưu tiên của PCH, FACH -c, và
FACH –u (ví dụ, RNC quyết định các bản tin này được gửi đầu tiên trên S-CCPCH). Thứ tự
ưu tiên ban đầu là PCH (ưu tiên cao nhất), FACH -c, và sau đó FACH-u (ưu tiên thấp nhất).
Điều này có nghĩa rằng các khối truyền tải FACH-u chỉ có thể được gửi khi có không các bản
tin PCH hoặc FACH-c để gửi. Kênh truyền tải PCH luôn luôn có ưu tiên, vì vậy bất cứ khi
nào có bản tin PCH để gửi, RNC lập biểucho một bản tin tìm gọi 80 bit trên mỗi TTI 10ms.
Nếu có là đồng thời các bản tin PCH và FACH-c để gửi, thì RNC có thể lập biểucả 2 trong
cùng 1 khoảng thời gian, nhưng FACH-c sử dụng định dạng truyền tải cơ bản dựa trên tốc độ
bit trung gian 16,8 kb/s. Lập biểucủa bản tin PCH cho UE trong RRC IDLE và CELL_PCH
cũng cần tính toán độ dài chu kỳ DRX và các tìm gọi liên kết được sử dụng bởi UE. UE trong

29
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

RRC IDLE và CELL_PCH sẽ chỉ lắng nghe PICH một lần cho mỗi chu kỳ DRX. Khung S-
CCPCH, bao gồm bản tin PCH liên kết với một khung PICH cụ thể, 7680 chip sau PICH. Với
thực hiện hiện tại, chỉ nên có một dấu hiệu tìm gọi tích cực trong một khung PICH vì hiện
thời nó chỉ có thể gửi một tìm gọi record trong khung S -CCPCH liên quan. Nếu kênh tìm gọi
đang tắc nghẽn, cần giảm kích thước của các vùng định vị. Một kiểm tra cũng cần được thực
hiện để xác định CELL_PCH có được kích hoạt hay không. Việc sử dụng các CELL_PCH có
thể làm giảm đáng kể tải tìm gọi vì bản tin tìm gọi trực tiếp hướng đến một ô đơn lẻ chứ
không phải là toàn bộ vùng định vị.
Nếu hai S -CCPCH được phát đi, các mã định kênh với các hệ số trải phổ 64 và 256 được
ấn địnhlần lượt cho FACH và PCH. S- CCPCH đầu tiên (được đóng gói mặt phẳng điều khiển
FACH và mặt phẳng người sử dụng FACH), sử định dạng khe 8. Định dạng khe này bao gồm
8 bit TFCI, 72 bit dữ liệu, và 0 bit hoa tiêu trong mỗi khe. Các bit TFCI được phát đi không
phân biệt có dữ liệu để truyền tải hay không. Tích cực S -CCPCH này được mô hình hóa theo
cách tương tự như đối với trường hợp một S -CCPCH được phát đi. S –CCPCH thứ hai đóng
gói PCH sử dụng các định dạng slot 0. Định dạng khe 0 bao gồm 0 bit TFCI, 20 bit dữ liệu, và
0 bit hoa tiêu. S –CCPCH tích cực chỉ được định nghĩa khi có sự tích cực các bit dữ liệu, và
IT
công suất phát định nghĩa bởi tham số cơ sở dữ liệu RNC: PtxSCCPCH2. Dung lượng PCH
của việc sử dụng hai S -CCPCH cũng như sử dụng một S -CCPCH. Trong cả hai trường hợp,
tối đa một bản tin tìm gọi tối đa có thể được gửi đi trên mỗi TTI 10 ms.
3GPP TS25.211 xác định rằng PICH là một chuỗi 288 bit chiếm 96% phần đầu của mỗi
khung vô tuyến 10 ms. TS25.211 cũng quy định hệ số trải phổ của PICH là 256. Mã định
kênh chính xác không được tiêu chuẩn hóa và có thể được lựa chọn bởi các nhà cung cấp. Ví
T
dụ, Nokia sử dụng mã định kênh( 256, 3). TS25.213 xác định rằng PICH luôn luôn bị xáo trộn
bằng cách sử dụng mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp được ấn định cho ô. Khung PICH 288 bit là một
móc nối các chỉ thị tìm gọi. Có thể có 18, 36, 72, hoặc 144 chỉ thị tìm gọi trên mỗi khung
PICH. Điều này được điều khiển bởi tham số cơ sở dữ liệu RNC PI_amount. Bảng 1.10 trình
P

bày mối quan hệ giữa số lượng của các chỉ thị tìm gọi trên mỗi khung PICH và số lượng các
bit có sẵn cho mỗi chỉ thị tìm gọi.
Bảng 1.10: Mối quan hệ giữa số các chỉ thị tìm gọi và số bit trên mỗi chỉ thị tìm gọi
Số các chỉ thị tìm gọi Số các nhóm tìm gọi Số bit trên mỗi chỉ thị Tổng số bit trên mỗi
trên mỗi khung PICH trên mỗi khung PICH tìm gọi khung PICH
18 18 16 288
36 36 8 288
72 72 4 288
144 144 2 288
Giảm số lượng các chỉ thị tìm gọi cho mỗi khung PICH có nghĩa là mỗi chỉ thị tìm gọi có
số lượng bit lớn các bit. Điều này làm tăng mức độ dư thừa trong chỉ thị tìm gọi và do đó làm
tăng độ tin cậy với một công suất phát cố định. Nếu số chỉ thị tìm gọi trên mỗi khung PICH
được giảm xuống, có thể giảm công suất phát của PICH và duy trì độ tin cậy tương tự. Tuy
nhiên, công suất phát mặc định của PICH thấp hơn 8 dB so với CPICH và S- CCPCH, vì vậy
suy giảm công suất phát PICH có ít tác động đến tổng công suất phát NodeB. Tăng số lượng

30
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

các chỉ thị tìm gọi trên mỗi khung PICH có nghĩa là UE có thể được chia thành nhiều nhóm
tìm gọi và do đó có ít UE trong mỗi nhóm tìm gọi. Điều này cung cấp lợi ích của việc giảm
tần số mà UE được hướng dẫn để đọc kênh truyền tải PCH trên S- CCPCH (nghĩa là, nó làm
giảm công suất tiêu thụ của UE). Số mặc định các chỉ thị tìm gọi cho mỗi khung PICH là 72
vì khả năng giảm công suất tiêu thụ của UE nhiều hơn đáng kể so với mức giảm của tổng
công suất phát đường xuống, cái có thể đạt được bằng cách giảm số chỉ tìm gọi. Trong trường
hợp nếu ô hoàn toàn không tải, với công suất kênh chung mặc định, tổng công suất phát
đường xuống sẽ giảm 0,2 dB nếu công suất PICH đã được giảm 3 dB. Giảm này sẽ ít hơn nếu
các ô có tải.
3GPP TS25.211 xác định rằng AICH là một chuỗi chip có thể chiếm đến 80% mỗi 20 ms
khung PRACH. TS25.211 cũng quy định hệ số trải phổ cho AICH là 256. Mã định kênh chính
xác không được tiêu chuẩn hóa và có thể được lựa chọn bởi các nhà cung cấp. Ví dụ, Nokia
sử dụng mã định kênh (256,2). TS25.213 xác định rằng AICH luôn được xáo trộn bằng cách
sử dụng mã ngẫu nhiên sơ cấp được ấn định bởi mỗi ô.
Bảng 1.11 trình bày công suất phát đường xuống trung bình cực đại và cực tiểu của các
kênh chung. Sự khác biệt giữa công suất phát trung bình cực đại và cực tiểu được xác định
IT
bởi sự tích cực của S -CCPCH và AICH.
Sự tích cực S -CCPCH tác động đáng kể lên công suất phát kênh chung đường xuống.
Những con số này xác định giới hạn trên cho Ec/I0 CPICH. Các số liệu trong bảng 1.11 chỉ ra
rằng khi một UE trong một khu vực phủ sóng tốt, Ec/I0 của CPICH lớn nhất là -2.5 dB. Con
số này sẽ giảm nếu các ô đã có một số hoạt động, nếu UE di chuyển vào một khu vực phát
sinh nhiễu liên ô hoặc nếu UE di chuyển vào một khu vực hạn chế tạp âm nhiệt.
T
Bảng 1.11: Công suất phát đường xuống trung bình cho các kênh chung
Công suất Công suất
Công suất Hoạt động Hoạt động
Loại dịch vụ trung bình tối trung bình tối
mặc định cực tiểu cực đại
P

thiểu đa
CPICH 33 dBm 100% 33 dBm 100% 33 dBm
P-SCH 30 dBm 10% 20 dBm 10% 20 dBm
S-SCH 20 dBm 10% 20 dBm 10% 20 dBm
P-CCPCH 28 dBm 90% 27.5 dBm 90% 27.5 dBm
S-CCPCH 33 dBm 25% 27 dBm 115% 33.6 dBm
PICH 25 dBm 96% 24.8 dBm 96% 24.8 dBm
AICH 25 dBm 0% - 80% 25 dBm
35.5 dBm 37.5 dBm
Total - - -
3.5W 5.6W
Cần thiết để điều chỉnh công suất kênh chung cho phù hợp với kịch bản cụ thể. Ví dụ,
nếu một NodeB CEC đang đối mặt với một NodeB ROC, thì công suất kênh chung của
NodeB CEC thường giảm 3 dB. Sự giảm này giúp cải thiện sự cân bằng của các kết nối vô
tuyến chuyển giao mềm khi UE một lúc kết nối với cả NodeB CEC và NodeB ROC. NodeB
ROC gồm một bộ chia 5,6 dB theo hướng đường xuống và công suất CPICH ít hơn đáng kể
so với một NodeB CEC. Giảm công suất NodeB CEC giúp cải thiện sự cân bằng. Bảng 1.12

31
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

trình bày công suất phát đỉnh đường xuống theo yêu cầu của các kênh chung lúc bắt đầu và
kết thúc của khe thời gian khung vô tuyến.
Yêu cầu công suất phát đường xuống các kênh chung tại điểm bắt đầu của khe thời gian
tương đối cao. Nguyên nhân là do các bit S-CCPCH TFCI trùng với CPICH, P-SCH, và S-
SCH. Cấu trúc khung của S-CCPCH được bù tương đối theo thời gian cũng như CPICH, P-
SCH, và S -SCH. Ví dụ, Nokia sử dụng bù chính xác ba khe thời gian, có nghĩa là sự bắt đầu
của mỗi khe vẫn trùng. Công suất tương đối cao này yêu cầu trong 10% đầu tiên của mỗi khe
thời gian. RNC không có khả năng hiển thị công suất phát đỉnh. RNC chỉ thông báo công suất
phát trung bình đường xuống. Con số này được tính trung bình trong khoảng tòi gian chỉ thị
tài nguyên vô tuyến, thường là 20 khung vô tuyến.
Nhìn chung, mô phỏng và thử nghiệm nên được sử dụng để xác định công suất phát kênh
chung phù hợp. Tuy nhiên, việc kiểm tra tính đúng đắn cần được hoàn thành bằng cách so
sánh với quỹ đường truyền phù hợp của các kênh chung với các quỹ đường truyền của một ví
dụ về dịch vụ đường xuống. Bảng 1.13 trình bày các thông số được sử dụng để tính toán công
suất phát cực đại đường xuống cho dịch vụ dữ liệu 64-kb/s.

Loại dịch vụ
khe
IT
Bảng 1.12: Công suất đỉnh đường xuống trung bình cho các kênh chung
Tích cực đầu Công suất Tích cực cuối Công suất
mặc định khe mặc định
CPICH Có 33 dBm Có 33 dBm
P-SCH Có 30 dBm Không -
S-SCH Không 30 dBm Không -
P-CCPCH Có (bit TFCI) - Có (bit dữ liệu) 28 dBm
T
S-CCPCH Có 37 dBm Có 33 dBm
PICH Có 25 dBm Có 25 dBm
AICH Có 25 dBm Có 25 dBm
P

39.8 dBm 37.2 dBm


Total - -
9.6W 5.3W
Công suất phát này có thể được so sánh với công suất phát được gán cho mỗi kênh chung.
Sự khác biệt bằng sự khác biệt trong các yêu cầu C/I. Yêu cầu C/I là một hàm của độ lợi xử lý
và Eb/N0 yêu cầu. Các yêu cầu về Eb/N0 của các kênh chung đường xuống không phải là lớn
và đã được loại khỏi phân tích này. Bảng 1.14 trình bày một so sánh sự khác nhau lợi xử lý và
sự khác biệt công suất phát cho P-CCPCH và S-CCPCH.
Nếu các kênh chung đường xuống có cùng phạm vi vùng phủ như dịch vụ dữ liệu đường
xuống 64 kb/s, thì độ lợi xử lý delta phải bằng công suất phát delta. Những con số này cho
thấy P-CCPCH và S-CCPCH có vùng phủ tương tự với dịch vụ dữ liệu đường xuống 64 kb/s
khi cơ sở dữ liệu RNC mặc định được sử dụng. Các tính toán có thể được lặp đi lặp lại cho
các dịch vụ đường xuống khác và thu được kết quả tương tự (ví dụ, công suất phát đường
xuống cực đại được tính toán như mỗi dịch vụ đường xuống có khoảng phạm vi vùng phủ
tương tự nhau).

32
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Bảng 1.13: Công suất phát đường xuống cực đại cho dịch vụ dữ liệu 64kb/s
PtxPrimaryCPICH 33 dBm
CPICH đến Offset RefRAB 2 dB
Tốc độ bit mặt phẳng người sử dụng 64 kb/s
Eb/N0 mặt phẳng người sử dụng 4.5 dB
Tốc độ bit kênh mang vô tuyến báo hiệu SRB 3.7 kb/s
Eb/N0 kênh mang vô tuyến báo hiệu (SRB) RNC 8.0 dB
Tốc độ bit dịch vụ tham khảo 12.2 kb/s
Eb/N0 dịch vụ tham khảo 8.0 dB
Công suất phát đường xuống cực đại 35.2 dBm

Bảng 1.14: So sánh quỹ đường truyền của P-CCPCH và S-CCPCH với quỹ đường truyền dịch vụ dữ
liệu 64 kb/s

Công suất phát Độ lợi xử lý Công suất Quỹ đường


Tốc độ bit
mặc định Delta phát Delta truyền Delta

P-CCPCH

S-CCPCH
12.3 kb/s

33.6 kb/s
28 dBm

33 dBm
IT 7.2 dB

2.8 dB
7.2 dB

2.2 dB
0.0

0.6 dB

1.2.7. Tính công suất phát đường xuống


Một kết nối vô tuyến đại diện cho các kết nối vật lý trên giao diện vô tuyến giữa NodeB
T
và UE. Chức năng điều khiển đăng nhập trong RNC chịu trách nhiệm việc tính công suất phát
đường xuống tối đa, tối thiểu và ban đầu cho mỗi kết nối vô tuyến. Các tính toán được hoàn
thành theo kịch bản sau:
P

 Một UE chuyển trạng thái từ RRC Idle vào CELL_DCH để thiết lập một kết nối vô
tuyến riêng mới.
 Một UE chuyển trạng thái từ CELL_FACH đến CELL_DCH để thiết lập một kết nối
vô tuyến riêng mới.
 Cấu hình của một kết nối vô tuyến hiện có được thay đổi trong CELL_DCH.
 Bổ sung một chuyển giao mềm liên kết vô tuyến được kích hoạt trong CELL_DCH.
1.2.7.1. UE chuyển trạng thái từ RRC Idle sang CELL_ DCH
Khi một UE chuyển trạng thái từ RRC Idle đến CELL_DCH, nó thiết lập một kết nối vô
tuyến mới. Kết nối vô tuyến mới đóng gói 4 kênh mang vô tuyến báo hiệu độc lập (stand-
alone SRB), đã được ghép vào kênh truyền tải DCH đơn và kênh vật lý DPCH đơn. Điều
khiển đăng nhập tính toán công suất phát đường xuống tối đa, tối thiểu và ban đầu cho liên kết
vô tuyến mới. NodeB được thông báo kết quả về việc sử dụng một bản tin yêu cầu thiết lập
liên kết vô tuyến NBAP. Một SRB độc lập có thể được cấu hình để có tốc độ bit là 3,4 kb/s
hoặc 13,6 kb/s. Các tốc độ bit tương ứng với khoảng thời gian truyền dẫn (TTIs) tương ứng là

33
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

40ms và 10ms,. Điều khiển đăng nhập sử dụng một tập các phương trình khác nhau cho mỗi
tốc độ bit. Công suất phát đường xuống cực đại được tính bằng cách sử dụng phương trình:

(1.13)

Trong đó,

đối với ô 20 W và đối với ô 40 W.

(1.14)


IT
(1.15)
T
Phương trình cho SRB độc lập 3,4 kb/s cộng thêm thêm 2 dB đã được mã hóa cứng trong
việc thực thi RNC. Hệ số này giúp cải thiện vùng phủ sóng. Các tốc độ bit SRB độc lập được
sử dụng trong các phương trình gồm tiêu đề lớp MAC và lớp RLC. Lớp MAC sử dụng 4 bit
P

tiêu đề để chỉ ra SRB nào đang được sử dụng tại thời điểm bất kỳ. Lớp RLC sử dụng tiêu đề 8
bit cho chế độ SRB không được thừa nhận và tiêu đề 16 bit cho SRB được thừa nhận. Nội
dung chính của tiêu đề RLC là số thứ tự.
Phương trình tính công suất phát đường xuống cực tiểu cũng cho hai tốc độ bit SRB độc
lập. Công suất phát đường xuống cực tiêu được tính theo:

(1.16)

Công suất phát ban đầu đường xuống được tính bằng công thức

34
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

(1.17)

(1.18)

IT
Các phương trình trên dựa vào UE cung cấp một phép đo Ec/I0 của CPICH trong RRC:
bản tin yêu cầu kết nối RRC và cung cấp phép đo PtxTotal NodeB với NBAP: Bản tin chỉ thị
tài nguyên vô tuyến. Nếu UE không cung cấp phép đo Ec/I0 CPICH, các phương trình này có
thể không được áp dụng và công suất phát đường xuống ban đầu được thiết lập bằng với công
T
suất phát đường xuống cực đại. Phương trình cho SRB độc lập 3,4 kb/s cộng thêm 6 dB (đã
được trừ từ phép đo Ec/I0 CPICH). 6 dB này đã được mã hóa cứng trong việc triền khai RNC
và giúp việc thực hiện đồng bộ hóa ban đầu trên giao diện vô tuyến. Tương tự như phương
trình được sử dụng tính công suất phát cực đại đường xuống, tiêu đề MAC và RLC được thêm
P

vào là một phần của tốc độ bit SRB độc lập. NodeB phát ở công suất phát đường xuống ban
đầu cho đến khi đạt được sự đồng bộ của giao diện vô tuyến ở cả đường xuống và đường lên.
Điều khiển công suất vòng trong quản lý công suất phát đường xuống khi đạt được đồng bộ.
1.2.7.2. UE chuyển trạng thái từ CELL_FACH đển CELL_DCH
UE được hướng dẫn để chuyển từ CELL_FACH đển CELL_DCH khi yêu cầu dung
lượng đường xuống hoặc đường lên đã được kích hoạt bởi ngưỡng đệm RLC cụ thể. Các
ngưỡng này được xác định bởi các thông số RNC: NASsignVolThrUL, NASsignVolThrDL,
TrafVolThresholdULLow, và TrafVolThresholdDLLow. Hai tham số đầu tiên dựa trên SRB 3
và 4. Tham số thứ ba là dựa trên tất cả các SRB cộng với lưu lượng kênh mang vô tuyến
không phải thời gian thực. Tham số thứ tư dựa vào SRB 3 và 4 cộng với lưu lượng kênh mang
vô tuyến không phải thời gian thực. UE cũng được hướng dẫn để chuyển từ CELL_FACH
đển CELL_DCH khi có yêu cầu cho dịch vụ miền CS.
Khi UE chuyển trạng thái từ CELL_ FACH đển CELL_DCH, nó thiết lập một kết nối vô
tuyến mới. Kết nối vô tuyến mới đóng gói chỉ bốn kênh mang vô tuyến báo hiệu độc lập (SRB
độc lập) ghép vào một kênh truyền tải DCH duy nhất và một kênh vật lý DPCH duy nhất. Đây

35
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

là trường hợp khi quá trình chuyển đổi được kích hoạt cho mục đích truyền báo hiệu hoặc tin
nhắn SMS (tin nhắn SMS sử dụng SRB 3 và 4). Nếu kết nối vô tuyến mới chỉ đóng gói bốn
tín hiệu SRB độc lập, thì các tính toán công suất phát đường xuống cũng giống như được sử
dụng khi UE chuyển từ RRC Idle đển CELL_DCH.
Ngoài ra, các kết nối vô tuyến mới có thể đóng gói bốn SRB đã được ghép vào
một kênh truyền tảiDCH trong khi kênh mang mặt phẳng người sử dụng được đưa vào kênh
truyền tải thứ hai. Hai kênh truyền tải DCH được ghép vào một kênh vật lý đơn. Ví dụ, nếu
việc chuyển đổi từ CELL_FACH đến CELL_DCH đã được kích hoạt bởi một yêu cầu cho
dịch vụ thoại, sẽ có 3 kênh truyền tải mặt người sử dụng (cho các bit lớp A, lớp B, và lớp C),
cộng với kênh truyền tải SRB, ghép thành một kênh vật lý duy nhất. Điều khiển đăng nhập
tính toán công suất phát cực đại, cực tiểu, và ban đầu cho liên kết vô tuyến mới bằng cách tính
cho SRB và kênh truyền tải mặt phẳng người sử dụng. Tính công suất phát đường xuống cực
đại phụ thuộc vào lớp lưu lượng của kênh truyền tải mặt phẳng người sử dụng (tức là được sử
dụng để hỗ trợ đàm thoại, trực tuyến, tương tác, hoặc dịch vụ nền). NodeB được thông báo
kết quả sử dụng NBAP: Bản tin yêu cầu thiết lập liên kết vô tuyến. Công suất phát đường
xuống cực đại được tính:
IT (1.19)


T
(1.20)

ở đây
P

đối với ô 20 W và đối với ô 40 W

(1.21)

Tốc độ bit SRB bao gồm các tiêu đề lớp MAC và RLC (tốc độ 3,7 kb/s thay cho 3,4 kb/s).
Chỉ có tốc độ bit SRB 3,4 kb/s được áp dụng khi SRB được ghép với một kênh truyền tải
trong mặt người sử dụng. Điều này độc lập với tham số cơ sở dữ liệu RNC
StandAloneDCCHBitRate đã được cấu hình với giá trị 13,6 kb/s. Các tốc độ bit dịch vụ được
sử dụng trong phương trình này làm không bao gồm các tiêu đề lớp 2 (ví dụ, các tốc độ bit là
12,2 kb/s, 64 kb/s, 128 kb/s, hoặc 384 kb/s). Trong trường hợp của dịch vụ thọai, các yêu cầu
Eb/N0 cho các bit lớp A được sử dụng. Nếu tối ưu hóa liên kết động (DyLO) được áp dụng

36
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

cho một dịch vụ tương tác hoặc dịch vụ nền cụ thể, công suất phát đường xuống cực đại hiệu
dụng nhỏ hơn so với kết quả tính toán2 dB. Điều này là do DyLO được kích hoạt khi RNC
được thông báo rằng công suất phát đường xuống đã vượt quá ngưỡng (nhỏ hơn mức cực đại
2dB).
Phương trình tính công suất phát đường xuống cực tiểu giống nhau cho tất cả các lớp
truyền trải. Công suất phát đường xuống cực tiểu được tính bằng công thức:

(1.22)

Công suất phát đường xuống ban đầu tính bằng công thức:

(1.23)
IT
Phương trình này phụ thuộc vào việc UE cung cấp phép đo Ec/I0 CPICH và các NodeB
cung cấp phép đo PtxTotal trong một NBAP: Bản tin chỉ thị tài nguyên vô tuyến. Nếu UE
T
không cung cấp phép đo Ec/I0 CPICH, thì các phương trình không thể được áp dụng và công
suất phát đường xuống ban đầu được thiết lập bằng với công suất phát đường xuống cực đại.
Tương tự như phương trình được sử dụng tính công suất phát đường xuống cực đại, các tiêu
đề MAC và RLC như là một phần của tốc độ bit SRB (tốc độ bit là 3,7 kb/s thay cho 3,4 kb/s).
P

Tốc độ bit dịch vụ không bao gồm bất kỳ tiêu đề lớp 2 nào (tốc độ bit là 12,2 kb/s, 64 kb/s,
128 kb/s, hoặc 384 kb/s). Trong trường hợp dịch vụ thoại, yêu cầu Eb/N0 cho các bit lớp A
được sử dụng. NodeB phát công suất phát đường xuống ban đầu cho đến khi đồng bộ hóa
được giao diện vô tuyến ở cả đường xuống và đường lên. Điều khiển công suất vòng trong
quản lý công suất phát đường xuống khi đồng bộ đã đạt được.
1.2.7.3. Cấu hình của một liên kết vô tuyến đang tồn tại được thay đổi
Nếu một UE chuyển từ RRC Idle đến CELL_DCH khi truyền dữ liệu mặt người sử dụng
(ví dụ, đối với các dịch vụ thoại, dịch vụ dữ liệu CS, hoặc dịch vụ dữ liệu PS), thì cấu hình
liên kết vô tuyến ban đầu cho SRB độc lập được cấu hình lại trong khi thành lập RAB. Sự tái
cấu hình này cho phép các kết nối vô tuyến phù hợp với dữ liệu phía người sử dụng (ví dụ,
các kênh truyền tải phía người sử dụng được thêm vào). Ngoài ra, một kết nối vô tuyến có thể
được tái cấu hình để phù hợp với sự thay đổi tốc độ dữ liệu phía người sử dụng. Ví dụ, việc sử
dụng tối ưu hóa liên kết động (DyLO) có thể làm giảm tốc độ bit trong phiên tương tác hoặc
phiên dữ liệu chuyển mạch gói nền. Tốc độ bit của chuyển mạch gói cũng có thể giảm nếu
pre-emption được kích hoạt hoặc nếu các ô đi vào trạng thái quá tải. Tốc độ bit của chuyển

37
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

mạch gói phía người sử dụng có thể tăng lên nếu vượt quá ngưỡng bộ đệm RLC và yêu cầu
liên quan được tạo ra. Tái cấu hình các kết nối vô tuyến liên quan đến thay đổi mức công suất
phát đường xuống tối đa, tối thiểu và ban đầu.
Việc tính toán công suất phát đường xuống cực đại phụ thuộc vào lớp lưu lượng của kênh
truyền tải mặt phẳng người sử dụng (được sử dụng để hỗ trợ đàm thoại, trực tuyến, tương tác,
hoặc các dịch vụ nền). Các NodeB được thông báo về kết quả sử dụng một NBAP: Bản tin
chuẩn bị tái cấu hình liên kết vô tuyến. Công suất phát đường xuống cực đại được tính bằng
cách sử dụng phương trình:

(1.24)

(1.25)

Ở đây
IT
đối với ô 20 W và đối với ô 40 W
T
(1.26)
P

Các tốc độ bit sử dụng trong công thức này không vào gồm các tiêu đề lớp 2. (ví dụ, tốc
độ bit là 12,2 kb/s, 64 kb/s, 128 kb/s, hoặc 384 kb/s). Trái với tốc độ bit SRB cái mà bao gồm
các tiêu đề lớp 2. Nếu tái cấu hình là dành cho việc bổ sung các kênh truyền tải mặt phẳng
người sử dụng một SRB độc lập 13,6 kb/s, thì tốc độ bit SRB giảm xuống còn 3,4 kb/s. Trong
trường hợp dịch vụ thoại, Eb/N0 yêu cầu cho các bit lớp A được sử dụng. Nếu tối ưu hóa liên
kết động (DyLO) được áp dụng cho một dịch vụ tương tác hoặc dịch vụ nền cụ thể, công suất
phát đường xuống cực đại hiệu dụng thấp hơn kết quả tính 2 dB. Điều này là do DyLO được
kích hoạt khi RNC được thông báo rằng công suât phát đường xuống đã vượt ngưỡng 2 dB
dưới mức cực đại.
Công suất phát đường xuống cực tiểu được tính bằng công thức:

(1.27)

Trong những trường hợp bình thường, công suất phát ban đầu của liên kết vô tuyến tái
cấu hình dựa trên các phép đo PtxAverage từ RNC của NodeB. Giả sử các phép đo có sẵn,

38
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

công suất phát ban đầu được tính bằng cách sử dụng một trong các phương trình sau đây.
Phương trình (1.28) được áp dụng khi tái cấu hình lại từ một SRB độc lập và không tồn tại
kênh truyền tải ở mặt phẳng người sử dụng.

(1.28)

Phương trình sau đây được áp dụng khi tồn tại kênh truyền tải phía người sử dụng (ví dụ,
sự thay đổi tốc độ bit từ DyLO).

IT (1.29)

Các ốc độ bit dịch vụ được sử dụng trong các phương trình trên không bao gồm tiêu đề
lớp 2 (ví dụ, tốc độ bit là 12,2 kb/s, 64 kb/s, 128 kb/s, hoặc 384 kb/s). Điều này trái với tốc độ
bit SRB (bao gồm tiêu đề lớp 2). Trong trường hợp dịch vụ thoại, Eb/N0 yêu cầu cho các bit
lớp A được sử dụng. Giá trị của PtxAverage DPDCH điều chỉnh giá trị của các kết quả đo
T
lường được của NodeB. Các kết quả đo lường dựa trên các bit hoa tiêu DPCCH và cần phải
trừ đi giá trị của PO3 để nhận được công suất DPDCH. Giá trị của PO3 được cấu hình bằng
cách sử dụng tham số cơ sở dữ liệu RNC ẩn: PowerOffsetDLdpcchPilot. Tham số này hiện
đang được cấu hình với giá trị 0 dB. Nếu đo đạc PtxAverage không có sẵn, thì
P

PtxAverage_DPDCH được thay thế bởi giá trị tính toán cuối cùng cho công suất phát đường
xuống ban đầu. Trong trường hợp tái cấu hình kết nối vô tuyến, UE và Node B đã được đồng
bộ trên giao diện vô tuyến. Điều này có nghĩa điều khiển công suất vòng trong có thể thay đổi
công suất phát đường xuống ban đầu ngay khi nó được áp dụng.
1.2.7.4. Tính đến chuyển giao mềm liên kết vô tuyến
Khi một kết nối vô tuyến mới được thêm vào tập tích cực của UE, điều khiển đăng nhập
RNC tính toán công suất phát đường xuống tối đa, tối thiểu và ban đầu. Kết nối vô tuyến mới
có thể cho chuyển giao mềm hoặc chuyển giao mềm hơn. Kết nối vô tuyến có thể được thêm
vào trong khi SRB độc lập hoặc một SRB được ghép với dữ liệu mặt phẳng người sử dụng.
Kết nối vô tuyến có thể được kích hoạt bởi một trong hai sự kiện báo cáo đo lường là 1a hoặc
1c. Sau này liên quan đến một xóa kết nối vô tuyến cũng như bổ sung một kết nối vô tuyến.
Việc báo cáo đo lường chỉ áp dụng trong khi UE ở trong trạng thái CELL_ DCH. Nếu một
liên kết vô tuyến mới được thêm vào khi chỉ có một SRB độc lập được cấu hình, công suất
phát đường xuống cực đại và cực tiểu được tính theo các phương trình sử dụng khi UE
chuyển trạng thái từ RRC Idle đến CELL_DCH. Nếu một kết nối vô tuyến mới được thêm

39
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

vào trong khi cả SRB và kênh truyền tải mặt phẳng người sử dụng được cấu hình, công suất
phát đường xuống cực đại và cực tiểu được tính theo các phương trình sử dụng khi UE
chuyển trạng thái từ CELL_FACH đến CELL_DCH.
Trong trường hợp chuyển giao mềm, nếu một liên kết vô tuyến mới được thêm vào khi
chỉ có một SRB độc lập được cấu hình, công suất phát đường xuống ban đầu được tính theo
các phương trình đã được sử dụng khi UE chuyển trạng thái từ RRC Idle đến CELL_DCH.
Trong trường hợp chuyển giao mềm, nếu một kết nối vô tuyến mới được thêm vào trong khi
cả SRB và kênh truyền tải mặt phăng người sử dụng cùng được cấu hình, công suất phát
đường xuống ban đầu được tính theo các phương trình đã được sử dụng khi UE chuyển trạng
thái từ CELL_FACH đến CELL_DCH. Các phương trình này dựa vào UE cung cấp phép đo
Ec/I0 CPICH trong RRC: bản tin yêu cầu kết nối RNC và NodeB cung cấp phép đo PtxTotal
trong NBAP: Bản tin chỉ thị tài nguyên vô tuyến. Nếu UE không cung cấp phép đo Ec/I0
CPICH, thì các phương trình không thể được áp dụng và công suất phát đường xuống ban đầu
được thiết lập bằng công suất phát đường xuống cực đại đo được từ các liên kết vô tuyến hiện
tại đang tồn tại. Trong trường hợp chuyển giao mềm, khi một kết nối vô tuyến mới được thêm
vào tập tích cực NodeB không bắt đầu phát ở công suất phát ban đầu. Các phần mềm hướng
IT
dẫn NodeB phát công suất phát cực tiểu cho đến khi đạt được đồng bộ hóa đường lên. Sau khi
đạt được đồng bộ hóa đường lên, NodeB phát ở công suất phát ban đầu và điều khiển công
suất vòng trong có thể hoạt động bình thường. Phương pháp này đã được áp dụng để giảm sự
khác biệt về công suất phát đường xuống trong chuyển giao mềm và tránh tăng các yếu tố can
nhiễu đường lên. Nếu NodeB bắt đầu phát ở công suất phát ban đầu của nó trước khi được
đồng bộ hóa đường lên, UE sẽ đạt được đồng bộ hóa và SIR đường xuống của nó sẽ tăng lên.
Sau đó UE sẽ hướng dẫn tập các ô tích cực để giảm công suất. Tất cả các ô tích cực ngoại trừ
T
ô mới sẽ giảm công suất. Ô mới sẽ không giảm công suất bởi vì nó chưa đạt được đồng bộ
hóa đường lên và sẽ không được nhận lệnh điều khiển công suất. Các liên kết vô tuyến ban
đầu sau đó sẽ có chất lượng thấp và UE sẽ bắt đầu loại bỏ các lệnh TPC. UE sẽ chấp hành
P

lệnh TPC chất lượng cao từ các kết nối vô tuyến mới, trong giai đoạn đồng bộ hóa, hướng dẫn
các UE để tăng công suất phát của nó. Việc phát tại công suất phát đường xuống tối thiểu
trong thời gian trước khi đồng bộ hóa đường lên có nghĩa là UE ít có khả năng để đạt được
đồng bộ hóa đường xuống, và nếu điều đó xảy ra sẽ việc tăng SIR sẽ ít đi.
Trong trường hợp chuyển giao mềm hơn, công suất phát đường xuống ban đầu được
thiết lập bằng với công suất phát của các kết nối vô tuyến hiện có thuộc cùng NodeB. NodeB
duy trì trạng thái đồng bộ hóa đường lên đang tồn tại cho tất cả các kết nối vô tuyến liên quan
tới một UE cụ thể (ví dụ, tất cả các kết nối vô tuyến được kết hợp trong cùng một máy thu
RAKE). Điều này có nghĩa rằng NodeB đã được đồng bộ hóa khi kết nối vô tuyến chuyển
giao mềm hơn được thêm vào tập tích cực. Các vấn đề liên quan đến chuyển giao mềm không
tồn tại cho chuyển giao mềm hơn và không cần thiết cho NodeB bắt đầu phát tại công suất
phát đường xuống tối thiểu.
1.2.8. Điều khiển công suất vòng hở đường lên
Điều khiển công suất vòng hở đường lên được hoàn thành bởi UE như một phần của thủ
tục truy cập ngẫu nhiên cần thiết bất cứ khi nào UE giao tiếp với mạng ở trong các trạng thái

40
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

RRC: Chế độ IDLE, CELL_ FACH, CELL_ PCH, hoặc URA_PCH. Điều khiển công suất
vòng hở đường lên cũng được yêu cầu bất cứ khi nào UE được hướng dẫn để thiết lập một
kênh riêng và nhập trạng thái RRC CELL_DCH. Nếu các tính toán điều khiển công suất vòng
hở đường lên không chính xác, thì UE có thể phát với công suất quá thấp và bản tin có thể bị
mất, hoặc phát với công suất quá cao và nhiễu quá mức được tạo ra ở NodeB thu.
1.2.8.1. Các thông số hoạt động NodeB
Các thông số hoạt động NodeB có liên quan đến điều khiển công suất vòng hở đường lên
được thể hiện trong bảng 1.15.
Bảng 1.15: Các thông số hoạt động của NodeB liên quan đến điều khiển công suất vòng hở đường lên
Tên Dải Mặc định Mặc định
(MHA) (Không có MHA)
MHA_in_use Có, Không Có Không
L_Phiđơ 0 đến 99, bước 0.1 dB 3dB hoặc tổn hao 0 dB
phiđơ thực tế
G_mha 0 đến 99, bước 0.1 dB 12 dB 0 dB
IT
1.2.8.2. Các khái niệm và phương pháp tiếp cận PRACH
3GPP TS25.331 [11] xác định phương trình điều khiển công suất vòng hở cho PRACH.
Phương trình này xác định công suất phát mà UE áp dụng cho phần mào đầu PRACH đầu tiên.

(1.30)
T
Các PRACHRequiredReceivedCI là một tham số cơ sở dữ liệu RNC với giá trị mặc định
-25 dB. Nó được đọc bởi các UE từ khối thông tin hệ thống số 5 của BCH. Giá trị của nó có
thể được so sánh với các yêu cầu C/I cho các dịch vụ thoại, thường là -21 dB. C/I yêu cầu cho
P

mào đầu PRACH có thể thấp hơn bởi NodeB thu chỉ cần phát hiện các mã ngẫu nhiên hóa
PRACH và chữ ký PRACH. Không có các bit dữ liệu nào để giải mã. Ngoài ra, TS25.214 đã
xác định rằng nếu phần mào đầu PRACH đầu tiên không được công nhận bởi một AICH
đường xuống, thì các phần mào đầu sau đó có thể được phát đi. Phần mào đầu được phát đi
với công suất lớn hơn phần mào đầu trước đó. Sự gia tăng công suất giữa các phần mào đầu
liên tiếp được định nghĩa bởi các tham số cơ sở dữ liệu RNC PowerRampStepPRACH – phần
mào đầu. Tham số này có giá trị mặc định là 1 dB. Số lượng tối đa các phần mào đầu có thể
được phát trong một chu kỳ công suất nhảy vọt đơn được định nghĩa bởi tham số cơ sở dữ liệu
RNC PRACH_preamble_retrans. Tham số này có giá trị mặc định là 8, có nghĩa mào đầu cuối
cùng thuộc về một chu kỳ có công suất phát lớn hơn 7 dB so với ban đầu. Chu kỳ mào đầu có
thể được ngừng lại trước khi truyền mào đầu cuối cùng nếu công suất mào đầu yêu cầu là 6
dB lớn hơn công suất PRACH cho phép tối đa. Nếu UE không nhận được AICH trong một
chu kỳ mào đầu, sau đó nó có thể bắt đầu chu kỳ mào đầu tiếp theo. Số lượng tối đa chu kỳ
mào đầu được định nghĩa bởi tham số cơ sở dữ liệu RNC RACH_tx_Max. Công suất nhảy vọt
trong chu kỳ mào đầu PRACH có nghĩa là nó không phải là quan trọng nếu tính toán điều
khiển công suất vòng hở tạo ra một công suất ban đầu là 2 hoặc 3 dB quá thấp. Tuy nhiên, sự

41
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

tạo ra công suất ban đầu thấp này có thể làm giảm độ tin cậy của các thủ tục PRACH khi UE
ở trong một môi trường vô tuyến pha đinh . Yêu cầu cho thêm phần mào đầu PRACH và chu
kỳ phần mào đầu có tác động tương đối nhỏ khi trễ thiết lập kết nối.
Hệ số RSSI đường lên xuất hiện trong công thức điều khiển công suất vòng hở PRACH
được đọc từ khối thôgn tin hệ thống số 7 của BCH. Hệ số này được đo đạc và cung cấp bởi
các NodeB. Nếu phép đo này không chính xác, nó sẽ làm cho công thức điều khiển công suất
vòng hở PRACH không chính xác. Phát hành 99 của TS25.215 quy định rằng các điểm tham
chiếu đo lường cho RSSI đường lên là ở đầu ra của bộ lọc tạo dạng xung của NodeB. Phiên
bản phát hành 4 của TS25.215 và TS25.104 xác định rằng nếu một MHA không được lắp đặt,
thì điểm tham chiếu đo lường cho RSSI đường lên là tại đầu nối ăng-ten NodeB, và nếu một
MHA được lắp đặt, thì điểm tham chiếu đo lường là ở phía giao diện vô tuyến của các MHA.
Trong trường hợp của phép đo này, các phiên bản phát hành 4 của TS25.215 và TS25.104 đã
được thực hiện. Điều này có nghĩa rằng khi một MHA được lắp đặt, NodeB phải hoàn thành
phép đo công suốt bên trong WTR của nó và sau đó tính công suất tương ứng ở phía giao diện
vô tuyến của MHA. Các NodeB hoàn thành tính toán này bằng cách sử dụng các thông số cấu
hình trong file vận hành NodeB. Nếu các thông số này được cấu hình không chính xác, thì kết
IT
quả hệ số RSSI cũng không chính xác. Sự tính toán được hoàn thành bởi NodeB liên quan đến
hệ số điều khiển khuếch đại tự động trong WTR, kuếch đại được cung cấp bởi các WAF, tổn
hao cáp, tổn hao kết nối NodeB và MHA, và độ lợi MHA. Giả sử rằng NodeB có thông tin
chính xác liên quan đến việc điều khiển khuếch đại tự động trong WTR và độ lợi được đưa ra
bởi WAF, thì tính toán trở thành:
T
(1.31)

Tổn hao phiđơ và độ lợi MHA trong phương trình này là những giá trị đã được cấu hình
khivận hành NodeB. Nếu sự vận hành NodeB đã được hoàn thành bằng cách sử dụng một giá
P

trị tổn hao phiđơ mặc định thay cho giá trị tổn hao phiđơ thực tế, thì sẽ xảy ra sự không chính
xác trên toàn mạng. Nếu tổn hao phiđơ khi vận hành thấp hơn giá trị tổn hao phiđơ thực tế thì
kết quả là RSSI đường lên quá thấp. Nếu giá trị tổn hao phiđơ vận hành lớn hơn thực tế, thì
kết quả RSSI đường lên sẽ quá cao. Lập luận tương tự có thể được áp dụng cho độ lợi MHA
khi độ lợi MHA cố định là 12 dB. Khi một MHA không được lắp đặt, thì điểm tham chiếu đo
lường nên được giữ ở tủ đầu nối ăng ten NodeB. Trong trường hợp này, việc tính toán RSSI
đường lên phụ thuộc vào phiên bản của phần mềm NodeB được sử dụng. Trong trường hợp
phần mềm WN1, các NodeB hoàn thành việc tính toán RSSI đường lên theo phương trình
sau:

(1.32)

Giá trị tổn hao phiđơ được cấu hình khi vận hành NodeB nên giả định là 0 dB. Nếu giá trị
0 dB không được giả định, thì RSSI đường lên sẽ xuất hiện quá cao và sẽ làm cho UE phát
với công suất ban đầu tăng lên. Trong trường hợp WN2, NodeB hoàn thành việc tính toán
RSSI đường lên theo công thức sau:

42
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

(1.33)

Trong trường hợp này, giá trị tổn hao phiđơ cấu hình khi vận hành Node B không liên
quan đến việc đo lường RSSI đường lên.
Hệ số công suất phát CPICH trong công thức điều khiển công suất vòng hở PRACH
được đọc từ khối thông tin hệ thống số 5 của BCH. Hệ số này phản ánh giá trị của tham số cơ
sở dữ liệu RNC PtxPrimaryCPICH. Điểm tham chiếu cho phép đo tham số này là ở tủ kết nối
anten NodeB. Điều này có nghĩa rằng khi một MHA được cài đặt thì công suất phát RSSI
đường lên và CPICH đường xuống có các điểm tham chiếu đo lường khác nhau. Đây là một
nguồn lỗi trong tính toán điều khiển công suất vòng hở PRACH. RAN trong các phát hành
tương lai sẽ sử dụng các thông số cơ sở dữ liệu RNC CableLoss và MHA để di chuyển điểm
tham chiếu đo lường công suất phát CPICH ra phía giao diện vô tuyến của MHA. Điièu này
không được thực hiện cho điều khiển công suất vòng hở PRACH trong RAN 1.5.2.ED2. Việc
sử dụng các điểm tham chiếu đo lường khác nhau có nghĩa là tổn hao kết nối UE vượt quá
ước tính, dẫn đến phải tăng công suất phát PRACH ban đầu. Điều này có thể được xem như là
đưa ra một độ dự trữ tính toán, hoặc tham số PRACHRequiredReceivedCI có thể giảm bởi bù
IT
đắp giá trị tổn hao phiđơ. Cần lưu ý rằng phép đo tổn hao liên kết đường xuống đang được sử
dụng cho tính toán công suất phát đường lên không tính đến sự khác nhau của tổn hao truyền
làn do sự khác nhau giữa tần số đường xuống và đường lên. Tổn hao truyền lan sẽ cao hơn
theo hướng đường xuống.
Hệ số CPICH RSCP xuất hiện trong công thức điều khiển công suất vòng hở PRACH
được đo bằng UE. 3GPP TS25.133 quy định rằng trong điều kiện bình thường việc đo CPICH
T
RSCP có thể lớn hơn 6 dB hoặc ít hơn 6 dB so với giá trị thực tế.
1.2.8.3. Các khái niệm DPCH và các phương pháp tiếp cận
Điều khiển công suất vòng hở đường lên DPCH không được chuẩn hóa chi tiết như điều
P

khiển công suất vòng hở đường lên PRACH. 3GPP TS25.331 xác định công thức điều khiển
công suất vòng hở đường lên DPCH:

(1.34)

Định nghĩa của DPCCHPowerOffset phụ thuộc nhà cung cấp. Ví dụ, Nokia triển khai
bởi:

(1.35)

Triển khai này có thể được hiểu là nếu các phương trình hoàn chỉnh được trình bày trong
định dạng tương tự như phương trình PRACH, đó là:

43
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

(1.36)

Sự kết hợp của SIR đường lên và các hệ số trải phổ tương đương với yêu cầu PRACH
C/I. Các hệ số trải phổ được trừ vào SIR vì 3GPP định nghĩa cho SIR đường lên được đưa ra
trong TS25.215 như sau:

(1.37)

Định nghĩa này bao gồm các hệ số trải phổ chuẩn hóa các giá trị SIR cho các tốc độ bit
khác nhau và giảm phạm vi của các giá trị SIR. Các giá trị SIR đường lên được tính bởi RNC
từ bảng Eb/N0, là thông số ẩn trong cơ sở dữ liệu RNC. Nói chung, giá trị Eb/N0 trong các
bảng là tương đối cao và đưa ra độ dự trữ trong tính toán điều khiển công suất vòng hở đường
lên DPCH. Giá trị Eb/N0 trong cơ sở dữ liệu RNC có xu hướng áp dụng đối với điều kiện
truyền sóng khắc nghiệt.
Hệ số RSSI đường lên xuất hiện trong phương trình điều khiển công suất vòng hở được
IT
đọc từ khối thông tin hệ thống số 7 của BCH. Hệ số này giống như hệ số được sử dụng trong
điều khiển công suất vòng hở PRACH và liên quan đến sự thiếu chính xác trong file vận hành
NodeB. Nếu một MHA được cài đặt, thì các tham số hoạt động của NodeB với tổn hao phiđơ
phải được cấu hình chính xác. Nếu một MHA không được cài đặt, thì các tham số hoạt động
của NodeB với tổn hao phiđơ phải được cấu hình với giá trị là 0 dB.
Thông số công suất phát CPICH xuất hiện trong công thức điều khiển công suất vòng hở
T
DPCH được đọc từ khối thông tin hệ thống số 7 của BCH. Thông số được sử dụng tương tự
như trong điều khiển công suất vòng hở PRACH. Tuy nhiên, việc triển khai RAN 1.5.2.ED2
cho điều khiển công suất vòng hở DPCH bao gồm bồi thường để di chuyển điểm tham chiếu
công suất phát CPICH đến điểm tương tự như các điểm tham chiếu phép đo đường lên RSSI.
P

Việc này được thực hiện bằng cách sử dụng biến Pcomp và các thông số cơ sở dữ liệu RNC
MHA và suy hao cáp. Nếu MHA được cấu hình với giá trị là 1 để chỉ ra rằng một MHA được
cài đặt, thì công suất phát CPICH được giảm một lượng bằng giá trị của tham số tổn hao cáp.
Điều này làm tăng tính chính xác của điều khiển công suất vòng hở DPCH liên quan đến tính
chính xác của điều khiển công suất PRACH.
Thông số CPICH RSCP xuất hiện trong công thức điều khiển công suất vòng hở được đo
bởi UE trong cùng một cách đo cho điều khiển công suất vòng hở PRACH. 3GPP TS25.133
quy định cụ thể trong điều kiện bình thường phép đo CPICH RSCP có thể có giá trị lớn hơn
hoặc ít hơn 6 dB so với giá trị thực tế.
Một vấn đề quan trọng liên quan đến việc tăng công suất phát DPCH đường lên ban đầu
là việc điều khiển công suất vòng trong có khả năng dẫn đến công suất đường lên… tại
NodeB thu. 3GPP TS25.214 quy định rằng trong thời gian kết nối vô tuyến các NodeB có thể
truyền lệnh TPC là luồng liên tục của lệnh tăng công suất hoặc một mô hình xen kẽ lệnh tăng
công suất và giảm công suất nhưng thêm một lệnh tăng công suất trong mỗi khung vô tuyến
10 ms. Sau này khi thực hiện, tác dụng làm tăng công suất phát UE bằng bước điều khiển

44
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

công suất từng nấc 10 ms/lần. Nếu NodeB đồng bộ hóa chậm, thì một UE tăng đáng kể công
suất phát của nó. Hình 1.8 minh họa các báo hiệu và định thời liên quan đến đồng bộ hóa giao
diện vô tuyến đường lên và đường xuống.

NodeB RNC
UE
RRC: Yêu cầu kết nối RRC (RACH)

NodeB bắt đầu


phát DPCCH NBAP: Yêu cầu kết nối liên kết vô tuyến

RRC: Thiết lập kết nối RRC (RACH) NBAP: Trả lời kết nối liên kết vô tuyến
UE đồng bộ với
NodeB
UE bắt đầu
truyền
DPCCH
NBAP: Chỉ thị đồng bộ hóa
NodeB đồng
bộ với UE
IT
RRC: Hoàn thành thiếp lập
kết nối RRC (FACH)

Hình 1.8: Báo hiệu và định thời liên quan đến đồng bộ hóa giao diện vô tuyến đường lên và đường
xuống.
NodeB bắt đầu truyền DPCCH của nó khi nó đã nhận được bản tin thiết lập liên kết vô
T
tuyến NBAP từ RNC. DPCCH này bao gồm các mô hình của lệnh TPC hướng dẫn sự gia tăng
công suất đường lên mỗi 10 ms. Các UE thu được thông tin liên quan đến định dạng của
DPCCH đường xuống trong bản tin thiết lập kết nối RRC. UE sau đó có thể đồng bộ hóa với
DPCCH đường xuống. Một khi UE đã đồng bộ, nó bắt đầu truyền DPCCH đường lên của nó.
P

Công suất ban đầu của DPCCH đường lên được xác định bởi tính toán điều khiển công suất
vòng hở DPCH, nhưng UE sau đó tuân theo các lệnh TPC xuất hiện trong các DPCCH đường
xuống. Do đó UE bắt đầu tăng công suất phát của mình trong từng nấc 10 ms. NodeB cố gắng
để đồng bộ với DPCCH đường lên. Nếu nó đạt được đồng bộ hóa, thì điều khiển công suất
vòng trong bắt đầu hoạt động theo cách thông thường. Nếu đồng bộ hóa không đạt được hoặc
nếu NodeB mất thời gian tương đối dài để đạt được đồng bộ hóa, thì công suất phát UE có thể
được tăng , kéo theo nhiễu được phát sinh bởi các NodeB.
Thông thường, tham số tổn hao cáp RNC phải được tăng lên 15 dB để tránh tạo ra nhiễu
đường lên. Tăng tham số tổn hao cáp khoảng 15 dB có nghĩa là UE sẽ bắt đầu truyền DPCCH
với công suất ít hơn 15 dB. Ban đầu sẽ rất khó để NodeB đạt được đồng bộ hóa đường lên,
nhưng NodeB sẽ có thêm thời gian để đồng bộ hóa trước khi phát sinh một lượng lớn nhiễu
đường lên. Các thử nghiệm trong phòng thí nghiệm đã chứng minh rằng thời gian thiết lập kết
nối tăng khoảng 70 ms khi áp dụng phương pháp này. Tuy nhiên, luồng sản phẩm Technical
Note 47 đã bị thu hồi và thay thế nó bằng Technical Note 62. Technical Note 62 giải thích
rằng không thể được yêu cầu bổ sung 15 dB và thông số tổn hao cáp nên được cấu hình với
giá trị tương đương với tổn hao phiđơ nếu một MHA đang được sử dụng.

45
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

1.2.9. Chuyển giao mềm


Thủ tục chuyển giao mềm sử dụng các báo cáo sự kiện nội tần số 1a, 1b, và 1c. Những sự
kiện này được quy định bởi 3GPP TS25.331 [11] . Chúng có thể dựa trên tổn hao đường
truyền, RSCP_CPICH, hoặc Ec/I0 CPICH. Trong hầu hết các trường hợp, Ec/I0 CPICH được
sử dụng bởi vì các phép đo liên quan chính xác hơn RSCP CPICH hoặc tổn hao đường truyền.
Các báo cáo sự kiện 1a, 1b, và 1c được đánh giá bởi các UE ở lớp 3 sau hoàn thành lọc lớp 3.
Lớp 3 trong UE nhận các đo đạc Ec/I0 CPICH từ lớp 1 của UE. Lớp 1 của UE ghi lại những
đo đạc này trong khoảng thời gian hữu hạn. Việc lọc ở lớp 1 để giúp loại bỏ các tác động của
pha đinh nhanh. Nói chung, lọc cần thiết tại lớp 3. Lọc lớp 3 có nghĩa là các sự kiện chuyển
giao mềm ít có khả năng được kích hoạt bởi những thay đổi ngắn hạn trong điều kiện vô
tuyến. Nó cũng có nghĩa là chuyển giao mềm ít đáp ứng. Khi có yêu cầu chuyển giao mềm
nhanh (ví dụ, xe lửa tốc độ cao) có thể lọc lớp 3 bị vô hiệu hóa. Lọc lớp 3 được cấu hình bởi
RNC. RNC cũng thông báo cho UE hệ số bộ lọc bằng cách sử dụng bản tin điều khiển đo
riêng khi UE vào kết nối CELL_DCH. Lọc lớp 3 là quy định của 3GPP TS25.331 bằng cách
sử dụng phương trình:

Với
IT (1.38)

Phiên bản phát hành 99 của TS25.331 không xác định đơn vị đo lường đầu vào cho các
bộ lọc (ví dụ, họ có thể là tuyến tính hoặc logarit). Phiên bản phát hành 5 của TS25.331 xác
T
định rằng đơn vị là logarit. Nó giúp cho các sự kiện báo cáo phản ứng nhanh hơn. Nếu hệ số
bộ lọc được cấu hình với giá trị 0, thì a = 1 và lọc lớp 3 bị vô hiệu hóa. Khi tăng giá trị của hệ
số bộ lọc, bộ lọc là có nhớ do đó các phép đo đầu vào trước đó có một ảnh hưởng lớn hơn trên
kết quả lọc. Thời gian đo cho bộ lọc được xác định bởi 3GPP TS25.133 là 200 ms. Điều này
P

có nghĩa rằng các bộ lọc lớp 3 cần một phép đo đầu vào mỗi 200 ms và tạo ra một kết quả đầu
ra mỗi 200 ms. Tuy nhiên, thời gian để kích hoạt liên quan đến báo cáo các sự kiện 1a, 1b, và
1c có thể được chỉ định khoảng thời gian nhỏ 10 ms. Nếu lọc lớp 3 đưa ra kết quả sau mỗi
200 ms, thì tất cả các giá trị thời gian kích hoạt từ 10 đến 200 ms sẽ có hiệu năng cân bằng.
Trong thực tế, lớp 1 của UE cung cấp lớp 3 của UE với các phép đo thường xuyên hơn mỗi
200 ms. Tốc độ chính xác phụ thuộc vào thực hiện và sẽ thay đổi tùy theo nhà cung cấp UE
khác nhau. Nếu thực thi UE tạo ra kết quả lọc mỗi 50 ms, thì giá trị để kích hoạt của 10, 20,
và 40 ms sẽ dẫn đến hiệu suất tương đương, nhưng giá trị để kích hoạt 60, 80, và 100 ms sẽ
dẫn đến một hiệu suất khác nhau. Tốc độ lớp 1 của UE tạo ra các phép đo có thể phụ thuộc
vào số lượng các ô trong tập tích cực và ô lân cận đo được (ví dụ, nếu một số ít ô được đo, thì
các ô có thể được báo cáo thường xuyên hơn). Khi lọc lớp 3 được hoàn thành với tốc độ
nhanh hơn so với 200 ms theo quy định của 3GPP, thì phương trình được sử dụng để hoàn
thành việc lọc phải được sửa đổi để đảm bảo đáp ứng xung của bộ lọc vẫn nhất quán. Đáp ứng
xung của bộ lọc đại diện theo lịch sử thời gian đầu vào khi một " 1 " được cung cấp như một
đầu vào. Hình 1.9 minh họa đáp ứng xung của bộ lọc khi đo đầu vào được cung cấp với tốc độ

46
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

200 ms và khi đo đầu vào được cung cấp với tốc độ 100 ms. Giả định sau này rằng các
phương trình lọc đã được sửa đổi một cách thích hợp.
Nếu phương trình lọc được không thay đổi khi tốc độ của các phép đo đầu vào tăng lên
trong mỗi 100 ms, bộ nhớ của bộ lọc sẽ giảm một nửa. Trong thực tế, hầu hết UE sử dụng tốc
độ đo lường đầu vào từ 50 đến 100 ms. Điều này có nghĩa là giá trị thời gian để kích hoạt
không được tối ưu hóa với độ phân giải ít hơn 50 ms (tức là, 10, 20, và 40 ms sẽ dẫn đến hiệu
suất tương tự).

IT
Hình 1.9: Đáp ứng xung của bộ lọc lớp 3 khi đầu vào được cung cấp mỗi 200ms và 100 ms.
Báo cáo sự kiện 1a được sử dụng để thêm ô lân cận vào tập tích cực. Sự kiện 1a chỉ áp
dụng đối với các ô tập ứng cử và khi kích thước tập tích cực ít hơn giá trị tối đa của nó.
T
Thường kích thước tập tích cực được giới hạn là 3. Điều này giúp tránh tiêu đề chuyển giao
mềm và các địa điểm có quy hoạch vùng phủ tốt. 3GPP TS25.331 quy định cụ thể các tiêu chí
để báo cáo sự kiện 1a :
P

(1.39)

trong đó:
 Measneigh là phép đo Ec/I0 CPICH của ô ứng cử vào tập giám sát sau lọc lớp 3.
 Offsetneigh là tham số cơ sở dữ liệu RNC AdjsEcNoOffset cho ô ứng cử.
 W là là tham số cơ sở dữ liệu RNC: Hệ số trọng lượng tập tích cực.
 N là số lượng ô của tập tích cực mà không bị cấm làm ảnh hưởng đến phạm vi báo
cáo.
 Measi là phép đo Ec/I0 CPICH ô trong tập tích cực sau khi lọc lớp 3.
 Measbest là phép đo Ec/I0 CPICH ô tốt nhất trong tập tích cực sau khi lọc lớp 3.

47
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

 Add_Win là tham số cơ sở dữ liệu RNC AdditionWindow.


Giá trị mặc định của tham số cơ sở dữ liệu RNC: hệ số trọng lượng tập tích cực là 0 và vì
vậy phương trình cho sự kiện 1a đơn giản hóa thành:

(1.40)

Các ô trong tập tích cực bị cấm từ ảnh hưởng đến phạm vi báo cáo bởi cấu hình tham số
cơ sở dữ liệu RNC AdjsDERR. Các thông số cho sự kiện 1a phát đi trong SIB11 và SIB12.
Chúng cũng được phát đi bằng cách sử dụng bản tin điều khiển đo lường chuyển dụng khi
nhập trạng thái kết nối CELL_DCH. Giữa các bản tin này, thêm một cửa sổ sử dụng một giá
trị tín hiệu lớn gấp đôi giá trị thực tế (ví dụ, giá trị tín hiệu chia cho 2 để có được thực tế giá
trị).
Báo cáo sự kiện 1b được sử dụng để loại bỏ ô từ tập tích cực. Sự kiện 1b chỉ áp dụng đối
với các ô trong tập tích cực và khi kích thước tập tích cực lớn hơn 1. 3GPP TS25.331 quy
định cụ thể các tiêu chí để báo cáo sự kiện 1b như sau:
IT (1.41)

Ở đây:
T
 Measactive là phép đo Ec/I0 CPICH của ô ứng cử vào tập tích cực sau lọc lớp 3.
 Offsetactive là tham số cơ sở dữ liệu RNC AdjsEcNoOffset cho ô ứng cử.
 W là là tham số cơ sở dữ liệu RNC: Hệ số trọng lượng tập tích cực.
P

 N là số lượng ô của tập tích cực mà không bị cấm làm ảnh hưởng đến phạm vi báo
cáo.
 Measi là phép đo Ec/I0 CPICH ô trong tập tích cực sau khi lọc lớp 3.
 Measbest là phép đo Ec/I0 CPICH ô tốt nhất trong tập tích cực sau khi lọc lớp 3.
 Drop_Win là tham số cơ sở dữ liệu RNC DropWindow.
Giá trị mặc định của tham số cơ sở dữ liệu RNC: Hệ số trọng lượng tập tích cực là 0 và
vì vậy phương trình cho sự kiện 1b đơn giản hóa thành:

(1.42)

Các ô tập tích cực bị cấm từ ảnh hưởng đến phạm vi báo cáo bởi cấu hình tham số cơ sở
dữ liệu RNC AdjsDERR. Các thông số cho sự kiện 1b phát trong SIB11 và SIB12. Chúng
cũng được truyền đi bằng cách sử dụng một bản tin điều khiển đo lường riêng khi nhập trạng
thái kết nối CELL_DCH. Giữa các bản tin này, thêm một cửa sổ sử dụng một giá trị tín hiệu
lớn gấp đôi giá trị thực tế (ví dụ, giá trị tín hiệu chia cho 2 để có được thực tế giá trị).

48
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Báo cao sự kiện 1c được sử dụng để thay thế ô trong tập tích cực bằng một ô lân cận chất
lượng cao hơn. Sự kiện 1c bao gồm cả các ô tập tích cực và các ô tập ứng cử. Nó chỉ là áp
dụng khi kích thước tập tích cực của nó là tối đa. 3GPP TS25.331 xác định tiêu chí để báo cáo
sự kiện 1c như sau:

(1.43)

Ở đây
 Measneigh là phép đo Ec/I0 CPICH của ô ứng cử vào tập giám sát sau lọc lớp 3.
 Offsetactive là tham số cơ sở dữ liệu RNC AdjsEcNoOffset cho ô ứng cử.
 Measactive_lowest là phép đo Ec/I0 CPICH của ô ứng cử tập tích cực sau lọc lớp 3.
 Offsetactive_lowest là tham số cơ sở dữ liệu RNC AdjsEcNoOffset cho ô ứng cử.
 Replace_Win là tham số cơ sở dữ liệu RNC ReplacementWindow.
IT
Điều quan trọng là cửa sổ thay thế được chia cho 2. Thông thường việc thay thế các cửa
sổ như sự khác biệt giữa Ec/I0 CPICH ô ứng cử cho tập tích cực và Ec/I0 CPICH ô ứng cử
cho tập giám sát. Ví dụ, nếu sự thay thế được hoàn thành khi một tập ô giám sát có giá trị lớn
hơn 1 dB so với các ô tập tích cực, thông thường ta nghĩ đến cửa sổ thay thế là 1 dB. Tuy
nhiên, giá trị thực tế của cửa sổ thay thế trong ví dụ này là 2 dB. Ngoài ra, giá trị tín hiệu của
cửa sổ thay thế lớn gấp hai lần giá trị thực tế. Điều này có nghĩa rằng tham số cơ sở dữ liệu
RNC ReplacementWindow có thể được cấu hình với giá trị 2 dB và giá trị 4dB, sau đó truyền
T
tín hiệu cho UE trong SIB11, SIB12, hoặc một bản tin điều khiển đo lường riêng. UE chia giá
trị tín hiệu theo hệ số 2 để có được giá trị thực tế 2 dB và điều này được hiểu tương ứng như
là một thay thế cửa sổ 1 dB.
P

Hiệu năng chuyển giao mềm là tối ưu khi các liên kết vô tuyến tập tích cực được thu
được bằng với tỷ số tín hiệu trên nhiễu (SNR). Nếu các liên kết vô tuyến không bằng SNR, thì
độ lợi của chuyển giao mềm giảm. Nếu sự khác biệt về SNR trở nên quá lớn, thì các kết nối
vô tuyến yếu sẽ thất bại. Nếu hai ô macro được cấu hình với công suất phát CPICH khác nhau,
thì khu vực chuyển giao mềm sẽ gần hơn với ô macro, nơi có công suất phát CPICH thấp hơn.
Điều này có nghĩa rằng kết nối vô tuyến kênh riêng cho các ô với công suất phát CPICH sẽ
cao hơn sẽ yếu hơn. Ngoài ra, nếu ô lân cận được không coa tải đồng đều, thì các ô với tải cao
hơn sẽ có SNR yếu trong quá trình chuyển giao mềm. Nếu một ô cấu hình với MHA lân cận
với một ô không được cấu hình MHA, thì các ô không được cấu hình MHA sẽ có SNR yếu
trong quá trình chuyển giao mềm. Ngoài ra, UE đang chuyển giao mềm giữa một giải pháp
trong nhà và ô macro sẽ có khác biệt về SNR trong kết nối vô tuyến của chúng. Mỗi tình
huống cần được nghiên cứu theo từng trường hợp cụ thể.
Điểm mà tại đó một UE đi vào và rời khỏi chuyển giao mềm được xác định bởi
Ec/I0 CPICH. Ec/I0 CPICH được tính bởi UE bằng cách sử dụng các phép đo RSCP- CPICH
và RSSI:

49
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

(1.44)

Phép đo RSSI có thể được giả định để cân bằng tất cả các đo lường RSCP CPICH ghi lại
tại một thời điểm cụ thể. Điều này có nghĩa rằng điểm mà tại đó một UE đi vào và rời khỏi
chuyển giao mềm được định nghĩa bởi RSCP CPICH. RSCP CPICH thu bởi một UE được
xác đinh như sau:

(1.45)

Một UE đi vào chuyển giao mềm khi RSCP CPICH ô lân cận tiếp cận ô có RSCP
CPICH tốt nhất trong tập tích cực trong phạm vi xác định bởi các cửa sổ bổ sung. Điều này
dẫn đến:

(1.46)

Xét ví dụ của một UE ở trong ô trong tập tích cực và một ô lân cận. Giả sử công suất
IT
phát CPICH giả định cho một trong các ô thấp hơn 3 dB so với công suất phát CPICH được
ấn đinh. Cũng giả sử rằng, cửa sổ bổ sung đã được cấu hình với giá trị mặc định 4 dB. Hai
điều kiện xác định cho kết nối vô tuyến bổ sung là:
Nếu ô tập tích cực thấp hơn 3 dB so với công suất CPICH TX,

(1.47)
T
Nếu ô tập tích cực cao hơn 3 dB so với công suất CPICH TX,

(1.48)
P

Phương trình (1.48) chỉ ra rằng có khác biệt 7 dB trong tổn hao liên kết đường xuống khi
một UE đi vào có công suất phát CPICH lớn hơn 3dB. Giả sử rằng cả hai ô có tải bằng nhau,
cả hai đều được cấu hình với MHA và cả hai sử dụng phân tập thu đường lên, thì hai ô có thể
có quỹ đường truyền đường lên tương tự. Công suất phát UE sẽ được điều khiển bởi các ô có
tổn hao liên kết thấp hơn7 dB. Điều này có nghĩa các ô khác sẽ nhận được công suất trung
bình ít hơn 7 dB so với mức cần thiết. Kết nối vô tuyến này sẽ dễ bị mất đồng bộ và thất bại.
UE rời khỏi chuyển giao mềm khi một trong những ô của tập tích cực có RSCP CPICH
nằm ngoài phạm vi quy định của cửa sổ loại chuyển giao mềm. Điều này dẫn đến:

(1.50)

Xét ví dụ của một UE có hai ô macro trong tập tích cực. Giả sử rằng công suất phát
CPICH giả định của một ô macro thấp hơn công suất phát giả định CPICH 3 dB. Cũng giả sử

50
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

rằng cửa sổ loại bỏ đã được cấu hình với giá trị mặc định là 6 dB. Có thể xác định hai điều
kiện cho việc loại bỏ liên kết vô tuyến từ tập tích cực:
Khi đi ra khỏi ô có mức công suất CPICH thấp hơn3 dB,

(1.51)

Khi đi ra khỏi ô có mức công suất CPICH cao hơn 3 dB,

(1.52)

Phương trình (1.52) cho thấy có sự khác biệt 9 dB trong tổn hao liên kết đường xuống
khi UE di chuyển ra khỏi ô mức công suất phát CPICH cao hơn 3 dB. Giả sử rằng cả hai ô có
tải bằng nhau, cả hai đều được cấu hình với MHA và cả hai sử dụng phân tập thu đường lên,
thì hai ô có thể có quỹ đường truyền đường lên tương tự. Công suất phát UE sẽ được điều
khiển bởi các ô có tổn hao liên kết thấp hơn 9 dB. Điều này có nghĩa các ô khác sẽ nhận được
công suất trung bình ít hơn 9 dB so với mức cần thiết. Kết nối vô tuyến này sẽ dễ bị mất đồng
bộ và thất bại. IT
Sự mất cân bằng trong mẫu liên kết vô tuyến chuyển giao mềm trả lời cho lý do tại sao
có khuyến cáo rằng ô lân cận không nên cấu hình với công suất phát CPICH có sự khác biệt
hơn 3 dB. Đối với các kịch bản trong đó ô lân cận có quỹ đường truyền đường lên khác nhau,
sự khác biệt trong những quỹ đường truyền được tính trong phân tích. Ví dụ, nếu một ô được
cấu hình có MHA lân cận với một ô không được cấu hình có MHA, thì sự khác biệt trong hệ
số nhiễu đường lên sẽ tác động đến việc sự mất cân bằng chuyển giao mềm vô tuyến liên kết.
T
Một ô với MHA thường có hệ số nhiễu đường lên 3 dB (tham chiếu đến phía giao diện vô
tuyến của MHA). Một ô không có MHA thường có hệ số tạp âm đường lên 5 dB (tham chiếu
đến các phía giao diện vô tuyến của phiđơ và giả định tổn hao phiđơ là 2 dB). Điều này gây
nên sự khác biệt 2 dB độ nhạy đường lên và có thể làm tăng sự mất cân bằng 9 dB lên đến 11
P

dB.
Việc sử dụng chuyển giao mềm tạo ra tiêu đề trong các thành phần của Iub, tài nguyên
phần cứng NodeB và công suất phát NodeB. Việc sử dụng chuyển giao mềm hơn tạo ra các
tiêu đề về công suất phát NodeB. Các tiêu đề này có nghĩa là số lượng UE trong chuyển giao
mềm và mềm hơn nên được hạn chế. Số lượng chuyển giao mềm và mềm hơn có thể bị giới
hạn bằng cách quy hoạch mạng vô tuyến cẩn thận (vị trí, loại ăng-ten, chiều cao, góc phương
vị và downtilt, hoặc điều chỉnh cơ sở dữ liệu RNC). Quy hoạch mạng vô tuyến được sử dụng
để quản lý số lượng chuyển giao mềm bất cứ khi nào có thể. Cơ sở dữ liệu RNC chỉ được sử
dụng khi thật cần thiết. Nếu quy hoạch mạng vô tuyến ở khu vực có khả năng quản lý thấp, thì
số lượng chuyển giao mềm sẽ tương đối cao. Quy hoạch mạng vô tuyến nên giảm các khu có
khả năng quản lý thấp và do đó giảm thiểu tiêu đề chuyển giao mềm. Cửa sổ chuyển giao
mềm bổ sung có thể được giảm đến giới hạn số lượng chuyển giao mềm. Tuy nhiên, làm như
vậy có thể gây ra sử dụng không hiệu quả của giao diện vô tuyến (ví dụ, UE sẽ không thể
thêm các ô vào tập tích cực, mà thông thường sẽ có lợi). Thay vào đó, các ô này sẽ gây ra
nhiễu. Nếu cơ sở dữ liệu RNC được sử dụng để giảm số lượng chuyển giao mềm, thì tập

51
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

thông số chuyển giao mềm cho các dịch vụ phi thời gian thực cần được xem xét trước khi cài
đặt thông số cho các dịch vụ thời gian thực. Các dịch vụ phi thời gian thực thường có tốc độ
bit cao hơn và do đó tạo ra tiêu đề lớn hơn mặc dù số lượng lưu lượng phi thời gian thực ít
hơn so với số lượng của lưu lượng thời gian thực. Dịch vụ phi thời gian thực cũng khoan dung
hơn với điều kiện vô tuyến thấp, cái có thể được tạo ra bởi giảm cửa sổ chuyển giao mềm bổ
sung. Số lượng chuyển giao mềm nên được theo dõi trong quá trình tối ưu hóa chạy thử sử
dụng dữ liệu ổ đĩa thử nghiệm. Số lượng chuyển giao mềm được giám sát trong quá trình tối
ưu hóa chạy thử sử dụng KPI liên quan. Nó có thể giám sát số lượng chuyển giao mềm sử
dụng tập tích cực kích thước trung bình KPI hoặc chuyển giao mềm trên KPI. Các KPI có
định nghĩa khác nhau nhưng cung cấp thông tin tương tự. Tiêu đề chuyển giao mềm thường là
40%. Điều này có thể tăng đến 50 % trong các khu đô thị, nơi khó khăn hơn để quy hoạch
mạng vô tuyến với vùng phủ tốt.
Độ lợi chuyển giao mềm và định nghĩa liên quan đã được trình bày tại mục 1.2.5. Nói
chung, có ba loại độ lợi chuyển giao mềm: giảm Eb/N0 yêu cầu; giảm dự trữ pha đinh nhanh;
giảm dự trữ pha đinh chậm. Sự khác biệt tồn tại giữa các độ lợi chuyển giao mềm giả định
trong phân tích quỹ đường truyền và những giả định trong mô phỏng 3G. Những khác biệt
IT
này là kết quả của mô phỏng 3G một cách rõ ràng với mô hình pha đinh chậm.
1.2.10. Quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa
3GPP TS25.213 [11] xác định rằng có 512 mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp đường xuống. Mỗi
mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp có 15 mã ngẫu nhiên hóa thứ cấp. Mã ngẫu nhiên hóa bổ sung có
sẵn để sử dụng trong chế độ nén. Mỗi ô trong quy hoạch mạng vô tuyến được ấn định một mã
ngẫu nhiên hóa sơ cấp. Không có nhu cầu cho các nhà hoạch định để gán hoặc mã ngẫu nhiên
T
hóa thứ cấp hay mã ngẫu nhiên hóa chế độ nén. Nguyên tắc quan trọng nhất cho quy hoạch
mã ngẫu nhiên hóa là sự độc lập giữa các ô được ấn định cùng mã ngẫu nhiên hóa nên đủ lớn
để đảm bảo rằng một UE không bao giờ nhận được cùng mã ngẫu nhiên hóa từ nhiều hơn một
ô.
P

3GPP TS25.213 xác định rằng 512 đường xuống mã ngẫu nhiên hóa sơ cấp được tổ chức
thành 64 nhóm mã, mỗi nhóm mã gồm 8 mã. Các mã ngẫu nhiên hóa từ 0 đến 7 thuộc về cùng
một nhóm, cũng như mã ngẫu nhiên hóa 8 -15 và mã ngẫu nhiên hóa 16 -23. Tổ chức của mã
ngẫu nhiên hóa vào các nhóm cho phép UE hoàn thành thủ tục đồng bộ ô 3 bước bằng cách sử
dụng các kênh đồng bộ sơ cấp và thứ cấp (P- SCH và S -SCH) và CPICH. Thủ tục này được
áp dụng khi một UE cần phải truy cập vào một ô hoặc đo chất lượng của một ô (ví dụ, trong
quá trình lựa chọn ô, tái chọn ô, và chuyển giao mềm). Các thủ tục đồng bộ hóa ba bước là:
 Bước 1: UE sử dụng P-SCH để thu được đồng bộ khe.
 Bước 2: UE sử dụng S-SCH để thu đồng bộ khung và nhận dạng nhóm mã ngẫu nhiên
hóa.
 Bước 3: UE sử dụng CPICH để nhận dạng mã ngẫu nhiên hóa cơ sở.
Bước 2 liên quan đến việc lựa chọn 1 trong 64 nhóm, trong khi bước 3 liên quan đến việc
lựa chọn 1 trong 8 mã của nhóm. Bước 3 đáng tin cậy hơn nhưng cũng đòi hỏi nhiều xử lý UE
(ảnh hưởng đến tuổi thọ pin UE).

52
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Có thể áp dụng một chiến lược quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa đặt trọng tâm tại một trong
bước 2 hoặc bước 3. Đặt trọng tâm vào bước 2 bằng cách quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa của
các ô lân cận thuộc nhóm mã khác nhau. Đặt trọng tâm vào bước 3 bằng cách quy hoạch mã
ngẫu nhiên hóa của các ô lân cận thuộc cùng một nhóm mã ngẫu nhiên hóa . Đặt trọng tâm
vào bước 2 nhằm giảm bớt tiêu thụ công suất UE, trong khi đặt trọng tâm vào bước 3 nhằm
cải thiện độ tin cậy của các thủ tục đồng bộ ô. Sự khác biệt chính xác giữa hai chiến lược sẽ
phụ thuộc vào việc triển khai UE. Sự khác biệt chưa được tính đến trong lĩnh vực này, và
trong thực tế có thể sẽ rất nhỏ. Nó được khuyến khích để quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa cho
các ô lân cận thuộc cùng một nhóm mã ngẫu nhiên hóa (ví dụ, đặt trọng tâm vào bước 3 để
tăng độ tin cậy). Tuy nhiên, chiến lược mã ngẫu nhien hóa khác có thể được chấp nhận.
Một phương pháp để quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa là quy hoạch các mã ngẫu nhiên hóa
sao cho mỗi ô thuộc cùng một NodeB thuộc cùng nhóm mã ngẫu nhiên hóa, và cũng có thể
cấu hình các tham số cơ sở dữ liệu RNC T ô có giá trị từ các chip 0 cho tất cả các ô. Nếu các
ô thuộc cùng một nhóm mã ngẫu nhiên hóa, thì P- SCH và S -SCH sẽ như nhau. Cấu hình T ô
với giá trị 0 cho tất cả các ô có nghĩa là P- SCH và S -SCH thuộc về một NodeB cụ thể sẽ
được truyền đồng thời. Điều này làm tăng cường độ tín hiệu của P- SCH và S -SCH trong khu
IT
vực chuyển giao mềm hơn và được thiết kế để cải thiện độ tin cậy của các thủ tục đồng bộ ô.
Tuy nhiên, khi thực thi UE không hoạt động đúng với chiến lược này. Truyền P-SCH đồng
thời từ ba ô thuộc về một NodeB có nghĩa là một UE quan sát chỉ một đơn P-SCH chứ không
phải là ba P-SCH (giả sử răng sự khác biệt về khoảng cách truyền dẫn là nhỏ). Một số UE lý
giải điều này là có nghĩa là chỉ có một ô duy nhất được hiện diện (tức là, phát hiện ô đầu tiên
và sau đó ngừng tìm kiếm). UE khác hoàn thành một cuộc tìm kiếm đầy đủ và phát hiện cả ba
ô. Đó là khuyến cáo để tránh chiến lược mã ngẫu nhiên hóa này và áp dụng các cấu hình mặc
T
định cho tham số cơ sở dữ liệu RNC ô T.
Chiến lược quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa nên tính đến khả năng mở rộng của mạng trong
tương lai. Mở rộng mạng trong tương lai có nghĩa là bao gồm bổ sung NodeB, tăng phân đoạn
P

ô của NodeB hiện có, hoặc sự phát triển của ROC NodeB đến CEC NodeB. Các mã ngẫu
nhiên hóa có thể bị loại khỏi quy hoạch ban đầu, vì vậy chúng có thể được ấn định khi thêm ô.
Ví dụ, quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa một ROC NodeB có thể dựa trên cách sử dụng hai mã
ngẫu nhiên hóa đầu tiên trong mỗi nhóm. ROC NodeB lân cận có thể được ghép nối và sau đó
được ấn định một cặp mã ngẫu nhiên hóa trong cùng nhóm. Điều này được minh họa trong
hình 1.10.

53
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Hình 1.10: Ví dụ về các nhóm mã ngẫu nhiên hóa


Sau đó, khi ROC NodeB được nâng cấp lên CEC NodeB, thêm bốn mã ngẫu nhiên hóa
có thể được ấn định từ mỗi nhóm. Hai mã ngẫu nhiên hóa sẽ được để lại trong mỗi nhóm để
mở rộng mạng sau này. Việc mở rộng mạng theo cách này có nghĩa là khó khăn hơn để tối đa
IT
hóa số lượng các ô lân cận thuộc cùng một nhóm mã ngẫu nhiên hóa. Tuy nhiên, điều quan
trọng hơn phải có một quá trình thực tế để sao chép việc mở rộng mạng và có thể có thêm mã
ngẫu nhiên hóa mà không cần phải quy hoạch lại phần lớn mạng. Một cách tiếp cận cho một
mạng CEC NodeB để hạn chế quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa ban đầu là nhóm mã 0-33 và
nhóm đang dự trữ 34-63 cho việc mở rộng mạng trong tương lai. NodeB có thể được kết hợp
với cùng một cách thể hiện trong hình 1.10, nhưng trong trường hợp của CEC NodeB ấn định
sáu mã từ các nhóm 0 đến 33.
T
Sự cách ly giữa các ô có cùng mã ngẫu nhiên hóa cần đủ lớn để đảm bảo một UE không
bao giờ nhận được một mã ngẫu nhiên hóa từ một ô trong khi nó hy vọng sẽ nhận được mã
ngẫu nhiên hóa tương tự từ ô thứ hai (ô thứ hai lân cận chứ không phải là ô đầu). Kịch bản
P

này có thể dẫn đến thất bại trong việc cập nhất tập tích cực và các mạng đưa ra kết nối RRC
với nguyên nhân “không xác định”.
Các quy tắc bổ sung cho quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa được yêu cầu tại các vị trí gần
biên ô, nơi có thể có một nhà khai thác 3G khác sử dụng cùng sóng mang vô tuyến. Cơ quan
quản lý địa phương nên được tư vấn về quy định quốc gia và làm theo quy định.
Quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa có thể được hoàn thành một cách độc lập cho các sóng
mang vô tuyến khác nhau. Nếu một mạng vô tuyến bao gồm NodeB, được cấu hình với hai
hoặc ba sóng mang vô tuyến, thì nó được khuyến cáo rằng quy hoạch cùng mã ngẫu nhiên hóa
được ấn định cho mỗi sóng mang. Điều này làm giảm tính phức tạp của hệ thống và giúp làm
giảm các công việc liên quan với quy hoạch và tối ưu hóa mạng.
Quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa cần hoàn thành quy hoạch danh sách ô lân cận. Kiểm toán
cần được hoàn thành để xác định có hay không những danh sách lân cận phản ánh chiến lược
quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa đang dự định (ví dụ, các nước láng giềng thuộc cùng nhóm mã
ngẫu nhiên hóa ). Kiểm toán cũng cần được hoàn thành để đảm bảo không có bất kỳ mã ngẫu
nhiên hóa trùng lặp trong danh sách lân cận. Một lần kiểm tra nên được thực hiện để đảm bảo

54
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

không có ô lân cận với hai hoặc nhiều hơn các ô trong danh sách lân cận có mã ngẫu nhiên
hóa tương tự. Các ô lân cận với hai hoặc nhiều ô có trong danh sách ô lân cận có cùng mã
ngẫu nhiên hóa có thể dẫn đên xung đột khi các danh sách ô lân cận được kết hợp cho UE
đang trong chuyển giao mềm (ví dụ, một trong các ô lân cận đã được gỡ bỏ khỏi danh sách ô
lân cận tổng hợp). Kiểm toán cũng có thể được kết hợp với dự đoán tổn hao đường truyền để
xác định các ô có cùng mã ngẫu nhiên hóa và cách ly tương đối thấp.

1.3 Triển khai và lập cấu hình site


Phần này xem xét vấn đề triển khai site với cấu hình giả đinh điển hình cho mạng
WCDMA. Các vị trí site tối ưu có thể được tìm thấy một cách tự động bằng cách áp dụng site
mới và thuật toán lựa chọn địa điểm trong đó xét đến vùng phủ, dung lượng, và chi phí
(CAPEX và OPEX) đạt được.
1.3.1 Lựa chọn site
Việc lựa chọn site với mục tiêu tối ưu hóa mạng di động vô tuyến. Nó cung cấp các
phương pháp linh hoạt để thay đổi cấu hình của một mạng theo cách mà các đo đạc hiệu năng
quan trọng được tối ưu hóa và các mục tiêu hiệu năng then chốt được đáp ứng.
IT
Động cơ đằng sau việc lựa chọn site là thi công nhanh chóng và giải pháp cho các
phương trình ô đường xuống và/hoặc đường lên cho một cấu hình mạng cho trước sao cho có
thể rút gọn được các biện pháp thực hiện. Dựa trên phân tích của các “cấu hình cho phép,”
một cây tiền xử lý có chứa tất cả hệ số phần của các phương trình ô được xây dựng, cái mà để
xây dựng của các phương trình ô đường xuống/đường lên/ kết hợp của một mạng cho phép
tùy chỉnh cấu hình. Cây tiền xử lý này sau đó cho phép tích lũy hiệu quả các hệ số của hệ
T
phương trình, do đó cho phép tính toán nhanh việc truyền/công suất nhiếu/sự tích cực từ hầu
hết các phép đo hiệu năng có thể được rút gọn. Có thể quan sát nhiều cấu hình được đánh giá
bằng cách nhìn tại số lượng các đánh giá trong các bản tin trạng thái khi thuật toán đang chạy
sau khi tiền xử lý.
P

Dựa trên đánh giá nhanh này, tối ưu hóa mạng được thực hiện bằng cách đánh giá tất cả
các cấu hình lân cận của cấu hình hiện tại và di chuyển đến cấu hình tốt nhất trong chung nếu
điều này giúp cải thiện cấu hình mạng hiện tại. Để có được sự cải thiện, bước tối ưu hóa này
được lặp. Khi không có tiến triển được tìm thấy, cấu hình cuối cùng được lưu để thiết kế. Thủ
tục cơ bản đầu tiên, có khả năng cho một sự lặp lại và việc chia các vấn đề lớn thành nhỏ hơn,
trong đó từng phần của mạng được tối ưu hóa theo cách vòng tròn.
Nguyên tắc cơ bản trong việc lặp đi lặp lại đơn giản là do sự so sánh hoạt động giữa các
cấu hình. Ở đây các thuật toán cho phép lựa chọn có liên quan biện pháp thực hiện/hạn chế
bằng cách ấn định các ưu tiên cho chúng. Ví dụ, chi phí về tiền ưu tiên cao nhất và hạn chế
vùng phủ sóng được ưu tiên thứ hai.
1.3.1.1 Các site thử nghiệm và cấu hình cho phép
Thuật toán lựa chọn site bắt đầu từ sự mô tả cấu hình mạng cho phép. Mô tả bao gồm
một tập hợp các ô tiềm năng (các ô được cấu hình có thể xuất hiện trong một thiết kế mạng)
và tập hợp con của các ô mà chúng ta gọi là tập lựa chọn và tập được chọn.

55
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Ý nghĩa của tập lựa chọn là tất cả các ô tiềm năng trong tập này xuất hiện cùng nhau
trong một cấu hình mạng cho phép hoặc không có ô nào trong chúng. Trong vấn đề lựa chọn
site, tập lựa chọn là tập các ô thuộc về một site: Khi đó phải chọn tất cả chúng hoặc không
chọn gì cả. Khi tập lựa chọn có thể bao gồm một ô đơn, xuất hiện định nghĩa vấn đề " lựa
chọn ô ", nơi các ô đơn được lựa chọn bằng cách đặt mỗi ô tiềm năng trở thành một tập lựa
chọn đơn.
Ý nghĩa của tập được chọn là chính xác một trong những ô tiềm năng trong tập này xuất
hiện trong cấu hình mạng cho phép. Trong một vấn đề lựa chọn “nghiêng”, chẳng hạn một tập
sẽ bao gồm tất cả các ô tiềm năng có mô hình ô tương tự nhưng với khác nhau về thiết lập độ
nghiêng. Định nghĩa tập được chọn là để nói tới bộ tối ưu hóa sẽ chọn chính xác một trong
các ô này để làm giải pháp thiết kế. Thông qua tập được chọn, chỉ bao gồm một ô tiềm năng,
có thể nói rằng ô này phải xuất hiện trong giải pháp thiết kế.
Trong thực tế, các tập này được ẩn từ người sử dụng: Người sử dụng chỉ cần cho thuật
toán biết vấn đề cần được giải quyết bằng cách thiết lập tham số “Cấu hình cho phép” cho “sự
chọn site”, “sự chọn ô”, “chọn góc nghiêng” hoặc “chọn góc phương vị”. Chương trình sau đó
sẽ tự động tạo ra các lựa chọn tương ứng và lựa chọn các thiết lập..
IT
1.3.1.2 Thuật toán tối ưu
Với định nghĩa này của cấu hình cho phép và các kết quả của tiền xử lý, thuật toán có thể
qua các cấu hình cho phép và cố gắng cải thiện các phép đo hiệu năng. Người dùng có thể lựa
chọn giữa cách cư xử khác nhau để có cấu hình tối ưu bằng “local steepest decent” hoặc
“local gradient descent”, “random greedy descent” hoặc “local immediate descent”.
T
Phương pháp “local steepest decent” đánh giá tất cả các cấu hình mạng lân cận và sau đó
thay thế cấu hình hiện tại với lựa chọn tốt nhất được tìm thấy, nơi sự so sánh kiểm tra các các
phép đo hiệu năng được lựa chọn một cách chính xác theo ưu tiên của chúng. Thuật tóan dừng
lại khi không có cấu hình lân cận cải thiện mạng hiện tại hoặc lượng số tối đa các bước cấu
P

hình đã được thực hiện.


Phương pháp “local gradient descent” đánh giá tất cả các cấu hình mạng lân cận và sau
đó thay thế hiện tại với lựa chọn tốt nhất được tìm thấy, nơi mà sự so sánh dựa trên gradient
thay vì các giá trị tuyệt đối của các phép đo hiệu năng. Thuật toán dừng lại khi không có cấu
hình lân cận cải thiện mạng hiện tại hoặc số lượng tối đa các bước cấu hình đã được thực hiện.
Phương pháp “random greedy descent” chọn ngẫu nhiên một cấu hình mới trong các cấu
hình lân cận với cấu hình hiện tại và di chuyển tới nó nếu nó hoạt động tốt hơn trước đó.
Thuật toán dừng lại nếu số lượng tối đa các bước cấu hình có được thực hiện hoặc không tìm
thấy vị trí tốt hơn.
“Local immediate descent” là một thủ tục kỳ lạ khi cải tiến ngay lập tức được chấp nhận
và tiếp tục tìm kiếm từ các cấu hình được cải thiện. Điều này có thể tăng tốc độ thuật toán,
nhưng có thể không cho kết quả tốt như các phương pháp tìm kiếm kỹ lưỡng trước.
Trong mọi trường hợp, di chuyển từ cấu hình hiện tại tới một cấu hình lân cận nào đó của
cấu hình hiện tại. Cấu hình lân cận được định nghĩa là tất cả cấu hình có thể đạt được một số
lượng nhất định các bước cho phép cơ bản. Bước ban đầu là thay đổi cấu hình cho phép bằng

56
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

cách chuyển đổi một lựa chọn thiết lập hoặc tắt (thêm ô của nó để cấu hình hoặc loại bỏ
chúng) hoặc thay đổi một ô trong tập được chọn.
Tuy nhiên, tăng độ sâu tìm kiếm hơn 1 thường tăng đáng kể thời gian tính toán bởi vì
một số lượng lớn các cấu hình có thể có được xem xét trước khi chấp nhận được di chuyển.
Sự gia tăng này có thể được điều khiển thông qua các thông số thuật toán.
1.3.1.3 So sánh và đánh giá hiệu năng
Tồn tại hai nhóm giải pháp hiệu năng: Các biện pháp hiệu năng bình thường và hiệu năng
hạn chế, trong đó bổ sung giá trị mục tiêu cần đạt được. Các thông số cảu biện pháp hiệu năng
bình thường là:
 ActiveCells: Số lượng ô tích cực trong cấu hình mạng được đánh giá. Các giá trị nhỏ
tốt hơn so với giá trị lớn.
 ActiveSites: Số lượng các site tích cực. Các giá trị nhỏ tốt hơn so với giá trị lớn.
 MaxOtherCoefficient: Hệ số không nằm trên đường chéo tối đa trpng ma trận ghép.
Các giá trị nhỏ tốt hơn giá trị lớn.
IT
 MaxOwnCoefficient: Hệ số đường chéo tối đa trong ma trận ghép. Các iá trị nhỏ tốt
hơn so với giá trị lớn.
 MaxSiteCostPerAccess: Chi phí năm thứ nhất tối đa của một trạm gốc (bao gồm cả
phần cứng) chia cho tổng của khu vực và lưu lượng truy cập vùng phủ tính theo phần
trăm Giá trị nhỏ tốt hơn so với giá trị lớn.
T
 MaxUserLoadInPercent: Tải người sử dụng tối đa của một ô trong mạng. Giá trị nhỏ
tốt hơn so với giá trị lớn. Nếu biện pháp này có ưu tiên cao, tối ưu hóa tìm kiếm một
cấu hình mà tải tối đa người dùng của một ô càng nhỏ càng tốt.
 OverloadedCells: Số lượng ô quá tải. Giá trị nhỏ tốt hơn so với giá trị lớn.
P

 TotalFirstYearCost: Điều quan trọng nhất (không kỹ thuật) biện pháp hiệu năng trong
việc lựa chọn site, cụ thể tổng chi phí năm thứ nhất của một cấu hình mạng cho trước.
Giá trị nhỏ tốt hơn so với giá trị lớn.
Các thông số của biện pháp hiệu năng hạn chế là:
 AreaCoverageInPercent: Phần trăm khu vực có thể được phục vụ (xem xét các pixel
nhận tín hiệu lớn từ ít nhất 1 trong các ô tích cực) bằng cách cấu hình mạng. Giá trị
mục tiêu của nó là vùng phủ được định nghĩa trong hồ sơ tối ưu cơ bản. Giá trị lớn tốt
hơn giá trị nhỏ.
 AccessCoverageInPercent: Số người sử dụng trên vùng phục vụ của một cấu hình là tỷ
lệ phần trăm số người sử dụng trong tổng khu vực được xem xét. Giá trị mục tiêu là
vùng phủ truy cập từ hồ sơ tối ưu cơ bản. Giá trị lớn tốt hơn giá trị nhỏ.
 MinCoverageGapInPercent: Ở đây nhìn vào sự khác biệt của vùng phủ theo phần trăm
giá trị và giá trị mục tiêu của nó; vùng phủ lưu lượng theo phần trăm và giá trị mục

57
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

tiêu của nó. Giá trị nhỏ hơn của 2 trị số này chính là MinCoverageGapInPercent. Giá
trị lớn tốt hơn giá trị nhỏ. Giá trị mục tiêu là 0.
 TrafficCoverageInPercent: Sau khi giải quyết các phương trình ô, ta có thể đánh giá số
lượng khách hàng mà mạng có thể phục vụ. Giá trị mục tiêu là vùng phủ lưu lượng từ
hồ sơ tối ưu cơ bản. Giá trị lớn tốt hơn giá trị nhỏ.
Chỉ có biện pháp hiệu năng được tính toán và hiển thị trong việc tối ưu hóa
trong đó tính ưu tiên rất nghiêm ngặt. Giá trị tích cực lớn nhất có ưu tiên cao nhất ; giá trị tích
cực thấp nhất, mức ưu tiên thấp nhất. Các ưu tiên tích cực nên được khác nhau.
Khi hai sự đánh giá các cấu hình mạng được so sánh, đầu tiên là số lượng vi phạm (ví dụ,
số lượng hạn chế hiệu năng, nơi mục tiêu không được đáp ứng) được so sánh. Cấu hình với vi
phạm ít hơn là tốt hơn so với những cấu hình khác.
Tiếp theo, nếu cả hai cấu hình có cùng số vi phạm khác không, vi phạm có ưu tiên cao
nhất được xem xét. Cấu hình nơi biện pháp hiệu năng tương đương có giá trị tốt hơn được coi
là tốt hơn so với cấu hình khác. Nếu cả hai giá trị được đồng ý, biện pháp hiệu năng với vi
phạm và ưu tiên cao nhất được xem xét.
IT
Nếu không có vi phạm hoặc các biện pháp hiệu năng của tất cả các hạn chế vi phạm được
đồng ý, biện pháp hiệu năng với ưu tiên cao nhất được xem xét: Cấu hình có giá trị tốt hơn về
biện pháp hiệu năng được xem xét để tìm ra cái tốt hơn.
Từ các thuật toán gốc sâu nhất chỉ chấp nhận các cấu hình cho phép
"tốt hơn", đánh giá này cố gắng để đạt được mục tiêu hiệu năng và sau đó để tối ưu các biện
pháp ưu tiên cao.
T
Nếu phương pháp tối ưu được thiết lập với “local gradient descent” quyết định lân cận
nào là tốt hơn có một chút phức tạp: Cụ thể, thay vì các giá trị tuyệt đối, cần xem xét độ dốc
đối với cấu hình hiện tại.
P

1.4 Tối ưu hóa cấu hình ô


Trong giai đoạn tối ưu hóa sau khi triển khai ban đầu, mạng vẫn cần được tối ưu hóa hơn
nữa. Vấn đề tối ưu hóa vẫn còn khó khăn phần cứng NP [13]. Các thông số có thể tinh chỉnh
và các mục tiêu được phân tích và mô hình hóa thuật toán tìm kiếm có thể thay đổi cho phù
hợp. Một quá trình tối ưu hóa đa chiều được thực hiện để cấu hình hệ thống WCDMA tối ưu.
1.4.1 Tối ưu hóa các tham số và mục tiêu
Các mục tiêu của việc tối ưu hóa mạng vô tuyến chủ yếu gồm hai phần. Mục tiêu đầu
tiên là tối thiểu nhiễu gây ra bởi các ô riêng lẻ, trong khi một vùng phủ sóng đầy đủ trong khu
quy hoạch được duy trì. Điều này nói chung là một sự đánh đổi và cần phải được cân bằng (ví
dụ, độ nghiêng xuống ăng-ten làm cho vùng phủ thấp hơn, nhưng nhiếu gây cho các ô lân cận
cũng thấp hơn và do đó dung lượng mạng có khả năng cao hơn). Mục tiêu thứ hai là sự phân
bố lưu lượng giữa các ô. Điều này mong muốn duy trì tải ô tương tự như ô lân cận để tối thiểu
xác suất chặn và tối đa hóa dung lượng dự phòng cho các biến động lưu lượng và một sự biến
đổi lưu lượng trong tương lai.

58
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Tham số hiệu quả nhất trong tối ưu hóa mạng là độ nghiêng ăng-ten. Độ nghiêng anten
cần được thiết lập sao cho lưu lượng bên trong ô được phục vụ với tối đa độ lợi liên kết,
nhưng đồng thời can nhiễu trong các ô lân cận là nhỏ nhất. Các góc nghiêng thường bị hạn
chế do kỹ thuật thiết kế. Đặc biệt là trong trường hợp của các site được sắp xếp với ăng-ten đa
băng, có thể các hạn chế trên được đưa vào tính toán trong tối ưu hóa.
Công suất kênh hoa tiêu được phát và công suất các kênh chung khác, cái mà thường
được kết hợp bởi một bù đắp cố định, cũng là những thông số quan trọng của tối ưu hóa mạng.
Cần phải được đảm bảo rằng các kênh này được nhận đủ chất lượng của tất cả người dùng
trong các ô phục vụ. Tại cùng một thời điểm, sự hạn chế tối thiểu của công suất kênh chung
mang lại độ lợi dung lương đáng kể: Thứ nhất, công suất bổ sung trở nên có sẵn cho (lưu
lượng người dùng) các kênh khác, và thứ hai nhiễu được giảm. Những lợi ích thu được từ việc
giảm công suất hoa tiêu thường bị đánh giá thấp. Điều quan trọng cần lưu ý là trong một
mạng WCDMA dung lượng hạn chế (ví dụ, trong khu vực đô thị) việc giảm mức công suất
hoa tiêu bởi hệ số nhất định cũng làm giảm tổng công suất phát của các ô và kết quả là các ô
đường lên đến cùng hệ số.
Tối ưu hóa các góc phương vị của các phân đoạn ô của site là rất quan trọng trong trong
IT
trường hợp ăng-ten có độ rộng búp sóng phương ngang khá nhỏ (ví dụ, 65 độ so với 90 độ
trong trường hợp của các site 3 phân đoạn ô). Trong trường hợp này, sự khác biệt giữa khuếch
đại ăng-ten trong hướng búp sóng chính và góc nửa giữa các phân đoạn ô lân cận là tương đối
lớn, và các ô của các site lân cận phải được điều chỉnh sao cho đạt được vùng phủ tối đa.
Trong quá trình tối ưu hóa, thay đổi góc phương vị được đưa ra để giảm các vấn đề vùng phủ.
Đối với góc phương vị có thể, hạn chế mạnh hơn được áp dụng cho nghiêng góc.
T
Độ cao ăng-ten cũng thường là một mức độ tự do cho tối ưu hóa. Ăng-ten cao hơn có thể
cung cấp vùng phủ tốt hơn, nhưng mặt khác cũng gây ra nhiễu lớn hơn với các ô lân cận. Các
thông số bổ sung quan trọng là loại ăng-ten và số lượng của các phân đoạn ô được triển khai
tại một site. Cả hai tham số được kết hợp chặt chẽ, như một số lượng lớn của các phân đoạn ô
P

cũng đề nghị sử dụng một mô hình ăng-ten với độ rộng búp sóng phương ngang nhỏ hơn. Sự
lựa chọn của phân đoạn ô thường là một sự đánh đổi giữa tăng dung lượng mạng và chi phí
tiền cao hơn.
1.4.2 Thuật toán tìm kiếm nâng cao
Phương pháp tối ưu hóa được mô tả trong phần trước rất thích hợp cho quy hoạch ban
đầu và trong trường hợp mức độ đầy đủ và chính xác của dữ liệu đầu vào là hạn chế. Tối ưu
hóa chi tiết đưa ra tập đầy đủ các dữ liệu đầu vào trong tính toán, một cách tiếp cận tìm kiếm
được đề xuất [14]. Có nghĩa là, không gian của cấu hình ký hiệu là không gian tìm kiếm để
khám phá và tìm ra các điểm trong không gian tìm kiếm đó tối ưu đối với một tiêu chuẩn nhất
định. Điểm này được ký hiệu là tối ưu toàn cầu. Như tất cả các điểm trong không gian tìm
kiếm được truy cập, tìm kiếm đầy đủ với nó là đảm bảo để tìm sự tối ưu toàn cầu. Không gian
tìm kiếm là rất lớn đối với ứng dụng điển hình trong quy hoạch mạng. Cho mỗi trạm có thể dễ
dàng được vài trăm các cấu hình có thể. Hơn nữa, cấu hình của các trạm khác nhau có thể
được xem xét một cách độc lập, vì vậy số lượng cấu hình mạng có thể phát triển theo cấp số
nhân với số lượng các trạm. Do đó mục tiêu khu vực này, một tìm kiếm đầy đủ là quá tốn thời

59
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

gian và các thuật toán tìm kiếm địa phương thường được sử dụng cho mục đích tối ưu hóa
mạng.
Các thuật toán tìm kiếm địa phương bắt đầu tại một số điểm trong không gian tìm kiếm
ký hiệu là giải pháp ban đầu và sau đó di chuyển từ giải pháp hiện tại đến giải pháp lân cận,
nếu chúng thực hiện đầy đủ một số tiêu chí. Các thuật toán tìm kiếm địa phương không thể
đảm bảo để tìm thấy tối ưu toàn cầu. Mục tiêu của việc tìm kiếm thuật toán phát là tìm ra một
giải pháp gần với tối ưu toàn cầu. Các thuật toán tìm kiếm địa phương là như vậy, thường
phân loại là công nghệ tự động [15].
Các bước cơ bản của việc tìm kiếm địa phương độc lập với thuật toán tìm kiếm thực tế
được áp dụng. Bắt đầu từ giải pháp ban đầu trong mỗi bước tìm kiếm đầu tiên tìm kiếm khu
vực lân cận được tạo ra. Khu vực tìm kiếm là một tập con của các điểm từ không gian tìm
kiếm gần với các giải pháp hiện tại (ví dụ, có một số thuộc tính chung với các giải pháp hiện
tại). Điểm đó là thích hợp nhất đối với một số tiêu chí được lựa chọn từ các khu vực tìm kiếm
lân cận và chấp nhận như một mới giải pháp ban đầu cho bước tìm kiếm tiếp theo. Nếu không
có giải pháp mới phù hợp được tìm thấy (hoặc một số tiêu chí dừng khác được thực hiện),
việc tìm kiếm được kết thúc. Việc so sánh các điểm từ không gian tìm kiếm được thực hiện
IT
bằng các giá trị chi phí liên quan. Các giá trị chi phí được tạo ra từ một hàm chi phí, trong các
tài liệu thường còn gọi hàm mục tiêu. Hàm mục tiêu nêu một điểm nhất định trong không gian
tìm kiếm một giá trị chi phí. Giá trị chi phí có thể là vô hướng nhưng cũng có thể là đại diện
bởi một vector. Trong trường hợp sau, một hàm thích hợp để so sánh chi phí giá trị cần phải
được xác định.
Các thuật toán tìm kiếm địa phương có rất nhiều ứng dụng cụ thể. Tuy nhiên, một số mô
T
hình tìm kiếm đã được phát triển trong ba thập kỷ qua. Mô hình tìm kiếm đơn giản nhất là
phương pháp gốc. Phương pháp này luôn luôn chọn giải pháp từ lân cận để có chi phí thấp
nhất. Nếu giá trị này thấp hơn so với giá trị thấp nhất trong bước tìm kiếm cuối cùng, giải
pháp được chấp nhận như một giải pháp mới, nếu không các thuật toán bị chấm dứt. Các thuật
P

toán do đó khám phá không gian tìm kiếm với mục tiêu là cải thiện lớn nhất, vì vậy nó thường
bị mắc kẹt trong một địa phương tối thiểu. Địa phương tối thiểu là một giải pháp tối ưu đối
với các tìm kiếm lân cận nhưng không bằng tối ưu toàn cầu. Để thoát khỏi địa phương tối
thiểu, một cách tiếp cận áp dụng rộng rãi là thực hiện khởi động lại - đó là, tìm kiếm địa
phương được khởi động lại từ một giải pháp mới được lựa chọn từ một khu vực khác nhau
của không gian tìm kiếm. Các giải pháp khởi đầu mới thường được lựa chọn ngẫu nhiên. Nếu
khởi động lại được áp dụng, các thuật toán, nói đúng ra, không phải là một thuật toán tìm
kiếm địa phương nữa.
Một tùy chọn khác cho thoát khỏi cực tiểu địa phương là cũng phải chấp nhận chi phí lân
cận ngày càng xấu đi dưới điều kiện nhất định. Các mô hình tìm kiếm địa phương mà áp dụng
chiến lược này được simulated annealing và tabu search.
1.4.3 Quá trình tối ưu hóa
Cấu trúc cơ bản của thuật toán tìm kiếm địa phương đã được phát triển cho việc tối ưu
hóa mạng WCDMA được mô tả trong hình 1.11.

60
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

Giải pháp ban đầu

Lựa chọn Cluster

Tâp lân cận và đánh giá

Khám phá lân cận

No
Dừng lại

Yes
Giải pháp cuối cùng
Hình 1.11: Thuật toán tìm kiếm địa phương cho tối ưu hóa mạng WCDMA
IT
Thuật toán bao gồm các yếu tố cơ bản của phương pháp tìm kiếm địa phương đã được
trình bày trong các phần trước. Tìm kiếm địa phương bắt đầu từ một giải pháp ban đầu, ví dụ
là cấu hình hiện tại của mạng được tối ưu hóa, một giải pháp quy hoạch bằng tay, hoặc một
giải pháp được đề xuất bởi các chẩn đoán nhanh chóng được giới thiệu trong phần trước.
Vào đầu mỗi bước tìm kiếm, tìm kiếm lân cận được tạo ra. Đầu tiên, một nhóm ô được
chọn với thay đổi tham số được xem xét. Dựa trên các ô được lựa chọn, các khu vực lân cận
T
tìm kiếm được tạo ra và khám phá để có một giải pháp mới.
Chất lượng của một giải pháp nào đó được đánh giá bởi một phân tích hiệu năng. Sự lựa
chọn của phương pháp này phụ thuộc vào các ứng dụng cụ thể và là một sự thỏa hiệp giữa sự
đúng đắn và tốc độ của quá trình tối ưu hóa. Từ kết quả phân tích hiệu năng, giá trị chi phí
P

được tạo ra bằng một hàm chi phí. Hàm chi phí về cơ bản là một sự kết hợp tuyến tính của các
số lượng được đánh giá. Ngoài ra, hình phạt các thành phần được thêm vào nếu vượt quá
ngưỡng nhất định được cho bất kỳ các thành phần hàm chi phí khác nhau (ví dụ như xác suất
vùng phủ dưới mục tiêu thiết kế). Các quá trình tìm kiếm có thể được hướng dẫn bởi một cách
thiết lập trọng số hích hợp cho các thành phần hàm chi phí khác nhau.
Hiệu năng của phương pháp tìm kiếm địa phương phụ thuộc mạnh mẽ vào áp dụng đánh
giá hiệu năng. Sự lựa chọn giữa các phương pháp là một sự thỏa hiệp giữa độ chính xác và
thời gian chạy. Phương pháp tĩnh cơ bản là nhanh nhất nhưng nó có một số điểm yếu về tính
chính xác của kết quả. Đã trình bày phương pháp thống kê tốt hơn đáng kể phương pháp thứ
hai trong tính chính xác của kết quả, nhưng ngay cả nếu được thực hiện có hiệu quả là tính
toán phức tạp cao hơn, đặc biệt là nếu phân tích thí nghiệm được áp dụng để đánh giá số
lượng cho mỗi điểm ảnh. Tìm kiếm địa phương tối ưu hóa trình bày trong phần này có thể
được mở rộng để mang lại một phương pháp lai giúp cho việc sử dụng hai phương pháp để
đánh giá hiệu năng. Sự thăm dò lân cận được chia thành hai phần. Trong bước đầu tiên, lân
cận được khám phá bằng cách sử dụng một phương pháp đánh giá hiệu năngcơ bản đơn giản

61
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

và nhanh chóng. Khi có kết quả, một danh sách các giải pháp ứng viên được tạo ra. Danh sách
này được sắp xếp đối với các giá trị chi phí. Các giải pháp ứng viên tiếp theo được lựa chọn từ
danh sách này bằng cách sử dụng chính xác hơn nhưng cũng mất nhiều thời gian đánh giá
hiệu năng cao cấp. Hoặc là cải thiện giải pháp đầu tiên từ danh sách hoặc giải pháp tốt nhất từ
một tập hợp con của hầu hết các giải pháp đầy hứa hẹn được chọn.

1.5 Tổng kết


Quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA để thiết lập một tập các thông số hệ thống để tín
toán, và đặt ra vấn đề để chọn vị trí ăng-ten và cấu hình với đối với các mục tiêu mâu thuẫn:
chi phí thấp so với hiệu năng cao. Chương này thảo luận mục tiêu quy hoạch mạng vô tuyến,
quy trình và thách thức. Hai cách phương pháp cơ bản quy hoạch mạng vô tuyến WCDMA:
phương pháp dựa trên sự tổn hao đường truyền và phương pháp dựa trên mô phỏng được mô
tả. Yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến vùng phủ và phân tích hiệu năng được trình bày, bao
gồm lựa chọn địa điểm, mô hình truyền lan, quỹ đường truyền, quy hoạch công suất, chuyển
giao mềm, và quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa. Như đã được phân tích, quy hoạch mạng vô
tuyến WCDMA không đơn giản hơn so với các phương pháp quy hoạch mạng cổ điển.
IT
Hơn nữa, chương này trình bày phương pháp tự động lựa chọn địa điểm anten tối ưu, cấu
hình các thông số ăng-ten và tối ưu hóa công suất phát. Lựa chọn một công cụ tối ưu hóa
mạnh mẽ để tìm kiếm các mạng tối ưu thiết kế trong việc kết hợp hàng loạt các khả năng luôn
được đặt là nhiệm vụ đầu tiên trước khi sự ra các mạng di động mang tính thương mại. Các
phương pháp quy hoạch mạng mô tả trong chương này về cơ bản áp dụng cho các giao diện
vô tuyến tương tự khác, chẳng hạn như CDMA2000, TD-SCDMA, LTE, và WiMAX. Một xu
T
hướng mới tồn tại mà nhà khai thác mạng sử dụng một nền tảng nhúng chung với kỹ thuật đa
băng đa tiêu chuẩn. Trong trường hợp này, các phương pháp được đề xuất có thể được cài đặt
trong Operation and Maintainance Center với mục đích tự động tối ưu hóa hệ thống đa tiêu
chuẩn thời gian thực
P

Tài liệu tham khảo


[1] X. Huang, “Automatic Cell Planning for Mobile Network Design: Optimization Models and
Algorithms,” Forschungsberichte aus dem Institut fuer Hoechstfrequenztechnik und Elektronik
der Universitaet Karlsruhe (TH), Band 30, Karlsruhe, Germany, 2001.
[2] H. Holma and A. Toskala, WCDMA for UMTS: Radio Access for Third Generation Mobile
Communications, Third Edition, John Wiley & Sons, 2004.
[3] U. Tuerke, R. Perera, E. Lamers, T. Winter, and C. Goerg, “An Advanced Approach for QoS
Analysis in UMTS Radio Network,” in Proc. ITC-18, Berlin, Germany, 2003.
[4] M. J. Nawrocki, M. Dohler, and A. H. Aghvami, Understanding UMTS Radio Network
Modelling, Planning and Automated Optimisation: Theory and Practice, John Wiley & Sons,
2006.
[5] X. Huang, U. Behr, and W. Wiesbeck, “A New Approach to Automatic Base Station Placement
in Mobile Networks,” in Proc. of International Zurich Seminar on Broadband Communication,
Zurich, Switzerland, 2000.
[6] J. Laiho, A. Wacker, and T. Novosad, Radio Network Planning and Optimisation for UMTS,
Second Edition, John Wiley & Sons, 2006.
[7] Nokia, NetAct Planner—MultiRadio Planner 5.0—User Reference Guide, 2008.

62
Chương 1: Quy hoạch và tối ưu WCDMA UMTS

[8] T. Ojanperae and R. Prasad, WidebandCDMAfor Third Generation Mobile Communications,


Artech House, 2001.
[9] J. D. Parsons, The Mobile Radio Propagation Channel, Pentech Press, 1992.
[10] A. Davidson and C. Hill, “Measurement of Building Penetration into Medium Buildings at 900
and 1500 MHz,” IEEE Transactions on Vehicular Technology, vol. 46, pp. 161–168, February
1997.
[11] 3rd Generation Partnership Project (3GPP) website, http://www.3gpp.org.
[12] K. Majewski, “Network Optimization Kit,” Technical Report, Siemens AG, Munich, Germany,
2006.
[13] I. Siomina, and D. Yuan, “Minimum Pilot Power for Service Coverage in WCDMA Networks,”
ACM/Kluwer Wireless Networks Journal (WINET), 2007.
[14] U. Tuerke, Efficient Methods for WCDMA Radio Network Planning and Optimization,
Deutscher Universitaets-Verlag, Wiesbaden, Germany, 2007.
[15] C. R. Reeves, Modern Heuristic Techniques for Combinatorial Problems, McGraw-Hill, 1995.
[16] E. Aarts and J. K. Lenstra, Local Search in Combinatorial Optimization, John Wiley &
Sons,1997.

IT
T
P

63
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

CHƯƠNG 2

QUY HOẠCH DUNG LƯỢNG, VÙNG PHỦ VÀ ĐỊNH CỠ CHO


HSPA UMTS

2.1 Mở đầu
Trong khi các mạng di động tương tự và GSM, quy hoạch giao diện vô tuyến gồm việc
định nghĩa mô hình tái sử dụng tần số và khoảng cách tối thiểu giữa các tần số phân bổ cho
các ô, vấn đề RF giải quyết đơn giản hơn trong mạng UMTS vì số lượng tần số sóng mang
được sử dụng bởi một nhà điều hành được giới hạn (2-3 sóng mang). Mặt khác, khó khăn
trong việc ấn định tần số trong GSM được thay thế bằng quy hoạch mã ngẫu nhiên hóa trên
mỗi ô cho mỗi sóng mang được sử dụng.
Mạng di động tổ ong sử dụng TDMA như GSM hoặc GPRS chia quy hoạch hoặc quá
trình định cỡ thành hai nhiệm vụ. Chúng cho phép quá trình định cỡ lặp đi lặp lại bao gồm hai
IT
giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là dự đoán vùng phủ vô tuyến cần thiết (số lượng các site vô
tuyến và vùng phủ của mỗi site) trong khu vực dịch vụ bằng cách tham gia vào tính toán dữ
liệu địa hình và quy luật truyền sóng. Mật độ lưu lượng cũng được đưa vào tính toán ở giai
đoạn này để lựa chọn kích thước ô phù hợp với nhu cầu của các thuê bao. Phân bổ tài nguyên
là giai đoạn thứ hai. Thông thường, chúng ta nói quy hoạch tần số có mục tiêu là ấn định tần
số cho các trạm gốc trong khi tối thiểu nhiễu, hoặc tối đa hóa tỷ số C/I. Với các hệ thống
T
TDMA, quá trình định cỡ nên hội tụ lặp đi lặp lại hướng tới các giải pháp cung cấp chất lượng
dịch vụ chấp nhận được (điều khiển C/I cho mỗi dịch vụ) với chi phí tối thiểu (bằng cách
giảm thiểu số lượng trạm và tiết kiệm phổ tần được phân bổ để các nhà điều hành sử dụng ít
sóng mang nhất có thể). Nghiên cứu đầu tiên của quy hoạch mạng CDMA (đa truy nhập phân
P

chia theo mã) được thực hiện để áp dụng các công nghệ vô tuyến mới. Một nghiên cứu bổ
sung quy hoạch tần số cũng đã được đạt được trong [2].
Ngược lại với hệ thống dựa trên TDMA như GSM, nơi mà quá trình định cỡ có thể được
chia thành một số nhiệm vụ, hệ thống UMTS CDMA dựa trên yêu cầu tối ưu hóa chung: vùng
phủ vô tuyến và dung lượng lưu lượng phụ thuộc lẫn nhau. Vấn đề là chưa tìm thấy một quy
hoạch tần số thích hợp cho sự dự đoán vùng phủ sóng nhất định, nhưng việc phân phối công
suất tối ưu cho thiết bị đầu cuối. Trên đường lên của chế độ UMTS FDD, chủ yếu là vấn đề
phạm vi. Dự trữ đường truyền cho một số dịch vụ (thoại tại 16 kb/s, dịch vụ dữ liệu ở tốc độ
128 kb/s và 384 kb/s) trên kết nối vô tuyến chỉ ra rằng phạm vi vùng phủ tối đa không vượt
quá 2,5 km. Trên thực tế với đường xuống, có sự giới hạn vùng phủ do những giới hạn trong
tổng công suất của NodeB. Kích thước ô giảm so với tải lưu lượng để duy trì chất lượng dịch
vụ (QoS) hoặc giảm nhiễu. Do đó mật độ lưu lượng cao có thể yêu cầu các trạm đặt gần nhau
hơn. Việc định cỡ chủ yếu bao gồm việc dự đoán hoặc tìm kiếm các kích thước ô phù hợp sau
khi giải quyết vấn đề tối ưu hóa chung.
Các định cỡ ban đầu hoặc lập quy hoạch sơ bộ của một mạng WCDMA UMTS là bước
đầu tiên của quá trình quy hoạch toàn cầu, cho phép sự đánh giá đầu tiên về mật độ và cấu

64
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

hình của các site yêu cầu, dung lượng cung cấp cho quy hoạch
mạng giao diện vô tuyến và vùng phủ để ước tính cùng với dung lượng. Bước này thực hiện
trước khi quy hoạch chi tiết, thường dựa trên các công cụ chuyên nghiệp tinh vi. Nó cho phép
đưa ra một ý tưởng chung ban đầu nhưng quan trọng về số lượng các site vô tuyến để triển
khai và chi phí cơ sở hạ tầng cần thiết. Định cỡ vô tuyến ban đầu bao gồm:
 Dự trữ đường truyền xác định tổn hao đường truyền tối đa ô có thể hỗ trợ cả UL và
DL. Nó được thực hiện đối với từng dịch vụ và bao gồm khía cạnh WCDMA cụ thể
như dự trữ nhiễu do sự gia tăng mức độ nhiễu gây ra bởi lưu lượng hiện, dự trữ pha
đinh nhanh do điều khiển công suất nhanh, và độ lợi SHO (chuyển giao mềm) đạt
được.
 Phân tích chung về vùng phủ và dung lượng.
 Ước tính của số lượng yêu cầu của các trạm vô tuyến và các NodeB.
Các thông số đầu vào của định cỡ là:
 Phân bố dịch vụ trong tổng số người dùng tích cực.

dịch vụ để quy hoạch).


