Professional Documents
Culture Documents
~ LÊ TRUNG TUẤN~
NẺO VỀ
~ LÊ TRUNG TUẤN~
Kỳ 1: Tuổi thơ êm đềm và kiêu hãnh
Từ nhỏ, tôi đã lấm lem với bùn ruộng. Mẹ qua sáu lần sa sẩy mới sinh được cậu ấm là tôi.
Trước đó mẹ và bố đã phải nhận anh Kiên về làm con nuôi cho nó “đứng đầu đứng số” theo
quan niệm duy tâm. Mười tuổi đầu, tôi và anh Kiên đã phải ra đồng móc cua cho mẹ đi bán,
sáng nào cũng dậy sớm lặn lội chằm ruộng hái rau cho mẹ kịp phiên chợ huyện.
Bố vẫn biền biệt với đời binh nghiệp xa xôi.
Thuở đó, mẹ tôi là y sĩ bệnh viện huyện, bố là sĩ quan quân đội. Người đàn bà tảo tần nhất
mà tôi thấy trong cuộc đời này, mãi mãi, chắc chắn vẫn chính là mẹ đẻ của tôi, bà Lương Thị
Vân. Cuộc đời của mẹ là hơn ba mươi năm vò võ, đợi chờ, nhớ thương chồng trong nước
mắt.
Bố tôi tên là Lê Văn Thùy. Bố tôi mồ côi cả bố lẫn mẹ từ lúc lên ba. Ông đã phải ở đợ, rồi
xung phong đi chiến trường, đi suốt tuổi thanh xuân ngoài bom đạn. Mẹ ở nhà nuôi ba đứa
con khôn lớn trưởng thành. Mình mẹ.
Tôi vẫn bị ám ảnh bởi những đêm mưa bão, trời đất cùng vần vũ, nhà cửa thông thống mong
manh. Mẹ ngồi trong bóng tối, ôm bầy con, cầu trời đất cho “nhà chúng con” đừng đổ, đừng
tốc mái để còn có chỗ trú nắng mưa.
Miền quê sống ngâm da, chết ngâm xương
Quê gốc của tôi ở Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Tôi sinh ra lớn lên ở tỉnh Hà Nam - miền chiêm
trũng của châu thổ Bắc Bộ, như người ta nói: sống ngâm da, chết ngâm xương. Mỗi lúc mưa
bão về là một nỗi kinh hoàng. Lam lũ, tằn tiện vậy, nhưng so với vùng đất chiêm khê mùa
thối quê mình, tôi cũng đã sớm thấy rõ mình còn sung sướng hơn một số bạn bè cùng quê,
cùng trang lứa.
Bố mẹ nuông chiều, lại thêm tình thương yêu đặc biệt của người chị ruột tảo tần, tôi đã có
một tuổi thơ tràn ngập hạnh phúc. Chị tôi hơn tôi 14 tuổi, chị càng sớm biết lo toan chăm sóc
gia đình hơn khi cha vắng nhà biền biệt. Những đêm mẹ đi trực ở bệnh viện vắng nhà, đặc
biệt khi có những ca đẻ khó, một mình chị trông các em.
Anh Kiên (con nuôi của bố mẹ tôi) và tôi, người sinh năm 1976, đứa sinh năm 1977 như
trứng gà, trứng vịt. Tuổi thơ của chúng tôi sinh ra sau chiến tranh, với những năm tháng yên
bình khi đất nước đổi mới, lớn lên với những cánh cò bay lả bay la từ cánh đồng đến lời ru
ầu ơ của mẹ, với những buổi đuổi dế ngoài cánh đồng xa tít tắp, thành quả của những buổi
trốn học trưa hè là những con cào cào đậu ngơ ngác trong lòng tay nóng bỏng. Mùa thu heo
may nắng như trải thảm, dát vàng, rủ nhau đi tát ròn trên cánh đồng nứt nẻ chân chim. Có khi
dãi nắng cả ngày, trở về chỉ được vài ba con cá với lấm lem bùn đất. Quê hương, vẻ đẹp của
đồng lúa, của không gian châu thổ sông Hồng, của tình làng nghĩa xóm, từ những buổi lội
đồng đuổi dế, bắt chim đã vĩnh viễn hằn sâu trong ký ức của tôi. Sau này chìm trong ma túy
và lầm lạc, tôi luôn được vẻ đẹp thiên nhiên và tình người ấy níu mình lại, để không tàn độc
quá trong những khúc giang hồ, để luôn thấy mắc nợ cho một nẻo về trong sáng ấu thơ…
Học đến năm cuối cấp hai ở quê, được bố mẹ và anh chị động viên, hay nói đúng hơn là họ
hơi nuông chiều tôi quá, tôi khăn gói quả mướp lên nhà anh chị trên Hà Nội. Từ đó, bắt đầu
những năm tháng xa quê.
Chị gái và anh rể tốt với tôi lắm, tốt đến mức khi tôi đã là anh rể của người khác, không bao
giờ tôi lại nghĩ mình có thể hy sinh vì em vợ mình nhiều như anh rể tôi đã lặng thầm chăm lo
cho tôi suốt bao năm. Tôi đã tha hóa, đã tự đưa đời mình vào cái rọ nhục nhằn nhất. Tôi đã
phụ công anh chị, để Đời đưa tôi vào một cuộc sống “bảy nổi ba chìm”, nhiều lúc đau đớn tủi
nhục không thể tưởng tượng nổi.
Cả đời lấm bùn từ một bước sẩy chân
Hồi ấy, được gia đình chiều chuộng, lại thêm vẻ “xinh trai” hoạt bát, học giỏi, chịu khó đọc
sách Đông Tây kim cổ, nên tôi được rất nhiều người quý mến. Ở thị xã Hà Đông bé nhỏ, bên
dòng sông Nhuệ nên thơ, trường tổ chức thi học sinh thanh lịch, tôi đã ẵm giải vào đến tận
vòng chót nhất nhì ba. Nhớ mãi, khi tôi xuất hiện, các bạn vỗ tay rào rào. Họ mê tiếng hát,
tiếng đàn và sự quảng giao hào hiệp của tôi - chắc thế.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi thi đỗ Trường Cao đẳng Quản trị Kinh doanh. Xa bố mẹ, xa anh chị
vẫn nâng niu chăm sóc, tôi hiện nguyên hình là một chàng công tử bột quá mộng mơ. Tôi
kiêu hãnh bởi được bầu làm lớp trưởng. Gã trai mới lớn, con nhà khá giả, được nuông chiều
ấy chìm vào những buổi tối túm năm tụm ba uống rượu đến suốt đêm, hát karaoke đến mỏi
mồm. Đi thêm một bước chân nữa, tôi sa đời mình vào ma túy.
Chỉ một bước chân, mà rồi cả đời lấm bùn.
Bây giờ thì tôi hiểu, nếu trên thế gian này thật sự có ma, thì con ma đáng sợ nhất mà nhân
loại biết được đáng sợ hơn cả ma cà rồng. Nó là Ma Túy.
Lúc phê thuốc, tôi như gã điên rồ, có thể ngẫu hứng khóc và cười. Có lần, tôi đi xe máy phân
khối lớn, kẹp 4 thằng rú ga chạy ào ào. Qua cổng bảo vệ của trường không thèm xuống dắt
xe, còn rú ga, vê côn, lượn như con rắn trúng đòn để trêu tức.
Tình cờ hôm đó, ông hiệu trưởng đi qua, thầy ra lệnh kỷ luật tôi rất nặng. Trưởng phòng đào
tạo nhà trường là chỗ quen biết của ông anh rể nhà báo của tôi bèn gọi cho anh, cho bố mẹ
tôi nói có dấu hiệu, có nhiều lời đồn cho rằng tôi đã nghiện. Lúc đầu là hút, sau là hít, sau
nữa là bơm ma túy thẳng vào tĩnh mạch.
Khi bằng chứng về sự hư hỏng đã rõ ràng, tôi bị buộc thôi học khi chỉ còn vài tháng nữa là
tốt nghiệp.
