Professional Documents
Culture Documents
Canh TH C M NG Chúa Giáng Sinh 2019
Canh TH C M NG Chúa Giáng Sinh 2019
(Điện tắt hết, các em múa bài “ Hái lộc trường sinh " sẵn sàng)
Dẫn: <C. Uyên >Thiên Chúa đã tạo nên vũ trụ trong vòng 6 ngày, đến
ngày thứ 7 Thiên Chúa nghỉ ngơi, Ngài thấy mọi sự đều tốt đẹp. Sau
cùng Thiên Chúa lại phán: “Phải có một sinh vật gì giống hình ảnh mình:
Nó phải có phần thiêng bất tử là linh hồn nhập thể trong xác thân vật đó;
phải có lý trí, có tình yêu, và có niềm hy vọng. Thôi, Ta hãy dựng nên
con người, thế là Thiên Chúa lấy bùn đất nặn nên người nam và đặt tên
cho ông là Ađam (A.đam xuất hiện), và ban cho ông tất cả mọi loài Chúa
đã đựng nên ( A.đam đi dạo quanh vườn địa đàng, muôn thú cùng vui
chơi. Sau đó, ngồi chống cằm, buồn) Nhưng rồi, Thiên Chúa thấy ông
buồn, nên trong khi ông đang ngủ Thiên Chúa đã cho ông ngủ rất say.
Thiên Chúa lấy xương sườn của A.dam dựng nên người nữ và dẫn tới
gặp A.dam, A.dam cảm thấy rất vui, hạnh phúc và đặt tên cho nàng là
Eva. (Eva xuất hiện)
(Ađam, Eva múa cùng đoàn múa bài “Hái lộc trường sinh)
Dẫn: <C. Uyên > Và Thiên Chúa ban cho họ trí khôn và trái tim biết yêu
thương. Ngài làm cho họ được đầy kiến thức thông minh và biết phân định
điều lành điều dữ... Rồi cho họ ở lại trong vườn Địa Đàng, để cai quản chim
trời cá biển, và tiếp tục công trình sáng tạo bằng chính đồi bàn tay và khối
óc, họ sống với nhau thật là hạnh phúc (nhạc dạo ,A đam, Eva tung tăng
nắm tay nhau dạo chơi và A dam đi vào trong hậu trường còn lại E va
ở sân khấu), nhưng tiếc thay hạnh phúc ấy lại rất ngắn ngủi và mong manh,
bởi vì...
2. SA NGÃ:
Rắn xuất hiện núp dưới gốc cây theo dõi Evà
(Evà đi dạo một mình, đứng lại, ngắm nghía cây cấm rồi bước đi, rắn
lặng lẽ quan sát rồi đón gặp Evà)
Con rắn: Xin chào người đẹp.
Evà : Chào bạn rắn!
Con rắn: Trông bạn thật là đẹp, thật là lung linh; Này Evà, bạn có thấy cái
cây đó không?
Evà : Đó là một cây cấm!
Con rắn: Ha! Ha! Cây cấm à! Sao lại thế. Cái cây đó mới đẹp làm sao, nó là
trái cây ngon nhất, đẹp nhất, bổ nhất trên đời này. Ha! Ha! Cây cấm? Từ khi
nào đấy?
Evà : Không rõ lắm, Thiên Chúa bảo Ađam rằng, bất cứ giá nào cũng không
được ăn trái cây đó!
Con rắn: Thật sao, Ađam đã nói ! Mà anh ấy nói sao?
Evà : Anh ấy nói rằng, chúng ta chắc chắn phải chết nếu ăn quả đó!
Con rắn: Ồ, hai người chẳng chết đâu, nhưng TC biết rằng hễ ngày nào hai
người ăn trái cây đó, mắt các người sẽ mở ra, sẽ như TC, biết điều thiện và
điều ác.
Evà : Có thật là như thế không, Ađam đâu có nói thế!
Con rắn: Ừm! Có thể là… Ađam muốn giữ tất cả cho riêng mình.
Evà : Giữ tất cả cho riêng mình, bạn nghĩ thế à!
Con rắn: Bạn thấy đó, bạn rất là đẹp, không ai có thể ngăn cấm bạn làm bất
cứ điều gì bạn muốn, này Evà thử xem!