IT
 Mật độ lưu lượng (số lượng người dùng trên một đơn vị diện tích cho mỗi khu vực

 Ước tính sự gia tăng thời gian của số lượng các thuê bao cho mỗi dịch vụ.

 QoS yêu cầu của tỷ số (tỉ số năng lượng tín hiệu trên mỗi bit với mật độ công
suất tạp âm trên hertz) cho mỗi dịch vụ và xác suất vùng phủ yêu cầu.
T
 GoS yêu cầu (lớp dịch vụ) về tốc độ khối (đối với dịch vụ chuyển mạch) hoặc tốc độ
bit tối thiểu được đảm bảo tỷ lệ phần trăm thời gian dịch vụ yêu cầu (đối với dịch vụ
chuyển mạch gói).
P

2.2 So sánh quy hoạch Rel'99 UMTS và HSPA


Quy hoạch mạng vô tuyến của các hệ thống UMTS WCDMA cơ bản (phiên bản 99) trên
máy tính, mà các hiện tượng vô tuyến chính tác động lên việc thay đổi vùng phủ và tạo ra
vùng phủ UMTS và dung lượng. Sự phát triển của mạng UMTS bằng cách tích hợp các kỹ
thuật HSPA dựa chủ yếu trên các kỹ thuật AMC hơn là điều khiển công suất trong việc gây ra
hiện tượng ô breathing.
Hơn nữa, các cơ chế HSPA cụ thể khác như lập biểu nhanh và HARQ được cộng với cấu
trúc chia sẻ HS (tốc độ cao) của các kênh dữ liệu tạo ra các quy tắc quy hoạch khác nhau cho
mạng HSPA dựa trên UMTS. Ví dụ, sự lựa chọn kỹ thuật lập biểu có tác động đến kích thước
ô và chia sẻ tài nguyên giữa các dịch vụ. Bên cạnh đó, các kênh dành riêng không được sử
dụng trong HSPA. Hơn nữa, SHO không được hỗ trợ bởi các kênh chia sẻ HSPA. Trong thực
tế, HHO (chuyển giao cứng) giữa các ô được thực hiện, do FCS (lựa chọn nhanh ô).
Định cỡ HSPA cho phép xác định tốc độ bit cho mỗi người dùng, dung lượng ô, và phạm
vi vùng phủ của ô đối nghịch các kỹ thuật lập biểu. Sau này được lựa chọn theo các dịch vụ
triển khai. Ví dụ, kỹ thuật lập biểu FT (thông lượng công bằng) được thích ứng hơn với các

65
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

dịch vụ chuyển mạch kênh đòi hỏi được đảm bảo tốc độ bit cho tất cả người sử dụng, trong
khi kỹ thuật FR (công bằng tài nguyên) được ưa thích dành cho các dịch vụ tương tác hoặc
dịch vụ nền, cung cấp sự thỏa hiệp giữa tổng dung lượng của ô về tốc độ bit và sử dụng công
bằng.

2.3 Các thủ tục định cỡ HSPA

2.3.1 Định cỡ phạm vi bao phủ


Sự xấp xỉ của mối quan hệ giữa báo cáo CQI (chỉ số chất lượng kênh) về UL của ô
HSPA và SINR (tỉ số tín hiệu trên nhiễu và tạp âm) thu được bởi thiết bị di động đã được xây
dựng trong [10] cho BLER bằng 10 %. Nó được đưa ra theo hàm tuyến tính sau đây dựa trên
tiêu chuẩn [11] và kỹ thuật AMC:

(2.1)

IT
Trong đó [·] biểu thị phần nguyên (bởi giá trị trung kế thấp hơn). Trong công thức nàycó
diễn tả sự trễ của các phép đo vô tuyến được thực hiện bởi thiết bị di động. Vì vậy, nó được
viết như sau (đối với giá trị giữa -16 dB và 14 dB):

(2.2)
T
Trong đó CQIdelay là thời gian trễ giữa tính toán CQI ở thiết bị di động (UE) và cần thiết
để phản ánh ảnh hưởng của kênh tại NodeB (ở cấp độ lập biểu ), CQIdelay = 1,02 và Offset =
16.62. Số nguyên trung kế được thực hiện với giá trị thấp hơn vì tỷ số lỗi khối (BLER) không
P

được vượt quá giá trị cho trước (10%).


Để đơn giản và chỉ cho mục đích định cỡ ban đầu, ta đã bỏ qua tác động của các phép đo
trễ bằng cách giả sử rằng SINR nhận được không thay đổi trong suốt CQIdelay . Giả thuyết
này được chứng minh bằng mô hình tuyên truyền lan xác định, không tính đến pha đinh, và
bởi khoảng cách cố định của thiết bị di động trong khi di chuyển ngược với NodeB. Do đó
biểu thức có dang đơn giản sau:

(2.3)

Do đó, đối với giá trị CQI0 (1-30), có một biên


[SINRmin, SINRmax] cho mỗi SINR thuộc với nó, ta có giá trị CQI0. Rất dễ dàng để xác định các
giới hạn trong khoảng này:

(2.4)

66
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.5)

SINR có thể viết dưới dạng logarit như sau:

(2.6)

Với PTX là công suất phát trên mỗi mã (dBm) (công suất phát riêng lẻ được phát ra từ
NodeB trên kênh chia sẻ HS), LTotal là tổng tổn hao đường truyền (dB) do khoảng cách và hiệu
ứng che tối, Iinter là nhiễu ngoài ô nhận được bởi thiết bị di động (dBm), và Iintra là nhiễu nội
ô (dBm) (tổng công suất phát của NodeB nhân với hệ số không trực giao). Nó tỷ lệ thuận với
số thiết bị di động tích cực.
Bằng cách đưa vào tính toán biểu thức cuối cùng, ta có thể lấy tổng tổn hao đường truyền
IT
LTotal liên quan đến mỗi giá trị SINRmin và SINRmax, và do đó khoảng cách tối thiểu và tối đa
cho NodeB r0,min và r0,max tác động lên vòng liên quan đến CQI0 (sử dụng mô hình truyền lan
xác định phù hợp). Tuy nhiên, tiêu chuẩn 3GPP cung cấp bảng tương ứng giữa các giá trị CQI
khác nhau và TBS liên quan (kích thước khối truyền tải) với một chỉ thị tương ứng của số các
mã (các kênh chia sẻ vật lý) và kiểu điều chế được sử dụng [QPSK hoặc 16-QAM], và điều
này cho các loại thiết bị đầu cuối khác nhau. Do đó ta có thể xác định, trong trường hợp vùng
T
phủ giới hạn, số lượng mã HSPA n(r) và kích thước khối truyền tải TBS(r) liên quan đến
CQI0 này, cả hai phụ thuộc vào khoảng cách r đến NodeB (giữa r0,min và r0,max). Trong thực tế,
khoảng cách r liên quan đến mức SINR nhận được bởi thiết bị di động, cái mà liên quan đến
giá trị CQI liên quan đến số xác định n(r) của mã kênh chia sẻ và kích thước khối truyền tải
P

TBS (r).
2.3.2 Định cỡ- giới hạn dung lượng (giới hạn mã)

Giả sử một lưu lượng thống nhất (bên trong ô), với mật độ khu vực đặc trưng cho số
lượng người dùng tích cực đồng thời trên một đơn vị diện tích (mật độ), sử dụng kỹ thuật lập
biểu “công bằng tài nguyên”(hoặc “quay vòng”), và bỏ qua biến động kênh, sau đó điều kiện
giới hạn về số lượng mã vật lý - không vượt quá, ví dụ, 15 mã phân bổ cho mỗi ô trong trường
hợp HSDPA - có thể được viết dọc theo vùng ô như sau:

(2.7)

Với R là bán kính ô, hoặc

67
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.8)

được định nghĩa như hằng số bởi các mảnh. Do đó, ta có

(2.9)

Hoặc cuối cùng

(2.10)

với ri = ri,min và ri + 1 = ri,max, trong đó ri và ri + 1 biểu thị tương ứng giới hạn trên và dưới
của vùng phủ các ô có cùng một giá trị CQI0 (cùng phương thức điều chế, tốc độ mã hóa, và
số kênh chia sẻ ni được sử dụng bởi thiết bị di động, do đó cùng một kích thước khối truyền
IT
tải TBSi). Các biên ri cao nhất (với CQI = 1) liên quan đến bán kính R của vùng phủ giới giạn
của ô (vùng phủ đảm bảo kích thước tối đa).
Biểu thức (phương trình 2.10) có thể được tổng quát cho một ô có kích thước toàn bộ là
R như sau:
T
(2.11)

Với là giá trị CQI liên quan đến các vòng, bao gồm cả biên giới của ô có kích
P

thước R. Đẳng thức được xác minh cho R = Rcap (bán kính giới hạn bởi dung lượng số mã).

2.4. Lập mô hình định cỡ HSPA

2.4.1. Định cỡ dựa trên “công bằng tài nguyên”


Phần này sẽ giải thích về quá trình định cỡ lặp đi lặp lại bằng cách áp dụng kỹ thuật lập
biểu “công bằng tài nguyên”. Đặc biệt, ở đây sử dụng các biểu thức giải tích và điều kiện để
xác định được kích thước chính xác ô, cho phép đưa ra tốc độ bit. Hình 2.1 đưa ra một ví dụ
tổng quát của một ô được định cỡ theo phương pháp công bằng tài nguyên, bao gồm cả các ô
nhỏ liên quan đến các dịch vụ khác nhau, cũng như các vòng khác nhau có cùng CQI, và các
ô dung lượng giới hạn.
Trong kỹ thuật này, phân tích các dịch vụ được thực hiện từ giới hạn nhất (tốc độ bit) đối
với dịch vụ giới hạn ít nhất, mật độ lưu lượng đang giảm dần khi UE di chuyển ra xa NodeB.
Kích thước của ô dung lượng giới hạn được xác định cho mỗi dịch vụ nghiên cứu (khi mật độ
lưu lượng được thay đổi) cho đến khi đạt được dung lượng tổng hệ thống (số mã HSPA bằng
15 hoặc tổng công suất NodeB chuẩn là đạt) có nghĩa là, cho đến khi bán kính giới hạn dung

68
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

lượng của ô tính trong vòng nghiên cứu hiện tại. Giá trị của 15 được lấy làm ví dụ ở đây và
cho đến cuối chương này.

IT
Hình 2.1: Kế hoạch định cỡ ô theo phương pháp Công bằng tài nguyên
Về việc xây dựng phân tích về khả năng mã giới hạn, nếu chúng ta định cỡô liên quan
đến dịch vụ thứ i, chúng ta có các thủ tục sau đây: Trong khi số lượng mã HSPA Ncode1 nhỏ
hơn 15, chúng ta tính kích thước ô Rc bị giới hạn bởi số lượng mã so với ô liên quan đến
service i (giả sử lưu lượng truy cập thống nhất) như sau
T
(2.12)
P

(ô có mã giới hạn liên quan đến đó bao gồm chính xác 15 mã)
Trong đó:
 Ncar là số sóng mang sử dụng cho định cỡ
 rm giới hạn kích thước thấp nhất của vòng có cùng CQI = m (∀r, khoảng cách
giữa người sử dụng và NodeB), r ∈ [rm,rm+1], CQI = m ( ) bằng cách giả sử

(tức là kích thước tối thiểu của vòng của CQI = m là


kích thước tối đa với CQI = m + 1; và chúng ta biểu thị rm là số lượng mã HSPA định
sẵn cho mỗi người sử dụng trong vòng này; và m là các ranh giới mã giới hạn của
hằng số vòng CQI:

69
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

 là mật độ người sử dụng của subcell liên quan đến dịch vụ thứ i, thể hiện như
với là khu vực mật độ người sử dụng dịch vụ k giả sử rằng s là số
các dịch vụ (và liên quan đến dịch vụ giới hạn ít nhất). Nếu các yếu tố hoạt động khác
về sự đồng nhất, chúng tôi cân nhắc mật độ khu vực
IT bởi các yếu tố hoạt động
của các dịch vụ tương ứng.

 là số mã được giao cho người sử dụng nằm trong vòng giới hạn CQI , theo sau
bởi subcell liên quan đến dịch vụ thứ (i - 1), cho bởi:
T

 là CQI cái mà ngay lập tức theo sau cái giới hạn ô liên quan đến dịch vụ i - 1
(hoặc bán kính Ri - 1, liên quan đến ô i – 1 thuộc vòng với CQI = ji-1 + 1 với
P

.
 Chúng tôi sử dụng ở đây”2,6”thay vì  cho việc tính toán của khu vực bởi vì
hình dạng ô được giả định là hình lục giác (và không tròn).

và được cập nhật cho từng dịch vụ (từ nhất từ giới hạn thấp nhất đến cao
nhất), và bán kính dung lượng giới hạn ô (trong số code) cuối cùng đã được xác định

khi nhỏ nhất là 15.


Để xác định bán kính ô bị giới hạn bởi công suất danh định của NodeB, chúng ta có thể
làm thủ tục tương tự như chúng ta đã làm cho các mã số bán kính ô giới hạn (bằng cách áp
dụng nó liên tục đến các ô liên quan đến các dịch vụ khác nhau), ngoại trừ chúng ta mà thay
thế số lượng mã bằng mỗi trên kênh vật lý chia sẻ lưu lượng, và số lượng tối đa mã HSPA (=
15) bởi công suất danh định NodeB. Hơn nữa, chúng ta có thể xác định cho mỗi dịch vụ lặp
lại, số lượng tối đa người sử dụng Np với tổng công suất danh định NodeB có thể phục vụ, sau
đó so sánh nó với số lượng người dùng hoạt động Nc bên trong bán kính giới hạn bởi các mã

70
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

số (bằng cách tham gia vào tính toán subcell liên quan đến các dịch vụ khác nhau) để tìm một
lần nữa, cho mỗi lần lặp của service i, bán kính giới hạn dung lượng ô Rcap như sau:

(2.13)

Trong đó N1 là số người sử dụng trong subcell liên quan đến dịch vụ (i – 1). Nói cách
khác, kích thước giới hạn dung lượng ô Rcap là tối thiểu của bán kính giới hạn dung lượng c
và mã số giới hạn Rp. Giá trị cuối cùng của kích thước giới hạn kích thước được tìm thấy khi
N1 đạt ít nhất là Np.
Trong quá trình lặp đi lặp lại, chúng ta so sánh tốc độ bit danh nghĩa của dịch vụ i cho
trước với tốc độ bit đảm bảo (Rens)j ở vòng hiện tại CQI = j (tốc độ bit vùng phủ được chia sẻ
bởi tổng số người sử dụng từ tất cả các dịch vụ (ví dụ, bên trong ô liên quan đến các dịch vụ
giới hạn thấp nhất là nếu dung lượng HSPA đạt được). tốc độ bit đảm bảo (Rens)j tại vòng CQI
= j được xác định bởi biểu thức sau đây nếu bán kính của dịch vụ ô giới hạn ít nhất lớn hơn
IT
dung lượng giới hạn:

(2.14)
T

Với:
 ncap là số lượng người dùng trong các ô dung lượng hạn chế (xác định bằng giá trị tối
P

thiểu của bán kính giới hạn dung lượng Rp của NodeB và mã số giới hạn Rc).

 là tổng số người dùng bên trong ô (subcell bên ngoài liên quan đến các dịch
vụ hạn chế nhất), và bằng cách giả định bán kính của các ô liên quan đến dịch vụ i -
bằng với kích thước , Thấp hơn ràng buộc của vòng tại .

 s là tổng số các dịch vụ và là chỉ số của các dịch vụ mà subcell bán kính chứa bán
kính dung lượng hạn chế (ví dụ, chỉ số tiếp theo của dịch vụ hạn chế vùng phủ hạn chế
nhất).

 là khoảng thời gian truyền của HSPA (tương đương 2 ms), và biểu thị
kích thước khối truyền tải liên quan to .

Tỷ lệ cập nhật và sửa chữa tốc độ bit vùng phủ


với chính sách Công bằng tài nguyên, trong đó gồm trong giao từng phần tài nguyên thời gian

71
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

đển tất cả người dùng. Chúng ta giả định và


(ví dụ, s là dịch vụ hạn chế ít nhất, do đó có kích thước bán kính cao nhất). Tất cả
yếu tố hoạt động các dịch vụ được giả định là tổng (tất cả bằng 1), nếu không (nếu một vài số
một phần), mật độ diện tích được tính bằng nhân tố hoạt động của mỗi dịch vụ.

Tính toán của dãy của một subcell liên quan đến dịch vụ i là chính xác với tốc độ bit
danh nghĩa được thực hiện do các biểu thức sau đây:

(2.15)

Với

là giới hạn dưới của vòng tại và được chọn sao cho:
IT (2.16)

Nếu, bằng cách áp dụng biểu thức (phương trình 2.15) với các điều kiện (phương trình
T
2.16),chúng ta tìm thấy bán kính được tính toán là lớn hơn , sau đó chúng tôi duy trì

giá trị cuối cùng bằng .

là tổng số người dùng trong subcell bên ngoài đảm bảo tốc độ bit danh nghĩa .
P

Được tính theo để biểu thức sau đây:

(2.17)

, , , , và biểu thị các ký hiệu tương tự được sử dụng


trước đó.

Việc cập nhật số tổng của những người sử dụng trong biên giới subcell (sau sửa đổi
giá trị của một hoặc nhiều bán kính) được thực hiện thông qua những điều sau đây phương
trình:

72
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.18)

Nếu, tại một lặp lại nào đó, kích thước của một subcell liên quan đến một dịch vụ nhất
định dưới đây là dưới một hoặc một số bán kính của subcell liên quan đến nhiều dịch vụ hạn
chế, sau đó mỗi bán kính được gán giá trị của bán kính liên quan đến dịch vụ trước đó (kích
thước subcell thu hẹp lại), và bán kính subcell thấp nhất được gán giá trị tìm thấy cho dịch vụ
nghiên cứu. Ngược lại, nếu kích thước tính toán ở trên một hoặc một số bán kính của subcells
liên quan đến dịch vụ hạn chế ít hơn, thì mỗi bán kính được gán giá trị của bán kính liên quan
đến các dịch vụ hạn chế hơn (subcell kích thước lạm phát), và bán kính subcell cao nhất được
gán giá trị tìm thấy cho các dịch vụ nghiên cứu.
Quá trình này sẽ được áp dụng cho tất cả các dịch vụ tại mỗi lần lặp cho đến khi hội tụ để
có được kích thước của các subcells khác nhau liên quan đến mỗi dịch vụ, và do đó giá trị bán
kính khác nhau dựa vào phương pháp định cỡ Fair Resource. Bán kính hạn chế nhất (tối đa)
cho định cỡ theo dịch vụ có một phần có sẵn. Bán kính hạn chế nhất (tối thiểu) cung cấp kết
IT
quả đo theo các dịch vụ đầy đủ tính có sẵn.
Lưu ý rằng các biểu thức trong phương trình 2.14 và 2.16 không hợp lệ ngoại trừ trong
trường hợp dịch vụ hạn chế ít nhất, là dung lượng hạn chế và không có mã số ghép kênh
(nghĩa là không phân bổ nhiều mã hoặc đa mã cho mỗi người dùng). Để đưa vào tính toán các
mã ghép kênh nếu các dịch vụ hạn chế ít nhất là hạn chế vùng phủ (đặc biệt, số lượng các mã
được giao trong phạm vi vùng phủ giới hạn của subcell là dưới 15), chúng ta có thể thay thế
T
trong cả hai biểu thức, tỷ lệ cho trong khi đó có tổng số vòng CQI
trong biểu thức (phương trình 2.14), và mật độ diện tích người sử dụng (trong biểu tượng

tổng) bởi số lượng các mã liên quan đến vòng j ở hằng số CQI. Tổng số mã trong biểu thức
P

(phương trình 2.18) được cập nhật tương tự thay vì tổng số người sử dụng. Để tính toán bán
kính subcell liên quan đến tốc độ bit danh nghĩa , các biểu thức (phương trình 2.15 và 2.17)

được viết lại bởi thay thế bằng tổng số mã (giả định bằng 15), bằng tổng của số
lượng mã giao cho người sử dụng bên trong các subcell bên ngoài (không có mã ghép) bằng
cách giả sử bán kính , liên quan đến dịch vụ i bằng với cận dưới của vòng với ,

và bằng mật độ người sử dụng bên trong vòng j bởi số của các mã liên quan đến của
vòng này. Trong trường hợp này, tính toán của sẽ được thay thế bởi số mã được giao bên
trong subcell bên ngoài đảm bảo tốc độ bit danh nghĩa.
2.4.2 Định cỡ dựa trên”Fair Throughput”
Đoạn này cung cấp những biểu thức của tốc độ bit tối đa cho mỗi người dùng đảm bảo
bằng kỹ thuật lập biểu ”Fair Throughput”có và không xem xét các mã ghép. Do đó, chúng ta
có thể xác định thủ tục định cỡ Fair Throughput với hỗ trợ phân tích của nó.

73
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Bằng cách áp dụng kỹ thuật Fair Throughput, các tài nguyên được phân bổ cho các người
dùng khác nhau là không giống nhau đối với những người nằm ở những khoảng cách khác
nhau so với NodeB, như vậy mà bất lợi cho các thiết bị di động do các kênh dữ liệu được đưa
vào nhiều hơn những kênh tuyên truyền ưa chuộng. Trong thực tế, người sử dụng về sau (có
kích thước TBS thấp hơn) sẽ có nhiều thời gian hơn để có các kênh đưa dữ liệu vào cho tất cả
người sử dụng. Vì vậy, các kỹ thuật Fair Throughput cố gắng để cân bằng thông lượng của
người dùng khác nhau bằng cách cung cấp nhiều tài nguyên hơn (ưu tiên hơn) để vận chuyển
các khối (TBs) có kích thước thấp hơn như từ các hàng đợi khác nhau có thông lượng tức thời
gần như bằng nhau cho mỗi người dùng trong từng thời điểm, hoặc biểu thức phân tích:

(2.19)

trong đó là các tỷ lệ thời gian (dưới 1) giao cho micro-flows với tương
ứng khối vận chuyển kích thước của mỗi người sử dụng
trong ô theo do đó ; ngoài ra còn có có thể là hai hoặc bằng
IT . Hằng số
liên tục là đảm bảo tối đa tốc độ bit mỗi người dùng bởi Fair Throughput độc lập với số
mã HSPA và ghép của họ (ví dụ, với số lượng tối thiểu của mã càng tốt).
Chúng tôi có mối quan hệ sau đây, hợp lệ trong từng thời điểm:

(2.20)
T
Nó thể hiện một thực tế là số lượng các mã tải trọng của tài nguyên tài nguyên được phân
công không phải luôn luôn vượt quá công suất tối đa được cung cấp bởi HSPA (15 mã HS-
PDSCH tốc độ cao – kênh chia sẻ đường xuống vật lý). Điều kiện trong phương trình 2.20
P

luôn có hiệu lực khi


. Qua khái quát phương trình 2.20 cho lượng
người dùng bất kỳ trong ô, chúng ta có được:

(2.21)

trong đó là lần tỷ lệ phân bổ cho người sử dụng i, tất cả những người sử dụng có tốc
độ bit tối thiểu như nhau. Bằng cách giải quyết các phương trình hệ thống (phương trình 2.19)
với

(2.22)

, tốc độ bit đảm bảo tối đa của mỗi người sử dụng (không có mã ghép kênh)
có thể được viết như sau:

74
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.23)

Chúng ta có thể dễ dàng kiểm tra rằng . Đặc biệt, luôn bé hơn

hoặc bằng tốc độ bit vùng phủ hạn chế cao nhất tại biên giới của ô .
Do đó tốc độ bit trong biểu thức (phương trình 2.23) là đảm bảo tối thiểu tốc độ bit độc
lập với số mã và đa mã có sẵn trong HSPA. (Nó liên quan đến số lượng yêu cầu tối thiểu của
mã luôn luôn thấp hơn số lượng mã chia sẻ có sẵn HSPA giả định là bằng 15.) Nếu không,
chúng ta có thể đảm bảo tốc đọ bit người sử dụng (trong Fair Throughput) trên được đưa ra
bởi phương trình 2.23 bằng cách sử dụng nhiều hơn các mã HSPA OVSF (với mã ghép).
Bây giờ chúng ta sẽ xác định tốc độ bit tối đa cho mỗi người sủ dụng khi sử dụng hoàn
toàn kênh HS-PDSCH có sẵn (liên quan đến 15 mã cho phép). Với mục đích, chúng ta chia
IT
tốc độ bit tối thiểu tính theo phương trình 2.23 bằng số mã được sử dụng để đảm bảo nó và
chúng tôi nhân với số có sẵn mã số (giả định là bằng 15); chúng tôi thiết lập tốc độ bit đảm
bảo tối đa trên mỗi người dùng (bằng cách xem xét các mã ghép) như sau:

(2.24)
T
nơi là số tương ứng của mã liên quan đến các vị trí người sử dụng i trong ô (do tiêu
chuẩn 3GPP). Lưu ý rằng các biểu tượng tổng kết cuối cùng áp dụng cho tất cả các thiết bị di
động bên trong ô.
P

Đảm bảo tốc độ bit Tối đa trong phương trình 2.24 có thể được xác định bằng cách giả
định sự bình đẳng trong điều kiện (phương trình 2.21) (sử dụng số lượng tối đa của các kênh
có sẵn), sau đó kết hợp nó với công thức 2.22; do đó, chúng ta có được biểu thức cuối cùng
phương trình 2.24 (bao gồm cả toàn bộ kênh vật lý HSPA có sẵn).
2.4.3 Đo đạc dựa trên “Enhanced Fair Throughput”
Trong đoạn này, chúng tôi cung cấp giải thích về thủ tục định cỡ bằng cách áp dụng kỹ
thuật lập biểu kỹ thuật (Hình 2.2). Kỹ thuật này được đề suất bởi các nhà điều hành để tăng
hiệu quả quy hoạch và giảm giá thành. Sự mô tả được sử dụng để có được kích thước chính
xác của ô được cho bởi tốc độ bit có sẵn.
Đo đạc vị trí dựa trên phương pháp đo đạc Enhanced Fair Throughput dựa trên biểu thức
của công thức 2.24. Tốc độ bit đảm bảo (Dens)m tại đường bao cao hơn của vòng tại CQI = m
có thể được viết bằng cách áp dụng đơn giản kỹ thuật Fair Throughput với lưu lượng đồng bộ
như sau:

75
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.25)

(chúng ta thay thế để thích nghi với khu vực để hình thành hình lục giác của ô),
nơi là CQI tối đa (thuộc vòng CQI nhỏ hơn của ô, đó là subcell trung tâm mà

), đã được thành lập để xác định và bị giới hạn bởi mức độ can thiệp nội bào,
là mật độ khu vực người sử dụng.
Tăng cường kỹ thuật Fair Throughput cơ bản là trong thực tế là thay vì đảm bảo tốc độ
bit tương tự cho tất cả các thiết bị di động, chúng tôi đảm bảo tốc độ bit yêu cầu của dịch vụ
được sử dụng bởi mỗi người dùng bằng cách áp dụng bổ sung thêm cho tài nguyên, cái

thường được giao trong Fair Throughput bình thường. qua xem xét tốc độ bit cơ bản , một
trong những yêu cầu cho các dịch vụ hạn chế ít nhất , phần được thêm vào được giao cho
dịch vụ i (với tốc độ bit danh nghĩa )s là:
IT (2.26)

Để đưa vào tính toán phầntheêm này, các nhà cung cấp thiết bị nên thực hiện một thiết bị
trong NodeB cho phép xác định các dịch vụ sử dụng tại lớp ứng dụng và công nhận tốc độ bit
T
danh định yêu cầu. Vì vậy, các NodeB có thể xác định phần cần thiết cho mỗi người dùng so
với các dịch vụ sử dụng để giao tiếp lớp MAC-HS (lớp truy cập trung bình – tốc độ cao) để
đưa vào tính toán tại các gói lập biểucủa mỗi người dùng.
Với kỹ thuật Fair Throughput mà chúng ta đã tăng cường, các biểu thức trong phương
P

trình 2.25 vẫn có giá trị bằng cách cập nhật biểu thức của đến (cập nhật ) như sau:

(2.27)

(với các ký hiệu tương tự và bằng cách giả sử tất cả các yếu tố hoạt động bằng sự thống

nhất). Tốc độ bit danh định của dịch vụ hạn chế ít nhất là tốc độ bit danh nghĩa mỗi đơn
vị tài nguyên thời gian bằng cách áp dụng Fair Throughput với diện tích mật độ được cập

nhật . Người sử dụng sẽ có đủ tài nguyên thời gian để đạt được tốc độ bit danh nghĩa của
dịch vụ tương ứng (tức là tương đương với weight tương ứng ).

76
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Chọn dịch vụ có tốc độ bit giới


hạn nhất (vùng phủ)

Tính toán tỷ lệ tài nguyên thời gian


cho mỗi dịch vụ

No Tốc độ bit đảm bảo tại đường biên của vòng nhỏ nhất
(Giá trị CQI tối đa) bởi kỹ thuật “Nâng cao công bằng
thông lượng” < tốc độ bit danh nghĩa tối thiểu trên một
đơn vị tài nguyên thời gian

Yes

Tính toán bán kính liên quan chính xác đển


yêu cầu tốc độ bit danh nghĩa tối thiểu trên
mỗi nguồn đơn vị tài nguyên thời gian , bằng
cách sử dụng tất cả các mã /đa mã xác định
bởi HSPA và bằng cách áp dụng kỹ thuật
ITNo Tốc độ bit đảm bảo tại đường biên của vòng nhỏ nhất
được cập nhật với việc sử dụng của tất cả các mã/đa mã
ấn định bởi HSPA< tốc độ bit danh nghĩa tối thiểu trên
<<Nâng cao công bằng thông lượng>> (bán một đơn vị tài nguyên thời gian
kính nhỏ hơn so với đường viền của vòng nhỏ
nhất (giá trị CQI cao nhất)
T
Yes

Không thể đo kích thước bởi vì loại thiết bị đầu cuối


không đạt được tốc độ bit cân bằng, được xác định bởi
kỹ thuật <<Nâng cao công bằng thông lượng>>
P

No Tốc độ bit đảm bảo bởi kỹ thuật <<Nâng cao công bằng thông
lượng>> tại viền của vòng CQI hiện tại ≥ tốc độ bit danh nghĩa
tối thiểu trên một đơn vị tài nguyên thời gian & CQI ≥2

Tính toán bán kính liên quan chính xác đển


yêu cầu tốc độ bit danh nghĩa tối thiểu trên
mỗi nguồn đơn vị tài nguyên thời gian , bằng
cách sử dụng tất cả các mã /đa mã xác định
bởi HSPA và bằng cách áp dụng kỹ thuật Yes
<<Nâng cao công bằng thông lượng>> (bán
kính nhỏ bê trong vòng CQI)
Giảm giá trị CQI,
cập nhật tốc độ bit
tại vòng hiện tại

Kết thúc

Hình 2.2 : Biểu đồ của thủ tục định cỡ “Enhanced Fair Throughput”

77
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Kích thước bán kính ô R (chung cho tất cả các dịch vụ) bởi phương pháp Enhanced Fair
Throughput được tính với các biểu thức sau đây (trích từ biểu thức trong phương trình 2.25

cái mà đảm bảo tốc độ bit bằng ):

(2.28)

nơi là giới hạn dưới của các vòng tại hằng số CQI với các ký hiệu tương tự như trước

đây, và . Tương tự như vậy, cho , , và .


j được chọn sao cho:

(2.29)

Với và
IT
là tốc độ bit đảm bảo (bằng cách Enhanced Fair Throughput)
ở giới hạn cao của các vòng tương ứng tại CQI = j và CQI = j + 1. Tốc độ bit được tính theo
công thức 6.25 trong khi tính mật độ người sử dụng được đưa ra bởi phương trình 2.27

Nếu tốc độ bit tại ranh giới của subcell trung tâm (nội bộ) (có tối đa CQI) nhỏ hơn ,
T
Đó là, sau đó biểu thức (phương trình 2.28) còn hiệu lực (bằng cách
lấy và và do đó bán kính kích thước trở thành:
P

(2.30)

Biểu thức cuối cùng là hợp lệ với điều kiện tốc độ bit biết chắc chắn tại ranh giới của
vòng nhỏ nhất ( ) cập nhật để sử dụng tất cả các mã và đa mã giao cho HSPA ở trên

hoặc bằng tốc độ bit :

(2.31)

Nếu điều kiện cuối cùng này không thành hiện thực, định cỡ là không thể bởi vì loại thiết
bị đầu cuối và các điều kiện vô tuyến (can thiệp intraôular) không cho phép đạt được tốc độ
bit yêu cầu ( dựa vào nhiễu interôular).

78
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

2.4.4 Quá trình đo đạc đa dịch vụ tổng hợp


Bây giờ chúng ta nghiên cứu các trường hợp đa dịch vụ. Rõ ràng là tốc độ bit dịch vụ cao
hơn, kích thước ô nhỏ hơn do tác dụng ô hô hấp gây ra bởi AMC Dung lượng, cơ chế. Do đó,
chúng ta có được các ô đồng tâm cho từng dịch vụ, với subcells liên quan đến tốc độ bit cao
hơn, dịch vụ này là gần đến NodeB, và ngược lại (như đối với UMTS cơ bản).
Chúng ta hãy giả định dịch vụ ký hiệu là 1, 2,..., i,..., s theo thứ tự tăng tốc độ bit yêu cầu
(các dịch vụ 1 có tốc độ bit thấp nhất, và dịch vụ s có tốc độ bit cao nhất). Vì vậy, thiết bị di
động ra khỏi subcell liên quan đến dịch vụ i không được phục vụ bởi services i, i +1,..., s tốc
độ bit yêu cầu cao hơn hoặc ngang bằng với các dịch vụ i. kích thước ô liên quan đến dịch
vụ i. Do đó, chúng tôi có . Giả sử rằng . Định cỡ nên
do đó được thực hiện theo các dịch vụ s (có tốc độ bit cao nhất) bán kính ô của nó là hạn
chết nhất (bán kính nhỏ nhất trong số những dịch vụ khác).

Giả định rằng sự phân bố người sử dụng trong những dịch vụ khác nhau là
là phần tram của thiết bị di động sử dụng dịch vụ i, và
IT là mật độ diện tích người sử dụng

đồng thời của dịch vụ i (với phân bố đồng đều). Do đó, chúng ta có:
vơi mật độ diện tích toàn cầu của người sử dụng tất cả các dịch vụ. Các quá trình định cỡ
được thực hiện bằng cách định cỡô liên quan đến từng dịch vụ i theo thứ tự giảm dần của tốc
độ bit danh định yêu cầu, bắt đầu với các dịch vụ s đến khi dịch vụ ít hạn chế nhất 1. Để đảm

bảo một tốc độ bit tối thiểu ở biên giới ô liên quan đến dịch vụ i, kích thước khối
T
truyền tải tại biên giới của subcell i không có mã số ghép nên được đưa ra, với các ký
hiệu tương tự, bằng cách:
P

(2.32)

nơi chỉ số (k0 + 1) là các dịch vụ hạn chế nhất (vùng phủ giới hạn), hoặc trong

là chỉ số dịch vụ có kích thước bán kính tương đương là có chứa bán

kính dung lượng hạn chế . Số người dùng đồng thời phục vụ trong vòng bán kính giới

hạn bởi bán kính và là khi tốc độ bit của các dịch vụ i + 1
đến s không được đảm bảo cho một kích thước lớn hơn . Nhiễu nội bào trong vòng này
là tỷ lệ thuận với số lượng này; do đó, tổng can thiệp nội bào của các ô có nguồn gốc từ

NodeB này là tỷ lệ thuận với Tỷ lệ phục vụ của ô bởi NodeB này sẽ

79
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

có bằng cách giả sử người dùng của tất cả các dịch vụ phân bố đồng đều trong khu vực dịch
vụ.

Biểu thức (phương trình 2.32) có giá trị cho cả vùng phủ sóng và định cỡ dung lượng
giới hạn (thông qua các dấu hiệu”tối đa”). Kích thước ô có thể được kết luận từ as đối
với trường hợp của một dịch vụ. Tuy nhiên, nhiễu nội bào phụ thuộc vào số thiết bị di động
hoạt động trong ô (như vậy, trên kích thước của nó), và biểu thức (phương trình 2.32) của
phụ thuộc vào kích thước ô (thông qua tổng số) khi phụ thuộc vào trên chất
lượng liên kết ở biên giới của subcell liên quan đến các dịch vụ nhắc đến, chúng ta nên trông
cậy vào hoặc sử dụng một quá trình lặp đi lặp lại bởi sự phân đôi để hội tụ về bán kính di
động chính xác (cho mỗi dịch vụ i theo thứ tự giảm dần) hoặc sử dụng một khấu trừ toán học.
Đối với mỗi lần lặp, một lần bán kính đề cập đến dịch vụ i được xác định, chúng ta có thể
khởi động lại cùng một công việc để tìm kích thước của subcell đề cập đến dịch vụ i - 1 bằng
cách sử dụng các kết quả trước đó liên quan đến các dịch vụ i đến s.
IT
2.4.5. Đo đạc tác động che tối
Mô hình tốc độ bit và các thông số HSPA khác nhau bằng cách sử dụng hiệu ứng che tối.
Tuy nhiên, tốc độ bit vùng phủ (hoặc kích thước khối truyền tải) liên quan trực tiếp đến CQI
(mục 2.3.1), do đó việc xác định mô hình phân phối của CQI là đủ để mô hình tốc độ bit cũng
như các thông số liên quan khác. Mô hình này là kết quả trực tiếp của cơ chế AMC. Nó là
T
nguồn gốc của phương pháp định cỡ đơn giản hóa HSPA chung sẽ được mô tả và áp dụng
trong đoạn sau đây.
2.4.5.1. Mã hóa và điều chế thích ứng (AMC)
P

Hãy bắt đầu với biểu thức (phương trình 2.6) cho SINR nhận được bằng thiết bị di động
trong dB dưới dạng logarit (với các ký hiệu tương tự):

(2.33)

Tổn hao tuyến tính đường L sau một luật đăng nhập thông thường, do đó PDF phân phối
của nó (hàm phân phối xác suất) là:

(2.34)

Với

80
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Với tổn hao đường truyền trung bình (dB) liên quan đến tổn hao đường truyền do khoảng
cách và là độ lệch tiêu chuẩn (logarit) của hiệu ứng che tối (dB). Do đó CDF của L có thể
là:

(2.35)

Với là hàm lỗi được xác định bởi:

(2.36)

Để đưa vào tính toán Công thức 2.33, có thể viết lại công thức 2.3 như sau

(2.37)
IT
Biểu thị là phần số nguyên (giá trị trunking thấp hơn). Ta có:

(2.38)
T

Chúng ta xây dựng quy luật phân bố CDF của Y như sau:
P

(2.39)

Với được cho bởi công thức 6.35. Mật độ xác suất của Y được viết lại như sau:

(2.40)

ì vậy luật PDF (rời rạc) của

81
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

(2.41)

Với FL được cho từ công thức 2.35


2.4.5.2. Sử dụng bảng và bàn tính cho phép đo HSPA
Bắt đầu với mô hình phân tích CQI thành lập trong phần trước 2.4.5.1, chúng ta có thể
xây dựng một phương pháp đơn giản và định cỡ chung cho một mạng truy cập vô tuyến
UMTS dựa trên kỹ thuật HSPA. Chúng tôi sử dụng tỷ lệ mô hình chất lượng/bit tương ứng do
cơ chế AMC (thông qua bảng tiêu chuẩn 3GPP đề cập đến các loại thiết bị đầu cuối phù hợp).
Ví dụ, bảng 2.1 cung cấp sự tương ứng này cho một loại thiết bị đầu cuối bằng 10. Sau đó,
chúng tôi mô tả các phương pháp để định cỡ vùng phủ sóng hạn chế của UMTS HSPA dựa
trên các mạng di động trong khi có tính đến che tối có hiệu lực.
IT
Các tính toán được thực hiện bởi một công cụ định cỡ với hàm HSPA có thể tạo ra các
bảng cung cấp phạm vi tối đa của ô (bảo hiểm giới hạn) so với xác suất vùng phủ sóng yêu
cầu, tốc độ bit tối thiểu để đảm bảo bởi người sử dụng, và độ lệch chuẩn che tối. Chính sách
lập biểuđược áp dụng là ”Best Effort” cung cấp tốc độ bit tốt nhất (tối đa) mà liên kết HSPA
vùng phủ giới hạn có thể cung cấp trong điều kiện nhất định. Chúng ta có thể thêm các dự trữ
(pha đinh nhanh, human body lost, vv) để kết quả định cỡ bằng cách thêm dự trữ (dB) đến
T
tổn đường dẫn cho phép tối đa (MAPL) thu được từ khoảng cách được đưa ra bởi các bảng và
một mô hình tuyên truyền phù hợp đơn giản (với một phân rã).
Ví dụ, với một độ lệch chuẩn che tối là 14 dB, để có một tốc độ bit tối thiểu là 128 kb/s
trong ô tại xác suất 75%, bán kính tối đa (cho phép) ô bằng 836 m theo bảng 2.2, đề cập đến
P

độ lệch chuẩn che tối. Chúng ta cuối cùng có thể bao gồm các dự trữ khác (pha đinh nhanh,
vv…) bằng cách trừ chúng MAPL tương đương với khoảng cách 836m (đối với một mô hình
tuyên truyền cho trước), sau đó bằng cách tính toán lại tương ứng khoảng cách tối đa (dưới
836 m).
Một ví dụ khác, hình 2.3 cung cấp kích thước ô tối đa cho phép so với tốc độ bit tối đa
được cung cấp tại biên giới ô cho xác suất vùng phủ khác nhau và giá trị độ lệch chuẩn che tối.
Chúng tôi lưu ý rằng xác suất phạm vi vùng phủ nhỏ hơn (trường hợp 70%), làm giảm tác
động độ lệch chuẩn che tối là quan trọng với ô đã được đo đạc (do tác động của xác suất vùng
phủ với dự trữ che tối). Những bàn tính có thể giúp cho một mạng HSPA ban đầu định kích
thước với các thông số vô tuyến cơ bản.
Bảng 2.1: Bảng tương ứng của CQI cho thiết bị đầu cuối 10 UE

CQI Kích thước khối truyền tải (TBS) Số mã chia sẻ Loại điều chế

0 N/A Bên ngoài vùng phủ ô

82
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

1 137 1 QPSK

2 173 1 QPSK

3 233 1 QPSK

4 317 1 QPSK

5 377 1 QPSK

6 461 1 QPSK

7 650 2 QPSK

8 792 2 QPSK

9 931 2 QPSK

10

11
1262

1483
IT 3

3
QPSK

QPSK

12 1742 3 QPSK

13 2279 4 QPSK
T
14 2583 4 QPSK

15 3319 5 QPSK
P

16 3565 5 16-QAM

17 4189 5 16-QAM

18 4664 5 16-QAM

19 5287 5 16-QAM

20 5887 5 16-QAM

21 6554 5 16-QAM

22 7168 5 16-QAM

23 9719 7 16-QAM

24 11418 8 16-QAM

83
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

25 14411 10 16-QAM

26 17237 12 16-QAM

27 21754 15 16-QAM

28 23370 15 16-QAM

29 24222 15 16-QAM

30 25558 15 16-QAM

Bảng 2.2: Bảng đo đạc

IT
T
P

84
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

IT
Hình 2.3: Kích thước ô so với tốc độ bit được cung cấp cho xác suất vùng phủ khác và giá trị độ lệch
chuẩn che tối.

2.5 Kịch bản liên quan đến HSPA RF và thủ tục


Thủ tục định cỡ sử dụng hai gói kỹ thuật lập biểutrình: Fair Resourse và kỹ thuật mới
được giới thiệu Enhanced Fair Throughput cải thiện từ Fair Throughput cổ điển.
T
Bằng cách áp dụng các kỹ thuật lập biểu Fair Resourse để định cỡ của các trạm NodeB,
chúng ta phải lựa chọn giữa hai lựa chọn:
- Phương pháp định cỡ D1: Nó gồm định cỡ trạm theo dịch vụ hạn chế nhất (về phạm vi
P

vùng phủ và dung lượng) để có truy cập cùng một lúc cho tất cả các dịch vụ và trong
mỗi điểm của khu vực dịch vụ liên quan. Tuy nhiên, phương pháp này đòi hỏi một số
lượng trạm để triển khai, với việc giảm, đặc biệt là các dịch vụ hạn chế nhất, nơi mà
người dùng có thể có sẵn trên một diện tích lớn hơn. Hơn nữa, phương pháp này có
nhược điểm tạo ra rất nhiều nhiễu bên trong ô.
- Phương pháp đo kích thước: Nó bao gồm trong định cỡ trạm theo dịch vụ hạn chế ít
nhất là cách mà truy cập vào các dịch vụ khác nhau được thực hiện thông qua subcells
đồng tâm, nơi một số dịch vụ có sẵn gần các NodeB. Nếu chúng ta di chuyển từ một
subcell với 1 subsell khác từ NodeB, chúng tôi dần dần mất quyền truy cập vào từng
dịch vụ một (đảm bảo giảm tốc độ bit được bằng cách di chuyển từ một subcell với 1
subsell khác từ NodeB). Nói cách khác, để có quyền truy cập vào một số dịch vụ đòi
hỏi nhiều băng thông hơn, người sử dụng không được xa NodeB. Kỹ thuật thích nghi
này tương tự như nguyên tắc truy cập Wi-Fi (có sẵn một phần trong những điểm nóng)
và EDGE (nâng cao tốc độ dữ liệu cho sự phát triển GSM) (tỷ lệ thích ứng). Tuy nhiên,
tiếp cận với các dịch vụ tốc độ thấp được duy trì trong khu vực rộng lớn hơn. Phương
pháp này cho phép triển khai một số thấp hơn của các trạm trong khi đảm bảo quyền

85
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

truy cập chấp nhận được với các dịch vụ khác nhau và tối ưu hóa băng thông và sử
dụng tài nguyên vô tuyến để tăng cường dung lượng và cải thiện phạm vi của toàn bộ
ô (hạn chế bởi các subcell bên ngoài) cho mật độ lưu lượng cho trước.
D1 và D2 là phương pháp bổ sung kể từ khi phương pháp cuối cùng có thể là một bước
trung gian giữa các giai đoạn densification ô khác nhau sau khi lưu lượng truy cập thuê bao
cuối cùng để cung cấp tất cả các dịch vụ ngay cả trong khu vực giới hạn (điểm nóng). Chúng
ta có thể cũng áp dụng một phương pháp trung gian giữa D1 và D2 bằng cách chọn một dịch
vụ với một tốc độ bit danh nghĩa trung gian như là nguồn tham khảo cho các định kích thước
trạm để thiết lập các dịch vụ với kích thước 100% và được định cỡ từng phần như là điểm
nóng điểm hoặc vùng phủ subcells đồng tâm.
Để nâng cao hiệu suất đo được giao diện vô tuyến với kích thước ô và khả năng, chúng
tôi giới thiệu một phương pháp định cỡ thứ ba (D3) đó là thay đổi các kỹ thuật lập biểuFair
Throughput bằng cách kết hợp trọng lượng để phân bổ nguồn lực tương ứng với tốc độ bit
danh định của các dịch vụ khác nhau, sao cho mỗi thiết bị di động hài lòng với tốc độ bit dịch
vụ cần thiết trong mỗi điểm của ô. Phương pháp này được gọi là Enhanced Fair Throughput,
thích nghi cả các dịch vụ và điều kiện truyền lan. Chúng ta có định cỡ chung cho tất cả các
IT
dịch vụ (có cùng kích thước subcell), mà tốt hơn so với D1 và D2 .
Chúng tôi đã trình bày phương pháp định cỡ khác nhau hoặc các kịch bản để cung cấp
cho các nhà khai thác di động HSPA một dự trữ hợp lý để lựa chọn thay thế phù hợp theo các
ưu tiên của họ về chi phí và/hoặc QoS. Hình 2.4 cho thấy biểu đồ chung của phương pháp
định cỡ HSPA.
T
2.6. So sánh hiệu năng định cỡ giữa UMTS (Rel'99) và HSPA
Việc thực hiện định cỡ là đo vùng phủ (tốc độ bit và phạm vi ô) và dung lượng (trong số
mã chia sẻ HSPA hoặc bị hạn chế bởi tổng công suất của NodeB).
P

So sánh của chúng tôi được thực hiện bằng cách sử dụng hai cấu hình khác nhau của
phân phối dịch vụ: đầu tiên là cấu hình A trong đó hầu hết thiết bị di động sử dụng dịch vụ
thông thường với tốc độ bit thấp, và thứ hai là cấu hình B trong đó phân phối lưu lượng được
cân bằng giữa các dịch vụ (tải lưu lượng trên cấu hình A). Xem Bảng 2.3
Bảng 2.3: Phân phối lưu lượng theo dịch vụ trong các cấu hình A và B

Dịch vụ Cấu hình A Cấu hình B


(Tỉ lệ người sử dụng) (Tỉ lệ người sử dụng)
Thoại (16 kb/s): RAB 16 94.0% 35%
Gói (14 kb/s): RAB 14 1.5% 25%
Gói (384 kb/s): RAB 384 0.7% 15%
Gói (2 Mbps): RAB 2 Mbps 1.6% 10%
Mạch (128 kb/s): RAB 128 2.2% 15%

86
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Lưu lượng Bắt đầu Các thông số truyền dẫn


- Mật độ diện tích (Độ lợi che tối, trực giao...)
- Các dịch vụ (tốc độ bit danh nghĩa, yếu tố hoạt
động,...)
- Phân phố lưu lượng giữa các dịch vụ
Tính toán kích thước ô với
sự khác nhau của CQIs và
giá trị CQI tối đa
Các thông số vô tuyến của ô
- Công suất tối đa của nodeB
- Công suất kênh vận chuyển HSPA
Thông số HDPA cụ thể - Can thiệp trong trong ô và giữa các ô
- Loại thiết bị đầu cuối - Yêu cầu QoS (mục tiêu SIR cho mỗi dịch vụ)
- Khởi tạo sự tương ứng giữa CQI và kích - Cấu hình mạng không dây (số sector)
thước của mỗi khối vận chuyển và số các mã - Độ lợi anten, tổn hao vô tuyến và thiết bị

Kích thước của các dịch vụ khác nhau Kích thước bán kính dựa theo <<Nâng
dựa theo <<Công bằng tài nguyên>> kỹ cao công bằng thông lượng>> kỹ thuật
thuật lập lịch lập lịch

Kích thước ô dựa vào sự đo đạc theo Kích thước ô dựa vào sự đo đạc theo So sánh với bán kính QoS giới hạn của dịch vụ hạn chế
phương pháp D2 (Dịch vụ hạn chế phương pháp D2 (Vòng tròn đồng tâm cho nhất và giảm kích thước ô dựa theo đo đạc của phương
nhất) các dịch vụ khác nhau) pháp D3
ITTập hợp kết quả tiền mô phỏng
- Các kích thuốc ô có thông lượng hạn chế, QoS, số mã,
Tỷ lệ người sử dụng có thể công suất node B, …
Kỹ thuật lập lịch
được phục vụ - Hiệu suất quang phổ của vùng và ô
- Nhân tố tải cho bởi kỹ thuật lập lịch và bởi dịch vụ
- Vùng hoạt động/đường cong công suất
T
- So sánh với đo đạc đường lên
- So sánh số các vị trí được triển khai
P

Kết thúc

Hình 2.4: Biểu đồ của thủ tục đo đạc HSPA theo các phương pháp khác nhau D1, D2 và D3
Hình 2.5 và Hình 2.6 cho thấy tác động của HSPA với các kỹ thuật lập biểukhác nhau
của nó so với UMTS cơ bản (không có HSPA). Lưu ý rằng HSPA cải thiện một cách hợp lý
phạm vi vùng phủ và do đó định kích thước so với UMTS cơ bản cho một diện tích mật độ sử
dụng cao (hiệu quả quang phổ khu vực thường trên khoảng 30 kb/s/MHz/ cho cấu hình A
và trên khoảng 150 kb/s/MHz/ cho cấu hình B) đề cập đến định cỡ dung lượng hạn chế.
Đối với trường hợp định cỡ vùng phủ giới hạn (diện tích mật độ sử dụng thấp), sự đóng góp
của HSPA so với (Rel'99) UMTS cơ bản là không nhận ra, đặc biệt là so với trường hợp kiểm
soát công suất hoạt động (PC) và so với các kỹ thuật FPP.

87
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Hình 2.5: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu lượng
thấp và các dịch vụ phân phối theo cấu hình A).
IT
T
P

Hình 2.6: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu lượng
thấp và các dịch vụ phân phối theo cấu hình A).

Đóng góp này và nâng cao hiệu suất xuất hiện đặc biệt là so với trường hợp UMTS cơ
bản không có PC [tức là, tại công suất phát không đổi (với mức tăng 7-18 dB theo các loại
dịch vụ), đó vẫn là một giải pháp tối ưu về tối ưu hóa số lượng các trạm]. Độ lợi HSPA so với
kỹ thuật định cỡ FPP là thấp hơn nhưng vẫn còn quan trọng (3-7 dB theo dịch vụ). Việc thực
hiện kỹ thuật Enhanced Fair Throughput (Phương pháp D3) là lớn hơn UMTS cơ bản, đặc
biệt là đối với lưu lượng quan trọng của người sử dụng. Phương pháp định cỡ D3 dựa

88
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

Enhanced Fair Throughput so với các dịch vụ cho một hiệu quả quang phổ vùng cao 400
kb/s/MHz/km2
Các định cỡ với PC được kích hoạt không được khuyến khích trừ khi HSPA không có
sẵn từ các kỹ thuật Enhanced Fair Throughput có hiệu suất hơn trong khi có một kích thước
chung của subcells liên quan đến tất cả các dịch vụ.
Trong trường hợp lưu lượng truy cập cao của người sử dụng (xem Hình 2.7 và 2.8), PC
được kích hoạt và phương pháp FPP (so với một số dịch vụ với tốc độ bit thấp hơn) giới thiệu
các kết quả định cỡ kinh tế hơn so với phương pháp D1 với HSPA, nhưng kỹ thuật Enhanced
Fair Throughput (phương pháp D3 trong HSPA) là có hiệu quả kinh tế hơn và có hiệu suất
hơn tất cả các phương pháp hoặc tùy chọn định cỡ của đã được áp dụng cho UMTS cơ bản
(Rel'99). Phương pháp này không vượt quá hoạt động với mục đích giảm thiểu số lượng các
trạm vô tuyến bằng kỹ thuật định cỡ D2 (với HSPA) theo dịch vụ hạn chế ít nhất (và trừ hai
dịch vụ tốc độ bit thấp hơn) ngoài ra, định cỡ chung cho tất cả các dịch vụ (giống MAPL hoặc
kích thước ô cho các dịch vụ khác nhau). Tuy nhiên, phương pháp cuối cùng (D2) có nhược
điểm có thể chấp nhập được, ngoại trừ một phần trong một số khu vực hạn chế (điểm nóng).
IT
T
P

Hình 2.7: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu lượng
thấp và các dịch phân phối vụ theo cấu hình A).
Theo Hình 2.9 và 2.10, các kỹ thuật được sử dụng trong phương pháp D2 và D3
(trong HSPA) cung cấp công suất tối đa cho mỗi ô cho các phương pháp khác.
Tuy nhiên, phương pháp D1 trình bày một công suất ô ở dưới phương pháp PC được kích
hoạt (ở công suất phát không đổi). Mặc dù kỹ thuật FPP cung cấp công suất tối đa cho mỗi ô
là tương đối thấp (khoảng 20 kb/s/MHz/ô trong cấu hình A và 100 kb/s/MHz/ô trong cấu hình
B), kích thước ô là khá cao (phạm vi chấp nhận theo hình 2.5 đến Hình 2.8 và bình luận tương
ứng).

89
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

IT
Hình 2.8: Sự đóng góp của ứng dụng HSPA vào kích ô trong đường xuống (trường hợp lưu lượng
thấp và các dịch phân phối vụ theo cấu hình B).
T
P

Hình 2.9: Hiệu quả quang phổ của ô theo dịch vụ hạn chế nhất (dịch vụ phân phối theo cấu hình A).

90
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

IT
Hình 2.10: Hiệu quả quang phổ của ô theo dịch vụ ít hạn chế nhất (dịch vụ phân phối theo cấu hình B).

2.7. Tổng kết


Chương này trình bày các thủ tục định cỡ trong các mạng UMTS dựa trên HSPA, trong
đó có hai trường hợp giới hạn: vùng phủ sóng hạn chế và công suất hạn chế. Ba cách lập quy
hoạch đã được mô tả và so sánh với hỗ trợ phân tích cần thiết và mô hình hóa. Enhanced Fair
Throughphut cung cấp một kích thước ô chung cho tất cả các dịch vụ. Quá trình định cỡ cũng
T
đã được mô tả trong trường hợp nhiều dịch vụ tổng hợp cũng như các xem xét các hiệu ứng
che tối. Vào cuối của chương này, chúng tôi đã làm một so sánh hiệu suất giữa các kỹ thuật
định cỡ của mạng dựa trên HSPA và một số kỹ thuật lập biểu cho một UMTS Rel'99 cơ bản.
P

Các kết luận đưa ra điều kiện cho các kỹ thuật định cỡ HSPA là tốt hơn so với Rel'99
UMTS, và trong trường hợp triển khai Rel'99 UMTS là hiệu quả hơn và tốt hơn so với việc
thực hiện cơ sở hạ tầng UMTS dựa trên HSPA.

Tài liệu tham khảo


[1] 3GPP TS 25.401 v8.1.0, UTRAN Overall Description (release 8), September 2008,
http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.401.
[2] 3GPP TS 25.221 v8.2.0, Physical Channels and Mapping of Transport Channels onto Physical
Channels (TDD), September 2008, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.221.
[3] C. Gessner, R. Kohn, J. Schniedenharn, and A. Sitte, “UTRA TDD Protocol Operation,” the
11th IEEE International Symposium on PIMRC, September 2000, vol. 2, pp. 1226– 1230.
[4] J. Peter and B. Josef, “Joint Detection with Coherent Receiver Antenna Diversity inCDMA
Mobile Radio Systems,” IEEE Transactions on Vehicular Technology, vol. 44, no. 1, pp. 76–88,
February 1995.
[5] J. Y. Yun and D. K. Sung, “Joint Detection for On/Off Uplink Traffic in the TD-SCDMA
System,” IEEE VTC-spring, no. 57, vol. 3, pp. 1677–1680, April 2003.

91
Chương 2: Quy hoạch dung lượng, vùng phủ và định cỡ cho HSPA UMTS

[6] V. Marius, H. Martin, and G. Jurgen, “Comparative Study of Joint-Detection Techniques for
TD-CDMA-based Mobile Radio Systems,” IEEE Journal on Selected Areas in Communications,
vol. 19, no. 8, pp. 1464–1475, August 2001.
[7] A. Alexiou and M. Haardt, “Smart Antenna Technologies for Future Wireless Systems: Trends
and Challenges,” IEEE Communications Magazine, vol. 42, no. 9, pp. 90–97, September 2004.
[8] J. Razavilar, F. Rashid-Farrokhi, and K. J. R. Liu, “Software Radio Architecture with Smart
Antennas: A Tutorial on Algorithms and Complexity,” IEEE Journal on Selected Areas in
Communications, vol. 17, no. 4, pp. 662–676, April 1999.
[9] C. Svensson, “Software Defined Radio-Vision or Reality,” the 24th Norchip Conference, p. 149,
November 2006.
[10] A. C. Tribble, “The Software-Defined Radio: Fact and Fiction,” 2008 IEEE Radio and Wireless
Symposium, pp. 5–8, January 2008.
[11] 3GPP TS 25.102 v8.1.0, User Equipment (UE) Radio Transmission and Reception (TDD)
(release 8), May 2008, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.102.
[12] T. S. Rappaport, “Wireless Communications Principles and Practice,” Second Edition, Pearson
Education Asia Limited, 2002.
[13] A. Goldsmith, “Wireless Communications,” First Edition, Cambridge University Press, 2005.
[14] 3GPP TS 25.331 v8.6.0, Radio Resource Control (RRC): Protocol Specification (release 8),
March 2009, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.331.
[15] 3GPP TS 22.105 v8.1.0, Service Aspects: Services and Service Capabilities (release 9),
December 2008, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/22 series/22.105.
[16] R. Puzmanova, “Routing and Switching: Time of Convergence,” First Edition, Addison
IT
Wesley/Pearson, 2004.
[17] 3GPP TS 25.123 v8.0.0, Requirements for Support of Radio Resource Management (TDD)
(release 8), September 2008, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.123.
[18] 3GPP TS 25.223 v8.1.0, Spreading and Modulation (TDD) (release 8), May 2008,
http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25 series/25.223.
[19] S. C. Yang and C. Samuel, 3G CDMA2000: “Wireless System Engineering,” First Edition,
Boston: Artech House, 2004.
[20] S. Kasera and N. Narang, “3G Mobile Networks: Architecture, Protocols, and Procedures,”
T
First Edition, New York: McGraw-Hill, 2005.
[21] 3GPP TS 25.814 v7.1.0, Physical Layer Aspects for Evolved Universal Terrestrial Radio Access
(UTRA) (release 7), September 2006, http://www.3gpp.org/ftp/Specs/archive/25series/25.814.
[22] P. Zhang, X. F. Tao, J. H. Zhang, Y. Wang, L. H. Li, and Y. Wang, “A Vision from the Future:
beyond 3G TDD,” IEEE Communications Magazine, vol. 43, no. 1, pp. 38–44, January 2005.
P

[23] G. Y. Liu, J. H. Zhang, Y. Wang, S. Li, and P. Zhang, “Evolution Map from TD-SCDMA to
Future B3G TDD,” IEEE Communications Magazine, vol. 44, no. 36, pp. 54–61, March 2006.

92
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

CHƯƠNG 3

CÁC KỸ THUẬT LẬP BIỂU VÀ TỐI ƯU HÓA TÀI NGUYÊN VÔ


TUYẾN CHO HSDPA VÀ LTE

3.1 Mở đầu
Trong tương lai gần, một loạt các ứng dụng đa phương tiện đảm bảo QoS sẽ được cung
cấp bởi các mạng UMTS tiên tiến. Các hệ thống thông tin di động được chuẩn hóa bởi 3GPP
trong phiên bản R6 và R7, truy cập gói tốc độ cao (HSPA) và truy cập gói tốc độ cao phát
triển (eHSPA hoặc HSPA+). Phiên bản R8 là công nghệ dựa trên OFDM cho mạng không dây
thế hệ thứ 4 (LTE), được gọi là mạng truy nhập vô tuyến mặt đất UMTS phát triển (E-
UTRAN) là tiêu chuẩn tiếp theo tiến đến 4G.
3.1.1 Mục tiêu và bối cảnh
Các hệ thống di động thế hệ tiếp theo dựa trên công nghệ mới. Nó có khả năng tăng
IT
cường hỗ trợ và cải tiến hiệu năng cho các dịch vụ ràng buộc, nhờ bổ sung nhiều giải pháp kỹ
thuật quan trọng như thu nâng cao, MIMO, kết nối gói liên tục, điều chế bậc cao, lựa chọn ô
nhanh, và lập biểu gói nhanh.
Mạng LTE cùng với việc định nghĩa kiến trúc mạng lõi IP phẳng hơn, sẽ cải thiện hiệu
năng bằng cách cung cấp các tốc độ dữ liệu cao, giảm trễ, và cải thiện hiệu quả phổ tần. Tập
trung vào việc tăng cường các công nghệ truy nhập vô tuyến (UTRA) cũng như là tối ưu hóa
T
và đơn giản hóa các mạng truy nhập vô tuyến (UTRAN).
E-UTRAN sử dụng một kiến trúc đơn giản bao gồm tập hợp các E-UTRAN NodeB (gọi
là eNB), lõi gói phát triển (EPC), thực thể quản lý di động (MME), và các thực thể mặt phẳng
P

người sử dụng (UPE). Trong E-UTRAN, eNB hỗ trợ tất cả các chức năng trong một mạng vô
tuyến điển hình như điều khiển kênh mang vô tuyến, quản lý kết nối di động, điều khiển đăng
nhập và lập biểu, cấp phát tài nguyên động, phối hợp nhiễu liên ô, cân bằng tải, và các chức
năng công nghệ truy nhập vô tuyến.
Do đó, quản lý tài nguyên vô tuyến (RRM) là một trong những tính năng then chốt của
HSPA, HSPA +, và LTE. Mục tiêu của các kỹ thuật RRM là tối ưu hóa việc sử dụng các
nguồn tài nguyên vô tuyến trong khi đảm bảo các yêu cầu chất lượng lớn nhất cho nhiều
người dùng. Tiêu biểu nhất cho các kỹ thuật này là lập biểu gói. Bộ lập biểu gói điều khiển
việc phân bổ các kênh truyền cho người sử dụng trong hệ thống bằng cách quyết định người
sử dụng được phát trong một khoảng thời gian nhất định.
3.1.2 Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các hệ thống vô tuyến tiên tiến
Mạng di động thế hệ sau sẽ hỗ trợ các dịch vụ đa phương tiện băng rộng với QoS được
đảm bảo. Các giao thức truy cập tài nguyên định nghĩa cách thức chia sẻ tài nguyên giữa các
người dùng. Do đó, việc phân bổ tài nguyên hiệu quả cần phải kiểm soát tốc độ bit thông tin
cũng như loại hình dịch vụ thời gian thực và dịch vụ phi thực với các đặc tính lưu lượng truy

93
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

cập khác nhau và đảm bảo QoS. Ngoài ra, các giao thức phải hoạt động trong nhiều điều kiện
ràng buộc khác nhau: tính di động, sự thay đổi tải lưu lượng động, và các liên kết vô tuyến có
độ nhạy cảm cao. Dưới những ràng buộc này, cung cấp QoS đảm bảo trở thành một nhiệm vụ
đầy thách thức và khó khăn. Do đó, quản lý một cách hiệu quả các nguồn tài nguyên vô tuyến
bị giới hạn rất quan trọng để nâng cao hiệu năng mạng. Một số thuật toán quản lý tài nguyên
vô tuyến xuyên lớp được thiết kế và đề xuất để thích ứng tối ưu theo kênh điều kiện và các
yêu cầu ứng dụng cụ thể. Mục đích của chúng là để giải quyết vấn đề về cơ chế xây dựng các
lớp giao thức để đảm bảo Qos cho các ứng dụng đa phương tiện.
Lập biểu gói tạo ra một trong những kỹ thuật RRM cơ bản để cung cấp QoS cho các
mạng UMTS phát triển. Nó kiểm soát việc phân bổ các kênh truyền tới các người dùng và
quyết định tính cách tổng thể của hệ thống.
Trong chương này, ta sẽ nghiên cứu một số tính năng quản lý tài nguyên vô tuyến và các
yêu cầu QoS khác nhau trong các mạng UMTS phát triển, xét một số giải pháp để quản lý
hiệu quả các tài nguyên vô tuyến nhằm nâng cao hiệu năng của chúng. Ở đây, nội dung
chương tập trung vào các chương trình lập biểu gói đề xuất cung cấp QoS trong các mạng này.
Trong chương sẽ đưa ra một mô hình giải tích của một số các giao thức như công bằng tài
IT
nguyên, cân bằng thông lượng, các thuật toán công bằng tỷ lệ, và "phương thức tối đa hóa
CIR" cho các hệ thống HSPA. Ngày nay, các giao thức lập biểu được định nghĩa là "thông
thường" không thích hợp cho các dịch vụ đa phương tiện có lý lịch và yêu cầu các thông số
QoS khác nhau (dữ liệu, thoại, video, vv).
Thật vậy, rất nhiều các giao thức đề xuất tập trung vào các lớp khác nhau một cách riêng
biệt. Các lớp giao tiếp với nhau bằng cách sử dụng một bộ quy tắc và quy ước được gọi chung
T
là giao thức lớp, và phải thực hiện chức năng định nghĩa riêng của mình, mà không có thông
tin chi tiết về việc thực hiện của các dịch vụ trong các lớp khác. Trong quá trình thực thi các
giao thức trong các lớp này, điều khiển được chuyển từ một lớp tới lớp kế tiếp. Sự tương tác
giữa các lớp được kiểm soát, mỗi lớp có thuộc tính riêng mà nó chỉ sử dụng các chức năng
P

của lớp dưới, và chỉ chuyển chức năng vào lớp ở trên. Trong mạng vô tuyến, các kênh vô
tuyến và mạng ở trạng thái động, chẳng hạn như chất lượng và sự phân bố người sử dụng thay
đổi theo thời gian và không gian. Hơn nữa, việc đáp ứng các yêu cầu hiệu năng end – to - end
của các ứng dụng là vô cùng khó khăn nếu không có sự tương tác giữa các lớp giao thức. Kiến
trúc giao thức lớp thông thường không linh hoạt và không thể thích ứng với sự tự thay đổi của
trạng thái mạng, do các lớp giao thức khác nhau chỉ có thể giao tiếp với nhau một cách chặt
chẽ và theo phương thức cơ bản. Trong trường hợp này, các lớp thường được thiết kế để hoạt
động trong điều kiện tồi nhất, chứ không phải là thích nghi với thay đổi điều kiện. Việc này
đã dẫn đến việc sử dụng không hiệu quả phổ tần và năng lượng.
Vì vậy, các kỹ thuật lập biểu gói tối ưu hóa mới phù hợp cho nhiều dịch vụ (dịch vụ đa
lớp thời gian thực và phi thời gian thực) trong mạng UMTS thế hệ sau sẽ được trình bày. Một
số phương pháp mới dựa trên giao thức quản lý tài nguyên vô tuyến xuyên lớp với các điều
kiện kênh vô tuyến sẽ được nghiên cứu.

94
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

3.2 Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các mạng UMTS phát triển
Một số chức năng RRM được địng nghĩa cho các mạng UMTS phát triển: HSPA/HSPA+
và LTE. Trong LTE, các chức năng này được giao cho các eNB và được sắp xếp trong các
lớp 1, 2, và 3. Chúng bao gồm điều khiển kênh mang vô tuyến (RBC), điều khiển truy nhập
vô tuyến (RAC), quản lý kết nối di động (CMM), cấp phát tài nguyên động (DRA) hoặc lập
biểu gói tin, phối hợp nhiễu liên ô (ICIC), và cân bằng tải (LB).
So với HSPA, LTE đề xuất các chức năng mới trong các trạm gốc như lớp điều khiển
liên kết vô tuyến (RLC), điều khiển tài nguyên vô tuyến (RRC), và các chức năng định nghĩa
cho giao thức hội tụ dữ liệu gói (PDCP): mật mã hóa và nén tiêu đề. Chức năng lớp điều
khiển môi trường truy nhập (MAC) cũng tương tự như hoạt động của HSPA và vẫn ở trong

IT
T

Kênh truyền tải


P

eNB như thể hiện trong hình 3.1 [1].

Hình 3. 1 Cấu trúc lớp 2 cho đường xuống


Hình vẽ 3.1 mô tả kiến trúc cho đường xuống (như đối với đường lên) của lớp 2 của giao
thức truy nhập vô tuyến trong các eNodeB, được cấu thành bởi lớp con PDCP/RLC/MAC hỗ
trợ việc quản lý tài nguyên vô tuyến.
Tổng quan về các dịch vụ và các chức năng được cung cấp bởi mỗi lớp con được trình
bày trong các phần dưới đây [1].
3.2.1 Lớp con MAC
Lớp con MAC là một lớp giao thức giám định và kiểm soát truy nhập để chia sẻ môi
trường truyền dẫn. MAC thực hiện trong cả UE và eNB và có trạng thái khác nhau trong mỗi
một lần thực hiện, thường đưa ra các lệnh trong eNB và đáp ứng của chúng trong UE.

95
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

Do đó, các chức năng chính của lớp con MAC bao gồm sắp xếp giữa các kênh logic và
kênh truyền tải, ghép/phân tách các đơn vị số liệu gói (PDU) của RLC vào một hoặc nhiều
kênh mang vô tuyến khác nhau vào/từ các khối truyền tải (TB) chuyển đến/từ các lớp vật lý
trên các kênh truyền tải, báo cáo đo lường lưu lượng, sửa lỗi thông qua HARQ, xử lý ưu tiên
giữa các kênh logic của một UE, xử lý ưu tiên giữa các UE bằng lập biểu động, nhận dạng
dịch vụ MBMS, và lựa chọn khuôn dạng truyền tải và đệm.
Những đánh dấu bằng vòng tròn tại giao diện giữa lớp con trong hình 3.1, là các điểm
truy cập dịch vụ (SAPs) để liên lạc cùng mức. SAP giữa lớp vật lý và lớp con MAC cung cấp
các kênh truyền tải. Các SAPs giữa lớp con MAC và lớp con RLC cung cấp các kênh logic.
3.2.2 Lớp con RLC
Các dịch vụ và các chức năng chính của lớp con RLC bao gồm việc truyền tải các PDU
của lớp trên hỗ trợ chế độ báo nhận (AM) hoặc chế độ không công nhận (UM), chế độ truyền
dữ liệu trong suốt (TM), sửa lỗi thông qua yêu cầu phát lại tự động (ARQ), phân đoạn theo
kích thước của TB, tái phân đoạn các PDU cần được phát lại, ghép nối các SDU cho cùng các
kênh mang vô tuyến, cung cấp chuỗi các PDU của lớp trên, phát hiện trùng lặp, phát hiện lỗi

3.2.3 Lớp con PDCP


IT
giao thức; phục hồi, loại bỏ và thiết lập lại SDU.

Lớp con PDCP thực hiện các chức năng chính trên mặt phẳng người sử dụng và mặt
phẳng điều khiển. Các chức năng của lớp con PDCP trong mặt phẳng người sử dụng bao gồm
nén và giải nén tiêu đề (ROHC), truyền tải dữ liệu người dùng, phân phát chuỗi PDU của lớp
trên chuyển giao cho RLC AM, phát hiện trùng lặp ở lớp thấp hơn của SDUs chuyển giao cho
T
RLC AM, truyền lại các PDCP SDUs chuyển giao cho RLC AM, mật mã hóa và loại bỏ SDU
dựa vào định thời trong đường lên. Các chức năng lớp con PDCP trong mặt phẳng điều khiển
bao gồm mật mã hóa, bảo vệ toàn vẹn và truyền tải dữ liệu mặt phẳng điều khiển.
3.2.4 Lớp con RRC
P

Giao thức điều khiển tài nguyên vô tuyến (RRC) đang được sử dụng để cấu hình và điều
khiển tài nguyên vô tuyến giữa eNB và các thiết bị người dùng. Lớp con RRC trong mặt
phẳng điều khiển thực hiện các chức năng chính sau đây: phát quảng bá hệ thống thông tin
liên quan tới tầng truy nhập (AS) và tầng không truy nhập (NAS), tìm gọi, thiết lập, duy trì và
giải phóng một kết nối RRC giữa UE và E-UTRAN, quản lý kênh mang vô tuyến báo hiệu,
xử lý bảo mật, quản lý di động, bao gồm cả báo cáo đo lường UE và cấu hình, chuyển giao
chế độ tích cực, điều khiển tính di động trong chế độ rỗi, dịch vụ thông báo MBMS và quản
lý kênh mang vô tuyến cho MBMS, quản lý QoS, và chuyển bản tin trực tiếp NAS từ NAS
đến UE và ngược lại.
Các thông số kỹ thuật RRC được định nghĩa cho LTE hơi khác so với định nghĩa cho thế
hệ trước của hệ thống 3G-RNC như HSPA. Sau đây một vài mô tả điển hình:
- Số lượng trạng thái RRC: hai trạng thái trong LTE và năm trong hệ thống 3G-RNC.
- Số lượng các kênh mang vô tuyến báo hiệu: LTE có ba kênh mang vô tuyến báo hiệu
và hệ thống 3G-RNC có bốn kênh mang vô tuyến báo hiệu.

96
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

- Thực thể MAC: Chỉ có một thực thể MAC được định nghĩa cho LTE, trong khi hệ
thống 3G – RNC có bốn thực thể MAC khác nhau dựa trên các loại khác nhau của các
kênh truyền tải và có ít báo hiệu kèm theo.
- Vì không có kênh truyền tải chung trong LTE, nên việc sắp xếp kênh mang vô tuyến
đơn giản hơn nhiều .
- Không có kết nối RRC di động được định nghĩa trong LTE, như cập nhật ô và cập
nhật vùng.
- Thay vì có hai miền xử lý riêng trong mạng lõi (các miền CS và PS ) như trong hệ
thống 3G – RNC, trong LTE chỉ có miền PS được xác định, giảm độ phức tạp và tiêu
đề báo hiệu.
- Vì chỉ có miền PS trong LTE, nên không có thủ tục giải phóng kết nối báo hiệu.
- Trong LTE, một số lượng giới hạn của các thông số máy phát thường xuyên nhất được
chứa trong MIB, và các thông tin lập biểu chỉ đưa ra khi có các bản tin SI được phát
chứa trong các SIB loại I, trong khi hệ thống 3G - RNC, MIB bao gồm cả các thông số
máy phát và các thông tin lập biểu.
IT
- Chỉ có một kiểu tìm gọi được yêu cầu cho LTE, trong khi hai kiểu tìm gọi được yêu
cầu trong hệ thống 3G - RNC .
- Trong trường hợp cấu hình lại, chỉ có một bản tin cấu hình lại được sử dụng trong
LTE để cấu hình lại tất cả các kênh logic, kênh truyền tải, và kênh vật lý; và do đó số
lượng bản tin báo hiệu được trao đổ ít hơn.
T
- Trong LTE, độ trễ trong việc thiết lập kết nối RRC được giảm vì không sử dụng giao
thức NBAP.
- Trong LTE, không cần phải xác định trạng thái RRC trong một bản tin RRC.
P

- Trong LTE, không cần phải định nghĩa thời gian kích hoạt. Điều này dẫn đến giảm
đáng kể độ trễ trong quá trình thiết lập và cấu hình lại các kênh mang vô tuyến
- Trong LTE, chỉ có một kênh chia sẻ được định nghĩa, và không cần phải định nghĩa
cấu hình kênh truyền tải đường xuống trong bản tin cấu hình lại RRC. Điều này sẽ làm
giảm kích thước bản tin báo hiệu một cách hiệu quả. Tất cả thông tin kênh truyền tải
DL-SCH được quảng bá trong thông tin hệ thống.

3.3 Tổng quan lập biểu gói trong HSPA


Một trong những tính năng quan trọng nhất của HSPA là lập biểu gói. Mục tiêu chính
của lập biểu gói là tối đa hóa thông lượng hệ thống trong khi thỏa mãn các yêu cầu QoS của
người sử dụng. Bộ lập biểu gói ấn định truyền dẫn kênh chia sẻ cho người sử dụng tại một
thời điểm nhất định. Trong HSDPA, bộ lập biểu gói có thể khai thác những thay đổi tức thì
trong các điều kiện kênh vô tuyến của người sử dụng khác nhau bằng cách chọn những người
có điều kiện kênh thuận lợi được phép truyền thông tin, như minh họa trong Hình 3.2. Ý
tưởng này dựa trên thực tế là điều kiện kênh tốt cho phép tốc độ dữ liệu cao hơn (R) bằng
cách sử dụng phương thức điều chế và mã hóa bậc cao [2], do đó sẽ tăng dung lượng hệ thống.

97
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

Hình 3. 2 Khai thác chất lượng kênh sử dụng cho các quyết định lập biểu
Để nhanh chóng cập nhật thông tin về các điều kiện kênh của người dùng khác nhau,
IT
chức năng của bộ lập biểu gói tin đã được chuyển từ bộ điều khiển mạng vô tuyến (RNC)
trong UMTS tới lớp con điều khiển truy nhập môi trường tốc độ cao (MAC-hs) tại NodeB [2],
như thể hiện trong Hình 3.3. MAC-hs là một lớp con mới được bổ sung vào lớp MAC tại
NodeB trong HSDPA để thực hiện các thuật toán lập biểu gói. Ngoài ra, khoảng thời gian
truyền dẫn (TTI) đã giảm từ 10 ms trong UMTS phát hành R99 còn 2 ms trong R5 (HSDPA).
Điều này là do nó cho phép lập biểu gói để khai thác các điều kiện kênh tốt hơn của người sử
dụng khác nhau trong các quyết định lập biểu và tăng độ chi tiết trong quá trình lập biểu. Cần
T
lưu ý rằng người sử dụng với điều kiện kênh tốt có thể chặn những người có điều kiện kênh
xấu đang được phục vụ, do đó có thể dẫn đến tình trạng có người sử dụng sẽ không được phục
vụ. Một thiết kế tốt của một thuật toán lập biểu nên đưa vào tính toán không chỉ tối đa hóa
P

thông lượng hệ thống với dịch vụ khác nhau, mà còn đảm bảo tính công bằng cho những
người dùng sử dụng các dịch vụ tương tự và trả số tiền như nhau. Cho nên các thuật toán lập
biểu nên cân bằng “trade – off” giữa tối đa hóa thông lượng và tính công bằng.
Bộ lập biểu gói cho HSDPA được thực hiện ở lớp MAC-hs của NodeB hoạt động như
sau (xem Hình 3.3). Trong mỗi TTI, mỗi người sử dụng thường xuyên thông báo cho NodeB
về tình trạng chất lượng kênh của mình bằng cách gửi một báo cáo chứa chỉ thị chất lượng
kênh (CQI) trong đường lên đến NodeB. CQI chứa thông tin về chất lượng kênh tức thì của
người sử dụng. Thông tin này bao gồm kích thước của khối truyền tải mà các NodeB gửi cho
người sử dụng, số lượng các mã kênh đang cùng sử dụng, và các kiểu điều chế và cơ chế mã
hóa mà người sử dụng có thể hỗ trợ. NodeB sau đó sẽ chọn người dùng di động thích hợp với
nguyên tắc lập biểu và gửi dữ liệu cho người sử dụng được chọn tại các tốc độ xác định.
Người dùng có thể đánh giá điều kiện kênh hiện tại của mình bằng cách đo công suất của tín
hiệu thu được từ NodeB và sau đó sử dụng một tập các mô hình mô tả trong [3], xác định tốc
độ dữ liệu có thể hỗ trợ hiện tại của mình (tức là tốc độ mà người dùng có thể nhận được dữ
liệu từ NodeB cho điều kiện kênh hiện tại của mình). Vì vậy, người sử dụng với điều kiện
kênh tốt sẽ được hỗ trợ tốc độ dữ liệu cao hơn bằng cách sử dụng điều chế và mã hóa bậc cao,

98
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

trong khi người sử dụng với điều kiện kênh xấu sẽ chịu tốc độ dữ liệu thấp hơn thay vì điều
chỉnh công suất phát của họ.

IT
Hình 3. 3 MAC- hs tại NodeB trong HSDPA

3.4 Tổng quan lập biểu gói trong LTE


Lập biểu gói là một trong những chức năng RRM định nghĩa cho LTE. Trong chương
này, sẽ chỉ tập trung vào các chức năng lập biểu và điều khiển đăng nhập. Điều khiển đăng
T
nhập vô tuyến, quản lý QoS, và chức năng lập biểu kiên định được định nghĩa cho lớp 3.
3.4.1 Điều khiển đăng nhập vô tuyến
Để quyết định về việc chấp nhận các yêu cầu cho các kênh mang hệ thống gói phát triển
P

mới (EPS) trong ô, các thuật toán điều khiển đăng nhập đưa vào xem xét một số thông số như
tài nguyên khả dụng trong ô, mức độ ưu tiên, và QoS theo yêu cầu của kênh mang EPS mới,
cũng như QoS hiện cung cấp cho các phiên tích cực.
Thuật toán quản lý điều khiển đăng nhập này không được định nghĩa bởi 3GPP nhưng lại
cụ thể cho từng nhà cung cấp eNB. Nhìn chung, một yêu cầu mới chỉ được cấp nếu nó ước
tính rằng QoS cho kênh mang EPS mới có thể được thực hiện, trong khi đảm bảo một dịch vụ
chấp nhận được thực hiện theo tiến độ các phiên trong ô có cùng hoặc ưu tiên cao hơn.
Trong LTE, tập các tham số QoS định nghĩa lý lịch QoS của mỗi kênh mang EPS. Tập
tham số này bao gồm ưu tiên duy trì phân bổ (ARP), tốc độ bit đảm bảo đường lên và đường
xuống (GBR), tốc độ bit ưu tiên (PBR), và định dạng lớp QoS (QCI) [4, 5 ]. Các thông số này
thuộc về kênh mang hiện tại có thể thay đổi động, và có thể xem xét các dịch vụ khác nhau
cùng một lúc bằng cách kích hoạt các kênh mang song song với các lý lịch QoS khác nhau.
Tham số ARP xác định mức độ ưu tiên cần thiết cho việc quyết định điều khiển đăng
nhập. Nó là một số nguyên nằm trong khoảng từ 1 đến 16. Tham số GBR chỉ quy định cho
các kênh mang EPS GBR. Đối với các kênh mang không có GBR, một MBR tổng hợp

99
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

(AMBR) được chỉ định. PBR là tham số QoS được chỉ định cho các đường lên trên mỗi kênh
mang để tránh các vấn đề lập biểu đường lên không công bằng có thể xảy ra cho UE có nhiều
kênh mang.
Đối với QCI, 3GPP định nghĩa các thông số kỹ thuật bằng một ánh xạ bảng cho chín giá
trị và các dịch vụ điển hình tương ứng (bảng 3.1). Thông số này bao gồm các thông số như dự
trữ trễ gói lớp 2, tỷ lệ mất gói, và lập biểu ưu tiên.
Bảng 3. 1 LTE QCI (lớp QoS định danh), được định nghĩa bởi 3GPP TS 23.207

QCI Loại tài Độ ưu Quỹ trễ gói Tỉ lệ mất mát Dịch vụ ví dụ


nguyên tiên gói lỗi
1 GRB 2 100 ms 10-2 Đàm thoại
2 GRB 4 150 ms 10-3 Video trực tuyến
3 GRB 3 50 ms 10-3 Game thời gian thực
4 GRB 5 300 ms 10-6 Non-Convers. video
IT (luồng đệm)
5 GRB 1 100 ms 10-6 Báo hiệu IMS
6 GRB 6 300 ms 10-6 Video (luồng đệm)
7 Non-GRB 7 100 ms 10-3 Thoại, luồng trực tuyến,
Game tương tác
T
8 Non-GRB 8 300 ms 10-6 “Kênh mang đảm bảo” cho
video (đệm)
9 Non-GRB 9 300 ms 10-6 “Kênh mang mặc định”
của video
P

Để đảm bảo hiệu suất phổ tần cao trong ô LTE trong khi vẫn cung cấp các QoS yêu cầu,
nên tập trung nhiều hơn vào lập biểu gói động và thích ứng đường tryuền .
Thích ứng đường truyền được thực hiện để thích ứng việc lựa chọn phương pháp điều
chế và mã hóa kênh theo điều kiện kênh hiện tại trên cơ sở thông tin phản hồi CQI từ người
sử dụng trong ô. Điều này dẫn đến định nghĩa của tốc độ dữ liệu và xác suất lỗi của mỗi
đường truyền.
Trong chương này, kỹ thuật lập biểu gói cho LTE sẽ được trình bày.
3.4.2 Lập biểu gói đường lên
Trên đường lên, LTE sử dụng kỹ thuật đa truy nhập SC-FDMA, tương tự như OFDMA
nhưng có PAPR tốt hơn từ 2 đến 6 dB so với OFDMA.
Bộ lập biểu đường lên sẽ chia sẻ tài nguyên vô tuyến khả dụng giữa các người sử dụng
trong khi vẫn tính đến yêu cầu và hạn chế bởi các chức năng RRM khác.

100
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

Đường lên LTE là liên kết hạn chế do truyền dẫn FDMA đơn sóng mang. Nó giới hạn cả
tần số và phân tập đa người dùng. Vì vậy, bộ lập biểu gói phải thực hiện đầy đủ các yêu cầu
QoS cứng của người sử dụng đang có dữ liệu truyền tải trên một giao diện điển hình đặc trưng
bởi mức độ thay đổi nhiễu cao. Trên cơ sở thông tin được truyền đạt bởi các báo cáo tình
trạng bộ đệm (BSRs), bộ lập biểu có thể xử lý sự ưu tiên giữa những người sử dụng này. Khi
HARQ đồng bộ được sử dụng cho đường lên LTE, bộ lâp biểu gói tương tác chặt chẽ với bộ
quản lý HARQ, và sau đó, thiết bị người dùng (UE) phải được lập biểu nếu một truyền dẫn
trước đó bị lỗi. Mức công suất của nó phải được xem xét, khi bộ lập biểu gói phân bổ băng
thông truyền dẫn đường lên cho một UE cụ thể. Khi sử dụng kỹ thuật đa anten trong LTE, sẽ
nâng cao hiệu năng hệ thống và dung lượng dịch vụ, bộ lập biểu gói đường lên có thể phân bổ
tài nguyên cho đồng thời nhiều người sử dụng dịch vụ. Tuy nhiên, ở đường lên LTE, người
dùng có thể không được lập biểu để truyền trên kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trừ
khi chúng đang nghe kênh điều khiển L1/L2.
So với eNB, thiết bị người sử dụng là các thiết bị công suất thấp và do đó họ không thể
được phân bổ một băng thông truyền dẫn cao để bù lại những ảnh hưởng của điều kiện môi
trường vô tuyến, đặc biệt trong cấu hình mạng ô macro.
3.4.3 Lập biểu gói đường xuống
IT
LTE sử dụng OFDM trong đường xuống. Nguyên tắc cơ bản của nó là chia một luồng dữ
liệu tốc độ cao thành một số luồng dữ liệu tốc độ thấp song song, sau đó mỗi luồng tốc độ
thấp này được mang bởi một sóng mang con. Chúng được tạo ra trong miền tần số và kết hợp
để tạo thành luồng băng rộng khi sử dụng thuật toán biển đổi Fourier nhanh ngược (IFFT). Để
tránh sự suy giảm hiệu năng trong các điều kiện tốc độ cao, khoảng cách giữa các sóng mang
T
con là 15 kHz. Trong LTE, số lượng các sóng mang con dao động từ 75 (đối với băng thông
kênh 1,25 MHz) đến 1200 (đối với băng thông kênh 20 MHz). Nhờ OFDMA, người sử dụng
khác nhau có thể được ấn định các sóng mang con khác nhau theo thời gian. Trong miền thời
gian và tần số, một khối tài nguyên tối thiểu mà hệ thống có thể ấn định cho một người sử
P

dụng để truyền dẫn bao gồm 12 sóng mang con trên 14 ký hiệu, được thể hiện trong Hình 3.4.

Hình 3. 4 Ấn định tài nguyên đường xuống LTE OFDMA theo tần số và thời gian

101
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

Trong đường xuống, lập biểu gói động thực hiện các quyết định lập biểu trên mỗi TTI và
phân bổ cho người sử dụng các khối tài nguyên vật lý (PRB); lựa chọn phương thức điều chế
và mã hóa kênh. Chúng được báo hiệu cho người sử dụng trên kênh PDCCH. Trong LTE, một
người dùng tích cực với kênh mang EPS có nhiều luồng dữ liệu. Nó có một luồng dữ liệu mặt
phẳng điều khiển đối với giao thức RRC và một hoặc nhiều luồng dữ liệu mặt phẳng người sử
dụng đối với các kênh mang EPS; mỗi luồng được xác định duy nhất với 5 bit nhận dạng kênh
logic (LCID). Trên cơ sở kích thước khối truyền tải (TBS) được lập biểu cho một người dùng
cụ thể, giao thức điều khiển truy nhập môi trường quyết định lượng dữ liệu được gửi từ mỗi
LCID.
Mặc dù người dùng có một số luồng dữ liệu, các quyết định lập biểu được thực hiện trên
cơ sở mỗi người dùng. Ở đường lên, bộ lập biểu gói tương tác chặt chẽ với bộ quản lý HARQ
vì nó chịu trách nhiệm truyền lại lịch trình. Khi HARQ thích ứng không đồng bộ được hỗ trợ,
bộ lập biểu tự động lập kế hoạch truyền lại HARQ trong miền thời gian và tần số. Tuy nhiên,
nó không được phép gửi đồng thời cùng một lúc một HARQ mới và HARQ chưa thực hiện
cho mỗi người sử dụng được lập biểu.
Trên cơ sở thông tin phản hồi CQI từ thiết bị đầu cuối hoạt động trong ô LTE, bộ lập
IT
biểu gói đường xuống được thông báo thông qua việc thích ứng đường truyền về hỗ trợ điều
chế và cơ chế mã hóa cho người sử dụng tùy thuộc vào các thiết lập được lựa chọn của PRB.
Như trong HSDPA, một thuật toán thích ứng đường truyền vòng ngoài có thể được áp dụng
để kiểm soát tỷ lệ lỗi khối của các lần truyền dẫn đầu tiên.
3.4.4 Lập biểu gói miền thời gian và tần số
T
Để nâng cao dung lượng hệ thống LTE, 3GPP đã đề xuất kỹ thuật lập biểu gói miền thời
gian (TDPS) và lập biểu gói miền tần số (FDPS). Trong trường hợp phađinh nhanh tần số,
TDPS có thể cung cấp độ lợi phân tập đa người dùng phụ thuộc vào số lượng và tốc độ của
pha đinh. Trong LTE, độ lợi TDPS tương đối thấp do thường sử dụng băng thông lớn và khả
P

năng phân tập của anten các trạm di động và trạm gốc. Những lợi ích này có thể bị ảnh hưởng
bởi tốc độ di động cao và truyền dẫn đa đường. Thật vậy, trên cơ sở các thông tin phản hồi
CQI, bộ lập biểu gói lựa chọn duy nhất bộ trữ PRB có chất lượng kênh cao nhất để phát dữ
liệu đã được lưu trong bộ đệm eNB.
Kỹ thuật FDPS khai thác mức độ thay đổi công suất chọn lọc tần số ở cả tín hiệu hữu ích
hoặc nhiễu, người sử dụng được lập biểu trên PRB có chất lượng kênh cao. Các PRB nơi mà
người sử dụng gặp pha đinh sâu được tránh. Độ lợi FDPS cao đạt được khi băng thông hiệu
dụng của các kênh vô tuyến nhỏ hơn băng thông hệ thống (bằng hoặc lớn hơn 5 MHz). Những
nhược điểm chính của công nghệ này là bộ lập biểu phức tạp và tăng tiêu đề báo hiệu trên cả
đường lên và đường xuống.
3.4.5 Lập biểu và lập biểu liên tục
Trong LTE, truyền dẫn có thể được thực hiện với tốc độ dữ liệu cao hơn trong khi lập
biểu tài nguyên được thực hiện trên cơ sở hiểu biết các điều kiện kênh. Ngoài việc áp dụng
lập biểu động cho cả đường lên và đường xuống, LTE hỗ trợ lập biểu liên tục mà tài nguyên
vô tuyến được phân bổ cho một người sử dụng trong một tập các khung con. Điều này do thực

102
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

tế là dịch vụ có trọng tải nhỏ và có gói tới thường xuyên, báo hiệu điều khiển cần thiết cho lập
biểu động có thể là quá lớn so với lượng dữ liệu người dùng truyền đi.

3.5. Các mô hình của kỹ thuật lập biểu HSPA và LTE


Trong phần này, một số mô hình kỹ thuật lập biểu HSPA được đề xuất và trình bày. Một
số trong số chúng có thể được mở rộng triển khai trong LTE.
3.5.1 Giao thức lập biểu công bằng tài nguyên

Tốc độ bit tối đa Rmax,i đảm bảo bởi người dùng thứ i như sau:

  TBSi TBSi ncap 


min  ,  , không ghép mã
  TTI delay TTI delay nTot 

Rmax,i  (3.1)
  15 
min  TBSi ,
TBSi ncap 
 .max  k ,1 , có ghép mã
  TTI TTI delay nTot   ni 
  delay   i 1 
IT
Trong đó ni biểu thị số lượng mã ứng với kích thước khối truyền tải thích hợp TBSi (bởi
AMC) cho người dùng i bên trong ô theo chất lượng đường truyền của nó với NodeB (bảng
tương ứng [3] theo các loại thiết bị đầu cuối), nTot là tổng số người dùng trong ô phục vụ, và
ncap là số lượng người dùng trong ô có dung lượng hạn chế (số lượng của các mã được ấn
định chính xác bằng 15). Phép cộng trong công thức 3.1 áp dụng cho số lượng mã ứng với
những người sử dụng trong ô phục vụ, và k là số người sử dụng trong ô. Tỷ số ncap/nTot bằng
T
Rcap2/r2 trong trường hợp lưu lượng đồng đều (về mật độ người sử dụng), Rcap là kích thước
của các ô có dung lượng hạn chế, và r là kích thước của ô phục vụ.
Do đó, tốc độ bit (Rcap)FR đảm bảo bởi giao thức “công bằng tài nguyên” ở biên ô được
P

TBSi
thiết lập bằng cách thay thế trong công thức 3.1 tốc độ bit vùng phủ Rcov,i  ở biên ô
TTI delay

min  TBS i 
 
i  TTI delay  như sau:

  TBSi  n 
 min   .min  cap ,1 , không ghép mã
 i  TTI delay   nTot 
( Rens ) FR  (3.2)
  TBSi   ncap   15 
 i  TTI
min  .min  ,1  .max  ,1 , có ghép mã
  i 1 i 
   n   k
n 
 delay Tot

Trong đó, biểu thức (Rens)FR bao gồm cả tốc độ bit vùng phủ của ô HSPA và thành phần
giới hạn dung lượng (số mã HSPA của ô) có nghĩa là, tối thiểu giữa tốc độ bit giới hạn vùng
phủ và bị giới hạn bởi dung lượng không có mã ghép kênh. Nếu ta cố gắng để tăng số lượng
người dùng trong khi vẫn giữ cùng một tốc độ bit đảm bảo (Rens)FR , ta nên giảm kích thước ô

103
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

để TBSi ở biên lớn hơn: Đây là hiện tượng thay đổi vùng phủ ô, như là trong mạng UMTS
(WCDMA) cơ bản, nhưng đảm bảo trong HSPA nhờ kỹ thuâtk điều chế và mã hóa thích ứng
(AMC), thay vì điều khiển công suất trong UMTS cơ bản (Rel 99). Thực tế chỉ rõ tốc độ bit
tối thiểu (đảm bảo) và kích thước ô (và do đó kích thước tối thiểu khối truyền tải, tốc độ bit
vùng phủ giới hạn) giới hạn số lượng tối đa của người sử dụng được phục vụ (mật độ thuê
bao) có mã tương ứng ni. Ngược lại, nếu tốc độ bit tối thiểu được bảo đảm và mật độ thuê bao
được cho trước, thì kích thước ô cũng được xác định (định kích thước). Hơn nữa, với một
kích thước ô nhất định, tốc độ bit đảm bảo (Rass)FR được các định bởi công thức 3.2.
Vì giao thức công bằng tài nguyên cố gắng chia sẻ băng thông và tài nguyên khả dụng
đồng đều cho các người sử dụng trong khi tối đa hóa tốc độ bit trong ô theo giao thức cân
bằng thông lượng, ta có thể áp dụng giao thức này cho các dịch vụ phi thời gian thực (NRT).
Trong thực tế, phương pháp này cung cấp một sự thỏa hiệp tốt giữa tính công bằng của người
sử dụng dịch vụ khác nhau (trình duyệt Web, FTP, vv) và tối đa hóa tốc độ bit tổng trong ô.
Bên cạnh đó, các dịch vụ NRT không yêu cầu tốc độ bit tối thiểu (phương pháp công bằng tài
nguyên không đảm bảo bất kỳ tốc độ bit nào cho những người sử dụng khác nhau).
3.5.2 Kỹ thuật lập biểu cân bằng thông lượng
IT
Tốc độ bit đảm bảo tối đa cho mỗi người sử dụng trong một ô bằng cách áp dụng kỹ
thuật lập biểu giao thức "cân bằng thông lượng" (không có ghép mã) được cho bởi biểu thức
(3.19). Trong chương 2 đã xét giao thức cân bằng thông lượng không phải là trường hợp bị
giới hạn bởi phạm vi vùng phủ sóng.
Trong chương 2 cũng đã xét tốc độ bit đảm bảo tối đa cho mỗi người dùng có ghép mã
T
(được đưa ra bởi công thức 3.20). Ta thấy rằng tốc độ bit đảm bảo tối đa bằng cách áp dụng
cân bằng thông lượng (Rens)FR tương ứng chính xác với số lượng tối đa các mã khả dụng
trong HSPA (bằng 15 cho các loại thiết bị đầu cuối di động 10), do đó bằng cách áp dụng giao
thức lập biểu này, tốc độ bit cân bằng luôn luôn có dung lượng giới hạn (bị giới hạn bởi số
P

lượng các mã hoặc các kênh vật lý).


Giao thức cân bằng thông lượng cố gắng để cung cấp, nếu có thể, tốc độ bit tương tự cho
tất cả người sử dụng, ta có thể thiết lập số lượng người sử dụng và kích thước ô để đảm bảo
một tốc độ bit nhất định. Vì vậy, giao thức này thích hợp cho dịch vụ thời gian thực (RT) với
tốc độ bit đảm bảo [như cho tốc độ bit không đổi (CBR) của người sử dụng] hơn so với giao
thức công bằng tài nguyên (là giao thức không đảm bảo một tốc độ bit nhất định, đặc biệt là
cho người sử dụng xa NodeB).
3.5.3 Phương pháp tối đa CIR (Max C/I)
Trong lập biểu Max C/I , kênh được ấn định trong mỗi TTI (khoảng thời gian truyền dẫn)
để người sử dụng có SINR tốt nhất (tỉ số tín hiệu trên nhiễu và tạp âm), nói cách khác chất
lượng kênh tốt nhất. Bộ lập biểu này tối đa hóa dung lượng ô nhưng không đảm bảo QoS cho
người dùng. Các người sử dụng tại biên của ô luôn luôn có điều kiện kênh kém (do suy hao,
nhiễu, và không có điều khiển công suất nhanh) và phải chịu tốc độ bit thấp [6].

104
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

Tốc độ bit người sử dụng đạt được bằng cách lập biểu này phụ thuộc vào mô hình kênh
vô tuyến. Trong phần này, ta ước tính thông lượng ô và tốc độ bit người sử dụng trong môi
trường kênh pha đinh Rayleigh không tương quan và tương quan [6].
Để ước tính dung lượng ô và tốc độ bit người sử dụng, xác suất mà kênh chia sẻ được ấn
định cho một người sử dụng nhất định (ví dụ, người dùng i), ký hiệu là Pr(i), nên cần phải
đánh giá. Pr(i), có thể được xác định như sau:

Pr (i )  Prob  SINRi  SINR j ví i j  1...N u & j  i 


Nu (3.3)
  Prob  SINRi  SINR j 
j i

Trong đó Nu là tổng số của người sử dụng trong ô. Biểu thức SINRi > SINRj có thể được
biểu diễn như sau:

 N 2
  N 2

 l 1 l ,i  i  l 1 l ,i  X j
 X   (3.4)
T T

 i
 i
  i
i

Xi 
IT
Trong đó Xi được cho bởi công thức 3.5 cho người dùng i:

10bsi /10
  d    (3.5)
 l i  l  d 
 P l
10 bsl /10


  i  
Ở đây si tương ứng với pha đinh che tối chuẩn log có trung bình không và độ lệch chuẩn
T
2
σ ( có giá trị trong khoảng từ 8 đến 12 dB). Tổn hao do hiệu ứng che tối s có tính tương
quan giữa các BS [7]. Hiệu ứng này thường được mô hình hóa bằng cách xem xét các hiệu
ứng che tối là tổng (dB) của thành phần chung cho tất cả các trạm gốc sc và thành phần ssi cụ
thể tới trạm gốc i (BSi). Tổn hao che tối được biểu diễn theo:
P

si  asc  bssi (3.6)

Trong đó a2 + b2 = 1. Giá trị trung bình và phương sai của các biến chuẩn log là:

 E ( si )  E  sc   E  ssi   0


Var  si   Var  sc   Var  ssi   
2

E  ssi ssk   0 if i  k (3.7)

 l ,i là độ lợi đường truyền phức giữa người sử dụng i và NodeB phục vụ nó, NT là số
i

các thành phần đa đường được đề cập, và di là khoảng cách giữa người sử dụng i và NodeB
phục vụ nó.

Hàm phân bố của biểu thức v =  l 1  l ,i  X i có thể được tính xấp xỉ theo:
N 2
T

 i
i

105
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

 l 
NT  2 (10log v 10log l   f )2
NT
 
pdf (v)   e 2 2 f
(3.8)
l 1   l   r  2 fv
N T

r l

trong đó l  E l  ,  2
f   C   X , và  f    (2.2)   X .C  0.5772 là hằng số
2 2 2

Euler và  (2.2)   2 / 6 là hàm Riemann-Zeta.

Xác suất Prob (SIRi  SIR j ) được xác định bởi:

 
NT  2
NT NT
(li ,i ) NT  2
Pr ob  SIRi  SIR j   
lj , j

li 1 l j 1  
NT
ri  li li ,i   ri ,i      
NT
rj l j lj , j rj , j

(3.9)

li ,i 
  10 log     10 log   
 Q  
f ,i lj , j f,j  
   f ,i   f , j
2 2 
   
Do đó, tốc độ bit của người dùng i được xác định bởi: IT
RCQI CQI ,i TBSCQI CQI ,i
Ri  Pr(i)  Pr(i) (3.10)
CQI Ns CQI TTI delay N s

Trong đó RCQI là tốc độ bit tức thời tương ứng với CQI (chỉ thị chất lượng kênh), và CQI,I
là xác suất (rời rạc) xác định bởi công thức 3.37 tương ứng với CQI trong vị trí của người
dùng i, Ns là số HARQ truyền dẫn tương ứng, TBSCQI là kích thước khối truyền tải tương ứng
T
với CQI theo bảng [3] phân loại thiết bị đầu cuối, và TTIdelay là khoảng thời gian truyền dẫn
[bằng 2 ms trong trường hợp HSDPA].
Trong trường hợp pha đinh Rayleigh tương quan, tốc độ bit người sử dụng có thể được
P

ước tính bằng cách sử dụng cùng phương pháp được mô tả trước đó (trường hợp pha đinh
Rayleigh không tương quan). Do đó, xác suất kênh được ấn định cho người dùng i được xác
định bởi:

Pr(i)  Pr ob  SINRi  SINR j for j  1 Nu and j  i

Nu
  Pr ob  SINRi  SINR j 
j i

Nu NT NT
1 1
  (3.11)
 
NT NT
j i 
l 1 l ,i
i

l 1 l , j j
li 1 l j 1
i j

1 1
 1 1   1 1 
   r Tl 
NT N
   
 ri ,i li ,i 
j   
 rj , j l j , j
ri  li j

106
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE


  10 log     10 log   
 Q  
li ,i f ,i lj , j f,j  
   2 f ,i   2 f , j 
   

Trong đó l , l= 1,….,NT là những giá trị riêng của ma trận DC. D và C là NT xNT ma trận
hiệp phương sai và côgn suất đường truyền được xác định bởi:

 1 0 0 
 
 0 2 0 
D . . . .  (3.12)
 
 . . . . 
 0 0  NT 
 
 1 12 1N 
 T

  21 1 2 N 
 T

C  . IT . . .  (3.13)
 
 . . . . 
  N 1 
 NT 1 T 2 

Trong đó l ,l ' là tham số tương quan giữa đường truyền l và l'.

Do đó, tốc độ bit của người dùng i được cho bởi phương trình 3.10 trong đó Pr(i) được
T
xác định bởi phương trình 3.11.
3.5.4 Giao thức lập biểu công bằng phụ thuộc kênh (FCDS)
Giao thức lập biểu công bằng phụ thuộc kênh (FCDS) được giới thiệu trong [8-10] tạo
P

thành một sự cân bằng giữa sử dụng công suất thấp (dung lượng hệ thống) và tính công bằng.
Trong thực tế, các tín hiệu dao động xung quanh một giá trị trung bình có xu hướng chậm là
tốt. Biến động chậm này thể hiện khoảng cách từ trạm gốc.
Mức độ pha đinh của bản thân tín hiệu (do truyền đa đường và/hoặc phađinh che tối) nhỏ
hơn nhiều so với các biến thiên trung bình cục bộ. Lập biểu được thực hiện trên cơ sở công
suất tương đối (công suất tức thời liên quan đến hiện tại của chính thiết bị). Vì vậy, mức phát
của tất cả các thiết bị đầu cuối di động bị chuyển dịch tương ứng với giá trị trung bình cục bộ,
và sau đó chuẩn hóa với độ lệch chuẩn cục bộ. Mức phát được lập biểu cho UE có giá trị thấp
nhất so với công suất tương đối.
Ý tưởng về công suất tương đối, đã được đề cập từ trước, cần phải định nghĩa giá trị
trung bình cục bộ phù hợp với giá trị trước đó. Quan trắc các trọng số làm min hàm mũ có
trọng số giảm theo cấp số nhân để cập nhật giá trị cho giá trị trung bình cục bộ. Nó có nghĩa là
giá trị trung bình cục bộ của giai đoạn trước và được điều chỉnh lên hoặc xuống dựa trên
những gì thực sự xảy ra trong thời gian đó. Bằng cách chọn hệ số trọng số, thủ tục này có thể
được thực hiện với một độ chính xác nhỏ. Phương pháp này đơn giản và do đó yêu cầu lưu trữ

107
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

dữ liệu và xử lý dữ liệu thấp vì chỉ cần giá trị thực tế (tức thời) và giá trị trung bình cục bộ cũ
để cập nhật các giá trị trung bình cục bộ mới. So sánh với, ví dụ, di chuyển trung bình, lưu
trữ thấp và trọng số cao hơn trên các mẫu gần đây là hai đặc tính có lợi của phương pháp
FCDS. HIệu năng của các thuật toán này được xét theo các thông số được trình bày trong
bảng 3.2
Bảng 3. 2 Các biến sử dụng trong FCDS

Pt Công suất phát (tức thời) tại thời điểm t

t Giá trị trung bình cục bộ của Pt trong khoảng thời gian [t0,t]

vt Phương sai cục bộ của Pt trong khoảng thời gian [t0,t]

t Độ lệch chuẩn cục bộ, được xác định bởi  t  vt


2

1 Hệ số làm min w.r.t của giá trị trung bình cục bộ

2 Hệ số làm mịn w.r.t của phương sai cục bộ


IT
Lưu ý rằng t là các đơn vị thời gian vật lý và các chỉ số nguyên tương ứng.
Giá trị trung bình cục bộ, cũng như phương sai, được cập nhật theo từng đơn vị thời gian
theo thuật toán sau [11]:
T
 t  1.Pt  1  1  .t 1

 (3.14)
vt   2 .  Pt  t   1   2  .vt 1
2

Nói cách khác, giá trị trung bình cục bộ mới (hoặc phương sai) là trung bình trọng số của
P

các giá trị tức thời và trung bình cũ (hoặc phương sai). Trong phần sau của chương này, các
tham số  đề cập đến cả hai 1và 2 khi không quy định thêm nữa. Như ta sẽ thấy, các giá trị
cực trị của α (tương ứng 0, 1) dẫn đến các biến cực trị trong khi lập biểu: lập biểu dựa trên C/I,
tương ứng lập biểu "Quay vòng" .
Tiêu chí xác định các nút di động tối ưu cho truyền dẫn đường xuống tiếp theo tại thời
điểm t được xây dựng như sau, trong đó chỉ số i được sử dụng để biểu thị trạng thái tại nút i:


min  Pt i  ti  / vti
i
 (3.15)

Ở đây, các điểm dữ liệu, Pt , được dịch theo các giá trị trung bình cục bộ, t, và sau đó
được chuẩn hóa với độ lệch chuẩn tương ứng,t. Sau đó các giá trị này được dịch và công suất
phát chuẩn hóa được gọi là Ps. Tại mỗi thời điểm t, giá trị của Ps được so sánh với tất cả các
nút i và nút tối ưu nhất được chọn để truyền dẫn đường xuống.

108
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

3.5.5 Lập biểu dựa trên số điểm


Lập biểu dựa trên số điểm (SB), được đề xuất bởi Bonald trong [11], bao gồm việc ấn
định kênh tới người sử dụng đang có tốc độ truyền dẫn tối đa so với tốc độ thống kê trước đó
[6]. Thuật toán này có thể được giải thích như sau: xét một hệ thống HSPA với hai người
dùng tích cực. Cho r1,v và r2,v trong đó v = 1, ...., n là tốc độ truyền dẫn trước đó của mỗi
người dùng (ngay cả khi không ấn định TTI cho người sử dụng này) được quan sát trong một
cửa sổ kích thước n.
Ý tưởng là để phân loại tốc độ trước đó của mỗi người dùng theo thứ tự giảm dần và để
đưa ra bảng xếp hạng cho từng mức tốc độ (ví dụ, xếp hạng 1 với tốc độ cao nhất). Trong TTI
n +1, nếu tốc độ có thể có của người sử dụng 1, r1,n+1 , được xếp vào hạng 1 so với số liệu
thống kê tốc độ riêng của mình và tốc độ người sử dụng 2, r2,n+1 được xếp vào hạng 3 so với
số liệu thống kê tốc độ riêng của mình, trong trường hợp này các kênh được ấn định cho
người sử dụng 1 ngay cả khi r2,n+1 > r1,n+1 Thuật toán này có lợi thế là không phải chịupha
đinh bất đối xứng và hạn chế tốc độ dữ liệu.

3.6 Các kỹ thuật lập biểu tối ưu mới cho trường hợp đa dịch vụ
IT
Bằng cách sử dụng nhiều dịch vụ có đặc điểm khác nhau (một số yêu cầu tốc độ bit đảm
bảo như truyền luồng, trực tuyến, thoại, và như vậy ngược lại với dịch vụ tương tác), các giao
thức lập biểu mới nên được sử dụng. Theo các phương pháp lập biểu thích ứng đối với trường
hợp đa dịch vụ lần đầu tiên được giới thiệu bởi A. Masmoudi et al. [12] và Nasser và Bejaoui
[13], và thực hiện trong mô phỏng NS-2 Eurane và thử nghiệm với nhiều dịch vụ. Đối với
một số phương pháp, việc thiết kế xuyên lớp được áp dụng để tối ưu hóa việc sử dụng băng
T
thông và cải thiện hiệu năngcủa chúng.
3.6.1 Khái niệm về thiết kế xuyên lớp
Trong các mạng vô tuyến thế hệ tiếp theo, các cơ chế và các giao thức tại các lớp khác
P

nhau trong ngăn xếp giao thức sẽ tương tác linh hoạt với nhau để cung cấp dịch vụ đảm bảo.
Đây là trọng tâm để thiết kế xuyên lớp. Khái niệm thiết kế xuyên lớp (Hình 3.5) không đi với
các cấu trúc cố định của kiến trúc giao thức lớp đã phục vụ rất tốt trong việc phát triển và thực
hiện cả hai hệ thống thông tin liên lạc hiện tại và quá khứ. Trong các kiến trúc như vậy, mỗi
lớp có trách nhiệm chỉ phục vụ các lớp cao hơn, có ưu điểm để thể hiện mức độ tùy biến cao,
cho phép một sự thay thế dễ dàng và về mặt lý thuyết đó là một sự kết hợp bất kỳ của các giao
thức.
Trong kiến trúc xuyên lớp, các thông số phải được trao đổi tương tác để vượt qua các
ràng buộc và hạn chế của lưu lượng đa phương tiện và mạng vô tuyến. Do đó, việc khảo sát
hoạt động của sự hợp tác trong trao đổi thông tin giữa các lớp thấp hơn và lớp trên được nhấn
mạnh. Mục đích chính là để cải thiện hiệu năng đầu cuối-đầu cuối cho tài nguyên mạng bằng
cách đáp ứng tốc độ dữ liệu cao, nâng cao hiệu năng, và các yêu cầu QoS khác nhau cho các
ứng dụng theo thời gian thực và phi thời gian thực.
Tuy nhiên, để duy trì tối đa cấu trúc lớp, sự phụ thuộc vào lớp trung gian được đưa ra bởi
thiết kế xuyên lớp nên được giữ ở mức tối thiểu. Như vậy, xuyên lớp nên được xem như là

109
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

một sự tăng cường hoặc bổ sung, chứ không phải là sự thay thế, để thiết kế lớp. Mục tiêu cuối
cùng là duy trì các đặc điểm chính của kiến trúc phân lớp và cho phép cải thiện hiệu năng.

IT
Hình 3. 5 Khái niệm chung về thiết kế xuyên lớp
T
Trong thực tế, mục đích của việc sử dụng các thiết kế xuyên lớp là để tối ưu hóa việc sử
dụng băng thông thông qua các thuật toán RRM trong mạng di động, như trong mạng nội bộ
không dây (WLAN), hoặc để tăng cường quá trình lựa chọn đường truyền và đạt được mức
P

tiêu thụ năng lượng tối thiểu trong các mạng ad-hoc và cảm biến không dây.
Đối với HSPA, thiết kế xuyên lớp được áp dụng để cải thiện hiệu năng của các kỹ thuật
lập biểu và đạt được QoS mức bit, mức gói, và mức cuộc gọi. Để đạt được một hiệu năng cao,
các cơ chế lập biểu và điều khiển có thể khai thác thông tin đến từ các lớp khác nhau như từ
lớp PHY về trạng thái của các kênh vô tuyến.
3.6.2 Mô tả khái quát các giao thức
3.6.2.1 Lập biểu ưu tiên dịch vụ phân biệt
Phương pháp lập biểu này phân biệt giữa các dịch vụ đòi hỏi tốc độ bit đảm bảo (chẳng
hạn như các dịch vụ CBR, video, âm thanh, vv) và tốc độ bit không đảm bảo (chẳng hạn như
trình duyệt web tương tác, FTP, email, .v.v). Nó đưa ra một tham số xác định mức độ ưu tiên
tối đa mà dịch vụ được coi là đảm bảo tốc độ bit và được lập biểu một cách cân bằng thông
lượng, trong khi những người còn lại (các luồng tốc độ bit không đảm bảo) chỉ được lập biểu
theo cân bằng thời gian. Mức độ ưu tiên giữa các dịch vụ được đưa vào tính toán.

110
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

3.6.2.2 Lập biểu ưu tiên giá trị đỉnh pha đinh Rayleigh
Phương pháp này trước tiên chỉ lập biểu cho các dịch vụ tốc độ bit được đảm bảo trong
trường hợp giá trị đỉnh Rayleigh [tức là, nếu chất lượng là đủ tốt, hoặc trong điều kiện thực
hiện, với điều kiện CQI là lớn hơn hoặc bằng một giá trị ngưỡng CQI quy định). Trong trường
hợp này, lập biểu cân bằng thông lượng được áp dụng cho luồng tốc độ bit đảm bảo có giá trị
CQI chấp nhận được. Mặt khác, nếu CQI nhỏ hơn giá trị CQI ngưỡng, các luồng số sẽ được
xử lý theo phương pháp lập biểu công bằng tài nguyên.
Giao thức lập biểu giá trị đỉnh Rayleigh cơ bản được mô phỏng có khái niệm tương tự
như lập biểu công bằng tỷ lệ (thông lượng công bằng tỷ lệ hoặc tài nguyên công bằng tỷ lệ)
[5], ngoại trừ bằng cách áp dụng một phương pháp khác bao gồm một giá trị ngưỡng CQI
tươgn ứng lập biểu và phục vụ thiết bị di động sử dụng dịch vụ tốc độ bit được đảm bảo, như
vậy bất lợi cho các gói tin mà kênh đang bị pha đinh đỉnh Rayleigh sâu. Trong lập biểu ưu
tiên giá trị đỉnh Rayleigh ta áp dụng nguyên tắc tương tự như lập biểu giá trị đỉnh Rayleigh
trong khi tuân thủ các mức độ ưu tiên các dịch vụ phân biệt.
3.6.2.3 Lập biểu trọng số dịch vụ phân biệt
IT
Phương pháp này tương tự như các lập biểu ưu tiên dịch vụ phân biệt ngoại trừ thay vì
dùng một mức độ ưu tiên tuyệt đối cho các dịch vụ tốc độ bit được bảo đảm, và để tăng tài
nguyên dành cho các dịch vụ tốc độ bit không được đảm bảo, phương pháp này ấn định trọng
số cho cả các dịch vụ tốc độ bit bảo đảm và không đảm bảo để cân bằng băng thông dành
riêng cho mỗi người được lập biểu tương ứng trong cách lập biểu công bằng thông lượng và
cách lập biểu công bằng tài nguyên.
T
Do đó, phương pháp này bao gồm việc phân biệt các dịch vụ tốc độ bit đảm bảo với
những người tốc độ bit không đảm bảo thông qua hai hệ số trọng số để giữ một tỷ lệ cố định
về tài nguyên vô tuyến đảm bảo cho các dịch vụ NRT thường chịu thiệt thòi về độ ưu tiên
trong cả hai giao thức trước đó.
P

3.6.2.4 Lập biểu trọng số giá trị đỉnh pha đinh Rayleigh
Phương pháp này có cùng một nguyên tắc như các phương pháp trước đó nhưng có thêm
các điều kiện cho CQI là ngưỡng xác định trước (tại các giá trị đỉnh Rayleigh) đối với các
luồng tốc độ bit đảm bảo trước khi quyết định phục vụ chúng theo lập biểu công bằng thông
lượng. Mục đích của phương pháp này là tránh lãng phí tài nguyên và dành cho chúng một
đường truyền TTI không tốt (đặc biệt ở phương pháp công bằng thông lượng). Nếu CQI thấp
hơn ngưỡng, các luồng tốc độ bit không đảm bảo được lập biểu bằng phương pháp lập biểu
công bằng tài nguyên.
Do đó, phương pháp lai ghép (giữa cân bằng thông lượng và công bằng tài nguyên) phù
hợp loại dịch vụ, trong khi tuân thủ việc phân bổ trọng số tuần hoàn giữa các dịch vụ RT và
NRT. Nó có cơ sở tương tự như lập biểu trọng số dịch vụ phân biệt trong khi áp dụng các quy
định ngưỡng CQI được xác định trong lập biểu giá trị đỉnh Rayleigh.

