Professional Documents
Culture Documents
— DU TỬ LẺ
fÔi với người, chung một trái tim
ISBN: 97Z8-1-9418448-OG-z7
\
Du Tử Lê, Vài dòng cần thiết, trước khi vào tác phẩm 14
I. VỀ Du Tử Lê 21
Tiểu sử Du Tử Lê 22
6 Du Tử Lê
Khúc Thụy Du - Du Tử Lê 244
Nhạc: Khúc Thụy Du - Anh Bằng 25O
Mùa thu và thơ mới ở đường Baker, Costa Mesa cũ / Lệ Buồn Nhớ Mi - Du TửỬLê 252
Nhạc: Lệ Buôn Nhớ Mi - Đăng Khánh 25G
Môi Nhớ Tàn Phai - Du Tử Lê 258
8 Du Tử Lê
Chân dung Du Tử Lê - Đỉnh Cường. 1992
Tên tuổi Du Tử Lê, như một điển hình khi nhắc về những
nhà thơ lớn Việt Nam. Văn chương ông không có lằn ranh của
thể chế, không có giới hạn của thế hệ, không có hơi hướm của
hận thù, chiến tranh.... chỉ có Tình Yêu. Tình Yêu của ông
được ghi nhận lại trên chính bản thân, trong thế giới riêng. Có
cuồng nhiệt, có cấu cào sôi nổi, đón đau, khổ nhục, thiên tai,
nhưng cuối lại không có sự trách cứ, ghim thắt, mà chỉ lem lém
vết tình nhân...
Tình Yêu trong thơ của Du Tử Lê không bao giờ biến cũ,
cho dù bài viết đã lưu lan gần nửa thế kỷ. Những ẩn từ trong tâm
ý ông có nhiều điểm tương tương với chúng ta. Sự liên hệ “bí
mật” giữa chữ nghĩa độc chuẩn và cái nghiêm mực nơi con người,
tạo thành một Du Tử Lê vời vợi, khung biệt, nhưng lại rất gần gũi
VỚI người đọc...
Du Tử Lê là một tác giả của đại đồng. Ông có rất nhiều tác
phẩm đã xuất bản từ trong nước ra đến hải ngoại. Thơ ông được
nhiều nhạc sĩ bắt ý phổ nhạc. Văn ông đi vào các trường đại
học. Nhiều sinh viên đã trình luận án bằng các tác phẩm của
ông. Và bây giờ, tranh ông chưa khô cọ, đã được nhiều người
treo khung.
Khi chúng tôi có ý định muốn thực hiện một tuyển tập tổng
hợp về các lãnh vực mà ông đã đóng sóp, tác giả “Đêm nhớ trăng
Sài Gòn” đã đồng ý để Nhà Xuất Bản Sống nối kết lại những
mạch lòng đã luân lưu trong hơn nửa thế kỷ của ông, vào một.
Du Tử Lê đã “¿hấu” được cái, mà ông, và chúng tôi cùng
muốn phát triển, gìn giữ. Gìn giữ cho người hôm nay, cho thế hệ
mai sau. Những tâm hồn còn triu tru đến sự tồn vong của nền
văn học Việt Nam.
Tuyển Tập: Tho-Văn-Nhạc-Họa bao gồm bốn sắc thái của
Nhà Thơ. Trong đó lãnh vực hội họa, dù tham gia rất trễ nhưng
được giới thưởng ngoạn vô cùng đón nhận. Tranh ông, như thêm
một phối mỹ hoàn hảo, làm tròn thêm ba chữ 2 7# Lê, vốn có.
Đặc biệt trong tuyển tập, lần đầu tiên ông thố lộ về “uyên
nhân ” bài thơ ra đời, để từ đó chúng ta có được những tuyệt phẩm
bất hủ, Khúc Thụy Du, Giữ đời cho nhau, Đêm nhớ trăng Sài
Gòn, K. khúc của Lê, Trong tay Thánh nữ có đời tôi, Em ngủ
trong một mùa Đông, Hiến chương yêu, v.v...
Cũng với Tuyển tập này, các nhạc sĩ Tờ Công Phụng, Trần
Duy Đức, Đăng Khánh, Nguyên Bích, Phan Ni Tấn, Hoàng Thanh
Tâm, Phạm Anh Dũng, Phan Vân Hùng, lần đầu tiên, chia sẻ trong
hoàn cảnh nào đã tạo nguồn cảm hứng để lấy ý phổ nhạc.
Sau một thời gian dài chuẩn bị chỉnh chu với rất nhiều đóng
góp từ các thân hữu, Nhà Xuất Bản Sống đã hoàn tất Tuyển Tập.
Thiết nghĩ đây là một tổng hợp khá bao quát về sự nghiệp của
một nhân thể, cả đời xốc xới chữ nghĩa để cống hiến cho nền văn
học, nghệ thuật Việt Nam thêm sắc màu phong phú.
Xin trân trọng mang Du Tử Lê, mang Tình Yêu luôn ấm lửa
của Tác giả đến với chúng ta. Để mãi mãi, “Tôi với Người, chung
mộit trái từm ”!
Khánh Hòa
Giám Đốc NXB Sống
Cõi trần
NgỌcC Hoài Phương
Ngày đọc bản thảo lần cuối trước khi gởi đi in, tại tòa soạn Sống Maøazine và NXB
Sống. Từ trái: Khánh Hòa, Du Tử Lê, Thái Hoàng, và Vũ Đình Trọng. 1O.9.2O14
14 Du Tử Lê
vài đòng cần thiết, trước khi vào tác phẩm.
Sáng kiến của nhóm chủ trương tuần báo, cũng là nhà xuất
bản Sống, tôi trộm nghĩ, cũng không nằm ngoài chủ tâm đi tìm
cái mới cho nỗ lực thể hiện nhu cầu làm mới chính họ. Nó cũng
là một thứ “chân dung” khác của nhóm Sống vậy.
Bởi thế, xin cho tôi được ngỏ lời cảm ơn nhà xuất bản
Sống, qua tác phẩm đầu tiên và, nhiễu phần duy nhất này của
tÔI.
Tôi cũng mạnh mẽ tin tưởng rằng, nhà xuất bản Sống đã
mở được một “cửa khác ” cho sinh hoạt văn học, nghệ thuật của
chúng ta, sau gần 40 năm, thiếu máu nơi xứ người, chí ít cũng
ở lãnh vực xuất
bản.
Trân trọng,
Du Tử Lê,
(California, June 2014)
16 Du Tử Lê
Vũ Ánh (1941-2014, CỐ vấn Biên Tập Sống Maøazine) và Du Tử Lê. 2013
Cảm Tạ
Nhà Xuất Bản Sống và nhà thơ Du Tử Lê chân thành cảm tạ
quý thân hữu, các tác giả đã đóng øóp bài vở cho
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa Du Tử Lê - tôi với người chung một trái tim:
- Cố Thi sĩ Nguyên Sa
- Họa Sĩ Đinh Cường
- Ký giả Nguyễn Phục Hưng
- Nhà thơ Trần Dạ Từ
- Nhà thơ Trần Thu Miên
- Nhà văn Đặng Phú Phong
- CỐ Họa Sĩ Tạ TV
- Nhà thơ Lê Vương Ngọc
- CỐ Linh mục Trần Cao Tường
- Nhà văn Vũ Thư Hiên
- Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo
- Dr. Orchid Lâm Quỳnh
- Nhà văn Cổ Ngư
- Nhà thơ Hoàng Đình Bình
- Ký giả Khuất Kim Ngữ
- Nhà báo Lê Văn
- Nhạc sĩ Đăng Khánh
18 Du Tử Lê
- Nhiếp Ảnh Gia Brian Đoàn
- Nhà báo Vương Hồng Anh
- Nhạc sĩ Trần Duy Đức
- CỐ Nhạc sĩ Phạm Đình Chương
- -Nhạc sĩ Từ Công Phụng
- Nhạc sĩ Nguyên Bích
- Nhạc sĩ Anh Bằng
- Nhạc sĩ Song NGỌC
- Nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo
- Cố Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng
- CỐ Nhạc sĩ Phạm Duy
- Nhạc sĩ Phạm Anh Dũng
- CỐ Nhạc sĩ Việt Dzũng
- Nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm
- Nhà báo Phạm Phú Thiện Giao
Mai Thảo chọn là “7 Vì sao Bắc đấu” của nửa thế kỷ thi ca Việt
24 Du Tử Lê
VỀ Du TỬ Lê
Duy Nghệ Thuật” đã được Hội dồng Giám khảo chấm đậu.
Luận văn này hiện được lưu trữ tại Đại Học Quốc Gia Hà Nội /
Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn. Mã số: 60 22
0120.
- Đầu tháng 2 năm 2014, tác phẩm thứ 59 của ông đã được
ấn hành bởi Nhà XB Hội Nhà Văn & Cơ sở Liên Việt, Hà Nội.
Đó là tuyển tập thơ “Giỏ Hoa Thời Mới Lồn”.
Trước đó, tuyển Tập “Thơ Du Tử Lê 1957-2013” — Khổ
lớn, bìa bọc, do nhà Xuất bản Người Việt, California, ấn hành,
cũng đã có bán và, có thể order từ hệ thống Amazon.
Nếu tính luôn cuốn “Chân Dung Du Tử Lê - Từ thơ, văn tới
nhạc, họa và nhận định” do tuần báo và nhà xuất bản Sống ấn
hành, mà quý vị đang có trên tay, thì đó là tác phẩm thứ 60 của
họ Lê. Theo tác giả, đấy là tác phẩm quan trọng nhất, để bạn
đọc có cái nhìn tổng thể về ông.
Cùng gia đình, Du Tử Lê hiện cư ngụ tại thành phố Garden
Grove, miền nam California.
(Lược dịch theo bản Anh ngữ của tạp chí
The Writers Post, volume 12, sô 2, tháng 7
năm 2010 và, cập nhật.)
- €2 2s,
nhi- M56
_ m
EjtiiL7E
Tùy Bút
Từ Những Góc Khuất,
Việt DzŨng,
— ó là sáng Thứ Sáu, ngày 20 thời là “địa chỉ Thơ”; điểm hẹn quen
° - tháng 12-2013. Như thường lệ, thuộc của nhiều sinh hoạt VHNT ở quận
ˆ chúng tôi gặp nhau ở café Tài hạt Orange County nhiều thập niên, đang
Bửu. NH. Phương tiếp tục kể chuyện ở nhà thương, chưa có ngày về. Vy giải
Phương Dung và đêm trước anh em tập tỏa phần nào mối bận tâm của tôi bằng
trung ở nhà một bạn học cũ. NB. Hòa nói hai “short brlefs”... Sau đó, Vy gọi cho
về chuyến bay về phương đông, đã cận Sơn, người bạn đời của Thiên Hương, khi
kê... Tôi hỏi thăm NL. Vy, tin Khánh tôi ngỏ ý muốn đi thăm Thiên Hương
Minh, sau khi người nữ có nhiều bài thơ trong bệnh viện. Tôi nói, từng nằm bệnh
khá tốt trong thời gian gần đây, té ngã, viện nhiều ngày, tháng, nên rất hiểu giá
phải vào nhà thương, vì một phần xương trị của mọi cuộc thăm viếng... Vy gọi
bánh chè bị bể. Và, Thiên Hương, cô chủ cho Sơn và, chuyển máy... Sơn kể, lần
quán dài lâu của café Tao Nhân - Một này, các bác sĩ phát hiện Thiên Hương bị
28 Du Tử Lê
Từ Những Góc Khuất, việt Dzũng
Từ trái: Việt Dzũng, Du Tử Lê, Trần Duy Đức, Trần Thị Diễm Phúc. San José, 1983
một cục bướu đè lên ống dẫn mật. Đã Chúng tôi chia tay nhau sớm, khi gió
mấy ngày qua rồi, nhưng bệnh nhân và giở chứng, đem thêm nhiều lưỡi dao buốt
thân nhân vẫn còn chờ kết quả các thử giá, liếc qua, liếc lại thân thể chúng tôi,
nghiệm, nhất là kết quả biopsy để biết ngoài hành lang nhà hàng Tài Bửu. Tôi
bướu lành hay ưng thư, trước khi quyết lái xe về, với nỗi buôn không hy vọng có
định có cần giải phẫu? Sơn nói, Thiên ngày sẽ thành quen thuộc: Nỗi buồn mỗi
Hương đang nằm ở Orange Coast cuối năm / Quê người / Nhẩm tính người
Memorial Hospital, thành phố Huntington còn, kẻ mất. Và, luôn luôn câu hỏi cuối
Beach, phòng số... cùng ở tôi, vẫn là “khi nào tới phiên ta”?
Đó là lúc 10:50AM (vẫn Thứ Sáu “Dzũng đây anh!” Và, “Cậu Út (1) sẽ
20 tháng 12-2013), T. gọi cho tôi, báo vẫn nụ cười trẻ thơ, gương mặt bụ bẫm,
tin Việt Dzũng không còn nữa!!! Khi tôi rất “babyface” cải chính: “Tin đôn đó
đang xếp hàng chờ trả tiền đổ xăng. Tai anh. Dzũng chưa chết đâu! Dzũng còn
tôi ắp đầy những âm thanh nhọn hot... nhiều việc phải làm mà anh ..!” Cho tới
Câu nói ngắn của T. bị chẻ nát, thành khi đời cây xăng, vẫn không một bàn tay
những tiếng lạc lõng. Giống như những đặt lên vai tôi. Cũng chẳng có tiếng nói
dội sóng ì ầm, đứt đoạn. Không thật. nào, dù thì thầm với riêng tôi.
Người đàn bà Mễ đứng sau quầy tính Đó là lúc 7 giờ tối (vẫn Thứ Sáu 20
tiên tỏ dấu khó chịu thấy tôi không nói tháng 12-2013): Tôi không biết mình đã
gì. Có thể chị ta không (hay đã)nhận ra nhận được bao nhiêu điện thoại?!? Khởi
vẻ thất thần trên mặt tôi!?! đầu là điện thoại của NH. Phương. Nhiều
Cây xăng tôi dừng lại hôm đó, nằm lần. Tôi biết Phương muốn nói gì. Tôi
ngay ngã tư Brookhurst và Trask. Chỉ không nghe. Tôi không muốn nghe lại
cần chạy thêm vài trăm thước là đường cái điệp khúc “Việt Dzững mất rồi!”
Garden Grove, rẽ tay mặt, cũng chỉ vài hay, “Việt Dzñng chết rôi!” đã lùng
trăm thước thôi, đài truyền hình SBTN bùng trong tôi hơn nửa tiếng trước.
nằm bên trái, SBTN. Nơi VD phải lui tới Nhưng khi Nguyệt Hạnh, rỗi Topaz
hàng ngày, không chỉ một lần; đôi khi Trần, Lê Văn Hào (Houston), Phiến
nhiều hơn, vì nhu cầu công việc. Tôi Đan, Lâm Lý Trí, Đỗ Vẫn Trọn, từ Việt
nghĩ, chỗ tôi đứng, vòi xăng tôi đang Nam, Pleiku, Trần Thu Miên từ Boston,
dùng, nhiều phần cũng là chỗ và vòi xăng Mass.... gọi... thì tôi nghe. (2) Họ
VD đã từng đứng. Từng dùng. Từng chờ không gọi để thông báo hay, hỏi tôi có
đợi. Trong tôi, một ý nghĩ hoang tưởng biết tin Việt Dzũng mất. Họ gọi để bày
vụt đến: Biết đâu chốc lát sẽ có người đặt tỏ những bàng hoàng, bất ngờ và, nỗi
tay lên vai mình. Nói, theo thói quen buôn quá lớn, trước sự “đi xa” đột ngột
30 Du Tử Lê
Từ Những góc Khuất, việt Dzũng
Lời mẹ buôn giữa tiếng Nam-mô. buôn hay biển chỉ làm ngơ”?
“Thuyền trôi xa về đâu ai biết Thời gian này, cũng là thời gian
Thuyêễn có về ghé bến tự do. chúng tôi mới khởi sự thực hiện nguyệt
Trời cao xanh hay trời oan nghiệt. san Nhân Chứng (NC) mà, linh hồn của
Trời có buôn hay trời chỉ làm ngơ. phần kỹ thuật, sắp chữ bằng máy IBM
(quả cầu, bỏ dấu tay) là Việt Dzũng.
“Trời chơ vơ ôi người bơ vơ. Thời gian này, quận hạt Orange
Người vẫn ôm mảnh ván rũ mục. County có rất ít nhà hàng. Một trong
Lời kinh cầu từng hồi nấc nghẹn. những nhà hàng thuộc hạng sang, là nhà
Lời mẹ buôn giữa tiếng Amen. hàng Pagoda, ra đời, tọa lạc gần ngã tư
Harbor và Garden Grove. Một buổi trưa,
“Người buông xuôi về nơi đáy nước Topaz Trần mời tôi đến ăn để ủng hộ chị
Người có mộng một nấm mộ xanh. Nicole, chủ nhà hàng. Ba ngày sau, tôi
Biển ngây ngô hay biển man rợ trở lại, cũng buổi trưa với Việt Dzũng,
Biển có buôn hay biển chỉ làm ngơ”. (4) chị Nicole cho tôi biết, Topaz Trần dặn
Tôi nhớ, tôi đã yêu cầu Dzũng hát chị, bất cứ lúc nào tôi đến, thì đừng lấy
lại nhiều lần, hai ca khúc vừa kể. Riêng tiền và ghi vào “chương mục riêng của
“Lời kinh đêm Dzũng phải hát lại không Topaz...” Tôi nhờ chị Nicole nói lại với
dưới 3 lần. Topaz, ngoài tôi, nếu có thêm Việt Dzũng
Tôi yêu tất cả những ca khúc của thì có OK? Ít tiếng sau, Topaz gọi cho tôi
Dzñng trong “Kinh ty nạn” tới độ, hai Ở tòa soạn, nói, ai chứ Việt Dzũng thì
ngày sau, tôi mời thêm một số bằng hữu Topaz vui lắm, để được mời vào
tôi quý, trong số đó, có Topaz Trần, để “accounf” riêng của Topaz ở Pagoda.
nghe “Người buông xuôi về nơi đáy nước Đấy là thời khởi đầu huy hoàng của
⁄ Người có mộng một nấm mộ xanh / Topaz Trần trong lãnh vực địa ốc. Đấy
Biển ngây ngô hay biển man rợ/ Biển có cũng là thời gian nữ ký giả Connie
32 Du Tử Lê
Từ Những Góc Khuất, việt Dzững
Chung của nhật báo Register (không NC ở thành phố Tacoma, tiểu bang
biết có phải qua sự giới thiệu của Washington. (6) Bạn tôi sốt sắng nhận
Topaz?) ngỏ ý muốn phỏng vấn Việt lời! Chúng tôi hào hứng “lên kế hoạch”
Dzñõng cho tờ Register. (5) Dzũng nhận với ““mũi nhọn” chính là Việt Dzũng. Để
lời và, chúng tôi “nhất trf” chọn Pagoda thêm phần “rậm đám”, chúng tôi rủ
để Dzũng trả lời phỏng vấn với tư cách Quỳnh Như ngâm thơ, Cao Đông Khánh
Nhạc sĩ kiêm Tổng thư ký tòa soạn NC. đọc thơ. (7) Đoàn Vững thổi sáo. Tôi lo
Vì, chúng tôi không muốn Connie việc giới thiệu Nhân Chứng và, TN lo
Chung thấy được “thực trạng” nghèo tất cả những việc không tên còn lại...
nàn tới đáng xấu hổ, của cái gọi là tòa Thời đó, chưa có máy photocopy,
soạn NC, thuở đó. cộng đồng Việt cũng chưa có một phương
Như một vài thân hữu khác, Topaz tiện truyền thông nào, từ báo chí, tới phát
Trần trở thành “thành viên” của nhóm thanh...Phạm Kim phải tới một nhà In
NC rồi Tuần báo Tay Phải (TP). Khi của người Mỹ để nhờ in flyers, đem gửi
thời gian cho phép, đôi lần Topaz cũng tại một vài địa điểm bán thức phẩm Á
cùng chúng tôi đi... “lưu diễn”. Đông! Và, dù mưa gió sập sùi suốt thời
Nói tới “lưu diễn”, tất cả chúng tôi gian “gánh hát” chúng tôi có mặt tại
đều trông vào Việt Dzũng, một trong vài Tacoma, nhưng sự thành công của chúng
yếu tố quyết định sự thành bại của các tôi với mấy trăm đồng bào ngồi chật hội
chuyến đi dù gần hay xa. trường nhà thờ Tìn Lành đường King, đã
Cũng ngay từ những tháng khởi đầu vang dội tới Seattle. Khiến nhà văn Huy
của thập niên 1980s, Dzũng đã ủng hộ ý Quang - Vũ Đức Vinh, chủ nhiệm tờ Đất
kiến, đem tờ NC đến với người đọc. Khi Mới, liên lạc, mời chúng tôi đến Seattle,
chúng ta không có một phương tiện nói chuyện và trình diễn tại trụ sở Hội
quảng bá nào khác. Tôi lãnh nhiệm vụ Thân Hữu Việt - Mên- Lào, Seattle...(8)
liên lạc với nhà thơ Phạm Km, đại diện Đi đến đâu, Dzũng cũng được đồng
bào các giới chào đón, như một biểu chứng kiến đôi lần những giọt nước mắt
tượng thương yêu của người ty nạn. Có của Dzũng, ngập ngưng lăn khỏi đôi mắt
thể nhiều người không biết rằng, bên trẻ thơ, trên khuôn mặt rất “babyface”
cạnh những “kinh ty nạn”, tình ca quê ấy. Đó là thời điểm của cuộc tình Dzũng
hương, Việt Dzũng cũng có khá nhiều và BeBe HA ở giai đoạn mới chớm...
tình khúc. Từ những tình khúc nhẹ nhàng, Tôi nhớ, cuộc tình Việt Dzõng /
xây trên nền quê hương khuất bóng, như BeBe HA bắt đầu vào khoảng giữa năm
“Tôi muốn mời em vể”, tới những tình 1985, khi Lãm giới thiệu BeBe HA với
khúc viết về tình yêu đôi lứa - Trong số tôi, mục đích để BeBe HA tiếp tay, phát
này, cũng không ít những ca khúc đậm triển tờ báo TP. Vì BeBe HA chưa tốt
dấu đoạn lìa, chia tan... Điều này cũng nghiệp, nên hai người gặp nhau ở căn
dễ hiểu. Bởi căn bản, Dzũng vẫn là một chung cư của Lãm, đường King, Santa
người trẻ, lại cực kỳ nhậy cảm... Ana nhiều hơn ở tòa soạn. Khi “Cậu Út”
Việt Dzũng thường chỉ hát những của chúng tôi thú nhận đã “fall in love”
tình khúc nghiêng nặng cảm thức lứa BeBe HA, tôi và Lãm ø1a công vun vào
đôi trong những trường hợp đặc biệt, với với tất cả yêu thương và hân hoan dành
số bằng hữu thật giới hạn. Lý do, Dzũng cho đôi bạn nhỏ.
muốn mọi người ghi nhận một hình ảnh Tuy nhiên, giai đoạn đầu của cuộc
về Việt Dzũng thôi. Đó là hình ảnh Việt tình Việt Dzũng / BeBe HA có phần
Dzñng của nhạc quê hương, ty nạn và chập chờn, bấp bênh, với nhiều ngày
đấu tranh. Dzũng nói, Dzũng không Dzñng không gặp BeBe HA! Và, chúng
muốn ai thấy hình ảnh yếu đuối, ủy mị tôi cũng không biết tìm BeBe HA ở đâu!
của Dzũng. Dù ở đời thường, Dzũng rất Do quá nhậy cảm, Dzũng rơi vào
dễ chảy nước mắt... trạng thái tâm lý tựa như tuyệt vọng. Vì
Trong sinh hoạt riêng tư, tôi và Lãm thế, nhiều đêm, Dzũng dục tôi dời căn
(một người bạn của tôi thưở đó), từng chung cư của Lãm, trở về tòa soạn,
34 Du Tử Lê
Từ Những Góc Khuất, việt Dzng
này (thì) “ván quan” (cầu chữ của Dzũng Tôi muốn nói, Việt Dzũng không chỉ
— không có trong nguyên bản thơ) đã thực quan tâm tới lãnh vực âm nhạc mà, “Cậu
sự “đóng rô”...BeBe HA không chỉ “về Út” của chúng tôi còn rất nặng lòng với
kị;” mà hơn thế, BeBe HA đã... “ở lại” báo chí, văn chương, chữ nghĩa nữa!
giữa cuộc đời của Dzũng, một cách tốt Cụ thể, đầu thập niên 1980s, vì một
đẹp, từ nhiễu chục năm qua. tháng, NC mới xuất bản một lần, lại nữa,
Nhiều ngày, từ khi nhận được hung không phải tháng nào cũng có... “show”
tin về Dzũng, tôi lại tự hỏi, cách gì BeBe lưu diễn nên, để trám vào khoảng thời
HA có thể vượt những “nhớ thương một gian... “Không biết làm øì”... Dzũng đề
kiếp người”, khi Dzũng không còn nữa? nghị gom một số truyện ngắn của Nguyễn
Vĩnh viễn không còn nữa! Dù chỉ một Ngọc Ngạn, làm thành tuyển tập “7ruyện
thoáng xuất hiện, đâu đó, trên mặt địa ngắn Nguyễn Ngọc Ngạn”. Đó là tác
cầu này? phẩm đầu tiên của họ Nguyễn ở Toronto,
Tuy bị giới hạn khả năng di chuyển, Canada, được ấn hành tại Hoa Kỳ. Sau
nhưng ngay tự những ngày còn rất trẻ, truyện Nguyễn Ngọc Ngạn là tập thơ
Việt Dzũng đã cho thấy, sức làm việc của “Lịch sử tình yêu”, cũng là thi phẩm đầu
Dzũng, tựa dòng thác không ngưng cuôn tay của Cao Đông Khánh và, tập truyện
cuộn chảy. Dzũng không thể ngồi yên dù “Tan theo ngày nắng vội” của tôi. Tất cả
chỉ một tiếng. Buông việc này, bắt việc mọi công đoạn đều một tay Dzũng đảm
kia. Việc nào vào tay Dzũng cũng đều trở nhận. Ngay cả việc phát hành, Dzũng
thành dễ dàng, suôn sẻ. Từ dịch tin, đánh cũng nhận phụ trách. Thời gian đó, quận
máy, lay out bài vở, tới soạn nhạc, thiết hạt Orange County và vùng Los Angeles
lập chương trình lưu diễn, liên lạc với anh chưa có tiệm sách. Sách báo sản xuất
em, bằng hữu năm châu, bốn biển, Dzũng được gửi bán ở một số chợ bán thực phẩm
đều hoàn tất một cách dễ dàng, gọn nhẹ, Á Đông. (10)
giống như chúng ta lấy một vật trong túi. Tôi không biết hai tác phẩm của hai
36 Du Tử Lê
Từ Những Góc Khuất, việt Dzũng
bạn văn kia, có những “tai nạn” đáng tiếc Quỳnh Như... chúng tôi còn mời được
nào chăng? Thí dụ “trùng tu” bỏ dấu nữ danh ca Thanh Thúy, kịch sĩ Hoàng
thành “trúng tủ”, “chữ nghĩa” thành “chủ Long. Cùng với Việt Dzũng, họ là những
nghĩa”, “dâm đãng” thành “đảm đang” tên tuổi dấy lên cơn bão thương yêu nơi
cùng nhiều “tai nạn” ghê rợn hơn nữa... khán giả Việt ở miền Tây Canada này...
Vì Việt Dzũng phải bỏ dấu bằng tay... Những ca khúc cũ, mới những tưởng
Song song với mối bận tâm về lãnh đã bị chôn dưới tàn tro lịch sử sang
vực văn chương, Dzũng vẫn là người trang, hay vùi sâu đáy biển đông thì,
chủ động gần như tất cả những... “show được “gánh hát” của chúng tôi làm sống
lưu diễn” của chúng tôi, thuở sinh hoạt lại. Nếu tôi nhớ không lầm thì bất cứ ca
trình diễn của tập thể Việt ty nạn còn khúc nào được đồng bào yêu cầu, nữ
cực kỳ “hoang vắng”! thưở mà sinh hoạt danh ca Thanh Thúy, cũng như Việt
văn nghệ cũng như báo chí chưa hề cho Dzũng đều không từ chối, nếu họ thuộc.
cộng đồng ty nạn Việt một chút tia sáng Sau buổi diễn, trả lời câu hỏi của tôi,
cuối đường hầm nào. người nữ danh ca của hai mươi năm
Tôi nhớ khi tôi kể với Dzũng, người VHNT miền Nam cho biết, chị hát
đại diện của tạp chí NC ở Calgary ngỏ ý không chỉ vì yêu cầu của đồng bào mà
muốn mời anh em NC viếng thăm miễn còn vì đam mê của chính chị nữa:
tây Canada một lần cho biết, Dzũng bảo, “Thúy đâu nghĩ, có ngày được hát lại
sao không nghĩ tới việc biến cuộc viếng cho hàng ngàn khán giả nghe những ca
thăm thành một “show lưu diễn”? Thế khúc mà mình từng một thời yêu thích...”
là, một tháng sau, “gánh hát” của chúng Linh hồn ca khúc “Ướt mi”, một sáng tác
tôi lại “đường trường xa...” tối một xứ của cố nhạc sĩ TCS, nói. (11)
sở, một chân trời hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên, với chúng tôi, kỷ niệm
Kỳ đó, ngoài số thành viên “cơ hữu” đáng nhớ nhất của những “show trình
như Việt Dzũng, Cao Đông Khánh, diễn” có lẽ là kỳ chúng tôi “trình diễn”
tại Houston lần thứ nhất — Sau khi “Cậu Houston, Lê Nguyệt Hạnh.
Út” và Lê Văn Hào (tức nhà thơ Vũ Hà Hai nhân vật tích cực góp phân vào
Du) trần thân dựng bảng café Tay Trái từ sự tác hợp cho “đôi trẻ” nên duyên phận,
A tới Z.cho chúng tôi ở ngã tư FaIview và chính là Lê Văn Hào và Việt Dzũng vậy.
Trask, thuộc thành phố Santa Ana. Điều Kể lại mối lương duyên của Nguyệt
đáng nhớ nhất, không phải vì sân khấu Hạnh / Trân Duy Đức, tôi chỉ muốn nhấn
nhỏ Tay Trái là nơi trở lại thường trực mạnh, song song với chủ tâm tận hiến
của tiếng hát Julie. Cũng không phải đó cuộc đời cho lý tưởng tự do, nhân bản...
là địa điểm xuất hiện đầu tiên của nhạc sĩ Việt Dzũng còn là người thủy chung, tận
Trần Duy Đức, đôi bạn trẻ Vũ Kiểm / tụy với bằng hữu. Như một trong những
Hương Thơ... Mà, sau khi thấy Tay Trái góc khuất của tác giả “Một chút quà cho
đứng vững, có lợi tức rỗi, Lê Văn Hào quê hương”. Từ đó, tôi thấy, Việt Dzững
bàn với Dzũng trở lại Houston, mở nhà In xứng đáng với mọi danh hiệu truy tặng
Thế Giới (ở đường Bell) - Làm đầu cầu cho Dzũng. Riêng cá nhân tôi, tôi muốn
cho anh em NC và TP, khi sa cơ, thất thế, ghi nhận Việt Dzũng như một trong những
có chỗ để lui về... vốn quý của tập thể Việt, nơi quê người.
Đó là năm 1984, “Cậu Út” phối hợp Dù bây giờ, Việt Dzũng không còn
với Lê Văn Hào và nhà văn Lê Văn Phúc nữa, nhưng những đóng góp, những đầu
(12) đã tổ chức buổi ra mắt tập truyện tư của Việt Dzñng cho tự do, nhân bản và
“Tan theo ngày nắng vội”. tình người, sẽ mãi còn là những ngọn lửa
Tôi không biết có bao nhiều ngày ở được với mai sau.
nắng ấm đã tan đi một cách vội vã (?) Chỉ
biết, sau đó, một cuộc tình dẫn tới một Du Tử Lê
hôn nhân tốt đẹp giữa nhạc sĩ Trần Duy
(Tháng 12-2013)
Đức thuộc “sánh hát” của chúng tôi và
một thành viên nhóm Thế Hệ Trẻ ở
38 Du Tử Lê
Từ Những Góc Khuất, việt Dzũng
“tôi đi trở ngược thời gian, Sớm mai gió cuông chân, chạy nhầu
thấy em bé xíu. thuở còn...ngậm ti” trên những ngọn cypress và, palm đen,
(thơ dtl). mốc, cao ngất, ngả nghiêng như những
. ó là một ngày cuối tháng Ba. người khổng lồ ốm nhom, châng lâng
°.. Mùa xuânở miền nam California trên đôi chân cà-kheo xộc xệch. Những
được đánh dấu bằng những đêm chiếc lá bị bứt khỏi cành, không đường
mưa bất thường và, gió đẫm giá rét. Tôi về, ngơ ngác, là là bay như những cánh
không nhớ sớm mai thứ mấy, chở T. đến bướm nhúng nước, chỉ còn chung mầu
khu Garden Grove Hospital Medical vàng xỉn. Mưa đêm đọng từng vụng nơi
Center ở ngã tư đường Palm và Garden những khoảng đường trũng.
Grove Blvd, theo lịch trình radiation T. Tôi không thể soi mặt mình nơi
phải trải qua, sau hai lần mổ. những tấm gương trong suốt kia. Nhưng
40 Du Tử Lê
Thuổ còn Ngậm TÌ
,fl T
|
ký ức hắt bóng trong tôi: Những ngày phố với chúng tôi. Câu chuyện thời trẻ
đầu, vì tôi, T. chọn nhiệm sở Pleiku: dại “anh theo... Đào về” (1) trở thành
mùa thu 1974. chuyện kể, khi một trong những học
Mới tựu trường, những nữ sinh sinh sĩ tình, theo đuôi kia, tử trận, được
Pleime khi tan học, ra về trên đoạn bạn ghi lại, phổ biến trên net, khiến tôi
đường Trình Minh Thế, Pleiku, đã được chạnh lòng!
các chàng trai làm thành những cái- Tôi chạnh lòng vì, ngay tự những
đuôi-náo-nức! Một trong những áo trắng ngày mới tựu trường, tôi cũng muốn...
/ Pleime làm thành cái- đuôi-náo-nức ấy “theo” không phải một nữ sinh Pleime
là Thu Đào Phạm, hiện ở cùng một thành nào đó mà, là một cô giáo của trung học
Phạm Hồng Thái. (2) Vậy mà phải đợi Tôi đáp, không hẳn thế.
mãi hai tuần sau, tôi mới có sự vụ lệnh Nhường tôi ngồi băng trước, từ băng
công tác Pleiku. sau, bạn tôi nhoài người lên, đọc nhỏ:
Khi những vỉ sắt của phi trường Cù “gió hú qua đổi cây / núi thu mình, nín
Hanh oằn mình, dãn, nở dưới sức nặng lặng / bây giờ chỉ còn sương / trên đường
của chiếc C-130, thì trời đang mưa. trình minh thế / và một chút đau thương
Không biết mưa bao giờ? Nhìn qua cửa / cho em, phần sót lại...”
kính, tôi thấy trời / đất cùng một màu Tôi nói, bài thơ của tôi bỗng hay
sữa đục. Xa xa, nhấp nhô những đỉnh hắn lên, nhờ trí nhớ của bạn! Kim Tuấn
núi nhọn, hình nón khổng lồ, tím mận. lắc đầu:
Như thường lệ, bạn tôi / Kim Tuấn “Tôi chú ý vì bài thơ của ông như
cùng người tài xế chờ tôi trong phòng đợi một lời chào đón H.T tới Pleiku mà sao
phi cảng. Họ đưa tôi về thắng phòng làm tôi thấy nó không vui? Có cái gì buồn
việc của Kim Tuấn, thông báo việc tôi đã buôn! Nhất là hai câu “và một chút đau
đến. Nhìn đồng hồ, bạn tôi đề nghị: thương “cho em phần sót lại'...”
“Giờ này còn sớm, chắc H.T. chưa Tôi kịp giữ lại, để không nói với bạn
tan lớp đâu, chúng ta ra phố uống ly rằng, đúng thế! Khi viết những câu thơ
CHIIC cớ, kia, trong tôi có thấp thoáng ý nghĩ, tội
Ra xe, tôi nói với người tài xế, nếu nghiệp T. Chỉ vì ích kỷ, tôi muốn T. dạy
được cho tôi về phố bằng đường Trình ở một thành phố gần Saigon hơn Huế,
Minh Thế. Kim Tuấn cười cười, hỏi, có hầu dễ dàng hơn cho tôi, trong những
phải tôi muốn thấy con đường trong bài thăm nom. Mặc dù Pleiku cũng là nơi tôi
thơ tôi mới viết, trong mưa? đã lưu lại ít, nhiều dấu vết... Nhưng khi
Tôi hỏi lại: T. báo cho biết đã chọn Pleiku thì, tôi lại
“Bài nào?” thấy thương T. Thấy ân hận và, biết ơn T.
Tuấn nói, bài “Pleiku và Hoa Quỳ”. Cảm nghĩ này, tôi chưa hề một lần
42 Du Tử Lê
Thuỏ Còn Ngàm Tỉ
led
hé răng với T, sau bao nhiêu năm chung thích, vì tôi là người từng nổi tiếng...
sống. Tôi im lặng cả khi T. nhắc chuyện “lăng nhăng” ở Pleiku!?!
Cơ, một đồng nghiệp của T. Cơ thấy T. còn kể, chuyện tình của tôi và T.
nhiều thư của tôi gửi cho T. ở phòng cũng lan nhanh trong giới học sinh. Đến
giáo sư, cũng như đôi lần thấy tôi đón độ đôi lần, trước khi T. vào lớp, học trò
T., trong sân trường Phạm Hồng Thái, đã viết tên tôi trên bảng, để chọc T.
gần đổi Đức Mẹ, Cơ đã nghiêm trọng Khiến một thầy từng “theo” T. những
cảnh cáo T., nên xa tôi ngay! Cơ giai ngày đầu ở Pleiku, đã lặng lẽ...rút lui.
Thay vì tâm sự với bạn, tôi lập lại lời Hoàng đã lách mình qua tấm liếp che
cảm ơn Tuấn. Đồng thời nhờ bạn chuyển cửa, chui vào quán; ngôi co ro gần bếp
lời cảm ơn của tôi đến Lê Nhược Thủy, lửa, gọi ly café đầu ngày.
Vũ Hoàng... những người thế tôi, đón T. Trở lại café “Dinh điền” lần đó, trong
và Thanh, tại phi trường Cù Hanh, ngày lúc chờ T. hết giờ dạy, tôi và Kim Tuấn
đầu tiên T. đặt chân tới thành phố cao tiếp tục nói với nhau về những người bạn
nguyên đất đỏ mưa mù này. chung ở Saigon / Pleiku. Khoảng cách cả
Người tài xế thả chúng tôi xuống cà ngàn cây số đường chim bay, dường ngắn
phê không bảng hiệu, đường Hai Bà lại, trũng xuống... Chúng tôi nhắc tới số
Trưng, lẻ loi giữa khu Dinh Điền cũ. bằng hữu bị cơn lốc chiến tranh cuốn đi,
Mưa đều hạt, không hẹn giờ ngưng. Lâu vĩnh viễn. Tuy nhiên, trọng tâm vẫn là
lâu, gió lại trút từng đợt mưa rào, từ cành những kỷ niệm chúng tôi có với nhau
thông xuống mái tôn quán không tên. trong những lần gặp T, thời T. học năm
Đó là nơi tôi nghe được nhiều tiếng thứ ba ở ĐHSP / Huế.
gió hú của rừng, khi chiều xuống. Tiếng Bạn tôi nhớ nhiều, gần như từng chi
rơi của trái thông và, cành khô, gẫy tiết nhỏ chuyến đi Đà Lạt không định
những ngày nắng, nóng rộp đường nhựa. trước. Chuyến đi ngẫu hứng có T. và J.
Hình ảnh, âm vang ngày, tháng cao đến từ Huế. Tôi từ Saigon. Người bạn
nguyên, ¡n đậm vết hẳn trong tôi. Thản gái tên Mộng Cầm của Kim Tuấn, đến
hoặc, chúng lại tái hiện trong thơ, văn từ Đà Nẵng. Vũ Hoàng, Kim Tuấn đến
của tôi, từ vô thức: “Khi ta trở lại rừng / từ Pleiku.
chỉ còn nghe gió hú...” Hay: “tháng hai, Bạn tôi đốt thuốc liền tay. Kỷ niệm
nắng ở phương trời khác / mà tiếng rơi tuy chưa xa mà, đã lấp lánh những hạt
ròn, khua ở đây”... sương rớt, sót trên mặt lá sâu ăn? Hay
Tôi nhớ, có những tính sương, khi như những quâng sáng bên kia dòng
trời còn đặc, quánh bóng tối, tôi và Vũ
sông, nước xiết? Qua những dải khói
44 Du Tử Lê
Thu Còn Nø
xanh liên tục bay lên trần nhà thấp, tôi Hồng Thái, từng viết ba chữ “Du Tử Lê”
không biết có phải bạn tôi đang thả mình giữa bảng đen, trước giờ cô T. vào lớp,
trôi theo cuộc tình ngắn ngủi, khi Mộng hôm nay, ai còn? Ai mất?
Cầm về lại Đà Nẵng, không trở lại? Hay Tuổi trẻ, thời chúng tôi, đa số tựa
bạn tôi đang hướng tới các chân trời thi những chiếc lá nõn, xanh, bị bứt khỏi
ca, đời thường chưa đạt được? cành, không đường về, ngơ ngác, là là
Tới lúc đứng lên, đưa tôi về căn nhà bay như những cánh bướm nhúng nước...
T. thuê cùng với Thanh bên hông Chợ Ngồi trên khúc cây, tựa cột, nhìn
Nhỏ, đường Lê Lợi, bạn tôi ít nói hẳn! mưa gieo hạt chậm, đều trên “drive
Tựa giữa chúng tôi, ai đó đã dựng bức way”, bên ngoài cửa sắt kéo, tôi chợt
tường ngăn cách. Bức tường làm bằng thấy như đang bay ngược thời gian. Tôi
ký ức hai mặt tối / sáng. Tiếc thay, bóng không chỉ thấy T. những ngày Pleiku /
tối lại chiếm hơn hai phần ba thị phần! Phạm Hồng Thái. Tôi cũng không chỉ
Không nhớ sớm mai thứ mấy, tôi chở thấy T., những ngày Chợ Mai / Huế.
T. đến khu Garden Grove Hospital Con đường Trần Hưng Đạo. Đêm
Medical Center ở ngã tư đường Palm và Kontum. Chiều cửa biển Thuận An...
Garden Grove Blvd, theo lịch trình Mà, tôi còn thấy T. những ngày thơ ấu.
radiation T. phải trải qua, sau hai lần mổ. Những ngày mới được ít tháng tuổi, T.
Trở về, sau khi T. tự lái xe đi làm, đã bị dứt sữa. Đó là lúc mẹ T. để T. lại
tôi bước ra vườn sau, ngồi trên khúc cây, cho ông bà ngoại, các đì, đi theo tiếng
tựa cột, nhìn mưa nhẹ, rắc hạt như phấn, gọi tình riêng! Tiếng gọi thầm thì nào?
lên những chậu quỳnh, cành giao, trúc Chỉ một mình bà nghe, biết!!!
đen, quất, xương rồng sa mạc... tôi bâng Phải chăng, vì rất sớm, định mệnh
khuâng tự hỏi, không biết giờ này, những đã nhăn mặt, quay lưng với T.? Nên,
Thanh, những Cơ đang ở đâu? Những cô cuối cùng, để sửa lỗi mình, định mệnh
/ cậu học sinh ngày xưa của T. ở Phạm lại dành cho T. nụ cười hiếm? Muộn.
46 Du Tử Lê
Thu còn Ngậm Tỉ
Đó là sớm mai cuối cùng của tháng sau lưng Chợ Nhỏ, thường xuyên bùn
Ba. Mùa xuân ở miền nam California lây. Những khuya khoắt trở về, chúng
được đánh dấu bằng những đêm mưa bất tôi phải rón rén, chăm chú từng bước đi.
thường, sương mù và, nắng trễ. Tôi Nhưng, dù cẩn thận mấy, đôi guốc, chiếc
không nhớ sớm mai thứ mấy, chở T. đến áo dài trắng của T. vẫn bị “thương tích”
khu Garden Grove Hospital Medical bùn đen và, nước đọng.
Center ở ngã tư đường Palm và Garden T. kể, mới ra trường, chưa có tiền
Grove Blvd, theo lịch trình Tadiation Hộ may áo dài màu, T. phải mặc mấy chiếc
phải trải qua, sau hai lần mổ. áo dài trắng thời sinh viên. Trong sân
Sớm mai nắng trễ nải, mang theo trường Phạm Hồng Thái, không ít học
trong nó hơi nóng của lò sưởi được mở ở trò những tưởng T. là học trò mới ở đâu
độ thấp nhất. Cũng có lúc thành phố cúi đó, đổi tới! Lại nữa, thời đó, dù là cô hay
gầm mặt, vì những trận gió lớn như bão, trò, cũng chỉ biết đến đôi guốc hoặc,
đột ngột xuất hiện. Chúng bẻ quẹo đầu sandale. Khoan nói tới ủng, chỉ giày bít
cypress và, những cây palm đen, mốc... thôi, đối với nữ giới thời đó, cũng đã là
Nhưng khi rút lui, chúng cũng biến đi một hình ảnh xa lạ! Tựa quái vật thuộc
rất nhanh. Tuông muốn bảo, chúng- một hành tinh khác!
không hề hiện diện? Chỉ mấy vụng nước Tôi không biết có phải những ngày lội
còn lưu giữ chứng tích của những trận bùn, lấm lem đã khơi nguồn cho T. mơ
mưa rào, đêm trước. Và bùn vấy hè phố, ước: Sau vài tháng dạy học, T. để dành
bãi đậu xel tiền, mua một chiếc xe Jeep? T. ở vị trí
Tôi không thể soi mặt mình nơi người lái. Tôi ngồi cạnh. T. sẽ chạy cùng
những tấm gương trong suốt kia. Nhưng khắp Pleiku, về tới Saigon... Nhưng, mơ
ký ức hắt bóng trong tôi: Những ngày ước nông cháy mưa / nắng đường xa của
đầu, vì tôi, T. chọn nhiệm sở Pleiku. T. đã sớm bị dập tắt bởi cuộc di tản thảm
Tôi nhớ ngõ vào căn nhà trọ của T., khốc trên liên tỉnh lộ 7B!
Nhờ sự che chở của cậu Trưng, T. tình yêu, nông nổi? Chọn lựa liễu lĩnh,
sống sót, về tới Tuy Hòa. Ở Tuy Hòa, một kiếp?
thay vì theo cậu Trưng trở lại Huế, T. Vài ngày sau, buổi trưa, giữa một
quyết liệt chia tay cậu. T. chọn con tàu Saigon hốt hoảng, đếm từng giờ sống
chở người di tản về Vũng Tàu. còn, tìm được nơi chốn yên tĩnh, khuất
Từ Vũng Tàu, những ngày hỗn loạn, lánh mọi mắt nhìn, chúng tôi nằm với
những ngày súng đạn đỏ nòng cuối nhau. Không giọt lệ nào chắt ra!
tháng 4, T. từ chối leo lên chiếc tàu của Nhưng cả hai đều hiểu, từ đó, đời ta
Nguyễn Văn Phán bạn tôi chỉ huy, sẽ di không thể khác!
tản khỏi đất nước. T. lại cương quyết lên Một lần nữa, T. lại khêu thắp ngọn
xe đò, về Saigon... lửa tình nghĩa và lòng biết ơn, xót xa
Buổi sáng, khi thấy T. xơ xác, thất trong tôi.
thần, bất ngờ hiện ra nơi cổng sở làm, tôi Tôi nghĩ, cách gì thì T. cũng chỉ là
ngỡ ngàng, muốn chảy nước mắt. Dù rất một trong những người trẻ thời đó. Thời
muốn, tôi phải cố gắng kiềm giữ mình, tuổi trẻ như những chiếc lá nõn, xanh
không ôm T. trước mặt nhiều người! Tôi sớm bị bứt khỏi cành... Có chăng, T.
nhớ, T. sợ từ một cái nắm tay, một quàng dám tách khỏi nguôn, thoát khỏi dòng,
vai, một cái vuốt tóc. T. bảo “DỊ òm! Lỡ chọn bay đường bay độc lập. Dù cho
ai thấy!” cuối đường có lầ vực thẳm!?!
Vậy mà T. dám chia tay cậu, để tới Đó là một buổi sáng cuối cùng của
một nơi không có một người thân, tháng Ba. Nơi mùa xuân miền nam
ngoài tÔI. California được đánh dấu bằng những
Tôi hiểu động lực nào đã biến một đêm mưa bất thường, sương mù ban mai
T. nhút nhát, sợ hãi đủ điểu, trở thành và, buổi trưa, nắng trễ.
một mũi tên, với đường bay duy nhất. Khi T. tự lái xe đi làm, tôi bước ra
Đường bay tình yêu tử/ sinh. Đường bay vườn sau, ngôi trên bậc tam cấp dẫn lên
48 Du Tử Lê
Thuổ Còn Ngàm TÌ
ngôi nhà “Lưu Niệm ”do Orchid làm ngày cuối đời này!
cho, cảm nhận cái chết lại tìm đến với Và thêm:
tôi. Cái chết quen thuộc. Bình thản. Như - Nếu không còn có được một sớm
chiếc bóng tôi, méo mó, yên lặng rớt mai nào, chở đi T. tiếp “đoạn-đường-
trên những khóm hoa nhiều màu, nhỏ tí, chiến-binh-radiation” thì tôi cũng sẽ
T. trồng trong mấy lon nhựa. không chút ân hận. Bởi vì, cách gì, cuối
Đó là lúc nắng như một chảo thiếc cùng, mỗi chúng ta cũng chỉ như một
khổng lỗ, được những sợi giây vô hình chiếc lá bị bứt khỏi cành. Vấn đề là khi
kéo lên, mỗi lúc một cao vượt nóc sống, chúng ta có dám tách khỏi nguồn,
chuồng chim, ngọn thông, mái nhà hàng thoát khỏi dòng, chọn lấy cho mình,
xóm... Tôi tự hỏi, không biết còn được đường bay độc lập? Cùng những tử tế tối
bao nhiêu buổi trưa nhìn nắng chia tay đa, có thể có được! Còn cái chết, theo tôi:
những ngọn cây ăn trái, avocado, liễu, “Là cửa, ngõ duy nhất, cho chúng ta
và cây hoa Golden Trumpet, vàng nhức, cơ hội trở lại thời... ngậm ti. Dù tỉ mẹ
vừa hạ thổ? hay, chỉ là những núm vú của đổi thay
Câu hỏi gợi tôi nhớ lại hai lần nói các bình sữa! Như lẽ thường xấp, ngửa
chuyện mới đây, với bạn. Khi trả lời của nhân gian.”
điện thoại của Đỗ Hùng, D.C. rôi, Du Tử Lê
Nguyễn Mạnh Hùng, George Mason, về
(Garden Grove, Apr. 2014)
tình trạng sức khỏe ngặt nghèo của tôi ít
ngày qua. Tôi trả lời các bạn tôi, đại ý:
- Mỗi ngày được sống thêm, với tôi (1) Theo thơ Phạm Thiên Thư, nhạc Phạm Duy.
là một ân huệ. Một “bonus” đáng kể mà, (2) Trước tháng 4-1975, Pleiku có ba trường
thượng đế còn dành cho tôi. Nhưng, Trung học công lập. Trung Học Pleiku, dành
“bonus” to lớn và, quý báu nhất với tôi, cho nam sinh. Pleime, dành riêng nữ sinh.
Phạm Hồng Thái gồm cả nam / nữ.
vân là sự đồng hành của T. trong những
Biển, Gương,
Seafttle.
`ấy ngày vừa qua, tôi có nhiều phần may mắn của cuốn sách này.
điện thoại từ Seattle. Điện thoại Tôi biết Seattle từ những năm, tháng
Ñ của Võ Thành Đông, hỏi về ty nạn đầu tiên. Thời đó, cùng với Thục
bướcđi của cuốn thơ mới. Đông sốt ruột Ngạn, Việt Dzũng, Phạm Kim, Cao
muốn nhìn thấy cụ thể công trình Đông Khánh, Đoàn Vững..., mỗi chúng
đesigned công phu và mỹ thuật của tôi chất trong lồng ngực mình những
chàng. Tôi nói, sách đang In. Hy vọng khối thuốc nổ hăm hở, những ngọn đuốc
xong sớm. Sự thực, bìa sách vẫn còn tự tin, băng băng tiến về phía trước.
nằm lẫn đâu đó trong những phòng làm Thời đó, có Phạm Kim, (nguyên sĩ
việc của Lê Ngọc Ngoạn. Ruột một quan CTCT biệt phái về bộ Tư lệnh Hải
phần còn nằm trong Jhard đisc của Ngô quân, để làm báo và phóng viên chiến
Tịnh Yên. Tôi không muốn nói với trường...) mới trở lại sân chơi văn chương,
Đông, với Seattle, về định mệnh kém Nhân Chứng, với những bài thơ năm chữ
50 - Du Tử Lê
BiỂn, Gương, seaftle.
chắt, lọc. Thời của những ngọn lửa nồng chưa thấy ở Santa Ana. Trái tim Việt lưu
nhiệt thắp lung linh từng con chữ trong vong, chảy máu, ở quê người, khi ấy, ở
Thự Gửi anh Hai Thúy Bộ, ký tên Phạm vùng Tây Bắc. Ở Seattle. Ở những hy
Kim, cũng trên diễn đàn Nhân Chứng. sinh, đóng góp âm thầm của vợ chồng
Ngày đó, Seattle chưa có Đông. Kim, của các cháu nhỏ dồn cục trong một
Tuân báo Phương Đông cũng vậy. Ngày căn phòng hẹp, lâu hai, một chung cư bình
đó, cũng chưa có Người Việt Tây Bắc. dân ở Tacoma. Các cháu phải nhường chỗ
Phạm Kim còn ở gần xưởng đóng tâu ngủ cho chúng tôi, những người xa lạ, đến
Tacoma. Đó là những ngày cuối cùng từ nhiều chân trời khác nhau, suốt một
của năm 1980. Thời điểm huy hoàng tuần lễ. Chúng phải tự lo lấy bữa ăn, để bố
của báo Đất Mới. mẹ rảnh tay, tìm, gọi những Việt Nam thất
Thời đó, tôi muốn gọi, thời lãng mạn lạc, gặp nhau. Hơn 250 Việt lưu lạc, ngày
đầu đời tị nạn. Thời đó, tôi muốn gọi, thời đó, đã lấp đầy 250 ghế ngồi trong Thánh
tuổi trẻ hồi sinh. Chỉ bằng vào những thôi đường mượn VỘI...
thúc vô căn có, Phạm Km thức đêm, đội Cùng với Phạm Kim, chúng tôi đi
bão, lội tuyết hoàn tất tờ chương trình. tới bất cứ một nơi chốn nào có đồng bào,
Kim cực nhọc ïn từng tấm flyer, gửi đồng có người Việt. Chỉ bằng vào niềm tin
bào, gửi ruột thịt Việt Nam khắp vùng Tây (Không căn cớ,)/ những rung động (ngây
Bắc, để hôm sau, lần đầu, những trái tim thơ,)/ những khát khao (trẻ dại,) chúng
Việt tha hương, những tâm hồn Việt tản tôi làm thơ / viết văn / soạn nhạc / làm
mác, sặp nhau mừng tủi trên thêm Thánh báo. Chúng tôi mang thơ, văn / âm nhạc
Đường Công Giáo số 925 đường South / báo chí / tâm hồn trẻ thơ hồi sinh lên
King street. Họ nghe chúng tôi nói chuyện đỉnh đồi xao xuyến, xuống đáy dốc đam
đất nước, chuyện văn chương. Những tấm mê. Thời đó, chúng tôi mang tiếng hát,
lòng Việt chia sẻ với chúng tôi, khát vọng lời thơ, tiếng đàn qua sa mạc...
đường về tổ quốc. Trái tim ty nạn khi ấy, Chúng tôi ca hát. Chúng tôi kêu gọi,
réo đòi một Việt Nam khác. Một Việt ngày đêm, về Texas. Việt Dzũng, người
Nam tự do. Một Việt Nam hạnh phúc. nhạc sĩ trẻ tuổi, rất trẻ khi viết những bài
Và, Seatlle, một trong những địa điểm ca đấu tranh đầu tiên, cũng trở lại Houston,
dừng chân của chúng tôi. Và, Seattle, đã giúp bạn, làm nhà 1m... Tôi chỉ còn Thục
mở ra, như một biển gương tình thân, Ngạn, dù cũng không được bao lâu.
một biển gương chia xẻ, một biển gương Thục chọn đi con đường khác. Con
trí tuệ Việt Nam quê người, lớn. đường khuất lánh đám đông. Con đường
Nhưng mơ mộng nào, rỗi cũng qua ha cắt tập thể. Như thế, Thục đã ra khỏi
đi. Những ngọn đuốc tuổi trẻ (có lại,) được đời tôi. Thục đứt lìa tập thể, cũng
cháy rát một lồng ngực, thiêu phỏng một đã trên dưới mười ba, mười bốn năm.
trái tim, rồi cũng tàn, lụn. Cùng tôi một Chọn lựa của Thục Ngạn là một chọn
thời, những người làm thành chút mặt lựa, mỗi khi nghĩ lại, tôi còn bàng hoàng,
trời trong nước lạnh, nói theo thơ của ngậm ngùi nhưng, trân trọng.
Paul Éluard, lần lượt ra đi. Tôi có trở lại Seattle đôi lần, khi
Đoàn Vững, với tiếng sáo của một thời lãng mạn của chúng tôi, như đám
thứ Cao Tiệm Ly thời đại mới, theo tôi, bọt nước, những cụm bèo, rong, tan,
(dù không tự chọc cho mù đôi mắt mình, chết giữa biển đời trùng điệp. Một đôi
không mang một mối thù phải trả, không lần trở lại, quá đỗi âm, âm...
phải bước qua một bờ sông Dịch Thủy Phải tới ngày Võ Thạnh Đông
nào,) cũng đã một đêm bẻ sáo, chẻ tiêu, chính thức chọn Seattle làm nơi dừng
cắp sách trở lại sân trường tìm phương chân. Kể từ ngày báo Phương Đông, ra
sinh sống. đời. Thôi nôi. Lên hai. Lên ba..., tôi
Cao Đông Khánh, một lúc đóng cả mới có dịp trở lại, cùng bằng hữu, soi
hai vai: Hắc / Bạch Công Tử, một thứ tay chiếc bóng mình nhiều lần trong biển
chơi hảo hón, đây chất “Nam kỳ lục tỉnh”, sương, vĩnh viễn, biếc trên đèo dốc đời
cũng mang cơn say ngật ngưỡng bất kể đời, xanh gió ấy. Đông là chiếc cầu /
52 Du Tử Lê
Biển, Gương, seatfle.
cửa biển /„ cho trở lại tôi, xưa. thật, và ngay tình tối đa có được.
Những trở lại Seattle gần đây, những Đã hơn hai mươi năm trôi qua! 'Th.,
đêm nằm trên chiếc giường đôi của đã có gia đình? Bác Long trai đã qua đời.
Lymn, tôi nghe được tiếng gió chạy từ Thiện, chị ruột của Th., cuối cùng, cũng
đáy thung lũng bên hông nhà ngôi nhà đã chông, con tốt đẹp? Và, tôi cũng trải
cũ của Lang / Đông, ngược dốc, thốc lên qua nhiều tình huống tai tiếng, vùi dập...
đỉnh đồi. Những đêm mất ngủ, nghe gió Trong mỗi trở về, ăn ở với Seattle,
cào miết hai cánh cửa sổ, tựa quá khứ gần đây, tôi vẫn nhớ, buổi trưa, trên
oan khiên / hạnh phúc cay nghiệt nào, chiếc ghế bố kê sát cửa chiếc lều vải,
vừa trở lui, quành bước. Tôi có cái khát trông xéo vào chiếc lều của gia đình bác
thèm từng hôi, lửa ngọn, gặp lại Th. Long, tôi vẫn nhớ, chị Quy ngừng tay
Tôi biết gia đình Th., là một trong thoa lớp thuốc nhờn lên con mắt bị bầm
những gia đình tị nạn đầu tiên chọn định tím. Con mắt không mở ra được bởi va
cư tại thành phố này. Họ chọn Seattle từ đập vào cạnh tâầu lúc chị trượt chân, rớt
những ngày còn ở đảo Guam. Khi tin tức xuống gần cửa biển Rừng Sát đêm 29
cho hay, Thống đốc tiểu bang rạng ngày 30 tháng 4, 75.
Washington sẽ dành nhiều quyền lợi, ưu Trong dáng ngồi in, khắc vào biển
tiên cho những gia đình Việt chịu về cát rang cháy, sau những giờ khắc im gió
Washington lập nghiệp. Tôi biết, quyết của chị Quy, tôi đọc được nơi chị, điều gì,
định rời bỏ Guam một cách bất ngờ, vội giống như niềm băn khoăn/ nhấp nhô /
vã của bác Long, cũng chỉ vì chuyện thấp thỏm... Tôi đoán, ở chị, dường có
tình giữa tôi và Th., sớm thành xì căng điều muốn nói. Chị ngập ngừng với câu
đan. Tôi không biết phải nói gì, trình hỏi khác. Câu hỏi, tôi tin, tựa viên đá
bày cách sao, cho gần sát sự thật nhất. thăm dò ném xuống mặt nước ứ đọng.
Tôi muốn nhận về phần mình, mọi tội “Phá không đi xếp hàng ăn trưa sao
lỗi bằng tất cả tấm lòng biết ơn, chân em?”
Lân thứ hai, chị Quy hỏi tôi, câu hỏi Th., phản ứng lại bằng cách bỏ ăn. Th.,
ấy. Cả hai lần, tôi chỉ có một câu trả lời phản ứng lại bằng cách dùng thư để liên
không đổi khác: lạc với tôi, qua trung ø1!an người cậu.
