You are on page 1of 1

Truyenfull.

vn
Eyeplus Online Xem

 THƯƠNG TIẾN TỬU


C8: Lòng nghi

 Trước  Tiếp 

2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc


chuyện tình tay ba đầy ngang trái TẠI ĐÂY!

Từ 1 phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam


thần, câu chuyện tình yêu đầy sức cảm hóa!

Quảng cáo

Cấm quân đang chờ thay phiên trực, ai


nấy đều cóng rút tay rút chân.

Cấm quân Khuất Đô trước kia là Cấm vệ


tám thành, là tường đồng vách sắt của
vương cung Khuất Đô. Theo quy củ, loại
việc vặt này không tới phiên bọn họ làm.
Nhưng sau đó tám đại doanh quật khởi,
chức trách hai phe thay đổi, Cấm quân
lâm vào cảnh bị Khuất Đô bỏ mặc không
quan tâm, không chỉ phế đi diễn tập binh
giáo, còn hoàn toàn trở thành tạp dịch
của Khuất Đô chân chính trên ý nghĩa.
Đến hôm nay đều là đám quân hộ con
ông cháu cha chưa từng thấy đao thật
thương thật, toàn ăn no chờ chết.

Cát Thanh Thanh chính là Bách hộ Cẩm


y vệ, ở Khuất Đô không được tính là
quan gì, nhưng hào hợp được với Cấm
quân phụ trách tạm giam. Bởi vì mọi
người thường đi lại ở Khuất Đô, không
thể thiếu phải phối hợp lẫn nhau, quan to
hơn chút thì bọn họ cũng chẳng dám tùy
ý hiếu kính. Huống hồ Cát Thanh Thanh
đối nhân xử thế đặc biệt rộng, cho nên
Cấm quân mở một mắt nhắm một mắt,
để cho Kỷ Cương tạm thế chức của một
người vốn làm tạp dịch.

Cát Thanh Thanh chào hỏi Cấm quân,


phát bánh bao nóng cho họ. Kỷ Cương
vẫn chưa đi ra, tiểu kỳ thấy hắn suy tư
liền nói: “Nếu Thanh ca sốt ruột thì thay
các huynh đệ vào tra khám một phen đi.”

Cát Thanh Thanh nói: “Chuyện này sao


hợp quy củ.”

Tiểu kỳ cắn bánh bao phất tay, ra hiệu


Cấm quân trông coi cửa sau nhường
đường, nói: “Thanh ca đâu phải người
ngoài, huống hồ chúng ta vây chùa
Chiêu Tội kín kẽ, nhất định người không
chạy thoát được đâu.”

Cát Thanh Thanh liền không chối từ


nữa, quay người vào chùa Chiêu Tội.

Kỷ Cương đang ngồi ở dưới hiên, thấy


Cát Thanh Thanh đến liền đứng dậy hỏi:
“Đến lúc rồi sao?”

“Không sao, trời còn chưa sáng, Kỷ thúc


có thể ở thêm chốc lát.” Cát Thanh
Thanh nói rồi nhìn quanh chùa, “Chỗ này
người không ở được, bây giờ mùa đông
khắc nghiệt, tầm muộn ta sẽ mang chăn
bông vào.”

Kỷ Cương thấy hắn như có tâm sự liền


hỏi: “Sao vậy?”

Cát Thanh Thanh ngập ngừng nói:


“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là vừa
nãy có gặp Tiêu nhị công tử trên đường.”