111
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

3.6.2.5 Thuật toán lập biểu ưu tiên dựa trên ngưỡng (TOP)
Chỉ có một vài giao thức phân bổ tài nguyên xuyên lớp đã được đề xuất cho hệ thống
HSPA. Các giao thức xuyên lớp đầu tiên được phát triển bởi Nasser và Bejaoui [13]. Giao
thức lập biểu này nhằm tăng cường thông lượng trung bình ô được gọi là ưu tiên dựa trên
ngưỡng (TOP) và phục vụ người dùng để truy nhập gói trong đường xuống. Nó được đề xuất
để cung cấp lập biểu ưu tiên giữa các dịch vụ phi thời gian thực của các lớp QoS khác nhau và
sự công bằng giữa người sử dụng trong cùng một lớp. Trong mỗi hàng đợi cho phép lần lượt
lưu lượng tương tác phi thời gian thực (loại 1) và các lớp lưu lượng nền (lớp 2), các đơn vị dữ
liệu gói (PDU) được hỗ trợ chờ để phục vụ theo phương pháp vào trước – ra trước, và các quy
tắc dịch vụ được coi là ưu tiên tiếp theo. Theo phương pháp TOP, dịch vụ được thực hiện
phục vụ theo hai bước. Bước đầu tiên, dành riêng cho việc lựa chọn một lớp để được phục vụ.
Như vậy, sau khi một người dùng cụ thể được phục vụ, người sử dụng tiếp theo sẽ được lựa
chọn cho dịch vụ là một người sử dụng lớp 2 nếu số lượng các PDU của lớp 2 trong bộ đệm C
ký hiệu m2 lớn hơn ngưỡng T2 và m1 của lớp 1, bé hơn so với ngưỡng T1. Mặt khác, dịch vụ
này được ấn định cho một người sử dụng loại 1 nếu có trong hệ thống. Bước thứ hai là lựa
chọn người dùng của lớp được lựa chọn để được phục vụ. Trong lớp được chọn, người sử

thời điểm t được tính như sau:

 CQI
IT
dụng có mức ưu tiên cao nhất được chọn để phát trong đó mức ưu tiên cho người dùng i tại

if Si (t )  R
Pi  t    (3.16)
CQI * W khac

Trong đó CQI là chỉ thị chất lượng kênh cho người sử dụng i, nó thể hiện các điều kiện
T
kênh hiện tại cho người dùng này, Si(t) là thông lượng trung bình cho người sử dụng i đến thời
điểm t, R là dung lượng tối thiểu được xác định trước (ví dụ, 64 kb/s) và W = R/Si(t). TOP ưu
tiên người sử dụng dựa trên chất lượng kênh vô tuyến của họ. Tuy nhiên, nó làm tăng độ ưu
tiên của những người có thông lượng trung bình dưới một ngưỡng nhất định W và do đó làm
P

tăng cơ hội được phục vụ của họ.


Các CQI được sử dụng để xác định tốc độ mà người sử dụng có thể được cung cấp từ
NodeB, được sắp xếp bằng cách sử dụng tỷ số tín hiệu trên nhiễu (SNR)* theo sau phương
trình [3]:

 0 SNR  16

  SNR 
CQI     16, 62   16  SNR  14 (3.17)
  1, 02 

 30 14  SNR

Lựa chọn mô hình kênh được xem là rất quan trọng trong việc đánh giá hiệu quả của các
giao thức. Nó cho biết sự suy giảm tín hiệu trên đường truyền từ NodeB đến người sử dụng
và do đó sự mô tả cách thức điều kiện kênh của người dùng thay đổi theo thời gian tùy thuộc
vào môi trường của người sử dụng và tốc độ của họ. Mô hình truyền sóng được sử dụng trong
việc đánh giá hiệu năng của TOP bao gồm năm thành phần: suy hao đường truyền, che tối,
pha đinh đa đường, nhiễu nội ô, và nhiễu liên ô. Suy hao đường truyền được tính như sau:

112
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

L  d   137, 4  10. log10  d  (3.18)

Trong đó d là khoảng cách từ UE đến NodeB tính bằng km, β là số mũ suy hao đường
truyền và bằng 3,52. Hiện tượng che tối được mô hình hóa bởi phân bố chuẩn log và sự tương
quan khoảng cách có giá trị trung bình 0 dB. Pha đinh đa đường tương ứng với các mô hình
kênh 3GPP cho các môi trường xe cộ A và người đi bộ. Các nhiễu nội ô và liên ô được giả
định là hằng số và được thiết lập tương ứng bằng -30 dBm và -70 dBm. Sau đó ở phía người
dùng, SNR được rút ra từ các tín hiệu nhận được từ NodeB theo công thức sau:

 Iint ra10 LTotal Iint er



SNR  P x  LTotal  10.log10 10  10 10 
 
(3.19)
 Iint ra Iint er  LTatal

 P x  10.log10 10 10
 10 10 

 
Trong đó PTX là công suất mã phát (tính bằng dBm), LTotal là tổng suy hao đường truyền,
che tối, và pha đinh đa đường (tính bằng dB), Iintra và Iinter là nhiễu liên ô và nội ô (tính bằng
dBm). IT
3.6.3 Kỹ thuật lập biểu tối ưu hóa theo cấu hình dịch vụ và yêu cầu
3.6.3.1 Kỹ thuật lập biểu ưu tiên dịch vụ phân biệt
Xét hai dịch vụ 1 và 2 với tốc độ bit danh định đảm bảo tương ứng Rmin1 và Rmin2 và với
số lượng người dùng được phục vụ N1 (tương ứng với kích thước khối truyền tải TBSi và số
mã ni) và N2 (tươgn ứng với kích thước khối truyền tải TBSi’ và số mã ni’) vì kích thước ô đã
T
được cố định. Một số TBSi và TBSi’ có thể bằng nhau nếu lưu lượng không đồng đều. Dịch vụ
1 được giả sử là có ưu tiên hơn dịch vụ 2, và mỗi dịch vụ sử dụng cân bằng thông lượng. Giả
sử rằng cả hai dịch vụ tốc độ bit danh định Rmin1 và Rmin2 là loại CBR, có độ ưu tiên cao nhất
so với các loại dịch vụ khác, bằng cách sử dụng giao thức công bằng thông lượng, và giả sử
P

N1 và N2 là số người sử dụng tương ứng, thì số lượng mã khả dụng n’ còn lại cho các dịch vụ
CBR với mức độ ưu tiên 2 là:



N1 nj  
n  max 0;15  Rmin TTI delay 
'
 (3.20)

 j 1 TBS j 

Trong đó nj là số lượng mã (theo Bảng 2.1 từ tiêu chuẩn 3GPP [3]) với CQI của người
sử dụng j với dịch vụ 1 (trong ô), và kích thước khối truyền tải thích hợp là TBSj. Biểu thức
(3.20) là hợp lệ khi có hoặc không có ghép mã.
Tốc độ bit tối đa được đảm bảo bằng cách ghép tất cả các mã khả dụng HSPA (15 mã với
hệ số trải phổ 16) được đưa ra bởi biểu thức 3.20 bằng cách áp dụng các giao thức công bằng
thông lượng chỉ cho các người sử dụng dịch vụ CBR với mức độ ưu tiên 1. Tốc độ bit Rmin1
không đạt được bởi các người dùng trừ khi nếu nó vượt quá tốc độ bit tối đa. Tuy nhiên, nếu

113
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

15
R min 1  ,
nj
TTI delay  j 1
N1

TBS j

thì số lượng n’ của các mã còn lại cho dịch vụ 2 là không có, và tốc độ bit đảm bảo cho các
dịch vụ CBR với mức độ ưu tiên 1 thấp hơn so với tốc độ bit yêu cầu Rmin1 (trong khi sử dụng
tất cả 15 mã khả dụng). Vì vậy, ta nên giảm kích thước ô cho đến khi có được tốc độ bit tối
thiểu bằng Rmin1.
Đối với dịch vụ có mức độ ưu tiên 2, tốc độ bit tối đa đảm bảo cho mỗi người dùng (bằng
cách sử dụng n’ các mã còn lại của tài nguyên vô tuyến) có thể được xác định như trong biểu
thức 2.20 như sau:

n'
'
Rens 
n 'j (3.21)
TTI delay  j 1
N2
'
TBS j

Trong đó nj’ và TBSj’ tương ứng là số lượng mã và kích thước khối truyền tải, theo các

CQI của người sử dụng j với dịch vụ 2.


IT
loại thiết bị đầu cuối (từ tiêu chuẩn 3GPP [3], xem Bảng 3.1 cho thiết bị đầu cuối loại 10) các

Số lượng các mã khả dụng còn lại cho các dịch vụ NRT được xác định bằng cách tương
tự như trong biểu thức 3.20 như sau:



N 21 n 'j 
n ''  max 0; n '  Rmin 2 TTI delay  '  (3.22)
T

 j 1 TBS j 
với các ký hiệu tương tự cho nj’ và TBSj’ như trong biểu thức 3.20 trong khi xem xét
những người sử dụng dịch vụ với mức độ ưu tiên 2.
P

Bằng cách khái quát, tốc độ bit cho mỗi người dùng i của các dịch vụ NRT (các tài
nguyên còn lại và băng thông được chia đều cho các người sử dụng) được cung cấp, bằng
cách áp dụng các giao thức lập biểu công bằng tài nguyên, như trong biểu thức 3.1:

  TBSi'' TBSi'' ncap 


''

min  , ''  
, không ghép mã
  TTI delay TTI delay nTot 
Ri''   (3.23)
  TBSi'' TBSi'' ncap 
''
 n'' 
 min  , '' 
.max  ,1 , có ghép mã
   ni 
''
  TTI delay TTI delay nTot   i 

Trong đó nj’’ và TBSj’’ lần lượt là số lượng mã và kích thước khối truyền tải liên quan
đến CQI của người sử dụng NRT i theo các loại thiết bị đầu cuối phù hợp với tiêu chuẩn [3]
(Bảng 3.1 cho loại 10), nTot’’ là tổng số người dùng NRT trong các ô phục vụ, và ncap’’ là số
lượng người dùng chứa trong các ô có dung lượng hạn chế (số lượng mã n'' phân bổ cho nó là
chính xác bằng với số còn lại cho dịch vụ NRT).
Vì vậy, đảm bảo tốc độ bit R’’ens cho người sử dụng các dịch vụ tương tác có mặt tại biên
ô (kích thước TBSi nhỏ nhất). Nó được xác định tương tự công thức 3.2 như sau:

114
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

  TBSi''   ncap
''

 min   .min  '' ,1 ,
n 
không ghép mã
 i  TTI delay   Tot 

''
Rens   ''  (3.24)
  TBSi''   ncap
''
  n
min   .min  '' ,1 .max  ,1 , có ghép mã
  ni 
i  TTI ''
  delay   nTot 
 i 


R’’ens : tốc độ bit đảm bảo được ở biên ô. Phép tính tổng trong mỗi biểu thức (3.23 và
3.24) áp dụng đối với người sử dụng tất cả các dịch vụ NRT trong ô.
Vì vậy, thực tế việc chỉ định một tốc độ bit tối thiểu cho tất cả người dùng giới hạn kích
thước tối đa ô (hoặc cho phép tối đa suy hao đường truyền), do đó vùng phủ sóng của dịch vụ
NRT trong HSPA thực tế là tốc độ bit trong mỗi điểm của ô cao hơn một giá trị ngưỡng, trong
khi dung lượng của chúng có được theo nguyên tắc "nỗ lực tối đa" (với một sự bình đẳng giữa
các người dùng theo chất lượng đường truyền của họ và số lượng mã HSPA cho dịch vụ
NRT).

yêu cầu
IT
3.6.3.2 Kĩ thuật lập biểu trọng số dịch vụ phân biệt: Tối ưu hóa theo cấu hình dịch vụ và

Mục tiêu của phần này là tối ưu hóa các hệ số trọng số của giao thức Lập biểu trọng số
dịch vụ phân biệt " (còn được gọi là "quay vòng trọng số" hoặc WRR) để thích ứng nó theo
các cấu hình khác nhau của nhiều dịch vụ (NRT hoặc CBR, vv .).
T
Một số dịch vụ NRT dùng nhiều tài nguyên vô tuyến hơn của các dịch vụ khác trong
trường hợp đa dịch vụ. Điều này chủ yếu là do tốc độ bit giới hạn cao của chúng chiếm kênh
nếu chỉ một thời gian ngắn (chẳng hạn như dịch vụ FTP hầu như không để lại đủ băng thông
cho các dịch vụ khác với tốc độ bit giới hạn thấp như dịch vụ "duyệt web"). Giải pháp là để
P

cân bằng việc lập biểu các gói dữ liệu so với tốc độ bit giới hạn và tải trọng của mỗi dịch vụ
như vậy sao cho người sử dụng có một xác suất bằng nhau để phục vụ cho tốc độ bit tối thiểu
của mỗi dịch vụ. Giải pháp này bao gồm việc ấn định cho người sử dụng một dịch vụ i hệ số
trọng số w1(t) có tính đến hiệu quả tải trọng đích (mức tối thiểu) so với tốc độ bit giới hạn [14].
Sự biểu hiện của hệ số trọng số này này được cho bởi phương trình sau:

(i )
Rmin
 (i )(i )
1 Rmax
w1  (k ) (3.25)
( k ) Rmin
 k 1 R( k )
s

max

( 2,1) ( 2, 2 ) (s)
Trong đó s là số dịch vụ NRT với tốc độ bit giới hạn tương ứng Rmax , Rmax ,...., Rmax (tốc
( 2,1)
độ bit nguồn tối đa), Rmin ( 2, 2 )
, Rinx (s)
,...., Rinx là tốc độ bit tối thiểu cần thiết tương ứng, và (i) là
số người hiệu dụng sử dụng dịch vụ i (trên mỗi đơn vị diện tích). Do đó, trọng số dịch vụ sẽ
đưa vào tính toán theo nhu cầu thực tế của dịch vụ này trong khi tránh các tác động xấu của
các dịch vụ tốc độ bit giới hạn cao tiêu thụ lượng lớn tài nguyên vô tuyến. Hệ số hiệu trọng số

115
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

này được lựa chọn theo nguyên tắc "nỗ lực tối đa" để cân bằng tải trọng của các dịch vụ khác,
là phù hợp nếu tất cả các dịch vụ này là NRT hoặc tương tác. Việc trọng số hóa các dịch vụ
khác nhau là cơ sở của giao thức lập biểu này.
Mặt khác, nếu tất cả các dịch vụ là RT (hoặc có tốc độ bit đảm bảo cho QoS), thì ta
thấy rằng các giao thức công bằng thông lượng là phù hợp nhất trong trường hợp này vì nó sẽ
cố gắng để đảm bảo một tốc độ không đổi cho tất cả các người sử dụng. Giao thức này tương
đương với gán trọng số cao cho người sử dụng xa NodeB hoặc có giá trị CQI thấp nhất và các
trọng số thấp hơn so với những lợi thế về chất lượng và vị trí. Trong mục 3.5.2 xét về giao
thức công bằng thông lượng, nếu ta sử dụng giao thức lập biểu trọng số dịch vụ phân biệt với
trọng số kết hợp cho mỗi người sử dụng tỉ lệ nghịch với kích thước khối truyền tải TBSi (tức
là trọng số w21(t) liên quan đến người sử dụng với kích thước khối TBSi là:

1
TBSi
(i )
w21  (3.26)
1
 k 1 TBS
N

k
IT
Trong đó N là số người dùng sử dụng HSPA bên trong ô, và TBSk là kích thước khối ứng
với người sử dụng k. Biểu thức (3.26) là hợp lệ nếu tốc độ bit yêu cầu của dịch vụ RT lớn hơn
tốc độ bit tối thiểu đảm bảo bởi công bằng thông lượng cho mỗi người dùng độc lập với số
mã khả dụng (theo biểu thức 3.19). Ngược lại, nếu tốc độ bit yêu cầu lớn hơn nó, thì mọi
người dùng sẽ được thỏa mãn mà không cần ghép kênh theo thời gian theo giao thức công
bằng thông lượng hoặc kỹ thuật khác.
T
Tuy nhiên, các loại hình dịch vụ RT không nên có độ ưu tiên giống nhau. Trong thực tế,
ví dụ các dịch vụ thoại, nên có ưu tiên hơn các dịch vụ streaming do tầm quan trọng của dịch
vụ này và để tối đa hóa số lượng người dung được phục vụ. Hơn nữa, nếu ta lựa chọn để tối
P

ưu hóa trọng số được gán với dịch vụ RT nhằm tối đa hóa số lượng người dùng được phục vụ,
thì ta giảm độ ưu tiên toàn bộ (cứng) tránh các dịch vụ đòi hỏi tốc độ bit được đảm bảo nhiều
hơn. Nếu không,các nguồn tài nguyên sẽ không được gán cho các dịch vụ mới (như
streaming) trừ khi tất cả các dịch vụ ưu tiên hơn (chẳng hạn như tiếng nói) được thỏa mãn và
nếu các nguồn tài nguyên HSPA là khả dụng. Ưu tiên toàn bộ này có thể không đáp ứng các
dịch vụ ưu tiên thấp hoặc không cung cấp cho họ các tốc độ bit yêu cầu. Giả sử rằng, ta cung
cấp trọng số không đầy đủ cho độ ưu tiên để có được một sự thỏa hiệp giữa các ưu tiên theo
yêu cầu của các dịch vụ khác nhau và sự hài lòng của người sử dụng từ các cấu hình dịch vụ
khác nhau. Ví dụ, ta lựa chọn trọng số thống nhất như sau: Cho s dịch vụ RT với độ ưu tiên
giảm dần 1, 2, ..., s, thì trọng số w22(t) liên quan đến dịch vụ với mức độ ưu tiên i là:

s 1 i 2 s 1 i
(i )
w22  
 s  s  1  s  s  1 (3.27)
 
 2 

Vì vậy, trọng số tổng w2(t) (dịch vụ RT) sẽ là:

116
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

(i ) (i )
w21 w22
w2(i )  (3.28)

s
w(i ) w( i )
k 1 21 22

Hơn nữa, xét trường hợp của dịch vụ tổng hợp với bản chất khác nhau (tốc độ bit được
bảo đảm và không được đảm bảo: NRT, CBR, v.v.). Trong thực tế, nếu cùng có s1 dịch vụ RT
và s2 dịch vụ NRT, thì dĩ nhiên là gán mức độ ưu tiên cho các dịch vụ RT (tốc độ bit yêu cầu
được đảm bảo) cao hơn so với những người dung dịch vụ NRT bằng cách đưa ra những ưu
tiên đáp ứng cho những người có yêu cầu tốc độ bit thấp nhất (như thoại). Đối với dịch vụ
NRT, dịch vụ tương tác được gán mức ưu tiên cao hơn, sau đó các mức độ ưu tiên được
chuyển đổi thành trọng số w22(t) theo một hàm số (không đổi như trong phương trình 3.27
hoặc quy luật khác). Đối với hệ số trọng số w1(i), được tính như đối với dịch vụ RT trong
phương trình 3.25 ngoại trừ bao gồm cả trong tổng của các thành phần mẫu số của dịch vụ RT.
Đối với những thành phần còn lại (ví dụ, dịch vụ CBR), nguồn lưu lượng phát các gói tại
cùng nhịp, và tốc độ bit yêu cầu chuẩn hóa là bằng với tốc độ bit biên o tối đa từ nguồn. Do
đó các hệ số w1(i) thu được từ phương trình 3.25 được giả định bằng tốc độ bit Rmin(i) và Rmax(i)
của các dịch vụ RT. Do đó, trong trường hợp đa dịch vụ (RT và NRT), hệ số trọng số tổng w(i)
IT
tương ứng với dịch vụ i NRT sẽ là:

w1(i ) w21
(i ) (i )
w22
w 
(i )
(3.29)

s1  s2
k 1
w1( k ) w21
(k ) (k )
w22

(i )
Trong đó w22  1 / s 2 cho tất cả các dịch vụ NRT vì ta quyết định áp dụng các giao thức
T
công bằng tài nguyên cho loại dịch vụ này. Ngược lại, đối với các dịch vụ RT, ta cũng sẽ tính
đến hệ số w21(i) từ phương trình 3.26 chỉ áp dụng cho người sử dụng RT để có được tốc độ bit
bình đẳng cho tất cả những người sử dụng không vượt quá tốc độ bit nguồn (công bằng thông
lượng), vì vậy hệ số tổng cho dịch vụ RT i sẽ được tính bởi phương trình 3.29, bằng cách giả
P

sử hệ số w21(i) theo phương trình 3.26.


Đối với hệ số trọng số tổng của người sử dụng dịch vụ RT (CBR tại tốc độ bit đảm bảo),
ta có thể thay thế các hệ số w22(i) theo mức độ ưu tiên (cho bởi phương trình 3.27) bởi một hệ
số tỷ lệ thuận với tốc độ bit yêu cầu của dịch vụ CBR, như sau:

(i )
Rmin
(i )
w22  (3.30)

s1 (k )
k 1
Rmin

Trong đó Rmin(i) là tốc độ bit cần của dịch vụ i, và s1 là số dịch vụ CBR tại tốc độ bit được
đảm bảo. Ta cũng có thể xác định w22(i) tỉ lệ nghịch với tốc độ bit yêu cầu của các dịch vụ
CBR i.
Hệ số w1 (i) có thể được bỏ qua (lấy bằng 1) trong trường hợp các dịch vụ tốc độ bit đảm
bảo kể vì tải trọng hoặc mật độ người sử dụng đã được chứa trong biểu thức hệ số w21(i)
(theo phương trình 3.26) ứng với việc cân bằng tốc độ bit theo giao thức công bằng tài nguyên.
Đối với người sử dụng các dịch vụ NRT, ta có thể xem xét các mức độ ưu tiên của các dịch vụ

117
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

khác nhau về hệ số w22(i) hoặc đưa vào sự bình đẳng giữa các người dùng (loại bỏ các mức độ
ưu tiên): hệ số tổng w(i), trong trường hợp này, bằng w1(i). Biểu thức của hệ số tổng w(i) được
viết theo phương trình 3.29, ngoại trừ với các hệ số phụ trong bảng 3.3. Phần chú giải của
Bảng 3.3, hai người dùng khác nhau của cùng một dịch vụ i có các hệ số trọng số như nhau.
Bảng 3. 3 Giá trị của hệ số trọng sốhóa đối với đa dịch vụ (cấu hình khác nhau)

Dịch vụ của người dùng i


đảm bảo tốc độ bit Dịch vụ của người dùng i không đảm bảo tốc độ bit

w1(i ) Liên tục bằng 1 Phương trình 3.25

(i )
w21 Phương trình 3.26 Hằng số bằng 1/s2

(i )
w22 Phương trình 3.30  1
b»ng s2 , nªu c«ng b»ng gi÷a c¸ c ng­ êi dï ng


ph­ ¬ng tr×nh 7.27, nªu kh¸ c (nhËn c¸ c møc ®é ­ u tiªn)

IT
Sự kết hợp của các hệ số phụ theo phương trình 3.29 có bất lợi cho tầm quan trọng của
các yếu tố khác nhau (được cụ thể hóa bằng hệ số phụ) dẫn đến hệ số trọng số tổng. Để đưa
vào phép tính trọng số riêng cho mỗi yếu tố (tải, ưu tiên, v.v..), ta có thể viết lại các hệ số
trọng số tổng như sau (thay vì phương trình 3.29):

w(i )  1w1(i )   21w21


(i )
  22 w22(i ) (3.31)
T
trong đó 1, 21, và 22 là các trọng số tương ứng với các hệ số phụ w1(I ), w21(i) và w22(i) .
Do đó, có thể tạo ra tầm quan trọng với bất kỳ yếu tố ảnh hưởng lên sự phân biệt dịch vụ bằng
cách giảm trọng số theo tiêu chuẩn rút gọn, ví dụ, để không đưa vào phép tính các ưu tiên của
hệ số w22(i) theo những người sử dụng dịch vụ tốc độ bit không đảm bảo, ta có thể triệt tiêu
P

một hệ số 22, v.v..


Trong trường hợp của giao thức WRR, để xác định tốc độ bit tối đa Rass đảm bảo cho mỗi
người sử dụng WRR độc lập với số kênh vật lý HSPA khả dụng, ta xử lý tương tự như giao
thức công bằng thông lượng. Nhằm xác định tốc độ bit tối đa đảm bảo cho mỗi người dùng
trong WRR (bằng cách sử dụng toàn bộ mã HSPA khả dụng cho giao thức lập biểu này, WRR
được xét tại mục này), ta thấy tương tự như trong giao thức công bằng thông lượng:

15.TBSi .w(i )
 Rens WRR 
TTI delay . n j w( j ) (3.32)
j

Lưu ý rằng chỉ số j trong phương trình 3.32 thể hiện cho người sử dụng và không biểu thị
cho các dịch vụ. Như vậy, hai người dùng khác nhau i và j của cùng một dịch vụ cần phải có
cùng trọng số (w(I )= w(j)).

118
Chương 3: Các kỹ thuật lập biểu và tối ưu hóa tài nguyên vô tuyến cho HSDPA và LTE

3.7. Tổng kết


HSPA và LTE đã được giới thiệu trong các tiêu chuẩn UMTS mới để cung cấp các dịch
vụ dữ liệu tốc độ cao trong các mạng di động. Trong chương này, một số giao thức lập biểu
được sử dụng trong các mạng HSPA và LTE được trình bày. Vì đa dịch vụ là rất quan trọng,
chương này cũng cung cấp một số kỹ thuật lập biểu tối ưu hóa thích nghi đối với trường hợp
đa dịch vụ cũng như tổng quan về tối ưu hóa các thiết kế kiến trúc xuyên lớp.

Tài liệu tham khảo


[1] A. Masmoudi, “Outil de Planification d’unR´eseau Cellulaire de Type CDMA,” Engineering
end studies project report, Sup’Com, Tunis, July 1999.
[2] A. Masmoudi, “Affectation de Fr´equences dans les R´eseaux Cellulaires de Troisi`eme
G´en´eration,” Master Report, ENIT, Tunis, July 2001.
[3] 3GPP TS 25.321 V6.0.0, “Technical Specification Group Radio Access Network; “MAC
Protocol Specification,” 3GPP Release 6, January 2004.
[4] R. Caldwell and A. Anpalagan, “HSDPA: An Overview,” IEEE Canadian Review, Spring 2004.
[5] T. E. Kolding, K. I. Pederson, J. Wigard, F. Frederiksen, and P. E. Mogensen, “High Speed
Downlink Packet Access: WCDMA Evolution,” IEEE Vehicular Technology Society News,

[6]

[7]
IEEE, February 2003.
IT
Holma Harri and Antti Toskala, WCDMA for UMTS, Third Edition John Wiley & Sons, Ltd,
2004.
T. E. Kolding, F. Frederiksen, and P. E. Mogensen, “Performance Aspects of WCDMA Systems
with High Speed Downlink Packet Access (HSDPA),” Proceedings, VTC, vol. 1, pp. 477–481,
September 2002.
[8] 3GPP TS 25.308, “UTRA High-Speed Downlink Packet Access (HSDPA); Overall
Description,” 3GPP Release 5, March 2002.
T
[9] A. Masmoudi, D. Zeghlache, and S. Tabbane, “Dimensionnement des r´eseaux UMTS bas´es
sur la technique HSDPA,” Sciences of Electronic, Technologies of Information and
Telecommunications (SETIT 2007), Hammamet, Tunisia, pp. 25–29 March 2007.
[10] F. Brouwer, et al. “Usage of Link-Level Performance Indicators for HSDPA Network-Level
Simulations in E–UMTS,” ISSSTA 2004, Sydney, 2004.
P

[11] 3GPP TS 25.214, “Physical Layer Procedures (FDD),” 3GPP Release 6, December 2003.
[12] EURANE(EnhancedUMTSRadio Access NEtwork) User Guide, “User Manual for Eurane v
1.6.”
[13] Thomas Bonald, Philippe Olivier, and James Roberts, “Dimensionnement de Liaisons d’acc`es
IP Transportant du Trafic de Donn´ees,” Annales des T´el´ecommunications, vol. 59, no. 11–12,
November–December, 2004.

119
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

CHƯƠNG 4

CÔNG NGHỆ LƯU LƯỢNG CHO HSDPA

4.1 Mở đầu
Sự phổ biến ngày càng tăng của các dịch vụ truyền dữ liệu trong mạng di động của các
thế hệ thứ hai và ba đã đi kèm với một sự quan tâm ngày càng tăng trong các phương pháp để
định cỡ và tối ưu hóa mạng lưới phục vụ các dịch vụ mạng đa tốc độ. Trong lý thuyết lưu
lượng, những vấn đề này luôn được đề cập đến. Những vấn đề quan tâm chủ yếu là các điều
kiện đặc biệt của việc xây dựng các mạng di động và các kết cấu hạ tầng của mạng truy cập
vô tuyến như sựu phát triển hoặc mở rộng mạng và đánh giá nhu cầu của khách hàng có mối
liên quan liên tục về thời gian. Các nhà khai thác mạng di động xác định trên cơ sở một thỏa
thuận cấp độ dịch vụ (SLA- service level agreement), một tập các chỉ số hiệu suất hoạt động
(KPI) - thông số quan trọng đóng vai trò như là yếu tố quyết định trong quá trình định cỡ
IT
mạng và tối ưu hóa. Định cỡ có thể được xem như là một quá trình chưa kết thúc, liên tục
phân tích và thiết kế mạng. Để làm việc này một cách hiệu quả, cần các thuật toán có độ tin
cậy và mô hình các thông số của mạng lưới thiết kế.
Quá trình định cỡ cho hệ thống thông tin di động thế hệ thứ ba UMTS là xác định số
lượng của các phần tử của hệ thống để đảm bảo tải trọng giả định của hệ thống, với một cấp
độ phục vụ (GoS) xác định trước. Định cỡ hệ thống UMTS cung cấp dịch vụ lưu lượng R99
T
và HSPA có khó khăn đặc trưng ở giao diện vô tuyến và giao diện Iub.
Mô hình phân tích các giao diện vô tuyến và Iub được dựa trên giả định rằng một nhóm
khả dụng đầy đủ (full-availability) truyển tải lưu lượng đa tốc độ có thể được dùng như mô
hình thiết kế lưu lượng cơ bản cho các giao diện này. Các mô hình của nhóm khả dụng đầy đủ
P

(FAG) là một mô hình đa tốc độ nổi tiếng, được đặc trưng bởi sự phân bố dung lượng [8]. Các
hình thức phân phối dung lượng trong FAG phụ thuộc chủ yếu vào kiểu lưu lượng dịch vụ đa
tốc độ theo nhóm loại * (x [9, 10] hoặc [11]).
Hai thuộc tính quan trọng của giao diện có thể được phân biệt trong mô hình của giao
diện vô tuyến: mức độ nhiễu và số lượng hạn chế của người sử dụng dịch vụ trên giao diện vô
tuyến. Mô hình phân tích tổng quát giao diện WCDMA vô tuyến được đề xuất trong tài liệu
[7] trong đó mô hình giao diện vô tuyến WCDMA bởi nhóm dịch vụ khả dụng đầy đủ trộn
với các luồng lưu lượng Erlang đa tốc độ và Engset. Trong mô hình, sự phụ thuộc của nhiễu
lẫn nhau giữa các ô trên làm giảm dung lượng lưu lượng lý thuyết của giao diện vô tuyến
được đưa vào tính toán dựa trên cơ sở của phương pháp luận điểm cố định [13].Các tính năng
đặc trưng của phương pháp phát triển là khả năng mô hình hóa, không giống như trong các
mô hình trước đó, nhóm các ô phục vụ các lớp dịch vụ khác nhau của người sử dụng [7] như
để xem xét sự phụ thuộc lẫn nhau các quy trình dịch vụ theo các hướng đường lên và đường
xuống trong trường hợp dịch vụ hai hướng, cả đối xứng và bất đối xứng. Trong các mô hình
cho đến nay vẫn được thảo luận trong tài liệu, giả sử rằng giao diện WCDMA chỉ mang các

120
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

lớp lưu lượng R99. Trong chương này, chúng tôi đưa ra việc áp dụng phương pháp này để mô
hình hóa giao diện vô tuyến mang cả các luồng lưu lượng R99 và HSPA.
Các tài liệu có liên quan chỉ đưa ra một mô hình phân tích của giao diện Iub. Trong tài
liệu [6], phân tích ảnh hưởng của các phương thức tổ chức Iub về hiệu quả sử dụng của giao
diện. Tài liệu [6] mô tả hai mô hình phân tích tương ứng với phương thức tổ chức tĩnh và
động của giao diện Iub. Trong phương thức tĩnh người ta cho rằng Iub được chia thành hai
liên kết riêng biệt: một mang luồng lưu lượng R99, một mang luồng lưu lượng HSDPA.
Trong phương thức này, mỗi liên kết được mô hình hóa bởi các nhóm FGA với lưu lượng đa
tốc độ. Phương thức tổ chức thứ hai của Iub được phân tích trong mô hình mới của nhóm
FAG với những khó khăn được đưa ra bởi nhà cung cấp. Trong tất cả các mô hình, thông
lượng trung bình mỗi một người sử dụng HSPA đã không được đề cập. Các tài liệu có liên
quan thảo luận về một số mô hình phân tích cho lưu lượng đa tốc độ có nén (ví dụ, [14-16]),
có thể được áp dụng cho mô hình HSDPA . Mô hình trình bày trong tài liệu [14, 15] khá đơn
giản với giả định rằng tất cả các lớp của lưu lượng truy cập thực hiện được đặc trưng bởi
thuộc tính nén. Trong các trường hợp khác, khi cùng có các lớp dịch vụ hệ thống bị nén hoặc
không nén, các phương pháp được đặc trưng bởi độ phức tạp cao, làm hạn chế ứng dụng
IT
chúng vào thực tế. Trong tài liệu [16], một mô hình phân tích hiệu quả của giao diện Iub
mang theo lớp lưu lượng Release 99 và HSPA thông qua chức năng nén. Trong chương này,
chúng ta sẽ sử dụng mô hình này như cơ sở cho mô hình hóa lưu lượng HSPA đặc trưng bởi
WCDMA và giao diện Iub.
Chương này được chia thành bảy phần. Phần 4.2 trình bày các kiến trúc cơ bản của hệ
thống. Trong phần 4.3, chúng ta thảo luận về các mô hình cơ bản (ví dụ, nhóm FGA phục vụ
T
một hỗn hợp của các luồng lưu lượng đa tốc độ khác nhau), được sử dụng thêm vào như là
một mô hình của WCDMA và các giao diện Iub. Phần 4.4 trình bày một mô hình của FAG
phục vụ lưu lượng đa tốc độ với thuộc tính nén, được sử dụng trong các phần sau cho mô hình
lưu lượng HSPA. Việc áp dụng các phương pháp phân tích mô tả cho mô hình hóa các giao
P

diện WCDMA và Iub, mang lưu lượng R99 và HSPA, được trình bày tại mục 4.5 và 4.6. Mục
4.7 tóm tắt chương.

4.2 Kiến trúc hệ thống


Cấu trúc của mạng UMTS được thể hiện trong hình 4.1. Mạng bao gồm ba khối chức
năng: thiết bị người sử dụng (UE), mạng truy cập vô tuyến mặt đất UMTS (UTRAN), và
mạng lõi (CN).
Truy nhập gói đường xuống tốc độ cao (HSDPA) đã được đưa ra bởi 3GPP trong phát
hành R5 với mục đích tăng tốc độ truyền dẫn đường xuống và giảm trễ trong mạng. Tương
đương với HSDPA cho đường lên là truy nhập gói đường lên tốc độ cao (HSUPA), đã trở
thành một phần của hệ thống UMTS, với phát hành R6 [17].
Trong các phiên bản tiếp theo của HSDPA, giả sử rằng các người dùng sẽ có thể truyền
dữ liệu với tốc độ 1,8 Mbps; 3,6 Mbps; 7,2 Mbps và 14,4 Mbps. Vì vậy, giải pháp mới đã
được đưa ra liên quan đến tổ chức và quản lý các kênh truyền tải và kênh vật lý. Các kênh sau
đây được định nghĩa trong hệ thống [17]:

121
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Hình 4.1 Các thành phần cấu trúc mạng UMTS.

 IT
Kênh chia sẻ đường xuống tốc độ cao (HS-DSCH): Một kênh được chia sẻ bởi
nhiều trạm di động, được sử dụng để truyền dữ liệu của các người dùng từ các lớp cao
của mạng và kiểm soát thông tin. Đây là kênh tăng cường của kênh DCH để truyền dữ
liệu tốc độ cao.
 Các kênh vật lý:
- Kênh vật lý chia sẻ đường xuống tốc độ cao (HS-PDSCH): Được sử dụng cho việc
T
truyền dữ liệu với hệ số trải phổ bằng 16.
- Kênh điều khiển chia sẻ (HS-SCCH): Được sử dụng để thông báo cho các trạm di
động về một kế hoạch truyền tải trong kênh HS-DSCH.
P

- Kênh vật lý dành riêng điều khiển tốc độ cao (HS-DPCCH): Được sử dụng ở
đường lên để xác nhận dữ liệu đã truyền và gửi chỉ số về chất lượng kênh.
Bên cạnh các định nghĩa của các kênh mới, công nghệ HSDPA giới thiệu các cơ chế mới:
 Điều chế thích ứng và mã hoá AMC: Ngoài điều chế QPSK, HSDPA cho phép các
ứng dụng với mức nhiễu thấp và điều chế biên độ cầu phương (16 QAM). Phương
thức điều chế và mã hóa có thể thay đổi tùy thuộc vào chất lượng của tín hiệu và các
tải trọng của kết nối vô tuyến
 Truyền gói tốc độ cao từ cấp độ NodeB: Kênh HS-DSCH được chia sẻ bởi các
người dùng khác nhau trong hệ thống để sử dụng hết các tài nguyên sẵn có của kết nối
vô tuyến, tùy thuộc vào điều kiện truyền lan và mức độ nhiễu. Trên cơ sở của chỉ số
mức tín hiệu CQI trong đường xuống được gửi bởi các trạm di động, trạm gốc quyết
định người dùng sẽ được gửi dữ liệu thích hợp.
 Phát lại tốc độ cao tại NodeB HARQ: Công nghệ HSDPA bao gồm các chức năng
phát lại trong lớp vật lý. Chức năng này nằm ở trạm gốc NodeB, do đó quá trình phát
lại không có sự tham gia của RNC được thực hiện nhanh hơn nhiều. Ngoài ra, HARQ

122
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

còn đưa ra khái niệm về sự tăng phần dư. Khi trạm di động nhận dữ liệu sai, các dữ
liệu được lưu trữ và tái sử dụng bởi các bộ giải mã để tái cơ cấu tín hiệu nhận được
sau khi phát lại dữ liệu dự phòng đến trạm di động. Các trạm gốc gửi dữ liệu gia tăng
dự phòng nếu trong phiên truyền tải trước nó không thể giải mã các thông tin nhận
được.
 Truyền dẫn đa mã: HSDPA cho phép truyền dẫn đa mã. Các trạm gốc có thể truyền
tín hiệu đến một trạm di động sử dụng đồng thời lên 15 mã kênh với hệ số trải phổ là
16.
Truy nhập gói đường lên tốc độ cao (HSUPA) là bản sao của HSDPA cho đường lên.
HSUPA cho phép truyền tải dữ liệu từ thuê bao đến trạm gốc với tốc độ 5,76 Mbps. Công
nghệ HSUPA sử dụng kỹ thuật phát lại tốc độ cao HARQ kết hợp tăng phần dư tại trạm di
động, cho phép TTI (khoảng thời gian truyền tải) giữa các phiên truyền liên tiêp và định nghĩa
một dạng kênh mới E-DCH (kênh riêng tăng cường). Ngoài ra, HSUPA không sử dụng điều
chế thích nghi (Bảng 8.1). Giống như trong phiên bản R99 của hệ thống UMTS, điều chế
BPSK được sử dụng. Phát lại HARQ tốc độ cao cho HSUPA hoạt động tương tự như đối với
HSDPA. Trạm gốc thông báo cho trạm di động nếu nó nhận được gói dữ liệu hay không. Khi
IT
trạm gốc nhận được các gói sai, chúng ngay lập tức được phát lại bởi trạm di động. Sau khi
nhận được chúng, NodeB, cũng bằng cách sử dụng tín hiệu nhận được trước đó, cố gắng để
tái tạo dữ liệu được gửi bởi trạm di động. Quá trình phát lại sau đó được lặp đi lặp lại cho đến
khi các gói dữ liệu được gửi bởi trạm di động đã nhận được đúng cách, hoặc số lần phát lại
vượt quá số lần cho phép. Các thủ tục cho truy nhập gói tốc độ cao trong HSUPA khác so
với HSDPA. Trong HSDPA, kênh HS-DSCH được chia sẻ bởi tất cả các thành viên tham gia
T
dịch vụ bởi một ô nhất định. Do đó, các trạm gốc có thể phân bổ (mặc dù trong một thời gian
ngắn) tất cả các tài nguyên đến chính xác một trạm di động khi trạm di động khác không nhận
được yêu cầu dữ liệu. Trong HSUPA, kênh E-DCH là một kênh riêng không thể chia sẻ Vì
vậy, tục truyền dẫn tốc độ cao trong HSUPA hoạt động một cách tương tự như lập trình biểu
P

gói cho lưu lượng R99. RNC thông báo cho tất cả các trạm di động về công suất tối đa mà
chúng có thể sử dụng để phát. Nếu mức độ nhiễu tiến gần đến giá trị có thể gây ra sự bất ổn
trong hệ thống, mức công suất phát cho phép được phân bổ cho tất cả các trạm di động sẽ
được giảm.
Bảng 4.1 So sánh các thuộc tính của các kênh DCH (R99), HS-DSCH (HSDPA), và E-DSH
(HSUPA)

Đặc trưng DCH HSDPA (HS-DSCH) HSUPA (E-DCH)

Hệ số trải phổ khả biến Có Không Có

Điêu khiển công suất nhanh Có Không Có

Điều chế thích ứng Không Có Không

Lập biểu tại BTS Không Có Có

123
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

HARQ L1 nhanh Không Có Có

Chuyển giao mềm Có Không Có


Độ dài TTI (ms) 80,40,20,10 2 10,2

Trong quá trình định cỡ cho mạng UMTS, một định cỡ phù hợp của các kết nối ở phần
truy nhập UTRAN (giao diện vô tuyến giữa người sử dụng và NodeB, và các kết nối Iub giữa
NodeB và điều khiển mạng radio (RNC) có một ý nghĩa đặc biệt. Phần kế tiếp của chương đề
cập các mô hình phân tích cho các giao diện WCDMA và Iub trên đường lên và đường xuống,
mang các luồng lưu lượng hỗn hợp R99 và HSPA.

4.3. Mô hình nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng BPP đa tốc độ
Nhóm khả dụng đầy đủ mang các luồng lưu lượng đa tốc độ khác nhau là mô hình phân
tích của giao diện vô tuyến và Iub. Trong phần này, đề cập đến một mô hình phân tích cơ bản
cho những trình bày tiếp theo phần của chương.
4.3.1 Giả thiết cơ bản
IT
Xem xét mô hình của một nhóm khả dụng đậy đủ với dung lượng V đơn vị băng thông
cơ bản (BBUs) trình bày trong hình 4.2 [11]. Nhóm được cung cấp hai loại luồng lưu lượng:
I  1,..., i,...mI  J  1,..., i,...mJ 
luồng Erlang mI từ tập và luồng Engset mJ từ tập
T
P

Hình 4.2 Nhóm khả dụng đầy đủ với luồng bit Erlang và Engset
Giả sử rằng ký hiệu "i" biểu thị lớp của lưu lượng Erlang, “j" biểu thị lớp lưu lượng
Engset, và "c" lớp lưu lượng. Số BBUs theo yêu cầu bởi các cuộc gọi của lớp c là biểu thị
bằng ký hiệu tc

Cường độ cuộc gọi cho lưu lượng Erlang (phân phối Poisson) của lớp i là
i . Tham số
 j (n j )
xác định cường độ cuộc gọi cho các luồng lưu lượng Engset của lớp j (phân phối nhị
 (n ) n
thức). Cường độ j j phụ thuộc vào số lượng j của dịch vụ cuộc gọi hiện tại của lớp j và
giảm với số lượng ngày càng tăng của nguồn lưu lượng dịch vụ:

 j (n j )  ( N j  n j ) j (4.1)

124
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

trong đó:
Nj
là số lượng các nguồn lưu lượng của lớp j
j
là cường độ cuộc gọi của các cuộc gọi được tạo ra duy nhất bởi một nguồn ngẫu
nhiên của lớp j.
Tổng cường độ của lưu lượng Erlang của lớp i cung cấp cho nhóm này là:

Ai  i / i (4.2)

j
Trong khi cường độ lưu lượng Engset của lớp j được cung cấp bởi một nguồn ngẫu
nhiên bằng:

j
j  (4.3)
j
IT
Trong công thức 4.2 và 4.3, tham số  là cường độ dịch vụ trung bình với phân số mũ.
4.3.2 Mô hình Erlang-Engset đa chiều ở mức Microstate
Bây giờ chúng ta hãy xem xét quá trình Markov đa chiều trong nhóm khả dụng đầy đủ
với dung lượng V (BBUs), trình bày trong hình 4..3. Nhóm được cung cấp hai kiểu luồng
cuôc gọi: các luồng cuộc gọi Poisson và Engset. Mỗi microstate của quá trình {x1, ..., xi, ...,
xmI , y1, ..., yj, ..., ymJ} được xác định bởi số lượng cuộc gọi dịch vụ của mỗi lớp được cung cấp
T
lưu lượng, trong đó xi biểu thị số lượng các cuộc gọi dịch vụ luồng Poisson của lớp i (lưu
lượng Erlang), yj biểu thị số lượng các cuộc gọi dịch vụ luồng Engset của lớp j (lưu lượng
Engset). Để đơn giản hóa việc mô tả, xác suất microstate sẽ được biểu thị bằng ký hiệu [p (...,
xi, yj, ...)]V.
P

Quá trình dịch vụ đa chiều trong mô hình Erlang-Engset là một quá trình thuận nghịch
[11]. Phù hợp với tiêu chuẩn Kolmogorov, xem xét chu kỳ bất kỳ cho microstates được thể
hiện trong hình 4.3, luôn đạt được sự cân bằng về cường độ của luồng đi qua trong cả hai
hướng. Đặc tính của tính thuận nghịch dẫn đến các phương trình cân bằng quỹ tích giữa hai
trạng thái lân cận bất kỳ của quá trình. Như vậy phương trình cho luồng Erlang của lớp i và
luồng Engset của lớp j có thể được viết theo cách sau (hình 4.3):

xi i p(..., xi , y j ,...)  i p(..., xi  1, y j ,...) (4.4)

yi i p(..., xi , y j ,...)  [ N j  ( y j  1)] j p(..., xi , y j 1,...) (4.5)

Khi các luồng cuộc gọi cung cấp cho các nhóm không phụ thuộc, chúng ta có thể tăng lên,
thay cho microstate {..., xi, yj, ...}, tất cả các loại phương trình mI (Công thức 4.4) cho luồng
Erlang và các loại phương trình mJ (Công thức 4.5) cho luồng Engset. Ngoài ra, tính đến
cường độ lưu lượng (hình 4.2 và 4.3), ta có:

125
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

mI mJ
p(..., xi , y j ,...)  [ xi ti + y j t j ]
i 1 j 1
mI mJ
(4.6)
=  Ati i p(..., xi  1, y j ,...)   [ N j  ( y j  1)] j t j p(..., xi , y j  1,...)
i 1 j 1

IT
Hình 4.3 Một đoạn trong sơ đồ của quá trình Markov ở FAG

4.3.3 Nhóm khả năng đầy đủ với lưu lượng BPP ở mức Macrostate
T
Xác suất macrostate [Pn] V là xác suất chiếm hữu n BBU của nhóm và có thể được diễn
tả như tập hợp xác suất microstates thích hợp:

[ Pn ]v   p(..., x , y ,...)
i j (4.7)
P

( n)

Trong đố Ω(n) là một tập của tất cả các tập con {. . . , xi, yj,. . . } thỏa mãn phương trình:

mI mJ
n   xi ti   y j t j (4.8)
i 1 j 1

Từ phương trình macrostate 4.8 biến đổi công thức 4.6 thành dạng sau:
mI mJ
n p(..., xi , y j ,...)   At p(..., x 1, y ,...)  [ N
i 1
i i i j
j 1
j  ( y j  1)] j t j p(..., xi , y j 1,...)

Tổng tất cả hai vế microstates thuộc tập hợp Ω(n), ta có:

126
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

mI
n 
(n)
p(..., xi , y j ,...)   At  p(..., x  1, y ,...)
i 1
i i
(n)
i j

mJ
(4.9)
  [ N j  ( y j  1)] j t j  p (..., xi , y j  1,...)
j 1 (n)

Từ định nghĩa về xác suất macrostate được thể hiện bởi công thức 4.7, chúng ta có thể
biến đổi công thức 4.9 như sau:

mI mJ
n [Pn ]v   At [P
i 1
i i n ti ]   [ N j  ( y j  1)] j t j  p (..., xi , y j  1,...)
j 1 (n)
mI mJ
= Ati i [Pn ti ]    j t j  [ N j  ( y j  1)] (4.10)
i 1 j 1 (n)

p(..., xi , y j 1 ,...)
x  p(..., x , y  1,...)

i j
p(..., xi , y j  1,...)  ( n )
(n)

Trong công thức 4.10 tổng:


IT
p(..., xi , y j 1 ,...)
 [y -1]  y j (n  t j )
 (4.11)
j
(n) p(..., xi , y j  1,...)
(n)
T
xác định giá trị trung bình số cuộc gọi của lớp j trong trạng thái n – tj. Khi tính đến
phương trình 4.11, công thức 4.10 có thể được viết lại như sau:

mI mJ
n [Pn ]v   At [P ]    j t j [ N j  y j (n  1)][Pn t j ]v
P

i i n ti (4.12)
i 1 j 1

Trong đó [ Pn−tc ]V = 0, nếu n < tc, và giá trị [ P0 ]V được tạo ra bởi điều kiện có tính
V

quy phạm [P ]v  1


n 0
n

Sau đây là các ký hiệu cho cường độ lưu lượng được cung cấp trong trạng thái chiếm hữu
thích hợp của nhóm:

Ai (n)  Ai , Aj (n)   j [N j -(y j (n))] (4.13)

Công thức 4.12 được viết lại lần cuối như sau:

127
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

mI mJ
n [Pn ]v   Ai (n  ti )ti [Pnti ]   Aj (n  t j )t j [Pnt j ]v
i 1 j 1
(4.14)
m
= Ac (n  tc )tc [Pn tc ]v
c 1

Trung bình số cuộc gọi của lớp c trong nhóm ở trạng thái n + tc có thể được viết như sau:

 Ac (n)[Pn ]V / [Pn tc ] khi n+t c  V



yc (n  tc )   (4.15)
0
 khi n+t c  V

Nhận xét rằng nếu các dịch vụ hệ thống chỉ có luồng Erlang, thì phương trình 4.12 có thể
được đơn giản hóa theo phép đệ quy Kaufman-Roberts [9, 10]:

mI
n [Pn ]v   At (n  t )[P
i 1
i i i n ti ] (4.16)

4.3.4 Phương pháp MIM-BPP


IT
Bây giờ chúng ta hãy xem xét một nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng đa tốc độ Erlang
và Engset trong công thức 4.12. Chú ý rằng để xác định tham số yc(n), cần phải xác định trước
phân bố quyền chiếm dụng [P]V. Đồng thời, để xác định sự phân bố quyền chiếm dụng [P]V,
cần phải xác định giá trị yc(n). Điều này có nghĩa công thức 4.14 và 4.15 tạo thành một tập các
T
phương trình nhiễu có thể được giải quyết với sự giúp đỡ của các phương pháp lặp [11].
[P(l)]V có nghĩa là sự phân bố quyền chiếm dụng xác định trong bước l, và để cho yc(l)(n) là
trung bình số các cuộc gọi dịch vụ của lớp c, xác định trong bước l. Sau đó:
P

l 1
 Ac(l ) (n  tc )[Pn(l )tc ]V / [Pn(l ) ]V khi 0  n  V

y ( n)  
c (4.17)

0 Otherwise

Với Ac(l )  c [Nc -yc(l ) (n)]


Để xác định sự phân bố ban đầu [ P(0)n-tc ]V, ta giả sử rằng:

Ac(0)  Ac =Nc c (4.18)

Trên cơ sở lý luận trình bày ở đây, trong [11] phương pháp MIM-BPP để xác định sự
phân bố quyền chiếm dụng và xác suất hao tổn trong nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng
BPP đã được cung cấp. Phương pháp này có thể được trình bày theo cách sau:
4.3.4.1 Phương pháp MIM-BPP
1. Thiết lập điểm bắt đầu của sự lặp lại tại l = 0

128
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

2. Xác định các giá trị ban đầu yj(l)(n), yk(l)(n):

1 j m j 0nV y (jl ) (n)  0, 1k mk 0nV yk(l ) (n)  0


3. Tăng trong mỗi bước lặp: l = l + 1
4. Xác định giá trị của lưu lượng Engset của lớp j trên cơ sở của công thức 8.13
5. Xác định các xác suất trạng thái [Pn(l)]V (công thức 8.14)
6. Xác định số lượng trung bình của dịch vụ cuộc gọi yj(l)(n) i yk(l) (n) trên cơ sở của công
thức 8.17

7. Lặp lại các bước 3-6 cho đến khi độ chính xác  được xác định trước ở quá trình lặp
đạt được:

y (jl 1) (n)  y (jl ) (n) yk(l 1) (n)  yk(l ) (n)
0nV  0nV  (4.19)
y (jl ) (n) yk(l ) (n)
IT
8. Xác định xác xuất lỗi khối Ec cho các cuộc gọi lớp c và xác suất mất gói Bi cho các
cuộc gọi Erlang của lớp i, Bj cho các cuộc gọi Engset của lớp j.

V
Ec   P  ,
n V  t c 1
n V
T
Bi  Ei (4.20)


V
Pn V N j  y j n j 
m V  t j 1
Bj  (4.21)
P  N j  y j n j 
P


V
m  01 n V

4.4 Mô hình nhóm khả dụng đầy đủ với nén lưu lượng
Phần này trình bày một mô hình của nhóm khả dụng đầy đủ, mang hỗn hợp của các loại
lưu lượng R99 và HSPA, còn được gọi là nhóm khả dụng đầy đủ với nén lưu lượng. Mô hình
này được áp dụng trong chương để mô hình hóa các giao diện vô tuyến và Iub, mang cả luồng
lưu lượng R99 và HSPA.
Giả sử mà bây giờ nhóm khả dụng đầy đủ là một hỗn hợp của những luồng lưu lượng
Erlang đa tốc độ được nén với tỉ lệ khác nhau . Điều này có nghĩa hỗn hợp lưu lượng chứa
các cuộc gọi có sự thay đổi trong các yêu cầu thì sẽ kéo theo sự quá tải của hệ thống.
Trong nhóm này, giả sử rằng hệ thống phục vụ đồng thời một hỗn hợp các lớp lưu lượng
Erlang với tỉ lệ khác nhau, trong khi các lớp này được chia thành hai nhóm : các lớp với cuộc
gọi có thể thay đổi yêu cầu khi đang được phục vụ, và các lớp không thay đổi yêu cầu trong
thời gian phục vụ.

129
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Phần này bàn về hai mô hình nén lưu lượng của hệ thống. Các mô hình được trình bày
khác nhau về phương pháp nén. Trong mô hình đầu tiên ( Mục 4.4.1), ta giả sử rằng tất cả các
lớp lưu lượng trải qua nén được nén với mức độ như nhau (nén đồng đều). Ngược lại, trong
mô hình thứ hai (mục 4.4.2), giả sử rằng các lớp lưu lượng được nén với mức độ khác nhau
(nén không đồng đều).
Trong tất cả các mô hình, các ký hiệu sau đây được dùng:
- Mk biểu thị một tập các lớp dịch vụ có nén, trong khi Mk = | Mk | là số lượng các lớp
lưu lượng nén.
- Mnk là một tập các lớp dịch vụ không nén, và Mnk =| Mnk | biểu thị số lượng các lớp
không nén.
4.4.1 Mô hình cơ bản của nhóm lưu lượng đầy đủ với nén
Giả sử, trong mô hình mà tất cả các lớp dịch vụ trải qua nén được nén đồng đều. Thước
đo của một sự thay đổi có thể xảy ra trong yêu cầu chính là hệ số nén tối đa, được xác định
bằng tỉ số của các yêu cầu tối đa với các yêu cầu tối thiểu cho một lớp lưu lượng nhất định.
IT
Hệ số Kmax có thể xác định như sau:

 jMk K max 
t j ,max
(4.22)
t j ,min

Trong đó tj,max và tj,min là ký hiệu tương ứng với tối đa và tối thiểu số đơn vị băng thông
T
cơ sở (BBUs) theo yêu cầu của một cuộc gọi của lớp j. Ta giả sử hệ thống sẽ được xem như
một nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng Erlang đa tốc độ.
Chúng ta hãy xét một hệ thống nén tối đa (tức là giả định rằng tổng số tài nguyên được
yêu cầu bởi các cuộc gọi của các lớp nén là nhỏ nhất). Trong trường hợp hệ thống mang một
P

hỗn hợp các luồng lưu lượng trải qua nén và không trải qua nén, sự phân bổ quyền chiếm
dụng (Phương trình 4.16) sẽ được thể hiện một cách thuận tiện hơn sau khi chia lưu lượng
thành hai loại:

M nk Mk
n [Pn ]v   At [P
i 1
i i n ti ]v   Aj t j ,min [Pn t j ,min ]v
j 1
(4.23)

Với tj,min là số BBUs tối thiểu được yêu cầu trong trạng thái bị chiếm dụng của hệ thống
bởi một cuộc gọi thuộc lớp j, thuộc về tập Mk.
Các hệ số nghẽn và mất dữ liệu trong nhóm khả dụng đầy đủ được xác định bởi phương
trình 4.16 :

130
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

 V
  [ Pn ]V for i  M nk
 n V ti 1
Ei  Bi   V (4.24)

 n V 
[ Pn ]V for i  M k
 ti ,min 1

Đối với các luồng lưu lượng Erlang và Engset, sau khi áp dụng phương pháp MIM-BPP
(Mục 4.3.4), xác suất nghẽn mạng và mất dữ liệu được xác định trên cơ sở của phương trình
4.20.
Trong phương trình 4.23 và 4.24, mô hình được đặc trưng bởi tham số tj,min, đó là số
lượng BBUs tối thiểu được yêu cầu bởi một cuộc gọi lớp i trong điều kiện nén tối đa. Cách
tiếp cận này là không thể thiếu trong việc xác định xác suất nghẽn mạng trong hệ thống nén,
khi trạng thái nghẽn mạng sẽ xảy ra trong điều kiện nén tối đa. Trạng thái nén tối đa xác định
như trạng thái chiếm dụng của hệ thống mà trong đó việc giảm hơn nữa nhu cầu của cuộc gọi
trong lớp dịch vụ i là không thể.
IT
Để xác định khả năng của hệ thống nén, cần phải đánh giá số lượng và loại dịch vụ cuộc
gọi trong trạng thái bị chiếm dụng của hệ thống. Với mục đích này, chúng ta có thể sử dụng
công thức 4.15, từ đó có thể xác định số lượng trung bình cuộc gọi dịch vụ của lớp i trong
trạng thái chiếm dụng n BBUs. Sụ phụ thuộc này, trong giả định nén tối đa, có thể được viết
theo cách sau:

 Ai [ Pn ti ]V
T
 for i  M nk
 [ Pn ]V
yi (n)   (4.25)
 Ai [ Pn ti ,min ]V for i  M
 [P ] k

P

n V

Trên cơ sở của công thức 4.25, biết yêu cầu của các cuộc gọi cá nhân, ta có thể xác định
tổng mức lưu lượng thực trung bình của trạng thái n, theo giả định nén tối đa:

M nk Mk
Ymax (n)  Y (n)  Y
nk k
max (n)   yi (n)ti   y j (n)t j ,min (4.26)
i 1 j 1

Trong đó Yk max(n) là số lượng trung bình BBUs bận ở trạng thái n, bị chiếm bởi các cuộc
gọi trải qua nén, trong khi Ynk(n) là số lượng trung bình của BBUs ở trạng thái n, bị chiếm bởi
những cuộc gọi không bị nén.
Chúng ta giả định rằng giá trị của tham số Ynk(n) đề cập đến lưu lượng không nén và độc
lập với các cuộc gọi có nén còn lại. Các giá trị thực của lưu lượng thực hiện, tương ứng với
trạng thái n (được xác định trong điều kiện nén tối đa), sẽ phụ thuộc vào số lượng BBUs rỗi
trong hệ thống. Ta giả định hệ thống thực hoạt động theo cách để đảm bảo việc sử dụng tối đa
tài nguyên (ví dụ, một cuộc gọi của một lớp dịch vụ có nén luôn luôn có xu hướng chiếm tài

131
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

nguyên rỗi và giảm tối đa nhu cầu của mình đến mức ít nhất có thể). Như vậy giá trị lưu lượng
thực tế Y(n) mang trong hệ thống ở trạng thái đã cho, tương ứng với trạng thái n (được xác
định trong nén tối đa), có thể thực hiện theo cách sau:

M nk M nk
Y n   Y nk
n  Y n   yi nt i   y j nt j n
k
(4.27)
i 1 j 1

Tham số tj(n) trong công thức 4.27 xác định giá trị thực của nhu cầu của lớp i trong trạng
thái n:

 jMk t j ,min  t j (n)  t j ,max (4.28)

Cách tính mức độ nén ở trạng thái n, là hệ số nén ξ k  n  , có thể thực hiện theo cách sau :

t j (n)  t j ,mink (n) (4.29)


IT
Khi tính đến phương trình 4.29, trung bình số lượng của các BBUs bận bị chiếm giữ bởi
các cuộc gọi nén có thể viết theo cách tương tự:

Mk Mk
Y (n)   y j (n)t j (n)   k (n) y j (n)t j ,min
k
(4.30)
j 1 j 1
T
Ta giả sử rằng trong mô hình đang xét, hệ thống hoạt động như vậy có thể đảm bảo việc
sử dụng tối đa tài nguyên sẵn có. Điều đó có nghĩa là những cuộc gọi trải qua nén sẽ luôn có
xu hướng chiếm tài nguyên rỗi, giảm nhu cầu của chúng thành ít nhất có thể. Một thông số
của hệ thống xem xét (bên cạnh xác suất nghẽn mạng và xác suất mất dữ liệu) là số BBUs
P

trung bình đang bận trong hệ thống, bị chiếm bởi các cuộc gọi với nén (Phương trình 4.30).
ξ  n
Tham số k cũng có thể được định nghĩa là tỷ lệ các nguồn tài nguyên tiềm năng có sẵn
cho dịch vụ của cuộc gọi có nén với các nguồn tài nguyên bị chiếm đóng bới các cuộc gọi
trong trạng thái nén tối đa, xem hình 4.4. Theo đó, chúng ta có thể viết:

V  Y nk (n) V  Y nk (n)
 k ( n)   (4.31)
k
Ymax ( n) n  Y nk (n)

Tử số trong công thức 4.31 thể hiện tổng số của tài nguyên hệ thống đang bị chiếm bởi
các cuộc gọi của các lớp dịch vụ có nén. Trong khi đó, mẫu số được hiểu như số lượng tài
nguyên tối đa có thể bị chiếm bởi các cuộc gọi trong lớp dịch vụ này, giả thiết rằng hệ thống
(FAG) ở trong trạng thái n của BBUs bận. Một hạn chế của hệ số trong công thức 4.31 là hệ
số nén cực đại, được xác định trong công thức 4.22. Điều kiện này có thể xác định hệ số nén
theo cách dưới đây:

132
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

K for  k (n)  K max


k (n)   max (4.32)
 k (n) for 1   k (n)  K max

Hệ số nén xác định bởi công thức 4.32 không phụ thuộc vào lớp lưu lượng. Đây là kết
quả giả định được thông qua trong mô hình của mức độ nén như nhau cho tất cả các lớp dịch
vụ lưu lượng có nén.

IT
Hình 4.4 Mô hình mẫu hệ thống có nén, trong lớp dịch vụ i được nén tối đa
T
Biết giá trị của hệ số nén ở mỗi trạng thái n, chúng ta có thể xác định các nguồn tài
nguyên trung bình bị chiếm giữ của các cuộc gọi ở lớp dịch vụ j có nén:

V
Y jk   y j (n)[ k (n)t j ,min ][ Pn ]V (4.33)
P

n 0

Trên cở sở nguồn tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi thuộc lớp dịch vụ j,
chúng ta có thể xác định nguồn tài nguyên trung bình bị chiếm của các cuộc gọi ở tất cả các
lớp lưu lượng có nén:

Mk
Y   Y jk
k
(4.34)
j 0

Lưu ý rằng giá trị Yk trong công thức 4.34 là lưu lượng trung bình trong hệ thống thực
hiện bởi các cuộc gọi đã trải qua nén.
4.4.2 Mô hình của nhóm khả dụng đầy đủ với nén không đồng đều
Trong mô hình nén không đồng đều của FAG (nhóm khả dụng đầy đủ), chúng ta thừa
nhận rằng hệ thống sẽ được coi như một nhóm khả dụng đầy đủ với lưu lượng đa tốc độ.
Việc phân phối quyền chiếm giữ trong một hệ thống có thể được mô tả bởi thuật toán đệ quy

133
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Kaufman-Roberts (phương trình 4.16). Giả thiết rằng lượng tài nguyên cần thiết cho các cuộc
gọi ở các lớp với tài nguyên nén là nhỏ nhất. Hệ số nghẽn trong hệ thống sẽ được xác định
phụ thuộc vào phương trình 4.24.
Các giả thiết cơ bản trong mô hình này là các lớp dịch vụ trải qua nén có thể được nén
với các mức độ khác nhau. Thước đo khả năng thay đổi trong yêu cầu là hệ số nén tối đa
Kj,max, nó được xác định bằng tỉ số của yêu cầu cực đại trên yêu cầu tối thiểu cho một lớp lưu
lượng:

t j ,max
 jMk K j ,max  (4.35)
t j ,min

Ở đây tj,max và tj,min tương ứng là số BBUs cực đại và tối thiểu, yêu cầu bời một cuộc gọi
ở lớp dịch vụ j (phương trình 4.22).
Việc đưa ra các giá trị khác nhau của hệ số nén cũng là kết quả của việc thay đổi hệ số
nén trung bình, xác định bởi công thức (4.32):


K
 j ,k  n    j ,max
IT with  k  n   K j ,max
 k  n  with 1   k  n   K j ,max

(4.36)

Hệ số  j ,k  n  được xác định trong phương trình 4.31.


T
Biết giá trị của hệ số nén trong mỗi trạng thái n, chúng ta có thể xác định lượng tài
nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi của tất cả các lớp lưu lượng có nén, điều này
được áp dụng trong phương trình 4.33 và 4.34:
P

Mk V
Y  y j  n  [ j ,k  n  t j ,min ] Pn V
k
(4.37)
j 0 n 0

Với yj(n) được xác định bởi phương trình 4.25

4.5. Mô hình và tính toán cho giao diện vô tuyến


Trong phần này chúng ta sẽ trình bày các vấn đề về lưu lượng tác động đến hệ thống
mạng di động UMTS, chúng có thể được phân tích bởi ứng dụng trong mô hình với lưu lượng
đa tốc độ, được giới thiệu trong phần 4.3.
Mỗi ô của hệ thống mạng di động có thể xem như một nhóm full-availability với khả
năng cứng hoặc mềm, phụ thuộc vào ảnh hưởng của môi trường trong giao diện vô tuyến. Hệ
thống GSM là một hệ thống với khả năng cứng của các ô. Trong hệ thống này, số thuê bao
dịch vụ tối đa của một ô được xác định và phụ thuộc hoàn toàn vào số lượng các kênh tần số
được sử dụng. Hệ thống UMTS là hệ thống có khả năng mềm. Khả năng mềm nghĩa là khả

134
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

năng của ô có thể thay đổi, phụ thuộc vào ảnh hưởng bên ngoài, ở đây yếu tố quyết định là
mức độ tải của các ô lân cận.
4.5.1 Phân bổ tài nguyên của hệ thống mạng di động với khả năng mềm
Hệ thống giao diện vô tuyến WCDMA áp dụng trong hệ thống UMTS có thông lượng
của các giao diện tách biệt lớn theo lý thuyết. Lúc này, thông lượng sẵn có bị giới hạn ở mức
chấp nhận được trong khối giao thoa của kênh tần số. Trong mỗi phần tử hệ thống với trải phổ
tín hiệu, khả năng của giao diện vô tuyến bị giới hạn tùy thuộc vào từng loại giao diện: giao
diện đồng kênh trong một ô – từ người sử dụng đồng thời của một kênh tần số trong vùng cho
phép của một ô; giao diện ngoài đồng kênh trong một ô – từ người dùng đồng thời của kênh
tần số, làm việc trong vùng của ô lân cận; giao diện kênh lân cận – từ kênh tần số kế cận nội
mạng hoặc ngoại mạng (nhà điều hành khác); và tất cả nhiễu mà sinh ra từ hệ thống hoặc
nguồn khác, cả dải sóng rộng và dải sóng hẹp.
Tóm lại, trong giao diện vô tuyến WCDMA, sự thay đổi truyền tải được gắn liền với sự
thay đổi đồng thời của giao diện, được tạo ra bởi dịch vụ người dùng khác trong cùng một ô
hoặc trong các ô khác nhau. Để đảm bảo được mức độ thích hợp của dịch vụ, cần thiết phải
IT
giới hạn số phân bổ tài nguyên của các nguồn tích cực. Ước lượng rằng mức sử dụng tối đa
của tài nguyên giao diện vô tuyến mà không làm giảm chất lượng dịnh vụ sẽ nằm trong
khoảng từ 50% - 80%. Cũng vì lý do đó, khả năng mềm của giao diện vô tuyến WCDMA
được định nghĩa như khả năng giới hạn nhiễu.
Lưu lượng đa tốc độ trong hệ thống UMTS bao gồm các lớp dịch vụ khác nhau, mỗi lớp
trong số chúng yêu cầu một tốc độ bit nhất định để phục vụ cho cuộc gọi riêng. Trong phân
T
tích xác suất của các hệ thống vô tuyến mà được yêu cầu các luồng dữ liệu đa tốc độ, cần thiết
phải xem xét đến lớp dịch vụ cuả cuộc gọi và yêu cầu tốc độ bit của cuộc gọi trong lớp này.
Hệ thống UMTS – trong mối liên quan đến khả năng cho phép của dịch vụ được thực hiện –
có thể được xem xét một cách riêng biệt trong mạng chuyển mạch đa dịch vụ. Trong sự phân
P

tích sau đây của giao diện vô tuyến, chúng ta sẽ sử dụng khái niệm mới được chấp nhận –
BBU, sẽ được định nghĩa trong phần 4.5.2.
Việc thu chính xác tín hiệu của hệ thống UMTS chỉ có thể đạt được khi tỉ số năng lượng
trên bit Eb trên mật độ phổ nhiễu N0 là thích hợp. Giá trị Eb/N0 quá thấp sẽ là nguyên nhân
làm máy thu không thể giải mã tín hiệu thu được, trong khi gia trị Eb/N0 quá cao sẽ ảnh
hưởng hoặc bị thấy bởi người dùng khác trong cùng một giao diện của kênh vô tuyến.
Tỉ số Eb/N0 của một nguồn lưu lượng cho thuộc lớp dịch vụ i có thể được thể hiện theo
phương trình sau:

Eb W Pi
 (4.38)
N 0 vi Ri I total  Pi

Trong phương trình 4.38, sẽ có một số kí hiệu sau đây: Pi, công suất tín hiệu thu trung
bình của lưu lượng nguồn ở lớp dịch vụ i; Itotal, tổng năng lượng nhận được của tín hiệu thu
tại trạm gốc, có xét cả nhiễu nhiệt; W, khả năng trải tín hiệu (gọi là tốc dộ chip) (trong hệ
thống UMTS quy ước là 3.84 Mchip/s nghĩa là tốc độ đầu vào tín hiệu được trải ra (tín hiệu

135
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

thoại)); Ri, thông lượng của tín hiệu dữ liệu từ lưu lượng của lớp dịch vụ i; vi, hệ số hoạt động
của lưu lượng lớp i, có nghĩa là tỉ lệ thời gian chiếm đóng của kênh phát khi nguồn ở trạng
thái tích cực (nghĩa là phát một tín hiệu với công suất cho phép Ri).
Phương trình 4.38 có thể được biến đổi để được công thức tính công suất trung bình tín
hiệu nhận được từ lưu lượng của lớp dịch vụ i:

I total
Pi   Li I total
W
1 (4.39)
 Eb 
  Ri vi
 N 0 i

Ở đây Li là hệ số tải, áp dụng trong cuộc gọi trong lớp dịch vụ i:

1
Li 
W
1 (4.40)
 Eb 
  Ri vi
IT  N 0 i

Phương trình 4.38 có thể được biến đổi để được công thức tính công suất trung bình tín
hiệu nhận được từ lưu lượng Các tải mẫu của giao diện vô tuyến WCDMA bởi các cuộc gọi
của các lớp khác nhau được mô tả trong bảng 4.2.
Phương pháp để tính toán kích thước giao diện WCDMA đã đưa ra có thể mở rộng cho
lưu lượng HSPA. Tuy nhiên, cần chú ý với công nghệ HSUPA, thay đổi xảy ra trong yêu cầu
T
mức độ Eb/N0 liên quan đến R99, điều này liên hệ đến các giải pháp được áp dụng. Trong
HSUPA, các thành phần sau sẽ cải thiện cho Eb/N0:
- Khối điều khiển công suất vòng ngoài (BLER).
P

- Khoảng thời gian truyền của mỗi khối dữ liệu trong HSUPA (TTI).
- Transport block size (TBS): số lượng bit truyền trên mỗi “transport block.”
- Số HARQ truyền đi.
Trong quá trình mô hình hóa, chúng ta giả định rằng các yếu tố lưu lượng trong tuyến
đường HSPA – có thể được xác định qua việc mô phỏng. Giá trị mẫu tải cho một luồng lưu
lượng chuẩn HSUPA (dịch vụ) được trình diễn trong bảng 8.3 [21].
Bảng 4.2 Tải mẫu giao diện vô tuyến WCDMA của cuộc gọi ở các lớp dịch vụ khác nhau

Dịch vụ
THÔNG SỐ Thoại Vid Dữ Dữ
eo liệu liệu
W(Mchip/s) 3,84
Ri(kpbs) 12,2 64 144
vi 0,67 1 384 1
Eb/N0(dB) 4 1 1,5 1
2
136
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Li 0,005 0,0 0,050 0,112


4.5.1.1 Đường lên 26

Chú ý rằng, các hệ số tải là các đại lượng vô hướng và xác định một phần khả năng tải
của giao diện. Hệ số này cũng cho thấy sự phụ thuộc phi tuyến giữa tỷ số phần trăm tải của
giao diện và thông lượng truy cập của một lớp dịch vụ nhất định. Trên cơ sở các hệ số tải của
các nguồn lưu lượng truy cập đơn lẻ ta có thể xác định tổng tải ηUL cho đường lên.

M
UL   Ni Li (4.41)
i 1

trong đó Ni là số lượng các lưu lượng được phục vụ của lớp i trong đường lên đang xét.
Bảng 4.3 Mẫu giao diện vô tuyến HSPA tải bởi các cuộc gọi hoặc các lớp dịch vụ khác nhau

DỊCH VỤ
THÔNG SỐ Dịch vụ 1 Dịch vụ 2 Dịch vụ 3
W (Mchip/s) 3,84 IT
Ri (kb/s) 54,72 800,12 82,1
vi 1 1 1
Eb/N0 (dB) 4,84 4,55 3,74
Li 0,041624641 0,372667591 0,0481371632
Phương trình 4.41 xác định tối đa tải của một giao diện của một ô cô lập trong điều kiện
T
lý tưởng. Tuy nhiên, trong những trường hợp thực tế, lưu lượng được tạo ra trong các ô kế cận
khác cũng ảnh hưởng đến khả năng của giao diện vô tuyến ô đang được xem xét. Do đó, công
thức 4.41 cần được bổ sung hệ số để mô phỏng nhiễu lân cận từ các ô xung quanh. Để đạt
được điều đó, tham số δ được xác định bằng tỉ số nhiễu từ các ô khác lên tín hiệu phát của ô
P

đang xét. Hệ số này, trong trường hợp ở đường lên, được xác định bở máy thu ở trạm gốc. Do
đó ổng tải cho đường lên có thể biểu diễn như sau:

M
UL  1    Ni Li (4.42)
i 1

Giả sử rằng mức tối đa sử dụng tài nguyên của giao diện vô tuyến, với điều kiện không
giảm chất lượng dịch vụ, nằm trong khoảng 50% đến 80% so với lý thuyết.
4.5.1.2 Đường xuống
Tổng tải cho đường xuống được viết dưới dạng sau:

M
 DL   Ni Li 1  i   i  (4.43)
i 1

Trong đó ξi là hệ số trực giao của lưu lượng mức i. Nó chỉ ra mức độ giảm nhiễu giữa
các người dùng trong cùng một ô qua việc ứng dụng các mã OVSF (Hệ số trải phổ khả biến

137
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

trực giao). Nghĩa là mức tương quan giữa chúng sẽ bằng 0 (theo lý thuyết). Thông thường, giá
trị của i và i tương tự như nhau, nên ảnh hưởng lẫn nhau tới khả năng tải của đường xuống
sẽ không đáng kể.
4.5.2 Phân bổ các đơn vị trong giao diện vô tuyến WCDMA
Trong hệ thống với công suất mềm, công suất của hệ thống có thể thay đổi trong khoảng
công suất tối đa theo lý thuyết (ô độc lập trong điều kiện lý tưởng), đến một mức công suất tối
thiểu nhất định, khi bị ảnh hưởng bởi các ô lân cận. Trong hệ thống đang xét, việc dùng tốc độ
bit để tính toán phân bổ tài nguyên là không thuận tiện cho lắm. Sẽ thuận tiện hơn nếu tính
toán trạng thái các tài nguyên được phân bổ một cách hợp lý trong các đơn vị khác, mà phản
ánh được tính chất vật lý của hệ thống đã đưa ra. Phương trình 4.42 và 4.30 chỉ rõ rằng việc
tính toán phân bổ tài nguyên trên giao diện vô tuyến WCDMA có thể dựa trên tỉ số phần trăm
nhiễu truyền tải của kênh. Vì vậy, trong kênh vô tuyến, việc phân bổ không cần dựa vào tốc
độ bit nhưng cần gắn liền với nhiễu truyền tải.
Một kênh đơn lẻ bị chiếm dụng bởi nguồn lưu lượng có thể xem như là một đơn vị phân
bổ. Cách thay đổi phân bổ tài nguyên, tính bằng kb/s, trong phân bổ, thể hiện bằng phần trăm
IT
tải của kênh, được mô tả trong hình 4.5.
Trong hệ thống UMTS, việc phục vụ nhiều lớp lưu lượng dịch vụ với công suất khác
nhau và xử lý như một hệ thống đa tốc độ, giả sử rằng giá trị của một BBU thấp hơn hoặc
bằng ước chung lớn nhất của các tài nguyên được yêu cầu bởi một cuộc gọi cá nhân. Đối với
giao diện vô tuyến WCDMA, ta có thể viết:

LBBU = GGC(L1 , L2 ,…, LM) (4.44)


T
Sau đó, công suất của giao diện có thể được biểu diễn bằng một số BBUs xác định trong
phương trình 4.44:
P

V  UL / DL / LBBU  (4.45)

Trong đó UL/ DL là tỉ số công suất của giao diện cho đường lên và đường xuống. Với
cách tương tự ta có thể biểu diễn số BBUs được yêu cầu bởi một lớp dịch vụ cho trước:

ti = [ Li / LBBU ] (4.46)

Trong các vấn đề được đưa ra xét ở phần này, ta đã giả định, để đơn giản, rằng sự ảnh
hưởng của nhiễu lên các luồng tín hiệu với giao diện vô tuyến WCDMA được xác định bởi
hai thông số là δi và ξi.

138
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Hình 4.5. Phân bổ tài nguyên trong giao diện vô tuyến WCDMA

4.5.3 Mô hình phân tích của giao diện WCDMA


Trong phần này, ta sẽ phân tích bốn tham số GoS quan trọng đối với việc tính toán và
quá trình tối ưu hóa cho giao diện WCDMA, mang lưu lượng R99 và HSPA: xác suất nghẽn,
xác suất mất gói, thông lượng trung bình và thông lượng khả dụng.
Giao diện WCDMA trong mạng UMTS có thể coi như là một nhóm full- availability với
luồng lưu lượng đa tốc độ. Trong mô hình này, ta giả sử giao diện vô tuyến mang cả luồng
lưu lượng của R99 và HSPA. Ta cũng giả sử rằng các lớp lưu lượng thuộc HSPA có khả năng
thích ứng để chiếm dụng lấy tài nguyên trong thời gian phục vụ. Vì vậy, khi hệ thống phục vụ
đồng thời một hỗn hợp các lớp dịch vụ khác nhau, và các nhóm này được chia ra hai loại:
nhóm các lớp dịch vụ Mk với các cuộc gọi có thể thay đổi nhu cầu trong thời gian được phục
vụ và nhóm các lớp dịch vụ Mnk không thay đổi yêu cầu trong thời gian được phục vụ. Ta giả
sử rằng tổng dung lượng của nhóm là V đơn vị băng thông cơ sở (BBUs). Nhóm được cung
cấp M mức lớp dịch vụ độc lập trong luồng lưu lượng Poisson, với cường độ: 1, 2,…, M.
Cuộc gọi ở lớp dich vụ i yêu cầu ti BBUs để thiết lập một kết nối. Thời gian tồn tại cho
IT
cuộc gọi của các lớp dịch vụ đặc biệt có phân phối mũ với các thông số: μ1, μ2 ,...,
μM . Do đó, mức lưu lượng bình quân của lớp dịch vụ i đề nghị với hệ thống bằng:

i
Ai  (4.47)
i

Tài nguyên được yêu cầu trong nhóm để phục vụ cho các lớp dịch vụ đặc biệt có thể xem
T
như là một cuộc gọi yêu cầu một số nguyên các BBUs. Giá trị của BBUs (tBBU) được tính
toán là ước chung lớn nhất của các nguồn tài nguyên hệ thống được yêu cầu bởi lưu lượng
(Phương trình 4.44):
P

LBBU = GCD(L1 ,…,LM) (4.48)

Trong đó, Li chính là ấn định tải cho một người dùng lớp dịch vụ i đang thực hiện gọi
(Bảng 4.2), được xác định bởi công thức 4.40.
Quá trình Markov đa chiều trong FAG có thể tương tự chuỗi Markov một chiều, và có
thể mô tả bởi phép đệ quy Kaufman-Roberts. (Phương trình 8.15):

    A t P 
M nk M nk
nPn V   Aiti Pn ti V j j , min n  tj , min V (4.49)
i 1 j 1

Với [Pn]V là trạng thái xác suất của n BBUs bận, ti và tj,min là số BBUs yêu cầu của các
cấp độ dịch vụ không trải qua và trải qua quá trình nén tương ứng. (Phương trình 4.46):

 L  L 
ti   i  t j , min   j , min  (4.50)
 LBBU   LBBU 

139
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Công suất giao diện V được xác định như sau [25]:

  DL
 Cho đường xuống
V  1     i i (4.51)
  DL Cho đường lên
 1  

Với  DL và  UL là dung lượng vật lý của giao diện vô tuyến WCDMA tương ứng ở
đường lên và đường xuống [7].
4.5.3.1 Xác suất nghẽn mạng (xác suất mất dữ liệu)
Xác suất nghẽn mạng Bi cho mức dịch vụ i của luồng lưu lượng Erlang có thể hiểu dưới
dạng sau:

 V

  Pn V , i  M nk
 nV t 1
Ei  Bi   V
i
(4.52)
 IT  Pn V , i  M k

 n V t 1
j , min

Xác suất lỗi và nghẽn mạng trong luồng lưu lượng Erlang được xác định trong phương
trình 4.20.
4.5.3.2 Thông lượng trung bình
T
Giao diện vô tuyến chứa cả luồng lưu lượng của R99 và HSPA. Các phần thuộc về R99
sẽ không trải qua quá trình nén. Vì vậy, việc xác định thông lượng trung bình chỉ quan trọng
đối với các luồng dữ lưu lượng thuộc HSPA (các luồng có thể trải qua quá trình nén). Hơn
nữa, việc ứng dụng một mô hình phân tích được đưa ra phụ thuộc vào các khâu tích hợp và
P

giải pháp được sử dụng bởi các nhà sản xuất thiết bị đầu cuối và các nhà cung cấp UMTS. Vì
vậy, trong phần này chúng ta sẽ đề cập về các ứng dụng tiềm năng của các mô hình nén để
xác định thông lượng trung bình riêng cho đường lên và đường xuống.
4.5.3.3 Hướng đường xuống
Chúng ta hãy xét một kịch bản trong đó băng thông trung bình được chia đều cho tất cả
các thuê bao. Ta giả sử rằng các thuê bao có các lớp dịch vụ với thứ tự khác nhau tại các đầu
cuối. Điều này nghĩa là thông lượng trung bình cung cấp cho một thuê bao phụ thuộc nhiều
vào tải mạng, trong khi đó, với một mạng tải nhỏ, các lớp dịch vụ của thiết bị đầu cuối cũng là
một hạn chế. Giả sử rằng các thuê bao với một thiết bị di động đầu cuối mới hơn có thể đạt
được mức thông lượng tối đa cao hơn. Một kịch bản như vậy có thể được cân nhắc để dùng
mô tả cho các hệ thống (đã được mô tả trong mục 4.4.1).
Bước đầu tiên để xác định mức thông thượng trung bình là xác định hệ số nén k (n).
Hệ số này phụ thuộc vào các phương trình 4.31 và 4.32 và có dạng sau:

140
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

 K max V  Y nk n 
  K max
 k n    n  Y nk n 
(4.53)
V  Y n  , V  Y nk n 
nk
1  K max
 n  Y nk n  n  Y nk n 

Y nk (n) là thông số được mô tả trong phương trình 4.27 và Y k (n) có thể xác định dựa
vào phương trình 4.30.
Trong bước tiếp theo, chúng ta biết được mức chiếm tài nguyên trung bình của các cuộc
gọi (Thông lượng trung bình) dựa vào phương trình 4.33:

 
V
Y   y j n   k n t j ,min Pn V
j
k
(4.54)
n 0

4.5.3.4 Hướng đường lên


Bây giờ xét một kịch bản mà trong đó băng thông trung bình được cấp không đồng đều
IT
cho các thuê bao và việc giảm băng thông cung cấp cho một thuê bao cụ thể phụ thuộc vào
tình trạng tải mạng và dựa trên các đăng ký của thuê bao. Giả sử băng thông sẽ giảm đầu tiên
đối với nhóm khách hàng mang lại lợi nhuận ít nhất cho nhà điều hành dịch vụ. Vì vậy, thứ tự
trong việc cắt giảm băng thông sẽ phụ thuộc trực tiếp vào các điều khoản đăng ký và phí thuê
bao. Ngoài ra, giới hạn trên cũng chính là mức dịch vụ cho đầu cuối được khai thác bởi người
dùng. Kịch bản này đã được đề cập đến qua các mô hình hệ thống nén không đồng đều, mô tả
trong phần 4.4.2.
T
Việc xác định thông lượng trung bình sẽ được khởi tạo, bằng việc xác định các hệ số nén
ξk,j(n). Như vậy, dựa vào phương trình 4.31 và 4.36, ta được:

V  Y nk n 
P

 K j ,max  K j ,max

 n  Y nk n 
 k , j n    (4.55)
V  Y n  ,
nk V  Y nk n 
1  K j ,max
 n  Y nk n  n  Y nk n 

Trong đó Ynk(n) là tham số được biểu diễn bởi phương trình 4.27 và Yk(n) được xác định
dựa vào phương trình 4.30.
Cuối cùng, số BBUs trung bình bị chiếm dụng bởi lưu lượng nén có thể biểu diễn như
sau:

 
V
Y jk   y j n   k , j n t j ,min Pn V (4.56)
n 0

141
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

4.5.3.5 Thông lượng trung bình khả dụng cho người dùng HSPA
Để xác định năng suất trung bình của các giao diện sẵn có cho lưu lượng HSPA, điều cần
thiết là trước hết phải xác định phân bổ công suất:

    A t P 
M nk M nk
nPn V   Aiti Pn ti V j j , min n  tj , min V (4.57)
i 1 j 1

Đối với mỗi trạng thái chiếm dụng n BBUs, số lượng trung bình các cuộc gọi dịch vụ
được xác định dựa trên phương trình 8.15:

 
 Ai Pn ti V
i  M nk
 ,
 Pn  V
yi n    (4.58)

 Ai Pn t


i , min V
,
 Pn V iMk
IT
Biết rằng số lượng trung bình các cuộc gọi yi(n) của mỗi mức lưu lượng cho dịch vụ, đối
với trạng thái n, ta có thể xác định băng thông (số lượng các BBUs khả dụng) mà được sử
dụng cho lưu lượng HSPA cũng như sự khác biệt giữa tổng công suất của ô và số lượng
BBUs bị chiếm dụng bởi các cuộc gọi UMTS. Thông lượng trung bình đưa ra cho HSDPA
bằng:
T

V M nk

Tx   V   y i n t i Pn V (4.59)
n 0  i 1 
P

4.5.3.6 Tổng kết


Các mô hình đưa ra trong phần này có thể được sử dụng cho việc phân tích và tính toán
cho giao diện WCDMA mà được dùng để phục vụ cho hỗn hợp các lưu lượng khác nhau của
HSPA-R99 i, cả hướng đường lên và đường xuống. Các mô hình được đề xuất cho ta xác định
được bốn tham số GoS khác nhau, mà các mức ưu tiên khác nhau có thể được cung cấp, tùy
thuộc vào việc tối ưu và chính sách phát triển của nhà điều hành mạng UMTS. Vì vậy, việc
tính toán đo đạc các tham số chất lượng cho kênh được lặp đi lặp lại liên tục, mỗi lần sẽ làm
tăng khả năng đáp ứng của kênh (interface) và kiểm tra các tham số GoS – điều này rất quan
trọng. Quá trình đo đạc, tính toán sẽ bị chấm dứt khi các yêu cầu được đáp ứng.
Để đạt dược sự đơn giản tối đa nhất trong việc mô tả các mô hình phân tích, ta giả sử
rằng kênh vô tuyến WCDMA phục vụ vô số các lưu lượng được tạo ra bởi người dùng (lưu
lượng Erlang). Khi kênh vô tuyến phục vụ một số người dùng với cấp độ cho trước nhưng
chất lượng lại thấp hơn hoặc là cao hơn một ít, thì mô hình đề xuất cũng nên bao gồm lưu
lượng Engset. Phương pháp để xác định đặc tính của hệ thống với lưu lượng Erlang và Engset
được đưa ra trong phần 4.3.4.

142
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Các phương pháp phân tích được đề xuất dựa trên phân bố Kaufman- Roberts. Các tính
toán với các công thức đưa ra trong phương pháp này không quá phức tạp, điều này chắc chắn
là một lợi thế trên cách nhìn của các nhà thiết kế mạng.

4.6. Định cỡ giao diện Iub theo lưu lượng HSPA


4.6.1 Kiến trúc điển hình của giao diện Iub
Một mối bận tâm xuyên suốt thời gian phát triển mạng với khoản chi phí khổng lồ, là khả
năng tiết kiệm đầu tư, các nhà khai thác mạng di động có xu hướng tối ưu hóa các khoản đầu
tư nhưng không làm giảm chất lượng dịch vụ. Một giải pháp thường xuyên được sử dụng
trong các mạng thực, đó là tách biệt các đường liên kết trên giao diện Iub. Các nhà điều hành
cấu hình hai đường dẫn ảo ( VPs) của hệ thống ATM trên giao diện Iub và gán chúng tương
ứng với lưu lượng thời gian thực và lưu lượng best-effort. Giả sử rằng các kênh ảo best-effort
sẽ không phân bổ tối đa băng thông được yêu cầu trong cùng một thời điểm, tổng băng thông
được chia sẻ giữa các kênh ảo qua đó đạt kết quả tốt hơn. Phương pháp này nên được khuyến
khích, thậm chí với cả các thông số khác phục vụ cho việc thiết kế/định cỡ mạng với các yêu
cầu QoS khác nhau của những người dùng khác nhau. Rõ ràng, trong trường hợp quá tải băng
IT
thông, một phần của các ô ATM sẽ bị mất. Một ví dụ vật lí thực tiễn của giải pháp này trên
giao diện Iub với ứng dụng IMA (ghép kênh nghịch đảo cho ATM) thể hiện ở hình 4.6. Ứng
dụng của IMA giúp nó có thể tạo ra 2 đường ATM logic dựa trên cơ sở tách biệt của các liên
kết vật lý. Bảng 4.4 thể hiện ví dụ của các dịch vụ UMTS chuyển mạch gói (PS) và chuyển
mạch kênh (CS) mđược mang bởi các đường truyền logic ATM dành cho luồng best-effort và
luồng thời gian thực tương ứng, thể hiện ở hình 4.6.
T
Ngoài ra, nó được biết đến là giải pháp mở đường để tối ưu hóa hơn nữa dung lượng với
các ứng dụng của các thiết bị tập trung lưu lượng truy cập giữa NodeB và RNC, các luồng của
kiểu thời gian thực sẽ được thực hiện bởi thiết bị tập trung với tỉ lệ dung lượng 1:1, trong khi
các luồng của kiểu best-effort cũng có thể thực hiện với tỉ lệ 2:1 (dung lượng ở đầu vào của
P

thiết bị tập trung cao hơn 2 lần so với đầu ra). Sử dụng các tính chất của lưu lượng được yêu
cầu (ví dụ: các giờ bận khác nhau) chúng ta có thể tối ưu hóa hơn nữa, ít nhất bằng cách phát
triển hoặc mở rộng RNC có giới hạn ở cổng đầu vào. Một công nghệ tuyệt vời đảm bảo thực
hiện thành công các yêu cầu, đồng thời tạo điều kiện để cấu trúc giao diện Iub là LMDS (dịch
vụ phân phối đa điểm vùng).
Bảng 4.4: Ví dụ về các lớp dịch vụ…

Các lớp ATM của dịch vụ Các lớp UMTS của dịch vụ
VP nỗ lực tốt nhất Trình duyệt Web
VP thời gian thực Thoại
VP thời gian thực Kết nối modem
VP thời gian thực FTP, trò chơi thời gian thực
VP thời gian thực PS: Hội nghị (VoIP)
VP thời gian thực PS: Luồng Mobile IP

143
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

IT
Hình 4.6 Một cách phổ biến đề đưa ra kết nối giữa trạm gốc UMTS và thành phần điều khiển mạng vô
tuyến với ứng dụng công nghệ IMA.

4.6.2 Mô hình phân tích của giao diện Iub


Giao diện Iub trong mạng UMTS được xem là một nhóm Full-availability (FAG) có lưu
lượng đa tốc độ. Trong mô hình, chúng ta giả sử rằng tương tự như giao diện WCDMA - giao
diện Iub có thể mang cả luồng lưu lượng R99 và HSPA. Chúng ta cũng giả định, các lớp lưu
T
lượng thuộc về HSPA với cuộc gọi - có thể thay đổi tài nguyên bị chiếm trong thời gian dịch
vụ. Do đó nó được giả định rằng các dịch vụ hệ thống tương đồng với sự pha trộn của các lớp
lưu lượng đa tốc độ khác nhau, trong khi các lớp này được chia thành 2 tổ hợp: Mk - lớp các
cuộc gọi có thể thay đổi yêu cầu khi phục vụ và Mnk - lớp không thể thay đổi yêu cầu trong
P

thời gian dịch vụ. Chúng ta giả định rằng tổng dung lượng của nhóm là V đơn vị băng thông
cơ sở (BBUs), nhóm được yêu cầu bởi lớp độc lập M* của luồng lưu lượng Poisson, có các
cường độ λ1, λ2, λ3,…,λM. Cuộc gọi lớp i yêu cầu ti BBUs để thiết lập một kết nối. Thời gian
giữ cuộc gọi của các lớp đặc biệt có các phân phối mũ với các thông số µ1, µ2, µ3… Như vậy
thông lượng trung bình cung cấp cho hệ thống bởi lớp i của luồng lưu lượng bằng:

i
Ai  (4.60)
i

Nguồn tài nguyên được yêu cầu trong nhóm để phục vụ cho các lớp riêng biệt có thể
được coi như là một “yêu cầu cuộc gọi” với một số nguyên các BBUs. Giá trị của BBU
(RBBU, là ước chung lớn nhất (GCD) của tất cả tài nguyên yêu cầu được lớp lưu lượng đề
nghị với hệ thống (Phương trình 4.44):

RiBBU  GCDR1,..., RM  (4.61)

Với Ri là tổng số các nguồn tài nguyên theo yêu cầu của lớp i tính bằng kb/s.

144
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Qúa trình Markov đa chiều trong FAG tương đương chuỗi Markov một chiều, được mô
tả bởi phép đệ quy Kaufman-Robert (Phương trình 4.15):

    A t P 
M nk M nk
nPn V   Aiti Pn ti V j j , min n  tj , min V (4.62)
i 1 j 1

[Pn]V là trạng thái xác suất của n BBUs đang làm việc, và ti và tj,min là số lượng BBUs
được yêu cầu bởi một lớp chưa trải qua nén và một lớp đã qua nén tương ứng (Phương trình
4.46):

 R  R 
ti   i  t j , min   j , min  (4.63)
 RBBU   RBBU 

Rj,min là lượng tài nguyên tối thiểu được yêu cầu bởi lưu lượng lớp j đã trải qua nén tính
theo kb/s. Trong phương trình 4.62, dung lượng giao diện V được xác định như sau:


V  Vphy / RBBU
IT  (4.64)

Vphy là dung lượng của nhóm tính bằng kb/s.


Trong phần này ta sẽ phân tích bốn thông số GoS: xác suất nghẽn mạng, xác suất bị mất,
thông lượng trung bình và thông lượng trung bình khả dụng.
4.6.2.1 Xác suất nghẽn mạng (mất dung lượng)
T
Trên cơ sở công thức 4.62, xác suất nghẽn mạng Bi cho luồng lưu lượng lớp i Erlang có
thể tính theo công thức (Phương trình 4.24)

 V
 Pn V ,
P

 i  M nk
n V t 1
E i  Bi   V
i
(4.66)
 P  ,
 iMk
 n V t 1n Vj , min

4.6.2.2 Thông lượng trung bình


Xác định thông lượng trung bình chỉ quan trọng đối với những lớp lưu lượng HSDPA có
thể đã trải qua nén *(chỉ giới hạn cho đường xuống, vì phía đường lên lưu lượng HSPA được
phục vụ dựa trên các tài nguyên R99). Việc ứng dụng một mô hình phân tích được đưa ra phụ
thuộc vào các cơ chế riêng mà các nhà cung cấp thiết bị cho mạng UMTS thực hiện. Chúng ta
xét đến kịch bản trong đó băng thông trung bình được cấp không đồng đều cho tất cả người
dùng. Giả sử nữa là nếu như các thuê bao chưa có các đầu cuối có khả năng đạt thông lượng
vượt ngưỡng, kịch bản này được xét xa hơn với những ứng dụng của mô hình nén không đều,
đã được trình bày ở phần 4.4.2.
Trong giai đoạn đầu tiên của quá trình xác định thông lượng trung bình chúng ta cần tính
toán hệ số nén k(n). Theo các phương trình 4.31 và 4.36, hệ số được tính như sau:

145
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

 K j ,max V  Y nk n 
  K j ,max

 k , j n    n  Y nk n  (4.66)
V  Y n  , V  Y nk n 
nk
1  K j ,max
 n  Y nk n  n  Y nk n 

trong đó Ynk (n) được tính như sau (Phương trình 4.27)

M nk
Y nk
n   yi n t i (4.67)
i 1

và Yk(n) được tính toán dựa trên phương trình 4.30

Mk
Y n    k n  y j n t j ,min
k
(4.68)
j 1

IT
Trong phương trình 4.67 và 4.68, số lượng trung bình các cuộc gọi của lớp i, được phục
vụ trong điều kiện sở hữu n BBUs [yj(n)] có thể được tính toán như sau: (Phương trình 4.25)

 Ai Pnt   V i  M nk

i
,
 Pn V

y i n    (4.69)
 Ai Pnt  
T
 i , min V
, iMk
 Pn V

Bước tiếp theo, ta có được lượng tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi của lớp
P

j (thông lượng trung bình) trên cơ sở của chuỗi sau (Phương trình 4.33)

 
V
Y   y j n   k , j n t j ,min Pn V
j
k
(4.70)
n 0

4.6.2.3 Thông lượng trung bình khả dụng cho người dùng HSDPA.
Thông lượng trung bình khả dụng của giao diện Iub dành cho lưu lượng HSDPA có thể
được tính toán tương tự với tính toán thông lượng có sẵn cho giao diện WCDMA đã được
trình bày trong phần 4.5.3.5.

4.7. Tổng kết


Chương này trình bày phương pháp phân thích, giúp chúng ta xác định khả năng của các
thành phần riêng trong UMTS, với giả định của hệ thống ở một mức độ xác định của GoS.
Các khó khăn đặc trưng nhất trong việc đo đạc của hệ thống UMTS là giao diện vô tuyến và
giao diện Iub. Chương này mô tả việc áp dụng các mô hình để phân tích các giao diện này.

146
Chương 4: Công nghệ lưu lượng cho HSDPA

Trong các mô hình (giả định) hệ thống mang một hỗn hợp được pha trộn giữa lưu lượng R99
và các lớp lưu lượng HSPA.

Tài liệu tham khảo


[1] 3GPP TS 36300 900, “Evolved Universal Terrestrial radio Access (E-UTRA) and Evolved
Universal Terrestrial Radio Access Network (E-UTRAN); Overall description, stage 2, Release
9 (V9.0.0), June 2009.
[2] 3GPP TS 25.308, “High Speed Downlink Packet Access (HSDPA); Overall Description,”
Release 5, March 2003.
[3] T. E. Kolding, K. Pedersen, J. Wigard, F. Frederiksen, and P. E. Mogensen, “Performance
Aspects of WCDMA Systems with High Speed Downlink Packet Access (HSDPA),” VTC, vol.
1, pp. 477–481, September 2002, Online: http://nds2.ir.nokia.com/downloads/.
[4] 3GPP TS 25.214, “Physical Layer Procedures (FDD),” 3GPP Release 6, December 2003.
[5] M. Assaad, “Cross Layer Study in HSDPA System,” Ph.D. thesis, Ecole Nationale des
T´el´ecommunications, Paris, France, March 2006.
[6] K. S. Gilhousen, I. M. Jacobs, R. Padovani, A. J. Viterbi, L. A. Weaver, and C. E. Wheatley,
“On the Capacity of a Cellular CDMA System,” Vehicular Technology, IEEE Transactions on,
vol. 40 Issue: 2, May 1991.
[7] I.C.C. de Bruin, G. Heijenk, M. El Zarki, and J. Lei Zan, “Fair Channel-Dependent Scheduling
IT
in CDMASystems,” 12th IST Summit on Mobile and Wireless Communications Summit 2003,
Aveiro, Portugal, June 15–18, 2003, pp. 737–741.
[8] L. Zan, G. Heijenk, and M. El Zarki, “Fair and Power-Efficient Channel-Dependent Scheduling
for CDMA Packet Networks,” Proceedings of International Conference on Wireless Networks
(ICWN), June 2003, URL: http://www.home.cs.utwente.nl/heijenk/.
[9] L. Zan, G. Heijenk, and M. El Zarki, “A Real-Time Traffic Scheduling Algorithm inCDMA
Packet Networks,” Proceedings of 14th IEEE International Symposium on Personal, Indoor,
and Mobile Radio Communications PIMRC 2003, September 2003, Beijing, China.
T
[10] S. W. Roberts, “Control Chart Test Based on Geometric Moving Averages,” Technometrics, 1,
1959, pp. 239–250.
[11] Thomas bonald, “A Score-based Opportunistic Scheduler for Fading Radio Channels,”
Proceedings of European Wireless, 2004.
[12] A. Masmoudi, D. Zeghlache, and S. Tabbane, “Resource and Scheduling Optimization in
P

HSDPA-based UMTS Networks,” Proceedings of World Wireless Congress (WWC 2005), San
Francisco, California, May, 24–27, 2005.
[13] N. Nasser and T. Bejaoui, “User Satisfaction-based Scheduling Algorithm for High-Speed
Wireless Networks,”ACMInternational Wireless Communications and Mobile Computing
Conference (IWCMC), Honolulu, Hawaii, August 2007, pp. 164–169.
[14] Cell Dimensioning,” MobiCom’03, San Diego, California, September 14–19, 20.

147
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

CHƯƠNG 5

QUẢN LÝ TÀI NGUYÊN VÔ TUYẾN CHO TRUYỀN DẪN E-MBMS

5.1 Mở đầu
Không thể phủ nhận, thị trường di động trong tương lai sẽ được đặc trưng bởi các dịch vụ
đa phương tiện vốn đã có trong các mạng có dây. LTE là sự kế thừa tiến hóa của hệ thống
viễn thông di động toàn cầu (UMTS) và mạng truy cập gói tốc độ cao (HSPA), xu hướng này
đang nổi lên, bằng việc định hướng phát triển băng thông di động rộng trong tương lai. LTE
hứa hẹn một môi trường phong phú hơn, môi trường làm tăng đáng kể tốc độ dữ liệu đỉnh và
hiệu suất phổ tần. Tuy nhiên, rất nhiều dịch vụ di động đa phương tiện được dự kiến sẽ phải
đối mặt với sự truy nhập lớn, do đó cần phải khai thác hiệu quả tài nguyên hệ thống. Dịch vụ
quảng bá đa phương đa phương tiện (MBMS), còn được gọi là MBMS phát triển (e-MBMS)
trong LTE, được tạo ra một cách hiệu quả để bù đắp cho sự cần thiết này vì nó cho phép chia
IT
sẻ tài nguyên trong quá trình truyền dữ liệu [1, 2].
Yêu cầu chính trong việc cung cấp các dịch vụ phát đa điểm MBMS là sử dụng một cách
hiệu quả tổng thể tài nguyên vô tuyến và mạng. Hệ thống sẽ nhận thức và thích ứng với
những thay đổi liên tục xảy ra trong môi trường vô tuyến và phân bổ tài nguyên một cách tối
ưu. Theo hướng này, một khía cạnh quan trọng của hiệu năng MBMS là sự lựa chọn kênh
mang vô tuyến hiệu quả nhất, về mặt tiêu thụ công suất, cho việc truyền tải lưu lượng truy
T
nhập đa phương tiện. Việc lựa chọn kênh mang vô tuyến hiệu quả nhất là một vấn đề mở
trong cơ sở hạ tầng MBMS hiện nay và một số cơ chế đã được đề xuất theo hướng này. Tuy
nhiên, việc lựa chọn các cơ chế thích hợp nhất gặp phải nhiều khó khăn và cả sự không chác
chắn, vì mỗi cơ chế có những lợi thế đặc trưng riêng. Trong chương này, ta xét các cơ chế lựa
P

chọn các kênh mang vô tuyến và so sánh về mặt tiêu thụ công suất để làm nổi bật những ưu
điểm mỗi cơ chế có thể cung cấp.
Ngoài ra, chương này xem xét các hoạt động và hiệu năng của một số kỹ thuật như thiết
lập công suất động (DPS), kết hợp phân tập vĩ mô (MDC), và chia tốc độ (RS) có thể được sử
dụng nhằm giảm thiểu tổng công suất phát MBMS tại các trạm gốc. Chương này cũng xem
xét các hoạt động và hiệu năng của các kỹ thuật trên và chứng minh cho việc tiết kiệm công
suất.
Hơn nữa, trong chương này, nhấn mạnh việc nâng cao hiệu năng cho mạng di động thế
hệ sau khi dùng kỹ thuật MIMO.. Hệ thống MIMO là một giải pháp tiên quyết cho các mạng
di động thế hệ tiếp theo và có tiềm năng để giải quyết các nhu cầu chưa từng có cho các dịch
vụ đa phương tiện không dây, đặc biệt là cho MBMS. Đặc biệt, hướng tới kiểm tra sự ảnh
hưởng của hệ thống anten MIMO đến chiến lược quy hoạch công suất MBMS của các mạng
di động thế hệ sau.

148
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

5.2. Dịch vụ MBMS


Trong MBMS, nhiều dữ liệu đa phương tiện không dây được truyền đồng thời tới nhiều
người bằng cách cho phép chia sẻ các tài nguyên. Hiệu quả MBMS là do truyền dẫn cùng dữ
liệu trên một kênh chung mà không làm tắc nghẽn giao diện vô tuyến với nhiều lần lặp lại của
cùng một dữ liệu.
Nhân tố quan trọng cho việc tích hợp MBMS vào mạng UMTS là sự phát triển nhanh
chóng của công nghệ truyền thông di động, mức độ phổ cập cảu dữ liệu và các ứng dụng
không dây. Nhu cầu ngày càng tăng cho giao tiếp giữa một người gửi và nhiều người nhận
dẫn đến nhu cầu truyền điểm-đa điểm (PTM). Truyền dẫn PTM trái ngược với truyền dẫn
điểm-điểm (PTP - sử dụng công nghệ unicast), được sử dụng trong mạng UMTS truyền thống
(không có phần mở rộng MBMS). Các công nghệ quảng bá và đa phương đem lại hiệu quả to
lớn trong việc thực hiện các loại giao tiếp này và cho phép việc cung cấp một loạt các dịch vụ
đa phương tiện băng thông cao cho một số lượng lớn người sử dụng.
Từ quan điểm của các nhà khai thác và cung cấp dịch vụ, khung MBMS bao gồm cải
thiện hiệu năng mạng và sử dụng hợp lý tài nguyên vô tuyến, từ đó dẫn đến việc cung cấp
IT
vùng phủ sóng và dịch vụ mở rộng. Đồng thời, người dùng có thể hiện thực hóa lí thuyết, các
dịch vụ tốc độ bit cao. Các dịch vụ này bao gồm truyền hình di động, thời tiết, hoặc tin tức thể
thao cũng như các dữ liệu truy nhập nhanh và tải tin cậy [3].
5.2.1 Hoạt động
Trong MBMS, có hai kiểu chế độ dịch vụ: chế độ quảng bá và chế độ phát đa phương.
Mỗi chế độ có các đặc điểm khác nhau về độ phức tạp và phân phối gói tin.
T
Chế độ dịch vụ quảng bá là loại PTM đơn hướng. Trên thực tế, với quảng bá, mạng chỉ
đơn giản là phát các gói dữ liệu tới tất cả các nút trong mạng. Trong chế độ dịch vụ này, nội
dung được gửi bằng cách sử dụng truyền dẫn PTM, để truyền đến một khu vự cụ thể mà
không cần biết người nhận. Do đó, chế độ này không yêu cầu phải đăng ký hay kích hoạt từ
P

người sử dụng.
Trong chế độ hoạt động đa phương, dữ liệu được phát đến cho người dùng có yêu cầu
dịch vụ một cách rõ ràng. Cụ thể hơn, người nhận phải báo hiệu việc họ mong được nhận dữ
liệu và sau đó các mạng quyết định xem người dùng có thể nhận được dữ liệu hay không. Như
vậy, chế độ đa phương có khả năng phát chọn lọc đến các ô, trong đó có chứa các thành phần
của nhóm đa phương. Hoặc phát PTP hoặc PTM có thể được cấu hình trong mỗi ô cho chế độ
hoạt động đa phương [2].
Không giống như chế độ quảng bá, chế độ đa phương thường yêu cầu đăng ký vào nhóm
thuê bao đa phương và sau đó người dùng tham gia vào nhóm đa phương tương ứng. Hơn nữa,
do việc truyền dữ liệu có chọn lọc đến nhóm đa phương, nên cần tính phí dữ liệu cho người
dùng.
5.2.2 Kiến trúc
Kết cấu khung MBMS yêu cầu thay đổi đôi chút trong kiến trúc UMTS hiện hành. Do đó,
thực tế này cho phép nâng cấp nhanh chóng các mạng UMTS thuần túy thành các mạng

149
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

UMTS tăng cường MBMS. Trên thực tế, MBMS bao gồm dịch vụ kênh mang MBMS và dịch
vụ người sử dụng MBMS. Sau đó cung cấp các ứng dụng như: nội dung đa phương tiện, trong
khi dịch vụ kênh mang MBMS cung cấp phương pháp nhận thực người sử dụng, tính cước và
cải thiện chất lượng dịch vụ (QoS) để ngăn không cho nhận dữ liệu không cho phép [2].
Mạng UMTS được chia thành hai miền chính: miền thiết bị người dùng (UE) và miền
mạng di động công cộng mặt đất (PLMN). Miền UE bao gồm các thiết bị được sử dụng bởi
người dùng truy cập các dịch vụ UMTS. Miền PLMN bao gồm hai cơ sở hạ tầng trên mặt đất:
mạng lõi (CN) và mạng truy nhập vô tuyến mặt đất UMTS (UTRAN) (Hình 5.1). CN có trách
nhiệm chuyển mạch/định tuyến và kết nối dữ liệu, trong khi UTRAN xử lý tất cả các chức
năng liên quan đến vô tuyến. CN được chia thành hai miền dịch vụ: miền dịch vụ chuyển
mạch kênh (CS) và miền dịch vụ chuyển mạch gói (PS) [3]. Miền CS xử lý các lưu lượng
thoại, trong khi miền PS xử lý việc chuyển gói tin. Phần còn lại của chương này sẽ tập trung
vào các cơ chế chuyển mạch gói UMTS.
Phần PS của CN trong UMTS bao gồm hai nút hỗ trợ dịch vụ vô tuyến gói chung (GSN),
cụ thể là GSN cổng (GGSN) và GSN phục vụ (SGSN) (hình 5.1). SGSN là trung tâm của
miền PS. Nó cung cấp chức năng định tuyến, tương tác với cơ sở dữ liệu [bộ ghi định vị
IT
thường trú (HLR)] và quản lý các bộ điều khiển mạng vô tuyến (RNCs). SGSN được kết nối
với GGSN thông qua giao diện Gn và RNCs thông qua giao diện Iu. GGSN cung cấp các kết
nối của mạng UMTS (thông qua trung tâm dịch vụ quảng bá đa phương) với các mạng dữ liệu
gói khác (PDNs), như Internet.
T
P

Hình 5. 1 Kiến trúc UMTS và MBMS


UTRAN bao gồm hai loại nút: RNC và NodeB. NodeB cấu thành trạm gốc và cung cấp
vùng phủ vô tuyến cho một hoặc nhiều ô (Hình 5.1). NodeB kết nối với UE thông qua giao
diện Uu (dựa trên WCDMA) và kết nối với RNC thông qua giao diện Iub. Một RNC với tất
cả các NodeBs kết nối với nó được gọi là hệ thống mạng con vô tuyến (RNS) [3].
Sự thay đổi lớn trong nền tảng UMTS hiện hành để cung cấp MBMS là sự bổ sung của
một thực thể mới được gọi là trung tâm dịch vụ quảng bá đa phương (BM-SC). Trên thực tế,

150
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

BM-SC hoạt động như một điểm vào để phân phối dữ liệu giữa các nhà cung cấp nội dung và
mạng UMTS và được định vị trong miền PS của CN. Thực thể BM-SC giao tiếp với các mạng
UMTS hiện có và PDNs bên ngoài [1, 2].
BM-SC chịu trách nhiệm trong cả mặt phẳng điều khiển và mặt phẳng sử dụng của dịch
vụ MBMS. Cụ thể hơn, các chức năng của BM- SC được chia thành năm loại: thành viên,
phiên và truyền dẫn, proxy và truyền tải , thông báo dịch vụ, và chức năng bảo mật. Chức
năng thành viên của BM- SC cung cấp nhận thực cho UE yêu cầu để kích hoạt dịch vụ
MBMS. Theo chức năng phiên và truyền dẫn, BM- SC lập biểu truyền phiên MBMS và cung
cấp cho GGSN các thông số truyền dẫn như QoS và vùng dịch vụ MBMS. Với chức năng
proxy và truyền tải, BM- SC là một đại lý đại diện cho báo hiệu qua điểm tham chiếu Gmb
giữa các GGSN và các chức năng BM-SC khác. Hơn nữa, chức năng thông báo dịch vụ BM-
SC phải có khả năng cung cấp dịch vụ thông báo cho người dùng MBMS quảng bá và đa
phương và cung cấp các đặc tả về phương tiện truyền thông cho. Cuối cùng, các dịch vụ
người dùng MBMS có thể sử dụng các chức năng bảo mật cho toàn vẹn hoặc bảo vệ bí mật
dữ liệu MBMS, trong khi các chức năng cụ thể được sử dụng để phân phối khóa MBMS
(chức năng phân phối khóa) đến UE hợp lệ.
5.2.3 Chế độ đa phương của MBMS
IT
MBMS đa phương cải thiện hiệu năng mạng UMTS (Hình 5.2 và 5.3). Cụ thể hơn, các
hình này trình bày chức năng UMTS đa phương tương ứng không có và có sự tăng cường
MBMS.
T
P

Hình 5. 2 UMTS đa phương không tăng cường MBMS


Nếu không có sự tăng cường MBMS, dữ liệu đa phương được sao chép nhiều lần và bằng
tổng số người sử dụng đa phương trên tất cả các giao diện. Rõ ràng, khi số lượng người dùng
tăng lên sẽ gây ra hiện tượng nút thắt cổ chai. Tất cả giao diện bị quá tải do nhiều truyền cùng
một loại dữ liệu. Mặt khác, MBMS cung cấp lợi ích cho mạng UMTS thông qua việc chia sẻ
các tài nguyên vô tuyến và tài nguyên mạng. Chỉ có một luồng cho mỗi dịch vụ MBMS cùng
dữ liệu được phát, do đó tiết kiệm nguồn tài nguyên khan hiếm. Như vậy, phân phối dữ liệu
MBMS đa phương được cấu hình tối ưu trên toàn mạng UMTS.

151
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5. 3 UMTS đa phương với cải tiến MBMS

5.2.3.1 Quy trình cung cấp gói


Trong phần này sẽ đề cập tổng quan về các thủ tục luồng dữ liệu đa phương trong việc
cung cấp dịch vụ MBMS. Hình 5.4 mô tả một nhóm mạng UMTS-MBMS gồm hai SGSN
một GGSN, bốn RNC, và mười hai NodeB kết nối với nhau. Hơn nữa, 11 thành viên của một
nhóm đa phương được đặt trong sáu ô. BM-SC hoạt động như giao diện đối với các nguồn lưu
IT
lượng bên ngoài. Giả thiết rằng một luồng dữ liệu đến từ một PDN bên ngoài, thông qua BM-
SC, phải được gửi đến mười một UE như minh họa trong Hình 5.4.
T
P

Hình 5. 4 Phân phát gói trong chế độ phát đa phương MBMS

Phân tích đề cập ở đây bao gồm các cơ chế chuyển tiếp của các gói dữ liệu giữa các BM-
SC và UE. Với phát đa phương, các gói tin chỉ được chuyển tiếp đến các NodeB có người sử
dụng đa phương. Vì vậy, trong Hình 5.4, các NodeB2, B3, B5, B7, B8 và B9 nhận các gói tin
đa phương từ BM-SC. Ta tóm lược ngắn gọn năm bước cần thiết cho việc cung cấp các gói đa
phương như sau:

152
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Ban đầu, BM-SC nhận được một gói đa phương và chuyển nó vào GGSN đã đăng ký để
nhận được lưu lượng đa phương đó. Sau đó, GGSN nhận được gói tin đa phương và bằng
cách truy vấn danh sách định tuyến đa phương của nó, nó xác định SGSN có người sử dụng
đa phương cư trú tại vùng phục vụ của mình. Trong Hình 5.4, GGSN nhân bản các gói tin đa
phương và chuyển nó vào SGSN1 và SGSN2 [4] . Sau đó, cả hai SGSN đích nhận được các
gói tin đa phương và, sau khi truy vấn danh sách định tuyến đa phương của nó, nó xác định
RNC nào sẽ nhận gói tin đa phương. Các RNC đích nhận được gói tin đa phương và gửi cho
NodeB để thiết lập các kênh mang vô tuyến thích hợp cho các ứng dụng đa phương. Trong
Hình 5.4, đây là các NodeB2, B3, B5, B7, B8 và B9. Người sử dụng đa phương nhận được
các gói tin đa phương trên kênh mang vô tuyến thích hợp, phát qua các kênh dành riêng cho
mỗi người dùng cá nhân riêng rẽ hoặc phát qua các kênh chung cho tất cả các thành viên
trong ô [4].
5.2.3.2 Kênh mang vô tuyến chế độ đa phương MBMS
Theo thông số kỹ thuật MBMS hiện tại, việc truyền tải các gói dữ liệu đa phương MBMS
trên các giao diện Iub và Uu được thực hiện trên: kênh truy nhập đường xuống - FACH, kênh
riêng DCH, hoặc trên kênh chia sẻ đường xuống tốc độ cao HS-DSCH, được giới thiệu trong
IT
phiên bản R5. Với mục đích chính là khai thác hiệu quả các nguồn tài nguyên vô tuyến dẫn
đến cần chọn kênh chung, vì nhiều người sử dụng có thể truy cập cùng một tài nguyên cùng
một lúc.
Cụ thể hơn, các kênh truyền tải của 3GPP-3rd được quyết định sử dụng làm kênh truyền
tải chính để truyền dữ liệu PTM MBMS là FACH với mã hóa turbo và điều chế QPSK tại một
mức công suất phát không đổi [1]. DCH là kênh PTP và do đó, nó bị kém hiệu quả khi yêu
T
cầu nhiều kênh DCH để mang các dữ liệu đến một nhóm người dùng. Tuy nhiên, DCH có thể
sử dụng điều khiển công suất nhanh vòng kín và cơ chế chuyển giao mềm, và nói chung nó là
một kênh có độ tin cậy cao [3, 5]. Việc phân bổ HS-DSCH làm kênh truyền tải ảnh hưởng đến
tốc độ dữ liệu thu được và dung lượng còn lại để phục vụ người dùng Release'99 (người sử
P

dụng phục vụ bởi DCH). Thông lượng ô của HSDPA tăng lên khi công suất được cấp phát
cho HSDPA nhiều hơn, trong khi thông lượng DCH đồng thời giảm [6].

