Professional Documents
Culture Documents
Không phải tự nhiên mà Elizabeth Berg nói: “Bạn được sinh ra từ gia đình của mình và gia đình được
sinh ra từ trong bạn. Không mưu cầu. Không đổi chác.” Gia đình-hai tiếng gọi thân thương và là nơi nuôi
dưỡng bao đứa trẻ lớn lên. Giờ đây khi nhìn lại, tôi lại càng thêm trân trọng những khoảnh khắc bên gia đình.
Đặc biệt là sau câu chuyện ngày hôm ấy tôi càng trân trọng gia đình mình hơn.
Tôi được sinh ra trong gia đình không được trọn vẹn như mọi người, bố mẹ chia tay từ khi tôi còn rất nhỏ. Vì
sống cùng với mẹ bởi thế nên tình cảm gia đình là thứ tôi vô cùng khao khát nhưng những lần gặp gỡ giữa tôi
và mẹ cứ ngày càng giảm dần,. Mỗi lần gặp nhau cũng chỉ là những lời trách mắng của mẹ còn tôi thì chỉ biết
nhẫn nhịn vì biết rằng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi. Nhưng tới đỉnh điểm là sự vắng mặt của mẹ
trong ngày lễ tốt nghiệp của tôi.
Tối hôm trước ngày tốt nghiệp tôi đã vô cùng háo hức và mong đợi sự tự hào của mẹ về đứa con gái bé bỏng
sau 5 năm miệt mài đèn sách dưới mái trường tiểu học. Tôi cứ dặn đi dặn lại mẹ rằng:
- Ngày mai mẹ nhớ phải đến để tham dự mẹ nhé, con muốn mẹ đến lắm đó ạ.
Mẹ cũng hứa với tôi mẹ sẽ có mặt để cổ vũ cho tôi vào ngày quan trọng này. Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn
mọi ngày để chuẩn bị tươm tất, vì mẹ bận cuộc họp với đối tác nên tôi phải tự mình đi đến trường nhưng
không vì thế làm giảm đi sự hào hứng và vui vẻ của tôi bởi tôi nghĩ thì lát nữa mẹ cũng sẽ đến thôi mà. Trên
đường đi nụ cười luôn rạng rỡ trên môi tôi, những tia nắng cũng rạng rỡ hơn thường ngày như dẫn bước cho
tôi, bản hòa ca của những chú chim bỗng du dương đến lạ, dòng người hối hả tấp nập khởi đầu ngày mới
cũng hòa cùng với sự vui tươi của tôi. Khi đến trường tôi còn ưỡn ngực mà nói với các bạn:
- Chút nưã mẹ mình sẽ đến xem mình đọc bài phát biểu đó, mẹ mình đẹp lắm nên các bạn có thấy cũng
đừng ghen tị nhé!
Bởi lẽ bình thường tôi thường bị bạn bè trêu chọc là không được mẹ quan tâm yêu thương, không bao giờ
thấy mẹ đón tôi đi học về như các bạn ấy nên bây giờ tôi muốn chứng minh là tôi cũng có mẹ yêu thương
không kém gì các bạn.
Ngồi trong hàng ghế của mình nhưng tôi cứ hướng mắt ra cổng trường xem mẹ đã đến chưa nhưng
đợi hoài vẫn không tìm thấy bóng dáng của mẹ đâu cả. Tôi dần lo lắng và tâm trạng bắt đầu buồn bã. Tuy
vậy khi đọc bài phát biểu tôi vẫn cố gắng làm tốt nhất có thể, không những vậy trong bài phát biểu ấy tôi còn
có tâm tư gửi đến mẹ rằng: “Tuy mẹ không chăm sóc con ân cần như mẹ của các bạn khác nhưng con vẫn
yêu mẹ vô cùng”. Khi kết thúc bài phát biểu tôi nhận được biết bao tràn pháo tay hoan hô, những ánh mắt
ngưỡng mộ nhưng sự tự hào mà tôi thầm mong đợi lại không có ở đây. Suốt những hoạt động sau đó tôi
không còn hứng thú tham gia, chỉ biết ngồi thẫn thờ buồn bã ở một góc, thậm chí còn nghe những lời chê
cười của các người bạn lúc nãy bảo tôi nói dối, tôi là đồ không được mẹ yêu thương . Rồi bỗng tôi nhìn thấy
hình bóng mẹ mình đang vô cùng hối hả chạy đến, trên tay cầm một gói quà màu hồng được gói ghém rất
cẩn thận, quần áo tóc tai mẹ thì bù xù như mới bị xô xát. Nhưng lúc ấy tôi còn tâm tư nào mà lo lắng cho mẹ,
sự tức giận và tủi thân làm lu mờ đi lí trí. Mẹ rối rít xin lỗi tôi và đưa gói quà đẹp đẽ ấy cho đứa con gái của
mẹ nhưng nó lại thẳng tay vứt đi gói quá đó đi và quay sang trách mình:
- Mẹ lúc nào cũng công việc công việc, mẹ có bao giờ quan tâm đến đứa con gái này của mẹ bao giờ
chưa. Mẹ có biết là con mong sự có mặt của mẹ trong ngày hôm nay đến mức nào không?