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu, nói: “Vị


Tiêu…”

!"!#$%&'(

!"#$%&!%'(#$%')*+%," !$ư)/%đ"#%(#$%đ+>%&<+/
-ư.%)#/%0.12#%&)"#)%," ?##)%?@#$%#A-%&)%')/
03%45%&.$/%'%+%&$#$%&"/ >)/,.%Bà8%--&7%12.%'..
6&'%&)"7%,+8%').1'#%9( '(%:,&%)(#C%!)ư#$%đ/#$
:);'%9(%'ư)/%0*1%<+= D+.%D0%?##)%?@#$%';%4%,E
-1&CCC

“Tiêu Trì Dã, ” Cát Thanh Thanh nói,


“con trai út của Ly Bắc vương, cũng là
lần trước… người đó đó. Ta thấy hắn đi
không vững, trên người nồng nặc mùi
rượu, chắc đêm trước lại mua rượu say
sưa rồi.”

“Không phải Tiêu Kí Minh thì được.” Kỷ


Cương quay đầu nói với Tề thái phó,
“Thái phó đã hai mươi năm chưa ra
ngoài, e là không biết tứ đại danh tướng
của Đại Chu bây giờ. Ly Bắc vương có
được một đứa con trai giỏi lắm, Tiêu Kí
Minh cực kỳ tuyệt vời!”

Thẩm Trạch Xuyên lại hỏi Cát Thanh


Thanh: “Thanh ca, hắn hỏi huynh cái gì
vậy?”

Cát Thanh Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Hắn


hỏi ta đi đâu, ta bảo đi tắt qua sở làm
nhiệm vụ. Hắn còn nói đường này không
giống như đến được phố lớn Thần Võ, ta
bèn diễn một phen. Nghĩ hắn thân
vương quý tộc như vậy, chắc sẽ không
đích thân tra xét đâu.”

“Nhưng mà việc liên quan Tiêu gia, cẩn


tắc vô ưu. Sau ngươi vẫn cần vào trong
cung, phải viết một nét trên sổ trực.” Kỷ
Cương xoa tuyết trên hai tay, “Xuyên
nhi, đánh quyền.”

“Đợi đã.” Mắt Thẩm Trạch Xuyên sâu


thẳm, “Nếu là hẻm dân khu hỗn tạp, hắn
vốn thân vương quý tộc, sáng sớm ở
trên con đường này làm gì?”

!"!#$%&'(

F&#$%'&%')"%$;&%')G# N8>%4O%-7.%4>%đ/'#
)"#$%#2/%đ"+%H)G.%G.%I &)8#/%P6%I%Đ+>%#)8&%9">
J/2.%-3-%-#/7%')4#$ '.4/%#ă-%I%K/*-%đ2'
#5&%#6%9+%I%K/L%D+?M%'0' Q.13#%ROS%I%N!%4OT=
<6=

Cát Thanh Thanh cũng sững ra, nói: “Kể


ra cũng phải… chỗ vui đùa đều ở phố
lớn Đông Long, dù sao cũng cách khỏi
dân khu đó. Hắn say rượu, trời thì rét,
sao lại đến nơi này!”

“Ôm cây đợi thỏ rồi.” Tề thái phó quấn


rèm rách trở mình, quay mông ra bên
ngoài, nói, “Thẩm Vệ liên quan Tiêu gia,
ta nghe một cước đạp kia của hắn, rõ
ràng là muốn mạng tiểu tử này. Nhưng
bây giờ người vẫn sống tốt, làm sao hắn
có thể không nghi đây?”

“Nếu hắn không có tâm tư, sẽ không nói


câu thứ hai.” Thẩm Trạch Xuyên nhớ tới
một cước kia, lòng vẫn còn sợ hãi.

“Nguy rồi.” Cát Thanh Thanh cũng biến


sắc, nói, “Đều trách ta qua loa cả, phải
làm sao cho ổn đây? Sợ hắn đã ở trên
đường rồi!”

Thẩm Trạch Xuyên quay nhìn Tề thái


phó: “Không sao, tiên sinh đã liệu được,
nhất định có đối sách.”

***

Triêu Huy đến sở Cẩm y vệ, Thiêm sự đi


theo dù cùng cấp với hắn nhưng không
dám làm bộ làm tịch, dẫn Triêu Huy đến
phòng hồ sơ, nói: “Tướng quân muốn tra
gì? Nơi này là sổ trực của mười hai sở
ngày hôm nay.”

