Professional Documents
Culture Documents
Mùa xuân nho nhỏ
Mùa xuân nho nhỏ
Trong cảm xúc về mùa xuân đang dâng trào nhà thơ bỗng muốn hóa thân:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.”
Cái giai điệu nhẹ nhàng, du dương, êm ái, ngọt ngào của những thanh bằng liên tiếp thể hiện một
sự hóa thân kì diệu của tác giả. Ta thấy lời thơ cất lên ngân vang như một lời ca. Khổ thơ có sự
chuyển đổi đại từ nhân xưng. Nếu như ở khổ đầu tác giả xưng tôi là để bộc lộ cảm xúc say sưa,
ngây ngất của riêng mình trước cảnh mùa xuân thiên nhiên đất trời thì đến khổ thơ này nhà thơ đã
chuyển thành đại từ “ta” để nói lên khát vọng hòa nhập không chỉ của riêng mình mà là của tất cả
mọi người, là tiếng nói chung, đại diện cho cả dân tộc, là ước nguyện chung của muôn triệu con
dân Việt Nam muốn sống trong mùa xuân chung của dân tộc. Ước nguyện ấy là mong muốn được
làm “con chim” để cất cao tiếng hát, làm “cành hoa” để tô điểm cho đời thêm rực rỡ và làm
“một nốt trầm” trong bản hòa ca để ngợi ca cuộc đời. Điệp ngữ “Ta làm ... Ta nhập” vừa có tác
dụng nhấn mạnh, khắc ghi ước nguyện trong lòng; vừa diễn tả niềm vui, niềm hạnh phúc khi được
hiến dâng cho cuộc đời. Khát vọng sống là trọn đời hiến dâng của Thanh Hải cũng bắt gặp được
nét đồng điệu trong tâm hồn các nhà thơ Tố Hữu:
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là đâu chỉ nhận riêng mình.”
Hay là sự đồng điệu với tâm hồn nhạc sĩ Trương Quốc Khánh – tác giả khúc ca Tự nguyện :
“Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Là người, tôi sẽ chết cho quê hương”
Nhịp thơ nhanh, gấp gáp, hối hả diễn tả niềm khao khát mãnh liệt, bỏng cháy được hóa thân của
thi nhân vào mùa xuân chung của đất nước.
Tất cả khát vọng như lắng lại trong tâm hồn nhà thơ như một niềm cảm xúc:
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời.”
Mùa xuân là khái niệm trừu tượng chỉ thời gian. Thanh Hải đã cụ thể hình ảnh “nho nhỏ” thể hiện
một tâm hồn bình dị, lặng lẽ cống hiến. Lặng lẽ thôi mà sao đẹp biết bao, dạt dào như sóng triều
dâng. “Mùa xuân nho nhỏ” là hình ảnh ẩn dụ đặc sắc, nó đồng thời là nhan đề của bài thơ, là điểm
sáng, là nhãn tự kết tinh chủ đề tư tưởng của bài thơ. Nó thể hiện ước m,ơ cao đẹp nhưng rất lặng
lẽ khiêm nhường. “Mùa xuân nho nhỏ” là cuộc đời của con ngừi, của nhà thơ với những gì tinh
túy nhất, đẹp đẽ nhất, âm thầm dâng hiến cho đất nước, cho cuộc đời, góp phần vào mùa xuân lớn
lao của dân tộc, của đất trời. Lật tiếp những dòng thơ của Thanh Hải, ta lại liên tưởng đến những
chiến sĩ, những cô gái thanh niên xung phong đã miệt mài, âm thầm cống hiến cả tuổi xuân phơi
phới tươi đẹp cho Tổ quốc trong bài thơ “Khoảng trời, hố bom” của Lâm Thị Mỹ Dạ:
“Em đã lấy tình yêu Tổ quốc thắp lên ngọn lửa
Đánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom.”
Thanh Hải ngay trên giường bệnh trong điều kiện khắc nghiệt vẫn khẳng định khát vọng cống
hiến trọn cả cuộc đời cho Tổ quốc:
“Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.”
Điệp ngữ “dù là” kết gợp hình ảnh hoán dụ “tuổi hai mươi, khi tóc bạc” diễn tả khát vọng âm
thầm, bền bỉ hiến dâng suốt cả cuộc đời. Dù là khi còn trẻ trung, tuổi xanh tràn đầy sức dống hay
khi về già, còn sống, còn hơi thở, còn nhịp đập của trái tim thì vẫn còn cống hiến, ngọn lửa nhiệt
huyết trong miền thẳm sâu vẫn không bao giờ lịm tắt. Khát vọng ấy vẫn luôn thường trực, đau đáu
trong tâm hồn Thanh Hải như Nguyễn Trãi đã từng khẳng định về tấm lòng trung hiếu sắt son với
đất nước:
“Bui có một lòng trung lẫn hiếu,
Mài chăng khuyết, nhuộm chăng đen.”
Hay trong bài thơ “Khúc bảy” của Thanh Thảo:
“Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?”
Lời tâm nguyện ấy thật thủy chung, son sắt vững bền. Đặt bài thơ vào hoàn cảnh ra đời, đây chính
là tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời nhà thơ, ta càng khâm phục và xúc động khát vọng sống
mãnh liệt cũng như lẽ sống tràn đầy ý nghĩa nhân sinh của nhà thơ.
Khổ thơ cuối đã kết thúc bài thơ trong âm điệu nhẹ nhàng êm ả như giọng hò xứ Huế:
“Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế.”
Vẫn trái tim dào dạt yêu quê hương, Thanh Hải chọn khúc hát giữa mùa xuân. “Mùa xuân ta xin
hát” đã diễn tả niềm khao khát bồi hồi của nhà thơ trước mùa xuân quê hương.. Điệu “ Nam ai”
với giai điệu buồn thương, còn điệu “Nam bình” thì lại dịu dàng trìu mến.Dù ở trên mảnh đất
“nước non nghìn dặm” hay ở bất cứ đâu cũng đẹp, cũng gắn liền với tình cảm con người:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.”
(Chế Lan Viên)
Khổ thơ tha thiết dịu dàng ngân lên như một khúc dân ca, như tình cảm ngọt ngào của người dân
xứ Huế. Và trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời Thanh Hải muốn cất lên hát điệu ca xứ
Huế quê mẹ.Bằng điệp ngữ “nước non ngàn dặm” kết hợp gieo vần bằng “bình, mình, tình” đã tạo
âm hưởng bài thơ nhẹ nhàng như câu hò xứ Huế cứ ngân dài mãi ra rồi lắng đọng lại trong lòng
chúng ta những cảm xúc chân thành, ru hồn người đọc trên con đò xứ Huế êm ả trôi nhẹ trên sông
Hương rồi khép lại trong ân hưởng rộn ràng, xao động của “nhịp phách tiền” đầy xao xuyến.
Trang sách đã khép lại nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng mãi như khơi gợi trong lòng chúng ta
về một tình cảm cao đẹp của con người. Chính tình yêu thiên nhiên, khát vọng dâng hiến của
Thanh Hải làm xao xuyến rung động biết bao trái tim người đọc. Bài thơ cứ nhẹ nhàng, thấm thía
tự nhiên đi vào lòng người như một bài học sâu sắc về lẽ sống đẹp, cách ứng xử đầy nhân văn,
tấm gương cao thượng trong sáng của Thanh Hải làm ta trân trọng, khâm phục và tự ngẫm phải
sống sao cho xứng đáng với Tổ quốc, Nhân dân.