You are on page 1of 30

Biết thế chết cũng không vào trường này rồi!

part 1: The die is cast


Chap 1 :

Năm đó Vương Nguyên học lớp 9 , thế là sắp phải thi chuyển cấp rồi , chính cậu cũng đang mơ
hồ về ngôi trường mình sẽ theo học, bạn bè cậu ai cũng vào Nam Khai , đơn giản vì đó được
mệnh danh là một ngôi trường đứng nhất danh sách mơ ước của các bật phụ huynh . Bản thân cậu
cũng muốn học tại Nam Khai cùng bạn bè , nhưng cậu vẫn là hơi lo cho cái sức học lên xuống
không đều của chính cậu .

Thầy cô trong trung tâm nơi cậu theo học lại bảo cậu nên vào Bát Trung , trường này tuy so với
sức cậu có thấp hơn một bậc nhưng vẫn ăn chắc hơn thi vào Nam Khai . Vậy nên cậu thi vào Bát
Trung với quyết định cuối cùng, nhưng mà nếu như ngày đó cậu biết cậu thi vào Bát Trung thì
cuộc đời cậu sẽ ra sao , có lẽ cậu đã sống chết không vào ngôi trường này rồi – ngôi trường mà
người nào đó đang dạy …

Tất nhiên cậu thi đậu kì thi và vào Bát Trung với số điểm dư hơn 5 điềm so với điềm chuẩn của
trường . Và tất nhiên dư cả vào Nam Khai luôn , năm cậu thi chẳng hiểu may hay rủi mà đề toán
quá khó đi khiến điềm chuẩn cũng giảm mạnh .

Bát Trung năm đó giảm đụng đáy vực, so với điềm năm trước là giảm một lần hơn 8 điềm , điều
này làm rất nhiều học sinh đậu vào có điềm bằng điểm chuẩn năm ngoái thật sự rất uất ức .

Mà cậu cảm thấy vào được đó thì sao chắc chắn mấy năm kế tiếp sẽ cực nhàn hạ. Chỉ là học rồi
kiềm tra lấy điềm thi rồi tốt nghiệp , mà đời học sinh thì lúc nào cũng vậy.

Lúc nhập học chính Vương Nguyên cũng cảm thấy nản với khung cảnh xa hoa của đám học sinh
trong lớp chỉ một số ít là xài loại có bàn phím hầu hết đều là iphone , không thì zenphone vv..vv.
đi xe thì toàn là xe máy , xe hơi đến trường , thật sự giống phim con nhà giàu hơn là một trường
học bình dân, chính cậu cũng cảm thấy sẽ khó mà hòa nhập với lớp khi cậu đến từ tầng lớp trung
lưu trong khi 2/3 lớp là thượng lưu.

Nhưng nhờ vào vẻ đẹp trai dễ thương và tính cởi mở mà nhiều người thích cậu lắm, sau khoảng
hai tuần học tại Bát Trung thì hầu hết giáo viên cậu đều biết mặt trừ duy nhât một người là giáo
viên dạy hóa của cậu.

Nghe nói vị giáo viên này do đang bận học để thi bằng thạc sĩ gì đó nên cả tháng đầu năm chả ló
diện lấy một lần , nói đúng hơn Vương Nguyên còn chẳng biết rốt cuộc giáo viên này là nam hay
nữ nữa , mà cậu cũng không quan tâm , dù sao giáo viên đừng quá dữ là được rồi.
Cậu cũng như nhiều học sinh khác đều có đi học thêm coi như có phần chuẩn bị trước rồi , cậu
học trong một trung tâm nọ tên là Tia Sáng nghe cứ như trung tâm cho người mù , chính cậu
cũng đã bật cười khi nghe tên trung tâm , nhưng chất lượng giảng dạy cũng không đến nỗi , học
phí tuy khá cao nhưng là nơi luyện thi duy nhất gần nhà cậu , để ôn luyện cho đợt thi cao trung
nên cậu đã học ở đây được một năm rồi , cũng đã quen với dàn giáo viên cũng như học sinh ở
đây.

Còn có thằng bạn thân là Lưu Chí Hoàng cũng học ở đây nữa , cậu nhóc Chí Hoành này thi vào
Nam Khai theo chuyên ban B , còn cậu thì ban D ,đơn giản vì cậu thích nhất môn Văn mà.

Cậu cùng rất nhiều học sinh khác sau khi đã biết mình có đậu hay không liền xách cặp đi học
thêm hè, cậu đang học trong lớp toán của thầy Long đứng lớp , là một vị giáo viên lớn tuổi , nhìn
rất phúc hậu và hiền lành nữa , tiếc là Chí Hoành nói cậu ấy không định vào học cho tới khi nhập
học , thật đúng là tên lười biếng .

Đang ngồi học , nhưng hồn cậu thả ra ngoài hành lang nơi ngoài cửa sổ mất rồi , đối diện lớp cậu
là lớp của một giáo viên khác .

_ A , giáo viên nào thế trông thật lạ mặt đi , dáng hơi cao ha , mặt thì … xa quá nhìn chả rõ trông
giống giống bê đê nhưng cũng không xấu lắm , mà dạy môn gì vậy trời , học sinh gì mà lát đát có
vài móng thế ?– cậu thầm nhủ rồi lại thây kệ tiếp tục cắm mặt làm bài tập .

Vào buổi học sau cậu thấy thằng bạn tên là Nhất Lân – là anh em họ của Chí Hoành- nhoi ngoài
cửa sổ lớp cậu tán gái thế là cậu vẫy tay ra hiệu kêu tên kia lại .

_ Wei vô lớp được hơn nửa tiếng rồi muốn chết hả mà đứng đây tán gái – rồi cậu quơ tay – xùy
xùy về chuồng dùm cái đi .- cậu nói với giọng châm chọc

_Đây cũng muốn lắm ,mày nói xem giáo viên chưa vào lớp thì học sinh vào ngồi đuổi ruồi à , ra
đây tám còn vui hơn – Nhất Lân cười cười nhìn cậu

_Hả chưa vô lớp , sao sướng quá vậy – Vương Nguyên nghe thế liền trợn mắt mà ngưỡng mộ

_Muốn không ta trao đổi , vào học được mấy ngày rồi , cái mặt ông thầy tao gặp chưa được 3 lần
nữa là

_ Thiệt không vậy ?! - Thật sự Vương Nguyên ghen tỵ lắm.

_Hờ , nghe nói thằng chả đi học rồi thi gì đó , tới nản , thôi tao vô lớp đứng hoài mỏi giò quá –
Nhất Lân nói xong cũng không chờ Vương Nguyên đáp lại liền quay mặt bỏ đi.

Cứ thế 2 tuần sau , lớp toán cậu chuyển sang lớp khác học , cậu cũng quên luôn việc ông thầy cao
cao nọ .
Nhập học được vài ba bữa bên Bát Trung, mặt của một kẻ rất quen xuất hiện , là Chí Hoành tên
nhóc này rốt cuộc cũng lết xác đi học rồi . Cậu và Chí Hoành cùng học lớp tiếng anh ,nói là học
nhưng vẫn ngồi tám nhảm là chính.

Cứ thế cuộc sống bình yên của cậu tiếp tục từ từ trôi qua cho đến một ngày kia sau khi tan tiết
cậu và Chí Hoành cùng nhau đi về .Do nhà cả hai nằm gần nhau nên cùng về chung , vừa về
Vương Nguyên vừa liếu lo mấy chuyện trong lớp , còn Chí Hoành thì phụ họa thêm , cứ thế , nói
đến chuyện ông thầy hóa của cậu , cậu bức xúc:

_Tao chẳng hiểu nổi , giáo viên kiểu gì bỏ lớp gần tháng rồi , vậy mà vẫn chưa chường mặt ra là
thế nào , sắp kiểm tra chất lượng rồi mà vẫn cứ bỏ lớp cho một cô mang bầu dạy , bữa dạy bữa lại
cho chơi , tao lo năm nay tao đứt thằng hóa chứ không phải thẳng toán – Vừa nói cậu vừa làm bộ
mặt ủy khuất mà nhìn thằng bạn .

_ Chứ mày muốn kiểm tra lắm hả , mà cứ nhắc cái vụ đó hoài vậy , tao nghe đến sắp thuộc luôn
rồi ~ Chí Hoành khinh bỉ nói.

_ Thì tại tao chán quá lớp gì đâu mà toàn là dân con ông cháu cha , giáo viên thì không có ai thú
vị hết , ai cũng bình thường , học kiều này 3 năm tới tao nhất định sẽ chán chết– Vương Nguyên
bất ngờ la lên làm Chí Hoành hết hồn , cậu liếc Vương Nguyên rồi thong thả nói:

_ Điên à , không thế chứ mày muốn sao , muốn giống mấy bộ manga hả ?

_ Thì chí ít cũng phài có chút sóng gió gì đó chứ , nó cứ bình bình thế này tao chán chết đó –
Vương Nguyên ngán ngẩm nói.

_ Thằng này ngộ , con người ta thích cuộc sống yên ả còn mày muốn giật gân hả con – nói rồi
cậu quay sang Vương Nguyên – coi chừng sau này hối hận với điều mày ước nhá – bỗng phán
một câu tiếng anh vào Vương Nguyên – Be careful with what you wish ~

Vương Nguyên nghe xong liền ôm bụng cười , mà trong lòng cậu thật sự muốn có chút gì đó
khuấy động cái cuộc sống tẻ nhạt này một chút . Mà có lẽ cậu không biết sau này cậu thật sự hối
hận với điều mình vừa ước hay ko.

Chap 2 :
Ngày hôm đó là một buổi thứ sáu vô cùng yên ả , thứ duy nhất phá hỏng bầu không khí mát lạnh
của mùa thu đầy mưa có lẽ là thông báo của cô dạy thế , rằng buổi sau thầy Khải sẽ là người
đứng lớp , nghe tên giáo viên là nam cả đám nhao nhao lên nhất là mấy đứa con gái trong lớp .
Trừ Vương Nguyên ra , cậu nghĩ chắc là một lão gia gia cao tuổi cũng nên , thi cái bằng gì đó
chẳng phải rất già thì mới thi được sao , mà cậu cũng không quan tâm .
Nghê Tử Ngư ngồi sau cậu thì không thế ,vẫn đang bận líu lo mà bàn tán như mấy bà cô già
vậy . Ngoài cậu thì cũng chỉ còn một người không mảy may quan tâm lắm người đó là Lâm Yến
Thư – nhỏ này cũng là bạn của cậu từ thời cấp 2 nhưng cả hai không nói chuyện nhiều lắm , tính
tình thì giống như con trai lại cao ngang Vương Nguyên nữa .Không sợ trời không ngán đất nên
nói chuyện với Vương Nguyên tự nhiên lại rất hợp.

Theo như lịch, lát tới tiết lí rồi tan lớp về , cậu mắng thầm trong bụng rằng không biết thằng cha
nào đã xếp thời khóa biểu cho lớp cậu , rành rành là ban D mà tính nội thứ sáu đã phải học đủ 3
môn của ban A rồi , thật đáng chết mà . Yến Thư thấy thằng bạn mình nhìn chằm chằm tờ khóa
biểu ngứa miệng hỏi:

_ Ê ,nhìn gì mà chăm chú dữ , như đang ngắm người yêu vậy anh trai?

_ Cái gì mà người yêu có lộn không thế , là liếc mới đúng , thằng điên nào xếp lịch ngu thế này –
Cậu uất ức nghiến răng nói , tay cầm tờ khóa biểu còn vờ run run vì giận nữa.

