You are on page 1of 10

TỔNG HỢP CÁC BÀI VĂN MẪU MIÊU TẢ

Đề 1: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ
Con người chúng ta trong cuộc sống có biết bao nhiêu là dáng vẻ đẹp từ những cái
cao cả cho đến những thú vui ngày thường. Có những dáng vẻ của những anh bộ
đội cụ Hồ dù trúng đạn nhưng anh vẫn chết trong tư thế đứng bắn thể hiện một vẻ
đẹp bất khuất kiên cường. Và cũng có những dang vẻ của những người mẹ tần tảo
nuôi con ru con không quản khó khăn mệt nhọc. Thậm chí khi một cụ già ngồi câu
cá cũng để lại những vẻ đẹp. Đó là vẻ đẹp của sự thanh nhàn, giải trí, cũng có thể
là lao động của ông già ấy.

Câu cá là một thú vui tao nhã của những cụ già có thời gian. Nó đem lại niềm vui
cho những người chân đã yếu, mắt đã mờ không thể lao động được nữa. Đương
nhiên nói như thế không phải chỉ có những cụ già mới có thể câu cá mà tất cả
những người có hứng thú với nó thì đều câu cá được.

Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn cho nên những người già khi đã trải qua biết bao nhiêu
sóng gió của cuộc đời thì thường sẽ kiến trì hơn. Một cụ già đi câu cá dáng vẻ hiện
lên thật sự rất đẹp. Trên mặt hồ với những ngọn sóng lăn tăn gợn những đám bèo
xanh non to có, nhỏ cũng có trôi lững lờ tạo nên một nét đẹp quê hương vô cùng
hữu tình. Và trên bờ hồ kia hay giữa dòng sông kia có hình ảnh con thuyền nhỏ có
một cụ già ngồi tựa gối buông cần đợi cá cắn câu. Những chiếc radio được mở
những bài nhạc quê hương cách mạng thật hay. Không khí thanh mát với những
làn gió nhẹ nhàng cụ già ngồi trên thuyền nhìn chiếc cành câu để chờ cá cắn. Trong
lúc chờ đợi cụ lại nhấp môi chén trà ấm nóng chẹp chẹp miệng như thưởng thức vị
ngon của trà. Cũng có thể là cụ đang thưởng thức những thú vui tao nhã của bản
thân mình.

Thế rồi dây câu bỗng nhiên dựt dựt ông lão vui mừng tươi cười. Nó không phải nét
hớn hở mà nó là một nụ cười đủ thể hiện thấy cụ đã biết cá đã cắn câu. Cụ đã già
thế nhưng nhanh như chớp cụ vội hất chiếc cành câu lên. Nhìn cụ bỗng nhiên trông
cụ giống như một chiến binh chứ không đơn thuần là một cụ già nữa. Một chú cá
to bằng bàn tay người lớn quẫy đuôi muốn thoát. Thế rồi cụ để nó vào một cái xô
đã có nước. Cụ tiếp tục cho mồi vào lưỡi câu sắc nhọn ấy sau đó lại thả xuống mặt
hồ và tiếp tục nhắm mặt tận hưởng những điệu nhạc quê hương và cụ lại tiếp tục
nhấp môi chén trà ấy.

Cứ như thế cụ già cũng câu được những chú cá tiếp thế nhưng khi thôi cụ không
mang chúng về mà phóng sinh cho chúng. Đối với tuổi già mà nói thì câu cá không
phải để đem về ăn nữa mà chủ yếu đó chỉ là một thú vui tao nhã mà thôi. Hình ảnh
cụ hiện lên thật thư thái thanh thản với cuộc sống thường ngày của bản thân mình.

Đề 2: Tả hình ảnh mẹ hoặc cha khi em làm được việc tốt


Trời đã xế chiều ánh hoàng hôn dần buông xuống, Cả nhà đang quây quần bên bữa
cơm chiều. Chợt ngoài cửa có tiếng cô đưa thư gọi vọng vào: Mời bác Tâm ra nhận
thư bảo đảm. Mẹ tôi vội vàng ra kí nhận rồi trở vào nhà với nét mặt rạng rỡ lạ
thường. Mẹ vội vàng mở phong thư rồi reo lên con gái mẹ thành công rồi! Con gái
mẹ thật giỏi! Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong tuổi thơ tôi. Hình ảnh mẹ lúc ấy
khiến tôi còn nhớ mãi.