Cậu công tử được chiều chuộng
Bố tôi có lần bảo với hàng xóm: “Tôi nghĩ ra rồi, mọi sự đau khổ là tự tôi mà ra. Hồi đó tôi
với bà ấy chiều nó quá. Nó đang ở ký túc xá nhà trường. Bỗng dưng nó đòi mua xe máy. Nó
bảo, con mua xe để ở nhà anh chị trong Hà Nội, hàng ngày đi về Như Quỳnh học. Chứ ở ký
túc xá, nhiều bạn hư lắm, sợ con không học hành được. Gớm, tôi mừng quá, con mình biết
nghĩ chín chắn như thế thì bố mẹ nào không cởi lòng cởi dạ. Chúng tôi đã phải cầu cúng, bà
tôi đã 6 lần sẩy thai, phải nhận con nuôi cho đứng đầu đứng số, rồi mới sinh hạ được nó. Cậu
quý tử ấy học giỏi, lại có hiếu, lại sớm biết thu xếp cuộc sống chu đáo thế, thử hỏi bố mẹ nào
không mừng?”
Bố tôi đâu có biết tất cả đều là trò của tôi để vòi tiền đốt cho ma túy.
Chỉ một lần bị bạn bè khích tướng
Chị gái và anh rể tôi thêm tiền vào khoản cóp nhóp lương hưu của bố mẹ để mua xe máy cho
tôi. Có xe, tôi vi vu khắp nơi với chúng bạn đua đòi. Có khi vù đi Yên Bái, lên Sơn La mấy
trăm cây số. Tuổi trẻ mộng mơ và ít nhiều ngông cuồng. Tôi muốn đi đó đi đây cho biết,
muốn giao thiệp với bạn bè theo kiểu “tứ hải giai huynh đệ” (bốn biển là anh em). Tôi thích
một câu danh ngôn, rằng chàng cứ ra đi, trong đầu chàng đã có sẵn những đám mây lang
thang. Không cần phải một tiếng gọi lên đường mơ hồ nào nữa. Chàng cứ đi.
Trong một lần lang thang “tối đâu là nhà, ngã đâu là giường” như thế, tôi đã bị bạn bè rủ thử
hút thuốc phiện. Sau này tôi mới hiểu, biết nhà tôi có của ăn của để, chúng nó muốn gạ tôi
vào “sới nghiện” để dễ bề sai khiến, lợi dụng.
Thật ra thì chẳng có ai trói ai lại để bắt dùng ma túy cả, hãn hữu lắm. Tiên trách kỷ hậu trách
nhân, những kẻ bị ma túy dụ dỗ như tôi cũng giống như những cô gái đú bị bọn buôn người
lừa bán: hầu hết đều đua đòi, đú đởn. Tôi cũng thế, tôi đã sớm thích hát karaoke suốt đêm,
sớm rượu chè, sớm thích tỏ ra ta đây tài giỏi hơn người, chịu chơi sành điệu hơn người. Thế
là tự ta giăng lưới để tự đời ta mắc phải nó, cả người thân, bạn bè, họ hàng, xã hội cùng bị
khổ! Những lúc buồn bã tuyệt vọng nhất, tôi đã nghĩ như vậy.
Bấy giờ trong trường có mấy đứa dặt dẹo xấu bụng, thấy tôi thích “đú với tinh”, chúng rủ ra
nhà trọ của chúng chơi. “Ngán gì không đi, không đi thì không phải thằng Tuấn này”, tôi
thầm nghĩ khi nhìn vào vẻ mặt thách thức của chúng. Tôi có thằng bạn chơi bời tên Dũng,
nhà ở phường Chiềng Lề, thị xã Sơn La (nay là thành phố). Con nhà giàu, thỉnh thoảng về
quê xin tiền bố mẹ, Dũng không chỉ nhận được một xấp tiền mà còn được “bạn xã hội” cho
một cục thuốc phiện quánh dẻo xuống Hà Nội “vừa theo học vừa hút, vừa hút vừa bán kiếm
tiền chi tiêu”. Trong căn phòng tối tăm ở nhà người quen của nó, chúng nó hút.
Thằng Dũng bảo tôi thử. Nó khích “Sao hèn thế, thử một lần thì có làm sao. Như được lên
thiên đàng. Thử sẽ thấy ông Xuân Diệu nói đúng “thà một phút huy hoàng rồi chợt tối/còn
hơn buồn le lói suốt trăm năm”.
Sẵn máu yêng hùng của gã trai phố huyện, tôi muốn thử xem nó phê cỡ nào, hút một lần cho
biết thì chẳng thể nào nghiện được, có làm sao đâu...
Tôi cười khẩy, bậm môi vào ống tẩu. Ống tẩu làm bằng tre nứa tươi, có chỗ châm thuốc, đốt
lửa và rít như trong phim ảnh cổ xưa tôi vẫn hằng xem. Lời phủ dụ của nàng tiên nâu, hiện
lên trong gương mặt của một thằng bạn từng cùng tôi tung tẩy lái xe máy vượt đèo dốc lãng
du, nàng tiên nâu đã nói rằng tôi sẽ được lên thiên đàng. Ai ngờ, từ buổi tối “thất thân” với
Nàng ấy, đời tôi rơi vào địa ngục.
Đại gia đình quyết định tôi phải ở nhà anh chị trên Hà Nội để cách ly đám bạn nghiện ở quê.
Nhưng chỉ được hai hôm, cơn nghiện lại hành hạ. Nó vật vã, kêu gào, như có giòi bò nhung
nhúc trong người, trong xương tủy và cả trong trí não. Tôi trèo tường trốn đi mua heroin, bất
chấp giọt nước mắt lo lắng và van vỉ của chị gái.
Được hai ba hôm, tôi hết tiền. Đúng lúc đó anh rể vừa mua được chiếc xe máy mới cho chị đi
làm.
Trộm cắp, cướp giật và lừa đảo
Nhân tính mất hết, lương tri cũng chẳng còn, tôi đem đổi hết mọi thứ quý giá trong chiếc xe
máy Nhật của chị, thay vào đồ rởm rít lọc xọc. Dôi ra kha khá tiền, tôi quăng thân vào ma
túy. Cũng chỉ được vài ngày. Lúc này tôi đã nghiện rất nặng.
Hết xe của anh chị, tôi đổi xe hàng xóm, bạn bè của anh chị. Gọi điện dụ dỗ vay tiền khắp
nơi. Đặc biệt, tôi về nhà, giật đứt mấy cái dây điện trong tivi, đài đĩa của bố mẹ, rồi kêu nó
hỏng, rồi giả vờ tử tế cõng tivi đi sửa. Nối cái dây là xong, nhưng tôi về nói sửa hết 1 triệu
đồng, thay đồ mới tốt hơn đồ cũ bố mẹ ạ. Tôi còn đi “tập thể dục buổi sáng” bằng cách bắt
một thằng nghiện nữa chở bằng xe máy đi dọc bờ sông buổi sáng, dọc các kênh mương
chiêm trũng, sang xã bên. Lúc ấy người nông dân nghèo đạp xe ra ruộng hái ngô, hái rau
muống để kịp về chợ bán. Tôi cứ đi lờ dờ trong sương mờ, trong mưa bụi lây phây. Ai đó sơ
ý, chổng mông bên ruộng rau muống một lúc là bị tôi nẫng mất cái xe đạp. Đem bán tống
bán tháo, đổi lấy một liều tiêm chích tôi cũng thấy hài lòng rồi.
Rồi tôi đi trấn lột, xin đểu, bảo kê cho cờ bạc trên các tuyến xe khách đường dài. Có lần tôi
bị người ta bắt trên phố Hà Nội lúc đang ăn trộm xe đạp, bị đánh hội đồng rồi tống vào
buồng giam công an phường, công an quận.
Hồi ấy, tôi đã viết trong nhật ký thế này: “Vâng! Ma túy là như vậy, nó đã làm cho phần Con
lấn át đi phần Người trong chúng ta, đã làm cho xã hội đảo điên, băng hoại đạo đức, có nguy
cơ dẫn tới suy đồi cả một thế hệ trẻ”. Rồi sáng mai, lại lên cơn, lại ăn cắp ăn trộm…
Cứ như kịch sĩ!
Khi số tiền từ việc đổi đồ chiếc xe của chị Nga-bạn của chị tôi đã bị tiêu tán hết, tôi đã rất
hoang mang. Có vẻ như tất cả những con đường, mọi ngóc ngách đểu giả nhất để có thể có
đã tắc hết. Tôi chưa nghĩ ra cách nào để kiếm tiền. Vì hàng xóm thấy tôi là đi cất điều khiển
ti vi, đi khép cổng, ai có xe đạp xe máy thì khóa kỹ, vay tiền, mượn xe đối với tôi lúc đó
cũng... khó như lên trời.