_ Làm hơi quá rồi, mà tiết hóa tới là bữa nào thế - Yến Thư khinh bỉ , giật tờ khóa biểu nói.

_ Thứ 4 , tiết thứ ba , chi vậy , tôi không ngờ cô cũng hóng hớt tình hình như tên Nghê Cá Chết
thế đấy – Cậu cười cười chăm chọc nói.

_ Này chế tên gì kì vậy , mà hỏi thôi chuẩn bị trước cho bữa đó , mắc công lão cho ăn một cú
double kill là ăn cám luôn – Yến Thư trả tờ khóa biểu cho Vương Nguyên rồi bắt đầu soạn tập vở
cho tiết tới.

_ Chắc gì , cái lớp này mà để ổng tác quái được mới lạ , kiều gì cũng năn nỉ mặt dày bắt nghỉ
chẵng một tiết làm lễ ra mắt thôi – Vương Nguyên nhìn vào tờ khóa biều rồi vò nó cùng tập sách
môn hóa nhét hết tất cả vào cặp.

_ Tôi cũng mong như thế , mà lúc nãy bà cô bảo ông thầy tên gì nhớ không ?

_ Hình như tên gì Khải á , tôi cũng không nhớ nữa , sao định đi hóng hớt tin tức từ ai đây ?

_ Thì bà cô lí của mình chứ ai , bả chúa nhiều chuyện mà – Không hẹn mà cả hai củng nhìn nhau
cười rất hiểm đi.

Vào tiết lí , Yến Thư lấy thân phận lớp phó kỉ luật mà đi hỏi thật , bà cô dạy lí này cũng vì một
phần thương lớp phần nhiều chuyện mà trả lời:

_ Sao rồi đi học gần tháng gặp hết giáo viên bộ môn chưa ?

_ A gặp thì gần hết rồi cô ơi còn mỗi môn hóa là chưa gặp thôi – Yến Thư nhanh nhảu trả lời.

_ Môn hóa hả ai dạy mấy đứa vậy ?

_ Là thầy nào đó tên Khải đó cô !


_ Ha đừng nói là thầy Vương Tuấn Khải nha !? – Mặt bà cô thoáng có chút biến sắc hỏi lại ngay.

_ Hình như là thầy đó đó cô , sao vậy cô thầy dạy hay không cô , dữ không cô – Tất nhiên mọi
biểu cảm dù nhỏ nhất của cô sao thoát được đôi mắt tinh tường của Yến Thư, đã thế lại còn ngây
thơ hỏi lại . Vương Nguyên ngồi kế bên được một phen thọ giáo tài năng của tỷ tỷ này rồi

_ Hả à thầy cũng bình thường à – Bà cô liền liến thoắng liếc mắt đi nơi khác, rồi thở hắc ra –cẩn
thận một chút chắc cũng không nguy hiểm , haìz – Yến Thư nãy giờ dỏng tai chăm chú đã nghe
được từng chữ cực rõ ràng liền hỏi lại ngay.

_ Cô nguy hiểm là sao cô – Nét mặt cô và Vương Nguyên thoáng có chút ngơ rồi.

_ Ờ thì mấy em cứ học thầy ấy một bữa rồi biết ngay – Bà cô cũng không ngờ Yến Thư lại thính
đến thế liền cười trừ cho qua chuyện , rồi bắt đấu tiết học mới , để lại hai đứa ngốc ngồi bắt đầu
cảm thấy không ổn rồi, đá mắt nhau một hồi rồi cả hai cũng chỉ biết thở dài ngao ngán , không lẽ
mới đầu năm đã xin chuyển lớp. Thôi thì đành ráng ôn bài chuẩn bị nghênh chiến thôi chứ còn
sao.

Nói thế chứ sau một đêm mọi sự cảnh giác của Vương Nguyên đều nhanh chóng giải tỏa, cậu vốn
là luôn vô lo vô nghĩ mà , nguy hiểm gì chứ cùng lắm là đi học sinh thôi đi học thêm thì liền giải
quyết sạch thôi , lo gì chứ.

Thứ tư cũng đến , nhưng cái lạ là cả lớp không một ai nhớ đến việc hôm nay sẽ chính thức
nghênh đón chúa tể hắc ám đến với lớp, ai nấy đều theo lệ cũ mà tự lo việc mình ,vô tiết rồi cả
đám vẫn còn nhao nháo nói chuyện, kể cả kẻ hay lo nhất là Nguyên Nguyên cũng không biết từ
lúc nào đã quên luôn mối nguy hiểm nào đó và bây giờ đang tập trung cả tâm trí vào bài kiểm tra
một tiết số học sắp tới. Chuông reng vào tiết, bắt đầu tiết hóa đầu tiên do thầy Vương Tuấn Khải
đứng lớp …

Chap 3 :
Playback lại một chút:

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ngước mặt nhìn ông mặt trời đang cười toe toét , Nguyên Nhi tự
nhủ:

_A trời đẹp quá gió thì hiu hiu, thật muốn ở nhà mà ngủ cho đã, thức nguyên đêm coi anime giờ
sắp thành gấu trúc rồi, thôi đành vào lớp ngủ bù vậy , a mà hình như hôm nay có tiết hóa, trời
cũng thương mình cho mình ngủ bù rồi, ngủ bù vạn tuế ,à mà hôm nay có gì đặc biệt không
ta………kiềm tra cũng không , trả bài , bài tập này nọ cũng không ……. sướng rồi ngủ bù vạn
tuế a.
Rengggggggggg, cuối cùng cũng vào tiết hóa, Nguyên Trôi liền bất chấp dọn sạch tập vào rồi
cắm mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ, lớp có hơi ồn nhưng thôi kệ coi như mở nhạc ru mình ngủ
luôn, Yến Thư ngồi kế bên, thân là lớp phó kỉ luật của lớp, thấy rõ rành rành cậu phạm luật
không lẽ cô bỏ lơ, liền lay lay Vương Nguyên.

_ Ê ê vô tiết rồi dạy mau, ai cho cậu ngủ, cậu coi tôi là vô hình hay không tồn tại đây dạy mau,
thầy vô lớp rồi kìa, dậy ngay cho tôi.

Vương Trôi bị quấy rầy tâm trạng đặc biệt khó chịu quay sang hằng hộc mà nói:

_ Gì chứ bình thường có người ngủ trong lớp cô cũng có hó hé tiếng nào đâu , sao giờ lại đi phá
tôi , thầy nào chứ, lớp mình đó giờ cô dạy mà- Nói xong Vương Nguyên lại nhắm nghiền hai mắt
mà gục đầu ngủ.

_ Hôm nay cô không có vô mà không nhớ hả- thật ra chính cô cũng không nhớ , là lúc nãy ra chơi
gặp cô giáo dạy thế cô dặn lát hồi đem mic vô lớp dùm thầy nên Yến Thư mới nhớ ra thôi.

_Gì nói gì vậy- vừa nói Nguyên Trôi vừa bò dậy , vẻ mặt khó chịu , hai mắt chau lại vì mỏi , tay
còn đưa lên dụi dụi hai mắt nữa– Thầy nào , ủa khoan – cậu sực nhớ ra - Ủa hôm nay thứ tư hả ?

Trong khi cậu còn đang đôi co với Yến Thư , từ cửa lớp một người đàn ông cao ráo trông thật
anh tuấn đang từng bước một bước vào lớp. Người này có khuôn mặt thật đẹp như búp bê sống
vậy. Nước da hơi ngăm đen, cái cổ dài tinh tế, mũi cao, đôi mắt phượng đen láy ánh lên chút ma
quái càng làm cho cả gương mặt thêm hú hồn. Viện trên mình một chiếc áo sơ mi xanh dương
cùng cà vạt màu lục, trông thật thư sinh, nhưng bờ vai rộng và khuôn ngực rắn làm cho con người
này trông thật mạnh mẽ nhưng vẫn thật thanh tú. Người vừa bước lên bục giảng thì liền cướp mất
hô hấp của hơn 46 con người còn lại trong lớp, từ tốn đặt cặp lên bàn, rồi quét mắt xuống cả lớp,
vị giáo viên đó chính là đang chờ lớp thể hiện lòng tôn kính đối với một người thầy.

Lớp trưởng một phen ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn kia mà xuýt chảy cả dãi, đến khi Yến
Thư nhìn nhìn ra hiệu thì cô trưởng nhà ta mới kêu cả lớp đứng lên chào thầy. Chỉ là giáo viên
thôi , khuôn mặt cũng đâu cần phải đẹp như vậy , lại cao nữa , hơn nữa trông thật trẻ đi , cả đám
con gái rơi vào ma trận hết rồi ! Trừ Yến Thư lúc này đang bắt đầu cảnh giác cao độ , còn Vương
Nguyên cậu ta đang ngơ ngác nhìn con người đứng trước mặt mà tim cũng loạn nhịp mất rồi .

_ Sao lại có thể đẹp trai như thế chứ ?! – Vương Nguyên thầm rủa, chính cậu cũng không ngờ có
ngày lại đi khen một thằng đàn ông khác là đẹp trai!!

Thầy Vương nhìn một lượt cả lớp rồi bắt đầu hé miệng nói , âm thanh đầy từ tính đó, một lần
nữa làm tim Vương Nguyên trật mất nhịp bốn. Có lẽ cậu không để ý nhưng mặt cậu có chút đỏ
rồi , Yến Thư liếc mắt nhìn cậu mà còn ngạc nhiên không nói nên lời nữa.

_ Chào cả lớp , suốt tháng rồi tôi có chút việc nên không thể đứng lớp phải nhờ cô Tuyết dạy thế ,
chắc có lẽ các em cũng biết tên tôi rồi nhưng vẫn nên giới thiệu lại. Tôi tên là Vương Tuấn Khải
và đảm nhận bộ môn hóa chính thức của các em năm học nay.- vừa nói thầy Vương vừa cười, chỉ
là một cái cười mỉm nhưng lại làm cả lớp ngơ ngác.

Thấy cả lớp im im thầy Vương ngưng rồi ra hiệu cho lớp ngồi xuống , nói tiếp:

_ Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên , hôm nay học bài 3 tất cả mở trang 25 cho tôi

Lúc này các học sinh của chúng ta rốt cuộc cũng hoàn hồn rồi , thế là lớp trưởng ngay lập tức giơ
tay có điều muốn nói

_ Thưa thầy , hôm nay là lần đầu tiên thầy ra mắt lớp em phải không thầy ? – cô tươi cười nói

_ Phải thì sao ?

_ Vậy thầy coi như hôm nay ngày đầu ra mắt lớp , cho lớp nghỉ một bữa được không thầy – a âm
mưu lộ rõ rồi nhá . Nhưng cô không hề biết cuốn sách này không đơn giản như cái bìa của nó

_ Em không muốn học tôi không ép , nhưng sắp kiểm tra chất lượng rồi , đến lúc đó không biết gì
để làm kiểm tra hay bị điểm liệt thì đừng quay sang mà đổ lỗi cho tôi. Bây giờ còn ai không
muốn học mà muốn nghỉ nữa không , nói hết một lượt tôi cho ra khỏi lớp luôn một thể- cực kì
bình tĩnh đánh giá tình hình Yến Thư đánh giá: ông thầy này quả nhiên không hiền như bề ngoài ,
dù có vẻ đẹp trai nhưng chắc chắn không dễ ăn hiếp rồi.