Sau đó tôi bỏ đi một mạch về nhà, trên đường về nước mắt tôi giàn giụa, chỉ biết khóc để giải tỏa được nỗi
ấm ức của bản thân. Tối hôm ấy khi đã bình tĩnh và nhốt mình trong phòng đủ lâu thì tôi rón rén xuống bếp
để lấp đầy cái bụng trống của mình. Cứ tưởng rằng sẽ như mọi ngày là giờ này mẹ không có ở nhà nhưng
cảnh tượng trước mắt khiến tôi thoáng ngập ngừng. Mẹ đang ngồi xem lại bài phát biểu sáng nay của tôi và
từng tấm ảnh thưở bé rồi lau nước mắt. Lúc ấy tôi như được đánh một cái vào tâm trí, bao câu chuyện ùa về
trong tôi. Mẹ một mình khổ cực nuôi tôi khôn lớn nhưng chưa từng một lời than vãn, mẹ bị chính người
chồng mình yêu thương đối xử không tốt lại còn phải gồng gánh đủ việc trên đời.Một người phụ nữ tốt như
mẹ xứng đáng có được niềm hạnh phúc vô hạn từ gia đình ấy vậy mà mẹ ngày ngày phải bôn ba ngoài kia để
kiếm từng đồng tiền xương máu về nuôi tôi. Tôi giận chính mình lắm, bản thân đã không giúp gì được cho
mẹ còn trách mẹ như vậy. Rồi mẹ nhìn thấy tôi, vôi lau đi những giọt nước mắt trên mặt mẹ hỏi” con ăn gì
chưa để mẹ nấu?”. Như được cho phép tôi sà vào lòng mẹ liên tục nói xin lỗi, khóc òa như lúc nhỏ mỗi lần
buồn bã hay giận hờn tôi cũng ùa vào lòng mẹ như vậy. Mẹ cũng xin lỗi tôi” mẹ xin lỗi con gái của mẹ, hôm
nay mẹ đã cố gắng đến kịp giờ nhưng vì sự cố tai nạn trên đường nên mẹ không thể nhìn con gái của mẹ thể
hiện tài năng rồi” nói rồi mẹ đem món quà hồi sáng bị tôi thẳng tay vứt đi không thương tiếc đã được gói lại
đẹp đẽ mà đưa cho tôi” mẹ đền bù cho con gái mẹ nhé, từ nay mẹ sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho con
nhiều hơn nhé.Bây giờ mẹ chỉ có con là gia đình thôi đấy”. Nghe mẹ nói xong tôi lại càng òa khóc dữ dội
hơn và cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã không làm điều gì dại dột dể vẫn có thể ôm mẹ như lúc này.
Tôi thầm tự hứa sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng là gia đình nhỏ của mẹ.
Còn gia đình đã là điều vô cùng may mắn đối với mỗi con người. Có gia đình, có thể bạn không có tất cả,
nhưng nếu không có gia đình, bạn sẽ không có gì. Vì vậy sau câu chuyện ngày hôm ấy tôi càng thêm trân
trọng gia đình nhỏ bé của mình hơn. Tình cảm gia đình sẽ luôn là thứ tình cảm cao đẹp nhất trong tôi.
Ý CHÍ NGHỊ LỰC
Một đêm trời đầy sao khi đang ngồi trên bàn lướt mạng xã hội để giải trí thì tôi vô tình thấy một bài
viết với lượt tương tác vô cùng cao có tiêu đề. Hãy kể một lần mà bản thân bạn đã dùng ý chí nghị lực của
mình để vượt qua khó khăn”. Kí ức vào mùa đông năm ấy cứ len lỏi mà ùa về trong tâm trí tôi.
