Professional Documents
Culture Documents
Bài làm
Nếu được hỏi: “Em yêu ai nhất?” thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời: “Mẹ là người
em yêu quý nhất trên đời”.
Năm nay mẹ vừa tròn ba mươi tuổi nhưng trông mẹ già hơn so với tuổi của mình. Mẹ
có dáng người cân đối, nước da rám nắng do công việc đồng áng vất vả nhưng rất phù
hợp với bộ quần áo hoa mà mẹ thường mặc ở nhà. Mái tóc đen láy, óng ả của mẹ lúc
nào cũng cột cao sau gáy để lộ khuôn mặt trái xoan, vầng trán cao rộng đã xuất hiện
một vài nếp nhăn. Đôi mắt mẹ đen láy luôn ánh lên cái nhìn trìu mến thân thương. Đôi
bàn tay của mẹ gầy gầy xương xương. Mỗi khi đi học về, em chỉ muốn sà vào lòng
mẹ, muốn được áp đôi bàn tay chai sần của mẹ lên má. Những lúc em gặp chuyện
buồn, mẹ luôn gần gũi an ủi em cố gắng. Mẹ như tiếp thêm động lực, truyền cho em
hơi ấm tình thương. Mẹ là người phụ nữ đảm đang, hết lòng chăm lo cho gia đìnsống
chan hòa, cởi mở với những người xung quanh nên ai cũng nề nang và tôn trọng mẹ.
Nhà ai có công to việc lớn, mẹ nhiệt tình giúp đỡ. Mẹ bận rộn rất nhiều thế mà tối nào
mẹ cũng thu xếp công việc để kèm em học. Có bài nào chưa hiểu, mẹ giảng đi giảng
lại cho em. Mẹ còn dạy em cách cư xử trong cuộc sống, làm những điều hay lẽ phải.
Có lần em bị ốm, mẹ lo lắng, thao thức suốt đêm. Mẹ dịu dàng động viên em uống
thuốc và bón cho em từng thìa cháo. Những cử chỉ ân cần của mẹ như tiếp thêm sức
mạnh cho em.
Mẹ là tấm gương về lòng nhân hậu, về lối sống nhường nhịn, hi sinh cho gia đình. Mẹ
là chỗ dựa vững chắc cho em bước đi trên con đường đến với tương lai. Thật đúng là:
“Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả.”
Đề bài 2: Hãy tả lại người Bà (người Ông) đáng kính của em.
Bài làm
Cả nhà em, ai cũng quý bà. Riêng em, lại quý bà hơn. Bà đã chăm sóc em từ lúc mới
lọt lòng, ru em bằng những lời ru êm dịu.
Bà em năm nay ngoài 80 tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, cái lưng hơi công nhưng bà vẫn còn
nhanh nhẹn. Nước da bà đã chuyển sang màu hơi nâu, có điểm những chấm đồi mồi.
Bà thường mặc bộ quần áo hoa rộng thùng thình so với thân hình nhỏ bé. Mái tóc bà
bạc trắng như cước, trông bà hiền hậu như một bà tiên. Tóc bà rụng nhiều, không còn
dày, nặng như xưa, luôn được búi gọn sau gáy. Khuôn mặt bà đã xuất hiện rất nhiều
nếp nhăn, mỗi khi bà cười, những nếp nhăn hằn sâu trên má. Đôi mắt bà không còn
tinh tường như trước. Khách quen đến nhà, bà nhận ra tiếng trước khi rõ người. Hàm
răng bà còn chắc, bà vẫn ăn trầu như xưa. Bàn tay, bàn chân bà gầy gầy, xương xương
nổi rõ những đường gân xanh dưới lớp da mỏng. Bà hiền từ, nói năng chậm rãi. Tuy
tuổi đã cao nhưng bà vẫn đỡ đần con cháu những công việc trong gia đình. Bà thường
dạy em những điều hay lẽ phải. Tối tối, bà ôm em vào lòng, kể cho em nghe những
câu chuyện cổ tích. Em thiếp đi trong vòng tay âu yếm của bà lúc nào không biết.
Em yêu bà lắm. Em mong bà sống lâu để dạy bảo con cháu nhiều điều hay và kể cho
em nghe hết kho chuyện “Ngày xửa, ngày xưa”.
Đề bài 3: Tả lại một chú bộ đội mà em biết.