_ Nếu không còn có ý kiến gì nữa thì tốt , tôi nói cho mấy cô cậu hay , tôi đã biết suốt mấy tuần
qua các cô cậu chỉ toàn chơi và chơi thôi - vừa nói thầy Vương vừa quay xuống quét mắt một
lượt rồi nói – đã dốt thì tốt nhất là chăm chỉ bù lại đi , suốt ngày chỉ lo chơi đến lúc thi thì chẳng
có gì trong đầu , rồi lại đi đổ thừa giáo viên , không nói gì nữa bắt đầu học ngay cho tôi , nếu
không – móc cuốn sổ đầu bài đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói – thì đừng trách! - Thầy Vương cười, lại
là nụ cười tỏ nắng nhưng pha thêm một chút hắc ám trong đó .

Vương Nguyên nãy giờ vẫn còn ngây ngốc trước vẻ đẹp của thầy Vương , sau khi nghe xong
tuyên bố đó cũng có chút chọt dạ rồi, Yến Thư thì không quan tâm lắm dù sao cô cũng không có
ăn chơi suốt mấy bữa qua. Lớp thì tất nhiên là có chút bực bội nhưng vẫn nể vẻ đẹp trai của thầy
nên im, đúng thật là trước khi mở miệng ra nói ai trông cũng thật đẹp trai, đẹp gái ha.

Qua 15p đầu, thật sự cả lớp đơ hết rồi , không khí im phăng phắc , nhưng tuyệt nhiên không phải
do lớp chăm chú nghe giảng đâu , đơn giản cả lớp chỉ đang ngơ hết cả ra trước việc đang xảy ra
thôi . 15p mà đây đã là bài thứ ba rồi thật không đơn giản nha, còn nữa nãy giờ thầy Vương nói
thực sự kích thích tinh thần ham học của tụi nhỏ lắm. Có thể tóm tắt mọi chuyện lại như sau:

_ Cái này có sẵn trong sgk tự tìm và chép vào vở, không cần giảng , chỉ cần cứ thế áp dụng công
thức vô mà làm thôi.

_ Oát , nói gì thế , không cần giảng là sao – Vương Nguyên thầm rủa.
_Cái này cũng thế , phần này là lí thuyết cô cậu chép từ đầu trang 26 đến cuối trang 30 là được
rồi, còn phần này thì đọc sơ thôi.

_Giề nhiêu đó bảo chép , thánh rồi , cái gì vậy !!! –Vương Nguyên lại độc thoại nội tâm nữa.

_Chép chậm quá thôi gạch sách rồi về chép đi, bài này không nằm trong nội dung kiểm tra , thôi
cho qua luôn , tiếp là bài 6 bài này rất quan trọng tôi sẽ giảng cho cô cậu nghe. . . .

_ ?!@#? , Nói gì thế ,cho qua gì mà bài 6 – vừa nghĩ Vương Trôi vừa quay xuống xem đồng hồ
đặt cuối lớp – Cái … mới có 15p giảng gì mà thánh quá vậy !?!

Sau 30p tính từ đầu tiết tới giờ cuối cùng nhờ tốc độ như sấm chớp mà cả chương một đã xong
( chương một có tổng cộng là 8 bài + 1 bài luyện tập ), cả lớp cũng sắp thở không ra hơi rồi ,
Vương Nguyên không biết nhiêu lần đã bị hóa đá trong suốt tiết học , Yến Thư bơ phờ không nói
nên lời rồi ,Tử Ngư rồi sau lưng khều khều hỏi:

_ Ê, nãy giờ chép bài kịp không , cho mượn tập cái coi !

Yến Thư nghe thế liền khinh bỉ nhìn ,nhưng cũng đem tập cho Tử Ngư mượn. Thật sự chính
Nguyên Nhi và Thư Thư cũng đang tự hỏi rốt cuộc là cả hai trở thành sinh viên lúc nào mà chính
họ cũng không biết thế này. Công lực của thầy thật đáng kinh ngạc nha!

_ À , đúng rồi lớp này ai là ban cán sự thì đứng dậy cho tôi coi mặt cái – Vừ dứt câu cả lớp đồng
loạt chỉ tay vào Lâm Yến Thư tuyên bố vị này chính là lớp phó ( kỉ luật ) của lớp.

Lúc này thầy Vương đứng trên bục nhìn xuống , tiến lại bàn cô và Nguyên Nhi – cả hai ngồi đầu
bàn mà – nói:

_ Em là lớp phó phải không, cho tôi mượn tờ đề cương bài tập xem.

Nghe thế Yến Thư đành bất đắt dĩ đưa ra, trong khi cả lớp đang quằn quại vì sự tồn tại của tờ đề
cương đã bị thầy Vương phát hiện, thầy liếc rồi lật lật vài trang , hỏi xem lớp có làm bài tập chưa,
tất nhiên là chưa rồi . Môi thầy vẽ lên một nụ cười nhẹ, cả lớp thì sau khi bị lũ do thầy Vương
quét trúng sau một hồi vật vã cuối cùng cũng bơi vào bờ, giờ thì đang chết chìm trong nụ cười kia
rồi, Yến Thư và Vương Nguyên thì không thế cả hai tự nhiên đều thấy lạnh xương sống.

_ Không ổn rồi, đừng có nói là …- không hẹn mà cả hai củng nhìn nhau, mặt tái mét – Chết chắc
rồi!

_ Thế tôi cho các em vài bài tập được chứ , coi như ôn chuẩn bị kiểm tra vậy , lấy viết ra đánh
dấu đi!

Chính thức bắt đầu tiết mục lô – tô liveshow do thầy Vương Tuần Khải là người đọc số chủ trì!!!!
Chap 4:
Thầy Vương bắt đầu lật lật rồi bắt đầu nói:

_ Thế bắt đầu tôi đọc các cô cậu đánh dấu, bài 1 ,2 ,3, 4, 5 bài 6 và bài 7 không cần làm , loại bài
tập này trong sgk có nhiêu cứ thế bê ra chép sạch là xong , không cần làm.

Vương Nguyên thở phào , những tưởng chỉ có nhiêu đó bài tập , nhưng Trôi Nhi à cậu sai lầm
rồi , Yến Thư vẫn vậy vẫn là trưng cái mặt đơ ra thôi. Tử Ngư thì bắt đầu phát hoảng rồi lại còn
bài tập nữa chứ.

_ Tiếp tục đánh dấu bài 8,9,10,11,12,13,15,16 a tôi quên làm thêm luôn bài 14 nhá.

_ Khoan bài 14 tới 7 câu nhỏ lận làm sao mà làm …. – chưa kịp nói xong , Vương Nguyên đã bị
Yến Thư chặn họng lại

_ Im ngay , cậu mà than là thằng cha này cho nhiều hơn đó, cấm hó hé nghe chưa

Lâm Yến Thư không hề biết than hay không cũng thế thôi , Thầy Vương đáng kính vốn dĩ không
có ý định buông tha cho dễ vậy đâu:

_ Tiếp là 16 , 17 ,18,19,20 …

_ Kinh em kinh rồi thầy đừng đọc nữa – Tử Ngư hoảng quá liền la lên , cậu lộn luôn việc đang
đánh dấu bài tập với việc chơi lô tô rồi. Mà cũng không trách được trong mỗi câu bài tập là thêm
tối thiểu 4 câu nhỏ tối đa 7 là câu nhỏ lại còn chia a , b ,c rồi d đủ các kiểu trong mấy câu nhỏ
nữa.

Nhưng cậu có nói thì thầy Vương vẫn thong dong tiếp tục đọc bài:

_ 20 ,21,22,23,24…

_ Thầy hôm nay vừa đúng ngày 24 dừng lại cho số nó đẹp thầy – Lớp trưởng Như Ngọc bức xúc
nói.

_25,26,27,28,29,30 ….

_Thầy ơi nhiêu đó đủ rồi thầy – Thư Thư không nhịn được nữa lên tiếng, Vương Nguyên ngồi kế
bên lấy máy tính ra tính xem số câu mình phải làm, coi kết quả xong bây giờ cũng đang hấp hối
luôn rồi.

Không nghe không thấy học sinh của mình đang róng cổ mà gào thét thầy Vương vẫn cứ là đọc
tiếp như chẳng có việc gì :
_31,32,33,34,35,36,37,38,39,40 , rồi tầm nhiêu đây là đủ ,những bài còn lại là nâng cao không
cần làm , thứ 6 tới (tính chẵn là tầm 48 tiếng nhá) nộp bài cho tôi xem ai không có thì … tự hiểu
rồi nhỉ – Lúc này Vương Tuấn Khải mới gấp cuốn đề cương lại , nhìn xuống lớp mỉm cười nói.

Dưới lớp chính thức bùng nổ , không kiêng nể tuổi tác , không nể vẻ đẹp trai ưa nhin của thầy
nữa , cả lớp có cả Vương Nguyên đồng thanh la hét và đập bàn:

_ Thầy nghĩ gì mà cho nhiêu đây bài làm sao làm hết!#@#- bạn học A nói.

_Còn nữa em còn phải chép bài lí thuyết thầy dặn nhiêu đây bài làm sao làm nổi !!?!– Bạn B bức
xúc gầm.

_Còn chưa nói tới tụi em còn bài của môn khác, không phải chuyên ban B làm sao mà rảnh làm
hết mà còn nộp bài nữa!!! – Lớp phó Đăng Khang – mỹ thụ lớp D17 nói.

_Ê , khoan bữa đó còn môn sử phải trả bài – Vương Nguyên nhìn Yến Thư mặt mày tái mét nói –
THẦY , GIẢM BỚT ĐI THẦY !!!!

_ THẦY , LÀM SAO TỤI EM LÀM HẾT ĐƯỢC AAAAAAAA !!!!!- Cả lớp đồng thanh.

Nếu các bạn có để ý thì thực ra mặt thầy Vương lúc này đang hiện rõ chữ “Nhìn tôi có giống
quan tâm tới việc đó hay không hả ?” , nhìn tụi nhỏ nháo cả lên ông thầy này còn có thể cười rất
tươi nữa thật là dễ sợ.

_ Thầy thứ sáu tới có kiềm tra một tiết toán , nộp bài để thứ tư tuần sau nộp được không thầy –
Yến Thư giơ tay cầu xin chút lòng thương xót của Vương lão sư.

_ Thứ sáu tới có kiểm tra một tiết toán thật sao ? – Thầy nhìn Vương Trôi ánh mắt nghi ngờ hỏi.

Nguyên Nguyên liền gật đầu lia lịa mong một chút long nhân đạo còn sót lại của thầy sẽ tha cho
cậu, nhưng cậu không biết con người này thích nhất là chèn ép động vật đáng yêu mà cũng không
phải là do tùy hứng gì cả.

_ Thế lại càng tốt ,tôi quên nói bữa đó (bữa thứ sáu đó ) lớp sẽ làm bài kiểm tra 15p hóa đầu tiên
của năm nay , thế đi – vẻ mặt nói như không có việc gì.

_ WHAT !#$@$$%#% THẦY NGHĨ GÌ THẾ HẢ , LÀM SAO MÀ TỤI EM KHAM NỔI !?!
@?! – Đồng thanh tập 2.

Thật ra Vương Tuấn Khải đã định cho lớp làm kiểm tra từ trước vào bữa thứ sáu tới rồi , chẳng
qua là trùng hợp lớp có kiềm tra 1 tiết toán cũng cùng ngày đó thôi. Và tình trạng cái lớp hiện tại
có thể nói là như ong vỡ tổ.