Niềm vui ngập tràn trong căn nhà nhỏ bé. Niềm vui được nhân lên trong tim mỗi
người. Niềm vui tỏa sáng rạng ngời trên gương mặt mẹ tôi. Bởi bao năm nay mẹ đã
vất vả không quản ngại nắng mưa đưa tôi đi học vẽ, không những thế mẹ còn phải
tần tảo sớm hôm làm việc kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Mẹ dành dụm từng đồng tiền
ít ỏi để mua bút lông, màu vẽ… Thành công của tôi hôm nay có không ít mồ hôi và
công sức của mẹ.

Mẹ đọc đi đọc lại từng dòng chữ trong thư. Em: Nguyễn Thanh Thảo đạt giải nhất
cuộc thi vẽ tranh "Mùa hè của em". Trong thư còn mời rõ 8 giờ sáng mai tại nhà
văn hóa tỉnh sẽ tổ chức triển lãm tranh và phát giải thưởng. Lúc này tôi mới ngắm
kĩ mẹ tôi. Làn da mẹ hình như hồng hơn, nụ cười tươi thắm hơn mà giọng nói mới
ấm áp, dịu dàng làm sao. Vẫn giọng nói ấy sao hôm nay tôi thấy mến thương vô
cùng. Thế rồi mẹ sửa soạn đi mời bà nội, bà ngoại sang nhà cùng chung niềm vui,
niềm hạnh phúc của gia đình. Nhìn bước đi nhanh nhẹn, dáng người nhỏ nhắn tôi
thấy thương mẹ và gắng học giỏi, vẽ đẹp hơn nữa để xứng đáng với lòng mong đợi
của mẹ.

Rồi tối hôm ấy mẹ ôm tôi vào lòng nước mắt tuôn rơi. Có lẽ đó là những giọt nước
mắt hạnh phúc tự hào của mẹ. Bởi mẹ vẫn thường dặn tôi rằng: Con cứ vẽ những
gì con yêu thích nhất. Vậy các bạn có biết tôi vẽ gì không? Đó chính là bức chân
dung mẹ với dòng chữ "Mẹ tôi" dưới bức tranh.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi đã dần khôn lớn, trưởng thành. Trên bước đường
thành công của tôi vẫn có bước chân tần tảo của người mẹ hiền.

Đề 3: Tả hình ảnh mẹ hoặc cha lúc em mắc lỗi


“Từ khi bập bẹ trong nôi
Lời đầu tiên nói trong đời: Mẹ ơi!
Mẹ như ánh sáng mặt trời
Ngời trong máu chảy nồng hơi thở này”

Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào. Bởi bên mẹ, con nhận được biết bao
sự dạy dỗ, chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ: Con sẽ
chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con, sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều
gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ, làm mẹ ưu phiền và biết bao lo
lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.

Đó là một buổi chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi
xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian. Mải ham
vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở
nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về,
áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc
lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con
đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối.
Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực
bội. Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
- Con xem lại việc làm của con đấy nhé!

Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắng ho rồi
xuống bếp làm cơm tối. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ. Vừa làm vừa nghĩ
đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa
rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như
người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh
sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
- Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy. Con sẽ không làm mẹ lo lắng về
con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ con đi tắm.

Mẹ ơi! tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã
nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy mẹ đã nấu nước tắm cho con.
Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình
dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi
mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm
của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào
con cũng có mẹ ở bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh để
em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!

Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những
cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của
con...với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa...
Mẹ ơi! Con có lỗi với mẹ biết bao! Và trong con lại vang lên khúc hát mà mỗi mùa
Vu Lan con hay hát:
''...Rồi một chiều nào đó con về

Nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu. Rồi nói, nói với mẹ rằng:
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có biết hay không?
Biết gì? Biết là...Biết là...Con thương mẹ không?

