You are on page 1of 53

作者:今天我洗头了吗

链接:https://www.zhihu.com/question/528246200/answer/2707443126
来源:知乎
著作权归作者所有。商业转载请联系作者获得授权,非商业转载请注明出处。

【已完结】

结婚前一天,我有了读心术。

【她什么时候才能过来亲亲我呢?】

我转头看向正在沙发上看报纸的男人:「你刚才…有说什么吗?」

傅景之将报纸翻过一页:「没有。」

「哦。」

我弯腰在冰箱里找着我的草莓味冰激凌。

【我好喜欢。】

我脸一红。

这是可以说的吗!

「傅景之!」

「聒噪。」

傅景之不耐烦地扔下报纸,转身回房。

【结婚夜怎么过好呢?今晚好好想想。】

我听得面红耳赤,将手中的冰激凌砸了过去:「傅景之!你不要脸!」

01

今天是我结婚的日子。

前一天晚上我却失眠了。

并不是因为紧张和激动,而是因为我发现我能听见准老公的心声。

【她脸好红,好漂亮。】

听完这话的我脸更红了。

这人脑子里一天到晚都在想些什么啊。

「走了。」
「等…等等,鞋,你还没找鞋。」

傅景之看了一圈,轻而易举地找到了藏在床底的婚鞋,抓着我的脚为我穿上。

【她脚好小,好软好舒服,我好喜欢。】

我害羞地想把脚缩回去,他却不让我动。

「现在可以走了吗?」

「可…可以。」

傅景之一把将我抱了起来。

【终于娶到了我爱的姑娘,今晚一定要给她一个快乐的新婚夜。】

我难以置信地抬起头。

他不是…不喜欢我的吗?

02

我和傅景之是商业联姻。

他不爱我,我一开始就知道。

他有一个远赴国外的白月光。

可是今天他的心声却让我产生了质疑。

「想什么呢?」

傅景之将我手里的酒杯换成了果汁:「少喝一点。」

【新婚夜喝醉了多不好】

我只觉得脸上烧得慌:「傅景之!你怎么…怎么…」

怎么脑子里净想这事。

「怎么了?」

我又不能说我能听到你的心声。

「算了,没事。」

婚宴结束已是深夜。

我扶着喝多了的傅景之回了新房。

一路上我还奇怪,怎么这会儿听不见他的心声了。
傅景之轻抚着我的脸,吻了吻我的额头。

【她终于是我的了】

我算是明白了。

读心术也是有区别对待的。

03

我紧紧抱着小毯子缩在沙发上。

这床谁爱上谁上。

反正我不敢上。

「新婚夜,你就准备让我独守空床?」

傅景之靠在床头,拉了被子的一角遮住重点部位。

「我今天不方便…」

「我记得你的生理期应该是半个月前。」

傅景之将手摁在被子边缘:「你是想让我抱你过来?」

「不不不…不用了!」

我麻溜地上了床,窝在边缘不敢动弹。

「今晚是我们的新婚夜。」

傅景之靠了过来,炙热的胸膛紧贴着我的后背。

【忍不住了,好想亲她。】

他是这么想的,也这么做了。

我被他吻得喘不上气,推了推他的肩膀:「唔…傅景之。」

傅景之换了个姿势,让我趴在他的身上:「别怕。交给我。」

我晕过去前听到的最后一句心声是:【跳舞还是有点好处的,腰够软。】

我发出小猫似的呜咽:「傅景之是大坏蛋!」

04
【她的睫毛好长,嘴巴好软,身上好白,没有一个地方我不喜欢的。】

我挥了挥手,不耐烦地皱起眉头:「好吵…」

身边的人好像笑了一下,抓着我的手放进被窝里。

【趁她睡着再来一次,她会生气吗?】

我吓得立马睁开眼。

醒了。

没什么话能比这个更加让人清醒的了。

「醒了?」

傅景之手撑着头,侧躺着看我:「怎么不多睡一会儿?」

我紧紧抓着被子边边:「睡…睡不着了…」

傅景之俯下身,双手撑在我的两侧:「一日之计在于晨,不如我们…」

「等等!你上班快迟到了吧!」

我干笑两声:「身为老板更要以身作则,迟到不好。」

傅景之却满不在乎:「我都是老板了,给自己批几天婚假度蜜月怎么了?」

我:……

好有道理的样子。

逃不掉了。

05

我再次醒来已经是中午。

傅景之早已不在我身边。

我揉着酸痛的腰洗漱了一番后,赶紧去厨房觅食。

「起来了?」

系着卡通围裙的傅景之将菜端上桌:「洗洗手准备吃饭。」

我看了眼满桌子的美味佳肴:「这些…都是你做的?」

「不然呢?」
傅景之夹了一块红烧肉喂给我:「尝尝。」

味道…还不错?

我乖乖洗完手上桌等开饭。

傅景之却皱眉进了房间,出来时手上多了条什么东西。

他抓起我的手:「怎么把红绳落下了?以后不许摘下来。」

这条红绳是高中我生病休学那年,他送给我的,我一直带到现在,不曾摘下。

我笑了笑,心里面有个地方软了一块:「知道了。」

06

我和傅景之踏上了去海岛度蜜月的旅途。

睡眠严重不足的我一上私人飞机就犯困:「傅景之,我睡一会儿。」

傅景之看了我两眼。

【她勾引我。】

我顿时清醒了,坐在他身边看起了杂志:「不睡了不睡了,睡太多对身体不好…」

傅景之悄悄坐过来了一点。

【她又勾引我。】

我:……

天地良心,我真没有。

我放下杂志,拿出 iPad 看起了综艺。

放到搞笑的地方,我忍不住笑出了声。

【她笑了!她肯定在勾引我!】

我合上 iPad。

得,摆烂吧。

07

我实在是扛不住了,头一歪倒在了傅景之的肩上。

「醒醒,去床上睡。」
我哼哼两声,没理他。

傅景之没办法,只好把我抱到床上,为我掖好被角。

【不知道在飞机上是什么感觉?】

我迷迷糊糊地睁开眼,捧着他的俊脸狠狠蹂躏了一把:「傅景之,你不许干坏事…」

傅景之亲亲我的唇:「知道了。好好睡,我不闹你。」

我心满意足地揉揉他的头发:「真乖。」

【我又不是小孩子…倒是她自己,乖得跟只小兔子似的…】

后面的话我已经听不见了。

傅景之在我的额头上落下一吻:「好梦,小兔子。」

08

「傅景之!」

「怎么了?」

我一手叉着腰一手指着打开的行李箱:「你能不能告诉我,为什么我的泳衣都不见
了!」

傅景之面无表情地吐出三个字:「不知道。」

「不知道?」

我都气笑了:「最后整理行李箱,拉上拉链的人是你,你跟我说不知道?」

「不好看。」

「哪里不好看啦!这都是限量款!」

【哼,我才不会让你穿给别人看,只能穿给我看。】

我心里那把火突然就灭了。

啊,吃醋了。

那没事了。

傅景之拿了一件长裙和防晒外套出来:「穿这个。防晒又好看。」

【这套好,包得严实。我的老婆只有我能看我能摸我能…】

「好好好,就穿这个。」
我赶紧打断他的想法,再听下去又是些少儿不宜的东西啦!