(Rắn hái trái và đưa cho Evà, Evà cầm lấy đưa lên mũi ngửi)
Con rắn: Chẳng phải mùi hương của nó vượt khỏi thế giới này sao? Trái
cây ngon nhất, đẹp nhất, bổ nhất trên đời! Hãy tin tôi, ăn thử đi, một miếng
thôi cũng được, ăn đi, cô sẽ biết tất cả, ăn đi mà... .cố lên í ! !
(Evà cắn trái cây và ăn,)
Rắn: Ha, ha... ha... vậy mới là khôn ngoan của người phụ nữ chứ, nào! hãy
mời cả Ađam ăn nữa đi, cả hai sẽ không còn phải sợ Thỉên Chúa nữa, lúc đó
sẽ tha hồ hưởng thụ... hahahaha.... (rắn biến mất)
(Ađam xuất hiện)
Ađam : Ôi, Evà, em đã ăn trái cây cấm đó à! Evà, sao em lại làm thế!
Evà : Đừng lo anh Ađam, sẽ không có gì với nó đâu!
Ađam : Đừng mà, em bỏ nó đi!
Evà : Ađam, chắc anh đã nghe Chúa nói lầm rồi, đây là trái cây ngon nhất
trên đời, Thiên Chúa muốn chúng ta ăn nó!
Ađam : Em nghĩ vậy thật à!
Evà : Anh hãy thử đi, chẳng hại gì đâu, nếu anh không thích nó, anh có thể
nhả ra thôi mà!
(Evà hái trái đưa cho Ađam, Adam lưỡng lự chưa dám ăn)
Eva: Anh cứ ăn đi, ăn rồi sẽ biết .Anh yêu ! anh có thấy em xinh hơn và
quyến rũ không !Anh yêu! ăn đi anh, ăn đi...' Nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ
một cơ hội ngàn vàng. Cơ hội thông minh sáng láng và khôn ngoan bằng
Thiên Chúa đó anh.
Adam : Thôi anh không ăn đâu.
Evà: Trời ơi, em ăn rồi, có chết chóc gì đâu, vì em, anh ăn một miếng thôi !
được không anh? Ăn đi mà....anh yêu của em
(Nhạc: Tiếng lương tâm: Adam, Adam, Đừng ăn
Nếu ngươi ăn là ngươi vi phạm luật Chúa truyền.... Đừng! Đừng!)
Evà: : Kệ mà anh, không sao đâu mà, ngon lắm, anh ăn thử đi, còn chần chừ
gì nữa anh?
Adam cắn trải cấm - bị mắc ở cổ họng...
Evà: Trời ơi! Anh yêu, chuyện gì xảy ra với anh thế ạ?
Adam:Thôi rồi, thế là hết, vì chúng ta đã phạm tội bất tuân lệnh Thiên
Chúa.. .tất cả tại cô mà ra.
Evà: Không đâu! không phải đâu ạ! em đâu có lỗi gì chứ, tại...tại con rắn kia
mà! tại con rắn! !
Adam:Ôi thật xấu hỗ, làm sao chúng ta dám nhìn mặt Thiên Chúa là Cha
của ta nữa chứ, mau chạy trốn thôi! (A.đam, Eva chạy trốn)
1/ GIU SE VÀ MARIA
Lời dẫn: <C. Uyên > Qua lời xin vâng của Mẹ. Con Thiên Chúa đã đến với
con người. Từ đây, lời hứa ban Đấng Cứu Thế cho nhân loại đang thành
hiện thực, hồng ân cứu độ đang đến mỗi lúc một gần.
- <A. Khương > Thời gian trôi qua, ngày Con Thiên Chúa hạ sinh đã
đến gần, thì một biến cố lớn xảy ra. (Lính ra thôi loa kêu gọi) Loa! Loa!
Loa! Loa! Nghe đây nghe đây. Hoàng Đế Augusto ra chiếu chỉ truyền kiểm
tra dân số, ai nấy phải trở về quê quán của mình để khai tên tuổi. Loa! Loa!
Loa! Loa!....
- <C. Uyên > Vâng lệnh hoàng đế, Giuse đành phải đưa Maria ra đi
trong cảnh khó
khăn... (Giusedìu Maria từ trong đi ra)
Maria: <C. Uyên > Anh Giuse ơi, em thấy trong người mệt quá (tả hành
động mệt mỏi...)
