You are on page 1of 10

TRUYỆN: CHÍ PHÈO

DẪN TRUYỆN: Ở làng Vũ Đại. Một sáng tinh sương, một


anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt đùm
trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ. Anh ta rước lấy đem về
cho người đàn bà góa mù, bà này bán lại cho bác phó cối. Khi
bác phó cối chết, hắn bơ vơ, mãi năm 20 tuổi hắn làm canh
điền cho Bá Kiến. Có mấy lần Bà Ba-vợ ông Bá Kiến bắt hắn
bóp chân, hay xoa bụng, đấm lưng gì đấy….
BÀ BA(giọng lảnh lót, hơi ẻo lả): -Thằng Chí, Thằng Chí
đâu rồi rồi, ra đây bà bảo coi. Khổ quá thôi!
CHÍ PHÈO(từ trong sân lật đật chạy vào): - Dạ, con đến
đây ạ. Dạ bẩm! Bà cho gọi con ạ.
BÀ BA: Hôm nay,cái chân bà cứ đau hoài, mày bóp chân cho
bà đi
CHÍ PHÈO: Dạ…dạ, để con xoa bóp cho bà, sẽ hết nhanh ấy
mà!...
BÀ BA(đưa chân ra): Có thế chứ! Mày làm tốt bà thưởng
cho vài đồng, còn không thì coi chừng đấy
CHÍ PHÈO: Dạ…dạ…
DẪN TRUYỆN: Chí Phèo cứ thế mà làm theo nhiệm vụ, Bà
Ba cứ kêu Chí bóp lên, lên nữa, thoáng chốc đã đến đùi. Chí
Phèo dần bóp chậm rồi nhanh chóng bóp xuống chân…
BÀ BA(quát nhẹ, giọng yểu điệu): Sao lại thế hả
Chí….Mày thực thà quá! Con trai gì hai mươi tuổi mà đã như
ông già. Chả nhẽ tao gọi mày vào chỉ để bóp chân thế này thôi
ư?...
CHÍ PHÈO:  Dạ con lạy bà, bà tha cho con ạ con sợ lắm ạ
ông bỏ tù con mất con lạy bà
BÀ BA: Không sao cả, lại đây với bà nào! Cái yếm của bà lại
tuột ra, qua buộc lại giúp bà đi.
CHÍ PHÈO: Dạ! Dạ!
DẪN TRUYỆN: Cùng lúc đấy, một tiếng cạch phát ra từ cửa
BÀ BA: Chết rồi! Trời ơi! Sao lại về đúng lúc vậy
CHÍ PHÈO: Chết rồi, ông về rồi, con phải làm sao đây
BÁ KIẾN: Bà Ba
BÀ BA: Mừng ông đã về
BÁ KIẾN: Ừm. Thằng Chí, mày làm gì ở trong này vậy hả?
CHÍ PHÈO: Dạ bà gọi con vào để gói bánh chưng ạ
BÁ KIẾN: Gói bánh chưng? Bây giờ mới tháng 11, tháng sau
đã đến tết đâu mà mày đòi gói bánh chưng. Hôm nay mày
dám nói láo tao, thằng này, rốt cuộc mày đang làm gì ở đây
hả? (Quát lớn)
CHÍ PHÈO( quỳ xuống): con lạy ông, con van ông, ông tha
cho con ạ
BÁ KIẾN: mày láo quá con ạ
CHÍ PHÈO: con van ông, con biết lỗi rồi, ông làm ơn tha lỗi
cho con
BÁ KIẾN: Không phải nói câu gì hết, tội mày đáng chết.
Người đâu? Mau tống cổ nó vào trong tù.
DẪN TRUYỆN: Rồi mấy ngày sau, người ta thấy Chí Phèo
bị dẫn đi, người ta bàn tán xôn xao, cả làng Vũ Đại mà chẳng
ai biết ah canh điền ấy rồi sẽ bị dẫn đi đâu nữa chỉ biết anh
mang cái tội mà Bá Kiến vu cho
DẪN TRUYỆN: 7,8 năm sau, Chí Phèo trở về, hắn về lớp
này trong khác hẳn, mới đầu chẳng ai biết hắn là ai. Trông đặc
như thằng sắng cá! Cái đầu thì trọc lốc, cái răng cạo trắng
hớn, cái mặt thì đen mà rất cơng cơng, hai mắt gườm gườm
trông gớm chết! Hắn mặc quần áo nái đen với cái áo tây vàng.
Cái ngực phanh đầy những nét chạm trổ rồng, phượng với một
ông tướng cầm chùy, cả hai cánh tay cũng thế. Trông gớm
chết!
DẪN TRUYỆN: Tại cảnh đường làng, Chí Phèo say khướt,
loạng choạng lảo đảo xách một cái vỏ chai. Hắn vừa đi vừa
chửi
CHÍ PHÈO: Mẹ cha lão trời, mẹ cha sự đời, mẹ cha cái làng
Vũ Đại, tui mày từ trên xuống dưới từ lớn đến nhỏ tất thảy
đều khinh ông. Tức thật! Tức chết đi được! Mẹ cha đứa nào
không chửi với ông
CHÍ PHÈO: Mẹ kiếp! thế thì có phí rượu không? Chúng mày
khinh ông phải không? Không biết đứa mẹ nào đẻ ra cái thằng
Chí Phèo này, để cho ông khổ đến nông nổi như thế này đây!
Ông chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân ông, đẻ ra cái thằng Chí
Phèo..
DẪN TRUYỆN: Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi.
Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng
sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi
ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ:
“Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả.  Không biết
đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi
này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ
nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết!
Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.
DẪN TRUYỆN: Chí Phèo xách vỏ chai đến cổng nhà Bá
Kiến. Cụ Bá không có ở nhà. Chí Phèo đến chửi điệu bộ hung
hăng của hắn
CHÍ PHÈO: Mẹ cha chúng mày. Ông ăn cắp gì của chúng
mày mà bỏ tù ông…Mẹ cha con Ba đĩ, mày gạ gẫm ông, ông
không thèm, thế mà chúng mày lại cày tiền bỏ tù ông. Mẹ cha
con Ba đĩ, mẹ cha thằng Kiến dê già
DẪN TRUYỆN: Chí Phèo cứ thế mà chửi, la lối um sùm,
khiến người dân làng Vũ Đại không thể không bàn thán,
không xôn xao. Đến chiều, tại nhà Thị Nở
BÀ CÔ THỊ NỞ(nói vọng ra): Này con Nở kia, mày không
nhanh nhah cáin chân lên, trời sắp tối rồi đây này. Mày mà
không lo đi lấy nước thì đừng có trách bà…
THỊ NỞ: Từ từ chứ (đi ra bờ sông)
THỊ NỞ ( nhìn xuống sông): Ô kìa…Ai ở dưới nước thế kia
( cuối xuống nhìn)
THỊ NỞ: Ối dồi ôi, sao mà xinh thế nhờ, con gái nhà ai khéo
đẻ mà xinh như tiên thế…Thôi đúng rồi, đích thị là Nở đây
chứ ai khác nữa….Chao ôi, sao hôm nay Nở xinh hơn mọi
ngày thế nhỉ…Môi đỏ tựa như mào gà này, mắt lại đen như
hai hòn than thế kia thì ai mà chịu nổi vẻ đẹp này cơ chứ
DẪN TRUYỆN: Thị Nở ngồi ngắm mình trên dòng sông, Thị
Nở ngáp dài một cái rồi lại ngủ quên ở đó. Đúng lúc đó, Chí
Phèo loạng choạng bước tới
CHÍ PHÈO: Mẹ cha cái làng Vũ Đại chúng mày….Tiên sư
cái bọn chúng mày-Huh-đứa nào nằm dài ở đó thế kia
CHÍ PHÈO(Tiến lại) Á à, thig ra là con Nở(cười khoái chí,
sau đó nhào đến con Nở)
THỊ NỞ:(bật dậy): Ô hay…Buông ra…Tôi kêu…Tôi kêu
làng…Buông ra. Tôi kêu làng bây giờ
CHÍ PHÈO(thì thầm) : kêu á! (phì cười, la lên) Ối làng
nước ơi, ối bớ làng ơi, cha con thằng Bá Kiến muốn giết tôi
kìa
THỊ NỞ(cười): Này, dở người à, sao mày kêu len thế hử
DẪN TRUYỆN: Thị Nở vừa rủa vừ đập tay lên lưng hắn.