Triêu Huy nghiêm túc thận trọng, cầm


danh sách lật xem một lượt, nói: “Tuần
tra trong cung cấm khiến các vị huynh đệ
Cẩm y vệ vất vả nhiều rồi, mấy ngày
trước ta có gặp một vị Bách hộ là Cát
Thanh Thanh giúp đỡ, hôm nay đặc biệt
tới để cảm ơn. Nay hắn trực ban
không?”

“Bách hộ mười hai sở rườm rà, đều ở


bên trong cả.” Thiêm sự nói rồi bước
đến bên tường, ở trên phân rõ ràng sổ
sách của mười hai sở.

Thế nhưng thứ này Triêu Huy không thể


đụng vào, đó là kiêng kỵ trong Cấm
quân.

Thiêm sự hỏi: “Tướng quân có biết hắn


thuộc sở nào không?”

Triêu Huy nói: “Nghe nói có thể trực ca


sáng, chắc là không ngoài Dư Loan ty,
Kình Cái ty, cùng với sở thuần voi.”

Thiêm sự dựa theo tên cẩn thận sắp xếp


kiểm tra, qua hồi lâu, hắn quay người nói
với Triêu Huy: “Tướng quân, hôm nay
trong sổ trực không có người này. Ta
thay ngài xem nơi khác nhé?”

Triêu Huy nhẹ nhàng khép sổ trong tay,


nói: “Không cần, ta tự đi tìm hắn.”

Triêu Huy ra khỏi phòng ghi sổ, sắc trời


đã sáng. Hắn dọc theo đường về, sải
bước đi ra ngoài cung.

Phố lớn Thần Võ vừa quét tuyết đọng,


trên đường trơn trượt, kiệu phu qua lại
đưa nhóm người quyền quý cũng không
dám chểnh mảng, trên đường đi phải
thật cẩn thận, cố gắng vững vàng.

Triêu Huy đi qua một cỗ kiệu, thoáng


thấy người nhấc kiệu hông đeo đao. Ai
biết chỉ trong thoáng nhìn thế này lại làm
hắn nhăn mày lại.

“Đợi đã.” Triêu Huy ngăn cỗ kiệu, nói,


“Đây là kiệu tiếp Chỉ huy sứ sao?”

Người nhấc kiệu quả nhiên là Cẩm y vệ,


tiến lên gật đầu, nói: “Biết chúng ta tiếp
ai mà còn dám chặn đường à? Mau mau
tránh ra!”

Triêu Huy giơ tay lấy ra yêu bài Ly Bắc.

Cẩm y vệ gật đầu, nói: “Đắc tội tướng


quân rồi!”

Màn kiệu hơi động, một đầu ngón tay


vén mành lên, người đẹp lười biếng liếc
Triêu Huy một cái, hờn dỗi với người
bên trong: “Đại nhân, ai tìm ngài kìa!”

Kỷ Lôi cũng là say rượu mới về, tuỳ tiện


buông thả ngồi trong kiệu, nói với Triêu
Huy: “Triêu tướng quân! Có việc gì thế?”

Triêu Huy chỉ nhìn chằm chằm kẻ Cẩm y


vệ đi đầu, nói: “Không có gì. Nghe nói
đêm qua công tử cùng đại nhân uống
rượu, đại nhân mới về sao?”

Kỷ Lôi cười nói: “Ra là lo lắng cho nhị


công tử! Sáng nay ta vừa mở mắt công
tử đã về phủ rồi. Thế tử đang tìm người
à?”

“Là ta không yên lòng thôi.” Triêu Huy


hành lễ, “Phiền đại nhân rồi.”

“Không sao cả! Ta cũng từ trong đi ra


mà.” Kỷ Lôi khoát tay chặn lại, “Mới vừa
rồi là ai chống đối tướng quân? Mau bồi
tội với tướng quân.”

Cẩm y vệ đi đầu quỳ một đầu gối, nói với


Triêu Huy: “Ty chức Cát Thanh Thanh,
có mắt mà không thấy thái sơn, đắc tội
tướng quân rồi, cam nguyện chịu phạt!”

Triêu Huy không nhìn lầm.

Trên yêu bài treo chếch bên đao kia, quả


thực viết chính tên Cát Thanh Thanh.

***

Tiêu Trì Dã nghe Triêu Huy nói xong, vẫn


gác chân đọc thoại bản.

(thoại bản: một hình thức tiểu thuyết


Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ
yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội
đương thời)

Triêu Huy nói: “Xem ra hắn không nói


láo, là chưa kịp tiến cung đã bị phái đi
đón Kỷ Lôi.”

“Phải.” Tiêu Trì Dã lơ đãng, “Khuynh


Quân lâu cũng gần, đương nhiên là kịp.”

“Nhưng ta luôn cảm thấy chút gì đó


không đúng.” Ngón tay Triêu Huy miết
chuôi đao.

Tiêu Trì Dã lật trang, nói: “Ngươi không


nghĩ ra?”

“Không nghĩ ra.”

“Ta nói cho ngươi biết.” Hắn đột nhiên


ngồi dậy, khoanh chân, một tay chống
lên đầu gối, “Ngươi theo đại ca cùng vào
đô, hoàng thượng đích thân nghênh đón,
nghi trượng mười hai sở Cẩm y vệ theo
sát phía sau, làm sao lúc này hắn lại
không nhận ra ngươi?”

“Cái này khó nói.” Triêu Huy đáp, “Có lẽ


là không nhớ kỹ.”

“Ngươi cũng không thay áo choàng, lại


đeo đao, coi như hắn không nhận ra đi,
hơi động não chút cũng không dám
không coi ai ra gì mà quát lớn bên
đường như thế.” Tiêu Trì Dã nói, “Huống
hồ ta thấy trí nhớ của hắn không kém
đâu, ngay cả ta cũng nhận ra rõ rõ ràng
ràng.”

“Ta chỉ cảm thấy thật trùng hợp.” Triêu


Huy suy tư, “Vừa khéo lại gặp.”

“Chính là phải trùng hợp.” Tiêu Trì Dã


vứt thoại bản đi, “Cái tên Thẩm…”

“Thẩm Trạch Xuyên.”

“Để hắn vào chùa Chiêu Tội, thật ra lại


thua một chiêu rồi.” Con ngươi Tiêu Trì
Dã lộ suy tư.

***

Cát Thanh Thanh bẻ cổ áo, lau mồ hôi.

Ngô Tài Toàn quýnh chân chạy vào, liên


thanh nói: “Đa tạ đa tạ! Thanh ca, may
có huynh nha!”

Cát Thanh Thanh nói: “Việc nhỏ, đều là


huynh đệ cả.”

Ngô Tài Toàn nhếch miệng nở nụ cười,


quay đầu gọi người của phòng hồ sơ:
“Lão Từ! Hôm nay ghi tên Thanh ca, y
thay ta khiêng cỗ kiệu. Tối qua ta bị lạnh,
sáng nay hơi váng đầu, may nhờ Thanh
ca giúp đỡ.”

Cát Thanh Thanh cúi đầu lau mồ hôi,


nói: “Ngươi nhiễm lạnh rồi, lát nữa trên
đường đi cửa tiệm Từ gia uống canh thịt
dê đi.”

Ngô Tài Toàn vội vàng nói: “Được nha,


Thanh ca mời khách! Lão Từ, có nghe
thấy không? Lát nữa cùng đi đi!”

“Đừng để việc này trong lòng.” Cát


Thanh Thanh vỗ lưng Ngô Tài Toàn,
“Dưỡng bệnh cho tốt, lần tới nếu không

You might also like