Giuse: <A. Dũng > Vậy chúng ta ngồi nghỉ một chút đi em. (Giuse có cử
chỉ chăm sỏc lo lắng cho maria...)
Maria: <C. Uyên > Trời tối rồi không biết đêm nay mình sẽ trọ ở đâu đây
anh?
Giuse: <A. Dũng > Maria, đừng sợ, Chúa sẽ lo liệu mọi sự...
Maria: <C. Uyên > May quá, đằng kia hình như là có nhà trọ, chúng ta tới
đó xem sao? Chỉ mong trú ngụ qua đêm nay. (đi tới quán trọ)
Giuse:Gõ cửa quán trọ
Chủ quán 1: <A. Khương > (mở cửa ra) - Mời vào...! ồ ! Hân hạnh, rất hân
hạnh. Xin chào ông bà. Chắc ông bà cần quán trọ?
Giuse: <A. Dũng > Xin chào ông. Chúng tôi là lữ khách, đường đi xa đêm
tối lại không nhà. Xin... (chủ quán ngắt lời ngay)
Chủ quán: <A. Khương > Thưa ông bà, quán của chúng tôi có tên là Ánh
sáng, rất lịch sự, lại...
Giuse: <A. Dũng > Thưa ông chủ quán, xin ông thương tình, chúng tôi là lữ
khách nghèo nàn, xin ông cho chúng tôi một chỗ ở qua đêm.
Chủ quán: <A. Khương > (Nhìn hai ông bà từ đầu đến chân rồi lẳc đầu bĩu
môi). - Ồ! Không được, không được, tôi không thương tình một ai hết! đi nơi
khác mà kiếm đi.
Maria: <C. Uyên > Ông chủ, xin ông làm ơn giúp đỡ, chúng tôi sẽ không
bao giờ quên ơn.
Giuse: <A. Dũng > Dạ, chúng tôi chỉ có một chút ít đây, xin ông vui lòng
nhận.
t
Chủ quán: <A. Khương > Trời! có mấy đồng bạc lẻ mà dám gõ cửa quán
trọ tôi sao, thôi. Xin mời ông đi nơi khác cho.
Giuse: <A. Dũng > Xin ông cho chúng tôi một nơi nào tồi tệ trong nhà ông
cũng được, vì Maria vợ tôi quá mệt, và có lẽ sẽ sinh trong đêm nay.
Chủ quán: <A. Khương > Không được, tôi đã bảo là không được, làm như
thế, quán chúng tôi chứa các bà đẻ hả. Thật là xui xẻo cho quán tôi quá. Thôi
đi mau, đi mau, nghèo mà đòi sang, (đóng cửa nột cái thật mạnh) – (Giuse
và Maria lầm lũi bước đi trong đêm tối giá lạnh, không ai nói một lời nào,
đi đến gõ cửa quán trọ thứ 2)
Tiếng gọi: Có ai ở trong nhà không ? Làm ơn cho tôi hỏi thăm.
Chủ quán 2: Có, xin mời vào.
Chủ quản 2: <C. Uyên > Xin chào ông bà, quý hóa quá, mời ông bà vào
quán trọ chúng tôi. Quán chúng tôi lừng tiếng khắp nơi, đã tìm đến không
thể rời chân bước.
Giuse: ( Xuất hiện ) Thưa ông, ông là chủ quán ?
Chủ quán: Vâng, ông cần chi ạ ?
Giuse: Chúng tôi ở nơi xa đến, ông có còn chỗ trong quán không ?
Chủ quán: Thưa còn chỗ... ( Nhìn trang phục tồi tàn của Giuse ) nhưng
mà... xin lỗi ông, ông có thể qua quán trọ cuối làng thì hơn.
Giuse: Sao vậy, thưa ông ?
Chủ quán: Thú thật, các phòng trong quán này giá hơi cao.
Giuse: Thế, bao nhiêu ạ ?
Chủ quán: Một ngày đêm là 5 đồng !
Giuse: Thưa ông, có phòng nào rẻ hơn không ? Chúng tôi chỉ còn một nén
cho suốt thời gian ở đây ( Bà vợ chủ quán cũng vừa trở ra... )
Chủ quán: Quán chúng tôi không có thói quen trả giá. Xin chào ông !