5.3. Điều khiển công suất trong chế độ MBMS cho WCDMA/HSPA
Điều khiển công suất là một trong những kỹ thuật quan trọng nhất trong MBMS do thực
tế công suất phát đường xuống trong các mạng UMTS là tài nguyên hạn chế và phải được
chia sẻ một cách hiệu quả cho tất cả người dùng MBMS trong một ô. Điều khiển công suất
nhằm mục đích giảm thiểu công suất phát, loại bỏ nhiễu liên ô.
Truyền dẫn đường xuống PTP dùng điều khiển công suất nhanh để duy trì chất lượng của
các liên kết và do đó cung cấp một kết nối đáng tin cậy với tỷ lệ lỗi chấp nhận được. Việc
phát công suất đủ lớn sẽ duy trì chất lượng cần thiết đảm bảo cho đường truyền cũng như
giảm thiểu nhiễu lên các ô lân cận. Tuy nhiên, khi người dùng tiêu thụ nhiều công suất, phần
công suất còn lại phân bổ cho người khác bị giảm, dẫn đến giảm đáng kể dung lượng hệ thống.

153
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Trong quá trình truyền dẫn đường xuống PTM, NodeB phát ở mức công suất đủ cao để
hỗ trợ các kết nối tới máy thu với yêu cầu công suất cao nhất trong nhóm máy thu đa phương.
Điều này vẫn sẽ có hiệu quả về sử dụng tài nguyên bởi vì máy thu với yêu cầu công suất cao
nhất vẫn sẽ cần cùng một công suất trong một liên kết đơn phương, và bằng cách thỏa mãn
yêu cầu của máy thu cụ thể, sẽ đáp ứng nhu cầu công suất phát cho tất cả các máy thu khác
trong nhóm đa phương. Do đó, hầu như công suất phát được duy trì ở mức tương đối cao, do
đó làm tăng chất lượng tín hiệu tại từng máy thu trong nhóm đa phương. Mặt khác, một lượng
công suất đáng kể bị lãng phí và hơn thế nữa làm cho nhiễu liên ô được tăng lên.
Kết quả là, công suất phát đường xuống đóng một vai trò quan trọng trong việc lập biểu
và tối ưu hóa MBMS. Phần này ta cũng xét lý lịch công suất FACH, DCH, HS-DSCH trong
quá trình truyền dẫn PTP và PTM. Các phân tích sau đây đề cập đến một môi trường vx mô
với các thông số được mô tả trong Bảng 5.1 [3, 7].
Bảng 5. 1 Giả định mô phỏng ô vĩ mô

Tham số Giá trị


Bố cục ô Lưới lục giác
Số lượng ô
Sector hóa
IT 18
3 sectors/ô
Khoảng cách site-to-site 1 km
Bán kính ô 0,577 km
Công suất phát tối đa của BS Tx 20 watt (43dBm)
T
Công suất phát của BS khác 5 watt (37 dBm)
Công suất kênh chung 1 watt (30 dBm)
P

Mô hình truyền sóng Okumura Hata


Kênh đa đường Vehicular A (3 km/h)
Hệ số trực giao 0,5

Eb / N0 đích 5 dB

5.3.1 Lý lịch công suất HS-DSCH


HS-DSCH là một kênh truyền tải điều khiển tốc độ chứ không phải là một kênh truyền
tải điều khiển công suất. Mặc dù có hai chế độ cơ bản cho phân bổ công suất phát HS-DSCH
[6], chương này sẽ tập trung vào một phương pháp động để tạo ra lượng công suất dự trữ cần
thiết nhằm đáp ứng tất cả những người dùng đa phương đồng thời loại bỏ can nhiễu. Hai giải
pháp chủ yếu để quy hoạch công suất HSDPA là tỉ số tín hiệu trên nhiễu cộng tạp âm SINR
của HS-DSCH và hệ số hình học G. SINR đối với máy thu Rake sử dụng đơn anten được tính
như trong Phương trình 5.1 [6]:

154
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

PHS  DSCH
SINR  SF16 . (5.1)
 .Pown  Pother  Pnoise

Trong đó PHS-DSCH là công suất phát HS-DSCH, Pown là công suất nhiễu của người sử
dụng di động, Pother là nhiễu từ các ô lân cận, và Pnoise là công suất tạp âm Gaussian trắng
cộng. Thông số  là hệ số trực giao (  = 0: trực giao hoàn hảo), SF16 là hệ số trải phổ có giá
trị là 16.
Hệ số hình học G là số đo quan trọng để thể hiện vị trí người dùng trong ô. Khi người
dùng nằm ở biên ô, thi G thấp hơn dự kiến. G được tính như trong phương trình 5.2 [3]:

Pown
G (5.2)
Pother  Pnoise

Tồn tại một mối quan hệ mật thiết giữa công suất được cấp phát HS-DSCH và thông
lượng ô MBMS đạt được. Mối quan hệ này có thể được trình bày trong ba bước sau đây. Ban
đầu, ta phải định nghĩa thông lượng ô MBMS mục tiêu. Một khi thông lượng Ô mục tiêu được
IT
thiết lập, bước tiếp theo là định nghĩacách thông lượng này liên quan đến SINR [6]. Cuối
cùng, ta mô tả công suất phát HS-DSCH (ký hiệu là PHS  DSCH ) cần thiết được biểu diễn như
một hàm của giá trị SINR và vị trí người sử dụng (ở dạng thông số G) theo phương trình 5.3
[6]:

Pown
PHS  DSCH  SINR.  p  G 1  .
T
(5.3)
SF16

Khi MIMO được hỗ trợ trong HS-DSCH, nhiều anten phát/thu được sử dụng (các luồng
dữ liệu khác nhau được phát đồng thời trên mỗi anten) và SINR được cải thiện hơn [8]. Yêu
P

cầu xem xét hai anten phát/thu (MIMO 2x2), một cách xấp xỉ, với cùng công suất phát trạm
gốc tốc độ dữ liệu được tăng gấn đôi. Vì vậy, không mất tính tổng quát, một nửa công suất là
cần thiết, so với hệ thống anten thông thường HS-DSCH, cho việc cung cấp các phiên MBMS.
Nói cách khác, MIMO tiếp tục góp phần tiết kiệm đáng kể tài nguyên công suất, và đồng thời
tối đa hóa dung lượng hệ thống.
5.3.2 Lý lịch công suất DCH
Tổng số công suất phát đường xuống được phân bổ cho tất cả người dùng MBMS trong
một ô phục vụ bởi nhiều DCH. Nó chủ yếu phụ thuộc vào số lượng người dùng được phục vụ,
vị trí của họ trong các ô, tốc độ bit của phiên MBMS và chất lượng tín hiệu Eb N0 cho mỗi
người dùng. Biểu thức 3.4 tính toán tổng công suất phát DCH của NodeB cần thiết cho việc
truyền tải dữ liệu đến n người sử dụng trong một ô cụ thể [9].

155
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

PN  xi
Pp   i 1
n
.Lp ,i
W
p
 Eb / N 0 i .Rb,i
PDCH  (5.4)
p
1   i 1
n

W
p
 Eb / N 0 i .Rb,i

Trong đó PDCH là tổng công suất phát của trạm gốc, PP là công suất dành cho các kênh
điều khiển chung, L p ,i là tổn hao đường truyền, Rb,i là tốc độ phát của người sử dụng thứ i, W

là băng thông, PN là nhiễu xung quanh, p là hệ số trực giao (p = 0 cho trực giao hoàn hảo), và
xi là nhiễu liên ô được quan sát bởi người sử dụng thứ i như là một hàm của công suất phát
bởi các ô lân cận PT , j =1,..., K, và sự tổn hao đường truyền từ người sử dụng này đến các ô
j

thứ j của Lịj. Cụ thể là [9]:

PT
xi   j 1
IT K

L
j

DCH được sử dụng cho việc cung cấp các dịch vụ MBMS PTP, nhưng không thể sử
(5.5)

dụng để phục vụ người sử dụng đa phương do công suất phát đường xuống cao sẽ được yêu
cầu. Hình 5.5 mô tả công suất phát đường xuống khi dữ liệu MBMS đa phương được phân
phối trên nhiều kênh DCH (mỗi người dùng chiếm dụng một kênh DCH). Rõ ràng rằng, công
T
suất cao hơn là cần thiết để cung cấp tốc độ dữ liệu MBMS cao. Ngoài ra, một vùng phủ sóng
ô tăng và nhóm người dùng lớn hơn dẫn đến tiêu thụ công suất nhiều hơn.
P

Hình 5. 5 Công suất phát (Tx) DCH

156
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

5.3.3 Lý lịch công suất FACH


Về cơ bản thì công suất phát FACH là không đổi do không được hỗ trợ điều khiển công
suất nhanh. FACH là kênh PTM và phải được thu bởi tất cả người dùng trên toàn ô (hoặc một
phần của ô mà người dùng cư trú), do đó, công suất không đổi này phải đủ lớn để đảm bảo
QoS yêu cầu trong vùng phủ sóng mong muốn của ô, không phân biệt vị trí của người dùng.
Hiệu quả công suất FACH phụ thuộc rất nhiều vào việc hạn chế tối đa hóa tính phân tập như
tài nguyên công suất. Sự phân tập đạt được bằng cách sử dụng một khoảng thời gian truyền
dẫn (TTI) dài hơn để cung cấp sự phân tập thời gian chống lại pha đinh nhanh (may mắn thay,
các dịch vụ MBMS không nhạy cảm với trễ) và việc sử dụng kết hợp phát từ nhiều ô để đạt
được độ lợi phân tập ô vĩ mô [10, 11].
Bảng 5.2 trình bày một số mức công suất phát đường xuống FACH cho các vùng phủ
sóng ô và tốc độ bit MBMS khác nhau, mà không có giả định kỹ thuật phân tập [10]. Hạn
chế cơ bản là khó thực thi phân phát dịch vụ MBMS tốc độ dữ liệu cao trên kênh FACH, vì
tốn nhiều công suất phát đường xuống (vượt quá công suất khả dụng tối đa là 20 W). Tốc độ
bit cao chỉ được cấp cho người dùng gần NodeB.

Mức độ phủ
sóng ô (%)
IT
Bảng 5. 2 Các mức công suất phát FACH

Dịch vụ tốc độ bit (kb/s) Công suất phát cần thiết (W)

50 32 1,8
64 2,5
T
95 32 4,0
64 7,6

5.4 Các kỹ thuật tiết kiệm công suất


P

Vấn đề chính trong một phiên MBMS, về tiêu thụ công suất, là mức công suất cố định
cực cao khi phân bổ FACH làm kênh truyền tải. Ví dụ như, để cung cấp một dịch vụ MBMS
128-kb/s với một vùng phủ sóng FACH được thiết lập đến 95% của các ô, cần công suất 16
W. Nếu cho công suất phát tối đa của NodeB là 20 W (được chia sẻ cho mọi người dùng trong
ô và cho mọi dịch vụ), thì mức công suất này không thể cung cấp dịch vụ với tốc độ bit như
vậy. Các kỹ thuật được nêu trong phần dưới đây sẽ khắc phục phần nào vấn đề này, vì chúng
làm giảm các mức công suất phát FACH.
5.4.1 Thiết lập công suất động (DPS)
DPS là kỹ thuật mà công suất phát của FACH được xác định dựa trên sự suy hao đường
truyền của người sử dụng. Bằng cách này, công suất phát FACH được cấp phát một cách
động, và công suất phát FACH sẽ cần phải phủ toàn bộ ô nếu một hoặc nhiều người sử dụng
đang ở đường biên ô. Để thực hiện DPS, người sử dụng MBMS cần bật chế độ báo cáo đo
lường chất lượng kênh trong khi họ trong trạng thái FACH của ô. Căn cứ vào các báo cáo
đánh giá như trên, các NodeB điều chỉnh công suất phát của FACH [12].

157
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5.6 thể hiện cho vấn đề này, trong đó NodeB thiết lập công suất phát dựa trên sự
suy hao đường truyền xấu nhất của người sử dụng (khoảng cách). Các thông tin về suy hao
đường truyền được gửi đến NodeB thông qua các kênh đường lên. Xét trong hình 5.6 cho thấy
cần có lượng công suất là 4,0 W để cung cấp một dịch vụ 32-kb/s với phủ 95% của ô. Tuy
nhiên, giả thiết rằng tất cả người dùng MBMS được tìm thấy gần Node B (độ phủ 10%) chỉ
cần 0,9 W. Trong trường hợp đó, tiết kiệm được 3,1 W (4,0 W trừ đi 0,9 W) khi phân phát
dịch vụ 32kbps, vì với DPS các NodeB sẽ thiết lập công suất phát của nó để chỉ phủ 10% diện
tích của ô. Tương ứng đạt được công suất tăng lên 6,2 W cho dịch vụ 64-kb/s và 13,4 W cho
dịch vụ 128-kb/s.

IT
T

Hình 5. 6 Công suất FACH Tx với DPS (RL: đường dẫn vô tuyến)

5.4.2 Kết hợp phân tập vĩ mô


P

Phân tập là một kỹ thuật để kết hợp nhiều bản sao của cùng một bản tin thu được trên
nhiều kênh khác nhau. Phân tập vĩ mô thường được áp dụng như chuyển mạch phân tập trong
đó hai hay nhiều trạm gốc phục vụ cùng một khu vực, và thực hiển điều chuyển MS giữa
chúng. Về cơ bản, khái niệm kết hợp phân tập bao gồm thu cùng một tín hiệu mang thông tin
trên hai hoặc nhiều kênh pha đinh, và kết hợp nhiều các bản sao tại máy thu để tăng tỉ số tín
hiệu trên tạp âm SNR tổng.
Hình 5.7 thể hiện sự thay đổi mức công suất phát FACH với vùng phủ ô khi áp dụng
MDC. Đối với các yêu cầu của các mô phỏng, ta xét việc phân phát dịch vụ 64kbps, sử dụng
một, hai hoặc ba NodeB (hoặc các kết nối vô tuyến). TTI được giả định là 80 ms. Ý tưởng
chính liên quan đến MDC là để giảm mức công suất của NodeB khi nó phục vụ người dùng
đến gần biên ô. Tuy nhiên, với giả thiếtô ba sector (xem Bảng 5.1), kỹ thuật này cũng được sử
dụng cho khoảng cách gần NodeB, trong đó mỗi sector được coi là một kết nối vô tuyến (RL).
Ngắn gọn, trong Bảng 5.3, ta đề cập đến một số trường hợp cho thấy độ lợi công suất với kỹ
thuật này.

158
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Bảng 5. 3 Mức công suất chỉ thị FACH Tx với MDC

Vùng phủ ô (%) Liên kết vô tuyến Công suất yêu cầu
(RLS) Tx (W)
50 1 2.5
2 2.0
3 1.5
95 1 7.6
2 4.0
3 2.4

Khi người sử dụng thu dữ liệu từ hai (hoặc ba) NodeB đồng thời, công suất cần thiết của
mỗi NodeB sẽ giảm; Tuy nhiên, tổng công suất cần thiết vẫn giữ nguyên và đôi khi là cao hơn.
Kỹ thuật này đặc biệt hữu ích khi mức công suất của một NodeB cụ thể cao, trong các mức
công suất của NodeB lân cận của nó nhỏ.
IT
T
P

Hình 5. 7 FACH Tx power with MDC (1 Radio Link [RL], 2 RLs, and 3 RLs)

5.4.3 Phân chia tốc độ


Kỹ thuật phân chia tốc độ RS giả thiết rằng các luồng dữ liệu MBMS có khả năng mở
rộng, do đó nó có thể được chia thành nhiều luồng với QoS khác nhau. Chỉ những luồng quan
trọng nhất sẽ được gửi đến tất cả người dùng trong các ô để cung cấp các dịch vụ cơ bản. Các
luồng ít quan trọng được gửi đi với công suất thấp hơn. Bằng cách này, công suất phát cho
các luồng MBMS quan trọng nhất được giảm bởi vì tốc độ dữ liệu giảm, và công suất phát
cho các luồng ít quan trọng cũng có thể giảm bởi vì yêu cầu vùng phủ được nới lỏng [13].

159
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Trong kịch bản sau đây, ta việc phân chia dịch vụ 64 kb/s thành hai luồng 32 kb/s. Luồng
32 kb/s đầu tiên (luồng cơ bản) được cung cấp trong toàn bộ ô, bởi vì nó mang thông tin quan
trọng của dịch vụ MBMS. Ngược lại, luồng 32 kb/s thứ hai chỉ được gửi cho người sử dụng
gần với NodeB (50% diện tích ô) cung cấp cho người sử dụng trong khu vực đặc biệt dịch vụ
64 kb/s đầy đủ. Hình 5.8 mô tả hoạt động của kỹ thuật RS ở dạng lựa chọn kênh và vùng phủ
ô.

IT
T
Hình 5. 8 Cung cấp MBMS với RS

Từ bảng 5.2, có thể thấy rằng kỹ thuật này cần 5,8 W (4,0 W cho các luồng cơ bản và 1,8
W cho luồng thứ hai). Mặt khác, để cung cấp dịch vụ 64 kb/s sử dụng FACH với mức độ phủ
sóng 95%, công suất cần thiết sẽ là 7,6 W. Như vậy, kỹ thuật RS tiết kiệm 1,8 W. Tuy nhiên,
P

đáng nói đến là công suất này liên quan đến một số kết quả không tốt. Một số người dùng sẽ
không hoàn toàn hài lòng, vì họ sẽ chỉ nhận được 32 kb/s của dịch vụ 64 kb/s, ngay cả khi tốc
độ 32 kb/s mang thông tin quan trọng. Sự khác biệt quan sát sẽ nhỏ, NodeB nên cân nhắc giữa
công suất phát và yêu cầu của người sử dụng.

5.5 Các cơ chế lựa chọn kênh mang vô tuyến


Trong việc cung cấp các dịch vụ đa phương MBMS, hệ thống sẽ hình thành và thích ứng
với những thay đổi liên tục xảy ra trong môi trường không dây động và phân bổ tối ưu tài
nguyên. Dưới góc độ này, một khía cạnh quan trọng của hoạt động MBMS là sự lựa chọn
kênh mang vô tuyến hiệu quả nhất cho việc truyền tải dữ liệu đa phương MBMS. Đáng nói
rằng điều này vẫn là một vấn đề mở trong cơ sở hạ tầng MBMS ngày nay, chủ yếu là do vai
trò xúc tác của nó trong quản lý tài nguyên vô tuyến (RRM).
Có hai hướng nghiên cứu chính trong quá trình lựa chọn kênh mang vô tuyến. Theo cách
tiếp cận đầu tiên, một kênh truyền tải duy nhất (PTP hoặc PTM) có thể được triển khai trong
một ô tại bất kỳ thời điểm nào. Trong trường hợp này, một ngưỡng chuyển đổi thực sự là thiết
lập định nghĩa mỗi kênh nên được triển khai. Mặt khác, phương pháp thứ hai thực hiện một

160
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

triển khai đồng thời chế độ PTP và PTM. Sự kết hợp các chế độ này được lên kế hoạch, và
dành riêng hai kênh mang chung được thiết lập đồng thời trong một tế bào. Trong đoạn sau
đây, chúng tôi trình bày phương pháp tiếp cận phương pháp chính của một trong hai hướng
nghiên cứu.
Các số liệu thể hiện trong đoạn sau đây đề cập đến cùng một phương pháp mà một dịch
vụ MBMS 64-kb/s được gửi đến một số không ngừng gia tăng của người sử dụng MBMS.
Nhóm ban đầu bao gồm bốn người dùng, và hai người sử dụng tham gia phiên MBMS mỗi 5
giây. Mỗi người sử dụng xuất hiện ở một vị trí ngẫu nhiên và di chuyển một cách ngẫu nhiên
trên toàn khu vực ô với tốc độ 3 km/h. Mục tiêu chính là để chứng minh các hoạt động và tiêu
thụ công suất của từng cơ chế.
5.5.1 Cơ chế đếm MBMS (TS 25.346)
Cơ chế đếm 3GPP MBMS (hoặc TS 25.346) cấu thành phương pháp tiếp cận hiện hành
chuyển đổi giữa kênh mang vô tuyến PTP (nhiều DCHs) và PTM (FACH) , chủ yếu là do đơn
giản cài đặt và chức năng [14]. Theo cơ chế này, một kênh truyền tải duy nhất (PTP hoặc
PTM) có thể được triển khai trong một ô tại bất kỳ thời điểm nào. Giá trị ngưỡng quyết định
IT
giữa kênh mang PTP và PTM phụ thuộc nhà khai thác mạng, mặc dù nó được đề xuất rằng nó
phải dựa trên số lượng người sử dụng phục vụ MBMS. Nói cách khác, chuyển đổi tài nguyên
từ PTP đến PTM sẽ xảy ra, khi số lượng người dùng trong một tế bào vượt quá một ngưỡng
xác định trước. Giả định rằng ngưỡng 8 UE (một giá trị trung bình cho các ngưỡng được đề
xuất trong phần lớn các công trình nghiên cứu), TS 25.346 sẽ chỉ huy NodeB để chuyển đổi từ
DCH đến FACH khi số lượng người dùng vượt quá ngưỡng được xác định trước này (mô
phỏng thời gian 10 giây) , vì HS-DSCH không được hỗ trợ (Hình 5.9).
T
Hình 5.9 cũng cho thấy sự thiếu hiệu quả của TS 25.346. Cơ chế này cung cấp một cách
tiếp cận không thực tế vì tính di động và vị trí hiện tại của người sử dụng di động không được
đưa vào tính toán. Hơn nữa, cơ chế này không hỗ trợ thiết lập công suất động FACH. Vì vậy,
P

khi sử dụng, FACH bao phủ toàn bộ khu vực ô, dẫn đến lãng phí công suất. Cuối cùng, TS
25.346 không hỗ trợ HS-DSCH, một kênh truyền tải có thể làm phong phú thêm MBMS với
các đặc tính băng thông rộng.
5.5.2 Thuật toán chuyển đổi MBMS PTP / PTM (TR 25.922)
Các thuật toán chuyển đổi 3GPP MBMS PTP / PTM, hoặc TR 25.922 [15], giả thiết rằng
một kênh truyền tải duy nhất có thể được triển khai trong một ô tại bất kỳ thời điểm nào. Tuy
nhiên, trái với TS 25.346, nó có một cách tiếp cận dựa trên công suất gốc khi lựa chọn kênh
mang vô tuyến thích hợp, nhằm giảm thiểu nhu cầu công suất của NodeB trong truyền MBMS.

161
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5. 9 Mức công suất 3GPP TS 25.346 Tx


IT
Trong TR 25.922, thay vì sử dụng DCHs, HS-DSCH cũng có thể được truyền đi. Tuy
nhiên, việc sử dụng hạn chế DCH hoặc HS-DSCH (hình 5.10) trong chế độ PTP có thể dẫn
đến tổn thất công suất đáng kể. Trong cả hai trường hợp, PTP (DCH hoặc HS-DSCH, kể từ
khi chuyển đổi giữa các HS-DSCH và DCH không được hỗ trợ trong cơ chế này) và các mức
công suất PTM được so sánh, và trường hợp với các yêu cầu công suất thấp nhất được chọn.
Nói chung, đối với một số nhỏ người dùng đa phương, kênh mang PTP được ưa chuộng. Khi
số lượng người dùng tăng lên, việc sử dụng đường truyền PTM là bắt buộc.
T
Mặc dù TR 25.922 khắc phục một số thiếu hiệu quả của các cơ chế TS 25.346, nó vẫn
không hỗ trợ thiết lập công suất động FACH, dẫn đến tăng tiêu thụ công suất trong truyền
PTM.
P

5.5.3 Cơ chế đề xuất trong 3GPP TSG RAN1 R1-02-1240


Các cơ chế trước cho phép một PTP đơn hoặc PTM triển khai kênh truyền tải tại bất kỳ
thời điểm nào. Trong [16], một ý tưởng thay thế được trình bày, là dựa trên việc sử dụng đồng
thời / kết hợp kênh mang của PTP và PTM cho truyền dẫn MBMS. Đặc biệt, phương pháp
này xem xét việc sử dụng tổng hợp của DCHs và FACH cho việc truyền tải dữ liệu MBMS
trên các giao diện UTRAN. Theo phương pháp này, các kênh FACH chỉ bao phủ khu vực bên
trong của một ô / sector và cung cấp các dịch vụ MBMS cho người sử dụng được tìm thấy
trong phần này. Phần còn lại của người sử dụng được phục vụ sử dụng DCHs để bao phủ các
khu vực còn lại bên ngoài ô. Công suất để phục vụ cho những người sử dụng phần bên ngoài
được tính như trong phương trình 5.4. Tổng số công suất tiêu thụ đường xuống, bao gồm
FACH và các kênh dành riêng, là tổng của hai mức công suất (hình 5.11).
Tuy nhiên, kết luận rõ ràng trong [16], phương pháp này chỉ có lợi khi số lượng người
dùng phần bên ngoài mà sử dụng DCHs là vô cùng nhỏ (dưới 5). Điều này cho thấy rằng việc
sử dụng DCH kết hợp với FACH của dịch vụ MBMS khá hạn chế cho các lưu lượng thực tế.

162
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5. 10 Mức công suất 3GPP TR 25.922 (with DCH) Tx

IT
T
P

Hình 5. 11 Mức công suất 3GPP TSG RAN1 R1-02-1240 Tx

5.6 Cơ chế MBMS được đề xuất


Phần này đề xuất một phiên bản tiên tiến của các cơ chế nói trên khi thực hiện phân bổ
công suất tối ưu trong truyền tải MBMS. Cơ chế đề xuất tự động xác định kênh mang đài vô
tuyến tối ưu MBMS, dựa trên công suất phát cần thiết để phục vụ cho một nhóm đa phương.
Ưu điểm đề án công nghệ HSPA (bao gồm hỗ trợ MIMO) và cộng với cơ chế RRM của
UMTS bằng cách áp dụng một khuôn mới cho MBMS mà sử dụng hiệu quả nguồn tài nguyên
công suất. Động lực nghiên cứu chính là để giảm công suất tiêu thụ MBMS, cải thiện lưu

163
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

lượng hệ thống, tạo điều kiện cho việc cung cấp hàng loạt các dịch vụ đa phương tiện phong
phú trong các mạng UMTS.
Cụ thể hơn, cơ chế lựa chọn cho việc cung cấp các lưu lượng đa phương của kênh truyền
tải với các yêu cầu công suất thấp nhất. Thực tế là bất kỳ thay đổi trong môi trường động như
vậy được phản ánh trực tiếp đến công suất phát trạm cơ sở làm cho cơ chế đề xuất thích nghi
cao. Hơn nữa, đề án đề xuất kết hợp các kênh truyền tải hàng đầu HS-DSCH được sử dụng
trong HSPA, mâu thuẫn với các cơ chế MBMS chỉ xem xét kênh mang Release'99 (DCH và
FACH). HS-DSCH trong nhiều trường hợp tiêu thụ ít công suất hơn, kết hợp với công suất
dựa trên tiêu chí kênh mang chuyển đổi tiếp tục cải thiện hiệu quả công suất MBMS. Tuy
nhiên, nguồn công suất nhiều hơn có thể được lưu khi công nghệ MIMO được hỗ trợ.
Tiếp theo trong phần này, chúng tôi trình bày các kiến trúc và các chức năng của đề án đề
xuất, sơ đồ khối được minh họa trong Hình 3.12. Cụ thể hơn, cơ chế bao gồm ba giai đoạn
hoạt động riêng biệt: giai đoạn hồi tham số, giai đoạn tính toán mức công suất, và giai đoạn
lựa chọn kênh truyền tải. Ngoài ra, kiểm tra định kỳ được thực hiện tại các khoảng thời gian
thường xuyên. RNC là nút có trách nhiệm của kiến trúc MBMS cho hoạt động của thuật toán
này và quyết định cuối cùng trên kênh truyền tải hiệu quả nhất cho việc cung cấp các dữ liệu
IT
đa phương MBMS.
Trong giai đoạn truy hồi tham số (hình 5.12) cơ chế lấy thông số của người sử dụng
MBMS và các dịch vụ hiện có trong mỗi ô. Các thông số liên quan đến người sử dụng, chẳng
hạn như số lượng người dùng yêu cầu một phiên MBMS cụ thể, khoảng cách từ trạm gốc, và
các yêu cầu QoS của họ nhận được từ các RNC thông qua các kênh đường lên thích hợp. Hơn
nữa, các dịch vụ tốc độ bit MBMS được truy hồi từ nút BM-SC.
T
Giai đoạn tính toán mức công suất xử lý đáng kể các thông tin nhận được từ giai đoạn
truy hồi tham số. Trong giai đoạn này, công suất cần thiết để được phân bổ cho phiên MBMS
cung cấp trong mỗi ô được tính toán. Các tính toán dựa trên giả thiết rằng việc truyền tải các
P

dữ liệu đa phương có thể được thực hiện trên nhiều DCHs, HS-DSCHs, hoặc thông qua
FACH duy nhất. Tiếp theo , (có hoặc không có MIMO), và mức năng lượng
được tính toán, tương ứng, đối với từng loại kênh truyền tải.
Trong giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải, kênh truyền tải thích hợp cho việc truyền tải
nội dung MBMS đa phương được chọn. , , và giá trị được so sánh để
lựa chọn kênh mang công suất hiệu quả nhất cho một phiên MBMS trong một ô. Các thuật
toán động quyết định trường hợp này đòi hỏi ít công suất hơn và, do đó, lựa chọn các kênh
truyền tải tương ứng cho phiên làm việc.
Cuối cùng, cơ chế thực hiện kiểm tra định kỳ và tìm kiếm người sử dụng và các thông số
dịch vụ để thích ứng với những thay đổi trong quá trình cung cấp dịch vụ. Kiểm tra định kỳ
này được kích hoạt với tốc độ tần số được xác định trước và đảm bảo cơ chế có khả năng thay
đổi, chẳng hạn như độ linh động người sử dụng, yêu cầu tham gia/rời đi, hoặc bất kỳ hiện
tượng pha đinh , và cấu hình chức năng của nó để duy trì hiệu quả tài nguyên cao.

164
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

IT
T
P

Hình 5. 12 Lược đồ đếm công suất với chức năng MIMO

5.6.1 Đánh giá thực hiện


5.6.1.1 Hiệu quả lựa chọn kênh truyền tải MBMS
Mục này trình bày kết quả thực hiện liên quan đến các khía cạnh quan trọng nhất của đề
án đề xuất: giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải. Hiệu quả công suất kênh này được minh họa
trong hình 5.13, 5.14 và 5.15 với 60%, 80% và 100% vùng phủ sóng ô, tương ứng. Trong
những hình này, mức công suất phát (hiệu suất tổng thể của giai đoạn tính toán mức công
suất) cho DCH, HS-DSCH, (có và không có hỗ trợ công nghệ MIMO) và các kênh FACH
được mô tả. Các bước mô phỏng xem xét 64-kb/s cung cấp phiên MBMS trong một ô, mà

165
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

người dùng được giả thiết là trong nhóm (số người khác nhau), nằm ở giới hạn của vùng phủ
sóng trước.
Về trường hợp 60% phủ sóng ô (hình 3.13), chúng tôi nhận thấy rằng đối với một nhóm
đa phương với mười hoặc ít người sử dụng, DCH là kênh truyền tải tối ưu. Đối với một đa
phương
Số người từ 10 đến 17 người, HS-DSCH (không MIMO) ít tiêu thụ công suất, và do đó,
nó nên được sử dung cho truyền tải dung lượng MBMS (chế độ PTP). Khi MIMO 2 × 2 được
hỗ trợ, ngưỡng trên được tăng thêm đến 20 người sử dụng. Hơn 17 người sử dụng (hoặc 20
người dùng với sự hỗ trợ MIMO), FACH có hiệu quả công suất hơn và được triển khai (chế
độ PTM). Kết quả tương tự có thể được trích xuất cho các trường hợp phủ sóng ô 80% và
100% trong hình 3.14 và 3.15, tương ứng. Tuy nhiên, từ những số liệu chúng tôi có thể kết
luận rằng bổ sung cho các khu vực phủ sóng ô cao HS-DSCH là phổ biến hơn trong DCH
ngay cả đối với một nhóm đa phương nhỏ và cần được sử dụng thay vì DCH trong chế độ
PTP.

IT
T
P

Hình 5. 13 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 60% vùng phủ


Nói chung, trong trường hợp số lượng người dùng nhỏ, truyền dẫn PTP được ưu tiên,
trong khi truyền dẫn PTM được ưa chuộng cho một số lượng người dùng lớn. Tuy nhiên, cơ
chế tăng cường không chỉ quyết định sử dụng truyền dẫn PTP hoặc PTM, nó làm cho có một
sự khác biệt hơn nữa giữa DCH và HS-DSCH trong chế độ PTP. Đây là một thông tin quan
trọng vì HS-DSCH xuất hiện để sử dụng ít công suất hơn so với DCH trong nhiều trường hợp,
đặc biệt là khi MIMO được hỗ trợ. Hệ thống MIMO giảm đáng kể công suất tiêu thụ MBMS
so với kênh mang vô tuyến khác và tiếp tục tối đa hóa hiệu quả công suất. Với công suất này,
dẫn đến tăng lớn trong dung lượng và cho phép việc cung cấp các dịch vụ đa phương tiện để
một số lượng lớn người sử dụng MBMS trong các mạng di động trong tương lai.

166
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5. 14 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 80% vùng phủ

IT
T
P

Hình 5. 15 Phân bổ công suất MBMS, 64 kb/s, 100% vùng phủ

5.6.1.2 So sánh với cơ chế đếm MBMS


Tính ưu việt của cơ chế có thể được minh họa tốt hơn nếu chúng ta so sánh hiệu suất của
phương pháp đề xuất với cách tiếp cận 3GPP với cơ chế đếm MBMS hoặc TS 25.346. Để so
sánh hiệu suất thực tế hơn, cả hai vấn đề về độ linh động và một số biến đổi khác nhau của
người sử dụng đều được xem xét và điều tra.
Tại thời điểm này, cần nhớ rằng cơ chế đếm MBMS xem xét một điểm chuyển mạch tĩnh
giữa chế độ PTP và PTM (hoặc người nào khác giữa DCH và FACH), dựa trên số lượng
MBMS phục vụ người sử dụng. Như vậy một ngưỡng hợp lý cho một môi trường ô macro sẽ
là tám người dùng đa phương. Cho ít hơn tám người sử dụng trong chế độ PTP, nhiều DCHs
(và không có HS-DSCH) sẽ được truyền đi, trong khi hơn tám người sử dụng trong chế độ đa

167
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

phương PTM, một FACH duy nhất với công suất sẽ cung cấp đầy đủ (100%) vùng phủ triển
khai.
Các bước mô phỏng xem xét việc cung cấp một phiên đa phương MBMS trong một phân
đoạn của một môi trường macrocellular UMTS. Chúng tôi kiểm tra hiệu suất của cả hai
phương pháp cho hai ô lân cận (được gọi là ô nguồn và ô đích) được mô tả như trong hình
5.16. Một phiên MBMS 64-kb/s với khoảng thời gian 2000s được phân phối trong ô.

IT
Hình 5. 16 Mô phỏng cấu trúc liên kết
Hình 5.17 và 5.18 mô tả công suất đường xuống của kênh truyền tải có sẵn, như rút từ
giai đoạn tính toán mức công suất, trong mã nguồn và các ô đích, tương ứng. Hình 5.19 và
5.20 mô tả công suất truyền của kênh truyền tải được thực sự triển khai cho cả cơ chế đề xuất
và cơ chế đếm MBMS, trong ô nguồn và ô đích tương ứng. Trong cách tiếp cận đề xuất, điều
T
này đại diện cho mức công suất phát năng lượng tiêu thụ bởi các kênh được lựa chọn trong
giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải. Các kênh được lựa chọn cho mỗi ô có thể dễ dàng rút ra từ
hình 3.17 và 3.18 (với yêu cầu công suất ít hơn cho mỗi thời điểm tức thời). Về cơ chế đếm
MBMS, mức công suất này có thể là từ tổng công suất DCH cho ít hơn tám người sử dụng,
P

hoặc công suất FACH cố định, bằng 7,6 W,với hơn tám người sử dụng.

Hình 5. 17 Đầu ra ô nguồn của giai đoạn tính toán mức công suất

168
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Hình 5. 18 Đầu ra ô nguồn của giai đoạn tính toán mức công suất

IT
T
P

Hình 5. 19 Ô nguồn - cơ chế đề xuất so với cơ chế MBMS đếm

Hình 5. 20 Ô nguồn - cơ chế đề xuất so với cơ chế đếm MBMS

169
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

Ô nguồn ban đầu bao gồm 14 người sử dụng đa phương, trong khi 6 người sử dụng đã cư
trú tại ô đích. Trong suốt 200 s đầu tiên của thời gian mô phỏng, tất cả người dùng trong cả
hai ô là tĩnh. Trong ô nguồn, cơ chế đề xuất ủng hộ việc truyền nội dung MBMS trên FACH
với một công suất thiết lập 6,4 W để phục vụ người dùng với sự suy hao đường truyền xấu
nhất, trong khoảng 90% vùng phủ sóng ô. Mặt khác, cơ chế đếm MBMS sử dụng một FACH
với công suất thiết lập 7,6 W để cung cấp đầy đủ vùng phủ ô, dẫn đến lãng phí công suất 1,2
W trong ô nguồn (hình 5.19). Các ô đích là một ô PTP, vì nó phục vụ ít hơn tám người sử
dụng. Tuy nhiên, chúng tôi nhận thấy rằng HS-DSCH có hiệu suất tốt hơn so với DCH, với
tiết kiệm gần 1 Watt công suất (hình 5.20). Như vậy, đề án đề xuất thực hiện tốt hơn so với cơ
chế đếm MBMS trong ô đích.
Một nhóm mười người sử dụng trong các ô nguồn, mà nằm gần biên ô (90% vùng phủ ô),
bắt đầu di chuyển vào thời điểm, ví dụ 201 s đối với các ô đích, theo quỹ đạo mô tả trong
Hình 5.16 , trong khi phần còn lại của người sử dụng vẫn còn đứng im. Nhóm này đi vào các
ô đích trong thời gian ví dụ 1341 s. Trong khoảng thời gian 201-1341 s, chúng ta có thể quan
sát các ô nguồn . Việc cơ chế tăng cường có thể theo dõi độ linh động của người sử dụng và
tiếp tục cải thiện hiệu quả công suất. Khi người dùng đa phương gần trạm gốc ô nguồn, kênh
IT
mang PTP (DCH và HS-DSCH) sử dụng ít công suất hơn so với kênh mang PTM (FACH)
ngay cả đối với một số lượng lớn người sử dụng phục vụ . Tương tự như vậy, khi người dùng
cư trú gần biên ô, FACH sẽ hiệu quả hơn . Mặt khác, cơ chế đếm MBMS không đối phó hiệu
quả với độ linh động của người sử dụng , trong trường hợp không có bất kỳ thủ tục thích nghi ,
và sử dụng độc quyền FACH từ người dùng đồng thời nhận được dịch vụ MBMS vượt quá
ngưỡng của tám người sử dụng. Kết quả là, chúng tôi nhận thấy rằng một lượng công suất
đáng kể , gần 5,6 W , bị lãng phí (hình 5.19) . Cả hai cơ chế có hiệu suất giống hệt nhau (triển
T
khai FACH) chỉ khi người dùng di chuyển trên biên ô. Hơn nữa, chúng tôi nhận thấy rằng
HS-DSCH với sự hỗ trợ MIMO đòi hỏi ít công suất hơn so với HS-DSCH thuần túy trong
một số khoảng thời gian tức thời. Các ô đích vẫn còn trong chế độ PTP, với những lợi ích
P

công suất bắt nguồn từ các đề án đề xuất trong thời gian 200 giây đầu tiên của mô phỏng.
(hình 5.20) .
Cuối cùng, vào thời điểm ví dụ 1341 s, nhóm 10 người di chuyển vào khu vực dịch vụ
của các ô đích. Tại thời điểm này, theo cơ chế đếm MBMS, các thiết bị chuyển mạch ô nguồn
để chế độ PTP (nhiều DCHs) vì nó phục vụ có bốn người sử dụng. Cơ chế tăng cường cũng
sử dụng DCHs và, do đó, cả hai phương pháp có hiệu suất tương tự. Đồng thời, các thiết bị
chuyển mạch ô đích để chế độ PTM (một FACH đơn) và phục vụ 16 người. Tuy nhiên, khi
nhóm di chuyển đến các trạm gốc, đề án đề xuất điều chỉnh một cách thích hợp chức năng và
kết quả của nó để sử dụng tốt hơn các nguồn tài nguyên công suất trái ngược với thông số kĩ
thuật của kênh FACH tĩnh của cơ chế đếm MBMS. Tăng công suất tiếp cận gần 3 W.
Kết luận, từ hình 5.19 và 5.20 rõ ràng là phương pháp đề xuất là phổ biến hơn cơ chế
đếm MBMS. Các tiêu chuẩn dựa trên công suất thiết lập để chuyển đổi giữa các kênh truyền
tải cũng như việc triển khai các HS-DSCH, đặc biệt là khi MIMO được hỗ trợ, tối ưu hóa
mạnh mẽ phân bổ tài nguyên và tăng cường hiệu suất MBMS.

170
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

5.7 Tổng kết


Chương này giới thiệu các khái niệm quan trọng của dịch vụ MBMS. Mục tiêu chính
là để làm nổi bật tầm quan trọng của việc điều khiển công suất và vai trò chỉ đạo của nó trong
việc cung cấp các nội dung MBMS đa phương cho hiệu quả tổng thể của các mạng thế hệ tiếp
theo. Sự định hướng này, các biên dạng công suất của một số kênh truyền tải phục vụ, mà có
thể được sử dụng cho việc truyền tải các dịch vụ MBMS cho người sử dụng di động, đã được
nghiên cứu. Hơn nữa, người đọc được giới thiệu với một số vấn đề mà thông số kỹ thuật
MBMS hiện tại đang phải đối mặt và đã trở thành quen thuộc với các kỹ thuật / giải pháp đề
xuất để vượt qua giới hạn đó.
Cuối cùng, chương này đề xuất một cơ chế mới cho lựa chọn các kênh truyền tải hiệu
quả trong quá trình truyền MBMS trong các mạng UMTS. Cơ chế đề xuất xác định công suất
đường xuống là tiêu chí chuyển đổi giữa các kênh mang vô tuyến khác nhau và có khả năng
hình thành bất kỳ thay đổi động nào và, do đó, tối ưu thích ứng với chức năng của nó. Hơn
nữa, cơ chế đề xuất phù hợp với yêu cầu các mạng di động thế hệ tiếp theo và lợi thế của ăng-
ten MIMO trong việc nâng cao hơn nữa hiệu quả tài nguyên. Kết quả mô phỏng chứng minh
rằng cơ chế đề xuất hiệu quả hơn so với cơ chế đếm hiện tại của kỹ thuật MBMS, bởi tối đa
IT
hóa công suất và hiệu quả dung lượng.

Tài liệu tham khảo


[1] M. Glabowski, M. Stasiak, A. Wi´sniewski, and P. Zwierzykowski. Performance Modelling and
Analysis of Heterogeneous Networks, chapter “Uplink Blocking Probability Calculation for
T
Cellular Systems with WCDMA Radio Interface and Finite Source Population,” pp. 301– 318.
Information Science and Technology. River Publishers, 2009.
[2] Y. Ishikawa, S. Onoe, K. Fukawa, and H. Suzuki. “Blocking Probability Calculation Using
Traffic Equivalent Distributions in sir-based Power Controlled w-cdma Cellular Systems.”
IEICE Transactions on Communications, E88-B(1):312–324, 2005.
[3] V. B. Iversen and E. Epifania. “Teletraffic Engineering of Multi-band W-CDMA Systems.” In
P

Network Control and Engineering for QoS, Security and Mobility II, pp. 90–103, Norwell, MA,
2003. Kluwer Academic Publishers.
[4] I. Koo and K. Kim. “Erlang Capacity of Multi-service Multi-access Systems with a Limited
Number of Channel Elements According to Separate and Common Operations.” IEICE
Transactions on Communications, E89-B(11):3065–3074, 2006.
[5] D. Staehle and A. M¨ader. An Analytic Approximation of the Uplink Capacity in a UMTS
Network with Heterogeneous Traffic. 18th International Teletraffic Congress, pp. 81–91,
Berlin, 2003.
[6] M. Stasiak, J. WiewiÛra, and P. Zwierzykowski. “Analytical Modelling of the Iub Interface in
the UMTS Network. Proceedings of the 6th Symposium on Communication Systems, Networks,
and Digital Signal Processing, Graz, Austria, July 2008.
[7] M. Stasiak, A. Wi´sniewski, P. Zwierzykowski, and M. Glabowski. “Blocking Probability
Calculation for Cellular Systems with WCDMA Radio Interface Servicing PCT1 and PCT2
Multirate Traffic.” IEICE Transactions on Communications, E92-B(4):1156–1165, April 2009.
[8] H. Akimuru and K. Kawashima. Teletraffic: Theory and Application. Berlin-Heidelberg-New
York, 1999.
[9] J. S. Kaufman. “Blocking in a Shared Resource Environment.” IEEE Transactions on
Communications, 29(10):1474–1481, 1981.
[10] J. W. Roberts. “A Service System with Heterogeneous User Requirements — Application to
Multi-service Telecommunications Systems.” In G. Pujolle, editor, Proceedings of Performance
of Data Communications Systems and Their Applications, pp. 423–431, Amsterdam, 1981.

171
Chương 5: Quản lý tài nguyên vô tuyến cho truyền dẫn E-MBMS

[11] M. Glabowski. “Modelling of State-Dependent Multirate Systems Carrying BPP Traffic.”


Annals of Telecommunications, 63(7-8):393–407, August 2008.
[12] H. Holma and A. Toskala. HSDPA/HSUPA for UMTS: High Speed Radio Access for Mobile
Communications. John Wiley and Sons, 2006.
[13] F.P. Kelly. “Loss Networks.” The Annals of Applied Probability, 1(3):319–378, 1991.
[14] I. D. Moscholios,M.D. Logothetis, and G. K. Kokkinakis. “Connection-dependent Threshold
Model: A Generalization of the Erlang Multiple Rate Loss Model. Performance Evaluation
48:177–200, May 2002.
[15] S. R´acz, B. P. Ger¨o, and G. Fodor. “Flow Level Performance Analysis of a Multi-service
System Supporting Elastic and Adaptive Services. Performance Evaluation, 49(1-4):451–469,
2002.
[16] M. Stasiak, P. Zwierzykowski, J. Wiewi´ora, and D. Parniewicz. European Performance
Engineering Workshop, vol. 5652 of LNCS, chapter “Analytical Model of Traffic Compression
in the UMTS Network,” pp. 79–93. Springer, London, July 2009.
[17] J. Laiho, A. Wacker, and T. Novosad. Radio Network Planning and Optimization for UMTS.
John Wiley and Sons, Ltd., 2006.
[18] M. Stasiak and P. Zwierzykowski. “Modelling Full Availability Groups with Adaptive-Rate.”
Internal report 9/2008, Poznan University of Technology, September 2008.
[19] H. Holma and A. Toskala. WCDMA for UMTS. Radio Access for Third Generation Mobile
Communications. John Wiley and Sons, 2000.
[20] M. Stasiak, A. Wi´sniewski, and P. Zwierzykowski. “Blocking Probability Calculation in the
Uplink Direction for Cellular Systems with WCDMA Radio Interface,” In 3rd Polish-German
IT
Teletraffic Symposium, pp.65–74, Dresden, 2004.
[21] Engineering Services Group, Aspects ofHSUPANetwork Planning, Qualcomm Incorporated,
Technical Report, No. 80-W1159-1, Revision B, San Diego, 2007.
[22] S. Faruque. Cellular Mobile Systems Engineering. Artech House, London, 1997.
[23] J. W. Roberts, ed. Performance Evaluation and Design of Multiservice Networks, Final Report
COST 224. Commission of the European Communities, Brussels, 1992.
[24] J. W. Roberts, V. Mocci, and I. Virtamo, ed. Broadband Network Teletraffic, Final Report of
Action COST 242, Springer, Berlin, 1996.
T
[25] M. Stasiak, P. Zwierzykowski, J. Wiewi´ora, and D. Parniewicz. European Performance
Engineering Workshop, vol. 5261 of LNCS, chapter “An Approximate Model of the WCDMA
Interface Servicing a Mixture of Multirate Traffic Streams with Priorities,” pp. 168–180.
Springer, Palma de Mallorca, September 2008.
[26] J. Bannister, P. Mather, and S. Coope. Convergence Technologies for 3G Networks: IP, UMTS,
P

EGPRS and ATM. Wiley, March 2004.


[27] C. Smith. LMDS: Local Mutipoint Distribution Service. McGraw-Hill, August 2000.

172
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

CHƯƠNG 6

QUẢN LÝ VÙNG PHỦ VÀ NHIỄU KHI TRIỂN KHAI CÁC Ô


FEMTO

6.1. Mở đầu
Trong chương này sẽ đề cập đến các vấn đề liên quan đến việc triển khai và tối ưu hóa
mạng UMTS femtocell. Các điểm truy nhập UMTS femtocell được gọi là các NodeB nhà
(HNBs) hoặc là femtocell, có kích thước nhỏ, giá thành rẻ, các NodeB công suất thấp được
thiết kế chủ yếu cho các người sử dụng trong nhà để cung cấp vùng phủ trong nhà chất lượng
cao. Ngoài ra, các điểm truy nhập còn cho phép kết nối luu lượng người sử dụng trong nhà ra
mạng macrocell. Chúng có mức công suất phát đỉnh thấp hơn khoảng từ 13 đến 17 dBm (thấp
hơn công suất cực đại của thiết bị cầm tay thông thường) và có thể hỗ trợ 4 đến 10 kênh mang
truy nhập vô tuyến (RAB). Mặc dù kích thước vật lý nhỏ, các femtocell vẫn hỗ trợ các UMTS
IT
RAB tiêu chuẩn: thoại (ví dụ: AMR), số liệu (HSDPA/HSUPA) và các dịch vụ bổ xung như
SMS, gọi ID, chuyển tiếp cuộc gọi, thông báo thư thoại, … Các femtocell UMTS thường có
kiến trúc phẳng kết hợp cả hai chức năng NodeB và RNC. Các kết nối backhaul giữa các
femtocell với mạng lõi chuyển mạch kênh và mạng lõi chuyển mạch gói sử dụng các đường
kết nối internet như DLS, cáp đồng hoặc cáp quang. Chúng thường kết nối với mạng lõi của
nhầ điều hành thông qua một đường hầm sử dụng một biến thể của giao thức Iu hoặc một giao
thức khác. Điểm mấu chốt trong triển khai femtocell, cần hiểu rõ sự khác biệt giữa HNB và
T
công nghệ điểm truy nhập khác (ví dụ Wi-Fi), cũng như so sánh sự khác biệt giữa các cơ sở
hạ tầng cố định như NodeB macro, NodeB micro và nodeB pico.
Công nghệ WLAN chuẩn IEEE 802.11, còn được gọi là Wi-Fi, là công nghệ truy nhập
P

hoàn toàn ad-hoc trong đó các người dùng sở hữu các điểm truy nhập. Mỗi điểm truy nhập
Wi-Fi hoạt động trong một băng tần không cần cấp phép, tự quản lý và độc lập với các điểm
truy nhập khác, do đó không gây nhiễu hoặc giẩm thiểu tối đa nhiễu giữa nó với các điểm truy
nhập khác. Chúng sử dụng giao thức MAC trên cơ sở phiên bản đa truy nhập cảm nhận sóng
mang tối ưu, được thiết kế đặc biệt cho các điểm truy nhập vô tuyến không cần cấp phép với
vùng phủ nhỏ.
Mạng UMTS nodeB macro thường bao gồm hàng trăm, hoặc nhiều nhất là vài ngàn
nodeB macrocell, trạm gốc microcell và trạm gốc picocell. Chúng được triển khai theo kế
hoạch, có nghĩa là vị trí và vùng phủ của mỗi nodeB đã được lựa chọn cẩn thận, phân tích và
tối ưu hóa trong bối cảnh liên quan đến các nodeB khác xung quanh nó.
Mặt khác, các femtocell UMTS cũng có thể được sở hữu bởi một cá nhân, hoạt động
trong một băng tần cấp phép của một nhà khai thác mạng tế bào/PCS thường sử dụng cùng
một kênh tần số với mạng macro, và là một phần trong mạng lưới tổng thể của nhà khai thác.
Có thể có hàng trăm, hàng ngàn các femtocell đặt ngẫu nhiên trong khi triển khai mạng macro
và hoạt động trên cùng một kênh với mạng macro. Mỗi ngày, hàng trăm femtocell có thể được

173
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

thêm vào, xóa đi, hoặc di chuyển đến vị trí khác. Việc bổ xung mỗi femtocell HNB có khả
năng thay đổi động thiết kế của mạng.
Femtocell cải thiện tố hơn việc cung cấp vùng phủ sóng cho các cuộc gọi thoại trong môi
trường trong nhà và trong các vùng phủ của macrocell yếu hoặc không ổn định. Với các dịch
vụ dữ liệu di động băng rộng tốc độ cao, các lợi thế của việc triển khai femtocell cho vùng
phủ trong nhà thậm chí còn hấp dẫn hơn các dịch vụ thoại thuần túy, cả về mở rộng vùng phủ
cũng như trải nghiệm tổng thể người dùng [1]. Một người sử dụng thông thường có thể nhận
được tốc độ dữ liệu băng rộng (trong toàn bộ ngôi nhà của họ) tăng đến 3-5 lần so với mạng
macro hiện tại [2].
Femtocell cung cấp vùng phủ trong nhà với tốc độ dữ liệu cao và độ tin cậy lớn, một
sự kết hợp khó mà nhận được khi chỉ dùng một mình các macrocell. Các phép tính toán đã
chứng minh được rằng femtocell có tốc độ dữ liệu cao hơn và trội hơn hẳn so với tốc độ của
các macrocell, đạt được 3,5 đến 5 Mb/s ở hầu hết các vị trí trong nhà. Điểm mấu chốt là
femtocell cung cấp cải thiện đáng kể hiệu suất truy cập dữ liệu trong môi trường trong nhà so
với mạng macrocell độc lập. Có được những cải thiện đáng kể này là do:
IT
- Các máy phát femtocell gần với thiết bị người sử dụng, máy thu chỉ cách máy phát vài
mét hoặc vài chục mét, trong khi khoảng cách đó là vài ngàn mét trong các mạng macro. Các
ảnh hưởng pha đinh không gian và thời gian tăng khi khoảng cách giữa máy phát và máy thu
tăng.
- Không tính đến các tổn hao thâm nhập (tổn hao xảy ra khi tín hiệu vô tuyến đi qua
tường, các cấu trúc khác hoặc các vật cản trong vùng phủ macro).Hơn nữa, các vật cản này
T
Tốc độ dữ liệu từ 0,5 đến 1,5 Mb/s của các ô macro HSDPA là đủ đáp ứng với các ứng
dụng tin nhắn văn bản và email. Tốc độ cao hơn của các femtocell sẽ hỗ trợ tốt hơn các ứng
dụng băng thông rộng như trình duyệt web, video, tin nhắn hình ảnh và tải nhạc. Tốc độ cao
hơn cũng cải thiện tốc độ gửi và phản hồi của email và tin nhắn văn bản.
P

Mạng Macrocell rất hiệu quả trong việc cung cấp vùng phủ rộng cho các dịch vụ thoại và
dữ liệu tốc độ trung bình, đặc biệt là trong các môi trường di động ngoài trời. Tuy nhiên, các
cấu trúc mạng này có thể không hiệu quả cho các ứng dụng và thiết bị dữ liệu băng rộng, ngay
cả khi đã nâng cấp lên công nghệ giao diện vô tuyến 4G. Đó là vấn đề của quỹ đường truyền,
việc tính toán tất cả các độ lợi và tổn hao giữa máy phát và máy thu bao gồm khoảng cách,
nhiễu và các yếu tố khác, chứ không phải là công nghệ giao diện vô tuyến. Hỗ trợ các tốc độ
dũ liệu băng thông rộng trong nhà với độ tin cậy cao sẽ đòi hỏi triển khai hàng ngàn các site
mới dẫn đến chi phí sẽ rất cao. Femtocell, như là một phần của kiến trức mạng tổng thể của
nhà khai thác, bổ xung cho các mạng macrocell bằng cách cung cấp vùng phủ sóng và hiệu
năng dũ liệu trong nhà, nơi mà mạng macrocell gặp khó khăn khi tiếp cận nhưng là nơi nhu
cầu sử dụng các dịch vụ vô tuyến ở đó lớn.
Có lý do để tin rằng các lợi thế về thông lượng của femtocell sẽ lớn hơn những dự đoán
bởi các đo đạc dựa trên tốc độ dữ liệu đường tryuền vô tuyến hiệu quả. Tốc độ dữ liệu đường
truyền vô tuyến sẽ vượt mức giới hạn băng thông khi chỉ có một người sử dụng. HSDPA là
một giải pháp trung gian và cũng giống như trong mạng macrocell sẽ có một số lượng người

174
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

sử dụng cạnh tranh băng thông của đường truyền vô tuyến, trái ngược với một số lượng rất
nhỏ trong mạng femtocell. Mỗi một macrocell phục vụ nhiều người dùng hơn mỗi một
femtocell, do đó tốc độ dự liệu trải nghiệm thực tế của một người sử dụng trong một
macrocell trong suôt thời gian bận sẽ ít hơn nhiều so với nhũng gì đã dự đoán bởi tốc độ dữ
liệu đường truyền vô tuyến hiệu quả khi so sánh với người sử dụng của một femtocell.
Cuối cùng, trong vài năm tới, femtocell sẽ phát triển từ các khối độc lập chỉ phục vụ các
chức năng HNB, thành các cổng số liệu tích hợp bao gồm các modem DSL/cáp, các bộ định
tuyến cố định, các bộ định tuyến Wi-Fi và các HNB. Các khối tích hợp này sẽ trở thành các
cổng truy nhập chung cho một loạt các dịch vụ mới như ước muốn di động băng rộng toàn
cầu và hội tụ di động cố định trở thành hiện thực. Ngoài ra còn có sự xem xét đáng quan tâm
về femtocell cho các công nghệ thế hệ thứ tư như LTE và WiMAX. Trong chương này xin đề
cập về femtocell UMTS.
Trong khi di động băng thông rộng toàn cấu là mục tiêu và có rất nhiều lợi thế để triển
khai một mạng femtocell HNB UMTS, một số vấn đề quan trọng và thách thức tồn tại trong
việc triển khai một mạng femtocell như là một lớp nền cho các kiến trúc mạng vĩ mô/vi mô
hiện tại. Theo quan điểm của các nhà khai thác mạng, triển khai femtocell phải chú ý không
IT
giảm hiệu năng của mạng macrocell. Bởi vì UMTS sử dụng phân bổ các kênh có băng thông
5MHz, và hầu hết các nhà khai thác có hai hoặc ba sóng mang UMTS, việc triển khai
femtocell trên cùng tần số với mạng macrocell là một thực tế. Vì vậy, cần tối thiểu hóa và
quản lý nhiễu giữa các femtocell và mạng macrocell. Khi số lượng các femtocell phát triển lên
đến hàng triệu, quản lý nhiễu giữa các femtocell sẽ trở thành thách thức lớn, có nghĩa là quy
hoạch và điều khiển tập trung sẽ phát triển thành kiến trúc quản lý nhiễu phân tán.
T
Trong chương này sẽ đề cập đến cả các thách thức và các giải pháp sẵn sàng trong quản
lý nhiễu và hiệu năng của các mạng femtocell lớn.

6.2 Các cân nhắc triển khai


P

6.2.1 Phân bổ tần số


Một trong các lựa chọn đầu tiên của bất kỳ nhà khai thác UMTS nào khi xem xét việc
triển khai femtocell phải làm là chính sách phân bổ kênh tần số. Giả sử có một giới hạn số
lượng các kênh UMTS, ví dụ hãy xem xét có 2 tần số và ba cấu hình triển khai như chỉ ra
trong hình 6.1.
Hình 6.1 chỉ ra kịch bản triển khai sóng mang riêng biệt cho macrocell và femtocell.
Kịch bản này có ưu điểm là tối thiểu hóa nhiễu giữa hai mạng và có một số ưu điểm khác nếu
phổ có sẵn. Kịch bản sóng mang dành riêng có thể làm việc trong các vùng nông thôn, nơi tải
của mạng macrocell được hỗ trợ chỉ trên một sóng mang. Kịch bản c đưa ra tất cả các sóng
mang UMTS sẵn có và chia sẻ chúng giữa mạng macrocell và femtocell. Điều này có lợi thế
trong việc quản lý nhiễu giữa các femtocell, đặc biệt là trong khi triển khai ở vùng đô thị. Tuy
nhiên, kịch bản c cũng yêu cầu mức độ cao nhất về quản lý toàn mạng để đảm bảo tối thiểu
hóa suy giảm của mạng macrocell do sự hiện diện của các femtocell đồng kênh. Kịch bản b là
sự kết hợp giữa kịch bản a và c, trong đó có một sóng mang được chia sẻ giữa mạng
macrocell và mạng femtocell, và một sóng mang dành riêng cho mạng macrocell. Một lựa

175
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

chọn khác được sử dụng để chia sẻ sóng mang mạng macrocell và femtocell chủ yếu dành cho
các dịch vụ số liệu macrocell (HSxPA) và dịch vụ thoại, số liệu femtocell, do đó nhiễu gây ra
bởi femtocell chỉ ảnh hưởng đến số liệu macrocell.

IT
Kịch bản triển khai a: Kịch bản triển khai b: Kịch bản triển khai
Sóng mang dành riêng Một sóng mang được c:
chia sẻ và một sóng Tất cả sóng mang
T
mang chỉ cho macrocell được chia sẻ giữa
các femtocell và
macrocell
P

Hình 6.1: Các kịch bản triển khai để chia sẻ hai sóng mang UMTS: F1 và F2

6.2.2 Lựa chọn UE của femtocell


Khi người sử dụng đi vào vùng phủ sóng của femtocell nhà, chức năng đầu tiên của
mạng femtocell là thu hút thiết bị cầm tay (UE) vào mạng femtocell. Chọn ô và tái chọn ô đề
cập đến quá trình UE lựa chọn ô/khu vực mà chúng tạm trú khi đang ở trong trạng thái rỗi.
Tạm trú trong một ô trong thực tế là các UE có thể được tìm gọi trong ô. Ở trạng thái rỗi, UE
ngủ trong phần lớn thòi gian, và thức dậy định kỳ để nghe thông tin ở kênh tìm gọi. Trong
suốt khoảng thời gian này, nếu cường độ hoa tiêu (còn gọi là CPICH) nhận được trong ô tạm
trú thấp hơn một ngưỡng cho trước, được xác định bởi Sintraseach, UE sẽ tìm bắt tín hiệu mạnh
hơn ở các ô khác cùng tần số. Tương tự như thế, nếu cường độ hoa tiêu thấp hơn một ngưỡng
khác gọi là Sinterseach, thì UE sẽ tìm đến những ô tốt hơn khác tần số. Giá trị của các ngưỡng
này phát quảng bá cùng với các thông số khác của hệ thống trong kênh quảng bá của ô. Các
thông số này đóng vai trò chính trong việc xác định cách UE thường xuyên tìm kiếm các ô
này. Việc thiết lập các giá trị Sintraseach và Sinterseach trong macrocell là một cách để buộc UE rỗi
trong macrocell tìm kiếm một femtocell lân cận trong một khoảng thời gian liên tục. Tương tự
thế, các thông số femtocell có thể được sử dụng để điều khiển hành vi của UE trong khi tìm

176
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

kiếm các femtocell và macrocell lân cận. Trong khi tìm kiếm liên tục, kết quả trong việc tìm
kiếm nhanh hơn và sử dụng femtocell khi đi vào khu vực có triển khai femtocell nhà, điều này
có thể tác động đến tuỏi thọ pin của người dùng.
Một cơ chế khác có thể cho phép UE tìm kiếm các femtocell để lựa chọn ô phân cấp
(HCS), và femtocell có mức độ ưu tiên cao hơn macrocell [10]. Trong cấu hình này, các UE
tạm trú trong một macrocell sẽ liên tục tìm kiếm các ô có ưu tiên cao hơn (các femtocell) để
tạm trú trên đó. Trong khi điều này cải thiện tốc độ mà UE tìm kiếm các femtocell thì lại có
một tác động nhất định về tuổi thọ của pin của tất cả các UE trong hệ thống, bao gồm cả
những UE ở xa femtocell. Vì thế, việc sử dụng các HCS cho các femtocell không được
hưởng ứng rộng rãi.
6.2.3 Điều khiển truy nhập
Điều khiển truy nhập là một cân nhắc quan trọng trong việc triển khai femtocell. Trong
cấu hình truy nhập mở, femtocell có thể được sử dụng bởi một UE bất kỳ đã được nhận thực
để sử dụng mạng của nhà khai thác. Khi đó việc triển khai các femtocell truy nhập mở có
phần dễ dàng hơn, tuy nhiên chủ sở hữu các femtocell phải chấp nhận thực tế là bất kỳ UE
IT
nào trong vùng lân cận đều có thể sử dụng băng tần Internet và tài nguyên vô tuyến femtocell
của họ. Kết quả là khả năng mà chất lượng của người sử dụng bị xuống cấp ở mạng femtocell,
bao gồm cả khả năng các cuộc gọi bị chặn khi tất cả các tài nguyên của femtocell bị các UE
khác trong vùng lân cận dùng hết.
Mặt khác, triển khai truy nhập kín, hạn chế việc sử dụng các femtocell với một nhóm
nhỏ các UE được định nghĩa là các người sử dụng đã được nhận thực bởi chủ sở hữu
T
femtocell. Cấu hình này cung cấp khả năng kết nối có săn lớn hơn, thông lượng cao hơn và
vùng phủ cho người sử dụng được nhận thực cao hơn. Hỗ trợ cho truy nhập kín trong các
femtocell được đưa ra trong thời gian gần đây bao gồm các cấu hình UMTS phát hành 8 của
3GPP dưới dạng nhóm thuê bao kín (CSG). CSG-ID là nhận dạng bổ xung cho femtocell, có
P

thể được cung cấp toàn cầu hoặc chỉ trong một địa phương. CSG-ID được quảng bá bởi
femtocell và các UE có thể được cung cấp tại các điểm bán hàng, qua các thủ tục over – the –
air hoặc một số có chế khác với CSG-ID của femtocell đã được nhận thực để sử dụng. Trong
suốt quá trình chọn và chọn lại ô, UE giải mã CSG-ID từ kênh quảng bá và đăng ký với
femtocell dựa trên một CSG-ID phù hợp, và từ chối femtocell nếu thấy CSG-ID không phù
hợp.
Tuy nhiên, một nhược điểm của truy nhập kín là nó có thể tạo ra một “ lỗ đen” cho
người sử dụng trái phép nằm gần với các femtocell cấm. Những người sử dụng macrocell trái
phép này sẽ không thể kết nối với femtocell (do sự hạn chế điều khiển truy nhập) hay
macrocell (do nhiễu đường xuống gây ra bởi femtocell). Ngăn chặn ảnh hưởng “ hố đen” yêu
cầu người sử dụng trái phép lựa chọn sóng mang khác nếu họ không được phép tạm trú trong
femtocell. Một khả năng khác cũng đang được nghiên cứu, ví dụ cho phép UE trái phép tạm
trú vào femtocell và sau đó hoặc chuyển hướng họ đến macrocell cho các cuộc gọi thực hoặc
cung cấp cho họ một dịch vụ mức độ thấp hơn tại chính femtocell đó trong chế độ truy nhập
hybrid.

177
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

6.3 Thiết lập các thông số vô tuyến và giảm nhiễu đường xuống
Quá trình tối ưu hóa và triển khai các mạng femtocell bắt đầu với các thiết lập thông số
vô tuyến cơ sở, có ảnh hưởng đến vùng phủ sóng và nhiễu đường xuống. Đó là công suất phát
đường xuống, kênh tần số (từ một danh sách có thể có của các kênh có sẵn trong triển khai đa
kênh), và mã ngẫu nhiên hóa cơ sỏ (PSC).
Có nhiều kiến trúc để lựa chọn khi thực hiện quy hoạch và tối ưu hóa tham số vô tuyến.
Lựa chọn đầu tiên thiết lập các thông số trung tâm, kết hợp với thông tin toàn cầu về các tham
số vô tuyến và các báo cáo đo lường từ tất cả các femtocell có liên quan. Với lựa chọn thứ hai,
các thông số có thể được thiết lập một cách hoàn toàn phân tán, trong đó chúng được thiết lập
độc lập bởi các femtocell riêng lẻ. Lựa chọn thứ ba là một kiến trúc nằm ở giữa các phương
pháp tập trung và phân tán.
Trong kiến trúc quy hoạch vô tuyến hoàn toàn phân tán, mỗi femtocell cảm nhận môi
trường vô tuyến bao gồm sự hiện diện và cường độ của cả các macrocell và femtocell khác.
Sau đó, chúng độc lập thiết lập các thông số vô tuyến của chúng (công suất phát CPICH, PSC,
kênh,..) dựa trên môi trường vô tuyến cục bộ phát hiện được. Ngược lại, trong kiến trúc quy
IT
hoạch tập trung, một thực thể trung tâm thu thập tập các thông tin của môi trường vô tuyến từ
các femtocell riêng lẻ, và đưa ra quyết định về các thông số vô tuyến dựa trên thông tin tổng
thế này. Bằng cách này, thuật toán tập trung gây lên ảnh hưởng nhiễu đến toàn bộ mạng
(femtocell và macrocell) khi cung cấp các thông số vô tuyến cho một femtocell được lựa chọn.
Phương pháp tập trung có những vấn đề về khả năng mở rộng cho chức năng quy hoạch mạng
tự động, vì số lượng lớn các femtocell trong một khu vực (có khả năng lên đến hàng trăm
ngàn), và thực tế là có những femtocell mới liên tục vào và rời khỏi mạng, làm thay đổi cấu
T
trúc tổng thể của mạng. Kiến trúc quy hoạch tập trung sẽ lựa chọn có hoặc không tái tối ưu
hóa toàn bộ mạng khi một femtocell mới vào hoặc rời mạng, hoặc có hay không từng bước tối
ưu hóa thông số vô tuyến của femtocell mới trong khi vẫn giữ các thông số vô tuyến của
femtocell đã được triển khai cố định. Quy hoạch tập trung khá giống với các thuật toán quy
P

hoạch chuẩn được sử dụng trong các mạng macrocell trong đó coi mỗi femtocell chỉ là một
macrocell rất nhỏ.
Có thể xem xét phương án lai giữa phương pháp tập trung và phương pháp phân tán,
trong đó các thuật toán thiết lập các thông số vô tuyến thực hiện trên cơ sở tối ưu hóa những
vùng lân cận nhỏ của femtocell. Phương pháp này có thể được thực hiện thông qua một phần
tử trung tâm hoặc có thể sử dụng kỹ thuật truyền thông liên femtocell tiên tiến trong đó các
femtocell có thể tìm hiểu các thông số vô tuyến và môi trường của những femtocell lân cận và
xem xét những thông số đó khi thiết lập các thông số của chúng. Giống như phương pháp kỹ
thuật kết hợp tự tổ chức hoặc các mạng "Ad hoc", mà không có sự di động.
Bất kể là quy hoạch tập trung hoặc phân tán, mỗi femtocell đều phải thăm dò môi trường
vvo tuyến cục bộ để thiết lập chính xác các thông số RF. Hai kỹ thuật thường được sử dụng
đó là: giám sát môi trường từ xa (còn gọi là "đánh hơi RF") và giám sát thông qua thu thập
thông tin từ các UE được phục vụ bởi các femtocell.
Đối với giám sát môi trường từ xa, mỗi femtocell quét một tập các tần số hoặc kênh lúc
khởi động và theo định kỳ. Nó phát hiện tổng công suất tín hiệu nhận được trên mỗi kênh

178
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

cũng như năng lượng nhận được trên bất kỳ mã tngẫu nhiên hóa nào đưa ra. Ta gọi công suất
tín hiệu nhận được của mỗi kênh h, là RSSI (h), và biểu thị năng lượng tín hiệu của mỗi mã
ngẫu nhiên hóa s trên kênh h là Ec (h, s). Thông tin này đại diện cho các yêu cầu tối thiểu cho
femtocell để làm gần đúng sự mô tả nhiễu xung quanh mình trong khi cố gắng thiết lập một
bán kính phủ sóng đường xuống tới mục tiêu.
Femtocell lấy thêm thông tin bằng cách giải mã các kênh quảng bá của các macrocell và
femtocell khác gần đó. Điều này cung cấp cho femtocell các thông tin quan trọng về các
femtocell lân cận của nó như: các ID, vị trí, công suất phát.. nhưngc thông số đó có thể được
sử dụng như một phần của một kế hoạch thiết lập thông số vô tuyến toàn bộ. Điều này là cần
thiết để các femtocell có thể chuyển giao lẫn nhau hoặc với mạng macrocell.
Về điểm này, giám sát môi trường đã giới hạn được vị trí của femtocell (ví dụ, bởi vì nó
thực hiện "đánh hơi"). Tuy nhiên, nhìn chung các đặc điểm của môi trường vô tuyến có thể
khác nhau giữa các khu vực phủ sóng femtocell. Ví dụ, một femtocell nằm ở tầng hầm của
ngôi nhà có thể không phát hiện được sự hiện diện của một macrocell, nhưng một UE ở các
tầng trên và gần cửa sổ có thể nhận thấy rõ các macrocell. Do đó, một femtocell có thể tăng
khả năng "đánh hơi" của riêng mình bằng cách điều khiển hoạt động UE kết nối với nó để tiến
IT
hành các phép đo trên nhiều tần số khác nhau và gửi lại các báo cáo đó dưới dạng báo cáo đo
lường. Thêm vào đó, sự hiện diện của các UE macrocell trái phép có thể được ghi nhận khi
chúng không thành công về việc cố gắng đăng ký với femtocell. Như vậy, femtocell có thể
ước tính số lượng nhiễu nó đang gây ra với mạng macrocell và có phản ứng phù hợp. Tuy
nhiên cần lưu ý rằng các UE macrocell trong tương lai sẽ có khả năng nhận ra được các nhóm
thuê bao lân cận. Trong trường hợp đó, các UE macrocell trái phép có thể thậm chí không cần
T
cố gắng đăng ký trên femtocell và sự phản hồi này của nguồn UE nàu sẽ không sẵn sàng cho
femtocell.
Cần lưu ý rằng việc sử dụng các phép đo UE để phát hiện môi trường vô tuyến và thiết
lập các thông số RF không hề đơn giản. Khi khởi động, femtocell sẽ không có quyền truy cập
P

đến một UE tích cực được kết nối với nó, do đó không thể dựa vào các phép đo đó để tính
toán. Hơn nữa, khi một UE làm một báo cáo đo lường, các femtocell có thể không biết vị trí
chính xác của UE liên quan với chúng. Điều này gây ra một sự mơ hồ về việc liệu UE đang
thực hiện một phép đo từ một vị trí cần được phủ sóng hoặc có lẽ không cần thiết. Ví dụ, rất
hợp lý khi mong đợi một UE femtocell nằm tại một phòng ngủ ở những tầng trên nhận được
dịch vụ tốt từ các femtocell, nhưng có lẽ không hợp lý để mong đợi dịch vụ này tốt khi đặt
UE femtocell dưới đường phố.
6.3.1 Xây dựng vấn đề thiết lập các thông số vô tuyến.
Tại một cấp độ cao, việc thiết lập các thông số vô tuyến có thể được xây dựng như một
mục tiêu (công suất phát, tần số và mã ngẫu nhiên hóa) cho mỗi femtocell và như vậy (1)
vùng phủ của mỗi femtocell đáp ứng (hoặc đến càng gần càng tốt) một vùng phủ mong muốn,
và (2) tối thiểu hóa lượng nhiễu gây ra cho các mạng macrocell và femtocell khác.
Để mô tả vấn đề toán học này, ta bắt đầu với việc xây dựng trên khái niệm "phủ sóng"
femtocell. Vùng phủ sóng đề cập đến khu vực xung quanh femtocell trong đó người dùng có
thể mong đợi một mức tối thiểu của "dịch vụ" (ví dụ, khả năng thực hiện cuộc gọi thoại hoặc

179
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

truyền dữ liệu tốc độ cao - 5 Mbps). Từ quan điểm kỹ thuật, quản lý vùng phủ sóng rất khó
khăn do truyền sóng vô tuyến không dừng lại ở đường đặc tính riêng và các vùng phủ sóng
vừa không phụ thuộc lại vừa phụ thuộc vào vị trí của femtocell trong nhà ở, kích thước, bố trí,
và sự phân bố của bức tường,... Cách xác định vùng phủ sóng hữu dụng bậc 1 dựa trên khái
niệm của tổn hao đường truyền có liên quan đến các femtocell. Cụ thể, chúng ta nói rằng một
femtocell f có vùng phủ bằng f dB nếu bất kỳ "UE femtocell" (fUE) nó phục vụ nhận được
một CPICH SINR (cường độ hoa tiêu) ít nhất là Y dB bất cứ khi nào tổn hao đường truyền
giữa fUE và femtocell nhỏ hơn hoặc bằng f dB. Điều này được thể hiện trong hình 2, trong
đó cho thấy một fUE tại biên ô (tổn hao đường truyền giữa femtocell và UE chính xác là f
dB) đạt được một CPICH SINR chính xác là Y dB.
Ý tưởng đằng sau sự xác định vùng phủ sóng này là tất cả các fUE có tổn hao đường
truyền (tính đến femtocell) nhỏ hơn hoặc bằng f dB sẽ hỗ trợ "tối thiểu" một CPICH SINR,
Y. Ví dụ, để đạt được tốc độ dữ liệu 5 Mb/s trong HSDPA đòi hỏi một CPICH SINR khoảng
Y = -1dB và sự xác định vùng phủ sóng này có nghĩa là một fUE có tổn hao đường truyền
nhỏ hơn hoặc bằng f dB có thể hỗ trợ tốc độ dữ liệu đường xuống 5 Mbps hoặc nhiều hơn.
IT
T
P

Hình 6.2: Minh họa vùng phủ sóng của femtocell: Các femtocell bên trái có một vùng phủ là f = 80
dB được xác định bởi thực tế là bất cứ UE nào "tại biên ôl" có CPICH SINR ít nhất Y dB. Nhiễu do
femtocell khác và macrocell cũng được hiển thị.

Theo mô hình phủ sóng trên,giả sử rằng nhiễu trung bình từ các nguồn khác (các
macrocell hoặc femtocell khác) thống nhất trên vùng phủ sóng (trung bình ảnh hưởng của
hiệu ứng che khuất và pha đinh không gian hẹp). Mặc dù giả định này là không hợp lý khi có
mặt của các nguồn nhiễu gần đó, nó vẫn có hai mục đích hữu ích cùng với việc đơn giản hóa
tính toán. Các femtocell trên thực tế, ít nhất là lúc khởi động, chỉ có thể đo nhiễu tại vị trí của
nó và không thể biết sự phân bố chính xác nhiễu trên toàn bộ vùng phủ sóng của nó. Trong
thực tế, chúng ta giả sử rằng ở khoảng cách trung bình tới các femtocell, sự phân bố tổn hao
đường truyền sẽ là phân phối chuẩn log (do định lý giới hạn trung tâm). Tổn hao đường
truyền trung bình có thể được dự đoán bằng cách sử dụng mô hình dự đoán đường truyền cự

180
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

ly ngắn trong nhà tiêu chuẩn như các mô hình lan truyền trong nhà ITU. Một ví dụ về đo đạc
tổn hao đường truyền thực tế từ nhiều địa điểm trong 20 ngôi nhà được thể hiện trong hình 6.3.
Có thể tóm tắt việc tính toán mô hình phủ sóng bậc 1 như sau. Cho một femtocell f, đặt
Pf-cpich biểu thị công suất phát của CPICH và If là tổng công suất "nhiễu + tạp âm" tại f.
Vùng phủ sóng bậc 1 f, f , được định nghĩa là:

 f  Pf cpich / I f dB  Y (6.1)

Trong đó Pf cpich / I f  là giá trị CPICH SINR của UE (lý thuyết) với tổn hao đường truyền
ở mức 0 dB. Giả sử rằng nhiễu là cố định, do đó giá trị CPICH SINR của UE có tổn hao
đường truyền f dB từ femtocell sẽ là Pf cpich / I f  dB -f .

IT
T
P

Hình 6.3 Tính toán tổn hao đường truyền trung bình với công suất phát 0 dBm và phù hợp nhất với mô
hình khoảng cách log trên một tập 20 nhà ở.
Khi tối ưu hóa vùng phủ sóng, các nhà khai thác cung cấp một giá trị mục tiêu cho bán
kính bao phủ của mỗi femtocell f là  f  des (ví dụ, giả sử một giá trị cố định cho trước đối
vơi SINR dịch vụ tối thiểu, Y). Bán kính mục tiêu này có thể và nên khác nhau dựa trên
những mô tả về khách hàng. Ví dụ, người sử dụng tại một căn hộ ở ngoại ô sẽ muốn có bán
kính lớn hơn người sử dụng trong một căn hộ ở vùng đô thị.
Về điểm này, cần lưu ý rằng không sự phân bổ tham số vô tuyến nào có thể tồn tại mà
kết quả trong đó mỗi femtocell nhận được vùng phủ sóng mong muốn,  f  des . Ví dụ, một
tình huống như vậy có thể xảy ra khi một femtocell phải đối mặt với quá nhiều nhiễu
macrocell. Trong trường hợp này, vấn đề cần lưu ý là công suất bão hòa; trong đó do hạn chế

181
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

về phần cứng, femtocell không thể phát tại một công suất phát đủ cao để vượt qua nhiễu của
macrocell. Đây là vấn đề tương tự nếu hai hoặc nhiều femtocell được triển khai gần nhau mà
chỉ có một kênh tần số khả dụng. Trong trường hợp này, vùng phủ mong muốn không thể đạt
được đồng thời bởi vì nếu một femtocell tăng công suất phát của nó, thì sẽ làm giảm sự phục
vụ của các femtocell lân cận với nó khiến chúng cũng phải tăng công suất phát của mình. Nếu
không cẩn thận, kết quả cuối cùng có thể dẫn đến tất cả các femtocell phát tại công suất phát
tối đa của chúng và gây nhiễu bổ sung cho các mạng macrocell, nhưng trái lại vẫn không đạt
được bất kỳ sự tăng thêm đáng kể nào về vùng phủ sóng. Chi tiết về vấn đề này sẽ được tìm
hiểu rõ hơn trong phần sau.
Một cách trực quan và tổng quát để xây dựng vấn đề thiết lập các tham số vô tuyến là xác
định một hàm khả dụng Z(  f ), là một hàm của vùng phủ sóng thực tế, f , mà femtocell f
có được. Khi đó vấn đề có thể được xây dựng như việc cực đại hóa tổng hữu dụng trên tất cả
các femtocell. Như vậy, hàm khả dụng biểu diễn cho một mô tả thuật toán cho mục tiêu tối ưu
hóa mức cao. Để kết thúc vấn đề này, hãy xem xét các hàm khả dụng được mô tả trong hình
6.4, tại đó ta đã giả sử vùng phủ sóng  min ở mức tối thiểu có thể chấp nhận được thiêt lập

khi vùng phủ sóng vượt quá


IT
bởi các nhà điều hành. Lưu ý rằng các đặc tính của hàm bao gồm: (1) không tăng độ khả dụng
 f  des , (2) một đường dốc có độ dốc lớn bên trái của  min
làm cho mỗi femtocell đạt được vùng phủ sóng tối thiểu này, và (3) một đường cong ngắn để
để

chỉ ra sự khả dụng cận biên thu được từ sự gia tăng vùng phủ sóng giữa  min và  f  des .
Lưu ý mục đích của yêu cầu (1) để tránh tiêu tốn công suất phát không cần thiết của femtocell,
T
và các yêu cầu (2) và (3) là để cân bằng tối ưu hóa toàn bộ vùng phủ sóng. Nói chung, một
hàm khả dụng tổng quát trên đường được mô tả trong hình 6.4 sẽ có ba đoạn. Các đoạn trên
phần bên trái tăng với một độ dốc lớn để đảm bảo mỗi femtocell có vùng phủ sóng tối thiểu.
Đoạn ở giữa tăng dần dần để gia tăng độ khả dụng cho đến khi một femtocell đạt được vùng
P

phủ sóng mong muốn của nó. Đoạn bên phải cho biết không có khả dụng bổ sung nào thu
được thông qua vùng phủ sóng lớn hơn vùng phủ sóng mong muốn.

Hình 6.4: Hàm khả dụng tổng quát

182
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Cuối cùng, cần lưu ý rằng hàm khả dụng trong hình 6.4 chưa đưa ra tính toán rõ ràng
nhiễu gây ra cho các UE macrocell. Kết quả của việc này là một giải pháp trong đó femtocell
phát tại công suất cao nhưng có tổng độ khả dụng cao hơn một chút sẽ được ưu tiên so với
giải pháp công suất thấp hơn. Để quan sát được ảnh hưởng của điều này, xét tình huống liên
quan đến hai femtocell lân cận được tách biệt bởi độ lợi kênh G (đơn vị tuyến tính), thể hiện
trong hình 6.2. Giả sử tất cả phát tại cùng mức công suất P (để đơn giản, giả sử chỉ phát hoa
tiêu), chúng sẽ thu được vùng phủ sóng bằng:

  P / PG  N 0 dB  1 / G  N 0 / PdB (6.2)

Trong đó N0 bao gồm nhiễu và tạp âm từ các nguồn khác. Kiểm tra các phương trình
trước, minh họa trong hình 6.5a, ta thấy rằng khi tăng P đến điểm tới hạn nó sẽ nhanh chóng
giảm trở lại, và tiệm cận vùng phủ sóng đạt được tại   1 GdB . Hơn nữa, nếu
 f des  1 GdB , thì cả hai femtocell không thể đồng thời thu được vùng phủ sóng
 f  des . Với một kịch bản như vậy, rõ ràng giải pháp công suất phát thấp hơn mà lưu lượng
IT
hoạt động đạt gần đến "điểm gấp khúc" của đường cong được mô tả trong hình 6.5b là một lợi
thế cho giải pháp công suất phát cao mà lưu lượng hoạt động trong khu vực có chiều hướng
giảm dần. Vì vậy, một hàm khả dụng được thiết kế chính xác nên bao gồm các yếu tố khác
như công suất máy phát femtocell. Hàm khả dụng sửa đổi này, Z (  f ,Pf), có những tính toán
gián tiếp tốt hơn cho nhiễu gây ra bởi mạng macrocell .
T
P

Hình 6.5: (a) Hai femtocell ngăn cách bởi một độ lợi kênh bằng G. (b) Minh họa đường cong biểu diễn
công suất phát đối với vùng phủ sóng khi cả hai femtocell phát tại cùng mức công suất phát P và khi
 f des  1 GdB
Nói tóm lại, vấn đề cung cấp RF có thể được xây dựng như sau:
Đưa ra một tập các femtocell F và cho mỗi f ∈ F, một dãy công suất hoa tiêu phát là
Pf min 
, Pf min , một tập các tần số phát cho phép Hf, mã ngẫu nhiên hóa SCh cho mỗi tần số

cho phép h ∈ Hf và “vùng phủ sóng mong muốn"  f des . Vấn đề là chọn công suất phát Pf

183
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

 
∈ Pf  min , Pf  min , tần số h ∈ Hf, và mã ngẫu nhiên hóa s ∈ SCh cho mỗi femtocell f sao cho
tổng độ khả dụng  Z
f Pf 
, Pf là cực đại.

Vì vậy, vấn đề thiết lập các thông số vô tuyến toần bộ trở thành một vấn đề tối ưu hóa
liên quan đến việc lựa chọn công suất phát, tần số cũng như mã ngẫu nhiên hóa. Ta chia các
thuật toán thiết lập thông số vô tuyến thành hai loại chính: thiết lập tăng dần và thiết lập toàn
bộ. Thiết lập tăng dần đề cập đến việc thiết lập các thông số vô tuyến của femtocell thứ N khi
nó cố gắng tham gia vào mạng, do sự hiện diện của (N - 1) femtocell triển khai trước đấy.
thiết lập toàn bộ đề cập đến một sự tối ưu hóa toàn bộ độc lập của tất cả các femtocell được
triển khai, và cập nhật theo các thông số vô tuyến của chúng.
Đối với thiết lập tăng dần, ta xây dựng vấn đề như là một trong các thông số vô tuyến của
femtocell "hiện tại" (ví dụ, femtocell Nth) xử lý các thông số vô tuyến của femtocell lân cận
cố định. Một thuật toán phức tạp hơn cho phép thay đổi các thông số vô tuyến của femtocell
lân cận tốt hơn. Tuy nhiên, việc cho phép thay đổi các thông số vô tuyến của các femtocell lân
cận có bất lợi là những thay đổi điều kiện vô tuyến sẽ lan truyền đến các femtocell lân cận của
femtocell hiện tại, và tiếp tục lan truyền cho các femtocell lân cận khác. Đây sẽ là trường hợp
IT
mỗi khi một femtocell mới tham gia trực tuyến. Ngoài ra, nguyên tắc thiết kế cơ bản cho thiết
lập tăng dần là đơn giản, hiệu quả, gần với thời gian thực, và càng ổn định càng tốt .
Đối với tất cả các phương pháp, bước đầu tiên femtocell phát hiện tổng năng lượng nhận
được trên mỗi tần số, và các năng lượng nhận được trên các tần số khác nhau, mã ngẫu nhiên
hóa. Thuật toán thiết lập thông số vô tuyến đơn giản nhất có thể thiết lập một cách đơn giản
tần số h của femtocell hiện tại như một trong những tính toán tối thiểu cho năng lượng nhận
T
được, và mã ngẫu nhiên hóa s như là một năng lượng ít nhất trong tổng (h, s). Tiếp theo, công
suất phát có thể được thiết lập theo các tiêu chí: (1) giá trị cố định, (2) hàm của tổng công suất
nhận được trên tần số được chọn h, hoặc (3) hàm của tổng công suất nhận được không bao
gồm sự đóng góp của các femtocell khác. Những bất lợi của phương pháp (1) phân bổ công
P

suất cố định không thể thích ứng với sự thay đổi mức nhiễu bên ngoài (ví dụ, từ một
macrocell gần đó) để nhận được chính xác được vùng phủ sóng mong muốn  f  des . Các bất
lợi của phương pháp tiếp cận (2) sẽ được thấy rõ khi xét tình huống được mô tả trong hình 6.5.
Cụ thể, nếu hai femtocell rất gần nhau thực hiện lặp đi lặp lại thuật toán thiết lập công suất
này, sẽ xuất hiện các nhiễu bổ sung được gây ra bởi việc gia tăng công suất phát, khi đó cả hai
femtocell sẽ phải chạy đua đến công suất phát tối đa của chúng, điều này hoàn toàn không
được mong muốn từ quan điểm nhiễu gây ra cho phần còn lại của mạng. Cuối cùng, tiêu chí
(3) giảm nhẹ phần nào vấn đề này khi nhiễu femtocell khác không được sử dụng trong việc
thiết lập công suất phát. Một bất lợi của phương pháp tiếp cận (3) là không đưa ra được sự
tính toán nhiễu từ các femtocell khác, một giải pháp thuận lợi để có được kết quả.
Cần lưu ý rằng các giải pháp thiết lập tăng dần đơn giản được đề cập cho đến nay có thể
được thực hiện trong một kiểu phân phối hoàn toàn. Một lỗi nhỏ bị phát sinh với phương pháp
tiếp cận (3) là các femtocell nên độc lập cho biết liệu có hay không một sự kết hợp đặc biệt
của tần số và mã ngẫu nhiên hóa thuộc về một macrocell hay nó tương ứng với femtocell khác.
Vì thế để làm việc này, thông tin bổ sung như một cơ sở dữ liệu chứa thông tin macrocell

184
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

được triển khai nên được biết đến và ưu tiên bằng các thuật toán quy hoạch femtocell. Thông
tin này có thể được phân phối từ một vị trí tập trung hoặc sử dụng thông qua truy vấn trong
quá trình quy hoạch phân bổ. Thông tin thu thập được thông qua giải mã các kênh quảng bá
cũng có thể hỗ trợ trong việc phân biệt những macrocell và femtocell lân cận.
Tuy nhiên, trong điều kiện tối đa hóa sự khả dụng tổng, các phương pháp trước đó tối ưu
ở chỗ chúng không xem xét sự thay đổi độ khả dụng của những hàng xóm của femtocell hiện
tại do nhiễu bổ sung được gây bởi chính femtocell hiện tại. Một thuật toán thiết lập tăng dần
"tối ưu" sẽ tối ưu hóa cùng lúc lựa chọn tần số, mã ngẫu nhiên hóa và công suất phát để tối đa
hóa độ khả dụng tổng của femtocell hiện tại cũng như các femtocell hàng xóm. Lưu ý rằng để
các phương pháp tối ưu hoạt động, thuật toán đòi hỏi sự hiểu biết về vùng phủ sóng hiện tại
của các femtocell lân cận cũng như công suất phát của chúng. Thực hiện của nó đòi hỏi sự tập
trung hóa riêng biệt, hoặc kỹ thuật tiên tiến như truyền thông liên femtocell.
Cuối cùng, do thiết lập tổng thể là ý tưởng tái thiết lập cho nhiều femtocell cùng một lúc,
nó có tính ứng dụng cao hơn trong một hệ thống tập trung hơn mà trong đó có thể kết hợp các
thông tin vô tuyến của tất cả các femtocell trong một khu vực nhỏ. Ý tưởng cơ bản là cố gắng
tối đa hóa độ khả dụng tổng trên toàn bộ mạng femtocell. Để làm được điều này có rất nhiều
IT
phương pháp được đưa ra, bao gồm các phương pháp tối ưu như tìm kiếm gradient, mô phỏng
xử lý nhiệt, thuật toán lan truyền, và nhiều phương pháp khác .
6.3.2 Các kịch bản nhiễu đường xuống
6.3.2.1 Nhiễu lên các phần tử di động macrocell từ các femtocell
Kịch bản nhiễu đầu tiên minh họa là kịch bản phổ biến nhất và xảy ra ở mức độ
T
femtocell: nhiễu lên các UE macrocell (hoặc femtocell khác) bởi femtocell hoạt động trên
cùng một kênh hoặc kênh liền kề. Kịch bản này được quan tâm lớn nhất khi femtocell nằm
gần rìa của vùng phủ sóng của các macrocell. Một ví dụ về tác động của nhiễu lên các UE
macrocell do sự hiện diện của femtocell được minh họa trong hình 6.6. Hình vẽ minh họa một
P

UE macrocell đang bị nhiễu bởi hai femtocell f1 và f2 đang cùng hoạt động trên một kênh tần
số, và một femtocell f3 đang hoạt động trên một kênh liền kề. Chú ý rằng vùng phủ sóng của f3
nhỏ hơn của f1 và f2 cho biết ảnh hưởng nhiễu của nó trên UE macrocell giảm đi 33 dB. Ảnh
hưởng kết hợp của ba femtocell tạo ra một khu vực khá lớn, mà trong đó các UE macrocell
đối mặt với nhiễu đáng kể hoặc có thể không được phục vụ dịch vụ trừ khi chúng tự di chuyển,
hoặc được chuyển hướng đến một tần số UMTS khác hoặc công nghệ truy cập vô tuyến khác
(ví dụ , GSM).
Ảnh hưởng của nhiễu gây ra bởi các femtocell lên UE được gọi như là “vùng chết” hoặc
“lỗ đen” ở xung quanh mỗi femtocell, hoạt động tại cùng một tần số, điều đó hạn chế đăng ký
hoặc sử dụng femtocell sẽ không thể quan sát thấy mạng macrocell do nhiễu đường truyền
chuyển tiếp từ các femtocell. Nếu UE macrocell đang kích hoạt cuộc gọi khi nó tiến vào vùng
mạng femtocell, nó phải được chuyển hướng dịch vụ 2G GSM hoặc tới một sóng mang
UMTS khác, và là dạng chuyển giao cứng. Nếu không, cuộc gọi sẽ bị ngắt quãng khi SINR
macrocell giảm xuống dưới mức tối thiểu cần thiết để duy trì dịch vụ. Khi trạm di động đang
ở chế độ rỗi tiếp cận vùng femtocell, tình hình thậm chí còn phức tạp hơn và phụ thuộc vào
phiên bản của thiết bị UE và vào phương pháp điều khiển truy nhập của femtocell. Nếu

185
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

femtocell đang hoạt động sử dụng chế độ "truy nhập mở", trong đó bất kỳ người dùng nào
cũng có thể đăng ký vào các femtocell ở chế độ rỗi, thì vấn đề tương đối đơn giản. Thiết bị đó
sẽ thực hiện chọn lại ô cùng tần số, sau đó đăng ký và sẽ được cấp dịch vụ từ các femtocell.
Trong chế độ truy nhập đóng, chỉ có danh sách người dùng giới hạn (gia đình và bạn bè) có
thể sử dụng femtocell, người dùng trái phép sẽ bị từ chối, và tùy thuộc vào hành vi UE mà sẽ
cần phải làm một tìm kiếm liên tần số cho sóng mang UMTS khác hoặc chuyển sang GSM.
Một kỹ thuật lai được thực hiện cho phép tất cả người dùng đăng ký trên femtocell, nhưng khi
họ cố gắng bắt đầu hoặc kết thúc một cuộc gọi, người dùng trái phép được chuyển sang sóng
mang macrocell. Đảm bảo rằng luôn có một sóng mang sẵn sàng cho sự chuyển hướng này có
thể thực hiện được trong kịch bản c trong hình 6.1, kịch bản mà trong đó tất cả sóng mang
được chia sẻ giữa các femtocell và macrocell.
Để mô tả và đo đạc "vùng chết", khái niệm được minh họa trong hình 6.6, một loạt các
thí nghiệm được tiến hành tại khoảng 20 ngôi nhà. Phần mềm chuyên dụng được sử dụng để
giao tiếp với các thiết bị cầm tay di động UMTS và cho phép người dùng nhập vào waypoint
khi họ đi xung quanh nhà của họ đo các thông số quan trọng. Ví dụ, hãy xét thiết lập sau (các
hình 6.7, 6.8, và 6.9), trong đó cường độ hoa tiêu CPICH làn lượt được thiết lập là 0, -10, và -
IT
20 dBm. Macrocell gần nhất được đặt tại vị trí cách ngôi nhà khoảng 3 km. Trong hình 6.7, ta
thấy tại giá trị CPICH 0 dBm, trong toàn bộ ngôi nhà, bị chặn hoàn toàn, có nghĩa là không có
hoa tiêu macrocell nào có cường độ đủ mạnh để được coi như là một ứng viên (ngưỡng bổ
sung được thiết lập là -12 dB). Hình 6.8 cho thấy ứng viên thiết lập cường độ tín hiệu hoa tiêu
(những người vượt quá ngưỡng bổ sung) như là một hàm của vị trí cho CPICH -10 dBm. Ta
quan sát thấy trong các góc của ngôi nhà, gần cửa sổ và xa femtocell nhất, người dùng vẫn có
khả năng giữ cuộc gọi thoại, nhưng ở khắp mọi nơi khác vẫn là “vùng chết”. Cuối cùng, tại
T
mức -20 dBm, chúng ta thấy "vùng chết" tiếp tục giảm như thế nào. Điều đó được thể hiện
trong hình 6.9.
P

Hình 6.6: Ví dụ về nhiễu gây ra bởi femtocell lên macrocell

186
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Hình 6.7: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là 0 dBm được đo bởi UE
macrocell. Hình vẽ chỉ ra một “vùng chết” hoàn toàn bên trongngôi nhà sử dụng hệ thống macrocell

IT
T
P

Hình 6.8: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là -10 dBm được đo bởi
UE macrocell. Hình vẽ cho thấy độ phủ sóng yếu của macrocell tại các góc ngôi nhà gần một cửa sổ.

Hình 6.9: Ứng viên thiết lập cường độ hoa tiêu cho công suất phát femtocell là -20 dBm được đo bởi
UE macrocell. Hình vẽ cho thấy độ phủ sóng yếu của macrocell tại các góc ngôi nhà gần một cửa sổ.

187
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Như vậy, quản lý nhiễu đường truyền chuyển tiếp đặt ra một tập cân bằng các yếu tố
phức tạp. Ví dụ, nếu một femtocell tăng công suất phát để cải thiện tốc độ dữ liệu cho UE của
nó, điều này trực tiếp làm tăng nhiễu cho UE macrocell gần đó, do đó sự cần thiết của hàm
khả dụng được mô tả trong hình 6.5 để cố gắng để tìm ra điểm tối ưu, đảm bảo rằng tất cả các
femtocell có được ít nhất một mức tối thiểu của dịch vụ.
6.3.2.2 Nhiễu lên các phần tử di động femtocell được gây ra bởi các macrocell và femtocell
khác
Từ góc nhìn của các UE femtocell, tín hiệu phát ra từ các trạm gốc macrocell gần đó trên
cùng tần số hoặc một tần số liền kề tạo thành nhiễu đường xuống. Điều này đã được minh họa
trong hình 6.6. Xét một kịch bản đáng quan tâm nhất khi femtocell nằm gần macrocell (dựa
trên tổn hao truyền sóng) và cũng liên quan trực tiếp đến kịch bản nhiễu đường lên. Không
giống như nhiễu từ các femtocell khác, nhiễu của các macrocell là không đổi và là một cái gì
đó giồng như mạng femtocell không kiểm soát. Vì vậy, femtocell chỉ có thể chống lại nhiễu
này bằng cách tăng công suất phát của chúng để thỏa mãn các bán kính vùng phủ sóng mục
tiêu hoặc để di chuyển đến một tần số trống nếu có thể. Đây là một trong những chức năng
quan trọng của phân bổ và quy hoạch RF tự động.
IT
Giả sử không có chuyển giao mềm giữa các femtocell, nhiễu đến UE femtocell từ các
femtocell khác có thể được xử lý tương tự như nhiễu đường xuống từ macrocell. Một sự khác
biệt quan trọng như đã đề cập trước đó là các nhà khai thác mạng có khả năng thiết lập các
thông số truyền tải đường xuống(công suất phát và tần số) của femtocell. Trong tình huống
này, giả sử tần số chung hoặc lân cận, nhiễu có thể được quản lý bằng cách (1) một femtocell
tăng công suất phát của nó, hoặc (2) giảm công suất phát của nhiễu femtocell. Cũng có khả
T
năng rằng một femtocell nằm rất gần một macrocell thì bán kính đích cần thiết không thể đạt
được nếu không sử dụng công suất máy phát tối đa của femtocell. Trong tình huống này, chức
năng cung cấp và quy hoạch tự động có thể được xác định ( ví dụ, dựa trên chính sách của nhà
khai thác riêng biệt) và nó tốt hơn là không để femtocell tạo nên những nhiễu bổ sung hoặc để
P

chấp nhận một bán kính dịch vụ được giới hạn hơn. Ngoài ra, với những femtocell nằm gần
macrocell, phần tử di động femtocell nằm ở rìa cell femtocell, có khả năng làm giảm đường
lên của macrocell. Đây là một số liệu bổ sung cho chức năng quy hoạch RF được sử dụng khi
xác định có nên cho phép một femtocell nằm rất gần với một macrocell hay không, đặc biệt là
hoạt động đồng kênh, để cho phép có nên hay không giảm mục tiêu bán kính dịch vụ.

6.4 Các kịch bản nhiễu đường lên và các công nghệ giảm thiểu
Trong phần này sẽ đề cập đến các vấn đề nhiễu của đường lên hoặc các liên kết ngược
trong triển khai Femtocell. Có những điểm khác nhau cơ bản giữa các kịch bản nhiễu đường
lên và nhiễu đường xuống. Cu thể, trước đây phần lớn được điều kiển bởi công suất riêng và
phân bổ tần số cho các Femtocell thức hiện bằng phương pháp bán tĩnh. thì ngày nay lại có xu
hướng động, dựa trên vị trí hiện tại và trạng thái chuyển động của các UE đối với các
Femtocell và các Macrocell đang điều khiển công suất của chúng. Do đó, kỹ thuật điều khiển
và giảm thiểu nhiễu đường lên cần phải động và có khả năng thích ứng cao. Các vấn đề nhiễu
đường lên có thể được chia thành 3 kịch bản, và tương tự cũng có 3 kịch bản đối với đường
xuống: (1) nhiễu từ các UE Macro đến các Femtocell, (2) nhiễu từ các UE Femtocell đến các

188
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Macrocell, (3) nhiễu từ các UE Femtocell đến các Femtocell lân cận. Phần lớn các kịch bản
nhiễu đường lên được tạo ra bởi một thực tế là các máy di động được điều khiển công suất bởi
các Femtocell hoặc Macrocell chứ không phải cả hai. Chuyển giao mềm giữa các Femtocell
và các Macrocell có thể làm giảm tác động của tình huống này. Tuy nhiên nó không thích hợp
cho tương lại gần bởi vì sự phức tạp trong việc thực hiện ở lớp mạng lõi.
6.4.1 Nhiễu ngược từ các Macrocell UE tới Femtocell
Để nghiên cứu về nhiễu ngược từ một UE Macrocell, ta thực hiện phân tích một cách chi
tiết về tình huống này. Xem xét tình huống được thể hiện ở hình 6.10. Trong hình vẽ này, UE
được kết nối tới Macrocell và được gọi là mUE, trong khi đó UE kết nối với Femtocell được
gọi là fUE. Công suất phát của fUE và mUE được cho bởi PfUE và PmUE. Độ lợi đường truyền
(nghịch đảo của tổn hao đường truyền) giữa một UE và một ô được cho bởi GGx,Y, trong đó x
là mUE hoặc fUE, và Y tương đương với M (đối với Macro) hoặc F (đối với Femtocell).
Công suất nhận được từ mUE ở macrocell và femtocell được cho bởi PmUEGmUE,M và
PmUEGmUE,F. Chú ý rằng giá trị của các thông số được biểu diễn theo dB và các thành phần
tuyến tính có thể chuyển đổi lẫn nhau.
IT
Đặt tổng các mức nhiễu và tạp âm trong macrocell là IM. Công suất thu đường lên tại
macrocell (từ mUE) được cho bởi công thức sau:

PmUEGmUE ,M  I M KUL (6.3)

Trong đó KUL là SNR đường lên phụ thuộc vào tốc độ của dữ liệu đang được phát bởi UE
và nằm trong khoảng từ -18 dB đến 10 dB.
T
Công suất thu (từ mUE) tại Femtocell được tính toán theo:

PmUEGmUE ,F  PmUEGmUE ,M (GmUE ,F / GmUE ,M )  I M KUL (GmUE ,F / GmUE ,M )


(6.4)
P

Sử dụng phương trình 6.4, ta xem xét mức nhiễu trên đường lên Femtocell bằng cách
kiểm tra tỉ số độ lợi đường truyền giữa mUE femtocell và macrocell được cho bởi công thức
(GmUE,F/GmUE,M). Đầu tiên, ta cần lưu ý rằng độ lợi đường truyền từ mUE đến femtocell là
GmUE,F, có thể chứng minh được rằng GmUE,F cao hơn độ lợi đường truyền từ một macrocell
gần nhất (GmUE,M). Hình 6.11 minh họa việc sử dụng sự phân bố của sai khác độ lợi đường
truyền. Ta mô phỏng một mô hình triển khải Femtocell vơi mật độ dày đặc khoảng 200
Femtocell/1km2 trong một môi trường ngoại ô.
Độ lợi đường truyền được tính toán dựa trên mô hình 3GPP cho môi trường ngoài trời và
trong nhà, và mô hình COST231-môi trường trong nhà nhiều vách ngăn. Độ lợi đường truyền
được tính toán gần đúng theo:
Macro tới UE (mô hình 3GPP):

GmUE,M = - [15,3+37,6*log10(d) + tổn hao do các bức tường] (dB) (6.5)

Femto tới UE (mô hình COST321 trong nhà)

189
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

GfUE,F = −[38,46+20∗log10(d) + tổn hao tường] (dB) (6.6)

GfUE,M

PfUE
GfUE,F
PM
GmUE,M
PF
GmUE,F

PmUE

Hình 6.10: Mô hình nhiễu ngược


IT
T
P

Hình 6.11: Hàm phân bố của độ sai khác độ lợi đường truyền trong triển khai macrocell-femtocell chia
sẻ

Từ femtocell đến các UE khác: max(A,B) (6.7)

Các đường cong trên hình vẽ cho thấy sự khác nhau giữa các độ lợi đường truyền giữa
mUE tới Macrocell phục vụ nó và tới Femtocell gần nó nhất. Có thể kết luận rằng UE gần
Femtocell hơn nhiều so với Macrocell gần nhất. Cũng phải chú ý rằng việc thiết lập công suất
đường xuống ảnh hưởng đến ranh giới ô và dẫn đến ảnh hưởng đến tỉ số (GmUE,F/GmUE,M).
Nguyên nhân của việc này là do một mUE có thể gần một Femtocell (về độ lợi đường truyền)

190
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

có mức công suất nhỏ hơn mà không cần phải chuyển sang Femtocell hoặc phải chuyển tới
một macrocell khác trên một kênh khác. Vì thế thiết lập công suất đường xuống của femtocell
có ảnh hưởng đáng kể đến nhiễu đường lên. Một femtocell có công suất phát cao hơn gây ra
nhiễu đường xuống cao hơn đối với các UE macrocell đồng kênh, nhưng cũng có thể làm
giảm nhiễu đường lên từ các UE macrocell tới các femtocell cũng như từ các UE femtocell
đến các macrocell. Việc sử dụng (GmUE,F/GmUE,M) = 40 dB và KUL = 10 dB, ta có thể thấy
rằng nhiễu từ UE macrocell tác động vào femtocell có thể trên 50 dB. Điều này dẫn đến sự
cần thiết phải sử dụng một kỹ thuật khác năng động để vvận hành đường truyền ngược
Femtocell thay vì công nghệ macrocell thông thường là sử dụng một điểm vận hành cố định
trên một ngưỡng tạp âm nhiệt cố định.
Một kết luận khác về những phân tích trước đó là khoảng động của một máy thu
femtocell cần phải lớn hơn nhiều so với máy thu macrocell, điều này đã được thừa nhận trong
mô hình 3GPP như là một phần của các yêu cầu dành cho các nodeB nhà.
Một chuỗi các cuộc thử nghiệm đã được đưa ra để cố gắng mô phỏng và tìm hiểu các
kịch bản của một mUE trong việc gây ra nhiễu tới Femtocell và để hiểu được đáp ứng cần
thiết của Femtocell. Một ngôi nhà cách macrocell gần nhất khoảng 3 km tức là gần với giới
IT
hạn phạm vi phủ sóng của macrocell này. Trong thí nghiệm này, cách sắp đặt của nó được mô
tả ở hình 6.12, femtocell được đặt tại tọa độ (0,0). Công suất phát của femtocell được hạ
xuống thấp hơn -20 dBm, để di chuyển vùng “chết” đường xuống, vì thế mUE (một card dữ
liệu đã được sử dụng ) có thể hoạt động trong ngôi nhà mà không cần giảm các cuộc gọi của
nó xuống. Một vài điểm hiệu chỉnh trong ngôi nhà được định nghĩa, như trong hình 6.12. Các
vị trí được lựa chọn sao cho một tải đường lên ftp trong mạng macrocell sẽ không bị ngắt bởi
T
xuyên nhiễu đường lên femtocell. Femtocell cập nhật sau đó đã được thực hiện, ghi lại thông
lượng tải lên tổng thể và truyền công suất tải lên cho hai trường hợp của UE Macro (1) tắt và
(2) thực hiện duy trì một đường tải lên fpt. Bảng 6.1 tóm tắt toàn bộ thông tin người dùng để
kiểm tra.
P

Hình 6.12: Vị trí của các UE Macro và các UE Femtocell liên quan đến Femtocell
Bảng 6.1 cho thấy rõ rằng các Femtocell chịu một mức nhiễu đáng kể từ mUE đó là
nguyên nhân công suất của UE femtocell tăng khoảng 10 đến 15 dB so với trường hợp mUE

191
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

tắt. Chú ý rằng thông lượng tại femtocell không biến đổi quá nhiều do mức nhiễu tăng từ UE
macro tích cực. Đó là vì một thực tế rằng MAC đường lên và điều khiển công suất của
Femtocell được điều chỉnh một cách thích hợp để hoạt động dưới điều kiện nhiễu cao. Phần
tiếp theo sẽ mô tả phương pháp để thực hiện được điều này.
Bảng 6.1: Vị trí UE macro cách femtocell khoảng 13m. Vị trí của UE femtocell cách femtocell khoảng
10m

Tổng công suất RSSI của đường Tốc độ upload của


phát trung bình chuyển tiếp (điều fUE (kb/s)
khiển)
Femtocell UE (Macro -36,27 -67,9 440
tắt)
Femtocell UE (Macro -23,08 -69,7 410
UE tải lên)
Độ chênh lệch 13,62 1,8 30
Macro UE IT
19,18 -95

6.4.1.1 Giảm thiểu nhiễu đường lên đối với các máy thu Femtocell
75

Phần này mô tả một số các công nghệ và phương pháp có thể được thực hiện trong thiết
kế của các femtocell để đảm bảo rằng chúng hoạt động một cách tin cậy khi có mặt của nhiễu
đường lên do các UE Macrocell gây ra trong tần số hoạt động của chúng.
T
Phâm bổ tài nguyên đường truyền ngược cho việc vận hành các hệ thống Macrocell
thường dựa trên việc duy trì sự ổn định của đường lên bằng cách điều khiển tổng công suất
nhận được trong một ô. Các nguồn tài nguyền liên kết vô tuyến được phân bổ sao cho sự tăng
nhiễu (xác định sự khác nhau giữa công suất thu tổng và mức tạp âm nhiệt tương đương) được
P

duy trì ở dưới hoặc bằng ngưỡng cho trước. Ngưỡng tăng nhiễu thường nằm trong khoảng từ
5 cho đến 10 dB. Các biến thể của công nghệ này ví dụ như điều khiển tải, cũng được sử dụng.
Cơ chế này có khả năng chống lại hiệu ứng gần xa và phục vụ các UE ở biên của ô một cách
công bằng,trong khi vẫn duy trì được sự ổn định của hệ thống. Trong hệ thống macrocell
được giả định là mạng điều khiển hoàn toàn, trong đó tất cả các ô lân cận sử dụng chung một
chính sách.
Như đã đề cập ở phần trước, các femtocell được phủ sóng trong mạng của macrocell và
triển khai trên cùng một tần số với mạng macrocell, không thể điều khiển tổng công suất thu
khi có một UE macrocell đang ở gần. Điều này rất quan trong để đảm bảo rằng femtocell có
thể hoạt động dưới điều kiện nhiễu tăng cao. Dưới mức nhiễu lớn, có thể tiến hành hoạt động
đường lên Femtocell tin cậy băng cách rất đơn gian là Femtocell tự xác định lại giới hạn tăng
tạp âm, sao cho không nằm ngoài phạm vi giao động của máy thu. Tuy nhiên vấn đề này trở
nên phức tạp hơn khi nhiễu lớn, nhiễu cụm.
Vấn để nhiễu cụm trên đường lên được minh họa trong hình 6.13. Sự mô phỏng chỉ ra
rằng độ lợi đường truyền từ một mUE đến femtocell gần nhất có thể cao hơn độ lợi đường
truyền đến macrocell đang phục vụ nó khoảng 30 dB, như được thể hiện trong hình 6.11. Do

192
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

đó, khi một mUE cố gắng khởi tạo truy nhập vào macrocell sử dụng các thử truy nhập, nếu
mức công suất nhận được của nó với các cum truy nhập này ở macrocell là Z dB (trong đó Z
có thể thấp hơn mức tạp âm tương đương của macrocell), thì mức thu ở femtocell có thể lớn
hơn (Z + 30) dB ( nó có thể cao hơn mức tạp âm của femtocell). Ngay cả việc giải thích cho
sự khác nhau về hệ số tạp âm giữa femtocell và macrocell, ảnh hưởng của cụm này cũng rất
nghiêm trọng. Vấn đề này xuất hiện trong suốt quá trình truyền dữ liệu. Ví dụ, khi một UE
macrocell truyền cụm dữ liệu hoặc trong trường hợp của HSUPA, truyền dẫn dữ liệu trong
một số quá trình ARQ lai ghép (HARQ) hoặc một số trường hợp khác. Trong những trường
hợp này, ta có trạng thái sự biến đổi của các cụm là từ (hoa tiêu+ điều kiển) cho đến (hoa
tiêu+ điều khiển+lưu lượng) những cái mà vẫn rất quan trọng.

IT
T
P

Hình 6.13: Nhiễu cụm trên đường lên UMTS

Khởi đầu mỗi cụm bị nhiễu, hoa tiêu của các UE femtocell cũng như các SNR kênh điều
khiển/lưu lượng được giảm xuống mức rất thấp, dẫn đến rất nhiều gói bị lỗi. Công suất phát
của các fUE chỉ tăng trong khoảng được xác định bởi công suất điều khiển vòng trong (ILPC)
và fUE không thể phản ứng nhanh hơn được. Ngay cả khi fUE tăng công suất của nó ngay lập
tức để hoạt động trong điều kiện nhiễu mới. Kết cuối mỗi cụm, fUE quay trở lại công suất
phát ban đầu và quá trình này lặp lại đối với từng cụm. Vì thế có khả năng một lượng lớn các
gói tín sẽ bị mất trong mỗi cụm bị nhiễu, đó là điều không thể chấp nhận cho UE femtocell.
Xét ví dụ sau, giả sử fUE đang hoạt động tại kênh điều khiển vật lý đường xuống
(DPCCH) với mức Ec/N0 mong muốn trước khi cụm bắt đầu. Tiếp theo, giả sử rằng có một
cum, nó làm tăng nhiễu “out-of-cell” + tạp âm, (Ioc), từ (N0 + NF,Femtocell) tới
(N0+NF,Femtocell+30 dB), trong đó N0 là công suất tạp âm nhiệt và NF,Femtocell đặc trưng hệ số tạp
âm của máy thu Femtocell. Để chống lại nhiễu này, UE phải tăng công suất phát của nó thêm
30 dB. Giả sử bước điều khiển công suất vòng trong là 1 dB. Số lượng các khe được đưa ra
bởi các UE để tăng công suất 30 dB được điều khiển bằng tần suất điều khiển công suất.

193
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Trong khi đó kênh lưu lượng cũng đang hoạt động ở SNR thấp hơn 30 dB so với SNR mong
muốn, do đó Femtocell có khả năng cao sẽ mất 2 khung liên tiếp. Có thể việc mất 2 khung
này không quan trọng nhưng xem xét trường hợp nhiễu UE macro được truyền trêm một
trong bốn quy trình HARQ (với TTI 10ms). Lúc này, sự giao động 30 dB được lặp lại 4 TTI
một lần. Vì thế trong suốt 3 TTI sẽ không có nhiễu, ILPC sẽ được giảm xuống bằng hoặc gần
với giá trị ban đầu trước cụm, chỉ cần phải đáp ứng lại đối với các nhiễu từ TTI khác, cái mà
gây ra lỗi ở mỗi khung thứ 4. Hơn nữa, nếu một UE Femtocell ngẫu nhiên sử dụng cùng một
quá trình HARQ với UE Macrocell thì toàn bộ các gói tin truyền tải có thể bị lỗi trong suốt
một chu kỳ. Tình trạng này sẽ tiếp tục cho tới khi OLPC tăng tỉ số lỗi mong muốn đủ cao do
lỗi khung
S = lưu lượng, N0 = tạp âm nhiệt, P = hoa tiêu, I’o c = nhiễu out-of-cell,
Ioc= I’oc + tạp âm
Bây giờ ta đề cập đến 2 giải pháp có thể để giải quyết nhiễu cụm đường lên đó là : suy
giảm thích ứng và suy giảm ảo.
6.4.1.1.1 Suy giảm thích ứng.
IT
Suy giảm thích ứng sử dụng một hệ số suy giảm có thể thay đổi được ở máy thu
Femtocell để thay đổi hệ số tạp âm, do đó thay đổi được mức tạp âm nhiệt tương đượng của
máy thu Femtocell. Giá trị của sự suy giảm được thiết lập như phiên bản được lọc của nhiễu
out-of-sector. Hệ số suy giảm được thiết kế để nó phản ứng ngay lập tức khi nhiễu tăng trong
khi lại phản ứng rất chậm khi mà nhiễu giảm như được thể hiện trên đường Nadapt trong hình
6.14. Trong trường hợp này, công suất của tín hiệu hoa tiêu và lưu lượng giảm rất chậm và
T
khi cụm tiếp theo xuất hiện thì sự hiệu chỉnh sẽ nhỏ hơn và có thể quản lý tốt hơn. Với cách
hoạt động như vậy thì có thể thích ứng được với ảnh hưởng của nhiễu cụm. Tuy nhiên phải
chú ý là công suất phát trung bình của UE tăng.
6.4.1.1.2 Suy hao ảo.
P

Trong phương pháp này chúng ta sử dụng một bộ lọc mềm của nhiễu out-of-cell, cái mà
ta có thể gọi là Ioc ảo cho điều khiển công suất vòng trong. Việc lọc có thể được mô tả giống
như trong công nghệ thích ứng. Một SNR hoa tiêu ảo được tính dựa trên Ioc ảo. Tương phản
với phương pháp suy hao thích ứng, trong một chu kỳ giữa các cụm, SNR thực sự sẽ lớn hơn
vì không có sự suy giảm vật lý được thêm vào.
6.4.2 Nhiễu trên đường truyền ngược Macrocell do các UE Femtocell
Nhiễu gây ra bới các Femtocell UE lên macrocell là kịch bản nhiễu quan trọng nhất. Mặc
dù tình trạng này rất hiếm khi xảy ra nhưng nó ấn chứa khả năng làm suy giảm hiệu năng của
mạng macrocell vì thế cần phải ngăn chặn. Nhìn chung các UE Femtocell phát ra mức công
suất thấp hơn so với các UE Macro, vì tổn hao đường truyền giữa UE và Femtocell khá nhỏ.
Điều này đi đôi với thực tế rằng macrocell thường ở một khoảng cách lớn hơn nhiều so với
khoảng cách từ Femtocell đến UE femtocell, chắc chắn rằng trong đa số các trường hợp,
không có một nhiễu đáng kể nào từ các UE femtocell đến macrocell.