_ Giảm bài tập đi thầy ơi 30 bài là được rồi – Bạn A nói lớn.
_ 38 là 38 bài không có giảm gì hết – nãy giờ, thầy chính là chờ đến lúc cao trào mới lôi cái mic
ra nói.

_ Giảm đi thầy 35 bài thôi làm sao tụi em làm hết – mặt dày năn nỉ bạn B nói.

_ Nói nữa là lên 45 bài chẵng không bỏ bài nào – cũng chẳng phải đang đi chợ mà đòi trả giá làm
gì – Vương lão sư thầm nhủ.

Lớp lúc này điên tiết lên rồi , lại đập bàn , la hét um sùm:

_ CÁI *** Á LÀM SAO MÀ LÀM , KHÔNG BÀI TẬP MÔN THẦY THÌ CÒN MỘT ĐÁM
KHÁC CỦA MÔN KHÁC ĐÓ !!@#@%^

_ PHẢI PHẢI NHIỀU ĐÂY LÀM SAO LÀM HẾT A , BỚT ĐI THẦY , CÒN KHÔNG THÌ
BỮA KHÁC KIỂM TRA ĐI THẦY !#%*^($%*)

Các bạn này thật quá ngu ngốc rồi Vương Tuấn Khải mà là loại người chỉ vì vài ba lời năn nỉ
chẳng ra sao mà tha cho sao , không có việc đó đâu . Vương Nguyên cùng Lâm Yến Thư và mọi
người có gào thét , khóc lóc thì cũng thế thôi . Mặc kệ mọi người la làng chuông tan tiết cứ thế
vang lên và trước khi đi thầy Vương không quên bồi thêm cú chót cho cả lớp.

_ Nhớ làm bài và ôn bài cho kiểm tra đấy – nói xong cũng không chờ lớp nó chịu hay không liền
cứ thế phủi mong mà bỏ đi để lại một bãi chiến trường cho cả lớp 10D17 …..

CHAP 5:

Tiết học hóa hôm đó kết thúc trong sự gào thét của toàn thể học sinh lớp D17 , mà chắc không
biết dư âm của lớp học đó lan đến tận trung tâm Tia Sáng lận, nguyên do đơn giản vì có người
nào đó tên Vương Nguyên đã không ngừng miệng than vãn với đám bạn việc bị tuyên án tử thế
nào.

Vương Nguyên cũng không phải là nói xấu gì thầy Vương cả , cậu chỉ chẳng qua là kể khổ cho lũ
bạn nghe. Sau đó lấy cớ mà cầu tụi bạn giúp cậu ôn bài để làm kiểm tra, còn làm bài tập hóa nữa.

_ Vì thế nên tụi bây giúp tao !!

_ Mặt dày ghê , bài tập tụi tao cũng một đống , với lại vô đây học anh văn chứ có phải vô giảng
bài tập cho mày đâu , tự xử đi con ~ - Chí Hoành cười cười nói.

_ Đồ độc ác sao này không thèm đưa bài văn mẫu cho mày xem nữa – miệng thì nói thế thật ra
Chí Hoành đang ngồi giảng bài tập cho Vương Nguyên cùng Xuân Hồng, một cô bạn thân khác
của Nhị Nguyên , đồng thời là bạn gái của Chí Hoành nhà ta đang học chuyên ban B.

_ Này Nhị Nguyên tôi đang cực khổ tìm bài làm ví dụ cho cậu xem, chí ít cậu cũng ngậm cái mỏ
lại dùm tôi để tôi nhớ bài chớ. Còn anh nữa, Lưu Chí Hoành đừng có chọc cậu ấy nữa – Xuân
Hồng nói , cô bạn này tính cách hiền lành nhưng khi nhắc đến chuyện học hành lại cực kì nghiêm
khắc.

_ Xin lỗi mà, anh biết rồi không nói nữa là được chứ gì, đừng có giận anh nga ~ Lưu Chí Hoành
vừa nói vừa trưng gương mặt cún con. Ngồi đối diện Vương Nguyên khinh bỉ liếc nhìn Tiểu
Hoành, thầm nhủ sau này có lấy vợ cũng không để thành kiếp thê nô như thằng này

Tinh thần của Đại Nguyên suốt 48 tiếng đó thật sự căng hơn dây đàn , mỗi ngày đều là bị vô số
con số này , công thức này , phương trình hóa học , rồi cả hóa trị , đập lộn cùng nhau trong đầu.
Nhưng mà vẫn cắn răng chịu đựng , số bài tập Vương Tuấn Khải cho là thứ mà Vương Nguyên e
ngại nhất, tính đến cuối ngày thứ năm cậu vẫn chỉ mới làm được 19/38 bài của Vương đại ác ma
thôi , trong đó có gần 3 bài là cậu ghi bậy cho có chữ .

Chiều thứ năm , cả lớp đã đem chuyện này méc cô chủ nhiệm , rồi còn yêu cầu đổi giáo viên bộ
môn nữa. Đáp lại cả lớp chỉ là lời thở dài và từ chối của cô thôi. Cô còn tận tình ngồi kể lại chiến
tích của thầy Vương nữa, cô kể :

_ Trước đây cô từng chủ nhiệm một lớp cũng do thầy Vương là giáo viên bộ môn hóa, lớp đó
cũng giống mấy đứa , mới đầu năm đã xin chuyển giáo viên. Nhưng là trường mình không có
chuyện đổi giáo viên đâu , nhất là mới đầu năm , mới gặp nhau dăm ba bữa mà đã xích mích với
thầy cô như thế.

_ Cô cũng biết là nhiêu đó bài tập rồi còn , kiểm tra là hơi quá sức mấy đứa , cô sẽ góp ý với thầy
việc này ,nhưng là muốn mà thuyên chuyển giáo viên trừ khi giáo viên đó đã từng dạy lớp mấy
đứa một năm . Giống lớp cô nói ấy , rất tội là năm sau thầy Khải lại đứng lớp chúng nó một năm ,
và tụi nó đã xin đổi giáo viên. Được thì được thiệt , nhưng là sau khi kiện tụng đủ điều . Cô nói
này , mấy em cũng là mới học được một bữa , dù sao thầy Khải cũng là thầy mấy em , có ghét
thầy cũng đừng làm mất tình thầy trò như thế.

Cả lớp chính là thất thiểu khi nghe cô nói, về phần Vương Nguyên cậu không ngờ một người đẹp
trai như Vương Tuấn Khải lại từng xảy ra chuyện như thế, dù gì , tuy hơi khó ưa nhưng cậu cũng
từng bị đì qua rồi , tên họ Vương này trông không phải là người có khí chất như thế.

Chắc là đã có hiểu lầm gì đấy.

Thứ sáu tử thần rốt cuộc cũng đến.

Tuy đã vào thu nhưng không khí vẫn phảng phất cái nóng của mùa hạ, gió nhẹ phe phẩy thổi
nhưng vẫn là không đủ để xua đi sự ỏi bức, mây từng đám treo mình lơ lửng trên nền trời xanh và
tĩnh lặng như mặt biển những ngày lặng gió. Thời gian cứ thẩn thờ trôi, đám học sinh dưới sân
vẫn ríu rít nô đùa bất chấp cái nóng, ở gốc sân nọ, trên một băng ghế đá, một tiếng thét vang lên
đập tan sự yên tĩnh :
_Thật sự là chèn ép tinh thần mà – Vương Nguyên lẩm bẩm lần thứ n . – Toán còn kiểm tra một
tiết nữa chứ ,mà giờ trong đầu không có cái con nợ gì hết, aaa Tell me whyyyyyyyyyy?!!?- cuối
cùng thì nội tâm cũng trốn ra khỏi cửa miệng Vương Trôi rồi.

Ngồi bên cạnh Lâm Yến Thư lấy một cuốn tập không nhân từ mà chát một tiếng ngay đầu Nhị
Nguyên

_ Ngậm ngay cho tôi, tôi là tốt bụng đi kèm hóa giúp cậu , cậu cũng đừng có mà một chốc lại la
lên như thế , đau cả tai tôi rồi – Yến Thư chính là tức nước vỡ bờ rồi.

_ Đau quá, xin lỗi – Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh xuýt xoa nói.

_ Yến Thư này ,cậu cho tôi mượn hẳn nguyên cuốn tập chép chẳng phải nhanh hơn hay sao ?

_ Thế thì dễ cho cậu quá rồi, kiểm tra lại có dịp hỏi bài bà đây đúng chưa ?

_ Hề hề,sao cô hiểu tôi thế ?

_Hờ, học cùng nhau một năm rồi còn gì, có mà cậu không hiểu tôi thì đúng hơn!

_Lát làm kiểm tra nhớ giúp cho tiểu đệ nhá, không biết ổng sẽ cho cái dạng kiểm tra biến thái gì
nữa đây – Vừa nói Đại Nguyên vừa thở dài ngao ngán.

_Mong là giống với đống bài này, nếu không tôi sẽ giết thằng chả, à lộn kiện cho chết luôn – Yến
Thư đôi mắt rực cả lửa nói.

_Mong là sẽ cho dễ thôi – Nguyên Nhi thở dài

_ Haìz ,lát nữa ra chơi rồi tôi ôn tiếp , sắp trễ giờ học rồi vô lớp thôi .- Vừa nói Yến Thư vừa xách
cặp mình lên , bước đi , bỏ lại Vương Nguyên đằng sau đang từ từ thu dọn tập vở.

Tiết học đầu tiên bắt đầu cả lớp đều vui vẻ khí thế tràn trề , sôi nổi mà đi kể tội thầy Vương cho
cô lí nghe . Kết thúc tiết lí, 1 tiết toán tiếp theo là ôn tập và ôn tập cho bài kiểm tra tiết tiếp theo.
Hết giờ ra chơi , suốt tiết kiểm tra môn toán, tinh thần Vương Nguyên chính là căng thẳng , lo
sợ , ngây ngốc , rồi chấp nhận số phận. Yến Thư làm bài xong quay qua chính là thấy cái mặt
không còn chút hồn nào của Vương Nguyên mà bị dọa cho sợ. Cô vỗ vai Vương Nguyên , nhìn
cậu với ánh mắt.

_ Còn một hiệp phụ nữa nhá ~

Tan tiết toán, không khi oi bức dần tan biến, thay vào đó là chút lạnh của gió heo mây. Mây từ
đâu kéo đến xám xịt cả một bầu trời, lấp cả mặt ông mặt trời, gió thổi ngày càng mạnh, cuốn theo
bao nhiêu là lá khô lìa cành. Xào xạt, xào xạt từng chiếc là vàng cứ đua nhau mà cuốn đi theo
gió. Nắng đã tắt, không khí trở nên ngày càng lạnh, âm thanh từ những căn gió thổi xì xào xì xào
như đang thủ thỉ gì đó với lũ học sinh D17, thật đáng tiếc chẳng ai biết gió đang muốn nhắn gửi
điểu gì. Không khí của lớp vẫn náo nhiệt nhưng trong bâu không khí đó vẫn len lỏi chút gì đó ưu
sầu khó tả.

_ Tà như phim ma luôn .- Vệ Tử Ngư buông ra một câu thật là khiến Yến Thư không thể nói gì
hơn ,mà ném hẳn cả cuốn tập vào mặt Vệ Tử Ngư. Rồi nói:

_ Tiết kiệm hơi sức cho ấm bụng đi!

Từng bước một, xa xa kia chính là bóng hình của một vị thầy giáo tuấn tú , chầm chậm bước tới
lớp D17, mang theo cả một bầu không khí băng lãnh sau lưng , chuẩn bị cho tiết kiểm tra 15p hóa
đầu tiên của học kì này.