09

我和傅景之手牵手漫步在沙滩上。

「累吗?」

傅景之给我擦了擦汗:「我背你。」

「我不…」

话还没说完,傅景之就蹲在我的面前:「上来。」

我趴在他的背上。

他的身材很好。

宽肩窄腰大长腿。

我捏捏他手臂上的肌肉。

真好。

这是我的男人。

【她好像很喜欢我的肌肉?】

我抬起头。

傅景之专注地望着前方,并没有张嘴。

又是他的心声啊。

我现在好像能听到他更多的心声了呢。

【健身房没白去。以后还是一周去四次好了。】

傅景之托着我的腿往上掂了掂。

【她好轻。】

我撇撇嘴。

我哪有那么轻。

明明这段时间都被他喂胖了两斤。

「傅景之。」

我捏捏他的耳朵:「我重不重啊?」

傅景之故作嫌弃:「你重死了。」
【才怪。我一只手就能把你拎起来。】

嘁,傲娇怪。

【她什么时候能不连名带姓地叫我啊。】

我沉默了片刻,忽然开口:「阿景。」

傅景之停下脚步:「你叫我什么?」

「阿景。」

他拼命压抑着嘴角的弧度,耳尖微微泛红:「你喜欢这么叫,就这么叫吧。」

他表面淡定,内心却是掀起了惊涛骇浪。

【耶斯耶斯耶斯!】

我揉了揉耳朵。

嘶,耳朵差点震聋了。

10

「阿景,我想去买冰激凌。」

我拍拍他的肩膀,示意他放我下来。

傅景之将我放了下来,眉头却微微皱起:「你身体不好,少吃点冰的。」

【不听话就抓起来打你屁股!】

我老脸一红,下意识地将手往后捂:「吃一根没关系的。」

「我陪你去。」

「不用了。你在这里等我吧。」

我跑向不远处的小店,从冰柜里拿了一根棒冰。

想了想,我又从里面给傅景之拿了一根。

「hey,beautiful lady!」

我转过头。

是一个金发碧眼的外国人。

他操着一口不太流利的中文:「我和我的朋友们走散了,请问你能告诉我回酒店的路
怎么走吗?」
我点点头,将大致的路线告诉他。

可是他好像没怎么听懂。

「pardon?」

他朝我笑了笑:「你能再跟我描述一遍吗?」

「还是我来跟你说吧。」

一只手臂搭在我的肩膀上。

我被揽入一个怀抱。

傅景之用英文告诉了他回去的路,甚至问小店老板借了纸笔画了一张简易的地图。

那个外国人连连向我们道谢,并且用中文向我们送上了祝福。

「谢谢。」

傅景之紧紧握住我的手:「我和我的妻子会幸福的。」

等人一走,他又立马变了脸。

好像谁欠他百八十万似的。

「你能不能不要和别的男人说这么久的话?」

他烦躁地踢踢脚边的沙子,脸上的表情有委屈巴巴的:「我会吃醋。」

11

我和傅景之大眼瞪小眼。

他竟然光明正大地告诉我他会吃醋。

傅景之的表情又有些懊恼。

【完蛋,嘴一秃噜把心里话说出来了。】

这可真是乌龟办走读——憋不住笑了。

「知道啦。」

我献宝似的将之前买的棒冰递给他:「请你吃根棒冰消消气。」

「一根棒冰就想收买我?」

【除非你晚上…】
我赶紧把棒冰塞进他的嘴里:「哈哈…天气热降降火降降火…」

我和傅景之又在沙滩上转了转便回了酒店。

「傅景之!」

我从行李箱夹层里拿出一个猫耳发箍砸到他身上:「你能不能给我解释一下这是什么
东西!」

傅景之掀掀眼皮:「有什么问题?」

【我的意思还不够明显?】

我气得脸都快烧起来。

「滚!要戴你自己戴!」

傅景之梗着脖子:「自己戴就自己戴!」

他拿起那个发箍就往头上戴。

我下意识地捂着鼻子。

还好,没流鼻血。

他憋笑憋得肩膀都在抖。

他也在心里非常大声地说了一句——

【计划通。】

我:……

诡计多端的男人。

12

我和傅景之在外面疯玩了半个月才踏上回程的飞机。

他原本是想陪我回家的,可是中途却接到了一通电话。

大意是有一份合同出了点问题,秘书他们拿不准主意才来询问他的意见。

「我花那么多钱是请你们来吃白饭的吗?」

傅景之揉揉太阳穴:「等我半个小时,我马上就到。」

【我一定要把你们工资通通扣光!让你们打扰我的蜜月!】

他是这么想的,也这么说了:「下个月你们的奖金扣一半。」
我忍不住为他们说话:「别这样阿景。反正我们蜜月已经结束了,也没什么影响。」

【行吧,我听老婆的话。要是老婆能跟我撒个娇就更好了。】

「你在质疑我的决定?」

傅景之捂着话筒,瞥了我一眼。

我扯扯他的衣袖晃了晃:「求求你嘛。」

傅景之不自然地移开视线,内心的尖叫声却震得我耳朵疼。

他平复着心情,故作深沉地对着电话那头下达命令:「等我一到,马上召开紧急会
议。项目做成了,你们的奖金多发一倍。」

【过年啦过年啦过年啦!】

我再次揉揉耳朵。

行吧。

他开心就好。

13

如果不是柳宜的出现,我差点都要忘了这条我和傅景之之间不可跨越的一道鸿沟。

我和傅景之是青梅竹马。

我们关系很好。

我一直以为我在傅景之这里是不一样的。

直到高二那年,我因病休学。

就是从那时候起,傅景之的身边突然就多了一个关系很好的玩伴。

虽然我人不在学校,但我也会从同学那里打听傅景之的情况。

可是只要说起傅景之,就必定会提到柳宜。

他们说,他和柳宜形影不离。

他们说,他和柳宜郎才女貌。

他们说,他和柳宜考进同一所大学了。

我不敢问他,我怕听到我不想听的答案,到最后连朋友都没得做。

维持现状,挺好的。
「不请我进去坐坐吗?」

柳宜的话将我从回忆里拉了出来。

「请进。」

我让开一条道,吩咐佣人为她泡茶:「你是来找傅景之的吗?他不在。」

柳宜摇摇头:「我是来找你的。」

我一愣:「找我?」

柳宜从包里递给我一份宣传册:「我前段时间去国外的医院进行交流学习。这是我实
地考察之后认为水平还不错的医院,我希望你能考虑考虑,去国外治疗你的病。」

我翻看着手里的资料。

说实话,我确实挺心动的。

不过——

「你为什么要帮我?」

严格来说,我们应该算情敌不是吗?

柳宜也愣了:「傅景之没跟你说吗?」

我的头顶冒出一个大大的问号:「说什么?」

「他可真藏得住事。」

柳宜笑笑,朝我眨眨眼:「都是他拜托我做的。」

原来是傅景之做的吗?

柳宜递给我一瓶药:「这也是他托我给你带的新药。我希望你能好好考虑我的建议,
虽然有风险,但是成功率还是蛮高的。」

她又拿了一封厚厚的红包放在桌上:「你们结婚我在国外赶不回来,这是我补给你们
的份子钱。」

「…谢谢你。」

柳宜握住我的手:「傅景之真的很喜欢你。我希望你能和他好好过日子。」

14

我将柳宜来过的消息告诉了回家的傅景之。

「哦,知道了。」
我抱着他的西装外套,将柳宜给的红包给他:「她还给了份子钱。」

「既然是她给的,那就收着吧。」

他打开红包看了看。

【才给这么点?抠死她了。下次孩子满月再狠狠坑她一笔!】

我忍不住笑了。

真的抠门的是你这个大总裁吧。

傅景之又拿起那本医院的宣传册,询问我的意见:「你想去吗?」

「你想我去吗?」

傅景之沉默了片刻,缓缓点了点头:「去吧。」

他走到我的身后从背后环住我:「我想和你过一辈子。」

「万一我没能下得了手术台…」

「不会有那个万一!」

傅景之急了:「我不许你说这种话!」

「好。我不说。」

「去治吧。」

傅景之埋首于我的颈间,我能感觉到肩膀上的湿润。

他…哭了?

「不会有万一。我陪着你。我们要过一辈子。」

我的心蓦地软了一块:「好。过一辈子。」

15

傅景之说要请柳宜吃个饭。

「应该的。」

我点点头:「那你什么时候去?」

傅景之皱皱眉:「什么意思?你不和我去?」

【她竟然放心我和别的女人单独吃饭!】

「你自己去就行了吧。」
傅景之坐在沙发上生闷气。

他的心声源源不断地传进我的耳朵里。

【她竟然放心我和别的女人单独吃饭!】

【她竟然放心我和别的女人单独吃饭!】

【她竟然放心我和别的女人单独吃饭!】

麻了。

他是复读机吗?

我坐到他的身边:「你和柳宜关系好啊,我和她也不熟。」

「多见见面不就熟了吗?」

傅景之指了指自己又指了指我:「我说的请她吃饭,是我们夫妻一起请她吃饭。」

【你再不答应我!我就闹了!】

【我在地上撒泼打滚!我看你怎么办!】

说实话,我还真的挺想看傅景之撒泼打滚的。

「还是不好吧。」

我表示拒绝。

傅景之眉头紧蹙,盯着地板发呆,似乎在思考撒泼打滚的可行性。

他站起来了。

他在原地走了几步。

最终还是没能坐在地上撒泼打滚。

他只是背对着我。

【她不心疼我。】

【她竟然真的一点都不心疼我。】

我怎么会不心疼他呢?

我上面环住他的脖颈:「我陪你去好不好?」

傅景之傲娇地哼了一声:「好吧。」

【老婆最好。】

【老婆亲亲。】
【老婆贴贴。】

我下意识地说出心里的想法:「老婆奴。」

傅景之一愣,随即便转身搂住了我:「我就是。」

16

我和傅景之请柳宜去了全城最火的火锅店。

「请她吃这个不太好吧?」

总裁请吃饭,不都应该是去五星级酒店吗?

