You are on page 1of 3

Nha Trang, ngày 18 tháng 8 năm 2018

Gửi Mẹ Cha
Lại một lần nữa mùa Vu Lan lại đến và con không thể về để cài lên áo Mẹ một đóa
hồng, mong Mẹ, mong Cha tha thứ cho những đứa con ở nơi phương trời xa xăm
này. Mặt dù không thể về được, nhưng trong bầu không khí của mùa Vu Lan báo
hiếu, khi ai ai cũng tưởng nhớ về đấng sinh thành để tri ân và nói lời yêu thương,
con cũng đang hướng lòng nhớ về Mẹ và Cha. Đây cũng là cơ hội để viết cho bậc
phụ mẫu kính yêu những lời yêu thương dù con không dám nói bất cứ điều gì khác
ngoài câu “con thương Mẹ quá!”
“Mẹ là dòng suối diệu hiền
Mẹ là bài hát thần tiên.
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối.”
Phải bao lâu con mới có thể hiểu trọn được những câu này nhỉ? Lúc này con có thể
biết và giải thích được trên nền một bài văn phân tích như những gì con đã học trên
trường mỗi ngày đấy, nhưng con không thể mường tượng được hết sự vĩ đại của
những vần thơ này đâu Mẹ à. Ấy vậy mà con vẫn có thể hiểu được sự to lớn vĩ đại
của Mẹ là như thế nào trong cuộc sống của con.
Trong con, lời dạy của Mẹ Cha tựa như ánh sáng cho con đường phía trước, nhưng
với tính tình ương ngạnh và những bốc đồng tuổi trẻ, nhiều khi con đã làm Cha Mẹ
lo lắng. Không ít lần cãi lời vì tính trẻ con hiếu thắng, không thiếu lần bực tức vì
Mẹ cứ lặp đi lặp lại: “Con phải đi học, không được ham chơi, con phải làm điều
này, không được làm điều kia!” Lúc ấy con cho Mẹ là người không tâm lý. Rồi khi
“cảm xúc con nít” của con qua đi, để lại thời gian suy nghĩ chín chắn, tình thương
và sự quan tâm của Cha Mẹ là tất cả những gì con cảm thấy trong lời khuyên nhủ
lúc ấy. Ấy vậy mà đã không còn kịp nói lời cảm ơn nữa. Hóa ra lời Mẹ dạy không
từ chương sách, không hoa mỹ, nhưng xuất phát từ đáy lòng mình. Với Cha Mẹ,
con mình được hạnh phúc bình an là thỏa lòng mong ước rồi, phải không Mẹ?
Bài “Nhật ký của Mẹ” là bài hát ưa thích của chị quản lý nơi con làm việc đó Mẹ.
Ngày nào chị ấy cũng bật bài đó. Có lẽ chị ấy còn một người Mẹ già nơi quê nhà
đang ngóng trông, nhưng lại để bản thân cuốn vào vòng xoáy công việc chăng?
“Mẹ nhớ hoài ngày con cất tiếng khóc chào đời, chắc chắn là ngày Cha Mẹ hạnh
phúc dâng trào. Với tình yêu thương của Cha và lời ru ngọt ngào của Mẹ, con đã
lớn lên từng ngày. Rồi nghiệt ngã của thời gian sẽ lấy đi tuổi thanh xuân của Mẹ,
bào mòn sức lực của Cha.” Nhưng con tin rằng, tình thương mẹ cha và lòng hiếu
thảo của con cái sẽ mang lại cho gia đình mình hạnh phúc.
Mẹ ơi, Mẹ đã nghe bài “Nơi ấy con tìm về” chưa Mẹ? Từng ngày với lòng hiếu
thảo của mình, con hy vọng sẽ xua đi nỗi nhọc nhằn trong đời của Mẹ Cha. Bởi
con biết rằng đoạn đường phía trước còn lắm chông gai và gian nan làm con ngã
khụy, nhưng con hạnh phúc vì con biết rằng nơi nhà mình luôn là nơi bình yên, có
cha mẹ chờ con tìm về. Chắc Mẹ vẫn mong chờ, Cha vẫn ngóng trông mỗi đứa con
sống nơi phương xa xôi!
“Đi thật xa để trở về. Có một nơi để trở về. Đi, đi để trở về.
Cuộc đời thật đẹp khi được đi muôn nơi xa xôi rộng lớn, luôn mang bên cạnh hành
trang nỗi nhớ gia đình.”
“Đi để trở về I”
Ngày xưa, con luôn muốn mình có thể trở thành một người giống Cha Mẹ, một
người có thể làm tất cả cho gia đình mình mà không cần một sự đền đáp gì. Một
người có thể vui vẻ dẫn con đi mua tất cả mọi thứ con mong muốn mà chỉ giữ cho
mình một bộ đồ sờn cũ và bảo “Mẹ có nhiều đồ rồi”. Một người có thể nấu cho con
một bàn ăn thịnh soạn khi con về mà không thể ăn gì vì quá mệt.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa, sau khi con đã biết nghĩ thêm một chút, con
không muốn Cha Mẹ như thế. Trong con bây giờ chỉ mong Cha Mẹ có thể sống
cuộc sống quý báu của bản thân, quý trọng bản thân mình hơn cả con, suy nghĩ cho
bản thân mình nhiều hơn một chút. Cha ơi, Mẹ ơi, con biết rằng cả hai yêu thương
con nhiều lắm nhưng con cũng rất yêu thương Cha Mẹ. Đối với con không gì buồn
hơn khi thấy cả hai bỏ đi niềm vui của mình vì chúng con. Con biết Cha Mẹ rất
hạnh phúc khi chăm sóc những đứa con nhỏ cùng gia đình nhỏ của mình, nhưng từ
bây giờ hãy để chúng con giúp một tay nhé.
Mẹ ơi, mùa Vu Lan báo hiếu luôn đưa từng người chúng con trở về với cội nguồn,
về với đấng sinh thành. Nếu như con xa nhà, xa Cha Mẹ để bước vào đời, rồi vòng
xoáy cuộc đời khiến con chẳng thể nào chu toàn phận làm con, thì giây phút này
con dừng lại để nhắc nhở mình có cội nguồn, có Mẹ Cha. Mẹ Cha luôn là nơi yên
bình cho chúng con lớn lên và tìm về. Bởi lẽ, “Mẹ ơi, thế giới mênh mông không
bằng nhà mình, Mẹ nhỉ!”
Con vui vì Cha Mẹ vẫn khỏe mạnh, con hạnh phúc vì Cha Mẹ vẫn bình an. Con
chia buồn với những ai không còn Cha, vắng bóng Mẹ. Mùa Vu Lan năm nay, con
gửi tới Cha Mẹ những lời cầu chúc tốt đẹp nhất, gửi những đóa hoa hồng để chung
chia niềm vui ngày báo hiếu. Hy vọng Mẹ Cha sẽ vui vì đứa con xa nhà luôn khắc
ghi hình dáng Mẹ Cha, nhớ về hình bóng quê nhà. Nơi ấy, lúc nào con cũng nhận
được sự bình yên, lúc nào ngôi nhà chúng ta cũng tràn ngập tiếng cười và hạnh
phúc, và con mong Cha Mẹ cũng mãi như thế.

You might also like