You are on page 1of 14

Thiếu niên ca hành chương 315

“Công tử, thiệp đã dựa theo danh sách Diệp cô nương đưa. Bây giờ sẽ phái
người đưa tới từng phủ sao ?” Từ quản gia gặp Tiêu Sắt vưa mới trở về từ
Thiên Kim Thai, cúi đầu hỏi.

Tiêu Sắt gật đầu : “Đưa đi.”

Từ quản gia cúi đầu : “ Vâng.”

Diệp Nhược Y nới thêm một câu : “ Tốt nhất có thể đợi bọn họ trở về, nêu như
lấy được gặp được chủ nhân, tự mình lấy được câu trả lời là tốt nhất.”

Tiêu Sắt nhìn Diệp Nhược Y một cái : “Ngươi sợ có người sẽ không đến.”

“Ta không sợ có người sẽ không đến, ta sợ là hắn cũng muốn người không
tới.” Diệp Nhược Y vẻ mặt buồn đạo “Dẫu sao thì Thiên Khải Thành hiện tại
rất nhiều chuyện, cũng không giống trước kia.”

“Không cần quá lo lắng, chuyện gì tới sẽ tới. Chuyện không nghĩ đến nhất,
cuối cùng cũng đều sẽ đến.” Tiêu Sắt quay đầu kêu một tiếng “Cửu gia”

Cửu Cửu Đạo vội vàng đi lên trước, cười để lộ ra chiếc răng vàng chói
mắt:”Công tử đừng gọi ta như thế, một tiếng gia này, tiểu nhân ước chừng
phải tổn thọ mấy năm.” Hắn vốn từ Thiên Kim Thai đi ra, lẽ ra phải từ biệt
Tiêu Sắt rồi. Có thể thấy Tiêu Sắt cố ý để lại hắn, muốn để hắn đến phủ, xem
ra quả nhiên có chuyện cần hắn ra mặt.”

“Từ quản gia, ngươi để cho những người khác đi đưa thiệp mời, sau đó cùng
Cửu gia thương lượng một chút, rồi chuẩn bị một ít thiệp mời.” Tiêu Sắt cười
nói,”"Kinh thành chín đạo, ta muốn mời bốn đạo, cũng không thể quên năm
đạo.”

Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút, gật đầu :”Là ta cân nhắn không chu toàn.”

_Lan Nguyệt Hầu Phủ _


Lan Nguyệt Hầu cân nhắn kim thiếp trên tay, cười nói :”Thiên Kim Thai thiết
yến? Thua thiệt hắn nghĩa ra được, thiệp còn đưa đi những nơi nào ?”

Người quản gia bên cạnh thấp giọng nói :” Thiên Khải Thành những quý tộc,
người thân phận cao quý, có mặt mũi, đều lấy được tấm thiệp mời này.
Nhưng là nhóm đầu tiên đi ra, qua mấy giờ, nhóm thứ hai cũng đi ra, số
lượng không lớn, có thể là năm đường thủ lĩnh trong Thiên Khải Thành.”

“Được, quả nhiên là tác phong của … Tiêu Sắt.” Lan Nguyệt Hầu đưa tay sờ
cái tên ký trên đó,”Tiêu Sắt, xem ra nó thực sự thích cái tên này.”

“Không dùng tên vốn có, cũng không dùng danh hiệu Vĩnh An Vương, điều
này là có dụng ý gì sao?” quản gia hỏi.

Lan Nguyệt Hầu không trả lời hắn, chỉ buông thiệp mời xuống “ Chuẩn bị
ngựa, vào cung.”

Bệnh tình Minh Đức Đế hiện tại là tin tức lớn nhất Thiên Khải Thành, có
người nói đến nay hôn mê bất tỉnh, thái y viện đều nói không chữa được,
hoàn toàn dựa vào thần y mời tới dùng tiên dược mới giữ được tính mạng.
Cũng có người nói vị thần y kia được mời tới đã chữa khỏi cho Minh Đức Đế,
chỉ là hắn đang tiếp tục giả bệnh, để xem trong thời gian này kẻ nào có cử
động lạm quyền.

