Professional Documents
Culture Documents
Dòng sông kỳ bí
Số trang: 552
Ngày xuất bản: 10/04/2014
nibom18: 1-5
gacoi2112: 6-12
himawari_1406: 13-17
nguye nkie nphuc: 18-23
Tiể u Phong: 24-hế t
Beta: sagelc91
Ebook: http://www.dtv-ebook.com
Giới thiệu
Nhận định
Tác giả
Dennis Lehane
Lời cảm ơn
2. Bốn ngày
3. Lê ̣ trê n tóc
7. Máu
13. Ánh đè n
l6. Tôi cũng vậy, rất vui được gặp lại cậu
27. Yê u ai?
-Góngora
Lời cảm ơn
“Trò gì cơ?”
“Lái xe ô tô.”
“Tớ không…”
“Không ạ!”
“Không ạ!”
“Không ạ!”
“Hả? Không.”
“Không à?” Viên cảnh sát cúi xuống
Dave.
“Gì cơ ạ?”
“Mẹ mày có ở nhà không?”
“Cháu…”
“Này!”
“Không có gì ạ.”
“Gì cơ?”
“Ghi gì ấy ạ?”
“Gì nữa?”
“Gì cơ?”
2. Bốn ngày
“Gì cơ ạ?”
“Gì ạ?”
“Mẹ thực sự rất mừng là con đã không
chui vào chiếc xe đó, cưng ạ.” Bà hôn
lên trán cậu, Jimmy có thể nhìn thấy hai
mắt bà lấp lánh, rồi bà đứng dậy tới gia
nhập một đám các bà mẹ khác, quay lưng
về phía ông chồng.
“Gì cơ ạ?”
“Một trong hai gã bắt cóc Dave. Họ
đã bắt được hắn. Hắn ta đã chết. Tự sát
ở trong tù.”
“Thế ạ?”
3. Lệ trên tóc
“Ôi giời.”
©DTV
“Không.”
“Vâng ạ.”
“Vâng ạ.”
Roman vẫn để yên tay mình ở đó và
cúi đầu về phía Katie. “Xin lỗi, cô định
nói gì cơ?”
“Rất rẻ.”
“Gì cơ?”
“Anh bị chém.”
“Được không?”
“Được.”
“Chôn á?”
“Gì cơ?”
“Máu.”
“Ờ.”
“OK.”
“Gì cơ?”
“Vậy sao?”
“Gì cơ?”
“Đúng vậy.”
©DTV
“Con đói.”
“Mẹ kiếp.”
Khoảng bảy giờ mười lăm họ phải
phục vụ một đám khách không ngồi lâu,
thường là những người vừa tan ca đêm,
phần lớn là cảnh sát ở quận 9 hay những
nhân viên y tá của viện Saint Regina và
một vài cô gái làm việc thêm ca một
cách trái phép tại các hộp đêm bên kia
đại lộ Buckingham ở khu Hạ và Rome
Basin. Tất cả bọn họ trông đều mệt mỏi
nhưng tinh thần thoải mái, hưng phấn, cả
người toát ra một vẻ nhẹ nhõm, thư thái
như thể họ vừa chiến đấu bên cạnh nhau,
người đầy bùn và máu nhưng vẫn vững
vàng, lành lặn.
“Jimmy?”
“Sal á?”
“Nói đi.”
“Không có.”
“Có.”
“Vậy sao?”
“Bốc phét.”
7. Máu
Nadine Marcus, con gái nhỏ của
Jimmy và Annabeth, sẽ được làm lễ ban
thánh thể lần đầu vào sáng Chủ nhật tại
nhà thờ Saint Cecilia ở East Bucky thuộc
khu Hạ. Hai tay lồng vào nhau, siết chặt
từ lòng bàn tay tới các đầu ngón tay, váy
trắng, khăn voan trắng trong giống như
một cô dâu nhỏ hay một thiên thần bằng
tuyết, cô bé bước vào nhà thờ trong đoàn
diễu hành cùng bốn mươi đứa trẻ khác,
chân nhẹ nhàng lướt đi trong khi các bạn
đồng hành khác bước đi một cách lập
cập.
“Hà? Là Kent.”
“Vũ khí?”
“Bốt?”
“Vì sao?”
“Kent này, anh đồng ý đi với nhân
viên của chúng tôi chứ?”
“Gì cơ?”
“Vâng...”
“Tên cô là gì?”
“Ở đâu?”
“Xin hết.”
“Lần gì cơ?”
“Trốn thoát?”
“Nhưng, Dave...”
“Không ạ.”
“Thế ạ?”
“Nhưng Nomar...”
“Chào mẹ!”
“Không mẹ ơi.”
“Dave?”
“Là trái bóng mà thằng bé vừa đánh
trúng, em yêu. Là trái bóng bay thẳng lên
phố.”
“Chưa ạ.”
“Mất đi đâu?”
“Thì biến mất rồi được chưa?”
