Professional Documents
Culture Documents
Trường của em be bé
Nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh người mẹ đang từng bước dắt con đi học trong ngày đầu tiên:
“Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp.”
Ngày đầu xa vòng tay của mẹ, em có biết bao nhiêu điều lo sợ chỉ muốn ẩn nấp bên cạnh
mẹ. Em còn e ngại, bỡ ngỡ chính vì thế mà mẹ phải “dắt tay từng bước”. Nhưng đó chỉ là
ngày hôm qua-ngày đầu tiên đi học. Đến hôm nay, do công việc hằng ngày, mẹ không còn
đưa em đi học được nên đành phải tự đi học. câu thơ vang lên “một mình e tới lớp” nghe
đầy tự tin, đây có thể là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đầy lòng dũng cảm khi rời vòng tay của
mẹ.
Quang cảnh con đường tới trường và môi trường sư phạm trong mắt trẻ thơ thật giản dị:
“Trường của e be bé
Nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo e tre trẻ
Dạy e hát rất hay.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường e đi.”
Em vui vẻ khoe về ngôi trường nhỏ nhắn nằm giữa không gian thiên nhiên vô cùng đẹp. mỗi
ngày đi học của e là một niềm vui, người mẹ thứ 2 của e thật dịu hiền, ngày ngày dạy e hát
để thấy yêu quê hương, yêu đất nước, học cách sống tốt qua những câu hát thân thương.
Con đường tới mái nhà thứ 2 đầy thơ mộng, con đường đó đang dẫn e bước vào thế giới
mới, chan chứa tình thương yêu dân tộc. hình ảnh “nước suối” và “cây cọ” đã đc nhân hóa
lên: dòng suối như những lời giảng dạy về cuộc sống, còn những lá cọ kia như bàn tay của
mọi người che chở cho những hạt giống của đất nước.
2/ Mẹ (Trần Quốc Minh) – Lớp 2, Tập 1 (tr.50)
Lặng rồi cả tiếng con ve,
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi.
Nhà em vẫn tiếng ạ ời,
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru.
Lời ru có gió mùa thu,
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về.
Những ngôi sao thức ngoài kia,
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn,
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
Nhà thơ Trần Quốc Minh (1943-2017), nguyên quán Thành phố Hải Phòng. Bị bại liệt hai
chân từ bé, được cha mẹ cho học hết lớp 10 phổ thông. Ông làm thơ từ năm 1964. Bài thơ
Mẹ của Trần Quốc Minh ra đời vào năm 1972 khi giặc đánh phá Hải Phòng cực kỳ ác liệt.
Khi đó, nhà thơ đã cùng với gia đình em gái phải sơ tản. Chứng kiến cảnh em gái tảo tần
chăm sóc đứa con một tay phải dùng quạt còn chân đạp võng cho con ngủ cho đến khi cả
hai mẹ con ngủ thiếp đi ông đã sáng tác bài thơ này. Bài thơ Mẹ cho thấy nỗi vất vả, cực
nhọc của mẹ khi nuôi con và tình yêu thương vô bờ của mẹ dành cho con.
Lặng rồi cả tiếng con ve
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi
Nhà em vẫn tiếng ạ ời
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru
Ngay từ những câu thơ mở đầu đã thể hiện được điều đó. Phần này, tác giả sử dụng nghệ
thuật đảo ngữ tài tình, qua đó nhấn mạnh và làm nổi bật sự khắc nghiệt của trưa hè nóng
nực.
Bởi thực tế thì con vật kêu suốt mùa hè cũng cảm nhận được sức nóng ghê gớm trong mùa
hè. Thường những con ve cũng có cảm xúc như con người, dẫu dậy thì ta lại thấy sự tương
phản đối lập từ hình ảnh con ve với tình yêu bao la người mẹ dành cho con. Tình yêu đó
giúp mẹ bền bỉ ru em mà không hề bị mệt mỏi.
Lời ru có gió mùa Thu
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về
Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.
Tiếng ru này còn bao trùm lên khoáng không gian khiến cho những con ve cũng phải im
lặng. Tiếng ru ấy còn vượt qua thời tiết khắc nghiệt, đến cái nóng cũng phải im lặng để con
được say giấc nồng.
Chính những điều này trong bài thơ Mẹ giúp bạn cảm nhận được mẹ không phải quạt ru con
ngủ bằng tay, hay đó chính là tấm lòng mẹ. Điều này không chỉ ru con ngủ mà còn là tình
yêu của mẹ dành cho con. Sức mạnh tình thương đó đi vào lời ru hát với đôi bàn tay quạt
thành nguồn gió mát giúp xua đi thời tiết oi bức của mùa hè.
