You are on page 1of 2

MAY 29,1953 

NGÀY 29, THÁNG 5, NĂM 1953

Today is the most important day of my life. I finally climbed Mt. Everest, the tallest
mountain in the world.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cuộc đời tôi. Tôi cuối cùng đã leo lên đỉnh núi
Everest, đỉnh núi cao nhất trên thế giới.

The top of the mountain was amazing. It felt like we were close to heaven. The
snow was so thick that my boots sank. The air was silent. I looked at the beauty
that surrounded me. Maybe my story will be a legend someday.

Ở trên đỉnh núi thật tuyệt vời. Nó có cảm giác như ta đang rất gần với thiên đường.
Tuyết thật dày đặc và nó làm cho đôi bốt của tôi chìm. Bầu không khí thì thật yên tĩnh.
Tôi nhìn vẻ đẹp ở xung quanh tôi. Có lẽ, câu chuyện của tôi sẽ là một huyền thoại vào
một ngày nào đó.

I want people to remember this forever. I was the senior explorer in my group, and I


knew we needed proof of our climb. I took many pictures with my camera. I’ll put them
in a frame and hang them.

Tôi muốn mọi người khi nhớ điều này mãi mãi. Tôi là người khám phá lớn tuổi nhất
trong nhóm của tôi và tôi biết chúng tôi cần chứng minh chuyến leo của chúng tôi. Tôi
đã chụp rất nhiều bức ảnh với chiếc máy ảnh của tôi. Tôi sẽ đặt chúng trong một cái
khung và treo chúng lên.

On the mountain, the air was very cold. I wrapped my coat around my body. I
looked over the side of the mountaintop. From that angle, I saw the border of the
clouds touch the rocks below. The snow was thick. It looked pure. There was no sign of
modern life. Thousands of years ago, my ancestors saw the world this way.

Ở trên núi, không khí rất lạnh. Tôi đã gói chiếc áo khoác của tôi xung quanh cơ thể
của tôi. Tôi nhìn về phía của đỉnh núi. Tuyết thì thật dày đặc. Nó trong thật tinh khiết. Ở
đây không có dấu hiệu của cuộc sống hiện đại. Một ngàn năm về trước, tổ tiên của tôi
đã nhìn thế giới theo cách này.

After fifteen minutes, I knew it was time to proceed down the mountain. The whole
team congratulated us. My superior, John Hunt, praised us all. I sent messages to
my relatives to tell them that I was safe. But it was hard to leave the mountain so
quickly. I wanted to enjoy the incredible sight even longer.

Sau mười lăm phút, tôi biết rằng đã đến lúc để xuống núi. Cả đội đã chúc mừng
chúng tôi. Cấp trên của tôi, John Hunt, đã cầu nguyện cho tất cả chúng tôi. Tôi đã gửi
tin nhắn đến họ hàng của tôi để nói với họ rằng tôi đã an toàn. Nhưng nó thật khó để
xuống núi một cách nhanh chông. Tôi muốn tận hưởng cái khung cảnh không thể tin
được này nhiều hơn nữa.

You might also like