Biết chân tướng e rằng chỉ có quốc sư Tề Thiên Trần, Đại Tổng Quản Cẩn
Tuyên công công cùng với hổ bí Thượng úy Lê Trường Thành và giám quốc
đổng Thái sư cùng Lan Nguyệt Hầu. Nhưng muốn lấy được từ chỗ những
người này một chút tin tức nào, cũng là chuyện hết sức khó khăn.

Lan Nguyệt Hầu đi tới điện, Hoa Cẩm cõng hòm thuốc từ bên trong đi ra. Cô
ấy nhìn qua có chút tiều tụy, không giống tại Kiếm Tâm Trủng thần thái rạng
ngời.

“Khổ cực cho tiểu thần y rồi.”

Hoa Cẩm ngáp một cái, bất mãn liếc nhìn hắn một cái: “ Ngươi không quấy
rầy bệnh nhân của ta, đối với ta chính là sự hỗ trợ tốt nhất.”
“Sợ rằng không thể như tiểu thần y mong muốn, hôm nay ta tới bẩm báo
chuyện đại sự, bệ hạ phải biết.” Nguyệt Lan Hầu cười nói.

Hoa Cẩm khoát tay một cái: “ Được rồi, biết ngươi vội chuyện quốc gia đại
sự, ta chỉ là một tiểu đại phu, chỉ quan tâm người bệnh, mỗi người một
chuyện, ngươi vào đi. Một lát nữa, bệ hạ phải nghỉ ngơi.”

“Tiểu thần y, chuyện đại sự này, ta cảm thấy ngươi sẽ quan tâm.” Lan Nguyệt
Hầu nói.

Hoa Cẩm sửng sốt một chút: “Có liên quan tới ta sao?”

“Ngươi có một bệnh nhân tới Thiên Khải. Hắn họ Tiêu, là con trai mà vị bên
trong yêu thương nhất.” Lan Nguyệt Hầu chậm rãi nói, “Ngươi không biết
câu chuyện của hắn, nghe rồi cũng cảm thấy là một đại sự.”

“Tiêu Sắt?” Hoa Cẩm kinh ngạc nói, “Hắn tới thiên Khải?”

“Ngươi muốn gặp hắn sao?” Lan Nguyệt Hầu hỏi.

Hoa Cẩm gật đầu: “Muốn, ta muốn nhìn hắn một chút, được chữa khỏi kết
quả như thế nào?”

“Buổi trưa ngày mai, ta sẽ phái người tới chỗ ngươi ở đón ngươi.” Lan
Nguyệt Hầu thấp giọng : “Đúng rồi, hoàng huynh ta bệnh tình thế nào…”

“Bệ Hạ có tâm bệnh, ta có thể chữa khỏi cho ông ấy nhanh thôi, nhưng không
trị hết tâm bệnh. Sư phụ từng nói, trên đời khó chữa nhất là tâm bệnh, không
thể chỉ dựa vào thầy thuốc liền có thể giải quyết. Nhưng có một chuyện ta có
thể đảm bảo, ít nhất bây giờ tính mạng ông ấy đã không còn gì đáng ngại.”
Hoa Cẩm nghiêm mặt nói.

“Được, không hổ là tiểu thần y.” Lan Nguyệt Hầu đưa tay xoa đầu Hoa Cẩm.

Hoa Cẩm bất mẫn nói : “Đừng làm phiền ta.”

_Bạch Vương Phủ_

“Thiệu Hàn, người nói bữa tiệc này, ta nên đi hay không đi?”, Bạch Vương
Tiêu Sùng nhàn nhạt hỏi.
Mưu sĩ của hắn, Thiệu Hàn đứng một bên cầm tấm thiệp mời kia, suy nghĩ
một chút nói: “Không đi.”

“Tại sao không đi?”