Bảo kê sòng bạc, chở vũ khí lậu
Cất bước lang thang với cơn đói thuốc hành hạ, tôi bỏ nhà anh chị đi dạt khắp nơi, đi với cả
những loại người lưu manh tận đáy xã hội, với xóm bụi Thanh Nhàn, với bãi rác Thành Công
độ loạn ly ấy. Tôi dường như đã chấp nhận làm tất cả những gì có thể làm để đổi lấy ma túy.
Cuối cùng thì tạm ấm chỗ với nghề đi bảo kê sòng bạc, đâm chém bất cứ ai để có thể lấy
được một ít tiền. Những cái tên H. Liên xô, Đ. lệnh, P. cốm ở xóm liều Thanh Nhàn, rồi khu
ga Giáp Bát hồi nhộn nhạo có lẽ không bao giờ tôi quên được. Sự đầu gấu của tôi đã lên đến
đỉnh điểm, khi cơ thể tôi bị ma túy gặm mòn chỉ còn có 38kg, nhẹ hơn cả đứa cháu học lớp 6
hàng xóm nhà tôi.
Không biết tại sao lịch sử đám bụi đời lại cho ra đời được cái nghề mời thuốc. Các anh bạn
chân ướt chân ráo về Hà Nội, vừa bước lên xe bus, xe khách đường dài ở khu vực Giáp Bát
thì chúng tôi đến. Giắt con dao, sẵn vài bao thuốc thơm lựng vỏ thì đẹp mà bên trong chỉ có
hai ba điếu. Bước lên xe, giả vờ loay hoay tìm chỗ ngồi, làm quen với những người trông có
vẻ hào hiệp, sung túc, hiền lành một tí. Rồi rút điếu thuốc ra mời. Đợi họ hút xong thì xin
tiền, một điếu thuốc xin đểu 100 nghìn, 200 nghìn đồng thời bấy giờ.
Xin đểu. Tao bán thuốc mày đã hút của tao. Rồi đâm chém, rồi đánh lộn. Kiếm được tiền đổ
vào cái hang chuột không đáy.
Rồi tôi thấy nhục nhã quá. Sao lại lợi dụng tình cảm của người đời như thế, sao lại thớ lợ lá
mặt lá trái như vậy được? Nghiện thì vẫn là con người chứ có phải con vật đâu mà làm như
vậy nhỉ? Con người thì phải có nhân cách chứ! Thôi thì làm cái gì cho nó oai hùng một tí. Đi
mời thuốc lá trấn lột, đi giật dây chuyền, túi xách của những người chân yếu tay mềm hèn
quá.
Bấy giờ tôi được gọi là Tuấn Văn Điển, họ đặt biệt danh như vậy vì tôi tung hoành ở khu
Văn Điển, hoặc ai đụng vào tôi thì cứ là chấp nhận đi về nghĩa trang Văn Điển (chết). Tôi
được cài vào đi buôn hàng nóng. Bọn thằng P. cốm thuê tôi mỗi đêm đem vài khẩu súng, vài
quả lựu đạn xuống cho “bộ đội” (đầu gấu) ở Hải Phòng, lúc đó những cái tên như S. cơm,
D.hà vẫn còn đang nổi như cồn, dẫu có người đã bị 8 thằng đệ tử nổi loạn lật đổ giết chết treo
cổ lên cây để phô trương thanh thế.
Một đêm, đem “hàng” sang bên kia cầu Chương Dương rồi trở về, được trả lương tới 2 triệu
đồng.
Có tiền, tôi càng chích nhiều hơn. Bao nhiêu cũng không đủ.
Thuê mãi, rồi đến lúc người ta cũng không thuê nữa. Tôi phải đi ăn cắp, ăn cắp từ chiếc xe
đạp, cho đến cái ti vi, hay những đồ vật quý giá của bất cứ ai mà tôi trông thấy.
Trong một lần lang thang đi rình ăn cắp tại phường Phạm Đình Hổ, Quận Hai Bà Trưng, TP.
Hà Nội, tôi nhìn thấy chiếc xe đạp rất mới, đang dựng gần chợ mà vài người có vẻ mải trò
chuyện không ai để mắt tới. Nhẹ nhàng. Mắt sáng rực nghĩ đến cơn phê. Tôi đến gần rồi
nhảy lên xe, vù đi. Bỗng thấy rất đông người ào ra vây quanh. Bấy giờ tôi gầy yếu liêu xiêu,
không biết chạy đằng nào. Những quả đấm vào mặt, những cú đá vào người, máu mũi, máu
mồm thi nhau chảy. Tôi ngất lên, ngất xuống, tai vẫn nghe loáng thoáng tiếng người nói:
“Đánh chết mẹ thằng nghiện đi”.
Lần tự tử đầu tiên
… Hôm sau, tôi rời công an phường Phạm Đình Hổ với nước mắt rưng rưng. Ngoái lại tôi
thấy chị mình vừa tới nơi, chị cũng không kịp mang giấy tờ gì. Chị hớt hải đứng khóc, bốn
mắt nhìn nhau bất lực. Đó là những khoảnh khắc chắc chắn sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời.
Rồi người ta đưa tôi lên phòng giam của Công an quận Hai Bà Trưng.
Những tháng ngày trong phòng giam thiếu thuốc phiện, không có heroin (dĩ nhiên!), tôi vật
vã như sắp chết. Không ăn, không uống gì được. Được ba bốn hôm, dần tỉnh lại, tôi hiểu thế
là cuộc đời mình coi như đã hết, thương mẹ, thương chị vô cùng, chợt một ý nghĩ vụt đến là
chỉ có chết. Cái chết sẽ xóa đi tất cả. Mọi người chỉ đau một lần, rồi có thể sẽ không ai phải
khổ sở vì tôi nữa!
Tôi xé quần áo, bện nhỏ lại thành dây thừng vải, rồi buộc vào song sắt của lỗ thông gió. Đu
người lên, sợi dây vừa xiết vào cổ một lúc, thì bỗng “phịch”, dây thắt cổ bị đứt, quần áo tôi
mặc đã cũ mủn rồi mà. “Thi thể” tôi rơi xuống đất, anh công an canh gác nghe tiếng động
chạy vào nhìn thấy tôi nằm sõng soài trên nền nhà giam lạnh lẽo.
Người ta lôi tôi ra ngoài, rồi người ta lại tống tôi trở lại phòng giam. Khắp người đau ê ẩm,
hai bắp chân sưng húp. Tôi nằm thiêm thiếp, cay đắng nghĩ, nghiện không được hút hít,
muốn chết không được chết, đời còn nỗi đau nào hơn thế không? Tôi tôi khóc rúc lên từng
hồi, úp mặt xuống nền xi măng mà khóc.
Được hơn mười hôm với hai lần kí lệnh tạm giữ, thì anh rể và cậu Bằng - em mẹ tôi - vào
bảo lãnh cho tôi ra khỏi nhà tạm giam.
Nhưng vừa ra khỏi nhà giam với một trăm nghìn tiền lưu ký hôm vào tôi gửi, anh rể và cậu
bận công tác không đi đón được, tôi lại lao ngay vào chỗ bán heroin.
“Đầu đường xó chợ” rồi, chả còn gì để mất. Muốn nhanh có tiền để hút hít thì chỉ có nước đi
ăn cướp, rồi lại đâm thuê chém mướn.
Sao heroin lại được mua bán dễ dàng thế, để đời tôi cứ thoắt cái lại đổ đốn với nó như thế?
Có lúc ngồi dặt dẹo, đói thuốc nơi xó chợ gầm cầu, nhớ hồi đèn sách thơ ngây, tôi đã đọc ở
đâu đó một câu nói dí dỏm của một bậc trí thức phương Tây nghiện thuốc lá. Rằng “bỏ thuốc
là điều rất dễ, bạn có tin không. Riêng tôi rất tin điều đó, bởi tôi đã bỏ thuốc lá nhiều lần!”
Tôi cũng vậy. Cay đắng quá. Sự cay đắng đó, dường như là chút lương tâm còn sót lại trong
gã nghiện ngập đáng sợ.
Tôi không hiểu sao, bố mẹ tử tế, tôi từng tử tế ngần ấy, mà có lúc về Hà Nội tôi đã “đại bàng,
đầu gấu” đến mức này. Dù, như đã nói, lên mây xong, một phút sau tôi đả muốn đi tự tử. Tôi
đã nhiều lần tự tử, vì ân hận, vì thương xót cho mình lầm lạc tuổi xuân.
Thế nên ai đó mới bảo, bao nhiêu thứ vô lý nhất trên đời này, gộp thêm bao nhiêu thứ có lý
nhất trên đời này, đều có thể thấy trọn vẹn ở ma túy.