傅景之为我披了件外套:「没事,他就喜欢吃这个。夜里凉,多穿点。」

【有什么不好的,火锅多好吃啊。】

【总不能说是因为我想吃火锅吧。】

我忍不住笑出了声。

「你笑什么?」

「我觉得你很可爱。」

傅景之立马闹了个大红脸:「快走快走,要迟到了。」

有时候我真的怀疑柳宜真的是傅景之的白月光吗,又或者说他们真的认识吗?

就比如现在,这两个人除了问了个好之后便再无话题可说。

相反的,柳宜一直在和我聊天。

「喝点水润润喉。」

傅景之递给我一杯酸梅汤。

【烦死了她,她自己没老婆吗?非要拉着我老婆说话。】

我多看了他两眼。

傅景之用公筷下了些食材。

【这个老婆喜欢吃,下老婆锅里。】

【这个我爱吃,归我归我。】

【这个老婆不喜欢又难吃,给她给她。】

柳宜问我:「决定了吗?」
「嗯,决定了。」

我点点头:「我会去治疗的,谢谢你。」

「这样就好。」

柳宜笑着,像是回忆起来什么往事:「你都不知道他有多爱你。上学那会儿…」

「咳咳。」

傅景之咳嗽两声,往我的碗里夹了点菜:「少说话,多吃菜。」

【好险,我的老底差点都被她秃噜完了。】

【爱她这种事情应该我自己来说。】

我抬头,对上他的眼睛。

他的眼里,满满的都是我的身影。

我听到他心里的声音:【我爱你。】

17

我决定和傅景之好好谈谈。

我觉得我们之间好像有什么误会。

「阿景。」

我和他面对面坐着:「我想问你一个问题。」

「说。」

傅景之非常镇定地吐出一个字。

【她怎么这么正式?好紧张好紧张好紧张。】

【发型没乱吧?我是不是凶了点?紧张死了。】

不止他紧张,我也紧张:「你喜不喜欢…柳宜?」

他沉默了,隔了好久才开口:「啊?」

他站了起来,烦躁地在我面前打着转。

【去他的!谁在外面造老子的谣!】

「高中的时候,他们都说…」
我揪着自己的衣服:「都说你和柳宜是一对儿。」

【得了,摊牌吧。再不摊牌老婆都没了。】

「我没有。」

他是这么想的,也是这么说的:「我和柳宜只是朋友。我和她走得近是因为…是因
为…」

他不好意思地摸摸后颈,观察着我的脸色:「你。」

我指指自己:「诶?」

「她家是医药世家,她的父母医术精湛,我是想求她的父母帮忙,看看有什么能治好
你的办法。」

「那你们不是相约考上同一所大学吗?」

「怎么可能!到底是谁造的谣!」

傅景之急了:「那所大学的医学系很出名,我才去考的,柳宜是为了传承家族企业才
去的。不过我后来就转系了,我们就再没交集了。」

原来事情的真相是这样的啊。

「那你为什么会转系啊?」

提起这个,傅景之的表情变得有些哀怨:「还是因为你。」

我眨眨眼。

怎么又是因为我?

傅景之将拳头放在嘴边,轻咳一声:「你出院那天,我是打算向你表白的。我问你,
你喜欢什么样的男生。」

那天啊,我好像有点印象。

因为那天的傅景之穿得特别正式,手上还拿了一捧玫瑰花。

我当时是怎么回答他来着?

哦,想起来了。

我当时因为那些传言,以为他们真的在一起了,便故意说了个和他相反的人设。

「高冷的、严肃的、非常厉害的霸道总裁。」

记得那天的傅景之沉默了好久,最后只说了四个字:「我知道了。」

18
事情搞明白了。

原来是两个互相暗恋的傲娇笨蛋,谁也不敢先开口的乌龙啊。

我捂着嘴偷笑,肩膀微微耸动。

「你还笑!」

傅景之直接扑了过来:「你都不知道我装成这样有多辛苦!」

也是。

难为他一个沙雕阳光少年压抑天性,装成一个严肃高冷总裁。

「喂,我都把老底揭给你看了。」

傅景之靠在我的肩膀上,呼出的热气喷洒在我的颈间:「那你呢?你到底喜欢谁
啊?」

我捧着他的脸:「你啊。」

见他一脸错愕的表情,我更加觉得可爱:「从头到尾都是你。我当时认为你和柳宜在
一起了,才会那么说的。」

傅景之的脸上浮现一丝红晕:「你没骗我?」

「骗你我有什么好处吗?」

我有些感慨:「如果当时我们有谁能先开口就好了。」

「你还说呢。你就是个锯嘴葫芦,根本问不出话。」

「那你呢?傲娇鬼。」

傅景之不说话了,只是握住我的手,与我十指相扣。

「要是我们早点在一起就好了。」

我叹了口气。

「虽然我们没有在一起。」

傅景之亲吻着我的侧脸:「但是我们一直在一起。」

我笑了。

确实。

我们一直陪伴在对方的身边。

尽管不是以恋人的身份。
19

我决定去柳宜推荐的医院做手术。

「别怕啊,我陪着你呢。」

「没事的,我们肯定能平安回来的。」

「那些医生都很厉害的吧。」

一上飞机,傅景之就握着我的手碎碎念。

结果最后反倒要我这个病人来安慰他:「没事的。你别紧张。」

「我哪里紧张啦!」

傅景之就像只炸毛的猫:「哼,我不讲给你听了。」

他捂住我的耳朵,嘴巴微微张开,好像说了什么。

很奇怪,自从我们表露心意之后,我再也没有听到过他的心声了。

「你说了什么?」

我扯扯他的袖子。

「不告诉你。」

傅景之卖了个关子:「等你平安下手术台了我再告诉你。」

行吧。

他不说我也知道。

左不过就是说些平平安安的话。

傅景之给我订了间单人病房,并且承包了我的生活起居。

我看他忙进忙出的模样,也有些心疼:「要不还是请个护工吧?」

「不用。」

傅景之擦擦额头上的汗:「照顾你这件事,我不想假手于人。」

我拿纸巾擦擦他的额头,又吻了吻他的脸:「辛苦啦,老公。」

「再叫一声。」

「想得美。」

他也不恼,只是一直跟在我的身后求着我再喊一声。

「宝宝,宝贝,老婆。再喊一声呗。」
「不要。」

不论他怎么求,我就是不肯再喊一声。

傅景之,等我平安下了手术台,你想听多少声我都喊给你听。

你可不许嫌我烦啊。

20

傅景之动了些关系,我们很快便轮到了手术排期。

手术前一晚,他搂着我絮絮叨叨说了好多话,像是要把这辈子的情话都说给我听似
的。

「你别怕。」

他亲了亲我的发顶:「我在外面陪着你呢。」

「我知道。」

我握住他的手:「你也别怕。」

傅景之伸出手指摩挲着我手腕上的红绳:「他会替我保佑你的。」

「你是从哪个寺庙求来的呀?等回去了,我也去求一条。」

傅景之沉默了片刻,突然笑了一声:「那恐怕不太行。」

我不解:「为什么?」

「因为这条红绳只有世上仅此一条。」

傅景之看向窗外,似是在回忆:「那是我三跪九叩,一步一步跪进大雄宝殿求来
的。」

我一愣。

这条红绳背后还有这样的故事吗?

「你生病的那年,我原先以为只是一场小病,可是你不仅没有好转,而且身体状况更
是每况愈下。

我很害怕,全城大大小小的寺庙我全都去了,最后我去了一家香火最为鼎盛的寺庙。
我在大殿里跪了一天一夜,又将自己头发编进红绳里为你挡灾。我还怕佛祖说我心不
诚,吃了一年斋为山区捐钱做志愿者以表诚心。」

傅景之说着说着就哭得泣不成声:「还好…还好…最后你终于好起来了…」

我跨坐在他的身上,吻去他的眼泪:「谢谢你阿景。为我做了这么多。」
「所以答应我。」

傅景之搂着我的腰:「这一次也要平安好吗?」

我直接堵住他的唇:「我会的。」

做个好梦吧傅景之。

今晚。

我和你。

21

手术整整做了六个多小时。

还好。

最后我平安出来了。

当时我一出来,傅景之腿都软了,直接跪在地上,扶都扶不起来。

他握着我的手哭得不能自已:「还好…还好…」

我费力地扬起嘴角:「傅景之,你在飞机上究竟说了什么啊?」

「我说——」

傅景之亲吻着我的手背:「唯愿吾妻无病无灾。」

真好啊。

我现在的确是无病无灾了。

我与他十指相扣:「谢谢你,老公。」

阳光之下,我们手指上的对戒熠熠生辉。

就像是在照耀我们的爱情。

【我爱你。】

我听到了傅景之。

你的心声。

我是说。

【我也爱你。】
【番外 检讨书】

Nếu không có sự xuất hiện của Lưu Nghĩa, tôi gần như đã quên mất khoảng cách không thể
hàn gắn giữa tôi và Phó Cảnh Chi.