Lăng Thiệu Hàn nói : “Không chỉ có không đi, còn phải để cho người khác
cũng không đi. Hắn mời không ít thế gia quý tộc, đại thương gia, cũng là
những kẻ có quan hệ mật thiết với Bạch Vương Phủ. Như vậy, họ cũng sẽ
thông báo đến, hắn cũng không đi. Chúng ta phải để cho Tiêu Sở Hà kia biết,
Thiên Khải Thành bây giờ, cùng Thiên Khải Thành năm đó hắn rời đi, đã
không giống nhau.”

Tiêu Sùng gật đầu: “Được, vậy ngươi cảm thấy Xích Vương thế nào?”

“Hắn cũng sẽ không đi.” Lăng Thiệu trầm giọng nói, “Ta nghe thám tử nói,
gần đây hắn bị thương.”

_Xích Vương Phủ_

Xích Vương Tiêu Vu sắc mặt có chút tái nhợt, hắn đứng ở đình trong viện,
giương cung lên nhưng lại tiện tay buông xuống: “Người đều phái đi ra
ngoài?” Hắn quay đầu hỏi Long Tà.

Long Tà gật đầu: “Đều phái đi ra ngoài. Rất nhanh những phủ đệ kia cũng
nhận được tin tức.”

“Được. Thiên Kim Thai, thiết yên Thiên Khải, ta để cho hắn một người khách
cũng không có! Bạch Vương Phủ bên đó động tĩnh thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.

Long Tà cúi đầu : “Như vương gia đoán, hiện tại đã nhận được thiếp mời,
cùng chúng ta chung ý tưởng.”

“Được. Chuyện khác thì ta đều phải cùng tên mù kia ngược tới, nhưng
chuyện này thì khác. Ta phải cho tên kia biết, Thiên Khải Thành, không còn là
Thiên Khải Thành của hắn nữa. Hôm nay, ai là chủ nhân chân chính của tòa
thành này, còn chưa quyết định, nhưng tuyệt đối không được là hắn!” Tiêu
Vũ giương cung, môt mũi tên vũ phá không mà ra, xuyên qua tấm bia.

Hắn buông cung tên xuống, nhẹ ho khan một tiếng.


_Tuyết Lạc Sơn Trang_

“Công tử, tất cả thiếp mời đều đã gửi đi” Từ quản gia lấy từ trong áo ra một
tấm thiệp mời : “Trừ tấm này.”

Tiêu Sắt nhận lấy tấm thiệp kia, nhíu mày một cái, “Không tìm được hắn
sao?”

“Không có. Sắp xếp Cửu Cửu Đạo phái người tìm, nhưng nói là không có.”
Từ quản gia lắc đầu.

Tiêu Sắt nhẹ giọng nói: “Không thể nào, hắn hẳn đã tới, chỉ là hành tung đích
xác khó tìm, ngươi để cho Cửu Cửu Đạo tiếp tục thăm dò.

“Vâng.”
CHƯƠNG 316

Trong một ngày, liên quan tới chuyện Lục Hoàng Tử Thiên Khải mở tiệc tại
Thiên Kim Thai giống như mảnh giấy cứ như vậy mà truyền đi khắp thành
trì.

Người không có thiệp mời trong lòng không khỏi có chút ảo não, cái này
chứng minh trong lòng Lục hoàng tử, hắn còn chưa đủ tư cách tham dự yến
hội long trọng này.

Mà kẻ có thiếp mời trên tay, cũng không có được bao nhiêu ung dung. Tấm
thiệp mời kia chỉ là một tờ giấy nhẹ bỗng, lại giống như một phiến đá nặng
ngàn cân. Hộ bộ Thượng thư Lý Nhược Trọng thở dài, nhìn con trai Lý Bách
Tùng đứng ở một bên nói: “Con nói xem, chúng ta đi hay không đi?”

Phụ thân, Bạch Vương điện hạ chẳng phải đã truyền tin tức sao? Để cho ta
đừng đi.”