Đề 4: Tả ngôi trường của em lớp 6


Nhà là nơi có ba, mẹ, ông, bà là nơi cho ta tình thương. Trường học là nơi ta có
bạn bè, thầy cô , có phấn trắng, bảng đen, nơi cho ta kiến thức, hành trang để bước
vào đời. Trường học cũng giống như ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh.
Trường em mang tên trường Trung học cơ sở Trần Minh Châu. Hôm nay đến lượt
chúng em trực sân trường, nên cả lớp phải đến sớm để tham gia trực nhật. Đây
cũng là một dịp để em có thể nhìn ngắm ngôi trường được kĩ hơn. Từ ngoài nhìn
vào sẽ thấy được bảng tên của trường, một chiếc bảng rất to hình chữ nhật ghi tên
trường và địa chỉ, những dòng chữ được ghi màu trắng trên nền màu xanh da trời.
Cổng trường rất cao , to xung quanh là hàng rào kiên cố được sơn màu xanh. Đứng
nhìn ngôi trường em thấy nó thật to lớn với mái ngói màu đỏ tươi thấp thoáng sau
những chiếc lá. Trường em được sơn màu vàng, một màu khá nổi bật.

Tiến vào sân trường ta sẽ thấy một khoảng sân trường rộng lớn được trồng rất
nhiều cây xanh để che bóng mát như cây bàng, phượng vĩ, xà cừ, bằng lăng…
những cây này được trồng thành hàng thẳng tấp rất đẹp. Cả một khoảng sân trường
rộng lớn đều được cán ximăng rất sạch sẽ.

Trường em gồm có ba dãy phòng học mỗi dãy đều có một tầng trệt và một tầng
lầu, ba dãy này được xây dựng theo hình chữ U. Dãy thứ nhất là dãy dành cho giáo
viên với các phòng như: phòng họp, phòng của hiệu trưởng, phòng phó hiệu
trưởng, phòng nghỉ của giáo viên, phòng truyền thống, phòng tiếp khách và một số
phòng khác. Những phòng này là để phục vụ cho thầy cô giáo trong quá trình làm
việc được thuận lợi nhất.

Dãy thứ hai là dãy nằm giữa nhìn từ phía ngoài vào. Dãy này là dành cho học sinh
học tập với các lớp từ lớp 6 đến lớp 9. Phía trước mỗi dãy cầu thang sẽ là một
chiếc cửa sắt sơn màu bạc. Khi học sinh tan trường hết thì các bác bảo vệ sẽ đóng
chiếc cửa này lại để có thể ngăn chặn người lạ đột nhập vào trường vì các thiết bị
trong trường khá đắt tiền.
Mỗi phòng học sẽ có cửa đóng cẩn thận, những chiếc cửa rất chắc chắn, đặc biệt
những khung của sổ được lau chùi rất sạch sẽ. Khi bước vào trong mỗi phòng học
ta sẽ thấy dòng chữ “ dạy tốt, học tốt” và phía trên là ảnh của Bác Hồ được đặt
trang nghiêm chính giữa.

Trong lớp bàn ghế được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp, bảng đen của ngày xưa bây
giờ đã được thay hoàn toàn bằng bảng chống lóa giúp cho học sinh chúng em dễ
dàng hơn khi nhìn những gì thầy cô giảng trên bảng. Và đặc biệt trường đã lắp đặt
hệ thống mái chiếu, đây là những thiết bị hiện đại giúp chúng em có thể học tập tốt
hơn.

Dãy còn lại là dãy dành cho phòng thí nghiệm, thực hành ở các bộ môn như sinh,
hóa và có cả phòng dành riêng cho bộ môn nhạc. Phía trước mỗi dãy phòng được
trồng rất nhiều hoa để tạo ra một không gian đẹp hơn, bắt mắt hơn và cũng để giúp
chúng em có thể thư giãn sau những giờ học căng thẳng.

Ở giữa sân là cột cờ với lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trước gió, trên nền trời
xanh. Khuôn viên trường có căn tin nằm phía sau dãy của học sinh, gần với nhà xe.
Trường học cũng có sân sau dành riêng cho các bạn thích thể thao, các bạn có thể
chơi bóng đá, cầu lông ở đây.