Fu Jingzhi và tôi là bạn thuở nhỏ.

Chúng tôi có một mối quan hệ tốt.

Tôi luôn nghĩ rằng ở đây tôi khác với Fu Jingzhi.

Đến năm thứ hai trung học, tôi phải nghỉ học vì bệnh.

Từ lúc đó, Phó Cảnh Chi bỗng nhiên có một người bạn chơi thân thiết bên cạnh.

Dù không đến trường nhưng tôi cũng sẽ hỏi thăm tình hình của Phó Cảnh Chi từ các bạn cùng
lớp.

Nhưng mỗi khi nhắc tới Phó Cảnh Chi, nhất định sẽ nhắc đến Lưu Nghĩa.

Họ nói rằng anh ấy và Liu Yi không thể tách rời.

Người ta nói anh và Lưu Nghĩa Lang đều tài năng và xinh đẹp.

Họ nói rằng anh và Liu Yi được nhận vào cùng một trường đại học.

Tôi không dám hỏi anh, tôi sợ phải nghe câu trả lời mà tôi không muốn nghe, cuối cùng tôi
thậm chí sẽ không còn là bạn bè nữa.

Giữ nguyên hiện trạng là được.

“Anh không mời tôi vào và ngồi à?”

Lời nói của Lưu Nghĩa kéo tôi ra khỏi ký ức.

"Xin mời vào."

Tôi tránh đường, sai người hầu pha trà cho cô: “Cô đến gặp Phó Cảnh Chi à? Anh ấy không
có ở đây.”

Lưu Nghĩa lắc đầu: "Ta tới tìm ngươi."

Tôi sửng sốt: “Tìm tôi?”

Lưu Nghĩa từ trong túi đưa cho tôi một tập tài liệu: “Cách đây không lâu tôi có đến một bệnh
viện nước ngoài để trao đổi và học tập. Đây là bệnh viện mà tôi thấy khá tốt sau khi kiểm tra
tại chỗ. Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc việc ra nước ngoài để học tập.” trị bệnh cho ngươi.
"Bệnh."

Tôi xem qua thông tin trên tay mình.


Thành thật mà nói, tôi thực sự rất phấn khích.

Nhưng--

"Tại sao bạn lại giúp tôi?"

Nói đúng ra thì chúng ta nên được coi là tình địch phải không?

Lưu Nghĩa cũng sửng sốt: “Phó Cảnh Chi không nói cho ngươi biết sao?”

Một dấu chấm hỏi lớn hiện lên trên đầu tôi: “Em vừa nói gì thế?”

"Anh ấy thực sự rất giỏi trong việc che giấu mọi thứ."

Lưu Nghĩa mỉm cười nháy mắt với tôi: “Anh ấy bảo tôi làm hết.”

Có phải Fu Jingzhi là người đã làm điều đó?

Lưu Nghĩa đưa cho tôi một lọ thuốc: “Đây cũng là loại thuốc mới anh ấy bảo tôi mang đến
cho cô, hy vọng cô sẽ cân nhắc kỹ đề nghị của tôi. Tuy mạo hiểm nhưng tỷ lệ thành công vẫn
khá cao.”

Cô lại lấy một phong bì dày màu đỏ khác đặt lên bàn: “Anh kết hôn ở nước ngoài, em sẽ
không về kịp. Đây là phần tiền em chia để bổ sung cho anh.”

"…Cảm ơn."

Lưu Nghĩa nắm tay tôi: “Phó Cảnh Chi thật sự rất thích em. Anh hy vọng em có thể cùng anh
ấy sống thật tốt.”

14

Tôi kể cho Fu Jingzhi, người đang trở về nhà, về chuyến thăm của Liu Yi.

"Ồ, tôi hiểu rồi."

Tôi cầm áo vest của anh ấy, đưa cho anh ấy phong bao lì xì màu đỏ do Lưu Nghĩa đưa: “Cô
ấy cũng đưa tiền cho tôi.”

"Vì cô ấy đã đưa nó cho cậu nên cậu cứ giữ nó đi."

Anh mở phong bì màu đỏ và nhìn vào nó.

[Đó là tất cả? Đâm chết cô ấy. Lần sau đứa trẻ được một tháng tuổi, tôi sẽ lừa nó thật mạnh!

Tôi không thể không cười.

Chính bạn, CEO, mới thực sự keo kiệt.


Phó Cảnh Chi lại cầm tờ thông tin bệnh viện lên, hỏi ý kiến của tôi: “Em có muốn đi không?”

"Bạn có muốn tôi đi không?"

Phó Cảnh Chi trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu: “Đi.”

Anh bước đến từ phía sau, ôm tôi từ phía sau: “Anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại.”

“Nếu tôi không thể rời khỏi bàn mổ thì sao…”

"Không có cái gì gọi là ngẫu nhiên!"

Phó Cảnh Chi sốt ruột: “Ta không cho phép ngươi nói những lời như vậy!”

"Được rồi. Tôi sẽ không nói."

"Đi chữa trị đi."

Phó Cảnh Chi vùi đầu vào cổ tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm trên vai mình.

Anh ấy đã khóc?

"Không có cơ hội, ta sẽ cùng ngươi đồng hành, chúng ta sẽ sống cả đời."

Lòng tôi chợt dịu lại: “Được rồi, sống cả đời đi.”

15

Fu Jingzhi nói rằng anh ấy muốn đãi Liu Yi một bữa ăn.

"Nó nên như vậy."

Tôi gật đầu: “Vậy khi nào anh đi?”

Phó Cảnh Chi cau mày: “Ý của ngươi là, ngươi sẽ không đi cùng ta?”

[Cô ấy thực ra không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! 】

“Chỉ cần tự mình đi thôi.”

Fu Jingzhi ngồi trên ghế sofa và hờn dỗi.

Giọng nói chân thành của anh liên tục lọt vào tai tôi.

[Cô ấy thực ra không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! 】

[Cô ấy thực ra không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! 】

[Cô ấy thực ra không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! 】
Tê.

Anh ấy có phải là người lặp lại không?

Tôi ngồi cạnh anh: “Anh và Lưu Nghĩa có quan hệ tốt, nhưng tôi cũng không quen cô ấy.”

"Không phải chúng ta sẽ quen nhau sau khi gặp nhau thường xuyên sao?"

Phó Cảnh Chi chỉ vào mình rồi chỉ vào tôi: “Khi tôi nói đãi cô ấy một bữa, ý tôi là chúng ta
với tư cách vợ chồng cùng nhau đãi cô ấy một bữa.”

[Nếu em không hứa với anh lần nữa! Tôi đã làm ầm ĩ lên! 】

[Tôi đang lăn lộn trên mặt đất! Hãy để tôi xem bạn làm gì! 】

Thành thật mà nói, tôi rất muốn xem Fu Jingzhi lăn lộn.

"Nó vẫn chưa ổn."

Tôi đã nói không.

Fu Jingzhi cau mày và ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà, dường như đang suy nghĩ về tính khả thi
của việc lăn lộn.

Anh đứng dậy.

Anh bước vài bước tại chỗ.

Cuối cùng, tôi không thể ngồi xuống và lăn lộn trên mặt đất được.

Anh ấy vừa quay lưng lại với tôi.

[Cô ấy không cảm thấy có lỗi với tôi. 】

[Cô ấy thực sự không cảm thấy có lỗi với tôi chút nào. 】

Làm sao tôi có thể không cảm thấy tiếc cho anh ấy?

Tôi quàng tay qua cổ anh ấy và nói: "Tôi có thể đi cùng anh được không?"

Phó Cảnh Chi đắc ý hừ một tiếng: "Được."

[Vợ tôi là tuyệt nhất. 】

[Hôn vợ tôi. 】

[Vợ tôi đăng bài. 】

Tôi vô thức nói ra điều mình đang nghĩ: "Vợ nô lệ."

Phó Cảnh Chi sửng sốt, sau đó quay người ôm lấy tôi: “Là tôi.”
16

Tôi và Phó Cảnh Chi mời Lưu Nghĩa đến quán lẩu nổi tiếng nhất thành phố.

“Đối xử với cô ấy như thế này không phải là một ý kiến tồi sao?”

Khi chủ tịch mời đi ăn tối, không phải nên đến khách sạn năm sao sao?

Phó Cảnh Chi khoác áo khoác cho tôi: “Không sao đâu, anh ấy thích ăn món này, ban đêm
trời lạnh, mặc thêm quần áo vào đi.”

[Sao vậy, món lẩu ngon quá. 】

[Tôi không thể nói là vì tôi muốn ăn lẩu. 】

Tôi không thể không cười lớn.

"Tại sao bạn lại cười?"

"Tôi nghĩ bạn thật dễ thương."