Bài thơ Mẹ của Trần Quốc Minh là một sáng tác nổi bật, thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng.
Qua bài thơ sẽ giúp độc giả nhớ tới người mẹ của mình, công ơn sinh thành. Đây là hơi thở
cuộc sống mà có đi hết cuộc đời thì những câu ru đó cũng không khiến con người ra chùng
lòng.
3/ Cô giáo lớp em (Nguyễn Xuân Sanh) – Lớp 2, tập 1(tr.138)
Sáng nào em đến lớp
Cũng thấy cô đến rồi
Đáp lời “Chào cô ạ!”
Cô mỉm cười thật tươi.
Cô dạy em tập viết
Gió đưa thoảng hương nhài
Nắng ghé vào cửa lớp
Xem chúng em học bài.
Những lời cô giáo giảng
Ấm trang vở thơm tho
Yêu thương em ngắm mãi
Những điểm mười cô cho.
Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh (1920 - 2020) là nhà thơ, dịch giả, quê gốc Quảng Bình, sinh
tại Đà Lạt. Ông học tập ở Hà Nội, sáng tác sớm, 16 tuổi đã có truyện đăng báo. Ông viết Cô
giáo lớp em vào năm 1948. Bài thơ Cô giáo lớp em nhiều năm liên tiếp được tái bản trong
sách giáo khoa. Bài thơ khắc họa lên hình ảnh cô giáo yêu thương và dạy dỗ em học sinh
nhiều điều hay. Còn gì háo hức đối với một đứa trẻ khi mà
Sáng nào em đến lớp
Cũng thấy cô đến rồi.
Cô giáo đã tạo cho các em cảm giác vừa sung sướng, vừa an tâm khi phải tạm rời xa vòng
tay yêu thương của bố mẹ, của gia đình để bước vào một môi trường mới, còn nhiều xa lạ và
bỡ ngỡ.
Hình ảnh “Cô mỉm cười thật tươi” khi đáp lại lời chào của học trò, đã trở thành hình ảnh
đẹp, in sâu trong tâm hồn trong sáng, thơ ngây của các em. Nó sẽ đi cùng các em trong suốt
quãng đời học sinh cũng như mãi tới sau này.
Cô dạy em tập viết
Gió đưa thoảng hương nhài
Nắng ghé vào cửa lớp
Xem chúng em học bài.
Khổ thơ mở ra khung cảnh rất đỗi bình thường của mọi lớp học mà ở đó, cô thì nhiệt tình
dạy dỗ, trò thì chăm chỉ học hành.
Song nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh đã dùng biện pháp nhân hóa để gió và nắng cùng tham gia
với các em. Chúng cũng có những hành động, sắc thái tình cảm hết sức dễ thương, phù hợp
với tính cách cũng như tâm lí của các bạn nhỏ. Bởi vậy, giờ học của các em vừa sinh động,
gần gũi với thiên nhiên, vừa ngập tràn hương sắc của tình cô trò, bè bạn.
Những lời cô giáo giảng
Ấm trang vở thơm tho
Yêu thương em ngắm mãi
Những điểm mười cô cho.
Cách liên tưởng lời cô giáo giảng ấm cả trang vở, có vẻ hơi cường điệu. Nhưng đặt trong
dòng suy nghĩ, trong mạch tình cảm đầy yêu mến của các em với cô giáo mình, lại tạo được
sự đồng cảm nơi người đọc. Hình ảnh “em ngắm mãi/ Những điểm mười cô cho” là hình
ảnh ấm áp, xúc động.
Chữ “ngắm” được tác giả sử dụng rất hợp lí. Ngắm, tức là nhìn mãi vì yêu thích. Qua đó cho
thấy lòng trân trọng, yêu quý các em dành cho cô giáo của mình đã thực sự thể hiện được
giá trị của người “kỹ sư tâm hồn” trong công việc “trồng người”.
Hãy đến với các em bằng cả tấm lòng, tình yêu thương chân thành nhất, thì chúng ta (các
thầy cô) cũng sẽ được đền đáp bằng những quả ngọt đong đầy nghĩa thầy trò.
Không một dòng tả về hình dáng, song “cô giáo lớp em” vẫn hiện lên thật rõ nét với tất cả
sự nhân ái, ân cần, hết lòng dạy dỗ, quan tâm và yêu thương học sinh.
Bài thơ “Cô giáo lớp em” giản dị, trong sáng và dạt dào cảm xúc của nhà thơ Nguyễn Xuân
Sanh, đã nhiều năm đồng hành cùng bao lớp các em nhỏ và chắc chắn nó sẽ được không chỉ
độc giả nhỏ tuổi, mà kể cả người lớn chúng ta cũng yêu thích và nhớ mãi.