Sau, thấy vợ vào nhà tắm đến mấy tiếng mà chưa thấy ra, tôi đạp cửa xông vào. Trời ơi, sàn
nhà tắm đỏ đòng đọc toàn máu, máu loang ra chảy thành vệt xuống khu thoát nước.
Hương đã cắt tĩnh mạch cổ tay tự tử.
Tại bệnh viện, truyền máu xong, người Hương vẫn còn xanh rớt, hơi thở yếu và ngắt quãng.
Tưởng mình sẽ chết, cô ấy trăng trối:
- Em chỉ có con đường chết mới không bị người đời nguyền rủa cười chê vì yêu và lấy một
người nghiện đến mức ấy. Anh đừng giận em, em đi đây!
Ôm cô ấy vào lòng, tôi hứa sẽ quyết tâm cai bằng được. Hai vợ chồng cùng nhau khóc, còn
cả phòng cấp cứu đứng xem.
Các bác sỹ đều là đồng nghiệp lâu năm, rất quý mẹ tôi. Họ đã từng chứng kiến cảnh tôi lên
cơn nghiện, kéo lê đôi chân với xích sắt lẻng xẻng qua cổng bệnh viện để đi mua ma túy.
Giờ lại thấy con dâu của mẹ tôi tự tử vì không chịu được cảnh bát cơm chan đầy nước mắt
với thằng chồng đổ đốn nghiện oặt.
Thế mà ít lâu sau, vợ tôi lại phải tự tử một lần nữa.
Sau lần tự tử thứ nhất, tôi sợ quá, uống thuốc cai nghiện và yên ổn làm ăn được ít lâu. Thế
rồi có tiền trở lại, tôi lại nghiện. Chẳng bao lâu sau khi tôi tái nghiện lần thứ vô số nào đó,
Hương tự tử lần thứ hai.
Chiều hôm ấy cũng là sau một trận đòn. Vợ tôi bỏ nhà ra đứng trên cái mố cầu bỏ hoang
khóc mãi, vừa định nhảy xuống sông thì có người phát hiện.
Đến lúc này, tôi sợ. Tôi sợ mất Hương. Tôi lại quyết tâm uống thuốc, cai nghiện được… hơn
một tháng. Hương đã vui trở lại, nhưng rồi trong một hôm đi đám cưới, bạn bè rủ rê tôi lại
chích.
Về nhà, Hương không nói gì, chỉ khóc.
Sáng sớm hôm sau khi cả nhà chưa ai dậy, cô ấy đã lặng lẽ bỏ đi với một chiếc valy và bức
thư để lại, nói ngày nào tôi cai được ma túy cô ấy sẽ trở về.
Vòng tròn khủng khiếp của ma túy
Tôi lại cai được hơn một tháng. Rồi lên Lào Cai tìm Hương. Tối, hai đứa đi chơi phố núi, thủ
thỉ tâm sự.
Ở được ba hôm với lời khuyên nhủ của mẹ vợ và với rất nhiều lời hứa của tôi, tôi cùng
Hương lại xuôi tàu về Hà Nam. Lại mở quán, lại có tiền. Tôi lại quay cuồng quên hết mọi
ngọt ngào trước đó, lại bắt đầu trốn đi tìm heroin.
Có lẽ ai đó đọc những dòng tự sự này của tôi, sẽ chán nản, tuyệt vọng, sẽ không muốn đọc
nữa bởi cái điệp khúc: tôi cai được, tôi đi tìm thuốc, tôi khóc hứa và ân hận muốn… cai. Cai
lại nghiện, nghiện lại cai. Cai lại nghiện, đến hàng nghìn lần. Cái vòng luẩn quẩn đáng sợ đó,
vì sao tôi và hàng nghìn người khác cứ cố thoát ra mà không sao thoát được? Có người chặt
tay mình đi, mổ bụng lôi ruột mình ra, đập vỡ mặt mình đi để quyết cai nghiện, mà nghiện
vẫn hoàn nghiện. Ôi, ma túy - nó là cái gì đó không tài nào hiểu nổi!
… Một thời gian sau, cô ca sĩ tỉnh lẻ ấy, cô vợ một gã nghiện mở quán cà phê ca nhạc ấy đi
thi Tiếng hát truyền hình tỉnh được giải Nhất. Đưa vợ đi nhận giải trong ánh mắt ngưỡng mộ
của đông đảo người xem, tôi mừng cho Hương, tôi cũng rất lấy làm vinh dự nữa. Nhưng
ngẫm phận nghiện lại cai, cai lại nghiện cả đời của mình, từ đó, trong tôi xuất hiện một ý
nghĩ: phải chia tay Hương cho đời cô ấy đỡ khổ.
Nói thì nói vậy. Chúng tôi yêu nhau, bỏ nhau đâu có dễ dàng. Điệp khúc đánh chửi, bỏ nhà
đi, tìm vợ đưa về, lại nồng thắm, rồi lại ma túy, lại đánh chửi…
Tình cảm của tôi với Hương cũng giằng xé chẳng kém gì việc cai xong lại nghiện ma túy.
Thế rồi tôi lên trung tâm cai nghiện ở tỉnh Hòa Bình lần thứ ba.
Đó cũng là lần đi cai nghiện cuối cùng.
Ly hôn-tự tử bằng heroin
Được một thời gian ngắn tôi lại xin trung tâm về, lần về đó như giọt nước đã làm tràn ly.
Tết Nguyên đán năm 2001, tôi lại đi chơi ma túy, Hương đi tìm tôi và bắt gặp. Về nhà,
Hương dứt khoát bỏ đi, vì như Hương đã nói nhiều lần trong nước mắt “không thể nào gắn
mãi cuộc đời của mình với thằng nghiện”. Mẹ tôi ra can ngăn, muốn giữ Hương ở lại. Quá
nóng giận, mất kiểm soát, cô đẩy mẹ tôi ngã sóng soài ra nền nhà. Trong đau khổ tột cùng cô
ấy đã nói vào mặt tôi:
- Tôi đã bỏ hết tất cả để vì anh! Đã mất hết tất cả để vì anh!
- Rời tôi ra, con bà sẽ hiện nguyên hình là một thằng nghiện, suốt đời nghiện!
Từng lời nói của cô ấy như những nhát dao đâm vào trái tim tôi đến tận bây giờ, đã sau 12
năm nó vẫn còn rỉ máu, nhức buốt, giống như cái dằm cật nứa sắc lẻm nằm trong ngực tôi
vậy.
Tôi đỡ mẹ mình dậy. Với những lời nói của Hương tôi hiểu thế là hết, là chấm dứt, là kết
thúc một chuyện tình không có hậu, một chuyện tình chỉ có toàn khổ đau và nước mắt.
Bốn tuần sau, chúng tôi ly hôn.
Hai đứa về rủ nhau đi ăn phở thêm một lần trong hơi ấm vợ chồng còn rơi rớt lại. Hai bát
phở với bốn con mắt rưng rưng nước. Rồi cô ấy đi, cô ấy đã đi với một chiếc valy và vài bộ
quần áo, nhẹ nhàng như lúc đến.
Tối hôm ấy, tôi quyết định tự tử.
Thà mình chết đi, mọi người sẽ chỉ đau một lần rồi thôi. Tôi nghĩ thế.
Tôi nói dối mẹ xin thêm một triệu đồng để đi làm việc riêng khẩn cấp. Rồi đem hết đi mua
heroin.
9 giờ đêm. Xóm làng eo óc tiếng chó sủa, ếch nhái uôm oam ngoài bờ ao, đom đóm bay qua
những dải nước đen kịt trong đêm. Mẹ mệt nên đi ngủ sớm. Bố thì đi họp chi bộ ngoài khu
phố. Chỉ còn tôi với một cậu bạn đến chơi. Tôi trốn ra sau nhà, chích toàn bộ số heroin vào
người. Ngã vật ra rồi không biết gì nữa.
Trước khi chích, tôi muốn chào mẹ lần cuối cùng. Tôi vào nhìn mẹ. Mẹ già đi quá nhiều vì
tôi. Nỗi đau của mẹ lên đến tột cùng rồi. Tôi mà gọi mẹ dậy nói gì đó, mẹ sẽ có linh cảm.
Tôi chắp tay đứng trước đầu giường mẹ rất lâu, ngàn lần muốn mẹ tha thứ.