Bài làm
Anh .......... là anh trai em, đi bộ đội đã gần một năm. Hôm nay, anh được thưởng phép
về thăm gia đình.
Anh hiện ra trước mắt em trong bộ quân phục màu xanh cỏ úa, hai cầu vai có đeo quân
hàm và quân hiệu nền đỏ in hình hai ngôi sao vàng năm cánh. Trông anh bây giờ khác
xưa nhiều. Anh chững chạc và rắn rỏi như một ngư dân vùng biển. Làn da trắng thuở
học trò được thay bằng nước da màu đồng hun. Mái tóc cắt ngắn tạo cho khuôn mặt
vuông vức của anh thêm thanh tú hơn. Cái miệng rộng vẫn luôn tươi cười như trước.
Có lẽ những khó khăn vất vả của đời lính đã tôi luyện cho anh trưởng thành. Đợt nghỉ
phép này anh ở nhà nửa tháng nhưng không lúc nào anh ngồi yên. Sáng sáng, theo thói
quen, anh dậy sớm, chạy bộ quanh xóm mấy vòng rồi về tưới rau, dọn dẹp nhà cửa.
Anh còn giúp bố em sửa lại mái hiên và chuồng lợn. Thấy chiếc bàn học của em xộc
xệch, anh mang ra đóng lại cho chắc chắn. Công việc nào anh cũng làm nhanh gọn.
Tối đến, anh hướng dẫn em học bài, kể cho em nghe những kỉ niệm đáng nhớ trong
thời gian huấn luyện vừa qua. Những lúc rảnh rỗi, anh đưa em đi thăm bà con làng
xóm. Mọi người đều khen anh chững chạc, trưởng thành.
Nửa tháng nghỉ phép đã trôi qua, hôm tiễn anh lên đơn vị, em rơm rớm nước mắt vì
nhớ. Em rất yêu quý và tự hào về anh trai của mình.
Đề bài 4: Tả lại bác xóm trưởng (trưởng thôn) của xóm em.
Bài làm
Người mà cả xóm em, ai cũng yêu quý, nể phục đó là bác ........., xóm trưởng xóm em.
Năm nay bác ............ ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bác cao to, vạm vỡ, luôn gọn
gàng, oai vệ trong bộ quân phục đã bạc màu. Nước da nâu rám nắng. Mái tóc óng ả đã
điểm những sợi bạc, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng, để lộ vầng trán cao rộng đã
có nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bác sáng ngời ẩn dưới cặp lông mày rậm. Bác sống chan
hoà, cởi mở nên được bà con yêu mến. Từ khi bác làm xóm trưởng, xóm em có những
thay đổi rõ rệt. Các tệ nạn trộm cắp giảm bớt hẳn. Một số thanh niên hư hỏng được bác
vận động đã tự nguyện đến các Trung tâm cai nghiện để rèn luyện. Bác luôn quan tâm
đến bà con. Nhà ai có công to việc lớn, bác đều nhiệt tình giúp đỡ. Gia đình hàng xóm
có chuyện xích mích, bác đứng ra hoà giải, khuyên can. Không những thế, bác còn là
người mạnh dạn, dám nghĩ dám làm. Bác lặn lội sang tận tỉnh bên học cách làm nấm
rơm về phổ biến cho bà con trong xóm. Nhờ đó kinh tế các gia đình ngày một khấm
khá hơn. Năm vừa qua, bác vận động bà con xây dựng Nhà văn hoá, dồn điền đổi thửa.
Ai ai cũng đồng lòng ủng hộ bác.
Em rất yêu quý, kính trọng bác................Bà con trong xóm cũng rất nể phục bác – một
người hết lòng vì công việc chung.
Đề bài 5: Tả bác bảo vệ trường em.
Bài làm
Trường em không rộng lắm, chỉ có một bác bảo vệ. Ngày nào bác cũng trông
nom trường và giúp đỡ học trò. Vì vậy, chúng em rất yêu quý bác.
