You are on page 1of 2

CẢM NHẬN VỀ CHA MẸ NHÂN NGÀY VU LAN BÁO HIẾU

Dương Thị Hằng Ny


Pháp danh: Tuệ Niệm
Năm tháng đi qua, bụi thời gian có phủ lấp bao điều, có lấy đi tất cả sự thăng trầm
của một xã hội, văn hóa của 1 dân tộc, ký ức của 1 con người thì tình mẫu tử vẫn
cứ đong đầy trong tâm thức của nhân loại. Bởi hàng triệu năm trôi qua, cha mẹ đã
bán hạt giống tổ tiên trong mình, truyền lại cho chúng con và đôi mắt này, đôi bàn
tay này, đôi chân và trái tim nóng này đầy tình yêu thương đều là gia sản của cha
mẹ truyền lại cho chúng con, chúng con mang trong mình hình bóng của hai đấng
sinh thành từ hơi thở cho đến ánh mắt, bờ môi. Cha luôn âm thầm bảo bọc con
trước những sóng gió cuộc đời, người luôn tiếp sức cho con trước những chông gai
và thử thách. Mẹ lại từ hòa, dìu con bằng cả trái tim từ ái bao dung vun đắp cho
con tình thương và lòng độ lượng với tha nhân. Cha cho con niềm tin, nghị lực và
ý chí hiên ngang để vững vàng giữa biển đời đầy sóng gió. Mẹ cho con lời ru và
dòng sữa nóng ngọt lành để con luôn thấy đời ấm áp và dịu hiền biết bao nhiêu.
Khi lớn lên cha mẹ lại cho con đến lớp, tập con viết từng con chữ, học những điều
hay lẽ phải từ thầy bạn để làm hành trang vững bước con vào đời, cha mẹ lo cho
con từ khi con còn nhỏ dại đến khi con lớn khôn, chỉ cần nhìn thấy con vui đùa,
con khỏe mạnh thì mọi khó khăn, mệt nhọc người đều vượt qua tất cả, dù phải mòn
hơi kiệt sức để đánh đổi cho con những tháng ngày yên bình cha mẹ đều vui vẻ
đón nhận. Bao lo lắng suy tư đã làm mái đầu xanh của người pha thêm sợi bạc,
vầng trán kia in đậm màu thời gian. Bằng những nếp nhăn của những tháng ngày
mưa nắng, những nhọc nhằn vất vả của cuộc đời đã làm quằn nặng cả hai vai. Năm
tháng trôi qua, dòng đời cuốn con vào vòng xoáy lợi danh con rời xa cha mẹ, rong
ruổi khắp mọi miền đi theo tiếng gọi của lòng vị kỷ, đắm mình trong những lạc thú
vinh hoa bỏ mặc ngoài tai tiếng khuyên răn của tình mẫu tử. Con mãi chìm vào
những cuộc vui khiến cho mẹ cho cha phải lo lắng phải bần thần, người ngóng
trông người chờ đợi, dẫu biết rằng cánh chim kia đã sải cánh tung bay về phương
trời bao la, nhưng người vẫn vững 1 lòng tin rằng nó lại trở về với tổ ấm. Con bước
chân đi để lại cho mẹ nỗi nhớ mong mỗi chiều buồn. Khi nhìn hoàng hôn dần tắt,
mẹ lại ngồi tựa cửa nhìn vào phía chân mây, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa
xăm con có được an yên có được hạnh phúc.
Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ.
Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con.
Khi vấp ngã, gọi “mẹ ơi!” rất khẽ.
Đỡ con lên, mẹ hỏi “có đau ko”?
Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống,
Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã.
Có bao giờ con hỏi "mẹ đau không”

Giữa biển đời khổ đau thuyền con trôi lạc hướng biết đâu chốn bình yên con chợt
nhớ về những ngày ấm áp bên mẹ cha, con vội vàng, con hối hả mong tìm lại
những ngày xưa êm đềm ấy, mong được nghe những lời ôn tồn dạy bảo của cha,
thèm được mơ màng những trưa hè trong lời ru ngọt ngào của mẹ. Nhưng con lại
lãng quên những giai điệu thân thương đó trong ảo mộng, để rồi quên đi hình bóng
của mẹ cha và lỗi hẹn với hiện tại, bởi thời gian phủ lên màu tàn úa, còn đâu những
giây phút mộc mạc chân quê ấy, chỉ còn lại trong con khoảng không ký ức của
niềm ước mong và dòng chảy xô bồ của cuộc sống
Vậy một mùa Vu Lan nữa lại về, một ngày hết sức ý nghĩa đối với tất cả những
người con trên thế gian này. Lễ Vu Lan mang ý nghĩa thật thiêng liêng cao cả giúp
cho chúng ta nghĩ nhớ đến công ơn Cha Mẹ.
Riêng chúng ta bản thân là người con Phật nhận thức sâu sắc về lời phật dạy đối
với Cha Mẹ thì ngày nào cũng là ngày Vu Lan. Vì cuộc đời này vô thường ai biết
được một ngày nào đó chúng ta phải ngậm ngùi cài trên ngực áo của mình màu hoa
hồng trắng. Cho nên những ai đang còn cha còn mẹ, còn được hưởng niềm hạnh
phúc lớn lao đó xin hãy trân trọng và giữ gìn.

Ngôn ngữ trần gian như túi rách


Đựng không đầy hai tiếng Mẹ và Cha.

You might also like