Chết lâm sàng-“format” lại cơ thể
Sau này nghe mẹ và mọi người kể lại, mọi người đã hô hấp và cứu tôi suốt năm tiếng đồng
hồ không tỉnh. Bố đi họp về nhìn cơ thể tôi nằm bất động trên nền gạch hoa, lắc đầu bảo gọi
anh chị tôi về làm ma. Mẹ thì gào khóc vật vã.
Có người đã tính chuyện đi đóng quan tài, báo cho làng xóm, thuê phường bát âm.
Tự nhiên đến 4 giờ sáng tôi tỉnh dậy. Cả nhà chạy tán loạn tưởng là ma hiện hình. Người
thân khóc lóc xung quanh tôi, mẹ tôi suy sụp hoàn toàn, hai tay bà cứ chắp trước mặt vái lên
bầu trời, “Tuấn ơi, con đừng bỏ mẹ. Tuấn ơi, đừng cướp công cha mẹ như thế, ối con ơi!”.
Những ngày sau đó, tôi thấy mình tha thẩn, không muốn làm gì, cũng không thiết tha cái gì
nữa. Tất cả trôi qua như một giấc mộng.
Khi cảm giác tê dại dần qua đi thì tôi càng ân hận.
Cái chết lâm sàng hôm đó đẩy bi kịch của tôi lên đến đỉnh điểm, rồi tôi ngộ ra nhiều điều.
Nỗi hoảng loạn kinh khủng trong ánh mắt, trong hành động của mẹ trước giờ khắc mẹ nghĩ
rằng tôi sắp biến mất vĩnh viễn khỏi cõi trần, cộng thêm nỗi ân hận, sự nguyền rủa bản thân
của tôi hôm đó… tất cả những điều đó, đã khiến tôi thực sự “lột xác”. Nhìn vào ánh mắt
tuyệt vọng, khuôn mặt đau khổ đẫm nước mắt của mẹ hôm đó, tôi bàng hoàng, đau đớn nghĩ
nếu không cai được, có khác gì tôi giết chết tôi và giết chết cả mẹ.
Có lẽ bao nỗ lực cai nghiện suốt 5 năm, từ cai tại gia, đến trung tâm tư nhân, rồi trung tâm
nhà nước; bao thứ thuốc cắt cơn hoặc tẩy trừ ma túy… đã đến lúc phát huy tác dụng. Phần là
vì quyết tâm từ bỏ ma túy của tôi bị đẩy lên đến những chiều kích tận cùng rồi. Phải đến lúc
đó, tôi mới đủ sức mạnh để lựa chọn: tiếp tục nghiện hay là chết? Làm người hay mãi mãi
làm con vật nói tiếng người đi bằng hai chân? Kỳ diệu thay, nước mắt của mẹ đã một lần nữa
gột rửa cuộc đời tôi. Chính mẹ đã sinh ra tôi lần thứ hai.
Từ thời khắc đó, cuộc đời thứ hai của tôi bắt đầu. Dường như cơ thể tôi là cái máy vi tính đã
bị nhiễm virut cực độc. Cái chết lâm sàng bất đắc dĩ mấy tiếng đồng hồ hôm 23/2/2001 ấy,
lại thêm việc “tang gia bối rối”, thêm sự đau đớn, tuyệt vọng trong tiếng khóc của mẹ… đã là
cú sốc lớn có tác dụng đem đến bước ngoặt cho đời tôi. Tôi đã như kẻ u mê lạc lối chợt tỉnh
ngộ. Và cuộc “tỉnh ngộ” như là dịp để toàn bộ cái máy tính - cơ thể tôi được format lại, rồi
tôi copy dữ liệu mới vào.
Tôi tự hứa với bản thân sẽ phải xóa đi tất cả những “dữ liệu” về ma túy, phải làm lại từ đầu,
chấp nhận mất dữ liệu thì virus mới được diệt tận gốc.
Xóm giềng đã quá quen với cảnh một thằng Tuấn “nghiện”, nên bây giờ nghe tôi cai nghiện
thì không mấy người tin. Có người còn nói: “Thằng Tuấn nó mà bỏ ma túy được, tôi xin
chặt đầu!”.
Thời gian đầu sau cai, những ánh mắt nhìn tôi khinh bỉ, những tiếng xì xào nhỏ to… tôi cũng
không để ý. Nhưng có lần đến nhà một người hàng xóm chơi, chiếc điều khiển tivi để trên
bàn, nhìn thấy tôi họ vội vàng cất đi thật kỹ như thể tôi sắp xông vào ăn cướp. Bước quay ra
tôi còn nghe cô ấy bảo con: “Cảnh giác với thằng nghiện đấy. Cẩn thận rồi không nó lại lấy
mất”.
Tôi bàng hoàng lùi dần ra cổng với hai hàng nước mắt.
Cô hàng xóm ơi, đừng xua đuổi cháu
Nghẹn ngào, đau đớn, một nỗi đau không biết đến từ đâu, chỉ biết lúc ấy trời đất tối sầm lại,
tôi không nghĩ được gì nữa. Tôi ngồi sụp xuống cái bờ tường bẩn thỉu, đầy rêu mốc mà khóc.
Ma túy và xi lanh chọc quá nhiều đã làm cho những ven, những mạch máu trong người tôi
chai sạn, tâm hồn tôi tưởng như cũng chai sạn rồi. Vậy mà hôm nay, chỉ một câu nói của
người hàng xóm cũng làm tôi tan nát, thấy mọi lối ngõ trong cuộc đời mình đã bị bít kín. Tôi
đã muốn gào lên với bà hàng xóm, hãy tin cháu. Nhưng tôi không làm thế.
Tôi nằm rụi ở xó tường ấy và nghĩ, mình cứ nằm đây, cùng lắm là chết đi chứ gì, mình còn gì
để mất đâu.
Con ốc sên góc tường nhìn thấy tôi cũng cụp cái tua vòi cong cong trên đầu vào, nó trốn vào
vỏ cứng của nó thế, có khác gì hòn đá trước mặt tôi. Những người hàng xóm cũng như con
ốc sên kia, họ thu mình lại mỗi lúc trông thấy tôi. Tôi ngồi rất lâu, lâu đến mức nát cả cỏ rồi
lại lăn ra chỗ khác, mùi cỏ cây bị đè nát ngai ngái, cây vảy ốc bám dọc theo chân tường ram
rám. Tôi không nghĩ gì, chỉ bần thần như kẻ bị điên ngồi ngắm ốc sên và cỏ rả.
Chỉ một lát sau khi tôi nhích ra chỗ khác ngồi, đám cỏ bị tôi đè rạp xuống đã lại từ từ vươn
lên.
Nhìn nó tôi bỗng nghĩ, phận mình không bằng ngọn cỏ này.
Cô hàng xóm ơi, cháu biết cô không thù oán ghét bỏ gì cháu. Nhưng, cô cũng như nhiều
người khác, như bố mẹ cháu, cô sợ bọn nghiện với lời hứa và đủ mánh khóe tìm ma túy của
nó. Nhưng sao cô không nghĩ rằng tự cháu đã đẩy mình xuống đến dưới đáy thì cháu cũng có
thể vươn lên làm người như cỏ. Cô ơi, sao cô không tin rằng cháu cũng là một con người có
trái tim và biết suy nghĩ. Cháu đã biết quay đầu về với nẻo thiện, thì xin cô đừng xua đuổi
cháu như thế nữa có được không?
Nước mắt tôi lã chã rơi. Từ lúc là cậu thanh niên tuấn tú cho đến khi nghiện oặt, dìm cuộc
đời mình trong vũng cống của xã hội, tôi vẫn chúa ghét cái việc nỉ non sướt mướt, nước mắt
ngắn dài! Nhưng hôm đó tôi đã khóc mà không cần giơ tay che gương mặt méo xẹo lã chã
nước mắt của mình.
Kỳ 14: Cuộc hôn nhân thứ hai. “Chồng em vẫn còn nghiện oặt ra đấy
ạ”. Lập nghiệp với... 5.000 con vịt
Buổi chiều hôm đến nhà hàng xóm chơi rồi họ thẳng thừng bảo con cất điều khiển tivi ngay
trước mặt, rồi còn đánh tiếng to cho mình biết ấy, tôi quay cuồng, hụt hẫng, đau đớn, dằn vặt
kinh khủng.
Lùi ra khỏi nhà cô hàng xóm, tôi ngồi dụi xuống chân tường, cứ thế trân trân nhìn con ốc sên
bò trên đám cỏ, khóc tủi hổ một mình.