Ngôi trường với không gian tuyệt đẹp. Hằng ngày cắp sách đến trường, khiến cho
nơi đây ngày càng thân thuộc đối với em. Những lúc thầm nghĩ đến ngày phải chia
tay ngôi trường này, chia tay khung cảnh nơi đây, chia tay thầy cô bạn bè thì em lại
không nở vì nó sẽ là một cảm giác thật buồn.
Đề 5: Tả con mèo nhà em.

Từ xưa, động vật nuôi trong gia đình đã trở nên phổ biến, nhiều nhà có cho mình
những con vật dễ thương và coi chúng như một thành viên trong gia đình. Trong
đó mèo là loài vật gắn bó thân thiết với con người chúng ta. Nhà em có nuôi một
chú mèo, nó rất xinh và nghe lời.

Chú mèo nhà em khoác trên mình với bộ lông ba màu trắng vàng đen. Đôi tai hình
tam giác, mỏng, thính nhạy của chú mèo bình thường thì dựng lên nghe những âm
thanh bên ngoài những khi em sờ vào thì lại cụp xuống. Chú có đôi mắt màu xanh
lam, tròn như hai hòn bi ve. Cái mũi đỏ hồng lúc nào cũng ươn ướt khịt khịt. Khi
mới về nhà em, chú nhỏ xíu kêu meo meo suốt cả một ngày như khóc vì nhớ mẹ
vậy. Bốn chân với những móng vuốt sắc để rình con mồi, dưới chân là những nệm
thịt màu hồng êm ái để mỗi lần chú leo chèo hay nhảy xuống đất một cách nhẹ
nhàng. Chú càng ngày càng lớn, bây giờ đã rất thân quen với gia đình em và em.
Em thích nhất bộ lông mềm mượt không bị xù hay bết, mỗi lần được vuốt chúng
bàn tay em như được sờ vào tấm nhung vậy. Đuôi chú lúc nào cũng vẩy lên vẩy
xuống, cùng dáng đi thư thái quanh chiếc ghê sofa trông thật ra dáng ông hoàng.
Mùa đông đến cũng là lúc chú thích cuộn tròn thân hình mũm mĩm, đôi mắt lim
dim nằm trong lòng em để ngủ nướng, chiếc ria mép động đậy như những chiếc
ăng ten bé xíu vậy. Có lần, đang ăn trong phòng bếp, bỗng có một tiếng động
“cạch”, bỗng chú mèo lao mình xuống khỏi đùi em cái phốc, đôi mắt tròn sáng
quắc lạ thường, lông dựng lên, những móng vuốt chìa ra vồ mạnh về phía tủ lạnh.
Thế là con chuột đã nằm gọn trong móng vuốt của chú cựa quậy cái đuôi nhỏ
không sao thoát ra được. Ôi chú thật cừ khi mỗi lần bắt những con chuột chui vào
trong phòng bếp. Sau đó chú mèo chén ngon lành và dụi cái đầu nhỏ vào chân em
như khoe chiến công hiển hách của mình vậy. Ngày ngày cùng nhau vui đùa chơi
với những quả bóng đã gắn kết em và chú lại với nhau, mỗi khi đi học về em đều
nghe thấy tiếng “meo” gọi em đến để vuốt ve chú.

Chú mèo đã trở thành người bạn hằng ngày cùng em chơi đùa, thiếu chú, không
gian ngôi nhà trở nên tẻ nhạt vô cùng. Em rất yêu quýt chú mèo nhà em – một
dung sĩ diệt chuột tài ba.

Đề 6: Kể về thầy cô giáo em yêu quý mẫu 5


"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính
trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, những người để lại cho tôi
những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng
tôi.

Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi
mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt
trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm
buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để
chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng
giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc
lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời
gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của
mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô
cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm
đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng
cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất.
Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức
đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài.
"Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!" Lời cô nói thấm thía lòng chúng
tôi.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng
như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng
tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi
cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân
hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ
mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô
bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn
vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: "Nghề giáo là người lái đò
tri thức qua sông". Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: "Con chúc
cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm''.

You might also like