Phó Cảnh Chi lập tức đỏ mặt: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta sẽ muộn mất.”

Đôi lúc tôi thực sự thắc mắc Lưu Nghĩa có thực sự là Bạch Nguyệt Quang của Phó Cảnh Chi
hay họ thực sự quen nhau?

Cũng giống như bây giờ, hai người này không còn gì để nói ngoại trừ việc hỏi thăm nhau.

Ngược lại, Lưu Nghĩa lại đang trò chuyện với tôi.

"Uống chút nước để làm ẩm cổ họng."

Phó Cảnh Chi đưa cho tôi một chén canh mận chua.

[Cô ấy khó chịu chết đi được.Cô ấy không có vợ sao? Tôi phải nói chuyện với vợ tôi. 】

Tôi nhìn anh ấy hai lần.

Fu Jingzhi dùng đũa để ăn một số nguyên liệu.

[Vợ này thích ăn thì hãy cho vào nồi của vợ tôi. 】

[Tôi thích ăn cái này, nó thuộc về tôi. 】

[Vợ tôi không thích món này và nó có vị rất tệ nên hãy đưa nó cho cô ấy. 】

Lưu Nghĩa hỏi tôi: “Em đã quyết định chưa?”

"Ân, quyết định như vậy."


Tôi gật đầu: “Tôi sẽ đi chữa bệnh, cảm ơn anh.”

"Tốt đấy."

Lưu Nghĩa mỉm cười, như đang nhớ lại điều gì đó trong quá khứ: “Em không biết anh ấy yêu
em đến mức nào đâu. Khi anh còn đi học…”

"Ừm."

Phó Cảnh Chi ho hai tiếng rồi gắp rau vào bát tôi: “Nói ít đi, ăn nhiều rau đi.”

[Thật nguy hiểm, ông già của tôi gần như bị cô ấy tiêu diệt. 】

[Tôi nên tự mình nói về việc yêu cô ấy. 】

Tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Đôi mắt anh ấy tràn ngập tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói trong trái tim anh: [Anh yêu em. 】

17

Tôi quyết định nói chuyện vui vẻ với Fu Jingzhi.

Tôi cảm thấy dường như giữa chúng tôi có sự hiểu lầm nào đó.

"A Kinh."

Tôi ngồi đối diện với anh ấy: "Tôi muốn hỏi anh một câu."

"giải thích."

Fu Jingzhi thốt ra một từ rất bình tĩnh.

[Tại sao cô ấy lại trang trọng như vậy? Hồi hộp quá, hồi hộp quá, hồi hộp quá. 】

[Tóc của bạn không bị rối à? Tôi có hơi tàn nhẫn không? Thật lo lắng. 】

Anh ấy không chỉ căng thẳng, tôi cũng căng thẳng: “Anh có thích…Lưu Nghĩa không?”

Anh ấy im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Hả?"

Anh ta đứng dậy và cáu kỉnh đi vòng quanh trước mặt tôi.

[Đã đi đến chỗ của anh ấy! Ai đang tung tin đồn về tôi ở bên ngoài? 】

"Ở trường trung học, tất cả họ đều nói..."

Tôi túm lấy quần áo của mình nói: “Người ta nói anh và Lưu Nghĩa là một cặp.”
[Nào, hãy thể hiện nó đi. Nếu chúng ta không thể hiện thì vợ tôi sẽ ra đi. 】

"Tôi không."

Đây là những gì anh ấy nghĩ và nói: "Lưu Nghị và tôi chỉ là bạn bè. Tôi thân thiết với cô ấy
vì... bởi vì..."

Anh ngượng ngùng chạm vào gáy và quan sát vẻ mặt của tôi: "Em."

Tôi chỉ vào mình: “Ơ?”

"Gia đình cô ấy xuất thân từ gia đình y học, bố mẹ cô ấy đều có tay nghề y. Tôi chỉ muốn nhờ
bố mẹ cô ấy giúp đỡ xem có cách nào chữa khỏi bệnh cho cô không."

"Không phải cậu đã đồng ý học cùng trường đại học sao?"

"Sao có thể như vậy! Ai đã tung ra tin đồn này!"

Phó Cảnh Chi lo lắng: “Khoa y của trường đại học đó rất nổi tiếng nên tôi đã thi. Lưu Nghĩa
đến đó để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng sau đó tôi chuyển khoa, và
chúng tôi không bao giờ gặp nhau nữa.”

Hóa ra sự thật của vấn đề là thế này.

“Vậy tại sao cậu lại chuyển khoa?”

Nói đến đây, vẻ mặt Phó Cảnh Chi có chút buồn bã: “Vẫn là vì ngươi.”

Tôi chợp mắt.

Tại sao lại là vì tôi?

Phó Cảnh Chi đưa tay lên miệng, ho nhẹ: “Ngày em xuất viện, anh định tỏ tình với em. Tôi
hỏi em, em thích con trai như thế nào.”

Ngày hôm đó, tôi dường như có ấn tượng gì đó.

Bởi vì hôm đó Phó Cảnh Chi ăn mặc rất chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa hồng.

Lúc đó tôi đã trả lời anh ấy như thế nào?

Ồ, tôi đã nhớ ra rồi.

Vì những tin đồn đó, tôi tưởng họ thực sự ở bên nhau nên tôi đã cố tình tạo ra một tính cách
trái ngược với anh ấy.

"Một tổng thống lạnh lùng, nghiêm túc và rất quyền lực."

Nhớ rõ ngày đó Phó Cảnh Chi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ: “Ta hiểu.”
18

Mọi chuyện đã được tìm ra.

Thì ra họ là hai tên ngốc kiêu ngạo có tình cảm với nhau, cả hai đều không dám mở lời trước.

Tôi che miệng cười khúc khích, nhún nhẹ vai.

"Cậu dám cười à!"

Phó Cảnh Chi trực tiếp xông tới: “Ngươi không biết ta giả vờ như vậy khó đến mức nào đâu!”

Cũng vậy.

Thật khó để anh trở thành một chàng trai vui tính, kìm nén bản chất và giả vờ là một CEO
nghiêm túc và lạnh lùng.

"Này, tôi đã tiết lộ bí mật của mình cho bạn rồi."

Phó Cảnh Chi dựa vào vai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi: "Còn em thì sao? Em thích
ai?"

Tôi ôm mặt anh ấy và nói, "Anh."

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, tôi càng thấy đáng yêu hơn: “Từ đầu đến cuối đều là anh. Tôi
tưởng anh và Lưu Nghĩa ở cùng nhau nên mới nói như vậy.”

Phó Cảnh Chi trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng: “Ngươi không có lừa gạt ta?”

“Nói dối có ích lợi gì?”

Tôi cảm thấy hơi xúc động: “Thật tốt nếu một người trong chúng ta có thể nói trước”.

"Ngươi còn nói nữa, ngươi chỉ là một cái bầu bị xẻo, ngay cả hỏi cũng không được."

"Còn cậu thì sao? Tsundere."

Fu Jingzhi ngừng nói, chỉ nắm tay tôi và đan xen những ngón tay của anh ấy với tôi.

"Sẽ thật tốt nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn."

Tôi đã ký.

"Mặc dù chúng ta không ở cùng nhau."

Phó Cảnh Chi hôn lên má tôi: “Nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”

Tôi bật cười.

Thực ra.

Chúng tôi luôn ở đó vì nhau.


Dù không phải là người yêu.

19

Tôi quyết định đến bệnh viện do Lưu Nghĩa giới thiệu để phẫu thuật.

"Đừng sợ, có anh ở bên em."

"Không sao, chúng ta nhất định sẽ an toàn trở về."

"Những bác sĩ đó rất mạnh mẽ phải không?"

Vừa lên máy bay, Phó Cảnh Chi đã nắm tay tôi lẩm bẩm.

Cuối cùng, người bệnh là tôi an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng”.

"Tại sao tôi lại lo lắng như vậy?"

Phó Cảnh Chi giống như một con mèo giận dữ: “Hừ, ta không nói cho ngươi nữa.”

Anh ấy bịt tai tôi lại và hơi mở miệng như thể đang nói điều gì đó.

Thật kỳ lạ là tôi đã không nghe thấy bất cứ điều gì từ anh ấy kể từ khi chúng tôi bộc lộ tình
cảm của mình.

"bạn nói gì?"

Tôi kéo tay áo anh ấy.

"Tôi sẽ không nói cho bạn biết."

Phó Cảnh Chi từ bỏ, nói: “Sau khi ngươi an toàn rời khỏi bàn mổ, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Khỏe.

Tôi biết ngay cả khi anh ấy không nói với tôi.

Zuo chỉ nói vài lời ôn hòa.

Fu Jingzhi đặt cho tôi một phòng riêng và lo chi phí sinh hoạt hàng ngày cho tôi.