4/ Ai dậy sớm (Võ Quảng) – Lớp 2, Tập 1(tr.38)
Ai dậy sớm
Bước ra nhà
Cau xoè hoa
Đang chờ đón!
Ai dậy sớm
Đi ra đồng
Cả vừng đông
Đang chờ đón!
Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
Cả đất trời
Đang chờ đón!
Võ Quảng (1920-2007), quê ở tỉnh Quảng Nam. Ông là nhà văn chuyên viết cho thiếu nhi.
Ông cũng là người đầu tiên dịch tác phẩm Đôn Ki-hô-tê sang tiếng Việt dưới bút danh
Hoàng Huy từ năm 1959. Ông được nhà nước Việt Nam trao tặng Giải thưởng Nhà nước về
Văn học nghệ thuật năm 2007. Ông có rất nhiều tác phẩm hay được các bạn trẻ đón nhận
nồng nhiệt và đưa vào giảng dạy tiếng việt tiểu học. Trong đó, tác phẩm “Ai dậy sớm” là
một trong những tác phẩm tiêu biểu về văn chương của ông. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên
vào buổi sáng sớm - một khoảnh khắc gợi lên sự trong trẻo, tinh nguyên và tươi mới.
Mở đầu bài thơ tác giả đã sử dụng các hình ảnh có tính mô phỏng cao. Chính điều đó đã
giúp các em bé thêm phần thích thú. Với hình ảnh hoa cau như muốn gợi lên cho bé sự chào
đón nhiệt tình, không những vậy mà bằng mùi hương hoa lại tạo cho bé thêm yêu thiên
nhiên, yêu cuộc sống mới này.
Ai dậy sớm
Bước ra nhà
Cau xoè hoa
Đang chờ đón!
Tiếp theo đó nhà thơ còn đưa buổi sáng với ánh bình minh lấp ló vào. Bên cạnh đó cũng
chính là màu sáng của ánh sáng mặt trời sẽ cho bé cảm giác thích thú hơn. Cũng không
những vậy mà ánh bình minh này còn che lấp đi bóng đêm và cái u tối của những giấc mơ
lạ.
Ai dậy sớm
Đi ra đồng
Cả vừng đông
Đang chờ đón!
Để tiếp nối niềm vui tươi sáng, những câu thơ cuối cùng của bài thơ ai dậy sớm, chính là
ước mơ và khát vọng của trẻ. Ở đây nhà thơ sử dụng động từ “chạy” để nhắc nhở các bé cần
phải chạy đua với ước mơ của mình và không nên từ bỏ ước mơ ấy. Bởi nhà thơ muốn nhấn
mạnh và hướng tới các em niềm vui tươi sáng khi những ước mơ thành hiện thực.
Ai dậy sớm
Chạy lên đồi
Cả đất trời
Đang chờ đón!
Bên cạnh đó tác giả còn muốn các bé dậy để chào đón những điều kỳ lạ của cuộc sống mới
Không những vậy mà còn là phần thưởng của người dậy sớm, của em bé dậy sớm là hương
hoa, là ánh bình minh, là cả đất trời mênh mông buổi sáng đang chờ đón em. Chỉ có những
người dậy sớm, những người yêu cuộc sống và trân trọng đời sống mới có được điều ấy.
Bài thơ đẹp ở cấu trúc vừa trùng điệp vừa tăng cấp. Trùng điệp ở tiếng gọi của thời gian
giục giã: “Ai dậy sớm”, ở tiếng chào mời vang lên thánh thót “Đang chờ đón”. Tăng cấp ở
hành động từ chậm đến nhanh dần: “đi”, “bước”, “chạy”, mỗi nhịp vận động là một hơi thở
sâu hơn, hít lấy khí trời, hương hoa trong trẻo. Tăng cấp ở không gian từ chật hẹp đến cõi
mênh mông “nhà”, “đồng”, “đồi”, mỗi không gian là một tặng vật kì diệu của vũ trụ. Con
người tuy nhỏ bé nhưng tự ý thức được sự sống của mình sẽ lớn lên ngang tầm với đất trời.
Ai dậy sớm là một trong những bài thơ vui tươi dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Nó sẽ là động
lực để thôi thúc các em hành động chào đón những điều kỳ diệu của cuộc sống này. Không
những vậy còn dạy bảo các em dậy sớm để đón hương hoa, bình minh và là cả đất trời mênh
mông. Và cũng chỉ có những ai dậy sớm mới có được niềm vui ấy.