Tôi được sinh ra trong một gia đình tiềm lực về kinh tế không đủ lớn, nhà lại đông con. Rồi ngày định mệnh
hôm ấy đã cướp đi nguồn sống chính của gia đình, khi bố tôi bị tai nạn trên đường đi giao đơn hàng cuối
cùng để trở về đoàn tụ cùng mấy mẹ con ở nhà chờ đợi. Kể từ ngày hôm ấy cuộc sống của tôi vốn khó khăn
nay lại càng túng thiếu hơn. Mẹ của tôi từ một người phụ nữ ba mươi tuổi thoáng chốc như già thêm 10 tuổi,
mắt mẹ lúc nào cũng đỏ ngâu vì khóc, làn da khô sạm khi phải phơi mình ngoài cái nắng gay gắt để kiếm
từng đồng tiền xương máu về cho chị em tôi, gương mặt lúc nào cũng phờ phạc vì thiếu ngủ khi vừa phải làm
lụng cả ngày lại còn chăm cha tôi ở bệnh viện. Nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương trân trọng biến thành
bộ dạng như thế tôi vô cùng xót xa và đau đớn. Đến đỉnh điểm của bất hạnh khi tôi bị nhà trường buộc thôi
học vì chưa đóng học phí của năm học, đối với gia đình tôi khoản tiền học phí đó là không quá lớn nhưng ở
thời điểm hiện tại, từng ngàn đồng mẹ tôi cũng vô cùng trân quý. Lúc ấy trong tôi xuất hiện một ý nghĩ vô
cùng dại dột là tôi sẽ thôi học để đi làm phụ giúp mẹ và nuôi các em ăn học.
Nhưng khi nói với mẹ về ý định ấy thì mẹ đã quyết liệt phản đối và nói với tôi rằng:” Dù có phải ăn
khoai thay cơm mẹ cũng quyết tâm để con ăn học đến nơi đến chốn. Vì chỉ có con đường học hành mới giúp
con thoát khỏi cái nghèo, sự đói khổ như hiện tại mà thôi”. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ,
ánh mắt đáng thương của các em, tôi đã nhận ra mình phải làm gì để cứu rỗi gia đình của tôi. Ý chí trong tôi
trở nên vững vàng và kiên định hơn bao giờ hết. Kể từ hôm ấy, sách vở là “bạn chí cốt” cùng tôi trên mọi nẻo
đường, chỉ cần có thời gian rảnh là tôi lại lấy sách vở ra mà học tập, dù không được học thêm đầy đủ như các
bạn nhưng không vì thế mà làm nhụt đi ý chí, tôi đi khắp nơi xin tài liệu, học các bài giảng trên mạng rồi tự
làm thật nhiều bài tập. Bài nào khó thì hỏi thầy cô, bạn bè,chiều về thì tôi đi phụ bưng bê ở các quán ăn gần
nhà để phụ tiền sinh hoạt giúp mẹ. Có những ngày tôi phải nhịn đói từ sáng đến tối chỉ vì không có tiền mua
đồ ăn nhưng không bao giờ tôi quên những bữa cơm của những đứa em và cha ở bệnh viện. Đêm đến mới là
thời điểm tôi được rảnh rỗi mà làm việc của bản thân, học thêm các kiến thức của môn chuyên bởi ước mơ
của tôi là được bước chân vào cánh ngôi trường danh giá nhất thành phố- Lê Qúy Đôn. Thời gian mà những
người bạn đồng trang lứa dùng để nghỉ ngơi, giải trí thì tôi lại dùng nó để thực hiện “công cuộc thoát nghèo”
của mình. Rồi những lần tôi bị sốt đến rét lạnh từng cơn nhưng chưa bao giờ tôi ngừng lại việc học, việc đi
làm của mình. Khỗng những thế các cuộc thi lớn nhỏ trên trường tôi đều tham gia để giành được chút tiền
thưởng ít ỏi Tôi bỏ quên đi lợi ích, buồn vui, sức khỏe của bản thân có những lúc tôi muốn buông bỏ tất cả
nhưng cái nghị lực trong tôi luôn mãnh liệt dâng trào xua tan đi hết những sự mệt mỏi, áp lực để quyết tâm
học hành đến nơi đến chốn, dành trọn công sức của bản thân để chăm lo cho gia đình.