Giữa lúc đó, tôi nhìn thấy ai như bóng mẹ, đang thất thểu bước thấp bước cao đi chợ về. Mắt
tôi nhòa đi, tủi nhục, có lẽ đó là những giọt nước mắt sám hối muộn màng đang tuôn chảy
cùng với cơ thể rung lên bần bật của tôi.
Rồi mẹ đã nhẹ nhàng đứng trước mặt tôi.
Nước mắt mẹ già
Mẹ chìa tay ra kéo tôi đứng lên. Bàn tay lam lũ chai sần của bà mẹ chưa bao giờ mất niềm tin
vào đứa con nghiện ấy đã già nua khô quắt lại. Nhưng mẹ như người mẹ trẻ đang đùa giỡn
với đứa con thơ tập nói, tập đi. Mẹ trở nên khỏe khoắn, vui vẻ, mẹ cười nói “Thằng cu của
mẹ sao lại ngồi ở xó tường muỗi dĩn thế này?”. Tôi quên tôi ở cái tuổi trưởng thành từ lâu,
tôi quên mẹ tóc bạc da mồi thân hình tiều tụy. Tôi muốn vùng lên khỏi đám tường rêu mốc,
muốn tung tăng cùng mẹ trong buổi chợ về, làm một cậu bé được tưới tắm bởi xu bánh đa
vừng trong bài hát về con sông quê quen thuộc.
Mẹ sớm lờ mờ hiểu ra chuyện gì khiến tôi suy sụp trong xó tường đến vậy. Nhưng hôm đó
mẹ không nói gì cả. Chỉ khi về đến cổng nhà mình thì mẹ khóc. “Về nhà mình đi con! Về mẹ
nấu canh rau tập tàng với tép cho con ăn”-mẹ dỗ dành tôi, lại giống y như cảnh người mẹ trẻ
dỗ dành đứa con ba bốn tuổi ăn cháo ăn bột năm nào.
Nhìn mẹ mà tôi không nói nên lời, cũng không thể khóc được nữa, có cái gì đó cứ dâng lên
trong lòng rồi lại chìm xuống.
Bơ vơ, hụt hẫng với cuộc chia tay của mối tình dang dở và cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhiều
lúc suy nghĩ tôi thấy mọi thứ bế tắc vô cùng. Như thể đang chui vào bụi rậm mà không tìm
được lối ra. Nhiều đêm tôi nghĩ đến Hương mà nước mắt trào ra gối ướt đầm.
Tôi sinh ra chứng đau đầu. Cứ đêm nào không ngủ được là tôi lại ôm gối ra sân thượng, có
khi nằm ngắm sao ngắm trăng, có khi chìm lút vào màn đêm đen kịt, nghiền ngẫm về những
ngày đã qua, mặc kệ trời mùa đông hay mùa hè.
Có hôm tiết tháng mười gió lạnh, tôi quấn chăn chiên kệ sương rơi ướt hết tóc, cứ ngồi như
một pho tượng đá giữa gió đồng quê se sắt, suy nghĩ sẽ bắt đầu từ đâu. Tiền của trong nhà đã
khánh kiệt, ngoài niềm tin đau đáu của mẹ thì uy tín của tôi trước tất cả mọi người cũng chỉ
còn là con số không.
Nhà tôi bấy giờ, khổ thân bố mẹ già, gia sản chả còn gì ngoài cái ti vi 16 inches cũ kỹ từng bị
tôi giật đứt dây dợ rồi giả vờ đi cõng đi sửa chữa moi tiền cha mẹ bao nhiêu lần. Lại thêm
món nợ ngân hàng 50 triệu đè nặng lên đôi vai còm cõi của bố mẹ. Đó chính là món tiền mà
bố mẹ đã vay cho tôi khi còn làm quán café ca nhạc. Tôi nghĩ quẩn hay là mình lại tự tử? Cái
chết sẽ giải thoát tất cả, ma túy cũng không còn ám ảnh, sự khinh miệt của xóm giềng cũng
không còn nữa mà bài điếu văn dành cho tôi sẽ có rất nhiều điều tử tế kèm thương xót.
Tôi nghĩ miên man rồi lại tự lên án mình. “Mày hèn quá. Tuấn ạ! Mày ích kỷ chỉ nghĩ cho
mày thôi, bố mày, mẹ mày đã vì mày mà bạc trắng cả đầu, bao năm nhục nhã với cả bà con
vậy mà bây giờ mày định rút lui bằng cái chết để bố mẹ mày ở lại ư”. Mặt tôi nóng bừng,
mắt như muốn nổ tung, quai hàm tôi bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, tôi nắm
chặt tay lại và muốn hét lên “Nhất định tao sẽ làm được, vì tao là thằng Tuấn!”.
Thế rồi tôi thét lên.
Chính tôi cũng đã ngạc nhiên vì hành động ấy. Bấy giờ là 12 giờ đêm trời mùa đông, bà con
chòm xóm đi ngủ sớm. Nghe trong đêm có tiếng thét kinh hoàng váng lên từ nhà bà Vân, lập
tức đàn chó đông đảo trong xóm thi nhau sủa ỏm tỏi. Lác đác có nhà bật điện nhưng sau một
lúc nghe ngóng không thấy gì lại tắt đi với suy nghĩ chắc thằng Tuấn lại lên cơn la hét, có khi
nó tự tử rồi cũng nên (sau này bác hàng xóm tâm sự với tôi như vậy). Chỉ có bố mẹ tôi chạy
lên. Họ nghĩ rằng tôi lại tự tử.
Bao năm tôi nghiện, phá gia chi tử, là bấy nhiêu năm bố mẹ tự rèn luyện cho mình một thần
kinh thép, với sức chịu đựng những diễn biến bất thường của vở bi hài kịch cuộc đời dường
như vô tận.
Bố ngồi với tôi trong sương gió. Lại những câu chuyện kể về quá khứ. Hôm đó, bố kể đến
đoạn bố đã từng đi bắt cua từ năm lên 7 tuổi để mưu sinh, rồi ăn nhờ ở đợ, rồi mồ côi.
Trong đêm đen, không biết bố cố giương đôi mắt già mờ đục nhìn tôi hay nhìn vào sương
khói quê mình. Tôi chợt giật mình, sao bố khổ thế, cuộc sống bế tắc và đau thương thế, mà
bố vẫn sống tốt. Sao bản thân tôi, cái thằng Tuấn được tiếng là đẹp trai trở thành học sinh
thành lịch như thế, tài hoa học giỏi bao năm như thế, sức dài vai rộng như thế… mà lại nhục
nhã tăm tối thế này? Bây giờ, tôi vươn lên làm người, vẫn sức dài vai rộng, vẫn tương lai trải
rộng ở phía trước, có gì không làm được nhỉ? Sao lại phải tự tử? Sao lại hèn hạ thế?
Cuộc hôn nhân thứ hai. Người vợ thứ hai 19 tuổi bị bố đánh tóe máu vì dám lấy thằng
nghiện
…Thời gian cứ qua đi. Rồi tình cờ tôi quen biết với Bằng, cô bé làng bên, sinh năm 1984.
Chúng tôi yêu và cưới nhau khá nhanh, lúc cưới, Bằng mới 19 tuổi, học hết lớp 7 trường
làng. Bằng là phụ nữ nông thôn chân chất, hết mực yêu thương chồng. Trước khi cưới, khi
biết tôi vừa bỏ được ma túy, cô ấy nói:
- Em tin anh. Em sẽ cùng anh đi hết cuộc đời này. Nếu anh trở lại làm người tốt thì em
hưởng, còn nếu phải đau khổ thì em chịu.
Mười chín tuổi, về làm dâu, mọi thứ đều mới mẻ với đủ loại lời đàm tiếu, bàn ra, tán vào của
thế gian. Cô ấy đã hiên ngang cùng tôi đi giữa cuộc đời này, đã sẻ chia những lúc vấp váp,
động viên tôi rất nhiều, tôi thầm cảm ơn cô ấy với tất cả lòng biết ơn và sự kính trọng.
Bằng biết tôi từ nhỏ, còn tôi thì đi học xa nhà khi cô ấy mới sinh ra, nên tôi không để ý. Bằng
biết tôi lấy vợ và đưa vợ về mở quán, rồi tôi nghiện bê tha, rồi đánh chửi vợ náo loạn xóm
làng. Biết hết, nhưng Bằng vẫn yêu tôi.