“Dạ, không. Em chưa thấy đói.” Buổi tối, chờ mọi người ngủ hết,
Tuông tôi đã hờn dỗi trút mọi rã rời Th., lẻn ra khỏi lều. Ra dấu cho nhau,
tuyệt vọng có trong tâm hồn, thân xác chúng tôi chạy về bờ đê. Con đê lớn,
tôi vào câu trả lời kia. Cả hai lần, trả lời đài, làm thành một vòng bán nguyệt vây
xong, tôi đều tiếc, không lợi dụng cơ hội bọc phần đảo tiếp giáp biển. Những đêm
đó, để nói với chị, những uẩn tình. trốn đi được với nhau như thế, Th. không
Tôi biết, bác Long gái đã nhiều lần chịu về, dù tôi nhắc nhở. Nằm với nhau
tìm chị Quy. Tôi cũng biết, trong những dưới những vì sao vùng nhiệt đới, cùng
lần hai người đàn bà trò chuyện thầm một mùa hè tới sớm, Th., nói cho tôi
thì, chẳng lần nào họ quên đề cập tới nghe dự tính trốn gia đình, ở lại đảo.
chuyện tôi và Th. Cách khác, tôi là Th., nói về cái mà Th. gọi là “première
nguyên nhân đề tài câu chuyện. d°amour” của nàng.”
Nhiều buổi tối, đưa Th., từ bờ đê trở Th., nói về dự tính tương lai, với
về lều, tôi bắt gặp bác Long chặn Th., vốn tiếng Pháp có sẵn, nhờ theo học
ngoài cửa lều, nói gì đó... chương trình Pháp từ nhỏ, chuyển qua
Từ ngày lên đảo, mối liên hệ giữa tiếng Anh có phần dễ dàng, Th., dự tính
tôi và Th., bị Thiện bắt gặp nhiều lần. qua Mỹ, sẽ xin theo học ngành nurse
Ông bà Long đã không cho Th., ra khỏi ngay. Th. sẽ có việc tốt. Phần tôi, kiếm
lều một mình. Thậm chí, Th., cũng một việc làm bậy bạ gì đó. Chúng ta làm
không được phép đi dạo mỗi buổi chiêu, chủ lấy cuộc đời mình, đâu cần phải có
nếu không có chị Thiện đi cùng. ai nhìn nhận, Th. nói!
Cấm đoán, ngăn ngừa gia tăng bao Th., cuồng nhiệt vẽ một viễn ảnh tự
nhiêu, Th. càng quyết liệt bấy nhiêu. do, phơi phới. Th., say sưa nhấm nháp
54 Du Tử Lê
BiỂN, Gư0n#, seatfle.
cái tương lai ngây ngất, tuồng đã nằm chúng tôi đã xa cách nhau, nửa quả địa
øọn trong tay nàng. cầu? Chẳng phải, gần một năm tồi, tôi
Chỉ một điều Th. quên, Th., mới không có chút tin tức nào của Thục, sau
mười lăm. Những ba năm nữa, Th, mới khi nàng quyết định bỏ gia đình về Vũng
tới tuổi trưởng thành. Tâu ở với anh chị Tiến?
Chỉ một điều Th. quên, dù cậu Vũng Tâu, những ngày cuối tháng
Thuận có thương nàng bao nhiêu, dù Tư! Vũng Tâu, nơi giam lỏng, địa điểm
anh Q. tôi, có chiều tôi cách mấy, họ cách ly những người lính điên loạn trên
cũng không dám chứa chấp Th., một khi tầu, trong hải trình tháo chạy từ miền
gia đình nàng lên chuyến bay về trại Trung về Sài Gòn? Thục thế nào giữa
Fort Chaffee. Chưa kể phần tôi! Tôi một thành phố panic cùng tột kia? Hạnh
cũng không thể chắc chắn điều øì, dù rất thế nào, khi Sài Gòn đổi chủ? Chẳng
biết ơn Th. Nhờ có Th., tôi thôi, không phải Hạnh chân đất, nát nhầu sống / chết
nghĩ đến chuyện tự tử. Nhờ có Th., tôi trên liên tỉnh lộ 7B, chạy bộ từ Pleiku về
vượt qua được những giây phút thình Sài Gòn, chỉ vì tôi thôi sao? Chẳng phải
hình đứt la mẹ tôi, đứt ha Bậu, đứt ha tôi và Vũ Đức Thanh muốn chảy nước
Chuột và Bím. Đành rằng với quốc tịch mắt khi thấy Hạnh xuất hiện ở 2 Bis
Pháp, Bậu có thể đem hai con ra khỏi Hồng Thập Tự? Không. Tôi không thể
nước. Nhưng còn Hạnh? Chẳng phải tôi chắc chắn điều gì...
mới chia tay Hạnh trên lầu hai chung cư Những lần trở lại Seattle gần đây, nơi
TĐ, sau khi Hạnh pha cho tôi và HT.An, căn nhà mới của Lang-Đông, những đêm
ly cà phê giữa trưa, 292 mất ngủ, tôi nghe được tiếng lá cây băng
Chẳng phải Hạnh tiễn tôi ra về, còn băng, hú chạy trên một mặt đường giá
nhìn theo, không một chút nghi hoặc, dự buốt. Tiếng mưa tuyết đập, dội vào những
phòng một chia tay, bặt, bặt. Hạnh đã khung kính chạy hết chiều ngang ngôi
không thể nghĩ, chỉ một, hai ngày thôi, nhà, nghe như tiếng cào cửa miết, miết
của một niềm tuyệt vọng cũ, xưa nào, chắc gì giờ này tôi còn sống? Tôi muốn
thức dậy. Tôi lại nghe ruột gan mình thốc øặp Th., không phải để nói một điều øì,
tháo nỗi thèm khát được gặp Th. Tôi giống như lời xin lỗi, về những đau đón
muốn gặp lại Th., sau hơn hai mươi năm. tơi xé thịt da nàng: những ngày dưới hầm
Một Th., đã thiếu phụ? Xô xê? tầu H.Q.1. Những ngày trên đảo Guam...
Th. bây giờ, không phải Th. mười Tôi chỉ muốn điện thoại để bảo Th.:
lăm, với chemise trắng tay bồng, skirt “Thời gian đã đủ để chúng ta tha thứ
xanh nước biển, trường Tây, tôi thấy lần cho những người thân quanh ta. Tha thứ
thứ nhất nơi góc đường Hàm Nghi, cho chính chúng ta, hết thẩy, mọi chuyện.”
Nguyễn Huệ nữa. Nhưng tôi rất muốn Mấy ngày vừa qua, tôi có rất nhiều
được gặp lại nàng. Tôi muốn gặp lại điện thoại từ Seattle. Điện thoại của
không phải để nói lời xin lỗi, về chiếc Phạm Kim, Lê Thu Hương... Kim gọi
vòng ngọc, bảo vật gia truyền, từ đời bà tôi không dưới ba lần, trong ngày.
cố, qua bà ngoại, rỗi tới mẹ nàng... Khi Kim thông báo bài phỏng vấn
Trước khi di tản, mẹ nàng đã chia cho dành cho đài VOA, đã được phổ biến trên
nàng, như phần gia tài quý báu nhất. mặt báo. Khi Kim, bảo mới đăng lại bài
Chiếc vòng ngọc Th. nhờ ông cậu thở Biển, Gương, Seafle. Một bài thơ
chuyển giao tận tay tôi, buổi tối, trước viết về, viết tại thành phố mà, Kim cùng
khi nàng lên máy bay, rời Guam, về nhiều bằng hữu khác của tôi, đang ở. Kim
Washington State. kể độc giả thích. Nhiều người điện thoại
Chiếc vòng, tín vật tình yêu hai đứa, chất vấn Kim sao bây giờ mới đăng tải
tôi đã làm mất, ngay những ngày đầu bài thơ ấy. Tôi bảo đôi khi, bài thơ, in
tiên, vừa rời khỏi Camp Pendleton. Tôi trong sách, cùng với những bài thơ khác,
muốn gọi để nói lời cảm ơn. Tôi muốn không hề gây một tác động nào nơi người
cảm ơn Th., muốn tự mình nói ra (không đọc. Nhưng khi nó một mình, đứng như
bằng chữ viết) rằng, nếu không có Th., một ngọn cây cô đơn, đứng như doi cát
56 Du Tử Lê
Biển, Gướng, seattle.
cô độc, thì, người đọc lại thấy được ở nó, Lê Thu Hương, một người cùng quê
một trời đất/ thổ ngơi/ nắng, gió/ gắt... Hà Nam với tôi. Chính Thu Hương,
Khi Kim hỏi tôi bao giờ lên? Khi Kim trong gặp lại mới đây, ở Seattle, nhắc
bảo tôi fax ngay cho Kim bài Tình Sâu tôi, những ngày cuối cùng của tháng
Dụ Tử Lê. Bài thơ tôi viết hồi cuối năm Mười hai, Tám mươi.
69. Nhan đề nguyên thủy của bài thơ đơn Những ngày tháng ngọn lửa thanh
giản, hai chữ: Tình Sâu. Đầu năm 70, niên bông bột, phừng phừng cháy rát
Nhạc sĩ Phạm Duy soạn thành ca khúc. lồng ngực lưu vong của chúng tôi. Ngày
Trước khi đưa cho Nhạc sĩ Ngọc Chánh đó, Hương là Thủ Quỹ của Hội Văn Hóa
của Trung tâm Shotguns thâu vào băng Việt Nam vùng Tây Bắc... Hương mang
nhựa với tiếng hát Thái Thanh, ông bỏ đến cho tôi, những thăm hỏi chân tình...
tên tôi vào sau hai chữ Tình Sầu như một Hương mang đến cho tôi, những quan
thứ tiếp vĩ ngữ của nhan đề chính. Nó trở tâm thật thà, ngay thẳng. Hương cũng
thành Tình Sâu Du Tử Lê. mang đến cho tôi, những trang văn xuôi
Sau khi phổ biến, bản nhạc có tiếng còn ngập ngừng, rụt rè trên ngưỡng cửa
vang tốt, có thể người nhạc sĩ hài lòng văn chương và đời thường. Hư cấu và
sáng kiến mới của mình, ông nói với tôi, thực tế. Hương cũng mang lại cho tôi
ông sẽ làm một loạt nhạc tình mà, tên một Phủ Lý mùa mưa, lụt. Những buổi
các nhà thơ sẽ là một phần của nhan đề. sáng mở mắt, nước ơi là nước. Buổi trưa,
Nhận lời, không hề hỏi, tôi nói, sẽ chị vú làm những chiếc thuyền giấy, cho
fax cho Kim ngay khi có thể. tôi ngồi trên bậc thềm cao, thả xuống
Nhận được bài thơ, Kim nhờ Thu sân nước sôi ục ục. Những chiếc thuyền
Hương điện thoại cho tôi, nhắn rằng, giấy trôi dạt quanh quẩn trong chiếc sân,
Fax gấp bản nhạc nữa. Lần này, tôi rất thường ngày, mẹ tôi dùng làm nơi phơi
muốn hỏi để làm gì? Nhưng người gọi những quả mơ vớt ra từ bể muối. Bà bảo
lại không phải là Kim... phải phơi cho đến khi chúng mọc một
lớp da khác. Lớp da mới, lốm đốm phấn hình ảnh thầy tôi, quá khứ. Hình ảnh các
trắng trên nền nâu đỏ sớm nhăn nhúm. anh, các chị tôi, những người đã vĩnh
Mỗi năm, bến sông Đáy, nơi tôi ở viễn đi theo thầy tôi...
ngắn ngủi một thời tuổi thơ, dâng nước Tôi không nói gì với Hương về quê
một lần. Như mỗi năm, mẹ tôi có một hương chung của hai đứa. Tôi nghĩ, vô
nhiệm vụ làm ô mai cung cấp cho các ích thôi. Tôi không tin trong ký ức
đại lý vậy. Hương, có một bến sông Đáy. Có một
Những ngày mưa, lụt là những ngày mùa lụt mỗi năm, một lần, kéo dài cả
hạnh phúc, đồng thời, cũng buồn bã nhất tháng. Hương còn quá nhỏ. Có thể, Hà
của tôi. Suốt tuổi thơ, tôi có một câu hỏi Nam, chỉ là quê hương trong chuyện kể,
không ai trả lời. Đó là câu hỏi, liệu có mà, Hương nghe được. Tuy nhiên, cách
một tương quan bí mật nào giữa những gì, giữa tôi và Hương, cũng đã mau
ngày mưa bão, và, mẹ tôi? chóng hình thành một tương quan tốt
Những ngày mưa, bão mẹ tôi dường lành, sâu, lắng, do nơi những chiếc nhau
bẵng quên tôi. Có những lúc bà bỏ mặc của chúng tôi được chôn chung một
tôi cho chị vú. Bà cũng không buồn la mảnh đất? Hay tương quan chữ nghĩa,
mắng, hay chỉ bảo đám thợ tập trung nơi cuộc chơi với Hương mới bắt đâu, trong
dẫy nhà dưới. Khi ấy, mẹ tôi ngồi bó lúc tôi đã quá mệt mỏi?
gối, nhìn vào vạt sân mịt mù, ùng ục Một lần, Hương hỏi tôi có ý định di
nước. Khi ấy, làm như mẹ tôi quá đỗi chuyển về Seattle? Tôi nói có. Tôi kể,
bận rộn với cuộc trò chuyện hoặc tranh Hạnh tin, về Seattle, vùng biển, gương,
cãi (bí mật) cùng mưa, lụt... nhiều phân đời sống chúng tôi, sẽ tốt hơn.
Sau này, lớn lên, tôi hiểu, tuổng chỉ Nhưng nếu mỗi cuộc đời, (ít nhiều) đều có
những ngày mưa bão mới buộc được mẹ những lỗi lầm tốt tươi (hay thẹo, nám) thì,
tôi ngừng tay. Chỉ những ngày mưa bão liệu nên chăng, những lỗi lầm, thắp lại?
kia, mẹ tôi mới sống lại, sống thực, với
Du Tử Lê
58 Du Tử Lê
Du Tử Lê 2O tuổi.
“Em gây như liễu trong thơ cỗ Thời gian trong quân đội, tuy không
Anh bỏ trường thị lúc Thịnh Đường. ” đi nhiều lắm, nhưng tôi từng phải theo
(Thơ Nguyên Sa) những cuộc hành quân qua nhiều vùng
điệp trùng cát trắng, hay giữa rừng núi
không một mái nhà, chẳng một mụn
_ôi không biết điều gì khiến mỗi lần khói. Nhiều lúc chúng tôi bị xập bẫy thời
gặp H. (dù thản hoặc), hai câu thơ điểm bà mẹ thiên nhiên chuyển dạ, phẫn
của nhà thơ Nguyên Sa lại hiện ra nộ, nổi giận với những trận bão lớn. Để
trong tôi, như một tiền thân xa xôi mà, mưu sinh, thoát hiểm, chúng tôi được
quá đỗi gần gũi: “Em gầy như liễu trong khuyên hãy ôm lấy bất cứ một vật cản
thơ cổ / anh bỏ trường thi lúc Thịnh nào, miễn thân xác nhẹ bâng của mình,
Đường.” không bị gió bốc, hút lên, như một cọng
60 Du Tử Lê
Em gây Như Liễu Trong Thơ cổ
gặp nhiều người nữ gây...như liễu. nhau, xế trưa, từ đôi mắt biết cười của
Nhưng chưa một người nào khiến tôi liên H., tôi cảm được tiếng rì rào của “liễu
tưởng hay, có khả năng dắt tay tôi bước trong thơ cổ”. Như cảm được bước đi
vào, để thấy được khác biệt giữa liễu và lui, nhập chung đời sau và, kiếp trước
“liễu trong thơ cổ” của thơ Nguyên Sa, những lần đất, trời thất lạc.
như hình ảnh tôi bắt gặp, tìm thấy nơi H. Sau mỗi lần (hiếm hoi) gặp lại H.,
(Một góc khuất, tư riêng của tôi?) ngồi với nhau, khuya khoắt, khi mái đầu
Cũng có thể tôi đã từng gặp những H. cúi trên ly café, tâm hỗn tán lạc trời
người nữ gần với “liễu trong thơ cổ” của nào(?), tôi lại có cảm nhận H., như một
nhà thơ này... Nhưng khi đó, ông chưa thân liễu vừa đứng lên. Sửa lại dung
cho tôi hai câu thơ kia. Tôi thiếu ngọn nhan, hắt bóng mình, không phải trên
hải đăng rọi sáng vụng biển đêm tối cảm những vùi dập, đổ nát, chung quanh mà,
thức hoang vu của mình? trên chính cảnh tượng đời H. Cùng lúc,
Phải chăng, giữa một câu thơ của tôi cảm được mùi da thịt thanh xuân sớm
Nguyên Sa và, rung động tôi về H. đã trải qua tai ương của H. (Góc khuất, tư
như một hạnh phúc bất toàn? riêng của tôi?)
Lại thêm một câu hỏi tôi không thể Đó là những lần (không họa hiếm),
tự trả lời và, cũng không tin một ai khác, tôi những muốn ôm H. như ôm ấp niềm
có thể trả lời giúp! vui khôn tỏ của mình. Tôi muốn nghe
Điều rõ nhất ~ như một quầng sáng, được gần hơn, rõ hơn nhịp đập trái tim
một vệt sao rơi - không mất hút trong H. Cái tâm biểu đồ gập ghềnh những
tôi, đó là hình ảnh H... “như liễu trong mạch máu trần gian. Thác. Ghênh.
thơ cổ”, trở thành một ám ảnh, thôi thúc Đó là những lần (không họa hiếm),
âm trầm, ngày càng tăng cường lực thân tôi những muốn đưa tay, vuốt mái tóc H.
thiết trong tôi, sau mỗi lần gặp H. như vuốt ve buôn bã tiền thân tôi, kiếp
Sau mỗi lần gặp lại H., ngôi với nào, trên đường về hiện tại...
62 Du Tử Lê
Em gây Như Liễu Trong Thơ cổ
Nhưng, cũng không biết bao lần tôi thể nhớ chúng tôi đã nói với nhau những
những tưởng sẽ nghe được một tiếng thở øì?!? Nhưng khi tiếng cười hỗn nhiên
dài, dù nhẹ, thoảng từ lồng ngực hương của H. như những đóa quỳnh, chao chát
cốm của H... Và, cũng bấy nhiêu lần, nở ngát trên cao, trước khi rót xuống tôi,
tôi muốn cầm lên những ngón tay lá liễu thành những bông hoa khác. Những
của H. Tôi nghĩ, tôi sẽ cúi xuống. Sẽ bông hoa không tên gọi!
hôn chúng. Như hôn niềm hãnh diện Đó cũng là lúc tôi nghe những chiếc
trộn lẫn ngậm ngùi của một tình cảm lá (tưởng tượng?) bằng đôi chân niên
(mặc cảm?) giấu kín. thiếu, chúng hối hả chạy trên hè phố, xóa
Tôi nhớ, đôi lần, được đi với nhau đi những bức tranh đen, trắng khuyết tật,
giữa Saigon, dưới ánh đèn đường lỗ mỗ để vẽ thành những bức tranh khác. Những
và, cành, lá với những chiếc cọ khô chết bức tranh có tôi, ngày mai, bên H.(2)
nước sơn, chao chát vẽ những bức tranh Tôi không biết có phải những bất
đen, trắng khuyết tật, lên hè phố...Như tường, những câu hỏi không được trả lời,
những ám dụ ngày mai không có tôi. Ngày đã nấu chảy tôi trong vạc lửa khát khao
mai không hề có tôi, bên H. Nhưng tôi vẫn của vô thức(?) - Khi chiếc thang máy
thấy mình hạnh phúc! (Vì hạnh phúc là vừa khởi động, đưa H. lên căn hộ trên
những lênh đênh vẫy gọi, ngoài tay vói?) tầng lầu cao nhất của nàng - Một lực
Một hạnh phúc bất toàn / may mắn? đẩy vô hình đã xô tôi vượt qua vạch
Vâng, tôi nói, may mắn, chí ít cũng phấn (lời nguyễn tự nguyện?) bấy lâu.
hơn những mảnh đời rách nát, rúm ró Tôi hôn H. Nụ hôn ngắn. Vội. Vụng về.
nơi những mái hiên nhỏ tí, của những Ngờ nghệch. Nụ hôn không đi ra từ tôi.
phận đời bèo bọt. Nơi những tiếng nói Nó đi ra từ một góc khuất, tư riêng?
mớ, hắt ra, xua đuổi ác mộng của những Lúc sực tỉnh, tôi tránh không nhìn
kẻ không nhà... vào mắt H. (Đúng hơn, chúng tôi
Tới giờ, dù rất muốn, tôi vẫn không tránh không nhìn nhau. Tựa nếu nhìn
nhau, chúng tôi sẽ chỉ có một trong Cũng từ đấy, tôi nghĩ, tôi sẽ đọc
hai chọn lựa: Thù ghét. Hoặc nhập chậm dãi H. nghe, hai câu thơ của
chung. Làm một). Nguyên Sa:
Không phải tôi sợ không thấy được Em gây như liễu trong thơ cổ / anh
những nụ cười từ đôi mắt biết cười kia. bỏ trường thị lúc Thịnh Đường.
Mà, tôi sợ chính.. .tôi. Tôi sợ trong khoảng Tôi tin H. hiểu.
khắc thời gian mông muội còn lại, trước “H. hiểu?”
khi chia tay, tôi sẽ đi xa hơn. Sẽ xiết, ghì “Cách gì, xin hãy cứ để tôi tin...H.
cây liễu...trong thơ cổ của tôi. Như xiết, hiểu”.
3%
chì “ngày mai, không có tôi bên H.”
Khi viết xuống những dòng chữ Trên đường về lại nhà mình, đêm đó,
này, tôi cũng không mong H. đọc được. Saigon dường có nhiều hơn ánh đèn lỗ mỗ
Tôi muốn giữ chúng cho riêng mình. và, những cành, lá đường cũng có nhiều
Như giữ giấc mơ một ngày nào có nhau, hơn những chiếc cọ khô chết nước sơn,
một-góc-khuất-nhân-gian. Tôi sẽ nghe hăm hở vẽ trên hè phố nhiều thêm, những
được gần hơn tiếng chuông ngân của lá. bức tranh đen, trắng khuyết tật... Như
Hay hương mật trái chín chia ly? những ám dụ ngày mai không có tôi!
Giữ cho riêng mình, tôi nghĩ, tôi sẽ Nhưng, không hiểu vì đâu, tôi cũng
được thấy gần hơn, hình ảnh, tự tin, soi, nghe được nhiều hơn tiếng cười hồn
hắt dung nhan H., trên cảnh tượng của nhiên của H. Như những đóa quỳnh
chính đời H. chao chát nở ngát trên cao, trước khi rớt
Từ đấy, tôi nghĩ, tôi cũng sẽ cảm xuống tôi, thành những đóa hoa khác.
được mùi da thịt thanh xuân sớm trải Những đóa: hoa trong một góc khuất, tư
qua tai ương của H. Như sớm mai, nhiệt riêng đời tôi. Không tên gọi!?!
đới, tầm tã dự cảm những cơn mưa trên Du Tử Lê
vẻ-đẹp-lẻ-loi-rì-rào-cô-quạnh! (Garden Grove, Nov. 20183)
64 Du Tử Lê
Hai tấm hình hiếm hoi của 4 người bạn
học CŨ:
Trương Trọng Trác (1941-2O1 1),
Nguyễn Đức Cung, Ngọc Hoài Phương
)⁄eI09)U(/90W18 16s.
Ẵ
&) Si
_ hi tấm màn dây được xô, vét về cửa sổ, tựa móng vuốt dịu dàng của bầy
° một phía, bầu trời ngầu đục, là là mèo hoang, cào miết khung kính. Lần
ữ ngang ngọn cây lá bạc. Gió nghìn đầu, tôi nhận ra căn phòng như chiếc
tay, táy máy, lật qua, lật lại những phiến hộp lớn treo lơ lửng giữa không trung.
lá tròn, nhác trông như những chiếc quạt Từ chỗ nằm, tôi có thể nhìn thấy một
giấy (hay những cánh bướm) xanh, nốn. phần thành phố, rỉ, cũ.
Mưa nẩy mình trên mái bằng ngổốn Gió toa rập mưa, tọng ngược tiếng
ngang gỗ / sắt vụn / ống khói / thùng ôn ào thường trực, vào cuống họng quán,
máy lạnh; và, những mái nhà thấp hơn, xá. Những thanh âm bị chẹn lại, kêu bục
nhấp nhô, đằng xa. Gió dành những bàn bục như tiếng kêu tắc nghẹn của người
tay dư thừa, búng hàng loạt bụi mưa vào bị bóp cổ. Hơi mưa tựa mảnh bè thả tôi
66 Du Tử Lê
Em và, Mẹ và, Tôi Là Một Nhé
Từ trái: Du Tử Lê, Chị Băng Tâm, Mẹ, anh chị Lê Vương Ngọc. 1963
bềnh bềnh trong cảm giác nổi, trôi vô “Dậy. Dậy thôi. Voi. Mưa đó.”
định. Tôi không thể, dù cố nhớ, xem T. bịn rịn giấc ngủ thiếp, ngắn xế
chuyện øì đã xảy ra, trước đây. Mang trưa (hay nàng còn quyến luyến giấc
thần trí một người hôn mê, bị gói trong mơ, ủ dấu dưới chăn mỏng) mà, chứng
chiếc võng vải, đong đưa giữa hai đầu tích là những giọt lệ chưa khô, trên mặt
cột hiện tại / quá khứ, tôi lay T.: da nhầu, nát hạnh phúc cùng tuyệt vọng.
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 67
DU TỬ LÊ + TÙY BÚI
T. dụi mặt, tóc nàng vào ngực tÔI. øÕ, sau đó, bao g1ờ cũng là mùi chợ Mai /
Nàng nói gì đó. Thanh âm cũng bục bục, mùi khoai nướng / mùi bắp rang / mùi
như bị chặn ngang, hoặc giữ lại trong ngực thơm / mùi môi dấu / mùi ngõ sau/
cuống họng. Tôi nhoài người, lăn trên mùi sân trước / mùi hoa cau...
thân thể T. ấm, ấm, tìm gói thuốc lá trên Kỷ niệm, phải rồi! Kỷ niệm có cho
chiếc night stand. Một mùi hương quen riêng nó, một mùi hương. Cũng như
thuộc phả lên, dường như tự hai lồng luôn có cho riêng nó, một nhan sắc.
ngực trần áp sát. Thực ra, (tôi nghĩ), mùi Kỷ niệm, với T., bờ sông Hương.
hương nông tươm từ mỗi tấc thịt, da hai Đêm, dòng sông nến. Những ngọn lửa
đứa. Từ những giọt mô hôi / chân và sáp bập bùng trong những đài sen, mùa
đầu, những sợi tóc / tấm drap / sớ vải / xá tội. Những búp sen ngùi ngùi nến
đống quần áo dồn cục cuối giường. ngọn, thượng nguồn Hương Giang,
Thực ra, (tôi nghĩ,) mùi hương nồng mang mùi đêm tháng bảy, chảy xuôi về
tươm từ những năm tháng mất nhau / đợi Thuận An, cửa biển. Kỷ niệm, với sông
chờ / kiếm tìm / kỷ niệm. Phải rồi. Kỷ Hương, nơi tôi, là mùi tóc nghiêng / mùi
niệm có cho riêng nó, một mùi hương. vai sát / mùi liễu non / mùi khuynh điệp
Cũng như kỷ niệm, luôn có cho riêng / mùi xiết ghì... không cần thệ lập thể
nó, một nhan sắc. nguyễn, mà, mặc nhiên đã, trăm năm.
Kỷ niệm, với T. những ngày mưa Phú Kỷ niệm, với tôi, như thế đó, không chỉ
Bài. Vỉ sắt phi trường nghìn mắt trũng sâu, mùi hương, còn có dòng sông nến. Tiếng
buổi chiều, khi chiếc C.130, lái bởi Âu sóng. Ngôi đền vô hình - Chứng giám
Râu, thả tôi xuống cửa trước, của giáp mặt những thê bồi không tiếng nói.
Thần Kinh, lần thứ nhất. Mùi xe lam / mùi Kỷ niệm, phải rồi! Kỷ niệm có cho
tóc thề / mùi áo trắng / mùi tay run / mùi riêng nó, một mùi hương. Cũng như
hổ ngươi / mùi thư mới / mùi hoa khế /... luôn có riêng cho nó, một nhan sắc.
Kỷ niệm, với Huế, nơi tôi, trong mọi gặp Kỷ niệm, với T., với V. Hoàng, với
68 Du Tử Lê
Em và, Mẹ và, Tôi Là Mội Nhé
K. Tuấn, với J., Đà Nẵng, Kontum; ở tôi, Kỷ niệm, với T., ở tôi, là căn phòng có
là mùi nước mắt tức tưởi / mùi gió núi / số, làm bộ lạnh lùng, nép bên, ra tuồng xa
mùi thông khô/ mùi bản thượng / mùi, cách một hàng lang nhỏ, hẹp. Mùi ẩm
chia ly tưởng kể / mùi vĩnh biệt tưởng cận thấp / mùi mốc meo của những tấm nệm
/ mùi ngước lên / mùi cúi xuống lòng lâu ngày không đổi / mùi rêu trắng những
nhau / đời nhau, ngập dấu. Kỷ niệm, ở gờ tường âm u / mùi khát thèm / mùi
tôi, với T., là chiếc ghếbố trong ngôi nhà chiếm đoạt / mùi nằn nì / mùi dỗ dành /
An Cựu - có T.T. Trình, nửa đêm, hé mùi giận dữ / mùi sợ hãi / mùi phủ dụ /
mắt. Có cánh cửa ăn thông hai phòng, mùi thịt da chưa quen / mùi tay chân co
trên cao, ø1ữa trưa V. Hoàng lén nhìn. Có quắp... mùi / mùi / mùi / mùi / mùi /...
chiếc giường gỗ trong ngôi nhà trọ, ẩn Kỷ niệm, thế đó, mỗi thời kỳ, mỗi giai
sâu ngôi chợ Nhỏ, Pleiku. Có T. ké né đoạn, đã tự có cho nó, một dung nhan.
nằm cùng Thanh, một giường khác. Tôi Kỷ niệm, như thế đó, mỗi nơi
nghe được mùi hoa quỳ / mùi lũng thấp / chốn, mỗi thời khắc, đã tự có cho nó,
mùi hàng dương / mùi hoa keo / mùi trằn một mùi hương.
trọc / mùi trở mình (không chỉ T., không Bây giờ, tôi nằm đây. T. nằm đây.
chỉ tôi mà, cả Thanh nữa!) Như con ngài thập thò sau khi tự mở lấy
Kỷ niệm. Phải rồi! Kỷ niệm có cho cho mình, một cánh cửa, ở một chỗ nào
riêng nó, một mùi hương. Cũng như đó, nơi chiếc kén. Con ngài còn bịn rịn,
luôn có riêng cho nó, một nhan sắc. một mùi hương (2) con ngài còn quyến
Kỷ niệm, với T., ở tôi, là Sàigòn, luyến, một hang, ổ (2)
tháng Tư. Mùi tóc khét / mùi mô hôi / Mưa, tiếp tục cào, gọi trên khung
mùi bụi đỏ / mùi bát nháo / mùi thất lạc/ kính, bằng những móng vuốt êm ái của
mùi kinh hoàng / mùi tháo chạy / mùi bơ bầy mèo hoang, một cách gấp gáp. Gió,
vơ / mùi thấy nhau, muốn khóc / mùi ôm nghìn tay, táy máy (một cách sốt ruột,
nhau trong tay, ngỡ ngàng chẳng thật (2) giận dữ) lật qua, lật lại những chiếc lá bạc
/ chiếc quạt giấy / những cánh bướm thể tôi, làm bầu khí thơm tho (rất lạ) của
(xanh, nõn.) Tôi thở hơi thuốc đầu tiên căn phòng, xao động; hay sự ngọ nguậy
lên mảng bè chòng chành, chiếc võng của T., làm xao xuyến mùi hương...
vải, đung đưa. Thân trí tôi, dịu lại. Giông Điều quan trọng, không phải là chất
bão bất ngờ, rút lui. Trả núi rừng lại cho hay,vật xúc tác. Điều quan trọng là, mùi
những vách đá, những vực nghiêng, sol hương. Chỉ có sự hiện hữu của mùi
mình trong tấm gương suối, mạch, thần hương, mới đáng kể. Và, mưa nữa, ở bên
trí tôi phục hồi. Giông bão bất ngờ, im ngoài, mới đáng kể.
phắc. Trả sông, biển cho những vạt mây Thực ra (tôi nghĩ,) thật hồ đồ, bậy
chải tóc, tự lưng chừng. Như con ngài vừa bạ vô cùng, nếu bảo đó là một mùi
chui ra khỏi kén, T. rụt rè ngo ngoe, ủ1 ỦI hương thuần kiết, duy nhất. Tôi vẫn
môi nàng, bò dần lên cổ, mặt tôi. Những nghĩ, chẳng có một mùi hương nào, được
ngón tay T., tựa ngón tay hài nhi mò tìm gọi là mùi hương thuần khiết cả. Tôi
vú mẹ. Tôi không biết những ngón tay T. nhớ, đêm hè, ngồi với T. và, Ánh, hiên
kiếm tìm điều gì (2) Tôi cũng không rõ, trước, ngôi nhà của Đẻ, ở chợ Mai.
những ngón tay T. đã chạm, gặp được Buồng hoa cau trên cao, bé xíu, chỉ chít
điểu gì (2) Hay mùi hương nào đã thức những hạt cúc trắng đính trên tấm áo em
dậy trong hồi ức T.? Hay cánh cửa nào đã bé, tỏa hương bát ngát, không gian.
mở ra (trở lại?) trong thân trí mịt mùng Nhưng cùng lúc, những bông hoa chanh,
hơi nước, của T. (2) Tôi chỉ biết, chỉ ý bưởi, khế, ngâu, xác pháo, cúc, mai tứ
thức thật rõ: sự ngọ nguậy của T. và, mùa, đỉnh hương..., dưới thấp cũng tiết
những ngón tay, làm xao động bầu khí lậu vào không khí, vị, mùi riêng của
thơm tho (rất lạ) của căn phòng; cùng lúc chúng. Chẳng qua, ta bị khứu giác phỉnh
thân thể tôi nóng rộp. lửa mà, không biết đấy thôi.
Thực ra (tôi nghĩ,) có lẽ phải nói, Thực ra (tôi nghĩ,) mình thật không
không biết sự hấp nóng râm ran của thân phải, thật bạc bẽo, nếu gạt bỏ khỏi mùi
70 Du Tử Lê
Em Và, Mẹ Và, Tôi Là Một Nhé
hương, đang thở no nê, một ngực lúc Bởi vì, kỷ niệm có riêng cho nó, một
này; mùi tóc T. / mùi T. / mùi những mùi hương. Cũng như có riêng cho nó,
ngón tay tôi (cuồng điên) trên thân thể một nhan sắc. Bây giờ, tôi nằm đây. T.
T. (và ngược lại), một tiếng trước. cũng nằm đây (như con sâu) ngọ nguậy
Thực ra (tôi nghĩ,) mình thật không trong chiếc kén dệt bằng những sợi tơ, kỷ
phải, thật đáng bị nguyễn rủa, nếu gạt niệm, bện bằng nước rãi, mùi hương.
bỏ khỏi mùi hương, đang thở no nê, một Bây giờ, tất cả những thành tố làm
ngực, lúc này; mùi T. và, môi tôi / mùi nên mùi hương, gồm luôn quê nhà / mất
da / mùi thịt / mùi hơi thở gấp / mùi nín dấu / chia la / dối gian / phản bội / hèn
nhịn tiếng kêu..., mỗi lúc tôi cúi xuống, mạt / cao thượng / thú vật, thiên thần...,
tham lam, cùng khắp thân thể T. một đang cùng mưa, nghìn tay, tấy máy lật
tiếng trước. qua, lật lại, những chiếc lá bạc. Bây giờ,
Thực ra (tôi nghĩ,) mình thật không tất cả những thành tố làm nên mùi
phải, thật vô loại, thật cầm thú, nếu gạt hương, gồm luôn nắng, gió / dòng sông
bỏ khỏi mùi hương, đang no nê, một nến / Phú Bài / vỉ sắt / hành lang / căn
ngực, lúc này, mùi hai mươi mốt năm cũ phòng đánh số / nơi chốn / năm tháng...
/ mùi chợ Mai / mùi sông Hương / mùi và gió vung tay vãi những móng vuốt
Huế-Đà Nẵng / mùi Pleiku-Kontum / êm dịu của bầy mèo hoang, cào mãi
mùi Sàigòn-Hàng Xanh / mùi Thị Nghè- khung kính... cùng thốc tháo đứng dậy,
Bình Thạnh / mùi mô hôi tươm ra trong cuồng điên gõ cửa (mở lại,) trong tôi,
mỗi lần dướn lên, nhận đón / mùi răng in mùi hương. Những ngón tay tôi, những
/ mùi nghẹn thở / mùi rên xiết / mùi nhập ngón tay T., đứng lên, kêu đòi mở cửa /
chung thành một / mùi căn phòng trôi đi mở cửa / mở cửa cho mùi hương / mở
/ mùi quân áo đâu mất / mùi ái ân / mùi cửa cho kỷ niệm. Từng tấc thịt da, từng
mởơ ước, khát khao đứa con / mùi / mùi / mụn tế bào, đứng lên, kêu đòi mở cửa /
mùi... một tiếng trước. mở cửa / mở cửa cho mùi hương / mở
cửa cho kỷ niệm, phút sau / tương lai sẽ Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Thôi mẹ!
tới. Mở cửa cho hiện tại (?) (Làm gì có Thôi cha! Mở cửa. Mở cửa. Thôi đời!
hiện tại!) Hiện tại là quá khứ đang qua, Thôi kiếp. Chúng tôi là một. Ô không.
kỷ niệm mầm, nhú. Mở cửa / mở cửa / Ngay một, cũng không.
mở cửa... dù chúng tôi cùng biết, ngày Chiếc kén lồng trong chiếc kén.
mai, là chia ha. Chuyến bay đang đợi. Mùi hương chồng lên mùi hương. Chúng
Tấm thẻ lên tàu, đã sẵn, trong tay. Mở ta là. Là. Là. Là, là. Số không bất tận.
cửa / mở cửa / mở cửa cho mùi hương / Tôi tỉnh dậy giữa bầu sữa bóng tối
cho lá bạc, còn lấp lánh, như những sệt đặc. T. nghiêng mặt, vào trong, mỉm
miếng kim loại, óng ánh chao, liếc giữa cười. Nụ cười nàng bị khung kính cách
không gian. ngăn với mưa đêm và, tiếng gió. Mùi
Mở cửa. Tôi dập tắt mỗi thuốc. Con thức ăn / mùi đói khát / mùi côn cào /
sâu phá bỏ chiếc kén cũ, để tự nguyện mùi ân ái / mùi chồng vợ / gối chăn... lấn
chui vào kén mới. Chiếc kén làm thành quất đâu đó. Đâu đó, bàn tay tô. Đâu đó,
bởi những sợi tơ mùi hương; đan bện bởi ngón chân tôi. Đâu đó, thân thể tôi. Đâu
những ngọn triều cảm giác. đó mùi hương cùng nhan sắc mang tên
Mở cửa. Mùi hương thức dậy trên kỷ niệm. Mang tên dòng sông. Mang tên
môi tôi. Mở cửa. Mùi hương dính bệt ly biệt.
trên những ngón tay T., khát, khát. T. nói:
Mở cửa. Mùi hương tươm từ chăn “Chúng ta chỉ còn vài tiếng.”
gối / từ vách tường / từ Huế-Sàigòn / từ Tôi lập lại, như một máy thâu trung
Kontum-Đà Nẵng / từ Pleiku-Hàng thực:
Xanh / từ phần thân thể, để dành / từ góc “Chỉ còn vài tiếng.”
trái, ngực khuya, vẫn thức. “Giờ này, ngày mai, anh đã ở một
Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mưa từ nơi nào khác. Một nơi chốn, em không
nàng, mưa xuống. Mưa từ tôi, mưa đi. thể hình dung.”
dị Du Tử Lê
Em và, Mẹ và, Tôi Là Một Nhé
Tôi bảo, T. nói đúng. Đúng vậy. “Nếu lòng ta thành, tâm ta thực, anh
Thảm kịch của chia lìa, không ở nơi ta, tin, có ngày, tình ta lay động trước trời
khó hình dung nơi chốn. Ngay đứa này, đất. Hãy tin thượng đế cũng có một trái
đã khó, hình dung đứa kia. tim như ta.”
“Và ta cứ sống?” T. thở dài, lắc đầu:
T. nói, trầm hẳn. Tôi không muốn “Em cũng muốn tin như vậy. Chỉ
nhớ đã nghe nhiều lần, điệp khúc này. sợ...”
Tiếng thở ra này. Gặp gỡ nào của chúng SN, Sc
tôi, cũng kết thúc bằng câu nói đại ý, “Tim em, do máu thịt làm nên, kỷ
như vậy. Hai mươi mốt năm, cho một niệm nuôi lớn. Trong khi tim thượng đế,
cuộc tình - thời gian dài hơn một phần là một hư vô!”
ba kiếp người, vẫn chưa cho phép chúng Ta không thể thuyết phục được ai,
tôi, được nói với nhau, trước chia tay, một khi chính mình cũng đang tuyệt vọng.
một lời nói khác. Tôi hiểu nỗi buồn rầu, “Thế còn... mùi hương?”
sự bất lực của mỗi đứa. Tôi hiểu mùi Tôi hiểu, khi T. buồn bã, chính là
hương của kỷ niệm, những chiếc kén lúc nàng sáng suốt hơn bao giờ. (Như
bọc lấy những chiếc kén, có ngày, sẽ chỉ con thú na vết thương về hang, động, T.
còn là những lớp tơ, rất dầy, rất dai, có thói quen nghiền ngẫm nỗi bất hạnh
nhưng khi ai đó, mở ra, thì con sâu đã của nàng).
chết. Chưa bao giờ, chiếc kén là con Tôi hiểu, không phải lúc mang
ngài. Nên, càng không bao giờ, bướm những suy nghĩ mơ hỗ, những lý luận
kia, lại là hóa thân của một con ngài, viễn vông trấn an T. lúc này, bằng vào
chết đi, từ giữa kén. thực tế, bằng vào tình nghĩa, họa may
Tôi nói yếu ớt (bởi chính tôi cũng mới có thể vực T. được.
chẳng tin tưởng gì lắm, nơi lời nói “Em hiểu, mùi hương. Em hiểu anh
của mình): nói gì,” T. đáp.
“Chính em cũng muốn nói với anh thông, vấn để là chính ta. Chính ta bít
về hương thơm của kỷ niệm. Một lạ lẫm, đường. Chính ta ngăn ngõ. Vấn đề là...”
mới mẻ vô cùng, với em. Nhưng, anh, Càng nói, tung tôi càng thêm tin
có bao giờ anh nghĩ, chính mùi hương, tưởng nơi giọng nói của mình.) - “là... ta
chính kỷ niệm là sợi dây thòng lọng xiết đã dọn mình đủ chưa, để đón chờ ngày
cổ em. Giết em nhậm lẹ hơn không?” vàng sẽ tới (2) vấn đề là, ta đã thực sự
T. trở mình. Nàng nằm thắng, nhìn thấy chưa lòng ta... (2)
lên trần nhà. (Tôi không nghĩ T. không Càng nói, tôi càng thấy tôi xa dân ý
muốn theo dõi phản ứng qua những biến hướng vực nâng T. dậy. Càng nói, tôi
chuyển trên mặt tôi.) Tôi nghĩ, T. muốn càng muốn nghe giọng tôi... Làm như, ở
giữ cho bình lệ của nàng thôi nghiêng, mặt bên kia giọng tôi, đang có một mùi
khó chảy. hương nào khác, thức dậy. Tôi nói, nói,
T., tiếp, giọng xa vắng, tựa tiếng nói nói. Tới lúc trở mình, nghiêng qua T.,
ai. Một kẻ nào trong nàng, cất lên: tôi mới hay, dù đã nằm thật thằng, những
“Anh đâu biết bao lần mùi hương, giọt lệ tủi hờn vẫn chảy, lăn khỏi đôi
giữa kỷ niệm, em chỉ muốn được chết mắt nàng, kín, khép.
ngay. Chết giữa mùi hương. Chết giữa Sự khép kín của đôi mắt T., trong
khi kỷ niệm chưa kịp ra ràng. Kỷ niệm bóng tối nhợ nhợ, thấy như một đường
mới chỉ là mầm, nhú.” thẳng xuyên suốt qua tôi / khung kính /
Tôi quơ tay vỗ vỗ lên tóc T. (như dỗ đêm / mưa / những cành cây lá bạc.
dành đứa con gái nhỏ). Riêng những chiếc quạt giấy, hay,
“Đừng hư chứ. Voil Ta không chỉ những cánh bướm lấp lánh, chao qua,
có trách nhiệm với đời mình. Ta còn chao lại, thì không cách øì thấy được.
phải trách nhiệm với kỷ niệm, với điều Du Tử Lê
ta nhận được từ đời sống. Chẳng con
đường nào cụt. Chẳng ngõ nào không 9-94
74 Du Tử Lê
⁄
Du Tử Lê và Võ Phiến. 2009
'“ đâu, mưa cũng khua động ký ức Yêu dấu, cuối cùng rồi chúng ta
-'), tôi. Những khuấy động nhọn, cũng băng qua được những ngày tết, ở
Š“” sâu vùng tàn tro, tưởng vĩnh đây. Những ngày tết như những lát dao
viễn, chôn vùi, tưởng hằng hằng, im ắng. êm đềm luôn lách dưới làn da, thọc,
Ở đâu, mưa cũng thức dậy nơi tôi, những ngoáy vết thương ta. Vết thương chưa
hình ảnh ngõ có thể sờ mó / ôm ấp, ghì kịp ra ràng. Vết thương chưa kịp da non.
xiết. Hình ảnh mẹ tôi. Hình ảnh khởi Vết thương, như mắt em muốn khép.
nguồn ký ức tôi. Nơi tôi, cuối đời, bên Vết thương, như đôi mắt anh, muốn
hình ảnh mẹ, là em. Yêu dấu. Muộn nhắm. Chết. Phải! Một trong hai ta, nên
màng. Hình ảnh em, mịt mù góc trời. Lao chết. Chết. Phải, chính anh nên chết.
chao cánh chim muộn, thương tích, bay Hãy chết đi. Chết tiệt. Như tiếng nói, đã
khuất lánh. Bay vào, nguyên đán. chết. Như nhớ nhung, đã huyệt. Chết.
6 Du Tử Lê
TàSU/
ngôi nhà. Tôi tự hỏi phải chăng tôi không cẩm thường xuyên của mẹ tôi, thời sinh
đủ thành tâm, tín ngưỡng? Chẳng hồn tiền: “của tốt trời lấy đi, của không ra gì
thiêng nào lộng hiển? Tôi tự hỏi không trời để lại.” Không hiểu mẹ tôi học được
biết giờ này, linh hồn mẹ tôi ở đâu? Bà đã từ đâu cái “triết lý bi ai” đó. Tôi nhớ, tôi
lên cõi niết bàn hay bị đọa đầy địa ngục? được nghe điệp khúc bi ai này, hầu như
Tôi nhớ câu nói: Xác đâu, hồn đó. Nếu mỗi tuân, mỗi tháng, kể từ cái chết của
điều này đúng thì, đêm nay, linh hồn mẹ anh Uyển tôi.
tôi vẫn ở thành phố Loma Linda. “Trú Tôi lớn lên cùng bóng rợp thâm u
sở” của nghĩa trang Loma Vista. Nơi hơn của một khu đất có ba dẫy nhà / hai
hai năm trước, tôi đã được mọi người chiếc sân / một bể nước / một bức tường
nhắc nhở “Ném xuống! Ném xuống!...” đá cắm đầy miếng chai cao khỏi đầu
những hòn đất vô nghĩa. Những cành hoa người / dàn bông giấy cổng trước / dàn
vô nghĩa. Chẳng bao giờ tôi có thể tự thiên lý tường sau và, điệp khúc bị ai
nhắc nhở được rằng, mẹ tôi đã chết. Điều cùng những hạt lệ của mẹ tôi, không
kỳ quặc này, cũng giống như, tôi hằng ngừng chảy xuống. Những giọt lệ lặng
hỏi tôi, tại sao mày chửa chết? Tại sao, lẽ lăn theo những bữa cơm, ngày một
một con người hư hỏng, một đời sống thêm thưa vắng người hiện diện.
thất bại, thừa thãi như tôi, lạikhông chết, Cuối cùng, rồi tôi cũng qua được
thay cho mẹ tôi. Tôi hằng tự hỏi, nếu quả những ngày tết, nơi này. Một nguyên đán
thật có một ông trời, có một thượng đế mới. Buổi sáng, vừa mở mắt, chị Tâm tôi
toàn năng, có hàng ngàn tỉ Đức Phật... tại đã gọi. Bảy rưỡi giờ Cali. Lời “chúc đầu
sao, một người, như mẹ tôi, một đời xuân” chị Tâm dành cho tôi là một loạt
không thanh xuân, một đời không ngày câu hỏi / mắng mỏ / trách móc / Chị hỏi
vui, một đời không biết miếng ngon, tại sao tôi không về với gia đình? Chị hỏi
không biết manh vải đẹp... lại chết? Hay bệnh hoạn ra sao? “Cậu phải biết mọi
định luật của đời sống, giống như lời ca người sốt ruột, mọi người nhắc nhở, thấp
78 Du Tứ Lê
Những N?ày Mưa Của Mẹ
thỏm về cậu từng ngày, từng buổi. Ngay bác sĩ bảo còn cần bao nhiêu “pao” nữa
khi cậu không quan tâm tới sức khỏe, tới thì cậu có thể về lại đây?” Tôi đáp liều
sự sống, sự chết của mình thì, cậu cũng “Dạ, bác sĩ bảo em phải lên hai mươi pao
phải nghĩ tới anh, tới chị, tới các cháu nữa mới đúng... số!”
chứ? Tết nhất, không về, cậu cũng phải Mông một tết, tôi không chờ cú điện
điện thoại cho gia đình biết... Cậu cũng thoại đầu tiên. Mồng một tết, tôi không
phải cho tôi biết chứ! Mấy tháng liên chờ đợi, mở đầu một năm mới bằng cả
tiếp, cậu không nói năng, không liên lạc, chục lời nói dối. Sự thực, tình trạng bệnh
không tin tức gì nghĩa là sao?...” Tôi “Dạ. - thyroid của tôi, tôi tệ hơn bao giờ! Bác sĩ
Vâng” như một cái máy. “Nói øì, lúc nào, T. thử máu cho tôi, bảo mức thyroid tôi
ở đầu cậu cũng dạ, vâng” chị Tâm cao còn cao. Độ đường trong máu cũng cao.
giọng. “Tôi không cần cậu dạ, vâng... Bác sĩ G. bảo không được uống cà phê
Tôi chỉ cần cậu làm theo những øì tôi nói sữa nữa. Tuy chưa nhận được lời khuyến
thôi. Tôi nhắc cậu hoài là phải uống sữa. cáo chính thức từ bác sĩ Phước, người
Cậu có uống không? “Dạ có”. “Tôi nhắc chữa bệnh thyroid miễn phí cho tôi từ gần
cậu đi ngủ sớm, cậu có ngủ sớm không?” một năm qua, nhưng với kết quả thử máu
“Dạ có”. “Tôi nhắc cậu phải ăn nhiều mà bác sĩ T. cho biết, cộng với sự tự biết,
vào, có ăn nhiều không?” “Dạ có”. Tôi mỗi ngày một gây hơn, tôi hiểu tình trạng
nhanh nhấu “dạ có” đôi khi trước cả lúc sức khỏe mình trở lại thời báo động. Tôi
chị tôi đứt câu hỏi. Có lẽ sự nhanh nhẩu nghĩ đầu năm không nên nói láo. Nói láo
của tôi khiến chị động lòng trắc ẩn. Giọng đầu năm với chị Tâm tôi, cả năm tôi sẽ
chị dịu dần. Chị hỏi tôi kết quả thử máu? nói láo. Nhưng, chẳng còn một chọn lựa
Tôi trả lời “Dạ, bác sĩ bảo tốt lắm.” Chị nào khác cho tôi. Tôi không quen kể lể
hỏi tôi có lên cân? Tôi trả lời “Dạ, lên với anh, chị tôi những nhọc nhằn / những
đều đều...” “Đều đều là bao nhiêu?” Tôi khốn khổ / cùng quẫn của đời sống mình.
ngập ngừng “Dạ, trên mười pao” “Thế Từ ngày bỏ ngôi nhà ở đường Trần Hưng
Đạo, đi giang hồ, sống tự lập, tôi tập được anh. Cú điện thoại mang lại cho tôi
cho mình thói quen nuốt xuống những những câu hỏi dồn dập, như những câu
bất hạnh, hờn tủi. Tôi không cho phép tôi hỏi của chị Tâm tôi. Chỉ khác, anh Q.
làm chảy thêm những hạt lệ muộn từ đôi hỏi tôi với một âm vực thấp trong giọng
mắt già nua của mẹ tôi. Các anh, các chị nói. Mồng một tết, tôi không chờ đợi mở
tôi có thể vẫn là kẻ khơi mở mạch nguồn đầu một năm mới bằng loạt nói dối. Anh
nước mắt gần cạn khô của bà. Nhưng tôi Q. bảo tôi, cho anh gửi lời thăm bác sĩ
thì không. Đứa con út, đứa con hư hỏng Ph.. Anh đâu biết, ở lại đây để chữa
của bà, là tôi, làm khổ bà, chừng ấy, đã bệnh, nhưng gần như tôi không gặp bác
đủ. Lớn khôn hơn một chút, tôi tập được sĩ Ph., mấy khi. Tôi rất ngại đến phòng
thói quen nuốt chửng những ê chể, nhục mạch. Tôi rất ngại nghe về bệnh trạng
nhã xuống một góc kín của đời sống, của mình. Mỗi lần bị chích thuốc, với tôi tựa
trái tim. Tôi không muốn mình trở thành một lần lên đoạn đầu đài. Tôi lại “Dạ.
niềm thương hại của ai. Càng không thể, Vâng. Dạ. Có. Dạ. Không.”
trong mắt nhìn của các anh, các chị tôi. Buông máy xuống, tôi chợt nhận ra,
Mỗi chúng ta đều đã quá nhọc nhằn từ mấy chục năm qua, với các anh, các
với gánh nặng riêng đời mình. Hà cớ gì chị tôi, dường như tôi không có một lời
ta lại đeo đá thêm cho kẻ khác? nào dành cho họ, khác hơn hai tiếng
Cuối cùng, rồi tôi cũng băng qua “Dạ. Vâng.” Và cũng không biết từ lúc
được những ngày tết, ở nơi này. Một nào, họ hiểu, hai tiếng “dạ, vâng” của
nguyên đán mới. Tôi băng qua với cú tôi chỉ mang ý nghĩa của sự tuân phục
điện thoại thứ hai, từ anh Q. tôi. Người lúc đó! Ở những ngày trước mặt, đời
anh kém may mắn, phải đóng vai “quyền sống tôi vẫn băng băng chảy tới, với lưu
huynh thế phụ,” sau khi thầy tôi, rồi anh lượng buôn vui, giận dữ, ngu muội, đần
Uyển tôi, chết. Sáng mồng một tết, nơi độn của riêng mình. Mọi nhắn nhủ, mọi
này, tôi không chờ cú điện thoại của lời khuyên của họ, mọi lời hứa của tôi,
80 Du Tử Lê
Những N?ày Mưa Của Mẹ
tuông hâng rơi một lạ hoắc. dung em. Hình dung người nữ. Người nữ
Cuối cùng, rồi tôi cũng băng qua trong cổ tích. Người nữ ở với Trương
được những ngày tết, nơi này. Một, Chị. Người nữ tháng giêng. Người nữ
nguyên đán mới. Một nguyên đán bắt tháng bảy. Tháng mười. Tháng chạp.
đầu bằng những thăm hỏi gửi đi hay, Hình dung tiếng hát, mất. Hình dung
nhận được từ bằng hữu. Một nguyên đán nắng, gió, còn. Hình dung xa lộ Năm và,
xót buốt lúc hình dung xa lộ Năm, buổi Mười. Hình dung xa lộ Bốn Lẻ Năm và,
tối. Một giao thừa mưa. Một giao thừa Một Lẻ Một. Hình dung xa lộ Bốn Lăm.
lạnh. Người đàn bà, một mình, lái xe Hình dung xa lộ Năm Chín. Hình dung.
trên lộ trình tình yêu, định mệnh thảm Ôi hình dung. Giọt máu, cuối.
khốc, cũ. Nàng đã nức nở. Nàng khóc. Hình dung. Hình dung những siọt lệ
Vật vã. Một mình. Một mình với lồng tủi hờn, những øsiọt lệ của khối tình non
ngực nghẹn ngào sau volant. Một mình, yểu, của nghĩa nặng ân sâu, một giao
nghe những giọt lệ, tưởng chắng bao giờ thừa, bỗng cháy. Hình dung, hạt lệ, nước
còn có thể chảy xuống, chắt ra từ một cất, bốc hơi từ lò lửa tâm hồn, tưởng đã
đôi mắt đêm thâu, từ một đôi mắt My lãng quên. Hạt lệ, nước cất, bốc hơi từ lò
Nương, dưới một vâng trán quê cũ. lửa trái tim, tưởng đã ngưng đập. Hạt lệ,
Một nguyên đán hồi sinh bàng nước cất, bốc hơi từ lò lửa kỷ niệm,
hoàng. Một nguyên đán phục sinh khẩn tưởng đã tro, than, tưởng đã bụi vàng,
cấp dưới tầng, tầng lãng quên năm, tưởng đã lạ mặt. Bỗng cháy. Một đêm.
tháng. Hình dung yêu, dấu. Hình dung. Những giọt lệ tỉnh khiết, phần nước cất,
Hình dung. Hình dung năm tháng vợ bỗng ngùn ngụt bốc hơi từ tháng, năm
chồng / năm, tháng ơn, nghĩa / năm, che đậy, đắp lấp sau lưng...
tháng có núm ruột đã lìa / năm, tháng có Yêu dấu trăm năm, yêu dấu một
hơn một giọt máu đã bỏ... Hình dung. kiếp, của ta. Anh vẫn nghĩ, cuộc đời nào
Hình dung. Hình dung yêu, dấu. Hình cũng được làm thành bởi những siả trá /
phỉnh lừa / gạt gẫm. Những hạnh phúc ta cười. Cảm ơn, sự thật nằm sau, lớp phấn
có / đau khổ ta mang / tựu thành ta đạt / son giả, trá. Lớp phấn son, mỗi ngày,
thất bại ta đau, nào có là sự thật. Mọi đêm, em hằng chùi lau mà, sự thật chẳng
cuộc đời, mỗi cuộc đời, chỉ thật, ở những hề hiển, chói. Hãy cảm ơn, chút nắng gió,
giọt lệ lăn xuôi. Không phải giọt lệ em, sót lại, lúc ta một mình, với mưa. Lúc ta
chảy trước mắt mọi người, trước mắt một mình, với cỏ cây, lớn cao bóng, tối.
anh. Cũng không phải giọt lệ anh, chảy Ở đâu, lúc nào, mưa cũng kéo hàng,
trước đôi-mắt-mẫu-tử-em ngó xuống, cũng giăng tấm lưới kỷ niệm buôn thảm,
đêm mưa. Đôi-mắt-mẫu-tử-em, ngó bủa bắt tâm hồn tôi.
xuống, chiều gió, ngó xuống sáng non, Ở đâu, lúc nào, mưa cũng thức dậy
ngó xuống, trưa xám. trong tôi, một điều gì, tựa niềm ân hận,
Tôi vẫn nghĩ mọi cuộc đời, mỗi mất mát. Thứ mất mát đôi lúc chân thực
cuộc đời, chỉ thật ở phút giọt lệ lặng lẽ tới có thể sờ mó. Đôi lúc mơ hỗ, tựa
chắt ra Và, chỉ đôi mắt ta, cùng những chưa hoặc, chẳng hề bao giờ, có thật.
hạt lệ kia biết lấy. Đó là hình ảnh em-như-mẹ. Đó là
Yêu, dấu của những giọt máu cuồng ngày mưa cuối năm. Chiều. Mưa bên
điên. Yêu, dấu của những mũi lao, duy ngoài khung kính phẳng. Tiếng nói yêu,
nhất, một lần trong đời, đã phóng. Hãy dấu, rất xa. Nỗi nhọc nhằn em, rất gần.
cảm ơn, xa lộ Năm. Hãy cảm ơn, giao Đó là. Đó là. Đó là. Yêu và dấu. Đó là
thừa Quý Dậu. Hãy cảm ơn giọt lệ tôi. môi hôn thắm thiết. Vòng ôm cạn, kiệt.
Những giọt nước mắt tinh khôi, cất từ Đời này không hề. Kiếp sau, sao được?
bình lửa trái tim đìu hiu, mất tích. Hãy Đó là, dấu, yêu, mẹ anh đã qua.
cảm ơn, yêu, dấu. Cảm ơn sự tìm thấy Phần anh, một ngày sẽ. Sẽ.
mình. Thấy lại ta trên đỉnh ngọn triều,
Du Tử Lê
thất lạc. Hãy cảm ơn, yêu, dấu. Cảm ơn
giao thừa. Cảm ơn sự thật nằm sau, tiếng Houston, TX, 1993.
82
Du Tử Lê
Nguyễn Mộng Giác và Du Tử Lê. 1987
em đi để lại hồn thơ dại một nên trưa căng, ắng. Trần Duy Đức
tôi vó câu buôn/ sâu/ sớm mai. nói về những ngày làm lính thú ở Pleiku.
thơ di. Những ngày tuổi trẻ hồn nhiên, hăm hở,
sống, ngộn ngồn mỗi giây, phút. Tựa
“có dễ mười mấy năm, tôi mới có chiến tranh và sự sống nứt, trào là hai
⁄ lại một buổi quây quần với anh con đường song song, mang tính hỗ
ˆ em, bằng hữu, mà, không có sự tương, đỡ dìu nhau chứ không hề làm
Hiện diện của bất cứ một người nữ nào. ung thối, triệt tiêu nhau.
