Professional Documents
Culture Documents
Type
pe maiye ua: 1-5
candyworld: 6-9
tiffany28: 10-hế t
Beta: Pychan
Nguồn: luv-ebook.com
“Này, Satoshi.”
- UH!
- Còn cậu muốn làm gì hả Satoshi?
...
...
Thông tin tác giả
1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
13.
14.
15.
16.
17.
18.
Cả hai im lặng một lúc, tôi nghe được
cả tiếng ro ro của máy nén khí khi thổi ô
xi vào bể thủy sinh. Xung quanh phảng
phất thứ mùi như mùi của khu rừng vừa
tạnh mưa.
“Này, Satoshi.”
Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như
chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái
tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được
giải phóng ra.
“Ừ.”
“Chó á?”
“Ừ, chó, báu vật của tớ đấy.”
“Trông nó…”
“Huýt?”
“Karin?”
“Karin?”
“Phải”
Thật không?
“Ừ, lạ thật.”
“Huýt?”.
“Tiếng kêu này…” Karin đứng dậy,
lấy tay phủi sạch gấu áo khoác. “Tớ nghĩ
là ngày xưa nó đã bị phẫu thuật gì đó ở
phần cổ họng lúc còn được người ta
nuôi.”
“Ừ, có lẽ thế.”
2.
Rời khỏi cửa hàng, tôi và Misaki đi
bên nhau trên con đường đêm dẫn đến
ga.
“Có lẽ là vậy.”
©DTV
3.
“Tên tôi?”
Ra thế.
“Vậy sao?”
“Cái đó thì, thực ra tôi cũng hai mươi
chín tuổi.”
“Ừ.”
Sau đó tôi lấy từ tập file ra tờ phô tô
ghi chế độ tiền lương và phúc lợi y tế
của nhân viên làm thêm đưa cho cô xem.
“Đại khái là như thế này.”
“Gì thế?”
Hừ.
“Chính thế.”
“Cái gì thật?”
“Tôi không được tin cô à?”
Ra thế.
“Cảm ơn.”
“Ra thế?”
“Thì bởi mặt cô đẹp thế cơ mà. Ý tôi
là đấy quả là một nghề xứng đáng với
cô.”
“Vậy hả?”
“Thật hả?”
“Thật.”
“Như mơ ấy nhỉ?”
“Phải.”
“Vậy hả?”
“Đúng thế.”
“Ừm.”
“Ừ.”
“Cảm ơn.”
“Ngoài ra…”
“Ngoài ra?”
“Thế hả?”
“Ừ…”
4.
“Chào em.”
©STE.NT
Tôi và Natsume vừa đóng gói thủy
sinh vừa xem danh sách đặt hàng qua
mạng. Morikawa Suzune thì đang sử
dụng chiếc máy tính xách tay lớn bằng
khổ giấy A4 đặt trên quầy tính tiền. Cô lo
việc thành lập cửa hàng trực tuyến. Hiện
giờ tôi cũng đang nhận đặt hàng qua thư
điện tử, nhưng mục tiêu là phải dùng
chương trình máy tính để tự động hóa
thao tác đó. Natsume đã thiết lập xong
những phần cơ bản. Tuy nhiên vì thời
gian dành cho công việc này có hạn nên
tiến độ không được như mong đợi. Giờ
có Suzune thì chắc hẳn vấn đề sẽ được
giải quyết. Natsume đã kiểm tra kỹ năng
máy tính của cô. Trong tương lai gần,
cửa hàng trực tuyến “Trash” chắc chắn
sẽ cập bến khai trương.
“Tuyệt vời!”
Hừ.
Hừ.
Ra vậy.
“Thế hả?”
“Làm gì có.”
“Này,” cô nói.
“Gì cơ?”
“Kiểu gì cơ?”
“Cảm ơn.”
Thực sự tôi rất biết ơn. Tuy nhiên,
“Cô nói vậy tôi rất vui nhưng…”
“Nhưng?”
“Thế cơ à?”
“Thế cơ đấy.”
“Rồi sao?” Tôi hỏi. “Điềm nào khiến
cô nghĩ thế?”
“Trẻ nhỉ.”
“Gì hả?”
“Thế hả?”
“Cô ấy.”
“Ừ, sao?”
“Vậy sao?”
“Cảm ơn anh.”
“Cái đó…”
“Thật lòng?”
“Thật không?”
“Thật.”
“Ừm.”
“Này,” cô nói.
“Ừ?”
“Gia đình anh… Bố anh vẫn khỏe
chứ?”
“Cảm ơn.”
“Không có chi.”
“Ngon đấy.”
“Ừm.”
“Ối!”
“Đúng.”
“Thật hả?”
“Ừ.”
5.
“Vậy sao?”
“Chuyện gì cơ?”
“Không không ”
“Không không cái gì chứ?”
“Ra thế.”
“Ra thế.”
“Ra thế.”
[1] Vốn là một bài hát nổi tiếng được viết bằng
tiếng Ý vào năm 1880 để kỷ niệm lễ ra mắt chiếc
cáp treo đầu tiên ở nũi Vesuvius. Bản tiếng Nhật
được chuyển thể dựa trên nguyên tác. Tuy nhiên,
còn một bản khác được viết lại lời dành cho thiếu
nhi với tên gọi Oni no pantsu (Chiếc quần lót của
con ma).
Ra thế.
“Cảm ơn em.”
“A, em biết.”
À, ra vậy.
Natsume điềm nhiên uống espresso.
Tôi có cảm giác chúng tôi đang bị giãn
cách khá xa nhau, không phải về mặt thời
gian hay không gian, mà bởi một trục tọa
độ nào đó.
“À, đúng.”
“Mọi người?”
À, ra thế.
“Lý do?”
“Đúng vậy.”
“Thế hả?”
“Cái gì thật?”
“Này nhé…”
“Grumpie à?”
“Biết gì?”
“Này nhé….”
“Thế tức là…”
“Cảm ơn?”
“Ừm. Vì nhiều thứ. Tôi biết ơn anh.”
“Không có chi.”
À, thế hả.
Buổi tối, các khách quen của cửa hàng
nhẹ nhàng ghé qua như những sinh vật dạt
bờ vùng biển, rồi sau khi họ đi, tôi ngồi
vào chiếc ghế đẩu bên quầy tính tiền, mắt
nhìn màn hình tinh thể lỏng của chiếc
máy tính xách tay. Tôi không hiểu về lập
trình lắm, nhưng có vẻ hệ thống vẫn đang
được tiến hành tốt đẹp.
6.
“Yuji!”
©DTV
“Bố Yuji?”
“Vất vả gì cơ?”
“Phải.”
“Đậu phộng.”
“Cảm ơn cậu.”
“Vì sao?”
“Ừ.”
“Tớ à?”
“Bố!”
“Nước mắt?”
“Dạ.”
“À, ra vậy.”
“Ừ.”
“Được thôi.”
“Hả?”
“À ừ, đúng vậy.”
“Vậy hả?”
“Ra thế.”
“Anh thấy chưa?”
“Công nhận.”
“Được thôi.”
“Thật hả?”
“Dĩ nhiên.”
“Ừ.”
“Không sợ ạ?”
“Bụi tuyết?”
“Những đồ đẹp.”
“Những đồ đẹp?”
“Ví dụ như?”
“Bằng lời?”
“A!”
“Dạ? Gì cơ ạ?”
“Cho tớ à?”
“Cái này…”
“Tôi về rồi.”
“Hả? Vì sao?”
“Vừa nãy?”
“Ừ ừ.”
“Không không.”
“Này, Satoshi.”
Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như
chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái
tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được
giải phóng ra.
“Ai cơ?”
“Phải đấy.”
“Nhớ gì cơ?”
“Công nhận.”
“Ừ, có lẽ là thế.”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Yuji
đi trên con đường quê trải đầy sỏi đá
giữa cánh đồng lúa vàng. Cậu vừa đi vừa
đẩy chiếc xe chở hàng phát ra tiếng kêu
ken két hướng về phía hoàng hôn đỏ sẫm.
Trên xe là con Trash già nua. Nó gác
chân lên thanh chắn xa, ngắm nhìn thế
giới đang nhuộm đỏ với vẻ đầy hứng thú,
mắt ngước nhìn Yuji, hỏi “Huýt?”. Nghe
Yuji trả lời “Đúng vậy”, nó lại an tâm
đưa ánh mắt trở về phía chân trời đang
dần tối.
Tôi trở nên rầu rĩ. Cái vòi sen đấy thì
là được gì cơ chứ? Điều này có khả năng
sẽ trở thành một màn hài hước hữu dụng,
tuy nhiên Thịt Xay không hề cười. Tất
nhiên tôi cũng không cười. Và rồi mắt tôi
lại ngấn lệ.
“Này!”
“Gì cơ?”
“Ừ.”
“Không có chi.”
“Huýt?”
“Karin?”
Bụi lau rung lên ở vị trí gần hơn tôi
tưởng, cô nàng xuất hiện. Ánh sáng trắng
xanh của mặt trăng chiếu vào khiến
khuôn mặt Karin lấp lánh, láng mịn.
“Huýt?”
“Ừ. Tớ có thấy.”
7.
À, vậy hả.
“Ừ.”
“Vâng.”
“Yum yum…”
Hừm.
“Tên là gì?”
“117.”
“Hả?”
“Hừm.”
“Họ?”
“Trang Tử nhỉ?”
Tôi gật đầu. Lần này là dấu hiệu của
sự khẳng định.
“Vậy hả?”
“Biết là thế…”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Sau đó tôi cất tiếng với con Trash
đang trong chiếc xe đẩy.
“Điều đó thật…”
“Thôi.”
“Vậy hả?”
“Hứa đại?”
“Nghĩa là?”
Hừ.
[1] Con tàu đầu tiên đến cứu hộ tàu Titanic sau
thảm họa.
8.
Ngay ngày hôm sau, bố tôi đã đến
thăm cửa hàng. Về khoản này thì ông
nhanh chân hệt như chàng trai mười bảy
tuổi.
“Gì cơ?”
Ra là thế.
Tuần này về cơ bản cũng trôi qua
giống tuần trước.
Aromahouse euphoria.
“Thế ạ?”
“Ừ. ‘Hơi chật nhỉ’ mới là câu anh
thường được nghe.”
©DTV
À, đúng rồi.
“Chính xác.”
“Nghĩa là sao?”
“Không có gì đâu.”
“Chạy ạ?”
“Dạ…”
“Không sao?”
“Vậy hả?”
“Không có thật?”
Hừ!
“Nghĩa là sao?”
“Ừ.”
“Ngủ…”
9.
Điện thoại đặt trên quầy tính tiền đổ
chuông. Người bắt máy là Natsume. Gật
đầu một lúc, cậu ngẩng lên gọi tôi, “Anh
có điện thoại. Từ bệnh viện thành phố.”
“À.”
Bất tỉnh…
“Trong viện?”
Tôi gật đầu, “Chúng tôi muốn liên lạc
với người nhà cậu ấy. Chị có biết không
ạ?”
“Tôi hiểu.”
“Kỳ quặc?”
“Chúng ta đi thôi.”
Ra vậy.
“Vậy hả?”
“Đúng vậy.”
10.
“Vì sao?”
“Vì hoàn cảnh cá nhân. Tớ viết như
vậy vào đơn xin thôi việc được không?”
“Muộn?”
“Hồi đó?”
“Vậy…”
“Cậu đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng
thế. Không phải điều kinh khủng như cậu
nghĩ đâu. Tớ chỉ buồn vì phải rời khỏi
đây thôi.”
“Nếu vậy…”
“Khi nào?”
“Hệ thống sắp hoàn thiện. Sau khi
hoàn thiện. Tức là đêm mai.”
“Sớm quá.”
“Ừ, kể cả thế.”
“Thế nhưng?”
“Anh?”
“Vâng. Anh Toyama cứ như vậy mà
được sao?”
“Chỗ có hồ nước?”
“Cây bách.”
“Chà…”
Hừ!
“Sao cơ?”
“Vâng, đi nhé.”
“Dạ.”
Cứ thế, chúng tôi lại tiếp tục đi bộ,
nhưng sao bước chân thấy nặng nề quá.
“Ừ sao?”
“Tức là sao?”
“Sao thế?”
“Không có gì?”
“À ừm..”
“Natsume?”
Lần này đến lượt tôi tròn xoe đôi mắt
vốn không được to cho lắm. Hả? Gì cơ?
Ra thế.
Mi: Vì…
Mi: Ừm.
Mi: …
Mi: …
Ra vậy.
Mi: Ừ, tớ nhớ.
Natsu: Trời ạ…
Mi: Ừ.
Natsu: Tớ?
Mi: Vì sao Natsume lại làm việc ở
cửa hàng anh Toyama? Tớ nghe bạn bè
bảo cậu làm việc cho một công ty có vốn
đầu tư nước ngoài và bay khắp thế giới
mà.
“Đâu có.”
“Lại đang cắn răng chịu đựng chứ
gì?”
“Rồi rồi.”
“Dạ.”
“Yuji chắc cũng sắp tỉnh lại. Lúc đó,
cả bốn chúng ta lại đi ăn kem hoa quả.
Được không hả?”
“Dạ…”
“Vâng.”
“Thế thì, không cần đến nước mắt nữa
nhé.”
“Vâng.”
12.
À, vậy hả.
“Gì vậy?”
“Vì cớ gì…”
13.
“Giấc mơ?”
Hừm.
Hừm.
“Ừ.”
“Có lẽ thế.”
14.
“Nơi ấy…”
“Ừ.”
“Quả nhiên…”
“Quả có thể.”
“Việc bọn mình tái ngộ rất có ý nghĩa.
Điều này chẳng phải sự ngẫu nhiên được
sắp đặt tuyệt vời mà bố cậu đã nhắc đến
sao?”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
15.
“Cái gì thế?”
“Dĩ nhiên?”
“Dĩ nhiên là tớ nghĩ như vậy.”
“Vậy hả?”
“Gì thế?”
“Hạnh phúc?”
“Ừ.”
“Có lẽ là vậy.”
Tôi bắt chước Karin, lấy hai tay che
ánh đèn. Ngón tay út ở bàn tay phải của
tôi và ngón cái của bàn tay trái Karin
chạm vào nhau, hai chúng tôi ngoắc hai
ngón tay đó vô cùng tự nhiên. Nhưng
dường như từ sau đó mọi thứ không thể
tự nhiên được nữa.
“Vậy hả?”
“Ừ.”
“Tuân lệnh.”
Rồi sau đó, hai chúng tôi trao nhau nụ
hôn dài. Sau mười lăm năm, cả hai cũng
đã tích lũy được chút kinh nghiệm, đã có
thể làm được khá nhiều thứ với lưỡi và
môi. Giờ thì chẳng còn mùi soda lẫn vị
của thép chống gỉ. Chỉ còn lại cảm giác
mềm mại, ấm nóng. Tôi luồn tay vào mái
tóc cô, lẫn theo hình dáng của khuôn mặt
nhỏ nhắn. Tôi cũng rất thích chỗ lông mu
phía bên trong quần lít của cô, tận tình
khám phá mọi vị trí. Hơi thở cô gấp gáp,
mọi kìm nén như được giải thoát bằng
hành động. Cô kẹp chặt hai chân vào đùi
tôi và lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc nhẹ
nhàng, chậm rãi. Điều chúng tôi đang
làm gần như là làm tình. Không phải là
tình dục với ý nghĩa vốn có của nó,
chúng tôi chỉ đang thưởng thức sự thăng
hoa, cũng có thể gọi là những tinh hoa
của tình dục.
“Tin gì cơ?”
“Ừ.”
“Đưa tớ đến chỗ mẹ tớ. Tớ đã kể với
mẹ rồi.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ôi, tớ vẫn chưa muốn đi… tớ muốn
ở lại bên Satoshi.”
“Ừ.”
“Chắc chắn…”
16.
“Vậy sao...”
“Giờ để tớ đi gọi bác sĩ nhé.”
“Bác sĩ?”
©DTV
“Vậy sao?”
“Chị là…”
“Bố em?”
“Ừ.”
“Đúng.”
©DTV
“Sao ạ?”
“Vậy, bố em…”
“Quả nhiên?”
“Ừ.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà…”
“Ừ.”
“Hoặc là, nếu suy nghĩ theo thuyết
định mệnh thì có lẽ người dành cho
Karin không phải là tớ. Đến lúc Karin
quyết định mở cửa sổ, thì xuất hiện ngay
trước mặt lại là Satoshi. Cũng có khi dù
ta mến thích nhiều thế nào, dù ta có ở gần
đến bao nhiêu thì cũng chẳng nên công
cán gì cả.”
Anh khẽ đặt tay lên vai tôi như nói lời
động viên, đoạn chầm chậm bước vào
bên trong quán. Nhìn theo hút bóng anh,
rồi tôi quay trở về với lá thư.
Mùa đông năm nay không hiểu sao
lạnh khác thường. Thế nhưng, hình như
năm nào em cũng nghĩ vậy thì phải.
Điều này chắc liên quan đến tuổi tác
hay sao ấy. Bởi vì hồi nhỏ, vào mùa
đông còn ở bên Karin và Yuji, em không
cảm thấy lạnh như bây giờ. Năm nay
em cũng đã bốn mươi tuổi rồi. Sống
một mình ở tuổi này có lẽ là nguyên
nhân lớn nhất của mùa đông lạnh.
Satoshi
“Đúng vậy.”