Bấy giờ tôi chỉ biết bố Bằng thôi. Từ nhỏ đã gọi bằng anh, xóm trên xóm dưới anh em chia
sẻ với nhau nhiều lắm. Ai ngờ tình cảm ập đến thình lình. Khi Bằng nói với bố mẹ là đã yêu
tôi, bố của Bằng trói con lại đánh cho một trận tóe máu hai bên tay. Ông bảo, đường quang
không đi, lại đâm quàng bụi rậm. Con gái mới nứt mắt ra lại yêu cái thằng nghiện “phá gia
chi tử”, cả làng cả nước người ta sợ hãi, tránh xa, đuổi như đuổi tà. Mà nó có một đời vợ rồi
cơ mà.
Bây giờ, hai đứa con của tôi và Bằng đứa lớn đã 10 tuổi, đứa bé 6 tuổi. Mỗi lần nhìn vợ con,
tôi thấy hạnh phúc là thứ vừa có thể sờ thấy được, nhưng nó cũng thiêng liêng màu nhiệm vô
cùng. Hạnh phúc đó in hình trong mắt bố, mắt mẹ tôi mỗi ngày.
Tôi giờ mới thấm thía, để cai được ma túy, người ta cần các bài học tâm lý, một sự chuẩn bị
và chăm sóc về xúc cảm và tâm lý đến mức nào. Hình ảnh cậu tôi hy sinh vì Tổ quốc đã ám
ảnh tôi, đã làm cho kẻ nghiện như tôi lúc nào cũng thấy tình trạng của mình thật tội lỗi, thật
đáng hổ thẹn. Tôi mắc nợ sự hy sinh của cậu. Đặc biệt, những đêm bác tôi từ dưới Kim Sơn,
Ninh Bình yêu cầu con cháu đưa qua cả trăm cây số lên Duy Tiên để nằm bên tôi, bóp chân
tay cho tôi lúc tôi cai nghiện người yếu như dải khoai, bác lẩy Kiều cho tôi nghe, hát dân ca,
đọc ca dao tục ngữ rồi giảng giải cho tôi nghe. Tôi cảm giác mình như cậu bé lớn xác nằm
trong nôi của bà của mẹ ngày xưa. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cái tình ấy, nó là sự cứu
rỗi đối với người nghiện bất trị như tôi độ ấy.
Và sau đó, cô hàng xóm tên là Bằng xuất hiện.
“Chồng em vẫn nghiện oặt ra đấy ạ”
Cô ấy đã phải khổ sở trên con đường đến với tôi như thế nào? Khổ đến mức bây giờ, tức là
12 năm sau ngày tôi hết nghiện, Bằng đi chợ huyện người ta vẫn bíu áo hỏi khẽ: “Thế thằng
Tuấn nhà mày đã hết nghiện thật chưa?” Vợ tôi chỉ mỉm cười: “Ối, vẫn nghiện đấy bác ạ,
đêm nào cũng hút”.
Về nhà, Bằng bảo, em toàn nói thế là họ hết hỏi han. Chứ em bảo họ anh hết nghiện rồi, họ
lại bảo làm gì có việc ấy. Nó hứa cai 100 lần rồi, cớ gì bây giờ lần thứ 101 nó bỏ được nhỉ.
Ối, nó thế này, ối, nó sốc thuốc chui vào nghĩa trang nằm sẵn ở đó để chết cho tiện.
Với bản lĩnh lạ lùng đó của Bằng, vợ chồng tôi quyết chí phục thiện cho tôi với nghề chăn
vịt. Tôi chăn rất nhiều vịt, đến năm nghìn con.
Chăm vịt kỹ lắm, nhưng chỉ cần mỗi đàn lạc vài con thôi, cũng đủ ăn trụi lúa má hoa màu
của bà con. Vịt đông, cám bã nó ăn tốn cứ là bằng tạ, bằng tấn. Vì thế tôi bán mấy đàn vịt,
gom góp mua một cái xe ô tô tải cũ để vừa đi chăn vịt, vừa chở cám bã, thức ăn cho đàn vịt
đông đúc của mình. Cả đại gia đình, từ ông bà ngoại, ông bà nội của các con tôi, đến anh em
chú bác, đến cả vợ chồng tôi, thành người chăn vịt hết.
Đầm sen, đầm cá, buôn xe máy rồi buôn ô tô, buôn đất khắp trong Nam ngoài Bắc, nhưng
đời lập nghiệp của tôi thú vị nhất, lãng mạn và ám ảnh nhất có lẽ vẫn là chuyện nuôi vịt.
Thời gian này, tôi làm việc quên mình. Có hôm thứ 7, chủ nhật nhìn người ta đi chơi ngược
xuôi, thấy vợ và con gái mặt buồn rười rượi, tôi hiểu, vợ tôi và con gái cũng khao khát như
những người khác, cũng muốn được đi chơi, con gái tôi cũng muốn được tung tăng chạy
nhảy như các bạn cùng trang lứa ở những chỗ thật lắm đồ chơi, thật lắm màu sắc. Nó cũng
muốn được ngồi trên vai bố đi chơi công viên Đầm Sen, giống như bức ảnh mà người hàng
xóm vừa mới đi về cho vợ con tôi xem. Nhưng cả hai mẹ con đều biết tôi cũng không có thời
gian. Người ta được đi chơi, đi xem phim, còn tôi thì phải làm việc cật lực, thông thường từ
18 đến 20 tiếng một ngày. Tôi muốn làm thay cả phần việc mà những năm tháng, ma túy đốt
đời tôi đen thui ấy.
Công việc rất tốt, có những tháng tôi chuyển từ Hà Nội vào tới Sài Gòn khoảng 200 chiếc xe
tay ga.
Thế rồi trong một lần chuyển giấy tờ từ Hà Nội vào, bưu điện làm mất của tôi 4 bộ giấy tờ
xe máy SH. Số tiền hơn 400 triệu đồng bỏ ra, giờ thu lại được những chiếc xe vô chủ, không
thể đăng ký được ở Sài Gòn, cũng không đi lại được vì không đủ điều kiện xin cấp biển số.
Bán thì không ai mua vì người ta sợ xe ăn cắp, ra bưu điện hỏi chỉ nhận được sự vô cảm.
Những đôi mắt trợn trừng và những cái lắc đầu ngao ngán của cô nhân viên bưu điện quận
Phú Nhuận, mãi mãi có lẽ cô ấy sẽ không hiểu đó là cả một gia tài của một người khốn khổ
như tôi. Cô ấy đâu có hiểu được rằng ngày mai, ngày kia tôi phải đi vay 100 nghìn đồng để
đóng học phí cho con.
… Mãi rồi cũng qua cơn bĩ cực, vợ chồng tôi dành dụm được một số tiền và bắt đầu gửi về
quê để mua đất bù vào phần đất bố mẹ vợ tôi đã bán đi để cho “thằng Tuấn nghiện” con rể.
Đúng lúc đó, bất động sản tại TP. HCM giao dịch rất mạnh, tôi liền tấn công huyện Bình
Chánh để tìm mua đất, phân lô ra bán.
Vậy là 13 năm qua đi, ngắn như một giấc ngủ trưa, nhưng cũng đủ dài để làm ra rất nhiều đổi
thay. 13 năm của tôi là sự phấn đấu không ngừng nghỉ, sự nỗ lực không biết mệt mỏi, vật lộn
một mất một còn với những sai lầm của tuổi trẻ hư đốn rồi đứng dậy chập chững đi những
bước đầu tiên để trở lại làm người.
Từ khi con gái lớn của tôi được 3 tuổi, cái miệng nhỏ xinh bi bô gọi tên bố, tôi thấy cả một
trời hạnh phúc và tự hào. Đưa con đi tắm biển dưới Vũng Tàu, nhìn con vô tư nô đùa trong
sóng nước mênh mông mà mắt cay cay, tôi hiểu chính cái sinh linh bé nhỏ kia đã làm tôi hiểu
rõ hơn về sự vay trả của cuộc đời, và cũng vì trân trọng cuộc đời, tôi biết thương bố mẹ
nhiều hơn nữa.
Nhiều đêm ôm con vào lòng rồi chăm chú nhìn con ngủ tôi đã khóc và thầm cảm ơn cuộc đời
đã ban cho tôi món quà tuyệt diệu này. Những giọt nước mắt hạnh phúc đó đều được chắt lọc
từ những năm tháng vật vã với sự nỗ lực. Nhìn con, tôi tự nhủ mình phải làm việc nhiều hơn
nữa, để có thể lo cho con được một tương lai tốt đẹp, để con tôi sau này phải tự hào với
chúng bạn của nó như ngày xưa tôi vẫn tự hào với các bạn của tôi về bố mẹ tôi.