Đó là buổi trưa ở Buena Park. Thành Đức say sưa nói về những bản nhạc
phố phẳng bẹt với những nhà thấp, khúc viết ở cái thành phố sương muối. Những
đường vụn, cụt, tiếng gà gáy sảng, như ngày sống bạt mạng: bỏ đơn vị, phi
những giọt âm thanh thình lình rắc trên trường Cù Hanh, bất chấp lệnh cấm
84 Du Tứ Lê
du tử lê
Tôi / vó Câu Buôn / sâu / sớm Mai.
chí như mặt lhác
trại... Đức say sưa nói về những rung
động giao thoa với những câu thơ, những tấm guư0ng soi
bài thơ của tôi, trên báo Văn, thời tuổi.
trẻ của anh. Đức nói về nỗi nhớ Saigòn
refleption
quay quắt; sự cất cánh, chỗi dậy của in the Io0king JlasS
Saigòn, thành phố chỉ thực sự sống động
trong anh, khi phải lìa xa nó. Đức nói về
hình dung một chia tay, buổi sáng. Buổi
sáng Saipòn đầy lá. Đức nói về hình
dung một chia tay, buổi chiều. Buổi
chiều Saigòn bội thực nắng. Và, nắng ăn
lốm đốm da em... Đức nói về những
cánh rừng không chịu chia tay với ký ức.
Những cánh rừng gió mãi. Những trận
gió rừng thổi sạch mọi điều, mọi thứ
trong lòng ta. Để cuối cùng, chúng dắt
ta tới chỗ ngôi mà, từ đó, ta phải đối diện cửa closet, nhà tắm... Hầu hết những bức
với nỗi trống trải, chạm mặt với cô đơn, tranh này được vẽ bằng mâu nóng.
sự vô nghĩa của kiếp người. Những tác phẩm điêu khắc trên gỗ, đất
Có dễ mười mấy năm tôi mới có lại nung, những tấm mặt nạ bằng đồng đen,
một buổi quây quần với anh em, bằng từ những chỗ đứng tối khuất nhất, dường
hữu mà, không có sự hiện hiện của bất không phút giây lơi rình rập, canh chừng
cứ một người nữ nào. Đó là buổi trưa ở những ngọn nến bập bùng dưới những
Buana Park. Buổi trưa trong một căn dàn tre, nứa non, treo lửng dưới trần nhà
phòng đây cổ vật và, những bức tranh thấp. Một thế giới khác. Thế giới âm u,
của Đăng Trường trên vách, nơi cánh thu nhỏ và biệt lập với cuộc đời dung
tục, bên ngoài. Tôi bảo Trường, tôi thích đầu tiên ta nghĩ, nghĩ tới ngày mình -
vô cùng, thế giới ấy. Trường kể, bạn gái han hỏi - Lần đầu tiên ta nghĩ, nghĩ tới
anh, ngược lại. Cô rất hãi sợ cái không ngày mình - Ôi dấu mốc thời gian bao
gian chứa đầy bí ẩn kia? Trường kể, bạn năm thảm đạm, lúc bắt đầu của tuổi ba
gái của Trường đã luôn cầu nguyện sao mươi - Cảm ơn em yêu dấu, xin cảm ơn
cho Trường sớm ra khỏi, cái không gian cuộc sống này - cảm ơn em yêu dấu cho
bất thường ấy. Cái không gian nhỏ bé, ta sống đến ngày hôm nay - Để đón chờ
quá ư dư thừa những u hồn quá vãng... em tới với sự nhắc nhở - để đón chờ em
Trường cũng say mê nói về những tới với lời hỏi han - bởi nếu không chắc
ngày thơ ấu ở Pleiku; đề cập tới những chẳng bao giờ, một lần ta tự hỏi, trong
thắc mắc siêu hình, những cật vấn đời xúc động bồi...”
sống, khi anh bước vào tuổi ba mươi. Tôi nhớ đó là mùa hè, 72. Vì sự
Khi bắt đầu của những năm ba mươi. quyết liệt của tôi, Thục chưa bước vào
Ngưỡng cửa ấy, Trường vừa bước tới. tuổi hai mươi, đã phải bậm môi, nghiến
Tuổi trẻ nào, rồi cũng sẽ phải bước qua. răng dứt bỏ giọt máu khao khát đỉnh
Khi bắt đầu của những năm ba mươi, ngọn của cuộc tình nàng. Tôi nhớ, đó là
với tuổi trẻ Việt Nam, là ngưỡng cửa mùa hè, 72. T1 phải bỏ Chuột ở nhà cho
của những trái cây chín rú. Khi bắt đầu hai chị người làm, trở lại trường trong
của những năm ba mươi, với tuổi trẻ những giờ thực tập bắt buộc, với cặp vú
Việt Nam, là chập trùng bất hạnh, đau căng sữa, nhức nhối.
thương. Khi bắt đầu của những năm ba Tôi nhớ đó là mùa hè, 72. Ở Huế,
mươi, với tuổi trẻ phương Tây, cửa đời lần đầu, Hạnh cảm nhận được trọn vẹn
chỉ mới vừa hé mở. cái trong, đục, cái bất thường, nghịch lý
Trần Duy Đức hát: “Cảm ơn em yêu của câu hò về dòng sông An Cựu, nắng
dấu, xin cảm ơn sự nhắc nhở - cảm ơn đục, mưa trong. Con sông êm ả chảy
em yêu dấu cho ta nhớ sinh nhật ta - Lần suốt niên thiếu nàng. Tôi nhớ, đó là mùa
86 Du Tử Lê
Tôi / vó Câu Buôn / sâu / sớm Mai.
hè, 72. Thời gian này Hiệp Định Paris hệ lụy kia, tất cả những ân nghĩa, nhục
đã hay sắp sửa được ký kết. Trong những nhằn, ê chề nọ, làm thành tuổi ba mươi
øặp gỡ sau cùng ở La Pagode, X., muốn . của tôi. Cái ngưỡng cửa mà ở thời tuổi
tôi dứt khoát bỏ hết, để gia đình nàng lo trẻ ấy, tôi nghĩ, là con đường dẫn tôi tới
giấy tờ cho tôi cùng nàng ra khỏi nước hầm mộ. Con đường ngắn ngủn. Con
trước khi trở tay không kịp... Tôi nhớ đường gần xịt, sự chết.
năm đó, dường như X. mới học đệ nhị. Bây giờ, tôi đã bước vào giữa tuổi
Tôi quen X. vào giữa năm X. học đệ năm mươi. Đã hai mươi ba lăm năm la,
ngũ. Cuộc tình kéo dài với những gial khuất tuổi ba mươi, cố nhớ lại, tôi vẫn
đoạn tưởng như không còn vì, sự xuất không thể tự trả lời mình câu hỏi, tại
hiện của TI, rồi Thục trong đời tôi. sao, ở tuổi ba mươi, tôi đã sớm nghĩ cái
Ngõ ngàng, xúc động, tôi bảo X., chết? Cố nhớ lại, tôi vẫn không giải
cho tôi gửi lời cảm ơn mẹ nàng, và, tôi thích được cho mình, tại sao, ngày đó,
không thể làm như vậy. Ngõ ngàng, xúc chưa bước vào tuổi ba mươi, trong một
động, tôi bảo X., tôi rất biết ơn tấm lòng lần nói chuyện với ông cụ thân sinh của
X.. tôi rất cảm kích mối lo toan X. dành T¡, tôi bảo, tôi chỉ mong sống được tới
cho tôi. Nhưng tôi không thể... Nếu tôi 40 tuổi. Nếu tới tuổi 40, chưa chết, tôi
chọn sự bỏ đi khỏi đất nước này, tôi đã cũng sẽ tự giải quyết lấy đời sống của
đi từ những năm cuối sáu mươi. Nếu tôi mình. Khi ấy, cuộc tình tôi và T¡ chỉ mới
có thể sống được, ngoài nhịp đập của bắt đầu.
trái tm Việt Nam; tôi đã nhận sự giúp Buổi tối hôm đó, sau bữa ăn, ông cụ
đố của ba mẹ Donna, những ngày ở gọi T¡ ra hiên trước, bảo, con không thể
Indianapolis. Tôi nói cảm ơn. Cảm ơn lấy được thằng đó đâu. Chưa gì mà nó
thật nhiều. Dù không có ai, bởi ai, tôi đã nói với ba, nó chỉ muốn sống tới 40
cũng không thể chọn cách thế để trái tim tuổi mà thôi. Ba không đành lòng thấy
mình đập ngoài lồng ngực. Tất cả những con trở thành góa phụ năm ba mươi tuổi.
Hôm sau, gặp nhau, TI trách tôi quá rơi vào tâm trạng thậm xưng, phóng lớn
chừng chừng. Nàng bảo, tôi không thể thảm kịch đời mình?
tâm sự với ba nàng, những điều như vậy. Trưa nay nghe lại, trong tôi lễnh
Tôi cãi, đó là suy nghĩ rất chân thật... váng nỗi ngậm ngùi liu điu. Nỗi ngậm
Phải chăng, khi một con người, từ ngùi đìu hiu của một người lớn tuổi, lắng
lúc sinh ra, đã sớm sống kề cận với cái nghe, cảm thông tâm sự, chia sẻ với
chết, sự không chết non, mới chính là cảnh ngộ đời sống của một người bạn
điều bất thường? Không biết nữa. Nhưng trẻ. Nghe Đức hát, tôi thấy nơi tôi rất
tuổi ba mươi của tôi, thế đó. nhiều bạn trẻ vây quanh. Tôi thấy tôi
“Thực chăng em yêu dấu, có thực trên lộ trình Ba Mươi, Saigòn, Huế, Đà
chăng ta đã bắt đầu? Thời gian qua đằng Nẵng, Saigòn, Pleiku, Kontum, Phú
đãng và ta đã làm chi đời ta? Tuổi ba Bổn, Saigòn, Cường Để, Trần Cao Vân,
mươi ta sống tháng ngày xa lạ - tuổi ba Nguyễn Bỉnh Khiêm, Gò Vấp, Trương
mươi ta có quá khứ mịt mùng - Em bước Minh Giảng, Thị Nghè, Hàng Xanh, Xa
vào đời ta đón đau trùng trùng - có bàng Lộ, Làng Báo Chí...
hoàng cảnh đời ta âm u? Cảm ơn em yêu Tôi thấy tôi gặp lại những người đã
dấu, xin cảm ơn hạnh phúc này - Cảm bỏ tôi mà đi. Tôi gặp lại Ti, Thục, X.
ơn em yêu dấu cho ta nhớ sinh nhật ta - Gặp lại Hạnh, những ngày rời An Cựu
Bởi yêu em ta sống, với niềm hy vọng - về Chợ Mai, ở với Trạc, Sáu, Xưởng và
Bởi yêu em ta cố sống nốt đời mình - các anh Ky, Thụy. Tôi cũng gặp lại Hy
Em có hứa cùng ta sẽ chia u uất này, như Quyến, người từng đặt cho tôi các xước
nỗi buồn dấu trong kiếp người?” danh Ông Mèo Rừng. Quyến vượt biên
Trần Duy Đức hát tiếp phần còn lại năm 1984, tới nay, vẫn không tin tức.
của bài hát. Nghe lại, bài thơ, viết trong Nghe Đức hát, tôi gặp những người-
những ngày tháng chưa thực sự bước bạn-tôi trong tôi, trở lại. Tôi thấy họ
vào tuổi ba mươi, tôi không biết mình có ngồi đâu đó rụt rè, cả thẹn trong căn
88 Du Tử Lê
Tôi / vó Câu Buôn / sâu / sớm Mai.
Phải rồi, tôi không nghĩ Hiệp biết hàng chục cái đầu, hàng trăm cánh tay...
bài thơ kia có tới hai người phổ nhạc. Những con quái vật ở trên mây, lúc trời
Tôi cũng biết Hiệp không đề cập tới bài chuyển mưa, luôn chực chờ nhào xuống,
thơ, trong ý hướng đó. Hiệp chỉ muốn cuộn ôm lấy Lan, đem đi mất.
nói về nỗi buồn nơi những sớm mai. Tôi Như tôi biết, Thục bị ám ảnh về
hiểu ý Hiệp. Tôi bảo Hiệp, người ta quen người đàn ông lớn tuổi, đeo kính đen,
nói về nỗi buồn buổi chiều, buổi tối. Chí đội mũ xụp. Chẳng là khi Thục còn nhỏ,
ít, cũng là nỗi buôn buổi trưa. Với tiếng mỗi khi Thục thấy người đàn ông lớn
võng, tiếng ru em, tiếng tre đưa, tiếng cu tuổi, đeo kính đen, đội mũ xụp, đi ngang
gáy gù mái... Không ai nói về nỗi buôn nhà, lập tức mẹ nàng quơ vội lấy chiếc
trong những sớm mai. Mặc dù, mới sớm nón, tất tả ra đi ngay lập tức. Ám ảnh
mai đã buôn, thì, nỗi buồn đó, phải đài này đeo đẳng Thục cho tới khi nàng lớn.
lâu, phải lắng sâu hơn nhiều. Bởi vì, nỗi Ngay bây giờ, Thục còn cảm thấy bất an
buồn còn nguyên một ngày dài để sống mỗi khi tình cờ bắt gặp những hình ảnh
tiếp cái sinh phần bất hạnh của nó. tương tự. Dù tới giờ này, Thục vẫn
Tôi nói với Hiệp, mỗi con người, do không biết, giữa người đàn ông kia, và,
hoàn cảnh môi trường và điều kiện sống, những lần ra đi vội vã của mẹ nàng, có
chúng ta, tự thơ ấu đã có những ám ảnh một liên hệ nào?
kỳ cục. Những mối sợ vô lý. Những Như tôi biết, suốt một tuổi thơ, Hạnh
tưởng tượng hãi hùng, bí ẩn. bị ám ảnh về đôi guốc cao gót. Với Hạnh
Như tôi có cô em, Lan, ở Seattle. thời nhỏ, đôi guốc cao gót là cả một điều
Lan rất sợ nhìn mây. Mỗi khi Lan nhìn gì vô cùng kỳ diệu. Tới khi Dì Út sắm
thấy mây vần vũ trên trời là Lan sợ rúm được cho Hạnh đôi guốc cao gót đầu tiên,
người lại. Lan kể, từ nhỏ Lan đã thấy nơi thì, đó cũng là lúc vợ chồng Dì Út bỏ
những đám mây nhiều hình thù quái nhau. Chỉ vì ông Dượng không chịu nổi
đản. Hình thù của những con quái vật có hình ảnh, tiếng guốc của Hạnh suốt ngày
90 Du Tử Lê
Tôi / vó Câu Buôn / sâu / sớm Mai.
khua, đập. Một lần, giận quá, ông dùng giữa trưa mông ba Tết, ở Nho Quan...
thanh gỗ gài cửa, nện giữa đầu Hạnh. Tôi đã từng trải qua những sớm mai,
Hạnh chết giấc. Nhiều tháng sau, Dì Út. trời chưa rạn sáng, mẹ tôi đã bỏ tôi vào
còn tưởng Hạnh mất trí vì hành động dã chiếc thúng, mà, thúng bên kia là chiếc
man này. Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy một lư đồng, để người ta gánh tôi chạy băng
đôi guốc, hay giầy cao gót, Hạnh còn băng qua những thửa ruộng lấp xấp
rùng mình và, có thể khóc được. nước. Đó là những ngày gia đình tôi
Những ngày ở Seattle, nghe Lan kể, chạy tản cư, từ Kim Bảng, qua Đông
tôi biết nhiều người cho là bất thường, Lạc, tới Rừng Mơ... Rồi chúng tôi lại
khó tin. Riêng tôi, tôi tin Lan nói thật. chạy ngược từ Rừng Mơ, về Đồng Lạc,
Trong tuổi thơ tôi, cũng có những Kim Bảng, Phủ Lý.
đám mây chì, bay gấp, rút... Nhưng nó Tôi từng trải qua những buổi sáng
không hề là một ám ảnh ghê gớm. Trái mở mắt, không thấy mẹ, tôi không thể
lại, ám ảnh lớn nhất của tôi, là những biết bà dậy từ lúc nào? Bỏ tôi đi từ bao
buổi sáng. Những sớm mai. giờ? Chỉ nhớ như in, chập tối, rõ ràng tôi
Những sớm mai, trong tuổi thơ tôi, còn nằm gọn trong lòng bà. Rõ ràng tôi
đồng nghĩa với tang tóc, chết chóc. còn thò tay vào lớp áo phin nốn, mát
Tôi từng trải qua những sớm mai, bị rượi của bà để sờ ti... Rõ ràng, trong
dằng lôi ra khỏi giấc ngủ. Mẹ tôi quấn đêm, bà còn để mặc tôi lôi cả chiếc vú
vội lên đầu tôi mảnh khăn tang. Chị vú bèo nhèo như ổ bánh mì quá ngày, bị
bế tôi lẽo đếo đi sau những chiếc xe tang. úng nước của bà ra khỏi áo, để bú ti nữa.
Đó là những ngày đưa đám ma thầy tôi. Vậy mà khi tôi thức giấc, bà đã biến
Rồi chị Trang tôi. Đó là sớm mai, trời mất. Mọi điều biến mất.
còn đẫm sương trắng, mẹ tôi bưng mặt Tôi từng trải qua những buổi sáng
khóc, theo chân kẻ dẫn đường, đi tìm xác kinh hoàng, hốt hoảng như vậy.
người anh cả tôi bị máy bay Pháp bắn Có những sớm mai, kéo dài nhiều
ngày liên tiếp, tôi không có mẹ. Đó là thích chúng. Có thể Hiệp đúng. Có thể
thời gian mẹ tôi phải đi buôn hàng tôi không có may mắn được gặp nhiều
chuyến, trục Hà Nội / Phủ Lý. Những người như Hiệp? Nhưng cách gì, sớm
chuyến đi, đôi khi kéo dài cả tuần vì mai nào của tôi, không nhiều thì ít, cũng
đường về bị đấp mô, đê vỡ, cầu bị rộn tiếng vó ngựa. Những vó câu mang
ø1ựt sập... nỗi buồn vào sâu buổi sáng. Nỗi buồn
Sớm mai, như vậy đó, suốt tuổi thơ do mất mát để lại, làm thức dậy những
tôi, không hề, bình mình hứa hẹn niềm ám ảnh thời thơ ấu; và, nỗi buôn của
vui; không hề, tiếng chim véo von, đón chính tiếng chân ngựa chạy nhầu giữa
chào một ngày chan hòa ánh sáng. Tôi một ban mai, vừa mới da non.
nói với Hiệp, tôi thích câu thơ Hiệp Nỗi buôn chân ngựa, nỗi buồn cá
mới đọc lại. Tôi bảo, tôi cũng rất thích nhân, tôi, là những nỗi muộn phiễn, lăn
câu thơ: tới. Tôi và ngựa. Người và vật, có chung
em đi bỏ lại hôn thơ dại mối lầm than, chuyển động.
tôi/vó câu buôn/sâu/sớm mái. Chia tay những người bạn trẻ trong
ngôi nhà ở thành phố Buena Park, trở
Hai câu thơ trong bài “Chỉ Nhớ về, tôi có cho mình câu hỏi:
Người Thôi Đủ Hết Đời”, do Trần Duy - Nếu không bị lưu lạc quê người,
Đức soạn thành ca khúc. Tôi bảo Hiệp, liệu tôi có cột buộc nỗi buồn mình vào
những thơ tôi thích thường là những câu chân ngựa, để chúng phải chia xớt với
thơ không được độc giả chú ý. Làm như tôi, phần nào mối bất hạnh của kẻ bị đẩy
cảm nhận giữa người đọc và người viết văng khỏi tổ quốc?
là hai con đường nghịch chiều.
Hiệp bảo không hắn thế. Bằng có, Du Tử Lê
nếu Hiệp thích những câu thơ như đã
1996
nhắc, thì, cũng sẽ có nhiều người khác,
92 Du Tử Lê
Từ trái: Du Tử Lê, Hoàng Quốc Bảo, Trần Cao Sáng, Hoàng Chính Nghĩa,
Tâm, Trọng Minh, Bùi Xuân Hiến, và Ngọc Hoài Phương.
Costa Mesa, California, 1977
Đêm. Mưa. Trận mưa bất ngờ đầu vẫn nghe được tiếng thảng thốt gọi bạn,
tháng 8, trút xuống hạn hán / Cali. đứt quãng của mèo hoang. Tôi không
/ như hơi thở hắt từ một cõi lòng bức bối nghĩ đó là tiếng gọi kêu bạn-tình. Dường
lửa rừng. T. xoay lưng, cuộn người che, đó là tiếng kêu tuyệt vọng (giống như
chắn những con gió phổi bị nhiễm lạnh. tiếng kêu đứt quãng. Âm u. Linh cảm
Đêm. Mưa. Trên cao, qua khung của Cocaine, một đêm trước khi lìa đời.)
kính lón, dăm nhánh chanh dây buông Tôi trở dậy, bước lại gần cửa sổ. Áp
thống những chiếc lá bé xíu, như những một bàn tay lên khung kính. Cùng với giá
bàn tay trẻ thơ, xanh xao, chuyển động buốt của hời mưa, tôi cảm được bàn tay ai
trong một vũ điệu, chậm. Nhiều phần có đó, một kẻ nào, bên kia mặt kính, ấp vào
tên: Vẫy. Gọi... bàn tay tôi. Tôi mơ hồ nghe được tiếng
Đêm. Mưa. Nhưng thản hoặc, tôi thầm thì: “Ra đi. Ra đây. Ra đây đi mà...”
94 Du Tử Lê
Đêm. vẫn mưa. Như thế.
quyết, đó là mùa xuân. Một mùa xuân có nổ, ì uồm như sóng vỗ, trên xa lộ vắt
những trận mưa bất thường. (Không ngang căn nhà. Hay, tiếng trực thăng,
giống trận mưa đêm qua của tôi) Nhưng, cuốn nắng, gió, sau lưng.
điều đó có quan trọng? Có đáng đặt thành “Đó là lúc chúng tôi vào lại phòng
vấn đề? Tôi nghĩ là không. ngủ. Khi mưa, như những vụn giấy hoa
Điều đáng nói là, sau nhiều năm gặp - confetti thả rơi cùng khắp khu vườn.
lại, lần đầu tiên tôi thấy nơi khuôn mặt Chúng tôi cũng muốn thả xuống môi
héo úa của bạn tôi, lập lòe một hạnh nhau. Thả xuống thân thể nhau những
phúc. Muộn. Hiếm. Thứ hạnh phúc như vụn giấy hoa - confetti...” bạn tôi nói
những giọt mưa còn sót lại, trên lá, hàng thế.
cây tường vi, lề đường. “Cũng có khi chúng tôi...(ông kể
Bạn tôi kể, những ngày-mưa-mùa- tiếp) dướn người... Sự mất thăng bằng
xuân-năm-ấy, buổi sáng, khi người bạn khiến chúng tôi ngã xuống một mặt
gái của ông, đã đặt lên mặt chiếc bàn nhỏ TC HIE
ST
xíu, bình trà, hai chiếc tách. Một ly café... “Ngã xuống?” Tôi hỏi.
Đó là lúc họ nhâm nhi im lặng. Riêng. Bạn tôi trả lời. Chắc nịch:
Nghe những ngón tay thầm thì. Đan “Đúng thế! Ngã xuống...”
nhau. Có thể, đó cũng là lúc cả hai cùng Tôi không hỏi thêm. Những người
thả hỗn dạo quanh khu vườn nhiều hoa bạn ngôi dọc bờ tường quán café TB,
và, cây ăn trái. Cũng có lúc họ bẵng quên cũng không hỏi thêm. Không bảo nhau,
khu vườn. Không nghe bất cứ một tiếng chúng tôi cùng nghĩ, nên tôn trọng tất cả
thì thầm nào của những ngón tay đan. mọi hồi ức. Hồi ức nào, cũng thiêng
Ông kể, đó là lúc họ hôn nhau. Ông liêng. Nhự sự sống chói lọi. Chỉ một
kể, cũng có lúc ông cầm tay người bạn thời. Của một đời. Mỗi con người. Ngay
gái đứng lên. Trả khu vườn cho hoa. Trả cả khi, hồi ức đó, có là mặt bên kia của
đám cây ăn trái cho tiếng động cơ máy những ảo ảnh. (Như confetti. Trận mưa
96 Du Tứ Lê
Đêm. vẫn mưa. Như thế.
“Em và, mẹ và, tôi là, một nhé” (Du Tử Lê, Oil Painting. Size 24”x 30”
xuân. Người khách không hẹn, trước.) tường vi liu điu, thả nốt những giọt mưa
sót lại, trên lá, bạn tôi kể:
“Đó là mùa hè. Tôi nghĩ cũng quá
Buổi sáng, nơi hành lang của nửa mùa hè. Buổi trưa, từ hành lang lầu
ngôi quán quen, khi những vụng một, khu thương xá, chúng tôi chọn
nước vẫn bịn rịn bãi đậu xe. Tựa còn đứng bên ngoài những văn phòng, bỏ
nhiều điều chưa nói hết. Và, những cây trống, để ôm nhau... ”
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa g7
DU TỬ LÊ s TÙY BÚI
Ông kể: mưa sót lại, trên lá. Trước khi ra về, bạn
““Fôi cảm được hơi mưa từ mái tóc tôi kể:
cắt ngắn, mới gội của bạn gái tôi. Dù “Để đánh dấu ngày gặp lại nhau, sau
mùa hè năm đó, như tôi nhớ, đã không nhiều năm, tháng bặt tăm. Mất tích.
có một trận mưa nào trút xuống nơi Chúng tôi có với nhau những giờ, phút
chúng tôi cư ngụ”. thiêng liêng. Đó là những giờ phút thiên
Tôi hỏi lại: đàng / địa ngục là một. Tử / sinh cũng là
“Hôn nhau?” một. Chúng tôi sống. Tuôồng chưa từng
Bạn tôi đáp. Vẫn Chắc nịch: biết thế nào là sự sống. Chúng tôi thở.
“Đương nhiên. Hôn nhau.” Tuồng chưa từng biết thế nào là hơi thở.
Bạn tôi thêm: Chúng tôi thấy nhau. Chìm sâu trong
“Cũng có khi tôi tìm lại từng phần nhau. Như chưa một lần nào thấy nhau.
thân thể yêu dấu. Thiết thân. Hơn cả Chìm sâu trong nhau. Như thế. Tôi cho
thân thể tôi. Của bạn gái tôi...” rằng, chỉ những ai kinh qua những khoảng
Một bạn nào đó, cùng bàn (không lặng. Dài. Mất nhau. Mới hiểu được phần
phải tôi) hỏi lại: nào, phút tái sinh của kẻ đã chết...”
'“ “Iìm lại và đã gặp?” Ngưng một chút, tựa để chúng tôi
Bạn tôi đáp, không suy nghĩ: đủ thì giờ tiếp thu những gì muốn gửi,
“Đúng vậy. Tìm lại. Và đã gặp...” bạn tôi kể tiếp rằng:
“Giữa lúc đó, một người nào đến
trước cửa phòng của chúng tôi, với chiếc
_ Buổi sáng, nơi hành lang của cassette cầm tay, phát bài “Một ngày
-_ ngôi quán quen, khi những vụng nào cho tôi gặp lại em", mà tác giả VTA,
nước vẫn bịn rịn bãi đậu xe. Tựa còn là một bạn học, thời niên thiếu của tôi.
nhiều điều chưa nói hết. Và, những cây Chúng tôi lắng nghe: “Một lần nào cho
tường vi vẫn liu điu, thả nốt những giọt tôi gặp lại em / nghe em nói em vui một
98 Du Tử Lê
Đêm. vẫn mưa. Như thế.
lần / một lần nào cho tôi gặp lại em / còn trái, có thể hôm nay, đã lớn. Như thế.
chút tình đốt hết một lần...” Khi chúng (Không chừng, những chiếc trực thăng đã
tôi mở cửa, bước ra. Hành lang vắng.. đối đường bay?) Tôi tin, lầu hai, hành
Lặng. Không bóng người. Hướng đi nào lang. Những văn phòng bỏ trống. Nơi họ
cũng chỉ dẫn tới niềm bí mật mà, chỉ hôn nhau và, tìm lại được những phần
riêng hành lang đó, biết. thân thể yêu dấu. Thiết thân. Như thế.
Lân này, không biết có phải bạn tôi Và, tôi cũng tin, những giờ phút thiên
sợ đám bạn thình lình, quên tế nhị, lịch đàng / địa ngục là một. Tử / sinh kia, cũng
sự, sẽ cật vấn này, nọ? Nên ông không là một. Như thế. (Có thể, vì tôi cũng đã
xác định thời gian. (Hay thời gian và trải qua những cái “khoảng lặng”. Dài.
luôn cả không gian, với ông, khi ấy, đã Mất nhau. Tái sinh. ..Như thế).
không còn hiện hữu?)
Sự thực, lo xa của bạn tôi, không
cần thiết. Bởi vì, sau khi ông ra về, đám Rời cửa số. Trở lại chỗ nằm của
bạn ngôi lại của ông: Im. Lặng. Họ nhìn mình. Nơi T. xoay lưng. Cuộn
theo dáng xiêu đổ của ông, như nhìn người. Che. Chắn những con gió phổi bị
chiếc bóng của chính mình? nhiễm lạnh. Bên ngoài khung kính,
Tôi không biết các bạn tôi nghĩ không dấu hiệu nào cho thấy, có người
øì?!? tìm tôi. Mặc dù đêm. Vẫn Mưa. Và,
Riêng tôi, tôi tin, có một cái deck những nhánh chanh dây buông thống
tạm bợ nối liền cửa buông ngủ. Như thế. những chiếc lá bé xíu, như những bàn tay
Tôi tin, có hai tách con con. Ly café trẻ thơ, xanh xao, vẫn chuyển động trong
nguội. Chiếc bàn bé xíu. (Như tôi tin mùa một vũ điệu, chậm. Nhiều phần có tên:
hè. Những trận mưa (trong tâm tưởng?) Vẫy. Gọi..
của bạn tôi. Như thế. Tôi cũng tin, miếng Du Tử Lê
vườn có những khóm hoa, đám cây ăn (Aug. 2014)
AM. ca
se: udấuiÍ vẽb Ỗ: hu: ng „
ng
gø1 j:{ ĐA? 8i: „# St HỆ 20/:)22///0ldh b1,
mưu Hày vÉ3N/2%24gc s.
k tạaŸ gx0621<) bởi: Ảhg, ke: &/ sôi
VỀ Thơ - Văn
DU TỪ LÊ
TẠ TY (1921-2004)
_ hơ Du Tử Lê là một sợi dây nối dài thoát, nó lang thang bay bổng như mây
từ Việt Nam, quê hương yêu mến trời trên cao, theo gió phiêu du về những
qua nước Mỹ, mảnh đất tạm dung. chân trời mới trong lòng vũ trụ.
Nói đến thơ Du Tử Lê là nói đến khám Tôi đã đọc thơ của Lê nhiều, thật
phá, trong mỗi từ, mỗi ý. nhiều, nhưng thơ của Lê đã bỏ xa thơ Lê
Khen hay chê đã vượt khỏi mức của những năm về trước, để khoan thai bước
một tài hoa phong phú, trong một con vào một tòa lâu dài uy nghi và tráng lệ,
người đa dạng. ở đấy đã có những khát vọng và ngưỡng
Những vần Lục bát hoặc những câu mộ chào đón. Không một ai có thể đoán
thơ Tự do từ năm 1960, nó không còn ở trước được những dài rộng của những kẻ
ngoài chúng ta nữa. Đích thực nó đã có thực tài và có một tâm hôn hiến dâng
thẩm thấu vào tâm hồn chúng ta rồi vượt cho cuộc đời những giá trị hằng cửu của
102 Du Tử Lê
Du Tử Lê Nhà Th0 của Khám Phá
từng dòng thơ rớt xuống tự trời cao. tra khảo mình để tìm kiếm chất liệu của
Thơ của Du Tử Lê hôm nay như con thơ đang bay lượn, ẩn ấp đâu đó, để hiến
chim đại bàng đang soái cánh đo không dâng cuộc đời, chẳng mong được sự trả
gian và đo cả chiều dài của thơ mình trong ơn, mà chỉ mong người đời hiểu được
lòng những người mến mộ Du Tử Lê. những ý nghĩ thầm kín ấp ủ sau hàng chữ
Nhưng muốn được như vậy không làm nên vần điệu siêu thoát. Hai chữ thi
phải dễ, một sớm, một chiều ta có thể nhân nó là cái nghiệp, chắng phải ai
tóm bắt được những øì ta hằng mơ ước. muốn cũng được. Chỉ có những người mà
Nó phải phấn đấu, phải tự vượi, phải tự định mệnh bắt phải kết duyên với nàng
Thơ, mới có được cái ân sủng đó thôi! ngòi bút những ăn năn cùng những nỗi
Làm thơ không khó, nhưng làm thơ ám ảnh không sao xóa bỏ trong lòng!
hay quá khó. Nó không phải là sự lựa lời Nói cho đúng thơ Du Tử Lê không
chọn chữ để ghép câu, hoặc tự do phóng quá khó hiểu và cũng chẳng dễ dàng
túng bày tỏ những gì mình muốn nói, tiếp nhận. Muốn tiếp nhận những vẫn
muốn bày tỏ cùng kẻ khác cái tâm sự đa thơ làm theo thể tự do, người đọc phải
đoan phơi bày trên lòng giấy trắng. kiên nhẫn gõ từng mối chỉ rối, vì cố ý,
Không, thơ không như vậy. Mallarmé, người thơ đã trộn lẫn vào nhau để tìm sự
nhà thơ Pháp ở cuối thế kỷ 18, thuộc phái hòa hợp cho ý nghĩ. Một khi mối chỉ đã
Tượng Trưng nói: Làm thơ là sự kết hợp øố xong, người đọc thơ cũng đã góp
giữa trí tuệ và ngôn ngữ. Chữ nào được phần vào công việc sáng tạo.
tôi dùng trong thơ, trước hết, chữ đó phải Từ vạn cổ, người làm thơ luôn luôn
có tính chất Thơ. Ai đọc thơ của Mallarmé cô đơn, mình làm thơ cho người khác
cũng kêu khó hiểu, nhà thơ cho rằng thơ đọc, tiếc thay, phần đông những người
của mình không khó hiểu, chỉ tại quý vị đọc thơ chỉ muốn đọc những gì mình có
yêu thơ, đọc thơ ít chịu suy nghĩ để tìm thể nhận biết ngay sau khi đọc, còn
hiểu đấy thôi! Cũng như Appollinaire đã chiều sâu của thi ca là vấn đề của tác giả
chuyển hướng thơ của mình từ phái hoặc các nhà phê bình văn Học! Như
Tượng Trưng qua trường Siêu Thực vậy thiệt thòi qúa, thiệt thòi cho cả người
(Surréalisme) do tiến bộ đòi hỏi. Nhưng làm thơ lẫn người yêu thơ. Thi sĩ làm thơ
xét cho cùng, dù thơ thuộc loại nào, chẳng để ngâm nga một mình cho vui
trường phái nào đi nữa,trước hết thơ phải miệng. Không, không phải như vậy.
có tính truyền cảm và gợi lên ở trong trí Chính thực thi nhân phải mở trái tim
tưởng những hình ảnh mà cuộc đời đã In mình ra để cho nguồn cảm thức rung
dấu vào hồn mình, không cách gì chối động theo nhịp trái tim làm nên những
bỏ! Mình phơi bày trên giấy trắng với vần điệu dù mơ hồ bóng gió, hay tỏ bày
104 Du Tử Lê
Du TửỬ Lê Nhà Th0 Của Khám Phá
106 Du Tử Lê
Du Tử Lê Nhà Thơ Của Khám Phá
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển và trên đường hãy nhồớ hát quốc ca
đời lưu vong không cả một ngôi mô ôi lâu quá không còn ai hát nữa
vài đất lạ thịt xương e khó rã (bài hát giờ cũng như một hồn ma)
hôn không ẩi sao trở lại quê nhà
khi tôi chết nỗi buôn kia cũng hết
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.
nước ngược dòng sẽ đẩy xác tôi ẩi 5/207/7/
bên kia biển là quê hương tôi đó (Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển,
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì Trích Thơ Tình / Love Poems, in lần thứ 4.)
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển Những câu thơ trên vừa buôn vừa đau
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi đón, nhưng may thay, đây chỉ là thơ, là
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối tâm hồn bay bổng trên vùng trời sáng tạo.
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi Không hiểu sao tôi không chấp
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển nhận được những bài thơ phổ nhạc, dù
đừng ngập ngừng vì ái ngạt cho tôi có nhiều bài thơ phổ nhạc rất hay. Có lẽ,
những năm trước bao người ngon tôi thường nghĩ thơ là thơ, nhạc là nhạc.
miệng cá Nếu không thế người làm thơ chỉ là kẻ
thì xá gì thêm một xác cong queo viết lời cho nhạc.
Thơ và nhạc là hai ngành riêng biệt.
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển Thơ làm ra để bày tỏ những thiết tha
cho tôi vê gặp lại các con tôi chất ngất, những nỗi niềm không giải
cho tôi vê nhìn thấy lệ chúng rơi tỏa, những vết chém từ lưỡi dao bén,
từ những mắt đã buôn hơn bóng tối ngọt như hương vị của tình yêu, những
đam mê đến chết không rời... Đó, đó là
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển Thơ với ý nghĩa trọn vẹn nhất. Một khi
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 107
thơ đã được hát lên rồi, cái chất thơ đã
mất đi phần tinh túy của nó. Nó như một
người ái nam, ái nữ,chả ra làm sao. HổI!
ai đó hãy chứng minh dùm tôi có một
bài thơ nào được phổ nhạc, còn nguyên
vẹn tính chất thơ hay không? Hay nó
biến bài thơ thành lời của bản nhạc? Bài
thơ sẽ mất đi cái hay riêng của nó, và trở
thành nô lệ cho cung bậc đù qua tiếng
hát của ca sĩ thượng thặng đi nữa.
Thơ có cái hay của thơ. Nhạc có cái
hay của nhạc. Thơ để đọc, để suy gẫm
về lời và y thơ, chứ không phải để nghe
tiếng đàn, tiếng sáo cùng các nhạc khí
làm mất hết cái uy thế của thơ, thơ chỉ
còn là phần phụ, phần chính là nhạc. Sự không thể sử dụng thay thế cái nọ cho
thực cả hai đều là chính, nếu ta đừng cái kia được.
ø1ao duyên chúng với nhau. Xin cám ơn Du Tử Lê đã cho tôi
Ngay như bài Khác Thụy Du, một những rung động sâu thắm, qua những
bài thơ rất hay của Du Tử Lê, khi nó vần thơ, đã cho tôi được cùng sáng tạo,
được phổ nhạc, thì kỹ thuật âm nhạc đã qua những slash!... Tuy vậy, cũng khó
nắm giữ phần chính, thơ chỉ còn là phần lắm lắm!...
lời hát.
TẠ TY
Cũng như hội họa, tác phẩm là tác
phẩm, minh họa là minh họa, vì nó có 2 (Tuần báo Đời Nay, Hoa Thịnh Đốn,
ngày 1 tháng 5 - 1997)
phần kỹ thuật khác nhau. Người ta
1086 Du Tử Lê
.
N07
B011 0n)
Phát ffw00fÖTIE TỦ
K niniinussi
FIofnl) FT Tý DI T01.
ôi có địp thảo luận với Du Tử thực ái, ố, hỷ, nộ...trọn vẹn cả thất tình.
- Lê về thể loại tùy bút. Theo Viết một thiên truyện dù dài hay ngắn,
tôi cái định nghĩa chính đáng văn sĩ cần sửa soạn theo một tiến trình
nhất nhị: tên gọi: Cảm hứng tuôn trào thông thường như: “7Ì mmusf nofe here
theo dòng bút. Và tùy bút ở Pháp văn nothing but remarks oƒa general sort† on
“Au courant de la pÌhume” cũng cùng the pÏanning, composition and guiding
một nghĩa. Từ đó suy diễn ra, ta thấy mofive oƒ the novel...” (André Gide
lối viết tùy bút gần với thơ, thơ văn viết trong Nhật ký phụ lục cuốn “Les
xuôi hoặc văn xuôi như thơ, phiếu diểu, Faux monnayeurs”, giải thưởng Nobel
mông lung, không cần đề tài, kể cả tên văn chương đầu thế kỷ 20.) Vì trời phú
gọi, thích hợp với viết hồi ký, nhật ký cho Du Tử Lê một tâm hồn đa cảm ngay
trong đó có thể diễn tả một cách chân từ tấm bé đã sống khắc khoải nhiều với
110 Du Tử Lê
Hành trình Tùy bút Du Tử Lê.
những kỷ niệm, nhất là những liên hệ Lê hầu như tuyệt vọng về đời sống của
mật thiết với những người thân bắt đầu chính mình, về những hèn hạ ác độc của
là Mẹ, các chị, em, các bạn gái thời trẻ - chúng quanh mình, họ Lê đã viết:
nít...cho nên ta thường gặp thi sĩ viết “,,,Còn đón chờ gì nữa? Đời sống
văn đang trong thời “chàng tuổi trẻ...” đã lìa xa tôi, như những con nước đã
chợt quay ngang về kỷ niệm thời ấu thơ rút xa, rất xa bờ cát mịn (Tt. 92). “...
với mẹ...Điều này xẩy ra hầu như có ở Những tưởng mình không thể qua khỏi
bất kỳ cuốn truyện ngắn, dài, tùy bút những ngày Tết (những ngày Tết kinh
nào của Du Tử Lê và là một khâu quan hoàng đối với tôi), vậy mà, lậy trời, lậy
trọng trong việc tìm hiểu đời sống tinh đất cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được
thần Du Tử Lê mang vào văn chương. TU (8 1UE ) Đà sao, tôi xin cám ơn, cám
Đáng chú ý là cách hành văn Du Tử ơn một lần nữa, buổi sáng, của kiếp
Lê rất thích hợp với thể loại tùy bút được khác đã mở, của đời mai, nến hồng sẽ
nhận định bởi cố văn thi sĩ Mai Thảo thấp. ” (Tr. 93.)
trong tập san Văn số đề ngày § - 6 -1974: Rồi từ sự phản tỉnh chân thành, cảm
“,,,Chúng ta đọc, yêu Du Tử Lê, vì động, can đảm (tùy bút 2000) tới một
viết văn như làm thơ, đều rất mực thi sĩ... ” ổn định an nhiên cho tâm hồn (tùy bút
Khi đọc xong tùy bút 2010 Du Tử 2010). Tiến trình chuyển hướng tâm
Lê “Giữ đời cho nhau”, tôi thấy một thức Du Tử Lê phù hợp như một mô
thay đổi rõ rệt, tích cực trong tâm hướng hình mẫu với thuyết phân tâm của C.
của tác giả. G. Jung (1875-1961).Trước hết xin mời
Từ tùy bút ˆ94 “lim và, mẹ và,tôi quý bạn cùng tôi lược xét hình thức và
là một nhể” gồm 16 bài viết theo ký ức nội dung Tùy bút 2010 Du Tử Lê:
buồn thảm của những năm trước tuổi Sách của Du Tử Lê bao giờ cũng
50, có tới bảy bài mưa gió, u uất... Đặc được trình bày thanh nhã từ bìa trước bìa
biệt trong bài “Hồn tháng chạp ” Du Tử sau tới bài bản bên trong. Tên sách cùng
tên bài thường rất thơ. Thí dụ “Wøhe đậy nhưng may mắn sau đó đọc “Hoàng
từ tâm một ngón tay” (tùy bút 94) “Em Cầm, Hội An, thơ ấu...” một cơn gió
và, mẹ và, tôi là một nhể)); hay “Chông nồm nam quen thuộc từ quê hương đìu
chênh ngày nắng giớ” (tùy bút 2000 ta trở lại thuở thơ ngây...không hề biết
“Tôi, ấu thơ và, mẹ”) ; hoặc “Chúng ta tới cái vô nhân của sầu vạn cổ!
cùng một thuyền / trôi lần vào bóng tốt” Nói tới “sầu vạn cổ” không mấy
(tùy bút 2010 “G¡# đời cho nha). ai yêu thích văn thơ không nhớ tới bài
Cách dùng chữ cùng tạo dựng từ “Tương tiến tửu” của thì bá Lý Bạch
ngữ mới và cách sắp đặt mạch văn cũng (701-762) đời vua Đường Huyền Tông:
rất thành công vì súc tích và gợi cảm vô “Quân bất kiến Hoàng hà chỉ thủy,
cùng. Xin đọc ít nhất ba bài trong Tùy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất
bút 2010 “Chim đem đi: Làm lễ tạ ơn phục hôi... ”
người”, “Kịch thơ Hoàng Cẩm và tôi, Rồi từ nhận định đời sống con người
và “G¡# đời cho nhau” - Thử nhặt từ ngữ quá ngắn ngủi, Lý Bạch tìm quên với
“bảo dưỡng” trong “Đêm bảo dưỡng nụ bằng hữu trong cái sảng khoái cao ngạo
hôn tôi đã gửi” ta liên tưởng ngay: Bảo của một nghệ sĩ đích thực! Khiến một
trọng, bảo đảm..., dưỡng sinh, dưỡng văn hào Đức, giải Nobel văn chương,
dục... Thị sĩ thật quá trân quý người yêu! Hessman Hess (1877-1962) cảm phục
Lại còn từng mạch văn chuyển cái hào sảng hiếm có đó, đã viết một
tiếp bất kỳ như đang ở Cali nhấy sang thiên truyện về L1 Po (tức Lý Bạch)
Texas, đang nói chuyện về Diễm Xưa trong một cuộc “Hội fu nhất ẩm tam
Productilons, Orange County bay ngay bách bôï” với một số nghệ sĩ đương thời.
về Bến Chương Dương, Saigòn vv... Tiếp đến đầu thế kỷ thứ 14, giới
(Đây là kỹ thuật theo Tây phương: văn học Âu Á được thưởng thức một thi
Découpage dans le passé.) Tôi ngưng phẩm mang tên “The đivine comedy” của
đọc, thấy lòng rưng rưng muốn khóc, thi sĩ Dante Alligheri, người Ý (1265-
112 Du Tử Lê
Hành frình Tùy bút Du Tử Lê.
gốc này luôn luôn đối kháng với các qua đi tới tuổi trên dưới 50 đã để lại
hành động theo ý thức cá nhân. trong thơ văn Du Tử Lê những cảm xúc
Có 4 mô hình gốc căn bản: chân thực và nhiệt tình về những “ở chỗ
1- Cá tính (Persona), tỷ như ở Đông nhân gian không thể hiểu” trong đó có
phương là hình ảnh mơ hồ của kẻ sĩ... 4 câu tuyệt tác đã được cố thi sĩ Nguyên
2- Anima, tức ảnh hưởng của nữ Sa bình luận khá sâu sắc (đọc thêm “Dw
phái đối với nam giới và Animus, ảnh Tử Lê - 2Ð năm. Tr..L17- 186%
hưởng của nam giới với phái nữ. “Sông núi cũ rủ tôi về với đất
3- Hình tích (Shadow), liên hệ tới “Bốn mươi năm ngơ ngác làm người
ảnh hưởng của chính phái mình, nam “Trên thân xác đã mọc đây móng
hay nữ. vuốt
4- Tư kỷ (Self), mô hình gốc này là “Thì có gì sai, đúng với ai đây?”
nguyên tắc căn bản để thực hiện được Rồi tới sấp sỉ 60 tuổi, trong tùy bút
nhân cách cá biệt toàn diện. Ba tính cách 2000 “Tôi, ấu thơ và, mẹ” (TÂTVM),
chính của Tư Kỷ là: Trật tự, tổ chức và Du Tử Lê đã trần tình rất cảm động và
hợp nhất. can đảm nơi bài tự sự “Tôi, ấu thơ và,
Bốn mô hình gốc này luôn luôn tìm Mẹ” mà tôi dùng để áp dụng vào thuyết
cách ảnh hưởng tới ý thức cá nhân nhằm phân tâm của Carl Jung:
kết hợp, dung hợp, hài hòa, tỷ như với
thanh thiếu niên khí huyết phương cương 1- Mô hình gốc Persona được tả ngay
trong tình trường phải dung hợp với lễ ở trang 167 của TÂTVM:
giáo truyền thống (storms of youth) và “Tôi tự biết tôi: Tôi không hề (và
khi tới tuổi già (tranquility of age) sẽ cũng không mơ ước) được là một con
sống êm đềm, an nhiên tự tại theo quan người toàn hảo. Tuy nhiên, tôi cũng
niệm truyền thống “mũ ni che tai”... không muốn ôm cho mình tất cả những
Như trên đã nói, khoảng thời gian xấu xa, hèn hạ...”
114 Du Tử Lê
Hành trình Tùy bút Du Tử Lê.
<`› ánh cửa vào ngàn năm mới thiết, quả đắngân huệ”. Nhìn như vậy
»s“ đang mở ra, nhiều chuyển thì tập thơ “Hoa Nào Tin Quả Đắng
ˆ biến cay nghiệt bất ngờ xảy Đến Không Ngờ” của Du Tử Lê, (có cả
đến nói lên điểm thời đại, như những cú phần Anh ngữ do Như Hạnh dịch rất
đánh cực mạnh hất tung con người đang bắt), xuất bản vào những ngày tháng
hung hăng tự mãn xuống khỏi lưng cuối cùng của một thiên kỷ, đúng là
ngựa, làm xây xẩm tối tăm mặt mày. một đòn chí tử, một mốc ghi thời điểm,
Nhưng có thể đây lại là một “nghi thức một thực chứng cho cuộc khắc khoải
điểm đạo” trang trọng dẫn vào một của mỗi người đi tìm chiều kích tâm
Cuộc Đại Tỉnh Ngộ, khai mở nhãn linh, mở ra một viễn kiến:
quan mới, xoay hẳn hướng đi cho chủng người về dựng lại hoang liêu,
loại người, từ những “quả đắng cần trong đôi mắt lớn đã nhiều mộ bia.
116 Du Tử Lê
Quả Đảng Dẫn Độ cánh chim vẻ...
khoán với những trận đánh nhau giằng sông tuyệt tự hô hào ta đứng dậy
giật miếng môi của những “con vật kinh dang tay ra tựa Chúa
tế” sinh chứng rửng mỡ, kết sổ của cả kẹt chân tường.
một trăm năm hành hạ nhau tận tình cho
đạt “đỉnh cao trí tuệ loài người” thời tiền Ngày 25 tháng 4 năm 1999, một buổi
sử lúc còn sống trong hang hốc. tưởng niệm những học sinh và một thầy
Mười bốn học sinh và một thầy giáo giáo bị bắn chết được tổ chức tại Denver
chết một cách vô lý và vô nghĩa, trong đã thu hút sáu chục ngàn người, trong đó
đó gồm cả hai thủ phạm của vụ bắn giết có phó tổng thống AI Gore, thống đốc
là Eric Harris và Dylan Klebold cùng là tiểu bang Colorado là Bill Owens, hầu
học sinh lớp 12. Suốt tuần lễ là những hết các dân biểu và nghị sĩ của tiểu bang,
đám táng. Cả nước trăn trở tìm câu trả và nhiều vị lãnh đạo các tôn giáo. Mọi
lời cho một trong những khúc mắc nhất người cố tìm cho ra ý nghĩa hay dấu chỉ
của thời điểm, như một nhát đâm thắng của vụ thảm sát. Phó tổng thống Gore đã
vào tim mỗi người, vọt máu tươi, quằn thay mặt cho nước Mỹ mà nói với gia
quại, giẫy giụa, tức tưởi, mà chưa sao đình các nạn nhân, nhưng xem ra cũng
tìm được lời biện bạch. Cũng có thể là chưa nói gì, chả biết phải làm sao.
một trái bom nguyên tử san bằng tất cả, “Không riêng øì quí vị đang cảm
tạo ra một “tận thế” của một chu trình thấy gì, cả trăm triệu người đang cùng
chuyển dịch của chủng loại người, khi khóc với quí vị. Đây là biến cố khiến
mà mọi kiếm tìm đã trở thành lãng mọi người chúng ta phải giật mình mà
nhách, càng giải quyết lại càng thêm thay chuyển lối sống vì những học sinh
quẩn đến như hết đường thoát. nằm xuống. Nếu quí vị là cha mẹ, chúng
cần được để ý, nếu quí vị là ông bà,
sinh sôi mãi những niềm vui tẻ, nhạt chúng cần thời giờ của quí vị dành cho
khai khẩn em: vùng đất lợ thiên đàng chúng. Chúng ta cần dạy chúng biết
118 Du Tử Lê
Quả Đắng Dẫn Độ cánh chim về...
phân biệt cái gì đúng, cái øì sai. Chúng Vụ hai học sinh tàn sát các học sinh
ta phải dạy chúng về một hiện tình đây khác rồi tự hủy diệt một cách phi lý và vô
bạo động và một nền văn hó chết chóc”. _ nghĩa đã trở thành điềm chỉ một cái gì
sâu xa hơn. Người bắn và người bị bắn
đều là nạn nhân của cả một nền văn hóa
QUÀNH LUI TÌM: TỎI, TÔI, TÔI? còn nằm trong trạng thái động vật và ám
Không có tâm trạng hiếu thắng ủng ảnh thần chết. Hai tên choai choai tự tử
hộ và sùng bái quyển năng siêu vượt của cũng có thể là biểu tượng cho sự tự hủy
dân Đức thì không thể có một Hitler. : diệt như chủng loại khủng long cách đây
Không có cái bầu khí buông thả bừa bãi, ba trăm triệu năm về trước, nếu không
phim ảnh cổ võ dâm dật phóng túng và mở được con đường nào khác hơn. Nhà
bạo động, không có tâm trạng vô hướng khoa học và thần học Teilhard de Chardin
và rã rời của nếp sống hiện tại, thì không đã nói: “Chúng ta đang trong thời kỳ tiền
có vụ trung học Columbine. Vào thập sử của nhân loại”, và Gaston Berger thì
niên “60 và “70, khi mà nếp văn minh bảo: “Lịch sử con người chưa bắt đầu”, vì
vật chất lên cao đỉnh tự mãn thì thấy chưa thực sự bước tới chiều kích tâm linh.
xuất hiện nhan nhản những loại sách Đây có thể là điềm muốn đóng cửa
“làm thế nào để hưởng thú” (how to trần gian. Không còn gì để sống, không
enJoy). Bước sang thập niên “§0 và “90 còn gì để hy vọng, không còn một bám
thì lại thấy hiện hình những cuốn sách víu nào của niềm tin mà đặt nền cho văn
“tìm cách chữa chạy” (how to heal) đầy minh, không có một căn bản nào để đánh
khắp tiệm sách và trên các đầu giường: giá đúng hay sai, khi con người chỉ luấn
chữa chạy tình yêu, chữa chạy xung quấn với những chộp giật hạ đắng mà bất
khắc gia đình, chữa chạy căng thẳng cứ con vật nào cũng đang tranh nhau như
thần kinh, chữa chạy tắc máu, chữa chạy kiểu đàn gà tranh mỗi và tranh gáy. Nghĩa
từ tổng thống đến đám choai choai v.v. là nền văn minh này đang làm cho chủng
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 119
Linh MỤC TRẤN CAO TƯỜNG
loại người thụt lùi lại chứ không tiến hóa ma, che thập giá, mộ, nhòe nhoẹt, sơn
như giả thuyết Darwin. Lịch sử tiến hóa quành lui, từn, sông: quy hàng
của loài người từ cái ngày còn săn hái hiên, sâu, phố xá: thơm buôn, bã rơi
trong hang hốc trải qua bao tổ chức xã quành lui, tìm: tôi, tôi, tôi?
hội từ nông nghiệp đến kỹ nghệ, qua bao
lý thuyết kinh tếtừ Thuộc Địa, Cộng Sản,
đến Tư Bản... xem chừng vẫn chỉ loay MỖI CHỐI NHẬN NHỮNG ĐIÊU
hoay quành lui chung quanh cái dạ dây TIMKHÁNKHOẢN -
của động vật tính nơi con người. Tổ chức Vở kịch một ngàn năm đã hạ màn.
xã hội có hợp lý mấy nào có hơn tổ ong, Bao nhiêu cuộc cách mạng, bao nhiêu
tổ kiến: vạn tuế lao động vinh quang loài vẫy vùng ngang dọc, bao nhiêu lập
kiến và những con dã tràng với lợi tức gia thuyết, bao nhiêu phát minh, rốt cục rồi
tăng. Nhà sang, xe láng và áo mượt có cũng phải đông lạnh kẹt cứng ở bên bờ
mắc tiền mấy cũng không đẹp bằng bông hữu hạn của xác thân, của không gian và
hoa ngoài vườn. Mặt người có tô vẽ mấy thời gian, của chính cái chết, khi phải
cũng không bao giờ tươi tỉnh hơn con đối diện với mặt bên kia đời sống! Đây
chim đang hót trên cành kia. Tìm kiếm chính là lúc cảm nhận rõ ràng mình
mãi mà vẫn không thỏa, xoay xở mãi mà không phải chỉ là một con vật có đầu,
vẫn không rõ mình là ai! Từ một hành mình, và chân tay. Và cũng là lúc trăn
tinh nhìn về trái đất, có lẽ chỉ thấy duy trở tìm lối vươn lên như Khúc Hát Trầm
loại động vật mang mặt người là hay Tư của nhạc sĩ Hùng Lân:
nhăn nhó khổ sở một cách tội nghiệp Cái gì khiến tôi vượt qua giới hạn
nhất. Có điều gì sai hụt từ gốc rễ, từ cấu của không gian? Hạt bụi mà chạy đua
trúc của cuộc hiện hữu?! ánh sáng, sậy mềm mà cật vấn tinh vân,
bọt bèo lại vòng tay ôm lấy cõi trần?
quành lui, tìm, ai (?,) ai: lìa Cái gì khiến tôi vượt qua giới hạn
120 Du Tử Lê
Quả Đảng Dẫn Độ cánh chim vê...
của thời gian? Hiện tại mà tìm đo dĩ mài tìm kiếm. Nhưng dù có thành đạt
vãng, một giờ mà dự kiến muôn năm, mấy cũng không sao khỏa lấp được cơn
phận vờ mà lại mơ hạnh phúc không tàn. - khắc khoải đói khát cõi vô biên từ thắm
Cái gì khiến tôi vượt qua giới hạn sâu con tim khẩn khoản: cõi đất vuông
của phù vân? Tìm điều nào đẹp hơn no thể chất hạn hẹp luôn tìm vươn lên cõi
ấm, tìm lời nào định nghĩa thanh danh, trời tròn tâm linh viên mãn.
øì còn lại thật khi thân xác hư tàn?
Cái gì khiến tôi lặng nghe tiếng. riêng em biết: linh hồn tôi khẩm nước
thầm của dòng sông? Thuyền nào từng thuyền / thịt xương khôn chở hết chiều, /
rời theo nước cuốn, thuyền nào về từ bến bằm/
muôn phương, nhịp chèo nào nhặt khoan môi chối nhận những điều tim
mong nối hai vô cùng? khẩn khoản
Tâm tư trên thật giống tựa đề một gió ê chè rượt đuổi giữa thỉnh không...
tập thơ khác của Du Tử Lê: “Đi với về
cũng một nghĩa như nhau”. Vuông là riêng em biết: nhân gian là khoảng cách
chia cách, tròn là chung qui, là chốn đi mỗi con người chọn một thước đo riêng
về trong tâm thức sinh ký tử qui của Việt cộng với bóng / tôi / đo từng ý niệm
tộc qua truyện thiêng bánh chưng vuông biệt ly kia, em ạ, vốn di truyền.
hòa nhập bánh dầy tròn.
Và thời gian mãi mãi là hai con
chúng ta đã chia, ly từ vú mẹ chuột đen trắng của đêm và ngày gậm
tập xa nhau thuở chập chững chân, đi nát tất cả, hay như là “tên trộm tuyệt
chúng ta biết thịt, xương này hữu hạn diệu nhất, dù canh giữ cách nào, nó cũng
(và,) nhân gian nào phải chốn ẩi về... sẽ lần lượt lấy đi” những øì ấp ủ trân quí
nhất trên cõi đời này. Rồi cũng đến một
Đời sống là một chuỗi đam mê miệt lúc mỗi người phải lên một “phi thuyền”
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 121
Linh MỤC TRẤN CAO TƯỜNG
riêng là chiếc quan tài mà bay vào cõi những sợi dây xích vô hình của cái
lớn như trong “g1ữa vô và hữu hạn”. “logic” tổ chức hợp lý.”
Ngôn ngữ tâm lý ngày nay gọi là
tóc tìm tóc bao năm vong thân, bật gốc, khi con người đánh
trên nhành vai thân. thiết mất chính mình, không biết mình là ai,
vai tìm vai bao năm lạc mất căn cước (identity) là hồn mình.
đâu rồi sợi tóc biếc? Không nhận ra bản thể mình, đó là căn
nguyên mọi sa đọa đổ vỡ, như câu truyện
chim phượng hoàng trong đàn gà con.
NÉT CHIM THÂN
TRONG CHẤT MÁU VIỆT đêm nứt vỏ vỡ hàng dương xích đạo
Nguyễn Thùy và Trần Minh Xuân bình mình treo / lửng / gác chuông, cao
trong Nhân Loại Mới (Mekong Ty Nạn, trên bậc cấp tận cùng chia, cách ấy
trang 267) đã nhận định về dấu chỉ thời xuống chân đời, ta hỏi lại: Ta? Ta?
đại: “Tình trạng chán sống, bung phá và Truyện kể ngày xưa có một người đi
nổi loạn, sa đọa của tuổi trẻ, tình trạng săn nhặt được một cái trứng phượng
ngán ngẩm buông xuôi của lớp tuổi về hoàng trên núi liền đưa về ấp chung với ổ
già, sự ẩn mặt của các nhà tư tưởng... là trứng gà ở vườn sau nhà. Được một thời
những báo biểu sự thoái hóa của xã hội gian thì các trứng đều nở thành một đàn
về mặt nhân văn. Hầu như không một gà con và một chú phượng hoàng bé xíu.
thức giả liêm khiết nào không b¡ quan Chú phượng hoàng cứ thế lớn lên
về thực trạng văn hóa ngày nay... Đấy là trong đám gà, và làm mọi sự như những
những rẫy rụa, những phản ứng của cái con gà khác, vì nghĩ mình là gà. Chú ta
trạng thái tâm lý ngột ngạt trước một xã cũng bới đất tìm sâu mà ăn. Lâu lâu
hội ổn định mà bất an, tự do mà ràng cũng tranh lộn với nhau về những đống
buộc, sung mãn mà nghèo nàn, ... trong rác có nhiều đồ phế thải. Chú ta cũng
122 Du Tử Lê
Quả Đán? Dân Độ cánh chim về...
nghĩ mình là gà ở vườn sau nhà, không lại nở ra rồng, chim Tiên lại đẻ ra dòng
bao giờ biết bay lên. chìm Tiên. Qua các nét văn hóa khác
nhau trên thế giới, chim bay là biểu tượng
của tinh thần, của hồn thiêng bất tử, vẫn
MỌC LÊN TỪ MỘT CỘI thường thấy được vẽ quanh những ngôi
RẤT LINH THIẾNG mộ cổ bên Ai Cập. Sau khi nhận được lực
Hình ảnh chim phượng vốn nằm sâu từ Trời tròn mà vươn vai mạnh như rồng
trong máu người Việt và đã trở thành nét nhập thế cứu đời, con chim Phù Đống lại
văn hóa gốc: mình là con của chim Âu, xuất thế bay về núi là cội nguồn linh
loài chim Tiên, chim Thần. Trứng rồng thiêng như mẹ là chim Tiên.
Minh triết bánh dầy bánh chưng của bỗng tỉnh ngộ cảm nhận được chất mầu
Việt tộc đã diễn thành một công thức đạo nơi “linh hỗn mướt, sạch”. Bản thể này
sống rất chính xác từ xa xưa. Vuông cộng rất mướt, sạch, vì được sinh ra “từ một
với tròn thành vuông tròn, đất phải hòa cội rất linh thiêng” là Ông Trời, Thượng
hợp với trời thì mới sung mãn mẹ tròn Đế, Thiên Chúa, Đấng Một, Đấng Tối
con vuông được. Hoàng tử Tiết Liệu đã Cao... Tên gọi thì khác nhau, nhưng nội
thể hiện được đạo sống đó. Một nền văn dung chỉ là một. Niềm tin “dù ai nói
minh mà tự mãn với đất, tách khỏi cội ngược nói xuôi, ta đây cứ vững đạo Trời
nguôn trời tròn, sống giam hãm trong khăng khăng” như ca dao khẳng định,
những hộp vuông to vo tách lìa, mất đi chẳng phải là gia tài giầu có nhất của
chiều kích rộng mở của đất trời bao la, vũ Việt tộc gắn liền với thân mệnh mình
trụ nhất thể, thì quả đắng tất nhiên phải trong một khúc quanh quyết liệt nhất
đến, không sớm thì muộn. Khi nhiều quả của lịch sử loài người sao?
đắng quá xuất hiện thì tưởng là không
ngờ, chứ thực ra tổ tiên mình đã thấy không ai hiểu thịt, da tôi bìa sách
được hậu quả như vậy từ lâu. bọc, bao ngoài quá đỗi thực hư: riêng
Con người vào thời điểm này cũng không ai hiểu linh hôn tôi mướt, sạch
giống như các hoàng tử khác của vua mọc lên từ một cội rất linh thiêng...
Hùng, thích tự mãn về sức đất vuông
của mình nên đã phải nếm đủ mùi cay không ai hiểu tâm hồn tôi: lành, lặn
nghiệt đến rã cánh. Thì đây là điềm chỉ do bàn tay Đấng Một vá, khâu giùm.
quả đắng “dẫn độ cánh chim về”. Lúc
nhìn thấy thân xác mình “thịt da ổ mối”,
hay “những sợi tóc ngày thêm thưa, CŨNG CẨN -
vắng” thì cũng chính là lúc nhận thức MỘT NƠI ĐẺ TREO, MÓC
được lẽ vô thường của đất vuông, và Rôi cũng đến một lúc, bao vùng vẫy
124 Du Tử Lê
Quả Đắng Dẫn Độ cánh chim vẻ...
tự thấy hụt hơi. Không có một lẽ khôn khoa học tiến bộ tới đâu
ngoan nào minh triết hơn thời gian, khi (thì) nhân loại cũng không thể
nhìn thấy ngay chính thân xác mình mỗi triệt tiêu nổi
ngày mỗi tàn tạ. Cái gì mang động vật mặt bên kia
tính trong một cái túi thịt thì cũng chỉ tấm gương đời sống.
đáng trở thành một bữa ăn ngon cho qua.
Và đây là lúc biết ngẩng đầu nhìn xa và phải chăng,
cao hơn về vĩnh cửu. (vì thế)
chúng ta vẫn cân có lấy cho riêng mình
chỉ chó, mèo, chim, cá và, sâu đất một điều gì khác?
hiểu những gì bày quạ muốn nói
và may mắn / bất hạnh / thay Một điều gì khác, đây, chính là nơi
cũng chỉ những sợi tóc tôi bến đậu miên trường, quê hương hằng
hiểu ngôn ngữ/ màu sắc / của thời gian thể. Mọi sự đều cần một chỗ để móc,
trên mái đầu ít khi ngẩng lên treo, trong khi chờ cơn bão ập tới. Gió
một đời ty nạn cũng còn biết “quờ quạng kiếm tìm một
đạt, trôi chỗ để treo linh hồn rét mướt của nó”.
là tôi Phương chi là con người.
sắp cạn.
thì ra, không chỉ em và, tôi
Du Tử Lê đã hụ còi lên đường “bước ngay thời gian /chữm muông / mây, gió /
vào sân cát ngưỡng cửa 21, khoảng cách sŠ:Á
hẹp tí (hay rộng thênh) giữa hai con số...” cũng cân một nơi
để treo, móc
nhưng dù cho chúng ta có khua chiêng, những đồ linh kinh
gióng trống cách gì cuối đời chúng.
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 125
LÌNH MỤC TRẤN CAO TƯỜNG
NƠI CẮT DẤU AN TOÀN NHẤT Tử Lê đã hào sảng tuyên dương công
thức đạo sống vuông tròn qua Hoa Nào
Dù sao thì cũng cảm ơn quả đắng, vì
quả đắng đã dẫn độ cánh chim về. Cùng Tin Quả Đắng Đến Không Ngờ. Công
thì phải biến, biến thì sẽ thông. Đó là thức ấy thật hài hòa với Tin Vui luôn
luôn mới mẻ: “nhớ lời Chúa dặn: “chớ
định luật của Kinh Biến Dịch. Cơn khổ
nạn phải sinh thành. Đã đến lúc con người để của cải ở nơi nó sẽ hư hoại!”.
Mong ước của cả một đời người là
phải tìm cho ra một bến đậu để thả neo
vào chiêu kích tâm linh, không thì chỉ có tìm được “một chỗ cất dấu rất an toàn”
nơi tình yêu, nơi mái tóc, nơi trái tim,
nước tự tử, hay sinh ra khùng điên vì
những phi lý và vô nghĩa. Chả lẽ mình cứ nơi nụ cười. Đúng vậy, tình yêu tỉnh
sống vật vờ tùy tiện theo lớp sóng xô? ròng thì đi vào vĩnh cửu, vì Thượng Đế
chính là tình yêu, như Thánh Kinh đã tỏ
bất cú chuyện gì ta cũng có thể tùy tiện lộ. Bến đậu vĩnh hằng nơi cõi trời tròn
trừ tình yêu đây không còn như một khối lực vô vi tẻ
như tổ quốc không hề tùy tiện lạnh đến rợn người, mà là một Thượng
lịch sử không hề tùy tiện Đế Tình Yêu trong tương giao ấm áp cõi
chữ nghĩa không hề tùy tiện lòng với rung động con tim.
vậy mà chúng 1a tất cả những nơi cất dấu nọ
lại đã (ngay linh hồn tôi)
cam đành lại được cất dấu an toàn:
tùy tiện đời mình! ?!
-trong bàn tay Thượng Đế.
Rev. Trần Cao Tường (*)
Vào thời điểm 2000, từ chứng (Tháng 11-2002)
nghiệm thực của đời sống, cùng với chất
di truyền của dòng máu Tiết Liệu, Du (*) Linh mục Trần Cao Tường sinh năm 1948,
mât năm 2010.
126 Du Tử Lê
Du Tứ Lê và Nhà thơ Hữu Loan. 2OOO
VŨ THƯ HIÊN
_ôi kính trọng những nhà thơ. Trong Apollinaire, của Goethe, Schiller... đều
mắt tôi, họ là những người dũng ngán ngẩm khi nói đến tình trạng thê
-_ cảm bậc nhất. Hoặc gan h, cũng thảm của sự đọc thơ bây giờ — Đời thuở
bậc nhất luôn. Giữa thời thiên hạ tối tối nhà ai mà một tập thơ bán được một ngàn
dán mắt vào ti vi, sáng sáng lướt rao vặt bản đã là của hiếm trên đất nước đông
trên báo chợ, ngốn tiểu thuyết trinh thám đúc bảy tám chục triệu dân cơ chứ. So
trên xe điện ngầm, trên máy bay... mà với họ, các nhà thơ của chúng ta ở hải
vẫn cứ có những nhà thơ. Những nhà thơ ngoại còn dũng cảm hơn nhiều. Và cũng
này vẫn bình tĩnh làm thơ được, mới lạ. may mắn hơn nhiễu, nếu so số lượng xuất
Ngó vào số lượng in ở trang cuối mỗi tập bản trên tỷ lệ số dân.
thơ lại càng thêm kính phục họ. Các nhà - Dũng cảm gì đâu. - Du Tử Lê cười
thơ hậu duệ của Beaudelaire, Verlain, hiền lành - Không hề. Gàn dở thì đúng
128
Du Tử Lê
Du Tử Lê. Mội Cũi cho Mình
hơn, ông ạ. Bọn làm thơ chúng tôi, chạy Bastile. Quán cà phê bình dân này
không nổi khỏi cái nghiệp, là sự chìm không phải là La Rotonde ở
đấm vừa đau đớn, vừa êm đềm, một Montparnasse, nơi những danh nhân
thống khoái khó hiểu, đối với nhiều lịch sử của nước Pháp từng lai vãng,
người, không trừ chính kẻ làm thơ... nhưng vào buổi chiều thu ấy cũng đông
Chúng tôi ngồi ở một bàn ngoài của nghịt, bên trong không còn bàn trống.
một quán cà phê với một loạt ghế trên Du Tử Lê xuê xòa, nói ngôi ở các bàn
hè, rất Paris, ngay trước tượng Thần Tự ngoài thú hơn, giống ở Sài Gòn hơn.
Do giương cánh trên đài kỷ niệm Vừa nhàn nhã nhâm nhi ly expresso,
130 Du Tử Lê
Du Tử Lê. Mội Cõi cho MÌnh
Nhưng ngay bây giờ tôi đã bắt gặp đâu Lê phải dằn lòng cắt nghĩa cho tôi rằng
đó những người theo chân anh. Như thế, thơ là cái để mà cảm, chứ không phải cái
anh không hề đơn độc. . để mà lý giải. Trong sự cảm ấy, tôi thấy,
“như/ con sông / sẽ không ra biển!?? hoặc lơ mơ hiểu dường như Du Tử Lê
“nhan sắc đi / về ngang vết thương. muốn dùng những ký hiệu toán học,
“thịt/ da từng tấc chăm, nuông nghiệp — những dấu biểu cảm ngữ nghĩa như một
“mỗi ngón fay: cách chơi nhạc, để ngắt chữ ngắt câu, để
“- thơm một nỗi niềm. nhấn mạnh, để khêu gợi, để bắt người
“nhưự mưa / nắng / sẽ không cư, ngụ!?! đọc đi tiếp con đường suy tưởng của/cùng
“lọn tóc xin tình mãi thiếu niên — anh (tôi dùng một dấu chéo theo cách Du
“nuôi vai chia nhánh vào ly, biệt... Tử Lê rồi đấy). Cái “thi tại ngôn ngoại”
“thương, nhớ nào xanh( ?) của Du Tử Lê phong phú, nó gọi ta bước
“những mặt bằng!?!!! ” qua những chữ cụ thể để lướt đi xa hơn
nữa trong liên tưởng, như từ một nốt nhạc
Tôi không hỏi Du Tử Lê vì sao những nẩy lên ta nghe vang vọng một toàn hài.
dấu chéo (/) đặt giữa những chữ “như / Cái mà người đọc cảm được, thấy được
con sông / sẽ không ra biển!??”; vì sao trong thơ Du Tử Lê là những cảm giác
giữa từ kép “ly biệt” lại phải có một dấu Du Tử Lê cũng là cảm giác của mình, dù
phẩy ngăn cách để thành “1y, biệt” ; cũng đó là những suy tưởng về ý nghĩa thời
như tôi không hỏi vì sao sau câu “như / gian, tình nhân loại, những niềm vui hồn
con sông / sẽ không ra biển!??” lại có nhiên, những phút buôn vô cớ.
một dấu than với hai dấu hỏi, mà ở câu “rất nhiều khi tôi khóc một mình
“thương, nhớ nào xanh(?) (xuống dòng) “những hạt lệ không giúp ai no
“những hạt lệ không làm ai đỡ đói,
một dấu hỏi, lại có đến ba dấu than nữa? “nhưng nó vẫn là những giọt lệ
Tôi không hỏi vì không muốn Du Tử “chính nó,
132 Du Tử Lê
Du TỬ Lê. Một Cõi cho Mình
thần”, hoặc gộp cả hai lại: xuất tỉnh Khi tôi hỏi Du Tử Lê:
thần; trông cứ như một công thức cấu - Khi viết ông có nghĩ tới người sẽ
tạo phân tử. Có khác gì Du Tử Lê với . đọc thơ ông không?
những ký hiệu toán học đâu. - Hoàn toàn không.
Trong tình hình nhiều năm mọi - Vậy ông nghĩ gì khi làm thơ?
kênh thông tin trong ngoài bị đóng kín, - Tôi chẳng nghĩ gì cả. Một tứ thơ
hai người không đọc thơ của nhau, chợt đến, và tôi cầm lấy bút.
nhưng Dương Tường và Du Tử Lê đều Thế đấy. Du Tử Lê không làm thơ,
có những hoài bão khai phá như nhau và ' có thể hiểu như thế. Thơ tự đến với Du
lối khai phá khá giống nhau. Về sự sử Tử Lê, như cái duyên số phận, có đi tìm
dụng nhạc tính trong thơ hai người hơi cũng không thấy, muốn chế tạo cũng
khác nhau chút ít. Có thể nói nếu thơ Du không được. Trong Du Tử Lê mọi điều
Tử Lê là euphonic thì thơ Dương Tường kiện cần thiết cho cho thơ đã có sẵn để
thiên về cấu trúc dodecaphonic. Dù sao cho thơ nẩy nở. Cái sự khai phá mà tôi
thì ở đây ta cũng thấy hiện tượng những nói đến ở trên cũng nằm trong cái duyên
chí lớn gặp nhau. ấy, không phải do một ý chí nào. Chính
Ở đây vấn đề muôn thuở đặt ra: ở vì vậy mà Du Tử Lê làm thơ không quan
đâu, cái cảm giác chừng mực của sự biểu tâm đến đối tượng sáng tạo, không cần
cảm? Chưa tới thì không được. Một chút biết họ hiểu được hay không hiểu, cảm
quá là hỏng. Nhưng với chủ thể của sự được hay không cảm được.
sáng tạo Du Tử Lê vấn đề trên bất thành Du Tử Lê làm thơ như Du Tử Lê
vấn đề. Tôi quen Du Tử Lê chưa đủ lâu thở, như Du Tử Lê cười, Du Tử Lê khóc,
để có thể nói rằng tôi hiểu anh thật nhiều. nói tóm lại, như Du Tử Lê sống. Trong
Nhưng tôi dám nói như thế từ những quan cõi riêng của mình.
sát của mình qua những lần gặp gỡ bao Vũ Thư Hiên
giờ cũng ngẫu nhiên và hồn nhiên. (Feb. 07. 2013)
ý 175i.
Tí nhớ của tôi trong những ngày nhớ những gì mới xảy ra. Với tôi, bệnh
tháng này mơ hồ kinh khủng. Hồi quên xảy ra có ngày. Không thể nói dứt
._ đó, hồi dạy tâm lý học ở Saigòn, tôi khoát ngày nắng hay ngày mưa, cuối mùa
vẫn nói với những thanh niên nam nữ thu hay đầu mùa hạ. Có năm ngày mưa
theo học, là có hai loại bệnh quên. Có thì trí nhớ tôi tốt, những ngày mùa xuân
những người quên những kỷ niệm gần, mùa hạ, trí nhớ tôi rất được, khi thu sang,
nhưng lại nhớ rất rõ ràng những kỷ niệm trời lạnh, trí nhớ mơ hồ. Thời điểm này,
thật xa xưa. Những người lớn tuổi quên trời nắng ấm, sao trí nhớ tôi cũng bỗng
ngay những sự việc mới xảy ra ngày hôm nhiên mơ hồ quá?
qua, nhưng nhớ rõ từng chi tiết về những Tôi muốn tìm lại những hoài niệm
ngày thơ ấu. Loại người bị bệnh quên thứ về Hoàng Thụy Châu, tôi tìm hoài không
nhì, ngược lại, hoài niệm bị xóa mờ, chỉ được. Tôi nhớ Hoàng Thụy Châu nay là
134 Du Tử Lê
Cõi Thứ
nào về hiện hữu của những sự việc đó. Lup. Lê giới thiệu Cao Đông Khánh
Tôi nhớ chấm thời kỳ đó, có Vũ hoàng ngâm “Trường Sa Hành,” giới thiệu Mai
Chương chủ tịch, có Thanh Tâm Tuyên, Thảo nói mấy lời mở đầu chương trình,
đọc bài báo tôi mới nhớ lại được rõ ràng giới thiệu Trần Duy Đức hát sáng tác
những kỷ niệm về chị Mộng Tuyết, anh mới nhất của Đức, giới thiệu Lê Uyên ca
Hà Thượng Nhân. Tôi nhớ chiếc Vespa “Chiều Trên Phá Tám Giang.”
của Du Tử Lê ở Saigòn, bộ quân phục. Tôi nhớ, thỉnh thoảng có đêm ngồi
Tôi nhớ tôi có cảm nghĩ nhưng với Lê thật lâu, thật riêng ở đó, ở Lup,
không nhớ rõ vào thời điểm nào, đúng chúng tôi đã nói với nhau về thật nhiều
thế, tôi nhớ tôi có cảm tưởng Du Tử Lê chuyện, có cả những kỷ niệm về dĩ vãng,
mặc quân phục trông rất có nét. Tôi nhớ những buồn phiền về cuộc sống mười
chiếc áo lính Thủy Quân Lục Chiến Mỹ phần chẳng như, về những dự án tương
của Du Tử Lê bay lồng lộng trong gió lai. Nhưng dĩ vãng nào đã réo gọi, buồn
trên đổi Trại Một của Pendleton. Lê phiền nào đã làm thành ngậm ngùi,
đứng đó, trong đêm, trong sương mù, tương lai nào thoáng hiện trong đáy cốc,
những ánh đèn của những ngọn pha xe tôi không thể nhớ được. Cũng may, thơ
nhà binh lại gần rồi chìm xuống, như Du Tử Lê giúp tôi tìm lại được thật nhiều
những chiếc phao mất khuất trong biển mất mát.
đêm, Lê đứng đó với Nguyễn Thừa Dzu, cảm ơn
Trần Tam Tiệp, Trương Trọng Trác, cảm ơn Pendleton
Nguyên Sa. Tôi hoàn toàn không còn đã cho ta những buổi sáng đây
nhớ chúng tôi đã trò chuyện với nhau Sương mù
những gì những buổi chiều Pendleton, như đôi mắt của người con gái yêu ta
những buổi trưa, Du Tử Lê tới tôi ở còn ở SaigÒn...
Saigòn, những ngày vui khai trương Tay Phải rồi, đôi mắt Thụy Châu có
Trái, những buổi tới Lê rất “Em Xi” ở sương mù, có nụ cười ở tuốt phía sau
136 Du Tử Lê
Cõi Thứ
màn sương mù đó. Chỉ khi màn sương Những tiếng động cơ, tiếng máy phát
mù đó được xé rách toang mới nhìn thấy thanh, tiếng khóc thút thít. Đến khi tiếng
được hồn nhiên, ân cần, lưu luyến của . động cơ đã bỏ đi, tiếng máy phát thanh
nụ cười tìm thấy. đã tắt hắn, tiếng khóc tức tưởi không thể
cảm ơn giữ được trong cổ họng vẫn bật vỡ ra.
cảm ơn Pendleton Trong nhà ăn. Dưới chiếc mền trùm kín
đã cho ta những chiếc quân áo đầu trên nền xi măng. Dưới gốc dừa
rộng như những chiếc bao bố trông ra biển, quay mặt về phía đông.
những chiếc áo đôi khi mặc vào cảm ơn
khỏi cần quần nữa cảm ơn Pendleton
hay những chiếc quân đôi khi mặc vào đã cho ta những bữa cơm ngao ngán
khỏi cần mặc áo
tuy nhiên đã cho ta những buổi chiều rét ngọt
ta vẫn hân hoan và súng sính đi lại những buổi chiều ta thấy hồn ta trên
có sao đâu những đỉnh núi
bởi với ta bây giờ chẳng còn chỉ vây quanh
quan trọng. và tưởng có thể nhìn xa bốn phía
Phải rồi, áo lính Thủy Quân Lục mặc dù ta chẳng nhìn thấy chỉ
Chiến phát ở Pendleton rộng thật. Trước ngoài chính chiếc bóng ta
Pendleton là đảo Guam, là trại Asan. Là và nghe được tiếng giầy mòn
những chuyến xe bus quân đội đưa người khua trên đường về chỗ nằm hiu quạnh.
- mới từ phi trường Guam về trại. Là chiếc Tôi nhó cái rét đó. Du Tử Lê gọi là
máy phát thanh để kế bên người quân rét ngọt. Tôi thấy kinh hoàng. Rét ở trên
nhân Marine lái xe phóng lớn bản tin núi, trong lều vải hở lung tung, chăn càng
Đại Tướng Dương Văn Minh đã hạ lệnh đấp càng thấy nặng, không thấy ấm.
cho toàn thể quân nhân buông súng. Nhưng “những đỉnh núi vây quanh” hồi
đó thì buồn thật. Nhìn ra, nhìn lên bốn bề đơn giản như thế. Cũng có thể cuộc đời
chỉ thấy núi. Nhưng này Lê, bây giờ, sao soi sáng cho tác phẩm, nhưng có thể
cũng có những buổi chiều vẫn chỉ thấy chính tác phẩm mới cho thấy cuộc đời.
hồn ta trên những đỉnh núi vây quanh, và Nhất là khi trí nhớ bỏ đi, cuộc đời đã bắt
tưởng có thể nhìn xa bốn phía, mặc dù ta đầu bỏ đi, cuộc khởi hành lớn đã mơ hồ
chẳng nhìn thấy chỉ, ngoài chính chiếc phía trước.
bóng ta, và nghe được tiếng giầy mòn, ngủ đi. Ngủ với biển trời
khua trên đường về chỗ nằm hiu quạnh... ngủ mười năm nữa hay ngồi dậy chơi
Hồi đó, những ngày tháng ở Paris với ngủ đi. Ngủ chớ ngậm ngùi
Đỗ Long Vân, với Hoàng Anh Tuấn, với trái tim ta nát ba đời bởi em
Lê Trạch Lựu, Lê Trọng Việt, Trần Đình ngủ ẩi. Tóc rụng chân thềm
Hòa, Đỗ Hữu Khải, tôi nghĩ muốn hiểu tháng năm quên lãng. Buông rèm lìa xa
được thấu đáo tác phẩm, nhất là tác phẩm ngủ ải. Ta đã mù lòa
của một nhà thơ, cần tìm hiểu thật kỹ không trông thấy ảnh. Không sờ thấy
lưỡng cuộc đời tác giả. Những dấu mốc đau
ngày tháng, những biến đổi của sự sống không cha mẹ. Không cửa nhà
là hải đăng chiếu xuống biển tác phẩm. Không con. Không vợ. Không chờ.
Cả bọn ngôi ở Flores, ở Aux Deux Không mong
Magots, ở Julien, ở thư viện Saint ngủ ải. Ủ giữ trong lòng
Genevière đi thắng vào những ngày tháng tuổi tên ta đã một lần ở em
kháng chiến của Paul Eluard để hiểu thật nhận giùm ta lậy cuối cùng
rõ Libertế, đi tuốt tới những vùng trời trước khi khăn gói về sông nước người.
mưa gió ở Brest cùng với Barbara của Bài thơ có tên là “Chuyết kinh th?`.
Prevert, đến tận ngôi mộ Vercos để lắng Tôi không hiểu thật rõ cái tựa này. Nhưng
nghe “Niềm Im Lặng Của Biển Cả.” tôi biết bài lục bát tới, một lục bát không
Bây giờ thì tôi thấy sự việc không Nguyễn Du, không Nguyễn Bính, không
138 Du Tử Lê
CõI Th0
Huy Cận. Thế hệ chúng tôi đến với lục những Kiểm, những Tư Cóc, những
bát với câu hỏi lớn “làm sao khác với Minh Dê, Hồng Trố.
Nguyễn Du, làm sao khác với Nguyễn - Thơ đưa tôi tối Melbourne, tóc
Bính, làm sao khác với Huy Cận?” Thúy, đêm nghe tây ban cầm với Quỳnh.
Lục bát Du Tử Lê, như “Chuyết Năm chữ đầy ắp Thụy Châu. Lục bát có
Kímh Thi”, Như “Đêm, Nhớ Trăng Saigòn. Bảy chữ đưa tôi tới Khánh
Sđigòn, ” Như “Cối Tôi,” như những bài Trường, tới Vũ Huy Quang. Lục bát,
lục bát ở Úc Châu làm thành một lục bát bảy chữ, tám chữ, năm chữ tuyệt vời đưa
khác. Một lục bát Du Tử Lê. Một lục bát. tới tôi đủ thứ. Tới dĩ vãng Lê. Tới núi
khác Huy Cận. Một lục bát vượt Huy non. Tới biển khơi. Tới sa mạc. Tới cơn
Cận. Vượt không có nghĩa là hơn. Thơ điên không dứt, tới dằn vặt khôn cùng.
không có so sánh. Không có hơn kém. Tới cả những kỷ niệm chưa gặp, những
Vượt là khác. Là đẩy thơ đi tới. Là làm tương lai mà sao nằm trong ký ức. Tôi
thơ thành thơ. Chuyết Kinh Thi cũng thấy cả tôi:
như hàng chục bài U, những bài Bồ Tát, khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
những Lãm Ca, những tôn thờ Thánh đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Nữ cho tôi thấy rõ hơn năm năm ở Lup, vùi đất lạ thịt xương e khó rã
những ngày tháng với Lê Uyên. Đúng hồn không đi sao trở lại quê nhà...
thế, chính thơ đó cho tôi thấy rõ hơn Tôi sửng sốt nhìn lại. Tôi ngạc nhiên
cuộc đời người bạn, những chuyến đi hơn là ngạc nhiên. Tôi nhận ra Du Tử Lê
qua sa mạc, những ngày tan tác trở về, là nhà thơ tôi có cơ may gặp gỡ nhiều
những đêm dẫn vặt, những tháng khắc nhất. Có những năm tôi gặp gỡ Vũ Hoàng
khoải, những trời điên mê. Chương nhiều. Thời Hiện Đại gặp Đinh
Thơ cho tôi gặp cả những người bạn Hùng, Thái Thủy, Thanh Nam gần như
của bạn tôi. Những Bành Nho, những mỗi ngày. Những ngày tháng báo Sống
Đào Quý Châu, Những Từ Công Phụng, trang nhất của hoài niệm là tám cột Trần
Dạ Từ. Có bằng hữu tôi có cơ may gặp øð Phương Đông Qua,” có chuyện kể đúng
thời những ngày tháng thập niên năm phong vị năm chữ. Tôi thích lắm những
mươi lúc ở Pháp mới về. Có bằng hữu tám chữ dài và những tám chữ ngắn của
thật gần gũi những ngày chiến tranh rực Du Tử Lê. Dài như “Khi Tôi Chết Hãy
lửa. Nguyễn Quốc Thái, Diễm Châu. Sau Đem Tôi Ra Biển”. Như “Bài Nắng Mưa
đó, xa cách. Tổ quốc trôi xa. Tuấn và Thứ Nhất”. Ngắn như loạt đoản thi “Tzưm
Vân, thời tuổi trẻ. Nhưng Du Tử Lê thì Thập Nhất,” bốn câu, ba câu tám chữ,
tôi có cơ may gặp hơn một thời kỳ. Những một câu bảy, tám chữ đoản thi “Ở Chỗ
năm năm mươi, nhà thơ còn đi dạy học, Nhân Gian Không Thể Hiểu. ”
mới bước vào cuộc đời văn nghệ, bị đánh Như “Ngựa Đã Tan Đàn”:
đấm tơi bời, Du Tử Lê đã tìm đến tôi. này trí nhồ đậu trên cành ký ức
Những năm sáu mươi và bảy mươi, ngôi tháng sáu về yên lặng bước chân quên
nhà ở đường Phan Thanh Giản thường tình yêu cũng đậu trên cành gian dối
hằng là nơi chúng tôi gặp nhau. Du Tử Lê Ở trong tôi, ôi ngựa đã tan đàn...
là nhà xuất bản in thơ Nguyên Sa.
Trại Pendleton đầu kiếp lưu vong Như “Thơ Ở Đào Quý Châu”:
chúng tôi đứng bên nhau. Tôi ngạc nhiên không ai chết hai lần tôi cũng thế
nhận ra chúng tôi gặp nhau lâu ghê, gặp riêng mối sâu cư ngụ tới muôn năm
nhau thật nhiều. Tôi càng ngạc nhiên, đời vốn ngắn dù bàn tay sáu ngón
thích thú, người bạn thơ tôi có cơ may tôi sống thừa từng phút héo ăn năn.
øặp gỡ nhiều vẫn tiếp tục làm thơ, vẫn
cùng tôi rời bỏ tất cả. Trừ thơ. Như “Còn Ai Nhìn Tôi Nhỏ Máu
Thơ Lê dài hơi. Đa diện. Lục bát ra Trong Thở”
lục bát. Tám chữ ra tám chữ. Thất ngôn ôi chữ nghĩa trở về như khách lạ
chất ngất những cơn say, những cơn điên, vâng trăng xưa không có ngọn cờ
những bài hành. Năm chữ từ “Kẻ Từ ngày em bỏ tôi, vào cõi khác
140 Du Tử Lê
Cõi Th0
lấy ai nhìn tôi nhỏ máu trong thơ! thịt, thành hơi thở, thành tuần hoàn, thành
hô hấp, thành cuộc đời, thành sự vật. Nơi
Như “Đáy Khuya”: . đó, những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn,
tôi trở lại đáy khuya ngôi với bóng bàn không phải là bàn, trật khấc không
những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn phải là trật khấc. Mỗi chữ phóng ra không
em nên biết cuộc đời tôi đã hết còn là những con đường đưa tới ngoại
có thương nhau lo hộ nhúm xương tàn. giới mà trở thành thế giới.
Du Tử Lê bằng những cố công,
Như “Thơ Ở Saigòn”: những kiên nhẫn, những chịu đựng,
sông núi cũ rủ tôi về với đất những thao thức, những dẫn vặt suốt một
bốn mươi năm ngơ ngác làm người đời người, đã tìm ra con đường kỳ lạ đó
trên thân xác đã mọc đây móng vuốt của thơ. Con đường đưa tới Cõi Thơ. Cốõi
thì có gì sai đúng với ai đây? Thơ, chỗ tới thần thánh của thơ ngàn đời.
Cõi Thơ, chỗ không dễ øì ai tới, không dễ
Đúng thế. Có gì sai đúng với ai đây? øì ai thấy.
Du Tử Lê đã tìm ra nó. Đã tìm ra nó ở bên Nguyên S. (*)
ngoài những phán xét của nhân gian, bên (Trích “Du Tử Lê, Tác giả và Tác phẩm,” tập I,
ngoài luân lý, vô luân lý và cả phi luân lý. Tạp chí Đời xuât bản, 1992, California, USA.)
Đã tìm ra nó. Sự sống. Cũng như anh đã
tìm ra trái tim cho thơ. Cho lục bát, cho
bảy chữ, cho năm chữ, cho tám chữ. Thơ
vượt băng lên. Vượt qua bình nguyên mô
(*) Theo bản góc, khi ra khỏi bài viết, tác giả
tả. Vút qua ngọn đôi so sánh. Trên những không ký “Nguyên Sa,” mà ký “Nguyên S.”
ngọn tạo hình. Vút luôn lên tới đó, tới Sáp chữ lại, chúng tôi tôn trọng.
chỗ chót vót nơi chữ không còn là chữ,
không còn là dấu chỉ, chữ trở thành bắp
` ùa thu năm 1971, sau khi thi đại học Văn Khoa. Tuy kém tuổi cô,
- đậu tú tài toàn phần, tôi nộp nhưng tôi có vẻ sớm cằn cỗi nên dần dần
đơn xin đi du học Hoa Kỳ. Để chúng tôi khá tâm đầu ý hợp trong các
chuẩn bị cho kỳ khảo sát Anh văn, tôi câu chuyện chẳng liên hệ chút nào với
theo học tại một trường sinh ngữ dành bài vở (có lần cô bảo tôi là một trái cây
cho các nhân viên sở Mỹ, nhờ quen biết chín... đdú).
với người điều hành trường. Ngôi trường Đến trường độ hai tháng, tôi khám
nằm ở cuối một con đường cây cao bóng phá một điều là ngồi gần cô trong một
mát gần trung tâm thành phố Sài Gòn. quán cà phê thú vị bội phần hơn ngồi với
VỊ phụ trách giảng dạy môn đàm cô trong lớp học. Cô dáng người nhỏ
thoại cho lớp là một cô giáo chỉ hơn tôi nhắn, mái tóc đen mượt, thướt tha buông
hai tuổi và là sinh viên năm thứ ba tại dài đến ngang lưng; và đôi mắt, chao ơi,
142 Du Tử Lê
Thứ Du Tử Lê và Tôi
cô. Nhà cô ở trong một cư xá nhỏ khá sớm mà”. Tôi đứng lại bên cô. Trời sắp
khang trang và có vườn hoa nhỏ, được tết, thỉnh thoảng có tiếng pháo từ xa
bao quanh bằng lớp tường gạch quét vôi vắng lại. Năm ấy, cường độ cuộc chiến
trắng cao chỉ gần đến vai cô. Cô ở chung lên đến mức khốc liệt, tuy chính quyền
với bà mẹ già góa bụa. Các anh chị cô đã cấm đốt pháo nhưng vẫn có những kẻ
lập gia đình và ra ở riêng. Cô là con út. yêu phong tục đến độ bất chấp luật lệ.
Tôi bấm chuông, cô ra mở cổng, Trong màn đêm im ắng của đất trời,
tôi cười cười kiểu nửa đùa nửa thật và tôi như nghe tiếng động của cả một cõi
hát khẽ vào tai cô: “em đến thăm cô không gian đang từ từ dãn nở và tỏa nhẹ
đêm ba mươi, còn đêm nào vui bằng ra một thứ hương thơm dịu dàng của
đêm ba mươi, em nói với người phu giây phút giao mùa. Đột nhiên, tôi biết
quét đường, xin chiếc lá vàng...”[1]. Cô tôi lầm, đó chính là hương thơm phẳng
cười khanh khách giơ tay bịt miệng tôi phất từ mái tóc cô tha thướt.
bảo “đủ rồi, đủ rỗi”. Tôi thoáng thấy Trong khoảnh khắc, không kềm chế
mặt cô hơi ửng đỏ. được, tôi ôm cô vào lòng. Cô không đẩy
Tôi bước vào phòng khách, cúi đầu tôi ra. Tôi nghe được tiếng tim cô đang
chào mẹ cô. Bà hỏi chuyện tôi đôi câu đập dồn dập, dồn dập, như tiếng tim tôi.
rồi ý tứ bước vào nhà trong. Tôi đã gặp Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi ôm một
bà vài lần. Bà vẫn ngỡ tôi là bạn cùng người con gái. Tình yêu của chúng tôi
lớp ở Văn Khoa với cô, như lời cô giới vốn trong sạch.
thiệu trong buổi tôi đến thăm cô lần đầu Giao thừa đã điểm, những tiếng
cách đó mấy tháng. pháo, và có lẽ cả những tiếng súng, nổ
Chúng tôi ngồi bên nhau trong căn liên tục hơn. Xa xa, từng trái hỏa châu
phòng vắng. Gần giao thừa, tôi đứng được phóng lên, hắt một mảng sáng lập
dậy giã từ. loè trên nên trời đêm.
Ra đến sân, cô bảo: “gượm đã, còn Chúng tôi đứng im lặng bên nhau
144 Du Tử Lê
h0 Du Tử Lê và Tôi
Hát xong, cô thì thầm bảo tôi: “Bài sang ft nạn tại Hoa Kỳ năm 1975 và định
Tình Sâu, thơ Du Tử Lê đấy, Bảo thích cư tại Houston.
không?” Tôi gật đầu [2]. Năm sau, tôi gặp nhà tôi và cuối
“Đọc thơ ông ấy, tâm hồn mình cứ năm 1980, chúng tôi làm lễ cưới. Thuở
như là phẳng phất một chút hương ấy, nhà tôi được những người đương thời
thơm”, cô tiếp lời, giọng vẫn thì thầm. tôn là một trong số ít ỏi giai nhân của
Tôi lại gật đầu. thành phố. _
Thơ anh Lê đến với tôi (hay tôi đến Trong bao năm qua, nhà tôi được
với thơ anh Lê?) ngay từ lúc ấy. mọi người chung quanh quý mến vì tính
Tháng bảy cùng năm, hụt chuyến tình. Tôi kể điều này với các bạn để nói
du học Hoa Kỳ, tôi bị gọi nhập ngũ và lên sự may mắn của tôi. Chúng tôi hạnh
khăn gói vào trường Sĩ Quan Thủ Đức. phúc đến độ giả tỉ được làm lại cuộc đời
Dần dần, chúng tôi xa nhau. Tuổi học từ thuở hai mươi năm về trước, tôi vẫn
trò, vòng ôm còn quá lỏng. sẽ thương nhà tôi, cầu hôn nhà tôi, và dĩ
Xa cô, tôi có những người bạn gái nhiên, hạnh phúc với nhà tôi.
mới. Tuy vậy, thỉnh thoảng đôi mắt cô Tháng 12 năm 1995, trong dịp một
và những vần thơ của anh Lê vẫn đi đi số thân hữu tổ chức kỷ niệm 15 năm
về về trong ký ức tôi. Có khi thơ anh Lê thành hôn cho chúng tôi, tôi đã bước lên
dẫn đôi mắt của cô đến. Cũng có lúc đôi sân khấu lẩy vài câu Kiều tặng người
mắt cô đưa thơ anh Lê về. Dù cách nào bạn đời:
đi nữa, ở trong tôi, mắt và thơ, cũng luôn trăng thề còn đó trơ trơ
luôn xuất hiện có đôi, có cặp. Mỗi lần mười lăm năm ấy bây giờ là đây
như thế, lòng tôi lại rung lên những âm tháng tròn như gửi cung mây
ba, gờn gợn một nỗi buôn dịu dàng, môt càng yêu vì nết, càng say vì tình
nỗi buôn tuy mỏng mà rộng.
Chiến tranh Việt Nam chấm dứt, tôi Thương nhau đến thế, hạnh phúc
146 Du Tử Lê
Th0 Du Tử Lê và Tôi
đến thế mà hỡi ơi, đôi mắt của thời xa Hôm nay, tôi chợt lẩn thần nghĩ rằng
xưa ấy đôi lúc vẫn thản nhiên trở về tôi vốn có duyên với thơ anh Lê, nên
trong trí tôi. Nó đến không báo trước mà . trước sau gì tôi cũng gặp gỡ và yêu quý
cũng chẳng thèm gõ cửa, cứ xông xộc tự thơ anh. Tuy nhiên, nhờ gặp thơ anh ở
tiện bước vào nhà, ở chơi chán chê rồi buổi đêm giao thừa năm ấy, tôi được lợi
mới ra đi. Cấm, nó vân đến; đuổi, nó một đôi mắt. Một đôi mắt của riêng tÔI,
vẫn ở. Tôi quả thật bất lực. Hình như có một đôi mắt đẹp mãi mãi, và trẻ mãi mãi.
ông triết gia danh tiếng nào đó đã khuyên Đẹp mãi mãi, và trẻ mãi mãi, như
là nếu không thể ngăn ngừa được một - những vẫn thơ Du Tử Lê. Trên cuộc đời,
tình trạng, hãy cố thích ứng và tìm... có những thứ vượt được thời gian. Những
hạnh phúc với chính tình trạng ấy. Than thứ ấy, chẳng bao giờ có tuổi. Những
ôi, tôi còn biết làm gì khác? thứ ấy, làm đẹp cuộc đời.
Vâng đôi mắt ấy vẫn đến vẫn đi. Nó Nguyễn Ngọc Bảo,
kiêu hãnh vì hơn đôi mắt nhà tôi ở một (Houston)
điểm: nó không có tuổi già, luôn luôn
lung linh một màu trong sáng và thơ Chú Thích:
ngây như hăm sáu năm về trước. (*) Tựa bài do Ban Biên Tập đặt.
Là người hiểu biết, nhà tôi vui vẻ
[1] “Anh Đến Thăm Em Đêm Ba Mươi”, thơ
chấp nhận sự thua thiệt này. Tuy vậy, có Nguyễn Đình Toàn, Vũ Thành An phổ nhạc.
lần nhà tôi đùa, bảo: “em phải điều tra Bốn câu đầu: anh đến thăm em đêm ba
xem cô giáo đang ở đâu để thuê người mươi, còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi,
anh nói với người phu quét đường, xin chiếc
đến chụp lén cô ấy một bức chân dung lá vàng làm bằng chứng yêu em.
của ngày hôm nay; một bức chân dung [21 “Tình Sầu Du Tử Lê”, thơ Du Tử Lê, Phạm
thật cận ảnh, cận sát ngay đôi mắt - tha Duy phổ nhạc, 1969. Bài nhạc có vài chữ
khác với nguyên bản trong thơ để thích ứng
hồ mà xem!” với âm điệu của nhạc.
Tôi cũng đùa, trả lời: “ác!”
được tim mình”... để đưa người nghe 2002, hai mươi chín ca khúc, trích từ
đến với từng ca khúc, như, hơn ba mươi hơn ba trăm ca khúc phổ thơ Du Tử Lê
năm trước, “bầy sẻ cũ hom hem” và đã lần lượt được giới thiệu trong các đĩa
“con dế buồn, tự tử giữa đêm sương” nhạc “K. Khúc Của Lê” 1, 2 & 3. “Khúc
đã được âm nhạc Từ Công Phụng dẫn Ca Riêng Của Chàng”, như thế, đã có
dắt từ cõi thơ Du Tử Lê đến với người nhiều người cùng góp tiếng hát, để, từ
thưởng ngoạn. chốn riêng của Lê, đem trải rộng ra cả
Liên tiếp trong ba năm 2000, 2001, cõi nhân gian (ở chỗ có thể cảm thông)
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 149
@
CÓ IGỮ
này. Vậy trong “K. Khúc Của Lê 3”, Quang..., và ở đây, tiếng tơ vàng Quỳnh
niềm riêng nào đã được thi sĩ, nhạc sĩ, ca Giao, đã ghi khắc những hình ảnh “tôi-
sĩ gửi đến chúng ta? Có phải đó là trăng, xa lộ”, “nhà-Hàng Xanh”, “nghĩa trang-
nhưng không còn là vâng trăng tình yêu, quê hương bạn bè”... đậm dấu trong
mà chỉ là mảnh trăng xứ lạ, nhẫn nại dõi lòng người thưởng thức.
theo chiếc bóng đơn của nhà thơ đằng Dường như, giữa thơ Du Tử Lê và
đng suốt ba năm trời, để một đêm vỡ nhạc Phạm Đình Chương đã có một
oà, đổ dài trên dòng lục bát: gắn bó định mệnh. Bản nhạc cuối cùng
Đêm về, theo bánh xe lăn, nhạc sĩ Phạm Đình Chương để lại cho
Tôi-trăng viễn xứ, hôn thanh niên đời, “Quê Hương Là Người Đó”, phổ
vàng, từ một bài thơ cùng tên của Du Tử Lê,
Tìm tôi, đèn thắp hai hàng, và bản nhạc đầu tiên ông sáng tác sau
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ khi định cư ở Hoa Kỳ, năm 1982, có
CV... tên “Khi Tôi Chết, Hãy Đem Tôi Ra
Có phải đó là “mưa Thị Nghè”, Biển”, cũng phổ từ một bài thơ cùng
“nắng Trương Minh Giảng”, là nỗi nhớ tên của thi sĩ họ Lê, viết trước đó bốn
về một không gian xa, xưa, đã được năm. Nhạc điệu chậm buôn, đều đặn
nhạc sĩ Phạm Đình Chương đẩy đến tuôn chảy theo những câu thơ tám chữ,
những nốt cao buốt xoáy với “nhớ pho tựa một tiếng thở dài não nuột:
tượng lính buôn se bụi đường”? Ca khúc Khi tôi chết, hãy đem tôi ra biển,
“Đêm, Nhớ Trăng Sài Gòn”, sáng tác Đời lưu vong không cả một ngôi mô,
năm 1983, có thể xem là ca khúc được Vài đất lạ, thịt xương không tan
phổ biến rộng rãi nhất kể từ sau năm biến,
1975 của nhạc sĩ Phạm Đình Chương. Hồn không đi, sao trở lại quê nhà?
Các tiếng hát Thái Thanh, Lệ Thu, Ý Quê-nhà ở đâu? Bên kia biển, bên
Lan, Vũ Khanh, Phạm Thành, Lê Hồng kia trời là quê hương tôi đó! Người làm
150 Du Tử Lê
Khúc Ca Riêng của chàne, Biến Tấu 5
thơ, người đặt nhạc, trong những ngày trước đó đã thấp thoáng ẩn hiện trong
đầu ngơ ngác nơi xứ lạ, có chung một “Trên Ngọn Tình Sâu”:
niềm đau, một nỗi nhớ. Và biển, biên giới Người về, sương động chập chùng,
mênh mông, cắt đứt đường bay của chim, Tả tơi phấn hương,
cũng là lối thoát, để hồn theo xác lênh Người về trong gương
đênh tìm về đất mẹ. Trong đĩa nhạc “K. Thấy mình mất tích,
Khúc Của Lê 3”, tiếng hát ray rút, đôi Người về, tang thương...
chỗ nghẹn ngào của Anh Khoa ở đoạn Cũng tại Sài Gòn, để đánh dấu một
chuyển nhạc cuối bài như tan nhòa vào- mối tình, hai bài thơ “Như Xa Miền Yên
tiếng sóng, lịm tắt trong lòng biển thắm: Vui” và “Khi Tưởng Tới Người Vắng
Khi tôi chết, nỗi buôn kia cũng hết, Mặt” lần lượt được nhà thơ Du Tử Lê
Đời lưu vong tận tuyệt với hôn tôi... sáng tác trong hai năm 1972, 1973 và
Ở “Người Về Như Bụi”, phổ từ được hai nhạc sĩ Phạm Duy, Trần Duy
“Một Bài Thơ Nhỏ”, là tâm cảnh khác, Đức phổ nhạc ngay khi ấy. Sau đó ít
g1ữa một thời g1an khác. Sáng tác tại Sài lâu, “Như Xa Miền Yên Vui” được Duy
Gòn, bài thơ được đăng trên báo Văn Quang thu âm vào băng nhựa, như đã
năm 1967, được nhạc sĩ Hoàng Quốc từng thu âm hai tình khúc “Kiếp Sau,
Bảo phổ nhạc năm 1969, nhưng mãi Xin Giữ Lại Đời Cho Nhau” và “Tình
mười lăm năm sau mới được thu âm tại Sâu” (đều cùng thơ Du Tử Lê, nhạc
Hoa Kỳ và được giới thiệu trong album Phạm Duy). Nhạc phẩm “Khi Tưởng
“Tịnh Tâm Khúc”. Cùng với các tiếng Tới Người Vắng Mặt” không được cái
hát Hải Lý, Khánh Ly, Thái Hiền, Mai may mắn đó. Hơn mười năm sau khi
Hương trong album này, trên nền nhạc ra đời, 1985, lần đầu tiên bài hát được
khúc khi chậm rên lúc thánh thót, giọng thu âm qua tiếng hát Hải Lý trong băng
nữ cao trong suốt của Kim Tước đã phác nhựa cùng tên, do nhà thơ Nguyên Sa
họa lại một chân dung, Huyền Châu, mà phát hành. Bốn năm sau, 1989, đến lượt
Khánh Ly. Với đĩa nhạc “K. Khúc Của hoa trái tươi đẹp của cây đời ấy, phải kể
Lê 3”, những rung động từ hai ca khúc đến đĩa nhạc “Em Hiểu Vì Đâu Chim
trên, qua các giọng nam trung trữ tình Gọi Nhau” (1989) gồm mười ca khúc
đầu thế kỷ hai mươi mốt của Đinh Ngọc Trần Duy Đức phổ từ thơ Du Tử Lê và
và Trần Thái Hòa, vẫn giữ nguyên vẻ được trình bày qua các giọng hát nổi
tươi mới. Hãy nghe Đinh Ngọc nhắc: tiếng: Khánh Ly, Lệ Thu, Lê Uyên, Anh
Hỡi Nhỏ rất buồn, buôn như con Ngọc, Tuấn Ngọc, cùng với phần hòa âm
sông, của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng. Ngoài ca
Buôn như chiếc lá những đêm mưa khúc “Khi Tưởng Tới Người Vắng Mặt”
sâu, đã nói đến, “K. Khúc Của Lê 3” cũng
Buôn như cái kiến, buôn như bướm, giới thiệu lại hai nhạc phẩm “Em Hiểu
Bướm ốm o, và Nhỏ cũng ốm o... Vì Đâu Chim Gọi Nhau” và “Nhớ Lại
Hãy nghe Trần Thái Hòa than thở: Trong Đêm Nay” trong đĩa nhạc đầu tay
Rồi em bỏ tôi đi này của nhạc sĩ Trần Duy Đức.
Trong một buổi sáng Sài Gòn đây lá Trong bài thơ “Ở Chỗ Nhân Gian
Hay em bỏ tôi đi Không Thể Hiểu”, khi nhắc về một cuộc
Trong một buổi chiều nắng ăn lốm tình nhiều trắc trở, lắm dị nghị, Du Tử
đốm da em... Lê đã viết:
Để nhớ về một mối tình thơ dại, một Ở chỗ nhân gian không thể hiểu,
khuôn dáng thân yêu giữa phố xá Sài Em còn nắng gió tới mai sau?
Gòn, ngày ấy, hay có khi, quá khứ, chỉ Thấy nhau mà lệ không sao chảy,
là mới hôm qua... Riêng máu còn sôi phút nghẹn
Từ ca khúc “Khi Tưởng Tới Người ngào... ,
Vắng Mặt”, tình bạn bền đậm của người Khi soạn thành tình khúc “Em Hiểu
thơ và người nhạc đã tìm được khởi điểm Vì Đâu Chim Gọi Nhau”, nhạc sĩ Trần
để đâm rễ, nảy chỗi, kết quả. Giữa những Duy Đức đã để giọng ca tráng kiện của
152 Du Tử Lê
Khúc Ca Riêng của chàng, Biến Tấu 5
Anh Ngọc thay lời nhà thơ, cất tiếng Tiếc gì dòng máu cuối...
khẳng định ở phân kết: Lại cũng là một lời khẳng định: dù
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu . sống chết tha phương ở đâu đi chăng nữa,
lôi với Người chung mộit trái tim. thì trong tâm, thân, quê hương, nguồn
“Nhớ Lại Trong Đêm Ñay”, 1979, cội vẫn mãi mãi còn đó, Việt Nam.
là một trong những bài thơ đầu tiên của Bài hát thứ tư và thứ chín trong đĩa
Du Tử Lê viết trên xứ người, sau này nhạc “K. Khúc Của Lê 3” là hai tình
được 1n lại trong tập “Thơ Tình / Love khúc tương phản. Nếu xem ““Thu Hồng”
Poems” (1985). Nhịp luân vũ trong ca _ như một ngày nắng hanh lãng đãng thì
khúc cùng tên đã hôn phối trọn vẹn với phải gọi “Hạt Mưa Bay Cuối Đời” là
bài thơ năm chữ đoạn vui đoạn buôn của một đêm mưa giông nặng hạt, hai mặt
dòng phim hồi ức: sấp-ngửa, trắng-đen của cùng một thứ
Nhó lại trong đêm nay cảm xúc: tình yêu đôi lứa.
Từ ngôi trường thơ ấu Dựa theo ý thơ “Bài Thu Hồng
Nhó mặt từng ông thây Tháng Tám”, nhạc sĩ Phan Nguyên
Nhó chỗ ngồi cuối lớp... Anh đã dùng nhịp luân vũ chậm,
Nhó lại trong đêm nay boston, nhịp điệu của những tình nhân,
Nửa đời qua thoáng chốc để phổ thành ca khúc “Thu Hồng”, và
Bạn bè như lá cây tiếng hát nũng nịu, trong sáng trẻ thơ
Rụng giữa mùa rất biếc... của Diễm Liên đã thả từng sợi tơ nhạc
Đong đưa theo nhịp 3⁄4, ở cuối bài, chất vào giữa trời thu bát ngát:
giọng khàn nhưng chắc nịch của Lê Uyên Và tháng Tám, dòng sông về rất lạ,
vụt dướn cao, mãnh liệt đầy cảm xúc: Mùa Thu-tôi, em thả tóc đi qua,
Nhó lại trong đêm nay Rụng xuống mãi để lòng tôi u buồn,
Cả trăm điều muốn khóc, Chiêu quê người, từng phiến lá thiết
Còn ta trong Việt Nam, Hư. :
154 Du Tử Lê
Khúc ca Riêng của Chàng, Biến Tấu 5
- ào cuối năm 1976; tôi tình cờ cách liều lĩnh (vì thú thật rằng lúc ấy tôi
_ ñjr° lại người bạn học trong chỉ biết đánh đàn ““chập choạng” mà chưa
3w một quán café nằm cạnh bãi hề biết đến một nốt nhạc là gì??! Cũng
biểnNha Trang; trên tay anh ta là cuốn như con người biết “ú ớ” trước khi biết
thơ: “Đời Mãi Ở Phương Đông”, viết lên điều mình đang “ú ớ” vậy!?!) Tôi
nhà thơ Du Tử Lê (người mà tôi Bi t nhắm mắt và tay bắt đầu giở cuốn thơ...
qua bài thơ “Thú Tội” được viết năm Khi mở mắt ra, tôi thấy ngay cái tựa
1957; năm ấy cũng là năm tôi chào đời.) của bài thơ thật hấp dẫn, như có một ma
Sau vài câu chào hỏi; người bạn văn lực nào hút lấy hồn tôi (lúc ấy; cả bây
nghệ này có để nghị tôi “lật ra bất cứ giờ và có lẽ luôn cả về sau...) Một bài
trang nào...” thì tôi và anh ta sẽ phổ bài thơ ngũ ngôn nằm gọn gàng dưới hàng
thơ ấy thành ca khúc. Tôi đồng ý một chữ lớn VỀ TỪ VÔ VỌNG...
156 Du lử Lê
————— — ——— ———————————
_Èười bảy năm về trước, năm ngồi một góc nhìn cảnh, nhìn trời mà
: 1980, tôi biết Du Tử Lê. tâm hồn không dấy lên được một xúc
Chuyến tàu chợ khởi đi từ cảm nào trước cảnh vật. Có lẽ nỗi lo âu
Mỹ Tho, nhắm hướng Cà Mau, sức chứa đã triệt tiêu mọi cảm quan về thiên
hơn trăm người, đa số là dân đi buôn nhiên. Trong tôi chỉ còn lại duy nhất
bán. Tôi không buôn bán mà đang kiếm một điều: làm sao để ra đi.
đường vượt biên. Cà Mau có lẽ lý tưởng Người đàn bà bán cơm trên tàu có lẽ
cho tôi, mặc dù trong túi tiền bạc không là người duy nhất nói chuyện với tôi.
quá hai chỉ vàng, tôi vẫn mong rằng một Với một giọng miền Nam ngọt xớt, chị
cơ may nào đó sẽ đến với mình sau hỏi han tôi đủ thứ chuyện trên đời. Tôi
những chuyến đi không thành. trả lời nhát gừng và cố tránh những câu
Con tàu lừng lững xuôi nam, tôi hỏi về thời cuộc.
158 Du Tử Lê
Từ Người Thơ của Nam Kỳ Lục Tỉnh Tới Bản ca cổ Nhạc
“Qua thấy em coi bộ buôn dữ. Bộ hồi nè, ông xã qua làm đó, ngon lắm.”
đó có đi dạy học hả?” “Không. Em đi “Dạ, chị cho em một cái.”
vẽ.” “Dậy là thợ dế hả? Mèng ơi, thợ dẽ Miếng giấy gói bánh bò đã quá cũ,
giàu lắm đa, ở xóm qua có một ông thợ vàng lên một màu nhang. Tôi liếc tờ
dẽ mà nuôi tới hai bà vợ lận.” “Em nghèo giấy có vẻ thiếu vệ sinh đó với một tâm
lắm chị ơi không được như vậy đâu.” trạng e đè. Điều tôi biết chắc là trên tấm
“Đói bụng hông, ăn giùm qua đĩa cơm giấy vàng vọt đó có in một bài thơ.
sườn nghen. Có tôm rim nè, ngon lắm.” Thơ, lúc này không gợi cho tôi một
“Dạ, chị cho em chút thôi, em không ăn khái niệm nào cả, mặc dù trước đây tôi
hết đâu.” “Có bánh bò tráng miệng nữa cũng võ vẽ đôi bài....
Người muốn trả lại người sân nắng cũ đậy. Bài thơ nào có đá động gì tới
vườn thanh xuân nhiều hạt mộng ươm chuyện vượt biên? Vậy mà nó có khả
mâm năng xoa dịu hồn tôi trong một thời
mắt mênh mông chiều chưa gió một lần gian đài....
tóc chưa rụng những cành me lá biếc... đời đâu có khác chi một đường gươn vụng
Sắc và ngọt. Chữ nghĩa trau chuốt tình không hơn một lầm lỡ trọn đời
đầy ắp hình ảnh. Tò mò tôi hỏi chị bán nếu thương nhau, xin gắng bậm môi cười
cơm “Chị ơi, mấy tờ giấy này còn dù máu có ố hoen hàm răng ngọc lựu...
không” “Ôi hiếm gì” “Chị đưa em col”
“Nè, nhưng phải giữ cho qua, hết lá Tôi không hề có một người yêu nào
chuối rồi” “Dạ”. có được hàm răng ngọc lựu để bậm môi
rướm máu. Nhưng dòng thơ gợi lên
Tôi ham hố nên gạt người vào cuộc trong tôi một bị kịch, bị kịch muôn đời
nhưng nhục nhằn ta khó thể làm thỉnh của những kẻ yêu nhau. Du Tử Lê đã
vung tay gươm ta phạt trúng cổ mình mang kịch vào thơ. Tôi không lầm đâu.
mắt không kịp ngoái theo đầu ta đã rụng Cả bài thơ là một vở kịch dài, có bố cục,
có phân cảnh và rất nhiều nhân vật.
Tôi thật sự bị bài thơ mê hoặc. Bài Ngoài hai nhân vật chính là “Người” và
thơ lẫn lộn trong đống giấy hỗn tạp. Tôi “Ta” còn nhiều nhân vật khác được nhân
kiên nhẫn tìm từng tờ lần theo số trang cách hóa một cách thần tình: Chim,
bên dưới. Bài thơ lạc mất tựa nhưng còn Sông, Sân nắng cũ, Mùa xuân áo đỏ.
lại tên tác giả: Du Tử Lê. Bướm và độc đáo nhất: Gươm.
Suốt buổi chiều hôm đó, lạ lùng Những thanh gươm đời đã từng cứa
thay tôi quên hết hoàn cảnh của mình. vào hồn tôi, tôi nhận chân rất rõ điều đó.
Tôi chợt nhận ra đâu đó trong tiềm thức Du Tử Lê đã không đi những lằn gươm
tiếng gọi thi ca trong tôi vẫn còn động xây xước, chàng đã tự phạt vào cổ, như
160 Du Tử Lê
Từ Người Th0 của Nam Kỳ Lục Tỉnh Tới bản ca Cổ Nhạc
cứu rỗi, đầu hàng. Cuối cùng nó cũng đến được Mỹ.
Trên sóng nước, con tàu lặng lẽ đi.
Một đêm hè tháng 6Š năm 96, bài
Tôi vẫn loay hoay trong óc bài thơ vừa
đọc. Tiếng hò miền Nam như xa như vọng cổ đó lại có dịp cất lên trong “Đêm
gần tạo một cảm giác buôn thiu tê tái. Thơ Nhạc Du Tử Lê” được tổ chức tại
Portland, Oregon. Người hát cũng là tôi.