Bác...............năm nay chừng sáu mươi tuổi. Trước đây bác là bộ đội ở biên giới
đã lập nhiều chiến công. Dáng người bác cao to vạm vỡ, nước da rám nắng. Bắp tay
chắc nịch. Bác có gương mặt cương trực, nghiêm nghị. Tuy đã cao tuổi nhưng đôi mắt
bác vẫn tinh nhanh. Đôi lông mày rậm toát lên vẻ mạnh mẽ ở bác. Sáng nào bác cũng
dậy từ rất sớm. Bác đi kiểm tra một vòng, cẩn thận từng phòng, từng ngóc ngách, thấy
cái gì hư hỏng, bác sửa ngay. Xong xuôi mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc bác ra mở
rộng cánh cổng sắt, mỉm cười chào đón chúng em. Thoạt nhìn thấy bác nghiêm khắc,
khó gần nhưng khi trò chuyện, tiếp xúc, em mới biết rằng bác quả là người tình cảm.
Bác không có gia đình riêng. Bác coi ngôi trường này là ngôi nhà yêu dấu của mình,
coi lũ học trò chúng em là con, là cháu. Bác đã hi sinh cả đời mình cho dân tộc, quê
hương. Giờ đây bác lại cống hiến sức lực còn lại cho ngôi trường làng, cho thế hệ
tương lai.
Hình ảnh bác bảo vệ đã quá thân quen và gần gũi. Ngày nào trái gió trở trời,
bác đau nhói ở vết thương trên trán thì chúng em lại thấy lòng mình như quặn đau.
Đề bài 6: Tả lại thầy (cô) hiệu trưởng của trường em.
Bài làm
Người mà em yêu quý và kính trọng nhất là cô...........Cô là hiệu trưởng của trường em.
Năm nay, cô khoảng bốn mươi tuổi. Dáng người có nhỏ nhắn, nước da trắng hồng. Cô
có đôi mắt sáng trong ẩn dưới hàng lông mi cong vút. Đôi mắt ấy luôn ánh lên cái nhìn
thân thiện. Khi cô cười để lộ hàm răng đều như hạt bắp. Sáng nào cô cũng là người
đến trường trước tiên. Cô đi vòng quanh sân trường một lượt như kiểm tra xem các lớp
đã vệ sinh sạch hay chưa. Cô đôn đốc các bạn trực tuần nhanh tay quét dọn. Cô là
người năng nổ, dám nghĩ dám làm. Cô vận động phụ huynh sửa sang các phòng học,
xây dựng trường học thân thiện, trồng thêm nhiều cây xanh bóng mát,... Cô hiền
nhưng cũng rất nghiêm khắc. Có lần, em đánh đu lên cành bẻ chùm hoa phượng, cô
nhẹ nhàng gọi em vào trong phòng khuyên nhủ. Từ đó em càng kính trọng cô hơn. Cứ
thứ hai đầu tuần, chúng em lại háo hức đón chờ tiết chào cờ để được nghe giọng nói
dịu dàng, ấm áp của cô. Mỗi buổi tan học, bao giờ cô cũng chờ cho học sinh về hết cô
mới yên tâm ra về.
Cô là tấm gương sáng về lòng nhân hậu, về tinh thần học tập và làm việc tích cực. Em
coi cô như người mẹ hiền thứ hai yêu dấu lúc ở trường.
Đề bài 7: Tả lại bạn Chủ tịch Hội đồng tự quản của trường em.
Bài làm
Lan Anh là học trò ngoan. Bạn luôn năng nổ trong mọi hoạt động của lớp, của trường.
Vì thế chúng em tin tưởng bầu bạn là Chủ tịch Hội đồng tự quản của trường.
Bạn có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng. Đôi mắt đen huyền ẩn dưới hàng
lông mi cong vút. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ thắm. Mỗi khi bạn cười để lộ chiếc
răng khểnh trông thật dễ thương. Chẳng những Lan Anh hát hay mà bạn ấy lại còn vẽ
đẹp nữa. Ở lớp, bạn là học trò ngoan. Bạn luôn gương mẫu trong học tập. Bài kiểm tra
nào Lan Anh cũng được điểm cao. Không những thế, bạn còn là người con hiếu thảo.
Bạn giúp đỡ cha mẹ những công việc phù hợp lứa tuổi. Bạn còn giúp bà nhổ tóc sâu,
đấm lưng cho ông mỗi khi trái gió trở trời. Bạn học giỏi nhưng không hề kiêu ngạo.
