Professional Documents
Culture Documents
Chap 50 It's Mine
Chap 50 It's Mine
Cảnh báo: Chap này chứa một số hình ảnh bạo lực có thể gây khó chịu cho một số
người đọc.
* bước
- Thầy à!
- Ở đây!
- À, Dajeong.
- Được rồi.
- Em xin lỗi vì khuya như vậy còn gọi thầy, nhưng em không nghĩ ra ai khác...
- Không, em làm rất đúng! Là một giáo viên, nhiệm vụ của thầy là chăm sóc học
sinh của mình.
- Em biết thầy sẽ hiểu... Vì thầy biết bố mẹ của Yohan không ở gần đây
* ngập ngừng
- Um... Dajeong à... Tôi đáng lẽ không nên nói thông tin cá nhân của cậu ấy cho
em...
- Cảm ơn em...
* run rẩy
- Nhưng em không nghĩ nên gọi cho gia sư của cậu ấy sao?
- Ồ, tôi hiểu.
- Vâng... Em không biết sao cậu ấy lại bị thương hay tại sao cậu ấy lại không đến
trường...
- Được rồi.
* thở
- Cậu ấy đã có lại nhận thức một lúc nhưng đã ngủ tiếp rồi.
- Vâng.
* quay lại
* chảy
- Bác sĩ nói rằng câu ấy bị sốt.. Và cơ thể đầy vết bầm tím đặc biệt là ở cổ tay trái.
- Đúng rồi, thật kì diệu khi cậu ấy còn có thể chịu đựng.
- Vết thương của cậu ấy khá năng, nên sẽ cần ở bệnh viện đến khi hồi phục.
- Dì em là bệnh nhân của bệnh viện này, nên em thường ở đây cuối tuần.
* đẩy cửa
* bịch
* nhìn
- Không.
- Cậu ấy không quan tâm nếu mình tiếp tục nghi ngờ cậu ấy ư?
- Haiz.
* nhìn
* đứng dậy
* co giật
* chớp mắt
* với
* nắm lấy
- Yohan?
- Đừng... đi...
- Đ-Được rồi...
- Tôi sẽ ở lại.
* chớp mắt
* ngồi dậy
* cau mày
* bước đi
- A!
- Dajeong!
* nảy đến
* nhìn
- À...
* nhìn
- Của em hả?
* chạy vội
* bước
- Hừmm...
* kéo
* xoay
* lầm bầm
- Cô ấy vừa đi—