Tôi nhẩm đọc lại câu đầu của bài thơ:
Có khác một điều, lần này tôi hát cho
Người muốn trả lại người sân nắng cũ... chính tác giả nghe. Người thơ không thể
. ngờ rằng thơ mà cũng phổ thành vọng
Hốt nhiên, tôi ngâm lớn, theo thể
cổ được. Sao không? Cái chất Nam Bộ
loại Sa Mạc. Lạ, câu thơ nghe ngọt ngào
ngồn ngộn trong thơ anh tự nó đã hình
thành những giai điệu mà khi đọc lớn
và đây chất Nam Bộ... Cứ thế, một
mạch, tôi hát cả bài theo điệu vọng cổ. lên, bất cứ một người miền Nam nào
cũng nhận ra được.
Tuyệt nhiên không chút khó khăn. Giữa
buổi chiều thật nhạt của miền Tây, tiếng Tôi muốn giữ bài-thơ-vọng-cổ này
cho một mình mình, như một kỷ niệm,
ca tôi đã làm nhiều người tò mò, lắng
nghe, đâu đó vài tiếng vỗ tay nổi lên làm một dấu ấn trong đời. Tôi không muốn
ai khác hát bài thơ này. Tôi sợ, người hát
tôi thêm phấn chấn. Một ngày trôi qua
có thể làm tôi đau và bài thơ chảy máu...
như thế. Đêm lại, tôi nghe hình như
tiếng vọng cổ vẫn đâu đây, hờ hững... KHUẤT KIM NGỮ'
Bài thơ như một viên ngọc lấp lánh
(tạp chí Sóng, Oregon, số tháng 8.97)
trong hôn và từ đó đã trở thành bài vọng cổ
theo tôi đến nhiều bữa họp mặt văn nghệ
(*) Khuất Kim Ngữ là một búthiệu của mặc Lâm,
với bạn bè sau lần vượt biên không thành. một biên tập viên nòng côt của đài RFA, Hoa
+
Thịnh Đôn, hiện nay.
”_ hưa quý vị, trong khi phê bình hay Vâng, nếu quý vị có lúc nào rảnh rỗi
._ đánh giá một nhà thơ, ít có ai đám ngồi đếm thử con số những bài thơ được
khẳng định rằng thơ của ông này phổ nhạc của tất cả các thi sĩ từ trước tới
hoặc của bà nọ là hay nhất, là vượt trội bây giờ, rồi đem so sánh với nhau, như
nhất so với tất cả các nhà thơ khác. Nói tôi đã có lúc lẩn thẩn làm chuyện đó, thì
như vậy là đại ngôn, là cường điệu và qúy vị sẽ thấy đúng như tôi vừa nói.
chắc chắn sẽ bị rất nhiều người bắt bẻ. Những thi sĩ lớn của chúng ta từ thời tiền
Biết thế nhưng tôi vẫn dám nói mà chiến như Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Vũ
không sợ sai lầm rằng Du Tử Lê ít ra Hoàng Chương, Đinh Hùng, qua đến
cũng có một cái nhất so với tất cả các thi thời chiến tranh như Quang Dũng,
sĩ khác, đó là thơ của Lê được người ta Hoàng Cầm, Hữu Loan ở ngoài Bắc, Vũ
phổ nhạc nhiễu nhất. Hữu Định, Phan Lạc Tuyên, Trần Dạ
162 Du Tử Lê
Hứn? Nhạc Tr0n£ Thơ Du Tử Lê
Từ trái: Du tử Lê, nhân viên VOA, Lê Văn, Trần Duy Đức, Nguyệt Hạnh, Nguyễn
Văn Khanh. Washington D.C., 1998
Từ, Nhã Ca ởỞ trong Nam cho tới những Đức Thu phổ nhạc. Lẫy lừng như Vũ
người làm thơ hôm nay ở hải ngoại như Hoàng Chương, với cả mấy trăm bài bất
Luân Hoán, Ngu Yên, Hồ Minh Dũng, hủ mà không thấy có bài nào được biến
Lê Thị Thấm Vân, mỗi người đều làm ra thành ca khúc phổ thông, ngoại trừ bài
rất nhiều bài thơ hay, mà đâu có mấy bài “Hoàng Hạc Lâu”, (thơ dịch) do Cung
được phổ thành ca khúc? Tiến phổ nhạc. Thắm thiết như Nguyễn
Trác tuyệt như Tản Đà, theo chỗ tôi Bính cũng chỉ có dăm ba bài được nhiều
biết, chỉ có 1 bài... Biệt” được Võ người biết đến như “Cô Hái Mơ” hay
“l[răng Sáng Vườn Chè”. Những thị sĩ Vậy thì yếu tố nào đã khiến cho thơ
thuộc các trường phái thơ mới hay thơ tự Du Tử Lê được phổ thành ca khúc nhiều
do như Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, đến như vậy? Tôi đã thử tìm tòi phân
Cung Trầm Tưởng, Phạm Thiên Thư, tích theo những tiêu chuẩn khách quan
Nguyễn Tất Nhiên... thì tương đối có như ý thơ, tứ thơ, hơi thơ, hình ảnh thơ,
nhiều bài thơ được phổ nhạc hơn, nhưng cấu trúc của bài thơ, để xem thơ Du Tử
nhiều thì cũng chỉ đến con số vài ba Lê có những thành tố nào độc đáo không
chục bài là hết. tìm thấy được nơi các nhà thơ khác,
Riêng Du Tử Lê thì phải nói là một khiến cho các nhạc sĩ phải đặc biệt chiếu
hiện tượng lạ lùng. Số lượng thơ phổ cố đến thơ anh.
nhạc của Lê, theo như tác giả cho tôi Nhưng tôi thấy câu trả lời nào cũng
biết ít ra cũng phải 300 trăm bài. Một không Ổn. Thí dụ: phải chăng là vì những
mình Trần Duy Đức thôi đã phổ nhạc hình ảnh trong thơ Du Tử Lê cô đọng và
cũng phải tới 20 bài thơ của Lê rồi. Song xúc tích hơn người? Thế bộ những hình
Ngọc cho tới năm ngoái đã phổ nhạc ảnh trong thơ Vũ Hoàng Chương mà
được trên 30 bài. Khang Thụy ở Việt không cô đọng và xúc tích à? Hay là vì
Nam, cũng trên 30 bài... Nữ nhạc sĩ Tâm thơ tình của Du Tử Lê gợi được nhiều
Khanh, hiện ở Florida, cũng đã phổ trên xúc động mãnh liệt trong lòng người?
20 bài.... Hầu như tất cả các nhạc sĩ danh Thế nhưng thơ tình của Đinh Hùng cũng
tiếng như Phạm Duy, Phạm Đình gây được những xúc động mãnh liệt
Chương, Nguyễn Hiền, Từ Công Phụng, không kém nếu không muốn nói là hơn.
Vũ Thành An, Anh Bằng, Việt Dzũng, Vậy mà ngoài bài “Mộng Dưới Hoa”,
Đăng Khánh, Anh Việt, Trầm Tử bạn có thể đếm cho tôi được bao nhiêu
Thiêng, vân vân đều có rất nhiều những bài thơ khác của Định Hùng được người
bản nhạc được bắt nguồn cảm hứng từ ta phổ nhạc? Nếu có, tôi chắc cũng chỉ
thơ Du Tử Lê. là ở trên đầu ngón tay.
164 Du Tử Lê
Hứng Nhạc Tr0ng Thơ Du Tử Lê
Phân tích những yếu tố khách quan thơ của người khác không?”
không đủ, tôi bèn đi tìm hiểu ý kiến chủ Câu hỏi bất chợt khiến Phạm Đình
quan của các nhạc sĩ xem tại sao họ lại _ Chương hơi bố ngỡ. Hình như anh chưa
đua nhau phổ thơ Du Tử Lê thật nhiều bao giờ suy nghĩ về chuyện đó cả nên
mà các thi sĩ khác thì tương đối ít. Và anh trả lời:
bởi thế, mỗi khi có dịp gặp gỡ nói chuyện “Moa cũng chẳng biết tại sao. Moa
với họ tôi đều hỏi họ điều này. chỉ tình cờ đọc được bài “Đêm, Nhớ
Tôi nhớ trước đây khoảng 15 năm, Trăng Saigon”, moa thấy những hình
Phạm Đình Chương từ Cali sang miễn - ảnh gợi lên trong đó tuy bình dị mộc
Đông chơi với bạn bè. Chúng tôi tụ họp mạc nhưng nó cứ bám riết lấy tâm tư của
lại để đàn hát. Phạm Đình Chương nói: mình như một nỗi ám ảnh, rứt ra không
“Moa vừa phổ nhạc được 1 bài thơ được:
của Du Tử Lê. Thú lắm, để moa hát cho
mà nghe.” Nhớ mưa buôn khắp Thị Nghè
Anh ngồi vào piano, đã định hát Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do
nhưng trông thấy Quỳnh Giao có mặt ở Nhớ nghĩa trang: quê bạn bè
đó, anh bèn gọi Quỳnh Giao đến và đưa Nhớ pho tượng lính buôn se bụi đường.
cho cô bản nhạc chép tay của anh.
Quỳnh Giao vốn là cô giáo dạy nhạc “Mấy cái chữ “buôn se bụi đường'
nên chỉ nhẩm qua một chút là hát được nó làm moa chịu không nổi. Nó cứ bám
liền, và cô hát rất hay. Đó là bài “Đêm, sát lấy mình cả trong giấc ngủ, nó bắt
Nhớ Trăng Salgon”. moa phải phổ thành nhạc điệu. ÙỪ thì
Nghe hát xong, tôi bèn hỏi: ngồi dậy phổ nhạc cho nó xong đi để
“Sao bạn lại lựa chọn nhiều bài thơ còn đi ngủ chứ.”
của Du Tử Lê để phổ nhạc như vậy? Thơ Và anh viết xong bản nhạc chỉ trong
Du Tử Lê có cái gì hấp dẫn bạn hơn là vòng 1 tiếng đồng hồ.
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 165
LÊ VĂN
Những nhạc sĩ khác mà tôi phỏng vào những lời thơ đó, cho nó bay bổng
vấn đều cho biết đại khái như vậy. Có lên thành một tác phẩm mới, với những
người cảm thông được với ý thơ Du Tử rung động tưởng chừng như của chính
Lê tới mức coi những xúc động trong mình.
thơ Lê chính là xúc động của mình, và Có nhạc sĩ thì thích thú vì tìm thấy
từ đó việc chuyển biến thơ thành nhạc được những nỗi niềm riêng tư của họ
chỉ là việc hết sức tự nhiên. Đó là trường qua thơ Du Tử Lê, chẳng khác gì như tác
hợp Trần Duy Đức khi anh phổ nhạc bài giả nói hộ cho họ vậy. Một thí dụ điển
“Irong Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi”. hình là bài “Giữ Đời Cho Nhau”. Bọn
Câu chuyện về một người con gái trở về đàn ông chúng ta có mấy ai mà chẳng
VN, sống trong một dòng tu đã khiến Lê thầm kín mang ơn một người con gái đã
xúc động đến cao độ và viết thành những tận tụy hy sinh cho mình, đã vớt đời
câu thơ như những lời kinh cầu: mình lên những lúc mà cuộc đời của
mình tưởng như rách nát nhất, chìm đắm
nhất. Nhưng mà muốn nói lời cảm tạ
Hãy hỏi Chúa đi rỗi em sẽ hay cho tha thiết thì còn gì hơn là:
Tôi buôn như phố cũ như tay
Bàn chân từng ngón ngưng không thở Ơn em thơ dại từ trời
Lạc mất đường đi tạnh dấu bày Theo ta xuống biển vớt đời ta trôi
Ơn em dáng mỏng mưa vời
Hãy hỏi nắng đi rồi em sẽ hay Theo ta lên núi về đôi yêu thương.
Tôi gây như lá. Lá như mây
Rừng khuya thổi rớt bao tâm sự Và bởi vậy chúng ta không ngạc
Thiên đàng tôi là người hay ai? nhiên khi thấy có tới 2 nhạc sĩ nổi danh
là Phạm Duy và Từ Công Phụng đã
Và Trần duy Đức đã thổi nhạc điệu không hẹn nhau mà cùng phổ nhạc một
166 độ, Du Tử Lê
Hứng Nhạc TT0ng Thứ Du Tử Lê
bài này. | Hôm nay chăn gối vẫn ngào ngạt hương
Lại có những nhạc sĩ khác nói với Em về trong một đêm sương
tôi rằng họ bị quyến rũ bởi ngôn ngữ thơ Có tôi thất chí ngôi thương bóng còi
rất tân kỳ, rất táo bạo của Du Tử Lê, Da người dấu cắn răng tôi
nhất là trong những bài thơ tình. Đó em giây phút mở đời đã ghi.
Em về trên chiếu chăn tôi Tuy nhiên, tất cả các nhạc sĩ mà tôi
Mùi hương tháng 9, nụ cười cuối năm từng có dịp nói chuyện đều cho tôi biết
Xót nhau bật máu chỗ nằm - rằng mặc dầu họ đã đọc rất nhiều bài thơ
Vết răng tháng chạp dấu bằm tháng hai hay của rất nhiều thi sĩ khác nhau, nhưng
Anh Mai Thảo có lần vừa cười vừa không phải hễ cứ bài thơ nào làm cho họ
bảo với tôi bằng một giọng điệu rất là thích thú hay cảm động là họ có thể phổ
Mai Thảo rằng “thơ tình của hắn như thế được thành ca khúc. Nó còn phải hội đủ
mới là thơ tình chứ! Tình nó cắn nhau từ một số điều kiện nào đó nữa.
tháng chạp mà đến mãi tháng hai nó vẫn Trước hết nó phải đừng tạo ra những
còn bầm thì mới là ghê gớm chứ!” trở ngại quá lớn cho việc chuyển biến thơ
Và nhạc sĩ Trần Quan Long, người thành nhạc. Chẳng hạn, nếu bài thơ đã có
chuyên sáng tác những bản hùng ca đấu 1 khuôn khổ, một cấu trúc cứng ngắc như
tranh chống cộng, dường như cũng bị kiểu thất ngôn bát cú của Đường thị, thì
thôi miên bởi ngôn ngữ sắc nhọn lạ lùng dù có hay cách mấy người nhạc sĩ cũng
của Lê đến độ không cưỡng được, phải không muốn đụng tới nữa. Khó uốn quá
phổ nhạc vào bài thơ rất tình này: à! Uốn thì sẽ gẫy. Phổ nhạc vào thơ thất
ngôn bát cú thì tôi mới chỉ thấy có 1 mình
Em về thăm thắm núi non ông Cung Tiến dám phổ bài “Hoàng Hạc
Hồn sông lòng suối thịt xương chốn nào Lâu” thơ dịch của Vũ Hoàng Chương.
Mai quên nhau mất lời chào Nếu thế thì thơ tự do không có
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 167
LẺ VĂN
khuôn khổ niêm luật hay vần điệu gì cả mà, theo ý tôi, phổ nhạc thơ Du Tử Lê
là dễ phổ nhạc nhất ư? Chưa chắc ạ. thành công nhất, nghĩa là hợp nhất, ý thơ
Chính vì nó dài ngắn khác nhau mông và điệu nhạc quyện vào với nhau một
lung như vậy nên khó mà bao gồm hết ý cách bay bướm, không gượng ép, không
thơ vào khuôn khổ của 1 ca khúc phổ làm biến tính bài thơ đi.
thông hiện đại, với 1 số trường canh và Đăng Khánh bảo tôi: “Đó là vì thơ
nhịp điệu cố định như ta thường thấy. của Lê tự nội dung của nó đã vô cùng hấp
Bởi vậy mà Thanh Tâm Tuyển, người dẫn và đồng thời nó lại có những đoạn
dẫn đầu phong trào thơ tự do cũng chỉ có trùng hợp rất tình cờ, rất tự nhiên với
chừng dăm ba bài thuộc loại này được những thành tố của một bản nhạc mới”.
phổ thành ca khúc, kiểu như “Dạ Tâm km ngủ trong mùa Đông
Khúc” hay “Đêm Màu Hồng”. Cánh đông tôi nước ròng
Ngoài ra, nếu bài thơ đã có những Nhớ gì chăn gối cũ
vần bằng vẫn trắc tạo thành nhạc điệu Em về qua bến sông
riêng của nó rồi, và cái nhạc điệu đó lại
chính là đặc điểm của bài thơ, thì người Em ngủ trong rừng cây
nhạc sĩ cũng không muốn uốn nắn nó Mà lòng tôi rất đây
thành một nhạc điệu nào khác nữa. Thí Mùa hè sao rực rỡ
dụ Phạm Đình Chương bảo anh rất thích Hàng cây xanh lá gây
bài “Tây Tiến” của Quang Dũng nhưng Hơi thơ 5 chữ đang trôi chảy đều đều
không hề cảm thấy muốn phổ nhạc bài như một nhạc điệu mineur, nhẹ nhàng kể
này, bởi vì nhũng câu thơ bằng trắc xen lỂ chuyện thần tiên Nàng Công Chúa
lẫn với nhau đã hoà hợp đến mức tuyệt Ngủ - Trong Rừng. Bỗng nhiên cảm xúc
hảo. Tự bài thơ đã là bài hát rồi còn gì. ào ạt dâng lên như nước vỡ bờ:
Phổ nhạc vào chỉ làm hỏng bài thơ đi. Thôi hết rồi xin giã từ suối tóc cơn mưa
Đăng Khánh là l trong những người Em có về? Xa cách rồi mùa thu còn đó
168 Du Tử Lê
Hứng Nhạc Tr0ng Thơ Du Tử Lê
Em sẽ vê? Em có còn ngực thơm môi úa hết và chắc chắn là rất yêu thơ Mai Thảo,
Vẫn tháng giêng xưa và vẫn đợi chờ rất xúc động vì những bài thơ đó, thế
Đoạn nhạc chuyển tiếp từ Ré mineur nhưng anh đã không phổ nhạc một bài
sang Ré majeur thật là sảng khoái biết nào. Tại sao vậy? Tại vì thơ Mai Thảo
bao nhiêu mà cũng vẫn tự nhiên hòa hợp tuy gây xúc động nhưng không gợi được
với dòng thơ. hứng nhạc để anh biến nó thành ca khúc.
Và qua tất cả những câu trả lời của Trái lại, thơ Du Tử Lê có tiềm ẩn một
các nhạc sĩ, tôi đi đến kết luận rằng cái nhạc tính rất dôi dào phong phú, nhưng
yếu tố thiết yếu, bắt buộc phải có để họ - lại uyễn chuyển nhẹ nhàng, khiến cho
phổ nhạc một bài thơ là hoặc ý thơ, hoặc người nhạc sĩ đọc lên là đã thấy rộn ràng
hình ảnh thơ, hoặc ngôn ngữ thơ phải làm cảm hứng để viết thành nhạc điệu.
cho họ cảm động. Nhưng cảm động Cổ nhân có lẽ gọi đó là thi trung
không thôi chưa đủ. Nó còn phải gợi hữu nhạc, nhưng tôi thì tôi nói một cách
được ở tâm hồn họ cái hứng nhạc. Phải có nôm na là cái hứng nhạc trong thơ Du
hứng thì mới biến thơ thành nhạc được. Tử Lê vậy.
Mai Thảo trong những năm cuối LỄ VĂN
của cuộc đời làm thơ rất hay. Phạm Đình
(Washington DC, May 2000)
Chương chơi thân với Mai Thảo hơn ai
“« ` hổ nhạc một bài thơ chắc chắn không thường nói rằng bài thơ này chứa nhiều
.`*“ˆ phải là một việc làm đơn giản! nhạc tính).
(Nếu chúng ta không muốn 3. Nhạc sĩ “hơi nghèo” chữ nghĩa để
có một “Bài Vè” hay không muốn “làm làm lời ca cho bản nhạc và chủ đề mình
khổ” cái bài thơ tuyệt vời ấy!) muốn viết.
Tại sao người ta phổ nhạc những bài 4. Tình bạn giữa người làm thơ và
thơ? người làm nhạc.
Đại để có thể kể vài lý do sau đây: 5. Được đặt hàng để làm thơ phổ
1. Bài thơ quá hay làm choáng váng nhạc.
người nhạc sĩ. Khi nghe một bản nhạc phổ từ một
2. Bài thơ mới đọc qua đã thấy như bài thơ, có ba trạng huống có thể xảy ra:
đang nghe một bản nhạc (mà người ta . Bài nhạc làm cho bài thơ hay hẳn ra.
170 Du Tử Lê
Thứ Phổ Nhạc
“` l
. Bài nhạc làm hỏng một bài thơ Âm nhạc nằm trong văn hóa của
tuyỆt VỜI. một dân tộc, nghệ thuật nào cũng có
. Nghe thấy hay hay, hoặc tàm tạm những qui luật của nó.
chi đó... một cách đại khái. Người ta thường tưởng nhầm rằng:
Làm một bài thơ hay đã khó, làm Nghệ thuật phải để phát triển tự nhiên,
một bản nhạc hay cũng đã khó, phổ nhạc tránh gò bó, không gượng ép, không nên
một bài thơ “cho hay” lại là một việc chịu quá nhiều luật lệ. v. v.
làm khó hơn! : Nói như thế mới chỉ đúng có một nửa.
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 171
ĐĂNG KHÁNH
. Mà một nửa của nghê thuật không xuống mà là cả môt quá trình học hỏi
làm nên nghệ thuật! tập luyện và phát triển trên khả năng
. Claude Monet, Auguste Renoir thiên phú ấy. Được như thế chúng ta sẽ
trước khi bỏ Romanuc đi vào có được những “Nghệ Thuật” viết hoa
Impressionism, các nhà thơ Stephane cho tương lai.
Mallarme, Edgar Allen Poe, trước khi đi Hôm nay nhân dịp trả lời vài câu
vào symbolism, các nhà soạn nhạc hỏi của Thi sĩ Du Tử Lê về việc thơ phổ
Claude Debussy, Maurice Ravel... trước nhạc của Đăng Khánh.
khi đi vào impressionism đều đã đi qua Tôi phổ nhạc bài thơ năm chữ của
và hiểu rõ nghệ thuật của các môn phái từ chính mình viết năm 1964 bài Tiễn Em
Renaissance qua cổ điển đến lãng mạn,... và hoàn thành nhạc phẩm đầu tay Tiễn
Và thú vị hơn cả trong pho kiếm Em Chiêu Mưa năm 1966 tại Saigon.
hiệpTiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung Mãi đến năm 1992 ở bên Hoa Kỳ
tiên sinh, khi Lệnh Hồ Xung lãnh hội mới có cơ duyên “chạm” vào một tiếng
xong Độc Cô Cửu Kiếm ở sau hậu động thơ vô cùng “lộng lẫy” đó là “Thơ Tình
núi Hoa Sơn và trở thành võ lâm đệ nhất Du Tử Lê”. Tiếng sét thi ca ấy của một
cao thủ với “vô chiêu thắng hữu chiêu”. đêm hội ngộ năm nào tại nhà một người
Thật ra có phải là cứ để tự nhiên, không bạn chung của chúng tôi là nhà báo
gượng ép mà giác ngộ được đâu, mà vì Trọng Kim — Trương Trọng Trác tại
Lệnh Hồ công tử đã học hết tất cả mọi Houston đã đưa đến một hôn phối thi ca
kiếm chiêu của mọi môn phái trên chốn mà thể hiện là nhạc phẩm phổ từ bài thơ
giang hồ do cơ duyên vô tình trong hậu thất ngôn 10 khổ 40 câu 280 chữ mang
động. Có như vậy mới có chuyện “vô tên: Khúc K. Riêng Chàng mà tôi đã đặt
chiêu thắng hữu chiêu” được chứ. tên cho ca khúc là: K. Khuc của Lê (Le”s
Nghệ thuật nào cũng thế không thể Serenade) để trân trọng vinh danh người
chỉ là chuyện bẩm sinh, trên trời rơi Thiếu Lâm thi sĩ trong âm nhạc tôi.
172 Du Tử Lê
Thứ Phổ Nhạc
chưa dùng đến không còn thích hợp cho buôn khăn áo người
câu nhạc nữa, bắt buộc phải sáng tác Trăm năm vẫn đợi
thêm ca từ cho một ý nhạc mới để giữ môi nhớ tàn phai
đúng “cung cách” của ca khúc. bàn chân nhớ đất
Vì vậy khi một ca khúc phổ thơ lệ buôn nhớ mỉ
“được sáng tác một lèo, y hệt như bài Rừng mưa tháng chín
thơ, không sai một chữ” điều này là một môi tóc em đầu
vấn đề cần suy nghĩ lại. nỗi buồn sớm mai
Sau đây chúng ta đọc ca từ và nghe Mùi hương đã chết
lại ca khúc “Lệ Buồn Nhớ Mi” cùng với dấu tích năm xưa
những suy nghĩ nêu trên: môi lạnh tiếng cười
Cành xương tháng chín nhớ em
ký ức âm u hạt bụi
mưa mù tháng giêng đời hư vô
Hồn cây phong úa còn tương tư
đâu nắng hôm xưa hỏi sông núi cũ
mưa buôn cuối trời g1ữa mùa thu em nhớ gì?
Dấu chân nghìn dặm ø1ữa mùa thu em nhớ gì?
vàng sau lưng (Dangkhanh 1996)
vàng đôi môi (Những câu chữ fhường là sáng tác
mùa em thu tím “bắt buộc” của Đăng Khánh)
giữa quạnh hìu tôi cúi chào Hai cái bẫy (traps) lớn nhất trong
giữa quạnh hữu tôi cúi chào nghệ thuật phổ nhạc trên một bài thơ là
Trăm năm đã thẹn “melody trap và lyric trap”.
biển sóng vực sâu Bài thơ chỉ mới đọc lên đã nghe như
bây chim thương tích mình vừa phổ nhạc xong một ca khúc,
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 175
ĐĂNG KHÁNH
thì đó chính là cái giai điệu “cài sẵn” của tôi “captures” ngay lập tức hai tứ
trong bài thơ của thi sĩ, đây là cái bẫy thơ của đoạn tứ tuyệt trên và hoàn tất
sập thứ nhất. đoạn nhạc:
Cái bẫy của ca từ xuất hiện khi câu Trăm năm vẫn đợi
thơ của thi sĩ “cực kỳ diễm lệ” mà đến Môi nhớ tàn phai
đoạn nhạc “bắt buộc” phải “ghép tim” Bàn chân nhớ đất
với một câu thơ sáng chế “vội vàng và vớ Lệ buồn nhớ mi...
vẩn” thì cũng là đã làm khổ nhà thơ vậy! (DK/DTL)
Có một điều thích thú khi tôi tìm ca Làm nghệ thuật có được những đền
từ cho giai điệu của 4 câu: bù rất lạ lùng, mà có lẽ tiền bạc không
Trăm năm vẫn đợi mua được! Như một trong những thú vị
môi nhớ tàn phai của bài “Lệ Buồn Nhớ Mi” trên đây đối
VỚI riêng tÔi.
Nghĩ cho cùng “đời sống đã khôn
(Tôi vừa tự tìm được ca từ ghép vào cùng, nghệ thuật thì... làm sao ai
giai điệu cho 2 câu như trên) bất chợt từ biết được!”
trong cái “ký ức âm u” của tôi lóe sáng Nhìn con cá đang bơi lội trong hồ,
lên 4 câu thơ vô cùng trác tuyệt của Lê làm sao ta biết được: cá đang buồn hay
mà tôi thuộc lòng từ một bài thơ khác cá đang vuil `
cũng của thị sĩ đó là 4 câu: Xin coi đây cũng chỉ là việc “uống
Ta đã đợi em từ hạt bụi ngụm nước trà, nói chuyện cho vui cuộc
Mai về nhớ lấy dấu chân xưa đời tỊ nạn”.
Bàn chân nhớ đất còn khô nẻ Đăng Khánh
Môi nhó tàn phai lệ nhớ mi
Đường An Bình. Houston, TX
“Mưa mù tháng giêng năm 2012”
Rất bất ngờ giai điệu của câu nhạc
176 Du Tử Lê
Du Tử Lê và Nguyễn Xuân Vinh. 2O14
TC ii ItfLC
Và Tuổi Trẻ Chúng Tôi ®
_ ôi không biết trước tôi, có người trẻ Lần đầu tiên tôi thực sự biết đến thơ
nào đã nói về thơ Du Tử Lê hay Du Tử Lê là vào khoảng đầu năm 1990.
chưa. Riêng tôi, tôi rất vinh dự được Thời gian đó, tôi đang sống trong một
mời phát biểu về thơ Du Tử Lê: Dưới góc studio trên đường Trần Quang Diệu
nhìn của một người trẻ, một sinh viên đối cùng với ông anh, họa sĩ Lê Thánh Thư.
với một nhà thơ lớn. Tôi rất lấy làm bỡ Trong một tạp chí gửi về từ Hoa Kỳ cho
ngỡ. Tôi nghĩ rằng tôi không có đủ khả ông anh tôi, tôi đọc được những dòng
năng để nói thấu đáo về kỹ thuật viết thơ sau đây:
cũng như phân tích về thơ Du Tử Lê. Tôi
chỉ xin được nói về những gì tôi yêu mến Tôi có buôn riêng đôi sớm mai
đối với thơ Du Tử Lê, và một phần nhỏ, Con đường có những đoạn chia phôi
nhưng tôi cho là rất quan trọng về chân Cánh chim dấu những mùa di trú
tình quen biết với nhà thơ. Tôi dấu hờn, ghen góc trái này.
178 Du Tử Lê
Thớ Du Tử Lê và Tuổi Trẻ chúng Tôi
Vào cái tuổi mới lớn, khi tình yêu Hoàng hôn em: Tôi gửi một que
vừa chớm nở, khi lòng say mê bồng bột diêm.
của tuổi trẻ còn ngây ngất, tôi mê đọc thơ Khi đọc câu thơ trên cho các bạn
lắm. Tôi yêu cái ngạo nghễ lãng mạn học cùng nghe, có bạn phát biểu:
trong thơ Vũ Hoàng Chương; yêu cái “Có lẽ trong câu “hoàng hôn em:
không khí lãng đấng trong thơ Xuân tôi gửi một que diêm,' thi sĩ muốn gửi
Diệu; hay cái chân chất trong thơ Hồ tối người tình hoàng hôn của ông một
Dzếnh. Nhưng khi đọc những lời thơ trên que điêm.”
của Du Tử Lê, chúng đã có sức thu hút tôi Một bạn khác bổ sung rằng, nếu thế
kỳ lạ. Trước đây, tôi yêu cái thành phố thì phải có dấu slash (/) và thêm mội...
nơi tôi ở với những bình minh sớm, những bình xăng...
buổi sáng “cúp cua” rảnh rỗi, tán gẫu với Hy vọng nhà thơ Du tử Lê sẽ có thời
bạn bè. Trong lứa tuổi hoa niên thì làm gì gian cho các bạn tôi lời giải đáp về câu
có “những nỗi buôn thức dậy, lớn cao thơ thật hay nhưng đầy thắc mắc kia.
theo bình minh.” Chỉ về sau này, khi đến Du Tử Lê cũng là nhà thơ đem đến
Mỹ, những buổi sáng đầu tiên trời thật cho tôi nhiễu ngạc nhiên. Chẳng hạn
lạnh và con đường quá dài, quá rộng, quá nhạc phẩm “Trên ngọn tình sâu”, là một
cô đơn, những câu thơ ngày nào tôi đọc,. trong những bài hát tôi được nghe khi
trở về làm tôi cảm nhận thấm thía hơn còn rất nhỏ. Trong những năm tháng sau
buổi sáng trong thơ Du Tử Lê. 1975, g1a đình tôi lưu lạc tứ xứ, rời thành
Về sau, càng đọc nhiều thơ Du Tử phố về nhà quê, đi kinh tế mới, chẳng
Lê, tôi càng phát hiện trong thơ ông có hiểu sao vẫn còn giữ được một vật rất xa
nhiều câu thật lạ, thật hay. Trong bài xi là cái máy hát Philips rất cũ kỹ, và
“Khúc tháng chín” có câu: một băng nhạc “vàng.” Trong đó có ca
Này tháng Chín: Nghe không lời nói khúc “Trên ngọn tình sầu.” Cảm ơn
nhỏ nhạc sĩ Từ Công Phụng người đã phổ
những giai điệu tuyệt vời trên dòng thơ thông diệp tình yêu đến với họ. Ông cũng
Du Tử Lê. Cảm ơn những lời thơ của Du là nhà thơ duy nhất có nhiều tác phẩm
Tử Lê, “Trên ngọn tình sâu” đã đem đến được giảng dạy cho sinh viên ban cao
cho tôi, cho gia đình tôi những niềm học, môn xã hội học và văn học lưu vong
hạnh phúc trong khoảng thời gian sống ở một số trường đại học Hoa Kỳ và Âu
đen tối nhất. Châu. Thơ Du Tử Lê đã được rất nhiều
Tôi chỉ được biết nhạc phẩm ““Trên nhạc sĩ phổ thành nhạc như Phạm Duy,
ngọn tình sầu” phổ từ thơ Du Tử Lê Phạm Đình Chương, Từ Công Phụng,
trong thời gian rất gần đây. Đó là vào Anh Bằng, Việt Dũng, Trần Duy Đức,
năm 1995; năm chúng tôi, một nhóm Đăng Khánh, Phạm Anh Dũng, Hoàng
sinh viên, thanh niên dự tính tổ chức Thanh Tâm, Phạm gia Cổn, Võ Tá Hân,
một đêm thuần túy thơ, nhạc Việt Nam. Trầm Tử Thiêng, Khang Thụy, Khúc
Quyết định xong, chúng tôi phân vân Lan, Song Ngọc, Mai Trường, Lê Văn
khi chọn một nhà thơ. Cuối cùng anh em Thành, Vũ Thành An, vân vân... Và
chúng tôi quyết định mời nhà thơ Du Tử những nhạc phẩm ấy, đặc biệt là giới trẻ
Lê. Vì sao? Có lẽ vì thơ văn của ông và yêu mến đặc biệt...” (**%)
những ca khúc được phổ từ thơ Du Tử Trước đây, tôi chỉ biết nhà thơ Du
Lê là những tác phẩm gần gũi và được Tử Lê qua thi ca. Gần đây, tôi biết ông
yêu mến bởi tuổi trẻ chúng tôi. Tôi vẫn nhiều hơn về cuộc đời. Cá nhân chúng
còn nhớ phân tôi giới thiệu về nhà thơ tôi và những bạn bè trẻ, khi gần gũi ông
Du Tử Lê trong “Đêm, Du Tử Lê và, trong đời sống, chúng tôi càng quý trọng
Tuổi trẻ”(*) tháng 7 năm đó, rằng: ông hơn nữa. Bởi lẽ ông là một trong rất
“.,,Có lẽ không một nhà thơ nào được ít người viết dám sống cho chữ nghĩa, ăn
tuổi trẻ đón nhận rất nồng nhiệt và đầy Ở và trả nợ cho thơ, trả nợ cho những
yêu mến trân trọng như nhà thơ Du Tử chân tình bạn bè. Hơn nữa, ông đối với
Lê. Bởi lẽ thơ ông luôn là vị Sứ Giả mang đám trẻ chúng tôi bằng một tình bằng
180 Du Tử Lê
Th0 Du Tử Lê và Tuổi Trẻ chúng Tôi
hữu thật sự. Qua những giúp đố, hướng Nhà thơ Lê Vương Ngọc đã nói về
dẫn, động viên, với một cung cách những cuộc tình của nhà thơ Du Tử Lê,
khiêm tốn của một người anh hơn là một tôi xin mượn một câu nói của một nhà
nhà thơ lớn. văn khác, Khánh Trường, viết về Du
Chúng tôi học được nhiều ở tính Từ Lê:
cách con người nhà thơ Du Tử Lê. Đọc “Du Tử Lê có một tâm hồn và một
qua cuốn “Du Tử Lê, Tác giả và Tác tài hoa. Một tâm hồn để rung động và
phẩm, I” tôi biết thêm rằng chỉ có một tài hoa để biến rung động thành
những người dám sống một cuộc đời : thủ *®)
như nhà thơ Du Tử Lê mới để lại và Brian Đoàn
mang lại cho kho tàng văn học Việt
Nam thêm lấp lánh.
Chú Thích
(*) Bài nói chuyện trong “Đêm thơ nhạc Du Tử Lê,” do Hội Cộng Đồng Người Việt
San Fernando Valley tổ chức, ngày 28 tháng 11-1997).
(**) “Đêm, Du Tử Lê và, Tuổi trẻ,” do Câu Lạc Bộ Bách Việt tổ chức ngày 22 tháng
4 năm 1995, tại Garden Grove, Calif.
(***) Đọc thêm “Khánh Trường: Nghĩ rời khởi từ Ở chỗ nhân gian không thể hiểu”,
in trong “Du Tứ Lê, Tác giả và Tác Phẩm,” nhà xuật bản Đời, Calif., 1991.
ˆ ¡nh mắt, đôi khi, để lại nhiều điều đôi và ông gặp nhau, luôn luôn tình
'=` hơ lờin
nói! cờ, ở quán... cà phê.
Quán cà phê, với sự có mặt của
Tôi không quen với chú Du Tử Lê, ông, trở nên thơ mộng hơn. Tôi nghĩ
theo nghĩa thông thường của từ quen. vậy, vì ông là một nhà thơ. Song, tôi sẽ
Từ đó chưa chính xác. chẳng viết gì về thơ. Với thơ, tôi là kẻ
Càng không thể gọi là bạn, theo ngoại đạo.
nghĩa thông thường của từ bạn. Từ này, Tôi “biết” Du Tử Lê trước khi gặp
quá phận. ông. Tôi biết ông, qua thơ và qua
Tôi rất ít gặp ông. Vài năm, chỉ vài những gì người ta nói với tôi, về ông
lần. Ông chẳng bao giờ gọi điện thoại, và về thơ ông.
tôi chẳng bao giờ gửi email, để hẹn gặp Tôi để những hiểu biết về ông, qua
nhau. lời kể của người khác, sang một phía.
182 Du Tử Lê
Với Một Người, Rất “Xa” Nhưng Không “Cách?
Tôi muốn biết về ông bằng chính cảm qua ánh mắt.
nhận của tôi. Nhẹ nhàng, thân thiện...
Ông thường khen những bài báo Cả đôi chút gởi gắm.
tôi viết. Tôi biết, những gởi gắm trong ánh
Được một người như Du Tử Lê mắt ấy khiến tôi phải thận trọng hơn,
khen, tất nhiên là thích. không được sơ suất. Sai sót, chủ quan,
Tôi cũng thích được khen, như mọi: những ánh mắt như thế sẽ thay đổi; sẽ
người, nhưng tôi không dễ bị dẫn dắt bởi nặng hơn những lời bình phẩm.
những lời khen xã giao, phù phiếm. Tôi Mỗi bài viết sẽ có hàng chục ngàn
thích những lời ông bình phẩm. Chúng độc giả. Trong hàng chục ngàn độc giả
chân thực. Tôi biết chính xác điều này. ấy, có Du Tử Lê.
Những bài viết được ông khen, cũng là Ánh mắt của ông đặt trách nhiệm
những bài viết mà tôi tâm đắc. lên tôi.
Ông ít nói, lời khen chừng mực. Và Ông đã ảnh hưởng lên tôi như thế!
tôi thích nhất cách ông “nói” với tôi, Phạm Phú Thiện Giao
saj{<_
` Ñ
Mấy - _2#Sl traNog
1 s _." TC 1 s
M% <°
§
“JÃ
_
Thơ
DU TỪ LÊ
Phổ Nhạc
DU TỬ LẺ
` ài thơ phản ảnh tình trạng đổ võ Có người cho rằng câu thơ này là
gia đình trong tập thể người Việt đỉnh điểm của quan niệm hiện sinh -—
lũ — fy nạn ở Mỹ, ngày một gia tăng, sống với hiện tại. Nhưng dù cho có đúng
và đó cũng là tình trạng của chính tôi. là như vậy, thì nội dung bài thơ, tự nó
Qua bài thơ nhỏ này, tôi muốn đưa cũng vẫn thủy chung tấm lòng thương
ra một quan điểm khác. Một quan điểm yêu, tưởng tiếc hạnh phúc đã mất. Tinh
ngược với số đông, vốn phổ cập trong thần này, rất đông phương, không một
thơ / văn Việt Nam: Đó là tinh thần “hứa chút ảnh hưởng tây phương nào!
hẹn dành cho nhau đời sau!” hay sẽ có Nhan đề đầu tiên của bài thơ, tôi đặt
nhau ở kiếp khác! Vì thế, tôi viết: “chẳng chiến chỉnh mà cũng lẻ đôi”,
“Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn / sau khi soạn thành ca khúc, nhạc sĩ Trần
nói gì kiếp khác, với đời sau. ” Duy Đức đề nghị một tựa đề khác, cũng
186 Du Tử Lê
Chẳng chiến chỉnh Mà, Cũng Lẻ Đôi
lấy một câu trong bài thơ. Và, ca khúc chỉ nhó người thôi, đủ hết đời
có tên “Chỉ Nhớ Người Thôi, Đủ Hết
bàn tay dự mấy ngón chia phôi!
Đời” từ ngày được phổ biến.
(tặng nhau chính ngón không đeo nhẫn)
*
và những tàn phai đây tuổi tôi.
cháng chiến chinh mà cũng lẻ đôi
chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời như trời nhớ đất (rất xa xôi. )
chim về góc biển. Bóng ra khơi
nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
lòng tôi lũng thấp. tâm hiu quạnh
chẳng chiến chỉnh mà, cũng lẻ đôi. thư nhớ hồi âm. Lệ nhớ môi.
Moderately slow
biển. Bóng ra khơi. Lồng tôi lũng thấp. Tâm hiu quạnh. Chẳng ến
chiến chỉnh
188 Du Tử Lê
chỉ Nhó Người Thôi Đủ Hết Đừi
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời. Em còn gương lược dấu bên ngôi? Năm mơ thấy
tóc thơm vai hẹn và quãng trời xanh đến rợn người. Chỉ nhớ người thôi
Chăn gối thơm hơi người như thể ai đi mới trở về. Người đi
Ap NT
——==
D
ôi viết bài thơ này vào cuối năm nạn, lưu đày, thất lạc của tôi.
1978, sau hơn ba năm tôi làm ca Trái với một vài dư luận cho rằng,
ô ha cho hãng Rockwell khi soạn thành ca khúc, cố nhạc sĩ
International ở đường Jamboree, thành Phạm Đình Chuơng chỉ mất có 1 tiếng
phố Newport Beach. Mỗi đêm khuya, đồng hồ. Mà, ngược lại. Sinh thời, trong
khi trở về từ sở làm, tôi thấy, trước sau nhiều buổi họp mặt anh em, chính nhạc
chỉ có một vâng trăng lạnh lẽo, dõi theo sĩ Hoài Bắc Phạm Đình Chuơng cho
lộ trình hiu quạnh của tôi... biết, ông mất nhiễu thì giờ nhất vì bài
Dù cho đó là người bạn thủy chung thơ lục bát đó.
và duy nhất, lẽo đếo theo tôi hơn ba năm Ông giải thích rằng, trước nhất, ông
trường, nhưng tôi vẫn không tìm được muốn phá võ cái nhịp đều của thể thơ
một gần gũi, một đồng cảm nào giữa lục bát. Thứ đến, theo ông, khi nhạc sĩ
vâng trăng xứ người và, thân phận ty Phạm Duy phổ bài “Ngậm ngùi”, lục bát
190 Du Tử Lê
Thủ Bút Của Nhạc sĩ Phạm Đình Chương
của Huy Cận thì, nó đã thành kinh điển, “Qua bài “Đêm, nhớ trăng Saigon',
_ thành một thứ “mẫu mã” rất khó cho tôi muốn cho người nghe thấy, chúng ta
những người đi sau, thoát khỏi nó. có thể cho bài thơ một tiết điệu khác. Một
Muốn ra khỏi ảnh hưởng của tài cảm nhận chân dung khác hẳn mọi bài
nghệ phổ thơ lục bát của Phạm Duy, các lục bát chuyển thành nhạc trước đấy”, cố
nhạc sĩ phải dụng công và khổ công to nhạc sĩ Phạm Đình Chương nói.
lớn. Và: Tôi nhớ, hơn một lần, nhà văn Mai
Thảo từng kể rằng, sau nhiều ngày đêm về theo vết! xe lăn
tháng, vẫn thấy họ Phạm đặt bài “Đêm, tôi trăng viễn xứ hôn thanh niên vàng
Nhớ Trăng Saigon”, cắt ra từ một trang tìm tôi đèn thắp hai hàng
báo, trên nắp chiếc piano ở đường 10 lạc nhau cuối phố sương quàng cổ cây
thành phố Westminster, có một đêm, ngỡ hôn tu xứ mưa bay
sau khi uống rượu với bạn, nhà văn Mai tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Thảo đã văng tục với nhạc sĩ Phạm
Đình Chương, đại để “. . Sao anh không đêm về theo bánh xe qua
vứt mẹ nó bài thơ ấy đi...” Và nhạc sĩ nhớ tôi Xa Lộ nhó nhà Hàng Xanh
Phạm Đình Chương cũng “xổ nho” lại nhớ em kim chỉ khứu tình
với bạn, đại để “...Anh câm cái mồm trưa ngoan lóp học chiều lành khóm tre
anh lại. Anh thìbiết mẹ øì về nhạc mà nhớ mưa buôn khắp Thị Nghè
cũng đòi xía vô...” nắng Trương Minh Giảng lá hè Tự Do
Bây giờ, cả hai tài hoa văn chương nhồ nghĩa trang quê bạn bè
và âm nhạc của chúng ta đều đã không nhó pho tượng lính buôn se bụi đường
còn nữa. Mỗi khi đọc hay nghe bản nhạc
phổ từ thơ này, tôi nghĩ, chúng ta cũng đêm về theo vết xe lăn
nên nhớ tới họ, như nhớ tới một tình thân lôi trăng viễn xứ. sầu em bến nào?
bên chặt mấy chục năm của hai vì sao
VHNT miền Nam của chúng ta, cuối 1978
Ghi thêm cho rõ:
cùng, gặp lại nhau nơi xứ người.
Mãi tới cuối năm 1980 bài thơ mới
sc
được phổ biến trên báo— Nhân dịp nhiếp
ảnh gia Trần Cao Lĩnh từ Luân Đôn, lần
đêm, nhớ trăng sài sòn
đầu tiên ghé thăm Hoa Kỳ, chọn ở lại căn
gửi Trần Cao Lĩnh
nhà nhỏ của chúng tôi ở đường Ranchero
Way, thành phố Garden Grove.
192
Du Tử Lê
Đêm, Nhó Tráng sài gòn
Danh ca Thái Thanh, người trình bày “Đêm, nhớ trăng Saigon” được nhạc
sĩ Phạm Đình Chương cho là “tới” nhật.
Để đánh dấu ngày anh em gặp lại khúc năm 1981, ít tháng sau khi ông
nhau nơi quê người, tôi đã đề tặng nhiếp cùng gia đình vượt biên tới Mỹ; chọn
ảnh gia Trần Cao Lĩnh bài thơ ấy. Nhạc định cư tại miễn nam California.
sĩ Phạm Đình Chương soạn thành ca Du Tử Lê
Thơ:Du Tử Lê
. Nhạc: Phạm Đình Ghương
êm về theo bánh xe
_ ế FMu9 (
s Z ^ + = ==
phố sương quàng cổ cây. tu xứ mưa bay. Tôi chiêng trống gọi ngày
194 Du Tử Lê
Đêm, Nhớ Tráng Sài Gòn
xa. Đời tan, tan nát chiêm bao. Tôi 'trăng viễn xứ sầu em bến nào. Đêm
về theo bánh xe qua. Nhớ tôi xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh. Nhớ em kim chỉ khíu
tình. Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre. Nhớ mưa ôi nhớ mưa. Nhớ
mưa buôn khắp Thị Nghè. Nắng n Minh Giảng lá hè Tự Do Nhớ nghĩa trang xưa quê hương bạn
T Hảo... Đời tan tan nát chiêm bao. Tôi trăng viễn xứ sầu
òng suối trăm năm, tựa để riêng của một đôi lứa mà, nó mở ra cho
“nguyên thủy “Khúc Hạnh tất cả những cặp vợ chồng, những đôi
Tuyển, Núi Sông”, có trong tập tình nhân, như bị thương tích trong cơn
thở'“Chấm dứt luân hồi: Em bước ra” — bão thời thế, lịch sử...
Do Tủ sách Văn Học Nhân Chứng XB Tôi biết, rất nhiều người vợ hay chồng,
năm 1994, tại Hoa Kỳ. Đó là tuyển tập sau hàng chục năm ly tán, vẫn không biết
những bài thơ tôi viết khi gặp lại H.T, rõ ngày chết của người bạn đời. Rất nhiều
người bạn đời hiện tại của tôi, qua nhiều cập tình nhân, tới hôm nay, vẫn không rõ
năm thất lạc, kể từ lần gặp sau cùng, trưa biết ngày chết của người họ yêu thương!
29 tháng 4-1975, ở Saigon. Và, những Nói gì tới nơi chốn cất!
bài thơ khác. Tôi nghĩ, sự mù lòa của chiến tranh,
Bài “Dòng suối trăm năm” không chủ nghĩa... cuối cùng, đã dẫn tới sự mù
nằm trong phạm vi giới hạn cuộc tình lòa của những trang sử bi thương nhiều
196 Du Tử Lê
Dòng suối Trăm Năm
===== :
Chẻ đôi sông đêm bưng mặt. ưa quấn navào sâu ở.
:..G0H: HH! tóc truy tâm vai thất tung.
LEP Âu f
SE .== == —
Chẻ đôi thân mù tắm tch. Ta, nghĩa trang nào? chôn, cất nhau!?
Tưởng ai oan khuất vừa quay SÓI...
_ Faw4 =E
: Chẻ đôi tâm thất kênh, ImưƠng, Xương, thịt, đời sau, máu rấ buôn. Biển
se Du Tử Lê
Dòng suối Trăm Nắm
chưa chôn mầm ung ộc, nú đã chia triển. Dựng vách ngăn. Rừng
Ẹ Hi» + == ==
hu quén trái khô, bị lụy, rơi thấu đời sau lọn tóc người.. Chẻ đôi co gì
biệt. Tim chấn thương cùng đốt, năm. Phạt ngang ký ức rừng thao
___ ân đây, càng lúc tôi càng thấy - Đó là bài thơ tôi viết trong khoảng
` rõ, ký ức chẳng những không thời gian từ 1985 tới 1991, căn cứ vào
®eøˆ p1úp gì tôi mà, đôi khi còn phản tuyển tập “Ở Chỗ Nhân Gian Không
bội tối nai Thể Hiểu ” — Phần Thứ Hai.
Như mấy ngày qua, tôi không thể Từ đó, tôi lần mò trở lại bằng cách
nhớ bài thơ “Chẳng Bao giờ Dậy Nữa” khua động ký ức từ liên tưởng chìm, qua
mà bạn tôi, nhạc sĩ Đăng Khánh soạn liên tưởng nổi. Từ liên tưởng gần tới liên
thành ca khúc với tên “7n Ngủ Trong tưởng xa. Từ âm bản này tới dương bản
Một Mùa Đông”, được viết thời gian khác... Và,'nhất là sau khi đọc lại toàn
nào? Vì sao? Tôi phải mở coi mục lục thể bài thơ.
của những tập thơ xuất bản cách đây Tôi nghĩ, nhiều phần “Em ngủ trong
nhiều chục năm. Cuối cùng, tôi mới có một mùa đông” (theo tựa đề ca khúc)
được câu trả lời cho chính mình: được viết trong khoảng cuối thập niên
200 Du Tử Lê
EIn Ngủ T0 Mội Mùa Đông
Từ trái: Đăng Khánh, Vũ Tuân Đức, Du Tử Lê và Trần Duy Đức. Houston, 1995.
1980s, đầu thập niên 1990. Nhiều phần trối cuối cùng của riêng tôi.
nó được viết sau cái chết của mẹ tôi, Hơn một lần, tôi tâm sự với nhà văn
tháng 11 năm 1988. Mai Thảo, -ý muốn tự sát đã tìm đến tôi
Đó là khoảng thời gian tôi bị khủng mỗi lúc một gia tăng cường lực. Tôi nhớ
hoảng tính thần trầm trọng nhất! Cái người bạn lớn tuổi của tôi khi ấy, hoàn
chết đến với tôi gần như thường trực, sau toàn im lặng. Ông nhìn tôi bằng cái nhìn
cái chết của mẹ tôi và sau nhiều đổ vỡ soi bói, khó hiểu. Ông bảo tôi chở ông ra
liên tiếp, đời thường! Một loạt những một tiệm ăn nào đó. Ngôi với nhau rất
bài thơ chia ha, tang tóc, dưới nhiều lâu. Nhưng ông tuyệt nhiên không để
dạng khác nhau ra đời, như những trăn cập dù gần, xa tới tâm trạng hoảng loạn
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 201
DU TỬ LÊ
của tôi. Lúc chở ông về, trước khi chia bày hạc không về đây
tay, ông mới nói, nhát gừng (như không lá xanh. mềm hơi thở
phải cho tôi mà cho chính ông), đại ý:
- Tôi cũng thường nghĩ tới cảnh tự em ngủ trong mùa thu
sát. Luôn cả những cuộc tự sát của một những hàng cây lưng gù
số nhà văn đông, tây mà chúng ta đã gánh tình tôi héo rụng
biết... Nhưng, với tôi, tự sát trong tình ngày sau trong tâm tù
cảnh thất bại, tuyệt vọng là một hành nhó em trăng rất muộn
động chạy trốn yêu hèn nhất của một
người cầm bút!... em ngủ trong mùa đông
“Chẳng Bao giờ dậy nữa” hay “Em cánh đồng tôi nước ròng
ngủ trong một mùa đông ” thực sự không em ẩi qua bến sông
phải là một bài thơ tình. Tình yêu, hay nhó gì chăn gối cũ
người con gái trong bài thơ, được tôi linh hôn tôi ăn năn
chọn để làm nhân vật “nghe” tâm sự của về giữa ngày giá buốt
tôi, chỉ là cái cớ, để tôi bày tỏ khao khát em ngủ trong mùa xuân
hoặc ước ao của tôi là, có được một giấc mùa xuân đã âm thầm
ngủ dài. Một giấc ngủ vĩnh viễn. Như bàn chân khua góc phố
giấc ngủ của mẹ tôi, kể từ mùa đông tôi rơi càng cô đơn
1988, trên ngọn đồi Lomas Vista, thành em còn không tiếng nói?
phố Yorba Linda.
+
em ngủ trong lòng tôi
chẳng Dao giờ đậy nữa chẳng bao giờ dậy nữa
một đời rồi cũng thôi
em ngủ trong rừng cây chỗ ngôi kia đã bỏ.
giữa mùa hè rực rỡ
Du Tử Lê
202 Du Tử Lê
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 203
ĐĂNG KHÁNH
& ==
Du
ị
-..
= =
s.
-
EM5)
=======
A7 Ùu Bỳ
ñ ;
——..-.
204
Du Tử Lê
EI Ngủ TT01ÿ Một Mùa Đông
12
về? xa cách rổi mùa Thu còn đó. Em sẽ về? Em có còn ngực thơm môi
3
x
A” Ọ
=—¬
f EM
= :
6 —c
"...
% :
úa. Vân tháng Giêng xưa và vân HÀ. chờ. Em ngủ trong một mùa
Du Nu} - Sử
Š chết
: chân buồn góc phố. Hồn tôi không trối
Xuân. Một mùa Xuân
xñ X..z PM —
Du Xin
_ ôi vẫn hằng nghĩ, một bài thơ khi Ngay năm đó, nhạc sĩ Phạm Duy
được nhiễu người biết tới, nhấtlà soạn thành ca khúc, thể điệu Ballade,
khi được tháp thêm đôi cánh âm pha chút âm hưởng tây nguyên và, ông
nhạc thì, tùy trình độ văn hóa, thưởng giữ nguyên nhan đề đầu tiên. Người hát
ngoạn, tùy kinh nghiệm sống và góc và thu băng đầu tiên là nữ danh ca Thái
nhìn mà, mỗi người cho nó một dung Thanh, cho trung tâm băng nhạc Shotgun
nhan khác nhau. Bài thơ nhỏ “Giữ đời của nhạc sĩ Ngọc Chánh.
cho nhau” (tên đây đủ “Kiếp sau, xin Hơn một năm sau, một buổi sáng,
giữ lại đời cho nhau”; tên ngắn gọn hơn tình cờ gặp nhạc sĩ Từ Công Phụng ở
nữa “Ơn Em”, tôi viết đầu năm 1971, in đầu cư xá Bưu Điện, đường Hồng Thập
lại nơi mép bìa bọc của tuyển tập “Thơ Tự, Saigon, ông nói, ông muốn cho bài
Du Tử Lê 1967-1972”, Saigon, 1972. thơ kể trên một giai điệu khác. Và hỏi
206 Du Tử Lê
¿4
Giữ Đời cho Nhau
tôi, có thấy tiện không? Tôi trả lời, tại người đều thấy ít nhiều chân dung (cảm
sao không? Khi mỗi người đến với bài nghĩ) riêng của mình.
thơ bằng một con đường khác nhau... Vì thế, tôi không hề ngạc nhiên khi
Cuối cùng, bài thơ có một nhan đề thứ có nhiều người hỏi tôi về ý nghĩa của
hai là “Giữ dời cho nhau”, nhạc Từ câu thơ này hay, cầu thơ kia, trong bài
Công Phụng. thơ ấy.
Như đã nói, một bài thơ được nhiều Điển hình, cách đây chưa lâu lắm,
người biết tới, theo tôi, tự thân, nó như buổi tối hơi khuya, nhạc sĩ Hoàng Thi
một bức tranh hay dễ hình dung hơn thì Thao gọi tôi, bắt tôi phải nói thật ý nghĩa
nó là một tấm gương. Soi trong nó, mỗi của hai câu: “ơn em ngực ngải môi trầm
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 207
DU TỬ LÊ
/ cho ta cỏ mặn trăm lần lá ngoan”... Lý được các bạn trẻ yêu thích. Nhiều người
do, ông và các bạn đang đánh cuộc nhau, cho rằng cái màu nâu của tóc và cái gam
xem ai đúng ai sai; tức ai được ai thua, trầm của son môi là phong cách trang
khi giải thích về 2 câu thơ đó... điểm Hàn Quốc, mà lúc ấy tại Việt Nam
Cú điện thoại bất ngờ của nhạc sĩ đang là phong trào thời thượng, sau khi
Hoàng Thi Thao khiến tôi nhớ lại, cách hàng loạt bộ phim truyền hình Hàn Quốc
đây gần 2 năm, khoảng trung tuần tháng được người xem đón nhận.
8 năm 2012, tôi nhận được thư của một “Trong nhóm chúng chấu, có người
người bạn trẻ ở VN, tên Đặng Thái Hòa, cảm nhận “ngực ngải, môi trầm” là
hỏi tôi về một vài từ ngữ, hình ảnh trong ngực thơm như hoa ngải và bờ môi mộc
bài thơ trên. Và xin tôi trả lời trên web- mạc không son nét chân quê. Và hình
site dutule.com ảnh người vợ “ngực ngải môi trầm”,
Nguyên văn lá thư của người bạn trẻ theo cách kiến giải ấy, là hiện thân của
và phần trả lời của tôi, như sau: I vẻ đẹp bình dị mà mênh mang lòng
““Thưa chú, bao dung.
“Số là có 1 anh bạn trong nhóm của “Một anh bạn khác thú nhận cây
chúng cháu tình cờ lần đầu nghe bài này trầm còn chưa thấy, huống hồ hình
do ca sĩ Tuấn Ngọc hát. Anh ấy thắc mắc thoáng ngửi được hương hoa. Anh bạn
thế nào là “ngực ngải, môi trầm” (Câu ấy cho rằng tứ thơ từ đầu chí cuối có
thơ có trong bài “Kiếp sau, xin giữ lại đời những hình ảnh tương phản, đối lập rất
cho nhau”) và post lên Facebook để thảo rõ ràng. “Ngực ngải, môi trầm” đối với
luận. Nhờ vậy mà đến giờ chúng cháu “Cỏ mặn, lá ngoan”. Vì thế, trầm ở đây
mới biết đến bài này, và biết đến chú. phải là cây trầm, hoặc thơm như hương
“Khoảng chục năm trước nhạc sĩ trầm. Trầm và ngải được chú dùng để tả
Quốc Bảo có bài Tóc Nâu Môi Trầm mà ngực và môi của người phụ nữ thì hắn là
ca sĩ Mỹ Tâm thể hiện rất thành công và phải đẹp, còn cỏ mặn được dùng để gán
208 Du Tử Lê
Giữ Đời cho Nhau
#72⁄42
ũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác
sâu hai vai ta bước chậm qua
8.272
cho cái khiêm tốn hạ mình của người cháu khi xưa”.
chồng mang ơn vợ thì chắc phải là cái gì Đặng Thái Hòa.
đó thấp kém hơn hẳn trầm và ngải. x
“Trong phần Thư độc giả, có 1 câu
trả lời của chú đã giải thích “ngực ngải, Phần trả lời của Du Tử Lê.
môi trầm' là nét đẹp đến thiêng liêng Chú cám ơn Đặng Thái Hòa nhiều
của người phụ nữ. Nhưng chúng cháu lắm, khi Hòa đã chịu khó ghi lại những
chưa rõ lắm thế nào là cỏ mặn và băn kiến giải của các bạn, chung quanh câu
khoăn liệu cái ý 'mặn' ấy có cái gốc tích thơ “Ơn em ngực ngải môi trầm / cho ta
văn học nào không. cỏ mặn trăm lần lá ngoan” của Chú.
“Cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan”. Đặng Thái Hòa cũng cho chú được
Không hiểu sao, tứ thơ ấy luôn làm cháu gửi lời cám ơn các bạn của Hòa, đã có
liên tưởng đến “vườn hoang trinh nữ xếp những lý giải (dù khác nhau) về hai câu
đối lá rầu' của bài Ngậm Ngùi mà bố thơ kể trên.
cháu thường hát cho từng giấc ngủ chúng Hồi nào giờ, chú vẫn quan niệm một
câu thơ, một bài thơ như một bức tranh. bình dị mà mênh mang lòng bao dung...ˆ
Tùy vị trí tức chỗ đứng của người thưởng -Thứ nhì, khi viết hai câu thơ trên,
ngoạn mà, bức tranh sẽ có được cảm chú cũng không hề có một liên tưởng
nhận ra sao, thế nào... gần, xa nào tới “...những hình ảnh tương
Với thi ca thì tùy kiến thức, khuynh phản, đối lập...” Nó càng không mang ý
hướng, kinh nghiệm sống..., thậm chí nghĩa “...khiêm tốn hạ mình của người
cảnh tình của người đọc thơ (ngay lúc chồng mang ơn người vợ...”
họ nhập vào bài thơ hay câu thơ) mà, - Và, sau cùng, 2 câu thơ trên, chúng
mỗi người sẽ có cho riêng mình một ở xa lắm, hình ảnh “vườn hoang trinh nữ
kiến giải nào đó, về câu thơ / bài thơ ấy. xếp đôi lá rầu.” Nếu chúng ta phải cho
Từ quan điểm này, chú muốn nói nó một nơi chốn để “định cư” thì, nó là
mọi kiến giải của con, cũng như của các một căn phòng, chứ không phải một
bạn con, đều có ““sự sống” riêng của nó. mảnh vườn, Đặng Thái Hòa à.
Cũng từ quan niệm vừa kể, chú rất ít Bây giờ, là những gì chú có thể viết
giải thích tường tận một bài thơ của xuống, như một chứng tỏ cụ thể lòng
mình. chú quý con và các bạn con, xuyên qua
Tuy nhiên, trước sự tha thiết, chân hai câu thơ chúng ta đã cùng nhắc tới:
tình của Đặng Thái Hòa, cô Hạnh Tuyền, - Hai câu thơ của chú, đề cập tới hai bộ
người phụ trách trang nhà dutule.com phận trên thân thể người nữ mà, chú cho là
nhắc nhở chú nhiều lần rằng, nên trả lời rất thiêng liêng.
thư của Đặng Thái Hòa. Và, sau nhiều Chú nói rất thiêng liêng vì đặc tính
ngày, hôm nay có ít giờ rảnh, chú xin trả hay, nhiệm vụ của nó là truyền giống và
lời Hòa từng điểm, như sau: nuôi dưỡng... Nhờ hai bộ phận đó mà nhân
- Thứ nhất, khi viết hai câu thơ kể loại (trong đó có Hòa và chú) hiện diện trên
trên, chú không hề có một liên tưởng gân, trái đất, ngày hôm nay.
xa nào với ý “...là hiện thân của 1 vẻ đẹp - Trên nguyên tắc, chúng ta không bị
210 Du Tử Lê
GI Đời cho Nhau
AC
la, t4 loi 5m
Ũ
:
_ |
TỪ GÔNG PHỤNG
“` ấu tôi nhớ không lầm, năm 1970 đời sống thường tình của con người, và
- DTL tặng tôi một tập thơ mới. Bìa hơn thế nữa, đây là những lời cám ơn
... sau của tập thơ trình bày rất trang chân thành dành cho một người tình nào
trọng một bài thơ lục bát của anh, vốn đó của cậu. Lê gật đầu mỉm cười và tôi
vẹn có 10 câu. Tôi chưa đọc vội bài thơ cũng mim cười. Tôi nghĩ có lẽ tôi là
ấy, nhưng tôi nghĩ có lẽ đây là bài thơ rất người bạn rất nhạy cảm đối thơ của Lê.
ưng ý của Lê. Tôi hiểu ngay những điều gì Lê muốn tỏ
Khi tôi đọc xong bài thơ, trong óc lộ trong thơ.
tôi thoáng thấy có hai điều khác nhau. Tôi nói với Lê: Một ngày nào đó tôi
Một điều tôi thấy cần phải nói ngay với sẽ mượn bài thơ này làm một ca khúc
Lê: Bài thơ này cậu dùng chữ rất hay, rất ngợi ca tình yêu và như một lời cám ơn
thanh, để ẩn dấu những điều rất tục trong chân thành dành cho vợ tôi, vì tình yêu
212 Du Tử Lê
GÏ Đời cho Nhau (ơn Em)
và lòng hy sinh cao cả mà nàng đã dành ấy để khởi đầu cho ca khúc này.
cho tôi trong những nỗi thăng trầm và Từ Công Phụng
những lúc khốn cùng nhất của cuộc đời
lưu vong. Nhạc 51T Từ Công Phụng sinh ngày 27-7-
Bài thơ chỉ có 10 câu không đủ để 1943 tại Văn Lâm, Ninh Thuận
cho một bài nhạc được cân xứng, nên tôi Sáng tác đầu tay: Bây giờ tháng mấy lúc
đã thêm vào hai câu lục bát. Một thời 18 tuổi Tốt nghiệp cử nhân Luật Sàigòn
gian sau đọc lại bài thơ Ơn Em ấy, tôi Vượt biên cùng vợ con năm 1960.
bỗng nhớ lại lời ru của Mẹ tôi để vỗ về Hiện cư ngụ tại thành Phố Portland,
giấc ngủ của tôi lúc tôi còn thơ ấu qua Oregon
những vần thơ, và tôi đã mượn âm hưởng Vẫn tiếp tục viết nhạc khi cảm húng.
Tuyển Tập Thở - Văn - Nhạc - Họa 213
KHI
TỪ CÔNG PHỤNG
=EE
Hi
Ơn em thơ đại từ — trời. Theo ta xuống biển vớt đời ta
4
trôi.
*
Ơn em dáng mồng mưa VỜI.
—
Theo ta lên
^
núi
z*
về
À
đổi
À*
yêu
#
thương. Tạ ơn em, tạ ơn em. Ơn em ngực ngải môi
214 Du Tử Lê
Giữ Đời cho Nhau
ấu
z
quanh dấu quấn nơi. Tạ ơn em, tạ ơn
nhau. Tạ ơn em, tạ ơn em
\ ể thuận tiện cho việc lui tới của bắt đầu công việc của mình. Người tôi
) anh em văn nghệ, đầu năm gặp nhiều nhất, gần như mỗi ngày là anh
£ 1989, tôi quyết định đem tòa Tony Hoài, tức nhà thơ Hoàng Thượng
soạn tuân báo Tay Phải ra nhàin Number Dung. Một hôm, bạn tôi, Tony Hoài hỏi:
One Printing, ở đường Westminster, của “Hôm nay là ngày 14 tháng 2, ngày
anh Kim Khôi, một người bạn trẻ rất có Valentine. Ông có quà gì cho T.N.
lòng, của chúng tôi. không? Nếu có, cho tôi biết. Tôi sẽ
Thuở ấy, khu thương mại này, có chuyển cho ông...”
những cơ sở thương mại quen thuộc như Nói xong, không đợi tôi trả lời, bạn
café Tao Nhân, phở Hoà An (sau này là tôi đứng lên, lái xe về văn phòng...
phở 54,) nhà hàng SaIgòn... Thú thật, nếu bạn tôi không nhắc,
Buổi sáng, chúng tôi thường gặp tôi sẽ không nhớ, vì chưa bao giờ tôi chú
nhau ở phở Hòa An, trước khi mỗi người ý tới ngày đặc biệt ấy.
216 Du Tử Lê
Hiến chương Tình Yêu Ngày 14 Tháng 2
Từ trái: Phương Hoa (Giám đốc đài phát thanh VOVN Texas Houston),
Nhạc sĩ Nguyên Bích, Du Tử Lê, nhạc sĩ Đăng Khánh
Một mình, ngôi lại, qua khung kính ngoài tầm mắt. Tôi không biết có một
lớn, tôi thấy một thiếu nữ từ xe buýt tương quan nào, giữa lời nhắc, câu hỏi
bước xuống. Cô khoảng trên, dưới hai của bạn tôi và, hình ảnh người thiếu nữ
mươi. Tuồng mới vào Mỹ từ trại, đảo... tất tả, lạc lõng trong buổi sáng tháng Hai,
Dáng cô đổ, hắt về phía trước với cái năm 1990, trời, đất còn ui ui đó... Nhưng,
đầu cúi xuống những bước chân đi dép... trong tôi, bỗng bật lên câu hỏi: Liệu
Như thể cô phải đeo nặng khá nhiều những người trẻ Việt Nam ở quê người,
khối buôn... có cần thơ, có tìm đến thơ, như những
Tôi nhìn theo cho tới khi cô khuất người trẻ ở Việt Nam, trước 1975?
Nếu câu trả lời là có thì, chúng ta có so sánh, liên tưởng đơn giản, nên nó
quá ít những bài thơ dành cho họ. Hiểu được hoàn tất khá nhanh. l
theo nghĩa, những bài thơ dễ đọc và, gắn Năm 1991, bài thơ xuất hiện trong
liền với buồn, vui, kỷ niệm của họ ở xứ tuyển tập thơ nhan đề “Đi với về, cũng
Sở tạm dung này. một nghĩa như nhau”, bản in lần thứ nhất.
Tôi tự nói với mình, tại sao ta không Ít năm sau, các nhạc sĩ Nguyên Bích
thể có dăm ba bài thơ nhẹ nhàng, khả dĩ ở Houston, rồi Trúc Hồ ở nam Cali và, ít
đỡ đần phần nào những khối nặng muộn nhất hai nhạc sĩ khác nữa, đã chắp thêm
phiên, nơi người con gái kia? (Dù cho đôi cánh âm nhạc cho bài thơ.
thực tế, có thể họ cần những thứ khác Và, phải chăng, sau nhiều chục
hơn... thi cal) năm, chúng ta không còn nhu cầu phải
Ý nghĩ lan man, dẫn tôi tới nhu cầu thi lấy bằng lái xe, nhưng ở tuổi nào thì
căn bản để những người trẻ thích ứng với chúng ta cũng vẫn cần những ngọn lửa
cuộc sống mới. Một trong những nhu cầu thương yêu, chiếc gối, bức thư và thậm
đầu tiên, quan trọng nhất, như tôi đã trải chí, đôi khi cũng có thể là nước mắt...
qua, là việc thi lấy bằng lái xe... (Feb. 14-2014)
Sự nhớ lại bất ngờ này, giống như x
218 Du Tử Lê
Hiến chương Tình Yêu Ngày 14 Tháng 2
HH
khi em viết tôi biến thành giấy mực
bút tương tư mực nhó đến ai kìa?
giấy từ cây. bút từ gỗ xa xưa.
mực từ nhựa. tôi từ em sống lại
IV.
khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối:
để phòng hờ... ngộ nhỡ em muốn ôm
để đêm hờn, em có cái vứt luôn f
MX
khi em chết — cuộc đời này phải hết
không chỉ tôi, hoa có cũng lên trời!
thú lìa rừng. chữn chóc lạnh từng đôi
bao thế hệ vì em mà... biến mất! mặc aI cười? mặc ai đó bĩu môi
họ ghen đấy. bởi em là Thánh Nữ
m. Ta sẽ chết. nhưng tình ta bất tử
Hiến Chương viết ngày Tình Yêu vô vì mở đầu nhân lọai: cuộc chơi riêng.
lượng Du Tử Lê,
của hai người? — vâng, của chúng ta thôi. (14.2.90).
220 Du Tử Lê
Năm 1984 với Du Tử Lê và Nguyễn Đông Ngạc (1939-1996).
` ài nhạc Hiến Chương Yêu là bài Vài tháng sau, anh Lê biết được và
» _à nhạc đầu tiên tôi phổ thơ của thi hỏi tôi về bài nhạc, tôi mở cho anh
mg sĩ Du TỬ Lê, và cũng là một nghe bài nhạc do tôi tự hát, và rất là
t những bài tôi viết rất sớm khi mới ngạc nhiên, anh Lê lại rất thích bài
tập tỄnh viết nhạc. Đây là bài nhạc đầu này, đã cùng với tôi sửa lại lời bài nhạc
tiên tôi viết ở cung thứ. ở vài chỗ theo lời yêu cầu của tôi. Bài
Khi tôi viết xong bài nhạc, tôi cất nhạc được kiện toàn đúng theo ý tôi và
đi, không dám đưa cho anh Lê coi vì sợ anh Lê, nhưng sau đó cũng chỉ được
ấu trĩ quá, làm hư bài thơ hay của nhà thi để đó.
sĩ nổi tiếng này, nhất là sau đó tôi được Đến hai ba năm sau, trung tâm Diễm
biết bài thơ này đã được vài nhạc sĩ khác Xưa chọn bài này cho vào CD “Sao vội
cũng đã phổ nhạc. nhạt phai”; và nhờ thế Hiến Chương Yêu
22 Du Tử Lê
Hiến chương Yêu
được giới thiệu đến giới thưởng ngoạn. Bản nhạc này được ca sĩ Vũ Khanh
Ngay khi bài này, qua tiếng hát yêu mến một cách nông nhiệt, anh đã
Tuấn Ngọc, được phát tthanh trên đài làm một CD lấy bài nhạc này làm chủ
Little Saigon Radio ở California, anh Lê đề: CD “Hiến Chương Yêu” và anh đã
đã được nhiều người gọi đến hỏi về bài hứng thú mang bài này đi trình diễn
nhạc, và rồi anh Lê hân hoan báo cho tôi nhiều nơi.
biết Hiến Chương Yêu được chọn vào Nhạc phẩm Hiến Chương Yêu là
Video “Giữ đời cho nhau”, một Video một hứng thú của riêng tôi, qua những
shi lại thân thế và sự nghiệp thi ca của câu thơ dí dỏm, tài tình, chan chứa tình
nhà thị sĩ này. cảm và chứa đây những ý tưởng lạ cho
Anh Lê cũng cho biết là Hiến một chuyện bình thường, mà rồi đã là
Chương Yêu sau đó đã được trình diễn cây cầu bắt nối tình cảm giữa tôi với thi
trong mỗi buổi ra mắt sách hoặc CD sĩ Du Tử Lê.
nhạc của anh. Nguyên Bích
Thơ:Du Tử Lê
Dịu dàng-Tha thiết ` Nhạc:Nguyên Bích
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa. Đốt yêu thương than nóng hực ân
=5. An j“———
tình. Khi em - đọc tôi biến thành chữ viết. Cả nghìn chương chỉ chép chuyện đôi
?
ta. Kh em viết tôi biến thành giấy {. Bút tương tư ực nhớ đến
nát Du Tử Lê
Hiến chương Tình yêu
=====
lại. Khi em khóc tôi biến thành nước mắt. Chẩy dùm em cho cạn nỗi ưu
trời. Muông thú xa rừng, chm lạnh từng đôi. Bao thế hệ vì em mà tàn
phai. Chuyện mình hai người chuyện của lứa đôi mặc kệ ai cười mặc người bĩu môi. Có
đâu. Ta sẽ chết nhưng tình ta không chết. Vì mở đầu nhân loại cuộc chơi riêng.
_ Ò ài thở “Khúc K riêng Của sĩ khác nữa. Có thể kể như Phạm Anh
© à chàng” tôi viết và phổ biến năm Dũng, Song Ngọc, Anh Bằng v.v...
| 1981, với lời đề tặng “Phan Tùy Bài thơ tượng hình từ tâm trạng rời
vànữ. Trọng Trác ”. rã, tuyệt vọng của tôi, khi nhớ tới những
Khi bài thơ ra đời, người đầu tiên thương yêu mà, tôi phải bỏ lại sau biến
phổ nhạc không phải là nhạc sĩ Đăng cố tháng 4-1975.
Khánh mà, là nữ nhạc sĩ Khúc Lan. Cô Năm 1981, mặc dù những người ty
giữ nguyên tựa đề bài thơ — Thu cassette, nạn tại Mỹ đã có thể liên lạc bằng thư,
vào khoảng giữa thập niên 1980s với gửi những thùng quà qua vài cơ sở nhận
tiếng hát Nhật Hạ. chuyển quà về VN, cho thân nhân...
Tuy nhiên, nhạc sĩ Đăng Khánh Nhưng ở cả hai phía, vì lý do tế nhị hay
cũng không phải là người sau cùng phổ nhậy cảm chính trị mà, không bên nào
nhạc bài thơ ấy. Sau ông, còn nhiều nhạc dám kể thật cuộc sống hàng ngày của
226 Du Tử Lê
Khúc K. Riêng chàng / K. Khúc của Lê.
mình. Cũng không một ai nghĩ được hôn tôi vốn đã là tro than”
rằng, có ngày sẽ được gặp lại, đoàn tụ. Hoặc:
với những thương yêu nơi quê cũ. “tôi xa người, xa miễn mê oan
Trong khi đó, đời sống tinh thần của hôn tôi khô xác sợi dây đàn
những người ty nạn lớp đầu tiên nơi quê máu tôi đã gửi trong từng chữ
người, là một đời sống tù mù, khô cằn, dẫu chết, còn nguyên lời oán than... ”
tuyệt vọng. Để tiếp tục sinh tôn, hầu hết Trong bài viết nhan để “Thơ Phổ
đều neo, bám tâm hồn mình vào chiếc Nhạc”, nhạc sĩ Đăng Khánh kể lại cuộc
phao quá khứ, hầu tránh rơi vào căn hạnh ngộ giữa bài thơ và nhạc sĩ, cách
bệnh trầm cảm... Dù cho quá khứ kia, đầy đã 22 năm, như sau:
có thể đã có cho nó một lối đi khác. Dù *...Mãi đến năm 1992 ở bên Hoa Kỳ
những thương yêu kia, đã thuộc về mới có cơ duyên “chạm” vào một tiếng
những cảnh đời khác. thơ vô cùng “lộng lẫy” đó là “Thơ Tình
Do đấy, bài thơ có những câu như: Du Tử Lê”. Tiếng sét thi ca ấy của một
“em vui đời khác làm sao hiểu đêm hội ngộ năm nào tại nhà một người
tôi sống âm thầm như cỏ cây” bạn chung của chúng tôi là nhà báo
Hoặc: Trọng Kưn — Trương Trọng Trác tại
“phố xưa em buộc đôi hàng bím Houston đã đưa đến một hôn phối thi ca
nay tóc về đâu? - hồn ở đâu?” mà thể hiện là nhạc phẩm phổ từ bài thơ
Nói cách khác, bài thơ của tôi, như thất ngôn 10 khổ 40 câu 280 chữ mang
những lời tự thấn cho thân phận lưu tên: Khúc K. Riêng Chàng mmà tôi đã đặt
vong của mình, hơn là một bài thơ tình tên cho ca khúc là: K. Khúc của Lê (Leˆs
thuần túy. Loại tự thán kèm theo những Serenade) để trân trọng vinh danh người
“tiên trí” u ám cuối đời mình, như: Thiếu Lâm thi sĩ trong âm nhạc tôi... ”
“...em biết, rồi em như chim ngàn +
228 Du Tử Lê
Từ trái: Đạm Thạch, Du Tử Lê, Thành Tôn, Song Thao. 2012
“Nhớ ai buồn ngất trên vai áo thi sĩ Du Tử Lê, ra về với một bài thơ
Mưa ở đâu về như vết thương ” viết đã lâu, ngày ¡n trên tờ Ngày-Nay rất
cũ, giấy đã ngả.màu năm tháng.
` ã 22 năm chẵn (1992-2014), Bài thơ có tựa đề: Khúc K. Riêng
. nỗi nhớ khôn nguôi hằn trên da Chàng.
thịt người nghệ sĩ vẫn thấp Bài thơ thất ngôn 10 khổ, 40 câu,
thoáng hiện về trên những cung bậc của 280 chữ, không cách gì ra khỏi đầu tôi
thi ca. trên suốt đoạn đường về 32 miles / 51.2
Buổi tối hôm đó, của đầu thập niên Km... Lúc ấy đã hơn một giờ sáng!
90, sau những giọt “nước vối” cuối cùng Chúng tôi đã ngôi với nhau suốt
được rót ra từ cái ấm tích cũ kỹ của nhà buổi chiêu, cả buổi tối với đây ắp thi ca
báo Trọng Kim, chúng tôi giã từ bạn tôi, Du Tử Lê. Và bây giờ trên đường về, tôi
230 Du Tử Lê
Thi Ca Du-Tử-Lê và Âm Nhạc Đăng-Khánh
Em bên kia nắng bên kia gió / Đô - này (Key - Motif - Chord Progressions
Đô - Rê - Mi(b) - Đô - Rê - Mi(b) - Modulations... efc.)
Tôi một dòng sương lên mênh mông Tôi chỉ xin thú nhận rằng: là người
/ Rê - S1 (Neutral)- Sol - Đô - Đô - Đô viết tình ca và học nhạc cổ điển tây
- Đô... phương, tôi đã yêu thơ tình Du Tử Lê
ngay từ những tao ngộ ban đâu. Tôi đã
Sau đó, suốt cả tháng đài trước mặt rất quí mến nhà thơ và trân trọng tình
tôi đã sống, đã “ăn ngủ”, đã hít thở.. cả bằng hữu nơi ông. Tôi đã rất nhiều lần tự
trong khi lái xe, cũng như khi làm việc, hỏi:
với bài thơ và thả hồn mình vào đời sống * Tại sao anh Lê có thể viết những
của thi ca Du Tử Lê trong tác phẩm này. câu thơ tuyệt vời đến thế được?
Bài thơ quá phong phú, có thừa chất Ta hãy thử đọc lại vài đoạn thơ của
liệu cả từ hình thức đến nội dung cho bài Khúc K. Riêng Chàng đang tồn đọng
việc phổ nhạc. Trung bình một ca khúc trong ký:ức:
thường có khoảng 32 khuôn nhạc và cần “Tôi xa người như xa biển đông
khoảng trên dưới 32 câu “lyrics” để đặt Chiêu dâng lênh láng chiều giăng hàng
lời ca. Những cây ghi dấu ngày em đến
Hơi thơ bài này mỗi câu 7 chữ rất Đã chết từ đêm mưa không sang. ”
thuận tiện cho việc ngắt câu (phrasing). (Khổ thơ thứ hai)
Có thể ngắt câu 1 chữ, 2 chữ, 3 chữ... Hoặc khổ thứ chín của bài thơ:
4,5,6...14 chữ.v.v. Nhờ vậy, nhịp điệu “Tôi xa người xa miền mê oan
cần chọn lựa ít bị gò bó, và người phổ Hồn tôi khô xác sợi dây đàn
nhạc ít gặp khó khăn khi “dệt” nhạc của Máu tôi đã gửi trong từng chữ
mình (Melody, Rythm, Harmony) vào Dâu chết còn nguyên lời oán than”
bài thơ của người. Ở đây tôi sẽ không
bàn về kỹ thuật phổ nhạc vào bài thơ Hay đọc khổ chót của bài thơ:
232 Du Tử Lê
Thi ca Du-Tử-Lê và Âm Nhạc Đăng-Khánh
“Tôi xa người xa một mùi hương nghĩa thi ca” ông. Viết đến đây, tôi nhớ
Bãi khuya hôn ốc lạc thiên đường lại 4 câu thơ của mình từ những ngày
Nhớ ai buôn ngất trên vai áo đầu tập tễnh làm thơ (Khoảng 1961 đảo
Mưa ở đâu về như vết thương ” chánh hụt T.T NĐD) mà tôi vẫn còn
thích đến hôm nay:
Và không biết bao nhiêu những câu “Gió đi trên những nóc nhà
thơ “ảo diệu” như thế trong hàng trăm Năm canh hìu hắt canh gà Thọ-Xương
tác phẩm đã in của Thi Sĩ. Hồn-khuya lạc lối thiên đường
Tôi vẫn thường quan niệm đọc thơ, Óc-điêm-vương chảy giữa vườn tuổi-thơ”
nghe nhạc (trừ trường hợp giảng dạy Tôi rất thích hai câu sau, nhưng nếu
trong các lớp học academic), chúng ta có aI hỏi “nghĩa” là gì và tại sao tôi lại
không phân tích chữ và nghĩa câu thơ thích hai câu ấy, tôi sẽ không có câu trả
hay câu nhạc mà chỉ “cảm nhận” cái lời. Cũng như những khi tôi “bàng hoàng”
hồn-tính của câu thơ hay bài thơ, bài với Du Tử Lê trong hai câu thơ cuối của
nhạc đó. Nếu không, vô hình chung bài thơ:
chúng ta đã chôn chặt tác phẩm trong “Nhó ai buôn ngất trên vai áo
“một” giới hạn không gian, một giới hạn Mưa ở đâu về như vết thương. ”
thời gian và nhất là của “một” miền tâm thì tôi cũng sẽ không hiểu tại sao tôi
cảnh trong tác phẩm. bâng khuâng, tại sao tôi lại yêu thích
Nghe nhạc cũng thết... (Dĩ nhiên ta “nó” đến thế.
không quên những qui luật, những kinh Và cứ như thế, tiếng thơ lộng lẫy
nghiệm hệ thống hóa hằng nhiều trăm của Du Tử Lê (và Mai-Thảo) cứ liên lủy
năm, đã làm nên những giá trị căn bản nhỏ xuống hỗn tôi, xuống hồn những
cho tác phẩm hôm nay.) người yêu thơ ông, những giọt đắng trái
Tôi thích Thơ- Tình Du Tử Lê vì cái sâu, những bâng khuâng hạnh phúc,
tính chất “không giới hạn” của “chữ những xót xa cuộc đời... để đời sống này
thêm đậm đà hương sắc. chung trên cùng khung cửi, để dệt chung
Với riêng tôi, cuộc đời đã thú vị hơn với thi ca Du Tử Lê tạo thành những sản
nhiều, những khi chiều xuống ánh lên ly phẩm làm nên hôn phối thi ca này.
rượu đỏ trên tay, lòng rưng rưng nhớ: Những ca khúc của Đăng-Khánh từ
“Vàng sau lưng. Vàng ghế ngồi thơ Du Tử Lê bước ra, tôi muốn được
mùa em thu tím. Rừng tôi phía nào ” gọi là “K. Khúc của Lê” (Lê”s Serenade)
(Trích: Mùa thu và thơ mới, dù đấy là những Lệ Buồn Nhớ MI.
ở đường Costa Mesa cũ)*
Đăng Khánh
Đường An-Bình. Houston, Texas Z7Z005
Hoặc:
May 8th, 2014
“†q đã đợi em từ hạt bụi
mai về nhớ lấy dấu mưa đi
bàn chân nhớ đất còn khô nẻ
* Phổ từ bài thơ: Mùa Thu Và Thơ
môi nhớ tàn phai lệ nhớ mi ”
Mới Ở Đường Costa Mesa Cũ), hay Em
(Bài thơ tên: ta đã đợi em từ hạt bụi. Chỉ có 4
câu và không chữ nào viêt hoa)* Ngủ Trong Một Mùa Đông
Hay sau cùng, đoạn kết của một cuộc ** Phổ từ bài thơ: Chẳng Bao Giờ
tình, trong Chẳng Bao Giờ Dậy Nữa: Dậy Nữa), hay K. Khúc Của Lê (Phổ từ
“Em ngủ trong lòng tôi bài thơ: Khúc K. Riêng Chàng)
chẳng bao giờ dậy nữa Những “K. Khúc Của Lê” đã được
một đời rồi cũng thôi đặt tên trong tình-ý ấy.
chỗ ngôi kia đã bỏ” {
234 Du Tử Lê
FT.
k.khuc của lê
z 07155 ^
(mi? núlC Cu CÍ? Cơn cai ñ2 cụ
(mg s0? (rw, tdí ô laí ðen Đô.
Jụ Tũ le
Thơ:Du Tử Lê
Lento Expressivo Nhạc;Đăng Khánh
A7 fn — tP nữ Fu
Tôi xa người như xa núi sông. Em bên kia suối, bên kia rừng? Em bên kia nắng? Bên kia
gió? Tôi một giòng sương lên mênh mông. Tôi xa NT, như xa biển Đông. Chiều dâng lênh láng chiều giăng
;:ôƒ =--
hàng. Những cây ghi dấu ngày em đến. Đã chết từ đêm mưa không sang.
Du Tử Lê
K. Khúc Của Lê
Tôi xa người xa hơi thuốc cay. Ngày mai tình sẽ bổ tim này. Chiều em không tới hàng cây
đã. Nghiêng xuống tôi = ngọn heo may. Tôi xa người như xa biển ng như xa núi
sông Em bên kia suối. Sương lên mênh mông. Tôi xa người xa tôi từ đây lặng yên dấu
Cu
6 s2 SỐ có” Tempoprimo_ E} ADMM7
———- == ========..
30
xưa, còn chân đá cũ ` còn lời oán than. Tôi xa người xa môi rất tham.
FP c7 FR) uuÉ >.¿, ,;Ên Ap ADIM p7 Ab tna67
E—
. ..
ẽ.. == ẽ =. =====— =
_ Em như gió núi như chm ngàn. Em xa xôi quá làm sao biết Tôi âm thầm như cơn mê hoang.
6se4 ADM
_ Tôi xa người xa n hờn oán. Vườn tôi . lạnh đến hoang tàn. Nhớ ai buồn ngất trên vai
$= 6i } Eà
Fine
thương.
“-._À ây là ca khúc đầu tiên, cố nhạc Tôi chỉ thả mặc tôi chìm, trôi trong tiếng
©›.. sĩPhạm Đình Chương phổ nhạc hát của chính ông hay, tiếng hát của nữ
từ bài thơ “Lúc người chết” của danh ca Thái Thanh, không chỉ ở phòng
tôi năm 1969. Phần ghi chú cưới bản trà Đêm Mầu Hồng, mà ngay tại quê
nhạc của tập nhạc “Mộng Dưới Hoa”, người, những lần chúng tôi ghé thăm bà,
họ Phạm ghi ông viết “...tại căn phòng hồi bà còn giữ căn nhà nhỏ trong một
nhỏ trên lầu 5 của khách sạn Tự Do” chung cư nằm trên đường Bolsa, thuộc
S3aIgon. Westminster...
Chưa bao giờ ông kể tại sao ông Và, lần nào tôi cũng nhớ tới bài viết
chọn bài thơ đó mà, không là bài thơ của nhà phê bình văn học thời tiền chiến
khác? Cũng chưa bao giờ tôi hỏi ông, vì Hoài Thanh mà, tôi ngưỡng mộ khi còn
tôi không thấy cần thiết phải hỏi, tại sao tấm bé! Đó là bài ông cho phát thanh
là bài thơ ấy mà không là bài thơ khác? trên đài Hà Nội, vào ngày mông Một
238 Du Tử Lê
Khi Cuộc Tình Đã chết
240 Du Tử Lê
Nguyễn Duy và Du Tử Lê. 1987
Hãy mang đi hồn tôi một hồn đẩy bóng tố, một hổn đẩy gió nổ, một hồn đẩy hương
Bộ Hãy mang đi Ta người chân kh, lời cáo biệt, mưa ướt SN vai người hiu hắt
" đời
cuộc tình đã chết try _ nào cho - vui, Đời đã đành chia đôi
242 Du Tử Lê
Khi Cuộc Tình Đã chết
tôi đầy tóc rối đẩy môi người, đầy tay siết đẩy ngực thơm, đẩy bão tố, đầy điên
mê. Xin nhớ đêm nay, xin nhớ đêm nay, mưa ướt mềm vai người ướt mểm tình tôi.
Hãy mang đi hồn tôi, một hồn đẩy bóng tối, một hồn đẩy gió nổ, một hồn đẩy hương
phai. Hãy mang đi hồn người chân chưa lời cáo biệt mưa nối liên vai người hiủu hắt liền đời
tÔI. Khi cuộc tình đã chết, còn lời nào cho VuI. Đời đã đành chia đôi. Khi
==.=.=—
Hãy mang đi hồn... „đôi. Khi cuộc tình đã chết còn mắt nào cho nguôi.
th D F D F Fine
=
Đời đã đành chia đôi.
Khúc Thụy Du
“ hi biến cố Tết Mậu Thân, 1968 thây, bị cháy nám; rất khó nhận biết xác
_ xảy ra, đó cũng là lúc cuộc tình chết dân chúng, binh sĩ hay bộ đội CS.
- của tôi và một nữ sinh viên trường Tới gần khu ngã tư Bảy Hiền, dù
Dược, ở Saigòn khởi đầu. không muốn nhìn, tôi vẫn thấy rất nhiều
Đầu tháng 3-1968, tôi bị chỉ định đi mảnh thịt người vương vãi hai bên
- làm phóng sự nơi một tiểu đoàn TQLC đường. Có cả những cánh tay văng,
đang giải tỏa khu Ngã Tư Bảy Hiền. vướng trên giây điện... Rất nhiều căn
Lúc đó, cả thành phố Saigòn còn nhà trúng bị bom, đạn. Đổ nát. Tôi cũng
giới nghiêm. Trên đường đi, từ Cục TỤC thấy những con chó vô chủ gậm chân,
ở đầu đường Hồng Thập Tự, gần cầu Thị tay người bên lề đường... Tất cả những
Nghè tới khu Ngã tư Bảy Hiền, đường hình ảnh ghê rợn này đập vào mắt tôi,
xá vắng tanh, tôi thấy có khá nhiều xác cùng mùi hôi thối tấm, loang trong
chết. Đó là những xác chết không toàn không khí.
244 Du Tử Lê
Khúc Thụy Du.
So. -
Tới vùng glao tranh, tôi gặp người mạng cho tôi, dù là bạn cũ...
trách nhiệm cuộc hành quân giải tỏa khu Trên đường về, khung cảnh hoang
chợ Bảy Hiển, thiếu tá Nguyễn Kim tàn, đổ nát với xương thịt người vung vãi
Tiền. Anh vốn là một bạn học thời trung khắp nơi, cùng với mùi người chết sình
học của tôi. Tiền cho biết, đơn vị của thối... một lần nữa lại xâm chiếm toàn
anh đang ở giai đoạn cực kỳ nguy hiểm. thể thân, tâm tôi. Khiến tôi nhiều lần
Hai bên rình rập nhau, như trò cút bắt, muốn nôn oe...
để tranh giành từng gian hàng, từng ngôi Giữa tháng 3-1968, nhà văn Trần
nhà... Anh nói tôi phải rời khỏi khu chợ, Phong Giao, Thư ký tòa soạn Tạp chí
lập tức. Vì anh không thể bảo đảm sinh Văn, gọi điện thoại vào phòng Báo Chí,
Cục TLC, hỏi tôi có thể viết cái gì đó, không tìm được một nhan đề gần, sát với
cho Văn số tục bản. nội dung, đành chọn một nhan đề có
Gọi là “tục bản” bởi vì sau số Xuân, tính riêng tư!
khi biến cố mồng Một Tết xảy ra, báo Bài thơ dài trên 100 câu. Nhưng khi
Văn ngưng xuất bản. Lý do, các nhà Văn đem đi kiểm duyệt, bộ Thông Tin
phát hành không hoạt động. Đường về đục bỏ của tôi gần hoặc hơn 1/ 3 bài thơ.
miễn tây cũng như đường ra miễn Trung Thời đó, viết tay, không có bản phụ, nên,
bị gián đoạn. Salgon giới nghiêm. Tuy sau này khi gom lại để in thành sách, tôi
nhiên, ông nói, hy vọng ít ngày nữa, không có một bản nào khác, ngoài bản In
giao thông sẽ trở lại — Thêm nữa, không trên báo Văn (đã kiểm duyệt.)
thể để Văn đình bản quá lâu. Sau khi Tuy còn mấy chục câu thôi, nhưng
nhận lời sẽ đưa bài cho Trần Phong nội dung bài thơ, từ đầu đến cuối, vẫn là
Giao, tôi mới giật mình, hốt hoảng! một bài thơ nói về thảm cảnh chiến
Tôi nghĩ, giữa tình cảnh ấy, tôi không tranh. Người phụ trách phần kiểm duyệt
thể đưa ông một bài thơ tình, hay một nào đó, vẫn để lại cho bài thơ của tôi
chuyện tình. Mặc dù thơ tình hay chuyện những câu cực kỳ “phản chiến” như:
tình là lãnh vực của tôi thuở ấy. Tôi thấy, “,..Ngước lên nhìn huyệt lộ - bày qua
nếu tiếp tục con đường quen thuộc kia, ría xác người - (của tươi đời nhượng lại)
tôi sẽ không phải với người đọc mà, tôi - bữa ăn nào ngon hơn - làm sao tôi nói
còn không phải với hàng ngàn, hàng vạn được...” Hoặc: “...Trên xác người
linh hồn những người chết tức tưởi, oan chưa rữa - trên thịt người chưa tan -
khiên vì chiến tranh nữa... trên cánh tay chó gậm - trên chiếc đầu
Cuối cùng, gần hạn kỳ phải đưa bài, lợn tha... ”`vần vân...
nhớ lại những giờ phút ở ngã tư Bảy Nói cách khác, tình yêu chỉ là phần
Hiền, tôi ngồi xuống ghi lại những øì phụ; với những câu hỏi được đặt ra cho
mục kích trên đường đi. Viết xong, tôi những người yêu nhau, giữa khung cảnh
246 Du Tử Lê
Khúc Thụy Du.
Khúc Thụy Du
1.
như con chim bói cá tôi sống như người điên
trên cọc nhọn trăm năm tôi làm chim bói cá
tôi tìm đời đánh mất lặn tìm vuông đời mình
trong vụng nước cuộc đời trên mặt đời nhiên lặng
không tăm nào sủi lên
như con chim bói cá đời sống như thân nấm
tôi thường ngừng cánh bay mỗi ngày một lùn đi
ngước nhìn lên huyệt lộ tâm hồn ta cọc lại
bầy quạ rỉa xác người aI làm người như tôi?
(của tươi đời nhượng lại)
bữa ăn nào ngon hơn
làm sao tôi nói được!
Sề,
như con chim bói cá
tôi lặn sâu trong bùn mịn màng như nỗi chết
hoài công tìm ý nghĩa hoang đường như tuổi thơ
cho cảnh tình hôm nay. chưa một lần hé nở
trên ngọn cờ không bay
trên xác người chưa rữa đôi mắt nàng không khép
trên thịt người chưa tan bàn tay nàng không thưa
trên cánh tay chó găm lọn tóc nàng đêm tối
trên chiếc đầu lợn tha khư khư ôm tình dài.
tôi sống như người mù
248 Du Tử Lê
Khúc Thụy Du.
khúc tluy tu
Thơ:Du Tử Lê
: b Nhạc:Anh Bằng
Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những øì về bên kia thế
.=—===
4 “ SẼ:
=E=Ei *
======
L . .
giới ngoài trống vắng mà thôi. Thụy ơi và tình ƠI...
3 & =
li 3
Như loài chữm Bói Cá trên cọc nhọn trăm năm tôi tìm đơi đánh
250 Du Tử Lê
Khúc Thụy Du
,
Đừng bao giờ em hổi vì sao ta yêu nhau, vì Sao môi anh
vững, vì
22
KI01ẬU/21: Tôi là chm Bói Gá mm
` ôi nghĩ, bạn tôi, nhạc sĩ Đăng Pendleton. Rất sớm, chỉ cuối tháng 9,
-_ Khánh, hiện cư ngụ tại thành phố tôi đã được bảo trợ ra khỏi trại. Người
Houston, Texas, chắc phải “điên” bảo trợ tôi là ông Douglas Tooheys, khi
lắm mới chọn một trong những bài thơ đó là Quản thủ thư viện Santa Ana
tôi viết về những ngày, tháng đầu đời ty College. Ông nói, ông muốn bảo trợ tôi
nạn, bài “Mùa thu và thơ mới ở đường vì đọc được một bài thơ của tôi, in trong
Baker, Costa Mesa cũ”. Mặc dù bạn tôi cuốn “A Thousand Years oƒ Vietnamese
cho rằng, đó là một trong những bài thơ Poetry”, của dịch giả Nguyễn Ngọc
“trác tuyệt” của tôi (*), dù nó là một bài Bích, do nhà Alfred A. Knopf ấn hành,
thơ khá “rối rắm” ngay tự tựa đề. đầu năm 1975. Ông hứa ông sẽ lo cho
Tháng 7 năm 1975, từ đảo Guam, tôi đi học lại, nếu tôi muốn...
tôi được đưa vào đất liền, nhập Camp Khi ấy, tôi đã ngoài 30 tuổi. Nghĩ
252 Du Tử Lê
Mùa fhu và thơ mới ở đường paker, C0sia Mesa cũ / Lệ buôn nhớ mi.
“vàng sau lưng. vàng ghế ngồi Mùa thu và thơ mới
mùa em. thu tím. rừng tôi phía nào ?” ủ đường Baker, C05fa M65a cũ
Hoặc:
dấu trong ký úc âm u
“ø†f#a hiu quạnh. tôi cúi chào
cành sương tháng chín. mưa mù
trăm năm đã thẹn. vực sâu đã gân”...
tháng giêng.
Làm cho xưởng mộc chưa được một hôn cây phong úa truy tầm
tháng thì tôi bị xỉu tại chỗ (vì không dấu chân. nghìn dặm. lá mừng. thôi nôi
quen đứng một ngày 8 tiếng!) Chủ nhân vàng sau lưng. vàng ghế ngồi
phải điện thoại cho người bảo trợ tới chở mùa em. thu tím. rừng tôi phía nào?
tôi về. Vài tuần sau, tôi tìm được một
việc làm dây truyền ở hãng Rockwell giữa hiu quạnh. tôi cúi chào
International, ở Newport Beach, với trăm năm đã thẹn. vực sâu đã gân
lương căn bản gấp đôi, tôi di chuyển biển cùng sóng sớm ly thân
khỏi Costa Mesa. Nhưng Costa Mesa cánh chỉm thương tích. buôn khăn
vẫn là tâm cảnh đầu tiên của tôi, khi trở áO HGƯỜI.
lại nước Mỹ, trong lốt người ty nạn. Nó mùi hương cuối. kỷ niệm vùi
không thể cay đắng, ê chề hơn. Và, nỗi ngón tay sinh tử. mấy đời ổ qua
niềm nhớ quê hương, đất nước, cũng mùa thu góc phố. Baker
không thể xót buốt hơn... hỏi sông múi cũ sao chưa trở về?
Vì thế, mỗi khi nghe “Lệ buôn nhớ Du Tử Lê.
mi”, lần nào tôi cũng có cảm tưởng như
bạn tôi đã ném tôi trở lại những ngày
tháng đầu đời ty nạn. Trong tôi, khi ấy,
luôn trộn lẫn hai cảm giác: đau đớn và
(*) Mời đọc thêm Đăng Khánh, “Thơ phổ nhạc”,
thất lạc, ngậm ngùi, sống lại. ¡in trong tạp sách này.
254 Du Tử Lê
Nhạc sĩ Tô Vũ đàn, nhà thơ Du Tử Lê hát theo ca khúc
“Em đến thăm anh một chiều mưa”. 2OO4
m TANG z, =
1a ña ñfữ em tố hat bưi lệ nuôn nữ mm
ai re nhô lay dai múa ñf
am Cha nhô 2£ can kÍu me
uï nhậ tan phai, Ib nÌô mí Thơ:Du Tử Lê
?ụ T7 Fa Nhạc:Đăng Khánh
Cành sương tháng C027 uc ìm u: Mưa mù tháng Giêng. Hồn cây phong
———=
256 Du Tử Lê
Lệ Buôn Nhó Mi
sâu. Bầy chỉm thương tích. Buồn khăn áo người. Trăm năm vẫn
mi. Rừng mưa tháng Chín Môi, tóc em đâu Nỗi buồn sớm mai. Mùi hương đã
=—=—=._....
chế. Dấu tích năm xưa. Môi lạnh tiếng cười CC. Nhớ em. Hạt bụi Đời hư
4
vô Còn tương tư, Hỏi sông núi cũ Giữa mùa
=== D.5S al Fime
Z2
Thu Em nhớ gì Giữa mùa Thu Em nhớ gì
› a khúc “Môi nhớ Tàn Phai” là tương quan hữu cơ giữa thịt / xương thi
:một trong những sáng tác của ca và, âm nhạc...
“ nhạc sĩ Nguyên Bích, cư ngụ tại Có thể nhiều nhạc sĩ cho rằng,
Houston, Texas, đi ra từ nhiều hơn một không có một việc làm nào đơn giản, dễ
bài thơ của tôi. dàng hơn việc phổ nhạc một bài thơ. Vì
Cách đây nhiều năm, người nhạc sĩ tự thân bài thơ, vốn đã có sẵn hai yêu tố:
tài hoa nhưng khó tính (hiểu theo nghĩa Nhạc tính và ca từ.
cực kỳ nghiêm khắc với chính mình Nhưng, với nhạc sĩ Nguyên Bích thì
trong lãnh vực âm nhạc) đã gửi cho ngược lãi! Ông thuộc hàng ngũ những
chúng tôi, một đoản văn, tựa như một nhạc sĩ không hề thấy như thế...
mẩu “tự sự kể” của ông về những trăn Nhân dịp nhóm thực hiện tập sách
trở, thao thức của riêng ông về mối này, chọn ca khúc “Môi nhớ tàn phai”
258 Du Tử Lê
Môi Nhứ Tàn Phal
của Nguyên Bích là một trong số 28 ca nhạc phải có ý nghĩa, giữ được chữ
khúc để gửi tới quý độc giả, chúng tôi nghĩa và ý tưởng của bài thơ mà vẫn du
trân trọng kính mời quý bạn vào sâu: dương đủ để nói lên tâm tư bài thơ qua
hơn, cõi “thao thức, trăn trở” của người âm điệu. Tôi đã ghép bài thơ “Chỉnh,
nhạc sĩ khó tính này: mai khúc” vào với “Em hãy chỉ dùm tôi
n5 dăm cửa ngục” thành một ca khúc. Tôi
tóm gọn ý hai bài thơ lại và đặt tên cho
“Ngày ấy, vào những năm 90, tôi bài nhạc: “Hãy bảo tôi”.
có ý tưởng muốn viết những bài nhạc Sẵn hứng thú, tôi nối ba bài thơ
ngắn. Tập thơ “Đi với về cũng một khác lại, “Nghe độc tấu tây ban cầm với
nghĩa như nhau” và “Nhìn nhau chợt quỳnh sau khi được In thánh nữ”,
thấy ra sông núi ” của Du Tử Lê đến với “trương khúc và chuyến bay về lax”,
tôi đúng vào địp này. Tập thơ có những “như ta đã vì em mà phải chết” thành
bài rất dài, và nhiều bài thật ngắn. Tôi một ca khúc thứ hai. Tôi vẫn còn yêu
say mê đọc hết hai tập thơ, và rồi chợt những chữ nghĩa trong một bài thơ khác,
thấy những ao ước của tôi có thể thành mà tôi không bỏ chung vào ca khúc
hình từ những bài trong hai tập thơ được, “Bàn chân nhớ đất còn khô nẻ
này. môi nhồ tàn phai lệ nhớ mỉ” “Môi nhớ
Đặc biệt, tập thơ chứa rất nhiều tàn phai” được ngắt ra làm tựa đề cho
những chữ nghĩa hay tuyệt trần, nằm rải bài hát.
rác trong nhiều bài thơ khác nhau. Tôi Sau này thấy nhạc sĩ Đăng Khánh
bèn có ý nghĩ làm sao thâu tóm được viết bài “Lệ buôn nhớ mỉ” thì thấy rằng
những chữ nghĩa tuyệt vời ấy vào trong hai câu thơ này của Du Tử Lê đã được
một ca khúc thì thật là hạnh phúc. Tôi rất nhiều người ngưỡng mộ. Viết được
đã đọc và đọc, viết nháp, tẩy xóa, thay hai bài nhạc xong, tôi không dám làm
đổi, chuyển hóa, đủ đường, sao cho bài tiếp nữa. Vẫn bâng khuâng tự hỏi, điều
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 259
DU TỬ LÊ
say mê điên rô của tôi có làm các bậc Trương Khúc và chuyến Day về LAX
thức giả cười chê hay không ?”.
nhớ đời trước. thẹn đời sau
Nguyên Bích.
tóc tưa năm tháng mắt nhầu chia ly
x
đêm tự vẫn. sáng hẹn thê
Và sau đây, chúng tôi cố gắng sưu máu tương t chảy đầm đìa, sông tôi
tập đủ ba bài thơ làm thành nội dung ca
biển xây mộ. trời rạch ngôi _.
tay em từng ngón lẻ đôi đũa, tình
khúc “Môi nhớ Tàn Phai” của nhạc sĩ
Sydney, Oct. 1989
Nguyên Bích. Đồng thời, chúng tôi cũng
chi lại bài thơ mà, ông chỉ lấy ra 4 chữ
làm thành tựa ca khúc của ông, đó là bài Như ta đã vì em mà phải chết.
'“[a đã đợi em từ hạt bụi” của chúng tôi.
ai đã sống mà chưa từng bật khóc?
x ai đã vui mà chưa lạnh môi cười 2
ai một đời vẫn gọi mãi ai ơi?
Nghe độc tấu tây ban cảm với quỳnh, như ta đã vì em mà phải chết.
sau Khi được tin thánh nữ. 12.89
chỗ ngồi gió, nốt nhạc đen ta đã đợi em từ hạt DụI.
máu đông từng hạt, mưa điên từng dòng
ta đã đợi em từ hạt bụi
giết nhau vỏn vẹn ít hàng
mai về nhớ lấy dấu mưa đi.
thôi, em cứ bước. thiên đàng húa vui.
bàn chân nhớ đất còn khô nẻ.
Melbourne 5-10-89
môi nhớ tàn phai lệ nhớ mi.
Du Tử Lê.
1992
260 Du Tử Lê
2 À —-. " ..
TỪ trái: Du Tử Lê, Bùi Vĩnh Hưng, Nguyễn Ngọc Thường, Trịnh Quốc Thông,
Nguyên Chí Viên, “Cậu Trời” Nguyễn Ngọc Chấn, Ngọc Hoài Phương
và Trọng Kim Trương Trọng Trác (1941-2OI 1).
Chỗ ngồi gió nốt nhạc đen, máu đông từng giọt mưa điên từng
: D D 3 G
SA
=
giòng. Cho hồn chết
-===
qua mấy hàng thơ, thô em cứ
262 Du Tử Lê
Môi Nhớ Tàn Phal
bước thiên đàng hứa vui. Nhớ đời trước thẹn đời
Sau, tóc tưa năm tháng mắt nhầu chia ly. Đêm tự vẫn sáng hẹn
sống mà chưa từng bật khóc. AI đã vui mà chưa lạnh môi cười. Ai một
22 Bm A Em A G A7 D
ôi viết bài thơ này từ năm 1967. Những hạt bụi định mệnh trớ trêu, một
Nhan đề đầu tiên là “Một bài thơ đời người...
nhỏ,” viết cho Huyễn Châu, HữN Nhưng thế nào thì, cuối cùng hạt bụi
hôn của ca khúc ““Trên ngọn tình sâu. cũng vẫn là hạt bụi. Nó không thể là gì
Nguồn cảm hứng, đúng hơn nỗi khác...
ngậm ngùi, thất vọng, ê chể... đến với Và con người không chỉ được làm
tôi, khi tôi tình cờ đọc lại một truyện thành bởi những hạt bụi, mà họ còn
ngắn cũ, từ những trang sách đã đã ố cộng-sinh nhiều hạt bụi khác. Trong đó
vàng, mà nhân vật trong truyện là Huyền có cả những hạt bụi tương tư, hạt bụi
Châu; khiến tôi liên tưởng tới những hạt mưu đồ, hạt bụi lường gạt, hạt bụi tự ái,
bụi thời gian. Từ hạt bụi thời gian, tôi hạt bụi tà tâm, hạt bụi gian ác, vân vân...
liên tưởng tới những hạt bụi của một Trước khi, con người, cuối cùng, rồi
cuộc tình. Những hạt bụi oan khuất. cũng phải trở về với hạt bụi.
264 Du Tử Lê
Mội Bài Thứ Nhỏ / Người vệ Như Bụi.
Người về như bụi ờ, ớ, ơ.. mờ. Vàng trang sách xưa Người về như mưa Soi tm dấu
khô. Lạnh lùng mưa qua Tôi buổn như gió, bay ngang thểm nhà. Thấy ai ngồi đợi Sầu tôi đã
266 Du Tử Lá
Người về Như Bụi
già. Sầu tôi đã già. Sầu tôi lụ khục Đành tôi với người Bóng đời chia đôi... Người
về như sóng. Buổn tôi quanh năm. Tôi buổn, tôi buổn quanh năm... Người về đêm gió. Tình
&*“ =“—
“ : Ề
tôi phập phểu những tăm phụ bạc. Của lòng tôi của đời tôi. gian Do. dấu trong miệng
cười... Người về sương động. ờ, ớ.. chập chùng. Tả tơi phấn hương Người về trong
r gương. Thấy mình mất tích... GÀ dc người về tang thương... Người về sông
% \ P Ạ củo
#- rộng ờ, ớ.. mịt mùng. Hồn
“mm.
tôi bão lên Người về như đêm. Mơ hồ cõi
=⁄ chết... ớ, ơ...
E7 À
au nhạc sĩ Phạm Gia Cổn, người khu vực dành cho những người hút thuốc
£œ . thứ hai soạn thành ca khúc bài thơ lá, có thư riêng cho tôi...
“1a tiếc thiên đàng sớm lập xong” Bản chất, Trầm Tử Thiêng là một
của tôi, là nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng. Ông người nghiêm túc không chỉ với âm nhạc
chọn câu cuối cùng của khổ thơ thứ mà, với mọi giao tế, bằng hữu, đời
nhất: “4 có nghìn năm đợi một người ”, thường... nên tôi không thắc mắc, suy
làm tựa đề. đoán mà, tin rằng, thực sự có một bức thư
Tôi không nhớ nhạc sĩ Trầm Tử của ai đó, gửi cho tôi, nhờ ông trao lại.
Thiêng phổ nhạc bài thơ này thời gian Ngay khi vừa bước vào khu dành
nào! Nhưng tôi nhớ rất rõ, một buổi tối, cho người hút thuốc của Denny's
đầu thập niên 1990s, giữa lúc tôi đang Restaurant, nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng đã
ăn cơm thì ông gọi. Ông nói, cố gắng ra để sẵn trên bàn một phong bì nhỏ, đề tên
Denny's Restaurant ở đường Beach, vào tôi. Ông đẩy bức thư về phía tôi, nói:
268 Du Tử Lê
Ta có nghìn năm đợi một người
không biết có còn trong cuộc sống (?) em tiếc màu xanh sớm ố vàng.
Nhưng không vì thế mà ông không chờ bông hông tiếc thuở nụ đương non.
đợi gần như suốt những năm còn lại, nơi những con bướm tiếc thời trong kén.
quê người! Đó cũng là lý do, tới lúc từ ta tiếc thiên đàng sớm lập xong.
trần, ông vẫn là một người đàn ông cô
độc, dù chung quanh ông, không thiếu ai biết trần gian có thuở nào?
phụ nữ, những người yêu quý, trân trọng núi sông ai dựng giữa chiêm bao?
tài hoa của ông. dung nhan ai lạnh trong chiều ấm?
Phải chăng, trong một cảm thức ta thấy ta trong lối tuyệt. mù.
thầm kín, sâu thắm nào đấy, mỗi chúng Du Tử Lê
ta đều có một (hay nhiều) chờ đợi dài 1992
270 Du Tử Lê
: 2
Em dấu bàn tay trong tóc mây. Những ngày mưa dấu nắng trên cây.
Z7 Du Tử Lê
Ta Có Nghìn Năm Đợi Một Người
r Đàn chỉm dấu những mùa di trú. Ta dấu hờn ghen góc trái này.
`.
E7 p? lnn Ess4 p
N Em tiếc màu xanh sớm úa vàng. Bông hồng tiếc thuở nụ đương non.
: c° = Aas4 A7 t‡ k F
z Những con bướm tiếc thời trong kén. Ta tiếc thiên đàng sớm lập xong.
_ Ai biết trần gian có thuở nào? Núi sông ai dựng giữa chiêm bao?
áng tác đầu tiên của tôi in tại hải tôi, nói rằng, anh “bắt được một
"› ngoại, là tập truyện “Tam heo “melody” tuyệt vời cho hai câu thơ ấy.
=4 ngày nắng vội”. Năm 1984. Tuy nhiên, chỉ với hai câu thơ tổng
Thay vì phải viết tựa hay, vài dòng cộng 10 chữ, thì không thể đủ cho ca từ
mở đầu tập truyện, tôi không nhớ tại một ca khúc.
sao, điều gì tôi khiến lại viết xuống hai Trần Duy Đức yêu cầu tôi cố gắng
câu thơ nhớ được từ một bài thơ cũ, ở nhớ lại thêm ít câu nữa. Nhưng tôi không
SaIpòn, trước tháng 4 năm 1975. thể. Ký ức, chỉ cho tôi tối đa, chừng đó!
Đó là câu thơ: Thời glan ấy, tôi không có trong
“Phải em rôi như sương tay, bất cứ một tác phẩm nào của tÔI, In
Tan theo ngày nắng vội. „? tại quê nhà.
Khi sách in ra, một hôm nhạc sĩ Trần Một buổi sáng nơi phòng khách của
Duy Đức, một người em rất thân thiết với căn nhà đầu tiên của chúng tôi, trong lúc
274 Du Tử Lê
VỀ Bài Thứ và Ca Khúc “Tan The0 Ngày Nắng vội”
276 Du Tử Lê
Từ trái qua: Vương Trùng Dương, Việt Chương, Hoàng Sỹ,
Du Tử Lê, Nøọc Hoài Phương. 1 I-2OI 1
Thơ:Du Tử Lê
Chậm-Nông nàn Nhạc:Trần Duy Đức
% C CMMV7 = Em f
2 3
Phải rồi em cũng như sương phải rổi em, cũng như mây, phải rồi
`. đã đi qua cuộc - đời em, đã mưa s$đ, phải rồi
&7 DI: set
đo: sungs. 3 j-...
== ——
2 2 3 =
em, cũng như mưa tan theo ngày nắng VỘI, phải rồi em cũng như ta tình chìm
ta đã — phôi pha tan (heo ngày nắng — vội, phải rồi - ta cũng như em đời - chìm
278 Du Tử Lê
TaI The0 Ngày Nắng vội
theo bóng chỉm cuối ngày. Ôi bóng chỉm cuối ngày mà thôi. Phải rôi...
theo bóng đêm rửa tàu Ôi bóng đêm rữa tàn mà... thôi. Phải
em rồi như hạt sương long lanh trong tình chàng, mong manh trong muộn màng Sao vội
tan? sao vội tan?... phải em rổ như màn đêm lê thê đêm tình kể, đêm
=.. &
(phải rổi...)
_ 1ữa năm 1970, sau khi phổ nhạc Tôi không biết đến ngày 30 tháng
Ñ Ế@Ềbài thơ “7i S2u” của tôi, 4-1975, ông đã bước tới giai đoạn nào của
_ nhạc sĩ Phạm Duy hào hứng “sáng kiến” này. Chỉ biết nhiều năm sau
báo cho tôi biết, ông rất hài lòng với đấy, tôi không nghe ông nhắc lại dự án vừa
sáng kiến ghép hai cụm từ “Tình Sâu” kể trên. Có thể thời gian đó, ông có nhiều
nhan đề của bài thơ và, Du Tử Lê, tên “dự án” khác, quyến rũ hơn?
tác giả bài thơ, thành “7ình Sâu Du Tử Bài thơ 7ình Sâu của tôi đăng tải lần
Lê” làm tựa đề ca khúc. đầu tiên trên một tuần báo, tôi không nhớ
Ông nói, rồi đây, ông sẽ khai thác sáng tên — Nhưng do mấy ông cùng làm ở phòng
kiến này, với “Tình Xa Cung Trầm Tưởng”, kiểm duyệt sách ở bộ Thông Tin, chung tay
“Tình Buôn Phạm Thiên Thự”... cho tới thực hiện. Sau khi họ có một nhà in và một
khi có thể gom đủ số, làm thành một cassette nhà xuất bản riêng. Tờ báo không được
10 ca khúc với 10 tựa để ca khúc như vậy. nhiều người biết tới, hiểu theo nghĩa số bán
280 Du Tử Lê
Tình sâu / Du Tử Lê.
Tuần Lễ Văn Hóa 1973 của. H/S Pleime với Phạm Duy, Du Tử Lê, Lê Uyên & Phương
Từ trái: Nghĩa-Anh-Thây Huê - H/sĩ Hạ quôc Huy - Phạm Duy - Kim Liên - Hoa - TĐào
- Lê UJyên&Phương - Du Tử Lê, ...
thấp. Nên tôi không biết tờ báo ¡in bài thơ Người hát và thu băng đầu tiên ca khúc
của tôi, đến tay nhạc sĩ Phạm Duy trong này là nữ danh ca Thái Thanh. Trong bài
trường hợp nào? thơ tôi viết từ năm 1970, có một câu thơ
Chỉ biết, đó là bài thơ thứ ba, trong khá tình cờ, mang tính tiên tri:
nhiều bài thơ đi ra từ mối tình cay nghiệt “Sống đã chẳng cùng, chết sao hay?”
của tôi và Huyễn Châu, trở thành ca khúc. Thưở đó, khi “Tình Sâu Du Tử Lê”
Rõ hơn, nó có mặt sau hai ca khúc “Trên được nhiều người biết đến, tôi nhớ, một
ngọn tình sâu ” (Từ Công Phụng) và “Người người bạn văn, nửa đùa nửa thật bảo tôi
vê như bụi” (Hoàng Quốc Bảo). “cường điệu” — Ý nói tôi bi thảm hóa cuộc
tình! Khi ông biết, tôi và linh hồn bài thơ Tôi cũng không trả lởi câu hỏi của người
vân sống cùng một thành phố... bạn trẻ này. Tôi nghĩ, với một người chăm -
Tôi nghĩ, bạn tôi chắc mẩm bạn tôi đã chắm đi tìm sự hợp lý, kiểu 2 cộng với 2 là
rất “tinh tế”, “nhạy bén” khi nói với tôi 4 thì, mọi giải thích văn chương đều vô ích
điều ấy. Bạn tôi chỉ thiếu “nhạy bén” vì và, vô nghĩa mà thôi.
không nghĩ được rằng miền Nam sẽ trải qua Một khi người thưởng ngoạn văn
bi kịch tháng 4-75, chỉ vài năm sau đấy. chương, nhất là thi ca, không thể nghĩ được
Bạn tôi cũng không dự liệu trường hợp kẻ rằng, thi ca không bao giờ được xây dựng,
trôi ra biển khơi, người ở lại đất liền... Cuối hình thành trên những lý giải hợp lý! Nếu
cùng, khi Huyền Châu từ trần đúng ngày những người viết văn, làm thơ, viết nhạc,
Mồng Một Tết ở Saigon năm 2012, — Trong luôn cả hội họa, điêu khắc... cũng quan
khi ở đây, mãi hơn ba tháng sau, cô cháu Lê niệm như vậy thì đời sống tinh thần của
Huyền Thụy Vũ mới điện thư, báo cho nhân loại đã bị kéo xuống thấp gần ngang
chúng tôi biết! !! bằng cầm thú, từ lâu rồi!!!