Mở đầu bài thơ tác giả đã mô phỏng một buổi sáng tinh khôi bằng những hình ảnh vô cùng
đơn giản làm cho các bé thích thú:
Ai dậy sớm
bước ra nhà
cau ra hoa
đang chờ đón.
Phân tích bài thơ ai dậy sớm – Hình ảnh cau ra hoa mới đẹp làm sao. Đối với trẻ thơ, những
hình ảnh càng rõ nét càng gợi hình thì càng gây được sự yêu mến và thích thú. Võ Quảng
dường như rất hiểu trẻ em, thơ ông ngôn ngữ dung dị dễ thương, giàu hình ảnh có tính âm
nhạc vui tươi, hoa lá cành bên trong. Vì vậy, một buổi sáng các em khi dậy sớm sẽ thấy vạn
vật thay đổi theo chiều hướng tích cực. Gần gũi nhất chính là hoa cau. Đêm qua, mới chỉ có
nụ cau chúm chím, sau một đêm uống sương, hoa đã nở đẹp cả một góc vườn. Ta cảm nhận
được không gian thiên nhiên vô cùng tươi đẹp, giàu sức sống, màu xanh của lá, màu trắng
của hoa cau và đọng những giọt sương mai tinh khiết. Khi dậy sớm, chúng ta sẽ được chiêm
ngưỡng những biến đổi kì thú của thiên nhiên nhưng rất thuận tự nhiên.
Ai dậy sớm
đi ra đồng
cả vừng đông
đang chờ đón.
Nếu như khổ thơ trên chỉ là từ nhà ra hiên ra vườn thì sang khổ thơ hai là tác giả dẫn dắt
chúng ta ra cánh đồng. Đây là một không gian mở vô cùng rộng lớn, mênh mong. Vào sáng
sớm, khi bình minh lấp ló, chúng ta cảm nhận được màu của “vừng đông” sáng bừng một
góc trời. Ánh mặt trời sáng sớm còn mang màu nắng nhẹ sẽ tỏa xuống đồng ruộng tạo một
bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp. Cách sử dụng hình ảnh thiên nhiên, mặt trời, đồng
lúa mang lại cho khổ thơ đầy sức sống và cũng khiến cho các bé vô cùng thích thú. Không
chỉ vậy, câu thơ dẫn dắt chúng ta về hiện tượng thiên nhiên, đó là sáng sớm sẽ đón ánh mặt
trời vô cùng tươi đẹp. Nếu các bé dậy sớm mới có thể chứng kiến được khung cảnh thiên
nhiên tuyệt vời này.
Qua câu thơ cũng thấy được những khát vọng ước mơ của các bé. Tác giả muốn gửi gắm
đến các bé, phải chạy đua cùng ước mơ của mình. Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh bình
minh sẽ sớm đến, các bé hãy dậy sớm cùng đón niềm vui với ánh mặt trời và cùng thực hiện
ước mơ của mình.
Ai dậy sớm
chạy lên đồi
cả đất trời
đang chờ đón.
Khổ thơ cuối, cả đất trởi được nói đến với một không gian lớn nhất, tuyệt vời nhất. Chúng ta
nhận thấy “Ai dậy sớm!” được nhắc lại rất nhiều lần. Chúng ta cũng từng nghe “ Muốn
thành công thì phải dậy sớm”, vậy thì đây chính là lời thúc giục, động viên của tác giả đến
mọi người, hãy dậy sớm. Dậy sớm để đón nhận những cái mới, để đến gần hơn với thành
công. Nếu ở những khổ thơ đầu, dậy sớm là ngắm hoa, đến ngắm cánh đồng và cuối cùng
thành quả là ngắm đất trời.
Phân tích bài thơ ai dậy sớm – Không gian được nhân lên từ nhà ra đồng và đến núi rừng,
trời đất cho thấy ước mơ đã chạm gần đến nơi và đạt được. Đứng trên đồi ngắm nhìn trời
đất hay chính là chạm tay đến ước mơ. “Trên con đường thành công không có dấu chân của
sự lười biếng” – quả đúng không sai. Dậy sớm ở đây chỉ là một thói quen hàng ngày, được
tác giả khích lệ nhưng ẩn chứa trong đó là lời nhắn nhủ, hãy chăm chỉ, chịu khó chúng ta sẽ
đạt được ước mơ và thành công của mình. Đừng lười biếng, hãy dậy sớm để đón điều tuyệt
vời của ngày mới, đón bình minh, đón hoa, đón nắng được ngắm nhìn đất trời và được chạy
đua với ước mơ, chạm tay đến ước mơ.
5/ Cây dừa (Trần Đăng Khoa) Lớp 2, Tập 2 (tr.106)
Cây dừa xanh toả nhiều tàu
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa – đàn lợn con nằm trên cao