Nhìn anh bận rộn ra vào, tôi có chút đau lòng: “Sao chúng ta không thuê người chăm sóc?”

"Không cần."

Phó Cảnh Chi lau mồ hôi trên trán, nói: “Tôi không muốn chăm sóc anh.”

Tôi dùng khăn giấy lau trán cho anh rồi hôn lên mặt anh lần nữa: “Cảm ơn chồng đã vất vả
rồi.”
"Hét nữa đi."

"Đó là một suy nghĩ đẹp."

Anh ấy không hề khó chịu mà chỉ đi theo tôi cầu xin tôi hét lên lần nữa.

"Em yêu, em yêu, vợ. Hãy gọi lại cho anh nhé."

"không muốn."

Dù anh có van xin thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không chịu hét lên nữa.

Fu Jingzhi, khi tôi rời khỏi bàn mổ an toàn, tôi sẽ gọi cho bạn bao nhiêu lần tùy thích.

Đừng nghĩ rằng bạn đang làm phiền tôi.

20

Fu Jingzhi đã tìm được một số mối quan hệ và chẳng bao lâu sau đã đến lượt chúng tôi lên
lịch phẫu thuật.

Đêm trước ca phẫu thuật, anh ôm tôi và nói rất nhiều, như muốn kể cho tôi nghe tất cả những
chuyện tình trong cuộc đời anh.

"Đừng sợ."

Anh hôn lên tóc tôi: “Anh ở bên ngoài với em.”

"Tôi biết."

Tôi nắm tay anh ấy và nói: “Anh cũng đừng sợ”.

Phó Cảnh Chi duỗi ngón tay xoa xoa sợi dây màu đỏ trên cổ tay tôi: “Anh ấy sẽ thay em bảo
vệ em.”

"Anh xin ở chùa nào vậy? Khi về tôi cũng xin một cái."

Phó Cảnh Chi trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “E là không được.”

Tôi bối rối: “Tại sao?”

"Bởi vì trên thế giới chỉ có một sợi dây màu đỏ."

Phó Cảnh Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang nhớ lại: “Ta quỳ ba lạy chín lạy, từng bước
quỳ xuống chính điện thỉnh cầu.”

Tôi choáng váng.

Có câu chuyện nào đằng sau sợi dây màu đỏ này không?
“Năm đó ngươi lâm bệnh, ta tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nhưng ngươi không những không khỏi mà
thể trạng càng ngày càng trầm trọng.

Tôi rất sợ hãi, tôi đi đến tất cả các ngôi chùa lớn nhỏ trong thành phố, và cuối cùng tôi đến
ngôi chùa có nhiều hương nhất. Ta quỳ trong đại sảnh cả ngày lẫn đêm, bện tóc thành sợi dây
đỏ để xua đuổi tai họa cho ngươi. Tôi cũng sợ Phật nói mình không thành tâm nên đã nhịn ăn
một năm và quyên góp tiền đi tình nguyện miền núi để thể hiện tấm lòng của mình. "

Fu Jingzhi bật khóc khi nói: "Không sao... không sao đâu... cuối cùng thì anh cũng đã khá hơn
rồi..."

Tôi ngồi trên lưng anh, hôn lên những giọt nước mắt của anh: “Cảm ơn A Cảnh vì đã làm rất
nhiều điều cho tôi.”

“Vậy hãy hứa với tôi nhé.”

Phó Cảnh Chi vòng tay qua eo tôi: “Lần này em có an toàn không?”

Tôi trực tiếp chặn môi anh: “Tôi sẽ làm.”

Chúc Fu Jingzhi ngủ ngon nhé.

tối nay.

tôi và bạn.

hai mươi mốt

Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu giờ.

khỏe.

Cuối cùng tôi đã ra ngoài an toàn.

Vừa bước ra, Phó Cảnh Chi hai chân đã yếu ớt, quỳ xuống đất, không đỡ nổi.

Anh nắm lấy tay tôi, không kìm được tiếng khóc: "Không sao... không sao đâu..."

Tôi khóe miệng nhếch lên: “Phó Cảnh Chi, trên máy bay rốt cuộc anh đã nói gì?”

"Tôi đã nói--"

Phó Cảnh Chi hôn lên mu bàn tay tôi: “Tôi chỉ mong vợ tôi bình an vô sự.”

rất tốt.

Bây giờ tôi thực sự đã thoát khỏi bệnh tật và tai họa.

Tôi đan ngón tay của mình với anh ấy và nói: "Cảm ơn chồng."
Dưới ánh nắng, những chiếc nhẫn trên ngón tay chúng tôi lấp lánh.

Nó giống như soi sáng tình yêu của chúng ta vậy.

【Anh Yêu Em. 】

Tôi nghe thấy Fu Jingzhi.

Giọng nói của bạn.

Ý tôi là.

【Tôi cũng yêu bạn. 】

[Đánh giá bổ sung]

Từ đoàn này:

Nếu không có sự xuất hiện của Lưu Nghĩa, tôi gần như đã quên mất khoảng cách không thể
hàn gắn giữa tôi và Phó Cảnh Chi.

Phó Cảnh Chi và tôi là bạn thuở nhỏ. Chúng tôi có một mối quan hệ tốt. Tôi luôn nghĩ rằng ở
đây tôi khác với Phó Cảnh Chi.

Đến năm thứ hai trung học, tôi phải nghỉ học vì bệnh.

Từ lúc đó, Phó Cảnh Chi bỗng nhiên có một người bạn chơi thân thiết bên cạnh.

Dù không đến trường nhưng tôi cũng sẽ hỏi thăm tình hình của Phó Cảnh Chi từ các bạn cùng
lớp.
Nhưng mỗi khi nhắc tới Phó Cảnh Chi, nhất định sẽ nhắc đến Lưu Nghĩa.

Họ nói rằng anh ấy và Lưu Nghĩa không thể tách rời.

Người ta nói anh và Lưu Nghĩa Lang đều tài năng và xinh đẹp.

Họ nói rằng anh và Lưu Nghĩa được nhận vào cùng một trường đại học.

Tôi không dám hỏi anh, tôi sợ phải nghe câu trả lời mà tôi không muốn nghe, cuối cùng
không còn là bạn bè nữa.

Giữ nguyên hiện trạng là được.

“Cô không mời tôi vào ngồi à?”

Lời nói của Lưu Nghĩa kéo tôi ra khỏi ký ức.

“Mời vào.”

Tôi tránh đường, sai người hầu pha trà cho cô: “Cô đến gặp Phó Cảnh Chi à? Anh ấy không
có ở đây.”

Lưu Nghĩa lắc đầu: “Tôi tới tìm cô.”

Tôi sửng sốt: “Tìm tôi?”


Lưu Nghĩa từ trong túi đưa cho tôi một tập tài liệu: “Cách đây không lâu tôi có đến một bệnh
viện nước ngoài để trao đổi và học tập. Đây là bệnh viện mà tôi thấy khá tốt sau khi kiểm tra.
Tôi hy vọng cô có thể cân nhắc việc ra nước ngoài trị bệnh.”

Tôi xem qua thông tin trên tay mình.

Thành thật mà nói, tôi thực sự rất phấn khích.

Nhưng...

“Tại sao cô lại giúp tôi?”

Nói đúng ra thì chúng ta nên được coi là tình địch phải không?

Lưu Nghĩa cũng sửng sốt: “Phó Cảnh Chi không nói cho cô biết sao?”

Một dấu chấm hỏi lớn hiện lên trên đầu tôi: “Nói gì thế?”

“Anh ấy thực sự rất giỏi trong việc che giấu mọi thứ.”

Lưu Nghĩa mỉm cười nháy mắt với tôi: “Anh ấy bảo tôi làm hết.”

Lưu Nghĩa đưa cho tôi một lọ thuốc: “Đây cũng là loại thuốc mới anh ấy bảo tôi mang đến
cho cô, hy vọng cô sẽ cân nhắc kỹ đề nghị của tôi. Tuy mạo hiểm nhưng tỷ lệ thành công vẫn
khá cao.”

Cô lại lấy một phong bì dày màu đỏ khác đặt lên bàn: “Tôi ở nước ngoài nên không về kịp
hôn lễ. Đây là tiền mừng của tôi.”
“…Cảm ơn.”

Lưu Nghĩa nắm tay tôi: “Phó Cảnh Chi thật sự rất thích cô. Tôi hy vọng cô có thể cùng anh ấy
sống thật tốt.”

Tôi kể cho Phó Cảnh Chi về chuyến thăm của Lưu Nghĩa.

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Tôi cầm áo vest của anh ấy, đưa cho anh ấy phong bao lì xì do Lưu Nghĩa đưa: “Cô ấy cũng
đưa tiền cho em.”