Hồi nào giờ, thói quen của tôi là cười Chưa kể khi tôi viết “chân đi, gió lạt
nhạt trước những “lời bình” mà phía sau, sâu ba hướng” ngụ ý, dù cuộc tình cay
thường do động cơ ganh ty vô thức của nghiệt ném chúng tôi mỗi người về một
những bằng hữu đó. Cũng có người tới hôm phía. Nhưng thâm tâm chúng tôi vẫn
nay còn hỏi tôi ý nghĩa của câu thơ “Chân tưởng nhớ nhau, như một hướng khác, của
ẩi gió tạt sầu ba hướng ”3 chia lìa. Đồng thời, đó cũng là hướng đi
Người nêu câu hỏi có ý cho thấy sự tới của hy vọng gặp gỡ trong tương lai,
thiếu... hợp lý của câu thơ. Bởi vì, thông khi định mệnh cay nghiệt bỗng đổi tính,
thường, người ta nói “bốn hướng, mười nở nụ cười, dẫu muộn màng với cuộc tình
phương” hay “chân đi gió tạt sâu...hai chúng tôi...
hướng” — Tức hướng nghịch chiều của hai Tôi vẫn nghĩ, một bài thơ dù dài hay
người yêu nhau, khi phải (hoặc đã chia tay !) ngắn, nếu đi ra từ tâm cảnh thao thiết của
282 Du Tử Lê
Tình sâu / Du Tử Lê.
thi sĩ thì, đôi khi, tự thân bài thơ đã có cho không biết. Trường hợp này, theo tôi, là
riêng nó tính tiên tri. Một cảm thức siêu một tương thông bí nhiệm giữa thi sĩ và
hình mà chính thi sĩ, khi viết xuống, cũng thượng đế vậy.
người một phương, ta cũng một phương người chôn đời mà ta đắng cay
phố cao ngày thấp nắng mưa trùng cây im lá ngọn khói sương bày
mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố Chữm treo mỏ CÓNG fFƠ XưƠng mục
ta một hôn câm giông gió lên sống đã chẳng cùng chết sao hay
người ở đâu? ôi người ở đâu ?
người ở đây, ta cũng ở đây có xanh còn áp má đêm buồn
lòng không như mặt, lòng lệ đây dế giun còn tiếc mùa ân ái
chân ẩi gió tạt, sâu ba hướng từng phiến trời mang bao nhớ thương!
fay với một trời, trời mưa bay Du Tử Lê.
157Ù
tinh sâu tu tư lê
` ~ 2 ^
Thơ:Du Tử Lê
Blue RockÝA Ẵ th ĐÁC Am Duy
người một phương ta cũng một phương! phố cao ngày thấp nên nắng mưa trùng trùng... mắt có
284
Du Tử Lê
Tình su Du Tử Lê
12
sâu để nhốt trời giông tuc cơn bão lên!
: me“ ]=— =
người ở đây ta cũng ở đây! lòng không như mặt mà lòng lệ tràn đầy... chân đi theo
th cậa 3 sẽ ch 3 s1 cŸ
người chôn đời mà ta đắng cay! cây im lá và ko: sương bày.. chỉm treo mỏ tài trơ xương
ẳ th E7
sống đã =5cùng chết sao hay??? người ở đâu? ôi người ở đâu??? xanh
. HE. .. =
còn áp má Nhi đêm sầu! dế giun còn tiếc mùa ân ái. từng phiến trời mang bao vết thương!!
thu thu
«+ g#2SSSEEESErre =_ ==
thương! từng phiến trời mang bao vết thương! từng phiến - trời...
_ ôi vẫn chờ đợi ngày nào, có người tÔ1, có một định mệnh khá đặc biệt. Nó
hỏi tôi: được nhiều thế hệ nhạc sĩ tìm đến, dừng
- Bài thơ nào của tôi, là bài thơ lại và, chấp thêm cho nó đôi cánh giaI
may mắn được nhiều nhạc sĩ chọn phổ điệu, để bay xa hơn... Tới những chân
nhạc nhất(?) trời mà cá nhân tôi hay, các nhạc sĩ, cha
Để tôi được trả lời: đẻ của phần âm nhạc, cũng không thể
- Đó là bài “Khúc K. riêng chàng”. đoán, biết!
Như tôi đã viết trong phần nói về Điều may mắn thêm nữa cho bài thơ
bài “K. Khúc Của Lê” sáng tác của nhạc là, giai điệu mà, nữ nhạc sĩ Khúc Lan
sĩ Đăng Khánh mà, Ban biên Tập tập (người đầu tiên) chuyển thể bài thơ
sách này đã chọn, là một trong số 28 bài thành ca khúc, hoàn toàn khác hẳn với
thơ phổ nhạc rằng: người thứ hai, là nhạc sĩ Đăng Khánh.
Bài thơ “Khúc K. riêng chàng” của Cũng vậy, giai điệu nhạc sĩ Phạm Anh
286
Du Tử Lê
Tôi Xa Người / Phạm Anh Dũng.
Dũng chọn ca bài thơ này, với tựa đề - Âu cũng là mặt khác, của đồng
“Tôi xa người”; cũng không có một liên tiền định mệnh có hai mặt vậy!.!
hệ gần xa nào với giai điệu mà nhạc sĩ +
Anh Bằng, cũng như những nhạc sĩ khác
tìm được và, tháp cho nó... Khúc K. Riêng chàng
Lại nữa, bài thơ này của tôi không
chỉ có 4 hay 6 câu mà nó có tới 10 phân tôi xa người như xa núi sông
khúc, hay 10 khổ. Mỗi khổ thơ lại có đủ em bên kia suối? — bên kia rừng?
4 câu. Do đấy, các nhạc sĩ được rộng em bên kia nắng? — bên kia gió?
đường “thao tác”! tôi một dòng sương lên mênh mông
Để hoàn tất phần ca từ một ca khúc,
như tôi biết, nhạc sĩ chỉ cần 4 đoạn thơ tôi xa người như xa biển đông
mà thôi! chiều dâng lênh láng chiều giăng hàng
Nên, có người chọn phân khúc 2, bỏ những cây ghỉ dấu ngày em đến
phân khúc 3, 4, 5... Có người lại bỏ đã chết từ đêm mưa không sang
phân khúc 1, 2, 3 để vào thẳng phân
khúc 4, 5, Ó, 7, V.V.. tôi xa người, xa đôi môi tham
Vì thế, nếu bạn đọc nào có thì dẼi em biết, rỗi em như chim ngàn
vui lòng đọc lại bài thơ dưới đây, một thôi còn khua động làm chi nữa
lần nữa (nếu đã đọc). hôn tôi vốn đã là tro than
Biết đâu, khi đọc xong... “một lần
nữa”, quý bạn chợt nhận ra rằng: tôi xa người, xa đôi mắt ngoan
- Cuối cùng, ta chẳng chọn được vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn
một khổ thơ nào hết! em xa xôi quá làm sao biết
Nếu xảy ra trường hợp này thì, với vốn liếng tôi còn: những ngốn ngang!
tÔI:
tôi xa người, xa trên sân bay tôi xa người, xa niềm thiết tha
hồn tôi côn cát dấu chân bây hoa xuân đã rụng héo hiên nhà
em vui đời khác làm sao hiểu phố xưa em buộc đôi hàng bím
tôi sống âm thầm như cỏ cây nay tóc về đâu? — hôn ở đâu?
tôi xa người, xa bàn tay vui tôi xa người, xa một mùi hương
bàn tay có ngón đã chôn đời bãi khuya, hỗn ốc lạc thiên đường
bàn tay có ngón không đeo nhẫn nhó ai buôn ngất trên vai áo
có ngón dành riêng cho môi tôi mưa ở đâu về? — như vết thương.
Du Tử Lê.
1983
288
Du Tử Lê
Du Tử Lê và Phan Vũ. 2012
Tũi NA 0ư0Ii
Thơ: Du Tử Lê - Khúc K Riêng Của Chàng
qarndante Am C
suối? Bên kia rừng? Em bên kia nắng? Bên kia gó? Tôi một
290 Du Tử Lê
Tôi Xa Người
rời xa bây. Chiểu em kh ông đến, h àng cây cũng nghì êng xuối
`
Hoa xu ân đã rụng héo h 1ên xưa em buộc đôi hàn ễ
ngư ỜI như
Đông. Chiểu dân lênh láng, chiều giăng hàng. Những câ ghì
tháng 7, 1992
đến đã chết từ đêm mưa không sang.
anh em chúng tôi. Nhưng trong ký ức / tay. Đúng hơn, một chia, lìa, biệt. Biệt.
hình dung / tưởng tượng/... của mỗi
người, lại bật âm những vang vọng khác. “Hình ảnh Dzũng Trăng Khuyết,
“Ở Dzñũng, có thể là nỗi đau đớn tơi hình ảnh Phoóng, H.A., những con sông
bung trong hình dung về HA. Tưởng (nhiều phần không là con sông
tượng HA trong vòng tay kẻ khác (?) Willamette của Phụng), hình ảnh những
“Em về khuya có vui, ở tôi, là hình cánh rừng (nhiều phần không là rừng
ảnh Phoóng thất lạc trong chiếc xe lóc nguyên đại gồm toàn sôi, sến và lác...)
cóc trên khúc đường Katella / Euclid, nhấp nhô, lấp xấp, vùi, chôn tôi sâu
giữa khuya khoắt với mái tóc suối mây trong những niềm bí mật mà, mỗi người,
đã cắt cụt với hy vọng nhờ thế, đổi thay theo cách riêng, đã nín, lặng, mang đi.
được định mệnh! “Tôi rất vui, khi biết H.A. trở thành
“Ở tôi, em về khuya có vui, chỉ là người bạn đời của Dzũng. Tôi cũng rất
câu hỏi / lời chúc gượng cho một chia vui, khi biết Phoóng đã lập gia đình, đã
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 293
DU TỬ LẺ
có con. Nàng chọn một người đàn ông nắng xót, như biển khơi
ngoại quốc. Người đàn ông, như Phoóng đường xa hút bóng người
kể, có thể chia sẻ với Phoóng bất cứ điều nỗi buồn nào có đôi?
gì. Trừ vâng trăng nơi trái tim nàng, sớm sao đời tôi khép vội?
khuyết! Trừ nắng, mưa trong tâm hồn tóc buôn xuống hai vai
nàng đã ngày, đêm mộ địa...” em nghìn năm mây khói
Và đây, thưa quý bạn, “7T khúc
một” hay “Trăng khuyết”, kỷ niệm của tôi đã khóc đêm qua
hơn một người và, bển lâu, có thể cũng như đứa trẻ nhớ nhà
hơn một đời!.! em ở đâu đêm qua?
+
quê-nhà-tôi, mất dấu
thu Khúc, một tôi ở đây đêm qua
mênh mông hồn nghĩa địa
trăng khuyết, như đời tôi
cũng thôi, một kiếp người
trăng khuyết, như tình tôi
em về, khuya có vui
còn nhau không cuối đời?
đầy hỗn tôi mưa bụi
em, một trời gió nổi
tôi về, khuya thiếu... tôi
tôi, một trời mưa thôi
nhớ người, môi tháng tám
mắt người, đêm tháng chạp
đắp buồn ván quan tôi
gió ngất, như lòng tôi
áo người, trưa tháng tám
chiều thu, im tiếng rồi
gói hồn tôi không vui
những ngón tay mô côi
đường ngôi không tiếng gọi
em còn trong cõi tôi
kịp về không hỡi bé )
vâng trăng ta khuyết rồi.
thoảng mùi hương tháng chín
8-1984
294 Du Tử Lê
Du Tử Lê và Nguyễn Văn Cảnh. 2O12
tăng khuyết
Ý thơ:Du Tử Lê
Nhạc và lời: Việt Dzũng
sẽ =— ===- ====== œ
Trăng khuyết như đời - tôi. Cũng thôi một kiếp người. khuya có
hệ ==========ễ===ễ==
VuI. Tôi đêm nhớ người.. Gió biếc như tình tôi. Cung chiều lên tiếng
HH =—— ======c====
Về kịp không hỡi Ề Vẳầng trăng ta khuyết rồi... Biển khơi nào dâng
296
Du Tử Lê
Trän# Khuyết
—=———==
sóng cho gió đây hồn nghĩa trang. đâu đêm 0c co nồi
VỘI... Buồn vương giọt nước mắt cho giá lạnh cội áo quan... Anh ở đây đêm
nAY... Nghe hồn em tóc xõa khói (ư) mây... Mây khói ru tình
tôi.. Nhớ thương một kiếp người. Em về khuya GÓP “vuls Tôi về đêm nhớ
Gỗ — ==—=
42 |
người Trăng khuyết như hồn tôi Vấn quan đã đóng trôi Về kịp không hỡi
JENMiL./. hỆ
Tôi có nhiều buổi ngôi ở Pagode, đồng ý ngay (nhiều phần chiều ý tôi?) Và
(nhất là những buổi tối, một mình), qua “Trên ngọn tình sâu ” ra đời!
khung kính lớn, hình ảnh những hàng cây Linh hồn duy nhất của bài thơ là Lê
nơi ngã tư đường Tự Do /Lê Thánh Tôn Huyền Châu (sau này trở thành cô giáo
và, công viên nhỏ nơi góc phố, trở thành dạy trung học) — Là mối tình đầu thực sự
một phần ký ức tôi, những ngày xa của tôi. Chúng tôi quen nhau vào khoảng
Saigon. Vì thế, không suy nghĩ, tôi nói giữa năm 1962. Cuộc tình của chúng tôi
với Phụng, tôi muốn đặt tên ca khúc ấy là không đi đến hôn nhân được vì sự khác
“Trên ngọn tình sầu” — Nó cũng phản biệt Nam / Bắc. Thời gian đó, sự phân
ảnh phần nào nội dung bài thơ. Phụng biệt hay tỉnh thần kỳ thị Bắc / Nam còn
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 299
DU TỬ LÊ
rất mạnh mẽ. Tháng 4-1975 tôi rời Việt môi thâm khô từ thuở định xin hôn
Nam, ty nạn tại Hoa Kỳ. Đầu thập niên ngày tháng hạ khi không mà trở rét
1990s khi biết Huyền Châu vẫn chưa lập em khi không mà trở mặt điêu ngoa
gia đình, và hoàn cảnh riêng của cá nhân fay trông ngóng hương đưa mùi tóc mạ
tôi cho phép, tôi trở về Saigon, ngỏ ý đưa ngọn me xa thở ký ức rì rào
Huyền Châu qua Mỹ. Nhưng vì còn cha chiều qua đó chân ai còn ríu rít
mẹ già, HC từ chối... Mười năm sau đó, lời ai say cho trời đất lại gần
khi hoàn cảnh gia đình của HC thay đổi,
HC muốn qua Mỹ thì mọi chuyện đã trở kỷ niệm tôi từ những ngày vỡ tiếng
nên trễ muộn! Tới ngày từ trần, mỗng nhẩn nha gom từng cọng thiết tha rơi
một Tết Nguyên Đán, 2011 HC vẫn độc con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
thân và, vẫn cư ngụ tại căn nhà cũ ở Bến khi đêm về ru giọng đớn đau hơn
Chương Dương, một phần ngoại cảnh cây niên thiếu cũng thui mâm trong sáng
hay phông nền chính của bài thơ mà quý lá oan khiên lả tả mái hiên người
bạn sẽ đọc dưới đây... tôi èo uột từ những ngày cả gió
x con đế buồn tự tử giữa đêm sương
bây sẻ cũ cũng qua đời lặng lẽ
67, Khúc Thêm cho Huyền châu ngọn me xưa già khom tiếc thương hờ
em ở đó bờ sông còn ẩm cát
hạnh phác tôi từ những ngày nước lớn con sóng tình vỗ mãi một âm quên.
trời mưa mau tay vuốt mặt khôn cùng Du Tử Lê,
bây sẻ cũ hom hem chiều ngói xám ` 1967.
trời xanh xao chân nhỏ cũng không về
cây mộng nở từng ngón tay lá nõn
nôi tương tư có ấm thịt da người
tôi hiu hắt từ mắt em ngát tạnh
300 DuT¿utê
Nguyễn Gia Kiểng và Du Tử Lê. 2014
ôi quen với D'TL mùa hè năm 1967 Cho đến một ngày, một người bạn
ở Pleiku trong một chuyến giang của tôi và cũng là bạn của Lê, đề nghị
hồ vặt. Trước đó thỉnh thoảng tôi tôi phổ một bài thơ của DTL, và bài thơ
có đọc một vài bài thơ của DTL đăng mà anh ấy đề nghị là bài Khúc thêm cho
trên các tạp chí và nhật báo ở Saigòn, Huyền Châu. Tôi nhận lời nhưng cũng
nhưng tôi chưa có ý niệm nhiều về thơ hơi ngại vì chưa biết bài thơ ấy có hay
DTL, và tôi cũng không nghĩ đến việc không và có ẩn chứa hồn nhạc hay
phổ nhạc vào thơ. Tôi đọc nhiều sách không.
nhưng ít đọc thơ. Đêm về, một mình trong căn phòng
Hồi đó, Đinh Hùng, Vũ Hoàng vắng, tôi mở bài thơ ấy ra đọc, bỗng dưng
Chương, Thanh Tâm Tuyển, Nguyên tôi thấy cả một không gian đầm ấm nhưng
Sa, Trần Dạ Từ... là những nhà thơ đã buôn bã vây quanh tôi bằng những hình
để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng. ảnh mà Lê đã nhân cách hóa từ cỏ cây, từ
302
Du Tử Lê
Trên Nøọn Tình sâu
chim muông và từ cả những con dế buồn Hỗi đó lũ sinh viên chúng tôi hay tụ
ca hát nỉ non trong đêm vắng. Thơ của Lê tập tại khuôn viên bỏ trống của trường
đã thu hút tôi, và tôi khẽ cất tiếng hát Văn Khoa cũ, hát hò cho nhau nghe
“Hạnh phúc tôi, hạnh phúc tôi từ những những bài hát chúng tôi vừa viết xong.
ngày con nước về...” và cứ thế dòng
2)
Bài “Trên ngọn tình sầu” lần đầu tiên ra
nhạc tuôn chảy từ những vần thơ. mắt anh em sinh viên trong đêm sinh
Bài hát được hoàn tất trong hai hoạt như vậy, đã được đón nhận nồng
ngày, sau khi ngắt bỏ những đoạn không nhiệt, ngoài mong ước của tÔI.
cần thiết, thêm thắt và sửa lại những vần Ca từ Hạnh phác tôi, hạnh phác tôi
thơ bằng trắc cho đúng theo dòng nhạc được chấp bằng đôi cánh âm nhạc, đã
mà không làm mất ý của tác giả bài thơ. bay cao và bay xa cho mãi đến ngày
Và Lê đã đồng ý với tôi về tựa đề của bài hôm nay.
hát “Trên ngọn tình sâu”. Từ Công Phụng
cc === :=======-
Hạnh phúc tôi hạnh phúc tôi từ những ngày con nước về. Ngoài trời mưa mau, ngoài trời mưa
F §" C si Ề
===-======ỗẽỗẽễãỗÃỗỗõễÃÃ
tay vuốt mặt không cùng.
\ 55
Bầy sẻ cũ hom hem, chu mái xám rêu xanh.
= =======ễễ=ễễễ=ễễ
NHEƠI (ôm (CAO GUAẦU nhỏ cũng không về trên dòng sông tội lỗi. Tôi nghe hắt
304
Du Tử Lê
Trên N#0n Tình sâu
F7 Âu C
=—_.-..-. = =—==—==-
%
hiu từ
⁄
mắt em ngắt
“
tạnh. Môi thâm hô từ thuở định hôn người. Ngày tháng
6 D Ề EHuiF (
4 : :
hạ kh không mà trở rét. Giọt nắng vàng như sương mờ lạnh ngất. Sao khi
: =—
trời xuống thật
EEE=== Ea
gần. ` trông ngóng hương xưa mùi mái tốc đêm mưa.
Lời ai ru như mơ cho
32 3
tạnh. dế buồn tự tử giữa đêm sương. § cũng qua đời lặng
_ C f ———a———, C
~x
#2
Ca khúc
“tfGfiE Le» hárffrN0 G6600 T0.
rong tay thánh nữ, có đời tôi” được từ cô mà, tôi đọc lại Tân Ưóc.
là một trong những bài thơ Cùng với tình yêu cá nhân và tính uyên
tôi viết vào cuối thập niên áo của Tân Ước đã thấm đẫm, thay đổi
(19)80s đầu thập niên (19)90s — Đi ra từ khá nhiều suy tư của tôi về ý nghĩa cũng
tấm lòng, mối tình của một thiếu nữ Ky- như chính sự sống / chết của một kiếp
tô-hữu, mới lớn. Chính tình yêu tỉnh người ngắn ngủi!
khiết của cô đã nâng đố tinh thân tôi Tên cô viết tắt là T.N, cho tôi liên
vượt qua được những biến động tính tưởng tới hai chữ “?hánh nữ".
thần tuyệt vọng ở tôi, sau cái chết của Tôi dùng hai chữ này, như một cực tả
mẹ tôi năm 1989 và, những đổ vỡ khác lòng biết ơn của mình, đồng thời cũng có
trong đời thường... thể hiểu, như một hình thức xiển dương
Cũng từ tình yêu tinh khiết tôi nhận lòng biết ơn của tôi trước Chúa Ky Tô
306 Du Tử Lê
Ca Khúc “Tr0ng Tay Thánh Nữ, Có Đời Tôi”.
Khi bài thơ phổ biến, người đâu một video của mình thì, Tuấn Anh lại
tiên, chấp thêm cho nó đôi cánh giai chọn tựa “Trong tay thánh nữ, có đời
điệu là nhạc sĩ Trần Duy Đức, ở Nam tôi” làm tựa chung cho cả bộ video của
Call. anh. Sự việc này, thoạt đầu đã khiến
Sau đấy, ở Sydney, Úc châu, nhạc sĩ trong giới thưởng ngoạn, có nhiều người
Hoàng Thanh Tâm, cũng tình cờ chọn bị lầm lẫn, giữa hai tác giả!
bài thơ đó, để soạn thành ca khúc. Khác +
hơn Trần Duy Đức, Hoàng Thanh Tâm
lấy 1 bài thơ khác, chỉ có 4 câu của tôi, Sau một thời gian dài bị bệnh suy
dùng cho phần điệp khúc: thận, từ nhiều năm qua, linh hồn bài thơ
“Trong tay thánh nữ, có đời tôi” không
“sông chẳng thể không trôi về biển lớn còn nữa. Nhưng may mắn, bài thơ ấy,
người bên bờ buông tóc thả cho mây cũng như một vài bài thơ khác, tôi viết
nên suốt kiếp, tôi vẫn là đứa trẻ từ tình yêu của T.N., vẫn còn được cất
buôn, vui theo chiếc kẹo ở tay người”. lên, như lời những lời tụng-ca — Dù cho
đó là những tụng-ca-không-hạnh-phúc
Vì họ Trần đã giữ nguyên tựa bài của tôi.
thơ làm tựa đề cho ca khúc của mình, Du Tử Lê
nên, họ Hoàng đề nghị với tôi, cho anh
(2014)
chọn tựa mới là “Hạnh phúc buôn”.
Cũng như ca khúc “Trong tay thánh
nữ, có đời tôi” của Trần Duy Đức, “Hạnh
phúc buôn” của Hoàng Thanh Tâm được
thu âm và phổ biến.
Tuy nhiên, khi ca sĩ Tuấn Anh chọn
“Hạnh phúc buôn” làm tựa chung cho
- ào năm 1988, thể theo lời mời không thể hiểu”, và Nhạc phẩm “Trong
.__ của một số báo chí văn nghệ ở tay Thánh Nữ có đời tôi” là một trong 3
`» Úc Châu, thi sĩ Du Tử Lê đã thi phẩm của thi sĩ Du Tử Lê, tôi đã phổ
cùng với tôi trở về Úc để ra mắt tập thơ thành ca khúc vào năm 1988.
“Ở chỗ nhân gian không thể hiểu”Ä 3°
của Nhưng mãi cho đến năm 1993, tức
ông và album cassette “I[háng Sáu Trời là 5 năm sau khi viết “Trong tay Thánh
Mưa” (tình ca Hoàng Thanh Tâm 3) tại Nữ có đời tôi”, tôi mới qua Mỹ để thực
2 thành phố Sydney và Melbourne. hiện album .“Tay Ngọc” (Tình ca Hoàng
Cũng chính nhờ vào cơ hội này, tôi Thanh Tâm 4), và đã mời ca sĩ Thái
mới có dịp gần gũi với thi sĩ Du Tử Lê Châu thâu âm nhạc phẩm này lần đầu
cũng như tiếp cận những thi phẩm của tiên! Album “Tay Ngọc” gồm 10 tình
ông trong tập thơ “Ở chỗ nhân gian khúc phổ thơ của các thi sĩ cận đại như:
308 Dù Từ lê
TT0n£ Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi
Nguyên Sa, Du Tử Lê, Huy Cận, Hồ tôi đã đưa vào điệp khúc của bài hát với
Dzếnh, Hàn Mạc Tử, Trần Dạ Từ, Hoài tựa đề là “Trong tay Thánh Nữ có đời
Điệp Tử và Ngọc Hân. tôi”. Sau đó, tôi đã xin phép thi sĩ Du Tử
Nhạc phẩm này sau đó được ca sĩ Lê đổi tựa bài hát là “Hạnh Phúc Buôn”
Tuấn Anh dùng làm nhạc phẩm chủ đề để đưa vào album thứ 4 của mình.
cho album CD và video của anh, phát Đã hơn 20 năm qua, nhạc phẩm này
hành tại Hoa Kỳ năm 1994, và ca sĩ vẫn được rất nhiều thính giả thưởng
Tuấn Anh đã thể hiện rất thành công ca ngoạn âm nhạc khắp nơi yêu thích, có
khúc này trong những chuyến đi show thể nói đây là một trong những nhạc
trình diễn của anh. phẩm tôi đã phổ nhạc thành công sau
Nhạc phẩm này được phổ từ 2 bài “Tháng Sáu Trời Mưa”, “Ngập Ngừng”,
thơ “Trong tay Thánh Nữ có đời tôi” và “Cô Hái Mơ”, “Đây Thôn Vĩ Dạ” vv...
“Tay người” của thi sĩ Du Tử Lê. Bài Hoàng Thanh Tâm
thơ “Tay Người” chỉ vỏn vẹn có 4 câu,
Thơ: Du Tử Lê
#£E=====
Nhạc: Hoàng Thanh Tâm
= ty7 “=.....
310 Du Tử Lê
TT0n# Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi
Gm D7 ở Gm
E
ng.
lôi gây như phiến
" lá trên cây
rb == Cm
=: = “===
Sông chẳng thể không trôi về _biển
"=1
Gm
; |
Người bên bờ buông tóc thả cho
lệ: _ Cm
Ễ= == _Ì'—Ê
== Ẫ
h =-
Nên suốt kiếp lôi vẫn P" đứa
: = =— ===j
trẻ Buồn vui theo chiếc kẹo 'ở fay
_ Gm F : =5
312 Du Tử Lê
Tr0ng Tay Thánh Nữ Có Đửi Tôi
Gm G7
£==" _..
Cm Eb .....
| †
ề SG 7 == |
B° Gm D7 ở
rẽ |
| # =_= . = '
Ơ | ø
không Hỏi Chúa ãi rồi em sẽ
Gm G
E==
|
====—— +
hay Tôi về thơm nỗi nhớ trên
s8
". :
Cm
= Eh 3=
“==
° Cm
=
_ D7
=
—— ở
=“ định
=======E= Hỏi Chúa đi
|
rồi ch sẽ
B° Eb 6m Ab
¿
Ẹ E = ——— =s=s
| —— TP=
]
œ<
314
Du Tử Lê
VỀ đời thường
DU TỪ LỄ
BỐ TôÔi,
Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu!!!
Nói chung là khó ghê gớm để nói... “Em” mà ngoảnh mặt, Bố sẽ than:
thơ. Nhưng với Bố thì dễ ẹc, với Bố cái - Em vui áo lụa mềm lưng phố
øì cũng ra thơ cả: có động lòng thương kẻ cuối đường?
Tóc: Tìm nhau. cổ tích trong hương tóc - Hồn tháng Chạp cuối đời khua
Vai: Đôi nhánh vai gây thương thế tiếng gậy
gian Em từ tâm còn đủ lượng bao dung
Ngực: Ơn em ngực ngải môi trầm
Môi: Ngực thơm hoa bưởi môi đưa bão Trời ơi, nói vậy mà ai không “động”,
về ai mà không “từ” hả trời! “động” quá
Tay: Bàn tay Bồ Tát em đời kiếp cho nên đến nỗi này! Ô hình như tôi
Lưng: Em vui áo lụa mềm lưng phố cũng đã vừa làm được câu thơ: “Động
Ngón chân cũng có thơ luôn, không quá cho nên đến nỗi này!.” Í hay đó chứ,
thể thơ mộng và lãng mạn hơn: đâu có thua ồng Du Tử Lê, gần đèn cũng
ngày nghiêng nhớ xuống đôi vai nhỏ sáng lên đôi chút!
nghe lá reo mừng những ngón son Nhiều bạn bè của Bố nói, nghe ông
Lê nói thì kiến trong hang cũng bò ra.
318
Du Tử Lê
Bố Tôi, Ở chỗ Nhân 6ian Không Thể Hiểu !!
Tôi đã nói ở trên, ở đó mà kiến trong Tôi sẽ không nói thơ nữa, đó không
hang, sư tử trong rừng sâu cũng lò dò phải là lãnh vực của tôi. Phần Mẹ, Mẹ
xuống núi khi nghe Bố tôi “dụ khị”: tôi mừng vô kể khi tôi không biết tí nào
- tôi sẽ chỉ cho em, đây sự thật: về thơ. Mẹ thú vị lắm với những câu
tấm lòng tôi... thương lắm! những sau đây:
đêm người! Chông tôi là một nhà thơ
- ân nghĩa nghìn sau vẫn chói lòa. Ra vào ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế nào
- em phục sinh ta từ mộ sâu Đến nay tôi rất tự hào
Con tôi chẳng có đứa nào làm thơ
- Ơn em hơi thoảng chỗ nằm,
Dấu quanh quấn dấu nỗi buôn một nơi Lãnh vực của tôi và của cả nhà là
Tạ ơn em tạ ơn em! lom lom “canh” Bố, mỗi người tự canh
một cách riêng, để mỗi tối trong bữa cơm
Bố tôi mà “tạ” kiểu đó thì cứ nai lưng gia đình kể cho nhau nghe. Những lúc
ra mà hầu vẫn thấy hạnh phúc ngập tràn. như thế Bố tôi chỉ tủm tỉm cười, vì chắc
Ai tin ráng chịu! Từ xưa nay khối thấy mình cũng đáng buồn cười thật!
người tin, trước mắt là mẹ tôi đó chứ ai Nhà tôi luôn có bữa cơm tối của gia
xa xôi. Ngày xưa khi còn bác Mai Thảo, đình. Cả nhà dù ai đó có thể về muộn thì
bác thương mẹ tôi lắm, bác sợ Bố bay cả nhà đều chờ đông đủ mới vào bàn. Có
bướm rồi Mẹ khổ, thỉnh thoảng Bác những hôm mẹ tôi về 11 giờ hay hơn
thăm chừng: “Lê nó có đối xử tốt với em thế, hay tôi về quá trễ thì cả nhà đều chờ
không?” bác còn bày cho mẹ tôi: “Lê ra cơm. Cơm tối gia đình rất vui, đó là dịp
đường là ông Du Tử Lê, nhưng ở nhà là để cả nhà “báo cáo” tình hình của mỗi
ông Lê Cự Phách, nếu không tốt với em thành viên cho cả nhà nghe. Mẹ kể
thì em cho áo quần vào bịch rác nhá, vứt chuyện sở làm, tôi kể chuyện trường,
ra ngoài đường, đếch sợ nó nhá!” Hân kể những chuyến đi show. Bố là
người ít nói nhất, nhưng lại bị trả lời khi cả nhà cứ đem Bố ra cười trong buổi
nhiều nhất. cơm. Ba mẹ con cứ thi đua nhau kể và Bố
Đề tài không chừng, có hôm này chỉ tủm tỉm, rất thiển. Thương vậy đó!
hôm kia, đủ khía cạnh cuộc đời. Có hôm Tôi thương Bố lắm, dạo sau này, vì bác sĩ
đề tài là: Nếu có kiếp sau, sẽ thích làm nói ăn rau rất tốt, nên vừa vào bữa ăn là
đàn ông hay đàn bà. Tôi muốn làm đàn Bố ngốn nghiến rau, hết đũa nọ đến đũa
ông. Mẹ tôi thì muốn làm y chang như cũ kia, ăn giống như trả nợ cho xong. Sau đó
(ý là muốn làm vợ bố lần nữa!? Eo ơi!) thì vì đã ăn rau nên coi như tha hồ ăn thịt
Bố thì muốn làm... đàn bà, lý do là để coi mổ, da, lòng... Hôm nào mẹ kho thịt mỡ,
thử thế nào. Tính bố nhẹ nhàng, nói năng bố tôi lấy đũa rẻ làm hai phần mỡ và thịt.
nhỏ nhẹ, lại ưa ăn mặc đẹp, quần màu Sau đấy ngang nhiên gắp miếng mỡ, bỏ
này phải đi với áo màu này, và áo len thì phần thịt lại. Bố an tâm vì ngay từ đầu
phải khoác hờ lên cổ kể cả những hôm bữa đã ăn mấy đũa rau rồi. Cũng thế, mỗi
trời nóng phát rô lên. Cho nên quyết định ngày chạy trên treadmill, nhưng miệng
chung của cả nhà là cầu xin Thượng Đế phì phà thuốc lá, vì vững tin rằng vừa hút
cho bố tôi làm “chân dài” ở kiếp sau. Bố thuốc vừa chạy treadmill coi như... không
tôi tủm tỉm, chắc là thỏa chí lắm. Rôi hỏi hút thuốc.
Bố sẽ lấy ai làm chồng, Bố rất đăm chiêu, Gâần như Mẹ tôi đi làm suốt ngày, có
suy nghĩ lao lung làm như mình sắp là hôm cắt có hỏi Bố: “Ở nhà anh làm gì?”
đàn bà thật. Mẹ tôi cũng coi bộ hoang “Anh làm thơ” Làm thơ cũng là “làm”
mang không kém. Tôi đánh bạo hỏi: Bố trời ạ! Nghe vậy Mẹ tôi giao cho một
“lấy: Bác T. làm... chồng Bố OK không? công việc đời thường hơn, công việc
Cả nhà nín thở, chờ đợi. dưới trần thế. Số là Mẹ đi làm về rất trễ,
Thôi, ngang đây tôi không muốn tiết thường khoảng 9 giờ tối Mẹ có mặt ở
lộ câu trả lời của Bố. Nhưng vui đáo để! nhà, cũng có hôm II giờ đêm mới về.
Chưa bao giờ tôi hỏi Bố nghĩ thế nào Sáng trước khi đi làm, Mẹ đã lo sẵn thức
320 Du Tử Lê
Bố Tôi, ở chỗ Nhân oian Không Thể Hiểu !!
ăn, tối về chỉ hâm lại. Phần việc giao đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì
cho Bố là nấu dùm nồi cơm. Tôi kèm cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
theo đây tấm hình Bố nấu cơm để biết Tuy không phải làm bất cứ công việc
kỹ thuật nấu cơm của một ông thi sĩ nào trong nhà, nhưng Bố tôi bận lắm.
(Làm sao mà hiểu ở chốn nhân gian này Sáng ngủ dậy “phải” ngắm chim, ngắm
có kiểu nấu cơm như thế!) cá chừng nửa tiếng, ngắm chim, cá, chứ
không phải ngắm thức ăn, nước uống của
chúng, nên nếu thức ăn có cạn, nước có
khô... chuyện đó là chuyện của nhân øg1an,
Bố tôi không hiểu! Không dính dáng gì
đến người cõi trên là Bố. Sau khi “ngắm”,
Bố ra quán cà phê, ngày nào cũng đi, kể
cả lễ, tết, weekend, mưa gió bão bùng.
Mẹ tôi gọi việc Bố ra quán cà phê mỗi
sáng là Job full trme. Hôm nào chậm ra là
chuông điện thoại réo Inh ôi. Có lúc Mẹ
Bố không hề nhìn thấy nổi cơm bị tôi cũng rầu rĩ chút chút. Nhưng nếu có
kẹt sợi dây điện to tổ chảng nên làm sao những buổi sáng Bố nằm ẹp trên giường,
bấm nút cook, mà cũng khôn lắm nghen, vì nóng sốt, cảm cúm, biếng ăn, mà không
biết lấy napkin xếp lại để chèn vào. “Nồi ra cà phê được thì Mẹ tôi lại rầu rĩ hơn gấp
cơm nhà mình bị hư, anh bấm nút hoài bội. Rồi thì Mẹ lại mong Bố ra cà phê, và
không được nên phải chèn bằng napkin” cứ hỏi dò: “Anh ráng ngôi dậy ra cà phê
Bố hỉ hả vì sáng kiến của mình. cho thoải mái người!” Bố mà đi ra quán
Cơm vẫn sống và cả nhà đói meo. sau vài ngày nằm bẹp thì không øì Mẹ
Nấu cơm là công việc duy nhất trong hạnh phúc hơn. *
ngày có liên quan đến cộng đồng gia Năm tôi 15 tuổi, Bố âu lo nói với
Két chờ thức ăn và Cá Koi cũng chờ thức ăn, còn Bồ thì chỉ... ngắm!
Mẹ: “T. ơi! Con nó đã lớn mà sao anh đồng nói xấu Bố, về sau, vì H. là người
chưa thấy nó có bạn trai? Anh hơi lo.” ở gần Bố nhiều nhất nên chuyện về Bố,
Đến năm tôi 23 tuổi, tôi có bạn, bạn tôi H. là người biết rõ hơn bất cứ ai trong
đi làm 9 giờ tối mới về và ghé thăm tôi. nhà. Việc trở thành con rể của Bố cũng
Thì lệnh của Bố, bạn tôi chỉ được ở chơi làm hao hụt mức thu nhập của H. không
tối đa 10 giờ đêm phải về. Hôm nào bạn ít. Những khách hàng hay “đe' H.: Bác
tôi ở lại trễ là y như rằng phòng Bố Mẹ là bạn của Bố cháu, cháu phải lấy giá
vẫn còn sáng đèn, và chỉ tắt khi biết thật rẻ cho Bác. Xui cho H. bạn Bố quá
chắc bạn tôi đã về. Ban đầu tôi tưởng nhiều nên mức thu nhập từ công việc
người thức “canh” tôi là Mẹ, ai ngờ đó là làm ăn cũng có bị bào mòn chút chút.
Bố, năm ấy tôi đã 23 tuổi! Một năm sau Vậy chứ nếu khách hàng không biết gốc
chúng tôi thành hôn và điều kiện duy gác của H. thì H. cũng bằng cách này
nhất Bố đòi đàng trai là: Con gái tôi hay cách nọ khiến họ phải biết H. là ai.
không làm dâu! Vợ chồng tôi ở chung Mà trong nhà, đâu phải chỉ H. là
với Bố Mẹ từ đấy. như vậy!
Thời gian đầu H. không nói rành
Ochid Lâm Quỳnh
tiếng Việt nên không gia nhập cộng
32 Du Tử Lê
Du Tử Lê và Đỗ Quý Toàn. 2013
` ôi gặp Du Tử Lê lần đầu tiên vào biên soạn chương trình truyền hình quân
khoảng thượng tuần tháng 12- đội, tôi thường hay ghé phòng báo chí
1966. Lúc bấy giờ Lê vừa từ Cục để xin “tăng viện” tài liệu tin tức, vì đây
Chính Huấn thuyên chuyển về phòng là “kho tàng” của những øì tôi cần tìm.
Thông Tin Báo Chí thuộc Khối Kỹ Xin được nói thêm về phòng Thông
Thuật Cục Tâm Lý Chiến, theo phiếu Tin Báo Chí. Đây là một trong những
trình của Đại Tá Vũ Quang, cục trưởng. phòng quan trọng của Cục Tâm Lý
Còn tôi, phụ trách một bộ phận của Chiến, chịu trách nhiệm điều hành bán
Phòng Điện Ảnh và Vô Tuyến Truyền nguyệt san Chiến Sĩ Cộng Hòa, Nguyệt
Hình cũng thuộc khối Kỹ Thuật. Do San Tiền Phong, phụ trách trang từ Tiền
công việc của một người phụ trách viết Tuyến đến Hậu Phương, phần thông tin
lời dẫn giải các cuốn phim thời sự và chiến sự và phóng sự chiến trường trên
324 Du Tử Lê
Những Ngày với Du Tử Lê Ở KÙC 5168, Sài Gòn
Nhật Báo Tiền Tuyến (cũng thuộc quyển “bí” khi viết lời dẫn giải về một cuốn
quản lý của Khối Kỹ Thuật). phim giới thiệu cuộc hành quân của
Đến đây hằng ngày nên tôi quen Quân Đoàn 2, những thước phim của
khá thân với anh em cả phòng và biết rõ anh em quay phim rất “sống động”
cả chỗ ngồi của từng người: Từ cái bàn nhưng phần ghi chú chuyển sang cho bộ
bề bộn giấy tờ của đại úy Phạm Huấn -— phận biên tập lại quá ít, thế là phải sang
phụ tá xếp Thịnh, đến cái bàn của quan cầu viện phòng báo chí của xếp Nguyễn
ba Đặng Trí Hoàn (nhà thơ Hà Huyền Đạt Thịnh. Vừa vào phòng, tôi gặp nhiều
Chi), của Huy Phương, nhà thơ Tường khuôn mặt mới. Người đầu tiên tôi gặp
Linh, họa sĩ Mai Chửng, Trần Nhật là một sĩ quan ngôi ở gần cửa vào, bàn
Thiệu... đành cho các phóng viên lưu động. Chưa
Một buổi chiều đầu tuần, nhân bị gặp Lê lần nào, nhưng khi thoáng nhìn
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 325
VƯƠNG HỒNG ANH
hàng chữ lớn ghi ở đầu giấy Lê đang xem bài viết ghi đây đủ diễn tiến.
viết, tôi biết là Lê vừa đi phóng sự ở cao Lê viết rất nhanh, chỉ khoảng 5 phút
nguyên về, mừng quá, tôi hỏi ngay: Có là Lê đã viết xong trang cuối cùng. Đọc
phải ông vừa đổi về phòng này và cũng bài của Lê để rút ra những con số và tài
vừa ra “ra quân” ở chiến trường vùng 2. liệu cần cho cuốn phim, tôi không khỏi
Lê gật đầu thay cho câu trả lời. Vừa lúc ngạc nhiên về văn phong phóng sự của
đó, họa sĩ Mai Chứng, bạn cùng khóa Lê. Tôi nói với Lê: Bạn làm thơ rất hay
với tôi, ngồi ở góc phòng nói lớn: Du Tử mà viết phóng sự chiến trường cũng
Lê đó. Rồi Chửng giới thiệu với Lê về tuyệt cú mèo, đất nào bạn cũng tài hoa
công việc tôi làm. cả... Và thế là chúng tôi quen nhau.
Khi biết người đang nói chuyện với Khi Lê biết tôi “vô gia cư”, tối thì
mình là Du Tử Lê, một nhà thơ mà mình ngủ lại trong studio của Phòng Truyền
rất thích, tôi mừng rỡ nói với Lê: Những Hình, lại không có xe. Lê nói rất chân
ngày còn ở trong Thủ Đức, tôi được đọc tình: Khi nào toa cần giang hồ vặt thì hết
nhiều bài thơ của ông và rất thích, cứ giờ làm việc, sang đây moa chở đi. Và
mong có dịp được gặp ông. Tôi cóc làm chiễu hôm đó, Lê đã “đèo” tôi trên chiếc
thơ được nhưng có nhiều câu thơ của Vespa về nhà ở đường Phan Thanh Giản.
ông, đọc xong thấy cay cay ở mắt. Nghe Trên đường đi Lê nói: Chở toa về nhà
tôi nói, Lê cười xuê xòa: Cám ơn bạn, cho biết, khi nào buồn thì cứ tấp vào nhà
nhưng xin bạn bỏ cái tiếng ông đi, mình moa. Bà vợ mình rất hiển, rất quý bè bạn
rất cảm động về những gì bạn nói. Và của mình. Rôi Lê nói luôn: Tối nay tụi
bây giờ mình có thể giúp được gì bạn? mình ghé quán cơm bà Cả Đọi, có rủ cả
Tôi nói Lê là tôi cần một số tài liệu về Mai Chứng, nó sẽ đến sau. Và thế là Lê,
cuộc hành quân của Quân đoàn 2 và Lê Mai Chứng và tôi trở thành bộ ba chơi
vừa ở trên đó về. Lê nói: Bạn đợi tôi vài rất thân với nhau. Trong xưng hô, chúng
phút, tôi viết gần xong, rỗi sẽ cho bạn tôi sử dụng đủ loại đại danh từ: Khi thì
326 Du Tử Lê
Những N?ày với Du Tử Lê ở KDC 5168, Sài Gòn
Từ trái: Ngọc Hoài Phương, Du Tử Lê, Dương Vy Long, Nguyễn Trọng Nho,
trước bộ tư lệnh Pleiku, 1972)
mày, tao, khi thì moa, toa... phải để tao bao hai đứa mày ăn sáng...
Vào đầu năm 1967, Lê thêm một Từ ngày quen Lê, tôi hay lặn qua
bông mai trên cổ áo, tôi và Mai Chửng phòng Báo Chí để rủ Lê và Chửng “dù”
hùn tiền mua tặng Lê một cặp “lon” mới ra Sài Gòn ăn cơm, uống cà phê vào
và rủ Lê đi ăn cơm Tây ở một nhà hàng buổi trưa, và thường bị xếp Thọ (thiếu tá
ở DaKao. Khi tính tiền, Lê giành trả, Nguyễn Thượng Thọ, trưởng phòng)
nhưng Mai Chửng nói ngay: Mày mà trả cho người đi kiếm vì chưa trình ông các
thì hai đứa tao cóc chơi mày nữa. Lê script mà ông cần duyệt gấp.
cười thật hiền và nói: Thế thì tụi mày
328
Du Tử Lê
Những Ngày với Du Tử Lê Ở KDC 5168, Sài Gòn
Su
người bạn cùng khóa với tôi đang làm ở Thanh Thế. Trong bữa ăn Lê nói: Cả ba
phòng Báo Chí được chỉ định hoán đổi đứa cùng làm một phòng, đi đâu cũng
với tôi, thế là tôi được “thoát” nhưng kéo đi cả ba, nếu về phòng trễ, là xếp
phải mất hai tuần để “chuyển dần” công Thịnh sẽ “nhăn” đó...
việc cho Liên. Tính của Lê là thế, luôn luôn chừng
Ngày tôi chính thức đầu quân về mực và cái “máy hãm” mỗi khi bạn bè
phòng Báo Chí, Lê và Mai Chứng đã đi quá đà. Ngay trong công việc đi chơi
khao tôi một bữa ăn trưa ngất ngư ở quán chung, Lê được tôi và Chửng bầu làm
đầu tầu. Việc trả tiền cũng có nguyên đợt, Lê và tôi cùng đi một lần lên Pleiku,
tắc hắn hoi. Mỗi lần Lê hay tôi lãnh tiền còn tôi thì ra trung. Và khi xong công
nhuận bút ở các báo ngoài thì cả ba đứa tác, trở về phòng thì cả tôi và Lê có được
cùng kéo đến tòa soạn của báo đã cộng vài ngày ung dung ngỗi lâu ở Cái Chùa
tác. Một đứa vào lãnh, hai đứa ngồi mà không lo các xếp gọi về để “bay
ngoài chờ. Ra đến nơi là báo cáo ngay: khẩn cấp về các vùng chiến thuật”.
Khi thì năm bóp, khi thì mười bớp... x
330 Du Tử Lê
Những Ngày với Du TỬ Lê Ở KŨC 5168, Sài Gòn
lệnh trong tay, tôi mới báo cho Lê và trường 5 giờ sáng, tao ngủ ở phòng trực,
Chửng biết. còn hai đứa cứ về phòng mà ngủ, đừng
Tối cuối cùng (tôi còn nhớ rõ là thức dậy tiễn tao. Tụi mình chia tay ở
ngày 15 tháng 6/1968), cả ba đứa ngôi đây. Rồi tôi ôm từ giã Lê và Chửng. Lê
với nhau ở Câu Lạc Bộ Sĩ Quan đến nửa giọng chùng xuống: Ra đến đơn vị mới,
đêm. Vào thời gian đó, cả đơn vị cắm gọi về cho tụi tao biết ngay. Còn Chửng
trại 100%. Buổi tối, tất cả quân nhân thì lặng lẽ rút trong ví ra một cọc tiễn:
phải ngủ lại doanh trại. Khi cụng ly lần Có mấy ngàn, mày cầm lấy để tiêu vặt,
cuối với Lê và Chứng, tôi đã bật khóc và tiễn tao bán tượng dành cho mày một ít.
nói: Sáng mai xe trực đưa tao ra phi Rời Sài Gòn rạng sáng ngày l6
tháng 6/1968, phải đến cuối tháng nhà Lê thuêở gần Cục Tâm Lý Chiến,
1/1973, nhân vừa lập gia đình, được Lê còn đặn người nấu cơm tháng nấu
nghỉ phép 10 ngày, tôi mới có dịp về Sài luôn cho cả tôi. Ngày cuối cùng trước
Gòn thăm LÊ và Chứng. Lúc này Lê khi tôi trở lại đơn vị, Lê và Chửng đưa
đang làm thư ký tòa soạn Nguyệt San tôi đến quán cơn Tây ở DaKao mà cả ba
Tiền Phong, còn Chửng thì phụ trách đứa thường đến ăn mỗi cuối KHANH) năm
trình bày cho tờ Chiến Sĩ Cộng Hòa, cả năm về trước.
hai tờ báo này đều do Phòng Thông Tin Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp Lê
Báo Chí điều hành. Vừa về đến nhà và Chửng, phải đến hơn 22 năm sau, tôi
người quen ở Sài Gòn, tôi kiếm taxi đến mới gặp lại Lê trên đất Mỹ. Sau những
Cục Tâm Lý Chiến để tìm Lê và Chửng. năm tháng trong lao tù CS, sau những
Chỉ gặp Lê, còn Chửng đi vắng, sáng ngày dài tất bật mưu sinh ở Sài Gòn, đến
hôm sau mới gặp và được nó tặng 5 giữa tháng 6 năm 1995, tôi mới đến Hoa
ngàn. Sau hơn 4 năm mới gặp lại nhau, Kỳ theơ diện H.O. Và phải bốn tháng
tôi ôm chầm lấy Lê và nói: Tao ở Đà sau đó, trong khi đang phụ giúp biên tập
Lạt, ba ngày cuối tao phải thuyết phục cho đài Văn Nghệ Truyền Thanh, tình
bà vợ về Sài Gòn để thăm hai đứa bây, cờ tôi nghe Lê Phú Bổn nói chuyện qua
LÊ cười sang sảng, giọng xúc động: điện thoại với Du Tử Lê, tôi không dằn
“Bạn tôi!” được xúc động, và tôi thấy cay cay ở
Sau lần hội ngộ đó, cuối tháng mắt khi nghe tiếng Lê la lớn trong máy:
5/1973, tôi xin phép đơn vị trưởng về “Mày đó hả, hơn 22 năm bây giờ mới
Sài Gòn để dự kỳ thi ở Đại Học Khoa nghe lại tiếng của mày! Bạn tôi!”
Học. Gặp Lê và Chứng tôi nói: Lính đơn
Vương Hồng Anh
vị chiến đấu thì giờ đâu mà học, về thi
(Trích hồi ức “Đơn vị đầu tiên trong đời quân
cốt để thăm hai đứa bây. Trong tuần lễ ở ngũ”. Việt xong vào 3 giờ sáng ngày 22 tháng 11/
Sài Gòn, Lê g1ữ tôi ở lại với Lê tại căn 1998)
SỐ Du Tử Lê
Bùi Cung và Du Tử Lê. 2013
ø.)u Nguyễn Du khi sáng tạo ra éo le, tan vỡ, đau thương nhưng kẻ nồi
_hai chữ nòi tình hẳn đã không tình không hề biết lợi dụng, không hề có
| ngờ lại đi trước ba trăm năm về ý nghĩ xấu về người tình của mình; và
môn Ti truyền học (genetics) trong y cuối cùng dù xa cách bao lâu cũng
khoa hiện đại. Theo tôi ý nghĩa bình không hề mờ phai những kỷ niệm tuyệt
thường dù rất chính xác của nòi tình như vời một thuở.
trong gà nòi, ngựa nòi ngoài tính cách di Như vậy xét về phương diện lai lịch
truyền còn thêm ý trong trẻo, nguyên kể từ ông nội, ông thân sinh tới các anh,
vẹn, không pha trộn. Như vậy kẻ thuộc em, con, cháu, Du Tử Lê mang nhiều đi
loại nòi tình ngoài tính cách di truyền đa truyền về tính luyến ái và cả tính cách
tình, đa cảm, còn thêm tính cách thuần tất cả cho cuộc tình bất vụ lợi, chung
lương. Nói cách khác, cuộc tình có thể thủy (theo nghĩa dù đã tan vỡ, vẫn hằng
334 Du Tử Lê
Đời Tình Du Tử Lê
nhưng không còn đủ nữa. thôi dài, thật dài như quãng đời Du Tử
- Chân không 2: Từ 6 tuổi tới II Lê từ khi nhập ngũ tại Thủ Đức đến khi
tuổi, Du Tử Lê đi tản 4 lần: 2 lần chạy lưu ngụ tại Houston chữa bệnh - năm
giặc, một lần về Hà Nội và 1954, theo 1993, lành bệnh, Du Tử Lê trở về lại
gia đình di cư vào Đà Nẵng, rồi Hội An; quận Cam. Dòng thác lắng dịu dẫn ở
và 1955 vào SaIgòn. khúc quanh này, sắp nhập vào biển rộng.
Ở Saigòn, thời gian đầu, Du Tử Lê Đời sống tình cảm của Du Tử Lê từ năm
cũng không được ở gần mẹ mà phải ở với 1994 cũng trở nên bình an dân sau khi lo
gia đình anh chị để được kèm học. Năm cho một người tình xưa từ Việt Nam qua
1962 Du Tử Lê nhập ngũ, Thủ Đức. HK, chung sống êm đềm, chuẩn bị cho
Cho tới năm 1975, khi ty nạn qua một hành trình chót của cuộc đời!
Hoa Kỳ, nỗi trống không của một kẻ khi
ở với quê hương thì quê hương điêu tàn, * Du Tử Lê và những éo le, oan
quằn quại, khi xa quê hương lại càng trái...
thấy xót thương cho thân phận nhược Một người bình thường có số đào
tiểu - Là kẻ bị đọa đầy trong cảnh lưu hoa đã rắc rối khá nhiều trong tình
vong nhạt tanh, nhàm lợm, Du Tử Lê đã trường huống chi một thi nhân mà thơ
đồng hóa mình với quê hương còn chưa văn được thưởng thức mến chuộng rộng
biết tới bao giờ mới hết đầy đọa. rãi trong giới yêu thơ văn như Du Tử Lê:
Từ di tích nòi tình tới nhu cầu khỏa Chớn cha cái số đào hoa
lấp hai khoảng chân không, Du Tử Lê Cới ra rôi lại buộc vào như chơi.
đã chìm đắm, nổi trôi trong những cuộc Tôi sẽ bắt đầu kể lại các cuộc tình
tình có khi nhiều cuộc tình cùng một của Du Tử Lê bằng cuộc tình xảy ra tại
thời gian, y như một dòng thác lũ đổ từ Bến Chương Dương khi Du Tử Lê đang
núi cao, cuồn cuộn, ào ạt, xoáy sâu, còn là sinh viên sĩ quan tại quân trường
cuốn ngược, rẽ ngang, chảy dọc... một Thủ Đức. Người nữ sinh thơ ngây đối
336 Du Tử Lê
Đừi Tình Du Tử Lê
tượng của tình yêu này là con một bà trời xanh xao chân nhỏ cũng không về
chủ tiệm thực phẩm. Chàng với một. cây mộng nở từng ngón tay lá nốn
tuần lễ làm sinh viên Hỏa Thực hàng nôi tương tử có ấm thịt da người
ngày tới chợ, ghé tiệm của cô nữ sinh. (trích 67, Khúc Thêm Cho Huyền Châu)
Tuy thời gian gặp nhau ngắn ngủi mà
mối tình sau này lại sâu đậm, éo le nên Tưởng cũng nên ghi nhận rằng ngay
tôi nghĩ có lẽ cả hai cùng bị tiếng sét ái từ năm 1967, Du Tử Lê đã đem nhân
tình. Khi gia đình cô gái biết chuyện, xưng đại danh tự tôi, ngôi thứ nhất, đặt
nàng bị ngăn giữ không cho gặp Du Tử sau một tính từ.
Lê với lý do Du Tử Lê là... Bắc kỳ. Nàng Ngoài bài thơ trên, Du Tử Lê cũng
thổ lộ ba má nàng bắt nàng lấy một còn nhiều bài thơ khác, viết về bến
người “đồng hương” lúc đó mới theo Chương Dương, vĩnh viễn định ngôi cho
học ngành y khoa. Sự chia cách vì lý do mối tình đầu này.
Nam-Bắc đã đưa tới hậu quả: cô gái thơ - Khi thơ văn xuất hiện nhiều trên
ngây vào dòng tu, lên Đà Lạt, rồi làm các tạp chí và được In thành sách, giữa
nghề gõ đầu trẻ. vụ Tết Mậu Thân 1968, Du Tử Lê gặp
Chàng thanh niên tuyệt vọng tìm một nữ sinh viên vừa mới bước chân lên
quên trong một cuộc sống chung ngắn đại học. Cuộc tình mãnh liệt, đích thực
ngủi với một người con gái khác và chỉ hai người mau chóng hình thành. Mặc
vài năm sau thì đổ vỡ. Lâu lâu hai người dù gặp nhiều khó khăn, trở ngại lúc đầu,
tìm hỏi tin nhau qua không gian bát ngát (trong đó, cũng lại có yếu tố Nam-Bắc,)
đầy nuối tiếc, như trong bài thơ sau đây, cuối cùng người anh lớn của Du Tử Lê
viết từ năm 1967 đứng ra thu xếp, giải quyết và, cuộc tình
hạnh phúc tôi từ những ngày nước lớn này đã đi tới hôn nhân chính thức một
trời mưa mau tay vuốt mặt khôn cùng cách tốt đẹp vào năm 1970. Người tình
bây sẻ cũ hom hem chiều ngói xám này của Du Tử Lê cũng mang tên một
loại ngọc, rất mực thông minh, lãng mạn Tử Lê lại có thêm một cô giáo ở vùng
và đam mê, nên đã để lại khá nhiều xúc Cao Nguyên yêu chàng và một nữ sinh
động trong thơ văn Du Tử Lê. Điển hình viên Sư phạm Huế. Hai cuộc tình này
như những bài Khúc Thụy Du, Kiếp Sau cũng ảnh hưởng rất đậm nét trong một
Xin G1iữ Lại Đời Cho Nhau, còn được số tác phẩm của Du Tử Lê như cuốn Đời
biết dưới tên n Em và tác phẩm quan Mãi Ở Phương Đông, xuất bản ở Việt
trọng Thơ Du Tử Lê 1967-1972, là kết Nam, trước tháng 4-75 và Chấm Dứt
quả cụ thể của mối tình này. Luân Hồi: Em Bước Ra, xuất bản ở hải
hãy nói về cuộc đời ngoại 1999, vân vân...
khi tôi không còn nữa Cuộc tình với cô giáo dạy ở vùng
sẽ lấy được những gì cao nguyên mang lại cho Du Tử Lê chữ
vê bên kia thế giới nhỏ, để chỉ người yêu và chữ ấy về sau
ngoài trống vắng mà thôi trở thành quen thuộc, phổ thông trong
thụy ơi và tình ơi. thơ văn.
(Trích Khúc Thụy Du) - Tháng 4-75, đưa tiễn gia đình
Hoặc: người anh lớn ra bến Bạch Đằng, do
cũng đành người đã quên tôi hoàn cảnh thay đổi bất ngờ vào phút
núi non nào cũng một đời ở không. chót, Du Tử Lê trong vai trò người đi
(Trích Khi Trông Thư Thụy Châu) tiễn, trở thành người “di tản” thực sự.
Chính vì thế mà khi T.C. trở lại điểm
Cho tới khi chính thức chia tay hẹn, sau khi đã mang con về gửi bên
nhau, Du Tử Lê và T.C. có được hai con. ngoại, thì Du Tử Lê đã lên tầu, ra khơi.
Thực ra như đã trình bày ở trên, Du Tuy nhiên vì T.C. có quốc tịch Pháp cho
Tử Lê thường hay sống cùng lúc với tình nên chỉ hai năm sau, T.C. qua được Pháp
yêu đa phương, cho nên sau khi đã lập và năm 1978, đoàn tụ với Lê ở Hoa Kỳ.
gia đình với T.C. rỗi, vài năm sau, Du Tới trại ty nạn Camp Pendleton,
338 Du Tử Lê
Đời Tình Du Tử Lê
Hoa; rồi tiếp đến là mối tình khá ồn ào lần thứ hai tôi tìm tới một nhà quàn
với một nữ ca sĩ. Chính sự việc này, tôi tới lần này, không phải để nhìn xác
khiến T.C. không còn sức chịu đựng con hay xác bạn
nữa. C. và Lê chia tay nhau. Nhưng dù mà để tìm xác mẹ tôi
vậy, ảnh hưởng của T.C. vẫn âm ỉ, đôi cây nhân thế đã đâm chôi thất lạc
khi rất mạnh mẽ trong thơ văn của Du và nhân gian chung một vết thương.