Nhưng đó là cái đập yêu, bởi vì đập xong, cái tay ấy lại giúi
lưng hắn xuống, và chúng cười với nhau. Lát sau, Chí Phèo
chống một tay xuống đất, ngồi lên một lửa. Hắn ọe, hắn ọe ba,
bốn cái. Giá mửa ra được thì dễ chịu. Đặt một tay lên ngực
hắn, Thị Nở hỏi hắn
THỊ NỞ: vừa thổ à
DẪN TRUYỆN: Mắt Chí Phèo đảo lên nhìn Thị Nở, nhìn
một thoáng rồi lại đờ ra ngay
THỊ NỞ: đi vào nhà nhé
CHÍ PHÈO: (gật đầu)
THỊ NỞ: Gật đầu thì đứng lên
DẪN TRUYỆN: Thị Nở quàng tay vào nách Chí Phèo, đỡ
hắn gượng dậy, hai người lảo đảo đi về lều. Thị Nở để Chí
Phèo nằm lên và đi nhặt nhạnh những manh chiếu rách đắp
lên cho hắn, rồi ra vườn xách đôi lọ nước về nhà
DẪN TRUYỆN: Trăng chưa lặn, không chừng trời còn
khuya, Thị Nở định lên giường ngủ nhưng nhớ lại việc lạ lùng
tối qua, Thị Nở cười, thấy không buồn ngủ và cứ lăn ra lăn
vào
DẪN TRUYỆN: Khi Chí Phèo mở mắt thì trời đã sáng từ lâu.
Thị Nở đi vào, trên tay có một nồi cháo hành còn nóng
nguyên. Chí Phèo ngạc nhiên, mắt hình như ươn ướt, nhìn bát
cháo bốc khói mà bâng khuâng
THỊ NỞ: (nhìn Chí Phèo rồi cười) Này, cháo nóng đấy, ăn
đi cho nóng
CHÍ PHÈO( Bưng tô cháo lên mà húp một húp)
THỊ NỞ(ngồi quạt cho Chí Phèo) Ăn cháo ra nhiều mồ hôi
sẽ khỏi ngay đấy
CHÍ PHÈO: giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ, hay mình sang ở
với tôi một nhà cho vui (cười)
DẪN TRUYỆN: Thị Nở lườm hắn, hắn bẹo Thị Nở làm Thị
nẩy hẳn người lên. Hắn cười. Chúng sẽ làm thành một cặp rất
xứng đôi. Chúng cũng nhận thấy thế, và nhất định là lấy nhau.
Như thế năm ngày chẵn, Thị Nở ở nhà Chí Phèo cả ngày lẫn
đêm. Hắn không còn kinh rượu nhưng vẫn cố uống cho thật ít
để tỉnh táo còn yêu nhau nữa. Đàn bà không men như rượu
nhưng cũng làm người say, và hắn say Thị Nở lắm
Tại nhà Bà Cô Thị Nở
THỊ NỞ: Này, con bảo này, con sắp lấy chồng đấy
BÀ CÔ THỊ NỞ: (cười lớn) Gớm, cái con dở người, mà ai
định lấy hả con? Tao đây đến già còn ế chỏng gọng, cái mặt
mày ai mà thèm lấy chứ
THỊ NỞ: thằng Chí Phèo
BÀ CÔ THỊ NỞ: Gì! Thằng Chí Phèo! (đứng phắt dậy, 1
tay chống nạnh,1 tay chỉ vào Thị Nở) Ối dồi đất ôi, là giời
đất ơi. Sao mày đĩ thế hả con!