Lan Anh luôn đoàn kết, hoà nhã với bạn bè. Bạn sống cởi mở, quan tâm đến mọi
người nên ai cũng yêu mến. Sáng thứ hai tuần nào, giọng nói trong trẻo của bạn cũng
dõng dạc cất lên để xếp loại thi đua các lớp. Có lần, trên đường tới trường, một em nhỏ
lớp Một vấp ngã, Lan Anh vội vàng chạy lại, nâng em nhỏ lên rồi dịu dàng lau nước
mắt và phủi quần áo cho bé ấy. Bạn còn chở bé về nhà thay quần áo. Vì thế mà bạn tới
lớp muộn. Bạn nhận lỗi trước lớp. Cô giáo không trách Lan Anh mà cô còn khen bạn
biết quan tâm tới các em nhỏ là rất tốt. Việc làm của Lan Anh khiến chúng em vô cùng
cảm phục.
Lan Anh thật xứng đáng là con chim đầu đàn của chúng em. Em rất quý mến bạn ấy.
Bạn đúng là tấm gương sáng cho chúng em noi theo.
Đề bài 8: Tả cô giáo (thầy giáo) đã dạy em và để lại cho em những kỉ niệm
sâu sắc.
Bài làm
Người mà em yêu quý nhất, nhớ nhất là cô .................. Cô đã dạy em hồi lớp Một.
Năm nay, cô .......... khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen óng
buông xoã ngang lưng. Thời gian trôi qua khá lâu nhưng em vẫn nhớ mãi gương mặt
hiền từ, giọng nói dịu dàng, ấm áp của cô. Đôi mắt cô đen láy lúc nào cũng ánh lên nét
tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người mẹ hiền, có gì thắc mắc,
cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Mỗi khi đến trường, cô ăn mặc rất giản
dị. Cô chăm chút, nâng niu, chỉ dẫn cho chúng em từng li từng tí như con đẻ của mình.
Giọng cô rành rọt dạy cả lớp đánh vần. Những bạn còn nói ngọng, phát âm sai, cô
nhẹnhàng khuyên bảo. Mỗi khi giảng bài, cô nhỏ nhẹ, tạo sự chú ý cho chúng em bằng
cả cử chỉ, ánh mắt và lời nói. Lời giảng của cô ngắn gọn, dễ hiểu. Cô dạy chúng em rất
tận tình. Dưới sự chỉ dẫn của cô, chúng em luôn là những đứa trò nhỏ, chăm ngoan.
Lớp thiếu cô như bầy gà con xa mẹ. Em nhớ như in có lần em bị ốm phải nghỉ học. Tối
đó cô đến tận nhà động viên em uống thuốc cho mau lành bệnh. Mấy ngày sau, em đi
học trở lại, cô ân cần giảng lại cho em những bài mà em chưa được học. Từ đó, em
càng thêm yêu quý, kính trọng cô.
Cô ....................hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho chúng
em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là người dẫn
dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của văn chương. Chính vì thế mà cứ đến giờ vào
lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 9: Tả cô giáo đang chấm bài
Bài làm
Cô..... là giáo viên trẻ của trường em. Nhiều năm qua cô được công nhận là giáo
viên dạy giỏi cấp huyện. Lớp chúng em vinh dự được cô chủ nhiệm.
Năm nay, cô .... .... khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen óng
buông xoã ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của cô. Đôi mắt cô đen láy lúc
nào cũng ánh lên nét tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người mẹ
hiền, có gì thắc mắc, cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Giọng cô ngọt
ngào, ấm áp như lời mẹ ru. Hôm nay, trong giờ ra chơi, cô không xuống văn phòng
mà ngồi ngay trên lớp để chấm bài. Cô ngồi thẳng, đầu hơi cúi, hai chân duỗi
thẳng song song dưới gầm bàn. Tay phải cô cầm bút bi màu đỏ, tay trái cô lật từng
trang vở của chúng em. Em thấy cô luôn im lặng nhưng vẻ mặt cô biểu hiện rất
nhiều điều. Khi cô gật đầu, tay đưa bút nhanh, dứt khoát, nét mặt tươi thì chắc là
một lời khen đã nở hoa trên trang vở của trò giỏi. Những lúc cô buồn, thở dài, nhíu
mày lại, bàn tay mềm mại của cô đưa bút chậm chạp, chúng em lại lo lắng vì đoán
chắc hôm nay trong lớp có bạn không làm được bài. Cô chấm bài, đánh giá kết quả
học tập của chúng em rất cẩn thận, tỉ mỉ. Có khi, cô xem đi xem lại bài rồi mới hạ
bút ghi lời nhận xét. Có chỗ cô sửa lại bài hoặc chỉ rõ lỗi cho chúng em để lần sau
không còn tái phạm. Chấm xong, cô dừng bút, xếp ngay ngắn chồng vở của chúng
em rồi dùng hai tay vuốt lại mép vở cho trò để khỏi bị quăn.
Cô .............. hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho
chúng em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là
người dẫn dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của văn chương. Chính vì thế mà cứ
đến giờ vào lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 10: Tả cô giáo (thầy giáo) trong một tiết dạy Hát nhạc.
Bài làm
Cô ......... là giáo viên trẻ của trường em. Nhiều năm qua cô được công nhận là
giáo viên dạy giỏi cấp huyện. Lớp chúng em vinh dự được cô dạy môn Hát nhạc.
Năm nay, cô.............. khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen
óng buông xoã ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của cô. Đôi mắt cô đen láy
lúc nào cũng ánh lên nét tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người
mẹ hiền, có gì thắc mắc, cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Giọng cô ngọt
ngào, ấm áp như lời mẹ ru con. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài màu hồng thật đẹp. Như
thường lệ, cô nhìn khắp lớp một lượt như kiểm tra xem bạn nào vắng mặt. “Chúng ta
bắt đầu tiết Hát nhạc nhé!” Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, bấm nút điện để khởi
động cây đàn Oóc –gan. Giai điệu vút lên nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô nhún nhảy theo
âm điệu bài ca. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn của cô lướt nhẹ trên các phím đàn.
Giọng hát của cô lúc trầm bổng, lúc tha thiết, chúng em lặng đi vì ngưỡng mộ
giọng hát ấm áp truyền cảm đó. Mỗi khi cô gọi bạn nào lên hát trước lớp, cô nhìn
bạn bằng ánh mắt dịu dàng pha lẫn sự khuyến khích động viên. Cô đi lại nhẹ
nhàng, khi thì trước mặt em, lúc lại trên bục giảng. Cuối tiết học, bạn nào cũng hát
to, đúng nhạc và truyền cảm nữa. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hiền hậu của
cô.
Cô ......... hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho chúng
em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là người dẫn
dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của âm nhạc. Chính vì thế mà cứ đến giờ vào
lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 11: Tả em bé đang tuổi tập nói, tập đi.
Bài làm
“ ...é ...é .ằng .....ông, .....ai ..... ...ồng ...ồng”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Linh
Chi. Bé đang ở tuổi tập nói, tập đi. Linh Chi là cháu gọi em bằng cô đấy!
Linh Chi có khuôn mặt bầu bĩnh, dáng người bụ bẫm. Nước da bé trắng hồng, mịn
màng như trứng gà bóc. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to tròn như hai hạt nhãn.
Đầu Linh Chi hơi thon thon như trái dừa xiêm, mấy sợi tóc tơ loăn xoăn trên trán trông
thật đáng yêu. Bàn tay, bàn chân mũm mĩm xinh xinh. Đôi môi hồng, cái miệng toe
toét rất hay cười. Mỗi khi bé cười để lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng tinh. Được khoảng
mười tháng tuổi, Linh Chi đã bắt đầu tập nói. Khi trên truyền hình có chương trình ca
nhạc, bé bị bộ hát theo. Bé hát ngọng líu ngọng lô nghe thật buồn cười. Linh Chi mới
lẫm chẫm nên rất thích đi. Bé thường nhoài khỏi lòng mẹ, vịn vào thành giường lần
từng bước một. Mười ngón tay bụ bẫm bám chặt thành giường cho khỏi ngã. Có lúc,
bé buông tay nhưng chỉ được vài bước là ngã phịch xuống đất. Bé không chịu yên, lại
loay hoay bò dậy, đi tiếp. Mọi người trong nhà hồi hộp theo dõi những bước đi chập
chững đầu tiên của bé. Khi sắp ngã, bé bước nhanh nhào về phía mẹ. Chị em lại nựng:
“Con gái mẹ giỏi ghê, chưa tập đi đã tập chạy rồi!” Bé xấu hổ úp mặt vào lòng mẹ.