“Cái cây” của tôi sau bao ngày được nuôi dưỡng và được lớn lên bằng chính ý chí nghị lực bản thân đã đến
ngày hái được trái ngọt khi tôi nhận được học bổng tài trợ toàn phần tiền học, ngoài ra tôi nhận được số tiền
có thể chữa trị cho ba từ cuộc thi mà tôi tham gia. Gia đình cũng dần trở nên tốt hơn, các em không còn phải
chịu cảnh đói rét hằng đêm nữa. Trên trường lớp tôi dần trở thành tấm gương sáng về sự quyết tâm , nghị lực
đến cùng của tôi.Bản thân cũng không quên nói với mẹ rằng:’mẹ ơi con gái của mẹ chưa bao giờ bỏ cuộc mẹ
ạ, con luôn cố gắng thật nhiều để hướng tới tương lai tươi sáng hơn cho gia đình ta”. Có lẽ cũng chính cái
gian khổ đó đã thúc đẩy ý chí và nghị lực trong tôi được sống dậy và đưa tôi ra khỏi số phận bi đát bấy lâu.
“Nghị lực sống sẽ mở ra cho ta con đường đến thành công”. Qủa vậy. trên đường đời gian nan thử
thách, mỗi người phải có nghị lực và ý chí. Qua sự việc ấy tôi càng hiểu được giá trị của sự kiên trì quyết tâm
không từ bỏ khi gian nan là vô cùng quan trọng
TÌNH NGƯỜI TRONG CƠN HOẠN NẠN
Cuộc sống là một bức tranh sinh động có sự phản ánh của những gam màu riêng biệt. Phải chăng một
trong những gam màu đó phải kể đến tình cảm giữa người với người trong hoạn nạn, khó khĂn. Và tôi đã
may mắn nhận được thứ tình người quý giá ấy giữa dòng người đầy xa lạ.
Vào thứ bảy tuần trước, tôi có hẹn với nhóm bạn của mình sẽ cùng nhau đi học nhóm để bàn về bài
thuyết trình trên lớp. Sau khi học cùng các bạn thì tôi nhanh chóng đi về để bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng
trong ngày, biết là không còn nhiều thời gian nên tôi vô cùng vội vã mà chạy thật nhanh nhưng cũng có lẽ vì
sự hấp tấp của mình mà tôi đã đánh rơi mất số tiền để đi xe buýt về nhà, phương tiện liên lạc duy nhất cầu
cứu sự giúp đỡ cũng đã sụp nguồn từ lúc nào. Trong hoàn cảnh éo le ấy tôi vô cùng lo lắng, hoảng sợ như
một phản xạ tự nhiên tôi cứ dao dác đưa mắt nhìn bốn phía nhưng xung quanh chỉ toàn là những gương mặt
xa lạ đang hòa mình cùng guồng công việc của cuộc sống hay những dòng xe cộ tấp nập lúc tan tầm hối hả
về nhà để nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt nhoài. Đối lập hoàn toàn với tình cảnh của tôi lúc này, trời càng
lúc càng tối dần chiếc bụng của tôi càng lúc càng “đánh trống” liên hoàn. Tôi đã cố gắng đi khắp nơi để tìm
sự giúp đỡ từ mọi người nhưng có lẽ vì quá bận rộn với công việc của bản thân nên chẳng ai đoái hoài gì đến
tôi cả. Rồi bỗng trời đổ cơn mưa dữ dội như muốn hòa cùng tâm trạng của tôi lúc này quá sợ hãi và tủi thân
nên tôi đã òa lên khóc thật to rồi co ro ngồi ngủ quên một góc ở trạm xe buýt.
