You are on page 1of 2

Những ánh nắng đã tắt từ bao giờ.

Lại kéo nhau về màn đêm vô tận.


Một màu đen xoáy sâu vào tâm trí,
Có chút gì đó lạ trong lòng.

Đêm u sầu những suy tư kì lạ,


Tôi nghĩ tôi sẽ buồn,
Và đêm nay là lúc đó.
Kim đồng hồ cứ tích tắc vang lên,
Cảm giác này là gì vậy?

Huyền ảo, mơ hồ,


Một vòng ảo giác nắm chặt con tim.
Kìa! Quá khứ hiện về,
Một cú đánh thẳng sâu vào trí não.
Tôi sẽ nhớ về ai đây?
Một quá khứ muốn chôn vùi,
Nhưng ôi thật đẹp biết bao!
Hiện rõ lên trước đôi mắt,
Một bản thân, là chính mình.
Mà sao chẳng thể nhìn,
Chẳng dám nhìn…

Vẫn là màn đêm vĩnh cửu ấy,


Mà sao một màu đen lạ thường.
Một thế giới, phải chăng là thế giới ư?
Hay một thử gì đó mới mẻ?
Mà sao mọi thứ lại chẳng có gì cả.
Tất cả mà không một cái gì.
Chỉ choáng ngợp bởi hai chữ vô nghĩa.

Tôi là gì?
Trong đêm tự hỏi không một tiếng trả lời.
Chỉ càng một phiền muộn.
Đêm đen càng đen hơn.
Màu đen như không có điểm dừng,
Mọi khe hở đều là một màu đen.
Màu đen xé tan mọi cảnh vật,
Lục đục trong tâm trí.
Một tâm trí khó tả mơ hồ,
Mất cảm giác về không thời gian.
Lạ lùng thay.

Sao đen quá!


Cái đen như một khối hình hài,
Bám chặt không rời.
Phá hủy một tâm hồn,
Một tâm hồn lạc lõng.
Không một ai kéo tôi khỏi nơi này…

You might also like