194
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Hình 6.14 Quản lý nhiễu cụm bằng suy giảm thích ứng/ ảo
Để phân tích kịch bản UE femotcell có thể gây ra nhiễu đến Macro, thì điều quan trọng
IT
trước tiên là phải biết rằng mức nhiễu tại Femtocell có thể cao hơn rất nhiều so với Macrocell
vì có khả năng tồn tại các UE Macrocell ở gần Femtocell, vấn đề này đã nói đến ở phần trước.
Khi Femtocell đang hoạt động dưới điều khiện môi trường tương tự, các UE truyền đến
Femtocell cũng phải tăng công suất của nó để Femtocell có thể “nghe” thấy được.
Trước tiên ta phân tích trường hợp của một UE Femtocell trong trình trạng bị cô lập, và
sau đó mở rộng phạm vi phân tích đến trường hợp trong đó có một UE Macrocell ở gần
T
Femtocell. Công suất thu được từ UE Femtocell tại Femtocell được cho bởi công thức:

PfUE G fUE , F  I F  fUE ,UL (6.8)


P

Trong đó fUE,UL là SNR đường lên phụ thuộc vào tốc độ dữ liệu đang được phát bởi fUE
và IF là tổng toàn bộ nhiễu đường lên và tạp âm tại Femtocell. Công suất thu được của UE
Femtocell tại Macrocell (nói cách khác là nhiễu gây ra tại Macrocell) được cho bởi công thức.

PfUE G fUE , M  PfUE G fUE , F xG fUE , M / G fUE , F   I F  fUE ,UL xG fUE , M / G fUE , F 
(6.9)

Sử dụng công thức 6.8 và 6.9 cần chú ý rằng (GfUE,M/GfUE,F) có giá trị rất nhỏ như đã
minh họa bởi sự phân bố sai khác độ lợi đường truyền trong hình 6.11, có thể kết luận rằng
nếu UE macrocell lân cận không phát tín hiệu thì nhiễu UE femtocell tại macrocell sẽ thấp
hơn nhiều mức nhiễu mà Femtocell phải chịu trên đường lên của nó (IF). Nếu UE macrocell
trong hình 6.10 không phát và không có nguồn gây nhiễu nào khác thì IF sẽ gần với giá trị
mức tạp âm nhiệt tương đương. Do đó nhiễu từ một UE femtocell đơn đến macrocell là không
đáng kể. Tuy nhiên nó sẽ là một con số lớn nếu như các UE phát đồng thời. Đối với dịch vụ
thoại, công suất đường lên là rất nhỏ vì thế khả năng nhiễu là không đáng kể.

195
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Bây giờ xét trường hợp trong đó UE Macrocell trong hình 6.10 sẽ phát dữ liệu tốc độ cao
sử dụng công suất cao hơn nhiều so với công suất yêu cầu của thoại. Như trong công thức 6.4,
nhiễu từ mUE ở Femtocell được cho bởi:

I F  PmUE GmUE , F  I M  mUE ,UL xGmUE , F / GmUE , F  (6.10)

Kết hợp các công thức 6.9 và 6.10, nhiễu UE femtocell tại macro được cho bởi công thức
sau:

PfUE G fUE , M  I M  mUE ,UL  fUE ,UL GmUE , F / GmUE , M xG fUE , M / G fUE , F 
(6.11)

Các tỉ số (GmUE,F/GmUE,M) và (GfUE,M/GfUE,F) lớn hơn hoặc nhỏ hơn bội số của 1 nếu mUE
và fUE đều ở nằm ở trong vùng phủ của Femtocell. Trong những điều kiện này, khi cả UE
macrocell và UE femtocell đang hoạt động ở tốc độ dữ liệu cao (KmUE,UL,KfUE,UL 1), nhiễu từ
UE femtocell độc lập tại macrocell có thể gần hoặc thậm trí là hơn tổng mức nhiễu từ các
nguồn khác tác động vào macrocell. Điều này có thể là một vấn đề quan trọng vì mạng
IT
macorcell chỉ được thiết kế riêng để vận hành ở mức nhiễu đường truyền gần với mức tạp âm.
Vì thế thậm chí một hoặc một vài UE femtocell cũng có thể gây ra một tình trạng xấu trên
đường lên của macrocell. Công nghệ mà ta đã nói đến ở phần 6.4.3 có thể sử dụng để giảm
nhẹ và quản lý tình trạng này.
6.4.2.1 Phép đo nhiễu đường lên tác động lên trạm gốc Macrocell
Kịch bản nhiễu đề cập ở trên nhiều khả năng xảy ra khi femtocell được bố trí ở rất gần
T
trạm gốc macrocell và một UE femtocell đang tải lên tại một tốc độ cao (tương ứng với công
suất phát cao) ví dụ như HSUPA. Trong kịch bản này, nếu UE femtocell được phân bổ tại gần
biên ô của femtocell thì có khả năng UE femtocell này sẽ tạo ra nhiễu out-of-cell đến mạng
macro, điều này sẽ làm giảm hiệu năng của macrocell.
P

Để thấy được việc này xảy ra như thế nào, ta sử dụng một mạng Macrocell để kiểm tra và
một Femtocell được bố trí cách macrocell khoảng 50 m. Chúng ta bắt đầu một quá trình tải
lên ở UE Femtocell và sau đó khởi động một quá trình tải lên ở UE Macrocell rồi xem sự thay
đổi trong công suất phát. Bảng 6.2 tổng kết thí nghiệm này và cho thấy rằng việc tải lên trên
Femtocell là nguyên nhân làm cho công suất của UE Macro tăng thêm 10dB so với công suất
làm việc chuẩn. Nếu một Macroc UE đặt gần biên của ô nó có thể bị hỏng cuộc gọi vị nhiễu
out-of-cell tăng cao.
6.4.3 Giảm nhiễu đường lên do các UE Femtocell gây ra cho trạm gốc Macrocell.
Để ngăn chặn nhiễu đường lên từ các người sử dụng femtocell đến macrocell, cần phải
giới hạn công suất phát của UE Femtocell. Một giới hạn công suất phát chung cho tất cả fUE
là không cần thiết, nó sẽ làm giảm thông lượng đạt được trong các Femtocell. Một phương
pháp thông minh để phân tích mức nhiễu gây ra bởi mỗi UE Femtocell tại các Macrocell và
đưa ra hành động thích hợp.

196
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Bảng 6.2: Sự thay đổi công suất phát của UE Macro khi UE femtocell di chuyển đến gần mạng Macro

Công suất hoa Công suất phát RSSI của đường Tốc độ tải lên
tiêu phát trung tổng trung bình chuyển tiếp của fUE (kb/s)
bình (dBm) (dBm) (dBm)
UE Macro (UE -14,8 0,61 -76,1 544
Femtocell tắt)
UE Macro (UE -3,67 9,43 -76,9 319
Femtocell tiến
hành tải lên)
Giá trị chênh 11,13 8,82 0,8 225
lệch
Femtocell UE -14,35 0,93 -65,04

PI.max là lượng công suất tăng tối đa mà Macro nhận được do tác động của tất cả các UE
Femtocell. Giá trị này phải được quản lý để nó không gây tác động lớn đến sự tăng nhiễu tại
Macro.

P
ITi
fUE
G ifUE ,M  PI ,max (6.12)
i

i
PfUE G ifUE ,M
Trong đó là công suất phát của fUE thứ i và là độ lợi đường truyền từ fUE
T
thứ i đến Macrocell. Việc giảm bớt các tác động từ tất cả các femtoell UE tới macrocell là một
việc rất phức tạp. Một phương pháp ít phức tạp hơn là giới hạn sự tác động lên tỉ số nhiễu của
Macrocell tại từng UE Femtocell. Từ công thức 6.12 giới hạn đối với mỗi UE Femtocell được
cho bởi công thức sau đây.
P

PI ,max
i
PfUE G ifUE ,M  (6.13)
,max
N

Trong đó 1/N là phân số phụ thuộc vào số lượng của các UE cùng lúc gây ra nhiễu đáng
kể lên Macrocell cụ thể. Hệ số này có thể được cập nhận định kỳ.
Khi giới hạn trên của nhiễu UE được cố định thì nhiệm vụ là tính độ lợi đường truyền
giữa UE và macrocell sao cho giới hạn công suất phát của UE có thể được cố định. Cả 2 phép
đo HNB (home NodeB) cũng như phép đo UE có thể được sử dụng để tính độ lợi đường
truyền giữa UE và Macro [13] . Chú ý rằng giả định trong cả 2 phương pháp đó công suất P-
CPICH) của trạm gốc macrocell có thể biết được từ việc giải mã các thông số hệ thống được
phát trong kênh quảng bá. Một phương pháp khả dụng có thể được trình bày ở phần tiếp.

PM G ifUE ,M
Giá trị của có thể biết được từ báo cáo về CPICH_RSCP của tất cả các
macrocell trong kết quả phép đo của từng UE. Những thông tin về PM có thể thu được bằng
cách giải mã kênh quảng bá từ macrocell NB. Từ những thông tin đó, ta có thể ước lượng

197
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

G ifUE ,M
(độ lợi đường truyền của UE đến Macrocell). Giá trị lớn nhất trong số tất cả các độ lợi
đường truyền (độ lợi đường truyền tới macro gần nhất) được sử dụng để tính giới hạn công
suất. Dựa trên độ lợi đến macro gần nhất và giới hạn trong công thức 6.13, giới hạn công suất
cho UE có thể được tính. Giới hạn công suất không được áp dụng trực tiếp nhưng nó được
thực hiện trong suốt qua trình thiết lập thuật toán. Giới hạn công suất cho mỗi UE có thể được
cập nhật ở một tốc độ chậm hơn nhiều so với khe thời gian. Hình 6.15 biểu diễn thuật toán để
giới hạn công suất của một UE đối với Macro. Trong hình 6.15, công suất thu tại mỗi UE
(RSCP) từ một Macrocell lân cận được phân chia bởi công suất phát ước lượng từ hàm REM
của Femtocell. Như được đè cập trong mục 6.3, bằng cách mã hóa kênh quảng bá từ
Macrocell. Giá trị độ lợi đường tryuền lớn nhất sau đó được phân chia bởi bộ giới hạn trong
mức nhiễu cho phép đối với Macrocell. Điều đó cung cấp cho chúng ta một giới hạn công suất
cố định trên UE. Thông tin của giới hạn công suất sau đó được sử dụng bới bộ lập biểu đường
lên cho Femtocell trong việc xác định nguồn tài nguyên cấp cho UE.
Macro 1 Macro M

UE m
IT
Cổng vô tuyổn downlink

FAP DL Rx (REM) IUE macro_max


(giổi hổn)
Cổng suổt Cổng suổt Cổng suổt Cổng suổt
nhổn đổổc cổa nhổn đổổc cổa nhổn đổổc cổa nhổn đổổc cổa
CPICH_RSCP Macro 1 femto M
Macro M femto 1
Cổa Macro 1
Cổng vô tuyổn uplink

T
AVG ÷ Đổ lổi kênh tổ UE đổn Macro 1
FAP Chuyổn

schedule
UL cho UE m
MAX ÷ MIN
Rx
Đổ lổi kênh tổ UE đổn Macro M pmax
AVG ÷
P

CPICH_RSCP
Cổa Macro 1

Hình 6.15: Giới hạn công suất để giảm thiểu nhiễu tác động lên Macro

6.4.4 Giới hạn nhiễu đối với các Femtocell khác.


Kỹ thuật giới hạn công suất có nhiệm vụ là để giảm nhiễu của UE femtocell đối với
mạng Macrocell. Các phương pháp đã được nói tới cũng có thể ứng dụng để làm giảm nhiễu
gây ra bởi UE Femtocell gần kề (hình 6.16). Thông số điều khiển trong trường hợp này là
lượng nhiễu cho phép tác động lên Femtocell lân cận. Trong khi nhiễu tác động lên Macro có
thể tính toán dựa trên mức nhiễu nhiệt ở Macro và hệ số nhiễu của vùng rộng hoặc vừa trong
phạm vi các lớp BS, nhiễu đối với Femtocell nên được tính dựa trên vùng hoạt động của
chính những Femtocell đó, điều này có thể khác với Macro. Ví dụ, nếu các giới hạn của nhiễu
cho phép đển một Femtocell lân cận được thiết lập là mức tạp âm nhiệt tương đương, trong
khi Femtocell hàng xóm đang hoạt động tốt trên N0, do nhiễu nó phải chịu từ một UE Macro
thì giới hạn này trở nên không cần thiết với UE Femtocell được đề cập và có thể cản trở thông
lượng tới Femtocell của nó

198
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Có 2 phương pháp được dùng để thiết lập giới hạn nhiễu giữa các Femtocell
1. Thiết lập giới hạn nhiễu tới một giá trị cố định nhưng cao hơn tạp âm nhiệt tương
đương (30dB)
2. Thiết lập mức trần của nhiễu từ một UE đến một Femtocell lân cận tới một giá trị
có thể cấu hình dựa trên tổng số nhiễu mà chính Femtocell đó phải chịu đựng. Kỹ
thuật này có hiệu quả hơn vì nó tránh tình trạng có thể phát sinh khi UE hoạt động
ở mức công suất cao hơn mặc dù không có Macro UE xung quanh.

6.5 Tổng kết, thách thức và những cơ hội phát triển.


Femtocell đang được phát triển rất mạnh cả về số lượng và mật độ. Trong phần này sẽ
tóm tắt một số các thách thức và cơ hôi trong triển khai Femtocell.
6.5.1 Tổng kết về các kỹ thuật giảm thiểu nhiễu
Trong mục 6.3 và 6.4 đề cập một số các kịch bản nhiễu. Trong phần này chúng ta tổng
kết lại các giải pháp có thể giảm nhiễu và quản lý 4 mô hình nhiễu cơ bản.
Kịch bản đầu tiên xuất hiện trên đường xuống khi Femtocell hoạt động trên cùng một
IT
kênh Macrocell, tạo nên một “vùng chết” xung quanh Femtocell, cản trở các dịch vụ đến các
người dùng Macrocell mà không được xác thực sử dụng Femtocell. Kịch bản này có thể được
giảm bằng cách kết hợp một số các kỹ thuật sau:
- Các cuộc gọi tích cực cần phải gửi đến các sóng mang UMTS khác hoặc đến dịch vụ
2G GSM.
T
- Chức năng quy hoạch mạng tự động sử dụng kết hợp của các phép đo Femtocell cơ
bản và các phép đo UE cơ bản để tối ưu việc thiết lập một bán kính Femtocell tối ưu
sao cho vừa đáp ứng được bán kích phủ sóng mong muốn vừa không phải chịu qua
nhiều nhiễu vô tuyến.
P

- Các người dùng rỗi là những người bị Femtocell từ chối sử dụng HCS hoặc tái chọn ô
để đăng ký tần số Macrocell khác.
- Tất cả các người dùng được cho phép đăng ký với Femtocell nhưng bị gửi tới
Macrocell khi mà chúng cố gắng khởi động hoặc kích hoạt.
- Sử dụng các yêu cầu đăng ký trái phép của UE để chỉ ra rằng bán kính phục vụ của
Femtocell là quá lớn và giảm bán kính để tối đa vùng phủ sóng trong khi vẫn kiểm
soát được các đăng ký trái phép.
Vấn đề cốt lõi thứ 2 xuất hiện khi các Femtocell gần với Macrocell hoạt động trên cùng
một kênh có thể không có một bán kính phủ sóng đủ lớn. Giải pháp cho kịch bản này gồm có:
- Sử dụng giám sát môi trường từ xa với các phép đo UE cơ bản để xác định công suất
yêu cầu để cung cấp vùng phủ sóng mong muốn.
- Không cho phép Femtocell bật nếu nó quá gần Macrocell

199
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Kịch bản thứ 3 xảy ra khi femtocell ở gần với biên của macrocell và các UE xa so với
Macrocell. Macrocell đang tải dữ liệu lên với tốc độ cao gây ra nhiễu liên kết ngược đến các
người dùng Femtocell. Giải pháp giải quyết là:
- Thiết kế thuật toán giới hạn công suất reverse của Femtocell để chúng có thể chịu
nhiễu out-of-cell tăng cao (ROT)
- Sử dụng suy giảm thích ứng hoặc suy giảm ảo để điều chính hệ số nhiễu của Femtocell.
- Thiết kế máy thu Femtocell để nó có một khoảng động lớn.
Kịch bản cuối cùng xảy ra khi Femtocell và các UE của nó phân bổ gần với một
Macrocell đang hoạt động trên cùng một tần sô. Femtocell và UE đang tải dữ liệu với tốc độ
cao gây nên nhiễu ở Macrocell. Giải pháp để ngăn chặn là:
- Femtocell cố gắng đo nhiễu từ các Macrocell và Femtocell lân cận và giảm tốc độ
đường lên (điều khiển công suất phát).
- Giảm bán kính phục vụ của Femtocell. Việc này làm cho biên của ô tiến lại gần
Femtocell hơn, làm giảm công suất phát của máy di động tại biên của ô và do đó giảm
IT
thiểu được nhiễu tác động lên Macrocell.
- Không cung cấp dịch vụ cho các Femtocell đặt quá gần Macrocell và có thể là nguyền
nhân lớn nhất gây ra nhiễu đường lên.
6.5.2 Truyền thông giữa các Femtocell
Khi mật độ triển khai Femtocell phát triển sẽ làm tăng các yêu cầu các thuật toán tiên tiến
cho việc quản lý nhiễu giữa các Femtocell. Để tạo điều kiện cho việc này thì các Femtocell sẽ
T
cần phải liên hệ trực tiếp với nhau theo phương pháp phân bố (tương tự với giao diện LTE X2
cho truyền thông liên node B). Sự xuất hiện của truyền thông độc lập mở ra nhiều khả năng
hợp tác để quản lý nhiễu. Các kỹ thuật quản lý nhiễu tiến tiến nhằm giảm tnhiễu tác động lên
việc truyền thông giữa các Femtocell. Bao gồm sự phối hợp truyền dẫn của các Femtocell lân
P

cận trong cùng một kiểu chia sẻ thời gian, lợi dụng loại bỏ giao thoa hoặc phát hiện đa người
dùng, sử dụng đồng thời kỹ thuật /tạo búp để tránh nhiễu và các công nghệ xử lý tín hiệu
nâng cao khác.
6.5.3. Tiêu chuẩn hóa trong việc triển khai mạng lưới Femtocell
Các femtocell UMTS hay các nút B nhà (HNB) đang được triển khai bởi nhiều công ty
và triển khai thương mại trong giai đoạn đầu của họ. Những triển khai ban đầu sử dụng các
sản phẩm pre-standard, với mỗi giải pháp có sự kết hợp giữa các tiêu chuẩn dựa trên các giao
diện giữa các Femtocell, mạng lõi và cổng. Đồng thời tiêu chuẩn hóa cho mỗi Femtocell cũng
đang được thực hiện với tốc độ nhanh bởi 3GPP. Hơn nữa, diễn đàn Femtocell được tạo ra
như một phương tiện thúc đầy Femtocell, đó là tập hợp các công ty quan tâm đến công nghệ
Femtocell và tập trung vào các giải pháp khắc phục các rào cản trong việc áp dụng công nghệ
này. Một số thành quả chính của diễn đàn là việc xuất bản ấn phẩm về sự phát sinh nhiễu và
quản lý Femtocell, đem lại sự đồng thuận giữa một số lượng lớn các công ty trong ngành về
kiến trúc Femtocell tổng thể bao gồm giao diện chuẩn IUH giữa các Femtocell và cổng giao
thức mạng Femtocell) được mô tả trong UMTS 3GPP phát hành 8.

200
Chương 6: Quản lý vùng phủ và nhiễu khi triển khai các ô FEMTO

Trong các chuẩn 3GPP điều chỉnh UMTS, tiến bộ đáng kể được thực hiện trong tiêu
chuẩn Femtocell bằng việc tạo ra một tập hợp đầy đủ các chi tiết bao gồm: các khía cạnh của
kiến trúc, bảo mật, giao diện IUG, quản lý di động và thử nghiệm phù hợp. Tập tiêu chuẩn
đầu tiên của Femtocell được giới thiệu trong các tiêu chuẩn tổng thể của 3GPP phát hành 8.
Điểm mới đó là một lớp mới của BS được gọi là HNB đã được bao hàm các yêu cầu vô tuyến
cho HNB đã được sửa đổi phù hợp. 3GPP cũng đang xem xét các khía cạnh giảm nhiễu như
một phần của tiêu chuẩn hóa HeNB [15,16].

Tài liệu tham khảo


[1] 3rd Generation Partnership Project TR 23.846. (2003). Technical Specification Group Services
and System Aspects; Multimedia Broadcast/Đa phương Service; Architecture and functional
description (Release 6). Version 6.1.0.
[2] 3rd Generation Partnership Project TS 22.146. (2008). Technical Specification Group Services
and System Aspects; Multimedia Broadcast/Đa phương Service; Stage 1 (Release 9). Version
9.0.0.
[3] Holma, H. and Toskala, A. (2007). WCDMA for UMTS: HSPA Evolution and LTE (4th edition).
The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley & Sons.
[4] IT
Alexiou, A., Antonellis, D., Bouras, C., and Papazois, A. (2006, October). “An Efficient Đa
phương Packet Delivery Scheme for UMTS.” Paper presented at the 9th ACM/IEEE
International Symposium on Modeling, Analysis and Simulation of Wireless and Mobile
Systems (MSWiM 2006), Torremolinos, Malaga, Spain.
[5] Boni, A., Launay, E., Mienville, T., and Stuckmann P. (2004, October). “Multimedia Broadcast
Đa phương Service—Technology Overview and Service Aspects.” Paper presented at the 5th
IEE International Conference on 3G Mobile Communication Technologies (3G 2004), London,
UK.
[6] Holma, H. and Toskala, A. (2006). HSDPA/HSUPA for UMTS: High Speed Radio Access for
T
Mobile Communications. The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley&Sons.
[7] 3rd Generation Partnership Project TR 101.102. (2002). Universal mobile telecommunications
system (UMTS); Selection procedures for the choice of radio transmission technologies of the
UMTS. Version 3.2.0.
[8] Zihuai, L., Sorensen, T. B., and Mogensen, P. E. (2007). Downlink SINR Distribution of
P

Linearly Precoded Multiuser MIMO Systems. IEEE Communications Letters, 11(11), 850–852.
[9] [9] Perez-Romero, J., Sallent, O., Agusti, R., and Diaz-Guerra, M. (2005). Radio Resource
Management Strategies in UMTS. The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley
& Sons.
[10] 3rd Generation Partnership Project TR 25.803. (2005). Technical Specification Group Radio
Access Network; S-CCPCH performance for MBMS, (Release 6). Version 6.0.0.
[11] Parkvall, S., Englund, E., Lundevall, M., and Torsner, J. (2006). Evolving 3G Mobile Systems:
Broadband and Broadcast Services in WCDMA. IEEE Communication Magazine, 44(2), 30–36.
[12] Chuah, P., Hu, T., and Luo, W. (2004, June). “UMTS Release 99/4 Airlink Enhancement for
Supporting MBMS Services.” Paper presented at the 2004 IEEE International Conference on
Communications (ICC 2004), Paris, France.
[13] 3rd Generation Partnership Project R1-021239. (2002). MBMS Power Usage, Lucent
Technologies. Lucent Technologies, TSG-RAN WG1#28.
[14] 3rd Generation Partnership Project TS 25.346. (2009). Technical Specification Group Radio
Access Network; Introduction of the Multimedia Broadcast Đa phương Service (MBMS) in the
Radio Access Network (RAN); Stage 2, (Release 8). Version 8.3.0.
[15] 3rd Generation Partnership Project TR 25.922. (2007). Technical Specification Group Radio
Access Network; Radio Resource Management Strategies (Release 7). Version 7.1.0.
[16] 3rd Generation Partnership Project R1-021240. (2002). Power Usage for Mixed FACH and
DCH for MBMS. Lucent Technologies, TSG-RAN WG1#28.

201
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

CHƯƠNG 7

QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU HÓA LTE

7.1 Mở đầu
Trong tương lai gần, kỳ vọng cung cáp nhiều ứng dụng đa phương tiện với QoS bởi các
mạng UMTS tiên tiến. Các hệ thống thông tin di động được chuẩn hóa bởi 3GPP trong phiên
bản R6 và R7, được ký hiệu là HSPA và HSPA tiến hóa (gọi là eHSPA hoặc HSPA+). Phiên
bản R8 là công nghệ dựa trên OFDM (LTE), được gọi là EUTRAN, là tiêu chuẩn tiếp theo
tiến đến 4G.
7.1.1 Mục tiêu và bối cảnh
Các hệ thống thông tin di động thế hệ sau có khả năng tăng cường hỗ trợ và hiệu năng
cho các dịch vụ ràng buộc, và được bổ sung nhiều kỹ thuật mới như: MIMO, kết nối gói liên
tục, điều chế bậc cao, chọn ô nhanh, lập biểugói nhanh.
IT
Mạng LTE cùng với việc định nghĩa mạng lõi IP phẳng hơn, sẽ cải thiện năng ở dạng
cung cấp tốc độ dữ liệu cao, giảm trễ, cải thiện hiệu quả phổ tần. Tập trung vào việc tăng
cường công nghệ truy cập vô tuyến (UTRA), tối ưu hóa và đơn giản hóa mạng truy cập vô
tuyến (UTRAN).
EUTRAN sử dụng một kiến trúc nút bao gồm các NodeB (gọi là eNB), nó giao tiếp với
T
lõi gói phát triển (EPC), thực thể quản lý di động (MME), và thực thể mặt phẳng người dùng
(UPE). Trong EUTRAN, eNB hỗ trợ tất cả các chức năng trong mạng vô tuyến như: điều
khiển kênh mang vô tuyến, quản lý kết nối di động, điều khiển đăng nhập và lập lịch, phân bổ
linh hoạt tài nguyên, phối kết hợp nhiễu liên ô, cân bằng tải, và công nghệ truy cập vô tuyến.
P

Vì vậy, quản lý tài nguyên vô tuyến RRM là một tính năng then chốt của HSPA, HSPA+,
và LTE. Mục tiêu của RRM là, tối ưu hóa việc chiếm dụng tài nguyên vô tuyến nhưng vẫn
đảm bảo chất lượng cho nhiều người dùng. Kỹ thuật điển hình nhất là lập biểugói, nó điều
khiển việc phân bổ kênh cho người dùng bằng cách quyết định người dùng được phát trong
khoảng thời gian nhất định.
7.1.2. Quản lý tài nguyên vô tuyến cho các hệ thống vô tuyến tiên tiến.
Mạng di động thế hệ sau được kỳ vọng là, hỗ trợ dịch vụ đa phương tiện băng rộng với
QoS được đảm bảo. Giao thức truy cập tài nguyên định nghĩa cách thức chia sẻ tài nguyên
giữa các người dùng. Theo đó, việc phân bổ tài nguyên hiệu quả cần phải kiểm soát tốc độ bit
thông tin cũng như loại hình dịch vụ thời gian thực và phi thực với lưu lượng truy cập và QoS
khác nhau. Ngoài ra, các giao thức phải hoạt động trong nhiều điều kiện ràng buộc như: tính
di động, sự thay đổi tải lưu lượng động, và các liên kết vô tuyến nhạy cảm cao. Với nhiều
ràng buộc thì rất khó đảm bảo QoS. Vì vậy, cần phải quản lý hiệu quả tài nguyên vô tuyến
khan hiếm hơn nữa để nâng cao hiệu năng mạng. Một số thuật toán quản lý tài nguyên vô
tuyến xuyên lớp được thiết kế và được đề xuất để thích ứng tối ưu theo điều kiện kênh cũng

202
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

như các yêu cầu của ứng dụng. Mục đích là giải quyết vấn đề về cơ chế xây dựng các lớp giao
thức để đảm bảo Qos cho các ứng dụng đa phương tiện.
Lập biểugói tạo ra một trong những kỹ thuật quản lý tài nguyên vô tuyến RRM cơ bản để
cung cấp QoS cho các mạng UMTS tiên tiến. Nó điều khiển việc phân bổ kênh cho người
dùng và xác định tính cách tổng thể của hệ thống.
Chương này sẽ xét một số tính năng quản lý tài nguyên vô tuyến và các yêu cầu QoS
khác nhau trong mạng UMTS tiên tiến, xét một số giải pháp quản lý hiệu quả tài nguyên vô
tuyến nhằm nâng cao hiệu năng. Theo đó, sẽ tập trung vào lập biểugói. Ta xét mô hình giải
tích cho một số giao thức như: công bằng tài nguyên, công bằng thông lượng, công bằng tỷ lệ,
và tối đa hóa CIR cho hệ thống HSPA. Ngày nay, các giao thức lập biểunày được xác định là
"thông thường" không phù hợp cho nhiều dịch vụ tổng hợp với QoS cần thiết và lý lịch khác
nhau.
Thật vậy, nhiều giao thức chỉ tập trung vào các lớp một cách riêng biệt. Mỗi lớp giao tiếp
với các đồng đẳng của nó bởi bộ quy tắc và công ước được gọi là giao thức lớp, và thực hiện
chức năng riêng của nó mà không biết chi tiết về việc thực hiện của các dịch vụ ở lớp khác.
IT
Trong quá trình thực thi giao thức trong lớp, việc điều khiển được chuyển từ một lớp đến lớp
kế tiếp. Sự tương tác giữa các lớp được kiểm soát, mỗi lớp có tính chất riêng mà nó chỉ sử
dụng các chức năng của lớp dưới, và chỉ chuyển chức năng cho các lớp trên. Kênh vô tuyến
và mạng vô tuyến đều có tính cách động, chẳng hạn như thời gian và không gian làm thay đổi
chất lượng và phân bố người sử dụng. Hơn nữa, việc đáp ứng yêu cầu hiệu năng đầu cuối-đầu
cuối của ứng dụng là thách thức lớn khi không có sự tương tác giữa các lớp giao thức. Kiến
trúc giao thức lớp thường là không linh hoạt và không thể thích ứng với các hành vi như mạng
T
tự động thay đổi. Trong trường hợp này, các lớp thường được thiết kế để hoạt động trong điều
kiện xấu nhất mà không thích ứng với thay đổi môi trường truyền thông. Điều này dẫn đến
cần sử dụng hiệu quả phổ tần và năng lượng.
P

Vì vậy, các kỹ thuật lập biểugói tối ưu mới phù hợp cho nhiều dịch vụ (dịch vụ đa lớp
thời gian thực và phi thời gian thực) trong các mạng UMTS thế hệ sau được trình bày. Một số
giải pháp dựa vào các giao thức quản lý tài nguyên vô tuyến xuyên lớp nhằm khai thác điều
kiện kênh vô tuyến.

7.2. Kiến trúc và lớp vật lý LTE


Một số chức năng RRM được định nghĩa cho các mạng UMTS tiên tiến (HSPA/HSPA+
và LTE). Trong LTE, các chức năng này được giao cho eNB và được xắp xếp trên các lớp 1,
2, 3 bao gồm: điều khiển kênh mang vô tuyến (RBC), kiểm soát truy nhập vô tuyến (RAC),
quản lý di động kết nối (CMM), phân bổ tài nguyên động (DRA), hoặc lập biểugói, sự phối
kết hợp nhiễu liên ô (ICIC), và cân bằng tải (LB).
So với HSPA, LTE có các chức năng mới ở trạm gốc như: lớp điều khiển liên kết vô
tuyến (RLC), điều khiển tài nguyên vô tuyến (RRC), và các chức năng định nghĩa cho giao
thức hội tụ dữ liệu gói (PDCP) như mật mã hóa và nén tiêu đề. Hoạt động của lớp điểu khiển
truy cập môi trường (MAC) tương tự như ở HSPA và vẫn ở trong eNB (hình 7.1) [1].

203
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

Hình 7.1 cho thấy kiến trúc đường xuống (đường lên) ở lớp 2 của giao thức truy cập vô
tuyến trong eNodeB, được tạo thành bởi các lớp con PDCP/RLC/MAC để hỗ trợ việc quản lý
tài nguyên vô tuyến.
Tổng quan về các dịch vụ và các chức năng được cung cấp bởi mỗi lớp con được trình
bầy dưới đây [1].
7.2.1 Lớp con MAC
Lớp MAC là lớp giao thức phân xử và điều khiển truy cập vào môi trường truyền dẫn
chia sẻ, được thực hiện ở cả UE và eNB, và có tính cách khác nhau khi thực hiện, thường là
đưa ra các lệnh trong eNB và đáp ứng chúng trong UE.
Vì vậy, chức năng chính của lớp con MAC bao gồm: việc xắp xếp giữa kênh logic và
kênh truyền tải, ghép/phân tách các đơn vị dữ liệu gói PDU của RLC vào một hoặc nhiều
kênh mang vô tuyến vào/từ các khối truyền tải TB phân phát đến/từ lớp vật lý trên các kênh
truyền tải, báo cáo đánh giá lưu lượng, sửa lỗi thông qua HARQ, xử lý ưu tiên giữa các kênh
logic của một UE, xử lý ưu tiên giữa các UE ở dạng lập biểuđộng, nhận biết dịch vụ MBMS,
và chọn khuôn dạng truyền tải và đệm.
IT
T
P

Hình 7.1. Cấu trúc lớp 2 đối với DL.

Các vòng tròn tại giao diện giữa các lớp con trong hình 7.1 là các điểm truy cập dịch vụ
SAP đối với truyền thông đồng cấp. SAP giữa lớp vật lý và lớp MAC cung cấp các kênh
truyền tải. Các SAP giữa lớp MAC và lớp RLC cung cấp các kênh logic.
7.2.2 Lớp con RLC
Các chức năng và dịch vụ chính của lớp con RLC bao gồm: việc chuyền tải các PDU hỗ
trợ chế độ công nhận (AM) hoặc chế độ không công nhận (UM), truyền dữ liệu chế độ trong
suốt (TM), sửa lỗi thông qua ARQ, phân đoạn theo kích thước TB, tái phân đoạn PDU cần
được phát lại, móc nối các SDU đối với cùng kênh mang vô tuyến, phân phát chuỗi PDU lớp

204
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

trên ngoại trừ chuyển giao, phát hiện trùng lặp, phát hiện lỗi giao thức và khôi phục, hủy SDU
và thiết lập lại.
7.2.3 Lớp con PDCP
Lớp con PDCP thực hiện các chức năng chính trên mặt phẳng người dùng và mặt phẳng
điều khiển. Các chức năng lớp con PDCP trong mặt phẳng người dùng bao gồm: nén và giải
nén tiêu đề ROHC, truyền tải dữ liệu người sử dụng, phân phát chuỗi PDU của lớp trên
chuyển giao cho RLC AM, phát hiện trùng lặp SDU lớp dưới tại chuyển giao cho RLC AM,
phát lại PDCP SDU tại chuyển giao cho RLC AM, mật mã và loại bỏ SDU dựa vào định thời
ở đường lên. Các chức năng lớp con PDCP trong mặt phẳng điều khiển bao gồm mật mã hóa
bảo vệ toàn vẹn và truyền tải số liệu mặt phẳng điều khiển.
7.2.4 Lớp con RRC
Giao thức kiểm soát tài nguyên vô tuyến RRC được dùng để cấu hình hóa và kiểm soát
tài nguyên vô tuyến giữa eNB và thiết bị người sử dụng. Lớp con RRC thực hiện các chức
năng mặt phẳng điều khiển: phát quảng bá thông tin hệ thống liên quan đến tầng truy cập
(AS) và tầng không truy cập (NAS), tìm gọi, thiết lập, duy trì và giải phóng kết nối RRC giữa
IT
UE và EUTRAN, quả lý kênh mang vô tuyến báo hiệu, xử lý an ninh, quản lý di động, gồm
cả báo cáo đo kiểm UE và cấu hình, chuyển giao ở chế độ tích cực, điều khiển di động chế độ
rỗi, dịch vụ khai báo MBMS và quản lý kênh mang vô tuyến cho MBMS, quản lý QoS, và
bản tin NAS trực tiếp truyền đên/từ NAS từ/đến UE.
Các đặc tả kỹ thuật về RRC được định nghĩa cho LTE là khá khác với các hệ thống 3G-
RNC như HSPA. Dưới đây là một số đặc tả điển hình:
T
 Số trạng thái RRC: Hai trạng thái trong LTE và năm trong hệ thống 3G-RNC.
 Số kênh mang vô tuyến báo hiệu: LTE có ba kênh mang vô tuyến báo hiệu và hệ thống
3G-RNC là bốn.
P

 Thực thể MAC: Chỉ có một thực thể MAC được định nghĩa cho LTE, trong khi đó hệ
thống 3G-RNC có bốn thực thể MAC khác nhau dựa vào các loại kênh truyền tải, và có ít
báo hiệu kèm theo.
 Vì không có kênh truyền tải chung được định nghĩa trong LTE, nên việc xắp xếp kênh
mang vô tuyến đơn giản hơn nhiều.
 Không có tính di động kết nối RRC được định nghĩa trong LTE, cũng như cập nhật Ô và
cập nhật vùng.
 Thay vì có hai nhận diện miền (miền CS và PS) như trong hệ thống 3G-RNC, chỉ có nhận
diện miền PS, với phần mào đầu báo hiệu và mức độ phức tạp thấp.
 Vì chỉ có miền PS trong LTE, nên không cần thủ tục loại bỏ kết nối báo hiệu.
 Trong LTE, một số lượng hạn chế thông số phát thường xuyên nhất được chứa trong MIB,
và thông tin lập biểuchủ yếu là chỉ thị khi phát các thông điệp SI mà được chứa trong SIB
loại I, trong khi đó hệ thống 3G RNC, MIB bao gồm cả các thông số thường xuyên truyền
và thông tin lập lịch.

205
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

 Chỉ cần một loại tìm gọi cho LTE và trong hệ thống 3G-RNC là hai loại.
 Trong trường hợp cấu hình lại, chỉ cần dùng một bản tin nhắn cấu hình lại trong LTE để
cấu hình lại cho tất cả các kênh vật lý, kênh truyền tải, kênh logic, và ít bản tin báo hiệu
được trao đổi.
 Trong LTE, giảm mức độ thiết lập kết nối RRC vì không dùng giao thức NBAP.
 Trong LTE, không cần phải xác định trạng thái RRC trong một tin nhắn RRC.
 Trong LTE, không cần phải định nghĩa thời gian kích hoạt. Điều này dẫn đến giảm đáng
kể mức độ thiết lập và cấu hình lại các kênh mang vô tuyến.
 Trong LTE, chỉ có một kênh chia sẻ được định nghĩa, và không cần xác định cấu hình
kênh truyền tải đường xuống trong tin nhắn cấu hình lại RRC. Điều này làm giảm đáng kể
kích thước bản tin báo hiệu. Mọi thông tin về kênh truyền tải DL-SCH được phát quảng
bá trong thông tin hệ thống.

7.3 Ghép song công, mã hóa và điều chế trong LTE


Một trong những tính năng quan trọng nhất của HSPA là lập biểugói. Mục tiêu chính của
IT
lập biểugói là tối đa hóa thông lượng hệ thống nhưng vẫn đảm bảo QoS của người sử dụng.
Bộ lập biểugói xác định việc chiếm dụng kênh chia xẻ của người sử dụng. Trong HSDPA, lập
biểugói khai thác sự thay đổi điều kiện kênh của người dùng bằng cách chọn người dùng có
điều kênh truyền tốt để truyền dẫn (minh họa ở hình 7.2), khi chất lượng của kênh truyền tốt
sẽ thực hiện mã hóa kênh và điều chế bậc cao để tăng thông lượng hệ thống.
Để nhanh chóng cập nhật thông tin về điều kiện kênh người dùng, các chức năng của lập
T
biểugói được chuyển từ bộ điều khiển mạng vô tuyến RNC vào lớp con điều khiển truy cập
môi trường tốc độ cao MAC-hs tại NodeB [2] (được thể hiện ở hình 7.3). MAC-hs là một lớp
con mới được bổ sung vào lớp MAC tại NodeB trong HSDPA để thực hiện thuật toán lập
biểugói. Ngoài ra, khoảng thời gian truyền dẫn TTI giảm từ 10 ms ở UMTS phát hành R99
P

còn 2 ms trong phiên bản R5 (HSDPA). Do nó cho phép bộ lập biểugói khai thác điều kiện
kênh của người dùng tốt hơn trong việc quyết định lập biểucủa nó và tăng mức độ tập trung
trong quá trình lập lịch. Tuy nhiên, người dùng có điều kiện ưu kênh tốt có thể ngăn chặn
những người có điều kiện kênh xấu, dẫn đến tình trạng đói. Thuật toán lập biểucần phải xét
đến không chỉ tối đa hóa thông lượng hệ thống mà còn đảm bảo tính công bằng giữa các
người dùng sử dụng. Nghĩa là thuật toán lập biểunên dung hòa giữa việc tối đa hóa thông
lượng và tính công bằng.
Với HSDPA, bộ lập biểugói được thực hiện ở lớp MAC-hs của NodeB hoạt động như
sau (xem hình 7.3). Trong một TTI, mỗi người dùng thường xuyên thông báo cho NodeB về
chất lượng kênh của mình bằng cách gửi báo cáo chỉ thị số chất lượng kênh CQI đến NodeB,
CQI mang thông tin về chất lượng kênh tức thời gồm: kích thước khối truyền tải từ NodeB
gửi cho người sử dụng, số lượng mã kênh, và loại điều chế và mã hóa kênh. NodeB sẽ lựa
chọn người dùng phù hợp theo nguyên tắc lập biểuvà gửi dữ liệu tới người dùng tại các tốc độ
cụ thể. Người dùng đánh giá chất lượng kênh bằng cách đo công suất tín hiệu thu và có thể
xác định tốc độ dữ liệu hiện tại của mình (nghĩa là, tốc độ mà người dùng có thể nhận được từ

206
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

NodeB với điều kiện kênh hiện tại của mình). Vì vậy, người dùng có điều kiện kênh tốt sẽ
nhận được tốc độ dữ liệu cao bằng cách sử dụng điều chế bậc cao và tỷ lệ mã hóa kênh lớn,
trong khi đó người dùng có điều kiện kênh xấu sẽ phải chịu tốc độ dữ liệu thấp hơn thay vì
phải điều chỉnh công suất phát.

IT
Hình 7.2. Khai thác chất lượng kênh người sử dụng để quyết định lập lịch
T
P

Hình 7.3. MAC-hs tại NodeB trong HSDPA

7.4 Quy hoạch ô


Lập biểu gói tạo thành một trong những chức năng RRM được định nghĩa cho LTE.
Chương này chỉ tập trung vào các chức năng điều khiển đăng nhập và lập lịch. Việc điều
khiển đăng nhập vô tuyến, quản lý QoS, và chức năng lập biểukiên định được định nghĩa cho
lớp 3.

207
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

7.4.1 Vùng phủ


Để quyết định việc chấp nhận yêu cầu cho kênh mang hệ thống gói phát triển (EPS) trong
ô, thuật toán điều khiển đăng nhập sẽ xem xét một số thông số như: tính khả dụng tài nguyên
trong ô, mức độ ưu tiên, và QoS theo yêu cầu của kênh mang EPS mới, cũng như QoS hiện tại
cung cho các phiên tích cực.
Thuật toán này quản lý việc điều khiển đăng nhập, nó không được định rõ bởi 3GPP
nhưng lại cụ thể cho từng nhà cung cấp eNB. Nói chung, chỉ chấp nận yêu cầu mới nếu đáp
ứng QoS cho kênh mang EPS mới, trong khi đó vẫn đảm bảo dịch vụ theo tiến độ phiên trong
Ô có cùng mức ưu tiên hoặc cao hơn.
Trong LTE, tập tham số QoS xác định lý lịch QoS của từng kênh mang EPS mới. Tập
này gồm: ưu tiên duy trì phân bổ (ARP), tốc độ bit được đảm bảo đường lên/đường xuống
(GBR), tốc độ bit được ưu tiên (PBR), và nhận biết lớp QoS (QCI) [4,5]. Các thông số này
thuộc về các kênh mang hiện hữu được sửa đổi một cách linh hoạt, và đồng thời có thể xem
xét các dịch vụ khác nhau bằng cách kích hoạt đồng thời các kênh mang với lý lịch QoS khác
nhau.
IT
Tham số ARP xác định mức độ ưu tiên cần thiết cho việc quyết định điều khiển đăng
nhập. Nó là một số nguyên trong khoảng từ 1 đến 16. Tham số GBR chỉ được quy định cho
các kênh mang EPS GBR. Đối với các kênh mang phi GBR định rõ MBR tổng hợp (ký hiệu
là AMBR). PBR là tham số QoS được định rõ cho đường lên trên từng kênh mang để tránh
tình trạng đói lập biểuđường lên (tình trạng UE có nhiều kênh mang).
Đối với QCI, đặc tả kỹ thuật 3GPP xác định bảng ánh xạ cho chín giá trị và các dịch vụ
T
điển hình tương ứng (bảng 7.1). Thông số này bao gồm: dự trữ trễ gói lớp 2, tỷ lệ mất gói, và
lập biểuưu tiên.
Để đảm bảo hiệu quả phổ tần cao trong tế bào LTE nhưng vẫn đáp ứng QoS, thì cần tập
trung nhiều vào việc thích ứng liên kết và lập biểugói linh hoạt.
P

Việc thích ứng liên kết được thực hiện để thích ứng việc chọn phương pháp điều chế và
mã hóa kênh theo điều khiện kênh hiện thời trên cơ sở thông tin phản hồi CQI từ người dùng
trong Ô. Điều này dẫn đến xác định tốc độ dữ liệu và xác suất lỗi của mỗi liên kết.
Trong chương này chỉ xét kỹ thuật lập biểugói cho LTE.
7.4.2 Nhận dạng ô (ID)
Trên đường lên, LTE sử dụng kỹ thuật đa truy nhập SC-FDMA, tương tự với OFDMA ở
đường xuống nhưng có PAPR tốt hơn (tốt hơn khoảng 2-6dB).
Bộ lập biểugói đường lên sẽ chia sẻ tài nguyên vô tuyến khả dụng giữa nhiều người dùng
nhưng vẫn xét đến các yêu cầu và hạn chế được áp đặt bởi các chức năng quản lý tài nguyên
vô tuyến RRM khác.
Đường lên LTE là một liên kết bị ràng buộc do truyền dẫn SC-FDMA. Nó làm giới hạn
cả phân tập đa người dùng và tần số. Do đó, bộ lập biểugói phải đáp ứng đầy đủ các yêu cầu
QoS cứng bởi người dùng có dữ liệu truyền tải trên giao diện mà được đặc trưng bởi mức độ

208
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

thay đổi nhiễu cao. Trên cơ sở thông tin được truyền đạt bởi các báo tình trạng bộ đệm BSR,
bộ lập biểuxử lý ưu tiên giữa các người sử dụng. Do sử dụng HARQ đồng bộ cho đường lên
LTE, bộ lập biểunày tương tác chặt chẽ với các bộ quản lý HARQ, và sau đó phải lập biểucho
thiết bị người dùng UE nếu việc truyền dẫn trước bị lỗi. Cần phải xét khả năng công suất của
nó khi bộ lập biểugói phân bổ băng thông đường lên cho một UE cụ thể. Khi sử dụng kỹ thuật
đa anten trong LTE, sẽ cải thiện hiệu năng hệ thống và dung lượng dịch vụ, bộ lập biểugói
đường lên phân bổ tài nguyên đồng thời cho một số người sử dụng. Tuy nhiên, ở đường lên
LTE, người dùng không được lập biểuđể truyền trên kênh vật lý chia sẻ đường lên PUSCH
trừ khi nó được tuân theo kênh điều khiển L1/L2.
Bảng 7.1. QCI LTE (bộ nhận biết lớp QoS), định nghĩa bởi 3GPP TS 23.207

QCI Loại tài nguyên Ưu tiên Dự trữ trễ Packet Error


gói Loss Rate Dịch vụ điển hình
1 GBR 2 100 ms 10-2 Đàm thoại
2 GBR 4 150 ms 10-3 Video trực tuyến
3 GBR 3 50 ms
IT 10-3 Game thời gian thực
4 GBR 5 300 ms 10-6 Non-Convers. Video
(streaming đệm)
5 GBR 1 100 ms 10-6 Báo hiệu IMS
6 GBR 6 300 ms 10-6 Video (streaming
đệm)
T
7 Non-GBR 7 100 ms 10-3 Tiếng nói, chơi game
tương tác
8 Non-GBR 8 300 ms 10-6 “kênh mang đảm bảo”
P

cho video (đệm)


9 Non-GBR 9 300 ms 10-6 “kênh mang mặc
định” cho video

So với eNB, thiêt bị người dùng là thiết bị công suất thấp, vì vậy không thể phân bổ băng
thông rộng cho họ để bù lại ảnh hưởng của môi trường kênh vô tuyến, đặc biệt đối với cấu
hình mạng vĩ mô.
7.4.3 Các loại ô
LTE sử dụng OFDMA trong đường xuống với nguyên lý cơ bản là: chia luồng số tốc độ
cao thành nhiều luồng tốc độ thấp sau đó các luồng số tốc độ thấp này được truyền đồng thời
trên các sóng mang con trực giao bằng cách sử dụng thuật toán IFFT. Để tránh suy thoái hiệu
năng trong điều kiện tốc độ cao, các sóng mang con liền kề cách nhau 15 kHz. Trong LTE, số
lượng sóng mang con dao động từ 75 (đối với băng thông 1,25 MHz) đến 1200 (đối với băng
thông 20 MHz). Kỹ thuật OFDMA cho phép gán đồng thời các sóng mang con cho các người

209
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

dùng. Trong miền thời gian và tần số (lưới tài nguyên), khối tài nguyên tối thiểu để gán cho
việc truyền dẫn dữ liệu người dùng bao gồm 12 sóng mang con trên 14 ký hiệu (xem hình 7.4).
Trong đường xuống, bộ lập biểugói linh hoạt thực hiện các quyết định lập biểutrên mỗi
TTI và phân bổ cho người dùng các khối tài nguyên vật lý (PRB) cũng như phương pháp điều
chế và mã hóa kênh, việc báo hiệu cho người dùng được truyền trên kênh PDCCH. Trong
LTE, người dùng tích cực với kênh mang EPS có một số luồng dữ liệu. Nó có một luồng dữ
liệu mặt phẳng điều khiển đối với giao thức RRC và một hoặc nhiều luồng dữ liệu mặt phẳng
đa người dùng đối với các kênh mang EPS; nhận biết chúng bởi trường nhận dạng kênh logic
(LCID) 5 bít. Trên cơ sở kích thước khối truyền tải (TBS) được lập biểucho người dùng cụ
thể, giao thức điều khiển truy cập môi trường MAC sẽ quyết định lượng dữ liệu được gửi từ
mỗi LCID.
Mặc dù người dùng có một số luồng dữ liệu, nhưng vẫn thực hiện quyết định lập biểutrên
cơ sở từng người dùng. Như ở đường lên, bộ lập biểugói tương tác chặt chẽ với bộ quản lý
HARQ vì nó chịu trách nhiệm truyền lại lịch trình. Khi được hỗ trợ HARQ thích ứng không
đồng bộ, thì bộ lập biểulên kế hoạch phát lại HARQ trong miền thời gian và tần số. Tuy nhiên,
nó không được phép gửi cùng một lúc HARQ mới tới từng người dùng.
IT
T
P

Hình 7.4. Gán tài nguyên đường xuống LTE OFDMA trong miền thời gian-tần số.
Trên cơ sở thông tin phản hồi CQI từ thiết bị đầu cuối, bộ lập biểugói đường xuống thực
hiện thích ứng liên kết về điều chế và mã hóa kênh cho người dùng tùy thuộc vào tập các PRB
đã chọn. Như trong HSDPA, có thể áp dụng thuật toán thích ứng liên kết vòng ngoài để kiểm
soát tỷ lệ lỗi khối của lần truyền ban đầu.
7.4.4 Các hệ thống MIMO
Để cải thiện dung lượng hệ thống LTE, 3GPP đề xuất các kỹ thuật lập biểugói miền thời
gian (TDPS) và lập biểugói miền tần số (FDPS). Trong trường hợp pha đinh nhanh tần số,
TDPS có thể cho ta độ lợi phân tập đa người dùng tùy thuộc vào số lượng và tốc độ của pha

210
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

đinh. Ở LTE, các độ lợi TDPS là tương đối thấp do thường dùng băng thông lớn và cả khả
năng phân tập anten của MS và BS. Những lợi ích này cũng bị ảnh hưởng bởi truyền dẫn đa
đường và tốc độ di động cao. Thật vậy, trên cơ sở thông tin phản hồi CQI, bộ lập biểuchỉ chọn
tài nguyên PRB có chất lượng kênh tốt nhất để phát dữ liệu đã được lưu trong eNB.
Kỹ thuật FDPS khai thác mức độ thay đổi công suất chọn lọc tần số trên tín hiệu hoặc
nhiễu, người dùng được lập biểutrên khối tài nguyên vật lý PRB có chất lượng kênh tốt, cần
phải tránh các khối tài nguyên vật lý PRB có pha đinh sâu. Sẽ nhận được lợi nhiều ích FDPS
khi băng thông nhất quán của kênh vô tuyến nhỏ hơn băng thông hệ thống (lớn hơn hoặc bằng
5 MHz). Nhược điểm của kỹ thuật này là mức độ phức tạp bộ lập biểu và tăng phần mào đầu
để báo hiệu trong cả đường lên và đường xuống.
7.4.5 Phân tập
Trong LTE, thực hiện truyền dẫn tốc độ dữ liệu cao trong đó việc lập biểutài nguyên
được thực hiện theo điều kiện kênh. Ngoài việc áp dụng kỹ thuật lập biểulinh hoạt (lập
biểulinh động) cho cả đường lên và đường xuống, LTE hỗ trợ lập biểukiên định (persistent)
đối với tài nguyên vô tuyến được phân bổ cho người dùng đối với một tập các khung con cụ
IT
thể. Bởi lẽ do thực tế là, với các dịch vụ có trọng tải nhỏ và thường xuyên có gói đến, cần có
báo hiệu điều khiển để lập biểu linh hoạt, nó có thể quá lớn so với lượng dữ liệu người dùng.

7.5 Mô hình truyền sóng


Dưới đây xét một số mô hình lập biểuHSPA. Một số trong chúng được triển khai mở
rộng cho LTE.
T
7.5.1 Môi trường truyền sóng

Tốc độ bit tối đa Rmax,i được đảm bảo bởi người dùng i như sau:

  TBSi TBSi ncap 


P

min  ,  , không ghép mã


  TTI delay TTI delay nTot 

Rmax,i 
 (7.1)
 15 
min  TBSi ,
TBSi ncap 
 .max  ,1 , có ghép mã
  TTI TTI delay nTot    k ni 
  delay
 i 1 

trong đó ni là số mã ứng với kích thước khối truyền tải TBSi (bởi AMC) cho người dùng
i trong Ô với chất lượng liên kết đến NodeB (bảng tương ứng với loại thiết bị đầu cuối [3]),
nTot là tổng số người dùng trong Ô phục vụ, và ncap là số người dùng trong Ô dung lượng bị
hạn chế (số lượng mã được gán là 15). Phép lấy tổng trong công thức 7.1 được áp dụng cho
các số mã ứng với người dùng của ô phục vụ, k là số người dùng trong ô. ncap / nTot bằng
Rcap 2 / r 2 trong trường hợp lưu lượng đồng đều (ở dạng mật độ người dùng), trong đó Rcap là
kích thước của ô bị hạn chế dung lượng, và r là kích thước của ô phục vụ.

211
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

Vì vậy, tốc độ bit ( Rass ) FR được đảm bảo bởi giao thức "công bằng tài nguyên" tại biên Ô
TBSi
được thiết lập bằng cách thay thế trong phương trình 7.1 tốc độ bit vùng phủ Rcov,i 
TTI delay
 TBSi 
với biên Ô min   như sau:
i  TTI
 delay 

  TBSi  n 
 min   .min  cap ,1 , không ghép mã
 i  TTI delay   nTot 
( Rens ) FR 
  TBSi   ncap   15  (7.2)
min 
 i  TTI  .min  ,1  .max  ,1 , có ghép mã

  i 1 i 
   n   k
n 
 delay Tot

Trong bối cảnh này, biểu thức ( Rens ) FR bao gồm cả tốc độ bit vùng phủ của Ô HSPA và
thành phần hạn chế dung lượng (số mã HSPA của ô), nghĩa là tối thiểu giữa tốc độ bit bị hạn
IT
chế vùng phù và bị hạn chế bởi dung lượng mà không mã ghép. Nếu ta cố gắng tăng số lượng
người dùng trong khi đó vẫn giữ nguyên cùng tốc độ bit đảm bảo ( Rens ) FR , thì cần phải giảm
kích thước ô để TBSi ở biên lớn: Đó là hiện tượng hô hấp Ô, chẳng hạn đối với mạng
WCDMA UMTS cơ bản, nhưng được đảm bảo trong HSPA nhờ kỹ thuật điều chế mã hóa
kênh thích ứng AMC thay vì điều khiển công suất trong UMTS cơ bản R99. Thực tế về việc
xác định tốc độ bit tối thiểu (đảm bảo) và kích thước ô (kích thước khối truyền tải tối thiểu
T
hoặc tốc độ bit vùng phủ bị hạn chế) làm hạn chế số người dùng tối đa được phục vụ (mật độ
thuê bao) có các mã tương ứng ni . Ngược lại, nếu tốc độ bít được đảm bảo tối thiểu và mật độ
thuê bao được cho trước, thì ta xác định được kích thước ô (định kích cỡ Ô). Hơn nữa, tại một
P

kích thước Ô nhất định, tốc độ bit đảm bảo ( Rass ) FR được xác định bới công thức 7.2.

Vì giao thức công bằng tài nguyên cố gắng chia sẻ băng thông và tài nguyên khả dụng
đồng đều giữa các người dùng trong khi đó vẫn tối đa hóa tốc độ bit Ô theo giao thức công
bằng thông lượng, ta có thể áp dụng giao thức này cho dịch vụ thời gian phi thực NRT. Thực
tế, phương pháp này cung cấp sự thỏa hiệp tốt giữa tính công bằng của người dùng các dịch
vụ khác nhau (trình duyệt Web, FTP, v.v) và tối đa hóa tốc độ bit tổng bên trong Ô. Hơn nữa,
các dịch vụ NRT không yêu cầu tốc độ bit tối thiểu (phương pháp công bằng tài nguyên
không đảm bảo bất kỳ tốc độ bit đảm bảo cho các người dùng khác nhau).
7.5.2. Các mô hình suy hao đường truyền thống kê/thực nghiệm
Tốc độ bit được đảm bảo tốt đa bởi mỗi người dùng bằng áp dụng giao thức lập
biểu"công bằng thông lượng" (không ghép mã) theo biểu thức 7.19. Trong chương 6 đã xét
giao thức công bằng thông lượng không phải là trường hợp bị giới hạn bởi vùng phủ sóng.
Trong chương 6, tốc độ bit được đảm bảo tối đa cho mỗi người dùng có ghép mã (được
cho bởi phương trình 7.20). Ta kết luận rằng, tốc độ bít được đảm bảo tối đa bằng cách áp

212
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

(R )
dụng công bằng thông lượng ens FT tương đương với số mã khả dụng tối đa trong HSPA
(bằng 15 đối với loại 10 đầu cuối di động), do đó, bằng cách áp dụng giao thức lập biểunày,
tốc độ bit cân bằng luôn là dung lượng bị giới hạn (bị giới hạn bởi số lượng mã hoặc kênh vật
lý).
Vì giao thức công bằng thông lượng cố gắng cung cấp, nếu có thể, cùng tốc độ bit cho
mọi người sử dụng, ta có thể thiết lập số lượng người dùng và kích thước Ô để đảm bảo tốc
độ bit nhất định. Vì vậy, giao thức này được thích ứng với dịch vụ thời gian thực RT với các
tốc độ bit đảm bảo [như đối với các người dùng tốc độ bit không đổi CBR] hơn so với giao
thức công bằng tài nguyên (là giao thức không đảm bảo tốc độ bit nhất định, đặc biệt với
người dùng ở xa NodeB).
7.5.3 Các mô hình suy hao đường truyền xác định
Trong lập biểutối đa hóa C/I, kênh được phân bổ trong mỗi TTI (khoảng thời gian
truyền) cho người dùng có SINR tốt nhất (tỉ số tín hiệu trên tạp âm cộng nhiễu). Bộ lập
biểunày tối đa hóa dung lượng Ô nhưng không đảm bảo QoS cho người dùng. Người dùng ở
biên Ô luôn có điều kiện kênh kém (do suy hao, nhiễu, không điều khiển công suất nhanh) và
phải chịu tốc độ bit thấp [6].
IT
Tốc độ bit người dùng đạt được bởi bộ lập biểu này phụ thuộc vào mô hình kênh vô
tuyến. Dưới đây, ta ước tính thông lượng Ô và tốc độ bit người dùng trong môi trường kênh
pha đinh Rayleigh tương quan và không tương quan [6].
Để ước tính dung lượng Ô và tốc độ bit người sử dụng, xác suất kênh chia sẻ được phân
bổ cho mỗi người dùng (ví dụ, người dùng i ), ký hiệu là v, thì cần phải định lượng được Pr(i)
T
như sau:

Pr (i )  Prob  SINRi  SINR j ví i j  1...N u & j  i 


P

Nu (7.3)
  Prob  SINRi  SINR j 
j i

trong đó N u là tổng số của người dùng trong Ô. Biểu thức SINRi  SINR j được biểu
diễn như sau:

 NT 2  NT 2 
   li ,i  X i     l j , j  X j (7.4)
 li 1   l j 1 

trong đó X i được cho bởi phương trình 7.5 cho người dùng i :

10bsi /10
Xi 
  d    (7.5)
 l i  l  d 
 P l
10 bsl /10


  i  

213
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

trong đó si tương ứng che chắn phân bố log-normal trung bình không và phương sai 
(  2 có giá trị trong khoảng 8 đến 12 dB). Suy hao che chắn s có tính tương quan giữa các BS
[7]. Thường được mô hình hóa bằng cách xét che chắn là tổng (tính bằng dB) của một thành
phần chung đến tất cả các trạm cơ sở sc và thành phần ssi cụ thể cho trạm gốc i ký hiệu là
BSi . Biếu thức suy hao che chắn được cho bởi:

si  asc  bssi (7.6)

trong đó a 2  b2  1 . Giá trị trung bình và phương sai của các log-normal là:

 E ( si )  E  sc   E  ssi   0


Var  si   Var  sc   Var  ssi   
2

E  ssi ssk   0 if i  k (7.7)

i
IT
 l ,i là độ lợi đường truyền phức giữa người dùng i và NodeB phụ vụ của nó, NT là số
thành phần đa đường khả phân giải, và d i là khoảng cách giữa người dùng i và NodeB phục
vụ nó.

Hàm phân bố của biểu thức v   NT


l 1
l
2
X i
có thể được xấp xỉ hóa bởi:
T
 l 
NT  2 (10log v 10log l   f )2
NT
 
pdf (v)   e 2 2 f
(7.8)
l 1   l   r  2 fv
N T

r l

trong đó l  E l , 
2
  C   X , và  f    (2.2)   X .C  0.5772 là hằng số
2 2 2
P

Euler và  (2.2)   2 / 6 là hàm Riemann-Zeta.

Xác suất Prob (SIRi  SIR j ) được cho bởi:

 
NT  2
NT NT
(li ,i ) NT  2
Pr ob  SIRi  SIR j   
lj , j

li 1 l j 1  
NT
ri  li li ,i   ri ,i      
NT
rj l j lj , j rj , j

(7.9)

li ,i 
  10 log     10 log   
 Q  
f ,i lj , j f,j  
   f ,i   f , j
2 2 
   

Vì vậy, tốc độ bit của người dùng i được cho bởi:

214
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

RCQI CQI ,i TBSCQI CQI ,i


Ri  Pr(i)  Pr(i) (7.10)
CQI Ns CQI TTI delay N s

trong đó RCQI là tốc độ bit tức thời ứng với CQI (chỉ thị chất lượng kênh), và CQI ,i là
xác xuất (rời rạc) theo phương trình 7.37 tương ứng với CQI trong vị trí của người dùng i ,
N s là số lần truyền dẫn HARQ tương ứng, TBSCQI là kích thước khối truyền tải tương ứng với
CQI theo bảng [3] phân loại thiết bị đầu cuối, và TTI delay là khoảng thời gian truyền (bằng 2
ms trường hợp HSDPA).
Trong trường hợp pha đinh Rayleigh tương quan, tốc độ bit người dùng có thể được ước
tính bởi cùng phương pháp đã được đề cập (nghĩa là, trường hợp pha đinh Rayleigh không
tương quan). Vì vậy, xác suất kênh được phân bổ cho người dùng i được cho bởi:

Pr(i)  Pr ob  SINRi  SINR j for j  1 Nu and j  i

Nu
  Pr ob  SINRi  SINR j 
j i

Nu
1
IT 1 NT NT
 
 
NT NT
j i 
l 1 l ,i i

l 1 l , j
j
li 1 l j 1
i j
(7.11)
1 1
T
 1 1   1 1 
   r Tl 
NT N
   
  j   
 rj , j l j , j
ri  li
 ri ,i li ,i 
j


  10 log     10 log   
 
P

 Q  
li ,i f ,i lj , j f,j

   2 f ,i   2 f , j 
   

ở đây l , l  1, , NT là những giá trị riêng của ma trận DC. D và C là NT  NT ma trận


đồng phương sai (hiệp phương sai) và công suất đường truyền được cho bởi:

Pr(i)  Pr ob  SINRi  SINR j for j  1 Nu and j  i

 1 0 0 
  (7.12)
 0 2 0 
D . . . . 
 
 . . . . 
 0 0  NT 
 

215
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

Pr(i)  Pr ob  SINRi  SINR j for j  1 Nu and j  i

 1 12 1N 
 T

  21 1 2 N  (7.13)
 T

C  . . . . 
 
 . . . . 
  N 1 
 NT 1 T 2 

trong đó l ,l ' là tham số tương quan giữa đường truyền dẫn l và l ' .

Vì vậy, tốc độ bit của người dùng i được cho bởi phương trình 7.10 trong đó Pr(i) được
cho bởi phương trình 7.11.
7.5.4 Quỹ đường truyền
IT
Giao thức lập biểucông bằng phụ thuộc kênh FCDS [8-10] tạo ra một sự dung hòa giữa
người sử dụng công suất thấp (dung lượng hệ thống) và tính công bằng. Thực tế là, tín hiệu
dao động quanh giá trị trung bình có xu hướng chậm là tốt. Biến động chậm này thể hiện
khoảng cách từ trạm cơ sở.
Mức độ pha đinh trong chính tín hiệu (do thu đa đường, và/hoặc pha đinh che chắn) là
nhỏ hơn nhiều so với các sự biến thiên trung bình cụ bộ. Việc lập biểuđược thực hiện trên cơ
T
sở công suất tương đối (nghĩa là, công suất tức thời so với công suất trước đó). Vì vậy, mức
phát của tất cả các thiết bị đầu cuối di động trước hết được chuyển dịch theo trung bình cụ bộ,
và sau đó được chuẩn hóa theo phương sai cục bộ một cách phù hợp. Mức phát được lập
biểucho UE có giá trị thấp nhất đối với công suất tương đối.
P

Ý tưởng về công suất tương đối đã được đề cập từ trước, cần phải định nghĩa trung bình
cục bộ phù hợp với trước đó. Quan trắc nhanh các trọng số làm mịn hàm mũ có các trọng số
giảm theo hàm mũ để cập nhật giá trị trung bình cụ bộ. Nó nhận giá trị trung bình cụ bộ trước
và điều chỉnh tăng giảm dựa vào thực tế trước đó. Khi chọn hệ số trọng số hóa, thủ tục này
nhạy cảm với giá trị nhỏ. Phương pháp này khá đơn giản và yêu cầu lưu trữ dữ liệu và xử lý
dữ liệu thấp vì chỉ cần giá trị thực tế (tức thời) và giá trị trung bình cụ bộ trước để cập nhật giá
trị trung bình cụ bộ mới. Ví dụ, so với trung bình động, lưu trữ thấp và trọng số lớn trên nhiều
mẫu trước là hai tính chất của phương pháp FCDS. Hiệu năng của các thuật toán này được xét
theo các thông số được trình bày trong Bảng 7.2.

Lưu ý rằng t là đơn vị thời gian vật lý hoặc chỉ số các số nguyên tương ứng.
Giá trị trung bình cụ bộ cũng như phương sai được đề cập trước đó, được cập nhật theo
từng đơn vị thời gian như sau [11]:

216
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

 t  1.Pt  1  1  .t 1

 (7.14)
vt   2 .  Pt  t   1   2  .vt 1
2

Nói cách khác, trung bình cụ bộ mới (hoặc phương sai) là trung bình được trọng số hóa
của đóng góp hiện thời và trung bình trước (hoặc phương sai). Phần còn lại, tham số  liên
 
quan đến 1 và 2 khi không quy định thêm nữa. Như sẽ thấy, các giá trị cực của  (tương
ứng 0, 1) dẫn đến các biến cực trong lập lịch: lập biểudựa vào C/I, tương ứng lập biểu"Quay
vòng ".

Bảng 7.2. Các biến số được dùng trong FCDS

Pt Công suất phát (tức thời) tại thời điểm t

t Trung bình cụ bộ của Pt trong khoảng thời gian t0 , t 

vt Phương sai cụ bộ của Pt trong khoảng thời gian t0 , t 

t

1
IT
Độ lệch chuẩn của cụ bộ, được xác định bởi  t  vt

Hệ số làm mịn w.r.t trung bình cụ bộ


2

2 Làm mịn hệ số w.r.t của phương sai

Tiêu chí để xác định nút di động tối ưu cho truyền dẫn đường xuống tiếp theo tại thời
T
điểm t được công thức hóa như sau, trong đó chỉ số i được sử dụng để biểu thị trạng thái tại
nút i :


min  Pt i  ti  / vti  (7.15)
P

Ở đây, các điểm dữ liệu, Pt , được dịch theo t , và được chuẩn hóa theo độ lệch chuẩn
cục bộ  t . Công suất phát được chuyển dịch và chuẩn hóa được coi là công suất tỉ lệ Ps . Tại
thời điểm t , giá trị đối với Ps được so sánh với tất cả các nút i và chọn nút tối ưu nhất để
truyền dẫn đường xuống.
7.5.5. Kiểm tra CW
Bộ lập biểudựa vào điểm số, được đề xuất bởi [11], bao gồm việc phân bổ kênh cho
người dùng có tốc độ truyền dẫn tối đa so với thống kê tốc độ trước [6]. Thuật toán được giải
thích như sau: Ta xét hệ thống HSPA có hai người dùng hoạt động. r1,v , r2,v trong đó
v  1,..., n là các tốc độ truyền trước đối với mỗi người dùng (ngay cả khi không gán TTI cho
người dùng này) được quan trắc trong cửa sổ n . Ý tưởng là để phân loại các tốc độ quá khứ
của mỗi người dùng theo thứ tự giảm dần và để tạo ra thứ hạng cho mỗi tốc độ (ví dụ, xếp
hạng 1 đối với tốc độ cao nhất). Trong TTI n  1 , nếu tốc độ của người dùng 1 r1,n 1 được

217
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

phân loại vào hạng 1 tương ứng với các thống kê tốc độ riêng của mình và tốc độ của người
dùng 2 r2,n 1 được xếp vào hạng 3 tương ứng với các thống kê riêng của mình, trong trường
hợp này kênh sẽ được phân bổ cho người dùng 1 ngay cả khi r2,n1  r1,n1 . Thuật toán này có
ưu điểm không phải chịu pha đinh bất đối xứng và các ràng buộc tốc độ dữ liệu, nó không
phải là trường hợp với thuật toán công bằng tỉ lệ.

7.6 Các thông số hiệu năng


Bằng cách sử dụng đa dịch vụ có các đặc tính khác nhau, giao thức lập biểumới dược sử
dụng. Phương pháp lập biểudưới đây thích nghi với trường hợp đa dịch [12] và [13]. Trong đó
một số phương pháp áp dụng việc thiết kế xuyên lớp để tối ưu hóa việc sử dụng băng thông và
cải thiện hiệu năng.
7.6.1 Các thông số hiệu năng
Trong mạng vô tuyến thế sau, các cơ chế và các giao thức tại các lớp khác nhau trong
chồng giao thức tương tác linh hoạt với nhau để cung cấp dịch vụ được đảm bảo. Đây là trọng
tâm để thiết kế xuyên lớp. Khái niệm thiết kế xuyên lớp (hình 7.5) luôn đi với cấu trúc cứng
IT
nhắc của giao thức lớp mà nó đã phục vụ rất tốt trong việc phát triển và thực hiện các hệ
thống truyền thông trước đây và hiện tại. Kiến trúc mà mỗi lớp chịu trách nhiệm phục vụ lớp
cao hơn, có ưu điểm để thể hiện mức độ tùy biến cao, cho phép thay thế dễ dàng và về mặt lý
thuyết cho phép tùy ý kết hợp các giao thức.
Trong kiến trúc xuyên lớp, các thông số phải được trao đổi một cách tương tác để vượt
qua các ràng buộc và đặc tính của lưu lượng đa phương tiện và mạng vô tuyến. Theo đó, cần
T
phải đặc biệt quan tâm khai thác đến việc điều phối thông tin giữa các lớp thấp và lớp trên.
Mục đích chính là cải thiện hiệu năng đầu cuối-đầu cuối ở dạng đáp ứng tốc độ dữ liệu cao,
nâng cao hiệu năng, và yêu cầu QoS cho các ứng dụng thời gian thực và phi thời gian thực.
Tuy nhiên, để duy trì tối đa cấu trúc lớp, sự phụ thuộc lẫn nhau giữa các lớp khi thiết kế
P

xuyên lớp nên giữa ở mức tối thiểu. Vì vậy, xuyên lớp nên được coi là sự tăng cường hoặc bổ
sung, không thay thế, để thiết kế lớp. Mục tiêu cuối cùng là duy trì các đặc tính chủ đạo của
kiến trúc phân lớp và cho phép cải thiện hiệu năng.
Thực tế, mục đích của việc dùng thiết kế xuyên lớp là tối ưu hóa việc chiếm dụng băng
thông ở dạng các thuật toán quản lý tài nguyên vô tuyến RRM như WLAN, hoặc để tăng
cường quá trình lựa chọn đường truyền và tối thiểu hóa tiêu thụ năng lượng trong mạng ad-
hoc và mạng cảm biến không dây.
Đối với HSPA, thiết kế xuyên lớp để cải thiện hiệu năng của kỹ thuật lập lịch, đạt mức
bít, mức gói, và QoS. Để đạt được hiệu năng vượt trội, các cơ chế lập biểuvà điều khiển khai
thác triệt để thông tin đến từ các lớp khác nhau như thông tin trạng thái kênh từ lớp vật lý
PHY.

218
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

IT
Hình 7.5. Khái niệm chung về thiết kế xuyên lớp

7.6.2 Lưu lượng


7.6.2.1 Lập biểuưu tiên các dịch vụ phân biệt
T
Các khác biệt phương pháp lập biểugiữa các dịch vụ yêu cầu đảm bảo tốc độ bit (như
dịch vụ CBR, video, âm thanh, v.v…) và dịch vụ không yêu cầu đảm bảo tốc độ bit (như trình
duyệt web tương tác, FTP, email, v. v.…). Xét việc xác định tham số về mức độ ưu tiên tối đa
cho dịch vụ đảm bảo tốc độ bit và được lập biểutheo cách công bằng thông lượng, trong khi
P

đó các phương pháp khác (luồng tốc độ bít không đảm bảo) được lập biểu ở dạng công bằng
thời gian. Cần phải xét đến mức độ ưu tiên giữa các dịch vụ.
7.6.2.2 Lập biểuưu tiên đỉnh pha đinh Rayleigh
Phương pháp này trước hết chỉ lập biểucho các dịch vụ đảm bảo tốc độ bít trong các đỉnh
Rayleigh (nghĩa là, nếu chất lượng đủ tốt, với điều kiện là CQI lớn hơn hoặc bằng CQI
ngưỡng). Trong trường hợp này áp dụng lập biểucông bằng thông lượng cho các luồng đảm
bảo tốc độ bit có CQI chấp nhận được. Ngược lại, nếu CQI nhỏ hơn CQI ngưỡng, thì luồng số
được xử lý theo phương pháp lập biểucông bằng tài nguyên.
Giao thức lập biểuđỉnh Rayleigh cơ bản như được mô phỏng có cùng khái niệm với lập
biểucông bằng tỉ lệ (thông lượng công bằng tỉ lệ hoặc tài nguyên công bằng tỉ lệ) [5], ngoại
trừ áp dụng phương pháp khác bao gồm ngưỡng CQI cụ thể để lập biểuvà phục vụ dịch vụ
đảm bảo tốc độ bit là bất lợi cho các gói đang chịu pha đinh Rayleigh sâu (đỉnh pha đinh).
Trong ưu tiên lập biểuđỉnh Rayleigh, ta áp dụng nguyên tắc là lập biểuđỉnh Rayleigh trong khi
đó vẫn tuân thủ các mức độ ưu tiên phân biệt dịch vụ.

219
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

7.7 Tối ưu hóa sau triển khai


Tương tự như lập biểuưu tiên các dịch vụ phân biệt ngoại trừ thay vì lấy một mức độ ưu
tiên tuyệt đối cho các dịch vụ đảm bảo tốc độ bit, và để tăng tài nguyên phục vụ cho các dịch
vụ không cần đảm bảo tốc độ bit, phương pháp này gán hai trọng số cho dịch vụ bảo đảm và
không bảo đảm tốc độ bit để cân bằng băng thông dành riêng cho chúng sẽ được lập biểutheo
kiểu công bằng thông lượng và công bằng tài nguyên.
Phương pháp này bao gồm việc phân biệt các dịch vụ đảm bảo tốc độ bit với dịch vụ
không đảm bảo tốc độ bit thông qua hai hệ số trọng số để giữ một tỷ lệ cố định về tài nguyên
vô tuyến được đảm bảo cho các dịch vụ NRT thường bất lợi về mức độ ưu tiên trong cả hai
giao thức trước đó.
Không cùng nguyên tắc như các phương pháp trước nhưng thêm điều kiện cho CQI là
ngưỡng tiền định (tại các đình Rayleigh) đối với các luồng đảm bảo tốc độ bit trước khi quyết
định phục vụ chúng theo kiểu lập biểucông bằng thông lượng. Mục đích của phương pháp này
là tránh lãng phí tài nguyên và dành cho cho chúng vào các liên kết TTI xấu (đặc biệt ở công
bằng thông lượng). Nếu CQI nhỏ hơn ngưỡng, thì các luồng bit không đảm tốc độ bit được
lập biểutheo kiểu công bằng tài nguyên. IT
Do đó, phương pháp lai ghép (giữa công bằng thông lượng và công bằng tài nguyên) phù
hợp với loại hình dịch vụ nhưng vẫn tuân thủ việc phân bổ định kỳ trọng số giữa dịch vụ RT
và NRT. Nó có cùng cơ sở như lập biểutrọng số dịch vụ phân biệt trong khi áp dụng quy định
ngưỡng CQI như phương pháp lập biểuđỉnh Rayleigh.
Chỉ có một vài giao thức phân bổ tài nguyên xuyên lớp được đề xuất cho hệ thống HSPA
T
[13]. Giao thức lập biểunày nhằm tăng cường thông lượng trung bình Ô được gọi là ưu tiên
dựa vào ngưỡng (TOP) và để phục vụ việc truy cập gói đường xuống. Nó được đề xuất để lập
biểuưu tiên giữa dịch vụ phi thời gian thực của lớp các QoS khác nhau và sự công bằng giữa
người dùng trong cùng một lớp. Trong mỗi hàng đợi, lần lượt cho phép lưu lượng tương tác
P

phi thời gian thực (lớp 1), và lưu lượng cơ bản (lớp 2), đơn vị dữ liệu gói (PDU) được hỗ trợ
chờ phụ vụ theo khiểu vào trước ra trước, và nguyên tắc phục vụ được coi là dành lại ưu tiên.
Theo phương pháp TOP, thực hiện phục vụ theo hai bước. Trước hết là, dành riêng cho việc
lựa chọn của một lớp được phục vụ. Như vậy, sau khi phục vụ một người dùng cụ thể, người
dùng tiếp theo sẽ được chọn phục vụ là người dùng loại 2, nếu số lượng PDU của lớp-2 trong
m T m T
bộ đệm C ký hiệu là 2 lớn hơn ngưỡng 2 và 1 của loại 1, nhỏ hơn ngưỡng 1 . Mặt khác,
dịch vụ được phân bổ cho người dùng loại 1 nếu có trong hệ thống. Bước thứ hai là, lựa chọn
người dùng thuộc lớp đã chọn để được phục vụ. Trong lớp được chọn, người dùng có mức ưu
tiên cao nhất được chọn để phát trong đó ưu tiên cho người dùng i tại thời điểm t được tính
như sau:

 CQI if Si (t )  R
Pi  t    (7.16)
CQI * W khac

220
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

trong đó CQI là chỉ thị chất lượng kênh cho người dùng i , nó thể hiện điều kiện kênh
hiện tại của người dùng này, Si (t ) là thông lượng trung bình cho người dùng i đến thời điểm
t , R là thông lượng tối thiểu tiền định (ví dụ, 64 kbps) và W  R Si (t ) . TOP ưu tiên người
dùng dựa vào chất lượng kênh vô tuyến. Tuy nhiên, nó làm tăng ưu tiên cho người có thông
lượng trung bình dưới một ngưỡng nhất định bằng W và do đó tăng cơ hội được phục vụ.
CQI được dùng để xác định tốc độ hỗ trợ từ NodeB, được xắp xếp bởi SNR* theo phương
trình [3]:

 0 SNR  16

  SNR 
CQI     16, 62   16  SNR  14 (7.17)
  1, 02 

 30 14  SNR

Việc chọn mô hình kênh là rất quan trọng trong việc định lượng tính hiệu quả của giao
thức. Nó cho biết suy giảm tín hiệu từ NodeB đến người sử dụng, và thể hiện điều kiện kênh
IT
của người dùng. Mô hình truyền sóng được dùng trong việc đánh giá hiệu năng của TOP bao
gồm năm thành phần: suy hao đường truyền, che chắn, pha đinh đa đường, nhiễu nội Ô, và
nhiễu liên Ô. Suy hao đường truyền được tính như sau:

L  d   137, 4  10. log10  d  (7.18)

trong đó d là khoảng cách từ UE đến NodeB tính bằng km,  là mũ suy hao đường
T
truyền và bằng 3,52. Hiện tượng che khuất được mô hình hóa bởi phân bố log-normal và
khoảng cách tương quan có giá trị trung bình là 0 dB. Pha đinh đa đường ứng với mô hình
kênh 3GPP cho môi trường đi bộ và vận tốc A. Nhiễu nội Ô và nhiễu liên Ô được giả định là
P

không đổi và được đặt bằng -30 dBm và -70 dBm tương ứng. Sau đó, ở phía người sử dụng,
SNR từ tín hiệu thu như sau:

 Iint ra  LTotal Iint er



SNR  P x  LTotal  10.log10 10 10  10 10 
 
(7.19)
 Iint ra Iint er  LTatal

 P x  10.log10 10 10
 10 10 

 

P x L
trong đó là công suất mã phát [dBm], Total là tổng suy hao truyền dẫn, che khuất, và
I I
pha đinh đa đường [dB], int ra và int er là nhiễu liên ô và nhiễu nội ô [dBm].
R R
Xét hai dịch vụ 1 và 2 với tốc độ bit được đảm bảo tương ứng min1 và min 2 và với số
N TBSi n N
lượng người được phục vụ 1 (có kích thước khối truyền tải và số mã i ) và 2 (có

kích thước khối truyền tải


TBSi' và số mã ni' ), kích thước ô đã được cố định. Một số TBSis và

221
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

TBSi's
có thể là bằng nhau nếu lưu lượng không đồng đều. Dịch vụ 1 được giả định được ưu
R
tiên hơn so với dịch vụ 2, và mỗi dịch vụ sử dụng công bằng thông lượng. Giả sử rằng, min1
R
và min 2 đều thuộc loại CBR, có ưu tiên cao nhất so với các loại dịch vụ khác, sử dụng giao
N N
thức công bằng thông lượng, và giả sử 1 và 2 là số người sử dụng, số lượng mã khả dụng
n ' còn lại cho dịch vụ CBR với mức độ ưu tiên 2 là:



N1
n  
n '  max 0;15  RminTTI delay.  j  (7.20)

 j 1 TBS j 

nj
trong đó là số lượng mã – theo bảng 6.1 của tiêu chuẩn 3GPP [3] - CQI của người
TBS j
dùng j với dịch vụ 1 (trong ô), và kích thước khối truyền tải là . Biểu thức (phương
trình 7.20) cho cả hai trường hợp ghép mã hoặc không ghép mã.
Tốc độ bit tối đa được đảm bảo bằng cách ghép tất cả các mã HSPA khả dụng (15 mã với
IT
hệ số trải 16) được cho bởi phương trình 7.20 bằng cách chỉ áp dụng công bằng thông lượng
R
cho người dùng loại dịch vụ CBR với mức độ ưu tiên 1. Tốc độ bit min1 không đạt được bởi
người dùng trừ khi nó không vượt quá tốc độ bit tối đa. Tuy nhiên, nếu

15
Rmin1  N1
nj
TTI delay 
T
j 1 TBS j

thì n ' của các mã còn lại cho dịch vụ 2 là trống (null), và tốc độ bit đảm bảo cho dịch vụ
R
P

CBR với mức độ ưu tiên 1 là thấp hơn so với tốc độ bit yêu cầu min1 (trong khi sử dụng tất cả
15 mã khả dụng). Vì vậy, ta nên giảm kích thước ô cho đến khi có một tốc độ bit tối thiểu
R
bằng min1 .
Đối với dịch vụ với mức độ ưu tiên 2, tốc độ bít được đảm bảo tối đa cho mỗi người
'
dùng (bằng cách sử dụng n mã còn lại ra khỏi tài nguyên vô tuyến) có thể được xác định như
trong phương trình 6.20 theo:

n'
Ren' s 
n'j (7.22)
TTI delay . j 21
N
'
TBS j

n' TBS'
trong đó j và j
là số lượng mã và kích thước khối truyền tải theo thể loại thiết bị
đầu cuối (tiêu chuẩn 3GPP [3], xem bảng 7.1 cho thiết bị đầu cuối loại 10) với CQI của người
dùng j có dịch vụ 2.
Số mã khả dụng còn lại cho dịch vụ NRT được xác định theo phương trình 7.20 như sau:

222
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE



N2
n'  
n''  max 0; n'  Rmin 2TTI delay . j '  (7.23)

 j 1 TBS j 

n' TBS'j
với cùng các ký hiệu j và như trong phương trình 7.20 trong khi xét người dùng
dịch vụ với mức độ ưu tiên 2.

Bằng cách khái quát, tốc độ bit cho người dùng i thuộc dịch vụ NRT (tài nguyên còn lại
và băng thông được chia sẻ đều cho các người sử dụng) được cung cấp bằng cách áp dụng
giao thức lập biểu công bằng tài nguyên, như phương trình 7.1

  TBSi'' TBSi'' ncap 


''

min  , ''  
, không ghép mã
  TTI delay TTI delay nTot 
Ri''   (7.24)
  TBSi'' TBSi'' ncap 
''
 n'' 
 min  ,  .max  ,1 , có ghép mã
 TTI ''
delay TTI delay nTot 
   ni 
''
   i 
IT
trong đó ni’’ và TBSi’’ lần lượt là số mã và kích thước khối truyền tải theo CQI của người
dùng NRT i theo thể loại thiết bị đầu cuối phù hợp từ các tiêu chuẩn [3] (bảng 7.1 cho loại 10),
n ''
nTot’’ là tổng số người dùng NRT trong tế bào phục vụ, và cap là số người dùng trong ô có
kích thước hạn chế dung lượng (số mã n’’ phân bổ cho nó chính xác bằng số còn lại cho dịch
vụ NRT).
T
R ''
Vì vậy, tốc độ bit được đảm bảo ens cho người dùng dịch vụ tương tác tại biên Ô (kích
TBSi
thước nhỏ nhất). Nó được tính tương tự như công thức 7.2:
P

  TBSi''   ncap
''

 min   .min 
n
,1 ,

không ghép mã
 i  TTI delay 
''
 Tot 

''
Rens   ''  (7.25)
  TBSi''   ncap
''
  n
min   .min  '' ,1 .max  ,1 , có ghép mã
 i 
i  TTI n n ''
  delay   Tot 
 i 


''
Rens
coi là tốc độ bit được đảm bảo tại biên Ô. Phép tính tổng trong mỗi biểu thức
(phương trình 7.23 và 7.24) áp dụng cho người dùng tất cả các dịch vụ NRT.
Vì vậy, thực tế là việc định rõ tốc độ bit tối thiểu cho tất cả người dùng làm giới hạn kích
thước ô tối đa (hoặc suy hao đường truyền tối đa), do đó vùng phủ sóng của dịch vụ NRT
trong HSPA là tốc độ bit trong mỗi điểm của ô trên một ngưỡng, trong khi đó dung lượng của
chúng lại theo chính sách "nỗ lực nhất " (với sự công bằng giữa các người dùng theo chất
lượng các liên kết của chúng và số lượng mã HSPA khả dụng cho dịch vụ NRT).

223
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

Mục tiêu của phần này là tối ưu hóa các hệ số trọng số của giao thức "Weighted
Differentiated Services Scheduling " (cũng được gọi tắt là " Weighted Round Robin" hoặc
WRR) để thích ứng nó theo các lý lịch khác nhau của đa dịch vụ (NRT hoặc CBR, v,v,…).
Một số dịch vụ NRT tốn nhiều tài nguyên vô tuyến, thường lấn chiếm dịch vụ khác trong
trường hợp đa dịch vụ. Chủ yếu là do tốc độ bit tại biên cao chiếm kênh nếu chỉ một thời gian
ngắn (ví dụ, dịch vụ FTP hầu như không giải phóng băng thông đủ lớn cho các dịch vụ khác
với tốc độ bit tại biên thấp như dịch vụ "Duyệt web"). Giải pháp là để cân bằng lập biểugói dữ
liệu so với tốc độ bit tại biên và tải trọng của mỗi dịch làm sao cho người dùng có cùng khả
năng phục vụ tốc độ bit tối thiểu của từng dịch vụ. Giải pháp này bao gồm việc ấn định cho
1
w
người dùng dịch vụ i một hệ số trọng số 1 có tính đến tải trọng chiến lược hiệu quả (tối
thiểu) so với tốc độ bit tại biên [14]. Sự biểu hiện của hệ số trọng số này được cho bởi phương
trình sau:

(i )
Rmin
 (i ) (i )
Rmax
w11  (k ) (7.26)
( k ) Rmin
IT  k 1 R( k )
s

max

R(2.1) , R(2.2) ,..., Rmax


trong đó s là số dịch vụ NRT với tốc độ bit biên ô lần lượt là max max
(s)
(tốc độ
R(2.1) , R(2.2) ,..., R( s ) i 
bit tối đa), min min min là tốc độ bit tối thiểu cần thiết, và p là số người dùng dịch vụ

i (trên mỗi đơn vị diện tích). Do đó, trọng số dịch vụ tính đến thực tế của dịch vụ này trong
T
khi tránh các tác động xấu của dịch vụ tốc độ bit biên ô cao, được coi là tốn nhiều tài nguyên
vô tuyến. Hệ số trọng số này chọn theo chiến lược "nỗ lực nhất " để cân bằng tải trọng của
dịch vụ khác, là phù hợp nếu tất cả các dịch vụ đều là NRT hoặc tương tác. Việc trọng số hóa
các dịch vụ khác nhau là cơ sở của giao thức lập biểunày. Mặt khác, nếu các dịch vụ đều là
P

RT (hoặc có tốc độ bít yêu cầu được đảm bảo cho QoS), thì ta thấy rằng giao thức công bằng
thông lượng là phù hợp nhất cho trường hợp này, vì nó đảm bảo một tốc độ không đổi cho tất
cả người sử dụng. Giao thức này tương đương với việc gán trọng số cao cho người dùng ở xa
NodeB hoặc CQI xấu nhất, và các trọng số thấp hơn so với những trọng số lợi thế nhất về chất
lượng và vị trí. Trong phần 7.5.2 xét giao thức công bằng thông lượng, nếu ta dùng giao thức
lập biểudịch vụ phân biệt được trọng số hóa với trọng số cho mỗi người dùng tỉ lệ nghịch với
(i )
kích thước khối truyền tải
TBSi , nghĩa là, trọng số w21 liên quan đến người dùng với kích

thước khối
TBSi là:

1
TBSi
(i )
w21  (7.27)
1
 k 1 TBS
N

224
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

trong đó N là số người dùng sử dụng HSPA bên trong ô, và


TBSk là kích thước khối

ứng với người dùng k . Biểu thức 7.26 là hợp lệ, nếu tốc độ bit cần thiết của dịch vụ RT lớn
hơn tốc độ bit tối thiểu được đảm bảo bởi công bằng thông lượng cho mỗi người dùng độc lập
với số của mã khả dụng (theo phương trình 7.19). Ngược lại, nếu tốc độ bit cần thiết mà lớn
hơn nó, thì mọi người dùng sẽ được đáp ứng mà không cần ghép kênh theo thời gian theo giao
thức công bằng thông lượng hoặc kỹ thuật khác.
Tuy nhiên, các loại dịch vụ RT khác nhau không nên có cùng mức độ ưu tiên. Thực tế là,
dịch vụ thoại được ưu tiên hơn dịch vụ streaming, do tầm quan trọng của dịch vụ này và để tối
đa hóa số người dùng được phục vụ. Hơn nữa, nếu ta lựa chọn để tối ưu hóa trọng số được
gán cho dịch vụ RT nhằm tối đa hóa số người dùng được phục vụ, thì ta rơi vào mức độ ưu
tiên hoàn toàn (cứng) tránh các dịch vụ đòi hỏi tốc độ bit được đảm bảo nhiều hơn. Nếu
không, tài nguyên sẽ không được gán cho các dịch vụ cuối cùng này (như streaming) trừ khi
tất cả các dịch vụ ưu tiên hơn (như tiếng nói) được thỏa mãn, và nếu các tài nguyên HSPA
đều khả dụng. Ưu tiên hoàn toàn này có thể không đáp ứng các dịch vụ ưu tiên thấp hoặc
không cung cấp cho họ các tốc độ bit cần thiết. Cho rằng, ta cung cấp cho các trọng số không
đầy đủ với mức độ ưu tiên để đạt được một sự thỏa hiệp giữa các ưu tiên cần thiết bởi dịch vụ
IT
phân biệt và sự hài lòng của người dùng từ lý lịch dịch vụ phân biệt. Ví dụ, ta chọn trọng số
đồng nhất như sau: s dịch vụ RT cho trước với mức độ ưu tiên giảm dần 1, 2,..., s , sau đó
(i )
trọng số
w22 ứng với dịch vụ có mức độ ưu tiên i là:

s 1 i 2 s 1 i
(i )
w22  
T
 s  s  1  s  s  1 (7.28)
 
 2 

Vì vậy, trọng số tổng thể


w2(i ) (Dịch vụ RT) sẽ là:
P

(i ) (i )
w21 w22
w2(i )  (7.29)

s (i ) (i )
k 1
w21 w22

Hơn nữa, xét trường hợp dịch vụ tổng hợp có bản chất khác nhau (tốc độ bit được bảo
s
đảm và không có bảo đảm: NRT, CBR, v. v.. ). Thực tế là, nếu cùng có dịch vụ RT 1 và dịch
s
vụ NRT 2 , dĩ nhiên là gán mức độ ưu tiên cho dịch vụ RT (tốc độ bit cần thiết được đảm
bảo) cao hơn so với người dùng dịch vụ NRT. Đối với dịch vụ NRT, dịch vụ tương tác được
(i )
gán vụ ưu tiên cao hơn, sau đó độ ưu tiên được chuyển đổi thành các trọng số
w22 (đồng đều
w( i )
trong phương trình 7.27 hoặc luật khác). Đối với các hệ số trọng số 1 , được tính như đối
với dịch vụ RT trong phương trình 7.25 ngoại trừ kể cả trong tổng của các thành phần mẫu số
của dịch vụ RT. Với các thành phần thứ hai (ví dụ, CBR dịch vụ), nguồn lưu lượng phát các
gói dữ liệu tại cùng một nhịp, và tốc độ bit yêu cần thiết chuẩn hóa là bằng tốc độ bit cạnh ô

225
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

(i )
tối đa từ nguồn. Do đó, nhận được các hệ số w1 bởi phương trình 7.25 bằng cách giả định
(i )
tốc độ bit
Rmin R (i )
và max thuộc về dịch vụ RT. Vì vậy, trong trường hợp đa dịch vụ (RT và
(i )
NRT), hệ số trọng số tổng thể w tương ứng với dịch vụ NRT i sẽ là:

w1(i ) w21
(i ) (i )
w22
w(i )  (7.30)

s1  s2
k 1
w1( k ) w21
(k ) (k )
w22

1
(i )
w22 
trong đó s2 cho tất cả các dịch vụ NRT vì ta quyết định áp dụng giao thức công
bằng tài nguyên cho loại dịch vụ này. Ngược lại, đối với dịch vụ RT, ta cũng sẽ tính đến các
w( i )
hệ số 21 từ phương trình 7.26 chỉ áp dụng cho người dùng RT để được các tốc độ bít như
nhai cho mọi người dùng không vượt quá tốc độ bit nguồn (công bằng thông lượng từng
phần), vì vậy hệ số tổng thể cho dịch vụ RT i sẽ tính bởi phương trình 7.29, ngoại trừ việc giả
(i )
định hệ số
w21 theo phương trình 7.26.

w( i )
IT
Đối với hệ số trọng số tổng thể của người dùng dịch vụ RT (CBR tại đảm bảo tốc độ bit),

ta có thể thay thế hệ số 22 theo mức độ ưu tiên (được cho bởi phương trình 7.27) bởi hệ số
tỷ lệ thuận với tốc độ bit cần thiết của dịch vụ CBR, như sau:

(i )
Rmin
(i )
w22  (7.31)
T

s1 (k )
k 1
Rmin

(i )
trong đó
Rmin s
là tốc độ bit cần thiết của dịch vụ i , và 1 là số dịch vụ CBR tại tốc độ bit
P

(i )
được đảm bảo. Ta cũng có thể xác định
w22 là tỉ lệ nghịch với tốc độ bit cần thiết của dịch vụ
CBR i .

Hệ số
w1(i ) có thể được bỏ qua (lấy bằng 1) trong trường hợp dịch vụ tốc độ bit được đảm

bảo vì tải trọng hoặc mật độ người dùng đã được chứa trong biểu thức hệ số 21 (theo công
w( i )
thức 7.26) ứng với việc cân bằng tốc độ bit theo giao thức công bằng thông lượng.
Đối với người dùng dịch vụ NRT, ta có thể xem xét mức độ ưu tiên của dịch vụ phân biệt
(i )
trong hệ số
w22 hoặc đưa vào một số công bằng giữa những người dùng (loại bỏ các mức ưu
w(i ) w1(i ) w(i )
tiên): hệ số tổng thể , trong trường hợp này là . Biểu thức hệ số tổng thể được
viết theo phương trình 7.29, ngoại trừ các hệ số phụ (Sub-coefficients) trong bảng 7.3. Ghi
chú trong bảng 7.3, hai người dùng khác nhau của cùng dịch vụ i có cùng các hệ số trọng số.

Bảng 7.3. Các giá trị của hệ số phụ trọng số hóa đối với đa dịch vụ (các lý lịch khác nhau)

Dịch vụ của người dùng i tại tốc Dịch vụ của người dùng i tốc độ bit không

226
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

độ bit được đảm bảo được đảm bảo

w1(i ) Liên tục bằng 1 Phương trình 7.25

(i )
w21 Phươngtrình 7.26 1
Liên tục bằng s2

(i )
w22  1
b»ng s2 , nªu c«ng b»ng gi÷a c¸ c ng­ êi dï ng

Phương trình 7.30 
ph­ ¬ng tr×nh 7.27, nªu kh¸ c (nhËn c¸ c møc ®é ­ u tiªn)

Việc kết hợp các hệ số phụ theo phương trình 7.29 có bất lợi của về việc tạo ra cùng mức
độ quan trọng cho các yếu tố khác nhau (được cụ thể hóa bởi các hệ số phụ) để dẫn đến hệ số
trọng số tổng thể. Để xét trọng số dành cho mỗi yếu tố (tải trọng, ưu tiên, v. v..), viết lại hệ số
trọng số tổng thể như sau (thay vì phương trình 7.29):

w(i )  1w1(i )   21w21


(i )
  22 w22(i ) (7.32)

   IT
trong đó 1 , 21 , và 22 là các trọng số tương ứng với các hệ số phụ 1 , 21 , 22 . Vì
w( i ) w( i ) w( i )
vậy, có thể tạo ra mức độ quan trọng hơn cho bất kỳ yếu tố ảnh hưởng lên sự phân biệt dịch
vụ bằng cách giảm các trọng số theo tiêu chí rút gọn, ví dụ, để bỏ qua các ưu tiên trong hệ số
(i )
w22 
theo người dùng dịch vụ tốc độ bit không được đảm bảo, ta nhận hệ số rỗng 22 (bằng
không), v.v…
R
T
Trường hợp giao thức WRR, để xác định tốc độ bit tối đa ass đảm bảo cho mỗi người
dùng WRR độc lập với số kênh vật lý HSPA khả dụng, ta xử lý tương tự như giao thức công
bằng thông lượng. Để xác định tốc độ bit tối đa được đảm bảo cho mỗi người dùng trong
WRR (bằng cách sử dụng toàn bộ mã HSPA khả dụng cho giao thức lập lịch, WRR được xét
P

ở đây), ta thấy giống như giao thức công bằng thông lượng:

15.TBSi .w(i )
 Rens WRR 
TTI delay . n j w( j ) (7.33)
j

Lưu ý rằng chỉ số j trong phương trình 7.32 thể hiện cho người dùng và không biểu thị
cho dịch vụ. Như vậy, hai người dùng khác nhau i và j của cùng một dịch vụ cần phải có

cùng trọng số
w(i )
 w( j ) 

7.8 Tổng kết


HSPA và LTE trong tiêu chuẩn UMTS mới để cung cấp dịch vụ dữ liệu tốc độ cao trong
các mạng di động. Chương này xét một số giao thức lập biểucho mạng dựa vào HSPA và LTE.
Vì tầm quan trọng của việc kết hợp đa dịch vụ, nên chương này xét một số kỹ thuật lập
biểutối ưu cho trường hợp đa dịch vụ cũng như tổng quan về tối ưu hóa cho việc thiết kế kiến
trúc xuyên lớp.

227
Chương 7: Quy hoạch và tối ưu hóa LTE

Cần tiếp tục nghiên cứu các vấn đề: so sánh các giao thức lập biểutheo lý lịch dịch vụ và
các yêu cầu. Đánh giá hiệu năng ở dạng thông lượng, trễ, phát lại. Ảnh hưởng của nhiễu nội Ô
và phân tập “đa người dùng” lên tổng dung lượng HSPA.

Tài liệu tham khảo


[1] V.K. Garg, Wireless Communications and Networking, Elsevier Morgan Kaufmann, San
Fransisco, California, USA, 2007.
[2] M. Rumney, “What next for mobile telephony,” Agilent Measurements Journal, No. 3, pp. 33–
37, 2007.
[3] E. Boch, “Backhaul for WiMAX and LTE: High-bandwidth ethernet radio systems,” Microwave
Journal (supplement), pp. 22–26, November 2008.
[4] 3GPP TS 36.300, V8.6.0, “UTRAN and E-UTRAN overall description, stage 2,” September
2008.
[5] 3GPP TS 23.401, V8.4.1, “GPRS enhancements for E-UTRAN access,” December 2008.
[6] 3GPP TS 36.101, V8.3.0, “E-UTRA user equipment radio transmission and reception,”
September 2008.
[7] 3GPP TS 36.211, V8.4.0, “E-UTRA physical channels and modulation,” September 2008.
[8] 3GPP TS 36.212, V8.5.0, “E-UTRA multiplexing and channel coding,” December 2008.
[9]

[10]
NJ, 2005.
IT
S. Haykin and M. Moher, Modern Wireless Communications, Prentice Hall, Englewood Cliffs,

M. Rumney, “Introducing Single-Carrier FDMA,” Agilent Measurement Journal, no. 1, pp. 1–


10, 2008.
[11] A. Goldsmith, Wireless Communications, Cambridge University Press, New York, 2005.
[12] Atoll, Global RF planning solution, Forsk Inc., Blagnac, France, 2008.
[13] 3GPP TR 36.942, V8.0.0, “EUTRA radio frequency system scenarios,” September 2008.
[14] Y. Jung and Y. Lee, “Scrambling code planning for 3GPP W-CDMA systems,” IEEE Vehicular
T
Technology Conference (VTC), vol. 4, pp. 2431–2434, May 2001.
[15] 3GPP TR 25.942 V.8.0.0, “Radio frequency (RF) system scenarios,” December 2008.
P

228
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

CHƯƠNG 8

MẠNG TRUY NHẬP VÔ TUYẾN TIÊN TIẾN CHO LTE VÀ TƯƠNG


LAI

8.1 Mở đầu
Mục đích:
Xét ngắn gọn kiến trúc hệ thống HPA. Xét các mô hình phục vụ các dịch vụ đa tốc độ
với các yêu cầu khác nhau của người dùng và các giả định khác nhau nhằm tối ưu hóa hiệu
ngang cho HSPA. Mô hình hóa các giao diện và định cỡ giao diện cho HSPA. Tối ưu thông
lượng và phân bổ tài nguyên.
Nội dung:
Kiến trúc hệ thống
IT
Mô hình nhóm khả dụng hoàn toàn với lưu lượng BPP đa tốc độ
Giả thuyết cơ bản; Mô hình Erlang–Engset đa chiều ở mức trạng thái vi mô; Nhóm khả
dụng hoàn toàn với lưu lượng BPP ở mức trạng thái vi mô; Phương pháp MIM-BPP
Mô hình nhóm khả dụng hoàn toàn với việc nén lưu lượng
Mô hình cơ bản của nhóm khả dụng hoàn toàn có nén; Mô hình nhóm khả dụng hoàn
T
toàn với nén không đều; Mô hình hóa và định cỡ giao diện vô tuyến; Các đơn vị phân bổ
trong giao diện vô tuyến WCDMA; Mô hình phân tích của giao diện WCDMA
Định cỡ giao diện Iub với lượng HSPA
P

Kiến trúc điển hình của giao diện Iub; Mô hình phân tích của giao diện Iub; Khả dụng
thông lượng trung bình cho người dùng hsdpa

8.2. Phát triển các mạng RAN được xây dựng trên cơ sở 4G OFDMA
Xét gắn gọn cấu trúc của mạng UMTS hình 8.1 gồm ba khối chức năng: Thiết bị người
dùng UE, mạng truy cập vô tuyến mặt đất UTRAN, và mạng lõi CN. Trong đó, RNC là bộ
điều khiển mạng vô tuyến, WCDMA là giao diện vô tuyến, và Iub là giao diện kết nối NodeB
và RNC.
Truy cập gói đường xuống tốc độ cao HSDPA được đặc ở R5 bởi 3GPP với mục đích là
tăng tốc độ truyền dẫn đường xuống và giảm trễ trong mạng. Truy cập gói đường lên tốc độ
cao HSUPA được đặc tả trong phiên bản R6.

229
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Hình 8.1 Các phần tử trong cấu trúc mạng UMTS


Trong các phiên bản của HSDPA, giả thiết người sử dụng có thể truy cập tại tốc độ: 1,8
IT
Mbps; 3,6 Mbps; 7,2 Mbps và 14,4 Mbps với các giải pháp nổi bật là tổ chức và quản lý các
kênh truyền tải và kênh vật lý. Các kênh được định nghĩa trong hệ thống:
Kênh chia sẻ đường xuống tốc độ cao HS-DSCH: Kênh được chia sẻ bởi các MS, được
sử dụng để truyền dữ liệu của người dùng từ lớp cao của mạng và thông tin điều khiển. Kênh
là sự mở rộng của kênh DCH để truyền dữ liệu tốc độ cao.
Các kênh vật lý:
T
Kênh vật lý chia sẻ đường xuống tốc độ cao HS-PDSCH: Được sử dụng để truyền dữ
liệu với hệ số trải phổ là 16.
Kênh điều khiển chia sẻ HS-SCCH: Được sử dụng để thông báo cho các MS về việc
P

truyền dẫn được hoạch định trong kênh HS-DSCH.


Kênh vật lý điều khiển dành riêng tốc độ cao HS-DPCCH: Được sử dụng trong đường
lên để xác nhận dữ liệu phát và gửi chỉ thị chất lượng kênh.
Ngoài việc định nghĩa các kênh mới, công nghệ HSDPA có các cơ chế mới nổi bật
sau:
Điều chế và mã hoá kênh thích ứng AMC: Tùy vào chất lượng đường truyền và tải
trọng của liên kết vô tuyến, AMC thay đổi các tham số điều chế và mã hóa kênh để tối đa tốc
độ truyền nhưng vẫn đảm bảo chất lượng. HSDPA cho phép điều chế thích ứng lên đến 16
QAM.
Truyền dẫn gói tốc độ cao từ NodeB: Kênh HS-DSCH được chia sẻ bởi nhiều người
dùng để khai thác hiệu quả tài nguyên khả dụng của liên kết vô tuyến, tùy thuộc vào điều kiện
truyền sóng và mức độ can nhiễu. Trên cơ sở chất lượng tín hiệu CQI trong đường xuống từ
trạm di động, trạm gốc quyết định việc truyền dữ liệu của người sử dụng.

230
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Phát lại tốc độ cao từ HARQ của NodeB: HSDPA có chức năng phát lại ở lớp vật lý.
Chức năng này được thực hiện ở NodeB, do không có sự tham gia của RNC, nê việc thực hiện
nhanh hơn nhiều. Ngoài ra, HARQ đưa vào khái niệm tăng phần dư. Khi trạm di động nhận
dữ liệu sai, dữ liệu được lưu trữ và tái sử dụng bởi bộ giải mã để tái cơ cáu trúc tín hiệu thu
sau khi phát lại dữ liệu dư đến máy di động. Trạm cơ sở gửi dữ liệu tăng phần dư nếu lần
truyền phát trước không thể giải mã thông tin nhận được.
Phát đa mã: HSDPA cho phép phát đa mã. Trạm gốc có thể sử dụng đồng thời 15 mã
định kênh với hệ số trải phổ 16 để phát tín hiệu đến trạm di động.
Truy cập gói đường lên tốc độ cao HSUPA cho phép truyền dữ liệu từ thuê bao đến trạm
gốc với tốc độ 5,76 Mbps. Công nghệ HSUPA sử dụng truyền lại tốc độ cao từ mức HARQ
của trạm di động với việc tăng phần dư. E-DCH, khác với HS-DSCH trong HSDPA, nó
không phải là kênh chia sẻ mà là kênh dành riêng. Điều này có nghĩa là mỗi trạm di động thiết
lập với NodeB phục vụ một kênh E-DCH riêng cho mình. Ngoài ra, HSUPA không sử dụng
điều chế thích ứng (bảng 8.1), nó dùng điều chế BPSK như ở trong R99 của hệ thống UMTS.
Quá trình phát lại HARQ tốc độ cao đối với HSUPA giống như ở HSDPA. Thủ tục truy nhập
gói tốc độ cao ở HSUPA là khác với HSDPA. Trong HSDPA, kênh HS-DSCH được chia sẻ
IT
bởi tất cả các thành phần tham gia phục vụ bởi một ô. Do đó các trạm gốc có thể phân bổ tài
nguyên cho người dùng. Trong HSUPA, kênh E-DCH là một kênh dành riêng, dẫn đến không
thể cùng chia sẻ trên kênh này. Do đó, quá trình truyền dẫn tốc độ cao trong HSUPA hoạt
động theo kiểu lập biểugói giống như ở R99.
Trong quá trình định cỡ mạng UMTS, đặc biệt lưu ý việc định cỡ các kết nối trong phần
truy nhập UTRAN (nghĩa là, giao diện vô tuyến giữa người sử dụng và NodeB, và các kết nối
T
Iub giữa NodeB và bộ điều khiển trạm gốc RNC). Dưới đây ta xét các mô hình giải tích cho
WCDMA và giao diện Iub chứa các luồng lưu lượng hỗn hợp R99 và HSPA trong đường
lên/xuống
P

Bảng 8.1 So sánh các thuộc tính của kênh DCH (R99), HS-DSCH (HSDPA), và E-DSH (HSUPA).

Đặc tả DCH HS-DSCH (HSDPA) E-DSH (HSUPA)


Hệ số trải phổ khả biến Có Không Có
Điều khiển công suất nhanh Có Không Có
Điều chế thích ứng Không Có Không
Lập biểudạ vào BTS Không Có Có
HARQ L1 nhanh Không Có Có
Chuyển giao mềm Có Không Có
Độ dài TTI (ms) 80; 40; 20; 10 2 10,2

231
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

8.3 Quản lý tài nguyên vô tuyến 4G


Nhóm khả dụng hoàn toàn mang hỗn hợp các luồng lưu lượng đa tốc độ, là mô hình giải
tích về vô tuyến và giao diện Iub. Trong phần này, ta xét mô hình giải tích làm cơ sở để xét
phần tiếp của chương.
8.3.1 Tổng quan về OFDMA RRM
Xét mô hình nhóm khả dụng hoàn toàn với dung lượng là V khối băng thông cơ bản
BBU như hình 8.2. Nhóm được cung cấp hai loại luồng lưu lượng: mI luồng Erlang từ tập
I  1,..., i ,...mI  , và mJ luồng Engset từ tập J  1,..., j ,...mJ  . Giả sử " i " ký hiệu cho loại
lưu lượng Erlang, " j " ký hiệu cho loại lưu lượng Engset, và " c " ký hiệu loại lưu lượng
chung. Số lượng BBUs theo yêu cầu của các cuộc gọi của lớp c được ký hiệu là tc .

IT
Hình 8.2. Nhóm khả dụng hoàn toàn với luồng lưu lượng Erlang and Engset
T
Cường độ gọi đối với lưu lượng Erlang (phân bố Poisson) của loại i là i . Tham số
 j  n j  xác định cường độ cuộc gọi cho luồng lưu lượng Engset của loại j (phân phối nhị
thức). Cường độ  j  n j  phụ thuộc vào n j cuộc gọi của loại j hiện tại được phục vụ và giảm
P

theo số lượng gia tăng các nguồn lưu lượng được phục vụ:

j nj    N j  nj   j (8.1)

trong đó N j là số lượng nguồn lưu lượng của loại j ,  j là cường độ cuộc gọi được tạo
ra bởi một nguồn rỗi của loại j .

Cường độ lưu lượng Erlang tổng của loại i được cung cấp cho nhóm là:

A i  i i (8.2)

trong khi đó cường độ lưu lượng Engset  j của loại j , được cung cấp bởi một nguồn
rỗi là:

 j  j j (8.3)

232
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Trong các công thức 8.2 và 8.3, tham số  là cường độ phục vụ trung bình có với phân
bố hàm mũ.
8.3.2 Lập biểu truyền dẫn trong miền thời gian và tần số
Xét quá trình Markov đa chiều trong nhóm khả dụng hoàn toàn có dung lương V khối
BBU hình hình 8.3. Nhóm được cung cấp hai loại luồng cuộc gọi: luồng cuộc gọi Engset và
 
Poisson. Mỗi trạng thái vi mô của quá trình x1 ,..., xi ,..., xmI , y1 ,..., y j ,..., ymJ được xác định

bởi số lượng cuộc gọi được phục vụ của từng loại lưu lượng được cung cấp, trong đó xi là số
cuộc gọi được phục vụ của luồng Poisson của lớp i (lưu lượng Erlang), y j là số cuộc gọi
được phục vụ của luồng Engset của lớp j (lưu lượng Engset). Để đơn, ta ký hiệu xác suất
trạng thái vi mô là  p ..., xi , y j ,... .
V

Quá trình xử lý dịch vụ đa chiều trong mô hình Erlang-Engset là một quá trình khả
nghịch (thuận nghịch) [11]. Phù hợp với tiêu chuẩn Kolmogorov, xét chu kỳ các trạng thái vi
mô nào đó hình 8.3, luôn đạt được trạng thái bằng nhau về cường độ của các luồng trong cả
hai hướng. IT
T
P

Hình 8.3. Minh họa đoạn biểu đồ của quá trình Markov trong nhóm khả dụng hoàn toàn.

Tính chất khả nghịch (thuận nghịch) hàm ý các phương trình cân bằng giữa bất kỳ hai
trạng thái cạnh nhau của quá trình. Phương trình cho luồng Erlang loại i và luồng Engset loại
j được viết như sau (hình 8.3):

xi i p ..., xi , y j ,...  i p ..., xi  1, y j ,... (8.4)

Vì các luồng cuộc gọi được cung cấp cho nhóm là độc lập nhau, nên có thể tăng
lên, cho trạng thái vi mô ..., xi , y j ... , toàn bộ mI phương trình loại 8.4 cho các luồng
Erlang và mJ phương trình loại 8.5 cho các luồng Engset. Ngoài ra, khi xét đến cường
độ lưu lượng (hình 8.2 và 8.3), ta có:

233
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

 mI mJ

p ..., xi , y j ,...   xi ti   y j t j 
 i 1 j 1 
mI mJ (8.5)
  Ati i p ..., xi  1, y j ,...    N j   y j  1  j t j p ..., xi , y j  1
i 1 j 1

8.3.3 Mã hóa và điều chế thích ứng


Xét quá trình đa chiều xảy ra trong hệ thống ở mức độ các trạng thái vi mô. Mỗi trạng
thái vi mô mang thông tin về số lượng BBU bận trong nhóm được xét, không phụ thuộc vào
số lượng cuộc gọi được phục vụ thuộc các lợi cụ thể.