CHAP 6:

Bước vào lớp, thầy Vương ngay tắp lự liền nhìn lên sỉ số lớp , nhíu đôi chân mày lá liễu , rồi
bước tiếp lại bàn giáo viên thong thả đặt cặp lên bàn, chào cả lớp, rồi bảo một học sinh lên điểm
danh ngay. Lúc này Vương Nguyên mới khều khều Yến Thư , rồi bắt đầu cuộc đối thoại bằng ám
hiệu , trước sự chứng kiến của Vương Tuấn Khải.

VN : Hất cằm về phía bảng ( Weiii hồi nãy thấy ông thầy nhìn sỉ số lớp không ?)

YT : Gật gật đầu vẻ mặt ngao ngán ( Có , ông coi có vắng đứa nào không á mà. )

VN : Thở dài , lấy tay xoa xoa cái cổ trắng dài của mình ( Đen rồi , lớp đi đủ mới chết. )

YT + VN : Đồng loạt thở dài, lấy tay vuốt vuốt thái dương ( Xác định là phải làm bài kiểm tra. )

VTK : Lấy thước gõ lên bàn kêu cả 2 nhìn lên, vừa cầm thước vừa liếc cả 2 rồi chỉ chỉ xuống 2
cuốn tập trên bàn ( 2 cô cậu là đang làm cái gì , lo mà dẹp tập vô chuẩn bị đi )

VN + YT : Ánh nhìn khỉnh bỉ thầy rồi ủ rũ cất tập vào ( Nói thôi được rồi , liếc cái gì )

Sau đó, Vương Tuấn Khải nhìn lên bảng , hài lòng nhếch miệng cười, rồi lôi trong cặp mình một
sắp giấy A4. Nhìn sắp giấy mà cổ họng Vương Nguyên đánh cái ực, mặt mày nhăn hết cả lại.
Vương Tuấn Khải bước xuống khỏi bục giảng, tiến đến bàn của Vương Nguyên, đặt sấp giấy bài
kiểm lên bàn Vương Nguyên. Đôi môi trái tim hé ra, một giọng nói trầm thấp như thì thầm vào
tai vang lên :

_Được rồi, tất cả lấy tập sách ra chuẩn bị làm bài kiểm tr…

Chưa kịp nói dứt câu thì một tiếng động lớn vang lên, khiến cả lớp D17 kinh ngạc không biết nên
phản ứng ra sao….
VÙ VÙ ẦMMMMMM!!!!

Gió rít mạnh một tiếng, rồi đâm ầm vào lớp, kéo theo cả dãy cửa sổ đồng loạt đóng ầm xuống. Cả
lớp ngơ ngác, Vương Tuấn Khải cũng thế, ngoài mặt trông anh chẳng có chút gì là quan tâm
nhưng Vương Nguyên đã nhận ra trong sâu đôi mắt đén láy băng lãnh kia là chút ngạc nhiên
không thốt nên lời của anh. Chưa hết bàng hoàng thì một âm thanh đáng sợ khác vang lên….

CRẮC CRẮC …. …. ẦM ĐÙNG !!!

Tiếng sấm nổ như đập vào tai của hết thảy 47 con người lớp D17,khiến tim Vương Nguyên được
một dịp chấn động. Tia sáng trắng lóa xé toạch bầu trời ra làm nhiều mảnh nhỏ, mây đen ùng ùng
kéo đến rợn ngợp cả một bầu trời. Gió thổi ngày càng mạnh, ào ào cuốn theo bao nhiêu là bụi bay
cả vào lớp, khiến ai cũng cay xè cả mắt. Cả lớp náo loạn cả lên, người thì lo phủi bụi trên mặt,
trên lớp quần áo mỏng. Kẻ thì lo đóng sập cửa sổ xuống để khỏi bụi. Vương Nguyên lúc này vẫn
đang nghệch mặt ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, vẫn còn đang bần thần cậu dời ánh
nhìn tới gương mặt của Vương Tuấn Khải, anh cũng như cậu vẫn còn bần thần không biết nói gì.
Đang chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, thì đột nhiên một cơn gió thổi mạnh vào lớp
lôi kéo sự chú ý của cả lớp hướng tới khoảng sân trống trước cửa lớp.

Không một ai hẹn nhau nhưng vẫn là đồng loạt lộ gương mặt mắt chữ O miệng chữ A mà nhìn,
Yến Thư cùng Vệ Tử Ngư nhìn mà không tin nổi điều mình đang thấy…. Tiếng lòng của cả lớp
hợp lại làm một, vang lên :

_ THE HELL, CHIM LỢN GẶM TỎI !?!!?!@#%#^

Một cơn lốc bụi nhỏ đang tiến thẳng vào lớp!!!

VÙ !!!! Cơn lốc tông thẳng vào lớp, nào là bụi nào là rác thi nhau kéo hết vào lớp D17, lớp cậu
nằm ở tầng trệt, đối diện lại là cả một khoảng sân trống, xung quanh là các dãy cây trang trí, lá
khô từ các bồn cây bị cuốn cả vào lớp. Không khí mát lạnh đầu thu giờ được thay bởi một bầu
không khí lạnh lẽo và có chút bụi đường. Cơn gió sau khi càn quét lớp Vương Nguyên thì cũng
từ từ tan biến dần, để lại sự đờ đẫn cho tập thể lớp D17.

Tiếng ho khan thi nhau vang lên trong lớp, mọi người ai nấy đều ra sức phủi phủi lớp bụi trên
người, Vương Nguyên cũng thế. Cậu nhận từ Yến Thư một tờ khăn giấy ướt, lau sạch sẽ mặt
mày, cậu nhìn lên bàn lấy tay quẹt nhẹ. Chỉ là một cơn gió thôi, nhưng làm cả lớp ai nấy đều phải
phủ lên một lớp bụi, cả mấy cái bàn và ghế cũng thế.

Vương Tuấn Khải ho khan vài tiếng, nói:

_Được rồi, tất cả ổn định lại chỗ ngồi, bắt đầu làm bài kiểm tra ngay bây giờ.

Đồng thanh cả lớp nói:

_CÁI GÌ, GIỜ NÀY CÒN KIỂM TRA?!!?


Vương Nguyên chìa ngón tay dính đầy bụi vừa được quệt từ bàn, lí nhí hé miệng nói thầy:

_Thời tiết này mà còn kiểm tra được hả thầy?

Vương lão sư một đường hắc tuyền hiện lên trên gương mặt tiêu sái, không dấu nổi sự tức giận
gằng từng chữ nói lại:

_Thế không lẽ, kiểm tra mà cũng muốn tôi phải chọn ngày lành tháng tốt cho cậu sao? Hả?

Vương Nguyên ngơ ngác, cậu đâu có cố tình chọc giận thầy chẳng qua là nghĩ gì nói nấy thôi mà.
Rốt cuộc cả lớp vẫn phải phủi mông ngoan ngoãn ngồi làm bài kiểm tra. Bài kiểm tra không hề
khó, nói thẳng ra đúng như Vương lão sư đã nói:

_Chỉ cần chăm chỉ làm hết đống bài tập thì bài kiểm tra này sẽ dễ hơn nuốt bánh trôi vào bụng.

Cầm trên tay tờ đề, Vương Nguyên cùng Lâm Yến Thư đều khá bất ngờ vì cái đề này, so với
đống bài tập được giao, cái đống đề này còn dễ chán. Cả hai nhìn nhau , rồi lại nhìn Vương Tuấn
Khải, đột nhiên lại tự vấn:

_Thật sự còn người Vương hắc ma đang nghĩ gì thế ?

Làm xong bài, Nguyên Nhi chăm chú coi lại toàn bộ bài làm, rồi đá mắt nhìn Vương lão sư, con
người này quả thật là tiêu sái không gì bằng được. Khuôn mặt đẹp không gì bàn cãi, bờ vai rộng,
tấm lưng dài. Còn cái phong thái chết tiệt, dù làm gì thì vẫn có thể cuốn hút ánh nhìn của người
khác, khi cười lại lộ ra chút sự đáng ghét, nhưng chính là sự đáng ghét đó làm người khác càng
không thể dời mắt khỏi con người này được.

Cậu ngán ngẩm tự nhìn lại bản thân, rõ ràng cậu cũng đã 16 tuổi rồi, nhưng tại sao vẫn chưa có
cái khí chất mê người kia, không có cái khí chất chững chạc và bá khí kia chứ!? Càng nghĩ, Nhị
Nguyên càng cảm thấy kì lạ, vì lí gì cậu lại đi so sánh chính mình với thầy giáo của mình chứ.
Cậu dẹp hết mấy suy nghĩ vớ vẩn ấy, nằm dài ra bàn chờ hết giờ, dù gì còn 2, 3 phút nữa là hết
thời gian làm kiểm tra rồi.

3 phút trôi qua~

Lại 2 phút nữa trôi qua~

5 phút nữa lại trôi qua, thật bình yên nha~

!!!

_Ể, khoan gì thế - Vương Nguyên thầm hỏi, cậu quay mình nhìn cái đồng hồ ở cuối lớp, kinh
ngạc.

_Hơn 25 phút ( tính từ lúc bắt đầu làm bài ) rồi còn gì!? - Hai con ngươi đen láy ngẩn ngơ nhìn
Vương Tuấn Khải, vừa đúng lúc Vương lão sư quay qua bắt gặp ánh mắt ấy.
_Tại sao, hết thời gian làm bài rồi mà thầy?

Vương Tuấn Khải lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn làm cho tim Vương Nguyên lệch hẳn 2
nhịp. Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, cả lớp đều đang cắm cúi làm bài, Yến Thư làm xong rồi,
giờ đang lăng ra ngủ.

Cậu không hiểu nổi nữa rồi, nếu đã muốn đì lớp cậu thì tại sao lại phải làm thế. Cậu lại nhìn
Vương Tuấn Khải, mang theo một dấu hỏi to đùng. Đáp lại, chỉ là ánh nhìn vờ như không biết gì
của ai đó, trong ánh nhìn là một tia cười ranh mãnh. Bước lại bàn Vương Nguyên, hắn chỉ gõ nhẹ
lên tờ bài kiểm tra như một lời nhắc nhở cậu xem lại bài, rồi cứ thế tựa hẳn vào bàn cậu mà quan
sát cả lớp. Mặt cậu hơi đỏ, đội mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người nào đó nữa, cậu vờ cúi
gằm mặt xuống như đang ngủ để che giấu sự ngượng nghịu của chính mình.

Renggggggggggggg, tiếng chuông tan tiết vang lên, kéo Vương Nguyên ra khỏi suy nghĩ mông
lung của chính cậu, cậu nộp bài cho Yến Thư rồi, đứng dậy chào Vương Tuấn Khải ra khỏi lớp.
Ánh nhìn vẫn dán chặt lên bong lưng dài của người nào đó. Đợi đến khi chiếc bóng ấy khuất hẳn
lúc ấy Yến Thư mới hỏi nhỏ cậu:

_Này sao mặt đỏ thế, cảm rồi hay sao vậy?

_Ừm, à không, không có gì. – Giọng cậu lí nhí nói.

_Ê này nhớ làm bài tập về nhà đấy. – Yến Thư vừa soạn cặp vừa nói.

_Hả, bài gì, mà khoan hôm nay không sửa bài hả? – Vương Nguyên sực nhớ đến đống bài tập
được giao.