“Rồi.”
“Thấy gì cơ?”
Đó là xe ô tô của Katie.
“Ở cổng nào?”
“Cổng phía phố Sydney.”
“Tôi á?”
“Nói là hắn quen anh. Có ai đó bảo
hắn là anh đang ở đây.”
©DTV
Dave.
11. Mưa máu
“OK.”
“Gì cơ?”
“Cho vài người kiểm tra con đường
mòn dẫn lên đây. Quan sát các bụi cây
tìm xem có miếng vải rách hay da người
gì đó không.”
“Gì cơ?”
“Ý anh là cô ấy bị bắn?”
“Vâng ạ.”
“Lầm gì cơ ạ?”
“Về khả năng xử lý vụ này của cậu.”
Ông ta nói rồi trao cho anh một nụ cười
dụ dỗ kiểu huấn luyện viên bóng chày
mùa hè. “Cậu là một trong những chàng
trai xuất sắc nhất của tôi, đúng không
nào? Chịu phạt rồi, sẵn sàng trở lại tiếp
bóng chứ?”
“Vâng ạ.”
Gã đó là Woodrell Daniels, đi mô tô
suốt đêm từ New Hampshire tới
Massachusetts để thực hiện một phi vụ
buôn bán thuốc lắc, trong lúc dừng lại
làm mấy chầu whisky tại một quán bar
đã dùng gậy bi-a chọc mù mắt một
người. Woodrell Daniels là một gã hộ
pháp khắp người đầy vết xăm trổ và sẹo
do dao đâm để lại. Hắn nhìn Jimmy rồi
cười khùng khục một cách ám muội khiến
người Jimmy căng như dây đàn.
“Vâng.”
“Jimmy.”
“Đúng thế.”
“Ông bà có phản đối nếu chúng tôi
cho thẩm tra danh sách các cuộc gọi tới
số điện thoại đó không?”
“Đúng vậy.”
“Nhìn anh?”
"Không."
"Không ư?"
"Không."
"Sao anh lại có vẻ chắc chắn như
vậy?"
"Bao lâu?"
"Gì cơ?"
"Cái gì cơ?"
"Chưa."
“Đe dọa?”
"Thì..."
"Thì sao?"
"Không có."
Cô nhìn anh.
"Ồ không."
"Chắc thế."
"Vậy sao?”
"Đúng thế. Nghe nói cô ấy đã bỏ tên
khốn ấy được bảy tháng rồi nhưng hắn
nhất định không chấp nhận chuyện đó."
"Gì cơ?"
"Chuyện gì cơ hả Roman?"
"Mười chín."
"Cậu tốt nghiệp cấp ba khi nào?"
"Mẹ, con...''
"Mẹ..."
"Ngủ."
"Sean đây."
Ôi Chúa ơi.
Hình ảnh đó khiến anh rảo bước tới
buồng tắm như thể có thể gột sạch nó
khỏi đầu, hình ảnh vợ anh đứng đó bên
cạnh những chiếc máy điện thoại công
cộng, miệng hé mở, từ ngữ chuẩn bị tuôn
ra.
"Anh hiểu."
"Con biết."
"Đau chết đi được. Ta có thể đảm bảo
với con như vậy."
"Bố này."
"Ừ, Jim."
"Chào chú."
"Cũng ổn."
"Gì cơ?"
"Đúng vậy."
"Khoảng đấy."
"Gì cơ?"
"Chắc thế."
"Khoảng thế."
"Ai cơ?"
"Diane và Eve?"
"Thật dễ chịu."
"Gì cơ?"
"Thế ư?"
"Gì cơ?"
"Thật sao?"
"Đúng vậy."
"OK."
"Gì cơ?"
"Ai cơ?"
"Boyle."
"Tôi chỉ..."
"Sean."
"Máu."
"Thì..."
"Không có."
“OK...”
Không nói.
Đồ khốn.
Ta vẫn chưa nói hết.
Ồ.
Đó là do ngươi tự chọn.
"Gì cơ?"
Mà vì lý do gì cơ chứ? Vì lý do gì
người ta có thể gây ra một chuyện như
thế? Nếu quả có người làm thế thật thì
cũng khó mà hình dung ra người đó là
Dave.
"Tốt..."
"Sao cơ?"
"Xin chào."
"Tôi á?"
"Gì cơ?"
"Gì cơ?"
"Vậy sao?"
"Tối thứ Bảy Dave trở về lúc tôi đang
ngủ. Tôi đã ở trên giường từ lâu rồi."
"Tại sao?"
"Không."
"Gì cơ?"
©DTV
"Đúng vậy."
"Thật sao?"
"Được thôi."
"Gì cơ?"
©DTV
"Lauren hả bố?"
"Ừ."
"Đúng thế."
"Thì..."
"Vâng ạ."
"Lúc nào?"
"Vâng."
"Thì vụ mất tích kia có liên quan gì
tới vụ sát hại con bé?"