Tử Lê cho tới hiện tại.
Thời gian Lê chung sống với người trí nhớ tôi là ngôi nhà
ca sĩ này cũng là thời gian mà bà thân nằm ven sông Đáy
sinh của Du Tử Lê qua đời. ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ
Sự qua đời của bà thân sinh ra Du có chiếc ngó xuống tám mươi lăm năm
Tử Lê, có lẽ là một biến cố dữ dội nhất làm người u ám
trong đời sống tinh thần của Lê. Khủng tám mươi lăm năm lầm than
hoảng này để lại cho người đọc: Trường tám mười lăm năm họa hiếm
khúc: Mẹ Về Biển Đông. Một trường nửa đêm tỉnh dậy
khúc mà dư luận ngoài cũng như trong đôi mắt già nua của mẹ tôi
nước lượng giá là một trong vài trường không ngấn lệ
khúc giá trị nhất trong văn học Việt trí nhớ tôi có cánh cửa
Nam hiện đại. ngó xuống ngôi nhà tôi đã ở
Xin trích dẫn một vài đoạn làm thí ngôi nhà ngày một mất đi
dụ: những đứa con
tôi tìm ra nhà quàn dễ dàng ngôi nhà tắn cư tới Do Lễ, trở về
hơn tôi tưởng những nên xi măng cháy lỗ mỗ
nơi đó không lâu như miếng da trâu thui chỗ trắng
tôi đã tôi thăm một người bạn bị cháy chỗ đen
mười năm sau cái chết của Ngạc mẹ tôi ngôi xoa mãi đôi tay
340 Du Tử Lê
Đời Tình Du Tử Lê
trên xác của những con chó bị bắn chết mẹ chết, dàn trải trong một trận đồ vô
thường qua phần đâu của tập thơ Ở Chỗ
khi tôi tới, những bông bird JÏower Nhân Gian Không Thể Hiểu. Nhan đề
ngửa mặt nở ối này đã nói lên một sự chống đỡ sinh tôn
tôi nghe ai, một người nào khác sau chót trước chỉ trích cay nghiệt của
không phải tôi vật xuống cỏ thế nhân trước một tình trạng đa đoan,
những bàn tay bằng hữu thân thiết nguy ngập cả về tinh thần lẫn thể xác
đặt lên vai . của nhà thơ:
mỘt người nói. Nói. ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Một người nói. Nói. ly biệt từng đêm tôi với tôi
tôi không biết cách nào người ta thả
chiếc quan tài mẹ tôi xuống huyệt ở chỗ nhân gian không thể hiểu
ai đó đúi vào tay tôi cành huệ trắng người về máu chảy buốt trong gương
người con gái nói: vứt xuống
tôi nghe dội đập liên hồi trong óc: ở chỗ nhân gian không thể hiểu
vúi xuống. trí nhớ nào vân lên thủy tinh
Vút xuống. Vứt xuống. Vứt xuống.
tôi nhoài người ôm lấy đôi vai ở chỗ nhân gian không thể hiểu
bần bật của chị tôi nát đá. Tan vàng. Lá bỏ cây
đất bắt đầu ném lên nắp áo quan sớm mai đã sẵn nghìn bia mộ
bật khô hồi kinh cộc không ngọn nến nào cháy trên tay.
đất. Đất. Đất. Đất...
Hoặc:
Tâm cảm của Du Tử Lê biến chuyển tôi không thể nghĩ rằng em đã khuất
như những đợt sóng ngầm tại một hợp mất hay còn? - chưa hẳn đã khác đâu.
lưu của ba giòng tình yêu ngay sau khi
342 Du Tử Lê
Đời Tình Du Tử Lê
hoạt của Du Tử Lê. Đó là một người con Trong ánh sáng của mối tình T.N.
gái mới lớn, rất tinh khiết. Đó là Thánh Du Tử Lê đã ngày một vào sâu hơn kinh
Nữ. Thánh Nữ cũng là hai chữ đầu tiên điển của đạo Thiên Chúa. Kinh điển sự
của người con gái. Cô tên T.N. tích của Thiên Chúa Giáo đã mang nhiều
Vì luôn luôn theo dõi mọi sinh hoạt hứng khởi cho thơ văn của Du Tử Lê rất
của Du Tử Lê nên ngay khi Du Tử Lê nhiều. Điển hình là tập thơ Đi Với Về
vừa ra khỏi được cuộc tình nhiều năm Cũng Một Nghĩa Như Nhau và một số
với người ca sĩ kia, TN đã hiện ra như bài thơ trong những tập trước và sau đó.
một nguôn cứu rỗi lớn lao cho tinh thần Như:
của Du Tử Lê. Tiếc rằng nguồn cứu rỗi cây thánh giá có một đầu rất nhẹ
này cũng không kéo dài được bao lâu vì Chúa không kêu ai vác hộ bao giờ
TN phát hiện ra căn bệnh nan y trong cơ có khấn nguyện chớ để lòng biết rõ
thể nàng. Căn bệnh tàn phá nhan sắc vì điều gì cũng tự xóa bôi đi
T.N. một cách thô bạo... Tây y bó tay,
T.N. chọn về Việt Nam chữa theo thuốc em quay mặt khước tình tên ngoại giáo
nam. Không muốn cho Du Tử Lê phải đâu biết rằng Chúa khổ biết bao nhiêu
khổ vì mình, qua một người bạn chung (Thập tự nàng)
là T.H., tức nhà thơ HTD, T.N. đã
khuyên Du Tử Lê nên chọn một đời Hoặc:
sống khác, với một người nào khác. Như bằng tin kính của tông đồ thứ nhất
bài thơ sau đây là một thí dụ: tôi xấp mình đón đợi bước em qua
mưa gió đã vùi chôn hồn Thánh Nữ rừng thảm thiết nghiêng đầu
có điều gì như thể sắp chia tan nghe gió tạt
chiều rửa tội trong mắt người cứu rỗi núi nghìn năm còn đợi đá thêm khô
nhận hay xua? - Tôi cũng đã tân tòng. em đã nói cho đi mà chẳng nhận
chim không vê. Biển thẫm bóng Nô-Ê
344 Du Tử Lê
Đừi Tình Du Tử Lê
tôi thô ngựa tìm đường lên núi Sọ Tử Lê quyết định chung sống với cô,
gặp hồn mình treo cổ giữa truông ma. như mơ ước thầm kín mà cô bé hằng ôm
ấp từ khi còn rất nhỏ. Chàng tin quyết
bằng tin kính của tín đồ khổ lụy định của chàng sẽ mang sự bình ổn, ý
nhận tôi đi. Em ạ. Chớ quay đâu. nghĩa đời sống trở lại cho tâm hồn người
(Phúc âm ngoại giáo.) con gái bất hạnh này.
những đời / nắng / mưa / riêng lại được tác thành để giải quyết phần
máu tươm thời dấu mặt; nào khó khăn kinh tế, một vài năm sau
tay lấp mô thanh, tân biến cố 30-4-75 xảy ra. Cho nên, sau khi
vượt biên tới Mỹ, cuộc hôn nhân này tan
ký úc em: ấu trùng vỡ. Tuy nhiên vì cả hai cùng là người
đục gốc mùa hạ cũ Công Giáo cho nên hôn phối về mặt đạo
trưa cao / liền / tiếng chủm của khi hai người phải đợi tới ngày Tulip
cây dướn mình uống gió gặp lại Du Tử Lê, lúc đó mới nỗ lực vận
động từ nhiều nơi, nhiều phía, để cuối
tự điển những đời sau cùng, được sự chấp thuận ly dị từ Tòa
định nghĩa / em / thần thoại. Thánh La Mã.
(trích Em Đẻ Ra Tôi: Mới)
Hay: * Chấm dứt luân hồi: em bước ra
(đúng rồi) Thực sự câu thơ rất gợi cảm này
chúng ta sẽ tuyên đọc rõ to mang nặng tính chất tượng trưng: ra
tuyên ngôn mới khỏi luân hồi coi như được thoát khỏi
một tuyên ngôn khác hơn nhân quyền bao nhiêu tầng địa ngục đầy ải, điêu linh
(nhân quyên gì! ?!) của các kiếp! Trong tập thơ mang nhan
khi em chưa về đề trên, tôi đọc thấy sự chung thủy của
được sống một ngày no kênh mơ ưóc) Du Tử Lê và sự tìm kiếm lại vang bóng
(Trích Tuyên Ngôn Của Những Người một thời tình yêu xưa.
Không Cần Kiếp Sau) chẻ đôi sông núi: đêm bưng mặt
mưa quấn khăn vào sâu ấu thơ
Thành công trong thương trường hẻ đôi nhân thế: mù tắm tích
nhưng thất bại trong hôn nhân vì cuộc la nghĩa trang nào? chôn, cất
hôn nhân xảy ra khi Tulip còn quá nhỏ, nhau!?
346 Du Tử Lê
Đừi TÌnh Du Tử Lê
chẻ đôi tâm thất: kênh, mương cạn là vợ chính thức của Du Tử Lê,) và với
hương tóc truy tầm vai thất tung cô giáo dạy học tại Cao nguyên (cũng
tưởng ai oan khuất vừa quay gót chung sống với Lê tại Hoa Kỳ trong khi
xương, thịt, đời sau, máu rất buôn T.CŒ. còn kẹt ở SaIgòn.) Người đó là sinh
(trích Khúc Hạnh Tuyên, Núi Sông) viên sư phạm mang tên một dòng suối
trong. Tôi không được biết nhiều về mối
Tôi đã đề cập tới người tình của Du tình này. Nhưng suy luận theo các sự
Tử Lê thời đầu thập niên 70, cùng lúc kiện xảy ra thì hiển nhiên mối tình rất
với người mang tên ngọc lành (sau này êm đềm, không có hay hiếm họa có sóng
gió, trong một khung cảnh Huế rất nên hiện diện nơi đây hay đang xa vắng. Và
thơ và tiếng nói của con gái Huế rất mặn người tình đặc biệt cũng là người tình
mà, âm giai như chim hót khiến Du Tử chót này đang giúp Du Tử Lê chuẩn bị
Lê ngày đêm nghĩ cách lo cho nàng rời cho chuyến đi cuối cùng, chuyến đi ra
khỏi Canada vào Hoa Kỳ. Họ đã chính biển, trở về nguồn!
thức ra mắt lứa đôi với gia đình và bằng LÊ VƯƠNG NGỌC
hữu vào mùa xuân năm 1994. (Aliso VieJo, 8-19-97)
Rất nhiều thơ dành cho H.T. ở cuốn (Nguồn dutule.com)
sách này làm trong khoảng 91, 92, 93 và
họ đã nối lại cuộc tình dở dang trong Ý kiến độc giả (1)
khuôn thước mới, lắng dịu hơn, chầm Được gửi bởi Nhật Thụy Vi (Guest)
chậm và êm ả hơn như họ đang sống ở vào 08/27/2014 07:01 PM
một căn nhà nhỏ, với mảnh vườn bao la Thơ DTL là như một nguồn thơ vô tận
và hoang đã, có hồ cá, có vườn hồng, có từ mọi ngõ ngách của tâm tư và cuộc sống.
khế, có lựu... Báy giờ đoc được bài viết về ông, tôi chợt
Từ tái nhập với HT, nếp sống Du hiểu ra - và vừa kính trọng, vừa thương
Tử Lê đã thay đổi như trên. Tâm tư Du cảm nghĩ rằng DTL đã ãi trong cuộc đời thi
Tử Lê cũng thay đổi nhiều. Bằng chứng nhân của ông với hòn đá nặng trên vai,
là mấy tác phẩm xuất bản sau 1994 nhần nại và miệt mài tìm điễu 8Ì - tôi mong
khai thác các nguồn cảm hứng về bằng ông đã gặp... nhưng chắc là chưa, phải
hữu, về lẽ sống, về quê hương, về những không DTL? vì không ai gặp được... điểu gì
mặt trái của tiến bộ kỹ thuật... Tháng đó mà họ tìm kiếm cả!
hoặc vẫn còn có những bài dành cho kỷ Nhật Thụy Vĩ cảm ơn Lê Yương Ngọc
niệm xa xưa với ít nhiều ngậm ngùi, đã chia sẻ với mọi người về tiểu sử của nhà
tuy nhiên nhẹ nhàng hơn. Thi sĩ đã làm thơ tài ba, Dụ Tử Lê. Thật rất cảm kích!
lành với chính mình, với các người tình
348 Du Tử Lê
2
7/77
F⁄⁄⁄⁄⁄ 77
ÌX
i
..._à Ó là lúc sen hồng của Phương không thể chen chân, vây kín cửa lớn,
'@ . Liên và, Nguyễn Thúy Hằng, gây ngạc nhiên cho gốc xà cừ trăm tuổi,
- đã rụng dăm ba cánh, khi tôi trở trước sự kiện chưa bao giờ xẩy ra! Những
lạiđịa chỉ 39 Lý Quốc Sư. Bóng tối và chiếc lá bất ngờ bị bứt khỏi cành, nhánh,
ánh đèn vừa đủ, trả sự yên tĩnh lại cho cũng tự hỏi, chuyện gì vậy?
căn nhà; cho những bức tranh, những Đó là lúc sen hồng của Phương Liên
pho tượng tự thân vốn lắng tâm, tĩnh và, Nguyễn Thúy Hằng, đã rụng thêm
lặng. Tôi không thể không tự hỏi, thực dăm ba cánh, khi tôi bước qua những
chăng, chỉ mới vài tiếng trước, số lượng chiếc xe đạp dựng ngay nơi cửa vào, tay
người khắp nơi tìm đến, đã nêm cứng phải. Tôi không biết những chiếc xe đạp
căn phòng, nong nghẹt những bờ tường của Lê Thiết Cương, những bức tranh,
muốn nẻ, nứt? Những người đến muộn, tượng, thậm chí những bình gốm của
350 Du Tử Lê
Hà-Nội-Tôi. Thán£ Sáu. 2014.
HUCOIGfFf( —
nhà thơ Du Tư Le
tật tủ tlö thái ]
+ §
người họa sĩ họ Lê này, có nhớ, chỉ ít g1ờ “Indochina Soutique Hotel” gần đầu
trước đấy, những bằng hữu mới, cũ của đường Âu Triệu. T. không còn hổi hộp
tôi, như Trung Trung Đỉnh, Nguyễn khi không nhìn thấy tôi (dù chỉ qua
Quang Thiều, Bằng Việt, Nguyễn Thụy khoảng trống hẹp chút, là những đôi chân
Kha... đã nói về thi ca, nói về văn người. Tôi không biết T. có tìm được giấc
chương, như nói về những lượng máu ngủ sau một ngày vất vả, tiếp tay với
tươi, nhuận nuôi sống văn học Việt, vượt Phương Liên và, Nguyễn Thúy Hằng,
trên mọi bất cập, gập ghênh thế sự... chuẩn bị từng lọ hoa, sắp lại từng bình
Đó là lúc T. đã được trở về khách sạn gốm, ngay ngắn từng tấm khăn trải bàn.
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 351
DU TỬ LÊ
Và, nhất là T. không còn phải dặn dò buổi chiều ở 39 Lý Quốc Sư như một
Phương Liên lo cho tôi. Nhắc nhở tôi, “cơn địa chấn thương yêu”, không ai
nhớ điều này, đừng quên điều kia... Tuy tiên đoán được, dành cho một đứa con
chúng tôi chỉ cách nhau chừng chục của Hà Nội, trở về, sau bao nhiêu năm,
thước; nhưng chẳng những T. không thấy thất lạc...
tôi mà, T. cũng chẳng thể bước lại gần! Nói về đứa con của Hà Nội, trở về,
Không chỉ lo cho tôi chai nước, tôi không biết khi tôi bước từng bước
Phương Liên còn chậm cho tôi những cẩn trọng trên chiếc cầu thang dẫn lên
dòng mồ hôi, trong lúc Đinh Hương quạt tâng hai, nơi làm việc và, tiếp bạn (giới
bằng quạt (2) hay bằng một cuốn sách (2) hạn) của Lê Thiết Cương thì, những
Tôi không nhớ. Ngay chiếc bàn, chiếc người bạn trẻ, những người tôi được gặp
ghế tôi ngôi ít giờ trước đó, (đã được dẹp lần thứ nhất, ở cách Hà Nội nhiều giờ
đi), tôi tin, chúng cũng không nhớ... xe, đã trở về, bình an, dưới mái nhà êm
Chỉ biết, nhờ thế mà những giọt mồ ấm của họ? Điều tôi biết rõ, là Hà Quang
hôi tươm khắp mặt tôi, đã không rớt Minh, người bạn trẻ thân thiết của tôi,
xuống những trang chữ còn thơm mùi chắc chắn đã về tới ngôi nhà nhiều tầng,
giấy mới. Chỉ nhớ, Đinh Hương không phố Vĩnh Tuy.
ngót đấm lưng cho tôi. Tôi quay lại, nói Hình ảnh người bạn trẻ viết văn,
với Định Hương: làm thơ, viết nhạc, tần ngần đứng trước
“Có khi nào cảnh tượng này, kéo dài hai cánh cửa gỗ lim thấm đậm hưng phế,
mãi mãi?” trước khi quyết định lòn tay qua ô vuông
Tôi không biết phản ứng của Đinh khoét sẵn, nâng then cài (bụi phủ?)
Hương. Chỉ nhớ dường như những cái Cùng với mỗi bước chân dọc theo
đấm lưng đã tăng tốc. Luôn cả sức nặng... chiều sâu hun hút của căn nhà, là tiếng
Đó là lúc một người nào đó, đứng gọi “Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!...”
gần tôi, nói với người bên cạnh, đại ý, Tôi nghĩ, âm vang của tiếng gọi kêu
352
Du Tử Lê
Hà-Nội-Tôi. Tháng Sáu. 2014.
không chỉ chạy suốt chiều dọc sâu hút đoạn thi ca Hà Quang Minh, khi Minh
của căn nhà mà, còn va đập lên những còn niên thiếu.
bức tường, mái trần tô vữa đở dang, Tôi nghĩ, cũng như tôi, T. đã xúc
trước khi dội lại người gọi... động trước giọng đọc dõng dạc, cẩn đầy
Hình ảnh Hà Quang Minh trở về những hạt ngọc hãnh diện thầm kín mấy
phố Vĩnh Tuy, cất tiếng gọi cha mình, chục năm, như những vòng nguyệt quế
khiến tôi liên tưởng tới câu chuyện mang bất hoại của người cha, dành cho tài hoa
tính ẩn dụ trong Tân Ước. Đó là chuyện của con mình. Với tôi, đó là một bữa tiệc
đứa con út của một ông trưởng giả, trở lớn ở phố Vĩnh Tuy. Với tôi, nó ý nghĩa
về mái nhà xưa, sau nhiều năm biệt tích. không kém bữa tiệc mà, ông trưởng giả
Sự trở về của đứa con hoang đàng, khiến trong Tân Ước, khoản đãi sự “hồi đầu”
ông trưởng giả hân hoan mở tiệc mời hết của người con út.
thấy mọi người. Dù cho sự việc này, làm Tôi chỉ không biết, có một liên hệ
người con trưởng của ông, buồn lắm! gần xa nào giữa phố Vĩnh Tuy và phố
Anh nghĩ trong bao nhiêu năm, người Mã Mây? Khi chỉ một ngày sau, buổi tối
em bỏ đi biển biệt, anh đã tận tụy phục chớm khuya, Phương Liên, Phương Nhi
vụ cha, lo toan, quản lý tài sản của gia và chúng tôi mới ăn những hạt cơm đầu
đình...Vậy mà chưa một lần nào, cha tiên nơi chiếc bàn kê ngoài hiên nhà
anh tỏ dấu mừng rỡ, mở tiệc, như khi hàng “Một Ngày Mới”.
Thân phụ người bạn trẻ Hà Quang Khác với Vĩnh Tuy, kín kẽ nhịp đập
Minh của chúng tôi, không mở tiệc êm đềm của trái tim Hà Nội, trước 1954;
mừng đứa con trở về. Nhưng ông lại lòng đường Mã Mây chảy, trôi như một
dành cho chúng tôi một bữa tiệc tính giải lụa mosaic, trên nên giải ngân hà đi
thần khác: Những cuốn số ngậm vàng vãng, lấp lánh nhan sắc một Hà Nội,
tháng, năm hoen ố. Những cuốn sổ tâm khác. Nhan sắc Hà Nội về đêm: Rực rỡ.
cảm ghi chép từng bài thơ, từng giai Hăm hở. Sinh động. Giải lụa mosalc
truyền thừa từ trăm năm, xưa, Hà Nội, cũ. nào, ngón tay thứ sáu của tôi, sẽ tự động
Cảnh tượng ấy cho tôi thấy lại tôi, mất đi, như những người anh, người chị
những năm tháng đầu thập niên 19505, của tôi, đã mất đi trong chiến cuộc!!!
mỗi lần mẹ tôi từ Hà Nam ra Hà Nội cất- Hè đường phố Mã Mây,tháng
hàng, trong ánh điện chan hòa, tôi lon 6-2014, nhà hàng “Một Ngày Mới”,
ton theo mẹ và, người chị dâu sớm góa không cho lại tôi hương thơm ngọc lan,
bụa của mình, từ phố Phúc Kiến ra tới mùa thu, heo ma, sương mù, sấu-dầm,
hàng Đào qua hàng Bồ..., trước khi kẹo vừng, kẹo kéo... Hà Nội cũng không
cuộc khám phá “tân thế giới” của tôi, cho lại tôi những người bạn thơ ấu một
chấm dứt bằng bữa cơm tối, tại một thời, đã siêu tán trên nửa thế kỷ... Nhưng
Hiệu-Khách nào đấy. Mã Mây cho lại tôi cái nhan sắc tôi không
Đó là những năm, tháng Hà Nội nuôi gặp được, ở những lần trước, trở về.
nấng thơ ấu tôi, không phải bằng...hoa Những tưởng nhan sắc kia đã tàn.
sữa mà, bằng hương thơm ngọc lan trong Ước mơ sống lại kia, đã khép. Những
ngôi biệt thự gần nhà Bác Cổ hay sân tưởng Hà Nội: Rực rỡ. Đêm. Đã như một
trước ngôi nhà đường Đồng Khánh. Hà thứ trầm tích, theo sông Hồng, ra biển!?!
Nội nuôi nấng thơ ấu tôi bằng mùa thu, Nhưng, hơn thế, buổi tối chớm
heo may, sương mù, bánh Tây, những khuya, dưới ngọn đèn được dòng giây, từ
trái sấu-dầm, kẹo vừng, kẹo kéo... trong quán, Hà Nội, tháng 6-2014 còn
Đó cũng là những năm, tháng Hà bất ngờ, cho tôi thấy được sức sống,
Nội cho tôi những người bạn, cuối cùng phong cách nên nếp của Phương Nhị, lễ
đã buông tha tôi với bàn tay sáu ngón phép thăm hỏi và, kể tôi nghe ngành học
của mình. Các bạn tôi cho tôi đứng một của cháu: Báo chí. Năm thứ nhất. Tôi đọc
mình đầu đó, trong sân trường Hàng được nơi đôi mắt trong veo niềm tự tin,
Vôi, dưới những gốc bàng, đổi mâu, lá trên khuôn mặt đẹp-mộc của cháu, một
đỏ... Với trí tưởng ngây ngô, một ngày điều gì, tựa lời đính hôn với một tương lai
354 Du Tử Lê
Hà-Nội-Tôi. Thán£ Sáu. 2014.
"HN...- ở. ^ (Gà.
Từ trái: Du Tử Lê, Thúy Hằng,
mới mẻ. Trân trọng. Linh cảm Phương chương của bố mẹ, ở một kênh mạch
Ñhi sẽ đi tiếp con đường phục vụ văn khác: Kênh mạch báo chí, tôi buột miệng:
“Bốn năm nữa, ngày con ra trường, Đó là lúc sen hồng của Phương Liên
ông bà sẽ có mặt...” Tôi chỉ quên nói và Nguyễn Thúy Hằng, đã rụng thêm
thêm: dăm ba cánh. Trên tầng hai, sau “địa
“Nếu ông còn sống tới ngày đó... !” chấn thương yêu” những người bạn còn
Tuy nhiên, khi nhớ tôi lại, tôi nghĩ, ở với Lê Thiết Cương, có Nguyễn Thụy
cũng không cần thiết lắm đâu, “chú Kha. Có Trịnh Tú. Có Phan Thanh
thích” này. Tôi nghĩ, nếu có bất cứ một Phong. Có Hà Quang Minh... -
bất trắc nào xẩy đến cho đời sống tôi, Cửa số mở vào đêm Hà Nội, dưới
trước hạn kỳ 4 năm kia, chắc chắn T. sẽ thấp, chưa ngủ. Những bức tranh, gốm,
báo cho Phương Liên... Đó cũng là cơ tượng đồng, sắt, thiếc...chưa ngủ.
hội, để Phương Nhi thấy rằng, dù trẻ Những tượng Phật ngồi trên các kệ sách,
mấy, chúng ta cũng nên dọn mình, đón chưa ngủ...
nhận những điều bất ưng ý... Trịnh Tú hỏi mượn bút Nguyễn
Tôi giữ lại được điều tôi định nói Thụy Kha; xin Lê Thiết Cương xấp
thêm với Phương Nhị, đại ý: Đời sống là giấy. Một chân dung phác họa hoàn tất,
tổng số những bất ưng. Nhưng là con chóng vánh. Làm thành kỷ niệm. Kỷ
người, nên chúng có khả năng vượt qua niệm của bốn người, Nguyễn Thụy Kha
mọi ngọn núi thách thức. Vượt qua, để nhấn mạnh.
mang lại cho đời sống, những øì tốt đẹp Họ Nguyễn nhắc tôi, tương lai, nếu
hơn, vốn nằm ở mặt bên kia của những có in sách thì, sẽ không thể có một tựa
đồng tiền thách thức ấy. nào hay hơn “lưng sóng” - “Bèo trôi
Sau này, tôi thấy nín lặng kia, cũng từng lớp trên lưng sóng...” Tôi nói, tôi
tốt thôi, cho tôi, trong chạm mặt lần đầu sẽ nhớ. Nhớ. Nhớ.
với giải lụa mosaic trên nên giải ngân hà Tôi sẽ nhớ, như tôi nhớ, trước khi
dĩ vãng, lấp lánh một nhan sắc Hà Nội, trở lại Saigon, buổi tối, Hà Nội mưa. Tôi
khác và, đẹp-mộc của cháu Phương Nhi. và T. nhường phần dù che, cho nhau.
356 Du Tử Lê
Hà-NộI-Tôi. Tháng Sáu. 2014.
Chúng tôi rảo bước dưới những tàng sấu, Mưa rầm rập, chạy nhàu qua con ngõ
âm u, chập choạng. dẫn vào ngôi nhà tác giả “Bên kia sông
Tôi sẽ nhớ, như tôi nhớ tầng thứ hai, Đuống”. Bất ngờ, Trịnh Tú nói, để anh
ngọn đèn mờ. Những ly rượu (cũng mờ) đọc tôi nghe, thơ Đặng Đình Hưng:
trên tay Lê Thiết Cương, Trịnh Tú, Tôi có trăm xu, tôi đi tắm phố
Hiền... Cửa số mở. Mưa, vỗ về Hà Nội, Mua con đường dài, vừa đi vừa nghỉ.
thức. Sấm, chớp xoải vó, thúc lay hồn Mua Š xua ánh sáng, sống nghe mặt trời
đất, cũ. Cây xà cừ “trấn môn” ngôi nhà Mua 5 xu chơ vơ, múi lòng viên đạn
39 Lý Quốc Sư, oằn mình. Trút lá. Mưa Mua 5 xu mưa lay phay, trang hoàng
rầm rập, chạy nhàu qua con ngõ dẫn vào dậu sắt
ngôi nhà tác giả “Bên kia sông Đuống”. Đến phố Hàng Kèn, gặp thằng trĩ mũi
Tôi và cả T. nữa, sẽ nhớ (mãi nhớ) Tôi mua 5 xu lá chuối, tôi cho nó xem
đôi lần, rất khuya, tạm biệt Hoàng Cầm, Nó mua Š xu loa kèn, nó cho tôi ngửi
người thi sĩ lừng lẫy nhất thời kháng Đôi bạn èn èn chia tay đầu phố
chiến, bịn rịn cầm tay tôi, hỏi: (Đặng Đình Hưng)
“Có còn gặp lại nhau?”
Câu hỏi ngậm ngùi bất trắc (tuyệt Bài thơ ngắn, nhưng vực sâu. Giọng
vọng?) của ông, tuồng không chỉ muốn đọc chậm, rõ, nhưng cũng vực sâu của
øửi vào tâm trí chúng tôi mà, ông còn họ Trịnh. _
muốn ghim vào da, thịt chúng tôi nữa! Tôi hỏi xin Cương, copy một bài thơ
Tôi sẽ nhớ, như tôi nhớ, trước khi cũ.
trở lại Saigon, buổi tối, Hà Nội mưa. T. và, Hiền đứng dạy, đi về cuối lầu,
Lầu hai. Nơi thư phòng Lê Thiết Cương. nơi có những tượng Phật ngồi trên các
Cửa sổ mở. Sấm, chớp xoải vó thúc, lay kệ sách...
hồn đất, cũ. Cây xà cừ “trấn môn” ngôi Họ cho lại tôi: “Thơ, gửi một họa sĩ,
nhà 39 Lý Quốc Sư, oằn mình. Trút lá. ở cách tôi nửa vòng trái đất. Tôi đọc,
như một lời cảm ơn Trịnh Tú... Cảm ơn - cẩm ơn Vũ Phương Liên!
những người vắng mặt: - cẩm ơn Hà Quang Minh!
“,..„khi bóng đêm xập xuống giá vẽ, những Con Người (viết hoa).
đó là lúc không chí sắc mâu trong tranh những nhịp-câu-chñữ-nghĩa,
họ Lê đứng lên nối tôi với họ Lê:
bước ra và, - một họa sĩ,
đi tới. thếgiới. ở cách tôi nửa vòng trái đất!!!” (*)
(mà, ) tôi còn nghe được bước chân của
những người đã khuất Hôm nay, cách nửa vòng trái đất, dù
đem nắng, mưa, buôn vui thuở trước, không hứa với ai, nhưng tôi biết, tôi sẽ
vun, xới gốc hôm nay! nhớ (mãi nhớ) một phần đời chúng tôi,
(ai dám bảo những hôn siêu, phách tán đã tháp nơi cây xà cừ “trấn môn” ngôi
không cần nơi nương náu ?) nhà 39 Lý Quốc Sư. Ngay cả khi, một
như dòng máu liên tục ngày nào, hai chúng tôi đều không còn
chảy dọc thân tổ quốc, nữa.
tới mại sau! Và, cây xà cừ vẫn ở đó. Tịnh không
nhờ trái từn họa sĩ tháp vào hình tượng. một lời!?.
(cách của ông). DU TỬ LÊ
(Calif. July, 27 2014)
“khi bóng đêm xập xuống giá vẽ trống
trơn, (*) Trích 2 khổ thơ cuối. Trọn bài
tôi đứng lên. có ở web-site dutule.com - Cột mục “Du
nghe được nhịp đập trái tim họ Lê. Tử Lê, Sáng tác mới ”.
những điều ông không nói.
cõi thỉnh lặng mênh mông nhắc tôi:
- hãy cảm ơn Lê Thiết Cương!
358
Du Tử Lê
VỀ tranh
DU TỬ LÊ
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê Tại Virginia
. ẽ là một hành động xác nhận. hơn những người làm thơ cùng thời với
_ Xác nhận chính mình. Bằng kỹ anh một quãng đường trông như gang
thuật, hội họa được định nghĩa tấc mà trong thơ, xa vạn dặm” (Du Từ
là nghệ thuật không gian Nhưng bằng Lê- Tác Giả & Tác Phẩm, trang 55)
xác nhận, nó lướt đi trong thời gian. Có nhiều nhà thơ vừa là họa sĩ...
Chúng ta quen nhìn Du Tử Lê như như Vương Duy đời Đường, Tô Đông
một nhà thơ - nhà fhơ vô địch (chữ của Pha đời Tống và Tề Bạch Thạch sống từ
Mai Thảo) hay Nguyên Sa “Tôi biết thơ đời Thanh đến hiện đại. Các vị đó vừa
Dụ Tử Lê thật hay, lúc ở Việt Nam, tôi vẽ tranh vừa làm thơ đề tranh và đã đến
thấy Du Tử Lê làm thơ được những năm mức “họa trung hữu thi, thi trung hữu
đâu ở Mỹ tôi thấy thơ Lê hay hơn trước. họa” (trong họa có thơ trong thơ có họa).
Bây giờ tôi nghĩ rằng Du Tử Lê đã đi xa Thị hào Rabindranath Tagore hay Victor
360
Du Tử Lê
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê Tại vireinia
Từ trái: Hiệp Dương, Lệ Ngọc, Ngụy Vũ (Ban Giám Đốc đài Nationwide Viet HD Radio), Du Tử Lê,
trong buổi triển lãm tranh Du Tử Lê tại NVR. Virginia, 2013.
362
Du Tử Lê
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê Tại vireinia
vào Xuân...{
Ï|
Cuối cùng, với 14 tác phẩm trưng
bày lần này (sơn dầu, acrylic trên vải bố, Chú thích:
kích thước standard 16 x 20in,24x30 [HÌ Chiều March, 31, 2013 có buổi họp mặt
: N07 x5 0à 8a sã bạn bè âm cúng tại nhà Trương Vũ với nhiều
in. Giá môi bức từ 500 USĐ đến 1.500 văn nghệ sĩ quen thuộc ở Virginia, Nguyễn
USĐ) tại Virginia đã sold out là một kết Hữu Trí, Nguyễn Đình Vinh, Trương Anh
quả lớn. Xin chúc mừng bạn tôi. Thụy, Nguyên Thị Thanh Bình, Bạch Mai,
Nguyễn Minh Nữu, Ngô Vương Toại, Phạm
Đinh Cường Cao Hoàng... Một đêm ca nhạc gồm nhiều
Virginia, April 1 2013 ca khúc phổ thơ Du Tử Lê.
Du TỬ Lê,
Thấy Vậy Mà Không Chỉ Có Vậy
_ riển lãm tranh lần đầu, Houston Thì ra, khi đã là nhà thơ thứ thật,
2012, thi sĩ 70 tuổi. Hệt như muốn giống người khác cũng chẳng
Rabindranath Tagore lần đầu bày được. Định mệnh bắt anh phải làm một
tranh tại Gallerie Pigalle, Paris 1930. Cả cái đỉnh riêng rẽ, lẻ loi. Hơi mệt, nhưng
hai đều gốc thơ. Tagore vì cô tri kỷ đành cười mà chịu.
Victoria campo mà vẽ. Du Tử Lê chắc x
1915, khi chàng họa sĩ Paris tiền chiến York thay thế Paris thành kinh đô hội
bước từ Fauvist color —- mâu của trường họa thế giới thời hậu chiến.
phái dã thú — sang trừu tượng. Cũng có loi
thể thấy xanh lá, hồng hoa, đen đặc kia Riêng tôi, có thể vì bản thân từ bé
được ném lên khung bố theo kiểu sống lê la đầu đường xó chợ, cứ thấy lấp
Jackson Pollock hay Mark Tobey, mấy ló trong tranh Du Tử Lê cái hồn du mục
tay abstrack expresslonist — họa sĩ trừu kiểu Gypsy, chất sơn xịt kiểu graffiti, vẽ
tượng biểu hiện kiểu Mỹ - đã khiến New loạn trên tường. Đây là thứ nghệ thuật
366 Du Tử Lê
4 E
hiểu nhà thẩm định nghệ thuật thế kỷ 18) quan niệm hội họa và thi ca
. khởi từ Aristotle đã khẳng định là hai bộ môn nghệ thuật có tính liên
“rằng, thi sĩ cũng như họa sĩ là đới mật thiết. Nói cách khác, họa sĩ
người diễn tả chân thật những øì nhìn sáng tác thơ bằng hình ảnh và màu
thấy ngay tại lúc này, trong quá khứ, sắc, còn thi sĩ vẽ tranh bằng ngôn ngữ
hay nghe được từ người khác, và cả và vần điệu.
những gì nên được hiện hữu. Sau Thật ra quan niệm về sự tương
ArIstotle khoảng hơn 300 năm, Horace quan giữa hội họa và thi ca không chỉ
xác định: “Ủt pictura poesis” (Họa phát xuất từ Hy Lạp và Âu Châu,
phẩm thế nào thì thi ca cũng vậy). Và nhưng hầu hết nghệ thuật thuộc các
nhiều nhà phê bình nghệ thuật ở Âu nền văn minh và văn hóa trên thế giới
Châu (nhất là từ thế kỷ 16 sang đến đều chia sẻ quan niệm này. Quan niệm
368 Du Tử Lê
Du Tử Lê Thỉ Ca và Hội Họa
Nhà thơ Trần Thu Miên và nhà thơ Du Tử Lê trong chương trình “Cho Em Cội Nguồn”.
Boston, Massachusetts, 2013.
cổ điển về nghệ thuật cũng cho rằng Nếu ta chấp nhận rằng họa sĩ sáng
mục đích của hội họa và thi ca là diễn tác thơ bằng màu sắc và hình ảnh còn thi
tả vẻ đẹp của đời sống bao gồm những sĩ vẽ tranh bằng ngôn ngữ và vần điệu
øì ta nhìn, cảm thấy được, và cả những thì việc Du Tử Lê bước vào con đường
vẻ đẹp cần có hay nên có cho cuộc hội họa là điều rất bình thường và cần
đời. Như vậy nghệ thuật —- hội họa và thiết. Tôi vẫn nghĩ khi Nguyễn Du viết:
thi ca —- vừa phản ảnh vừa tạo ra nét “Vâng trăng ai xẻ làm hai / Nửa in
đẹp cho đời sống. gối chiếc / nửa soi dặm đường /,” ông đã
vẽ lên trong tâm trí mình một bức tranh Johnson thu góp một số tranh của các
chia lìa tan tác. Và gần đây, khi Du Tử thiên tài hội họa vẽ về một cối thiên
Lê Viết: thai dựa và nguồn cảm hứng từ 10 bài
thơ cổ “The ten Eclogues” hay 10 Bài
“Tôi thấy dòng sông trong mắt em / Thơ Đông Nội, pastoral poems”của thi
quê người In vách bóng chữm. / câm. / hào Ý, Virgil, với chủ đề “Gauguin,
đèn hoa trôi giữa đôi vai Huế/ Cézanne, Matisse: Visions of Arcadia”
cùng với tình-yêu-tôi-xốn-xang /” (Gauguin, Cézanne, Matisse: Viễn
(dutule.com) Tượng Thiên Thai). Cuộc triển lãm
Ta cũng nhìn thấy một bức tranh trưng bày tranh của 25 họa sĩ danh
đầy hình bóng và ấn tượng. Như vậy khi tiếng kể cả Picasso. Những bức tranh
Du Tử Lê mở cánh cửa hội họa, ông đã triển lãm đều lãng đãng hình ảnh về
mang vào thế giới ấy hàng trăm họa con người sống hồn nhiên trong chốn
phẩm bằng thơ của mình. thiên thai nào êm đềm thơ ảo. Cuộc
Trong lịch sử hội họa Âu Châu, thi triển lãm qui mô này khẳng định lại
ca đã đóng góp tích cực vào nguồn cảm quan hệ mật thiết giữa thi ca và hội
hứng của nhiều thiên tài hội họa và đã họa, một quan niệm cổ điển nhưng vẫn
để lại cho đời bao nhiêu tuyệt tác. Một còn gần gũi với giới thưởng lãm và phê
trong những hình ảnh diễn tả bằng bình nghệ thuật.
ngôn ngữ trong thi ca Hy Lạp đã thôi Nếu thi ca có sức mạnh thôi thúc
thúc nhiều thiên tài hội họa đó là hình các danh họa sáng tác những tuyệt tác
ảnh về thế giới thiên thai-thanh bình- như thế thì việc một họa sĩ làm thơ hay
thơ mộng-hồn nhiên (Arcadia). Mùa thi sĩ vẽ tranh thì cũng chỉ là việc bình
hè vừa qua, tại bảo tàng mỹ thuật thường. Ở thế kỷ 16, khi đã đến tuổi 60,
Philadelphia, nhà quản thủ mỹ thuật thiên tài Michelangelo bắt đầu làm thơ
(curator) Joseph J. Rishel và John G. và sáng tác các thi khúc tình yêu (love
370 Du Tử Lê
Du Tử Lê Thi ca và Hội Họa
vài quyển sách, trên nền đêm đen sâu diện trị liệu bệnh lý. Aristotle quan
đậm là những biểu tượng sót lại trong ký niệm rằng nghệ thuật có khả năng trị
ức từ những gặp gỡ thân hữu, hay nơi liệu, giảm bớt nỗi thống khổ hay đau
chốn đã đi qua như các sân đại học hay đón của người thưởng thức nghệ thuật.
thư viện tại Boston năm nào. Cả Plato và Aristotle đều đồng ý rằng
Hội họa của Du Tử Lê không thoát nghệ thuật là phản ảnh (imitation,
ra từ nguồn cảm hứng thi ca thu nhận minesis) của thực tế hay của thế giới
từ các thị sĩ khác, nhưng là một “phương hiện hữu.
tiện-media” để ông tiếp tục nguồn thơ Cái đẹp hay giá trị trong tranh Du
của ông, nguồn thơ đã tuôn ra ngay từ Tử Lê là những gì còn sót đọng lại
chính tâm não của ông mấy chục năm trong ký ức và được tả lại, kể lại bằng
qua trên chữ nghĩa vần điệu. Xem tranh màu sắc và đường nét trên những đường
Du Tử Lê không nên xem bằng mắt cọ tâm hồn.
nhưng phải xem bằng trái tim. Có thể Trần Thu Miên °)
hiểu rằng, khi đứng trước bức tranh (Viết trên chuyến bay Boston-San Diego, CA
của Du Tử Lê, ta đừng cắt nghĩa hay tháng Giêng 2013).
phân tích về kỹ thuật, về màu sắc, hay
bố cục, nhưng hãy để màu sắc, hình (*) Trần Thu Miên là bút hiệu của Tiến sĩ, giáo sư
ảnh trong tranh ông tự nói lên nhưng gì thực thụ Trân Văn Thành, hiện dạy tại Bos-
cần nói. ton College, thành phô Boston, Mass.
Đối với Plato, nghệ thuật (hội họa)
không cần thiết cho đời sống. Giả dụ
như họa sĩ vẽ được bức tranh chai rượu
đẹp tuyệt vời, ta cũng không khui ra
uống được. Aristotle thì khác, ông xác
định giá trị của nghệ thuật trên phương
372 Du Tử Lê
Từ trái: Du Tử Lê, Phạm Xuân Nguyên, Lê Đình Thắng. 2O12
Du Tử Lê, Màu-Xanh-Vàng-Phai
3` u Tử Lê, làm thơ, chẻ chữ, ghép Họ làm nghệ thuật với toàn vẹn
@ - chữ, rồi bây giờ ghép chữ (thơ) yêu thích nó, vì nó. Du Tử Lê không
với màu. Chữ biến màu, màu ngoại lệ. Ông đã làm giàu cho văn học
hóa chữ. Bàng bạc nhưng cuốn hút. Xa Việt Nam bằng một gia tài (chưa hết)
xăm nhưng cận kể. Gợi cảm. Đó là cảm thơ văn khá đồ sộ. Bây giờ Du Tử Lê
xúc của tôi sau khi xem khoảng 20 bức còn muốn đóng góp thêm qua nghệ
tranh của ông. Cảm xúc đó vẫn còn thuật tạo hình.
nguyên vẹn trong tôi, khi viết bài nây. Chữ tìm chữ. Màu gọi màu. Du Tử Lê
Người nghệ sĩ chân chính, tài năng đang ở trong:cõi “Chữ-gọi-màu-màu tìm-
là những người luôn luôn có nhiều đam chữ.” Những trăn trở, suy, nghiệm mà cõi
mê, khát vọng. Suốt đời, họ, lúc nào thơ của Du Tử Lê không, hay chưa thanh
cũng cảm thấy chưa đủ. Mằn mò, mải thốa, được ông đưa vào hội họa. Nhưng
mê tìm kiếm cái đẹp, cho mình, cho đời. nếu nói như vậy cũng oan cho ông.
374 Du Tử Lê
Du Tử Lê, Màu-Xanh-vàn£-Phai
Thật ra Du Tử Lê đã đến với hội họa gọi đích danh là tranh trừu tượng: “em
ngay từ những bài thơ ký tên Du Tử Lê trừu tượng như những ngày rét mướt”.
xuất hiện khoảng 1957. Trong tập “Thơ Toàn thể bài thơ khiến ta liên tưởng đến
Du Tử Lê 1”, xuất bản tháng 3,1964, ở sự đánh đố giữa thực tại và trừu tượng.
“Bài Huyền Châu” ông vẽ những: “kè Hay, trong bài “Tình Yêu Thành Phố”
đá xanh tiếng quạ biển xa vời”, “cánh dùng toàn những từ ngữ mạnh bạo, những
dơi nào quắp hồn tôi về động”, “ chiều hình ảnh nồng cháy (của thời bấy giờ) và
du ca đuổi bắt bóng điêu tàn”, và, ông những màu sắc rất thật (pure colors):
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 3/9
ĐĂNG PHÚ PHONG
376
Du Tử Lê
DU Tử Lê, Màu-Xanh-vàn?-Phai
Du Tử Lê và bằng hữu. Từ trái: Vợ chồng VTQuang, Nhà Thơ Nguyễn Lương Vy, Du Tử Lê,
Đặng Phú Phong, vợ chồng VănN, TCThân, Lực CA.
Thổi một sinh khí mới cho điệu lục bát “ Tìm thấy” là “...có những câu thơ
chừng như đã bắt đầu nhạt đi hương vị vì thành ngôn ngữ hằng ngày... .” như nhà
đơn điệu. Nhiễu người trong giới phê binh bút Đỗ Quý Toàn đã viết (2)
bình văn học, giới báo chí như Nguyễn “Tìm thấy” trong thơ Du Tử Lê còn
Hưng Quốc, Bùi Bảo Trúc... cũng có ý nhiều nhiều hơn nữa, nhưng đây không
kiến tương đồng với Lê Huy Oanh. phải chủ đề của bài viết này.
“Tìm thấy” trong thơ Du Tử Lê là “ Khám phá” trong hội họa của Du
chẻ chữ, ghép chữ. Những dấu hỏi không Tử Lê qua cái nhìn của tôi: Cây cọ, con
hẳn là nghi vấn. Những đổi mới từ hình đao của Du Tử Lê có khuynh hướng đi
thức đến nội dung để đến được với nhiều theo chiều dọc. Chiều dọc là trên dưới,
lứa tuổi, nhiều tầng lớp người đọc. âm dương, là sự giao thoa của trời và đất
để tạo ra cuộc sống. Trong tranh của Du là những nghệ sĩ lớn đã không cần trường
Tử Lê, nó còn ý nghĩa của sự kết hợp hài lớp, ung dung bước thẳng vào thế giới
hòa giữa các màu nóng lạnh tương phản hội họa. Nhưng tranh của hai người nghệ
như xanh và đỏ, tím với vàng... . Du Tử sĩ này đã để lại dấu ấn lung linh sắc màu
Lê dùng màu xanh khá nhiều cho tranh cho nghệ thuật và sự yêu, thích của giới
của ông. Trong thư gửi cho người viết, thưởng ngoạn.
ông tâm sự: Còn Du Tử Lê thì sao?
“..1ôi đang loay hoay đi tìm một màu Câu hỏi rơi vào hư vô?
xanh, khác hơn màu xanh của những họa Câu hỏi như một đánh động?
sĩ chuyên nghiệp, nổi tiếng. Đó là 'Màu Hay, câu hỏi như một lời chờ xem?
xanh lá mạ.` Có thể tôi thất bại. Nhưng nó Riêng với tôi. Du Tử Lê, chỉ mới
sẽ là màu xanh chủ đạo trong tranh của cầm cọ và đang tìm kiếm, tuy nhiên ông
tôi, chí ít cũng nhiều tháng tới... ” đã cho chúng ta những bức tranh giàu
Nguyễn Trung, Đinh Cường, Cao màu sắc, đầy ấn tượng, và nhất là hơi thơ
bá Minh và Nguyễn Đình Thuần là bát ngát, khi lãng đãng, khi trầm tích
những họa sĩ có những màu xanh rất trong tranh. Đó sẽ là sức sống bển bỉ cho
đẹp, rất tài tình. Tôi gọi màu xanh của tranh của ông.
Nguyễn Trung là Màu-xanh-vô-cùng. Du Tử Lê còn tiến triển nhiều hơn
Màu Xanh của Định Cường: Màu-xanh- nữa, ít nhất, sẽ có một cõi riêng của Du
miên-viễn. Màu Xanh của Cao Bá Minh: Tử Lê trong hội họa.
Màu-xanh-ký ức. Màu Xanh Nguyễn
Đặng Phú Phong
Đình Thuần: Màu-xanh-thạch-nhũ.
(Aug. 10. 2011)
Và, Màu Xanh của Du Tử Lê tôi gọi
là Màu-xanh-vàng-phai. Chú thích:
Trước Du Tử Lê là Nhạc sĩ Trịnh (1) dutule.com :
(Z2) BNS Ngày Nay, sô 608 ngày 15-11-07
Công Sơn, trước nữa là Thị sĩ Bùi Giáng
378
Du Tử Lê
Từ trái: Đứng Đỗ Trung Quân, Đoàn Kế Tường. Ngồi Du Tử Lê, Định Anh Dũng. 2O12
“Những tác phẩm hội họa của Du Tử Lê được mọi người khen ngợi
và đón nhận nhiệt tình dù chính ông không nhận mình là họa sĩ”.
Nguyễn Phục Hưng.
cái điều đó thì rõ rệt rỗi. Chỉ có mình tôi Lê Văn, thì Du Tử Lê không chỉ là một
dùng chữ 'nghe tranh' Du Tử Lê. Riêng tay “phù thủy chữ nghĩa” mà là một
cá nhân tôi, nếu chúng ta, hay ngay chính “phù thủy đa năng” khi ông bước bào
anh, nhìn thấy một búc tranh vẽ một trái lãnh vực hội họa:
bom đang thả xuống, cháy nổ bùm bùm, “Hội họa là lãnh vực mà từ trước
bom nỗ, súng đạn nổ..., rỗi một người mẹ tới bây giờ tôi không thấy Du Tử Lê có
đang bông một đứa con chết bên lề tham dự nhiều nhưng mà lần này thì anh
đường, gào thét lên, há môm ra sào thét ta đưa mười mấy búc tranh tới đây và tôi
kinh hoàng... thì nếu có một người phụ nữ chợt nhớ lại cái câu Mai Thảo nói rằng
dịu dàng đứng bên tôi, nhìn cảnh đó, thì Du Tử Lê là một tay phù thủy chữ nghĩa"
có lẽ cô ấy sẽ nhỏ những giọt nước mắt, thì tôi lại nghĩ là bàn tay phù thủy của
rơi lệ xót thương. Nhưng ngược lại, tôi có chàng bây giờ đi sang lãnh vực hội họa
thể cảm thấy những tiếng hét cuÔng nộ thì nó lại tạo thành những họa phẩm mà
trong đó. Tôi có thể nghe ra những tiếng trong đó nó man mác hồn thơ Du Tử Lê.
nổ kinh hồn ở trong bức tranh đó. Thì Cho nên tôi nói rằng Du tử Lê không
nghe tranh đối với tôi cũng có nghĩa như phải là “phù thủy chữ nghĩa” mà là
vậy, fúc là nhìn búc tranh mình nghe ra “phù thủy đa năng. ”
một điều gì..22
Buổi họp mặt có nhiều khuôn mặt
quen thuộc trong giới văn học nghệ thuật
Đọc Ih0, sống nhạc
và
“IIgle” tranh Du Tử Lê tại Houston. Nhà thơ Tô Thùy Yên nói là
ông sẽ không ngạc nhiên nếu Du Tử Lê
Diễn giả chính trong buổi giới thiệu sẽ còn bước vào lãnh vực âm nhạc trong
tranh này là ông Lê Văn. Lê Văn là một tương lai, sau khi đã bước vào hội họa:
giọng nói quen thuộc với thính giả VOA “Tôi nghĩ một điều là trái từn và khối
vì ông từng là chủ biên ban Việt Ngữ óc của anh Du Tử Lê chắc là nó bề bộn
của Đài trong nhiều năm. Theo diễn giả lắm, thành thử anh Du Tử Lê sau khi cảm
thấy Thơ không đủ để diễn đạt những sự là chất thơ bàng bạc trong tranh như
bề bộn đó, thì anh phải dùng tới hội họa. các cụ chúng ta vẫn nói “Thủ trung hữu
Thành thử ra tôi nghĩ có một lúc nào đó họa mà họa trung thì hữu thì, trong thơ
mà anh Du Tử Lê sáng tác nhạc thì tôi có họa mà trong họa thì có thơ. ”
cũng không lấy làm ngạc nhiên. ” Đó là những lời nhận xét tiêu biểu
Trong khi đó ông Phạm Thông, một về họa phẩm của Du Tử Lê. Khi được
họa sĩ và cũng là điêu khắc gia nổi tiếng hỏi là nguyên do nào khiến ông kết nối
của Houston, thì tỏ vẻ ngạc nhiên khi với “người tình mới" là hội họa, Du Tử
thấy họa phẩm của Du Tử Lê không Lê trả lời:
chịu ảnh hưởng của các họa sĩ nổi danh Và tôi tin là, hội họa là một ngôn
và thân thiết với ông: ngữ quốc tế, tức là nó không cần đi qua
“Tôi rất ngạc nhiên, anh Du Tử Lê một thông dịch nào cả...
là một nhà thơ nổi tiếng, bạn bè anh rất “Trước hết cảm ơn anh dùng chữ
nhiều là những họa sĩ nổi danh và trước người tình mới, tôi thích cái chữ đó
khi tôi đến đây thì tôi nghĩ rằng anh lắm. Tôi có cái tham vọng, có cái mơ
cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng rất óc chuyển thể thơ của mình qua bên
là ngạc nhiên, tôi thấy anh Du Tử Lê có một cái kênh về nghệ thuật, thì tôi thấy
một sắc thái riêng biệt, tranh của anh chỉ có hội họa nó gân với cái tham vọng
không giống bất cứ một ai cả. Cái điều của tôi nhất. Nói một cách khác là tôi
đó làm tôi vô cùng cảm phục. ” muốn chuyển thơ của tôi qua đường nét
Còn Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bảo là và màu sắc. ”
người sáng lập hội Văn Hóa Khoa Học Và ông giải thích ưu điểm của hôi
Việt Nam tại Houston thì cho rằng tranh họa trong việc diễn tả ý tưởng như sau:
Du Tử Lê không thuộc một trường phái “lại vì khi mình vào hội họa thì
nào mà luôn phảng phất ý thơ Du Tử Lê: mình có thể thấy ngay những cái ý tưởng
“Điểm đặc biệt của tranh Du Tử Lê của mình hiện lên màu sắc và đường
382
Du Tử Lê
Đ0C h0, sống nhạc và “nghe? tranh Du Tử Lê
nét. Và tôi tin là, hội họa là một ngôn văn học nghệ thuật Việt Nam hiện tại:
ngữ quốc tế, tức là nó không cần đi qua “Lời khuyên thành thực nhất của tôi
một thông dịch nào cả. Thí dụ tôi đọc là nếu các bạn trẻ đã có cho mình một
một bài thơ thì nó phải đi qua óc, rồi óc nghề nghiệp vững chắc, đủ nuôi mình và
tôi mới trả lời những chữ đó nghĩa là gì, lo cho gia đình, thì tôi khuyến khích nên,
nhưng màu sắc thì tôi nghĩ nó đi thẳng hoặc đi theo hội họa, âm nhạc hoặc là thi
vào trái tìm người ta. Có lẽ vì thế mà ca,hoặc là văn chương. Nhưng nếu chưa,
người ta gọi hội họa cũng như âm nhạc thì không nên.
là tiếng nói quốc tế, là ngôn ngữ chung Tại vì nói chung là văn học và nghệ
của thế giới. ” thuật của Việt Nam mình, cái thị trường
Những tác phẩm hội họa của Du Tử nó chưa đủ súc để nuôi những người làm
Lê được mọi người khen ngợi và đón công tác văn học nghệ thuật và nếu vì
nhận nhiệt tình dù chính ông không đam mê như tôi, thì nó là một cái thất bại
nhận mình là họa sĩ. vê phương diện thực tế đó và nó là một
Riêng về phương diện tài chính, lần cái buôn phiền rất lớn lao cho đấng sinh
triển lãm đầu tiên này được coi là một sự thành. Tại vì ngày xưa, tôi giống như một
thành công tốt đẹp vì hầu hết các họa tại họa của gia đình tôi và sau này khi ra
phẩm của ông đã được bán trong 3 tiếng đời, mặc dù tôi có nghề khác, nhưng mà
đồng hồ. nó cũng không có chu toàn, về vật chất
Tuy nhiên khi biết có một số bạn trẻ đó, nói cho dễ hiểu, đối với gia đình và
tỏ bày ước vọng bỏ hết mọi sự để theo con cái. `
chân Du Tử Lê, dấn thân vào con đường Nguyễn Phục Hưng
nghệ thuật, Du Tử Lê có những lời tâm sự ĐPV đài VOA/ Houston, Texas.
chân tình, rút ra từ đời sống nghệ sĩ của (*) Bản tin trên của ĐPV Nguyễn Phục Hưng ở
chính ông và cũng là lời nhận xét của ông Houston, Texas, phát thanh về VN, Thứ Ba,
về những hy sinh của những người làm ngày 22 tháng 1, năm 2013.
384
Du Tử Lê
EU TT,
VỀ Những Bức Tranh Trong Tổng-Tập này.
ôi không phải là họa sĩ được đào đã in một số tranh của tôi (không kèm
luyện chính quy, nên sẽ không bao lời giải thích), trong tập “Giỏ hoa thời
giờ tự nhận là họa sĩ. Chỉ là người mới lớn”, (Hà Nội, tháng 2-2014).
muốn hoán chuyển thơ của mình, từ Tuy nhiên trước những tấm lòng rất
phạm trù văn học (chữ viết), qua phạm đáng trân trọng của nhóm chủ trương
trù nghệ thuật (đường nét và, màu sắc). tuần báo và, cũng là nhà xuất bản Sống,
Nhưng không vì thế mà, tôi có thói quen dành cho cá nhân tôi, nên, sau đây là
giải thích tranh của mình, với bất cứ ai, những ghi chú tối thiểu của tôi, về mấy
trường hợp nào! bức tranh ¡n trong tổng-tập này.
Đây không phải là lần đầu tiên tranh Dám mong bạn đọc thông cảm và,
lượng thứ.
của tôi được 1n trong sách. Trước đó,
nhà xuất bản Liên Việt, liên doanh với Du Tử Lê
nhà xuất bản Hội Nhà Văn Hà Nội, cũng (Calif. Tháng 6-2014).
386 Du Tử Lê
“B05I01. Đêm. Tr0ng Ký ức tôi”.
(Du Tử Lê. Oil painting. Size 24”x30”)
(Dr. Thành Trần's Collection).
388 Du Tử Lê
ó2:
390 Du Tử Lê
Cám ơn sách vở Nuôi Em Lớn.
“cám ơn sách vở nuôi em lớn.
con chữ nuôi người trong giấc mơ”. DTL
size 22”x28”
(Trà My's Collection).
392 Du Tử Lê
Hòn Đá Làm Ra Lửa
“Thơ Trần Dạ Từ”
(Du Tử Lê. Oil painting. Size 24”x30”)
394 Du Tử Lê
“Mùa em. Thu tím. Rừng tôi phía nà0?”
“tàng sau lưng. vàng ghế ngồi
mùa em. thu tím. rừng tôi phía nào?”
(Du Tử Lê. Oil painting on canvas. Size 24”x30”)
(Dr. James Thăng's Collection)
400 Du Tứ Lê
Thấy Tôi Trên Nhữn# Tàng cây cũ
“thấy tôi trên những tàng cây cũ
và chỗ em ngôi đã bó không”
(Du Tử Lê. Size 16”x20”)
(Thúy Hằng's Collection).
Tuyển Tập Thơ - Văn - Nhạc - Họa 401
0- “£m mùi hương một chỗ rất riêng tư:
Tôi hằng quan niệm, dù ở bất cứ nơi nào trên thân
thể một người nữ, cũng cho ta một mùi hương riêng.
Cũng thế, tình yêu, dù ở giai đoạn nào, tự thân nó cũng
cho ta những hương vị mà, chỉ người tình hay người bạn
đời mới cảm nhận được.
Có thể nhiều người không đồng ý với tôi, khi tôi cho
rằng, cách nào đó, người ta vẫn có thể cảm nhận được
mùi hương riêng của tình yêu, ngay nơi nụ cười, nơi đôi
mắt, nơi dáng đi của người nữ... Do đấy, khi tôi vẽ '
khuôn mặt người nữ với một đóa hoa đi ra từ nơi cô, thì
xin hiểu chân dung người nữ, cũng là một bình chứa
hương liệu tình-yêu-di-động và, đóa hoa là hình ảnh cụ
thể của hương thơm từ thiếu nữ.
402 Du Tử Lê
N\Qo 3t|
c\.
S
#
` .« 0:11,
_h
Am.
vĂ:
“k2:
IỆn
ẴÂtL)Ệ
BÀ
s:Lênh sảnFị N
thà
bị
[EPMiatbee
FT
x.
kại “Hệ F
Này
TA)
N;. F`
bo
404 Du Tử Lê
Vlrginia V ŨÚỈ áIIP hữu
È
1iiilIlllifiiIu
I1SBN 978-1-941848-06ó-7
Pri
Set: