Professional Documents
Culture Documents
Đại Sứ Văn Hóa Đọc - khi Hơi Thở Hóa Thinh Không
Đại Sứ Văn Hóa Đọc - khi Hơi Thở Hóa Thinh Không
Lớp: 10.4
SĐT: 0363501367
Gmail: maithanhnhu070605@gmail.com
CÂU 1:
Chết có gì đáng sợ, dũng cảm đối mặt & chiến đấu với cái chết đó mới là thứ cao đẹp mà không nhiều
người làm được. Với Khi hơi thở hóa thinh không, Paul Kalanithi đã cho cả thế giới thấy một cái nhìn đầy
chân thực về tình cảnh của một con người văn minh lúc cận kề cái chết. Đủ mọi cung bậc cảm xúc hỷ nộ
ái ố, từ hy vọng tới tuyệt vọng, từ buồn đau tới sung sướng, và trên tất cả, là một sự nuối tiếc cho một
sự nghiệp sắp tới đỉnh cao biểu hiện rõ nhất bằng việc khi anh lìa đời thì đây là một cuốn sách vẫn chỉ
còn là bản thảo.
Paul Kalanithi được chuẩn đoán bị ung thư phổi khi ông 36 tuổi và sắp hoàn thành khóa học nội trú của
mình tại đại học Y của Mỹ. Cuốn tự truyện mang đến một luồng suy nghĩ mới mẻ rằng cái chết không hề
đáng sợ như các bạn nghĩ, hãy xem nó như một điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào với bất cứ ai và đón
nhận nó một cách nhẹ nhàng.
Với Paul, đây chỉ đơn giản là công việc cuối cùng của anh, và cũng là một ước mơ giản dị thời tuổi trẻ.
Viết lách!.Nhưng anh không kể bằng giọng văn não nề, than thở ỉ ôi về sự bất hạnh của chính mình.Nuối
tiếc, có. Nhưng than thở bi kịch thì không.Và mặc dù là hồi ký kể về căn bệnh ung thư của chính mình,
song bác sĩ Paul dành hẳn phần lớn cuốn sách để viết về những suy tư trăn trở của một bác sĩ, nói về cái
chết. Lạnh lùng, nhưng đầy ám ảnh.Anh kể về những lần thất bại của mình, chứng kiến rất nhiều sự ra đi
của bệnh nhân trong nước mắt của người chứng kiến.Anh cũng kể về sự lạnh lùng của khoa học, nói lên
chính kiến của bản thân về nghề bác sĩ. Dao thầy thuốc, đó là một trách nhiệm đầy thiêng liêng!
Và nói về sự chết, là nói về những triết lý nhân sinh quan, khoa học & tôn giáo hòa quyện. Ở đó, qua lời
văn của tác giả, không mượt mà nhưng không đến mức khô cứng, vừa đủ để độc giả hình dung, suy tư,
trăn trở. Như cách anh đã từng!
“When breath becomes air” – “ có một khoảnh khắc, một điểm lùi, khi tổng hợp của tất cả trải nghiệm
thu gom lại đều héo mòn đi bởi những vụn vặt đời thường. Chúng ta không bao giờ thông thái được như
khi chúng ta sống trong khoảnh khắc này…” Lật mặt trước và mặt sau của quyển sách, như chính cái nghĩ
đen của nó, tôi đã thấy một sự ngậm ngùi, xót xa, buồn bã, day dứt, âm ỉ, và vấn vương một điều gì đó
quá rõ ràng nơi từng câu chữ. Để đến lúc đọc xong, yên lặng nhìn lại tổng thể, lần đầu tiên không thèm
lên goodreads để viết cảm nhận, không muốn gì và cũng chẳng muốn nhìn thẳng rằng đằng sau tấm lưng
ấy thật sự là gương mặt của một người ra sao. Tất cả đế đó, đã là một câu chuyện đau lòng.
Như con chim trước khi chết, lao vào bụi gai và cất lên tiếng hát vĩnh biệt, tiếng hát đẹp nhất mà nó
từng hát. Câu chuyện này cũng là bài ca của một người sắp ra đi…
CÂU 2: