You are on page 1of 12

第 27 课 价值

1.生词
1. 零食 [língshí] quà vặt
正常饭食以外的零星食品
不吃零食是好习惯。
Không ăn quà vặt là một thói quen tốt.
2. 闲聊 [xiánliáo] tán gẫu
闲谈
我有空的时候会跟闺蜜闲聊。
Khi có thời gian rảnh tôi sẽ tán gẫu với bạn thân.
3. 话题 [huàtí] đề tài
谈话的中心
你为什么总是逃避这个话题?
Tại sao lúc nào bạn cũng né tránh đề tài này?
4. 圈子 [quānzi] phạm vi, vòng, giới
圆而中空的平面形;环形; 环形的东西
大家在操场上围成一个圈子。
Mọi người ở sân vận động vây thành một vòng tròn.
5. 歌手 [gēshǒu] ca sĩ
擅长歌唱的人
他是我最喜欢的韩国歌手。
Anh ấy là ca sĩ Hàn Quốc mà tôi thích nhất.
6. 桩 [zhuāng] việc, cuộc
量词,件(用于事情)
他有自己难以说出来的一桩心事。
Anh ấy có một tâm sự khó lòng nói ra.
7. 同行 [tóngháng] đồng nghiệp
同行业的人
我路上碰到一个同行,聊了几句。
Trên đường đi tôi gặp một người làm cùng ngành, tán gẫu vài câu.
8. 歪曲 [wāiqū] xuyên tạc
故意改变(事实或内容)
记者把他的话全都歪曲了。
9. 名誉 [míngyù] danh dự
个人或集团的名声
凡是人都应该珍惜自己的名誉。
10. 来源 [láiyuán] nguồn, nguồn gốc
事物所从来的地方
劳动是文明的来源;知识是生活的指南。
11. 出场 [chūchǎng] lên sân khấu
演员登台(表演)
吴世勋刚出场的时候,大家热烈鼓掌起来。
12. 勒索 [lèsuǒ] bắt chẹt
用威胁手段向别人要财物
他持刀向我勒索了 500 元钱。
13. 高额 [gāo é] số tiền lớn
数额大一笔钱
最近银行推出的高额贷款,提供创业人士更多的资金来源。
14. 男子 [nánzǐ] đàn ông, con trai
男性的人
她作证说她看见了这名男子。
Cô ấy làm chứng rằng cô ấy đã nhìn thấy người đàn ông.
15. 怀 [huái] ngực, lòng
胸部或胸前
小孩儿睡在妈妈怀里。
16. 外科 [wàikē] ngoại khoa
医疗机构中主要用手术来治疗体内外疾病的一科
他是一位大学外科学教授。
17. 一一 [yīyī] từng…một
一个一个地
临行时妈妈嘱咐了好些话,他一一记在心里。
18. 薪 [xīn] lương
薪水
他做好的话你给他加薪好吗?
19. 聘请 [pìnqǐng] mời làm việc
请人担任职务
我公司今天聘请专家来指导我们办这种工作。
20. 报效 [bàoxiào] dốc tâm sức đền đáp
为报答对方的恩情而为对方尽力
她每天认真学习是为了报效父母。
21. 体现 [tǐxiàn] thể hiện
某种性质或现象在某一事物上具体表现出来
说实话,办实事,体现出了他的务实精神。
22. 引用 [yǐnyòng] trích dẫn
用别人说过的话(包括书面材料)或做过的事作为根据
你要好好引用古书上的话。
23. 原子弹 [yuánzǐdàn] bom nguyên tử
核武器的一种,利用铀、钚等原子核分裂所产生的原子能进行杀伤和破坏爆炸
时产生冲击波、光辐射、贯穿辐射和放射性沾染
第二次世界大战使原子弹产生。
24. 剃 [tì] cạo
用特制的刀子刮去(头发、胡须等)
你为什么剃光头了?
25. 论据 [lùnjù] luận cứ
逻辑学指用来证明论题的判断
这个论据是驳不倒的。

2.课文 价值
两间大屋子里,十几个年轻人,喝着饮料,吃着零食在闲聊.话题是文艺圈子里的事,
也有社会新闻。男主人路非在逗着 一只狮子狗玩。
Trong hai căn phòng lớn, có khoảng mười mấy người thanh niên đang ngồi uống nước,
ăn vặt và nói chuyện phiếm. Chủ đề mà bọn họ nói đến là những chuyện trong giới văn
học nghệ thuật và những tin tức xã hội. Lộ Phi - chủ tiệc thì đang chơi đùa với một chú
chó póc. 
 
忽然女歌手冯敏和一个男记者争论起来。争论的事情是去年一个女歌手和一个
记者的一桩诉讼案,两个人都站在同行的立场上。冯敏说:“那个记者就是歪曲事
实,损害别人名誉” 记者说:“根据消息来源,报道完全属实。那位女歌手确实 不出
场为手段,勒索高额出场费。”两个人谁也不让谁,话 越说越尖锐。
Đột nhiên, một ca sĩ nữ tên là Phùng Mẫn bắt đầu tranh cãi với một nam phóng viên.
Bọn họ tranh luận về vụ kiện tụng năm ngoái giữa một nữ ca sĩ và một phóng viên, cả
hai người bọn họ đều đứng trên lập trường đồng nghiệp. Phùng Mẫn nói:” Cái người
phóng viên đó xuyên tạc sự thật, làm tổn hại danh dự của người khác”. Người phóng
viên lại nói rằng:” Dựa vào nguồn tin, báo cáo hoàn toàn đúng sự thật. Cô ca sĩ nữ ấy
dùng thủ mánh khóe để không lên biểu diễn để bắt chẹt một số tiền lớn mới lên sân
khấu”. Cả hai người không ai nhịn ai, càng nói lại càng gay gắt.
这时,门开了。进来一位三十来岁的男子。路非放下怀里的狗,迎过去说:“你怎么
才来呢?
“手术的时间拖了,洗了手就往这儿跑。
Lúc này, cửa bị mở ra. Một người đàn ông ba mươi tuổi bước vào. Lộ Phi bỏ chú chó
đang ôm trong lòng xuống, đi qua đó chào đón nói:” Sao bây giờ cậu mới tới?”.  “Thời
gian phẫu thuật kéo dài, rửa tay xong là tôi chạy qua đây liền.”
路非指着进来的男子说:“给大家介绍一位新朋友,这是我高中的同学李彬,医学博
士,刚从国外回来,在市医院脑外科工 作。”说完,又向李彬——介绍屋里的人。
Lộ Phi chỉ vào người đàn ông mới đến nói:” Giới thiệu với mọi người, đây là một
người bạn mới của tôi, đây là Lý Bân - người bạn học cấp ba của tôi, tiến sĩ y khoa,
vừa từ nước ngoài trở về, đang công tác tại ngoại khoa não của bệnh viện thành phố”.
Nói xong lại giới thiệu từng người trong phòng cho Lý Bân.
李彬在路非旁边坐下。路非接着说:“我这位同学在修理人的 脑袋方面可称得上
是国内第一刀。国外有个医院曾——”
Lý Bân ngồi bên cạnh Lộ Phi. Lộ Phi nói tiếp :”Người bạn này của tôi có thể xem như
là người đứng đầu trong nước trong việc “sửa chữa đầu người”. Có một bệnh viện ở
nước ngoài đã từng … ”
“拒绝高薪聘请,回来报效祖国!”冯敏话里有话地紧接 着高声说。
李彬看了她一眼。
“Từ chối công việc lương cao, trở về đền đáp tổ quốc”. Phùng Mẫn liền lớn tiếng nói 
Lý Bân nhìn cô ấy.

过了一会儿,冯敏又同一个作家争论起来。争论的是作家和歌手报酬的合理性问
题。作家说:“写一部长篇至少一年,稿费 也就是一两万,唱歌的上台喊三五分钟就
是三五万,太不合理。” 冯敏说:“这体现了价值规律,你辛苦干一年创造的东西就
值 一两万,我们上台喊三五分钟就是值三五万。” 作家还是坚持认为不合理,并
引用社会上广为流传的两句话 - 造原子弹的不如卖茶鸡蛋的,拿手术刀的不如拿
剃头刀的——作为论据。冯敏也扔坚持她的价值论, 说:“剃头刀怎么啦?剃头刀怎
么 就不应该比手术刀强?理发也是技术,不但是技术,还是艺术 他要几十元、儿百
元,顾客愿意付他那么多钱,说明他理得好,他 创造了那么多价值,这有什么不合理?
我唱歌,要三万,他们觉 得值,同意了,我就唱。一句话,有人给,就是值;不给,就是不
值。 很简单的道理,到了你们这些学究那里,就弄得那么复杂。”
Nói một hồi, Phùng Mẫn lại cùng với một nhà văn tranh luận. Bọn họ tranh luận về
việc thù lao hợp lí giữa nhà văn và ca sĩ. Tác giả nói rằng:” Viết một cuốn tiểu thuyết
ít nhất là phải một năm, cũng chỉ có 1 2 vạn, lên sân khấu hát có vài phút cũng đã được
vài vạn, quá vô lí”. Phùng Mẫn nói:” Điều này thể hiện quy luật giá trị, thứ mà ông
làm việc vất vả cả một năm trời mới tạo ra được chỉ đáng giá 1 2 vạn, chúng tôi lên sân
khấu hét vài phút đã được vài vạn”. Tác giả vẫn cho rằng điều này không hợp lí, liền
trích dẫn hai câuu nói được lưu truyền trong xã hội để làm luận cứ cho mình - chế tạo
bom nguyên tử cũng không bằng bán trứng trà, dùng dao phẫu thuật cũng không bằng
dao cạo. Phùng Mẫn cũng kiên trì với thuyết giá trị của ông ấy, nói rằng:” Dao cạo thì
sao? Chẳng lẽ dao cạo thì không bén bằng dao phẫu thuật? Cắt tóc cũng là một kĩ
thuật, không chỉ đơn giản là kĩ thuật mà còn là nghệ thuật. Người cắt tóc có yêu cầu
mấy chục tệ, mấy trăm tệ thì khách hàng cũng sẵn sàng trả cho anh ấy, điều đó cho
thấy anh ấy cắt tóc rất đẹp, anh ấy tạo ra biết bao nhiêu là giá trị, còn cái gì mà không
hợp lí hả? Tôi đi hát, cần 3 vạn, bọn họ cảm thấy đáng, đồng ý thì tôi hát. Tóm lại, có
người trả thì nó đáng giá, không trả thì không đáng giá. Một đạo lý rất đơn giản, nhưng
đến với các anh, nó lại trở nên phức tạp đến thế."

李彬一直在翻一本画报,似乎对这场争论不感兴趣,这时却忽 然扔下画报说道:“我
看并不那么简单。现在是有的能自己要价钱,有的不能。造原子弹的要是能自己
要价钱,该要多少?”
Lý Bân đang xem 1 tờ báo ảnh, dường như cảm thấy không có hứng thú với cuộc tranh
luận này, lúc này anh đặt tờ báo xuống nói rằng: "Tôi thấy hoàn toàn không đơn giản
như thế. Bây giờ một số người có thể tự ra giá, một số thì không thể. Nếu như người
tạo ra bom nguyên tử có thể tự mình ra giá, thì giá nên là bao nhiêu?"
 
 

冯敏正要说话,主人路非站起来拍着手说:“好啦,今天大家消 耗的热量很多,到补充
热量的时候了。争论暂时停止。”
Phùng Mẫn đang định nói tiếp, thì Lộ Phi đã đứng dậy vỗ tay nói: "Được rồi, hôm nay
mọi người đã tiêu hao quá nhiều calo, đến lúc bổ sung calo rồi. Dừng tranh luận tại
đây thôi."
两个多月后的一天晚上,路非下班回来,刚坐下,电话就响起 来。拿起一听,是冯敏
的,声音焦急,说:“你怎么才回来?我给 你拨了四五次电话了。告诉你:今天下午四
点多,陈亮出车祸了! 右臂受伤,严重的是头,要动手术。”
Một buổi tối hai tháng sau đó, sau khi Lộ Phi làm việc xong, về đến nhà vừa ngồi
xuống thì điện thoại reo lên. Bắt máy lên, thì ra là Phùng Mẫn, giọng nói hiện rõ sự lo
lắng: "Sao giờ này cậu mới về? Tôi gọi cho cậu 5 6 cuộc điện thoại rồi. Kể cho cậu
nghe: tầm 4 giờ mấy chiều nay, Trần Lượng bị tai nạn xe! Cánh tay trái bị thương, đầu
cũng bị thương rất nặng, cần phải phẫu thuật."

路非说:“我跟他说了多少次了,别骑那玩意儿,他不听,到 底还是出事了。”
Lộ Phi nói: "Tôi nói nó biết bao nhiêu lần rồi, đừng có lái cái xe đó, vậy mà nó không
nghe, cuối cùng cũng xảy ra chuyện."

冯敏说:“现在说什么都没用了。他现在在市医院,手术就在 这一两天。我给你打
电话,是想让你跟你那位医学博士说说,请 他给做这个手术。”
Phùng Mẫn nói: "Bây giờ có nói gì đi nữa cũng vậy. Giờ nó đang ở bệnh viện địa
phương, ở đây vài hôm làm phẫu thuật luôn. Tôi gọi điện cho cậu là để nhờ cậu đánh
tiếng với vị tiến sĩ y học kia, nhờ anh ấy làm phẫu thuật giúp."

路非问:“在他的病房吗?”
冯敏说:“不在他的病房。不过我问了,请别的大夫做也不是 不可以。”
Lộ Phi hỏi: "Làm ở phòng khám của cậu ta hả?"
Phùng Mẫn đáp: "Không phải ở đó. Nhưng mà tôi đã hỏi qua rồi, mời bác sĩ khác đến
cũng được."

路非立即给李彬打电话,把冯敏的意思跟他说了。
 李彬说:“不行,那样不好。再说 我这几天手术都排满了。” 
Lộ Phi lập tức gọi cho Lý Bân, nói với Lý Bân về lời nhờ vả của Phùng Mẫn.
Lý Bân nói: "Không được đâu, vậy không ổn. Với lại mấy ngày nay tôi kín lịch phẫu
thuật rồi."
 
路非说:“安排的事,让她自己去跟医院里的大夫说。你排满了,就加个班。”
沉默了一会儿,李彬说:“让我给做也可以,不过她得付报酬。” 
Lộ Phi nói: "Chuyện sắp xếp cứ để cô ấy tự giải quyết với bác sĩ ở phía bệnh viện.
Anh kín lịch rồi thì ráng làm thêm giờ đi.
Im lặng một hồi, Lý Bân nói: "Tôi làm thì cũng được thôi, nhưng cô ấy phải trả phí
cho tôi."
这次是路非沉默了,半天才说:“这话可不像是你说的呀!”
李彬笑道:“哎,在价值规律面前人是会变的嘛。” 
Lần này đến lượt Lộ Phi im lặng, lúc lâu sau mới cất lời: "Lời nói kiểu này chả giống
anh chút nào!"
Lý Bân cười: "Uầy, đối mặt với quy luật giá trị thì con người sẽ thay đổi."

路非想了一下,说:“行。你说个数吧。”
李彬问:“她出一次场多少钱?”
路非说:“最多两万吧。”
李彬说:“那天她不是说三万吗?”
Lộ Phi nghĩ ngợi một chút, nói: "Được, cậu ra giá đi."
Lý Bân hỏi: "Một buổi diễn của cổ bao nhiêu tiền?
Lộ Phi nói: "Nhiều lắm chắc được 2 vạn."
Lý Bân hỏi: "Sao hôm đó cô ấy nói là 3 vạn?"

路非说:“那是她瞎吹。她还够不上那个份,她是跟着三万的 出去的。” câu này kh


hiểu
李彬说:“那就三万。
路非简直不相信自己的耳朵,说:“你疯了?”
Lộ Phi trả lời: "Cái đó là cổ nói quá thôi. Cô ấy chưa được trả catse cao thế đâu, 
Lý Bân nói: "Vậy thì 3 vạn đi."
Lộ Phi như không tin nổi vào tai mình: "Cậu điên à?"

李彬说:“就是三万。她不愿意就算,就这样。我在手术台上已经站了六个小时,饿
得不行了,我得吃饭了。” 
路非放下电话,坐在那里,考虑怎么跟冯敏说。电话响起来,是冯敏打来的,开口便
问:“找到他没有?”
Lý Bân nói: "3 vạn là 3 vạn. Cô ấy không đồng ý thì thôi, cứ vậy đi. Tôi đã đứng trên
bàn phẫu thuật 6 tiếng đồng hồ, đói sắp xỉu rồi, tôi phải đi ăn đây."
Lộ Phi gác điện thoại, ngồi đó suy nghĩ làm sao nói lại với Phùng Mẫn. Lúc này điện
thoại lại reo, là Phùng Mẫn gọi đến, vừa nhấc máy đã hỏi: "Có nhờ được anh ấy
không?"

路非说:“我是找到了,就是......哎,怎么说呢...
冯敏说:“有什么不好说的。我知道是怎么回事。我不会白求人的,我当然要表示
点儿意思。 
路非想了想,下了决心:“他说,你让他给做,得拿出三万块钱来!”
Lộ Phi nói: "Tìm thì tìm được rồi, có điều… haiz nói sao bây giờ…"
Phùng Mẫn nói: "Có chuyện gì đâu mà không nói được. Tôi biết chuyện gì rồi. Tôi
cũng không có khơi khơi nhờ người ta giúp không, đương nhiên tôi sẽ thể hiện chút
thành ý.
Lộ Phi nghĩ ngợi, cuối cùng quyết tâm nói: "Anh ấy nói, cô muốn anh ấy làm phẫu
thuật thì phải trả 3 vạn!"

冯敏一听,高声叫起来:“多少?三万?他这不是乘人之危进 行勒索吗?”她砰地一声
把电话挂上了。
沉默了有一分多钟,冯敏又给路非打电话,无可奈何地说:“行, 三万就三万!不就是
三万吗?我多出一次场就有了。”
Phùng Mẫn nghe xong, lên giọng hỏi: "Bao nhiêu cơ? 3 vạn? Anh ấy không phải là
đang tranh thủ bóc lột người khác lúc họ gặp khó khăn hay sao? Cô ấy gác điện thoại
cái rụp.
Im lặng tầm 1 phút hơn, Phùng Mẫn gọi lại cho Lộ Phi, giọng điệu bất lực: "Được, 3
vạn thì 3 vạn! Cũng chỉ là 3 vạn thôi. Tôi đi diễn thêm một lần là kiếm lại được."
路非又给李彬打电话,说冯敏同意三万。李彬让冯敏手术前 把钱送到路非那里。
手术是第二天晚上做的,做了五个小时,很 成功。几个助手下来都说,手术做得真
漂亮。
Lộ Phi liền gọi lại cho Lý Bân, nói rằng Phùng Mẫn đồng ý giá 3 vạn. Lý Bân muốn
Phùng Mẫn phải chuyển 3 vạn trước khi phẫu thuật. Phẫu thuật được tiến hành vào tối
ngày hôm sau, hết 5 tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật rất thành công. Mấy người trợ lý
đều nói, phẫu thuật cực kỳ thuận lợi.

第二天早上,路非刚起床就接到李彬打来的电话。李彬问:“你把那三万块钱还给
那位歌手吧,我只是想叫她知道,一个脑外科医生比她这样的歌手价值高。”
Sáng hôm sau, Lộ Phi vừa thức dậy thì Lý Bân gọi đến hỏi: “Cậu trả 3 vạn tệ đó cho
cô ca sĩ kia đi, tôi chỉ muốn để cô ta biết, một bác sĩ phẫu thuật não còn có giá trị hơn
một ca sĩ như cô ta.”
路非笑道:“哎呀,你何苦为几句闲聊那么认真呢!”
Lộ Phi cười nói: “Ai da, cần gì phải nghiêm túc vì mấy câu tán gẫu như vậy!”
路非很高兴事情这样圆满解决,打算等陈亮出院后去看他时再把钱带去,大家一说
一笑,皆大欢喜。半个月后,冯敏打电话告诉路非:“陈亮恢复得很快,今天出院。"路
非说:“这两天太忙,过几天就去看他。”
Lộ Phi rất vui vì sự việc được giải quyết viên mãn, tính là đợi sau khi Trần Lượng xuất
viện, lúc đi thăm anh ấy rồi mang tiền theo, mọi người cười nói, mọi người cùng vui.
Nửa tháng sau, Phùng Mẫn gọi điện cho Lộ Phi nói: “Trần Lượng hồi phục rất nhanh,
hôm nay xuất viện.” Lộ Phi nói: “Mấy ngày nay bận quá, qua vài ngày sau tôi đi thăm
anh ấy.”
第二天晚上,想不到李彬打来电话,张口就问:“你把钱还给那位歌手没有?”
Tối hôm sau, không ngờ Lý Bân gọi đến, mở miệng liền hỏi: “Cậu trả tiền cho ca sĩ
kia chưa?”
路非说:“还没有,过几天我去看陈亮时顺便带去。怎么,后悔了?”
Lộ Phi nói: “Chưa, qua vài ngày nữa lúc tôi đi thăm Trần Lượng tiện đường đi đưa
luôn. Sao thế, hối hận rồi à?”
李彬说:“我估计你还没有给她。我念个电话记录你听听:李彬,我认为你是乘人之
危进行勒索,你不仅没有医德,也违反了法律。我决定告你。我向来明人不做暗事,
所以我先跟你打个招呼,你好有所准备,免得你感到突然。”
Lý Bân nói: “Tôi đoán cậu chưa trả cho cô ta. Tôi đọc đoạn ghi âm điện thoại cậu nghe
thử: Lý Bân, tôi cho rằng anh thừa lúc người khác khó khăn mà tống tiền, anh không
những không có y đức mà còn vi phạm pháp luật. Tôi quyết định kiện anh. Từ trước
đến nay tôi ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, vì vậy thông báo cho anh trước để
anh chuẩn bị sẵn, để anh đỡ phải thấy đột ngột.”
路非问:“你听清了是她的声音?”
Lộ Phi hỏi: “Anh nghe rõ là giọng cô ấy rồi sao?”
李彬说:“绝对没错。”
Lý Bân nói: “Chắc chắn không sai.”
路非骂道:“这个女人,真得给她换个脑袋了!你让她去告吧,我是惟一的证人,最后让
她落个诬陷罪。”
Lộ Phi mắng: “Đồ đàn bà này, thật sự phải thay não cho cô ta! Cậu để cô ta kiện đi, tôi
là nhân chứng duy nhất, cuối cùng để cô ta mắc tội vu cáo hãm hại.”
路非气得要命,开始他真恨不得让冯敏去法院告,叫她落个诬陷罪。第二天,气消了
些,觉得毕竟都是朋友,还是不要把事闹大了。他给冯敏打电话,说:“是不是因为陈
亮的车祸,你的精神不正常了?”
Lộ Phi vô cùng tức giận, ban đầu anh ta chỉ mong cho Phùng Mẫn đi kiện cáo để cô ta
mắc phải tội vu cáo hãm hại. Hôm sau, cơn giận nguôi một tí, cảm thấy dù sao cũng là
bạn bè, không nên làm lớn chuyện. Anh gọi điện thoại cho Phùng Mẫn, nói: “Có phải
là vì tai nạn của Trần Lượng nên tinh thần của cô không bình thường không?”
冯敏说:“李彬告诉你了是不是?我就是要去告他,他太欺负人了!”
Phùng Mẫn nói: “Lý Bân nói cho anh rồi phải không? Tôi chính là muốn kiện anh ta,
anh ta thật hiếp người quá đáng!”
路非骂起来:“你太没良心了,是你一个劲儿地求人家,三万也是你亲口答应的。你
去告吧,我是惟一的证人,我非叫你落个诬陷罪不可!”说完就把电话挂上了,不再理
她。
Lộ Phi mắng: “Cô thật vô lương tâm, là cô một mực năn nỉ cầu xin người ta, ba vạn tệ
cũng là chính miệng cô đồng ta. Cô đi kiện đi, tôi là nhân chứng duy nhất, tôi nhất
định khiến cô mắc phải tội vu cáo hãm hại!” Nói xong liền cúp máy, không để ý cô ta
nữa.
冯敏是个明白人,并没有去告。二十天后,她接到一封从边远地区寄来的信—她去
年曾去这个地方演出过。信中说,她寄的三万元扶贫款已收到,当地扶贫组织代表
贫困地区人民向她表示感谢。
Phùng Mẫn là một người hiểu chuyện, không hề đi kiện. 20 ngày sau, cô ấy nhận được
một bức thư gửi từ vùng biên giới - năm ngoái cô từng đi diễn ở đây. Trong thư nói, 3
vạn tệ mà cô gửi để giúp đỡ người nghèo đã nhận được rồi, hội giúp đỡ người nghèo
địa phương đại diện cho người dân vùng khó khăn cảm ơn cô ấy.
提到三万元,她的心又痛起来。不过她想:原来以为这三万元是白白地进了别人的
腰包,现在总算还换来了这么一封信。她把信放进了存放贵重物品的保险箱里。
Nhắc đến 3 vạn tệ, lòng cô ấy lại nhói lên. Nhưng cô lại nghĩ: vốn dĩ tưởng rằng 3 vạn
tệ này sẽ rơi vào túi người khác, giờ đây lại đổi được một bức thư thế này. Cô cất thư
vào trong két đựng vật quý giá.

3. 回答问题
1. 女歌手冯敏和记者是怎样争论的?
女歌手冯敏和记者争论的问题是去年一个女歌手和一个记者的一桩诉讼案,两
个人都站在同行的立场上。冯敏以为:“那个记者就是歪曲事实,损害别人名誉”。
而记者说道:“根据消息来源,报道完全属实。那位女歌手确实不出场为手段,
勒索高额出场费。”
2. 冯敏和作家是怎样争论的?
他们争论的是作家和歌手报酬的合理性问题。 作家说:“写一部长篇至少一年,稿
费也就是一两万,唱歌的上台喊三五分钟就是三五万,太不合理。” 冯敏说:“这体
现了价值规律,你辛苦干一年创造的东西就值 一两万,我们上台喊三五分钟就是值
三五万。” 作家还是坚持认为不合理,并引用社会上广为流传的两句话 — 造原
子弹的不如卖茶鸡蛋的,拿手术刀的不如拿剃头刀的 —作为论据。冯敏也扔坚持
她的价值论, 说:“剃头刀怎么啦?剃头刀怎么就不应该比手术刀强?理发也是技术,
不但是技术,还是艺术 他要几十元、儿百元,顾客愿意付他那么多钱,说明他理得
好,他 创造了那么多价值,这有什么不合理?我唱歌,要三万,他们觉 得值,同意了,我
就唱。一句话,有人给,就是值;不给,就是不值。”
3. 李彬同意冯敏的观点吗? 为什么?
李彬不同意冯敏的观点,因为他说 "我看并不那么简单。现在是有的能自己要价
钱,有的不能。造原子弹的要是能自己要价钱,该要多少?”
 