Tôi làm việc thật nhiều, chấp nhận có chết trong khi làm việc để trở lại làm người còn vinh
dự hơn cái chết lâm sàng vì sốc thuốc, vì tự tử để phụ công cha mẹ… mà tôi đã trải qua.
Phần vì muốn lấy lại những gì đã mất suốt bao năm nghiện oặt, phần cũng vì tôi muốn xây
một cái nhà thật to và thật đẹp ngay trên mảnh đất bố mẹ đã sinh ra tôi. Tôi đã nghĩ đến một
ngày nào đó, mình sẽ quay trở về, mình nhất định phải đứng lên từ chỗ mà mình đã để lại dư
âm nhục nhã nhất cho bố mẹ để mở mặt với Đời.
Ông trời rồi cũng không phụ lòng người, cuộc sống rồi cũng dần dần được cải thiện và tốt
lên. Nhưng tôi thấy như thế là chưa đủ, hình như mình vẫn còn mắc nợ một cái gì đó bấy lâu
nay vẫn khắc khoải. Tôi rất muốn làm một việc gì đó để cuộc đời tốt đẹp hơn, nhưng không
biết bắt đầu từ đâu nữa.
Cho tới một hôm, gần nhà vợ chồng tôi thuê ở trọ trong Sài Gòn (tại phường 13, quận Tân
Bình), vừa sáng ra thì mấy cậu thanh niên còn rất trẻ chắc là bị nghiện đánh nhau tóe máu
đầu, bố mẹ ra can thì đánh cả bố mẹ. Nhìn nó, tôi rùng mình chợt thấy hình như là bản sao
của mình nhiều năm trước.
Tôi đau lòng và thấy đồng cảm với người bố của cậu bé đó. Tôi đến bên an ủi chú và chợt lóe
lên một ý nghĩ, có lẽ mình sẽ viết lại nhật ký và những suy nghĩ của mình để sau này… biết
đâu đấy, mình sẽ gặp và sẽ có một nhà văn nhà báo có thể chắp nối lại những suy nghĩ trăn
trở, đứt đoạn, những ký ức nghiện đầy đau thương và chết chóc của mình; biết đâu đấy, nó sẽ
có sức cảnh tỉnh những ai đang đánh mất mình bởi ma túy, đặc biệt là các bạn trẻ như cậu bé
đánh cả đấng sinh thành vì ma túy hôm nay.
Tôi bắt đầu viết những dòng ký ức đẫm đau thương, ấp ủ khát vọng làm thế nào để xã hội
hiểu và thông cảm cho những người nghiện, xã hội sẽ không đối xử với người trót nghiện
bằng sự miệt khinh xa lánh mà tôi đã trải qua. Nếu xã hội hiểu, người nghiện ma túy có tồi tệ
khốn khổ đến đâu thì họ cũng còn một chút phần người đang ngủ quên, đang chìm sâu trong
vòng quay cùng quẫn của ma túy. Tôi muốn kêu gọi mọi người hãy đối xử với người chẳng
may mắc nghiện bằng cả tình thương, hãy chìa tay ra cứu họ chứ đừng đẩy họ vào sâu trong
vùng chết chóc, tăm tối. Ma túy đã dẫn chúng tôi đến một ngã rẽ đặc biệt, kinh sợ, ám ảnh,
điên loạn, ma mị nhất. Xã hội cần hiểu những bệnh nhân đặc biệt này hơn, để có sự cảm
thông, chia sẻ, quản lý chặt, cứng rắn mà thương yêu nhất, giúp họ từ bỏ được con đường
đen tối để đến với nẻo về tươi sáng hơn. Giúp người nghiện, người lầm lỡ làm được điều đó,
cũng chính là Chúng ta đã giúp Chúng ta tránh được một cuộc sống với sự hiện diện, tác yêu
tác quái không phải là ít của các Con Nghiện.
Còn đối với những người nghiện (bệnh nhân đặc biệt), các bạn hãy dũng cảm đứng lên như
tôi đã đứng, hãy đương đầu với số phận, hãy đi xuyên qua nỗi đau của sự miệt khinh xa lánh,
đi xuyên qua sự đau đớn về thể xác và tinh thần để không được gục ngã trước búa rìu dư
luận. Đó là con đường duy nhất, ngắn nhất và sẽ chiến thắng được ma túy. Các bạn hãy làm
việc, hãy bắt đầu từ những cái nhỏ nhất như rửa xe, quét rác… Công việc đó, dù kiếm được
những đồng tiền ít ỏi, nhưng bằng chính sức lao động của mình, bằng mồ hôi, nước mắt và
trí tuệ của mình thì ta sẽ vẫn trân trọng nó. Nó trở nên có ý nghĩa đối với gia đình, xã hội và
với chính chúng ta.
Sẽ là rất khó, nhưng qua đây tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn bằng sự thông cảm, đồng cảm
của một thằng đã từng nghiện và đã chiến thắng ma túy là tôi. Nếu các bạn thực sự muốn giã
từ nó thì phải coi nó là một cuộc chiến, một cuộc chiến không được phép khoan nhượng. Và
đặc biệt, tuyệt đối không được mềm lòng với ma túy; vì nếu mềm lòng dù chỉ một lần tặc
lưỡi thôi là mãi mãi chúng ta quay lại với nó, và sẽ không bao giờ chống cự lại được ma lực
chết người của nó. Chúng ta phải sống và đi lên vì những người thân yêu nhất, trong đó có
bố, mẹ, anh chị em trong gia đình của mỗi chúng ta.
Cái ngày chìm trong thuốc phiện và heroin kia, thú thật, tôi không dám nghĩ mình sẽ sống
sót qua lầm lỡ, qua các cơn sốc thuốc và các sang chấn u uất tâm hồn để… trở lại làm người
được. Lúc hy vọng nhiều nhất, bấy giờ tôi chỉ muốn được ngày nào cũng tỉnh táo, không mê
lú đi vì heroin, rồi dém màn cho mẹ già hằng đêm. Rồi có một cô vợ thôn dã, vợ cấy hái
ngoài đồng, tôi thì cóp tiền mua được cái xe máy cũ chạy xe ôm ở thị trấn Hòa Mạc.
Bỏ được ma túy, đối với tôi đã là một kỳ tích. Những gì tôi làm được thời gian qua, với tư
cách là một gã từng nhiều năm mắc nghiện không thuốc chữa, nghiện hết cỡ như tôi, phải nói
là tôi rất tự hào. Tôi muốn dành toàn bộ phần đời của mình để tri ân Cuộc Đời, bạn bè, người
thân. Chỉ có tình yêu thương, niềm tin tưởng, sự chăm sóc chí tình chí nghĩa, thì một con
nghiện như tôi mới trở lại làm người được.
Đó cũng là lý do mà tôi viết những dòng tự truyện này. Viết không phải để khoe về mình.
Mà toàn viết chuyện mình lừa lọc, nghiện hút, trộm cắp, đâm chém, lầm lạc của mình, có gì
mà sợ mang tiếng là khoe. Tôi viết với tâm nguyện dành tặng bạn bè, người thân, đặc biệt là
tặng những phạm nhân ở các trại giam cả nước, các trung tâm giáo dục lao động xã hội (cai
nghiện ma túy) trên cả nước.
Những tâm sự này, từ khi nằm bẹp tai trong nhà trọ hút thuốc phiện, khi gấu mèo gấu biển
cầm đầu nhóm phá phách trong trại cai nghiện, tôi đã nghĩ mình cần phải viết nó. Viết để tôi
được trò chuyện với những người cùng cảnh ngộ như tôi hồi đó.
Vẫn biết là cai nghiện khó lắm, khó đến mức tôi phải làm điều đó nhiều lần. Khó hơn tất cả
mọi khó khăn. Đáng sợ hơn cả cái chết. Tốt nhất nên tránh xa nó ra. Nhưng với những người
trót nghiện, dù khó, tôi nghĩ là nếu còn giữ được nhân cách, nếu quyết tâm thật sự, đối tượng
hoàn toàn có thể cai được.
Liệu câu chuyện đời đầy nước mắt của tôi có giúp gì được cho những người bạn “cùng hội
cùng thuyền” với tôi độ ấy? Xin đừng cười tôi, bạn hãy tin là tôi rất chân thành, rất tha thiết
muốn câu chuyện của tôi mang một điều gì đó tốt đẹp hơn cho bạn. Được như vậy, thì tôi
cũng thấy mãn nguyện rồi.