BÀ CÔ THỊ NỞ: Đã nhịn đến bằng này tuổi thì nhịn hẳn, ai
đời lại còn đi lấy chồng. Ừ mà có lấy thig lấy ai chứ…Đàn
ông chết hết cả rồi sao, mà cứ đâm đầu vào đi lấy thằng không
cha không mẹ suốt ngày rạch mặt ra ăn vạ ấy hả
THỊ NỞ: Ơ, thế cô định để con ế đến già như cô à
BÀ CÔ THỊ NỞ: Á à, con Nở kia, mày lại dám xỉa xói cô
mày đây à. Trời ơi, nhục nhã ơi là nhục nhã! Ôi cha mẹ tổ tiên
ra mà xem này!Ôi trời đất ơi, ôi làng nước ơi
THỊ NỞ: (Thị Nở hưm 1 tiếng ròi dậm chân bịch bịch bỏ
đi)
Nhà Chí Phèo
CHÍ PHÈO: Mẹ cha con Nở, mày làm cái giống gì ở nhà mà
lâu thế, mẹ cha b mày..hay là đi gạ thằng nào, biết được ông
xé xác mày ra…mẹ cha mày
THỊ NỞ: này, chửi ai đấy?Giờ ơi là giời (giậm chân xuống
đất, nhảy cẩng lên)
CHÍ PHÈO: (Cười, lắc lư cái đầu)
THỊ NỞ: Giời ơi, còn ngồi đó mà cười nữa. Bà cô biết, bà
chửi tôi đây này! Bả kêu tôi nhịn được thì khỏi lấy chồng, chứ
sao lại lấy thằng Chí Phèo, lấy cái thằng suốt ngày quậy phá,
rạch mặt ăn vạ. Huhu, cũng tại ông hết đấy, tại ông hết, huhu
CHÍ PHÈO: (ngồi ngẩn người)
THỊ NỞ: ngồi đó mà uống cho chết luôn đi (quay mặt bỏ đi)
CHÍ PHÈO: Ơ, mày đi đâu đấy, mày mới tới cơ mà (nắm tay
Thị Nở)
THỊ NỞ: (gạt tay Chí Phèo, giúi cho một cái) Buông ra (bỏ
đi)
CHÍ PHÈO: (ngã sõng soài) ôi làng nước ơi, con Nở đánh
tôi, cha mày con Nở chết bầm…Mẹ cha con gái già ăn hiếp
Nở
CHÍ PHÈO:(Suy nghĩ sau đó đập tay xuống đất tấp tối)
rượu, rượu của tao đâu rồi (sau đó đi tìm con dao) tao phải
đâm chết nó
Nhà Bá Kiến
CHÍ PHÈO: Bá Kiến đâu, Bá Kiến đâu rồi, mày ra đây cho
ông, ra đây cho ông
BÁ KIẾN: Mẹ kiếp! thằng ôn con! Chí Phèo đấy hở ( ném 5
hào xuống đất) Cầm lấy mà cút đi cho rãnh, rồi làm ăn chứ
cứ báo người ta mãi à
CHÍ PHÈO: (chỉ tay vào Bá Kiến) tao không đến đây xin
năm hào
BÁ KIẾN: Thôi, cầm lấy đi
CHÍ PHÈO: tao đã nói tao không đòi tiền
BÁ KIẾN: Giỏi, hôm nay mới thấy mày không cần tiền, thế
mày cần gì
CHÍ PHÈO: tao muốn làm người lương thiện
BÁ KIẾN: Ồ, tưởng gì! Tôi chỉ cần mày lương thiện cho
thiên hạ nhờ
CHÍ PHÈO: Không được, ai cho tao lương thiện? Làm thế
nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt mày? Tao
không thể là người lương thiện nữa. Biết không? Chỉ có một
cách biết không? Chỉ có một cách là cái này biết không?
DẪN TRUYỆN: Chí Phèo rút dao ra xông vào, Bá Kiến ngồi
nhỏm dậy, Chí Phèo đã văng dao tới rồi
BÁ KIẾN: Á…á….aaaaaa (lảo đảo rồi gục xuống)
CHÍ PHÈO: (Rút con dao trên người Bá Kiến ra, sau đó
tự sát)
DẪN CHUYỄN: Cả làng Vũ Đại nhao lên, họ bàn tán rất
nhiều về vụ án không ngờ ấy
BÀ CÔ THỊ NỞ: Phúc đời nhà mày, con nhé,chả ôm lấy ông
Chí Phèo
THỊ NỞ: (Cười và nói lảng): Hôm qua làm biên bản, Lí
Cường nghe đâu đã tốn gần một trăm. Thiệt người lại thiệt của
THỊ NỞ: (ngừng một chút, bước ra phía trước) Sao có lúc
nó hiền như đất
DẪN TRUYỆN: Thị Nở nhớ lại những lúc ăn nằm với hắn,
Thị Nở nhìn trộm Bà cô rồi nhìn nhanh xuống bụng
THỊ NỞ: Nói dại, nếu mình chửa, bây giờ hắn chết rồi, thì
làm ăn thế nào?
DẪN TRUYỆN: đột nhiên Thị Nở thấy thoáng hiện ra một
cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng người qua lại

You might also like