_Không thấy hết giờ rồi à, Vương đại ác ma bảo lần sau sẽ kiểm đó. Này, nãy giờ ngồi trong lớp
thả hồn đi đâu chơi đấy hả? – Thư Thư vừa hỏi vừa liếc Vương Nguyên.

_Hả, à không có, không có, cũng may là không kiểm ha. – Vương Nguyên vờ cười trừ.

Đâu đó trong đầu cậu hiểu lí do tại sao Vương Tuấn Khải không kiểm bài tập, lại còn kéo giờ
cho lớp làm kiểm tra. Hay là việc ép lớp làm bài tập nhiều như thế nữa. Dù thế, trong tim Vương
Nguyên vẫn thắc mắc không yên, cậu vò đầu rồi vớ lấy chai nước uống một ngụm.Ồn định lại
tinh thần đang bị dao động mạnh mẽ. Cậu thẩm nhủ với lòng:

_Dù sao, hắn ta không thật tâm muốn đì lớp là được rồi!

Bản thân cậu chính là không muốn ghét con người kia chút nào cả.

Chương7:
Chiều thứ sáu sau khi làm kiểm tra xong, Vương Nguyên liền phải chạy qua lớp học thêm bên
trung tâm Tia Sáng. Vừa ngồi vào bàn, cậu lôi hộp cơm ra ăn thì thằng bạn Lưu Chí Hoành cũng
vừa vào lớp, một tay xách cặp Xuân Hồng, còn lưng thì đeo cặp của mình . Thấy cậu, Hoành Nhi
liền chạy qua hỏi thăm tình hình, sẵn dịp trêu cậu. Cả hai đang nói được lúc thì Xuân Hồng vào
lớp. Thế là ba đứa cứ chụm đầu lại mà ngồi luyên thuyên đủ chuyện. Nguyên Nguyên vẫn là
người nói chính, cậu kể lại hết diễn biến buổi kiểm tra cực chất bụi đường.

Cậu biết, cậu biết rõ Vương Tuấn Khải không xấu xa như mọi người nghĩ, cậu biết hắn không có
ác ý gì với lớp cậu. Cái vấn đề mà khiến cậu không thể ngừng rủa hắn là do, cái phong thái trêu
người, sang chảnh vô đối của hắn. Hơn nữa, chính cậu cũng cảm thấy xấu hổ vì đã bị cái phong
thái mê người đó cuốn hút. Nên là ngượng quá sinh ra hận thôi.

Cả ba đang bàn tán sôi nổi, thì cô Lệ Uyên – giáo viên dạy anh của lớp, đồng thời là người sáng
lập ra trung tâm này, bước vào – nhưng cả ba vẫn chẳng buồn quan tâm. Thấy học trò của mình
đang chú tâm tám, cô cũng tò mò mà hỏi chuyện. Khi nghe đến cái tên Vương Tuấn Khải, cô liền
ra sức bênh vực ngay:

_Không phải đâu, Vương lão sư rất yêu thương học trò của mình, lại đối với các tiền bối đặc biệt
kính trọng. Chắc do mấy đứa mới học thầy ấy nên vẫn chưa quen với cách dạy của thầy ấy thôi.

_Con cũng nghĩ vậy, nhưng thầy ấy thật sự có là đã làm rất nhiều chuyện dễ khiến người khác
hiểu lầm. Bài tập cho rất nhiều, lại còn kiểm tra nữa, trong khi mới dạy lớp được một bữa.

_Nếu em nói vậy, lần sau cô gặp thầy cô sẽ nói thầy cho, ở trung tâm này đã là lão sư của mấy
đứa thì không ai được đì mấy đứa.

Vương Nguyên biết có người sắp gặp nạn liền cảm thấy vui vui trong lòng, “ lần này xem ai khổ
ơn ai .”

Ngày thứ bảy trôi qua trong bình yên, không ít người than vãn đóng bài tập được giao, còn kết
quả bài kiểm môn hóa nữa. Ai nấy đều dự đoán là sẽ bị dưới trung bình. Vệ Tử Ngư ngồi than
suốt về việc này, cuối cùng là bị cả Nguyên Nguyên và Lâm Yến Thư quăng cho một câu ngắn
gọn:

_Lười thì ráng chịu!!

Tan tiết bên Bát Trung, hôm nay Vương Đại Nguyên vẫn phải xách cặp đi học thêm bên trung
tâm, hôm nay cậu học toán a. Ngồi vào bàn, đột nhiên cậu cảm thấy hôm nay nổi hứng muốn đổi
chỗ qua ngồi cùng Mai Xuân Hồng – học bá đúng nghĩa, bảo bối của Hoành Nhi. Chỗ cậu do
ngay kế bên cửa sổ nên khá xa bảng, dù là bàn đầu. Đổi qua dãy giữa đối diện bảng sẽ dễ thấy
bảng, lại còn được hỏi bài, nên cậu quyết định xách cặp qua ngồi cùng Hồng.

Đang học giữa chừng thì một cô bên văn phòng nói Long lão sư xuống dưới họp một lát, thế là
cậu nhân cơ hội này bắt đầu ngồi tám nhảm về Vương Cua cho con bạn mình nghe. Đang kể
ngon lành thì Nguyên Nguyên thấy giáo viên bắt đầu lên lớp lại, cậu lơ đễnh nhìn ra phía hành
lang ngoài lớp. Bỗng một thân ảnh xuất hiên, lướt qua lớp cậu, cậu nhìn người đó trong đại não
đột nhiên thấy có cảm giác như rất quen mặt nhưng lại không nhận ra.

Cậu nhìn một lát thì nhớ ra:

“ A…., thì ra là tên mặt than đáng chết đó a, hèn gì lại quen mặt như vậy~”

Cậu dời ánh nhìn lên bảng, ngán ngẩm thở dài:

“ Ừm cái bài này thì …..”

“ ……. ”

“ …….”

“ Ể, Ể khoan nha….. gì gì kì vậy, hình như có gì đó không ổn, không ổn aa hahaha ….”

Cậu quay đầu lại nhìn người đó lần nữa. Vừa nhìn xong đại não liền lập tức đình công.

“ Ơ hơ…. hơ…. hơ. Nhìn lầm, là nhìn…. con mợ nó nhầm a hahaha …”

Nhị Nguyên vừa trấn an bản thân vừa căng mắt ra nhìn chằm chằm người nào đó. Tim cậu bắt
đầu đập nhanh hơn rồi.

ẦM!!!!

_ĐẬU PHỘNG !!!!?!?!– Đùng, không những là não cậu mà mắt cũng nổ đom đóm rồi, tim đập
nhanh như bị ma đuổi đến nơi.
Vương Đại Nguyên vô thức lấy hai tay đập mạnh lên bàn, đứng phắt dậy, miệng run run thét lớn.
Đại não giờ đang nhiệt liệt mở tiệc ăn mừng ngày đời cậu chính thức bế mạc, còn mắt cậu thì liếc
người kia sắp rơi ra luôn rồi. Cậu không tin điều mình thấy, lại càng không muốn tin điều đó là
sự thật, sắp khóc ra tiếng Ả Rập thật rồi:

“ Không có đâu, a hahaha , giỡn hoài , ahahaha…..”

Mai Xuân Hồng thấy thằng bạn mình tự nhiên lại lên cơn tăng động cũng hết cả hồn, trấn tĩnh lại
liền quay sang huých tay cậu, gằng giọng nói:

_Ể, cậu lại lên cơn gì nữa đây, điên hả, ngồi xuống ngay, bố thằng điên.

_Không phải, nợ nó, Vương Tuấn Khải kìa!! – Nguyên Nguyên vừa nói mặt vừa tái mẹt, tay chỉ
ra hành lang, mồ hôi bất giác túa ướt hết cả tóc. Lúc cậu chỉ ai đó đã đi mất tiêu rồi.

_Ai, cậu nói ai? – Xuân Hồng nhìn ra hành lang rồi hỏi vặn lại.

_LÀ CÁI CHA MÀ TÔI KỂ CÔ NGHE NÃY GIỜ ĐÓ !!! – ức chế nhiều tập, Nhị Nguyên chính
thức bùng nổ.

_Ôi dào cậu nhìn nhầm thôi, mà phải thì cũng có sao đâu. – Mai Xuân Hồng phũ phàng nói.

Nguyên nhìn con bạn tức không nói nên lời. Phải, nếu như bình thường thì không sao, gặp phải
thầy dạy trong trường ở lớp học thêm vốn dĩ không tới nỗi. Nhưng người này là Vương Tuấn
Khải đó, là hắn nên mới không thể nào bình thường a. Cậu không biết tại sao lại sợ đến vậy,
nhưng cậu biết song hành cùng nỗi sợ chính là sự hứng phấn không thể tả của cậu. Cùng lắm là
90% sợ, 10% vui đi.

Mà tóm lại cũng có thể là cậu nhìn lầm, trong thâm tâm cậu cũng đang mong là cậu lầm thật, là
do mắt cậu bị lé hay bồ lệch gì tùy. Nếu không, đời cậu xong thiệt rồi.

Vừa tan tiết, cậu liền vù đi kiếm hết tất cả các lớp, cậu muốn càng nhanh chóng xác thật mọi
chuyện càng tốt. Cậu chạy dọc hành lang, rồi lại mò xuống mò lên ba tầng lầu của trung tâm. Vẫn
là không thấy hắn đâu, có lẽ là cậu nhìn lầm, mà cũng có thể hắn về rồi cũng nên. Đang chuẩn bị
về, cậu sực nhớ còn một lớp cậu chưa có qua thâm dò, vì lúc nãy đông quá cậu chen qua không
được.

Đi chưa đến lớp thì cậu đụng phải một người, nhìn lại, a thì ra chính là:

_Lưu Chí Hoành, mày hôm nay cũng có tiết ở đây hả?

_Ừ, Nhị Nguyên mày cũng có tiết hả, mới học toán Long lão sư đúng không?

_Ừ, sao mày học mà không nói tao ? – chính là vì sự xuất hiện của Tiều Hoành, Nhị Nguyên
quên béng đi cái nhiệm vụ của mình luôn rồi.
_Hôm nay tao mới học à, Xuân Hồng cũng có học phải không?

_Ờ, nhỏ mới về rồi, mày thê nô vừa thôi, định chở nó về nữa hả? – Nguyên khinh bỉ nhìn.

_Kệ tao, mày không có ai chở về nên ghen hả? – cả hai lại cẩu huyết như thường.

Đang nói thì bỗng Nhất Lân chạy lại, khoác vai Nhị Văn, theo sau còn có Tín Ca nữa:

_Weiiii, lâu rồi mới thấy Nhị Nguyên nga, ê Chí Hoành cho tao mượn tập cái đi, bữa tao nghỉ
chưa có chép kịp, mấy cái phương trình ổng cho bá quá tao giải không ra.

Chí Hoành nghe thế liền lôi tập ra cho thằng bạn mượn, vừa bước xuống cầu thang, Nguyên vừa
hỏi:

_Ê, mày học môn gì vậy?

_Hóa học.

Nghe đến hai từ “ hóa học”, não Nguyên Nhi lại bắt đầu nổi sung, tự nhiên lại liên tường đến cái
mặt than của ai đó. Cậu tự nhiên lại có cảm giác bất lành, một hai bắt Chí Hoành dẫn qua lớp hóa
cậu đang học. Trống tim cậu liên hồi, như là phát rồ lên rồi, cảm giác gì đây. Nó vừa xen lẫn sợ
hãi, lại xen lẫn chút chờ mong, đây gọi là phấn khích phải không.

Có phải cậu đã luôn trông chờ một điều gì đó giống thế này.