Giuse: Xin ông thông cảm. Vợ của tôi có thể sẽ phải ở cữ ngay đêm hôm
nay...
Chủ quán: Đó là chuyện của ông. Vấn đề của tôi là tiền trao cháo múc...
Nếu cứ thông cảm, thì chắc tôi phải đóng cửa quán trọ, tôi lấy tiền đâu mà
đóng thuế thập phân đây ?
Giuse: Thôi. Như vậy cũng được.
Chủ quán: Ông chấp nhận giá cả chứ ?
Giuse: Vâng.
Chủ quán: Vậy, ông hãy mời bà vào. ( Giuse ra ngoài... )
Vợ chủ quán: Này ông ! Ông nhận họ đấy à ?
Chủ quán: Ừ ! Thì sao ?
Vợ chủ quán: Họ chỉ có một nén, mà cô vợ có thể sinh nở nay mai ngay
trong quán mình. Họ ở lì thì làm sao đây ! Với lại... ai mà đi chứa một bà đẻ
trong nhà !
Chủ quán: Ừ nhỉ ! ( gọi vói ra ngoài ) Này ông ! ( Giuse trở lại ) Xin ông
cảm phiền. Tôi rất tiếc là mình lầm. Vợ tôi vừa cho hay là hết mất chỗ rồi.
Giuse: Như vậy... là ông không nhận chúng tôi ?
Chủ quán: Tôi cũng rất muốn nhận, nhưng không biết làm sao, vì quán trọ
không còn chỗ trống.
Giuse: Xin ông giúp chúng tôi. Tôi thì sao cũng được, nhưng vợ tôi...
Chủ quán: Thật sự, tôi không biết phải làm cách nào...
Giuse: Tôi van ông, ông cho chúng tôi tá túc tạm đêm nay. Mai chúng tôi sẽ
đi ngay... ở đâu cũng được.
Chủ quán: ( Suy nghĩ ) Như thế này nhé... ( Dẫn Giuse ra phía cửa, chỉ
tay... ) Ông có thấy cái chòi đàng kia không... Đấy, trong đó có đủ rơm rạ, có
thể trú qua đêm.
Giuse: Người ta có cho phép không ông ?
Chủ quán: Đó là chuồng bò của tôi. Và chính tôi cho phép cơ mà.
Giuse: Xin cám ơn ông ( Bước ra ngoài... )
Chủ quán: Bà thấy không ? Một công hai việc ! Vừa tránh phiền phức, vừa
thực hiện đúng như Lời Chúa. Bà còn nhớ chứ: "Anh em hãy mở rộng tay
anh em cho kẻ nghèo, kẻ khổ trên đất của anh em !"
Vợ chủ quán: Thì tôi vẫn luôn luôn khâm phục ông mà.
Giuse: <A. Dũng > (Giuse và Maria cúi đầu bước ra - Giuse ngước mắt nhìn
trời, giọng tư lự)
Đêm thanh vắng, bốn bề sương giá buốt, thương cho nàng, lòng tôi thật phân
vân. Trong kinh thành không tìm ra chỗ trọ, nơi hoang vu nào biết ngỏ cùng
ai - cảnh khốn cùng xin trợ giúp Chúa ơi.
Maria: <C. Uyên >Giuse ơi, chúng ta tính sao bây giờ?
Giuse: <A. Dũng > (nhìn về phía hang đá) Ồ! Thiên Chúa thật quan phòng.
Maria nhìn kìa, phía trước có một cái hang đá, thôi ta đi vào trú ngụ qua đêm
nay đi. (Giuse dẫn Maria đi về phia hang đá)
• <A. Khương > Lời dẫn kết thúc: Hòa chung trong niềm hy vọng khát
mong đón chờ Chúa Hài nhi hạ sinh. Giờ đây mỗi người trong cộng đoàn
chúng ta cùng nhìn lại đời sống bản thân và sửa soạn tâm hồn, trái tim chúng
ta sẵn sàng rộng mở đón Chúa đến trong đại lễ sắp cử hành. Đặc biệt trong
Bí tích Thánh Thể mà Chúa luôn mời gọi chúng ta. Giờ đây kính mời cộng
đoàn hướng về đoàn rước Chủ Tế để chúng ta bước vào Thánh lễ.