“Lời của Bạch Vương điện tạ tốt nhất là nghe, có thể cũng không nghe hoàn
toàn." Lý Nhược Trọng xoa xoa huyệt thái dương: “Khi đó con còn nhỏ,
không biết vị Vĩnh An Vương này, lúc ấy như mặt trời ban trưa. Nếu không
phải lúc ấy bệ hạ còn sức khỏe, Tiêu Sở Hà còn nhỏ tuổi, e rằng đã thật sự lập
trữ quân trước thời hạn. Bây giờ hắn trở lại, mấy năm nay Bạch Vương và
Xích Vương cũng lập không ít công lao, thế cục cũng có thể sẽ thay đổi.”

“Vậy người nói xem phải làm sao?”, Lý Bách Tùng hỏi.

“Phái những người này, ngày mai chuẩn bị sẵn sàng. Dĩ nhiên không đi là tốt
nhât, nhưng theo tác phong của vị hoàng tử này, sợ là phải đấu pháp”.

Lý Nhược Trọng thở dài: “Cũng thật là biết cách làm khó tiểu nhân vật như
chúng ta.”

“Cũng biết làm khó những tiểu nhân vật này thật.” Đệ nhất muối thương
kinh thành, Lê Thanh nặng nề đem tấm thiệp mời để trên bàn. Một tay lũng
đoạn sản nghiệp muối phiến kinh thành, của cải ở Thanh Châu cũng được gọi
là số lớn nhưng lại tự xưng tiểu nhân vật, mấy lời vừa truyền đi, sợ rằng phải
để cho rất nhiều người giận đến bốc khói. Có thể hắn lên giọng, nhưng là
thành khẩn như vậy, là phát ra từ nội tâm.

Quản gia bên cạnh, Lê Trọng, là một trong bảy Đại quản gia nổi dnah kinh
thành, là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới thương nhân tại Thiên Khải, hiểu
được tâm tư của vị chủ tử, dè dặt hỏi: “Hai phe đều không đắc tội nổi, ta có đi
hay là không?”

“Không đi.” Lê Thanh lắc đầu, “Không chỉ có ta không đi, Trần lão đầu, Hỗ
đại nương, Công Tôn gia tiếu tử thối, hắn cũng không đi.”

“Lão gia xác nhận như vậy?” Lê Trọng hỏi.

“Nói nhảm, ngoài sáng trong tối, hợp tác nhiều năm như vậy, cũng đấu đá
nhiều năm, chẳng lẽ ta còn không hiểu tính khí bọn họ. Nếu Xích Vương điện
hạ đã gửi thư tới đây, chắc chắn hắn cũng đã nhận được. Như vậy nhiều năm,
kiếm bao nhiêu, liền có bao nhiêu cái chuôi cầm đi. Trên đời không có tới
không mua bán.”Lê Thanh lại nặng nề thở dài, “Lê Trọng, những năm này Lê
gia lớn mạnh như vậy, cũng là thời điểm bỏ ra một ít giá cao.”

Lê Trọng đi theo cũng thở dài một cái: “Hy vọng Lê gia có thể thuận lợi vượt
qua.”

Ti nhạc phường.

Đại chưởng quỹ Hỗ đại nương, trông coi Thiên Khải Thành mấy chục nhà
nhạc phường nặng nề hắt hơi một cái. Nàng cầm khăn tay màu đỏ xoa xoa,
nhẹ giọng xích mắng một tiếng: “Cái đồ không biết xấu hổ ở sau lưng nói xấu
lão nương”

Hỗ đại nương mặc dù kêu lão nương, có thể nhìn qua tuổi tác cũng chưa qua
ba mươi. Một thân xiêm áo xanh đỏ vóc dáng đầy đặn, đôi mắt phong tình,
vừa mới cất tiếng nửa hờn dỗi nửa mắng người càng hiện ra phong vận mê
người.

Bên cạnh, người hầu tuấn tú cố đè xuống ba động trong lòng, hỏi nhỏ: “Đại
nương, có đi hay là không?”
“Không đi.” Hỗ đại nương tức giận, đôi chân ngọc dài vừa dài vừa thẳng
trắng nõn đạp lộn mèo trước phương đài. Trên phương đài chính là tấm thiệp
Tuyêt Lạc Sơn Trang đưa tới.