Vương Nguyên đứng trước cửa lớp, cậu quét mắt khắp lớp, tìm kiếm bóng hình của ai đó, hai
giây cậu tìm là hai giây thật dài, tim cậu cứ đập bang bang như là sắp hỏng tới nơi ấy. Không tìm
được thứ mình muốn, trong lòng cậu lại dâng lên một cõi thất vọng. Chính là ngay lúc ấy, gương
mặt tiêu sái của ai đó liền đập thẳng vào mắt cậu.

“ Vương Tuấn Khải, là hắn !?!”.

Chap8:
Vương Nguyên nhìn người đang ngồi đó, hai mắt cậu căng ra, tim chính thức bịch một tiếng
ngừng đập, mồ hôi túa ra nhiều vô kể, tay chân cũng bất giác run rẩy, miệng không thốt nên lời.
Chí Hoành thấy thằng bạn mình sắc mặt trông không ổn, liền hỏi thăm:

_Ê mày không sao chứ, sao mà nhìn như gặp ma thế?

_Cái … cái này còn ghê hơn gặp ma nữa, là hắn không lầm đi đâu được , hơ hơ …

_Mày đừng làm tao sợ, ai ?

_Vương Tuấn Khải đó, hắn kìa, mày không thấy hả, thằng cha mới dậy mày đó!!!!

_Ai, mày nói ai? Ông thầy ở trong lớp tao á hả? – Chí Hoành vừa nói vừa chỉ vào lớp.
_THẦY MÀY CÒN KHỈ, ÔNG THẦY TAO THÌ CÓ !!!! – Vương Nguyên tức giận la lớn.

Cậu nắm hai vai của Chí Hoành lây lây lắc lắc, miệng luyên thuyên không dứt – Sao mày học
hắn chi vậy, sao mày học mà không nói tao nghe, bộ mày hết người học rồi hả, tên đó ám tao từ
Bát Trung sang đây mà mày còn học hắn. Aaaaa mày nói tao nghe coi, rốt cuộc là tao kiếp trước
mắc nợ hắn ta cái gì mà cứ ám tao hoài vậy. Aaaaaa sao mày, trời ơi, bộ mày hết người học rồi hả
!!?!!?!

_Ê, ê bỏ ra, cái thằng, chóng mặt quá – Hoành Nhi bị lắc đến phát buồn nôn, liền hai tay đẩy
Nguyên ra – mày có lộn không đó, làm gì mà trùng hợp dữ.

_Cái mặt hắn có đem chà nền nhà, rồi đem đi giặt chiên lên rồi đem giã ra,lấy bã đốt cháy làm tro
tao còn nhận ra được, làm cái *** gì mà lầm được. Trời ơi sao số con khổ vậy nè trời, huhuhu –
Vương Nguyên rủa, hai tay ôm mặt vờ khóc ủy khuất nói. Tay trái vô thức chỉ trỏ liên tục vào ai
đó trong lớp.

Vương lão sư ngồi trong lớp mà khó chịu cả người, hai tên nhóc kia làm gì mà cứ chỉ chỉ trỏ trỏ
vào anh suốt, nếu anh nhớ không lầm một trong hai đứa đó anh mới dạy hôm nay. Đứa còn lại
đeo ba lô màu lục nhìn rất quen mặt, nhưng anh không tài nào nhớ ra. Không nói thì thôi, hai đứa
nó cứ chỉ chỉ anh rồi làm cái trò con bò gì không biết, càng nhìn càng khó chịu. Anh đứng dậy
định bụng hỏi thăm cả hai cho đàng hoàng.

Vương Nguyên mặc dù đang bận thương cho số con rệp của mình, nhưng khi thấy anh động đậy,
liền kéo Chí Hoành ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chạy ra khỏi cổng, Hoành Nhi liền nắm Nguyên
Trôi lại:

_Ê tao hộc, hộc….., không hiểu, hộc…., mắc cái chứng gì mà mày, hộc, mày sợ ổng dữ vậy? –
vừa nói Hoành Nhi vừa cố lấy hơi.

_Tao hộc, ….tao, …mày nghĩ coi, Vương lão sư, hắn, hộc không phải là người bình thường. Tao
lại còn đi méc cô Uyên vụ hắn, đì lớp tao. Mà, sao bà cô không nói luôn là hắn có dạy ở đây trời.
– Nguyên Nhi vừa nói vừa vuốt mồ hôi.

_Tao nhớ không lầm thì cô có nói mà.

_Hả, có sao tao không… nhớ - Nguyên Nguyên vừa nói vừa sực nhớ ra – “ lần sau cô gặp thầy cô
sẽ nói thầy cho, ở trung tâm này đã là lão sư của mấy đứa thì không ai được đì mấy đứa.”

.
.

Cậu nhớ đến đây liền đau khổ mà ôm đầu:

_Trời ơiiiii, sao tao lại quên được hay vậy trờiiii.

_Mà cũng có sao đâu, có gì mày méc cô là được, một vé văng luôn.

_Mày nói nghe dễ, Vương ác ma tâm lí biến thái lắm, ai biết được lỡ hắn, ờ thế này. Lỡ đâu hắn
hứng chí lên, bắt tao lên bàn giáo viên ngồi làm kiểm tra cái đề chính hắn soạn cho riêng tao thì
sao. Tới lúc đó tao chết chắc.

_Ha mà không phải chính mày là người muốn vậy sao. – Cả hai vừa đi về vừa rôm rả bàn tiếp.

_Hồi nào, tao nói tao muốn hồi nào?

_Chứ không phải thằng điên nào nói với tao, gì mà, ước gì có gì đó khuấy động đời mày lên còn
gì? – Ánh nhìn chăm chọc của Hoành Nhi hướng thẳng mặt Nguyên mà ghim thẳng.

_Con khỉ, tao nói là có chút gợn sóng, chứ tao có nhờ ông trời gửi cho tao nguyên cơn mưa bom
hạt nhân, với cú nổ Big Bang đâu. – Nguyên Nguyên nghe thế liền cãi lại.

_Thì tao nói rồi, carefull with what you wish for ~ mà

_A, bỏ mợ, tao học ổng thứ tư với thứ sáu, tao lại học toán ở đây 3 – 5 – 7, mợ thế tính ra cả tuần
trừ thứ hai với chủ nhật là ngày nào tao cũng đụng mặt hắn!!! A trời ơi, người giỡn không vui
a!!! - Nguyên mặt mày tái mét, cậu vò đầu la làng lên.

_HA HA HA vậy càng vui, ráng cha con. – Chí Hoành được một phát hả hê trên đau khổ của
Nguyên, cậu ôm bụng cười nức cả ruột. Lại còn buông lời chăm chọc Nguyên Nguyên nữa.

_Aaaaaaaaa~ Cái này người ta gọi là DUYÊN PHẬN đó a~ - nói xong câu liền co giò bỏ chạy.

_AAAAAAAA TÊN KIA MÀY CHẾT CHẮC RỒI, ĐỪNG CÓ CHẠY!!!!!!!

Vô số lần Vương Nguyên tự hỏi lòng, đến cuối cùng vẫn chỉ có một kết luận duy nhất.

Chỉ là:

Nếu như năm đó Xuân Hồng không rủ cậu vào học trong trung tâm này, có phải đời cậu đã
chuyển hướng sống theo một kiểu nào đó tốt hơn không.

Chỉ là:
Nếu như năm đó cậu không nghe lời cô Uyên thi vào Bát Trung, có phải sẽ có một mối tình với
một cô bé nào đó bên Nam Khai không.

Chỉ là:

Nếu như năm đó cậu không học ban D, cậu có phải sẽ không học D17, sẽ không gặp anh không.

Chỉ là:

Nếu như năm đó trung tâm có lớp nào trong một ngày vừa học cả toán và anh, có phải cậu sẽ
không cần mỗi tuần 3, 5, 7 đều lết xác vào đây không.

Chỉ là:

Nếu như hôm đó cậu không chuyển chỗ ngồi, có phải cũng sẽ không bao giờ biết Vương Tuấn
Khải cũng có dạy ở đây không.

Chỉ là:

Nếu như sợi dây vô hình nối giữa cậu và anh không phải là thứ gì đó mang tên định mệnh, có
phải cậu và anh sẽ không lao tâm lao lực đến thế vì nhau không.

Chỉ là nếu cậu biết trước, có lẽ…. sẽ không bao giờ cậu phải nói rằng….

“BIẾT THẾ CHẾT CŨNG KHÔNG VÀO TRƯỜNG NÀY !!!! “

EXTRA 1:
Hôm đó trời mưa rất to, Vương Tuấn Khải dù đã mặc áo mưa nhưng vẫn bị gió bạt đến ướt sũng
cả người. Lê bước lên nhà mình, anh cảm thấy cả người như đèo thêm mấy tá đá vậy. Ngôi nhà
này Vương lão sư đã cùng cả nhà ở từ năm 18 tuổi đến nay, cha mẹ cảu anh đều ra nước ngoài
định cư cả rồi. Chị gái của anh cũng đã lấy chồng và sinh một đứa cháu trai kháu khỉnh từ hơn 5
năm trước. Ngôi nhà này giờ chỉ còn mỗi mình anh.

Bước vào nhà, anh từ từ cởi giày, chợt nhận ra chị gái của anh đã ghé qua còn mang theo đứa con
của mình theo nữa, Vương Cua thở dài. Miệng cùng lúc đó nói:

_Em về rồi.

Từ trong nhà giọng cô chị vang lên:

_Về rồi à, mau lên phòng thay đồ rồi vào bếp uống ngụm canh cho ấm bụng đi. Chị hăm cơm
canh lại ngay này. – Vương An Nghiên, chị gái duy nhất của Vương Tuấn Khải hiện đang sống
cùng chồng mình là một tổng tài của công ty A cực phát đạt. Nhưng mỗi thứ sáu nào, cô cũng
nhích chút thời gian mà qua lo cơm cho thằng em lãnh đạm của mình.

_Không sao, em tắm cái đã rồi mới ăn cũng được.

Vương Tuấn Khải bước vào phòng mình, đặt cặp lên bàn, rồi lôi sấp bài kiểm tra lên đặt trên bàn.
“ Cũng may là không bị ướt “ – Khải gia thầm nhủ. Rồi xoay người kiếm một cái bài kẹp hết cả
đống bài kiểm lại, sau đó mới lụt tủ áo kiếm bộ quần áo để thay.

Bước vào phòng tắm, vừa mở cửa ra thì ào một tiếng, một dòng nước lạnh cứ thế nhắm ngay mặt
anh mà phun thẳng, tiếng cười thích thú của một nhóc con vang lên in ỏi cả phòng tắm. Khải ca
khẽ nhíu mày, rồi giật lấy cái vòi sen kia, nắm lấy cổ áo của nhóc con trước mặt, không nhân từ
mà ném ra phòng tắm.

An Nhiên đang trong bếp chợt nghe tiếng động lớn, chưa kịp chạy ra xem có việc gì, thì bị một
thân ảnh nhỏ nhắn của ai đó tông thẳng vào người. Níu áo mẹ nhóc con mới ấm ức kể lại, vừa nói
lại vừa xen vài tiếng thút thít. Đôi mắt tròn cứ ứa lệ không ngừng, tay thì liên tục xoa xoa cái đầu
đáng thương vừa bị nện vào tường. An Nhiên dỗ một lúc thằng bé mới nín, nhưng nhóc tì này
nhất chí phải phục thù con cua ngang ngạnh đó.

Tắm xong Khải gia một tay lấy khăn bông trải lên đầu mình, rồi cứ vò vò cho có lệ. . Cả người
vừa tắm nước xong vẫn còn phảng phất một chút hơi nước vây xung quanh. Mái tóc đen nhánh
ngấm nước càng làm cho nó mê người hơn, vài giọt nước long lanh chảy dài từ gò má đến cần cổ
dài, rồi chảy qua xương quai xanh của anh. Cuối cùng là chui tọt vào áo anh. Anh mặc một cái áo
sơ mi mỏng, cùng một cái quần cotton xanh, anh khẽ rùng mình rồi nhanh chóng lấy cái áo khoác
của mình mặc vào ngay, kéo khóa cổ lên hết mức.

Ngồi vào bàn, anh liền múc một chén canh uống cho ấm bụng. Uống xong anh mới nói với cô chị
đang ngồi đối diện, nhưng mắt vẫn dán vào tô cơm trước mặt:

_Nó đâu rồi?


_Đang ngồi ngoài phòng khách kia kìa. – An Nhiên trả lời nhưng vẫn không rời mắt khỏi tờ báo
trên tay.

_Chị này, không cần tuần nào cũng qua nhà mà chăm cho em như con nít hết.

_Chị già này biết em của chị cái gì cũng giỏi, lại biết nấu ăn nữa, không bao giờ khiến chị phải lo
cả. Nhưng em lâu lâu qua thăm em trai của mình là sai hay sao mà em cấm chị suốt thế?

_Em không muốn anh rể ghen tuông với thằng em dâu này thôi.

_Hờ cục cưng nhà chị không phải loại dư hơi sức đến vậy, với lại chị chăm cho em cũng là
chuyện thường tình thôi, có làm gì trái luôn thường đâu mà em lo. Hay là em có tình ý gì với chị
sợ ảnh biết đây ?~ Chị nói trước nhá, ngoài ông xã yêu vấu của chị với thằng quỷ nhỏ kia, thì
thằng nào chị cũng không ưa nhá~

Vừa nghe đến đó Vương Tuấn Khải xuýt sắc chết, ho ho vài cái rồi mới ném một ánh nhìn khinh
bỉ vào con người tự phụ trước mặt mình:

_Chị định cho em lên bàn thờ sớm để gắm gà nude thì cứ nói thêm vài câu vậy đi.

_Cái thằng này, chị mày sắc đẹp nghiêng thành đổ nước nhá.

Vừa ăn Khải gia vừa lầm bầm tán thưởng:

_Ờ sắc đẹp nghiêng thùng đổ nước không ai sánh bằng.

_Này em lẩm bẩm cái gì đó?

_Không gì em đang thầm cảm ơn trời vì em có một người chị đẹppppppppppp không ai sánh
bằng thôi.

Trong lúc hai chị em đang ngồi tám nhảm, một giọng nói trong trẻo vang lên:

_Khải thúc thúc cho con xin mấy tờ giấy vẽ được không ạ?

_Không – Lão Vương trả lời ngay không một chút ngần ngại.

_Dạ, vậy con lên phòng thúc thúc lấy ạ.- Nhóc con vờ bỏ hết ngoài tai, xem như không nghe mà
chạy vội lên phòng Vương Tuấn Khải.

_Cái thằng này, chị à tốt nhất là đưa con chị đi khám tai là vừa rồi đó.

_Chị nghĩ là đưa em đi khám thì đúng hơn, con nít nghịch ngợm một chút mà lại quăng cả thằng
bé vào tường. Tàn nhẫn quá, hồi nhỏ chị đâu có dạy em như thế.

_Ờ phải rồi chị ném em xuống cầu thang thôi chứ gì, rồi còn bóp mũi, rồi còn lấy thịt đè người
v.v.v…. chứ gì.
_Thì chính thế, có gì phải nhẹ nhàng bảo ban thằng nhỏ em như thế làm người ta tưởng lúc bé bị
ai ngược đãi đấy, mà chị lại chăm em từ bé người ta hiểu lầm chị chết đó. “ Nhẹ nhàng, nhẹ
nhàng thôi “

_Đúng rồi chị em hiền thục, đoan trang như thế làm sao làm mấy hành động bạo lực hơn phim
mỹ phải không ha. – Ánh cười khinh bỉ lộ rành rành. “ Vâng rất hiền “thục “, vâng chỉ có anh rể
mới ưa con trâu điên như chị “

_Phải rồi từ bé chị chỉ có ở trong nhà suốt thôi mà ha em ngoan. – Ánh nhìn ác ma đáp lại. “
Đừng bắt chị phải ra tay nha em trai yêu vấu “

Trong lúc đó, bé con đã lẻn vào phòng Vương Tuấn Khải, đang nghịch ngợm leo lên bàn thì thấy
một cái bìa cứng trong đó còn kẹp một sấp giấy A4 nữa. Nhóc con liền giật hết cả sấp ra, nhưng
lại bị cái kẹp kia giữ lấy một tờ, cậu dùng sức mở mãi cây kẹp cũng không được liền sống chết
mà kéo tờ giấy. XOẸT một cái, tờ giấy bị xé ra làm đôi. Nhóc con xanh mặt, luốn cuống tay chân
định đem dấu thì đột nhiên cửa phòng mở toang. Khải gia đứng đó lãnh cảm hỏi:

_Con đang làm gì đó Thiên Thiên?

_Con… con không có làm gì hết a. – Cậu từ bé đã rất sợ nhìn vào mắt của Khải gia vì cứ mỗi lần
nhìn vào cứ như là sắp nghe phán tử hình vậy. Liền luống cuống đem dấu mẫu giấy vừa bị xé
vào túi áo.

_Vậy sao? – Vương Tuấn Khải chậm rãi bước đến bàn làm việc của mình, giật lấy tờ giấy đang bị
nhàu nhàu nhét vào túi áo rồi nói – Cái gì đây ?

_C…con …con không biết – Mắt cậu rưng rưng nước, nói.

_Dịch Dương Thiên Tỷ, không phải trong trường có dạy con là có lỗi thì phải dũng cảm thừa
nhận sao? – Thanh âm trầm thấp mang chút tức giận từ từ vang lên.

_Con con không có làm gì hết á!!

_Là con nói đó, tốt thôi, thúc thúc tin con. – Vừa nói Lão Vương vừa lấy hết đống bài kiểm của
lớp D17 kẹp lại hết vào bìa cứng.

Nhóc Thiên Tỷ nghe thế liền vội thở phào, cậu thầm mở cờ trong bụng, Vương Tuấn Khải chúa
ghét nhất là những người không thành thật. Anh từ từ bước ra khỏi phòng, để lại nhóc Tỷ, rồi
nhanh tay tắt đèn, khóa cửa lại luôn.

Đột nhiên đèn trong phòng tắt hết, lại chỉ có mỗi mình mình trong phòng, Thiên Chíp liền khẽ
rung mình, rồi chạy vội lại cửa, đập ầm ầm lên cửa la lên:

_Thúc thúc thả con ra, thúc nói là tin con mà.

Ngoài cửa Vương Tuấn Khải thanh âm không hề thể hiện chút gì nói:
_Thúc thấy con mệt rồi, nên cho con ngủ nhờ trong đấy đấy. Lát thúc mở cửa cho, ngủ ngoan đi.

Nhóc Thiên Tỷ bị lừa mà không biết, cậu nhóc tin lời con ác ma đó mà thở phào nhẹ nhõm, quay
lại cậu mới thấy cảnh tượng đáng sợ đập thẳng vào mắt. Số là lúc dọn đến, Khải gia lúc ấy đang
mê một bộ truyện tên là One Piece, nên đã sơn dạ quang mấy cái cờ hải tặc đầu lâu đầy trong
phòng. Tắt đèn liền hiện lên rất rõ ràng, nhưng chỉ cờ không thì cũng đỡ. Cậu đặc biệt thích mấy
con ma Negative trong truyện nên sau này lại sơn thêm mấy… chục con lên cho đẹp.

Đối với Vương Tuấn Khải thì là đẹp, moe, kawaii, nhưng đối với một thằng bé mới 6 tuổi thì thật
sự rất kinh dị đó. Anh biết nên mới nhốt thằng bé trong phòng. Còn cố tình tắt đèn, mở điều hòa
cho nó lành lạnh hợp với không khí nhà ma.

An Nhiên nhìn Tiểu Khải, rồi cũng im lặng, cô biết tính Vương Tuấn Khải đã làm thì có cản cũng
vậy, coi như con trai cô xui đi, lại đi chọc giận thằng bé. Vương Tuấn Khải như không có gì tiếp
tục ăn cơm. An Nhiên nhìn nhìn thằng em trai của mình rồi buông một câu bâng quơ:

_10 phút thôi nhá, chị còn phải về sớm, trời gần mưa rồi.

_Ừm, nếu con chị chịu được tới lúc đó rồi tính.

_Để rồi xem. – An Nhiên vừa nói, vừa nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình.

Trong phòng, cậu nhóc nhìn mấy cái hình đó, càng ngày càng có cảm giác như mấy con ma sẽ
bay ra hù cậu, 5 phút sau khóc thét lên đập cửa hối lỗi không kịp:

_Thúc con xin lỗi, sau này con không làm thế nữa, con hức.. hức … xin lỗi , oa oaoa huhuhuhu

An Nhiên liếc liếc Khải gia, cuối cùng anh cũng đứng dậy, mở cửa phòng, thả Chíp Chíp ra.
Nhóc con vừa được thả liền bay lại bám lấy mẹ, đòi bế, khóc um sùm một lúc thì chìm vào ngủ
say. Bế Thiên Thiên trên tay, An Nhiên quay sang nhìn em trai, cả hai không nói gì, im lặng bước
xuống phòng ăn. Ra tới cửa, cô đưa ra tờ 10$ cho Vương Tuấn Khải, rồi nói:

_Haìz, không ngờ thằng bé không thừa hưởng được chút gan dạ gì từ chị cả.

_Mới có từng ấy mà đã khóc, thật không có tương lai.

_Nhớ hồi bé chị bằng tuổi nó, thì đã có thể một mình nửa đêm đi chơi ngông trong nghĩa trang
rồi.

_Không phải đứa nào cũng thần kinh thép như chị đâu.

_Em, vậy chị về trước, chủ nhật này chị lại ghé qua đưa cho em ít đồ.

_Sao lại phí công vậy, cứ đưa luôn cho em bây giờ cũng được. – vừa nói anh vừa tra chìa vào ổ.

_Không muốn chị ghé qua thì mau kiếm bạn gái đi, em cũng không tới nỗi tệ, kiếm một hai cô
người yêu đâu có khó gì.
_Ờ rồi, rồi chị về dùm em.

Nhanh tay đóng vội cánh cửa, Vương Tuấn Khải thở dài, rồi bước lại phòng khách, cầm xấp bài
kiểm tra, coi một lượt tới đúng bài bị Thiên Tỷ xé rách. Anh dừng lại cầm lên coi tên.

_Vương Nguyên.

“ Haìz , mệt mỏi rồi đây ! “

Dưới đây là hình của mấy em Negative:

https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSe-
dSLhwSI7EtBtUkXFVwLrLvDThRsGOZzKo1EFPqpxIepfghGjg

https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR137mY_wZ2TVXAyYuxZCLL-
bfyRWf8Dvm0u17GIZ7rY9NVgh6x

Còn đây là clip trích từ anime One Piece :

https://www.youtube.com/watch?v=OnThFGWYBao

END~

HẾT CHƯƠNG MỘT.

You might also like