Xác suất trạng thái vi mô  Pn V là xác suất chiếm giữ n BBU của nhóm và được diễn tả
như là sự kết hợp của các xác suất của các trạng thái vi mô:

 Pn V   p ..., xi , y j ,... (8.6)


( n)
IT
trong đó   n  là tập hợp của tất cả các tập con ..., xi , y j ,... :  
mI mJ
n   xi ti   y j t j (8.7)
i 1 j 1
T
Việc định nghĩa của phương trình trạng thái vi mô 8.8 dẫn đến chuyển công thức 8.6
thành dạng:

mI mJ
np ..., xi , y j ,...   Ati i p ..., xi  1, y j ,...    N j   y j  1  j t j p ..., xi , y j  1,...
P

i 1 j 1 (8.8)

Tổng hai vế mọi trạng thái vi mô thuộc tập   n  , ta có:

mI
n  p ..., xi , y j ,...   Ati i  p ..., xi  1, y j ,...
 n  i 1  n 
mJ (8.9)
   N j   y j  1   j t j  p  ..., xi , y j  1,...
j 1  n 

Theo định nghĩa về xác suất trạng thái vi mô, được biểu biễn bởi công thức 8.7, ta
chuyển công thức 8.9 như sau:

mI mJ
n  Pn V   Ati i  Pn ti     N j   y j  1 j t j  p ..., xi , y j  1(8.10)
i 1 j 1  n 

234
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

mI mJ
  Ati i  Pnti     j t j   N j   y j  1
i 1 j 1  n 

p ..., xi , y j  1,...

p ..., xi , y j  1,...  n 
 p ..., x , y  1,...

i j
( n)

Trong công thức 8.10 tổng là:

p ..., xi , y j  1,...
  y  1  y j n  t j  (8.11)
 n p ..., xi , y j  1,...
j
 n 

xác định giá trị của số cuộc gọi trung bình của loại j trong trạng thái chiếm giữ
n  t j . Khi xét phương trình 8.11, công thức 8.10, có thể viết lại theo cách sau:

i 1
mI

j 1
IT mJ
n  Pn V   Ati i  Pn ti     j t j  N j  y j  n  t j   Pn t j 
 V (8.12)

trong đó  Pntc   0 , nếu n  tc và giá trị  P0 V từ điều kiện  P 


V
n 0 n V  1.
V

Ta ký hiệu sau cho mật độ lưu lượng được cung cấp trong các trạng thái chiếm giữ phù
hợp thuộc nhóm:
T
Ai (n)  Ai , Aj  n    j  N j   y j  n   (8.13)
P

Công thức 8.12 được viết lại như sau:

mI mJ
n  Pn V   Ai  n  ti  ti  Pn ti    Aj  n  t j t j  Pn t j 
i 1 j 1
 V

(8.14)
m
  Ac  n  tc  tc  Pn tc 
V
c 1

Số lượng cuộc gọi trung bình của lớp c trong nhóm ở trạng thái n  tc được viết như sau:

 Ac  n   Pn V  Pn tc V
 for n  tc  V
yc  n  tc    (8.15)

0 for n  tc  V

Lưu ý rằng, nếu hệ thống chỉ phục vụ các luồng Erlang, thì phương trình 8.12 được đơn
giản hóa theo đệ quy Kaufman-Roberts [9, 10]:

235
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

mI
n  Pn V   Ati i  Pn ti  (8.16)
i 1

8.3.4 Điều khiển công suất


Xét nhóm khả dụng hoàn toàn với lưu lượng đa tốc độ Erlang và Engset phương trình
8.12. Chú ý rằng, để xác định tham số yc  n  , trước hết cần phải xác định phân bố chiếm giữ
 P V . Đồng thời, để xác định phân bố chiếm giữ  P V , cần phải xác định giá trị yc  n  . Điều
này có nghĩa phương trình 8.14 và 8.15 tạo thành một tập các phương trình xáo trộn mà được
giải quyết bằng phương pháp lặp [11].  P   biểu thị cho phân bố chiếm giữ tại bước l , và
l
V

ycl   n  biểu thị cho trung bình số cuộc gọi được phục vụ thuộc loại c , được xác định tại
bước l . Theo đó:

 Ac(l )  n  tc   Pn(l )t   Pn(l )  for o  n  V


yc l 1
 n    c V  V
 IT 0 (8.17)

trong đó Ac    c  Nc  yc(l ) (n) 


l

Để xác định sự phân bố ban đầu  Pn(0) 


tc  , ta giả thiết: V
T
Ac(0) (n)  Ac  Nc c (8.18)

Trên cơ sở lập lận này, phương pháp MIM-BPP [11] được đề xuất để xác định phân bố
chiếm giữ và xác suất mất (loss probability) trong nhóm khả dụng hoàn toàn với lưu lượng
P

BPP, được cụ thể hóa dưới đây:


Phương pháp MIM-BPP
1. Thiết lập điểm bắt đầu của vòng lặp tại l  0

2. Xác định các giá trị khởi tạo y (jl ) (n), yk(l ) (n) :

1 j mJ 0nV y (jl ) (n)  0 1k mK 0nV yk(l ) (n)  0

3. Tăng trong mỗi bước lặp (tăng bước lặp): l  l  1


4. Xác định giá trị của lưu lượng Engset của loại j theo công thức 8.13.

5. Xác định các xác suất trạng thái  Pn(l )  (công thức 8.4)
V

6. Xác định số cuộc gọi được phục vụ trung bình y (jl ) (n) i yk(l ) (n) theo công thức 8.17.

7. Lặp lại các bước 3-6 cho đến khi đạt được chiếm giữ tiền định  của quá trình lặp:

236
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

y (jl 1) (n)  y (jl ) (n) yk(l 1) (n)  yk(l ) (n)
0nV  0nV  (8.19)
y (jl ) (n) yk(l ) (n)

8. Xác định khả năng chặn Ec cho các cuộc gọi thuộc loại c và xác suất mất Bi cho các
cuộc gọi Erlang thuộc loại lớp i , B j cho các cuộc gọi Engset thuộc lợi j .

V
Ec   P 
n V tc 1
n V Bi  Ei (8.20)

  P   N  y (n)  
V
n V t j 1 n V j j j
Bj  (8.21)
  P   N  y (n)
V
n 0 n V j j j

8.4 Các mạng RAN cho 4G và tiếp sau


Phần này ta xét mô hình nhóm khả dụng hoàn toàn bao gồm sự hỗn hợp các loại lưu
IT
lượng R99 và HSPA, được coi là mô hình nhóm khả dụng hoàn toàn với việc nén lưu lượng.
Mô hình này được áp dụng trong chương để mô hình hóa các giao diện vô tuyến Iub, gao gồm
các luồng lưu lượng lưu lượng R99 và HSPA.
Giả sử rằng, nhóm khả dụng hoàn toàn phục vụ hỗn hợp các luồng lưu lượng Erlang đa
tốc độ khác nhau có đặc tính nén. Nghĩa là sự hỗn hợp lưu lượng chứa các cuộc gọi trong đó
có sự thay đổi về nhu cầu đều gây ra hệ thống quá tải.
T
Trong nhóm này, coi rằng hệ thống phục vụ đồng thời sự hỗn hợp các loại lưu lượng
Erlang đa tốc độ khác nhau, trong khi đó các lớp này được phân thành hai tập: các lớp có các
cuộc gọi thay đổi yêu cầu khi đang được phục vụ; và các lớp không thay đổi nhu cầu trong
P

thời gian được phục vụ.


Dưới đây xét hai mô hình hệ thống với việc nén lưu lượng. Các mô hình được trình bày
là khác với phương pháp nén. Trong mô hình đầu tiên (phần 8.4.1), coi rằng tất cả các lớp lưu
lượng trải qua nén với cùng một mức độ nén. Trong mô hình thứ hai (phần 8.4.2), giả định
rằng các lớp lưu lượng với thuộc tính nén ở mức độ nén khác nhau.
Trong tất cả các mô hình được xét, ta sử dụng ký hiệu sau đây:

k là tập các lớp có khả năng nén, trong đó M k  k là số lượng lớp lưu lượng được
nén.

nk là tập các lớp mà không được nén, và M nk  nk | là số lượng các lớp không được
nén.
8.4.1 Các mạng RAN phát triển cho mạng 4G
Giả định trong mô hình là, tất cả các lớp trải qua nén, được nén đến mức độ như nhau.
Thể hiện cho mức độ thay đổi về yêu cầu là hệ số nén tối đa, nó xác định tỷ lệ giữa nhu cầu

237
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

tối đa với nhu cầu tối thiểu đối với một lớp lưu lượng nhất định. Hệ số K max được xác định
dựa vào sự phụ thuộc [16]:

t j ,max
 j K max  , (8.22)
k
t j ,min

trong đó t j ,max và t j ,min là số lượng khối băng thông cơ bản BBU tối đa và tối thiểu được
yêu cầu của cuộc gọi thuộc loại j . Giả thiết rằng, hệ thống được xét là nhóm khả dụng hoàn
toàn với lưu lượng Erlang đa tốc độ.
Ta xét hệ thống với việc nén tối đa (nghĩa là, yêu cầu về lượng tài nguyên bởi cuộc gọi
thuộc các lớp có tính chất nén là tối thiểu). Trong trường hợp hệ thống chứa sự hỗi hợp các
luồng lưu lượng trải qua và không trải qua nén, phân bố chiếm giữ (phương trình 8.16) được
biễu diễn thuận lợi hơn sau khi phân chia thành hai kiểu lưu lượng:

M nk Mk
n  Pn V   Ati i  Pn ti    Aj t j ,min  Pn t j ,min  (8.23)
i 1 IT V
j 1
 V

trong đó t j ,min , là số lượng BBU tối thiểu được yêu cầu trong trạng thái chiếm giữ của hệ
thống bởi cuộc gọi thuộc lớp j mà thuộc về tập k .

Hệ số mất và chặn trong nhóm khả dụng hoàn toàn được xác định theo phương trình
8.16:
T
 V
   Pn V for i  nk
 n V ti 1
Ei  Bi   V (8.24)
  Pn V
 n V 
P

for i  k
  ti ,min 1

Đối với các luồng lưu lượng Erlang và Engset, sau khi áp dụng phương pháp MIM-BPP
(mục 8.3.4), thì xác suất chặn (mất) được xác định theo công thức 8.20.
Trong công thức 8.23 và 8.24, mô hình được đặc trưng bởi tham số ti ,min đó là số lượng
BBU tối thiểu theo yêu cầu cuộc gọi thuộc lớp i trong điều kiện nén tối đa. Cách tiếp cận
này là tuyệt đối cần thiết trong việc xác định xác suất chặn trong hệ thống có nén, vì các trạng
thái chặn sẽ xảy ra trong điều kiện nén tối đa. Nén tối đa xác định các trạng thái chiếm giữ
của hệ thống trong đó giảm hơn nữa về những nhu cầu của lớp i là không thể.
Để xác định khả năng của hệ thống nén, ta cần phải ước lượng được số lượng và loại
cuộc gọi được phục vụ trong trạng thái chiếm giữ của hệ thống. Với mục đích này, ta sử dụng
công thức 8.15 để xác định số lượng trung bình các cuộc gọi thuộc lớp i được phục vụ trong
trạng thái chiếm giữ n BBU. Sự phụ thuộc này, trong giả định nén tối đa, được viết như sau:

238
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

 Ai  Pn t 
  i V for i 
  Pn V
nk

yi (n)   (8.25)
 Ai  Pn ti ,min V
 for i 
  Pn V
k

Trên cơ sở công thức 8.25, biết nhu cầu của các cuộc gọi riêng lẻ, ta xác định được tổng
lưu lượng trung bình trong trạng thái n , theo giả định nén tối đa:

M nk Mk
Ymax (n)  Ymax
k
(n)   yi (n)ti   y j (n)t j ,min (8.26)
i 1 j 1

k
trong đó Ymax (n) là số lượng trung bình của các BBU bận ở trạng thái n , bị chiếm bởi
các cuộc gọi trải qua nén, trong khi Y nk (n) số lượng trung bình các BBU bận trong trạng thái
n , bị chiếm bởi các cuộc gọi không nén.
IT
Giả sử rằng giá trị của tham số Y nk (n) ứng với lưu lượng không nén và độc lập với việc
nén các cuộc gọi còn lại. Các giá trị thực sự của lưu lượng, tương ứng với trạng thái n (được
xác định trong điều kiện nén tối đa), sẽ phụ thuộc vào số lượng các BBU rỗi trong hệ thống.
Ta giả định, hệ thống hoạt động sao cho đảm bảo việc sử dụng tối đa tài nguyên (nghĩa là,
cuộc gọi của loại được nén luôn có xu hướng chiếm tài nguyên rỗi và giảm tối đa nhu cầu của
nó). Như vậy, lưu lượng thực tế Y (n) trong hệ thống ở trạng thái định sẵn, tương ứng với
T
trạng thái n (được xác định trong điều kiện nén tối đa), được biểu diễn như sau:

M nk Mk
Y (n)  Y nk (n)  Y k (n)   yi (n)ti   y j (n)t j (n) (8.27)
i 1 j 1
P

Tham số t j (n) trong công thức 8.27 xác định giá trị thực tế về nhu cầu của lớp j trong
trạng thái n :

 j k
t j ,min  t j (n)  t j ,max (8.28)

Mức độ nén ở trạng thái n là hệ số nén  k (n) , được biểu diễn như sau:

t j (n)  t j ,mink (n) (8.29)

Khi xét phương trình 8.29, số lượng trung bình các BBU bận bị chiếm đóng bởi các cuộc
gọi có nén được viết như sau:

Mk Mk
Y k (n)   y j (n)t j (n)   k (n) y j (n)t j ,min (8.30)
j 1 j 1

239
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Giả sử mô hình đảm bảo việc sử dụng tối đa các nguồn tài nguyên khả dụng. Nghĩa là,
các cuộc gọi có nén sẽ luôn có xu hướng để chiếm dụng tài nguyên rỗi, giảm tối đa nhu cầu
của nó. Thông số nữa của hệ thống, ngoài xác suất chặn (mất), là số trung bình của các BBU
bận trong hệ thống, bị chiếm bởi các cuộc gọi có nén (công thức 8.30). Ta phải biết hệ số nén
k (n) để để xác định tham số này. Hệ số này được định nghĩa là tỷ lệ giữa các tài nguyên khả
dụng để phục vụ các cuộc gọi có nén với các tài nguyên bị chiếm bởi các cuộc gọi này trong
trạng thái nén tối đa. Vì vậy, ta có thể viết (hình 8.4):

V  Y nk (n) V  Y nk (n)
 k ( n)   (8.31)
k
Ymax ( n) n  Y nk (n)

Tử số trong công thức 8.31 thể hiện tổng số tài nguyên của hệ thống bị chiếm bởi các
cuộc gọi thuộc lớp có nén. Mẫu số được hiểu là lượng tài nguyên bị chiếm bởi các cuộc gọi
thuộc lớp có nén, theo giả định rằng hệ thống FAG đang ở trong trạng thái n thuộc về các
BBU bận. Ràng buộc đối với giá trị của hệ số 8.31 là hệ số nén tối đa, được xác định dựa vào
sự phụ thuộc 8.22. Ràng duộc này được xem xét bằng cách xác định hệ số nén như sau:

 K
k (n)   max
 k (n)
IT for  k (n)  K max
for 1   k (n)  K max
(8.32)
T
P

Hình 8.4. Minh họa hệ thống có nén, trong đó lớp i các cuộc gọi được nén tối đa.
Hệ số nén được xác định theo công thức 8.32 là không phụ thuộc vào loại lưu lượng vì ta
xét mô hình có cùng mức độ nén cho tất cả các loại lưu lượng.
Khi biết hệ số nén trong mỗi trạng thái n , ta xác định được tài nguyên trung bình bị
chiến bởi các cuộc gọi thuộc lớp j có nén:

V
Y jk   y j (n)  k (n)t j ,min   Pn V (8.33)
n 0

240
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Dựa vào tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi thuộc lớp j , ta xác định được
các tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi của tất cả các loại lưu lượng có nén:

Mk
Y k   Y jk (8.34)
j 0

Lưu ý rằng, giá trị Y k trong công thức 8.34 là lưu lượng trung bình trong hệ thống bởi
các cuộc gọi mà trải qua nén.
8.4.2 Vấn đề mở trong tối ưu hóa RRM trong các mạng RAN phát triển
Trong mô hình FAG với nén không đều, ta coi hệ thống được xử lý là nhóm khả dụng
hoàn toàn với lưu lượng đa tốc độ. Phân bố công chiếm dụng trong hệ thống được thể hiện
bằng công thức đệ quy Kaufman-Roberts (phương trình 8.16), với giả định lượng tài nguyên
được yêu cầu bởi các cuộc gọi ở các lớp có đặc tính nén là nhỏ nhất. Hệ số chặn trong hệ
thống được xác định theo phương trình 8.24.
Giả định rằng, trong mô hình này các lớp trải qua nén được nén ở mức độ khác nhau. Thể
IT
hiện cho mức độ thay đổi về yêu cầu là hệ số nén tối đa
tối đa và nhu cầu tối thiểu cho lớp lưu lượng định trước [18]:
K j ,max , nó xác định tỷ số giữa nhu cầu

t j ,max
 j k , K j ,max  (8.35)
t j ,min
T
trong đó t j ,max và t j ,min , là số đơn vị băng thông cơ bản BBU tối đa và tối thiểu, theo yêu
cầu của cuộc gọi thuộc lớp j (phương trình 8.22).
Việc đưa ra các giá trị khác nhau của hệ số nén tối đa cũng dẫn đến những thay đổi trong
việc định nghĩa hệ số nén trung bình, được xác định bởi công thức (8.32):
P

 K j ,max khi k (n)  K j ,max


 j , k ( n)   (8.36)
  k ( n) khi 1   k (n)  K j ,min

trong đó hệ số  k (n) được xác định theo phương trình 8.31.

Biết được giá trị của hệ số nén tại mỗi trạng thái n, ta xác định được các tài nguyên trung
bình bị chiếm bởi các cuộc gọi của tất cả các lớp lưu lượng có nén bằng việc sử dụng phương
trình 8.33 và 8.34:

Mk V
Y k =  y j (n)[ j ,k (n)t j ,min ][ Pn ]V (8.37)
j 0 n 0

trong đó y j (n) được xác định theo biểu thức 8.25.

Trong phần này, ta sẽ xét lưu lượng cho hệ thống UMTS, bằng việc phân tích việc ứng
dụng các mô hình với lưu lượng đa tốc độ, đã trình được đề cập ở 8.3.

241
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Một Ô của hệ thống di động được coi là một nhóm khả dụng hoàn toàn có dung lượng
cứng hoặc mềm, tùy thuộc vào ảnh hưởng của môi trường truyền và tải trọng của giao diện vô
tuyến. Hệ thống GSM là một hệ thống có dung lượng cứng của các Ô. Trong hệ thống này, số
lượng thuê bao được phục vụ tối đa bởi một Ô được xác định một cách rất rõ ràng và phụ
thuộc hoàn toàn vào số lượng kênh tần số được sử dụng. UMTS là hệ thống có dung lượng
mềm. Dung lượng mềm biểu thị cho khả năng thay đổi dung lượng của một ô, tùy thuộc vào
tác động ngoài, trong đó yếu tố có tầm quan trọng thiết yếu là mức độ tải trọng ở các ô lân
cận.
Giao diện vô tuyến đa truy nhập phân chia theo mã băng rộng WCDMA được sử dụng
trong hệ thống UMTS, về mặt lý thuyết có lưu lượng truyền (thông lượng) lớn đối với giao
diện riêng. Đồng thời, thông lượng khả dụng bị hạn chế bởi mức độ nhiễu trong kênh tần số.
Mỗi hệ thống có phổ tín hiệu được trải rộng, dung lượng của giao diện vô tuyến bị hạn chế
bởi một số loại nhiễu [19] như: nhiễu đồng kênh trong một Ô (do nhiều người cùng sử dụng
đồng thời một kênh tần số trong một vùng Ô); nhiễu đồng kênh ngoại vi trong một Ô (do
nhiều người dùng sử dụng đồng thời các kênh tần số, và hoạt động trong vùng của các Ô lân
cận); nhiễu kênh lân cận; tất cả tạp âm và nhiễu từ các hệ thống và các nguồn khác, với băng
thông rộng và hẹp.
IT
Tóm lại, trong giao diện vô tuyến WCDMA, gia tăng về tải trọng tăng đồng nghĩa với
việc tăng nhiễu (được tạo ra bởi những người dùng khác nhau nhưng được phục vụ bởi cùng
một Ô hoặc các Ô khác). Để đảm mức độ phục vụ, cần phải phải giới hạn số lượng tài nguyên
được phân bổ bởi các nguồn lưu lượng hiện có. Được ước tính rằng, khả năng chiếm dụng tối
đa các tài nguyên giao diện vô tuyến mà không làm giảm chất lượng dịch vụ là khoảng từ
T
50% đến 80% [19]. Cũng với lý do đó, dung lượng mềm trên giao diện vô tuyến WCDMA
được xác định là dung lượng bị giới hạn bởi tạp âm (tạp âm làm hạn chế dung lượng).
Lưu lượng đa tốc độ trong hệ thống UMTS bao gồm các lớp, và mỗi lớp lại đòi hỏi một
tốc độ bit nhất định. Trong việc phân tích xác suất của hệ thống vô tuyến, cần phải xét các
P

luồng lưu lượng đa tốc độ để xem xét loại gọi và tốc độ bit được yêu cầu bởi cuộc gọi thuộc
loại này. Hệ thống UMTS liên quan đến dung lượng luồng dịch vụ, có thể coi là một mạng
chuyển mạch đa dịch vụ riêng biệt. Trong phân tích giao diện vô tuyến sau đây, ta sử dụng
khái niệm được chấp nhận phổ biến là BBU, được định nghĩa ở 8.5.2.
Thu nhận tín hiệu một cách chính xác trong hệ thống UMTS chỉ đạt được khi tỷ số giữa
năng lượng trên mỗi bit Eb và mật độ phổ tạp âm N 0 đủ lớn. Khi Eb N0 quá thấp sẽ không
thể giải mã tín hiệu thu, nhưng khi Eb N0 quá lớn sẽ gây nhiễu cho người dùng khác.

Tỷ lệ Eb N0 cho một nguồn lưu lượng lớp i được xác định như sau [17]:

 Eb  W Pi
   (8.38)
 N 0 i vi Ri I total  Pi

Trong đó Pi là công suất trung bình tín hiệu từ nguồn lưu lượng của lớp i; I total là tổng
công suất của tín hiệu thu tại trạm gốc với tạp âm nhiệt; W là dung lượng luồng của tín hiệu

242
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

(tốc độ chip, trong hệ thống UMTS là 3,84 Mchip/s); Ri là thông lượng tín hiệu dữ liệu từ
nguồn lưu lượng thuộc lớp i; vi là hệ số hoạt động của nguồn lưu lượng thuộc lớp i, hệ số này
biểu thị tỷ lệ phần trăm thời gian chiếm dụng của các kênh truyền dẫn khi nguồn đang hoạt
động (nghĩa là, phát đi tín hiệu với dung lượng luồng Ri ).

Công thức 8.38 được biến đổi và rút ra được công suất trung bình của tín hiệu thu từ
nguồn lưu lượng thuộc lớp i như sau:

I total
Pi   Li I total
W
1 (8.39)
 Eb 
  Ri vi
 N0 

Trong đó Li là hệ số tải, trong lớp i thì:

1
Li 
IT W
1 (8.40)
 Eb 
  Ri vi
 N0 

Các tải trọng mẫu của giao diện vô tuyến WCDMA do các cuộc gọi ở các lớp khác nhau
được thể hiện trong bảng 8.2 [20].
Phương pháp để định cỡ giao diện WCDMA được mở rộng cho lưu lượng HSPA. Tuy
T
nhiên, cần lưu ý rằng, ở HSUPA, các thay đổi phải đảm bảo Eb N0 tương ứng với R99. Trong
HSUPA, các yếu tố sau sẽ làm tăng Eb N0

Lỗi khối chiến lược điều khiển công suất vòng ngoài (BLER).
P

Khoảng thời gian phát (TTI): Khoảng thời gian phát của mỗi khối dữ liệu trong HSUPA.
Kích thước khối truyền tải (TBS): Số bit truyền trong mỗi “khối truyền tải"
Số lần phát HARQ.
Trong quá trình mô hình hóa, ta giả định rằng, hệ số tải trọng đối với lưu lượng HSPA
được xác định bằng phương pháp mô phỏng [21]. Các giá trị mẫu của các hệ số tải đối với
một luồng lưu lượng HSUPA điển hình được cho ở bảng 8.3 [21].

Bảng 8.2: Các tải trọng mẫu trên giao diện vô tuyến WCDMA bởi các cuộc gọi của các lớp khác
nhau

Dịch vụ
Thông số Tốc độ
(tiếng) Video Dữ liệu Dữ liệu

243
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

W(Mchip / s) 3,84

Ri (kbps) 12,2 64 144 384

vi 0,67 1 1 1

Eb / N0 (dB) 4 2 1,5 1

Li 0,005 0,026 0,050 0,112

Ta thấy rằng hệ số tải là đại lượng vô hướng và xác định mức độ tải trọng trên giao diện.
Hệ số này cũng cho thấy sự phụ thuộc phi tuyến giữa tỷ lệ phần trăm truyền tải của giao diện
và thông lượng của nguồn truyền tải trên một lớp nhất định. Dựa vào các hệ số tải của nguồn
lưu lượng để xác định tổng tải UL cho đường lên:

M
UL   Ni Li (8.41)
i 1

IT
Ở đây, N i là số lượng các nguồn lưu lượng được phục vụ của lớp i trong đường lên.

Bảng 8.3: Các tải trọng mẫu trên giao diện vô tuyến HSPA bởi các cuộc gọi của các lớp khác nhau

Dịch vụ
Thông số
Dịch vụ 1 Dịch vụ 2 Dịch vụ 3
T
W(Mchip / s) 3,84
Ri (kbps) 54,72 800,12 82,1

vi 1 1 1
P

Eb / N0 (dB) 4,84 4,55 3,74

0,372667 0,04813716
Li 0,041624641
591 32

Biểu thức 8.41 cho biết khả năng truyền tải lý tưởng tối đa của giao diện trong hệ thống
của một Ô độc lập. Tuy nhiên, trong thực tế, lưu lượng được tạo ra trong các Ô khác cũng ảnh
hưởng lên dung lượng của giao diện vô tuyến của một Ô đã định. Do đó, cần phải bổ xung
vào công thức 8.41 hệ số để xét đến nhiễu từ các Ô khác. Muốn vậy, tham số  , được định
nghĩa là tỉ số giữa nhiễu từ các Ô khác với nhiễu của Ô được xét. Hệ số này, trong trường hợp
đường lên, được xác định tại máy thu trạm gốc [19]. Tổng tải cho đường lên được viết như
sau [17]:

M
UL  (1   ) Ni Li (8.42)
i 1

244
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Khi sử dụng tối đa được các các tài nguyên của giao diện vô tuyến mà không làm giảm
chất lượng dịch vụ, ta đạt được khoảng 50% đến 80% dung lượng lý thuyết [17].
Cần lưu ý rằng, ảnh hưởng của nhiễu liên Ô cũng có thể được xem xét bằng cách
áp dụng phương pháp điểm cố định [1,7].
Tổng tải cho đường xuống được biễu diễn như sau [17]:

M
UL   Ni Li (1  i   i ) (8.43)
i 1

trong đó  i là hệ số trực giao cho lưu lượng lớp i. Thể hiện mức độ suy giảm nhiễu giữa
các người sử dụng trong cùng một Ô thông qua việc áp dụng các mã định kênh hệ số trải phổ
khả biến trực giao (OVSF), nghĩa là chúng có hệ số phân tán khác nhau và tương quan lẫn
nhau của chúng bằng không (về mặt lý thuyết) [22]. Thông thường, giá trị hệ số  i và  i và là
giống nhau [17], vì thế, cho phép bỏ qua ảnh hưởng của can nhiễu làm giảm tải trọng đường
xuống.
IT
Trong các hệ thống có dung lượng mềm, dung lượng khả dụng của hệ thống khả thay đổi
và khác với dung lượng lý thuyết tối đa, ở đây là dung lượng của 1 Ô độc lập lý tưởng, không
bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài cũng như dung lượng tối thiểu, khi ảnh hưởng của tải lên
các Ô lân cận đạt giá trị lớn nhất. Khi xét hệ thống, việc sử dụng các tốc độ bit để đánh giá
phân bổ là rất bất tiện. Nó chỉ được xem là khá thuận tiện khi được sử dụng để đánh giá trạng
thái của tài nguyên được phân bổ trong các đơn vị khác, nó phản ánh bản chất vật lý của một
T
hệ thống nhất định. Công thức 8.42 và 8.43 cho thấy rõ mức độ phân bổ tài nguyên trong giao
diện vô tuyến WCDMA ở dạng tỷ lệ phần trăm tải tập âm của giao diện. Vì vậy, trong giao
diện vô tuyến: phân bổ không dựa vào việc thêm các tốc độ bit mà là dựa vào thêm các tải tạp
âm.
P

Một tải trọng trên giao diện bị chi phối bởi một nguồn lưu lượng, được coi là một đơn vị
phân bổ. Cách thay đổi phân bổ tài nguyên thể hiện qua kbps vào trong phân bổ tài nguyên,
được biểu diễn ở dạng tỷ lệ phần trăm tải trọng trên giao diện vô tuyến xem hình 8.5 [18].
Trong hệ thống UMTS, việc phục vụ nhiều lớp lưu lượng với dung lượng khác nhau,
được coi là hệ thống đa tốc độ, với giả thiết giá trị của một BBU thấp hơn hoặc bằng ước số
chung lớn nhất của các nguồn tài nguyên theo yêu cầu của các luồng cuộc gọi [23, 24]. Với
giao diện vô tuyến WCDMA, ta có thể viết:

LBBU  GCD( L1 , L2 ,..., LM ) (8.44)

Do đó, dung lượng giao diện được biểu diễn bởi số lượng các BBU được xác định theo
phương trình 8.44:

V  UL / DL / LBBU  (8.45)

245
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

ở đây UL / DL là dung lượng giao diện vô tuyến cho đường lên/xuống. Tương tự, biểu diễn
số lượng BBU được yêu cầu bởi cuộc gọi trong một lớp như sau:

ti   Li / LBBU  (8.46)

Hình 8.5. Phân bố tài nguyên trong giao diện vô tuyến WCDMA
IT
Trong phần này, để đơn giản ta đã giả định rằng, ảnh hưởng của nhiễu lên dung lượng
của giao diện vô tuyến WCDMA được xác định bởi các thông số  và  i [19].

Trong phần này, ta phân tích bốn thông số GoS, tầm quan trọng của việc định cỡ và quá
trình tối ưu hóa giao diện WCDMA, bao gồm lưu lượng HSPA và R99: xác suất chặn, xác
suất mất, thông lượng trung bình, và thông lượng khả dụng.
T
Giao diện WCDMA trong mạng UMTS được xem là nhóm khả dụng hoàn toàn (FAG)
với lưu lượng đa tốc độ. Trong mô hình, ta giả thiết giao diện vô tuyến gồm cả luồng lưu
lượng R99 và HSPA.Ta cũng giả định rằng tồn tại các lớp lưu lượng thuộc về HSPA mà các
cuộc gọi có thể thay đổi các tài nguyên bị chiếm trong thời gian phục vụ. Do đó, cho rằng hệ
P

thống đồng phục vụ hỗn hợp các lớp lưu lượng đa tốc độ khác nhau, trong đó các lớp này
được chia thành hai tập: k lớp có các cuộc gọi có thể thay đổi các yêu cầu trong quá trình
được phục vụ, và nk lớp không thay đổi nhu cầu trong thời gian phục vụ. Ta giả thiết rằng,
dung lượng tổng bằng V đơn vị băng thông cơ bản (BBU). Nhóm được cung cấp M lớp các
luồng lưu lượng Poisson độc lập (lưu ý rằng, M  M k  M nk trong dó Mk = k và Mnk = nk ), có
cường độ: 1 , 2 ...., M (lưu ý rằng, trong mô hình phân tích, để đơn giản, ta coi hệ thống chỉ
mang các luồng lưu lượng Erlang. Trong trường hợp có cả luồng lưu lưu lượng Erlang và
Engset, thì ta ta sử dụng thuật toán MIM-BPP). Lớp cuộc gọi i cần ti BBU để thiết lập kết
nối. Thời gian giữ các cuộc gọi của các lớp có phân bố hàm mũ với các tham số: 1 , 2 ,..., M .
Như vậy, lưu lượng trung bình được cung cấp hệ thống bởi của lớp i là:

i
Ai  (8.47)
i

246
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Các tài nguyên cần thiết trong nhóm để phục vụ các lớp nhất định, được coi là nhu cầu
cuộc gọi có một số nguyên BBU. Giá trị của BBU (nghĩa là, t BBU ) được tính, là ước chung
lớn nhất (GCD) của tất cả các tài nguyên theo nhu cầu của các lớp lưu lượng cung cấp cho hệ
thống (phương trình 8.44):

LBBU  GCD( L1 , L2 ,..., LM ) (8.48)

trong đó Li là hệ số tải cho người dùng ở lớp cuộc gọi i (bảng 8.2), được xác định theo
phương trình 8.40.
Quá trình Markov đa chiều trong FAG được lấy xấp xỉ bằng chuỗi Markov một chiều,
được mô tả bởi phương trình đệ quy Kaufman-Roberts (phương trình 8.15):

M nk Mk
n  Pn  v   Ati [Pn  t ]V   Aj t j ,min (8.49)
i 1 j 1

ở đây  Pn V là trạng thái xác suất của n BBU đang bận, ti và t j ,min là các số BBU được
IT
yêu cầu bởi các lớp không qua và trải qua nén (phương trình 8.46):

 L  L 
ti   i  t j ,min   j ,min  (8.50)
 LBBU   LBBU 

Dung lượng giao diện V được định nghĩa như sau [25]:
T
  DL
 for downlink direction
1    i
V  (8.51)
 UL for uplink direction
P


 1 

ở đây  DL và UL là dung lượng vật lý của giao diện WCDMA trong đường xuống
và đường lên, [7].
Xác suất chặn Bi cho lớp i của các luồng lưu lượng Erlang được biểu diễn như sau
(phương trình 8.24):

 V
   Pn V for i  nk
 n V ti 1
Ei  Bi   V (8.52)
  Pn V
 n V 
for i k
  ti ,min 1

Các xác suất chặn và mất đối với các luồng lưu lượng Erlang được xác định theo công
thức 8.20.

247
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Giao diện vô tuyến mang luồng lưu lượng R99 và HSPA.Các lớp thuộc R99 không trải
qua nén. Vì vậy, việc xác định thông lượng trung bình chỉ có ý nghĩa đối với những lớp lưu
lượng có trải qua nén của HSPA. Hơn nữa, việc áp dụng mô hình phân tích lại phụ thuộc vào
cơ chế áp dụng các giải pháp được sử dụng bởi các nhà sản xuất thiết bị và nhà khai thác
mạng UMTS. Vì vậy, ở đây ta xét việc ứng dụng các mô hình có nén để xác định thông lượng
trung bình một cách riêng biệt cho đường lên và đường xuống.
Xét kịch bản băng thông trung bình được phân bổ đều cho tất cả các thuê bao. Coi rằng,
các thuê bao có các loại thiết bị đầu cuối khác nhau. Nghĩa là, thông lượng trung bình cấp cho
một thuê bao chủ yếu phụ thuộc vào tải trọng của mạng, trong khi đó, với tải trọng mạng là
nhỏ, thì loại thiết bị đầu cuối của người sử dụng cũng là một ràng buộc. Cho rằng, các thuê
bao với đầu cuối người dùng di động mới hơn có thể đạt được thông lượng tối đa cao hơn.
Kịch bản này được xét để mô tả các hệ thống, ngay cả trong mô hình hóa với nén, được xét ở
phần 8.4.1.
Bước đầu tiên để xác định thông lượng trung bình là, ta phải xác định hệ số nén
k (n) . Hệ số này dựa vào sự phụ thuộc trong phương trình 8.31 và 8.32, được biểu
diễn ở dạng sau đây:


 K max
IT for
V  Y nk (n)
 K max
 n  Y nk (n)
 k ( n)   (8.53)
V  Y ( n ) V  Y nk (n)
nk
for 1   K max
 n  Y nk (n) n  Y nk (n)
T
trong đó tham số Y nk (n) được biểu diễn theo phương trình 8.27 và Y k (n) được xác định
theo phương trình 8.30.
Bước tiếp theo, ta tính toán các tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi thuộc lớp
P

j (thông lượng trung bình) theo các phương trình 8.33:

V
Y jk   y j (n)[ k (n)t j ,min ][Pn ]V (8.54)
n 0

Xét kịch bản băng thông trung bình được phân bổ không đều và suy giảm về thông lượng
cấp cho thuê bao tùy thuộc vào tải trọng mạng hiện tại và dựa vào loại thuê bao được gán. Giả
sử rằng, ban đầu thông lượng bị giảm đối với nhóm người dùng mà tạo ra lợi nhuận ít nhất
cho nhà khai thác. Do đó, thứ tự thông lượng bị giảm phụ thuộc trực tiếp vào phí thuê bao.
Kịch bản này được phù hợp bởi mô hình hệ thống với việc nén không đều, được xét ở 8.4.2.
Việc xác định thông lượng trung bình sẽ được khởi đầu như trước bằng cách xác định hệ
số nén k , j (n) . Như vậy, theo phương trình 8.31 và 8.36, ta có:

248
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

 V  Y nk (n)
 K j ,max for  K max
 n  Y nk (n)
 k , j ( n)   (8.55)
V  Y ( n ) V  Y nk (n)
nk
for 1   K max
 n  Y nk (n) n  Y nk (n)

ở đây tham số Y k (n) được biểu diễn theo phương trình 8.27 và Y k (n) được xác định
theo phương trình 8.30.
Cuối cùng, số lượng các BBU trung bình bị chiếm bởi lưu lượng nén được biểu diễn theo
sự phụ thuộc sau đây (trong phương trình 8.33):

V
Y jk   y j (n)[ k (n)t j ,min ][Pn ]V (8.56)
n 0

Để xác định dung lượng trung bình về tính khả dụng giao diện đối với lưu lượng HSPA,
trước hết phải xác định phân bố chiếm giữ:

M nk
IT Mk
n[Pn ]V   Aj ti [Pn ti ]V   Aj t j ,min [Pn t j ,min ]V
i 1 j 1
(8.57)

Đối với mỗi trạng thái chiếm giữ n BBU, số lượng trung bình các cuộc gọi dịch vụ của
các lớp lưu lượng riêng biệt được xác định dựa vào phương trình 8.15:
T
 Ai  Pn t 
  i V
for i 
  Pn V
nk

yi (n)   (8.58)
 Ai  Pn ti ,min V
 for i
P

  Pn V
k

Khi biết số lượng trung bình các cuộc gọi yi (n) của từng lớp lưu lượng, đối với trạng
thái n, ta xác định băng thông (số lượng các BBU khả dụng) được dùng bởi lưu lượng HSPA
là sự khác biệt giữa tổng dung lượng của Ô và số lượng các BBU bị chiếm bởi các cuộc gọi
UMTS. Thông lượng trung bình cấp cho các cuộc gọi HSDPA là:

VM nk

Tx   V   yi (n)ti   Pn V (8.59)
n 0  i 1 

Các mô hình được xét trong phần này được dùng để phân tích và định cỡ giao diện
WCDMA nhằm phục vụ cho sự hỗn hợp các loại lưu lượng R99 và HSPA ở cả đường lên và
đường xuống. Các mô hình được xét cho phép xác định bốn thông số GoS khác nhau với mức
độ ưu tiên khác nhau, tùy thuộc vào việc tối ưu hóa và chính sách phát triển của các nhà mạng
UMTS. Vì vậy, các quá trình tính toán định cỡ giao diện về các thông số chất lượng sẽ được
lặp đi lặp lại, mỗi lần với sự gia tăng dung lượng giao diện và kiểm tra đến khi các thông số

249
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

GoS, thông số quan trọng đối với các nhà khai thác là chính xác. Quá trình định cỡ thước
được chấm dứt khi đáp ứng các yêu cầu này.
Để giảm thiểu mức độ phức tạp cho các mô hình giải tích, ta giả thiết rằng giao diện vô
tuyến WCDMA phục vụ lưu lượng được tạo ra bởi một số lượng vô hạn các người sử dụng
(lưu lượng Erlang). Khi giao diện vô tuyến phục vụ số lượng người dùng của một lớp định
trước mà nhỏ hơn hoặc chỉ lớn hơn dung lượng giao diện một chút , thì các mô hình này cũng
bao gồm lưu lượng Engset. Phương pháp xác định bản chất hệ thống với lưu lượng Erlang và
Engset được xét ở 8.3.4.
Các phương pháp phân tích được xét trên đây dựa trên phân bố Kaufman-Roberts nổi
tiếng. Các tính toán được thực hiện với các công thức được trình bày trong phương pháp này
không phức tạp.
Việc mở rộng mạng tốn rất nhiều thời gian và chi phí, do đó để tiết kiệm nhất, các nhà
khai thác mạng hướng theo giải pháp tối ưu hóa đầu tư nhưng vẫn phải đảm bảo chất lượng
dịch vụ. Thực tế là, thường dùng giải pháp là phân tách các liên kết trên giao diện Iub. Các
nhà khai thác tiến hành cấu hình hóa hai đường dẫn ảo (VP) của hệ thống ATM trên giao
IT
diện Iub và gán chúng cho lưu lượng thời gian thực và nỗ lực truyền tải tối đa. Giả sử rằng
các kênh ảo (VC) tốt nhất sẽ không phân bổ băng thông cần thiết tối đa tại cùng một thời điểm,
nhưng tổng băng thông được đồng chia sẻ giữa các VC dẫn đến việc chiếm dụng tốt hơn. Do
đó, phương pháp này nên được khuyến khích để thiết kế/định cỡ mạng với các yêu cầu QoS
khác nhau cho các khách hàng khác nhau. Thấy rõ rằng, trong trường hợp quá tài băng thông,
một phần của ô ATM sẽ bị mất. Chẳng hạn, khi khai thác trên giao diện Iub, với việc áp dụng
các IMA (Inverse Multiplexing for ATM) [26], (xem hình 8.6) [16]. Việc ứng dụng IMA sẽ
T
tạo ra hai đường dẫn ATM logic trên cơ sở liên kết vật lý riêng biệt. Bảng 8.4 minh họa về
UMTS chuyển gói (PS) và chuyển mạch kênh (CS), được thực hiện bởi các đường dẫn ATM
logic dành riêng cho lưu lượng truyền tải tối đa và lưu lượng thời gian tương ứng với hình 8.6
(lưu ý rằng, trong hình 8.6, ta coi các liên kết tạo ra IMA có thông lượng là 2Mbps).
P

250
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Hình 8.6 Một trong những cách phổ biến nhất để thực hiện kết nối giữa trạm gốc UMTS và bộ điều
khiển mạng vô tuyến với việc ứng dụng công nghệ IMA.
Ngoài ra, phương pháp này cũng cho thấy rằng, nó cho phép tối ưu hóa hơn nữa dung
lượng, bởi vì với việc sử dụng các thiết bị tập trung lưu lượng giữa NodeB và RNC thì các
đường dẫn kiểu "thời gian thực" sẽ được mang bởi thiết bị tập trung theo tỉ lệ dung lượng 1:1,
trong khi đó các đường dẫn kiểu "nỗ lực nhất" có thể được mang với tỷ lệ 2:1 (dung lượng tại
đầu vào thiết bị tập trung cao hơn hai lần ở đầu ra). Sử dụng tính chất của lưu lượng truy cập
được cung cấp (nghĩa là, thời gian bận khác nhau), ta có thể tiết kiệm hơn nữa, ít nhất là ở
dạng khai thác và mở rộng các RNC khi số cổng vào bị giới hạn. Kỹ thuật thực thi dễ dàng,
đồng thời dễ dàng xây dựng giao diện Iub là dịch vụ phân bố đa điểm cụ bộ LMDS (Local
Multipoint Distribution Service) [27].

Bảng 8.4. Minh họa việc xắp xếp lớp dịch vụ vào trong các lớp ATM
Lớp dịch vụ ATM Lớp dịch vụ UMTS Ví dụ dịch vụ
Tương tác nền (dữ liệu
VP nỗ lực tối đa Duyệt Web
người dung HSPDA)
VP thời gian thực
VP thời gian thực
IT CS: Hội thoại
CS: streaming
Voice
Kết nối Modem
VP thời gian thực PS: Tương tác/nền FPT, trò chơi trực tuyến
VP thời gian thực PS: Hội thoại VoIP
VP thời gian thực PS: streaming Mobile TV
T
Đáng tiếc rằng, tốc độ phát triển nhanh chóng về công nghệ không phù hợp cho với các
mô hình toán học để quy hoạch và định cỡ các mạng theo kịp với các dự báo dịch vụ cần thiết.
Giao diện Iub trong mạng UMTS được coi là nhóm khả dụng hoàn toàn (FAG) với lưu
P

lượng đa tốc độ. Trong mô hình, ta giả định, tương tự như giao diện WCDMA, giao diện Iub
gồm các luồng lưu lượng R9 và HSPA. Ta cũng giả định, tồn tại các lớp lưu lượng thuộc về
lưu lượng HSPA có các cuộc gọi làm thay đổi các tài nguyên bị chiếm trong thời gian phục vụ.
Do đó, ta coi hệ thống phục vụ đồng thời hỗn hợp các lớp lưu lượng đa tốc độ, trong đó các
lớp này được phân chia thành hai tập: k lớp có các cuộc gọi làm thay đổi các yêu cầu đang
được phục vụ; và nk lớp không thay đổi yêu cầu trong thời gian phục vụ. Ta hãy giả định
rằng tổng dung lượng bằng V đơn vị băng thông cơ bản (BBU). Nhóm này được cung cấp M *
lớp các luồng lưu lượng Poisson độc lập (lưu ý rằng, M  M k  M nk trong dó Mk = k và Mnk = nk ), có
các cường độ: 1 , 2 ...., M (lưu ý rằng, trong mô hình phân tích, để đơn giản, ta coi hệ thống
chỉ mang các luồng lưu lượng Erlang) . Lớp cuộc gọi i cần ti đơn vị băng thông cơ bản BBU
để thiết lập kết nối. Thời gian giữ cho các cuộc gọi của các lớp riêng biệt có phân bố hàm mũ
với các thông số: 1 , 2 ,..., M . Vì vậy, lưu lượng trung bình cấp cho hệ thống bởi luồng lưu
lượng lớp i là:

251
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

i
Ai  (8.60)
i

Các tài nguyên cần thiết trong nhóm để phục vụ cho các lớp riêng biệt được xem là cuộc
gọi cần có một số nguyên các BBU. Giá trị của BBU (nghĩa là, RBBU ), là ước chung lớn nhất
(GCD) của tất cả các tài nguyên theo yêu cầu của các lớp lưu lượng cấp cho hệ thống (phương
trình 8.44).

RBBU  GCD( R1 ,..., RM ) (8.61)

ở đây Ri là lượng tài nguyên cân thiết bởi lớp cuộc gọi i [kbps].

Quá trình Markov đa chiều trong FAG được xấp xỉ bằng chuỗi Markov một chiều, được
mô tả bởi phương trình đệ quy Kaufman-Roberts (phương trình 8.15):

M nk Mk
n  Pn V   Ati i [Pn ti ]   Aj t j ,min [Pn t j ,min ]V (8.62)
i 1 IT j 1

ở đây [Pn ]V là trạng thái xác suất n BBU đang bận, t j và t j ,min là số lượng các BBU cần
thiết cho lớp có nén,và không nén (phương trình 8.46):

 R  R 
ti   i  t j ,min   j ,min  (8.63)
 RBBU   RBBU 
T
trong đó R j ,min là lượng tài nguyên tối thiểu cần thiết cho lưu lượng lớp j có nén [kbps].
Trong phương trình 8.62, dung lượng giao diện V được định nghĩa như sau:
P

V = Vphy RBBU  (8.64)

ở đây V phy là dung lượng vật lý của nhóm tính bằng kbps.

Trong phần này, ta cũng phân tích bốn thông số GoS: xác suất bị chặn, xác suất mất,
thông lượng trung bình, và thông lượng khả dụng.

Trên cơ sở công thức 8.62, xác suất bị chặn Bi cho luồng lưu lượng Erlang lớp i được
biểu diễn như sau [phương trình 8.24]:

 V
   Pn V for i  nk
 n V ti 1
Ei  Bi   V (8.65)

 n V 
[Pn ]V for i k
 ti ,min 1

252
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

Việc xác định thông lượng trung bình chỉ quan trọng đối với những lớp lưu lượng của
HSDPA có nén (lưu ý rằng, lưu lượng HSPA chỉ bị giới hạn ở đường xuống, bởi vì lưu lượng
đường lên HSPA là các tài nguyên R99). Việc áp dụng một mô hình phân tích phụ thuộc vào
cơ chế cụ thể được dùng trong các giải pháp của nhà sản xuất thiết bị mạng UMTS. Ta xét
trường hợp băng thông trung bình được gán không đều cho tất cả người dùng. Ta cũng coi
rằng, các thuê bao trong mạng có các thiết bị đầu cuối thuộc các lớp khác nhau, trong đó
những thuê bao có các thiết bị đầu cuối mới hơn có khả năng đạt thông lượng tối đa cao hơn.
Trường hợp này được xét bằng mô hình nén không đều, và được thảo luận trong phần 8.4.2.

Trong giai đoạn đầu về việc xác định thông lượng trung bình, ta xác định hệ số nén  k (n) .
Hệ số này phụ thuộc vào các phương trình 8.31 và 8.36, và được tính như sau:

 V  Y nk  n 
 K j ,max for  K j ,max
 n  Y nk  n 
k , j  n    (8.66)
V  Y  n  V  Y nk  n 
nk

 n  Y nk  n  for 1   K j ,max
 n  Y nk  n 
IT
ở đây tham số Y nk (n) được biểu diễn như sau (phương trình 8.27):

M nk
Y nk (n)   yi  n ti (8.67)
i 1

và Y k  n  được xác định dựa vào phương trình 8.30:


T
Mk
Y k  n    k  n   y j  n  t j ,min (8.68)
j 1
P

Trong công thức 8.67 và 8.68, số lượng trung bình của các cuộc gọi ở lớp i,
được phục vụ trong trạng thái chiếm n BBU [y j (n)] , được xác định như sau (phương
trình 8.25):

 Ai [Pn ti ]V
 for i 
  Pn V
nk

yi  n    (8.69)
 Ai  Pn ti ,min V
 for i
  Pn V
k

Trong bước tiếp theo, ta tính được tài nguyên trung bình bị chiếm bởi các cuộc gọi
ở lớp j (thông lượng trung bình) theo công thức sau (phương trình 8.33):

253
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

V
Y jk   y j  n   k , j  n  t j ,min   Pn V (8.70)
n 0

Dung lượng trung bình của giao diện khả dụng Iub cho lưu lượng HSDPA được xác định
tương tự như thông lượng khả dụng của giao diện WCDMA trong phần 8.5.3.5.

8.5 Tổng kết


Chương này đã xét các phương pháp phân tích để xác định dung lượng các phần tử riêng
biệt của hệ thống UMTS nhằm đảm bảo - với các giả thuyết tải trọng của hệ thống - mức độ
tiền định của GOS. Hầu hết các rằng buộc về đặc tính trong việc định cỡ hệ thống UMTS là
giao diện vô tuyến và giao diện Iub. Chương cũng xét việc áp dụng các mô hình phân tích cho
các giao diện này. Trong các mô hình, ta coi rằng hệ thống bao gồm sự hỗn hợp các lớp lưu
lượng R99 và HSPA khác nhau.

Tài liệu tham khảo


[1]
IT
M. Glabowski, M. Stasiak, A. Wi´sniewski, and P. Zwierzykowski. Performance Modelling and
Analysis of Heterogeneous Networks, chapter “Uplink Blocking Probability Calculation for
Cellular Systems with WCDMA Radio Interface and Finite Source Population,” pp. 301–318.
Information Science and Technology. River Publishers, 2009.
[2] Y. Ishikawa, S. Onoe, K. Fukawa, and H. Suzuki. “Blocking Probability Calculation Using
Traffic Equivalent Distributions in sir-based Power Controlled w-cdma Cellular Systems.”
IEICE Transactions on Communications, E88-B(1):312–324, 2005.
[3] V. B. Iversen and E. Epifania. “Teletraffic Engineering of Multi-band W-CDMA Systems.” In
T
Network Control and Engineering for QoS, Security and Mobility II, pp. 90–103, Norwell, MA,
2003. Kluwer Academic Publishers.
[4] I. Koo and K. Kim. “Erlang Capacity of Multi-service Multi-access Systems with a Limited
Number of Channel Elements According to Separate and Common Operations.” IEICE
Transactions on Communications, E89-B(11):3065–3074, 2006.
P

[5] D. Staehle and A. M¨ader. An Analytic Approximation of the Uplink Capacity in a UMTS
Network with Heterogeneous Traffic. 18th International Teletraffic Congress, pp. 81–91,
Berlin, 2003.
[6] M. Stasiak, J. WiewiÛra, and P. Zwierzykowski. “Analytical Modelling of the Iub Interface in
the UMTS Network. Proceedings of the 6th Symposium on Communication Systems, Networks,
and Digital Signal Processing, Graz, Austria, July 2008.
[7] M. Stasiak, A. Wi´sniewski, P. Zwierzykowski, and M. Glabowski. “Blocking Probability
Calculation for Cellular Systems with WCDMA Radio Interface Servicing PCT1 and PCT2
Multirate Traffic.” IEICE Transactions on Communications, E92-B(4):1156–1165, April 2009.
[8] H. Akimuru and K. Kawashima. Teletraffic: Theory and Application. Berlin-Heidelberg-New
York, 1999.
[9] J. S. Kaufman. “Blocking in a Shared Resource Environment.” IEEE Transactions on
Communications, 29(10):1474–1481, 1981.
[10] J. W. Roberts. “A Service System with Heterogeneous User Requirements — Application to
Multi-service Telecommunications Systems.” In G. Pujolle, editor, Proceedings of Performance
of Data Communications Systems and Their Applications, pp. 423–431, Amsterdam, 1981.
[11] M. Glabowski. “Modelling of State-Dependent Multirate Systems Carrying BPP Traffic.”
Annals of Telecommunications, 63(7-8):393–407, August 2008.
[12] H. Holma and A. Toskala. HSDPA/HSUPA for UMTS: High Speed Radio Access for Mobile
Communications. John Wiley and Sons, 2006.
[13] F.P. Kelly. “Loss Networks.” The Annals of Applied Probability, 1(3):319–378, 1991.

254
Chương 8: Mạng truy nhập vô tuyến tiên tiến cho LTE và tương lai

[14] I. D. Moscholios,M.D. Logothetis, and G. K. Kokkinakis. “Connection-dependent Threshold


Model: A Generalization of the Erlang Multiple Rate Loss Model. Performance Evaluation
48:177–200, May 2002.
[15] S. R´acz, B. P. Ger¨o, and G. Fodor. “Flow Level Performance Analysis of a Multi-service
System Supporting Elastic and Adaptive Services. Performance Evaluation, 49(1-4):451–469,
2002.
[16] M. Stasiak, P. Zwierzykowski, J. Wiewi´ora, and D. Parniewicz. European Performance
EngineeringWorkshop, vol. 5652 of LNCS, chapter “Analytical Model of Traffic Compression
in the UMTS Network,” pp. 79–93. Springer, London, July 2009.
[17] J. Laiho, A. Wacker, and T. Novosad. Radio Network Planning and Optimization for UMTS
John Wiley and Sons, Ltd., 2006.
[18] M. Stasiak and P. Zwierzykowski. “Modelling Full Availability Groups with Adaptive-Rate.”
Internal report 9/2008, Poznan University of Technology, September 2008.
[19] H. Holma and A. Toskala. WCDMA for UMTS. Radio Access for Third Generation Mobile
Communications. John Wiley and Sons, 2000.
[20] M. Stasiak, A. Wi´sniewski, and P. Zwierzykowski. “Blocking Probability Calculation in the
Uplink Direction for Cellular Systems with WCDMA Radio Interface,” In 3rd Polish-German
Teletraffic Symposium, pp.65–74, Dresden, 2004.

IT
T
P

255
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

CHƯƠNG 9

ĐIỀU KHIỂN CÔNG SUẤT CHO KÊNH VẬT LÝ CHIA SẺ ĐƯỜNG


LÊN (PUSCH) TRONG LTE

9. 1 Mở đầu
Hiển nhiên thấy rằng, thị trường di động trong tương lai sẽ được đặc trưng bởi các dịch
vụ đa phương tiện kế thừa tinh hoa trong các mạng có dây. LTE, là sự kế thừa những tiến bộ
của hệ thống viễn thông di động toàn cầu UMTS và mạng gói truy cập tốc độ cao, xu hướng
này đang không ngừng đi lên, bằng việc định hướng phát triển băng thông rộng cho máy di
động trong tương lai. LTE hứa hẹn môi trường phong phú hơn, đa dạng hơn làm tăng đáng kể
tốc độ dữ liệu đỉnh và hiệu suất phổ tần. Tuy nhiên, rất nhiều dịch vụ đa phương tiện di động
dự kiến sẽ phải đối mặt với một sự thâm nhập cao, do đó cần phải khai thác hiệu quả tài
nguyên hệ thống. Dịch vụ quảng bá và phát đa phương đa phương tiện: Multimedia
IT
Broadcast/Đa phương Service (MBMS), còn được gọi là MBMS phát triển (e-MBMS) trong
LTE, được hình thành một cách hiệu quả để bù đắp cho sự cần thiết vì nó cho phép chia sẻ tài
nguyên trong quá trình truyền dữ liệu [1, 2].
Yêu cầu chính trong việc cung cấp các dịch vụ đa phương MBMS là dùng tài nguyên của
mạng và tài nguyên vô tuyến được hiệu quả nhất. Hệ thống này cần được quan tâm và thích
ứng theo những thay đổi trong môi trường vô tuyến và phân bổ tối ưu tài nguyên vô tuyến
T
khan hiếm. Theo đó, vấn đề hiệu năng MBMS là lựa chọn của hầu hết kênh mang vô tuyến
hiệu quả nhất, ở dạng tiêu thụ điện năng, cho việc truyền dẫn lưu lượng đa phương tiện. Ngày
nay việc lựa chọn kênh mang mang vô tuyến hiệu quả nhất là mở ra nhiều cơ chế và cơ sở hạ
tầng MBMS. Tuy nhiên, việc lựa chọn các cơ chế phù hợp nhất gặp phải những khó khăn và
P

cả sự không chắc chắn, vì mỗi cơ chế lại có những lợi thế riêng. Trong chương này, ta xét các
cơ chế chọn kênh mang vô tuyến và so sánh ở dạng tiêu thụ công suất nhằm làm nổi bật
những ưu điểm mà mỗi cơ chế có thể cung cấp.
Ngoài ra, chương này xem xét các hoạt động và hiệu năng của một số kỹ thuật điển hình
như: thiết lập công suất động (DPS), kết hợp phân tập vĩ mô (MDC), và phân tách tốc độ (RS)
nhằm giảm thiểu tổng công suất phát MBMS của trạm cơ sở. Chương này xét hoạt động và
hiệu năng của các kỹ thuật này và minh chứng cho việc tiết kiệm công suất.
Hơn nữa, trong chương này, nhấn mạnh việc nâng cao hiệu năng cho mạng di động thế
hệ sau khi dùng kỹ thuật MIMO. Hệ thống MIMO là giải pháp tiên quyết cho các mạng di
động thế hệ sau và có tiềm năng giải quyết các yêu cầu chưa từng xuất hiện cho các dịch vụ
đa phương tiện không dây và đặc biệt là cho MBMS. Mục đích là để kiểm tra sự ra đời của hệ
thống ăng-ten MIMO ảnh hưởng như thế nào đến chiến lược quy hoạch công suất MBMS của
các mạng di động thế hệ sau.

256
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

9. 2 Tổng quan điều khiển công suất


Trong MBMS, dữ liệu đa phương tiện không dây được truyền đồng thời tới nhiều người
bằng cách cho phép chia sẻ các tài nguyên một cách kinh tế. Hiệu quả MBMS là do truyền
dẫn cùng dữ liệu trên một kênh chung mà không gây tắc nghẽn trên giao diện với nhiều lần
lặp của cùng một dữ liệu.
Nhân tố chủ đạo để tích hợp MBMS vào mạng UMTS là sự tăng trưởng nhanh chóng của
công nghệ truyền thông di động, mức độ phổ cập của dữ liệu và các ứng dụng không dây. Gia
tăng nhu cầu giao tiếp giữa một người gửi và nhiều người nhận dẫn đến phải truyền dẫn điểm
- đa điểm PTM. Truyền PTM là trái ngược với truyển dẫn điểm-điểm PTP, dùng công nghệ
đơn phương unicast, nó được dùng trong mạng UMTS truyền thống (không có phần mở rộng
MBMS). Công nghệ quảng bá và đa phương đem lại hiệu quả to lớn trong việc thực hiện các
loại giao tiếp và cho phép cung cấp một loạt dịch vụ đa phương tiện băng thông rộng cho một
số lượng lớn người dùng.
Từ các dịch vụ và quan điểm của nhà khai thác mạng, nền tảng của MBMS gồm cải thiện
hiệu năng mạng và sử dụng hợp lý tài nguyên vô tuyến, dẫn đến vùng phủ sóng cũng như
IT
cung cấp dịch vụ được mở rộng. Đồng thời, người dùng nhận được nhiều điều mới, các dịch
vụ với tốc độ bit cao. Các dịch vụ này bao gồm truyền hình di động, thời tiết, hay tin tức thể
thao cũng như các dữ liệu truy cập nhanh và tải tin cậy [3].
Trong MBMS, tồn tại hai loại chế độ dịch vụ: chế độ quảng bá và chế độ đa phương. Mỗi
chế độ có các đặc điểm khác nhau về mức độ phức tạp và phân phát gói tin.
Chế độ dịch vụ quảng bá là loại PTM đơn hướng. Thực tế, với quảng bá, đơn giản chỉ là
T
phát các gói dữ liệu tới tất cả các nút trong mạng. Trong chế độ dịch vụ này, nội dung được
phân phát sử dụng truyền dẫn PTM để truyền đến một khu vực cụ thể mà không cần biết
người nhận. Kết quả là, chế độ này không yêu cầu phải đăng ký hay kích hoạt từ người dùng.
Trong chế độ hoạt động đa phương, dữ liệu được phát đến người dùng mà người đó yêu
P

cầu dịch vụ một cách rõ ràng. Cụ thể hơn, người nhận phải báo hiệu việc họ mong muốn tiếp
nhận dữ liệu và sau đó các mạng quyết định người dùng nhận được dữ liệu hay không. Như
vậy, chế độ đa phương có khả năng phát chọn lọc đến các Ô, trong đó bao gồm các thành
phần của nhóm đa phương. Hoặc phát PTP hoặc PTM được cấu hình trong mỗi Ô cho chế độ
hoạt động đa phương [2].
Khác với chế độ quảng bá, chế độ đa phương thường yêu cầu đăng ký vào nhóm thuê bao
đa phương và sau đó người dùng tham gia vào nhóm đa phương tương ứng. Hơn nữa, khác
với chế độ quảng bá, do việc truyền dẫn dữ liệu có chọn lọc đến nhóm đa phương, nên cần
phải tính phí dữ liệu cho người dùng.
Nền tảng hoạt động của MBMS yêu cầu thay đổi đôi chút trong kiến trúc UMTS hiện
hành. Do đó, thực tế này cho phép nâng cấp nhanh chóng mạng UMTS thành mạng UMTS
tăng cường MBMS. Thực tế là, MBMS bao gồm dịch vụ kênh mang MBMS và dịch vụ người
dùng MBMS. Sau đó cung cấp các ứng dụng như: nội dung đa phương tiện, trong khi dịch vụ
kênh mang MBMS cung cấp phương pháp để nhận thực người dùng, tính cước và cải thiện
chất lượng dịch vụ (QoS) để chống thu bất hợp pháp [2].

257
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Mạng UMTS được phân chia thành hai miền chính: miền thiết bị người dùng UE và miền
mạng di động công cộng mặt đất PLMN. Miền UE bao gồm thiết bị được sử dụng bởi người
truy cập dịch vụ UMTS. Miền PLMN bao gồm hai cơ sở hạ tầng mặt đất: mạng lõi CN và
mạng truy cập vô tuyến mặt đất UTRAN (xem hình 9.1). CN có trách nhiệm chuyển
mạch/định tuyến âm thanh và kết nối dữ liệu, trong khi đó UTRAN xử lý tất cả các chức năng
liên quan đến vô tuyến. CN được phân chia thành hai miền dịch vụ: chuyển mạch kênh CS và
chuyển mạch gói PS [3]. Miền CS xử lý các lưu lượng thoại, miền PS xử lý việc chuyển gói
tin. Phần còn lại của chương này sẽ tập trung vào cơ chế chuyển đổi gói UMTS.
Phần chuyển mạch gói PS của mạng lõi UMTS bao gồm hai loại: dịch vụ vô tuyến gói
chung GPRS nút hỗ trợ GSN, GSN cổng tên là GGSN (Gateway GSN); và GSN phục vụ tên
là SGSN (Serving GSN) (xem hình 9.1). SGSN là trung tâm của miền PS. Nó cung cấp chức
năng định tuyến, tương tác với cơ sở dữ liệu (như HLR) và quản lý các bộ điều khiển mạng
vô tuyến RNC. SGSN được kết nối với GGSN thông qua giao diện Gn và kết nối với RNC
thông qua giao diện Iu. GGSN cung cấp các kết nối cho mạng UMTS (thông qua trung tâm
dịch vụ quảng bá đa phương) với các mạng dữ liệu gói khác PDN cũng như Internet.

IT
T
P

Hình 9.1. Kiến trúc UMTS và MBMS

UTRAN bao gồm hai loại nút: RNC và NodeB. NodeB cấu thành trạm cơ sở và cung cấp
phủ sóng cho một hoặc nhiều Ô (Hình 9. 1). NodeB kết nối với UE qua giao diện Uu (dựa
trên WCDMA) và kết nối với RNC thông qua giao diện Iub. RNC cùng với các NodeB kết
nối với nó được gọi là một phân hệ mạng vô tuyến RNS [3].
Sự thay đổi lớn trong nền tảng UMTS hiện hành để cung cấp MBMS là bổ sung thực thể
mới, được gọi là trung tâm dịch vụ đa quảng bá đa phương BM-SC (Broadcast Đa phương-
Service Center). Thực tế là, BM-SC hoạt động như một điểm vào để phân phối dữ liệu giữa
các nhà cung cấp nội dung và mạng UMTS, và được định vị trong miền PS của mạng lõi CN.
Các thực thể của BM-SC giao tiếp với các mạng UMTS hiện hành và các PDN bên ngoài [1,
2].

258
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

BM-SC chịu trách nhiệm trong cả hai mặt phẳng điều khiển và mặt phẳng người dùng
của dịch vụ MBMS. Cụ thể hơn, chức năng của BM-SC được phân chia thành năm loại: thành
viên, phiên và truyền dẫn, proxy và truyền tải, thông báo dịch vụ, và cuối cùng là chức năng
an ninh. Chức năng thành viên của BM-SC cung cấp nhận thực cho UE để kích hoạt dịch vụ
MBMS. Theo phiên và truyền dẫn, BM-SC lập biểutruyền phiên MBMS và cung cấp cho
GGSN các thông số truyền dẫn như QoS và vùng dịch vụ MBMS. Trường hợp proxy và chức
năng truyền tải, BM-SC đóng vai trò một proxy agent báo hiệu qua điểm tham chiếu Gmb
giữa GGSN và BM-SC khác. Hơn nữa, chức năng thông báo dịch vụ BM-SC phải có khả
năng cung cấp thông báo dịch cho người dùng MBMS quảng bá và đa phương, và cung cấp rõ
cho UE các đặc tả về phương tiện. Cuối cùng, dịch vụ người dùng MBMS sử dụng các chức
năng an ninh, tức là bảo vệ bí mật dữ liệu MBMS, trong khi đó chức năng đặc thù được sử
dụng để phân phối MBMS (chức năng phân phối chính) đến UE hợp pháp.

IT
T
Hình 9.2. Phát đa phương UMTS không tăng cường MBMS
Đa phương MBMS nâng cao hiệu năng trong mạng UMTS (hình 9.2 và 9.3). Cụ thể hơn,
nó thể hiện chức năng đa phương của UMTS có và không có sự tăng cường MBMS.
P

Nếu không có sự tăng cường MBMS, dữ liệu đa phương được tái tạo nhiều lần và
bằng tổng số người dùng đa phương trên tất cả các giao diện. Khi số lượng người dùng tăng
lên sẽ gây ra hiện tượng nút thắt cổ chai. Tất cả các giao diện bị quá tải do nhiều truyền dẫn
cùng một loại dữ liệu. Mặt khác, đa phương MBMS cung cấp lợi ích cho mạng UMTS thông
qua việc chia sẻ tài nguyên vô tuyến và tài nguyên mạng. Chỉ một luồng cho mỗi dịch vụ
MBMS của cùng dữ liệu được phân phát, do đó tiết kiệm tài nguyên khan hiếm.

259
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.3. Phát đa phương UMTS cùng với tăng cường MBMS
Như vậy, việc phân tán dữ liệu đa phương MBMS được cấu hình hóa tối ưu trên toàn
mạng UMTS.
Dưới đây xét tổng quan về thủ tục luồng dữ liệu đa phương trong việc cung cấp dịch vụ
MBMS. Hình 9.4 thể hiện nhóm mạng UMTS-MBMS gồm: hai SGSN, một GGSN, bốn RNC,
IT
và 12 NodeB được kết nối với nhau (xem hình 9.4). Hơn nữa, 11 thành phần của nhóm đa
phương được đặt trong sáu Ô. BM-SC hoạt động như giao diện đối với các nguồn lưu lượng
ngoài. Giả thiết là, một luồng dữ liệu đến từ một PDN ngoài, thông qua BM-SC, phải được
phân phát đến các UE (minh họa trong hình 9.4).
T
P

Hình 9.4. Phân phát gói tin trong chế độ phát đa hướng MBMS
Việc phân tích được xét ở đây bao gồm các cơ chế chuyển tiếp gói dữ liệu giữa BM-SC
và UE. Với đa phương, các gói tin chỉ được chuyển tiếp đến các NodeB có người dùng đa

260
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

phương. Vì vậy, trong hình 9.4, các NodeB2, B3, B5, B7, B8, và B9 nhận các gói tin đa
phương từ BM-SC. Ta tóm tắt ngắn gọn năm bước phân phát các gói đa phương như sau.
Ban đầu, BM-SC nhận gói đa phương và chuyển vào GGSN đã đăng ký để nhận lưu
lượng đa phương. Sau đó, GGSN nhận gói tin đa phương và bằng cách truy vấn danh sách
định tuyến đa phương của nó, nó xác định SGSN có người dùng đa phương cư trú trong vùng
phục vụ của nó. Trong hình 9.4, GGSN nhân bản gói tin đa phương và chuyển vào SGSN1 và
SGSN2 [4]. Sau đó, cả hai SGSN đích nhận các gói tin đa phương và sau khi truy vấn danh
sách định tuyến đa phương của nó, nó xác định RNC nào nhận các gói tin đa phương. Các
RNC nhận được gói đa phương và gửi cho cac NodeB để thành lập các kênh mang vô tuyến
phù hợp cho các ứng dụng đa phương. Trong hình 9.4, đây là NodeB2, B3, B5, B7, B8, và B9.
Người dùng đa phương nhận được các gói tin đa phương trên các kênh mang vô tuyến, phát
qua các kênh dành riêng cho mỗi người dùng hoặc phát qua các kênh chung cho tất cả các
thành viên trong Ô [4].
Theo các đặc tả kỹ thuật MBMS hiện tại, việc truyền dẫn các gói dữ liệu đa phương
MBMS trên giao diện Iub và Uu được thực hiện trên: kênh chung FACH, kênh riêng DCH,
hoặc kênh chia sẻ đường xuống tốc độ cao HS-DSCH, theo phiên bản R5. Với mục đích chính
IT
là khai thác hiệu quả tài nguyên vô tuyến, dẫn đến cần chọn kênh chung vì nhiều người dùng
cùng truy cập vào cùng một tài nguyên.
Cụ thể hơn, kênh truyền tải của 3GPP-3rd được quyết định đưa vào làm kênh truyền tải
chính để truyền dữ liệu MBMS kiểu PTM là FACH với mã hóa turbo và điều chế QPSK tại
mức công suất phát không đổi [1]. DCH là kênh PTP và do đó phải cháp nhận hiệu quả kém
với yêu cầu cần nhiều kênh DCH mang dữ liệu cho nhóm người dùng. Tuy nhiên, DCH sử
T
dụng điều khiển công suất nhanh vòng kín và cơ chế chuyển giao mềm, và nói chung đây là
kênh có mức độ tin cậy cao [3, 5]. Việc phân bổ HS-DSCH làm kênh truyền tải ảnh hưởng
đến các tốc độ dữ liệu và dung lượng còn lại phục vụ người dùng R99 (người dùng được phục
vụ bởi DCH). Thông lượng Ô của HSDPA tăng lên khi công suất HSDPA được phân bổ
P

nhiều hơn, trong khi đó thông lượng DCH đồng thời giảm [6].

9.3. Điều khiển công suất đường lên cho PUSCH


Điều khiển công suất là một trong những kỹ thuật quan trọng nhất trong MBMS, do thực
tế là: công suất phát đường xuống trong mạng UMTS là tài nguyên bị hạn chế và phải được
chia sẻ hiệu quả cho mọi người dùng MBMS. Điều khiển công suất nhằm giảm thiểu công
suất phát và loại bỏ nhiễu liên Ô.
Truyền dẫn đường xuống PTP dùng điều khiển công suất nhanh để duy trì chất lượng của
liên kết, do đó tạo ra kết nối tin cậy với tỉ lệ lỗi chấp nhận được. Việc phát công suất đủ lớn sẽ
duy trì chất lượng cần thiết cho các liên kết cũng như giảm thiểu nhiễu lên Ô lân cận. Tuy
nhiên, khi người dùng tiêu thụ nhiều công suất, công suất còn lại phân bổ cho người khác bị
giảm, dẫn đến giảm đáng kể dung lượng hệ thống.
Trong quá trình truyền dẫn đường xuống PTM, NodeB phát mức công suất đủ lớn để hỗ
trợ kết nối tới máy thu với yêu cầu công suất cao nhất trong nhóm máy thu đa phương. Đây
cũng là vấn đề hiệu quả tài nguyên, vì máy thu với yêu cầu công suất cao nhất vẫn cần cùng

261
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

một mức công suất trong một liên kết đơn phương, và bằng việc làm thỏa mãn yêu cầu của
máy thu cụ thể, công suất phát sẽ đủ lớn cho tất cả các máy thu khác trong nhóm đa phương.
Vì vậy, hầu như công suất phát được duy trì ở mức tương đối lớn, do đó làm tăng chất lượng
tín hiệu tại từng máy thu trong nhóm đa phương. Mặt khác, một lượng công suất đáng kể bị
lãng phí và hơn thế nữa sẽ làm cho nhiễu liên ô tăng lên.
Kết quả là, công suất phát đường xuống có vai trò quan trọng trong việc tối ưu và quy
hoạch MBMS. Phần này ta cũng xét lý lịch công suất FACH, DCH, HS-DSCH trong quá
trình truyền dẫn PTP và PTM. Ta cũng phân tích môi trường Ô vĩ mô (macrocell) với các
thông số trong bảng 9.1 [3, 7].

Bảng 9.1. Giả định mô phỏng Ô vĩ mô

Tham số Giá trị

Xắp đặt Ô Hình lục giác

Số Ô 18

Sector hóaIT
Khoảng cách điểm-điểm
3 sectors /1 cell

1 km

Bán kính Ô 0, 577

Công suất phát BS tối đa 20 watt (43 dBm)


T
Công suất phát BS khác 5 watt (37 dBm)

Công suất kênh chung 1 watt (30 dBm)

Mô hình truyền sóng Okumura Hata


P

Kênh đa đường Loại A (3 km/h)

Hệ số trực giao 0,5

Eb / N0 mục tiêu 5 dB

9.3.1 Lý lịch công suất HS-DSCH


HS-DSCH là kênh truyền tải điều khiển tốc độ chứ không phải là kênh điều khiển công
suất. Mặc dù tồn tại hai chế độ phân bổ công suất phát HS-DSCH cơ bản [6], ta cũng vẫn tập
trung vào một phương pháp động (linh hoạt) để tạo ra lượng công suất dự trữ cần thiết nhằm
đáp ứng tất cả những người dùng đa phương đồng thời loại bỏ can nhiễu. Hai số đo chủ yếu
để để quy hoạch công suất HSDPA là tỉ số tín hiệu trên nhiễu cộng tạp âm SINR của HS-
DSCH và hệ số hình học G. SINR đối với máy thu Rake sử dụng một anten được tính như
theo phương trình 9.1 [6]:

262
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

PHS  DSCH
SINR  SF16 . (9.1)
 .Pown  Pother  Pnoise

trong đó PHS  DSCH là công suất phát HS-DSCH, Pown là công suất nhiễu của người dùng di
động, Pother là công suất nhiễu từ các ô lân cận, và Pnoise là công suất tạp âm Gaussian trắng
cộng (AWGN). Thông số  là hệ số trực giao (  = 0: trực giao hoàn hảo), SF16 là hệ số trải
phổ có giá trị là 16.
Hệ số hình học G là số đo quan trọng để thể hiện vị trí người dùng trong ô. Một khi
người dùng tại rìa ô (biên Ô), thì G sẽ thấp hơn dự kiến. G được tính theo phương trình 9. 2
[3]:

Pown
G (9.2)
Pother  Pnoise

Tồn tại mối quan hệ mật thiết giữa công suất được phân bổ HS-DSCH và thông lượng Ô
MBMS. Quan hệ này được tóm tắt trong ba bước sau: Ban đầu, ta phải định nghĩa thông
IT
lượng ô MBMS mục tiêu. Một khi thông lượng Ô mục tiêu được thiết lập, bước tiếp theo là
định nghĩa cách thông lượng này liên quan với SINR [6]. Cuối cùng là, mô tả công suất phát
HS-DSCH (ký hiệu là PHS  DSCH ) cần thiết được biểu diễn theo giá trị SINR và vị trí người
dùng (ở dạng thông số G) theo phương trình 9.3 [6]:

Pown
T
PHS  DSCH  SINR.  p  G 1  . (9.3)
SF16

Khi MIMO được hỗ trợ trong HS-DSCH, nhiều ăng-ten phát/thu được sử dụng (các
luồng dữ liệu khác nhau đồng thời được phát trên mỗi anten) và SINR được cải thiện hơn [8].
P

Cần phải xét các cặp ăng-ten phat/thu (ví dụ MIMO 2x2), một cách xấp xỉ, với cùng công suất
phát trạm gốc tốc độ dữ liệu được tăng gấn đôi. Nói cách khác, MIMO tiếp tục góp phần tiết
kiệm tài nguyên công suất, đồng thời tối đa hóa dung lượng hệ thống.
9.3.2 Lý lịch công suất DCH
Tổng công suất phát đường xuống được phân bổ cho mọi người dùng MBMS trong một
ô được phục vụ bởi nhiều DCH. Chủ yếu phụ thuộc vào: số người dùng được phục vụ, vị trí
của họ trong Ô, tốc độ bit của phiên MBMS, và chất lượng tín hiệu Eb N0 . Biểu thức 9.4
tính toán tổng công suất phát DCH cần thiết của NodeB cho việc truyền tải dữ liệu cho n
người dùng trong một ô cụ thể [9].

263
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

PN  xi
Pp   i 1
n
.Lp ,i
W
p
 Eb / N 0 i .Rb,i
PDCH  (9.4)
p
1   i 1
n

W
p
 Eb / N 0 i .Rb,i

trong đó: PDCH là tổng công suất phát của trạm gốc, PP là công suất dành cho kênh điều
khiển chung, L p ,i là suy hao đường truyền vô tuyến, Rb ,i là tốc độ phát người dùng thứ i, W là
băng thông, PN là tập âm nền, p là hệ số trực giao (p = 0: trực giao hoàn hảo), và xi là nhiễu
liên Ô được quan trắc bởi người dùng thứ i là một hàm số của công suất phát bởi các ô lân cận
PTj j  1,..., K và suy hao đường dẫn từ người dùng này đến Ô thứ j Lij . Cụ thể là:

K PTj
xi   (9.5)
j 1 Lij
IT
DCH được dùng để phân phát các dịch vụ MBMS kiểu PTP, nhưng được dùng để phục
vụ nhiều đa phương bởi vì cần đến công suất phát đường xuống lớn. Hình 9.5 minh họa công
suất phát đường xuống khi phân phối dữ liệu đa phương MBMS trên nhiều kênh DCH (mỗi
người dùng chiếm dụng một kênh DCH). Thầy rõ rằng, cần có công suất lớn để phân phát các
tốc độ dữ liệu MBMS lớn. Ngoài ra, khi tăng vùng phủ sóng của Ô và các nhóm người dùng
lớn sẽ tiêu thụ công suất nhiều hơn.
T
9.3.3 Lý lịch công suất FACH
Về cơ bản thì công suất phát FACH là không đổi do không được hỗ trợ điều khiển công
suất nhanh. FACH là kênh kiểu PTM và phải được thu bởi tất cả người dùng trong Ô, do đó,
P

công suất không đổi này phải đủ lớn để đảm bảo QoS trong vùng phủ sóng mong muốn của ô
mà không phân biệt vị trí của người dùng. Hiệu quả công suất FACH phụ thuộc rất nhiều vào
việc hạn chế tối đa tính phân tán như tài nguyên công suất. Sự phân tập đạt được bằng cách
dùng khoảng thời gian phát TTI dài hơn để tạo ra sự phân tập thời gian chống lại pha đinh
nhanh (may thay, dịch vụ MBMS không nhạy cảm với trễ) và sử dụng kết hợp phát từ nhiều
Ô để đạt được độ lợi phân tập vĩ mô [10, 11].
Bảng 9.2 thể hiện một số mức công suất phát đường xuống FACH đối với vùng phủ
sóng và tốc độ bit MBMS mà không có giả định kỹ thuật phân tập. Hạn chế cơ bản là khó
thực thi phân phát dịch vụ MBMS tốc độ dữ liệu cao trên kênh FACH, vì tốn nhiều công suất
phát đường xuống (vượt quá công suất khả dụng tối đa là 20 W). Tốc độ bit cao chỉ được cấp
cho người dùng gần NodeB.

264
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

IT
Hình 9.5. Công suất phát DCH

Bảng 9.2 Các mức công suất phát FACH

Mức độ phủ sóng Ô


Tốc độ Bit phục vụ (kbps) Công suất phát cần thiết (W)
(%)
T
32 1,8
50
64 2,5

32 4,0
P

95
64 7,6

9.4 Các sơ đồ điều khiển công suất LTE


Vấn đề chính trong một phiên MBMS về tiêu thụ công suất là mức công suất cố định rất
lớn khi phân bổ FACH làm kênh truyền tải. Chẳng hạn nếu cung cấp dịch vụ MBMS tốc độ
128kbps với vùng phủ sóng FACH được thiết lập là 95% của Ô, thì cần đến công suất là 16 W.
Nếu cho rằng công suất phát tối đa của NodeB là 20 W (được chia sẻ cho mọi người dùng
trong Ô và cho mọi dịch vụ), thì mức công suất này không phục vụ các dịch vụ có tốc độ bit
như vậy được. Các kỹ thuật được xét dưới đây phần nào khắc phục vấn đề này do chúng làm
giảm mức công suất phát FACH.
9.4.1 Mật độ phổ công suất
Thiết lập công suất động (DPS) là kỹ thuật mà công suất phát của FACH được xác định
theo suy hao đường truyền của người dùng. Theo đó, công suất phát FACH được phân bổ một
cách động (linh hoạt), và công suất phát FACH chỉ phủ toàn bộ Ô chỉ khi có người dùng ở
biên Ô. Để thực hiện DPS, người dùng MBMS cần bật cơ chế báo cáo đo kiểm chất lượng

265
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

kênh khi họ đang ở trong trạng thái FACH của Ô. Dựa vào các báo cáo mà các NodeB điều
chỉnh công suất phát của FACH [12].
Hình 9.6 thể hiện cho vấn đề này, trong đó NodeB thiết lập công suất phát dựa vào suy
hao truyền dẫn xấu nhất của người dùng (khoảng cách). Thông tin về suy hao được gửi đến
NodeB qua kênh đường lên. Xét hình 9.6, cần có lượng công suất là 4,0 W để cung cấp dịch
vụ 32kbps với phủ 95% của Ô. Tuy nhiên, giả sử rằng mọi người dùng MBMS được thấy gần
Node B (phủ sóng 10%) chỉ cần 0,9 W. Trong trường hợp đó, tiết kiệm được 3,1 W (4,0 W
trừ đi 0,9 W) khi phân phát dịch vụ 32kbps, vì khi với DPS các NodeB thiết lập công suất
phát của nó để chỉ phủ 10% diện tích Ô. Tăng công suất tăng lên 6,2 W cho dịch vụ 64kbps và
13,4 W cho dịch vụ 128kbps.

IT
T
P

Hình 9.6. Công suất phát FACH với DPS (RL: Radio Link- liên kết vô tuyến)

9.4.2 Sơ đồ điều khiển công suất thông thường


Phân tập là kỹ thuật để kết hợp nhiều bản sao của cùng một bản tin thu trên nhiều kênh
khác nhau. Phân tập vĩ mô thường được áp dụng như chuyển mạch phân tập trong đó hai hoặc
nhiều trạm gốc phục vụ cho cùng một vùng diện tích, và thực hiển điều chuyển MS giữa
chúng. Về cơ bản, khái niệm kết hợp phân tập bao gồm thu cùng một tín hiệu mang thông tin
trên nhiều kênh pha đinh và kết hợp nhiều bản sao tại máy thu để tăng tỉ số tín hiệu trên tạp
âm SNR tổng.
Hình 9.7 thể hiện sự thay đổi mức công suất phát FACH với độ bao phủ Ô khi áp dụng
MDC. Đối với các yêu cầu mô phỏng, ta xét việc phân phát dịch vụ 64kbps, sử dụng một, hai
hoặc ba NodeB (hoặc các liên kết vô tuyến). TTI được giả định là 80 ms. Ý tưởng chính đối
với MDC là giảm mức công suất của NodeB khi nó phục vụ người dùng ở biên Ô. Tuy nhiên,
giả định Ô ba sector (xem bảng 9.1), kỹ thuật này cũng được dùng cho khoảng cách gần

266
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

NodeB, trong đó mỗi sector được coi là một liên kết vô tuyến RL. Để ngắn gọn, trong bảng
9.3, ta đề cập một số trường hợp cho thấy độ lợi công suất của kỹ thuật này.

IT
Hình 9.7. Công suất phát FACH với MDC (1 liên kết vô tuyến [RL], 2 RLS, và 3 RLS).
Khi người dùng thu nhận dữ liệu đồng thời từ hai (hoặc ba) NodeB, sẽ giảm được yêu
cầu về công suất của mỗi NodeB; tuy nhiên, công suất tổng cần thiết vẫn giữ nguyên và đôi
T
khi còn lớn hơn. Kỹ thuật này đặc biệt hữu hiệu khi công suất của một NodeB nào đó lớn
trong khi công suất của NodeB lân cận nhỏ.
9.4.3 Sơ đồ điều khiển công suất từng phần
P

Kỹ thuật phân chia tốc độ (RS) giả định rằng, luồng dữ liệu MBMS là khả tỉ lệ, vì vậy
cho phép phân chia thành nhiều luồng với QoS khác nhau. Chỉ những luồng quan trọng nhất
được gửi đến tất cả người dùng trong ô để cung cấp dịch vụ cơ bản. Còn các luồng ít quan
trọng được gửi đi với công suất thấp hơn. Bằng cách này, cho phép giảm công suất phát đối
với các luồng MBMS quan trọng nhất vì đã giảm tốc độ dữ liệu, và cũng cho phép giảm công
suất phát đối với các luồng ít quan trọng do yêu cầu phủ sóng được nới lỏng [13].
Trong kịch bản dưới đây, ta xét việc phân chia dịch vụ 64-kbps thành hai luồng 32 kbps.
Luồng 32kbps đầu tiên (luồng cơ bản) được cung cấp cho toàn bộ Ô, bởi vì nó mang thông tin
quan trọng của dịch vụ MBMS. Luồng 32kbps thứ hai chỉ được gửi cho người dùng gần với
NodeB (50% diện tích Ô) cung cấp cho người dùng trong khu vực cụ thể dịch vụ 64-kbps.
Hình 9.8 thể hiện hoạt động của kỹ thuật phân chia tốc độ RS ở dạng lựa chọn kênh và vùng
phủ Ô.

267
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Bảng 9.3. Biểu thị các mức công suất phát FACH với MDC

Độ phủ sóng ô Công suất phát cần thiết


Liên kết vô tuyến (RL)
(%) (watt)

1 2,5

50 2 2,0

3 1,5

1 7,6

95 2 4,0

3 2,4

IT
T
P

Hình 9.8. Cung cấp MBMS với RS.

Từ bảng 9.2 cho thấy rằng, kỹ thuật này cần 5,8 W (4,0 W cho luồng cơ bản và 1,8 W
cho luồng thứ hai). Mặt khác, để cung cấp dịch vụ 64kbps sử dụng FACH với mức độ
bao phủ 95%, cần có công suất 7,6 W. Như vậy, kỹ thuật RS tiết kiệm 1,8 W. Tuy
nhiên, một số người dùng sẽ không hoàn toàn hài lòng, vì họ sẽ chỉ nhận được tốc độ
32 kbps của dịch vụ 64-kbps, ngay cả khi tốc độ 32 kbps mang thông tin quan trọng.
NodeB cần cân nhắc việc trọng số hóa công suất phát và các yêu cầu của người dùng.

268
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

9. 5 Các giải thuật điều khiển công suất được đề xuất


Trong quá trình cung cấp các dịch vụ đa phương MBMS, hệ thống cần nhận thức và liên
tục thích ứng với những thay của môi trường truyền thông vô tuyến và phân bổ tối ưu tài
nguyên. Theo đó hiệu năng MBMS là sự lựa chọn hiệu quả nhất về kênh mang vô tuyến để
truyền truyền tải dữ liệu đa phương MBMS. Lưu ý rằng, đến nay đây vẫn là vấn đề mở cho cơ
sở hạ tầng MBMS, là do vai trò xúc tác của nó trong quản lý tài nguyên vô tuyến (RRM).
Tồn tại hai hướng nghiên cứu chính trong quá trình lựa chọn kênh mang vô tuyến.
Hướng đầu tiên là, triển khai một kênh truyền tải (PTP hoặc PTM). Trong trường hợp này,
thiết lập một ngưỡng chuyển đổi để xác định việc khai thác kênh. Hướng thứ hai là, đồng thời
thực hiện các chế độ PTP và PTM. Kết hợp các chế độ này bằng cách đồng thời thiết lập cả
kênh mang chung và riêng trong một Ô. Dưới đây đề cập căn bản về chúng.
Các giá trị được xét dưới đây cho cùng kịch bản phân phát dịch vụ MBMS tốc độ 64kbps
theo số lượng người dùng MBMS liên tục tăng lên. Ban đầu nhóm gồm bốn người dùng, và
hai người dùng tham gia phiên MBMS cứ 5 giây một. Mỗi người dùng xuất hiện ở một vị trí
ngẫu nhiên và di chuyển ngẫu nhiên trong vùng phủ với tốc độ 3 km/h. Mục tiêu chính là làm
IT
sáng tỏ hoạt động và tiêu thụ công suất của từng cơ chế.
Cơ chế đếm 3GPP MBMS (hoặc TS 25, 346) trở thành phổ biến của chuyển giao giữa
kênh mang vô tuyến PTP (nhiều DCH) và PTM (FACH), do nó đơn giản về chức năng và
thực thi. Theo cơ chế này, triển khai một kênh truyền tải (PTP hoặc PTM) trong một Ô tại
thời điểm nào đó. Việc quyết định trên ngưỡng giữa kênh mang PTP và PTM phụ thuộc vào
nhà khai thác, mặc dù người ta đã đề xuất dựa vào số lượng người dùng MBMS. Nói cách
T
khác, cần chuyển tài nguyên PTP vào tài nguyên PTM, khi số lượng người dùng trong một ô
vượt quá một ngưỡng định trước. Giả sử rằng ngưỡng là 8 UE (đây là giá trị trung bình cho
ngưỡng được đề xuất trong phần lớn các công trình nghiên cứu), TS 25.346 sẽ lệnh cho
NodeB chuyển từ DCH sang FACH khi số người dùng vượt quá ngưỡng định trước này (thời
P

gian mô phỏng là 10 giây), vì HS-DSCH không được hỗ trợ (hình 9.9).


Hình 9.9 cũng cho thấy sự thiếu hiệu quả của TS 25.346. Cơ chế này cung cấp giải pháp
không thực tế vì không xét đến tính di động và vị trí hiện tại của người dùng. Hơn nữa, cơ chế
này không hỗ trợ thiết lập công suất động cho FACH. Vì vậy, khi được khai thác, FACH phải
bao phủ toàn bộ vùng phủ sóng, gây lãng phí công suất. Cuối cùng, TS 25.346 không hỗ trợ
HS-DSCH, kênh truyền tải có thể làm phong phú thêm MBMS với các đặc tính băng thông
rộng.
Thuật toán chuyển đổi 3GPP MBMS PTP/PTM, hoặc TR 25.922 [15], giả định triển khai
một kênh truyền tải trong một ô tại một thời điểm nào đó. Tuy nhiên, trái với TS 25.346, nó
theo giải pháp dựa vào công suất khi lựa chọn kênh mang vô tuyến, nhằm giảm thiểu yêu cầu
công suất của NodeB trong quá trình truyền MBMS.

269
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.9. Các mức công suất phát 3GPP TS 25. 346.
Trong TR 25.922, thay vì dùng DCH, HS-DSCH cũng được phát. Tuy nhiên, việc sử
IT
dụng hạn chế hoặc DCH hoặc HS-DSCH (hình 9.10) trong chế độ PTP dẫn đến tổn thất đáng
kể công suất. Trong cả hai trường hợp, PTP (DCH hoặc HS-DSCH, vì không hỗ trợ chuyển
đổi giữa HS-DSCH và DCH trong cơ chế này) và các mức công suất PTM được so sánh, và
trường hợp với các yêu cầu công suất được chọn. Nói chung, khi ít người dùng đa phương,
kênh mang vô tuyến PTP phù hợp hơn. Khi số lượng người dùng tăng lên, bắt buộc dùng
kênh mạng vô tuyến PTM.
T
Mặc dù TR 25.922 khắc phục được một số điểm về thiếu hiệu quả của cơ chế TS 25.346,
nhưng vẫn không hỗ trợ việc thiết lập công suất FACH động, dẫn đến tiêu thụ công suất tăng
trong quá trình truyền tải PTM.
P

Hình 9.10. Các mức công suất phát 3GPP TR 25.922 (với DCH).

270
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Các cơ chế trên cho phép triển khai một kênh truyền tải PTP hoặc PTM tại thời điểm nào
đó. Trong [16], đưa ra ý tưởng thay thế, dựa trên việc sử dụng đồng thời/kết hợp kênh mang
vô tuyến PTM và PTP để truyền tải MBMS. Cụ thể là, kết hợp DCH và FACH để truyền tải
dữ liệu MBMS qua các giao diện UTRAN. Theo đó, kênh FACH chỉ ở trong của một ô/sector
và cung cấp dịch vụ MBMS cho người dùng ở đó. Sử dụng DCH để phục vụ các người dùng
còn lại ở biên ô. Công suất để phục vụ cho người dùng bên ngoài được tính theo phương trình
9.4. Tiêu thụ tổng công suất đường xuống bao gồm FACH và các kênh dành riêng, là tổng hai
mức công suất (hình 9.11).
Tuy nhiên, được kết luận trong [16], giải pháp này chỉ có lợi khi số lượng người dùng
bên ngoài chiếm dụng DCH là rất ít (dưới 5). Điều này cho thấy rằng việc sử dụng DCH cùng
với FACH cho các dịch vụ MBMS là khá hạn chế đối với các tình huống lưu lượng thực tế.

IT
T
P

Hình 9.11. Các mức công suất phát RAN1 R1-02-1240 Tx 3GPP TSG.
Phần này xét phiên bản tiên tiến của các cơ chế trên để thực hiện phân bổ công suất tối
ưu trong quá trình truyền MBMS. Cơ chế này xác định linh hoạt kênh mang vô tuyến MBMS
tối ưu, dựa trên công suất phát cần thiết để phục vụ nhóm đa phương. Tận dụng lợi thế của
công nghệ HSPA (bao gồm hỗ trợ MIMO) và đóng góp cho cơ chế RRM của UMTS bằng
cách áp dụng giải pháp mới cho MBMS nhằm sử dụng hiệu quả tài nguyên công suất. Động
lực chính là, giảm thiểu tiêu thụ công suất MBMS, dẫn đến tăng dung lượng, vì vậy tăng
cường khả năng phân phát nhiều dịch vụ đa phương tiện trong mạng UMTS.
Cụ thể hơn, cơ chế lựa chọn việc phân phát lưu lượng đa phương của kênh truyền tải với
công suất thấp nhất. Thực tế là, mọi thay đổi động trong môi trường truyền dẫn đều trực tiếp
tác động đến công suất phát trạm gốc. Hơn nữa, phương pháp kết hợp kênh truyền tải HS-
DSCH được dùng trong HSPA, mâu thuẫn với cơ chế đếm MBMS mà chỉ xét kênh mang R99
(DCH và FACH). Trong nhiều trường hợp HS-DSCH tiêu thụ ít công suất hơn, trong đó kết

271
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

hợp với tiêu chuẩn chuyển kênh mang dựa vào công suất để cải thiện hiệu quả hơn nữa công
suất MBMS. Tuy nhiên, khi kỹ thuật MIMO được hỗ trợ sẽ tiết kiệm nhiều công suất.
Dưới đây, ta xét cấu trúc và chức năng cho phương pháp này và được minh họa ở hình
9.12. Cụ thể hơn, cơ chế gồm ba giai đoạn: giai đoạn phục hồi tham số, giai đoạn tính toán
mức công suất, và giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải. Ngoài ra, thực hiện định kỳ kiểm tra.
RNC là nút chức năng của kiến trúc MBMS để thực thi thuật toán và thực hiện quyết định
cuối cùng trên kênh truyền tải hiệu quả nhất để phân phát dữ liệu đa phương MBMS.
Giai đoạn khôi phục tham số (hình 9.12) cơ chế này khôi phục tham số của dịch
vụ và người dùng MBMS hiện hữu trong mỗi Ô. Các tham số người dùng như: số
lượng người dùng yêu cầu một phiên MBMS cụ thể, khoảng cách từ trạm gốc, và các
yêu cầu QoS của họ nhận được từ RNC thông qua các kênh đường lên. Hơn nữa, dịch
vụ tốc độ bit MBMS được phục hồi từ nút BM-SC.
Giai đoạn tính toán mức công suất, thực chất là xử lý thông tin từ giai đoạn
phục hồi tham số. Trong giai đoạn này, tính toán công suất được phân bổ để phân phát
phiên MBMS trong mỗi Ô. Việc tính toán dựa trên giả định là, truyền tải dữ liệu đa
IT
phương trên nhiều DCH, HS-DSCH, hoặc trên một kênh FACH. Tiếp theo là, tính
toán các mức công suất PDCH , PHS  DSCH (được hỗ trợ hoặc không được hỗ trợ MIMO),
và PFACH , tương ứng với từng loại kênh truyền tải.

Giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải, việc lựa chọn kênh truyền tải phù hợp với
việc truyền tải nội dung đa phương MBMS. So sánh các giá trị PDCH , PHS  DSCH , và
T
PFACH để lựa chọn kênh mang hiệu quả công suất nhất cho phiên MBMS trong Ô.
Thuật toán quyết định một cách linh hoạt trường hợp yêu cầu ít công suất, do đó, lựa
chọn kênh truyền tải tương ứng cho phiên.
P

Cuối cùng là định kỳ kiểm tra, tái khôi phục người dùng, và lấy các tham số dịch
vụ để thích ứng với những thay đổi trong quá trình cung cấp dịch vụ. Việc định kỳ
kiểm tra này được kích hoạt tại tần suất định trước và đảm bảo cho cơ chế có khả năng
hình thành các thay đổi như: sự di động của người dùng, các yêu cầu gia nhập/rời khỏi,
hoặc hiện tượng pha đinh, cấu hình hóa chức năng nhằm duy trì tính hiệu quả tài
nguyên cao.

272
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

IT
T
P

Hình 9.12. Quá trình tính công suất với chức năng MIMO

Ta xét hiệu năng đối với giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải. Việc triển khai kênh hiệu
quả về công suất được minh họa trong hình 9.13; 9.14; và 9.15, với diện tích phủ sóng tương
ứng là 60%, 80%, và 100%. Các hình này thể hiện các mức công suất phát (đầu ra tổng thể
của giai đoạn tính toán mức công suất) cho kênh DCH, HS-DSCH, (có và không có hỗ trợ
MIMO) và các kênh FACH. Kịch bản mô phỏng xét cho việc phân phát phiên MBMS 64kbps

273
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

trong Ô, giả định các người dùng ở trong các nhóm (thay đổi mật độ), được định vị tại biên
của các vùng phủ sóng.
Trường hợp phủ 60% diện tích ô (hình 9.13) cho thấy rằng đối với nhóm đa phương với
dưới 10 người dùng, thì DCH là kênh truyền tải tối ưu. Khi số người dùng từ 10 đến 17 người,
HS-DSCH (không được hỗ trợ MIMO) tiêu thụ công suất ít hơn, và do đó phù hợp để truyền
tải nội dung MBMS (chế độ PTP). Khi MIMO 2×2 được hỗ trợ, ngưỡng trên được tăng lên
đến 20 người dùng. Trường hợp nhiều hơn 17 người (hoặc 20 người dùng với sự hỗ trợ
MIMO), thì FACH hiệu quả về công suất hơn và cần được triển khai (chế độ PTM). Tương tự
cho các trường hợp phủ 80% và 100% diện tích Ô từ hình 9.14 và 9.15. Tuy nhiên, từ các
hình này ta có thể kết luận rằng khi diện tích vùng phủ càng lớn HS-DSCH ưu thế hơn DCH
ngay cả khi nhóm đa phương nhỏ và nên được dùng thay cho DCH trong chế độ PTP.

IT
T

Hình 9.13. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 60%
P

Hình 9.14. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 80%

274
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.15. Phân bổ công suất MBMS, 64 kbps, phủ sóng 100%
Nói chung, trường hợp ít người dùng nên chọn truyền tải PTP, và trường hợp nhiều
IT
người dùng nên chọn truyền tải PTM. Tuy nhiên, cơ chế tăng cường không chỉ quyết định
việc sử dụng truyền dẫn PTP hoặc PTM, mà còn tạo ra sự khác biệt giữa DCH và HS-DSCH
trong chế độ PTP. Đây là một điểm quan trọng vì trong nhiều trường hợp HS-DSCH dường
như tốn ít công suất hơn so với DCH, đặc biệt khi MIMO được hỗ trợ. Kỹ thuật MIMO giảm
đáng kể tiêu thụ công suất MBMS so với các kênh mang vô tuyến khác và tối đa hóa hơn nữa
hiệu quả công suất. Điều này dẫn đến tăng dung lượng và khả năng cung cấp các dịch vụ đa
T
phương tiện cho nhiều người dùng MBMS trong các mạng di động trong tương lai.
Ưu thế của cơ chế này được sáng tỏ hơn nếu so sánh hiệu năng của phương pháp này với
giải pháp ưu thế nhất của 3GPP, cơ chế đếm MBMS hoặc TS 25.346. Để so sánh hiệu năng
được thuyết phục hơn, ta xét cho vấn đề di động và thay đổi số người dùng.
P

Lưu ý rằng, cơ chế đếm MBMS xem xét điểm chuyển mạch tĩnh giữa chế độ PTP và
PTM (hoặc giữa DCH và FACH), dựa trên số người dùng được phục vụ MBMS. Như vậy,
ngưỡng cho môi trường di động vĩ mô là tám người dùng đa phương. Khi dưới tám người
dùng trong chế độ PTP, thì phát nhiều kênh DCH (không có HS-DSCH), trong khi trên tám
người dùng đa phương trong chế độ PTM, khai thác một kênh FACH với công suất đủ lớn
phủ 100% diện tích ô.
Kịch bản mô phỏng xem xét việc cung cấp phiên đa phương MBMS trong một phần của
môi trường Ô vĩ mô UMTS. Ta đánh giá hiệu năng của hai giải pháp cho hai Ô cạnh nhau
(gọi là Ô nguồn và Ô đích) hình 9.16. Một phiên MBMS 64kbps trong thời gian 2000s được
phân phát trong cả hai Ô.

275
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.16. Topo mô phỏng


Hình 9.17 và 9.18 minh họa công suất đường xuống của các kênh truyền tải khả dụng
được lấy ra từ giai đoạn tính toán mức công suất lần lượt ở Ô nguồn và Ô đích. Hình 9.19 và
9.20 mô tả công suất của kênh truyền tải được triển khai trên hai cơ chế lần lượt trong Ô
nguồn và Ô dích. Trong giải pháp này, thể hiện mức công suất phát bị tiêu thụ bởi kênh được
chọn trong giai đoạn lựa chọn kênh truyền tải. Dễ dàng chọn ra kênh cho mỗi Ô từ hình 9.17
và 9.18 (kênh có công suất nhỏ tại từng thời điểm). Với cơ chế đếm MBMS, mức công suất
IT
này là công suất DCH tổng cho trường hợp dưới 8 người dùng, hoặc công suất FACH cố định,
bằng 7,6 W, cho trường hợp trên tám người dùng.
T
P

Hình 9.17. Ô nguồn – đầu ra giai đoạn tính toán mức công suất

276
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.18. Ô đích – đầu ra giai đoạn tính toán mức công suất

IT
T
P

Hình 9.19. Ô nguồn - So sánh cơ chế được đề xuất với cơ chế đếm MBMS

Ô nguồn ban đầu gồm 14 người dùng đa phương, trong khi 6 người dùng cư trú trong Ô
đích. Thời gian mô phỏng 200s, mọi người dùng ổn định trong cả hai Ô. Trong Ô nguồn, cơ
chế được đề xuất thiên về truyền tải nội dung MBMS trên FACH với công suất 6,4 W để
người dùng máy chủ có suy hao lớn nhất, tại vị trí 90% vùng phủ. Mặt khác, các ngường dùng
cơ chế đếm MBMS trên kênh FACH với công suất 7,6 W để cung cấp trọn vẹn vùng phủ sóng,
dẫn đến lãng phí 1,2 W trong Ô nguồn (hình 9.19). Ô đích là Ô PTP, vì nó phục vụ dưới tám
người dùng. Tuy nhiên, ta thấy rằng HS-DSCH có hiệu năng tốt hơn so với DCH, tiết kiệm
được gần 1 Watt (hình 9.20). Như vậy, cơ chế được đề xuất này tốt hơn cơ chế đếm
MBMS trong Ô đích.

277
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

Hình 9.20. Ô đích - So sánh cơ chế được đề xuất với cơ chế đếm MBMS
Nhóm 10 người dùng trong Ô nguồn nằm gần biên Ô (phủ sóng 90% diện tích Ô), bắt
IT
đầu di chuyển hướng về Ô đích tại thời điểm 201s (xem hình 9.16), trong khi đó các người
dùng còn lại vẫn đứng yên. Nhóm này đi vào Ôl đích tại thời điểm 1341s. Trong khoảng thời
gian 201-1341s, ta quan sát cho Ô nguồn. Cơ chế tăng cường cho phép theo dõi sự di chuyển
của người dùng và tiếp tục cải thiện hiệu quả công suất. Khi người dùng đa phương ở gần
trạm gốc của Ô nguồn, kênh mang PTP (DCH và HS-DSCH) tốn ít công suất hơn kênh mang
PTM (FACH) ngay cả khi nhiều người dùng. Tương tự, khi người dùng nằm gần biên Ô,
FACH hiệu quả hơn. Mặt khác, cơ chế đếm MBMS khó đối phó với tính di động của người
T
dùng, không có tính thích ứng và chỉ sử dụng FACH vì các người dùng đồng thời nhận dịch
vụ MBMS vượt quá ngưỡng tám người dùng. Dẫn đến lãng phí gần 5,6 W (hình 9.19). Cả hai
cơ chế có cùng hiệu năng (triển khai FACH) chỉ khi người dùng di chuyển đến biên Ô. Hơn
P

nữa, quan sát thấy rằng HS-DSCH với sự hỗ trợ MIMO tốn ít công suất hơn so với HS-DSCH
tại một số thời điểm. Ô đích vẫn trong chế độ PTP, với cùng độ lợi công suất từ giải pháp
được đề xuất trong thời gian 200s đầu tiên của mô phỏng (hình 9. 20).
Cuối cùng là, tại thời điểm 1341s, nhóm 10 người dùng di chuyển vào vùng phục vụ của
Ô đích. Tại thời điểm này, theo cơ chế đếm MBMS, ô nguồn chuyển sang chế độ PTP (nhiều
DCH) vì nó chỉ phục vụ bốn người dùng. Cơ chế tăng cường cũng sử dụng DCH, do đó, cả
hai cơ chế này có cùng hiệu năng. Cũng tại thời điểm này, Ô đích chuyển vào chế độ PTM
(một FACH) và phục vụ 16 người dùng. Tuy nhiên, khi nhóm di chuyển đến trạm gốc,
phương pháp được đề xuất thích ứng chức năng của nó và chiếm dụng tài nguyên công suất
tốt trái ngược với việc gán kênh FACH tĩnh của cơ chế đếm MBMS. Hiệu quả công suất
khoảng 3W.
Tóm lại, từ các hình 9.19 và 9.20 thấy rõ cơ chế được đề xuất có ưu thế hơn cơ chế đếm
MBMS. Tiêu chí dựa vào công suất để chuyển đổi các kênh truyền tải cũng như việc triển
khai kênh HS-DSCH, đặc biệt là khi được hỗ trợ MIMO, góp phần tối ưu hóa mạnh mẽ việc
phân bổ tài nguyên và cải thiện hiệu năng MBMS.

278
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

 Hướng nghiên cứu:


Hoạt động của cơ chế được đề xuất, một số cải tiến có thể được kết hợp để nâng cao hơn
nữa hiệu năng MBMS. Các bước tiếp theo có thể là, trước hết đánh giá cơ chế thông qua việc
bổ sung các kịch bản mô phỏng. Các kịch bản có thể được mô phỏng trong bộ mô phỏng ns-2,
trong đó có thể thực hiện cơ chế đề xuất. Bằng cách đó, ngoại trừ hiệu năng của cơ chế được
đề xuất, các thông số khác như trễ trên các giao diện UTRAN trong quá trình truyền tải
MBMS có thể được đánh giá.
Hơn nữa, một số kỹ thuật tiết kiệm công suất như phân chia tốc độ và kết hợp phân tập vĩ
mô có thể được tích hợp vào cơ chế được đề xuất này. Việc sử dụng những kỹ thuật này sẽ
tiếp tục cải thiện hiệu năng tổng thể của cơ chế được đề xuất, nghĩa là có thể tận dụng hơn
nữa các tài nguyên mạng và tài nguyên vô tuyến.
Cuối cùng, xem xét nên đưa chế độ truyền dẫn mạng quảng bá đa phương đơn tần
(MBSFN) vào các công nghệ UTRAN tiên tiến của LTE mà được sử dụng như một phương
thức truyền tải PTM thay cho MBMS hay không. MBSFN nỗ lực đối phó vấn đề biên ô của
MBMS và giảm nhiễu liên ô. Vì vậy, sử dụng MBSFN để đạt được SNR rất lớn và cải thiện
đáng kể hiệu quả phổ tổng thể.

9.6 Tổng kết


IT
Chương này ta xét các khái niệm quan trọng của dịch vụ MBMS. Mục tiêu chính là nêu
bật tầm quan trọng của việc điều khiển công suất và vai trò điều khiển của nó trong quá trình
phân phát nội dung đa phương MBMS đối với hiệu quả tổng thể của mạng thế hệ sau. Theo
đó, xét các lý lịch công suất của một số kênh truyền tải được dùng để truyền tải dịch vụ
T
MBMS cho người dùng di động. Hơn nữa, đặt ra các vấn đề mà các đặc tả kỹ thuật hiện tại
MBMS gặp phải và làm quen với các kỹ thuật/giải pháp được đề xuất để vượt qua hạn chế đó.
Cuối cùng là, xét một cơ chế mới để lựa chọn kênh truyền tải hiệu quả trong quá trình
P

truyền tải MBMS trong các mạng UMTS. Cơ chế đề được xuất xác định công suất đường
xuống là tiêu chí chuyển đổi giữa các kênh mang vô tuyến khác nhau và khả năng tiếp nhận
thay đổi động, do đó thích ứng tối ưu theo chức năng của nó. Hơn nữa, cơ chế được đề xuất
phù hợp với yêu cầu của mạng di động thế hệ sau và lợi dụng đa ăn-ten MIMO để cải thiện
hơn nữa hiệu quả tài nguyên. Kết quả mô phỏng minh chứng rằng, cơ chế được đề xuất tốt
hơn cơ chế đếm hiện tại của các đặc tả MBMS, bởi cách tối đa hóa hiệu quả dung lượng và
công suất.

Tài liệu tham khảo


[1] 3rd Generation Partnership Project TR 23.846. (2003). Technical Specification Group Services
and System Aspects; Multimedia Broadcast/Đa phương Service; Architecture and functional
description (Release 6). Version 6.1.0.
[2] 3rd Generation Partnership Project TS 22.146. (2008). Technical Specification Group Services
and System Aspects; Multimedia Broadcast/Đa phương Service; Stage 1 (Release 9). Version
9.0.0.
[3] Holma, H. and Toskala, A. (2007). WCDMA for UMTS: HSPA Evolution and LTE (4th edition).
The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley & Sons.

279
Chương 9: Điều khiển công suất cho kênh vật lý chia sẻ đường lên (PUSCH) trong LTE

[4] Alexiou, A., Antonellis, D., Bouras, C., and Papazois, A. (2006, October). “An Efficient Đa
phương Packet Delivery Scheme for UMTS.” Paper presented at the 9th ACM/IEEE
International Symposium on Modeling, Analysis and Simulation of Wireless and Mobile
Systems (MSWiM 2006), Torremolinos, Malaga, Spain.
[5] Boni, A., Launay, E., Mienville, T., and Stuckmann P. (2004, October). “Multimedia Broadcast
Đa phương Service—Technology Overview and Service Aspects.” Paper presented at the 5th
IEE International Conference on 3G Mobile Communication Technologies (3G 2004), London,
UK.
[6] Holma, H. and Toskala, A. (2006). HSDPA/HSUPA for UMTS: High Speed Radio Access for
Mobile Communications. The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley & Sons.
[7] 3rd Generation Partnership Project TR 101.102. (2002). Universal mobile telecommunications
system (UMTS); Selection procedures for the choice of radio transmission technologies of the
UMTS. Version 3.2.0.
[8] Zihuai, L., Sorensen, T. B., and Mogensen, P. E. (2007). Downlink SINR Distribution of
Linearly Precoded Multiuser MIMO Systems. IEEE Communications Letters, 11(11), 850–852.
[9] Perez-Romero, J., Sallent, O., Agusti, R., and Diaz-Guerra, M. (2005). Radio Resource
Management Strategies in UMTS. The Atrium, Southern Gate, Chichester, England: John Wiley
& Sons.
[10] 3rd Generation Partnership Project TR 25.803. (2005). Technical Specification Group Radio
Access Network; S-CCPCH performance for MBMS, (Release 6). Version 6.0.0.
[11] Parkvall, S., Englund, E., Lundevall, M., and Torsner, J. (2006). Evolving 3G Mobile Systems:
Broadband and Broadcast Services in WCDMA. IEEE Communication Magazine, 44(2), 30–36.
IT
[12] Chuah, P., Hu, T., and Luo, W. (2004, June). “UMTS Release 99/4 Airlink Enhancement for
Supporting MBMS Services.” Paper presented at the 2004 IEEE International Conference on
Communications (ICC 2004), Paris, France.
[13] 3rd Generation Partnership Project R1-021239. (2002). MBMS Power Usage, Lucent
Technologies. Lucent Technologies, TSG-RAN WG1#28.
[14] 3rd Generation Partnership Project TS 25.346. (2009). Technical Specification Group Radio
Access Network; Introduction of the Multimedia Broadcast Đa phương Service (MBMS) in the
Radio Access Network (RAN); Stage 2, (Release 8). Version 8.3.0.
T
[15] 3rd Generation Partnership Project TR 25.922. (2007). Technical Specification Group Radio
Access Network; Radio Resource Management Strategies (Release 7). Version 7.1.0.
[16] 3rd Generation Partnership Project R1-021240. (2002). Power Usage for Mixed FACH and
DCH for MBMS. Lucent Technologies, TSG-RAN WG1#28.
P

280
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

CHƯƠNG 10

CÁC CÔNG NGHỆ THEN CHỐT VÀ QUY HOẠCH MẠNG TRONG


HỆ THỐNG TD-LTE

10.1. Mở đầu
Là một trong những tiêu chuẩn IMT-2000, đa truy nhập phân mã đồng bộ chia theo thời
gian (TD-SCDMA: Time Division-Synchronous Code Division Multiple Access) đã được
hoàn thành đáng kể về các kỹ thuật, tiêu chuẩn và sản phẩm chính. Các vấn đề chính liên quan
tới sự thành công trong vận hành TD-SCDMA là: Làm thế nào để đảm bảo lợi nhuận trong
tương lai của TD-SCDMA cũng như thu hút đông người sử dụng nhất có thể thông qua việc
cung cấp các loại hình dịch vụ và làm thế nào để TD-SCDMA có thể dễ dàng chuyển đổi lên
IMT-advanced. Trên thực tế, một cuộc thử nghiệm đặc biệt cho TD-SCDMA kết thúc vào
giữa năm 2006 đã cho thấy rằng có khả năng xây dựng hệ thống mạng TD-SCDMA quy mô

phân chia theo thời gian.


IT
lớn, bao phủ toàn bộ và tạo cơ hội tốt để phát triển các công nghệ tiên tiến dựa trên song công

Tốc độ phát triển nhanh của các thị trường WCDMA và cdma2000 đã đẩy nhanh bước
tiến của chúng, và các kỹ thuật phát triển ngắn hạn (STE) được giới thiệu để hỗ trợ truyền dẫn
tốc độ bit cao cho các dịch vụ gói. Ví dụ, HSPA được xem như là phát triển ngắn hạn của
3GPP cho WCDMA. TD-SCDMA đối mặt với các vấn đề tương tự trong quá trình phát triển
T
lên HSPA, điều đó đã trở thành một yếu tố quan trọng để các nhà khai thác mạng lựa chọn
trong số các tiêu chuẩn IMT-2000 khi triển khai mạng 3G. Bởi vậy, vấn đề phát triển đầu tiên
cho TD-SCDMA, được gọi là TD-STE, trong đó các kỹ thuật đơn sóng mang và đa sóng
mang TD-HSDPA/TD-HSUPA, TD-MBMS (TD-multimedia broadcast milticast service: dịch
P

vụ đa hướng quảng bá đa phương tiện) và TD-HSPA+ được kết hợp một cách chặt chẽ. Chú ý
rằng các kỹ thuật cho TD-STE vẫn được dựa trên CDMA.
3GPP bắt đầu nghiên cứu về phát triển dài hạn (LTE) với ý định giữ tính cạnh tranh và
ưu thế của kỹ thuật truyền thông chia ô trong thị trường viễn thông. Chương trình phát triển
dài hạn của TD-SCDMA (Tức TD-LTE) được thực hiện bởi cả 3GPP và Hiệp hội Tiêu chuẩn
Viễn thông Trung Quốc (CCSA). Dựa trên hệ thống công nghệ TD-SCDMA hoàn thiện, TD-
LTE được hỗ trợ mạnh mẽ bởi chuỗi công nghệ TD-SCDMA. Mục tiêu của TD-LTE là nhằm
nâng cao dung lượng phủ sóng, cung cấp dịch vụ và hỗ trợ di động cho TD-SCDMA. Để tiết
kiệm vốn đầu tư và tận dụng cơ sở hạ tầng mạng sẵn có, thiết kế của TD-LTE nên quan tâm
tới các điểm đặc trưng của TD-SCDMA, giữ cho TD-LTE tương thích với các hệ thống TD-
SCDMA và TD-LTE để đảm bảo sự chuyển đổi diễn ra suôn sẻ.

10.2. Tổng quan các nguyên lý và các chuẩn của TD-LTE


Hệ thống LTE hoạt động cùng lúc ở 2 chế độ song công phân chia theo tần số (FDD) và
theo thởi gian (TDD). Các chế độ TDD và FDD đã được hài hòa với nhau, nghĩa là, 2 chế độ
này chia sẻ cùng một khung cơ bản, bao gồm cả các kỹ thuật truy nhập vô tuyến: Đa truy

281
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

nhập phân chia theo tần số trực giao (OFDMA) với đường xuống và đa truy nhập phân chia
theo tần số sóng mang đơn (SC-FDMA) với đường lên, Định dang khung phu cơ bản, giao
thức cấu hình,… Về mặt kiến trúc, không có điểm khác biệt nào giữa lớp MAC và các giao
thức lớp cao hơn, sự khác biệt rất nhỏ giữa chúng chỉ là các thông số lớp vật lý cụ thể của
TDD. Như vậy, sẽ có sự phối hợp giữa hai chế độ, cho phép hỗ trợ hiệu năng từ cả 2 chế độ
TDD và FDD, trong cùng một mạng hay thiết bị người dùng. Chú ý rằng chế độ TDD nên
được tương thích với TD-SCDMA, hay còn gọi là TD-LTE. Các thử nghiệm LTE chung được
tổ chức bởi CMCC, Verizon Wireless và Vodafone cho thấy các nhà khai thác muốn hai hệ
thống LTE trong một thiết bị duy nhất để đạt được khả năng tương tác toàn cầu. Các cuộc thử
nghiệm chung này cũng làm rõ rằng FDD-LTE và TD-LTE sẽ phát triển tương ứng từ UMTS
và TD-SCDMA.
Sự khác biệt tại lớp vật lý là tùy thuộc vào 2 loại cấu trúc khung: Loại 1 dành cho các hệ
thống FDD-LTE và loại 2 là cấu trúc khung đặc biệt cho các hệ thống TD-LTE để phù hợp
với TD-SCDMA. Cấu trúc khung của loại 2 được thể hiện trong hình 10.1. Trong đó, mỗi
khung vô tuyến bao gồm hai bán khung với thời gian T f =153600. Ts =5 ms. Mỗi bán khung
bao gồm tám khe và ba vùng đặc biệt gồm có: Hoa tiêu đường xuống, thời gian bảo vệ và hoa
IT
tiêu đường lên. Thời gian khe trong bán khung là Tkhe =0.5 ms. Để tương thích với loại 1, cứ
hai khe được gọi là một khung con, trong đó, khung con số 0 và số 5 cùng với hoa tiêu đường
xuống luôn được dùng để dự phòng cho truyền dẫn đường xuống.
T
P

Hình 10.1. Cấu trúc khung loại 2 cho TD-LTE (Với chu kỳ chuyển mạch 5 ms)

Để tương thích với cả hai hệ thống TD-SCDMA và WCDMA, có hai chu kỳ chuyển
mạch được định nghĩa trong loại 2 là 5 ms và 10 ms. Khi chu kỳ chuyển mạch là 5 ms, hoa
tiêu đường lên cùng với hai khung con thứ 2 và 7 đuợc dùng để dự phòng cho truyền dẫn
đường lên. Khi chu kỳ chuyển mạch là 10 ms, hoa tiêu đường xuống xuất hiện trong cả 2 bán
khung, trong khi thời gian bảo vệ và hoa tiêu đường lên chỉ xuất hiện trong bán khung thứ
nhất. Ngoài ra, hoa tiêu đường lên cùng với khung con thứ 2 được dự trữ cho truyền dẫn
đường lên và các khung con từ 7 đến 9 được dự trữ cho truyền dẫn đường xuống.
Do các đặc điểm của TDD, các kênh vô tuyến đường lên và đường xuống được tương hỗ,
và vì vậy một số cơ chế vòng lặp mở có thể được sử dụng, chẳng hạn như các sơ đồ phân tập
truyền dẫn vòng hở và ghép kênh không gian (hay còn gọi là “tiền mã hóa vòng hở”) có thể
được triển khai trong hệ thống TD-LTE. Sự tương hỗ thực sự là một ưu thế của TD-LTE, tuy

282
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

nhiên nó không phổ biến: (1) cấu hình anten của eNodeB và thiết bị người sử dụng (UE) là
khác nhau; (2) sự suy giảm của tần số vô tuyến cho đường lên và đường xuống; (3) pha-đinh
và nhiễu giao thoa là biến đổi theo thời gian. Một vài cấu hình đa anten có thể được sử dụng
trong hệ thống LTE như: một đầu vào một đầu ra (SISO), một đầu vào nhiều đầu ra (SIMO)
hay nhiều đầu vào nhiều đầu ra (MIMO). Với SISO, một máy thu lọc phối hợp được sử dụng,
trong khi đó với SIMO, tổ hợp tỷ lệ tối đa (MRC: Maximum Ratio Combining) được thực
hiện tại máy thu. Cơ chế MIMO được chia làm ba loại: Mã hóa khối không gian-tần số
(SFBC: Space-frequency block coding), ghép kênh không gian với tiền mã hóa vòng hở và
vòng kín. Tiền mã hóa vòng hở thực hiên phân bổ một từ mã cho mỗi khối tài nguyên trong
một khoảng thời gian truyền (TTI) theo một trật tự xác định được biết rõ bởi cả máy phát và
máy thu, bởi vậy, không cần thiết phải phát lại chỉ số ma trận tiền mã hóa (PMI: Precoding
Matrix Indicator) tới eNodeB. Tiền mã hóa vòng kín được thiết kế để phân bổ từ mã cho một
người dùng cụ thể tùy thuộc vào thông tin trạng thái kênh (CSI: Channel State Information)
của họ trên một RB và nó cần thiết phải phát lại PMI tới máy phát. Cả tiền mã hóa vòng hở và
vòng kín đều được đặc trưng cho các hệ thống FDD-LTE. Trong khi đó với hệ thống TD-LTE,
CSI của đường xuống có thể được ước tính một cách hiệu quả theo tín hiệu tham chiếu thăm
dò (SRS: Sounding Reference Signal) đường lên do tương hỗ kênh, đặc biệt là khi các UE
IT
hoạt động trong môi trường có tính di động thấp. Với CSI được ước tính, tiền mã hóa không
dựa trên bảng mã trở nên khả thi cho các hệ thống TD-LTE.