4. 冯敏为什么求李彬帮忙?李彬的手术做的怎么样?
冯敏求李彬帮忙是因为他在修理人的脑袋方面称得上是国内第一刀。李彬的手
术做得非常成功。
5.冯敏为什么要去法院告李彬?
因为李彬是乘人之危进行勒索,他不仅没有医德,也违反了法律。
6. 路非和李彬把钱退还冯敏了吗?他们是怎么处理这笔钱的?
他们还没退还冯敏。他们把钱寄给了边远地区的贫困人。

5. 阅读课文
1. 义演
音乐厅举办的为希望工程募捐义演的音乐会正在进行。全场座无 虚席,一大批观
众买的是站票。三百多位艺术家参加义演,分文不取, 优美的歌声回荡在大厅里,
场内不时爆发出热烈的掌声……………

为什么会有如此众多的人参加义演、观看演出呢?原来在音乐会 举办的前两天,
记者在报上刊出了《帮帮这些孩子们》的文章,文章报 道了边远地区的许多儿童
因贫困而失学的情况,希望引起社会的关 注;同时刊出了为希望工程募捐举办义演
的消息。

这篇报道见报后,编辑部不断接到读者的来信和打来的电话。

一位不知姓名的外地读者寄来了一封信和 200 元钱。信是这样写 的:

读了《帮帮这些孩子们》的报道,特别是看了报上的照片,心里 很不是滋味。我非
常同情这些孩子们。我希望这些孩子们在政 府和全社会的帮助下重返课堂。我
马上就要离开这里,不能观看 义演了。随信寄去 200 元钱,算是我的一份爱心吧。

一个当兵的人

一位退了休的女士在电话中对记者说:“看了你们的报道,我深受 感动,感谢你们对
社会的责任感。我决定每年从自己的一点积蓄中拿 出 300 元钱资助农村失学儿
童。我的退休金不多,虽然帮不了更多的 忙,也算尽一份心意吧......”当记者表示想
采访她时,她说:“你们不要 采访我,不要问我的名字,想想那些生活困难的孩子,真
是够可怜的...... 这位女士在电话中哭了起来。

这些平平淡淡的小故事,表达了实实在在的一份情义。

2.跳舞

母亲不认识字,我当兵四年,她很少给我来信。一天,我收到她让 妹妹写来的信。
信中说:“由于父亲常去跳舞,咱家正面临着危机。” 我很奇怪:像父亲那么老实的
农民,怎么会喜欢上了跳舞?原来事情 是这样的

现在我们老家的农民,生活富裕后,就想改变平平淡淡的生活,于 是大家集资建了
个舞厅。起初,不管别人怎么劝父亲去学跳舞,他都 不去,说:“我这老胳膊老腿的还
学跳舞,还不让人笑掉了呀!”“人家能 学会,你怎么就学不会?”别人这样鼓励他。就
这样,父亲进了舞厅。 没想到去了几次,笨手笨脚的父亲居然学会了。从此,他每
天晚上就 像上班似地准时到舞厅。他不但自己跳,还教新来的人,成了一个真 正
的舞迷。开始时,妹妹还表示理解,认为父亲活动活动身子也好。 地对母亲说:“爸
爸整天往舞厅跑, 明镜子的次数比我还多。”母亲一听,坐不住了,写信让我劝劝父
亲:跳舞可 以,可别学坏。妹妹还说她正每天暗暗监视着父亲。

我给母亲和妹妹很快回了信,劝她们不要多心。我说,父亲心地善 良,为人忠厚,村
里人谁不知道?父亲学跳舞是好事,又开心,又活动 身体。你们应该支持他,信任
他.......·

不久,妹妹果然来信告诉我调查结果:跳舞的都是上了年纪的大叔 大婶,没发现第
三者。还说,她和母亲在父亲的影响下也在学跳舞, 学得可起劲了。

看完信,我笑了。

(作者:张景双、王孝建。有删改。)

Buổi biểu diễn tại phòng hòa nhạc để gây quỹ cho Công trình Hy vọng đang diễn ra.
Chỗ ngồi chật cứng, rất đông khán giả mua vé đứng. Hơn 300 nghệ sĩ tham gia biểu
diễn từ thiện mà không lấy một xu, tiếng hát hay vang dội cả hội trường, trong phòng
khán giả thi nhau vỗ tay nồng nhiệt ......

Tại sao nhiều người tham gia biểu diễn từ thiện và đến xem biểu diễn như vậy? Hóa ra
là do trước đêm diễn 2 ngày, phóng viên đã đăng một bài báo "Giúp đỡ những đứa trẻ
này", bài báo đưa tin về tình trạng nhiều trẻ em ở vùng sâu, vùng xa bởi vì hoàn cảnh
nghèo khó mà không được đi học, hi vọng sẽ thu hút được sự quan tâm của xã hội,
đồng thời đăng tin về buổi biểu diễn từ thiện cho Công trình Hy vọng.

Sau khi bài này được đăng lên báo, ban biên tập liên tục nhận được thư và điện thoại
của các bạn độc giả.
Một độc giả ngoại thành giấu tên đã gửi một lá thư và 200 tệ. Bức thư viết như thế
này:

Sau khi đọc bài báo "Giúp đỡ những đứa trẻ này", đặc biệt là khi nhìn thấy những bức
ảnh trên báo, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi vô cùng đồng cảm với những đứa trẻ này.
Tôi hy vọng dưới sự giúp đỡ của chính phủ và toàn xã hội, những đứa trẻ này có thể
trở lại lớp học. Tôi sắp phải rời khỏi đây, không thể đến xem buổi biểu diễn được.
Đành gửi 200 tệ cùng với lá thư này, đó là tấm lòng của tôi.

Một người chiến sĩ.

Một người phụ nữ đã nghỉ hưu nói với các phóng viên qua điện thoại: "Đọc bài báo
của các bạn, tôi vô cùng xúc động, cảm ơn các bạn vì tinh thần trách nhiệm với xã hội.
Tôi quyết định mỗi năm dành ra 300 nhân dân tệ từ số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình để
hỗ trợ trẻ em nông thôn bị thất học. Lương hưu của tôi không nhiều, dù không giúp
được gì nhiều, nhưng đây là tấm lòng của tôi... ... "Khi phóng viên bày tỏ mong muốn
được phỏng vấn cô, cô nói:" Bạn đừng phỏng vấn tôi, đừng hỏi tên tôi, nghĩ đến những
đứa trẻ phải sống một cuộc sống khó khăn, đáng thương biết bao ... Người phụ nữ
khóc trên điện thoại.

Những câu chuyện nhỏ bình thường, thể hiện một tình yêu to lớn.

2. Khiêu vũ

Mẹ tôi không biết chữ, tôi đã đi bộ đội được bốn năm, bà ấy hiếm khi viết thư cho tôi.
Một ngày nọ, tôi nhận được một bức thư mà bà ấy nhờ em gái viết. Bức thư viết: “Vì
bố tôi thường xuyên khiêu vũ nên gia đình chúng tôi đang phải đối mặt với khủng
hoảng.” Tôi thấy thật kì lạ: Một người nông dân chân chất như bố, sao lại mê khiêu vũ
chứ? Hoá ra mọi chuyện là như này:
Sau khi cuộc sống khá giả, nông dân quê tôi muốn thay đổi cuộc sống bình thường,
nhạt nhẽo này, vì vậy đã quyên tiền xây phòng khiêu vũ. Lúc đầu, cho dù người khác
có thuyết phục bố tôi học khiêu vũ thế nào,thì ông ấy cũng không đi, nói: “Chân tay
già cứng hết rồi còn học khiêu vũ gì chứ, người ta lại cười cho!”. “người ta có thể học,
sao ông không thể học chứ?” những người khác đã khích lệ ông ấy như vậy. Và thế là,
bố tôi bước vào phòng khiêu vũ. Không ngờ chỉ đi vài lần, người bố tay chân vụng về
của tôi đã thực sự học được. Từ đó, tối nào ông ấy cũng đến phòng khiêu vũ đúng giờ
như thể ông ấy đang đi làm vậy. Ông ấy không chỉ nhảy một mình mà còn dạy cho
những người mới tập và trở thành một fan khiêu vũ thực thụ. Lúc đầu, cô em gái cũng
tỏ vẻ thấu hiểu, cho rằng bố vận động chút cũng tốt, qua một thời gian, có cái nhì khác
với bố rồi, lo lắng mà nói với mẹ: “Cả ngày bố đều đi đến phòng khiêu vũ, hay là bố
có người thứ ba rồi? Mẹ xem bố kìa, đeo cà vạt, mang giày da, buổi sáng số lần soi
gương còn nhiều hơn cả con.” Mẹ tôi nghe vậy không ngồi yên được nữa, nên đã viết
thư bảo tôi thuyết phục bố: “học khiêu vũ thì được, nhưng đừng học nó thói hư. Em
gái cũng cho biết ngày nào nó cũng lén theo dõi bố.
Tôi nhanh chóng viết thư cho mẹ và em gái, kêu gọi họ đừng đa nghi. Tôi nói, bố tôi là
người hiền lành, trung hậu, người trong thôn ai chả biết? Bố học khiêu vũ là chuyện
tốt, vừa vui vừa có thể hoạt động chút. mẹ với em nên ủng hộ và tin tưởng ông ấy .....

Ngay sau đó, em gái tôi đã viết một lá thư cho tôi biết kết quả điều tra: những người
khiêu vũ đều là các cô các chú lớn tuổi, không tìm thấy người thứ ba nào. Còn nói,
dưới sự ảnh hưởng của bố, nó và mẹ cũng đang học khiêu vũ, còn học rất hăng say
nữa.

Đọc xong bức thư, tôi bật cười.

(Tác giả: Trương Cảnh Song, Vương Hiếu Kiến. Có sửa đổi.)

You might also like