“Vì cô ấy đã đưa nó cho em nên em cứ giữ nó đi.”

Anh mở phong bì màu đỏ và nhìn vào nó.

[Chỉ vậy thôi? Keo kiệt. Lần sau đứa trẻ được một tháng tuổi, tôi sẽ vét thật nhiều.]

Tôi không thể không cười.

Chính anh, CEO, mới thực sự keo kiệt.

Phó Cảnh Chi lại cầm tờ thông tin bệnh viện lên, hỏi ý kiến của tôi: “Em có muốn đi không?”

“Anh có muốn em đi không?”

Phó Cảnh Chi trầm mặc một lát, gật đầu: “Đi.”
Anh bước đến từ phía sau, ôm tôi từ phía sau: “Anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại.”

“Nếu em không thể rời khỏi bàn mổ thì sao…”

“Không có cái gì không thể!”

Phó Cảnh Chi sốt ruột: “Anh không cho phép em nói những lời xui xẻo!”

“Được rồi. Em sẽ không nói.”

“Đi chữa trị đi.”

Phó Cảnh Chi vùi đầu vào cổ tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm trên vai mình.

Anh ấy đã khóc?

“Anh sẽ đồng hành cùng em, chúng ta sẽ sống cả đời.”

Lòng tôi chợt dịu lại: “Được rồi, sống cả đời đi.”

Phó Cảnh Chi nói rằng anh ấy muốn đãi Lưu Nghĩa một bữa ăn.

Tôi gật đầu: “Vậy khi nào anh đi?”


Phó Cảnh Chi cau mày: “Ý của em là, em sẽ không đi cùng anh?”

[Cô ấy không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! ]

“Tự mình đi thôi.”

Phó Cảnh Chi ngồi trên ghế hờn dỗi.

Giọng nói chân thành của anh liên tục lọt vào tai tôi.

[Cô ấy không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! ]

[Cô ấy không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! ]

[Cô ấy không hề lo lắng về việc tôi đi ăn một mình với người phụ nữ khác! ]

Tê.

Anh ấy có phải là bò nhai lại không?

Tôi ngồi cạnh anh: “Anh và Lưu Nghĩa có quan hệ tốt, nhưng em cũng không quen cô ấy.”

“Không phải chúng ta sẽ quen nhau sau khi gặp nhau thường xuyên sao?”

Phó Cảnh Chi chỉ vào mình rồi chỉ vào tôi: “Khi anh nói đãi cô ấy một bữa, ý anh là chúng ta
với tư cách vợ chồng cùng nhau đãi cô ấy một bữa.”
[Nếu em không hứa với anh, anh sẽ làm ầm ĩ lên! ]

[Tôi lăn lộn trên mặt đất! Hãy để tôi xem em làm gì! ]

Thành thật mà nói, tôi rất muốn xem Phó Cảnh Chi lăn lộn.

“Không ổn lắm.”

Tôi đã nói không.

Phó Cảnh Chi cau mày và ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà, dường như đang suy nghĩ về tính
khả thi của việc lăn lộn.

Anh đứng dậy, bước vài bước tại chỗ.

Cuối cùng, anh không thể ngồi xuống và lăn lộn trên mặt đất được.

Anh ấy quay lưng lại với tôi.

[Cô ấy không quan tâm tôi.]

[Cô ấy không quan tâm tôi chút nào. ]

Làm sao tôi có thể không quan tâm cho anh ấy?

Tôi quàng tay qua cổ anh ấy và nói: “Em có thể đi cùng anh được không?”
Phó Cảnh Chi đắc ý hừ một tiếng: “Được.”

[Vợ tôi là tuyệt nhất. ]

[Hôn vợ tôi. ]

Tôi vô thức nói ra điều mình đang nghĩ: “Thê nô.”

Phó Cảnh Chi sửng sốt, sau đó quay người ôm lấy tôi: “Là anh.”

Tôi và Phó Cảnh Chi mời Lưu Nghĩa đến quán lẩu nổi tiếng nhất thành phố.

“Đối xử với cô ấy như thế này không phải là một ý kiến tồi sao?”

Khi chủ tịch mời đi ăn tối, không phải nên đến khách sạn năm sao sao?

Phó Cảnh Chi khoác áo khoác cho tôi: “Không sao đâu, cô ấy thích ăn món này. Ban đêm trời
lạnh, mặc thêm quần áo vào đi.”

[Sao vậy, món lẩu ngon lắm ]

[Tôi không thể nói là vì tôi muốn ăn lẩu. ]

Tôi không thể không cười lớn.

“Tại sao em lại cười?”


“Em nghĩ anh thật dễ thương.”

Phó Cảnh Chi lập tức đỏ mặt: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta sẽ muộn mất.”

Đôi lúc tôi thực sự thắc mắc Lưu Nghĩa là Bạch Nguyệt Quang của Phó Cảnh Chi hay họ chỉ
quen nhau?

Cũng giống như bây giờ, hai người này không còn gì để nói ngoại trừ việc hỏi thăm nhau.

Ngược lại, Lưu Nghĩa lại đang trò chuyện với tôi.

“Uống chút nước để làm ẩm cổ họng.”

Phó Cảnh Chi đưa cho tôi một chén canh mận chua.

[Cô ấy khó chịu chết đi được. Cô ấy không có vợ sao? Tôi muốn nói chuyện với vợ tôi.]

Tôi nhìn anh ấy hai lần.

Phó Cảnh Chi dùng đũa gắp nguyên liệu.

[Vợ thích ăn thì hãy cho vào nồi của vợ tôi. ]

[Tôi thích ăn cái này, vào nồi của tôi]

[Vợ tôi không thích món này. Nó có vị rất tệ nên sẽ đưa nó cho Lưu Nghĩa. ]
Lưu Nghĩa hỏi tôi: “Cô đã quyết định chưa?”

Tôi gật đầu: “Tôi sẽ đi chữa bệnh, cảm ơn cô.”

“Tốt lắm.”

Lưu Nghĩa mỉm cười, như đang nhớ lại điều gì đó trong quá khứ: “Cô không biết anh ấy yêu
cô đến mức nào đâu. Khi còn đi học…”

“Ừm.”

Phó Cảnh Chi ho hai tiếng rồi gắp rau vào bát tôi: “Nói ít đi, ăn nhiều rau vào.”

[Thật nguy hiểm, bí mật của tôi suýt lộ.]

[Tôi nên tự mình nói về việc yêu cô ấy.]

Tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Đôi mắt anh ấy tràn ngập tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói trong trái tim anh: [Anh yêu em. ]

Tôi quyết định nói chuyện vui vẻ với Phó Cảnh Chi.

Tôi cảm thấy dường như giữa chúng tôi có sự hiểu lầm nào đó.
“A Chi.”

Tôi ngồi đối diện với anh ấy: “Em muốn hỏi anh một câu.”

“Được.”

Phó Cảnh Chi thốt ra một từ rất bình tĩnh.

[Tại sao cô ấy lại trang trọng như vậy? Hồi hộp quá, hồi hộp quá, hồi hộp quá. ]

[Tóc của tôi không bị rối à? Mặt tôi bẩn sao? Thật lo lắng. ]

Anh ấy không chỉ căng thẳng, tôi cũng căng thẳng: “Anh có thích… Lưu Nghĩa không?”

Anh ấy im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Hả?”

Anh đứng dậy và cáu kỉnh đi vòng quanh trước mặt tôi.

[Ai đang tung tin đồn về tôi ở bên ngoài?]

“Ở trường trung học, tất cả họ đều nói...”

Tôi túm lấy quần áo của mình nói: “Người ta nói anh và Lưu Nghĩa là một cặp.”

[Nào, hãy thể hiện nó đi. Nếu không thể hiện thì tôi sẽ mất vợ.]
“Anh không.”

“Lưu Nghị và anh chỉ là bạn bè. Anh thân thiết với cô ấy vì... bởi vì...”

Anh ngượng ngùng chạm vào gáy và quan sát vẻ mặt của tôi: “Em.”

Tôi chỉ vào mình: “Em?”

“Gia đình cô ấy xuất thân từ gia đình y học, bố mẹ cô ấy đều theo nghề y. Anh chỉ muốn nhờ
bố mẹ cô ấy giúp đỡ xem có cách nào chữa khỏi bệnh cho em không.”

“Không phải anh đã đồng ý học cùng trường đại học sao?”

“Sao có thể như vậy! Ai đã tung ra tin đồn này!”

Phó Cảnh Chi lo lắng: “Khoa y của trường đại học đó rất nổi tiếng nên anh đã thi. Lưu Nghĩa
đến đó để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng sau đó anh chuyển khoa, từ đó
anh không gặp cô ấy nữa.”

Hóa ra là thế này.

“Vậy tại sao anh lại chuyển khoa?”

Nói đến đây, vẻ mặt Phó Cảnh Chi có chút buồn bã: “Vẫn là vì em.”

Tôi chớp mắt.

Tại sao lại là vì tôi?


Phó Cảnh Chi đưa tay lên miệng, ho nhẹ: “Ngày em xuất viện, anh định tỏ tình với em. Anh
hỏi em, em thích con trai như thế nào.”

Ngày hôm đó, tôi dường như có ấn tượng gì đó.

Bởi vì hôm đó Phó Cảnh Chi ăn mặc rất chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa hồng.

Lúc đó tôi đã trả lời anh ấy như thế nào?

Ồ, tôi đã nhớ ra rồi.

Vì những tin đồn đó, tôi tưởng họ thực sự ở bên nhau nên tôi đã cố tình tạo ra một tính cách
trái ngược với anh ấy.

“Một chàng trai lạnh lùng, nghiêm túc và rất quyền lực.”

Nhớ rõ ngày đó Phó Cảnh Chi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói ba chữ: “Anh hiểu rồi.”

Mọi chuyện đã được tìm ra.

Thì ra họ là hai tên ngốc kiêu ngạo có tình cảm với nhau, cả hai đều không dám mở lời trước.

Tôi che miệng cười khúc khích, nhún nhẹ vai.

“Em dám cười à!”


Phó Cảnh Chi trực tiếp xông tới: “Em không biết anh giả vờ khó đến mức nào đâu!”

Đúng vậy.

Thật khó để một chàng trai vui tính, kìm nén bản chất và giả vờ là một CEO nghiêm túc và
lạnh lùng.

“Này, anh đã tiết lộ bí mật của mình cho em rồi.”

Phó Cảnh Chi dựa vào vai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi: “Còn em thì sao? Em thích
ai?”

Tôi ôm mặt anh ấy và nói “Anh.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, tôi càng thấy đáng yêu hơn: “Từ đầu đến cuối đều là anh. Em
tưởng anh và Lưu Nghĩa ở cùng nhau nên mới nói như vậy.”

Phó Cảnh Chi đỏ bừng mặt: “Em không có lừa gạt anh?”

“Nói dối có ích gì?”

Tôi cảm thấy hơi xúc động: “Thật tốt nếu một người trong chúng ta có thể nói trước”.

“Em còn nói nữa, ngay cả hỏi cũng không được.”

“Còn anh thì sao?.”

Phó Cảnh Chi ngừng nói, chỉ nắm tay tôi và đan xen những ngón tay của anh ấy với tôi.
“Sẽ thật tốt nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn.”

“Mặc dù chúng ta không ở cùng nhau.”

Phó Cảnh Chi hôn lên má tôi: “Nhưng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”

Tôi bật cười.

Thực ra.

Chúng tôi luôn ở đó vì nhau.

Dù không phải là người yêu.

Tôi quyết định đến bệnh viện do Lưu Nghĩa giới thiệu để phẫu thuật.

“Đừng sợ, có anh ở bên em.”

“Không sao, chúng ta nhất định sẽ an toàn trở về.”

“Những bác sĩ đó rất giỏi phải không?”

Vừa lên máy bay, Phó Cảnh Chi đã nắm tay tôi lẩm bẩm.

Cuối cùng, người bệnh là tôi an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng”.
“Tại sao anh lại lo lắng như vậy?”

Phó Cảnh Chi giống như một con mèo giận dữ: “Hừ, anh không nói cho em nữa.”

Anh ấy bịt tai tôi lại và hơi mở miệng như thể đang nói điều gì đó.

Thật kỳ lạ là tôi đã không nghe thấy bất cứ điều gì từ anh ấy kể từ khi chúng tôi bộc lộ tình
cảm của mình.

“Anh nói gì?”

Tôi kéo tay áo anh ấy.

“Anh sẽ không nói cho em biết.”

Phó Cảnh Chi từ bỏ, nói: “Sau khi em an toàn rời khỏi bàn mổ, anh sẽ nói cho em biết.”

Tôi biết ngay cả khi anh ấy không nói với tôi.

Phó Cảnh Chi đặt cho tôi một phòng riêng và lo chi phí sinh hoạt hàng ngày cho tôi.

Nhìn anh bận rộn ra vào, tôi có chút đau lòng: “Sao chúng ta không thuê người chăm sóc?”

“Không cần.”

Phó Cảnh Chi lau mồ hôi trên trán, nói: “Anh muốn chăm sóc em.”
Tôi dùng khăn giấy lau trán cho anh rồi hôn lên mặt anh lần nữa: “Cảm ơn chồng đã vất vả
rồi.”

“Gọi nữa đi.”

“Nằm mơ đi.”

Anh ấy không hề khó chịu mà chỉ đi theo tôi cầu xin tôi gọi chồng lần nữa.

“Em yêu, em yêu, vợ. Hãy gọi lại đi.”

“Không muốn.”

Dù anh có van xin thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không chịu gọi nữa.

Phó Cảnh Chi, khi tôi rời khỏi bàn mổ an toàn, tôi sẽ gọi anh ấy.

Phó Cảnh Chi đã tìm được một số mối quan hệ và chẳng bao lâu sau đã đến lượt chúng tôi lên
lịch phẫu thuật.

Đêm trước ca phẫu thuật, anh ôm tôi và nói rất nhiều, như muốn kể cho tôi nghe tất cả những
chuyện tình trong cuộc đời anh.

“Đừng sợ.”

Anh hôn lên tóc tôi: “Anh ở bên ngoài với em.”
“Em biết.”

Tôi nắm tay anh ấy và nói: “Anh cũng đừng sợ”.

Phó Cảnh Chi duỗi ngón tay xoa xoa sợi dây màu đỏ trên cổ tay tôi: “Nó sẽ thay anh bảo vệ
em.”

“Anh xin ở chùa nào vậy? Khi về em cũng xin một cái.”

Phó Cảnh Chi trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “E là không được.”

Tôi bối rối: “Tại sao?”

“Bởi vì trên thế giới chỉ có một sợi dây màu đỏ.”

Phó Cảnh Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang nhớ lại: “Anh quỳ ba lạy chín lạy, từng bước
quỳ xuống chính điện thỉnh cầu.”

Tôi choáng váng.

Có câu chuyện nào đằng sau sợi dây màu đỏ này không?

“Năm đó em lâm bệnh, anh tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nhưng em không những không khỏi mà thể
trạng càng ngày càng yếu.”

“Anh rất sợ hãi. Anh đi đến tất cả các ngôi chùa lớn nhỏ trong thành phố, và cuối cùng anh
đến ngôi chùa có nhiều hương nhất.”
“Anh quỳ trong đại sảnh cả ngày lẫn đêm, bện tóc thành sợi dây đỏ để xua đuổi tai họa cho
em. Anh cũng sợ Phật nói mình không thành tâm nên đã nhịn ăn một ngày và quyên góp tiền
đi tình nguyện miền núi để thể hiện tấm lòng của mình. “

Phó Cảnh Chi bật khóc khi nói: “Không sao... không sao đâu... cuối cùng thì em cũng đã khá
hơn rồi...”

Tôi ngồi trên lưng anh, hôn lên những giọt nước mắt của anh: “Cảm ơn anh vì đã làm rất
nhiều điều cho em.”

“Vậy hãy hứa với anh nhé.”

Phó Cảnh Chi vòng tay qua eo tôi: “Lần này an toàn trở về.”

Tôi trực tiếp chặn môi anh: “Em sẽ làm.”

Chúc Phó Cảnh Chi ngủ ngon nhé.

Tối nay.

Em và anh.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu giờ..

Cuối cùng tôi đã ra ngoài an toàn.

Vừa bước ra, hai chân Phó Cảnh Chi đã yếu ớt, quỳ xuống đất, không đỡ nổi.
Anh nắm lấy tay tôi, không kìm được tiếng khóc: “Không sao... không sao đâu...”

Khóe miệng tôi nhếch lên: “Phó Cảnh Chi, trên máy bay rốt cuộc anh đã nói gì?”

“Anh đã nói...”

Phó Cảnh Chi hôn lên mu bàn tay tôi: “Anh chỉ mong vợ bình an.”

Rất tốt.

Bây giờ tôi thực sự đã thoát khỏi bệnh tật.

Tôi đan ngón tay của mình với anh ấy và nói: “Cảm ơn chồng.”

Dưới ánh nắng, những chiếc nhẫn trên ngón tay chúng tôi lấp lánh.

Nó giống như soi sáng tình yêu của chúng tôi vậy.

[Anh Yêu Em.]

Tôi nghe thấy Phó Cảnh Chi.

Giọng nói của anh ấy.

Ý tôi là...
[Em cũng yêu anh]

You might also like