Bỗng có một giọng nói già nua vang lên bên tai tôi: “Này cô bé sao mưa gió thế này mà con không về
nhà lại ngồi ngủ ở đây thế?”. Tôi dụi mắt để nhìn rõ chủ nhân của giọng nói ấy là ai thì trước mắt tôi là một
thân ảnh gầy gò ốm yếu của một cụ già tầm độ sáu mươi, bảy mươi tuổi, cụ mặc một chiếc áo mưa đã có
nhiều chỗ bị rách ,đầu thì đội chiếc mũ sờn cũ kĩ. Lúc đầu tôi cũng sợ hãi vì nghĩ rằng nhỡ đâu đây là người
có ý đồ xấu muốn tiếp cận tôi nhưng có lẽ gương mặt hiền từ của cụ đã dần khiến tôi tháo bỏ lớp phòng bị
mà mở lời: “Dạ con đánh rơi mất tiền đi xe buýt, điện thoại lại hết pin nên con không biết làm cách nào để
trở về nhà mà bây giờ cháu đói lắm ông ơi”. Tôi vừa dứt lời thì thấy ông cũ đang loay hoay bên chiếc xe đạp
chất đầy các thứ nào là ve chai, thùng giấy,…lỉnh kỉnh tôi đoán chắc ông cụ đi nhặt ve chai để kiếm sống
nuôi bản thân. Rồi ông cụ cầm một chiếc hộp xốp được bọc vô cùng kĩ càng đưa cho tôi: “Đây là đồ ăn của
ông, ông được người ta cho nhưng cháu đói nên ông nhường phần cháu đấy”Nhìn hộp cơm trước mắt tôi
không kìm được nỗi xúc động vì tôi không ngờ rằng một người khổ cực như cụ có một bữa ăn là vô cùng quý
giá mà cụ lại nhường bữa cơm duy nhất của mình cho tôi. Thấy tôi cứ ngồi ngẫn ngơ cụ lại vội vã nói:” Cái
này là đồ ăn từ thiện người ta cho ông, ông bảo quản kĩ lắm để dành bây giờ mới ăn nên không có độc hại
hay dơ bẩn gì đâu. Cháu đừng sợ” Tôi liền lắc đầu rồi lau đi những giọt nước mắt nói với cụ” Ông ơi cháu ăn
một mình cũng không hết hay hai ông cháu mình cùng ăn với nhau được không ạ?” Nói rồi tôi kéo ông ngồi
xuống cùng tôi ăn hộp cơm duy nhất ấy, ngồi tâm sự với ông tôi mới biết được rằng hoàn cảnh của ông vô
cùng gian khổ. Đáng lẽ ông bây giờ phải hưởng thụ được sự chăm sóc của con cháu thì ông lại phải chật vật
đi nhặt từng lon nước, cái chai nhựa để bán ve chai kiếm từng đồng tiền nuôi bản thân qua ngày. Tối thì về
khu nhà trọ ổ chuột ngủ nghỉ nhưng ông chưa bao giờ than trách số phận trên gương mặt của ông luôn hiện
lên nụ cười ấm áp. Tôi hỏi ông tại sao lại giúp đỡ tôi trong khi ông vốn khó khăn như vậy thì ông cười hiền
từ mà nói:”Cô bé nhỏ à, cuộc sống này thứ gì cũng có thể biến mất duy chỉ có tình người mới là thứ tồn tại
cuối cùng. Ông vốn cũng đã nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ người khác thì tại sao ông lại không sẻ chia sự giúp
đỡ ấy đến với những người gặp khó khăn khác chứ” Nghe ông nói xong tôi cũng bỗng nhận ra nhiều điều mà
bấy lâu nay bản thân chưa từng được biết. Ngoài trời cũng tạnh mưa, hộp cơm mà hai ông cháu chia nhau
cũng đã hết, tôi cũng liên lạc được với mẹ đến đón. Trước khi ra về tôi đã vô cùng cảm kích mà cảm ơn ông
vì đã cho tôi bữa ăn, bên cạnh bầu bạn để tôi vượt qua nỗi sợ hãi và hứa với ông rằng sẽ trở lại thăm ông. Sau
ngày hôm ấy tôi lại trở về quỹ đạo vốn có nhưng trong tâm trí tôi mãi sẽ ghi nhớ bữa cơm ngày hôm ấy, nó
không chỉ là một bữa cơm đắt tiền nhất nhưng nó lại là bữa cơm chan chứa tình người, chứa đựng cả một tấm
lòng nhân hậu của ông cụ đáng kính.
Sau câu chuyện ngày hôm ấy, giá trị của tình người trong nhận thức của tôi đã tăng lên rất nhiều.
Qua đó tôi càng thêm trân trọng thứ tình cảm đáng quý ấy và sẽ cố gắng lan tỏa nó đến với nhiều người hơn.