10.3. Định cỡ dung lượng cho TD-LTE


Giả sử rằng số kênh con là N. K ký hiệu cho chỉ số tái sử dụng tần số. Một ô đơn có truy
nhập tới M = N/K kênh con. Mỗi UE sẽ chiếm một đơn vị tài nguyên tối thiểu là L kênh con
T
trong miền tần số. Gọi Q là số UE (hoặc kênh lưu lượng) tích cực trong mỗi ô. Nếu QL  M ,
nhiễu trong ô có thể được loại bỏ hoàn toàn bằng cách ấn định các tập kênh con khác nhau
cho các UE. Không mất tính tổng quát, ta giả định rằng một eNodeB truyền dữ liệu tới một
UE nào đó. Tỷ lệ tín hiệu trên tổng nhiễu tại UE đó là:
P

Si
i  (10.1)
I int er,i  N

trong đó, Si là công suất thu được, I int er,i là nhiễu đồng kênh liên ô, và N là công suất
nhiễu. Gọi P là công suất eNodeB. Chuỗi thông tin của mỗi UE được truyền qua L kênh con
song song. Công suất phát của eNodeB được chia đều cho các kênh con và các UE. Vì vậy,
công suất phát tới một UE trên một kênh con là P/QL.

Gọi gij  g ij ij là độ khuếch đại liên kết tổng giữa UE (phía thu) và eNodeB (phía phát).
Độ khuếch đại liên kết dựa trên phần suy hao do khoảng cách g ij và phần pha-đinh nhanh  ij .
2
Trong đo, pha-đinh nhanh là một hàm của các hệ số đáp ứng kênh phức hii ,l trên kênh con
sử dụng. Trong trường hợp i = j,  ij có thể viết đơn giản thành:

283
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

1 L
 hii,l
2
 ij  (10.2)
L l 1

Không mất tính tổng quát, ta giả định rằng các kênh con từ 1 tới L đã được ấn định cho
UE i. Ta cũng giả định rằng máy thu UE tận dụng tổ hợp tỷ lệ tối đa (MRC). Khi đó, công
suất tín hiệu thu được tại UE I có thể được viết là:

L
P P
Si  g ii  hii ,l
2
 gii (10.3)
l 1 QL Q

Ta giả định rằng các ô được tách biệt với nhau sử dụng mã xáo trộn giả ngẫu nhiên. Hơn
nữa, chúng ta giả định rằng các eNB can nhiễu có năng lượng truyền tải được phân chia đồng
đều trong M kênh con khả dụng. Do số lượng kênh con miền tần số (L) và tải tối đa trong mỗi
ô, có một tỷ lệ L/M trong năng lượng của eNodeB sẽ gây can nhiễu UE i. Trong trường hợp
đó, năng lượng nhiễu liên ô có thể viết thành:

IT T
I int er ,i   gij
j 1
j i
LP
M (10.4)

trong đó T là số eNodeB cùng chia sẻ L khung con. Kết hợp tất cả vào công thức SINR ta
được:
T
P
gii
Si Q
i   T (10.5)
I int er ,i  N LP
 gij
M
 vL
P

j 1
j i

trong đó, v là năng lượng nhiễu trên mỗi kênh con. Ta giả định rằng sự tách biệt giữa các
kênh con là lớn hơn dải thông phù hợp, do vậy chúng sẽ có pha-đinh khác nhau. Hơn nữa,
chúng ta cũng giả định rằng đáp ứng kênh phức hij ,l trên một đường truyền giữa máy phát j và
2
máy thu i, qua kênh con l tuân theo phân bố Rayleigh với đơn vị trung bình. Vì vậy, hij ,l

tuân the phân bố mũ. Ta định nghĩa   L ii  l 1 hii ,l


L 2
là một tổng của quỹ công suất kênh.

L 1
xl  x def
Pr ii  x  1   e  F ( x, L) (10.6)
l 0 l!

10.3.1. Xác suất sự cố của cụm đơn ô


Đối với cụm ô đơn lẻ, chỉ tồn tại tạp âm nhiệt còn Iint er ,i  0 . Xác suất sự cố khi một UE
nhận được SINR thấp hơn ngưỡng cho phép   0 có thể được viết là:

284
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

l
  QL 
 vL    QL 
  QL  L 1
g P  vL 
vL; L   1    ii  e  g ii P (10.7)

F i ( ; L)  Pr  i     F  

 g ii P  l 0 l!

Ta xem xét một kịch bản đường xuống đơn ô, trong đó băng thông 20 MHz của hệ thống
được chia thành N = 100 kênh con, trong số này M = 33 kênh được dùng cho mỗi ô (K=3).
Mật độ phổ công suất nhiễu là -175 dBm/Hz, và công suất phát của eNodeB là 30 dBm. Bán
kính ô được giả định là 1 km. Tất cả các UE nằm trên các cạnh của ô và có ngưỡng SINR
giống hệt nhau.
Hình 10.2 cho thấy tác động của số kênh con tới xác suất sự cố với mục tiêu SINR từ -15
dB đến -5 dB. Nếu L là bất biến, xác suất sự cố sẽ tăng khi UE yêu cầu SNR cao hơn. Nếu ta
giải quyết được mục tiêu SINR, khi đó số lượng kênh con mà UE sử dụng càng lớn, xác suất
sự cố sẽ càng nhỏ. Phân tập đa đường làm giảm nhiễu giao thoa, dẫn tới hiệu suất tốt hơn.

IT
T
P

Hình 10.2. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đơn ô

10.3.2. Xác suất sự cố cho cụm đa ô


2 2
Chú ý rằng hii ,l và hij ,l là không tương quan, nghĩa là:



2
 2

E  hii ,l  1 hij ,l  1   0
 (10.8)

285
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Dẫn tới là I int er ,i  j i g ij ij và gii  g ii ii cũng không tương quan. Định lý giới hạn
trung tâm có ý rằng I int er ,i bắt đầu tiệm cận với phân bố Gauss khi số lượng eNodeB ảnh
hưởng tăng lên ( T   ). Giá trị kỳ vọng và phương sai của I int er ,i (T ) lần lượt được cho bởi:

T
LP
I int er ,i   g ij (10.9)
j 1 M
j i

2
T
 LP 
  g ij 
2
 2
Iint er ,i  (10.10)
j 1 M 
j i

Ta định nghĩa một đại lượng ngẫu nhiên:

zi  i ( Iint er ,i  vL) (10.11)

trong đó:  i 
 QL
g ii P
IT
. Giả định rằng    max , ta có thể viết lại công thức 10.7 thành:

zil  zi L 1
F i ( ; L | zi )  F ( zi ; L)  1   e (10.12)
l 0 l !
T
Nếu I int er ,i tuân theo phân bố Gauss, zi cũng vậy. Ta có giá trị trung bình và độ lệch
chuẩn của zi tương ứng là:

i  i ( I int er ,i  vL) (10.13)


P

 i2  i 2 2 int er ,i
(10.14)

Hàm khởi tại thời điểm M zi (t )  E etz  của biến ngẫu nhiên phân bố Gauss được viết là:

( z   )2 1
 1  dz i t   i2t 2
M zi (t )  E (e )   e
tz tz
e 2 2
e 2 (10.15)

2

Xác suất sự cố F i ( ; L) có thể thu được bằng cách lấy kỳ vọng của phương trình 10.12
đối với zi . Ta lặp lại các bước sau để giải quyết M l zi (t )  E ( z l etz ) :

1
 i   i2
M (0)
(1)  e 2 (10.16)
zi

286
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

M z(1)i (1)  ( i   i2 ) M z(0)


i
(1) (10.17)

M z(in) (1)  (i   i2 )M z(in1) (1)  (n  1) i2 M z(in2) (1) (10.18)

với n = 2, 3, …, L-1
Với hàm tạo thời điểm của zi , ta có thể viết:

F i ( ; L)  E  F i ( ; L | zi )   E  F ( zi ; L) 
 L 1 z l  L 1
1 (10.19)
 E 1   i e zi   1   M l zi (1)
 l 0 l !  l 0 l !

Xem xét một cấu trúc hình lục giác, chúng ta tập trung vào những trường hợp tồi nhất khi
UE nằm trên các cạnh của ô đang xét. Gọi R là bán kính ô và D là khoảng cách từ eNodeB tới
tầng nhiễu giao thoa đầu tiên. Thêm vào đó, ta coi như g ii  1, trong trường hợp này tạp âm

LP 6
IT
sẽ bị nhân lên bởi nhân tố R  . Khi đó, nhiễu giao thoa có thể được viết thành:

1
I int er ,i 
M (3K )
 (10.20)
m  0, n  0 (m2  n 2  mn)
m n 0

với   2 . Phương sai trở thành:


T
2
 LP  6 1
 2
Iint er ,i  
 M  (3K )
  (10.21)
m  0, n  0 (m2  n 2  mn)
m  n 0
P

với   1 .
Ta sử dụng các thông số như vậy trong hình 10.2 cho hệ thống ô lục giác. Các hình từ
10.3 đến 10.5 minh họa xác suất sự cố như một hàm của L với ba tham số tái sử dụng tần số K
khác nhau (K = 1, K = 3, và K = 12). Ta ấn định các UE khác nhau với các số K khác nhau và
đảm bảo rằng tất cả các kênh con đều được sử dụng.
Trong hệ thống đa ô, trong khi nhiễu liên ô trở nên nổi trội, yếu tố tái sử dụng tần số (K)
cũng có một tác động đáng kể tới hiệu suất họat động. Với K lớn hơn, khoảng cách tái sử
dụng kênh con đó sẽ lớn lên, do vậy nhiễu giao thoa giữa các ô sẽ giảm. Tương tự như vậy,
với K nhỏ, nhiễu giao thoa sẽ lớn lên. Trong ba trường hợp đã phân tích qua các hình từ 10.3
đến 10.5, xác suất sự cố giảm dần khi K tăng. Ví dụ cụ thể, khi K = 1 và ngưỡng SINR là -5
dBm, xác suất sự cố là gần vượt 0.1, theo hình 10.3. Tuy nhiên khi tăng K = 3, giá trị này
giảm xuống dưới 0.01 trong hình 10.4.

287
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.3. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 1)


IT
T
P

Hình 10.4. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 3)


Với một ngưỡng SINR và số K không đổi, xác suất xảy ra sự cố có liên quan chặt chẽ tới
L, ta sẽ thu được xác suất sự cố nhỏ hơn khi tăng L. Ví dụ, khi ngưỡng SINR là -5 dBm và K
= 3 như trong hình 10.4, giá trị của xác suất sự cố giảm nhanh từ 0.01 xuống còn 0.0001. Tác
động tích cực của phân tập đa đường giúp khắc phục những hạn chế gây ra bởi pha-đinh và
nhiễu giao thoa. Do đó, với mỗi ngưỡng mục tiêu SINR khác nhau, ta có thể chọn K và L phù
hợp để đảm bảo tất cả các UE tích cực đều được phục vụ tốt. Kết luận lại, những kết quả về số
học cho ta thấy rằng tồn tại giá trị L tối ưu với hệ số tái sử dụng tần số K cho mỗi yêu cầu về
xác suất sự cố khác nhau.

288
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.5. Phân tích xác suất sự cố hệ thống OFDM đa ô (K = 12)


IT
10.4. Các kỹ thuật then chốt trong TD-LTE
10.4.1. Kỹ thuật tạo chùm sóng
Trong các hệ thống TD-LTE, mảng tuyến tính đồng bộ (ULA: Uniform Linear Array)
gồm tám anten cách nhau nửa bước sóng thường được tích hợp trong eNodeB cho các kịch
bản ngoài trời vi mô và vĩ mô nhằm nâng cao năng lượng thu được tại UE ( tức là khuếch đại
T
phân tập tạo chùm sóng, và giảm thiểu nhiễu giao thoa giữa các người dùng, nhiễu giao thoa
giữa các ô và năng cao thông lượng trên cạnh ô và vùng phủ). Dựa trên các cấu hình anten
thông minh ULA đã được triển khai trong eNodeB, chương trình tạo chùm sóng dựa vào
người sử dụng đơn có thể được dùng khi hai anten được triển khai trong thiết bị người sử
P

dụng. Về phía eNodeB, lưu lượng dữ liệu được giải ghép thành hai luồng dữ liệu riêng. Các
sơ đồ điều chế và mã hóa khác nhau có thể được sử dụng tại hai luồng dữ liệu, tùy thuộc vào
điều kiện kênh tức thời của mỗi anten truyền dẫn, việc này được báo hiệu bởi UE. Hai luồng
dữ liệu được tiền mã hóa nếu cần thiết, tiếp đó được sắp xếp vào hai anten sau khi trải qua các
họat động trải phổ và xáo trộn. UE có thể tách 2 luồng dữ liệu khác nhau bằng máy dò MIMO
và đo chất lượng kênh truyền của mỗi anten. Dựa theo điều kiện kênh thu được tại đường lên,
thông tin trạng thái kênh đường xuống được ước tính tại eNodeB.
Trong hệ thống TDD, trong khi kênh đường lên đường xuống tương hỗ có thể sử dụng để
thu được thông tin trạng thái kênh, việc sử dụng cơ chế tạo chùm sóng để thực hiện đa truy
nhập phân chia theo không gian (SDMA) cũng đem lại nhiều lợi ích. EnodeB có thể dễ dàng
thu được thông tin kênh đa người dùng từ thông tin kênh đường lên và phân nhóm thiết bị
người sử dụng cho việc thực hiện SDMA một cách hiệu quả. Thông tin trạng thái kênh thu
được bằng cách sử dụng tương hỗ kênh của đường lên và đường xuống. Các trọng số chùm
sóng cho mỗi nhóm người dùng được tạo ra dựa trên các thuật toán đặc biệt, ví dụ như
phương pháp không-mở rộng. Bây giờ, chùm sóng tương ứng với trọng số của một người

289
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

dùng nhất định có các tính chất sau: Búp sóng chính nằm trên hướng đến người dùng đích, và
các hướng không mở rộng được nằm trên hướng đến của các người dùng khác cùng nhóm với
người dùng đích. Do đó, nhiễu giao thoa đa người dùng được giảm thiểu. Thêm nữa, các trọng
số truyền dẫn của những người dùng khác nhau trong cùng nhóm cũng có thể được trực giao
hóa để loại bỏ nhiễu giao thoa một cách triệt để hơn. Cuối cùng, eNodeB lập biểucho nhóm
người dùng tối ưu dựa trên một tiêu chuẩn nhất định và nhân luồng dữ liệu của mỗi người
dùng trong nhóm lên bằng trọng số tạo chùm tương ứng để truyền qua anten. Tạo chùm
đường xuống được hoàn thành. Mô hình hệ thống cho tạo chùm đa người dùng được mô tả
trong hình 10.6.
Xem xét một kênh pha-đinh, véctơ tín hiệu thu được tại UE là:

Y = HWS + N (10.22)

trong đó H là kênh MIMO đường xuống, S là véctơ dữ liệu truyền dẫn đã được tiền mã
hóa bởi W tại eNodeB, và N là nhiễu Gauss trắng cộng.

IT
T
P

Hình 10.6. Sơ đồ khối của tạo chùm đa người dùng trong hệ thống TD-LTE

Trong tạo chùm đơn lớp, véctơ tiền mã hóa tối ưu là:

W0  arg max W H H H HW  (10.23)


W

Nghĩa là, vectơ W0 tiền mã hóa là véctơ riêng của ma trận H H H tương ứng với giá trị
riêng lớn nhất.
Trong tạo chùm đa lớp, một trong số tiêu chí để lựa chòn ma trận tiền mã hóa là:

W0  arg max trace(W H H H HW ) (10.24)


W

Nghĩa là, ma trận tiền mã hóa W0 gồm các véctơ riêng tương ứng với hai giá trị riêng lớn
nhất của ma trận H H H .

290
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hiệu suất phổ trong chế độ tạo chùm được đánh giá bằng phép mô phỏng cấp hệ thống
với các điều kiện sau. Tám anten phân cực được sử dụng trong truyền dẫn tại chùm với hướng
phân cực  45a , 45a  như thể hiện trong hình 10.7. Giả định là có hai anten phân cực tại UE.

Cấu hình đường lên đường xuống 1 được xem xét trong đó mỗi bán khung vô tuyến bao
gồm hai khung con đường xuống, một khung con đặc biệt và hai khung con đường lên. Chú ý
rằng các chỉ số chất lượng kênh đường xuống được tính toán tại UE cho tạo chùm đơn lớp và
tạo chùm hai lớp được dựa trên ước tính kênh lý tưởng. Ngoài ra, 2 từ mã tạo chùm với thích
ứng hàng cũng được sử dụng.
Hàm phân bố tích lũy của thông lượng người dùng được thể hiện trong hình 10.8. Các kết
quả đánh giá hiệu suất phổ trung bình và hiệu suất phổ ở cạnh trong mỗi ô được thể hiện trong
bảng 10.1. Có thể thấy rằng, hiệu suất phổ trung bình với tạo chùm hai lớp tăng gần 26% so
với tạo chùm đơn lớp.

IT
Hình 10.7. Cấu hình tám anten phân cực.
T
P

Hình 10.8. Hàm phân bố tích lũy của thông lượng người dùng.

291
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Bảng 10.1. Hiệu suất phổ đường xuống trong TD-LTE.

Hiệu suất phổ trung bình Hiệu suất phổ cạnh ô


(bps/Hz) (bps/Hz)
TDD LTE (Tạo chùm đơn lớp) 1.77 0.066

TDD LTE (Tạo chùm đa lớp) 2.23 0.06

10.4.2. Sự phối hợp liên ô


Các kỹ thuật giảm thiểu nhiễu giao thoa trong các hệ thống LTE có thể được chia làm ba
loại chính, ví dụ như loại bỏ nhiễu giao thoa thông qua xử lý thu, ngẫu nhiên hóa nhiễu giao
thoa bằng nhảy tần số, và phối hợp nhiễu giao thoa bằng cách hạn chế áp đặt trong việc sử
dụng tài nguyên theo quan điểm phân vùng tài nguyên và phân bổ công suất. Với phối hợp
nhiễu giao thoa, có 2 dạng là: tái sử dụng tần số cục bộ (PFR: Partial Frequency Reuse) và tái
sử dụng tần số mềm (SFR: Soft Frequency Reuse). Như thể hiện trong hình 10.9, với cả hai
phương pháp PFR và SFR, chỉ một phần trong tổng tài nguyên được sử dụng để truyền dẫn
tới/từ người dùng ở cạnh ô, nhờ vậy giảm được nhiễu giao thoa (với cái giá là băng thông bị
suy giảm). Chú ý rằng với cả truyền dẫn đường lên và đường xuống, việc sử dụng tài nguyên
IT
trực giao của người dùng ở biên ô chỉ có thể giảm được nhiễu giao thoa liên ô khi một cơ chế
điều khiển công suất thích hợp được thực hiện, nếu không sẽ không đạt được sự phối hợp cần
thiết. Lấy ví dụ với truyền dẫn đường xuống, nếu cơ chế điều khiển công suất không được
thực hiện, tài nguyên không được phân bổ cho người dùng ở biên ô có thể được sử dụng bởi
những nguời dùng ở giữa ô, điều này khiến cho nhiễu giao thoa mà người dùng ở biên ô phải
chịu là không đổi. Với truyền dẫn đường lên, tình huống xảy ra tương tự.
T
Cùng với điều khiển công suất chậm, phối hợp nhiễu giao thoa liên ô có thể cải thiện
đáng kể thông lượng của những người dùng ở biện ô. Bởi vì tài nguyên vô tuyến được sử
dụng cho truyền dẫn tới/từ các UE trong một ô được quản lý bởi bộ lập biểutrong eNodeB, có
thể thực hiện quá trình phối hợp như một phần của quyết định lập lịch. Theo cách này, sự phối
P

hợp cho đường lên và đường xuống có thể được coi đơn giản như một phần ràng buộc với bộ
lập lịch. Phần ràng buộc này có thể được cấu hình bán tĩnh bởi một nút cao hơn (ví dụ như
RNC) hoặc bắt nguồn và tiếp tục cập nhật lên bởi eNodeB, sử dụng một thuật toán thích nghi.
10.4.3. Lập biểuvà thích ứng đường truyền.
Một thuật toán lập biểulà một cách thức mà dựa theo đó các luồng dữ liệu được giao
quyền truy nhập vào tài nguyên hệ thống (như thời gian truyền dẫn, băng tần). Việc này
thường được thực hiện để cân bằng tải hệ thống một cách hiệu quả hoặc để đạt tới một mục
tiêu về chất lượng dịch vụ. Sự cần thiết có một thuật toán lập biểuđược ra đời từ yêu cầu về
việc ghép kênh (truyền tải đồng thời nhiều luồng) của đa số các hệ thống tiên tiến. Tổng quát,
có 3 thuật toán lập biểulà: Luân chuyển vòng (RR: Round Robin), Công bằng tỷ lệ (PF:
Proportional-Fair) và tỷ lệ sóng mang trên nhiễu giao thoa cực đại (Max-C/I).
Thuật toán RR ấn định khối tài nguyên cho các người dùng tuần tự theo vòng và có thể
đảm bảo sự công bằng. Thuật toán Max-C/I ấn định khối tài nguyên cho người dùng mà kênh
có thể hỗ trợ sơ đồ điều chế và mã hóa cao nhất, nhưng sự công bằng của người dùng là tồi

292
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

nhất. Thuật toán PF có thể tạo sự cân bằng giữa hiệu năng hệ thống và sự công bằng của
người dùng, nó ấn định khối tài nguyên cho người dùng dựa vào nhân tố PF.

IT
T

Hình 10.9. Minh họa về phối hợp nhiễu giao thoa liên ô.
P

Điều chế và mã hóa thích ứng là một trong những kỹ thuật thích ứng kết nối được sử
dụng một cách phổ biến để nâng cao hiệu suất phổ và thông lượng người dùng trong hệ thống
vô tuyến hiện tại và thế hệ sau. Trong tiêu chuẩn 3GPP về LTE, QPSK, 16-QAM và 64-QAM
với nhiều mức mã hóa được lựa chọn để thích nghi với điều kiện kênh thay đổi theo thời gian.
UE có thể được cấu hình để báo cáo chỉ số chất lượng kênh (CQI) nhằm hỗ trợ eNodeB trong
việc lựa chọn loại điều chế và mã hóa phù hợp với kênh truyền dẫn đường xuống. Một cơ chế
đơn giản trong đó UE có thể lựa chọn một giá trị chỉ số chất lượng kênh phù hợp dựa vào một
nhóm các ngưỡng của tỷ lệ lỗi khối (BLER: Block Error Rate). UE sẽ báo cáo giá trị chỉ số
chất lượng kênh tương ứng với loại mã hóa và điều chế đảm bảo BLER  101 dựa vào chất
lượng tín hiệu thu đo được.

CQI n  min  MCS (SINR  SINRt arg et | BLER  101  (10.25)

Chỉ số CQI không chỉ được dùng để thích ứng tỷ lệ mã hóa và điều chế phù hợp với điều
kiện kênh, mà còn dùng để tối ưu hóa việc lập biểulựa chọn thời gian/tần số.

293
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Như thể hiện trong hình 10.10, mô hình phản hồi CQI bao gồm bốn bước: Đo SINR tìn
hiệu, xác định SINR dựa vào một thuật toán thích ứng, chuyển đổi giá trị SINR thành chỉ số
MCS rời rạc, và báo cáo CQI bằng một chương trình phản hồi CQI cụ thể. Khi nhận CQI,
eNodeB quyết định MCS nào được dùng trên khối tài nguyên được lập biểucho UE. Tất cả
các khối tài nguyên được ấn định cho UE này trong một TTI nên được sử dụng cùng một
MCS được lựa chọn bởi thuật toán.

IT
Hình 10.10. Quy trình điều chế và mã hóa thích ứng bao gồm cả thông tin phản hồi CQI và lựa chon
MCS.
T
Gọi M j là kích thước chòm sao của MCS j , rj là tỷ lệ mã liên kết với MCS j và Tslot là
chu kỳ của một khe thời gian. Sau đó, tốc độ bit Tslot tương ứng với một khối tài nguyên đơn
được thể hiện bởi công thức:
P

rj log 2 M j
Rj  N symbol N subcarrier (10.26)
Tslot

Công thức 10.25 và 10.26 cho thấy rằng R j là một hàm rời rạc đơn điệu tăng của nhân tố
SINR. Vì vậy ta có thể sử dụng MCS để trực tiếp nói về chất lượng và dung lượng kênh.
Coi 0, 1, 2, …, J là tập đầy đủ của MCS. Tập đơn điệu tăng với SINR mục tiêu tương
ứng trong phương trình 10.25. Giả định rằng số người dùng đồng thời là U và UEi (i = 1, 2,
…, U) phản hồi lại các giá trị CQI lớn nhất N i trong tất cả các khối tài nguyên và các khối tài
nguyên còn lại không được báo cáo đã được gán cho MCS0 là MCS nhỏ nhất trong tập MCS.
Tất nhiên, khi N i bằng N RB , số lượng các khối tài nguyên nằm ở toàn bộ băng thông hệ thống,
UEi báo cáo toàn bộ các giá trị CQI. MCS j là tập chỉ số CQI N i .

Trong một hệ thống không có cấu hình MIMO, tất cả các khối tài nguyên ấn định cho
một UE trong một TTI phải được dùng cùng một sơ đồ mã hóa và điều chế. Nếu UE sử dụng

294
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

MCS j , thì chỉ có các khối tài nguyên mà chất lượng kênh hỗ trợ MCS j mới có thể được lập
biểucho người dùng này. Ví dụ, giả sử N i = 5, và

0  MCS1 ( RB3 )  MCS2 ( RB5 )  MCS3 ( RB1 )


(10.27)
 MCS4 ( RB4 )  MCS5 ( RB2 )  J

Nếu MCS3 được sử dụng, thì chỉ có các khối RB1 , RB2 và RB4 có thể được ấn định cho
UEi bởi chỉ có các khối tài nguyên này là có chất lượng kênh đủ tốt để hỗ trợ MCS3 và cao
hơn. Nếu RB3 và RB5 dùng MCS3 thì sẽ dẫn tới tỷ lệ lỗi không chấp nhận được cho các khối
tài nguyên này. Nói theo cách khác, tất cả năm khối tài nguyên trên đều có thể được lựa chọn
khi sử dụng MCS1 nhưng nó làm giảm tốc độ truyền trên RB1 , RB2 , RB4 , RB5 và tốc độ bit
cho UEi có thể không được tối đa. Điều này gợi ý rằng có một MCS j tối ưu mà có thể là lưu
lượng của UEi .

Nếu có quá nhiều người sử dụng, vấn đề được đặt ra là làm thế nào để lựa chọn sơ đồ
IT
điều chế và mã hóa tối ưu cho tất cả các người dùng để hệ thống có thông lượng tổng cao nhất.
Gọi U là số lượng người dùng cùng lúc và N là tổng số khối tài nguyên. Vấn đề này có thể
được công thức hóa như sau:

U N J
max  ai ,n  bi , j R j (10.28)
A, B
i 1 n 1 j 1
T
trong đó, J là giá trị lớn nhất trong MCS j . Trong một hệ thống không có MIMO, mỗi
khối tài nguyên có thể được ấn định cho nhiều nhất một người dùng, và tất cả các khối tài
nguyên đã được ấn định cho người dùng trong một TTI phải sử dụng chung MCS. Để đảm
P

bảo những điều này, ta sử dụng các ràng buộc như sau:

U J

a
i 1
i ,n  1 và b
j 1
i, j 1 (10.29)

ai ,n , bi , j 0,1 i, j (10.30)

Mục tiêu trong phương trình 10.28 là để tìm ra giá trị tối ưu trong A  ai ,n  và

B  bi , j  để tối đa hóa tốc độ bit tổng. Mặc dù nó có thể được giải quyết bằng các kỹ thuật
tối ưu hóa như kỹ thuật lập trình tuyến tính nguyên, sự phức tạp vẫn là không thể bỏ qua. Do
đó, một thuật toán gần tối ưu được giới thiệu.
Ý tưởng giảm độ phức tạp tính toán là chuyển đổi việc lập biểutối ưu hóa đa người dùng
thành U vấn đề tối ưu hóa đơn người dùng song song. Nó tách riêng sự lựa chọn MCS và RB.
Tại bước đầu tiên, mỗi khối tài nguyên được phân bổ trước cho người dùng dựa vào thuật

295
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

toán lập biểu( Ví dụ như thuật toán Max C/I) khối tài nguyên được ấn định cho người dùng có
chất lượng kênh có thể hỗ trợ MCS cao nhất. Trong bước thứ hai, MCS tốt nhất được lựa
chọn cho từng người dùng. Ở bước cuối cùng, các khối tài nguyên còn lại không đủ điều kiện
cho MCS đã xác định sẽ được phân bổ lại. Quy trình trên được minh họa trong hình 10.11.
Gọi  i ,n là chỉ số của các khối tài nguyên ấn định cho UEi và vi , j là giá trị MCS của
UEi trên những khối tài nguyên này. Kích thước của  i ,n là N’ trong khi kích thước của vi , j
là J’, và J '  N ' do có thể xảy ra sự lặp lại của MCS. Goi véctơ MCS ci cho UEi là:

ci  ci ,1 , ci ,2 ,..., ci , J '  (10.31)

Tương tự công thức 10.28, thuật toán gần tối ưu được viết là:

N' J'
max  ci , j R j (10.32)
ci
n 1 j 1

Tùy thuộc vào

J'

c
IT
i, j  1, ci , j  0,1 i, j (10.33)
j 1

Mục tiêu của công thức 10.32 là để chọn một giá trị tối ưu trong ci , j  ci , j  để tối đa hóa
T
tốc độ bit của UEi . So sánh với công thức 10.28, nó dễ giải quyết hơn nhiều.

Chúng ta mô phỏng thuật toán lựa chọn MCS với các sơ đồ báo cáo CQI sau. Hệ thống
này là một hệ thống đường xuống dựa trên OFDM với chế độ TDD.
P

Các thông số mô phỏng và giả định được liệt kê trong Bảng 10.14, ta sử dụng ba khe thời
gian đường xuống.
 Sơ đồ tập đầy đủ: UE báo cáo các giá trị CQI trên tất cả các khối tài nguyên hoặc băng
con.
 Sơ đồ M 1: UE báo cáo các giá trị CQI trên từng khối tài nguyên của M tốt nhất.
 Sơ đồ M 2: UE báo cáo các giá trị CQI trên từng băng con của M tốt nhất.

Đầu tiên, các tác động của MCS phổ biến khi truyền dữ liệu trong đường xuống được
điều tra. Hình 10.12 cho thấy thông lượng ô trung bình trong bốn trường hợp. Trường hợp 1
và 3 thích ứng với các MCS đặc biệt, nghĩa là các khối tài nguyên đã được ấn định cho UE có
thể sử dụng MCS khác, trong khi với các trường hợp 2 và 4, một MCS chung được sử dụng.
Thông lượng ô trung bình tăng thêm tới 16% với 50 RB phản hồi CQI và tương ứng là
13% với nhóm 10 RB phản hồi CQI khi sử dụng MCS chung. Tuy nhiên, sẽ là phí phạm tín
hiệu điều khiển khi eNodeB chú ý tới các người dùng mà MCS thích nghi trên một khối tài
nguyên được giao. Các kết quả cho thấy rằng quy trình lựa chọn MCS phổ biến là có hiệu quả.
Sau đó, chúng ta sử dụng MCS chung để đánh giá hiệu suất của AMC với CQI giới hạn.

296
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

IT
T
P

Hình 10.11. Quy trình lựa chon MCS ba bước.


Tiếp theo, các sơ đồ báo cáo CQI được học. Các hình 10.13 và 10.14 minh họa ảnh
hưởng của số phản hồi M trên thông lượng ô trung bình và mào đầu đường lên khi UE báo
cáo giá trị CQI với M cơ chế 1 tốt nhất. Với việc tăng M, hiệu suất được nâng lên tuy nhiên ta
phải sử dụng nhiều mào đầu hơn. Với M = 30, thông lượng ô trung bình với M sơ đồ báo cáo
tốt nhất là gần với sơ đồ báo cáo tập đầy đủ, nhưng mào đầu phản hồi giảm khoảng 40%.
Càng nhiều người dùng phải cạnh tranh nhau, càng có khả năng tài nguyên được phân phối
cho những người dùng có chất lượng kênh tốt. Vì vậy, có khả năng 20 người dùng trong ô sẽ
tốt hơn 10 người trong ô với cùng M giá trị CQI được báo cáo, như thể hiện trong hình 10.13.

297
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.12. Thông lượng ô trung bình cho bốn trường hợp khác nhau. Mỗi UE phản hồi CQI trên 50
IT
khối tài nguyên trong trường hợp 1 và 2. Tương ứng mỗi UE phản hồi CQI trên 10 băng con (mỗi
băng con gồm 5 khối tài nguyên) trong trường hợp 3 và 4.
T
P

Hình 10.13. Thông lượng ô trung bình với phản hồi CQI bị giới hạn. UE báo cáo một giá trị CQI với
M cơ chế 1 tốt nhất (M = 10, 20, 30, 40, 50). Tốc độ của UE là 3 km/h.

298
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.14. Mào đầu đường lên mỗi UE khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 1 tốt nhất
(M = 10, 20, 30, 40, 50)
IT
Hình 10.15 và 10.16 cho thấy ảnh hưởng của số phản hồi M lên thông lượng ô trung
bình và mào đầu đường lên khi UE báo cáo giá trị CQI với M sơ đồ 2 tốt nhất. Trong cùng
thời gian, hiệu suất của hệ thống cũng được cải thiện khi M tăng. Số lượng người dùng cũng
ảnh hưởng tương tự với CQI trên khối tài nguyên. Khi M = 5, thông lượng ô trung bình với M
cơ chế báo cáo tốt nhất gần giống với cơ chế báo cáo tập đầy đủ, nhưng mào đầu phản hồi
giảm 35%. Hiệu suất của M cơ chế 1 tốt nhất sẽ tốt hơn M cơ chế 2 tốt nhất khi giới hạn các
T
người dùng với chất lượng kênh tốt sử dụng MCS cao hơn, dựa theo SINR trung bình trên
băng con.
P

299
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.15. Thông lượng ô trung bình với phản hồi CQI bị giới hạn. UE báo cáo một giá trị CQI với
M cơ chế 2 tốt nhất (M = 1, 3, 5, 7, 10). Tốc độ của UE là 3 km/h.

IT
Hình 10.16. Mào đầu đường lên mỗi UE khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 2 tốt nhất
(M = 1, 3, 5, 7, 10).

Cuối cùng, các hình 10.17 và 10.18 cho thấy tác động của tốc độ UE tới thông lượng ô
trung bình và mào đầu đường lên. Với M cơ chế 1 tốt nhất, thông lượng giảm xấp xỉ 36% và
T
nó giảm 13% với M cơ chế 2 tốt nhất. Khi UE di chuyển với tốc độ 120 km/h, hiệu suất là
tương đương với 2 cơ chế, nhưng mào đầu đường lên là nhiều hơn với M cơ chế 1 tốt nhất.
Do đó, trong kịch bản tốc độ cao, M cơ chế 2 tốt nhất được ưa thích.
P

Hình 10.17. Thông lượng ô trung bình khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 1 tốt nhất.

300
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

IT
Hình 10.18. Thông lượng ô trung bình khi UE báo cáo CQI với M cơ chế 2 tốt nhất.

10.5. Quỹ đường truyền của TD-LTE


Để thu được các kết quả quỹ đường truyền cho hệ thống TD-LTE hiệu suất của một số
kênh vật lý cơ bản cần được đánh giá, mà chủ yếu là từ mô phỏng mức liên kết.
10.5.1. Mô phỏng mức liên kết
T
10.5.1.1. Kênh chia sẻ đường lên vật lý (PUSCH)
Tổng quát về quá trình mô phỏng cho kênh chia sẻ đường lên vật lý (PUSCH: Physical
Uplink Shared Channel) được mô tả trong hình 10.19. Số lượng khối tài nguyên xem xét
P

trong mô phỏng này được ký hiệu là N RB , với mỗi khối tài nguyên chứa 144 ký hiệu dữ liệu
người dùng. Đặc biệt, các ký hiệu OFDM thứ 4 và thứ 11 trong mỗi khung phụ được chiếm
bởi một tín hiệu tham chiếu dành riêng (DRS: Dedicated Reference Signal). Ta giả định rằng
có một anten ở máy phát, và đa anten thực hiện kết hợp tỷ lệ tối đa (MRC) tại máy thu cuối.
Các tham số mô phỏng khác cho PUSCH cũng được cho trong bảng 10.2.

Hình 10.19. Tổng quan quá trình mô phỏng PUSCH.

301
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Bảng 10.2. Các tham số mô phỏng PUSCH.

Tham số Giá trị

Băng thông truyền dẫn 20 MHz

Chu kỳ khung con 0,5 ms

Khoảng cách sóng mang con 15 kHz


30,72 MHz
Tần số lấy mẫu
(8 * 3,84 MHz)
Kích thước FFT 2048

Độ dài CP (4,69/144)*6
(  s /mẫu) (5,21/160)*1

Mô hình kênh EPA5

Cấu hình anten IT 1 anten phát, 2 anten thu

N RB 10

MCS QPSK,1/2; 16-QAM,1/2; 64-QAM,3/4

Trong các hình 10.20 và 10.21, tỷ lệ lỗi khối BLER và tỷ lệ lỗi bit BER cho PUSCH với
T
hai anten thu được thể hiện. Như mong muốn, QPSK-1/2 vượt trội hai sơ đồ điều chế và mã
hóa còn lại về khía cạnh BLER và BER, và 64-QAM 3/4 cho hiệu suất tồi nhất.
P

Hình 10.20. Hiệu suất BLER cho PUSCH với 1 anten phát 2 anten thu.

302
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.21. Hiệu suất BER cho PUSCH với 1 anten phát và 2 anten thu.
IT
10.5.1.2. Kênh chia sẻ đường xuống vật lý (PDSCH)
Quy trình xử lý với kênh chia sẻ đường xuống vật lý (PDSCH: Physical Downlink
Shared Channel) trong mô phỏng mức liên kết là tương tự như PUSCH, ngọai trừ kỹ thuật đa
anten BF được thực hiện tại máy phát và lỗi bình phương trung bình tối thiểu cho máy thu để
đạt được độ lợi phân tập. Bảng 10.3 nêu ra một số thông số mô phỏng cơ bản kháccho mô
phỏng PDSCH.
T
Bảng 10.3. Các tham số mô phỏng cho PDSCH.

Tham số Giá trị

Băng thông truyền dẫn 20 MHz


P

Chu kỳ khung con 0,5 ms

Khoảng cách sóng mang con 15 kHz


30,72 MHz
Tần số lấy mẫu
(8 * 3,84 MHz)
Kích thước FFT 2048

Độ dài CP (4,69/144)*6
(  s /mẫu) (5,21/160)*1

Mô hình kênh EPA5

Cấu hình anten 8 anten phát, 2 anten thu

N RB 10

MCS QPSK,1/2; 16-QAM,1/2; 64-QAM,3/4

303
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Các hình 10.22 và 10.23 cho thấy hiệu suất BLER và BER của các sơ đồ điều chế và mã
hóa khác nhau cho PDSCH. Với bất kỳ sơ đồ điều chế và mã hóa nào đã cho, từ các hình
10.20 và 10.22, ta có thể thấy rằng để đạt được một BLER cụ thể nào đó, PDSCH yêu cầ SNR
thấp hơn so với PUSCH. Sự vượt trội của PDSCH so với PUSCH xảy ra chủ yếu là do độ lợi
phân tập thêm vào bởi nhiều anten phát.

IT
Hình 10.22. Hiệu suất BLER cho PDSCH với 8 anten phát và 2 anten thu.
T
P

Hình 10.23. Hiệu suất BER cho PDSCH với 8 anten phát và 2 anten thu.

10.5.1.3. Kênh điều khiển đường lên vật lý (PUCCH)


Kênh điều khiển đường lên vật lý (PUCCH: Physical Uplink Control Channel) hỗ trợ
nhiều định dạng, như thể hiện trong bảng 10.4. Các hình 10.24, 10.25 và 10.26 cho thấy tổng
quan về quá trình mô phỏng cho mỗi định dạng PUCCH. Lấy ví dụ với định dạng 2a/2b, một
khối các ký tự giá trị phức tạp được điều chế từ các bit b(0), …, b(19) có thể được nhân lên

304
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

với một chuỗi dịch vòng dài và trải khối với một chuối trực giao miền thời gian, trong khi ký
tự điều chế đơn có được từ quá trình điều chế của b(20), …, b( M bit  1) được dùng trong bộ
tạo tín hiệu tham chuẩn. Sau cùng, các ký hiệu đã được điều chế được sắp xếp vào các tài
nguyên. Trong truyền dẫn tín hiệu điều khiển đường lên, một anten đơn được giả định chi UE,
và đa anten với MRC tại eNodeB. Các giả đinh mô phỏng khác cho PUCCH được thể hiện
trong bảng 10.5.

Định dạng Số bit trong một khung con, M bit


Sơ đồ điều chế
PUCCH
1 N/A 1

1a BPSK 1

1b QPSK 2

2 QPSK 20

2a QPSK + BPSK 21

2b QPSK + QPSK
IT 22

Bảng 10.4. Các định dạng PUCCH.


T

Hình 10.24. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH dịnh dạng 1/1a/1b.
P

Hình 10.25. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH định dạng 2.

305
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.26. Tổng quan quá trình mô phỏng cho PUCCH định dạng 2a/2b.

Bảng 10.5. Các tham số mô phỏng cho PUCCH.

Tham số Giá trị


Băng thông truyền dẫn 20 MHz
Chu kỳ khung con 0,5 ms
Khoảng cách sóng mang con 15 kHz
30,72 MHz
Tần số lấy mẫu
IT (8 * 3,84 MHz)
Kích thước FFT 2048

Độ dài CP (4,69/144)*6
(  s /mẫu) (5,21/160)*1

Mô hình kênh EPA5


Cấu hình anten 1 anten phát, 2 anten thu
T
N RB 10
Các cấu hình PUCCH 1/1a/1b/2/2a/2b
P

Đường cong hiệu suất trong mối quan hệ với BER và BLER với SNR cho PUCCH định
dạng 1/1a/1b và định dạng 2/2a/2b được thể hiện trong các hình 10.27 và 10.28. Vì chỉ có 1
bit trong mỗi khung con cho PUCCH định dạng 1 và 1a, đường cong BER và BLER chồng
lên nhau trogn hình 10.27. Từ hình 10.27, cũng có thể thấy được là định dạng 1 cho hiệu suất
BER/BLER tốt nhất, tiếp theo là định dạng 1a, và định dạng 1b cho hiệu suất tồi nhất trong ba
định dạng. Trong hình 10.28, PUCCH định dạng 2/2a/2b cho hiệu suất BER/BLER tương
đương nhau, do sự khác biệt nhỏ trong số lượng bit mỗi khung con. So sánh hình 10.28 với
hình 10.27 ta có thể kết luận rằng PUCCH định dạng 2/2a/2b mang lại hiệu suất thấp hơn
PUCCH định dạng 1/1a/1b.

306
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.27. Hiệu suất BER/BLER cho PUCCH định dạng 1/1a/1b với 1 anten phát và 2 anten thu.
IT
T
P

Hình 10.28. Hiệu suất BER/BLER cho PUCCH định dạng 2/2a/2b với 1 anten phát và 2 anten thu.

10.5.1.4. Kênh điều khiển đường xuống vật lý (PDCCH)


Quá trình mô phỏng cho kênh điều khiển đường xuống vật lý (PDCCH: Physical
Downlink Control Channel) được thực hiện theo biểu đồ cho trog hình 10.29. Số lượng bit
truyền tải trên PDCCH được xác định bởi các định dạng thông tin điều khiển đường xuống
(DCI: Downlink Control Information) khác nhau. Trong khi đó, PDCCH hỗ trợ bốn loại định
dạng PDCCH xác định số lượng các phần tử kênh điều khiển (CCE: Control Channel
Elements) mà có thể được sử dụng để truyền tải bản tin DCI. Giả định rằng đa anten được sử

307
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

dụng trong cả máy phát và máy thu. Mã hóa khối không gian-tần số (SFBC) được sử dụng
trước khi ký hiệu điều chế được sắp xếp vào tài nguyên vật lý. Bảng 10.6 cho thấy các tham
số mô phỏng khác cho PDCCH.

Hình 10.29. Tổng quan về quá trình mô phỏng cho PDCCH.

Bảng 10.6. Các tham số mô phỏng PDCCH.

Tham số Giá trị

Băng thông truyền dẫn 20 MHz

Chu kỳ khung con 0,5 ms

Khoảng cách sóng mang con 15 kHz

IT 30,72 MHz
Tần số lấy mẫu
(8 * 3,84 MHz)
Kích thước FFT 2048

Độ dài CP (4,69/144)*6
(  s /mẫu) (5,21/160)*1
T
Mô hình kênh EPA5

Cấu hình anten 2 anten phát, 2 anten thu

N RB 10
P

DCI (định dạng/số bit) Định dạng 0/31

Trong các hình 10.30 và 10.31, đồ thị BER và BLER theo SNR được thể hiện với
PDCCH định dạng 0 khi 1, 2, 4, 8 CCE được sử dụng. Rõ ràng, hiệu suất của PDCCH được
nâng cao khi số CCE dùng để truyền một PDCCH cụ thể tăng, và khoảng cách hiệu suất lớn
nhất tồn tại giữa đường cong 1-CCE và 2-CCE tại một trạng thái SNR cao.

308
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.30. Hiệu suất BLER cho PDCCH DCI định dạng 0 với 2 anten phát và 2 anten thu.
IT
T
P

Hình 10.31. Hiệu suất BER cho PDCCH DCI địh dạng 0 với 2 anten phát và 2 anten thu.

10.5.2 Quỹ đường truyền TD-LTE


Các tính toán quỹ đường truyền ước tính sự suy giảm tín hiệu cho phép tối đa, hay còn
gọi là suy hao đường truyền, giữa UE và anten eNodeB. Suy hao đường truyền tối đa cho
phép vùng phủ ô tối đa được ước tính với mô hình lan truyền phù hợp, ví dụ như COST231-
Hata. Vùng phủ ô cho ta số lượng eNodeB cần thiết để bao phủ một khu vực địa lí. Tính toán
quỹ đường truyền cũng có thể được dùng để so sánh vùng phủ sóng tương đối của các hệ
thống khác nhau.
Ở đây, ta tập trung vào sự khác nhau giữa quỹ đường truyền cho chế độ TDD và FDD.
Những sự khác nhau có liên quan chủ yếu tới công suất phát UE lớn nhất được giới hạn.

309
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

TDD UE không thể truyền dẫn tương tự mà phải được chuyển mạch trong quá trình tiếp
nhận đường xuống. UE sẽ phải truyền dẫn với băng thông lớn hơn và mật độ công suất thấp
hơn để đạt được tốc độ bit tương đương với một hệ thống FDD. Mật độ công suất thấp hơn là
bởi Máy phát UE bị giới hạn công suất tổng tối đa.
Các kết quả quỹ đường truyền cho chế độ TDD là cho đường xuống giả định: chia sẻ
đường lên là 2:2, một mô hình lan truyền cho bởi COST231-Hata làm việc với tần số sóng
mang 2350 MHz.

Suy hao lan truyền = 37,8 +34,8 log (khoảng cách) (10.34)

với khoảng cách ở đơn vị mét. Các tham số khác cho quỹ đường truyền TD-LTE với
đường lên được giới thiệu trong bảng 10.9. Chi tiết về quỹ đường truyền đuợc cho trong bảng
10.8, trong đó cung cấp tham chiếu cho mục tiêu SINR dùng trong quỹ đường truyền đường
lên . Để so sánh, các bảng 10.7 và 10.10 cung cấp các thông tin tương tự cho quỹ đường
truyền đường xuống.
Hình 10.32 thể hiện vùng phủ cung cấp bởi CQI và thông tin ACK/NACK truyền tải trên
IT
PUCCH, đựoc so sánh với kênh truy nhập ngẫu nhiên vật lý (PRACH: Physical Random
Access Channel). Bằng cách so sánh, vùng phủ của RACH đặt ra giới hạn cho kênh điều
khiên đường lên.
Với môt phép toán tương tự, vùng phủ sóng của PUSCH với thông lượng biên trung bình
500 kb/s được hỗ trợ dựa trên 10 khối tài nguyên (1TTI) là 700 m.
Hình 10.33 cho thấy 90% vùng phủ (dung sai thường 6,8 dB được sử dụng cho ta đô lệch
T
chuẩn 10 dB). Tất cả các kênh điều khiển nên có khả năng phù hợp nhưng không cần phải
vượt quá vùng phủ P-BCH.
PDCCH 36 bit và 48 bit cho các sự chuyển nhượng lập biểutruyền tải (và các lọai chuyển
nhượng khác) đòi hỏi sự tăng cường năng lượng cho toàn bộ vùng phủ trường hợp 3, trong
P

khi định dạng PDCCH 24 bit (có thể cho tìm gọi, RACH và chuyển nhượng P-BCH) thì
không. PDCCH 48 bit chỉ dành cho chuyển ngượng lập biểuđường xuống. Vùng phủ được mở
rộng bằng cách tăng cường năng lượng thông qua đánh thủng (Ví dụ một CCE) hoặc mượn
giữa PHICH, PDCCH và PCFICH. Tổng số 12 phần tử tài nguyên có thể hỗ trợ tám PHICH
khi 6 dB tăng cường của một PHICH cho toàn vùng phủ truờng hợp 3 có thể thu được bằng
cách đánh thủng một CCE đơn hoặc bằng cách mượn năng lượng từ PHICH khác hoặc
PDCCH.
Về PDSCH, vùng phủ của khắp một biên trung bình 500 kb/s được hỗ trợ dựa trên 10
khối tài nguyên (1TTI) PDSCH là khoảng 1200 m. Với cùng một biên, PUSCH tạo ra giới
hạn cho kênh lưu lượng.
Những kết quả trên cho thấy vùng phủ kênh điều khiên đường xuống trường hợp 3 có thể
thu được thông qua tăng cường năng lượng bằng đánh thủng hoặc mượn từ PHICH khác và
PDCCH. Vùng phủ của các kênh điều khiển đuờng lên và đường xuống khác nên có khả năng
phù hợp nhưng không cần phải vượt quá vùng phủ P-BCH.

310
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

PUCCH không giới hạn vùng phủ đường lên, và sự lặp lại phần mở đầu RACH là cần
thiết để tối ưu hóa vùng phủ. Vùng phủ RACH tạo ra giới hạn cho vùng phủ kênh điều khiển
đường lên TD-LTE tổng thể.
Vùng phủ kênh lưu lượng bị giới hạn bởi PUSCH cho khắp vùng biên 500 kb/s.
Bảng 10.7. Các tham số quỹ đường truyền đường xuống cho TD-LTE.

Điều kiện mô phỏng

DL:UL 2:2

Anten Tạo chùm 82

Băng tần hệ thống 20M

Số khối tài nguyên bị chiếm 10

EIRP trạm gốc

Công suất phát gốc (dBm)


IT
Công suất tối đa mỗi UE (dBm) a
46

36

Suy hao đường truyền (dBm) b 2

Khuếch đại anten phát gốc (dBi) c 16


T
EIRP gốc (dBm) A a–b+c

Độ nhạy thuê bao


P

Khuếch đại anten MS (dBi) d 0

Nhiễu nhiệt (kT) (dBm/Hz) -174

Công suất nhiễu MS (dB) e -112(10R B)

Ảnh nhiễu MS (dB) f 5

SNR cho mức MCS (dB) g Bao gồm độ lợi MIMO

Độ nhạy thuê bao B e+f+g–d

Dung sai hệ thống

Dung sai pha-đinh che khuất (dB) h 6,8

Dung sai nhiễu giao thoa (dB) i 3-9

Suy hao vật thể MS (dB) j 0

311
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Tổng dung sai hệ thống (dB) C h+i+j

Suy hao đường truyền cho phép tối đa A-B-C


Bảng 10.8. Yêu cầu SINR đường lên vớ tỷ lệ lỗi xác định.

Kênh điều khiển đường lên Yêu cầu Es/N0 với tỷ lệ lỗi xác định

ACK/NACK-PUCCH Es/N0 = -4,1 dB cho 0.1% BER

CQI-PUCCH Es/N0 = -10 dB (1 bit) cho 1% FER

Es/N0 = -7 dB (5 bit) cho 1% FER

Es/N0 = -4 dB (10 bit) cho 1% FER

RACH Es/N0 = -11,5 dB cho 1% PER

Bảng 10.9. Các thông số quỹ đường truyền đường lên cho TD-LTE.

Điều kiện mô phỏng

DL:UL
IT 2:2

Anten 1*8

Băng tần hệ thống 20M


T
Số khối tài nguyên bị chiếm 10

EIRP UE

Công suất phát UE (dBm) a 4623


P

Khuếch đại anten phát UE (dBi) b 0

EIRP gốc (dBm) A a+b

Độ nhạy trạm gốc

Khuếch đại anten thu BS (dBi) d 16

Suy hao đường truyền (dBm) e 2

Nhiễu nhiệt (kT) (dBm/Hz) -174

Công suất nhiễu MS (dB) f -112(10R B)

Ảnh nhiễu MS (dB) g 5

SNR cho mức MCS (dB) h Bao gồm độ lợi MIMO

Độ nhạy thuê bao B e+f+g+h–d

312
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Dung sai hệ thống

Dung sai pha-đinh che khuất (dB) h 6,8

Dung sai nhiễu giao thoa (dB) i 3 đến 9

Suy hao vật thể MS (dB) j 0

Tổng dung sai hệ thống (dB) C h+i+j

Suy hao đường truyền cho phép tối đa A-B-C


Bảng 10.10. Yêu cầu SINR đương xuống với tỷ lệ lỗi xác định.

Kênh điều khiển đường xuống Yêu cầu Es/N0 với tỷ lệ lỗi xác định

PCFICH Es/N0 = -2 dB cho 0.1% BER

P-BCH Es/N0 = -8.3 dB cho 1% BER

PHICH (12 RE trên 8 PHICH) Es/N0 = -2.8 dB cho 0.1% BER

PDCCH (8 CCE)
IT Es/N0 = -8.3 dB (48 bit) cho 1% FER

Es/N0 = -5.3 dB (36 bit) cho 1% FER

Es/N0 = -7.3 dB (24 bit) cho 1% FER

Bản tin PCH Es/N0 = -8.3 dB cho 1% PER


T
P

Hình 10.32. Vùng phủ kênh đường lên TD-LTE.

313
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

IT
Hình 10.33. Vùng phủ kênh đường xuống TD-LTE.

10.6. Đánh giá hiệu năng hệ thống


Mô phỏng cấp độ hệ thống là một phương pháp hiệu quả để đánh giá hiệu năng hệ thống
và phân tích các thuật toán quản lý tài nguyên vô tuyến (RRM: Radio Resource Management).
Các tính năng cốt lõi của mô phỏng cấp độ hệ thống nằm trong thực tế rằng có nhiều sự chú ý
T
hơn được đặt vào cấp độ cao hơn của một hệ thống, trong khi các thủ tục xử lý tín hiệu cụ thể
đã được đơn giản hóa. Trong một kịch bản cấp độ hệ thống, nhiều UE được phân phối một
cách nhất định (thường là thống nhất) trong toàn bộ mạng, và thiết lập các liên kết truyền
thông riêng với eNB phục vụ mình theo một thuật toán truy cập cụ thể. Mỗi eNB phân bổ các
P

tài nguyên có sẵn cho các UE của nó dựa trên các thuật toán lập biểucụ thể, mỗi UE sẽ tính
toán SINR nhận được và đưa ra quyết định liệu các khối nhận được có thể được giải mã thành
công. Nếu SINR nhận được cao hơn người ngưỡng mục tiêu, khối vận chuyển sẽ có nhiều khả
năng giải mã thành công hơn, nếu ngược lại thì xác suất lỗi sẽ cao hơn.
Các đặc điểm của mô phỏng cấp độ hệ thống cho hệ thống TD-LTE bao gồm cấu trúc
khung, kỹ thuật bao quanh, giao diện kênh, phương thức sắp xếp SINR và một vài đặc điểm
nữa. Các đặc điểm này sẽ được trình bày chi tiết sau đây.
10.6.1. Cấu trúc khung
Như đã trình bày trong mục 10.2, cấu trúc khung của TD-LTE còn được gọi là cẩu trúc
khung lọai 2. Các đặc điểm chính của cấu trúc khung loại 2 là cấu hình linh hoạt của khung
con đặc biệt và tỷ lệ đường lên-đường xuống. Cụ thể, có chín cấu hình khung con đặc biệt có
thể và bảy cấu hình đường xuống đường lên, chi tiết được liệt kê trong các bảng 10.11 và
10.12. Với bảng 10.12. chữ “D” có nghĩa là khung con đường xuống, chữ “S” nghĩa là khung
con đặc biệt, và chữ “U” nghĩa là khung con đường lên.

314
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Dựa trên cấu trúc khung đã trình bày bên trên, cần phải có một bộ đếm thời gian toàn cầu
để đảm bảo mạng họat động đồng bộ. Trong phần này, đường lên-đường xuống cấu hình 2 và
khung con đặc biệt cấu hình 8 được triển khai làm ví dụ. Việc triển khai các kết quả cấu hình
khung khác nhau trong tài nguyên đường lên và đường xuống khác nhau khả thi và cũng có
một tác động lên cơ chế phản hồi CQI.
Bảng 10.11. Các cấu hình của khung con đặc biệt (Đơn vị: Ký hiệu).

Tiền tố vòng thường Tiền tố vòng mở rộng


Cấu hình khung con đặc biệt
DwPTS GP UpPTS DwPTS GP UpPTS

0 3 10 1 3 8 1

1 9 4 1 8 3 1

2 10 3 1 9 2 1

3 11 2 1 10 1 1

4 12 IT 1 1 3 7 2

5 3 9 2 8 2 2

6 9 3 2 9 1 2

7 10 2 2 - - -

8 11 1 2 - - -
T
Bảng 10.12. Các cấu hình đường lên-đường xuống.

Chu kỳ chuyển mạch Số khung con


P

Cấu hình đường


đường xuống-đường
lên-đường xuống 0 1 2 3 4 5 6 7 8 9
lên
0 5 ms D S U U U D S U U U

1 5 ms D S U U D D S U U D

2 5 ms D S U D D D S U D D

3 10 ms D S U U U D D D D D

4 10 ms D S U U D D D D D D

5 10 ms D S U D D D D D D D

6 5 ms D S U U U D S U U D
10.6.2. Kỹ thuật bao quanh
Trong mô phỏng cấp độ hệ thống, mô hình mạng di động bị giới hạn một số lượng hữu
hạn ô với ranh giới chặt chẽ. Nếu một UE nằm trong các ô ở biên, nhiễu giao thoa thu được từ
các ô xung quanh có thể sẽ nhỏ hơn khá nhiều so với khi UE nằm ở trong một ô trung tâm bởi

315
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

không có nhiễu giao thoa từ bên ngoài ranh giới. Bên cạnh đó, khi tính di động được đưa vào
xem xét, một UE có thể rời mạng và mất kết nối với mạng do ranh giới bị hạn chế. Để hạn chế
những vấn đề này, một kỹ thuật bao quanh được thực hiện trong phép mô phỏng cấp độ hệ
thống.
Điều mà kỹ thuật bao quanh xem xét thực ra là một phương pháp sắp xếp hình học để tạo
ra một mạng rộng vô cùng. Để mô tả kỹ thuật này một cách ngắn gọn, các từ sau được định
nghĩa và sử dụng:
 Ô thật: Các thực thể mạng tồn tại trong thực tế (tức là, các eNodeB và các khu vực nơi
mà các UE nằm trong, như thể hiện trong các vùng trắng).
 Ô ảo: Vùng mà không có thực thể mạng thật nào tồn tại, như thể hiện trong vùngmàu
xung quanh các ô thật.
 Ô tham chiếu: Một ô thật nhất định mà các tính toán về các tín hiệu thu được thực
hiện.
 Ô sắp xếp: S ô thật hoặc ảo nhất định được sắp xếp từ một ô tham chiếu đặc biệt dựa
vào luật bao quanh.
 Tọa độ thật: Tọa độ của một thực thể mạng trong một ô thật.
IT
 Tọa độ sắp xếp: Tọa độ của một thực thể mạng trong một ô sắp xếp. Khi ô sắp xếp
cũng đồng thời là ô thật, tọa độ sắp xếp sẽ trùng với tọa độ thật.

Hình 10.34 mô tả một cách rõ ràng kỹ thuật bao quanh. Khi một UE nằm trong ô ở biên,
hai lớp ô bao quanh có thể được mô hình hóa bằng cách sắp xếp một vài ô thật vào. Chỉ số
của một ô ảo gồm có hai phần, phần ngoài dấu ngoặc đơn là chỉ số ảo, trong khi phần trong
T
dấu ngoặc đơn định nghĩa cho ô sắp xếp. Vì các thực thể mạng thật chỉ phân bố trong các ô
thật, khi một UE đi ra khỏi vùng này, nó sẽ được sắp xếp vào phía bên kia của vùng. Ví dụ,
khi một UE di chuyển từ ô 9 vào ô 22, khi UE chuẩn bị đi qua ranh giới, nó sẽ được sắp xếp
vào ô thật 13 và đi vào ô 12. Bằng cách này, cả vấn đề nhận và vấn đề di động đều có thể
P

được giải quyết.

Hình 10.34. Minh họa của kỹ thuật bao quanh.

316
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

10.6.3. Giao diện kênh


Pha-đinh nhỏ là rất quan trọng trong mô phỏng cấp độ hệ thống bởi vì nó có tác động
đáng kể tới việc lập biểugói nhanh. Trong phép mô phỏng cấp độ hệ thống TD-LTE, mô hình
kênh không gian mở rộng (SCM-E: Spatial Channel Model – Extended) được sử dụng để mô
hình hóa pha-đinh với một quy mô nhỏ.
SCM-E được phát triển bởi dự án “European WINNER” và nó áp dụng cho băng tần từ 2
đến 5 GHz và hỗ trợ băng thông lên tới 100 MHz trong ba môi trường ngoài trời khác nhau.
Là một bản nâng cao của SCM, tùy chọn đường nhìn thẳng (LOS: Line Of Sight) của SCM-E
được mở rộng cho tất cả các kịch bản. Bằng cách thêm biến đổi thời gian ngắn hạn với một số
tham số kênh, đặc tính thay đổi theo thời gian là khả thi trong SCM-E.
Vì trong kịch bản mô phỏng cấp độ hệ thống, thuờng có nhiều UE trong toàn mạng. Nếu
các hệ số kênh quy mô nhỏ được tạo ra trong thời gian thực, gánh nặng tính toán là rất lớn, và
gần như không thể có được một kết quả lý tưởng. Để giải quyết vấn đề này, một phương pháp
mô phỏng ngoại tuyến được đề xuất. Ta tạo ra rất nhiều các hệ số kênh cho mỗi kết nối và lưu
trữ chúng trong một tệp. Để mô phỏng nhiều quá trình truyền dẫn eNodeB-UE, ta cũng cần
tạo ra đủ các kết nối. Càng nhiều mẫu và kết nối được cung cấp, ta càng thu được đặc tính
IT
thống kê tốt hơn. Trong quá trình khởi tạo mô phỏng, một liên kết được lựa chọn ngẫu nhiên
cho mỗi liên kết eNB-UE, và một chỉ số được tạo ra một cách ngẫu nhiên để chỉ ra đầu vào
đọc của các hệ số kênh. Sau khi đọc các hệ số của từng máy và khoảng thời gian tương đối
của chúng, biến đổi Fourier nhanh (FFT: Fast Fourier Transform) được sử dụng để thu phản
hồi tần số của liên kết và từ đó hệ số của mỗi sóng mang được lấy.
Đặc điểm thay đổi theo thời gian được mô hình hóa tại cấp độ hệ thống. Khi tốc độ của
mỗi UE được cho, thời gian kết hợp có thể được tính toán và được sử dụng để điều khiển
T
khoảng thời gian cập nhật pha-đinh quy mô nhỏ. Ví dụ, khi tốc độ di chuyển của mỗi UE là 3
km/h, thời gian cập nhật là khoảng 30 bán khung, nghĩa là trong 30 bán khung liền nhau,
trạng thái kênh của mỗi kết nối giữ nguyên.
P

10.6.4. Phương thức sắp xếp SINR


Một vấn đề quan trọng để mô phỏng cấp độ hệ thống chính xác là có thể đi từ một trạng
thái kênh tức thời tới một xác suất lỗi khối tương ứng (BLEP: Block Error Probability). Thay
vì trực tiếp tìm xác suất lỗi khối, ta sử dụng một phép sắp xếp SIR hiệu quả (ESM: Effective
SIR Mapping) trong đó sắp xếp trạng thái kênh tức thời, ví dụ, việc xếp các SNR sóng mang
con  k trog trường hợp OFDM vào một SNR hiệu quả tức thời  eff . SNR hiệu quả sau đó
được dùng để tìm ước tính của xác suất lỗi khối từ hiệu suất cấp độ kết nối AWGN cơ bản.
Để một ESM được chính xác nó cần thỏa mãn ước tính sau:

BLEP( k )  BLEPAWGN ( eff ) (10.35)

trong đó, BLEP( k ) là xác suất lỗi khối thực tế cho trạng thái kênh tức thời  k  còn
BLEPAWGN ( eff ) là xác suất lỗi khối AWGN. Các biểu thức trên phải đúng cho mỗi thực hiện
kênh tức thời, hoặc ít nhất là cho gần như tất cả các thực hiện kênh, không chỉ cho một mô
hình kênh nhất định. EESM tổng quát có thể được thể hiện như sau:

317
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

 1 N  i 
 eff    ln   e  (10.36)
 N i 1
 

trong đó, N là số sóng mang con,  i là SNR trên sóng mang i, và  là một tham số sử
dụng để phù hợp ESM với một kết hợp cụ thể của sơ đồ điều chế và tỷ lệ mã hóa. Giá trị phù
hợp cho tham số  cho mỗi sơ đồ điều chế và/hoặc tỷ lệ mã hóa có thể tìm được từ các phép
mô phỏng cấp độ kết nối, và một vài giá trị thông dụng được liệt kê trong bảng 10.13.
Bảng 10.13. Các giá trị của tham số  .

Phương pháp điều chế Tỷ lệ mã hóa 


QPSK 1/3 1.49
QPSK 1/2 1.57
QPSK 2/3 1.69
QPSK IT 3/4 1.69
QPSK 4/5 1.65
16QAM 1/3 3.36
16QAM 1/3 4.56
16QAM 2/3 6.42
16QAM 3/4 7.33
T
16QAM 4/5 7.68
64QAM 1/3 9.21
64QAM 1/2 13.76
P

64QAM 2/3 20.57


64QAM 3/4 25.16
64QAM 4/5 28.38
10.6.5. Tính toán mào đầu
Để đảm bảo việc truyền tải đáng tin cậy, một phần của tài nguyên được dành riêng cho
tín hiệu tham chiếu hoặc cho việc điều khiển. Sự xuất hiện của mào đầu đòi hỏi một sự cân
bằng giữa hiệu năng và độ tin cậy. Ví dụ, các tín hiệu tham chiếu thường được sử dụng để đo
lường kênh, và càng nhiều tài nguyên được dành cho tín hiệu tham chiếu thì các phép đo càng
chính xác, và việc truyền dẫn sẽ tin cậy hơn. Tuy nhiên, về khía cạnh khác, càng nhiều tài
nguyên được sử dụng cho đo lường kênh, sẽ càng có ít tài nguyên được sử dụng để truyền dữ
liệu, điều này sẽ làm suy giảm hiệu năng mạng.
Trong phép mô phỏng, các mào đầu tín hiệu tham chiếu và điều khiển sau được giả định:
 Các tín hiệu tham chiếu đường xuống (RS): Số tài nguyên bị chiếm bởi RS thay đổi
theo cấu hình anten. Với các khung con thường, khi anten đơn được thục hiện, bốn
thực thể tài nguyên RE trên một PRB (tương đương 84 RE) được dành cho RS, nghĩa

318
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

là mào đầu chiếm 4.76%. Khi cấu hình hai anten được sử dụng, số RE được dành
riêng tăng lên tám RE trên một PRB, dẫn tới mào đầu chiếm 9.52%. Khi thực hiện cấu
hình bốn anten, 12 RE trên 84 RE được dành cho RS, nghĩa là mào đầu chiếm tới
14.29%. Với một khung con đặc biệt, mào đầu RS có thể được tính toán một cách
tương tự, và cấu hình khung con đặc biệt cụ thể nên được xem xét chung.
 Kênh điều khiển đường xuống vật lý (PDCCH): Nói chung, các kênh điều khiển
đường xuống có thể được cấu hình để chiếm một, hai, hoặc ba ký hiệu OFDM đầu tiên
trong một khung con, mở rộng trên toàn bộ băng thông của hệ thống. Sự linh hoạt này
cho phép các mào đầu kênh điều khiển được điều chỉnh theo các cấu hình hệ thống cụ
thể và thay đổi trong khoảng 7,14% và 21,43%.
 Các ký hiệu điều khiển đường xuống khác: Tín hiệu đồng bộ, kênh quảng bá vật lý
(PBCH), kênh chỉ số định dạng điều khiển vật lý (PCFICH), và kênh chỉ số hỗn hợp
vật lý tự động yêu cầu lặp lại (PHICH). Bởi vì các kênh này chiếm lượng tài nguyên
tương đối cố định, mào đầu biến thiên theo sự thay đổi băng thông hệ thống. Khi băng
thông là 20 MHz, mào đầu là dưới 1%, trong khi với băng thông 1.4 MHz, mào đầu là
xấp xỉ 9%.
 IT
Các tín hiệu tham chiếu đường lên và PUCCH: Các tín hiệu tham chiếu đường lên
chiếm một trên bảy ký hiệu, dẫn tới mào đầu chiếm 14.29% và PUCCH làm giảm nhẹ
tốc độ dữ liệu đường lên, do đó, nó không được bao gồm trong tính toán mào đầu.

10.6.6. Phân tích hiệu năng hệ thống


Các tham số mô phỏng chính được liệt kê trong bảng 10.14. Khác biệt chủ yếu giữa
trường hợp 1 và 3 là khoảng cách liên ô (ISD: Intersite Distance). Trong trường hợp 1, ISD =
T
500 m, trong khi với trường hợp 3, ISD = 1732 m. Sau khi vào mạng, mỗi UE tính toán công
suất thu tín hiệu tham chiếu từ mỗi eNodeB và lấy eNodeB mạnh nhất làm eNodeB phục vụ.
Sau quá trình truy nhập, mỗi eNodeB phân bổ tài nguyên cho UE của nó dựa vào các thuật
toán lập lịch, và mỗi UE sẽ tính toán chất lượng của các tín hiệu thu được và quyết định xem
P

liệu chúng có thể giải mã khối truyền tải thành công hay không. Trong mỗi khung con đường
xuống, mỗi UE tạo ra CQI dựa vào các phép đo của RS chung và trả về cho eNodeB trong các
khung con đường lên có sẵn. Các kỹ thuật đa anten cũng được xem xét, chúng bao gồm: 1
anten phát 2 anten thu với MRC, 2 anten phát 2 anten thu SFBC với MRC, 2 anten phát 2
anten thu ghép kênh không gian với MMSE, và phản hồi vòng kín.
Hình 10.35 cho thấy sự phân bố hình học đường xuống của mô phỏng cấp độ hệ thống
TD-LTE. Sự phân bố hình học phụ thuộc vào vị trí địa lý của mỗi UE, và nó được phản ánh
bởi SINR trung bình. SINR trung bình chỉ được tính dựa trên các tham số pha-đinh diện vừa
và rộng ví dụ như pha-đinh suy hao đường truyền, pha-đinh che khuất, độ lợi anten, trong khi
ảnh hưởng của pha-đinh quy mô nhỏ không được xem xét. Phân bố hình học là rất quan trọng
trong việc hiệu chỉnh giữa các mô phỏng khác nhau vì phân bố UE khác nhau chắc chắn sẽ
dẫn đến chất lượng khác nhau của tín hiệu nhận được và do đó làm cho các kết quả không thể
so sánh.

319
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Bảng 10.14. Các tham số chính của mô phỏng cấp độ hệt thống TD-LTE.

Tham số Giả định


Trường hợp 1 & 3: 2G CF, 10M BW, tốc độ 3
Kịch bản
km/h
Bố trí ô Lưới lục giác, 19 ô, ba khu vực trong mỗi ô
Tải Trung bình 10 UE mỗi khu vực
Các người dùng phân bố đồng đều trong toàn bộ
Phân bố UE
khu vực
Tổng công suất phát eNodeB 46 dBm
Khuếch đại anten trạm gốc cộng suy hao cáp 14 dBi
Khuếch đại anten UE 0 dBi
Nhiễu tại trạm chuyển tiếp 5 dB
Nhiễu tại UE 9 dB
Mật độ phổ công suất nhiễu của UE -174 dBm/Hz
IT L = 128.1 + 37.6 log10(R),
Suy hao đường truyền
R theo đơn vị km
Khoảng cách tối thiểu giữa UE và ô >= 35 m
Suy hao xuyên 20 dB từ eNodeB tới UE

   2 
A( )   min 12   m
, A
Mô hình anten (Chiều ngang)   3dB  
T
3dB  70 Am  25dB
Mô hình hóa nhiễu giao thoa liên ô Mô hình hóa cụ thể
P

Mô hình kênh SCM-E


Mô hình lưu lượng Vùng đệm đầy đủ
Số các thực thể anten (BS, UE) (1,1)/(1,2)/(2,2)
Sự phân cực Không
Thuật toán lập lịch PF
Số lựa chọn MCS cho thích ứng đường
15
truyền
Lỗi ước lượng kênh Ước lượng lý tưởng

320
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.35. Phân bố hình học đường xuống.


IT
Các hình 10.36, 10.37 và các bảng 10.15 đến 10.18 thể hiện thông lượng trung bình ô và
thông lượng biên ô cho các thuật toán lập biểuvà các trường hợp khác nhau. Tại đây, ba thuật
toán lập biểutrước được đánh giá. MCI ấn định tài nguyên cho UE có trạng thái kênh tốt nhất,
do đó một UE tốt hơn sẽ có được nhiều tài nguyên hơn các UE tồi hoặc bình thường và độ lợi
phân tập đa người dùng có thể đạt được. Trong một tình huống cực đoan, nếu một UE là rất
gần với eNodeB phục vụ nó, sau đó tất cả các tài nguyên sẵn có có thể được phân bổ cho UE
này và các UE khác có thể bị bỏ qua. Thuật toán lập biểunày có thể thu được thông lượng
T
trung bình cao nhất, nhưng sự công bằng giữa các UE có thể không được đảm bảo. Thuật toán
RR lập biểucho mỗi UE với xác suất bằng nhau, và điều này được thực hiện thông qua việc sử
dụng cấu trúc danh sách. Trong mỗi ô, eNodeB giữ một danh sách bao gồm tất cả các UE
được phục vụ bởi nó, và trong mỗi khoảng thời gian lập lịch, các tài nguyên tần số được cấp
P

phát lần lượt cho mỗi UE do đó khiến mỗi UE có được cùng một lượng tài nguyên. RR là
thuật toán lập biểucông bằng nhất, trong đó mỗi UE có thể chiếm lượng tài nguyên như nhau.
Với sự hạn chế của việc sử dụng các thông tin trạng thái kênh, độ lợi phân tập đa người dùng
bị mất. Thuật toán PF là sự cân bằng giữa thông lượng trung bình ô và sự công bằng giữa các
UE. Thông qua việc xem xét chung của cả thông tin trạng thái kênh hiện tại và tình trạng
được phục vụ trong một số khoảng thời gian lập biểutrong quá khứ, sự công bằng và hiệu suất
thu được cùng một lúc. Với mỗi thuật toán lập lịch, dễ dàng nhận thấy là ghép kênh không
gian vòng kín (SM CL) cho thông lượng trung bình tốt nhất trong khi SIMO và SFBC cho
thông lượng biên tốt hơn.

321
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.36. Thông lượng biên ô và thông lượng trung bình ô đường xuống với trường hợp 1.
IT
T
P

Hình 10.37. Thông lượng biên ô và thông lượng trung bình ô đường xuống với trường hợp 3.

Trường hợp
Max C/I PF RR
1

SISO 15.825 7.559 5.528

SIMO 19.992 10.381 8.509

SFBC 20.075 10.241 8.858

322
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

SM CL 25.132 11.533 10.109


Bảng 10.15. Thông lượng trung bình ô đường xuống (Mbps) với trường hợp 1.

Trường hợp
Max C/I PF RR
1

SISO 0 139.8 109.7

SIMO 0 285.5 234.1

SFBC 0 297.3 256.8

SM CL 0 279.9 241.4
Bảng 10.16. Thông lượng biên ô đường xuống (kb/s) với trường hợp 1.

Trường hợp
Max C/I PF RR
3 IT
SISO 15.298 7.222 5.343

SIMO 19.669 10.025 8.268

SFBC 19.928 10.041 8.742

SM CL 25.43 11.755 10.404


T
Bảng 10.17. Thông lượng trung bình ô đường xuống (Mbps) với trường hợp 3.

Trường hợp
P

Max C/I PF RR
3

SISO 0 100.9 91.9

SIMO 0 233.4 201.4

SFBC 0 253.8 227.7

SM CL 0 259.4 243.9
Bảng 10.18. Thông lượng biên ô đường xuống (kb/s) với trường hợp 3.
Các hình 10.38 và 10.39 cho thấy sự phân bố tích lũy của thông lượng UE thu được từ
mô phỏng cấp độ hệ thống TD-LTE. Đã được xác định rằng 5% điểm phân vị của thông
lượng UE là thông lượng biên ô, nghĩa là 95% các UE trong mỗi ô có thông lượng lớn hơn giá
trị này. Từ các kết quả phân bố tích luỹ, chúng ta cũng có thể thấy rằng các kỹ thuật đa anten
có thể làm tăng đáng kể hiệu năng hệ thống, cả trong thông lượng trung bình và thông lượng
biên, như các đường cong của SIMO và MIMO ở phía bên phải của đường cong SISO trong
tất cả các khoảng thông lượng. Xét các đường cong SIMO và MIMO, SM CL thực hiện tốt

323
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

hơn ở các chế độ thông lượng cao, vì chúng có thể đạt được hiệu quả độ lợi ghép kênh khi
SINR nhận được là cao. Bên cạnh đó, SIMO MRC và SFBC MRC có thông lượng biên ô cao
hơn bởi độ lợi phân tập không gian chúng thu được có thể cải thiện đáng kể chất lượng của
các tín hiệu thu được.

IT
Hình 10.38. Phân bố tích lũy đường xuống của thông lượng UE trong quy mô lớn.
T
P

Hình 10.39. Phân bố tích lũy đường xuống của thông lượng UE trong quy mô nhỏ.

324
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

10.7. Quy hoạch tần số trong TD-LTE


Quy hoạch tần số trong TD-LTE là rất quan trọng, không giống như trong các hệ thống
CDMA, trong đó nhân tố tái sử dụng tần số là 1, và ô bên cạnh có thể sử dụng cùng tài
nguyên vô tuyến.
10.7.1 Sự loại trừ nhân tố tái sử dụng tần số (FRF) trong các hệ thống di động
OFDM/OFDMA
Trong các hệ thống di động dựa trên kỹ thuật OFDM/OFDMA, giả định rằng không có
nhiễu trong ô do sự trực giao của các khối tài nguyên được giao của các UE khác nhau trong
cùng một ô. Xem xét việc triển khai của các ô lục giác với nhân tố tái sử dụng tần số N (N>1)
như minh họa trong hình 10.40, và giả định rằng các nhiễu liên ô kết quả từ tầng đầu tiên gồm
sáu trạm gốc đồng kênh là nguồn chính của nhiễu giao thoa, SINR liên kết chuyển tiếp gần
đúng của UE trong ô đích là dễ dàng có được như sau:


1 r 
SINR    (10.37)
6 D
IT
trong đó r là bán kính ô, D là khoảng cách giữa hai trạm gốc đồng kênh, và  là một số
mũ suy hao đường truyền với khoảng giá trị từ 3.5 đến 5.5.
T
P

Hình 10.40. Kịch bản của tầng trạm gốc đồng kênh đầu tiên với N = 7.

Với một ngưỡng giải điều chế SINRth , nghĩa là, yêu cầu SINR tối thiểu của máy thu vô
tuyến, giới hạn sau (gọi là giới hạn A) phải được thỏa mãn để đảm bảo giải điều chế chính xác
tín hiệu:


1 r 
   SINRth (10.38)
6 D

do đó ta có:

325
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

D   6.SINRth .r (10.39)

Trong cụm N ô tái sử dụng, mối quan hệ giữa khoảng cách D và bán kính ô r tuân theo:

D  3N r (10.40)

Thay phương trình 10.40 vào phương trình 10.39 ta được phương trình 10.41, sau đó
được viết lại thành phương trình 10.42:

3N r   6.SINRth .r (10.41)

2
1
N  (6.SINRth )  (10.42)
3

Bây giờ, ta có thể tính toán kích thước tối thiểu của cụm ô N dựa vào phương trình 10.42
với một ngưỡng điều chế cho sẵn SINRth và một số mũ suy hao đường truyền  .
IT
Để chứng minh nhân tố tái sử dụng tần số N đã có được bên trên, chúng ta áp dụng nó
vào trường hợp SINR tồi nhất, xảy ra khi UE đích nằm ở biên ô và xa trạm gốc phục vụ nó.
Như mô tả trong hình 10.41, mỗi hai trong số sáu trạm gốc đồng kênh tầng đầu nằm ở khoảng
cách xấp xỉ D – r, D và D + r. Vì thế, SINR biên ô là:

1 r 
SINRcell edge 
T
2 ( D  r )   D   ( D  r ) 
1 1 (10.43)
   
2D  D D 
  1        1
P

r  r  r 

326
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.41. Trường hợp SINR tồi nhất với N=7.


Bây giờ, ta đã đạt tới một giới hạn khác (gọi là giới hạn B) chặt chẽ hơn giới hạn A:

SINRcell edge  SINRth (10.44)

Nếu giới hạn B tồn tại, nó cho thấy rằng kích thước tối thiểu của cụm ô N thu được từ
giới hạn B về cơ bản là có tính khả thi. Mặt khác, khá chắc chắn rằng nhân tố tái sử dụng tần
số N bên trên là quá nhỏ để mang lại một hiệu suất chấp nhận được do nhiễu giao thoa liên ô
là rất nghiêm trọng. Trong những hoàn cảnh này, ta cần mở rộng N và kiểm tra xem liệu giới
hạn B có thỏa mãn hay không. Trong quy hoạch và triển khai mạng lưới thực tế, một giới hạn
C bổ sung thường được yêu cầu cho nhân tố tái sử dụng tần số N như sau:

N  i 2  ij  j 2 i, j  Z ij  0 (10.45)

Khi tính đến các giới hạn A, B và C đồng thời, nhân tố tái sử dụng tần số N được xác
định bởi:

1
IT
N  arg min i 2  ij  j 2 

2
i, j

(10.46)
tùy theo N  (6.SINRth ) 
SINRcell edge  SINRth
3
i, j  Z ij  0
T
10.7.2. Nhân tố tái sử dụng tần số kênh điều khiển đường xuống trong TD-LTE
Các nhân tố tái sử dụng tần số thường được sử dụng để có được một cái nhìn sâu sắc về
độ bền cố hữu của một kênh điều khiển, điều này cực kỳ quan trọng với hiệu suất của toàn bộ
P

hệ thống vô tuyến. Dựa trên mô phỏng cấp độ liên kết trình bày trong phần 10.5.2, chúng ta
có thể có được một loạt các ngưỡng giải điều chế SINRth cần thiết trong việc lọai trừ nhân tố
tái sử dụng tần số của các kênh điều khiển đường xuống trong các hệ thống TD-LTE. Ta giả
định ngưỡng giải điều chế SINRth như một SINR cụ thể tương ứng với 1% BLER trên một
đường cong SINR-BLER. Khi băng thông truyền dẫn là 20 MHz, mô hình kênh EPA5 được
sử dụng, SINRth của các kênh điều khiển đường xuống khác của TD-LTE được liệt kê trong
bảng 10.19.

Cấu hình
Các kênh điều khiển SINRth (dB)
Anten Định dạng kênh

1 CCE 8.10

2 Anten phát 2 CCE 3.12


PDCCH Định dạng 0/1A
2 Anten thu 4 CCE 0.2

8 CCE -2.82

327
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Định dạng 1 -1.84

Định dạng 1 B -2.68

Định dạng 1 C 8 CCE -4.37

Định dạng 2 -1.71

Định dạng 3/3A -2.82

PCFICH N/A -3.06


Bảng 10.19. Ngưỡng giải điều chế SINRth của các kênh điều khiển TD-LTE.

Sử dụng ngưỡng giải điều chế SINRth cho ở trên, nhân tố tái sử dụng tần số cho mỗi kênh
điều khiển được tính toán tiếp và thể hiện trong bảng 10.20 tuân theo quy trình loại trừ FRF
như đã giới thiệu trong mục 10.7.1. Các số mũ suy hao đường truyền khác nhau  = 2, 3 và 4
được xem xét tương ứng. Chúng ta có thể thấy có sự khác biệt nhỏ giữa hiệu suất của cả hai
kênh điều khiển đường xuống của PDCCH và PCFICH. Cả hai kênh điều khiển đường xuống
liên quan chỉ có thể hỗ trợ kích thước cụm ô bằng hoặc thậm chí lớn hơn ba dưới tất cả các số
IT
mũ suy hao đường truyền, ngụ ý rằng kích thước cụm ô mong muốn nhỏ như một không thể
được cho phép cho PDCCH và PCFICH, hoặc kỹ thuật khác để tăng cường độ bền là cần thiết
để đạt được điều đó. Tiến xa hơn với PDCCH, số CCE được dùng trong truyền dẫn DCI
(Downlink Control Information: Thông tin điều khiển đường xuống) có ảnh hưởng nhiều hơn
tới hiệu suất của PDCCH so với bản thân định dạng DCI. Khi kích thước của các CCE cho
truyền dẫn được cố định (Ví dụ, 8 CCE), các định dạng DCI khác nhau đạt được FRF giống
nhau với N = 3. Nếu DCI định dạng 0/1A được chọn, dù thế nào thì 1 CCE và 2 CCE thể hiện
T
rõ ràng thua kém so với 4 CCE và 8 CCE. Do đó, truyền tải sử dụng 1-CCE và 2-CCE, loại
đòi hỏi một SINR cao cho một BLER đích, sẽ thích hợp hơn cho các UE phân bố gần trạm
gốc phục vụ nó và xa các nguồn nhiễu, hơn là cho các UE ở biên ô, những người là nạn nhân
chủ yếu của nhiễu giao thoa liên ô.
P

Nhân tố tái sử dụng tần


Cấu hình
Các kênh số N
SINRth (dB)
điều khiển
Anten Định dạng kênh a=2 a=3 a=4

1 CCE 8.10 16 7 4

2 CCE 3.12 7 3 3
Định dạng
0/1A
4 CCE 0.2 3 3 3
2 Aten phát
PDCCH 8 CCE -2.82 3 3 3
2 Anten thu
Định dạng 1 -1.84 3 3 3

Định dạng
8 CCE -2.68 3 3 3
1B

Định dạng -4.37 3 3 3

328
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

1C

Định dạng 2 -1.71 3 3 3

Định dạng
-2.82 3 3 3
3/3A
2 Aten phát
PCFICH N/A -3.06 3 3 3
2 Anten thu
Bảng 10.20. Các nhân tố tái sử dụng tần số của các kênh điều khiển đường xuống TD-LTE.

Bên cạnh phân tích lý thuyết trình bày ở trên, chúng ta cũng có thể có được nhân tố tái sử
dụng tần số thông qua mô phỏng cấp độ hệ thống dựa trên phương pháp Monte Carlo (nghĩa
là thu thập và phân tích SINR của các UE phân phối ngẫu nhiên trên hệ thống đa ô sử dụng
một số lượng đủ ảnh chụp riêng lẻ) để tìm ra FRF tối thiểu chấp nhận được cho một ngưỡng
giải điều chế đích. Các tham số mô phỏng cho liên kết chuyển tiếp được thể hiện trong bảng
10.21. Kết quả mô phỏng cho các yếu tố tái sử dụng tần số khác nhau được thể hiện bằng các
đường cong CDF SINR của các UE được vẽ trong hình 10.42. SINR tương ứng với UE 5%
CDF thường được coi là SINR thống kê cho UE nằm ở biên ô, do đó chúng ta ấn định SINR
IT
5% CDF cho mỗi đường cong nhân tố tái sử dụng tần số trong cùng hình. Để đơn giản, một
Ni
SINR 5% CDF được ký hiệu là SINRcell edge , N i = 1, 3, 4, 7, …

Tham số Giá trị

19 ô, 3 khu vực mỗi ô, với bao quanh cho N = 1


T
Bố trí ô
64 ô (chỉ thu thập chỉ số thống kê trong 16 ô trung tâm), 3 khu
vực mỗi ô, không có bao quanh và N > 1

Khoảng ô 600 m
P

Tần số sóng mang 2.35 GHz

Băng tần 20MHz

Hiệu năng băng tần 90%

Phân bố UE Phân bố ngẫu nhiên trên toàn bộ khu vực hê thống

Tải hệ thống Lưu lượng đệm đầy đủ

   2 
A( )   min 12   , Am 
Mô hình anten trạm gốc   3dB  

3dB  65 , Am  20dB


Chiều cao anten trên mức
15 m
mái nhà trung bình

329
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Độ lợi anten thu 0 dBi

Độ lợi anten phát 15 dBi

Công suất trạm gốc tối đa 46 dBm

Mô hình lan truyền Mô hình phương tiện

Phươg sai che khuất 10 dB

Công suất nhiễu -174 dBm/Hz

Ảnh nhiễu 9 dB
Bảng 10.21. Các tham số mô phỏng cho liên kết chuyển tiếp TD-LTE.

IT
T
P

Hình 10.42. Đường cong CDF SINR cho các nhân tố tái sử dụng tần số khác nhau.
Ni
Bằng cách so sánh SINRth và SINRcell edge , ta có thể tìm nhân tố tái sử dụng tần số mục

edge  SINRth  SINRcell edge . Chú ý rằng


Nk Nk 1
tiêu tối thiểu chấp nhận được N k thỏa mãn SINRcell
phương pháp tìm FRF mục tiêu này đúng cho cả PDCCH và PCFICH. Bảng 10.22 thể hiện sự
so sánh giữa các nhân tố tái sử dụng tần số của PDCCH và PCFICH thu được theo hai cách:
một bằng phân tích lý thuyết và một bằng mô phỏng. Đáng chú ý là hai phương pháp này
mang lại kết quả nhìn chung là giống nhau, ngoại trừ sự khác biệt nhỏ liên quan đến PDCCH
2-CCE. Các nhân tố tái sử dụng tần số cho các kênh điều khiển đường xuống và đường lên
khác thể thu được theo cách tương tự.

330
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Cấu hình Nhân tố tái sử dụng tần số N


Các kênh SINRth
điều khiển Giá trị lý thuyết Giá trị mô
Anten Định dạng kênh (dB)
(  3 ) phỏng

1 CCE 8.10 7 7

2 Anten phát 2 CCE 3.12 3 4


Định dạng
PDCCH
2 Anten thu 0/1A
4 CCE 0.2 3 3

8 CCE -2.82 3 3
2 Anten phát
PCFICH N/A -3.06 3 3
2 Anten thu
Bảng 10.22. Giá trị FRF lý thuyết và mô phỏng cho kênh điều khiển đường xuống TD-LTE.

10.8. Tăng cường hiệu năng trong TD-LTE


Để cải thiện chất lượng dịch vụ của những người dùng ở biên ô, các biện pháp tăng thông
lượng hệ thống và mở rộng vùng phủ ô cũng như kỹ thuật trạm chuyển tiếp giải mã và chuyển
IT
tiếp đã được sử dụng trong các mạng di động không dây. Khi trạm chuyển tiếp được sử dụng
trong các hệ thống LTE, chế độ TDD là phù hợp hơn so với FDD bởi các tài nguyên đường
lên và đường xuống có thể được phân một cách thích nghi trong hệ thống TD-LTE.
10.8.1. Chuyển tiếp định hướng trong TD-LTE
Một cấu trúc chuyển tiếp định hướng được thể hiện trong hình 10.43 trong đó eNodeB
T
được đánh dấu bằng những hình tam giác màu và trạm chuyển tiếp (RS: Relay Station) được
ký hiệu bằng hình chữ nhật màu. Giả định rằng các eNodeB được cố định ở giữa ô và các RS
ở mỗi đỉnh của ô lục giác. Trong mô hình hệ thống dựa trên chuyển tiếp DF, mỗi eNodeB
được trang bị một anten đa hướng trong khi mỗi RS được trang bị ba anten định hướng 120
P

độ. Do đó, ba ô được phục vụ bởi một RS và sáu RS được cấu hình trong 1 ô. Để tránh nhiễu
giao thoa liên ô giữa các eNodeB liền kề, vùng phủ sóng của eNodeB được hạn chế và các UE
ở biên ô chỉ được phục vụ bởi các RS [tức là, chỉ các UE nằm trong vòng trong của tế bào
(được đặt tên là UE bên trong) được phục vụ bởi eNodeB, trong khi các RS sẽ phục vụ UE
trong vòng ngoài của tế bào (được đặt tên là UE bên ngoài)]. Xem xét nhiễu giao thoa lớn
giữa các RS liền kề, các anten định hướng được triển khai trong các RS. Hơn nữa, để nâng
cao hiệu suất phổ, các RS không liền kề sẽ tái sử dụng các tài nguyên vô tuyến giống nhau.
Các UE cả bên ngoài và bên trong đều được quản lý bởi eNodeB phục vụ.
Để tương thích hoàn toàn với các hẹ thống TD-LTE, cấu trúc khung cho cấu trúc chuyển
tiếp định hướng đề xuất được thể hiện trong hình 10.44, được kế thừa từ các mô hình khung
cấu hình cho các hệ thống TD-LTE. Với mô hình khung cấu hình 2, mỗi khung vô tuyến bao
gồm hai bán khung với chu kỳ T f = 5 ms. Mỗi bán khung bao gồm tám khe và ba vùng đặc
biệt, hoặc khe thời gina hoa tiêu đường xuống (DwPTS), thời gian bảo vệ (GP) và khe thời
gian hoa tiêu đường lên (UpPTS). Để tương thích với cấu trúc khung loại 1 (định nghĩa cho

331
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

các hệ thống FDD-LTE), hai khe thời gian được gộp thành một khung con. các khung con thứ
0, 5 và hoa tiêu đường xuống luôn được dành cho truyền dẫn đường xuống.

IT
T
Hình 10.43. Cấu trúc chuyển tiếp định hướng.
P

Hình 10.44. Mô hình khung TD-LTE cho giao thức chuyển tiếp dựa trên DF.

10.8.2. Đánh giá hiệu suất của chuyển tiếp định hướng
Trong phần này, chúng ta nghiên cứu về hiệu suất đường xuống, và do đó hầu hết các
khung con được dành cho các kênh đường xuống, sáu khung con (các khối màu xám) được
dành riêng cho đường xuống và hai khung con (các khối màu xám tối hơn) được dành cho

332
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

đường lên trong mỗi khung. Chú ý rằng có có hai khung con cho hoa tiêu đường xuống,
khoảng bảo vệ và hoa tiêu đường lên. Mỗi khung con có một luồng dài và một luồng ngắn,
trong đó luồng dài chỉ liên kết trực tiếp giữa các eNodeB và các UE bên trong, còn luồng
ngắn đại diện cho liên kết chuyển tiếp giữa các eNodeB và các Node chuyển tiếp (RN: Relay
Node) hoặc liên kết truy nhập giữa các RN và các UE bên ngoài. Kể từ khi eNodeB và RS có
thể giao tiếp với các UE riêng của chúng cùng một lúc, các RS là không trong suốt và được
phân là Loại 1. Để thể hiện một cách đơn giản, các UE bên trong và các UE bên ngoài được
biểu thị là các UE giống nhau trong hình 10.44.
Để giảm nhiễu giao thoa, đặc biệt là nhiễu giao thoa từ các trạm chuyển tiếp lân cận, cơ
chế điều phối nhiễu giao thoa tĩnh được thông qua. Hình 10.45 cho thấy thiết kế phân bổ tài
nguyên thời gian-tần số cho các truyền dẫn trực tiếp và chuyển tiếp trong đường xuống. Với
hình 10.45 (b), khối tài nguyên màu xám được dùng cho liên kết trực tiếp (ký hiệu là B4), và
khối màu xám tối hơn dùng cho liên kết chuyển tiếp (ký hiệu là B3). Vì tất cả các tài nguyên
vô tuyến được phân bổ trực giao, không có nhiễu giao thoa nội ô trong mỗi khung con (tức là,
không có nhiễu giao thoa giữa các UE khác nhau, giữa UE và RS, và giữa các RS khác nhau
nằm trong cùng một ô).
IT
Với hình 10.45 (a), khối tài nguyên B1 được dùng cho liên kết truy nhập cho giao tiếp
giữa các RS và các UE. Nếu tất cả các RS trong cùng một ô được phân bổ cùng các tài
nguyên thời gian-tần số, nhiễu giao thoa lớn có thể xuất hiện giữa các RS. Do sự cách ly hình
học, chỉ các RS tại các vị trí đối diện sẽ chiếm cùng tài nguyên thời gian-tần số, điều này sẽ
làm giảm hầu hết nhiễu giao thoa của các RS và cải thiện hiệu suất phổ truyền dẫn giữa
eNodeB và RS. Do đó, nếu có sáu RS cho mỗi ô và RS được đánh số theo thứ tự, các cặp RS
T
3 và 6, 2 và 5, 1 và 4 có thể sử dụng các tài nguyên vô tuyến giống nhau. Do vậy, các tài
nguyên vô tuyến cho các liên kết truy nhập giữa RS và UE được chia thành ba phần, mỗi phần
được đại diện bởi một màu khác nhau trong hình 10.45 (a). Mặc dù việc tái sử dụng tài
nguyên vô tuyến giữa các trạm chuyển tiếp đối diện sẽ làm tăng nhiễu giao thoa, nhiễu giao
P

thoa có thể được giảm tới một mức độ thấp thỏa đáng do sự cách ly hình học.
Một cách chính xác, theo các điều kiện kênh vô tuyến, các khối tài nguyên vô tuyến (B1,
B2, B3, và B4) nên được tối ưu hóa trong cả hai miền thời gian và tần số. Trong hình 10.45,
các khung con 0 và 3 được phân bổ cho các liên kết truy nhập và trực tiếp, trong khi các
khung con 4, 5, 8, và 9 được phân bổ cho các liên kết chuyển tiếp và trực tiếp. Nên phân bổ
nhiều khung con hơn cho liên kết chuyển tiếp vì tài nguyên vô tuyến có thể được tái sử dụng
tại các liên kết truy nhập.

333
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.45. Tái sử dụng tài nguyên vô tuyến cho các liên kết truy nhập.

Hiệu suất giữa các kịch bản không chuyển tiếp truyền thống và chuyển tiếp định hướng
được mô phỏng. Trong các phép mô phỏng, tần số sóng mang là 2 GHz, băng tần là 10 MHz.
IT
Công suất phát của eNodeB là 46 dBm. Nhân tố suy hao đường truyền là 2.5 cho đường nhìn
thẳng và 4 cho các trường hợp khác. Mật độ công suất nhiễu là -174 dBm/Hz. Bán kính ô là
1000 m. Quá trình mô phỏng tạo ra 50000 ảnh chụp, mỗi bức thuộc về một vị trí UE độc lập
khác nhau.
Bảng 10.23 cho thấy sự so sánh thông lượng trung bình giữa các kịch bản chuyển tiếp
định hướng và không chuyển tiếp. Khi giao thức chuyển tiếp định hướng được sử dụng, các
T
UE trong vòng trong của ô có hiệu suất tốt hơn khoảng hai lần so với trong kịch bản không
chuyển tiếp. Trong khi đó, các UE trong vòng ngoài của ô có thể đạt được hiệu suất gần như
tương tự với thông lượng trung bình của kịch bản không chuyển tiếp.
P

Lý thuyết Mô phỏng
Thông lượng
(Mbps) (Mbps)
Không chuyển tiếp 9.11 12.87
Chuyển tiếp: UE bên trong 20.84 22.43
Chuyển tiếp: UE bên ngoài 11.08 12.74
Bảng 10.23. Thông lượng kỳ vọng.
Trong một mạng thật, SINR nên nằm trong mỗi khoảng giới hạn do sự hạn chế phần
cứng và định nghĩa của thông tin phản hồi tới RS hoặc BS. Do vậy, SINR tối đa cho phép của
các UE nên được giới hạn. Các mô phỏng sau được thực hiện với sự giả định rằng SINR của
UE không cao hơn 22 dB.
Bảng 10.24 thể hiện sự so sánh SINR giữa các kịch bản chuyển tiếp định hướng và
không chuyển tiếp. Chú ý rằng SINR thu được tại các RS không bị giới hạn. Có một sự khác
biệt tương đối lớn giữa các phân tích lý thuyết và kết quả mô phỏng bởi vì các tác động của
SINR bị hạn chế chỉ được xem xét khi mô phỏng.

334
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Lý thuyết Mô phỏng
SINR
(dB) (dB)
Không chuyển tiếp:
11.10 8.67
eNodeB tới UE
Chuyển tiếp: eNodeB tới UE 19.73 15.97

Chuyển tiếp: eNodeB tới RS 36.50 36.50

Chuyển tiếp: RS tới UE 17.20 14.73


Bảng 10.24. SINR kỳ vọng (SINR bị hạn chế).

Bảng 10.25 thể hiện sự so sánh thông lượng trung bình giữa các kịch bản chuyển tiếp
định hướng và không chuyển tiếp, cho thấy những tác động của SINR tối đa cho phép lên
thông lượng trung bình.

Lý thuyết Mô phỏng
Thông lượng
(Mbps) (Mbps)
Không chuyển tiếp IT 9.11 12.73
Chuyển tiếp: UE bên trong 20.84 21.48
Chuyển tiếp: UE bên ngoài 11.08 12.37
Bảng 10.25. Giá trị thông lượng kỳ vọng (SINR bị hạn chế).
Để có một so sánh công bằng với sự phân bố SINR cho các kịch bản khác nhau, các
đường cong CDF theo SINR thu được từ mô phỏng được mô tả trong hình 10.46. Trong kịch
T
bản không chuyển tiếp truyền thống, khoảng 30% các UE gặp một SINR nhỏ hơn 0 dB, nghĩa
là chúng phải dùng đến các kỹ thuật xử lý tín hiệu khác để phục hồi tín hiệu hữu ích từ nhiễu
và giao thoa áp đảo. Ngược lại, khi sử dụng sơ đồ chuyển tiếp định hướng được đề xuất, các
UE cả bên ngoài và bên trong sẽ có một chất lượng truyền dẫn tốt, trong đó tất cả các SINR
P

đều cao hơn 3 dB.

335
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

Hình 10.46. CDF theo SINR trong các UE khi SINR không lớn hơn 21 dB.

Hình 10.47. SINR theo khoảng cách tới trung tâm ô (SINR tối đa cho phép là 21 dB).
IT
Hình 10.47 cung cấp một cái nhìn rõ ràng về mô tả SINR hình học, trong đó chúng ta giả
định rằng một UE đang di chuyển từ trung tâm ô đến biên ô. Đường cong màu xám nhạt thể
hiện SINR cho các UE trong các mạng không chuyển tiếp, và SINR giảm gần như tuyến tính
khi khoảng cách tăng dần. Tuy nhiên, với các UE trong kịch bản chuyển tiếp định hướng được
đề xuất, đường cong SINR tăng sau khi UE đi qua ranh giới phục vụ của eNodeB và vào
phạm vi phục vụ của RS. Chúng ta có thể thấy rằng SINR của các UE ở biên ô có thể được cải
T
thiện đáng kể với sự hỗ trợ của các node chuyển tiếp định hướng.

Tài liệu tham khảo


P

[1] Hsiao-Hwa Chen, Chang-Xin Fan, and W.W., Lu, “China’s perspectives on 3G mobile
communications and beyond: TD-SCDMA technology.” Wireless Communications, IEEE [see
also IEEE Personal Communications]. vol. 9, iss. 2, April 2002, pp. 48–59.
[2] M. Peng and W. Wang, “A framework for investigating radio resource management algorithms
in TD-SCDMA systems.” Communications Magazine, IEEE, vol. 43, iss. 6, June 2005, pp.
S12–S18.
[3] M. Peng and W. Wang, “Technologies and standards for TD-SCDMA evolutions to
IMTadvanced,” Communications Magazine, IEEE, vol. 47, iss. 12, Dec. 2009, pp. 50–58.
[4] 3GPP, 3rd generation partnership project; TS 36.211. “Evolved universal terrestrial radio access
(E-UTRA); Physical channels and modulation (Release 8),” vol. 8.7.0, May 2009. Available:
http://www.3gpp.org.
[5] Orange, China Mobile, KPN,NTTDoCoMo, Sprint,T-Mobile, Vodafone, Telecom Italia, and
R1-070674. “LTE physical layer framework for performance verification,” RAN1 48, St. Louis,
MO, 12–16. Available: http://www.3gpp.org. February 2007
[6] S. Song, “On distribution of sums of n independent random variables subject to exponential
distribution,” Journal of Liaoning Normal University (natural science edition), vol. 4, April
1990.
[7] R. Jantti, and S. L., Kim, “Downlink resource management in the frequency domain for
multicell OFCDM wireless networks,” IEEE Transactions in Vehicular Technology, vol. 57, no.
5, pp. 3241–3246, September 2008.

336
Chương 10: Các công nghệ then chốt và quy hoạch mạng trong hệ thống TD-LTE

[8] 3GPP Project Document R1-090133, “Beamforming enhancement in LTE-advanced,” Huawei,


CMCC, CATT, January 2009. [Online]. Available: http://www.3gpp.org.
[9] 3GPP Project Document R1-060291, “OFDMA Downlink inter-cell interference mitigation,”
February 2006. [Online]. Available: http://www.3gpp.org.3rd Generation Partnership Project
TR 23.846. (2003). Technical Specification Group Services and System Aspects; Multimedia
Broadcast/Đa phương Service; Architecture and functional description (Release 6). Version
6.1.0. 3rd Generation Partnership Project TS 22.146. (2008). Technical Specification Group
Services and System Aspects; Multimedia Broadcast

IT
T
P

337
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

CHƯƠNG 11

QUY HOẠCH VÀ TỐI ƯU HÓA MẠNG CHUYỂN TIẾP ĐA CHẶNG

11.1. Mở đầu
Để tạo ưu thế lớn với các dịch vụ hữu tuyến khác trong hiện tại và tương lai, dịch vụ
không dây, dịch vụ di động thì nhà thiết kế mạng không dây cần phải xem xét đầy đủ các kỹ
thuật cụ thể mà hạn chế ảnh hưởng đến quá trình thiết kế. Số lượng của việc kết hợp các thành
phần mạng và các thông số có thể được cấu hình trong quá trình thiết kế (Ví dụ: độ nghiêng
ăng-ten, góc phương vị, vị trí trạm gốc, năng lượng, các thông số quản lý tài nguyên vô tuyến
RRM), tạo thành không gian giải pháp. Kích thước của không gian này xác định mức độ phức
tạp của việc tìm kiếm các giải pháp thích hợp. Trong loại hình mạng đô thị không dây, đặc
biệt là trong môi trường đa chặng, các số tùy chọn là cao , vì vậy nó là không chắc rằng các
cấu hình tối ưu cho mạng lưới có thể được tìm thấy bằng cách sử dụng phương pháp thủ công.
IT
Mạng chuyển tiếp đa chặng liên quan đến nhiều hơn một giao diện phức tạp hơn so với
các mạng di động và cần phải được phân tích một cách chặt chẽ trong suốt quá trình thiết kế
mạng để đạt được một hiệu suất vượt trội. Chương này giải thích tác động của các yếu tố mới
của kiến trúc mạng truy cập LTE (trạm chuyển tiếp) trong quá trình thiết kế mạng. Với việc
sử dụng các ví dụ về khả năng lưu trữ và lập biểu độ bao phủ, chương này sẽ làm nổi bật tính
phức tạp của quá trình thiết kế trong các loại hình mạng.
T
Vị trí trạm gốc, góc phương vị của ăng-ten, và tối ưu hóa độ nghiêng đã được điều tra và
tìm hiểu rộng rãi như là một phần chính của quy hoạch mạng lưới tiên tiến và công cụ tối ưu
hóa, đặc biệt là trong trường hợp của UMTS – Hệ thống truyền thông di động toàn cầu và
CDMA – Đa truy cập phân chia theo sóng mang. Một số kỹ thuật đặc biệt được chuyên môn
P

hóa trên LTE đã được tìm thấy. Họ tập trung vào trường hợp đặc biệt hay khả năng tự tối ưu
của một mạng lưới đã được triển khai và không xem xét chính xác về cách xây dựng và
phương pháp tính toán hiệu quả trên vấn đề đa mục tiêu .
Liên quan đến chủ đề này, một số phương pháp tiếp cận công nghệ như GSM gợi ý
việc sử dụng quy hoạch tần số vô tuyến (RFP) để giảm thiểu nhiễu và nâng cao hiệu suất hệ
thống. Tương tự như vậy, phân chia tần số trực giao đa truy cập (OFDMA) hỗ trợ tái cấu hình
của việc sử dụng kênh con với chương trình tái sử dụng tần số khác nhau và các kỹ thuật phân
bổ kênh con để giảm thiểu nhiễu xuyên ô. Một số chiến lược được đề xuất trong những
nghiên cứu về truyền thông đa chặng. Tuy nhiên, họ chỉ xem xét những mô hình có thể tái sử
dụng hoặc được ấn định cố định của các kênh con trong các tình huống thường xuyên và
không mô tả một công thức chung với các thông số khác như độ nghiêng ăng ten, phương vị .
Hơn nữa, hầu hết những nỗ lực hiện tại đã được tập trung vào một thiết kế hướng truy
cập, có thể không phải là một giải pháp tốt vì những lý do sau đây:

338
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

- Một số thiết kế này có thể không có hiệu quả cho những vùng có một số lượng lớn
người sử dụng với nhiều nhu cầu dịch vụ khác nhau mà thường dẫn đến một sự không cân
bằng cho phần còn lại của mạng.
- Ngoài ra, nhiều thiết kế hiện tại được phát triển để đạt được mức truy cập cơ bản, khách
hàng không thể có được chất lượng dịch vụ mong muốn (QoS).
- Như vậy, thiết kế hướng truy cập có thể không công bằng cho những nhà cung cấp mà
phát triển cấu trúc hạ tầng bởi vì những nhà cung cấp dịch vụ chỉ kiếm được tiền truy cập, thứ
mà được trả hàng tháng và sẽ thấp hơn so với giá triển khai dịch vụ.
Với sự tăng lên về nhu cầu của việc ủng hộ các dịch vụ, ứng dụng mới cho những loại
hình khác nhau và mục tiêu đa dạng, những vấn đề của thiết kế cấu trúc mạng không dây sẽ
trở thành quá lớn để đối phó với các kỹ thuật đơn lẻ. Chương này sẽ giải thích tác động của
việc quy hoạch và tối ưu hóa LTE trong việc thiết kế mạng. Chúng ta sẽ có được những giải
pháp kinh tế hơn và hiệu quả hơn, giúp ích rất nhiều cho việc thiết kế mạng.

11.2. Các mạng chuyển tiếp đa chặng


IT
11.2.1. Đặc trưng của mạng chuyển tiếp đa chặng
11.2.1.1. Mục đích sử dụng mạng chuyển tiếp đa chặng
Khắc phục lại những khó khăn về đặc trưng của truyền thông vô tuyến và tỉ lệ sóng mang
trên nhiễu CINR tại các ô với trạm chuyển tiếp RS.
RS chuyển tiếp thông tin từ các thiết bị di động MS đến trạm gốc BS khi mà kết nối trực
tiếp qua mạng lõi. BS sẽ cung cấp tài nguyên tới RS và RS sẽ chuyển tiếp tới MS.
T
Các trường hợp làm việc của RS: Trực tuyến hoặc ngoại tuyến.
P

Hình 11.1: Ví dụ kịch bản sử dụng với BS và RS

11.2.1.2. Ưu điểm của mạng chuyển tiếp đa chặng


- Dùng RS có thể giúp vượt qua sự độc lập về hệ thống có dây và giảm giá thành.
- RS giúp cho việc kéo dài vùng phủ sóng cho cùng BS, tăng chất lượng sóng trong nhà.
+ Giải quyết các vấn đề chất lượng kém ở vùng ngoại thành, xa nơi có trạm BS

339
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

+ Cân bằng tải trọng mạng


+ Có thể tăng dung lượng mạng
+ Giúp các thiết bị đầu cuối tiết kiệm năng lượng
+ RS cung cấp dịch vụ truy cập băng rộng trong trường hợp cần thiết và thiết
lập ngay ở vùng nông thôn hay những vùng đang phát triển mà băng thông rộng chưa
phát triển tới.
11.2.1.3. Thách thức
- Khả năng quản lý nhiễu: Do nhiễu làm giảm đi đáng kể hiệu năng của hệ thống
- Do RS sẽ phải khởi tạo hoàn toàn mới nên các thông số về công suất, tần số và cấu hình
anten cần phải được chọn kĩ càng để tránh được nhiễu.
- RS thông thường làm việc ở chế độ bán song công nên sẽ không thu và phát mà dùng
chung đồng thời một kênh. Thêm vào đó thì RS có thể hoạt động trên 2 hệ thống, phụ thuộc
vào cách mà nó xử lý tín hiệu hệ thống, khuếch đại và chuyển tiếp nơi mà RS chỉ khuếch đại
tính hiệu và truyền lại, giải mã và chuyển tiếp, nơi mà RS giải điều chế và giải mã những tín
hiệu nhận được trước khi truyền đi.
IT
- Khái niệm “chuyển tiếp hợp tác” là dựa trên tín hiệu mà nó nhận được và được chuyển
tiếp bởi các đa chặng tới cùng MS, sẽ kết hợp tín hiệu nhận được từ RS hoặc có thể BS rồi tận
dụng những điểm tốt của việc độ lợi đa dạng kênh. Sự hợp tác được hiểu như sự đa dạng về
nguồn dữ liệu nếu những tín hiệu xác định được truyền tải một cách đồng thời và tần số bởi cả
BS và RS hoặc đa dạng về truyền tải nếu mã không gian- thời gian được dùng.
T
11.2.2. Sự triển khai của mạng chuyển tiếp đa chặng
- Tăng vùng phủ cho BS bằng cách thay thế trực tiếp nó và đặt được ở vị trí gần hơn vị trí
phủ sóng.
P

- LTE hỗ trợ các luồng mã hóa và điều chế đa dạng và hệ thống có thể chọn luồng nào
mà có cơ chế tăng cường tín hiệu cho những đặc tính truyền lan vô tuyến thấp.
- Các luồng MCS có tín hiệu lớn nhất sẽ giải phóng thông lượng bé nhất và do đó việc sử
dụng các RS có thể tăng tỉ số sóng mang trên nhiễu CINR và tăng cả thông lượng.
- Một đặc điểm lớn nhất đó là tính phục hồi và va đập nhanh (mạng chuyển tiếp đa
chặng) bởi xác suất cao hơn việc mất tín hiệu trong truyền thông đa chặng.
- Những chiến lược khác nhau có thể phản ánh những khả năng trái ngược của mạng để
phục hồi khi xảy ra một vấn đề ở trạm gốc hay là lỗi về kết nối.

Hình 11.2: Kịch bản khác nhau về vị trí BS và RS

340
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

11.3. Các tính năng đặc thù công nghệ ảnh hưởng tới quá trình quy hoạch và tối
ưu hóa mạng
11.3.1. Giới thiệu
- LTE dùng hai sơ đồ đa truy nhập đó là OFDMA ở đường xuống (DL) và SC-FDMA ở
đường lên (UL).
+ OFDMA: kỹ thuật vật lý mà cho phép một số các khóa đặc trưng cần thiết cho việc
truyền dẫn dịch vụ băng rộng. Ví dụ: có thể mở rộng băng thông kênh, hiệu quả phổ cao,
nhiễu, độ bền bởi vì trực giao sóng con và những kí hiệu dài.
+ SC-FDMA: kỹ thuật đa truy nhập đơn sóng mang mới có cấu trúc tương tự như
OFDMA. Dùng điều chế sóng đơn mang và ghép kênh theo tần số trực giao dùng trải phổ
biến đổi Fourier rời rạc (DFT) trong máy phát và bộ cân bằng miền tần số ở máy thu.
Cả 2 trường hợp sóng con được phân bố về các khối tài nguyên RB của 12 sóng con liền
kề với khoảng cách giữa các sóng là 15 kHz. Mỗi RB có khe thời gian là 0,5 ms và chứa 6÷9
ký hiệu.
IT
- Đơn vị tài nguyên nhỏ nhất mà người thiết lập có thể ấn định cho người dùng là 1 khối
lập biểuSB, gồm 2 RB liên tiếp, khoảng thời gian khung phụ 1 ms. 1 khung vô tuyến LTE
gồm 10 ms.
Tất cả những khối tài nguyên SB thuộc về những người dùng đơn lẻ có thể ấn định tới
chỉ 1 MCS ở mỗi khoảng cách lịch trình.
11.3.2. Mô hình nhiễu
T
Việc thiết lập một kết nối bền vững cho những người dùng trong LTE không hề đơn giản
và dễ dàng như việc ấn định đủ năng lượng truyền tải cho mỗi khối tài nguyên SB. Lí do là có
một số mức xác định của nhiễu ở giữa người dùng phụ thuộc vào vị trí và số lượng các BS
P

hay RS và các nguồn tài nguyên có sẵn. Trong cùng một dải tần số, một số người dùng có thể
can thiệp lẫn nhau nhưng số khác lại không thể.
Mô hình can thiệp ma trận đặc biệt của LTE nên được bổ sung và hoàn thiện khi quy
hoạch và tối ưu hóa mạng.
Trong một hệ thống với các phần tử (gồm các BS và RS) S = {Si, Sj,…..SN} với những
người dùng kết hợp với các người dùng hoạt động khác: MSi = {1,……,m, M}
Số lượng sóng mang con: Sc ={ 1,…x, …,X}
Số lượng khe S1={1,….y,…Y}

341
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

IT
Hình 11.3: Lưới tài nguyên
Với 12 sóng con liên tiếp thì ta có
Số lượng sóng mang con: Sc ={ 1,…x, …,K} với K=[X/12]
T
Số lượng tài nguyên (Khối lập biểutrình SB)
Sb={1,…r, R} với R=K.(Y/2)
Mức độ nhiễu trên một người dùng (Im) là tổng của công suất nhận được từ các trạm gốc
P

khác mà dùng chung nguồn tài nguyên (Cm,j,r) như trong 11.1. Phụ thuộc và điều kiện của
kênh và những yêu cầu của dịch vụ, người dùng có thể yêu cầu số lượng các nguồn tài nguyên
khác nhau và sẽ được can thiệp một cách khác nhau, do đó thì những tình huống trái ngược sẽ
được tạo ra. Người dùng m được ấn định phần tử Si:

Im =  
rSi jS , j i
Cm, j,r .u j,r ).vm,r  (11.1)

1 Nếu nguồn r được dùng bởi người dùng


Với : v m,r   , (11.2)
Trường hợp khác
0
m

1 Nếu nguồn r được dùng bởi trạm j


um,r   , N (11.3)
0 Trường hợp khác
N

N
N
342
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Trong truyền thông đa chặng, các kết nối chuyển tiếp có thể được xem như một loại giao
tiếp người dùng, thứ mà phép tính toán bên tên được áp dụng. QoS được được nhận đánh giá
từ các MS sẽ được xác định bởi các kết nối yếu nhất.
11.3.3. Mạng chuyển tiếp hợp tác
Trong cấu trúc mạng chuyển tiếp, bất cứ khi nào các BS truyền tải dữ liệu, đó sẽ hoạt
động tại đường xuống DL. Khi mà thiết bị di động MS truyền tải, thì RS hoạt động ở đường
lên UL. Tuy nhiên, RS phải truyền tải và nhận dữ liệu ở cả UL và DL. Để có thể truyền dẫn
thông tin một cách tối ưu thì khung vô tuyến cần phải chia nhỏ thành nhiều vùng. Với một
khung được chia nhỏ, sẽ có ít khung hơn cho mỗi vùng, qua đó sẽ giảm hiệu quả. Tuy nhiên,
tính trung bình, người dùng sẽ nhận được tín hiệu tốt hơn và do đó mức CINR sẽ cao hơn.
Theo đó, các mức MCS cao có thể được dùng và ít khe hơn sẽ cần để đạt được một lượng
thông lượng nhất định. Ngoài ra, nhiễu sẽ được giảm phụ thuộc vào cách tách ra của nguồn tài
nguyên được dùng trong việc chia khung.
Khi mà bộ truyền dẫn hợp tác được hoạt động, việc truyền dẫn đơn lẻ được nhắc lại tại
các vùng hoặc phần hợp tác và do đó nguồn dữ liệu được giảm xuống bởi sự thừa thãi. Kết

những yếu điểm mà nên được bổ sung.