Linh Chi là bé ngoan của em. Vắng bé một tối là em lại thấy buồn, thấy nhớ. Cứ chiều
tối, em lại dắt bé đi chơi.
Em rất yêu quý Linh Chi. Em mong bé hay ăn chóng lớn để em còn cho bé đi chơi
nhiều nơi nữa.
Đề bài 12: Tả một cô y tá hay một bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân.
Bài làm
Một lần, em bị sốt cao phải vào bệnh viện. Nằm trên giường bệnh em mới thấy hết sự
ân cần chu đáo của bác sĩ Ngọc Lan. – Bác sĩ điều trị bệnh cho em.
Bác Ngọc Lan năm nay khoảng 40 tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng.
Cặp lông mày đen, dài ôm gọn đôi mắt sáng trong đầy nhân hậu. Mái tóc óng ả buông
xõa ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của bác. Bác mặc bộ quần áo blu trắng,
đầu đội mũ có chữ thập đỏ, cổ đeo ống nghe, thấp thoáng là chiếc phù hiệu nổi bật
dòng chữ: Bác sĩ Phạm Ngọc Lan. Bác không nói to mà nhẹ nhàng, êm ái, mọi người
đều nghe rất rõ. Cứ đầu giờ, bác đến bên cạnh em, bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp đặt chiếc
ống nghe vào ngực để nghe nhịp tim. Bác ân cần đo nhiệt độ cho em. Mọi động tác của
bác đều rất cẩn thận, chính xác. Bác nhẹ nhàng hỏi han về bệnh tình của em. Bác còn
động viên mỗi khi em sợ tiêm đau. Bác chu đáo với bệnh nhân trong cả phòng. Vì thế
ai cũng mến bác, coi bác như người nhà. Có lần, đang lúc đêm khuya, em sốt cao nói
mê nói sảng, bác hớt hải chạy đi chạy lại tiêm thuốc rồi tìm cách hạ sốt cho em. Nhìn
gương mặt lo lắng đầy trách nhiệm của bác lúc đó em mới thấy hết nỗi vất vả của
người thầy thuốc.
Thật đúng là: “Lương y như từ mẫu”. Em thật cảm phục bác Ngọc Lan.
Đề bài 13: Khi em bị ốm, người luôn bên cạnh động viên, lo lắng cho em là
mẹ. Em hãy hình dung và tả lại mẹ kính yêu của mình khi đó.
Bài làm
Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, người luôn bên cạnh chăm sóc vỗ về, dạy dỗ em từng li
từng tí là mẹ. Khi em ốm, mẹ lại càng lo lắng chăm sóc em hơn.
Nằm trên giường bệnh mấy ngày, em mới thấy hết tình thương yêu vô hạn của mẹ.
Năm nay, mẹ mới ngoài ba mươi tuổi. Dáng mẹ nhỏ nhắn, gầy gầy. Mẹ ăn mặc giản
dị. Mái tóc đen nhánh luôn buộc gọn sau gáy. Khuôn mặt mẹ xương xương hiền hậu,
nước da ngăm bánh mật. Đôi mắt mẹ đen láy, luôn ánh lên cái nhìn âu yếm. Hàm răng
mẹ đều như hạt bắp. Mấy hôm nay em bị sốt cao, phải nghỉ học. Mẹ cũng xin nghỉ
việc ở nhà. Mẹ tất bật với bao công việc. Người mẹ gầy hẳn đi, nước da xanh xao, đôi
mắt thâm quầng vì mất ngủ. Có đêm, em chợt thức giấc, mẹ vẫn ngồi cạnh nhìn em
bằng đôi mắt đầy yêu thương, lo lắng. Cứ cách vài giờ mẹ lại cặp nhiệt độ theo dõi sức
khoẻ cho em, liên tục thay khăn đắp trán. Bàn tay mẹ gầy gầy bón cho em từng thìa
cháo. Mẹ động viên em: “Cố ăn vài thìa mà uống thuốc cho mau lành bệnh rồi còn đi
học con ạ!”. Giọng mẹ ngọt ngào, âu yếm dỗ dành, em cảm động biết nhường nào.
Uống thuốc xong, mẹ lại đỡ em nằm xuống. Em khỏi ốm không biết vì thuốc hay nhờ
tình thương yêu của mẹ
Em rất yêu quý và biết ơn mẹ. Em sẽ cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng. Em càng thấm
thía câu: "Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả".