Professional Documents
Culture Documents
kể 1
Tác giả: René Goscinny & Jean-
Jacque Sempé
Dịch giả: Trác Phong và Hương Lan
Xuất bản: Công ty Văn hóa và Truyền
thông Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn
Type: doremon9, titoe12345, lieucao,
nho xanh, cucptp, coclun, cockroach,
SGM, Tisina.
Scan pictures: Mr.Big
Edit: trangpham, haiyen,
nguyenthuydung, kukuti
Tạo prc: lieucao
Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook -
www.dtv-ebook.com
T
ôi chẳng còn chút hoài niệm gì về
buổi gặp đầu tiên với Jean-Jacque
Sempé bởi vì tôi đã biết ông từ lâu lắm
rồi. Hồi đó tôi còn là một cô bé và tiếng
ông cười hòa lẫn tiếng bố tôi vẫn còn
như vang bên tai tôi cho đến tận bây giờ.
Chính vì vậy mà tôi có thể khẳng định
rằng đối với tôi, Jean-Jaque Sempé và
Nhóc Nicolas có cùng một điểm chung:
cả hai đều là một phần của tuổi thơ tôi.
Câu chuyện bắt đầu giữa những năm
năm mươi và như Sempé đã kể lại: “Một
hôm, tôi gặp René Goscinny lúc đó vừa
mới chân ướt chân ráo từ Mỹ về. Chúng
tôi đã trở thành bạn gần như ngay lập
tức.”
Bạn, đó là một từ quan trọng trong cái
thế giới mà họ đã cùng nhau sáng tạo ra.
Đúng thế, mỗi tuần, liên tục từ năm
1959 đến năm 1965, bố tôi và Sempé
cùng hoàn thành một mẩu chuyện cho tờ
Tây-Nam Chủ nhật. Đa số những mẩu
chuyện đó đã được xuất bản thành năm
tập truyện.
Để có thể viết và dựng lại những cuộc
phiêu lưu của Nhóc Nicolas, hai ông đã
cùng chia sẻ với nhau những kỷ niệm của
mình về thời thơ ấu. Dù ở Buemos Aires
hay ở Bordeaux, viên phấn viết bảng nào
cũng đều có màu trắng như nhau… Thiên
tài của họ là ở chỗ tạo được cho người
đọc cảm giác mình cũng đã từng trải qua
những cuộc phiêu lưu như Nicolas.
Bố tôi chưa kịp có thời gian kể cho
tôi nghe về tuổi thơ của ông, thì việc ông
qua đời đã đè nặng lên tuổi thơ của tôi.
Ngày 5 tháng Mười một năm 1977,
Nicolas, Geoffroy, Clotaire, thầy Nước
Lèo và các nhân vật khác đã cùng ngước
mắt nhìn lên những đám mây. Những
nhân vật trên trang giấy, tôi tin thế, đều
biết rằng một nghệ sĩ sáng tạo thì không
bao giờ chết…
Chính vì vậy mà tôi có một tình cảm
dịu êm vô bờ bến đối với cái thế giới ấy,
một sự dịu dàng mà từ ấu thơ người ta
vẫn dành cho những người mình vô cùng
yêu thương. Và tôi vẫn mơ mộng, ngấu
nghiến sự hài hước của hai con người
đầy phép thuật ấy.
Sau khi bố tôi qua đời, Sempé vẫn là
một người bạn thủy chung của gia đình.
Mẹ tôi và ông ấy vẫn duy trì mối quan hệ
thân thiết và mỗi lần chúng tôi ăn tối với
Jean-Jacque, tôi vẫn thường nghe thấy họ
cười với nhau bắng một giọng cười
tưởng như chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Song không phải tất cả đều đã được
xuất bản… Và Gilberte Goscinny, mẹ
tôi, đã bắt đầu ấp ủ một dự định: mang
lại cho độc giả cơ hội được gặp lại
Nicolas và các bạn của cậu nhóc mà mẹ
vô cùng yêu mến ấy. Thế nhưng một lần
nữa, cuộc sống đã muốn quyết định khác
đi, lại thêm một nụ cười trôi theo những
đám mây: mẹ tôi đã không có thời gian
hoàn thành dự định đó.
Rồi tôi gặp lại Jean-Jacques Sempé
trong một quán ăn ở khu Saint-Germain-
des-Prés. Tôi đã đưa ông xem những bản
thảo đầu tiên của bố tôi được tô điểm
bằng các hình vẽ minh họa của ông. Tôi
thấy ông chăm chú nhìn những nét vẽ của
chính mình…đã bốn chục
năm trôi qua…rồi ông mỉm cười (một
nụ cười mới rạng rỡ làm sao!). Và ông
đã rất nồng nhiệt đón nhận lời đề nghị
hợp tác cho dự định của tôi.
Chúng tôi sẽ cùng nhau theo Nicolas
đến trường. Chúng tôi sẽ cùng chìa tay ra
đón cậu nhóc.Sau một kỳ nghỉ rất dài,
cậu học trò lừng danh ấy vẫn không thay
đổi gì. Và đây, tám mươi mẩu chuyện
cùng với khoảng hai trăm năm mươi hình
vẽ minh họa sẽ kể cho chúng ta về cậu bé
ấy. Về cậu và các bạn của cậu: Agnan,
Alceste, Rufus, Eudes, Clotaire,
Joachim, Maixent… Rồi còn Geoffroy,
trong tập này, cũng đóng góp một phần
thú vị. Geoffroy là đứa bé có bố rất giàu
có. Lần đầu tiên, Nicolas được mời đến
nhà cậu bạn ấy: “Nhà nó có một cái bể
bơi hình bầu dục và một phòng ăn to như
một cái nhà hàng.”
Nhưng Alceste, thằng bé to béo suốt
ngày ăn, vẫn là bạn thân nhất của
Nicolas.
“Ở nhà tao, trong bữa tiệc cuối năm,
tôi nói với nó, có bà tao, cô Dorothée và
chú Eugène.
Còn nhà tao, Alceste nói, có xúc xích
trắng và gà tây.”
Tôi cũng đã là mẹ của một cậu con
trai và một cô con gái. Có lẽ chính vì
vậy mà tôi nghĩ rằng đã đến lúc công bố
kho tàng bí mật này. Liệu có cách nào
tuyệt vời hơn để kể cho các con tôi nghe
về ông ngoại của chúng?
Bên cạnh ước vọng cá nhân ấy, việc
xuất bản những mẩu chuyện này là một
điều cũng hết sức tự nhiên. Đây là những
câu chuyện dành cho ai đã khám phá ra
niềm vui khi đọc những chuyện của Nhóc
Nicolas, cũng như cho những ai chỉ vừa
mới cắp sách đến trường.
Sức mạnh của cuốn sách này là có thể
cuốn hút cả trẻ con cũng như người lớn.
Trẻ con thì thấy giống quá, người lớn thì
thấy nhớ quá.
ANNE GOSCINNY
MỤC LỤC
- Lại một đôi giày nữa ư? bố kêu lên. Không thể tin
được! Cứ như nó ăn giày vậy!
Thế rồi mẹ mua cho tôi một chiếc cặp tuyệt vời,
mà chúng tôi rất thích dùng cặp để nghịch với nhau
mỗi khi tan học, bằng cách lấy cặp ném vào chân lũ
bạn khiến chúng vấp ngã, và tôi vô cùng mong được
gặp lại bạn bè của tôi, rồi mẹ lại mua cho tôi một cái
hộp bút trông như bao súng lục, có điều thay vì khẩu
súng lục, thì bên trong lại có một cái gọt bút chì hình
máy bay, một cục tẩy hình con chuột, một cái bút chì
hình cây sáo, và một đống thứ khác giống hình một loạt
thứ, và chắc chắn là với những thứ này chúng tôi sẽ
tha hồ đùa nghịch trong lớp.
- Nhưng con sẽ trắng toát hết đến khi vào học! tôi
nói.
----------------
Cái bãi đất hoang này thật tuyệt. Chúng tôi rất hay
ra đây chơi; ở đây có cỏ, có lũ mèo, một đống vỏ đồ
hộp, lốp ô tô và một chiếc xe ô tô đã mất hết bánh,
nhưng chúng tôi vẫn leo lên chơi rất vui, dỉn, dỉn!
“Chúng ta sẽ họp mặt trong xe ô tô”, Geoffroy nói. Cái
thằng Geoffroy này làm tôi buồn cười quá, nó rút từ
trong cặp ra một cái mặt nạ che lên mắt, một cái áo
choàng đen có chữ “Z” sau lưng và một cái mũ. Bố nó
rất giàu, ông ta thường mua cho nó rất nhiều đồ chơi
và quần áo cải trang. “Trông mày giống như một thằng
hề”, tôi nói với Geoffroy, và nó có vẻ không hài lòng.
Tôi thích thú vô cùng, tôi rất thích chui vào trong
chiếc xe, cho dù thỉnh thoảng chúng tôi bị cứa đau bởi
những cái lò xo lòi ra từ đệm ghế xe, giống như cái ghế
sa-lông nhà tôi giờ đang nằm trong kho, vì mẹ nói thật
là xấu hổ nếu cứ tiếp tục ngồi nó, nên bố đã mua một
cái ghế mới.
Và Alceste đi mất.
- Tao chẳng cần mày cho phép mới vào được đây,
Clotaire nói với Geoffroy. Bãi đất hoang này chẳng
phải của mày!... Ai cũng đều có quyền vào đây, kể cả
gián điệp!
- Tao chán lắm rồi... Nếu thế thì chúng mày cứ vào
hết đi!... Geoffroy vừa nói vừa khóc sau tấm mặt nạ.
Đúng thế, chúng mày chẳng biết chơi gì cả. Tự tao sẽ
thành lập băng Những Kẻ Bất Bại một mình, tao không
thèm nói chuyện với chúng mày nữa...
Còn tôi, tôi bắt đầu khóc và hét lên rằng tôi sẽ
không ăn ở trường, rằng thật là kinh khủng, rằng chắc
chắn ăn cơm ở đó rất chán và rằng tôi không muốn ở
cả ngày không được ra khỏi trường, rằng nếu như mọi
người cứ ép tôi, thì tôi sẽ phát ốm, tôi sẽ bỏ nhà ra đi,
tôi sẽ chết và tất cả mọi người rồi sẽ tha hồ mà thương
tiếc tôi.
Còn tôi thì càng khóc to hơn, tôi bảo tôi nghe nói ở
trường người ta cho ăn thịt toàn mỡ, nên tôi thà chẳng
ăn gì cả còn hơn là ở lại trường. Bố gãi đầu và nhìn
mẹ.
Tôi dỗi một lúc và rồi tôi nhận ra khóc cũng chẳng
để làm gì. Vì thế, tôi hôn mẹ, rồi hôn bố và bố mẹ hứa
sẽ mang về cho tôi thật nhiều đồ chơi. Cả bố và mẹ
đều tỏ ra rất vừa ý.
Sáng nay, khi đến trường, tôi cảm thấy như có một
cục to đùng nghẹn trong cổ họng và rất muốn khóc.
Đến trưa, khi nhìn thấy các bạn về nhà ăn trưa, tôi
lại bắt đầu cảm thấy một cục to đùng nghẹn ứ trong cổ
họng. Tôi liền ra đứng tựa người vào tường và tôi
chẳng muốn chơi bi với thằng Eudes. Sau đó chuông
reo và chúng tôi ra xếp thành hàng. Thật buồn cười,
xếp hàng để đi ăn; chẳng hề giống như mọi khi, vì tất
cả các lớp được xêp lẫn lộn với nhau và chúng tôi
đứng chung với những đứa hầu như chẳng quen. Cũng
may mà còn có thằng Eudes đứng vơớ tôi. Rồi một
đứa đứng đằng trước quay lại và nói với tôi:
- Tuyệt vời! Eudes kêu lên, khi tôi báo lại như thế
cho cậu ấy, có bánh nhân kem! Món ấy ngon kinh
khủng!
Rồi thầy Nước Lèo tiến lại gần chúng tôi, thầy nhìn
thấy tôi và nói:
Rồi thầy Nước Lèo đưa tay vuốt tóc tôi và nở một
nụ cười thật tươi trước khi chạy tới can hai đứa lớp
nhỡ đang xô đẩy nhau. Có nhiều lúc thầy Nước Lèo
thật đáng mến. Rồi hàng nhích lên dần, và chúng tôi
tiến vào phòng ăn tập thể. Gian phòng khá lớn, có rất
nhiều bàn với tám cái ghế xếp xung quanh.
- Lại đây nhanh lên! Eudes gọi tôi.
Thế là tất cả cùng bắt đầu hét lên, rồi cái đứa ngồi
trước mặt chúng tôi pha trò cho chúng tôi cười, nó làm
cho mắt lác xệch đi và giả vờ như không thể nào tìm
nổi miệng để nhét miếng xúc xích vào. Sau đó người ta
mang thịt quay và khoai tây nghiền tới, cũng may mà
bánh mì lại được đưa đến thêm một lần nữa, vì thật là
tuyệt khi dùng bánh mì để vét sạch nước sốt.
- Xúc xích, tôi trả lời, thịt quay với khoai tây
nghiền...
Thế là, mẹ nói rằng ngày hôm nay mẹ mệt mỏi quá,
rằng mọi người ai cũng căng thẳng, rằng mẹ sẽ để bát
đĩa ngày mai mới rửa, rằng mẹ sẽ lên phòng ngủ luôn.
TUYYYÝT!
Kèn Trompet
Mẹ đi học
Bóng chày
Sylvestre
Thực thà
Uống thuốc
Đi mua sắm
Những hàng xóm mới