IT
quả mà việc truyền tải hơp tác có thể cung cấp phụ thuộc vào loại hình cụ thể và vượt qua

Trong hầu hết các trường hợp, nhiều hơn 3 chặng trong truyền thông (3 trạm chuyển tiếp)
sẽ không thực tế vì hiệu năng của nguồn tài nguyên thấp và có thể bị suy yếu trong truyền
thông như trễ.
T
P

Hình 11.4: Chuyển tiếp thời gian


Hình 11.4 đã chỉ ra cấu trúc khung dành cho truyền thông 2 chặng và chuyển tiếp miền
thời gian. Khi nhiều chặng hơn, BS nên đặt trước 1 vùng để đặt chỗ cho mỗi đường chuyển
tiếp. Độ dài mỗi vùng của khung sẽ thay đổi MCSs, phụ thuộc vào chất lượng đường kết nối
và điều kiện kênh.

343
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

- Việc chuyển tiếp trong miền thời gian và các cấu hình kép đều có thể tồn tại nhưng
trong trong chương này chúng ta tập trung vào các loại hình linh hoạt được mô tả trong hình
11.4. Trong cấu hình này, một số các khung được phân bổ tới các đường truy cập và một số
các đường chuyển tiếp để tránh nhiễu từ BS-MSs và RS-MS (link truy cập) tới BS-RS (link
chuyển tiếp). Người thiết kế mạng vẫn cần phải giải quyết nhiễu giữa BS-MS và RS-MS.
- Việc chuyển tiếp trong miền thời gian và việc quy hoạch tần số truyền thống trong các
quy hoạch sóng mang con. Mục đích của quy hoạch tần số là hạn chế việc sử dụng sóng mang
con để tập hợp mỗi kênh con trong mỗi BS/ RS của một mạng. Việc hạn chế kênh con này có
thể liên quan tới việc mất mát hiệu năng tận dụng ô tài nguyên.
Mục đích : Giảm nhiễu và nhiễu, vì có CINR cao hơn nên sẽ hỗ trợ hệ thống tốt hơn.
- Trong thực tế, những trạm chuyển tiếp thường hoạt động trong chế độ mã hóa và
chuyển tiếp bởi vì lớp MAC yêu cầu dữ liệu bao gồm header và subheader để hoạt động và
lớp PHY thường không biết sự khác nhau giữa header và dữ liệu tải trọng. Do đó dữ liệu có
thể cần một số khung để chuyển tiếp bởi RS. Tuy nhiên, như đã đề cập, một bộ khuếch đại -
chuyển tiếp sẽ được cho phép tại vị trí RS giải điều chế và tách tín hiệu và sau đó đan xen và
IT
điều chế nó để phục vụ cho việc truyền dẫn mà không cần giải mã.

11.4. Quy trình khung và thủ tục tối ưu hóa


11.4.1. Tái cấu hình thông số
- Giai đoạn đầu tiên của việc tồn tại mạng là định nghĩa thực sự của mạng còn được biết
đến là giai đoạn tiền quy hoạch. Ở giai đoạn này, các tiêu chuẩn khác nhau được xác định, bao
T
gồm sự mô tả lưu lượng mong muốn, các dịch vụ, cấu trúc mạng và các mô hình triển khai
cùng với độ phủ, những yêu cầu dung lượng hệ thống, loại hình chuyển tiếp và mô hình sẽ
được dùng.
- Thời kỳ tiền quy hoạch được theo sau bởi việc quá hình quy hoạch và tối ưu hóa mạng
P

hoàn chỉnh bao gồm 3 giai đoạn: đo kích cỡ mạng, qui hoạch và tối ưu hóa mạng chi tiết, vận
hành và bảo dưỡng mạng. Mỗi giai đoạn trong 3 giai đoạn trên thì quá trình quy hoạch và tối
ưu hóa mạng được biểu diễn theo hình 11.5.

344
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Hình 11.5: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng


IT
Khái niệm quy hoạch mạng liên quan tới việc tìm kiếm chất lượng của mạng và hiệu
năng cho một cấu hình được cho trước, trong khi tối ưu hóa lại liên quan tới việc tìm kiếm cấu
hình mà sử dụng cho mạng để cho việc tối ưu hóa tốt nhất.
Có một số phương pháp và thuật toán trong tài liệu được mô tả trong hình 11.5
Trong giai đoạn đo lường kích cỡ mạng, sự điều chỉnh mạng bằng tay đầu tiên được dựa
T
trên sự thu thập dữ liệu từ bản đồ số và mô hình chuyển tiếp có thể điều khiển được.
Công suất khởi tạo, khoảng che phủ và sự ước tính của những trạm được tính toán dựa
trên hệ số CINR được dự đoán trước.
- Giai đoạn tiếp theo là quy hoạch và tối ưu hóa một cách chi tiết tập trung vào vấn đề
P

như sử dụng các công cụ cho việc tính toán dung lượng để dự đoán được hiệu quả của mạng
cho mỗi loại cấu hình được kiểm tra với những thông số khác nhau và mức chi phí tái cấu
hình cao (ví dụ: số vị trí đặt, độ nghiêng hay phương vị…) thứ mà những trường hợp được
định lượng. Công cụ hỗ trợ lưu lượng, sự truyền thông trong mạng, những mô hình RRM và
những thông số khác. Mục đích của công cụ này là tính toán hiển thị hiệu năng khóa, thứ mà
có thể đại diện cho chất lượng của một cấu hình mạng LTE nhất định.
- Giai đoạn vận hành và bảo dưỡng có thể cấu hình những thông số mà có thể dễ dàng tái
cấu hình để kiểm tra, như là công suất phát BS/RS hoặc là thuật toán quy hoạch lịch trình.
Cuối cùng, giai đoạn quy hoạch và tối ưu hóa với chi tiết sâu hơn có thể hoạt động trong việc
mở rộng mạng, ví dụ khi cần nhiều RS hoặc có hỏng hóc của mạng bởi vì kết quả sai khác của
việc đo đạc và xác định kích cỡ mạng.
- Các thuật toán tối ưu hóa đã kiểm tra những cấu hình khác nhau với những thông số
khác nhau (Ví dụ: Vị trí của BS từ một điểm, độ nghiêng của anten và phương hướng của
chúng) mà cần được tách rời, và giải pháp được chọn sẽ dựa trên chi phí và hàng loạt các

345
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

chức năng dựa trên các KPT khác nhau. (G={G1, G2, G3….}) đáp ứng nhu cầu của nhà cung
cấp dịch vụ. Các tiêu chuẩn khác nhau có thể được cân nhắc trong chức năng chi phí.
Ví dụ: Chúng ta tính toán mức giá của cơ sở hạ tầng, người dùng CINR, thông lượng
(Tg) và độ bền RS (Cr) trong những vấn đề tối thiểu hóa 4 đối tượng như biểu thức 3.4 :

min(  .Fcosts+Fpen(Cu)+Fpen(Tg)+Fpen(Cr)) (11.4)


Đối tượng thứ nhất, Fcosts, đại diện cho tổng chi phí cài đặt và phí bảo dưỡng thường niên
cho các trạm (không bao gồm các khoản cho các chức năng đặc biệt). Biến số nguyên Si trong
3.5 hiển thị thành phần Si được chọn trong giải pháp này. Trọng số ∆ nói lên tầm quan trọng
đối với đối tượng này, đã được so sánh với các tiêu chí còn lại.

Fcosts = f
iS
S
costs Si . i
(11.5)

Một số các tiêu chí khác được đánh giá bởi tất cả các người dùng, cùng với việc dùng
hàm “phạt” (penalty functions) đã được định cỡ bởi người thiết kế mạng. Một biến nhị phân
dm,b trong 0,1 chỉ ra rằng nếu người sử dụng thứ m được định lượng bởi hàm cost liên quan tới
tiêu chuẩn h rằng có giá trị của tm,b. IT
Fpen(Gb)=  f pen(Gb)  t  .d
m,b m,b (11.6)
iS mMsi

Hàm dựa trên ngưỡng giới hạn sẽ tránh được sự ảnh hưởng quá mức của những người sử
dụng quá tốt hoặc quá xấu. Một mức đền bù lớn nhất được áp dụng khi giá trị của tiêu chuẩn
tm,b từ người sử dụng m là nhỏ hơn so với mức giới hạn dưới của Tmin và không tồn tại “phạt”
T
khi nó cao hơn mức ngưỡng mức Tmax. Giữa 2 giá trị của hàm giảm tuyến tính như biểu thức
11.7 và sơ đồ 11.6.

 0 
 Nếu Tm,b(max)< tm,b
  max 

P

 t  Tm,b 
Fpen (Gb)  t m,b   f m,b  max  . m,b  max   Nếu Tm,b
(min)
< tm,b< Tm,b(max) (11.7)
 Tm,b (min )
 Tm,b  (max)
  max  Nếu Tm,b < tm,b

 f m,b 

Fpen(Cu) đại diện cho kết nối không dây bởi việc đền bù cho CINR bị ảnh hưởng mà được
quan sát bởi tất cả các SBs của mỗi người dùng. Chú ý rằng, những người dùng khác nhau có
thể có cùng một kết nối cửa vì có số CINR trung bình giống nhau trên mỗi tập của các SB,
nhưng chúng có thể yêu cầu những con số khác nhau của các SB và do đó thì sẽ có thông
lượng cuối cùng sẽ khác nhau. Do đó, một chỉ số riêng biệt Fpen(Tg) là rất cần thiết trong hàm
giá, thứ mà sẽ đảm bảo thông lượng ổn định, với QoS đối với các MS có các dịch vụ khác
nhau.
Độ tin cậy của RS là Fpen (Cr) đã bổ sung cho những mức độ khác nhau của khả năng phục
hồi mạng. Một sự thất bại, điểm yếu của truyền thông đa chặng đó là việc xảy ra cho các
đường kết nối chuyển tiếp yếu. Do đó mức CINR trong đường kết nối có thể cung cấp những
thông tin đối với các nhà cung cấp dịch vụ về độ tin cậy RS. Chú ý rằng hiệu năng trong tiêu
chuẩn này được bù lại qua kết nối BS-RS, và qua tập hợp con của các RS. Nếu chúng ta coi

346
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

một bộ RSs kích hoạt được đính kèm với yếu tố I như là một tập hợp con của S ( RSi =
{ 1,….,w,….,….Wi}, một biến nhị phân dbw trong {0,1}, hiển thị liệu RSw đã được đánh giá
bởi hàm giá liên quan tới mô hình h’, thứ mà có thể đại diện cho tập hợp con của mô hình mà
liên quan tới tính phục hồi của RS (Cr={ Cr1, Cr2, ……, CrH’}, Cr thuộc G) ví dụ, khi mà giá
trị CINR của đường chuyển tiếp được bù đắp khác nhau ở đường DL và UL.

Fpen(Cr)  F pen(Cr') 
IT
Hình 11.6: Mức ngưỡng dựa trên hàm phạt để tối thiểu hóa

 f pen(Cr’) [CINR  dBw,h’ ].d w,h’ (11.8)


h 'Cr iS wRsi h 'Cr

Những chiến lược khác nhau có thể được thiết lập bởi người thiết kế mạng bằng cách
điều chỉnh các giá trị (  , Fmax, Tmin, Tmax) để tạo ra sự ưa thích khác nhau đối với hàm giá (3.4).
T
Các quá trình được mô tả trong giai đoạn quy hoạch chi tiết và tối ưu hóa mạng được coi
là những hoạt động độc lập. Vì mạch vòng tối ưu không bao gồm mạng thật. Sự mô phỏng
mạng sẽ được dùng để thay thế, vì nó có thể không khả thi cho việc cấu hình lại một số thông
số mà cần cho sự thay đổi. Giai đoạn vận hành và bảo dưỡng có thể tận dụng sự tối ưu trực
P

tiếp bằng cách dùng cách đo kiểm dữ liệu thực và tối ưu các thông số mà có thể tái cấu hình
bằng phần mềm, ví dụ như RRM (Radio Resource Management) hay là những thông số ủy
quyền. Trong trường hợp này, hàm giá được diễn tả trong biểu thức 11.4 và 11.6 có thể được
dùng. Sự khác nhau đó là chỉ số KPIs được bù trong các hàm sẽ phản hồi tới dữ liệu của mạng
thật thay thế cho quá trình mô phỏng. Đối tượng của giai đoạn vận hành và bảo dưỡng là phản
hồi sự thay đổi về lưu lượng, kiến trúc mạng và yêu cầu của mạng. Hơn thế nữa là quá trình tự
sửa chữa có thể được dùng.
11.4.2. Quy hoạch tần số
Có một số cách để biểu diễn sự quy hoạch tần số trong loại hình mạng này. Với thủ tục
ấn định các kênh con cố định, hầu hết các kênh được chia ra làm nhiều đoạn, và mỗi đoạn
được ấn định cho mỗi phần tử. Luồng này đã đơn giản hóa đi thiết kế của quá trình quy hoạch
tần số vô tuyến, như là các bộ máy vận hành chỉ cần để ấn định các đoạn. Trong trường hợp
có 3 phần tử mỗi vị trí, thủ tục này sẽ làm giảm đi nhiễu liên ô bằng cách giảm đi xác suất của
sự xung đột khe bởi phần tử thứ 3. Tuy nhiên, dung lượng của phần tử cũng bị giảm do phần
tử thứ 3. Phương pháp này thì phù hợp với các tiêu chí thông thường.

347
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Quy hoạch tần số động DFP trong hình thành của việc quy hoạch kênh con đã dùng cho
OFDM theo lý thuyết, nơi mà việc sử dụng các tập con của các kênh con được ấn định cho
các phần tử khác nhau.
Tương tự, chúng ta đã đề xuất việc lưu trữ động các kênh con rằng có thể thích nghi với
điều kiện môi trường mà các phần tử được khởi tạo có thể dùng nhiều kênh con hơn những
phần tử liền kề nhau với mức yêu cầu thấp. Mặt khác DFP có một số ưu điểm của kênh đa
người dùng và sự đa dạng trong quá trình lưu thông để điều chỉnh sự lưu trữ cho kênh con. Cơ
bản, DFP có thể được chia làm 2 nhóm: DFP tập trung, nơi mà các quyết định lưu trữ kênh
con được thiết lập bởi một điều khiển trung tâm; DFP phân phối, nơi mà được quyết định bởi
những người dùng hoặc những BS độc lập.
Trong DFP tập trung, thủ tục có thể được hoạt động trong giai đoạn quy hoạch và tối ưu
hóa chi tiết như một vòng lặp tối ưu bên trong, nơi mà sự ấn định tối ưu các kênh con có thể
được thiết lập bởi các cấu hình được kiểm tra hoặc trong việc hoạt động và bảo dưỡng. Ví dụ,
việc sử dụng các kênh con có thể được tái cấu hình để chống lại sự lắp đặt khẩn cấp của các
cột sóng mới trong suốt cả ngày, những sự kiện thể thao hoặc là lưu lượng khác trong một
phiên làm việc. Luồng phân phối chỉ phù hợp cho giai đoạn hoạt động và bảo dưỡng của
IT
những mạng đã được triển khai, nơi mà kỹ thuật tự cấu hình cần được áp dụng.
Trong DFP tập trung, nhiễu liên ô hệ thống có thể mô tả bởi ma trận hạn chế, không cần
sự mô phỏng hoàn toàn của thủ tục RRM. Theo kết quả thì quá trình tối ưu hóa trở nên hiệu
quả hơn thứ mà được miêu tả trước đó. Trong trường hợp này, một thuật toán tối ưu có thể
tìm ra qua những giải pháp khác nhau cho việc ấn định kênh con, mục đích là tối thiểu nhiễu,
được đề cập rõ hơn trong ma trận. Sự khác nhau của sự tối ưu hóa của một số các thông số là
T
khi các giải pháp trong việc lưu trữ kênh được kiểm tra bằng thuật toán, máy chủ tốt nhất của
các MS sẽ không thay đổi. Do đó, quan hệ nhiễu giữa 2 phần tử bất kỳ sẽ không thay đổi với
bất kỳ phương pháp kiểm tra nào. Sự yêu cầu dịch vụ của MS và MC được ước tính từ hệ số
chất lượng kênh CQI có thể được bổ sung để tránh sự mô phỏng hoàn toàn. Nó được tiến
P

hành hoàn toàn trong 2 giai đoạn, dự đoán nhiễu và yêu cầu về dung lượng.
- Giai đoạn dự đoán nhiễu mô tả các nhiễu liên ô của mạng, được đại diện bởi ma trận W
với kích cỡ NxN, trong đó Wi,j đại diện cho nhiễu liên ô giữa phần tử Si Sj. Khái niệm IE
(Interference Event). Có IE giữa 2 phần tử Si (máy chủ), Sj (máy lân cận) trên người dùng m
(IEi,j,m=1), nếu mức năng lượng của tín hiệu sóng mang (từ Si tới người dùng m) nhỏ hơn mức
năng lượng của tín hiệu nhiễu hàng xóm (từ Sj tới cùng người dùng đó) cộng với ngưỡng.
Truyền thông hợp tác giữa RS và BS phục vụ không có nhiễu, vì MS phải có thể nhận diện và
kết hợp được những tín hiệu khác nhau và đạt được sự đa dạng.
- Mức ngưỡng là một viền bảo vệ chống nhiễu, và nó được thiết lập theo kinh nghiệm
trước đó bởi người vận hành theo một kế hoạch, mục tiêu có sẵn. Một giá trị nhỏ trong
ngưỡng này sẽ liên quan tới các tiếp cận khác bằng cách giả sử rằng những người dùng cạnh
nhau càng dễ bị can thiệp. Tuy nhiên, những biến hợp lý sẽ không ảnh hưởng tới việc lưu trữ
kênh con được tối ưu, cũng như là ảnh hưởng tới toàn hệ thống. Chúng ta thiết lập giá trị đó là
12 dB, nó miêu tả hoạt động tốt trong hệ thống LTE.

348
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Nhiễu hệ thống xuyên ô được hình thành bởi W, như biểu thức 11.9 hiển thị phần trăm
của thời gian mà ô can thiệp tới các ô khác để cân nhắc rằng các kênh con giống nhau được
dùng. Và bổ sung những dung lượng được yêu cầu bởi các MS RCm, nó phục thuộc vào dịch
vụ được dùng. Điều này thì đưa ra một khía cạnh hướng dịch vụ đối với các vấn đề, vì người
dùng với nhiều yêu cầu về thông lượng hơn sẽ cần nhiều nguồn tài nguyên hơn. Thực tế rằng
một số người dùng sẽ cần nhiều tài nguyên hơn bởi vì những điều kiện của kênh vẫn không
đáp ứng được trong phép ước tính này, vì W đã làm mẫu nhiễu theo việc thống kê trong một
tiêu chí khác thường. Chú ý rằng mức năng lượng của máy chủ, các ô lân cận và những thông
tin khác được thông báo dùng bản tin đo đạc với khung vô tuyến LTE.

 Ie .Rci, j,m m
Wi, j  mMsi
(11.9)
 Rc
mMsi
m

- Con số tối ưu của những kênh con yêu cầu Di mỗi phần tử Si, được tính xấp xỉ với giai
đoạn yêu cầu dung lượng. Chúng ta cho rằng việc lưu trữ kênh con sẽ bổ sung những yêu cầu
về lưu lượng trong vùng truy cập ở cả BS và RS. Lý do mà đường kết nối chuyển tiếp này
được hi vọng sẽ tin cậy hơn bởi vì vị trí tối ưu của các RS trong suốt quá trình thiết kế, và
IT
truyền thông giữa các MS sẽ ngày càng có ảnh hưởng bởi sự thay đổi trong mật độ lưu lượng
hoặc là điều kiện kênh truyền.
- Các phần tử có thể có khác nhau về độ dài vùng truy cập dựa theo sự yêu cầu về lưu
lượng. Do đó, một số phần tử có thể không kết hợp được với các RS, và do đó các MS sẽ đính
kèm tới các phần tử dùng toàn bộ khung như là một vùng truy cập và cần ít kênh con hơn, Di.
T
Chú ý rằng việc đồng bộ thời gian mạng là rất cần thiết trong hệ thống OFDM để tối thiểu hóa
các nhiễu đa truy cập, cùng với hoạt động hiệu quả trong việc chuyển giao.
- Số lượng các khe yêu cầu Rlm cho mỗi người dùng m của phần tử Si được tính toán từ
các dung lượng yêu cầu RCm (kb/s) và sự hiệu quả các khe SEm (kb/s). Hiệu năng trung bình
P

kí hiệu phụ thuộc vào điều chế, mã hóa trung bình được chọn bởi người dùng với các phần tử.
Nó có thẻ đạt được từ khung trước đó hoặc có thể lấy được từ việc chứng minh theo đó bổ
sung thống kê mạng:
RCm
RL m  (11.10)
SE m

Như biểu thức 11.11, SEm phụ thuộc vào số sóng mang phụ trên mỗi SB ns (12 trong
LTE), và độ hiệu quả mang đến nB(CQIm) trong chu kỳ của sóng mang. Sự hiệu quả mang đến
sẽ phụ thuộc vào MCS được ấn định tới người dùng, và sẽ được chọn dựa theo phản hồi của
CQI từ việc nhắc lại nhiều lần. Tframe là khoảng thời gian khung.
n s .n B(CQIm)
SE m  (11.11)
Tframe

Kênh con được yêu cầu Di trong mỗi phần tử được tính toán bởi việc chia tổng của tất cả
RLm trên tất cả các MS với phần tử Si – cái mà bao gồm truyền thông hợp tác và số các biểu
tượng trong vùng truy cập mỗi kênh nai:

349
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

1
Di  .  RLm (11.12)
n ai mMSi

Phần tử nci,j đại diện cho tỉ lệ vùng truy cập mà được can thiệp bởi phần tử các phần tử
lân cận (nhìn vào biểu thức 11.13)

min  n ai , n aj 
n ci, j  (11.13)
n ai

Đầu vào sẽ được tiếp nhận một lần, việc tối ưu hóa thông thường có thể được xác định
như là việc lập trình xử lý vấn đề theo biến nguyên, nơi mà các đối tượng cần tìm ra phương
pháp tối ưu nhất mà tối thiểu được hàm giá mà đại diện cho toàn bộ nhiễu trong mạng:
nci , j
min   wi , j . . yi , j ,k (11.14)
iS jS kSb Di D j

Mà:

iS
xi,k  Di  i, k
IT (11.15)

xi,k + xj,k – 1 ≤ yi, j, k  i, j, k (11.16)


yi, j, k ≥ 0  i, j, k (11.17)
xi, k  {0,1}  i, k (11.18)
Với: xi,j là biến nhị phân mà hiển thị liệu rằng phần tử Si dùng kênh con k hay không.
T
Khái niệm bắt buộc này chỉ ra rằng phần tử Si cần dùng kênh con Di. Việc không cân bằng
(11.6 và 11.8) chỉ ra rằng liệu Si và Sj dùng kênh con k, sau đó yi,j,k được yêu cầu bằng 1, và
yi,j,k= 0. Cuối cùng, hàm giá là tổng của nhiễu giữa tất cả các phần tử Si và Sj, bổ sung tất cả
các tần số k.
P

Kể từ khi dung lượng của các phần tử không được cân nhắc khi mà ma trận hạn chế W
được xây dựng, việc hạn chế nhiễu wi,j cần được chia bởi các số kênh con được dùng Di và Dj
trong các phần tử Si, Sj và do đó số kênh con trên mỗi thành phần càng lớn thì nhiễu trên mỗi
kênh càng nhỏ.
11.4.3. Phương pháp mô phỏng mức hệ thống và đánh giá hiệu năng
Việc sử dụng mô phỏng mạng là cần thiết trong giai đoạn tối ưu và thiết lập mạng cụ thể.
Mô phỏng Carlo Monte sử dụng trong việc tối ưu hóa và lập mạng di động cho tải có tính
toán phức tạp, mô phỏng động sẽ yêu cầu trong tiến trình lặp cần rất nhiều mô phỏng. Mô
phỏng được dựa trên hiệu năng mạng với vị trí cố định của MS. Thiết bị mô phỏng lấy nhiều
bức chụp Monte Carlo để thống kê quan sát hiện trạng của mạng.
Việc tích hợp công nghệ cụ thể của thủ tục tối ưu hóa với nền tảng mô phỏng được chỉ ra
trong hình 11.10. Trong từng bức ảnh chụp Monte Carlo, thông lượng được tính toán cho tới
khi hiệu năng hệ thống hội tụ. Vì những nguồn tài nguyên sử dụng bởi một người dùng trong
một phần có thể gây trở ngại với người dùng khác nên hệ thống ổn định khi nó hoạt động ổn
định việc lựu chọn MCS và việc phân bổ của tài nguyên. Để đáp ứng yêu cầu người dùng,

350
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

CQI thiết lập MCS thích hợp cho truyền thông theo hiệu năng của vòng lặp trước đó. Kết quả
mô phỏng cấp độ kết nối được thấy trong bảng tìm kiếm (LUT) qua việc tính toán băng thông,
bao gồm ảnh hưởng của những kênh không dây khác nhau và những tác động như pha đinh.
Tại những trạm lặp của tiến trình này, việc điều chỉnh tự động đầu tiên của khung làm
việc được hoàn thành. DFP tập trung tính toán và ước tính độ nhiễu. Nhiễu có thể được mô
hình hóa với ma trận giới hạn, nó mô tả nhiễu có thể có giữa 2 phần tử. Thuật toán tối ưu hóa
kiểm tra nhiễu và tìm ra những giải pháp có thể cho kênh con trước quá trình quản lí tài
nguyên vô tuyến RRM.
Ma trận được tính toán từ các MS mong đợi trong từng phần tử, yêu cầu dịch vụ của MS
và MCS được ước tính từ CQI.
Trong vòng lặp ngoài, thuật toán tối ưu hóa kiểm tra những thông số cấu hình khác có chi
phí tái cấu hình cao trong mạng thực như vị trí đặt anten, số lượng anten, góc nghiêng và độ
ngẩng của anten. Quá trình sẽ dừng lại khi chức năng định giá dựa trên KPI đáp ứng nhu cầu
của nhà cung cấp dịch vụ. Cùng với vòng lặp tối ưu trong và ngoài, quy trình tối ưu trở thành
phương pháp tích hợp 2 chặng và cấu hình kiểm tra cho thấy việc quy hoạch tần số tối ưu.
IT
Việc sử dụng LUT là tiêu chuẩn trong thiết kế mạng để đạt được quy hoạch và tối ưu
mạng hiệu quả nhất. Dưới đây, cho thấy việc tính toán công suất hiệu quả cho phép mô phỏng
hệ thống chuyên sâu:
Sau khi phân bố tài nguyên, CINR và thông lượng được tính toán cho từng SB (r). Người
dùng xác định (m), máy chủ tốt nhất của m (Si) bị nhiễu trong DL(đường xuống) bởi trạm
khác (Sj) nếu chỉ có Si và Sj sử dụng chung tài nguyên cho truyền dẫn trong khoảng cách nhỏ
T
hơn khoảng cách dùng lại của hệ thống. Nhiễu cuối cùng tác động bởi người dùng (m) sẽ là
tổng của tất cả các tia nhiễu đến từ trạm gốc lân cận (Sj). phương trình 11.19 cho thấy trường
hợp truyền thông DL:

 P .G j .L j .L j,m .G m .Lm  .u j,r


P

Im,r DL  j,r (11.19)


jS , j i

Trong đó:
m: Người dùng bị nhiễu tác Lj,m: Đường mất kết nối giữa
động người dùng m và trạm j;
i: Trạm gốc máy chủ. G: Độ lợi anten.
j: Trạm nhiễu. Lj và Lm: Những tín hiệu mất
được phục hồi
r: Tài nguyên nghiên cứu.
Biến nguyên vj,r chỉ ra ô j sử
Pj,r: Công suất sử dụng của Sj
dụng ở chỗ r.
trong các trạm SB (r)
Chú ý : Công suất của tất cả tài nguyên trong kênh con sẽ là như nhau.
Cùng với việc sử dụng mô hình nhiễu, CINR của người dùng có thể tính được như sau:

351
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Cm,r
CINRm,r  (11.20)
I m,r  N r

C và I : Công suất của tín hiệu sóng mang và nhiễu.


N: Công suất tạp âm của nguồn tài nguyên.
Công suất tính hiệu mang được tính như sau:

Cm,r DL  Pi ,r .Gi .Li .Li ,m .Gm .Lm (11.21)

Thông lượng của 1 phần được tính toán và chỉ ra trong phương trình 11.22:

Tm    Se
rSb
m  
. 1 – BLER( BCQ Im ,CINRm,r )  .vm,r

(11.22)

Hiệu năng các khe Sem tùy thuộc vào hiệu năng sóng mang. Từng sóng mang tương ứng
với MCS khác nhau. Sóng mang trong truyền dẫn được xác định theo chỉ số CQI của MS
trong các vòng lặp trước đó, nó đặc trưng bởi thông số CINR trên toàn bộ SB của người dùng.
LUT cung cấp giá trị tỉ số lỗi khối (BLER). Vm,r đặc trưng cho ma trận LTE như mô hình

làm giải pháp) thì Mi=0 vì thế T =0.


IT
nhiễu nếu MSm sử dụng SBr. Chú ý rằng nếu phần Si không hoạt động (nó không được chọn

Trong truyền thông đa chặng giải mã và chuyển tiếp, thông lượng được tính toán riêng
biệt trong từng liên kết, tín hiệu được mã hóa và giải mã. Giá trị cuối cùng được người dùng
xác định qua đường liên kết yếu nhất. Vì vậy truyền thông 2 chặng có thông lượng là :
Tm = min(Tm(S-R), Tm(R-D)) (11.23)
T
S-R đặc trưng thông lượng trong liên kết nguồn – chuyển tiếp.
R-D đặc trưng cho liên kết chuyển tiếp – đích.
Khi truyền thông hợp tác được sử dụng tín hiệu từ nhiều đường khác có thể ảnh hưởng
P

tới độ lợi, nó được mô hình hóa theo giá trị CINR của đường hợp tác trong LUT. Trường hợp
phổ biến là khi MS nhận tín hiệu từ cả RS và BS. LUT liên quan tới CINR của liên kết BS-
MS với giá trị độ lợi CINRm,rS-D
Dưới đây là ví dụ về quá trình thiết kế mạng được thực hiện trong vùng chữ nhật của
thành phố Munich (Đức) với kích thước 3.3km x 2.3km sử dụng mạng LTE.
Mô hình sử dụng là mạng không đều gồm 9 trạm gốc BS cố định hoạt động và 60 trạm
chuyển tiếp RS. Trong vùng này, mật độ máy di động MS 50 MS/km2 và 2 hotspot thêm 20
MS/km2, chiếm khoảng 510 MS trên 1 hình chụp của bản đồ Monte Carlo. Phần còn lại của
thông số được chỉ ra trong bảng 11.2 (thông số mô hình mức hệ thống).
Những cấu hình khác được tìm kiếm bởi thuật toán mô phỏng trong cả vòng lặp trong và
ngoài. Vòng lặp ngoài có giá trị tối ưu cho góc ngẩng và độ nghiêng của anten (khoảng 10o)
và vị trí đặt trạm chuyển tiếp RS từ những điểm chỉ định, cùng với đó việc tối ưu của kênh
con cũng được tính toán ở vòng lặp trong. Hình 11.7 chỉ ra công suất ban đầu và trạng thái
người sử dụng của hình chụp trong việc tìm ra giải pháp tối ưu.

352
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Vùng phủ sóng trong nhà và các trạm phát sóng di động hotspots trong vùng trung tâm
hưởng lợi từ cấu hình này. Tuy nhiên, số lượng MS với CINR mức thấp tập trung tại sườn của
những vùng phủ sóng, tại đó MS có chất lượng kênh rất kém. Chú ý: trường hợp khó khăn
được thể hiện trong những khoảng và giá trị khác nhau tùy thuộc vào tiêu chuẩn của nhà thiết
kế mạng. Thực vậy, đa dạng tình huống có thể được tạo ra. Giải pháp đưa ra là tăng thông
lượng và tăng độ tin cậy của mạng, trạm chuyển tiếp RS được bao phủ tốt. Các chiến lược
khác thì tùy vào mức độ khác nhau của người dùng hay cấu hình để vận hành hoạt động có
thể thiết lập giá trị (fm,b(max), Tm,b(min), Tm,b(max)) trong việc mắc lỗi.

IT
T

Hình 11.7: Giải pháp tối ưu


P

Bảng 11.1: Ma trận giới hạn và véc tơ yêu cầu

353
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Ma trận giới hạn xấp xỉ nhiễu trong ô giữa các phần tử của mạng trong tỉ số nhiễu trên
người dùng. Ví dụ ta được thấy trong bảng 11.1 ma trận đó mô tả mối quan hệ nhiễu giữa các
phần. Ví dụ, giới hạn bị vô hiệu hóa khi các phần cách xa nhau. Mặt khác, nhiễu rất lớn giữa
RS - BS liền nhau như là S10 và S3 hoặc S15 và S1 vì chúng sử dụng lại tài nguyên. Và cũng
chú ý rằng vài bộ phận chuyển tiếp như S15, S14 và S12 có véc tơ yêu cầu lớn nhất vì chúng có
vùng phủ lớn hoặc trạm phát sóng di động ở diện rộng.
Chúng ta có thể quan sát thấy sự ảnh hưởng giữa 2 phần tử không nghịch đảo nhau trong
nhiều trường hợp. Điều đó là do số lượng MS gắn với các phần tử là khác nhau. Ví dụ, S2 bị
ảnh hưởng 40% truyền dẫn của S1 nhưng không tồn tại ở trạng thái ngược lại, vì những yêu
cầu S1 (D=21) cao hơn những yêu cầu cho S2 (D=8).
Thay thế cho quá trình quy hoạch tần số được thực hiện sau việc tối ưu hóa của vị trí
trạm chuyển tiếp RS và góc nghiêng. Trong trường hợp đó, thông lượng trên người dùng giảm
đặc biệt trong các thiết bị di động MS ở các trạm phát sóng di động. Việc đặt vị trí RS và góc
nghiêng, góc ngẩng được tính toán cho việc sử dụng lại tần số 1 và thiết lập tần số tự động trở
lên khó hơn, để đạt hiệu quả phân bố nhiều kênh con tới các phần tử với yêu cầu băng thông
lớn bởi vì các mức CINR thấp hơn với cấu hình cấu hình anten.
IT
Những giá trị vị trí của trạm chuyển tiếp RS hay góc nghiêng của chúng được thiết lập để
tránh nhiễu giữa các phần tử nhiều nhất có thể. Ví dụ, so sánh với giải pháp tối ưu hình 11.8,
nó có thể được thấy rằng các phần tử tránh việc nhìn thẳng lẫn nhau. Trong một số trường hợp,
các vị trí RS không được thiết lập tối ưu cho đường kết nối chuyển tiếp. Theo như kết quả,
mạng lưới ít tính co giãn vì thông lượng cuối cùng nhận thức bởi nhiều thiết bị di động MS là
kết quả của truyền thông 2 chặng, băng thông tổng trong hệ thống sẽ thấp hơn. Thông lượng
T
hệ thống trong trường hợp này là 853 Mbps trong khi giải pháp tối ưu thì 1125 Mbps.
P

Hình 11.8: Giải pháp không cần vòng lặp tối ưu hóa trong

354
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

Hình 11.9: Số lượng người dùng tại mức nhiễu khác nhau
Trong hình 11.9 chỉ ra sự phân bố của các người dùng tại các mức CINR khác nhau. Ta
IT
thấy được sự khác biệt chính với giải pháp mà không có vòng lặp trong là số lượng người
dùng thấp hơn nên không giảm thiểu MCS trong truyền thông hoặc có mức CINR thấp để cho
phép MCS thấp. điều đó cũng giải thích tại sao quản lí nhiễu không hiệu quả. Người sử dụng
cần những cụm lớn để hoàn thành những yêu cầu của họ và khung vô tuyến sẽ được làm đầy
nhanh hơn, như thế việc rời bỏ những người dùng khác cùng tình hình trong trạng thái thất bại.
kết quả này là hạn chế trong 2 trạm phát sóng di động có lưu lượng cao hơn.
T
11.5. Các kỹ thuật tối ưu hóa.
Vấn đề tối ưu hóa và thiết lập mạng lưới là khó vì rất khó khăn để tìm giá trị tối ưu trong
đa thức thời gian. Những phương thức khác được sử dụng để giải quyết vấn đề tối ưu hóa thể
P

hiện trong dạng biểu đồ tổng thể hỗn hợp giúp giảm thiểu giá thành.
11.5.1. Thuật toán Metaheuristics.
Metaheuristics là những thuật toán dựa trên việc tìm kiếm trong không gian giải pháp.
Chúng là những cách tiếp cận phổ biến trong nhiều công việc liên quan để giải quyết vấn đề
tối ưu hóa và quy hoạch mạng, vì chúng ta có thể cung cấp những giải pháp tối ưu gần trong
thời gian hợp lí. Metaheuristics không đảm bảo việc tối ưu về giải pháp nhưng chúng lại thực
hiện rất tốt trong thực tế khi số lượng biến lớn. Quá trình điều chỉnh thông số thuật toán được
tùy biến theo những vấn đề khác nhau và thường được hoàn thành theo kinh nghiệm. Thời
gian thực hiện thuật toán và cấu hình thuật toán sẽ xác định hiệu năng của toàn bộ khung làm
việc tối ưu hóa.
11.5.2. Tối ưu hóa đa mục tiêu
Trọng số của các mục tiêu khác trong hàm giá trị (phương trình 11.4) có thể dẫn tới
nhiệm vụ khó khăn trong tiến trình tối ưu và quy hoạch mạng, đặc biệt, cấu hình chuyển tiếp
cần phải xem xét nhiều yếu tố cần được tạo và những mục tiêu khác phải chịu những đánh đổi

355
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

khác. Ví dụ, thiết kế cuối cùng với giá cả cơ sở hạ tầng thấp có thể có hiệu năng thấp hơn so
với các trạm với nhiều trạm hoạt động.
Vấn đề tối ưu được giải quyết bởi sử dụng những giải pháp của Perato, các nhà cung cấp
mạng phải lựa chọn hậu nghiệm - những thứ được đánh giá cao nhất theo một vài tiêu chí.
Giải pháp tối ưu Pareto được coi là không ưu thế. Từng giải pháp sẽ tượng trưng cho việc trao
đổi tối ưu giữa các yếu tố khác trong hàm giá trị. Vì nó không thể cung cấp một trong số
chúng mà không làm giảm các cái khác. Những mục tiêu của hàm giá trị không nên liên quan
toàn bộ thông tin có sẵn về những giải pháp khác. Hình 11.10 minh họa những giải pháp trong
vấn đề tối thiểu 2 mục tiêu, những hình sao tượng trưng cho bộ những giải pháp tối ưu Pareto
không ưu thế của cấp bậc 1. Cấp bậc giải pháp n được định nghĩa là Ran = 1 + S0n, trong đó,
S0n là số lượng giải pháp bởi n được ưu tiên trong bộ những giải pháp có khả thi. Để đạt được
những giải pháp của cấp Pareto Ran, các giải pháp cấp Ran-1 phải bị xóa bỏ.
Những giải pháp được tính toán lại bởi thuật toán tối ưu trong 3 giai đoạn chính:
- Mở rộng bề mặt tìm kiếm: Thuật toán tìm kiếm những giải pháp lân cận trong bề mặt
tìm kiếm hiện tại. Ví dụ như giải pháp lân cận đạt được bởi sự thay đổi vị trí của trạm
gốc BS/ trạm chuyển tiếp RS hoặc vì thay đổi của độ nghiêng của anten.
IT
- Cập nhật bề mặt Pareto tối ưu: Những giải pháp không ưu thế của miền lân cận được
lựa chọn.
- Việc chọn lựa bề mặt tìm kiếm mới: việc đó được hoàn thành theo phương pháp luận
thuật toán tối ưu.
T
P

Hình 11.10: Ví dụ về vấn đề tối thiểu hóa 2 chức năng với giải pháp. Giải pháp C đã được cải cách từ
giải pháp A và B.
Nhiều thuật toán có thể được thích ứng trong nhiều tiêu chuẩn tối ưu. Sau đây, sự đặc tả
cụ thể thủ tục cho nhiều mục tiêu được cung cấp:
Thuật toán tối thiểu tiêu chuẩn được định sẵn trước Fcosts, Fpen(Cu), Fpen(Tg), Fpen(Cr) và cố
gắng cải thiện bề mặt tìm kiếm hiện tại Sfu,n bao gồm n giải pháp tại mọi vòng lặp bằng cách
tính toán những giải pháp bên cạnh. Những giải pháp đó là sự thay đổi trạng thái mạng bằng
cách thêm, di chuyển RS/BS hoặc là thay đổi các thông số cấu hình mạng. Toàn bộ miền lân
cận là tổ hợp của các miền lân cận của n giải pháp trên bề mặt tìm kiếm. Nó được lưu giữ

356
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

trong bộ nhớ ngắn hạn bằng thuật toán. Tương tự như thuật toán tiêu chuẩn, danh sách Tabu
được duy trì trong bộ nhớ dài hạn.
Chúng ta phác thảo phương pháp trong hình 11.10. Bề mặt tối ưu Of được nâng cấp điểm
cuối của từng chặng lặp u bằng cách thêm tất cả những giải pháp không ưu thế của bề mặt lân
cận. Những giải pháp trước đó của Of trở lên ưu thể cùng với những cái mới (cấp bậc Ra>1)
phải được gỡ bỏ. Bề mặt tìm kiếm mới Sfu+1,n được tạo ra ngẫu nhiên từ những phương thức
trước, vì thế đưa ra phân tập tiến trình tìm kiếm. Hơn thế nữa, những giải pháp mới n+1 tạo ra
từ giải pháp thứ n được lưu trữ trong danh sách Tabu, những giải pháp đó cũng được nâng cấp
tại điểm cuối của chặng lặp n.

IT
T
P

Hình 11.11: Thuật toán tìm kiếm đa đối tượng

Thuật toán dừng lại sau những chặng lặp được xác định bởi người dùng umax, và hầu hết
những giải pháp đặc trưng từ bề mặt pareto được lựa chọn. Điều này có thể được hoàn thành
thủ công bằng việc sử dụng mô tả đồ họa minh họa hoặc là sử dụng vài thuật toán nếu bộ cuối
cùng của những giải pháp không ưu thế khá rộng. Tải trọng hàm chia sẻ trong từng giải pháp
với giá trị tương ứng tới mật độ miền lân cận trong bề mặt Pareto. Về cơ bản, mục đích là tìm
đủ giải pháp để cung cấp thông tin về việc trao đổi khác trong bề mặt Pareto. Chi phí tối đa
cho từng hàm nên được bổ sung bằng việc loại bỏ những giải pháp không hoàn thành yêu cầu.

11.6. Tổng kết


Để đạt được hiệu năng tối ưu và mạng lưới giá thành hiệu quả, vấn đề thiết kế nên được
đơn giản và chuyển dịch sang tuyến tối ưu để xem xét công nghệ cụ thể và các yếu tố kinh tế.
Chương này giải thích sự tác động của chuyển tiếp trên kiến trúc mạng LTE và thể hiện cấu

357
Chương 11: Quy hoạch và tối ưu hóa mạng chuyển tiếp đa chặng

trúc khung tối ưu hóa hướng dịch vụ để đưa ra nhà cung cấp dịch sự mô tả toàn bộ, cụ thể và
rõ ràng của những kịch bản khác trong suốt tiến trình thiết kế kiến trúc mạng để có thể thấy
được giải pháp phù hợp nhất.
Mạng chuyển tiếp liên quan giao diện vô tuyến phức tạp hơn những loại khác của mạng
lưới ô và cần được phân tích trong suốt quy trình thiết kế mạng để đạt được hiệu năng nổi bật.
Cấu hình trạm gốc và thiết lập tần số được tích hợp trong khung làm việc, nó cung cấp toàn
cảnh cho người thiết kế mạng.
Kết quả của mô hình LTE đã phân tích trong chương này nhấn mạnh sự phức tạp của
thiết kế, những nhà vận hành cần phải ước tính các thông số và cũng phải chỉ ra các mặt lợi
của khung tối ưu điều đó giúp cho nhà cung cấp dịch vụ có kích cỡ và quy mô vừa. những kết
quả chính xác dựa vào công cụ mô phỏng mạng và những yếu tố nghiên cứu kinh tế trước đó.
Phương pháp tạo đa mục tiêu cung cấp sự trợ giúp tốt khi chọn giải pháp trong mọi trường
hợp bởi việc chỉ ra xu hướng của các cấu hình khác nhau.
Có vài thách thức trong tối ưu và quy hoạch mạng LTE, cụ thể đó là mạng lưới chuyển
tiếp nhiều chặng. Mở rộng công thức được chỉ ra hoàn toàn để tránh việc sử dụng mô phỏng
IT
mức hệ thống, sử dụng ma trận giới hạn và sẽ tăng tốc độ toàn bộ tiến trình. Điều đó sẽ dẫn
tới những giải pháp chất lượng tốt hơn và sự phân tích của kịch bản phức tạp hơn.
Thêm nữa, lượng công việc nhỏ được hoàn thành trên thủ tục tự tối ưu LTE, việc này có
thể được sử dụng trong giai đoạn tối ưu trực tuyến ngay sau khi mạng lưới được triển khai.
Trong trường hợp này, những trạm chuyển tiếp có thể cần thay đổi công suất, tần số, cài đặt
và thông số RRM khác trong phương thức động chỉ với những thông tin của vùng lân cận của
T
chúng. Điều đó có tầm quan trọng lớn tại các trạm chuyển tiếp.

Tài liệu tham khảo


P

[1] A. Eisenblatter, H. F. Geerdes, T. Koch, A. Martin, and R. Wessly, “UMTS radio network
evaluation and optimization beyond snapshots,” Mathematical Methods of Operations
Research, vol. 63, pp. 1–29, 2005.
[2] E. Amaldi, A. Capone, and F. Malucelli, “Planning UMTS base station location: Optimization
models with power control and algorithms,” IEEE Transactions on Wireless Communications,
vol. 2, no. 5, September 2003.
[3] S. Hurley, “Planning effective cellular mobile radio networks,” IEEE Transactions on Wireless
Communications, vol. 51, no. 2, pp. 243–253, March 2002.
[4] I. Siomina, P. Vrbrand, and D. Yuan. “Automated optimization of service coverage and base
station antenna configuration in UMTS networks,” IEEE Wireless Communications, vol. 13. pp.
16–25, 2006.
[5] J. Laiho, A. Wacker, and T. Novosad, Radio Network Planning and Optimisation for UMTS.
John Wiley and Sons, New York, 2002.
[6] F. Gordejuela-Sanchez and J. Zhang, “Practical design of IEEE 802.16e networks: A
mathematical model and algorithms,” Global Communications Conference (GLOBECOM),
2008, pp. 1–5.
[7] H. Claussen, L.T.W. Ho, and L.G. Samuel, “Self-optimization of coverage for femtocell
deployments,” Wireless Telecommunications Symposium, 2008, pp. 278–285.
[8] S. Modarres Razavi and D. Yuan, “Performance improvement of LTE tracking area design: A
re-optimization approach,” Proceedings of the 6thACMInternational Workshop on Mobility
Management and Wireless Access (MobiWac), 2008.

358
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

CHƯƠNG 12

DUNG LƯỢNG LTE E-MBMS VÀ ĐỘ LỢI GIỮA CÁC TRẠM

12.1. Mở đầu
3GPP đã đưa ra các mục nghiên cứu phát triển truy cập vô tuyến mặt đất UMTS (UTRA)
và mạng truy cập vô tuyến mặt đất UMTS (UTRAN), trong đó nghiên cứu những cách để đạt
được bước nhảy vọt đáng kể hơn trong cung ứng dịch vụ và giảm thiểu chi phí. Mục tiêu
chung của phát triển dài hạn (LTE) của 3G là để đi đến một công nghệ truy nhập vô tuyến
phát triển có thể mang lại hiệu quả dịch vụ ngang với các truy cập cố định hiện tại. Thường
giả định rằng sẽ có một sự hội tụ về sử dụng các giao thức dựa trên IP (tức là tất cả các dịch
vụ trong tương lai sẽ được tiến hành trên giao thức Internet), trọng tâm của sự phát triển này
là cải tiến cho các dịch vụ gói. 3GPP phiên bản 8 của các công nghệ truy cập vô tuyến 3G
phát triển trong năm 2008, với việc triển khai ban đầu sau đó trong khoảng thời gian 2009-
2010. Vào thời điểm này, cần nhấn mạnh rằng RAN phát triển này là một sự phát triển từ các
IT
mạng 3G hiện tại, xây dựng trên các khoản đầu tư đã được thực hiện. Cộng đồng 3GPP đã
làm việc trên LTE, và những đóng góp khác nhau đã được thực hiện để triển khai dịch vụ đa
hướng quảng bá đa phương tiện phát triển (E-MBMS: Evoled Multimedia Broadcast Đa
phương Service) trong LTE.
Ghép kênh phân chia tần số trực giao/đa truy nhập phân chia tần số trực giao
(OFDM/OFDMA), được sử dụng trong các lớp vật lý (kết nối đường xuống) của LTE là một
T
sự lựa chọn hấp dẫn để đáp ứng các yêu cầu cho tốc độ dữ liệu cao, với băng thông truyền dẫn
tương ứng lớn và phân bổ phổ tần linh hoạt. OFDM cũng cho phép chuyển đổi dễ dàng từ các
công nghệ truy nhập vô tuyến trước đó và được biết đến với việc đạt được hiệu suất cao trong
các kênh lựa chọn tần số. Hơn nữa, nó cho phép thích ứng miền tần số, cung cấp các lợi ích
P

trong các kịch bản quảng bá, và rất thích hợp cho xử lý nhiều đầu vào nhiều đầu ra (MIMO).
Khả năng hoạt động trong các phân bổ phổ tần rất khác nhau là rất cần thiết. Các băng
thông khác nhau được thực hiện bằng cách thay đổi số lượng các sóng mang con được sử
dụng để truyền tải, trong khi khoảng cách giữa các sóng mang con vẫn không thay đổi. Bằng
cách này, hoạt động trong phân bổ phổ tần 1.4, 3, 5, 10, 15, và 20 MHz tương ứng, có thể
được hỗ trợ.
Để MBMS hỗ trợ trong một vùng phủ sóng ô cho một mục tiêu phủ sóng nhất định, sơ đồ
điều chế và mã hóa (MCS) của kênh lưu lượng MBMS thường phải được thiết kế theo trường
hợp giả định xấu nhất. Ngoại trừ những người dùng biên ô thường bị nhiễu liên ô lớn, người
sử dụng với điều kiện kênh tốt hơn (gần với các trạm gốc) có thể nhận được các dịch vụ tương
tự với chất lượng tốt hơn (ví dụ, độ phân giải video), khi tỷ lệ tín hiệu trên nhiễu của chúng
(SNR) cho phép sử dụng một tỷ lệ MCS cao hơn. Điều chế phân cấp, đã được chỉ định cho
các hệ thống truyền hình số mặt đất (DVB-T) hoặc MediaFLO, là một cách để chiếm điều
kiện tiếp nhận không đồng đều. Ở đây, một chòm sao tín hiệu như 16-QAM, với mỗi biểu
tượng được đại diện bởi bốn bit, được hiểu theo nghĩa rằng hai bit đầu tiên thuộc về một mẫu

359
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

QPSK cơ bản. Điều này cho phép việc sử dụng hai luồng dữ liệu độc lập với yêu cầu độ nhạy
khác nhau. Trong ví dụ nói trên, cái gọi là luồng ưu tiên cao sử dụng điều chế QPSK và được
thiết kế để che phủ toàn bộ khu vực dịch vụ. Các luồng ưu tiên thấp đòi hỏi các chòm sao
được giải điều chế 16-QAM và cung cấp một dịch vụ bổ sung hoặc tinh chế qua hai bit bổ
sung thêm. Nó có thể truyền tải một kênh MBMS thêm với một loại dịch vụ khác, hoặc một
luồng tăng cường, ví dụ, dẫn đến tăng cường độ phân giải của các luồng cơ bản. Một tham số
thiết kế để xác định bố trí chòm sao cho phép điều khiển lượng méo mà các ký hiệu nâng cao
thêm vào chòm sao cơ bản và có thể được được sử dụng để kiểm soát tỷ lệ của vùng phủ sóng
hoặc tỷ lệ dữ liệu dịch vụ. Đánh giá lý thuyết của các loại điều chế này, trong đó thể hiện một
cách rõ ràng sự phụ thuộc của hiệu suất các luồng bit riêng lẻ trên vào thông số thiết kế chòm
sao.
Cụ thể đối với quảng bá và truyền đa hướng trong mạng di động, tùy thuộc vào các điều
kiện liên kết truyền thông, một số máy thu sẽ có SNR tốt hơn những máy khác, và do đó hiệu
năng của các liên kết truyền thông cho những người sử dụng này cao hơn. Các chòm sao phân
cấp và MIMO (ghép kênh không gian) là phương pháp có thể cung cấp nhiều độ phân giải và
tận dụng lợi thế của các hiệu năng đường truyền khác nhau. Hai hình thức của phương pháp
nhiều độ phân giải (xem xét công nghệ WCDMA) đã được đánh giá. Trong các mạng dựa trên
IT
OFDMA, việc truyền tải các phần phân đoạn khác nhau của tập các sóng mang con tổng
(khối) tùy thuộc vào vị trí của điện thoại là một cách khác để cung cấp nhiều độ phân giải. Tất
cả những phương pháp này có thể cung cấp không đồng đều bảo vệ lỗi bit. Trong mọi trường
hợp, có hai hoặc nhiều hơn các lớp bit với các cấp bảo vệ lỗi khác nhau mà các luồng thông
tin khác nhau có thể được sắp xếp. Bất kể điều kiện kênh như thế nào, một người dùng luôn
luôn cố gắng để giải điều chế cả hai loại bit- bit bảo vệ và bit mang độ phân giải bổ sung. Tùy
T
thuộc vào vị trí của nó bên trong ô, nhiều hơn hoặc ít hơn các khối với độ phân giải thêm vào
sẽ được nhận một cách chính xác bởi người sử dụng di động. Tuy nhiên, chất lượng cơ bản sẽ
luôn luôn được nhận một cách chính xác độc lập với vị trí của bất kỳ người sử dụng trong các
mục tiêu phủ sóng 95%.
P

Để tăng khoảng cách giữa các thiết bị đầu cuối và trạm cơ sở, tốc độ bit giảm nhận được
chính xác do sự sụt giảm của SNR. Điều chế và mã hóa thích nghi (AMC) là một kỹ thuật
nhằm tối đa hóa tổng thông lượng cho truyền đơn hướng. Sự giảm SNR theo khoảng cách là
phổ biến với truyền đơn hướng hay quảng bá đa hướng. Tuy nhiên, để quảng bá đa hướng các
nội dung video tương tự được truyền đi, và AMC là không thể khi không có phản hồi đường
lên cá nhân. Với việc giới thiệu các kỹ thuật nhiều độ phân giải, tối đa hóa tổng thông lượng
là mục tiêu cần đạt được. Sẽ có hỗ trợ cho MBMS ngay từ phiên bản đầu tiên của kỹ thuật
LTE. Tuy nhiên, các thông số kỹ thuật cho E-MBMS đang trong giai đoạn đầu. Hai kịch bản
quan trọng đã được xác định cho E-MBMS: một là quảng bá đơn ô, và thứ hai là mạng đơn
tần MBMS (MBSFN). MBSFN là một tính năng mới đang được giới thiệu trong các đặc điểm
kỹ thuật LTE. MBSFN được dự tính cho việc cung cấp các dịch vụ như TV di động bằng cách
sử dụng cơ sở hạ tầng LTE và dự kiến sẽ là một đối thủ cạnh tranh với quảng bá truyền hình
dựa trên DVB-H. Trong MBSFN, việc truyền tải xảy ra từ một tập hợp các eNodeB đồng bộ
thời gian sử dụng các khối tài nguyên giống nhau. Điều này cho phép kết hợp trên không gian,
do đó cải thiện tỉ lệ tín hiệu trên giao thoa cộng với nhiễu (SINR) đáng kể so với hoạt động

360
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

không SFN. Các tiền tố vòng (CP) được sử dụng cho MBSFN là hơi dài, và điều này cho
phép các UE để kết hợp truyền dẫn từ các eNB khác nhau, do đó phần nào phủ nhận một số
lợi thế của mạng SFN. Sẽ có sáu ký hiệu trong một khe 0,5 ms cho hoạt động MBSFN so với
bảy ký hiệu trong một khe 0,5 ms cho hoạt động không phải SFN.
Mô phỏng cấp hệ thống cho quảng bá/đa hướng với nhiều độ phân giải và tái sử dụng tần
số phân đoạn khác nhau cho LTE là cần thiết để đánh giá hiệu năng đạt được và độ lợi liên
site so với hệ thống đơn độ phân giải, dựa trên WCDMA. Lấy bao phủ 95% làm tham chiếu
đánh giá của độ lợi hiệu năng có thể đạt được (số lượng các kênh TV di động truyền cho
WCDMA và LTE) được thực hiện. Độ lợi khoảng cách liên site cũng được đánh giá, cho phép
giảm đáng kể số lượng các ô di động khi LTE thay thế WCDMA. Kịch bản dựa trên việc sử
dụng mạng đơn tần (SFN), với đa phương tiện phát sóng trên kênh SFN (MBSFN), cũng được
đánh giá cho các điều chế phân cấp 16-QAM/64-QAM và so sánh với các mạng MBMS hiện
tại dựa trên WCDMA.

12.2. Các tiêu chí và yêu cầu


Dịch vụ đa hướng và quảng bá đa phương tiện (MBMS), được giới thiệu bởi 3GPP trong
phiên bản 6 dự định sử dụng các tài nguyên mạng /vô tuyến một cách hiệu quả (bằng cách
IT
truyền dữ liệu qua các kênh vô tuyến chung), cả trong mạng lõi và quan trọng nhất, trong giao
diện vô tuyến của các UTRAN, nơi mà nút cổ chai được đặt cho một nhóm lớn các người sử
dụng. MBMS bao gồm các chế độ điểm-điểm (PtP) và điểm-đa điểm (PTM). Chế độ đầu tiên
cho phép truyền lại cá nhân, nhưng chế độ thứ hai thì không. MBMS được nhắm tới các dịch
vụ tốc độ bit cao trên một kênh chung. Một trong những đặc tính quan trọng nhất của MBMS
là chia sẻ tài nguyên giữa nhiều thiết bị sử dụng (UE), có nghĩa là nhiều người sử dụng sẽ có
T
thể lắng nghe các kênh MBMS cùng một lúc. Như vậy, năng lượng nên được phân bổ tới các
kênh MBMS này để cho UE tùy ý trong ô nhận được dịch vụ MBMS. Truyền dẫn điểm-đa
điểm không sử dụng các thông tin phản hồi và do đó cần phải được cấu hình tĩnh để cung cấp
vùng phủ sóng mong muốn trong các ô. Các tín hiệu truyền là thấp nhất tại biên ô, và do đó
P

kênh mang PTM rất có thể hưởng lợi từ việc khai thác các tín hiệu từ các ô lân cận truyền
dịch vụ tương tự (ví dụ, từ kết hợp mềm). Trong khi ở các đặc điểm kỹ thuật 3GPP LTE, hai
loại kịch bản truyền MBMS phát triển tồn tại:
 Truyền đa ô (MBSFN qua một SFN) trên một lớp tần số chuyên dụng hoặc trên một
lớp tần số chia sẻ.
 Truyền đơn ô (SC-PMP: đơn ô điểm-đa điểm) trên một lớp tần số chia sẻ.
Trong 3GPP phiên bản 6, kịch bản truyền duy nhất chỉ định cho việc truyền MBMS là
SC-PMP. Tuy nhiên, kết hợp phân tập mềm là khả thi miễn là trễ giữa các truyền dẫn trạm
gốc khác nhau của cùng một nội dung cho phép phân tập macro.
Truyền đa ô trong một khu vực SFN là một cách để nâng cao hiệu suất phổ. Bởi vì tất cả
ô MBMS truyền cùng dữ liệu phiên MBMS, tín hiệu có thể được kết hợp cho một UE nằm ở
ranh giới ô. Hơn nữa, việc truyền tải đa ô có thể được cung cấp trong một nhóm ô bao gồm
các ô truyền cùng một dịch vụ. Ngược lại, truyền dẫn đơn ô bao phủ chỉ một ô hoặc một
eNodeB. Ngoài ra, khái niệm về một khu vực MBSFN động được giới thiệu trong đó truyền
dẫn MBMS được tắt tại một số ô của vùng MBSFN khi một MBMS nhất định là không cần

361
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

thiết tại đó. Trong một số trường hợp, các nguồn được giải phóng có thể được tái sử dụng cho
MBMS khác hoặc các dịch vụ đơn hướng. Quyết định tắt truyền dẫn MBSFN trong một ô
được dựa trên hai yếu tố:
 Sự tồn tại cục bộ: đề cập đến số lượng các UE cùng được quan tâm trong MBMS hiện
tại và nằm trong tế bào này.
 Đóng góp cho các ô lân cận: đề cập đến số lượng các UE cùng được quan tâm trong
MBMS hiện tại và nằm trong các ô lân cận có truyền dẫn MBSFN giống nhau. Các ô
của một khu vực MBSFN đóng góp vào việc truyền MBSFN chỉ khi có các UE được
quan tâm trong các dịch vụ đặc biệt trong khu vực MBSFN này.
Sự giới thiệu của điều chế phân cấp trong một dịch vụ di động quảng bá như E-
MBMS đòi hỏi một bộ giải mã video có thể mở rộng như trong hình 12.1, trong đó truyền dẫn
lớp cơ sở cung cấp chất lượng tối thiểu, và một hoặc nhiều hơn các lớp tăng cường cung cấp
chất lượng được cải thiện tại tốc độ bit/khung và các độ phân giải tăng cường. Bên cạnh việc
là một giải pháp tiềm năng cho thích ứng nội dung, chương trình video có khả năng mở rộng
cũng có thể cho phép một cách sử dụng hiệu quả tài nguyên vô tuyến trong MBMS phát triển
(E-MBMS).
IT
T
P

Hình 12.1. Truyền dẫn video có khả năng mở rộng.


Theo phiên bản 6 của 3GPP, chương trình đơn độ phân giải tương ứng với việc truyền tải
QPSK với độ bao phủ hơn 95%. Sự phân chia nhỏ của tổng công suất phát dành cho MBMS
có ý nghĩa vơi vùng phủ sóng và thông lượng trung bình của các đa độ phân giải dựa trên trên
sơ đồ 16-QAM phân cấp. Sự phân bố nhiễu giao thoa đa ô cũng có tác động mạnh mẽ tới
vùng phủ sóng và thông lượng. Một thông số thiết kế thú vị là tốc độ bit kênh (và tốc độ mã
hóa của nó) liên quan đến các chương trình đa độ phân giải. Một sự tối ưu hóa các thông số
này cũng có tác động mạnh mẽ tới vùng phủ sóng có thể đạt được và thông lượng trung bình.
Bất kể điều kiện kênh và vị trí người dùng, một người dùng luôn luôn cố gắng để giải
điều chế cả lớp cơ sở và các lớp tăng cường mang độ phân giải bổ sung. Đối với thiết kế đa độ
phân giải tốt, các thông tin cơ bản sẽ được luôn luôn nhận được một cách chính xác độc lập

362
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

với vị trí của bất kỳ người sử dụng nào trong vùng phủ sóng 95%. Tuy nhiên, tùy thuộc vào vị
trí của nó bên trong ô, nhiều hơn hoặc ít hơn các khối với độ phân giải bổ sung sẽ được nhận
được một cách chính xác bởi người sử dụng di động.
Mục tiêu của phần này là thiết kế các chương trình đa độ phân giải trong hai kịch bản
khác nhau , MBSFN và SC-PMP với sự giao thoa liên ô không cần và với sự hỗ trợ và phân
tập macro, để đo lường độ lợi đa độ phân giải tương ứng của tổng thông lượng so với tổng
thông lượng tham chiếu của chương trình đơn độ phân giải dựa trên truyền dẫn QPSK.

12.3. Phương pháp đánh giá và các giả định mô phỏng


Thông thường, các mô phỏng mạng vô tuyến có thể được phân loại thành hoặc cấp độ
liên kết (liên kết vô tuyến giữa các trạm gốc và thiết bị đầu cuối người dùng) hoặc cấp độ hệ
thống (một số trạm gốc với số lượng lớn người dùng di động). Một cách tiếp cận duy nhất sẽ
là thích hợp hơn, nhưng sự phức tạp của một mô phỏng như vậy (bao gồm tất cả từ dạng sóng
truyền tới mạng đa ô) là quá cao đối với các độ phân giải mô phỏng và thời gian mô phỏng
yêu cầu. Do đó, phương pháp tiếp cận liên kết và cấp độ hệ thống riêng biệt nhưng kết nối với
nhau là cần thiết.
IT
Mô phỏng cấp độ liên kết là cần thiết cho giả lập hệ thống để xây dựng một mô hình thu
có thể dự đoán hiệu suất tỷ lệ lỗi khối/tỷ lệ lỗi bit (BLER / BER) máy thu, tham gia vào tính
toán ước tính kênh, đan xen, điều chế, cấu trúc máy thu và giải mã. Mô phỏng cấp độ hệ
thống là cần thiết để mô hình hóa một hệ thống với một số lượng lớn các máy di động và trạm
gốc và cũng để đánh giá các thuật toán hoạt động trong một hệ thống như vậy.
Vì phép mô phỏng được chia làm hai phần, một cách tiếp cận để liên kết hai phép mô
T
phỏng phải được xác định. Thông thường, các thông tin thu được từ các mô phỏng cấp độ liên
kết được đưa vào mô phỏng cấp hệ thống thông qua việc sử dụng một tham số hiệu suất cụ
thể (BLER) tương ứng với một ước tính SNR cụ thể trong thiết bị đầu cuối hoặc trạm gốc.
Hình 12.2 cho thấy sự tương tác giữa các phép mô phỏng.
P

Hình 12.2. Tương tác giữa mô phỏng cấp độ liên kết và mô phỏng cấp độ hệ thống.

12.3.1. Thiết kế mô phỏng cấp độ liên kết


Mô phỏng cấp độ liên kết đã được xây dựng trong Matlab và đã tính đến các chi tiết
kỹ thuật của 3GPP MBMS phiên bản 7 về xử lý tín hiệu của các kênh truyền tải và vật lý. Nó
đáp ứng hai yêu cầu cơ bản:

363
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

 Đóng vai trò tham chiếu cho tất cả các mô phỏng cấp độ liên kết với đa độ phân giải
và các thông số ước lượng.
 Đóng vai trò một nền tảng để các sự cải tiến đa độ phân giải khác nhau được thử
nghiệm và định lượng.
Một khoảng thời gian đặc trưng của mỗi mô phỏng cấp độ liên kết là 0,5 s (như thể
hiện trong Bảng 12.1). Toàn bộ việc xử lý tín hiệu OFDMA tại máy phát được bao gồm trong
LLS cũng như trong các cấu trúc máy thu khác nhau. Để có được ước lượng kênh đáng tin cậy
và phát hiện dữ liệu, một máy thu có khả năng phối hợp thực hiện các nhiệm vụ thông qua xử
lý lặp được sử dụng. Cấu trúc của máy thu lặp được thể hiện trong hình 12.3. Rõ ràng, cơ cấu
thu cho kênh nhiễu Gauss trắng cộng (AWGN) là ít phức tạp hơn (chỉ một vài lần lặp bộ giải
mã turbo, và không có ước lượng kênh hoặc cân bằng kênh được yêu cầu).

Băng thông truyền dẫn 10 MHz

Kích thước tiền tố vòng CP 72

Kích cỡ biến đổi Fourier nhanh 1024

Khoảng cách sóng mang

Băng thông hiệu dụng


IT 15 kHz

9 MHz

Tầm số lấy mẫu 130 ns

Công suất phát tối đa trên một khu vực 46 dBm


T
Số sóng mang con dùng trong một khu vực 200

Số sóng mang con dùng trong một ô 600

Tái sử dụng tần số 1/3


P

Tần số khung con 0.5 ms

Các ô gây nhiễu truyền với % năng lượng tối đa 90

Dạng ô Lục giác

Số sector trong một ô 3

Số ô 19

Độ lợi anten của trạm gốc 17.5 dBi

Độ rộng búp song của anten tại -3 dB 70 độ

Tỷ lệ trước/sau của anten 20 dB

Sự bức xạ mô hình anten trạm gốc Gauss

Mô hình truyển sóng Okumura-Hata

364
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Nhiễu nhiệt đường xuống -100 dBm

Suy hao cáp 3 dB

Độ lệch chuẩn pha-đinh do che khuất 10 dB

Bảng 12.1. Các tham số mô phỏng cấp độ liên kết và hệ thống cho kịch bản
ô macro đô thị.

IT
Hình 12.3. Cấu trúc máy thu lặp.
Các kênh pha đinh Rayleigh đa đường được xem xét trong mô phỏng, vì nó bao gồm
T
một kịch bản thực tế hơn trong việc đánh giá các điều chế QAM bậc cao phân cấp do tính
nhạy cảm của nó với việc ước tính các thông số kênh. Như đã trình bày, cấu trúc máy thu là
phi tuyến, lặp, và bao gồm ước tính các thông số kênh cho các phân tích kênh pha đinh
Rayleigh đa đường.
P

12.3.2. Mô phỏng cấp độ hệ thống mạng truy nhập vô tuyến


Với mục đích chứng thực công việc đã trình bày trong phần này, một mô phỏng cấp độ
hệ thống đã được xây dựng trong Java, sử dụng một triết lý dựa trên sự kiện rời rạc, trong đó
chụp các hành vi động của các hệ thống RAN. Hành vi động này bao gồm người sử dụng (ví
dụ, tính di động và nhu cầu lưu lượng biến đổi), giao diện vô tuyến, và RAN với một số mức
trừu tượng. Mô phỏng cấp độ hệ thống hoạt động với tỷ lệ chu kỳ khung con; một khoảng thời
gian đặc trưng của mỗi mô phỏng là 600 s. Bảng 12.1 cho thấy các thông số mô phỏng. Nó
trình bày các thông số được sử dụng trong mô phỏng cấp độ liên kết và hệ thống dựa trên các
tài liệu 3GPP.
Các mô hình kênh được sử dụng trong mô phỏng cấp độ hệ thống xem xét ba loại suy
hao: Suy hao do khoảng cách suy hao che khuất và suy hao pha-đinh đa đường.
Các tham số mô hình phụ thuộc vào môi trường. Với suy hao khoảng cách, mô hình
Okumura-Hata từ dự án COST 231 đã được sử dụng. Suy hao che khuất là do sự tồn tại của
những chướng ngại vật lớn như các tòa nhà và các chuyển động của UE vào và ra khỏi khu

365
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

vực bị che khuất. Điều này được mô hình hóa thông qua một quá trình với một phân phối
logarit chuẩn và một khoảng cách tương quan. Các pha đinh đa đường được sử dụng trong mô
phỏng cấp độ hệ thống tương ứng với các mô hình kênh 3GPP, trong đó các môi trường xe cộ
ITU A và MBSFN đã được chọn làm tham chiếu. Mô hình thứ hai cũng đã được sử dụng ở
mô phỏng cấp độ liên kết nhưng với tốc độ cao hơn nhiều. Mô hình kênh xe cộ A (với vận tốc
v = 30 km/h) đã được lựa chọn bởi vì nó là một kênh kiểm tra quan trọng trong các chi tiết kỹ
thuật 3GPP, hơn nữa, nó cho phép so sánh trực tiếp với các mô phỏng cấp độ hệ thống trước
đó. Trong các hệ thống OFDM, một thông số quan trọng là độ trễ tối đa của cấu hình đa
đường và quan hệ của nó với thời gian bảo vệ giữa các ký hiệu OFDM để tránh nhiễu liên ký
tự. 3GPP đã chỉ định một khoảng bảo vệ thời gian ngắn khoảng 4,75 micro giây và bảo vệ
một thời gian dài khoảng 16,67 micro giây. Loại thứ hai đã được xem xét trong mô hình để
đạt được các kết quả được trình bày tiếp theo, làm cho hiệu suất ít nhạy cảm với hơn với kênh
lan truyền lựa chọn. Tuy nhiên, có một sự suy giảm của tốc độ bit truyền đi.
Một phân bố thống nhất của những người dùng di động được tạo ra ở đầu mỗi mô phỏng.
Một số điển hình của người dùng lựa chọn cho mỗi mô phỏng chạy là 20 người cho mỗi khu
vực. Mỗi điện thoại di động có tính di động ngẫu nhiên với tốc độ quy định từ 30 km/h. Mô
phỏng cấp độ hệ thống năng động như loại trình bày trong phần này là rất chính xác; hạn chế
IT
chính là kịch bản thử nghiệm ô macro đô thị giả định là rất khác so với thực tế.
Hình 12.4 minh họa dạng ô (mô hình anten ba hình quạt) cho thấy việc tái sử dụng tần số
phân đoạn của 1/3 được xem xét trong mô phỏng cấp hệ thống. Một phần ba của băng thông
hiện có được sử dụng trong từng khu vực để giảm nhiễu liên ô. Như đã chỉ ra trong hình 12.4,
nhận dạng của các nguồn nhiễu liên ô - việc sử dụng các sóng mang con liền kề giống nhau
(được gọi là khối tài nguyên vật lý) được đưa ra bởi các khu vực với cùng một màu hoặc số.
T
P

366
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Hình 12.4. Bố trí ô với tái sử dụng tần số 1/3.


Đối với các chòm sao phân cấp 16-QAM, hai lớp của các bit với bảo vệ lỗi khác nhau
được sử dụng. Các màu xám tối nhất xung quanh các anten chỉ cho biết độ bao phủ gần đúng
của các khối bit yếu, trong khi các màu xám khác chỉ ra vùng phủ sóng của các khối bit mạnh.
Trong phân tích của kịch bản điểm-đa điểm đơn ô (SC-PMP), có một liên kết vô tuyến
giữa thuê bao di động và trạm gốc gần nhất. Không giả định bất kỳ đồng bộ thời gian nào giữa
quá trình truyền dẫn từ các trạm gốc khác nhau với bóng cùng màu xám dẫn đến nhiễu từ tất
cả các ô không có bóng cùng màu xám. Tuy nhiên, trong kịch bản SC-PMP với phân tập
macro kết hợp hai kết nối vô tuyến tốt nhất, ta giả định rằng có đồng bộ hóa thời gian giữa hai
khu vực trạm cơ sở gần nhất với bóng cùng màu xám. Trong trường hợp này, nhiễu liên ô
được giảm bởi vì chỉ có khác các khu vực trạm gốc với bóng cùng màu xám duy trì không
đồng bộ và khả năng nhiễu.
Trong kịch bản MBSFN, có ít nhất ba liên kết vô tuyến giữa điện thoại di động và ba
trạm gốc gần nhất. Đồng bộ thời gian được giả định giữa truyền dẫn từ trạm gốc gần nhất với
bóng cùng màu xám, kết quả là ít nhiễu giao thoa hơn nhiều từ môi trường di động. Điều này
dẫn đến phân tập macro kết hợp của ba liên kết vô tuyến tốt nhất. Ngoài ra, trạm gốc gây
IT
nhiễu phải cách xa ít nhất 5 km so với trạm gốc tham chiếu khi xem xét một tiền tố vòng (CP)
16,67 s và một tần số 2 GHz. Chỉ có các ô trạm gốc ở xa có khả năng gây nhiễu.

12.4. Kết quả hiệu năng từ mô phỏng mức hệ thống


Để nghiên cứu hành vi của các hệ thống đa độ phân giải OFDM đề xuất, một số mô
phỏng được thực hiện cho các điều chế phân cấp 16-QAM. Các chòm sao phân cấp 16-QAM
T
được xây dựng bằng cách sử dụng một chòm sao QPSK chính trong đó mỗi biểu tượng là một
chòm sao QPSK khác, như thể hiện trong hình 12.5.
P

Hình 12.5. Chòm sao tín hiệu cho điều chế phân cấp 16-QAM.

Các tham số chính để xác định một trong những chòm sao này là tỷ lệ giữa d1 và d 2 như
thể hiện trong hình 12.5:

d1
k (12.1)
d2

367
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

trong đó 0  k  0.5 .
Đối với 16-QAM, hai lớp của các bit với bảo vệ lỗi khác nhau đã được sử dụng (với 64-
QAM, ba lớp được sử dụng). Mỗi luồng thông tin đã được mã hóa với một kích thước khối
khác nhau, tùy thuộc vào tỷ lệ mã hóa. Hai tỷ lệ mã hóa khác nhau được xem xét là: 1/2 và
3/4. Điều này dẫn đến các kích thước khối của mỗi luồng thông tin tương ứng là 2400 và 3600
bit. Điều này chiếm một khung con dài 0,5 ms. Tổng tốc độ bit thông tin được truyền tương
ứng cho mỗi khu vực di động là 4800 kb/s và 7200 kb/s. Một tham chiếu cho việc đo công
suất là số lượng các kênh truyền hình truyền đi, mỗi kênh với một tốc độ bit 256 kb/s. Với tái
sử dụng tần số phân đoạn 1/3 đã chọn, chúng ta có tương ứng 18,75 và 28,125 kênh truyền
hình. Ta so sánh các kết quả OFDM/OFDMA trực tiếp với những kết quả đã thu được trước
đây với công nghệ WCDMA. Tất cả các tham số được sử dụng cho OFDM trong suốt những
mô phỏng được dựa trên các tài liệu 3GPP.
Khoảng một phần ba tổng số khối tài nguyên vật lý (PRB) được truyền đi trong mỗi khu
vực. Điều này tương ứng với một băng thông chiếm tức thì 3,0 MHz, trong đó chúng ta đã
xem xét trung bình 16,67 PRBs mỗi khu vực, mỗi kênh với 180 kHz băng thông liền kề
(tương ứng với 12 sóng mang con với một khoảng cách tần số 15 kHz). Số lượng các sóng
IT
mang con liền kề trong mỗi PRB đã được lựa chọn theo chi tiết kỹ thuật 3GPP. Với việc phân
bổ tài nguyên năng động của mỗi khu vực, các khu vực 2 và 3 có 17 PRB, và khu vực 1 có 16
PRB trong chu kỳ khung con đầu tiên. Khu vực 1 và 3 có 17 PRB, và khu vực 2 có 16 PRB
trong chu kỳ khung con thứ hai. Cuối cùng, các khu vực 1 và 2 có 17 PRB, và khu vực 3 có
16 PRB trong chu kỳ khung con thứ ba. Tính trung bình, có 16,67 PRB cho mỗi khu vực. Ta
có thể kết luận rằng việc truyền tải của mỗi kênh truyền hình với công nghệ LTE đòi hỏi ít
hơn một PRB với bất kỳ tỷ lệ mã hóa nào đã phân tích.
T
12.4.1. Các kết quả BLER
Trong mô phỏng cấp độ liên kết, chúng ta đã đánh giá phân cấp 16-QAM và 64-QAM
với hai tỷ lệ mã hóa khác nhau. Trong các hình 12.6 và 12.7, chúng ta xem xét các kênh lan
P

truyền xe cộ A sẽ được sử dụng trong kịch bản SC-PMP, và biểu diễn BLER theo Es/No cho
phân cấp 16-QAM và 64-QAM tương ứng. Chú thích, với 16-QAM, H1 có nghĩa là là các
khối bit mạnh và H2 là các khối bit yếu. Với 64-QAM, H1 có nghĩa là là các khối mạnh bit, là
các khối H2 bit trung bình, và H3 là các khối bit yếu. Chúng ta cũng so sánh hiệu suất QPSK
cho tỷ lệ mã hóa 1/2. Kết luận rằng QPSK có Es/N0 thấp nhất, do đó nó sẽ có vùng phủ sóng
lớn nhất. Đúng như dự đoán, tốc độ mã hóa 1/2 cung cấp một Es/N0 nhỏ hơn so với tỷ lệ 3/4,
kết quả là vùng phủ sóng cao hơn. Tuy nhiên, tỷ lệ mã hóa 3/4 cung cấp tốc độ bit là cao
hơn1.5 lần so với tỷ lệ 1/2. Có một sự cân bằng giữa tốc độ bit (hoặc thông lượng) và vùng
phủ. Ta sẽ xem xét về kết hợp phân tập macro để tăng vùng phủ sóng (và thông lượng) tại
biên ô.
Khi chúng ta so sánh các hình 12.6 và 12.7, ta nhận thấy rằng do tốc độ bit cao hơn được
cung cấp bởi 64-QAM, chính xác 1.5 lần so với tốc độ bit 16-QAM, Es/N0 tương ứng là cao
hơn so với 16-QAM, kết quả là vùng phủ sóng nhỏ hơn cho 64-QAM. Dường như 64-QAM
với tỷ lệ mã hóa 1/2 có một lợi thế Es/N0 nhỏ so với tỷ lệ 16 QAM 3/4 (cả hai cung cấp tốc
độ bit tối đa giống nhau). Tuy nhiên, độ nhạy của 64-QAM với lỗi ước lượng kênh là một đặc

368
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

điểm không nên bỏ qua, nhất là đối với phân cấp 64-QAM. Việc giới thiệu kết hợp phân tập
macro sẽ làm tăng độ che phủ của các khối H2 và H3 16-QAM (các bit yếu).

IT
Hình 12.6. BLER theo Es/No cho 16-QAM phân cấp, xe cộ A 30 km/h.
T
P

Hình 12.7. BLER theo Es/No cho 64-QAM phân cấp, xe cộ A 30 km/h.
Hình 12.8 thể hiện BLER theo Es/No cho phân cấp 16-QAM trong kịch bản MBSFN với
kênh lan truyền MBSFN. So sánh giữa các hình 12.6 và 12.8 cho thấy kênh MBSFN cung cấp
phân tập đa đường cao hơn do cấu hình trễ công suất đa đường lâu hơn. Điều này có thể được
xác nhận bởi một sự gia tăng rõ ràng về hiệu suất BLER của cả hai tỷ lệ mã hóa so với VehA.
Ngoài ra nhiễu liên ký tự vốn có cao hơn trong kênh MBSFN, đó là điều hiển nhiên đối với tỷ
lệ 3/4 và các khối bit yếu (H2). Mặc dù vậy, không có suy hao đáng kể trong hiệu suất BLER
cho tỷ lệ 3/4 do sự dư thừa của mã hóa kênh. Nhớ lại rằng, cũng như kịch bản MBSFN có

369
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

nhiễu liên ô thấp hơn, bởi vậy được kỳ vọng sẽ bù đắp cho tốc độ bit thấp do việc sử dụng
một thời gian bảo vệ lâu hơn để tránh ảnh hưởng của nhiễu liên ký tự.

Hình 12.8. BLER theo Es/No cho 16-QAM phân cấp, MBSFN 30 km/h.

12.4.2. Các kết quả vùng phủ IT


Trong mô phỏng cấp độ hệ thống, người sử dụng di động nhận được các khối bit mạnh
và yếu truyền từ trạm gốc. Mỗi khối trải qua pha-đinh quy mô nhỏ và lớn và nhiễu liên ô.
Trong điều kiện của vùng phủ sóng hoặc thông lượng, SNR của mỗi khối được tính toán có
tính đến tất cả các khiếm khuyết trên. Dựa trên sự so sánh giữa SNR tham chiếu tại BLER 1%
và SNR được đánh giá, nó quyết định xem khối này có nhận được một cách chính xác hay
T
không. Điều này được thực hiện cho tất cả các khối truyền đi cho tất cả người sử dụng trong
tất cả các khu vực của 19 ô, trong thời gian thông thường là 10 phút.
Hình 12.9 thể hiện vùng phủ sóng theo phần nhỏ của tổng công suất phát (ký hiệu là
Ec/Ior), cho kịch bản SC-PMP trong đó nhiễu chỉ từ một phần ba trong số các khu vực do tái
P

sử dụng tần số 1/3 (xem Hình 12.4). Tất cả các ô truyền tải gây nhiễu với công suất tối đa
90% theo các thông số ghi trong Bảng 12.1. Bán kính ô là 750 m hay 1.500 m, và các khối
mạnh (H1) được tách ra từ các khối yếu (H2) mà không bao gồm kết hợp phân tập macro, ký
hiệu là 1RL, cũng tương tự với kết hợp phân tập macro hai kết nối vô tuyến tốt nhất (2RL).
Nhớ lại rằng kịch bản SC-PMP không bao gồm phân tập macro. Nhiễu liên ô là 90% của tối
đa công suất truyền đi trong mỗi ô. Các tỷ lệ mã hóa trước đây được xem xét -tỷ lệ 1/2 và
3/4 tương ứng. Cần thiết phải đảm bảo vùng phủ sóng 95% cho các khối bit mạnh (H1).
Trường hợp duy nhất mà không bao giờ đạt đến vùng phủ sóng bắt buộc là khi bán kính cell
là 1.500 m và tỷ lệ mã hóa là 3/4, ngay cả với một phân tập macro của 2RL. Với tỷ lệ 1/2 mã
hóa, nó là tương đương để có 1RL và bán kính cell 750 m hoặc 2RL và bán kính cell 1500 m.
Với Ec/Ior = 50% và tỷ lệ 1/2, vùng phủ sóng của H1 là 98%, và vùng phủ sóng H2 là khoảng
89%. Đối với cùng một Ec/Ior, nhưng với tỷ lệ 3/4, các giá trị vùng phủ sóng của H1 và H2
tương ứng là 77% và 57%. Theo kết quả vùng phủ sóng của hình này, chúng ta có thể kết luận
rằng với một tỷ lệ mã hóa 1/2, ta có thể tăng bán kính tế bào từ 750 m đến 1500 m miễn là ta
bao gồm kết hợp phân tập macro của hai liên kết vô tuyến tốt nhất. Tuy nhiên, đối với tỷ lệ
3/4 mã hóa, chúng ta không thể tăng gấp đôi bán kính ô và đảm bảo vùng phủ thiết kế, ngay

370
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

cả khi chúng ta thêm một phân tập macro của 2RL. Ta nên lựa chọn giữa tăng số lượng kênh
truyền hình (hoặc tốc độ bit kênh truyền hình) hoặc tăng bán kính ô.

IT
Hình 12.9. Vùng phủ trung bình (%) theo Ec/Ior, với SC-PMP.
Trong hình 12.10 các đường cong hiệu suất vùng phủ cho kịch bản MBSFN, theo
Ec/IOR, được trình bày cho cả hai bán kính ô 750 m và 1500 m và nên được so sánh với kết
quả tương ứng của hình 12.9 cho kịch bản SC-PMP. Theo dự kiến, có một sự khác biệt trong
vùng phủ sóng giữa hai kịch bản trong đó MBSFN có lợi thế khi nhiễu liên ô của nó thấp hơn.
Các giá trị vùng phủ sóng là trên 95% cho các giá trị nhỏ của Ec/N0, chẳng hạn như 25%;
T
ngoại lệ duy nhất là những khối bit yếu (H2) của mã hóa tỷ lệ 3/4 và bán kính ô R = 1500 m.
Có một sự tương đồng về vùng phủ sóng giữa tỷ lệ 1/2 với R = 1500 m và tỷ lệ 3/4 với R =
750 m. Điều này có nghĩa rằng chúng ta có thể lựa chọn giữa tăng tỷ lệ mã hóa (thông lượng
P

trung bình) hoặc tăng vùng phủ sóng. Khi chúng ta tăng cả vùng phủ sóng và thông lượng
đồng thời, chúng ta nhận thấy sự sụt giảm của phạm vi phủ sóng, đặc biệt là các khối H2.

371
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Hình 12.10. Vùng phủ trung bình (%) theo Ec/Ior, với MBSFN.

12.4.3. Các kết quả thông lượng


Hình 12.11 trình bày phân bố thông lượng trung bình như là một hàm của Ec/Ior cho
mạng kịch bản SC-PMP có và không có phân tập macro cho cả hai bán kính ô 750 m và 1500
m. Chúng ta nhận thấy một độ lợi đáng kể của thông lượng khi phân tập macro (2RL) được
xem xét so với các trường hợp liên kết vô tuyến đơn. Điều này đặc biệt đúng đối với các tỷ lệ
mã hóa cao 3/4. Đối với Ec/Ior trên 50%, thông lượng trung bình đối với tỷ lệ mã hóa 3/4 là
trên 256 kb/s, cũng là thông lượng tối đa cho tỷ lệ 1/2. Tuy nhiên, không phải tất cả các UE có
thể đạt được thông lượng cao như vậy,ví dụ như những người dùng nằm ở biên ô không bao
giờ đạt được giá trị thông lượng như vậy.

IT
T
P

Hình 12.11. Thông lượng UE trung bình theo Ec/Ior, kịch bản SC-PMP.
Hình 12.12 xem xét sự phân bố thông lượng như là hàm của khoảng cách giữa UE và
BS cho Ec/Ior = 90%, có và không có phân tập macro cho bán kính ô cùng là 1500 m với tỷ lệ
mã hóa khác nhau. Đối với Ec/Ior được chọn, cả 2RL và 1RL đảm bảo thông lượng tối đa cho
người dùng ở gần trạm gốc. Khi khoảng cách giữa UE và BS tăng, thông lượng của 1RL giảm
đáng kể. Tuy nhiên, sự sụt giảm của thông lượng là rõ ràng hơn đối với tỷ lệ 3/4 và khi người
dùng di động ở các biên ô. Ta quan sát thấy rằng với 2RL, chỉ cho tỷ lệ 1/2, là thông lượng
gần như không phụ thuộc vào khoảng cách. Đối với tỷ lệ mã hóa cao 3/4, một kết nối vô
tuyến duy nhất cung cấp thông lượng cao chỉ cho người dùng gần trạm gốc. Hình này bổ sung
cho hình trước trong đó thông lượng trung bình cho các vùng ô đã được trình bày. Khi chúng
ta coi rằng khoảng ba phần tư người dùng nằm tại các khu vực biên giới giữa ô và các bán
kính nửa của ô, ta nhận ra tầm quan trọng cho thông lượng trung bình trong khu vực này. Đối
với người sử dụng nằm vượt quá 1.200 m khi có 2RL, tỷ lệ mã hóa 1/2 cung cấp thông lượng
cao hơn so với tỷ lệ 3/4. Một lần nữa, chúng ta phải lựa chọn giữa gia tăng khoảng cách liên ô
(vùng phủ) hoặc làm tăng số lượng các kênh truyền hình (hiệu năng).

372
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Hình 12.12. Thông lượng theo khoảng cách cho SC-PMP.


IT
Hình 12.13 trình bày phân bố thông lượng trung bình như là hàm của Ec/Ior cho kịch bản
MBSFN cho cả hai bán kính tế bào của 750m và 1500 m. Như mong đợi, ta nhận thấy rằng
với tỷ lệ mã hóa cao 3/4 hiệu suất thông lượng là cao hơn đối với R = 750 m so với R = 1500
m do độ che phủ cao hơn của các khối H2. Tuy nhiên, đối với giá trị Ec/Ior là 90 (sóng mang
dành riêng cho MBSFN) hầu như không có sự khác biệt giữa hai đường cong hiệu suất.
Thông lượng trung bình là 256 kb/s, cũng là thông lượng tối đa mà tỷ lệ 1/2 là có thể đạt được
T
cho Ec/Ior = 45%. Điều này có nghĩa rằng chúng ta có thể có hai sóng mang MBSFN, mỗi
sóng truyền tải ít nhất 18 kênh truyền hình. Các nhà khai thác luôn luôn phải lựa chọn giữa
tăng hiệu năng, 2 × 18 = 36 kênh truyền hình, giữ R = 750 m hoặc nâng độ che phủ đến R =
P

1500 m với chỉ 28 kênh truyền hình (xem bảng 12.2).

QoS Số kênh TV Hiệu suất phổ ISD Kịch bản

256 kb/s 18.75 0.48 bps/Hz/ô 1500 m SC-PMP 1RL

256 kb/s 18.75 0.48 bps/Hz/ô 3000 m SC-PMP 2RL

256 kb/s 28.125 0.72 bps/Hz/ô 3000 m MBSFN

384 kb/s 18.75 0.72 bps/Hz/ô 3000 m MBSFN

Bảng 12.2. Các giá trị hiệu năng cho các kịch bản MBSFN và SC-PMP sử dụng OFDM đa độ phân
giải phân cấp 16-QAM (Băng thông = 10 MHz).

373
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Hình 12.13. Thông lượng UE trung bình theo Ec/Ior cho MBSFN.
IT
Trong hình 12.14, sự phân bố thông lượng như là hàm của khoảng cách giữa UE và BS
được trình bày cho Ec/Ior = 90% và xem xét đến cả hai kịch bản. Với Ec/Ior được chọn, cả
hai kịch bản đảm bảo thông lượng tối đa với người dùng ở gần trạm gốc. Khi khoảng cách
giữa UE và BS tăng, thông lượng của SC (tế bào đơn với một phân tập macro là 2RL) giảm
đáng kể. Tuy nhiên, nó là rõ ràng hơn rằng có nhiều hơn một suy giảm thông lượng cho các tỷ
lệ mã hóa 3/4 so với với tỷ lệ 1/2. SFN đảm bảo vùng phủ sóng không chỉ cao hơn SC do
T
nhiễu liên ô thấp hơn nhưng thông lượng cũng cao hơn. Với tỷ lệ mã hóa 3/4, độ lợi thông
lượng của MBSFN so sánh SC-PMP, trong đó chúng ta đo độ lợi, như là thông lượng tổng
hợp trong tất cả các khu vực ô (đánh trọng số bởi sự phân bố người dùng) theo đó hai đường
cong hiệu suất thông lượng chỉ ra một giá trị gần 1,5 khi xem xét việc sử dụng chương trình
P

đa độ phân giải 16-QAM. Chú ý rằng với kênh truyền hình di động quảng bá, nó cũng rất
quan trọng để tăng khoảng cách liên ô (ISD) đến 3000m để giảm số lượng các ô và điều này
chỉ dễ dàng được đảm bảo với MBSFN. Nhớ lại rằng khoảng cách ISD liên ô = 2R khi ta tăng
gấp đôi R, ta tăng gấp đôi ISD cho phép giảm 50% số các ô.
Để có được độ lợi đa độ phân giải 16-QAM so với đơn độ phân giải với QPSK được sử
dụng bởi MBMS với công nghệ WCDMA quy định trong phiên bản 6, thông lượng tổng hợp
trong tất cả các khu vực ô với đa độ phân giải nên được tính toán và chia theo thông lượng
tổng hợp đơn độ phân giải trong vùng ô . Khi vùng phủ sóng của các khối QPSK trở nên
giống như các khối bit mạnh của 16-QAM phân cấp do kết hợp phân tập macro, thông lượng
tổng hợp so sánh dựa trên vùng phủ sóng khác nhau của các khối bit yếu.
Rõ ràng là độ lợi thông lượng nhỏ nhất có thể đạt được đối với tỷ lệ mã hóa 1/2 (256
kb/s). Với trường hợp này, có tính đến thông lượng độ phân giải đơn của QPSK, cũng là 128
kb/s, độ lợi thông qua là 2. Độ lợi thông lượng cao nhất có thể đạt được đối với tỷ lệ mã hóa
3/4 (384 kb/s) và kịch bản MBSFN. Với trường hợp này, độ lợi thông lượng là gần bằng 3.

374
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Tuy nhiên, đối với kịch bản SC-PMP với phân tập macro độ lợi thông lượng là gần 3/1,5 = 2
(xem hình 12.14).

IT
Hình 12.14. Thông lượng biến thiên theo khoảng cách.

Trong kịch bản MBSFN do nhiễu liên ô nhỏ và kết hợp phân tập macro lớn, để đạt được
độ lợi cao hơn đa độ phân giải, gợi ý rằng cả hai tốc độ bit kênh từ 256 kb/s (tỷ lệ mã hóa
kênh 1/2) đến 384 kb/s tương ứng với tỷ lệ mã hóa 3/4 được tăng lên; ngoài ra, ISD cũng có
T
thể được mở rộng từ 1500 m đến 3000 m. Với tốc độ bit kênh cao 384 kb/s, hiệu suất phổ đạt
được cho mỗi khu vực ô khi xem xét việc truyền tải 18,75 kênh truyền hình bằng cách sử
dụng cả băng thông 10 MHz là 0,72 bps/Hz/ô. Giá trị này của hiệu suất phổ có hiệu lực cho
người dùng tại biên ô. ISD với hiệu suất phổ này là 3000 m. Ngoài ra, 28,125 kênh truyền
P

hình với tốc độ 256 kb/s có thể được truyền đi cùng một lúc như được chỉ ra trong bảng 12.2.
Bảng 12.3 cho thấy hiệu năng của MBMS đơn độ phân giải có tính đến các kết quả cho
bình thường hóa MBMS tiêu chuẩn trong phiên bản 6 được trình bày trong cùng một kịch bản
SC-PMP với phân tập macro của hai liên kết vô tuyến.
Việc so sánh giữa các bảng 12.2 và 12.3 là không đơn giản do sử dụng ISD khác nhau.
Tuy nhiên, có thể rút ra một độ lợi công suất tối thiểu bằng 2 giữa 16-QAM phân cấp và
QPSK (lưu ý rằng ISD cao là một lợi thế cho phát sóng).

QoS Số kênh TV Hiệu suất phổ ISD Kịch bản

256 kb/s 14 0.358 bps/Hz/ô 1000 m SC-PMP 2RL (2*5 MHz)

Bảng 12.3. Các giá trị hiệu năng cho chế độ WCDMA đơn độ phân giải QPSK với băng thông 10
MHz.
Độ lợi ISD có liên quan đến việc giảm số lượng các ô. Với kịch bản MBSFN bán kính ô
có thể được tăng lên từ 750 m đến 1.500 m mà không cần bất kỳ sự giảm thông lượng trung

375
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

bình nào miễn là phần của tổng năng lượng truyền dẫn dành riêng cho E-MBMS đạt 90%.
Điều này tương ứng với việc giảm số lượng các ô còn 50%. Một cách khác là sử dụng sóng
mang giống nhau cho lưu lượng E-MBMS và các loại lưu lượng đơn hướng khác mà không
làm tăng ISD.

12.5. Tổng kết


Chúng ta đã đánh giá việc sử dụng nhiều độ phân giải với các điều chế phân cấp để E-
MBMS được tiêu chuẩn hóa trong phiên bản tiếp theo của LTE-advanced. Trong chương này,
mô phỏng cấp độ liên kết và hệ thống của mạng đa ô LTE với truyền dẫn quảng bá/đa hướng
sử dụng công nghệ LTE dựa trên OFDM/OFDMA đã được trình bày. Việc đánh giá hiệu năng
về mặt số lượng các kênh truyền hình với tốc độ bit cho trước hay tổng hiệu suất phổ và vùng
phủ sóng, đã được trình bày.
Lấy vùng phủ sóng 95% làm tham chiếu, việc đánh giá độ lợi hiệu năng có thể đạt được
(số lượng các kênh truyền hình di động được truyền cho WCDMA và LTE) được trình bày
tiếp theo. Độ lợi khoảng cách liên ô cũng được trình bày cho phép giảm đáng kể số lượng các
ô di động khi LTE thay thế WCDMA.
IT
Kịch bản dựa trên việc sử dụng các SFN với kênh MBSFN và mạng SC-PMP với kênh
xe cộ A đều được đánh giá cho điều chế phân cấp 16-QAM/64-QAM và so sánh với mạng
MBMS dựa trên WCDMA hiện nay. Nói chung, có thể khẳng định rằng đa độ phân giải phù
hợp cho cả hai kịch bản phân tích MBSFN và SC-PMP. Thật vậy, nó hoạt động tốt trong cả
hai tình huống đơn ô không kết hợp phân tập macro hoặc trong đa ô với phân tập macro.
Trong kịch bản SC-PMP không có phân tập macro (1RL), do đa độ phân giải, tốc độ bit
T
kênh của mỗi kênh truyền hình (so với đơn độ phân giải được cung cấp bởi QPSK) cho người
dùng có thể được tăng lên gần trạm gốc đối với ISD bằng 1.500 m . Khi phân tập macro
(2RL) của hai liên kết vô tuyến tốt nhất được bổ sung, các sơ đồ đa độ phân giải trở nên ít
nhạy cảm với tốc độ bit kênh được sử dụng và nó có thể làm tăng tỷ lệ mã hóa kênh, giữ ISD
P

tương tự hoặc tăng ISD đến 3000 m, tốc độ bit kênh vẫn duy trì. Nhà khai thác phải lựa chọn
giữa sự cân bằng của việc tăng công suất hoặc vùng phủ (xem bảng 12.2); không thể tăng cả
hai cùng một lúc.
Các vấn đề mở rộng
E-MBMS không phải là một vấn đề đóng trong tiêu chuẩn 3GPP. Nó chưa hoàn thành
nếu các chòm sao phân cấp đã được sử dụng bởi tiêu chuẩn DVB và MediaFLO sẽ được chọn
cho LTE-phát triển trong phiên bản kế tiếp của E-MBMS. Việc sử dụng kết hợp của chòm sao
phân cấp 64-QAM và MIMO (ghép kênh không gian) trong LTE-phát triển như một chương
trình đa độ phân giải linh hoạt bổ sung cho mạng E-MBMS là một chủ đề mà vẫn còn được
đánh giá.
Kịch bản được đánh giá ở đây là MBSFN được dựa trên một mạng lưới di động bình
thường. Tình huống thực tế không đồng nhất như vậy mà sẽ dẫn đến việc giảm độ lợi mà các
hình vẽ thể hiện trong chương này. Đây là một vấn đề cần được xem xét và đánh giá trong
tương lai gần khi triển khai LTE được thực hiện.

376
Chương 12: Dung lượng LTE E-MBMS và độ lợi giữa các trạm

Tài liệu tham khảo


[1] 3GPP TR 25.905, version 7.2.0, Release 7 “Feasibility study on improvement of the multimedia
broadcast multicast service (MBMS).” http://www.3gpp.org, January 2008.
[2] H. Sari, Y. Levy, and G. Karam, “An analysis of orthogonal frequency-division multiple
access,” IEEE GLOBECOM’97, November 1997.
[3] I. Koffman and V. Roman, “Broadband wireless access solutions based on OFDM access in
IEEE 802.16,” IEEE Communications Magazine, vol. 40, no. 4, pp. 96–103, April 2002.
[4] J. A. C. Bingham, “Multicarrier modulation for data transmission: An idea whose time has
come,” IEEE Communications Magazine, vol. 28, no. 5, pp. 5–14, May 1990.
[5] T. Cover, “Broadcast channels,” IEEE Transactions on Informational Theory, vol. IT-18, pp. 2–
14, January 1972.
[6] K. Ramchandran, A. Ortega, K. M. Uz, and M. Vetterli, “Multi-resolution broadcast for digital
HDTV using joint source/channel coding,” IEEE Journal on Selected Areas in Communication,
vol. 11, January 1993.
[7] H. Jiang and P. A. Wilford, “A hierarchical modulation for upgrading digital,” IEEE
Transactions on Broadcasting, vol. 51, no. 2, pp. 223–229, June 2005.
[8] S. Wang, S. Kwon, and B. K. Yi, “On enhancing hierarchical modulation,” Proceedings of the
IEEE International Symposium on Broadband Multimedia Systems and Broadcasting—BTS,
Las Vegas, NV, March 31–April 2, 2008.
[9] P. K. Vitthaladevuni and M.-S. Alouini, “A closed-form expression for the exact BER of
generalized PAM andQAMconstellations,” IEEE Transactions on Communications, vol. 52, pp.

[10]
698–700, May 2004. IT
N. Souto, F. Cercas, R. Dinis, and J. C. Silva, “On the BER performance of hierarchical MQAM
constellations with diversity and imperfect channel estimation,” IEEE Transactions on
Communications, vol. 55, no. 10, pp. 1852–1856, October 2007.
[11] G. Foschini, “Layered-space-time architecture for wireless communication in a fading
environment when using multi-element antennas,” Bell Labs Technical Journal, pp. 41–59,
Autumn 1996.
[12] G. Foschini and M. Gans, “On limits of wireless communications in fading environments when
using multiple antennas,” Wireless Personal Communications Journal, vol. 6, pp. 315–335,
T
March 1998.
[13] A. Soares, N. Souto, J. Silva, P. Eusbio, and A. Correia, “Effective radio resource management
for MBMS in UMTS networks,” Wireless Personal Communications Journal, vol. 42,
no. 2, pp. 185–211, July 2007.
[14] A. Soares, J. Silva, F. Leito, A. Correia, and N. Souto, “MIMO based radio resource
P

management forUMTSmulticast broadcast multimedia services,” Wireless Personal


Communications Journal, vol. 42, Issue 2, pp. 225–246, July 2007.
[15] A. Correia, N. Souto, J. Silva, and A. Soares, Chapter 17, “Air interface enhancements for
MBMS,” Handbook on Mobile Broadcasting, Borko Furht and Syed Ahson, eds., CRC Press,
Taylor and Francis, New York, 2008.

377
Thuật ngữ viết tắt

THUẬT NGỮ VIẾT TẮT

AAA Authentication Authorization and Accounting Nhận thực, trao quyền và


thanh toán

AAL ATM Adaptation Layer Lớp thích ứng ATM

AAL2 ATM Adaptation Layer type 2 Lớp thích ứng ATM kiểu

AAL5 ATM Adaptation Layer type 5 Lớp thích ứng ATM kiểu 5

ACCH Associated Control Channel Kênh điều khiển liên kết

ACELP Algebraic Code Excited Linear Prediction Bộ mã hóa dự báo tuyến tính
IT kích thích theo mã đại số

ABR Available Bit Rate Tốc độ biít khả dụng

AI Acquisition Indicator Chỉ thị bắt

AICH Acquisition Indication Channel Kênh chỉ thị bắt


T
AMR Adaptive Multirate Đa tốc độ thích ứng

ARP Address Resolution Protocol Giao thức phân giải địa chỉ

APN Access Point Name Tên điểm truy nhập


P

ARQ Automatic Repeat Request Yêu cầu phát lại tự động

ASP Application Service Provider Nhà cung cấp ứng dụng

ATM Asynchronous Transfer Mode Chế độ truyền dị bộ

AuC Authentication Center Trung tâm nhận thực

BER Bit Error Rate Tỷ số lỗi bit

BCH Broadcast Channel Kênh quảng bá

BCCH Broadcast Control Channel Kênh điều khiển quảng bá

378
Thuật ngữ viết tắt

BG Border Gateway Cổng biên giới

BLER Block Error Rate): Tỷ số lỗi khối

BSC Base Station Controller Bộ điều khiển trạm gốc

BSS Base Station Subsystem Hệ thống con trạm gốc

BSSGP BSS GPRS Protocol Giao thức BSS GPRS

BTS Base Transceiver Station Trạm thu phát gốc

bps Bit per second Bit trên giây.

BPSK Binary Phase Shift Keying Khóa chuyển pha hai trạng
thái

CB

CC
Cell Broadcast

Call Control
IT Phát quảng bá ô

Điều khiển cuộc gọi

CCCH Common Control Channel Kênh điều khiển chung


T
CCPCH Common Control Physical Channel Kênh vật lý điều khiển chung

CCTrCH Coded Composite Transport Channel Kênh truyền tải đa hợp

CDMA Code-Division Multiple Access Đa truy nhập phân chia theo


P

CD/CA- Kênh chỉ thị phát hiện va


ICH Collision Detection/Channel Assignment chạm hoặc chỉ thị ấn định
kênh
Indicator Channel

CGF Charging Gateway Function Chức năng cổng tích cước

CHAP Challenge Handshake Authentication Protocol Giao thức nhận thực Hô lệnh
bắt tay

CN Core Network Mạng lõi

CPCH Common Packet Channel Kênh gói chung

CPICH Common Pilot Channel Kênh hoa tiêu chung

379
Thuật ngữ viết tắt

CRC Cyclical Redundancy Check):

CRNC Controlling RNC RNC điều khiển

CS Circuit Switched Chuyển mạch kênh

CSCF Call State Control Function Chức năng điều khiển trạng
thái cuộc gọi

CSICH CPCH Status Indication Channel Kênh chỉ thị trạng thái CPCH

DCCH Dedicated Control Channel Kênh điều khiển riêng

DCH Dedicated Channel Kênh riêng

DFCP DiffServ Code Point Điểm mã dịch vụ được phân

DHCP
IT
Dynamic Host Configuration Protocol
loại

Giao thức lập cấu hình máy


động

DiffServ Differentiated Services Các dịch vụ được phân loại


T
DNS Domain Name System Hệ thống tên miền

DRNS Drift RNS RNS trôi

DRX Discontinuous Reception Phát không liên tục


P

DPCH Dedicated Physical Channel Kênh vật lý riêng

DPDCH Dedicated Physical Data Channel Kênh vật lý số liệu riêng

DPCCH Dedicated Physical Control Channel Kênh vật lý điều khiển riêng

DS-CDMA Direct-Sequence Code Division Multiple Đa truy nhập phân chia theo
Access mã chuỗi trực tiếp

DSCH Downlink Shared Channel Kênh chia sẻ đường xuống

DSSS Direct-Sequence Spread Spectrum Trải phổ chuỗi trực tiếp

DTCH Dedicated Traffic Channel Kênh lưu lượng riêng

380
Thuật ngữ viết tắt

EDGE Enhanced Data rates for GPRS Evolution Tốc độ số liệu tăng cường để
phát triển GPRS

EGPRS Enhanced GPRS GPRS tăng cường

EIR Equipment Identity Register Bộ ghi nhận dạng thiết bị

EIRP Effective Equivalent Isotropically Radiated Công suất phát xạ đẳng


Power hướng tương đương.

ETSI European Telecommunications Standards Viện tiêu chuẩn viễn thông


Institute châu Âu

ETSI- ETSI Broadband Access Network Mạng truy nhập băng rộng
BRAN

F
IT ETSI

FA Foreign Agent Tác nhân khách

FACH Forward Access Channel Kênh truy nhập đường xuống


T
FDD Frequency-Division Duplex Ghép song công phân chia
theo tần số

FDM Frequency-Division Multiplexing Ghép kênh phân chia theo


P

thời gian

FDMA Frequency-Division Multiple Access Đa truy nhập phân chia theo


tần số

FEC Forward Error Correction Sửa lỗi thuận

FTP File Transfer Protocol Giao thức truyền File

GRE Generic Routing Encapsulation Đóng bao định tuyến chung

GSM Global System for Mobile communications Hệ thông thông tin di động
toàn cầu

381
Thuật ngữ viết tắt

GSN GPRS Support Node Nút hỗ trợ GPRS

GTP GPRS Tunneling Protocol Giao thức truyền tunnel


GPRS

GTP-C GPRS Tunneling Protocol-Control plane Giao thức truyền tunnel-Mặt


điều khiển

GTP-U GPRS Tunneling Protocol-User plane Giao thức truyền tunnel-Mặt


phẳng người sử dụng

HA Home Agent Tác nhân nhà

HLR Home Location Register Bộ ghi định vị thường trú

HPLMN Home PLMN IT PLMN nhà

HSS Home Subscriber Server Server thuê bao nhà

IEEE Institute of Electrical and Electronics Engineers Học viện các kỹ sư điện và
điện tử
T
IETF Internet Engineering Task Force Lực lượng thực hiện nhiệm
vụ kỹ thuật Internet
P

IMEI International Mobile Equipment Identifier Nhận dạng thiết bị di động


quốc tế

IMS IP Multimedia Subsystem Hệ thống con đa phương tiện


IP

IMSI International Mobile Subscriber Identifier Nhận dạng thuê bao toàn di
động toàn cầu

InterServ Integrated Services Các dịch vụ liên kết

IP Internet Protocol Giao thức Internet

ISDN Integrated Services Digital Network Mạng số liên kết đa dịch vụ

ISP Internet Service Provider Nhà cung cấp dịch vụ

382
Thuật ngữ viết tắt

Internet

ITU International Telecommunications Union Liên minh viễn thông quốc tế

ITU-T ITU-Telecommunication standardization sector ITU- bộ phận tiêu chuẩn viễn


thông

IWF InterWorking Function Chức năng tương tác

IW-MSC InterWorking MSC Tương tác MSC

L2F Layer Two Forwarding Định tuyến lớp 2

L2TP Layer Two Tunneling Protocol Giao thức truyền tunnel lớp 2

LA Location Area Vùng định vị

LAC

LAC
L2TP Access Concentrator

(Link Access Control


IT Bộ tập trung truy nhập L2TP

Điều khiển truy nhập liên kết

LAI Location Area Identifier Nhận dạng vùng định vị

LAN Local Area Network Mạng vùng nội hạt


T
LLC Logical Link Control Điều khiển kênh logic

LNS L2TP Network Server Server mạng L2TP


P

MAC Media Access Control Điều khiển truy nhập môi


trường

MAP Mobile Application Part Phần ứng dụng di động

MCC Mobile Country Code Mã nước di động

ME Mobile Equipment Thiết bị di động

MM Mobility Management Quản lý di động

MN Mobile Node Nút di động

MMS Multimedia Messaging Service Dịch vụ truyền bản tin đa

383
Thuật ngữ viết tắt

phương tiện

MNC Mobile Network Code Mã mạng di động

MO Mobile Originated Khởi xướng từ MS

MOHO Mobile Originated Handover Chuyển giao khởi xướng từ


MS

MSC Mobile Switching Center Trung tâm chuyển mạch di


động

MSISDN Mobile Station ISDN Số máy di động trong danh


bạ

MT Mobile Terminal Đầu cuối di động

MTP Message Transfer Part Phần truyền bản tin

MTP3-B
IT
Message Transfer Part Level 3- Broadband Mức 3 của phần truyền bản
tin- băng rộng

MVPN Mobile Virtual Private Network Mạng riêng ảo di động

N
T
NAI Network Access Identifier Nhận dạng truy nhập mạng

NCP Network Control Protocol Giao thức điều khiển mạng


P

NS Network Service Dịch vụ mạng

NSAPI (Network Services Access Point Identifier Nhận dạng điểm truy nhập
dịch vụ mạng

O&M Operation and Management Khai thác và bảo dưỡng

OA&M Operations Administration and Maintenance Khai thác, quản trị và bảo
dưỡng

OFDM Orthogonal Frequency-Division Multiplexing Ghép kênh phân chia theo tần
số trực giao

OSI Open Systems Interconnection Kết nối các hệ thống mở

384
Thuật ngữ viết tắt

PCCH Paging Control Channel Kênh điều khiển tìm gọi

PCPCH Physical Common Packet Channel Kênh vật lý gói chung

PCCPCH Primary Common Control Physical Channel Kênh vật lý điều khiển chung
sơ cấp

PCF Packet Control Function Chức năng điều khiển gói

PCH Paging Channel Kênh tìm gọi

PDCP Packed Data Convergence Protocol Giao thức hội tụ số liệu gói

PDP Packet Data Protocol Giao thức số liệu gói

PDSCH Physical Downlink Shared Channel Kênh vật lý chia sẻ đường

PHY Physical Layer


IT xuống

Lớp vật lý

PhyCH Physical Channel Kênh vật lý

PI Page Indicator Chỉ thị tìm gọi


T
PICH Page Indication Channel Kênh chỉ thị tìm gọi

PCH Pilot Channel Kênh hoa tiêu


P

PLMN Public Land Mobile Network Mạng di động công cộng mặt
đất

PRACH Physical Random Access Channel Kênh vật lý truy nhập ngẫu
nhiên

PRACH Physical Random Access Channel Kênh vật lý truy nhập ngẫu
nhiên

PS Packet Switched Chuyển mạch gói

PPP Point-to-Point Protocol Giao thức điểm đến điểm

QPSK Quadrature Phase Shift Keying Khoá chuyển pha vuông góc

385
Thuật ngữ viết tắt

QoS Quality of Service Chất lượng dịch vụ

RACH Random Access Channel Kênh truy nhập nhẫu nhiên

RANAP Radio Access Network Application Part Phần ứng dụng mạng truy
nhập vô tuyến

RLC Radio Link Control Điều khiển liên kết vô tuyến

RNC Radio Network Controller Bộ điều khiển mạng vô tuyến

RNSAP Radio Network Subsystem Application Part Phần ứng dụng hệ thống con
mạng vô tuyến

RNS Radio Network Subsystem Hệ thống con mạng vô tuyến

RRC Radio Resource Control


IT Điều khiển tài nguyên vô
tuyến

RRC Connection Kết nối RRC

RRM Radio Resource Management Quản lý tài nguyên vô tuyến


T
RTP Real Time Protocol Giao thức thời gian thực

RTCP Real Time Control Protocol Giao thức quản lý thời gian
thực
P

RSVP Resource Resrvation Protocol Giao thức dành trước tài


nguyên

SAP Service Access Point Điểm truy nhập dịch vụ

SCCP Signalling Connection Control Part Phần điều khiển kết nối báo
hiệu

SCCPCH Secondary Common Control Physical Channel Kênh vật lý điều khiển chung
sơ cấp

SCH Sync Channel Kênh đồng bộ

SCTP Stream Control Transmission Protocol Giao thức truyền dẫn điều

386
Thuật ngữ viết tắt

khiển luồng

SCCPCH Secondary Common Control Physical Channel Kênh vật lý điều khiển chung
thứ cấp

SDP Session Description Protocol Giao thức mô tả phiên

SM Session Management Quản lý phiên

SF Spreading Factor Hệ số trải phổ

SIR Signal-to-Interference Ratio Tỷ số tín hiệu trên nhiễu

SIP Session Initiation Protocol Giao thức khởi đầu phiên

SMS Short Message Service Dịch vụ bản tin ngắn

SMS-CB SMS Cell Broadcast Dịch vụ quảng bá ô bản tin

SNDCP
IT
Subnetwork Dependent Convergence Protocol
ngắn

Giao thức hội tụ phụ thuộc


mạng con

SRNS Serving RNS RNS phục vụ

SSC Secondary Synchronization Code Mã đồng bộ thứ cấp


T
STTD Space Time Transmit Diversity Phân tập phát thời gian không
gian
P

TCP Transmission Control Protocol Giao thức điều khiển truyền


dẫn

TCH Traffic channel Kênh lưu lượng

TDD Time Division Duplex Ghép song công phân chia


theo thời gian

TDMA Time Division Multiple Access Đa truy nhập phân chia theo
thời gian

TF Transport Format Khuôn dang truyên tải

TFC Transport Format Combination Tổ hợp khuôn dạng truyền tải

387
Thuật ngữ viết tắt

TFCI Transport Format Combination Indicator Chỉ thị tổ hợp khuôn dạng
truyển tải

TFI Transport Format Identification Nhận dang khuôn dang


truyền tải

TMSI Temporary Mobile Subscriber Identity Nhận dạng thuê bao di động
tạm thời

TrB Transport Block Khối truyền tải

TrCH Transport channel Kênh truyền tải

TPC Transmit Power Control Điều khiển công suất phát

TSTD Time Switched Transmit Diversity Phân tập phát chuyển mạch
thời gian

TTI

U
IT
Transmission Time Interval Khoảng thời gian truyền dẫn

UDP User Datagram Protocol Giao thức datagram của


người sử dụng
T
UE User Equipment Thiết bị của người sử dụng

UL Uplink Đường lên


P

UMTS Universal Mobile Telecommunications System Hệ thống viễn thông di động


toàn cầu

UNI User-Network Interface Giao diện người sử dụng-


mạng

URA UTRAN Registration Area Vùng đăng ký UTRAN

USIM UMTS Subscriber Identity Module Modul nhận dạng thuê bao
UMTS

UTRA Universal Terrestrial Radio Access Truy nhập vô tuyến mặt đất
toàn cầu

UTRAN Universal Terrestrial Radio Access Network ạng truy nhập vô tuyến mặt
đất toàn cầu.

388
Thuật ngữ viết tắt

VBR Variable Bit Rate Tốc độ bít khả biển

VPLMN Visited PLMN PLMN khách

VHE Virtual Home Environment Môi trường nhà ảo

VLR Vistor Location Register Bộ ghi định vị thường trú

WCDMA Wideband Code Division Multiple Access Đa truy nhập vô tuyến phân
chia theo thời gian băng rộng

WAP Wirless Application Protocol Giao thức ứng dụng vô tuyến

IT
T
P

389

You might also like