'Thì sao?"
"Gì cơ?"
"Đúng thế."
"Bố này."
"Ừ."
"Không."
"Gì cơ ạ?"
"Khi anh viết cho bà ấy. Anh biết đấy,
thỉnh thoảng gửi cho mẹ anh một cái bưu
thiếp chẳng cần vì lý do gì cả. Bà ấy vẫn
nói anh hay gửi những tấm bưu thiếp rất
ngộ nghĩnh và bà ấy rất thích cách hành
văn của anh. Bà ấy giữ tất cả bọn chúng
trong một cái ngăn kéo. Có cả những cái
từ hồi anh đi học."
"Vâng ạ."
"Con sẽ gửi."
Họ đi tới xe của Sean và cha anh nhìn
lên những khung cửa sổ tối om trong ngôi
nhà hai tầng của mình.
"Vậy..."
"Vậy sao?"
"Ai cơ?"
"Gì cơ?"
"Không có."
"David..."
"Trông em có vẻ sợ hãi."
"Vụ cướp?"
"Gì cơ?"
"Henry. Henry và George ấy, Celeste.
Đó là tên của chúng. Nghe thật là hài
hước phải không? Để anh nói cho em
biết, George là một tên kỳ lạ. Còn Henry
đích thực là một tên khốn kiếp."
"Vâng."
"Nếu anh tập trung suy nghĩ một lát
chắc chuyện đó sẽ ổn thôi. Chỉ cần tập
trung một chút."
Chết tiệt!
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
"Ở đâu?"
"Nhiều không?"
"Phê chứ."
"Phê ư?"
"Được thôi."
"Nhóm B."
"Thì sao?"
"Sáu nghìn."
©DTV
Tốt thôi.
Thế nào? Tôi đang thưởng thức chai
Sprite của mình. Không biết họ dùng
hương liệu gì? Hương chanh. Đúng thế.
Tôi rất thích cái vị chanh này, trung sĩ.
Thật là ngon. Đúng thế thưa ngài cảnh
sát. Tôi thật muốn được uống thêm một
chai nữa.
"Vẫn chưa."
"Ray Harris."
"Là Ray...?"
"Máy ảnh."
"Vậy là gì?"
"Là bộ game trò chơi trí tuệ Trivial
Pursuit. Cậu chắc chả bao giờ nghĩ tới
phải không?"
"Cũng đúng."
"Tôi biết."
"Có thể không phải ruột thịt hay gì đó
nhưng tôi rất quý con bé."
"Ừ."
"Chúa ơi."
"Gì cơ?"
"Được thôi."
"Gì thế?"
Ánh mặt trời hắt lên mặt khiến Val khẽ
nheo mắt lại, mỉm cười. "Gì cơ?"
"Vậy sao?"
"Là ai?"
"Cả băng?"
Burden lắc đầu. "Không, chỉ có
Marcus mà thôi nhưng hắn chính là kẻ
cầm đầu. Lũ còn lại chỉ như rắn mất đầu,
tự động tan rã. Cảnh sát Boston tóm hắn
khi hắn vừa đi ra khỏi một nhà kho buổi
sáng hôm diễn ra lễ hội diễu hành Thánh
Patrick. Đó là ngày bọn chúng định chia
tiền nên cảnh sát bắt được Marcus với
một va li đầy tiền trên tay."
"Ừ. Rõ khốn."
"Biết rồi."
"Jimmy, Val!"
Họ quay lại nhìn cô. Jimmy khẽ mỉm
cười vẻ ngỡ ngàng khiến cô lại lần nữa
nhận thấy nụ cười của anh thật cởi mở và
dễ thương. Một nụ cười chân thật, tự
nhiên, đầy sức cuốn hút. Giống như muốn
nói rằng, tôi là một người bạn, Celeste,
tôi có thể giúp gì cho cô không?
"Biết gì cơ?"
"Có," cô nói.
"Không."
"Thấp bé?"
"Đúng thế. Thấp bé. Mà người thấp
bé thì đầy. Có sáu vân tay khá rõ ràng,
nhưng chả trùng với ai trong dữ liệu của
chúng ta hết."
"Thật sao?"
"Đúng thế."
"Từ đâu?"
"Gì cơ?"
"New York."
"Vâng."
"Không."
"Hiểu rồi…"
©DTV
"Rồi sao?"
"Gì cơ?"
"Gì cơ?
"Không có."
"Vậy sao?"
"Đó là Tupac."
"Ai cơ?"
"Gì cơ?"
"Dave!"
“Vì sao?”
“Johnny.”
“Ai?”
“Brendan.”
“Vì sao?”
“Được rồi…”
“À…”
“À…”
“Em…”
“Gì cơ?”
“Nora,” cô nói.
“Gì cơ?”
“Anna…”
“Đừng…”
“Bọn họ là ai?”
Sát nhân.
"Vâng."
"Ừ."
"Chào cô."
"Làm gì cơ?"