“Vâng.” Người hầu cúi đầu, “Vậy thì ta đi hồi bẩm Xích Vương điện hạ.” Hỗ
đại nương khoát tay một cái, “Những năm này được hắn chiếu cố không ít,
giờ cũng là lúc nên hồi báo. Nếu không, những lão già thối kia lại leo lên đầu
ta.”

“Đại nương, ngài không để cho ta hồi bẩm có phải là vẫn còn nguyên nhân
khác? Tỷ như, vẫn là có thể đi.”

“Có thể.” Hỗ đại nương yêu kiều cười một tiếng, mãn là phong tình, “Lục
hoàng tử kia, ta đã thấy, tất cả đàn bà lúc còn trẻ cũng muốn gả cho một lang
quân phong lưu. Nếu như hắn có thể cùng ta một đêm xuân, thì dù có phải
cùng Xích Vương điện hạ trở mặt, ta cũng phải đi.”

Tuyết Lạc Sơn Trang.

Diệp Nhược Y tìm được Từ quản gia đang ở nơi đó chuẩn bị cho Thiên Kim
Thai Yến. Từ quản gia ngẩng đầu lên, cười nói: “Diệp cô nương tìm ta có
chuyện.”

Diệp Nhược Y gật đầu: “Từ quản gia, có thể cần làm phiền ngài tự mình đi
một chuyến đến Lan Nguyệt Hầu Phủ.”

“Lan Nguyệt Hầu?” Từ quản gia cười một chút, “Hầu gia buổi sáng đã tới.”

“Lan Nguyệt Hầu đã tới?” Diệp Nhược Y sững sờ một chút.

“Đúng, Hầu gia còn nói, hôm nay lệnh bế thành chưa được giải, Diệp tướng
quân không thể ra phủ, là cơ hội tốt của hắn.” Từ quản gia học Lan Nguyệt
Hầu nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.

Diệp Nhược Y có chút dở khóc dở cười: “Hầu gia còn thật là tính tình trẻ con,
cúng rắn muốn cùng phụ thân ta tranh cao thấp.”
“Giá!” Lan Nguyệt Hầu giục ngựa chạy như bay trong Thiên Khải Thành.
Những năm gần đây, không có Tiêu Sắt, cũng chỉ có hắn dám phi ngựa không
chút kiêng kị như thế tại Thiên Khải Thành.

“Hầu gia tới.” Lan Nguyệt Hầu dừng trước phủ đệ, có nô tì lập tức tiến lên
đón, “Chủ tử đoán được ngài muốn tới, để cho ta ở chỗ này cung kính chờ đợi
đã lâu.”

“Đúng vậy” Lan Nguyệt Hầu khẽ mỉm cười, “Ta tới “

Khâm Thiên Giám.

Quốc sư Tề Thiên Trần cũng nhận được một tấm thiệp mời, có thể là thiệp
mời hắn nhưng là bất đồng. Phía trên nói rằng tiệc rượu lần này rất hi vọng
hắn có thể tới nhưng chủ nhân biết quốc sư không tham gia những thứ tiệc
rượu này, cho nên quốc sư không đến có thể hiểu, chỉ là hy vọng đến lúc đó
quốc sư có thể chuẩn bị lễ mọn.”

“Nào có như vậy, ai nói ta không tham gia tiệc rượu? Trước thức ăn lục hành,
hạ tửu thập ngũ trản… Loại ngự yến này ta cũng rất nhiều năm không được
ăn, là lấy mắt người phàm độ lòng quốc sư, thật không hiểu chuyện.” Tề
Thiên Trần liếm miệng một cái, vẫy vẫy phất trần, “Còn nữa, lễ mọn là cái gì?
Ta không ăn cơm, còn phải chuẩn bị lễ vật, thật là làm người ta tức giận. Phát
thiệp mời cho nhà khác cũng là viết như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không, thiệp mời người khác là thiệp mời đàng hoàng, mời
người ăn cơm, khẩn cầu đến, thái độ rất kính cẩn.” Tiểu đồng đạo ở một bên
nói.

“Ta biết, không cần thật trả lời ta. Ta chỉ là than phiền một chút, người thật là
không hiểu chuyện.” Tề Thiên Trần đe thiệp đưa cho tiều đạo đồng, “Dựa
theo câu nói ở trên, ngươi đi chuẩn bị một chút, nhất định phải đưa đến Tuyết
Lạc Sơn Trang trước sáng ngày ngọ.

“Dựa vào cái gì ạ”, tiểu đạo đồng chép miệng.

“Thế nào?” Tề Thiên Trần mỉm cười.


Tiểu đạo đồng nhăn mày nhăn mặt: “Ta cũng muốn ăn ngự yến mấy năm khó
gặp kia.”
CHƯƠNG 317

Thiên Kim Nhai.

“Ngày mai chính là tiệc rượu của Lục hoàng tử, chuẩn bị như thế nào rồi?”
Đồ Nhị Gia chậm rãi uống trà, hỏi Cửu Cửu đạo trước mặt.

Cửu Cửu Đạo gãi đầu một cái: “Ta không phải là người Thiên Kim Thai các
người, ta cùng lắm chỉ là thường xuyên tới đánh cược. Tại sao ta phải thay
người bận tâm mấy chuyện này?”

“Cửu gia.”DNG đứng lên, “Chuyện này rất khó làm, chỉ có thể tự mình đi
xem.”

“Nhị gia đừng bận rộn quá, bất quá làm mấy món ăn, chẳng lẽ người

Thiên Kim Thai lại không giải quyết được?”

DNG lắc đầu: “Làm mấy món ăn không là vấn đề, chỉ sợ sức nặng của một
tịch ngự yến, có thể ép vỡ thiên kim chi đài của ta.”

“Nhị gia.” Có người khe khẽ gõ một cái trước hiên nhà, “Tướng quân phủ
Diệp thiên kim tới.”

“Ngươi nhìn, tới giám công cũng là thiên kim phủ tướng quân. Ngươi biết cả
phía Bắc, đáng sợ nhất là Nhân Đồ Khiếu Ưng. “Đồ Nhị Gia sửa sang lại vạt
áo, thắt lại kim đai lưng, đi tới đẩy cửa, hướng về phía người trước mặt nói:
“Nhược Y cô nương tới rồi.”

Diệp Nhược Y lễ phép cười: “Ta tới xem chuẩn bị một chút cho ngày mai.”

"Được”. DNG gật đầu một cái, đưa DNY ra ngoài, đi xuống lầu, hắn chỉ
những khách quý đang đánh cược cao hứng nói, “Ngày mai nơi này khắp sân
sẽ được thanh trừ sạch sẽ, mang lên bàn gỗ lim tuyệt đẹp. Thiên Kim Thai ta
nếu có thể chưa hơn mười ngàn người ở chỗ này cùng đánh cược, vậy thì coi
là đại yến cũng dư sức có thừa. Theo ta tới bếp sau.”

DNY đi theo DNG tới bếp sau TKT, bên trong có mấy chục người đầu bếp
đang cau mày chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Cả tòa phòng bếp đều là âm
thanh ồn ào náo động, khắp nơi đều là nguyên liệu đắt giá.
“Đều nói quân tử xa bào trù, phòng bếp chỗ nào cũng không tịnh, Diệp cô
nương không cần đợi lâu.” DNG đưa tay nói, “Đưa cho ta thực đơn ngày
maii. Diệp cô nương chúng ta ra ngoài trò chuyện.” DNG nhận lấy tờ đơn
phụ bếp đưa, cùng DNY đi ra ngoài. Hắn cầm tờ thực đơn lên liếc nhìn một
cái rồi đưa cho DNY “Chữ quá nhiều, Diệp cô nương tự nhìn đi.”

Tú hoa cao nhất hành: Tám quả lũy, hương duyên, thật cam, thạch lưu, tranh
tử, ngỗng lê, nhũ lê, trà, hoa và cây cối dưa.

Nhạc tiên kiền trái cây xoa túi một nhóm: Lệ chi, hương liên, phỉ tử, trái phỉ,
tùng tử, ngân hạnh, cày thịt, táo vòng, thịt hạt sen, lâm cầm toàn, đại chưng
táo.

Lũ kim hương dược một nhóm: Hoa nhi, cam chuồn mà, mực đỏ, mộc hương
đinh hương, quan hoa quế, bạch thuật nhân sâm,…

Điêu hoa mật tiên

Thế hương hàm toan

Bộ tịch

Thùy thủ bát bàn tử

Hạ tửu thập ngũ trản

Cắm thực

Trù khuyến tửu mười vị

Thực thập trản hai mươi phân

Yến vĩ, thì quả năm mâm.

Mặc dù là thiên kim tiểu thư lớn lên trong phủ tướng quân, từ nhỏ cẩm y
ngọc thực nhưng cũng chưa từng thấy qua yến tiệc xa hoa như vậy. DNY cầm
tờ đơn nhìn thật lâu, cau mày nói: “Những nguyên liệu phía trên này cũng
gom góp đủ sao?”

“Ta là TKT.” DNG trả lời như vậy.


DNY cười nói: “Như vậy tiệc rượu cần chuẩn bị bao lâu?”

“Điêu Lâu Tiểu Trúc cần bảy ngày, Thiên Hạ Hiên cần năm ngày, ngự trừ cần
bốn ngày, còn TKT ta chỉ cần ba ngày.” DNG siết chặt đai lưng, “Từ lần đó
Lục hoàng tử rời TKT, ta cũng tuyên bố tạm thời đóng cửa, cái này tốn một số
bạc lớn đó. Ta liền ra lệnh cho nhà bếp bắt đầu chuẩn bị, tiệc rượu lần này, tin
tưởng ta, cứ cho là những vương tôn công khanh kia, cũng sẽ bị kinh hãi.

“Khó trách Tiêu Sắt phải đem tiệc rượu vào TKT” DNY thở dài nói.

“Chẳng lẽ đây là Thiên Khải tam giáp mỹ nhân thiên kim phủ tướng quân?
Quả nhiên tựa như tiên nhân trên trời.” Một âm thanh nhàn nhạt truyền tới,
mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện có ba người đang theo hướng này từ
từ tới.

Người cầm đầu kia rất cao lớn, một thân quần áo xán tựa hồ có chút cũ nát,
giặt trắng bệnh. Hắn thần sắc dửng dưng, có loại cảm giác thê lương không
nói ra được.

Bên phải hắn một người đàn ông gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, đến nỗi
tướng mạo … có mấy phần giống như là “Thỏ tướng công.”

Bên trái hắn là một cô gái vô cũng diễm lệ, vóc người thanh thoát, giữa lông
mày có mấy phần anh khí.

CCD cúi đầu nói: “Đại ca, người tới.”

Người đàn ông cao lớn cầm đầu nhàn nhạt gật đầu một cái, mặt như cũ
không cảm xúc.

“Là ba vị huynh muội kết nghĩa của ta. Đại ca Độc Cô Độc Cô, đừng cười,
Diệp cô nương ngàn vạn lần chớ cười, đại huynh ta không thích người khác
cười nhạo tên hắn. Tam đệ ta, Hồ Đản. Đừng xem dáng dấp hắn tựa như thỏ
tướng cô, thật ra hắn rất được hoan nghênh tại Thiên Khải Thành. Còn có tứ
muội, Ngũ Ngốc Ngốc, cũng là một nhân vật lớn. CCD vội vàng giới thiệu với
DNY.

Độc Cô Độc Cô, Hồ Đản, CCD, Ngũ ngốc ngốc.


Bốn cái tên thật kì lạ… nhưng DNY vẫn nhịn được cười, trấn định gật đầu
một cái: “Các vị, hạnh ngộ.”

Nhưng Cửu Cửu Đao lại tăng thêm một câu.

“Ta liền đặt tên đường xưng, Thiên Khải Tứ Thiếu.”

“ Ha ha ha ha ha.” DNY cuối cùng không nhin được, thổi phù một tiếng sau
đó cười như điên.

You might also like