You are on page 1of 12

Đề bài 1: Tả một người thân của em.

Bài làm
Nếu được hỏi: “Em yêu ai nhất?” thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời: “Mẹ là người
em yêu quý nhất trên đời”.
Năm nay mẹ vừa tròn ba mươi tuổi nhưng trông mẹ già hơn so với tuổi của mình. Mẹ
có dáng người cân đối, nước da rám nắng do công việc đồng áng vất vả nhưng rất phù
hợp với bộ quần áo hoa mà mẹ thường mặc ở nhà. Mái tóc đen láy, óng ả của mẹ lúc
nào cũng cột cao sau gáy để lộ khuôn mặt trái xoan, vầng trán cao rộng đã xuất hiện
một vài nếp nhăn. Đôi mắt mẹ đen láy luôn ánh lên cái nhìn trìu mến thân thương. Đôi
bàn tay của mẹ gầy gầy xương xương. Mỗi khi đi học về, em chỉ muốn sà vào lòng
mẹ, muốn được áp đôi bàn tay chai sần của mẹ lên má. Những lúc em gặp chuyện
buồn, mẹ luôn gần gũi an ủi em cố gắng. Mẹ như tiếp thêm động lực, truyền cho em
hơi ấm tình thương. Mẹ là người phụ nữ đảm đang, hết lòng chăm lo cho gia đìnsống
chan hòa, cởi mở với những người xung quanh nên ai cũng nề nang và tôn trọng mẹ.
Nhà ai có công to việc lớn, mẹ nhiệt tình giúp đỡ. Mẹ bận rộn rất nhiều thế mà tối nào
mẹ cũng thu xếp công việc để kèm em học. Có bài nào chưa hiểu, mẹ giảng đi giảng
lại cho em. Mẹ còn dạy em cách cư xử trong cuộc sống, làm những điều hay lẽ phải.
Có lần em bị ốm, mẹ lo lắng, thao thức suốt đêm. Mẹ dịu dàng động viên em uống
thuốc và bón cho em từng thìa cháo. Những cử chỉ ân cần của mẹ như tiếp thêm sức
mạnh cho em.
Mẹ là tấm gương về lòng nhân hậu, về lối sống nhường nhịn, hi sinh cho gia đình. Mẹ
là chỗ dựa vững chắc cho em bước đi trên con đường đến với tương lai. Thật đúng là:
“Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả.”
Đề bài 2: Hãy tả lại người Bà (người Ông) đáng kính của em.
Bài làm
Cả nhà em, ai cũng quý bà. Riêng em, lại quý bà hơn. Bà đã chăm sóc em từ lúc mới
lọt lòng, ru em bằng những lời ru êm dịu.
Bà em năm nay ngoài 80 tuổi. Dáng bà nhỏ nhắn, cái lưng hơi công nhưng bà vẫn còn
nhanh nhẹn. Nước da bà đã chuyển sang màu hơi nâu, có điểm những chấm đồi mồi.
Bà thường mặc bộ quần áo hoa rộng thùng thình so với thân hình nhỏ bé. Mái tóc bà
bạc trắng như cước, trông bà hiền hậu như một bà tiên. Tóc bà rụng nhiều, không còn
dày, nặng như xưa, luôn được búi gọn sau gáy. Khuôn mặt bà đã xuất hiện rất nhiều
nếp nhăn, mỗi khi bà cười, những nếp nhăn hằn sâu trên má. Đôi mắt bà không còn
tinh tường như trước. Khách quen đến nhà, bà nhận ra tiếng trước khi rõ người. Hàm
răng bà còn chắc, bà vẫn ăn trầu như xưa. Bàn tay, bàn chân bà gầy gầy, xương xương
nổi rõ những đường gân xanh dưới lớp da mỏng. Bà hiền từ, nói năng chậm rãi. Tuy
tuổi đã cao nhưng bà vẫn đỡ đần con cháu những công việc trong gia đình. Bà thường
dạy em những điều hay lẽ phải. Tối tối, bà ôm em vào lòng, kể cho em nghe những
câu chuyện cổ tích. Em thiếp đi trong vòng tay âu yếm của bà lúc nào không biết.
Em yêu bà lắm. Em mong bà sống lâu để dạy bảo con cháu nhiều điều hay và kể cho
em nghe hết kho chuyện “Ngày xửa, ngày xưa”.
Đề bài 3: Tả lại một chú bộ đội mà em biết.
Bài làm
Anh .......... là anh trai em, đi bộ đội đã gần một năm. Hôm nay, anh được thưởng phép
về thăm gia đình.
Anh hiện ra trước mắt em trong bộ quân phục màu xanh cỏ úa, hai cầu vai có đeo quân
hàm và quân hiệu nền đỏ in hình hai ngôi sao vàng năm cánh. Trông anh bây giờ khác
xưa nhiều. Anh chững chạc và rắn rỏi như một ngư dân vùng biển. Làn da trắng thuở
học trò được thay bằng nước da màu đồng hun. Mái tóc cắt ngắn tạo cho khuôn mặt
vuông vức của anh thêm thanh tú hơn. Cái miệng rộng vẫn luôn tươi cười như trước.
Có lẽ những khó khăn vất vả của đời lính đã tôi luyện cho anh trưởng thành. Đợt nghỉ
phép này anh ở nhà nửa tháng nhưng không lúc nào anh ngồi yên. Sáng sáng, theo thói
quen, anh dậy sớm, chạy bộ quanh xóm mấy vòng rồi về tưới rau, dọn dẹp nhà cửa.
Anh còn giúp bố em sửa lại mái hiên và chuồng lợn. Thấy chiếc bàn học của em xộc
xệch, anh mang ra đóng lại cho chắc chắn. Công việc nào anh cũng làm nhanh gọn.
Tối đến, anh hướng dẫn em học bài, kể cho em nghe những kỉ niệm đáng nhớ trong
thời gian huấn luyện vừa qua. Những lúc rảnh rỗi, anh đưa em đi thăm bà con làng
xóm. Mọi người đều khen anh chững chạc, trưởng thành.
Nửa tháng nghỉ phép đã trôi qua, hôm tiễn anh lên đơn vị, em rơm rớm nước mắt vì
nhớ. Em rất yêu quý và tự hào về anh trai của mình.
Đề bài 4: Tả lại bác xóm trưởng (trưởng thôn) của xóm em.
Bài làm
Người mà cả xóm em, ai cũng yêu quý, nể phục đó là bác ........., xóm trưởng xóm em.
Năm nay bác ............ ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bác cao to, vạm vỡ, luôn gọn
gàng, oai vệ trong bộ quân phục đã bạc màu. Nước da nâu rám nắng. Mái tóc óng ả đã
điểm những sợi bạc, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng, để lộ vầng trán cao rộng đã
có nhiều nếp nhăn. Đôi mắt bác sáng ngời ẩn dưới cặp lông mày rậm. Bác sống chan
hoà, cởi mở nên được bà con yêu mến. Từ khi bác làm xóm trưởng, xóm em có những
thay đổi rõ rệt. Các tệ nạn trộm cắp giảm bớt hẳn. Một số thanh niên hư hỏng được bác
vận động đã tự nguyện đến các Trung tâm cai nghiện để rèn luyện. Bác luôn quan tâm
đến bà con. Nhà ai có công to việc lớn, bác đều nhiệt tình giúp đỡ. Gia đình hàng xóm
có chuyện xích mích, bác đứng ra hoà giải, khuyên can. Không những thế, bác còn là
người mạnh dạn, dám nghĩ dám làm. Bác lặn lội sang tận tỉnh bên học cách làm nấm
rơm về phổ biến cho bà con trong xóm. Nhờ đó kinh tế các gia đình ngày một khấm
khá hơn. Năm vừa qua, bác vận động bà con xây dựng Nhà văn hoá, dồn điền đổi thửa.
Ai ai cũng đồng lòng ủng hộ bác.
Em rất yêu quý, kính trọng bác................Bà con trong xóm cũng rất nể phục bác – một
người hết lòng vì công việc chung.
Đề bài 5: Tả bác bảo vệ trường em.
Bài làm
Trường em không rộng lắm, chỉ có một bác bảo vệ. Ngày nào bác cũng trông
nom trường và giúp đỡ học trò. Vì vậy, chúng em rất yêu quý bác.
Bác...............năm nay chừng sáu mươi tuổi. Trước đây bác là bộ đội ở biên giới
đã lập nhiều chiến công. Dáng người bác cao to vạm vỡ, nước da rám nắng. Bắp tay
chắc nịch. Bác có gương mặt cương trực, nghiêm nghị. Tuy đã cao tuổi nhưng đôi mắt
bác vẫn tinh nhanh. Đôi lông mày rậm toát lên vẻ mạnh mẽ ở bác. Sáng nào bác cũng
dậy từ rất sớm. Bác đi kiểm tra một vòng, cẩn thận từng phòng, từng ngóc ngách, thấy
cái gì hư hỏng, bác sửa ngay. Xong xuôi mọi việc đâu vào đấy cũng là lúc bác ra mở
rộng cánh cổng sắt, mỉm cười chào đón chúng em. Thoạt nhìn thấy bác nghiêm khắc,
khó gần nhưng khi trò chuyện, tiếp xúc, em mới biết rằng bác quả là người tình cảm.
Bác không có gia đình riêng. Bác coi ngôi trường này là ngôi nhà yêu dấu của mình,
coi lũ học trò chúng em là con, là cháu. Bác đã hi sinh cả đời mình cho dân tộc, quê
hương. Giờ đây bác lại cống hiến sức lực còn lại cho ngôi trường làng, cho thế hệ
tương lai.
Hình ảnh bác bảo vệ đã quá thân quen và gần gũi. Ngày nào trái gió trở trời,
bác đau nhói ở vết thương trên trán thì chúng em lại thấy lòng mình như quặn đau.
Đề bài 6: Tả lại thầy (cô) hiệu trưởng của trường em.
Bài làm
Người mà em yêu quý và kính trọng nhất là cô...........Cô là hiệu trưởng của trường em.
Năm nay, cô khoảng bốn mươi tuổi. Dáng người có nhỏ nhắn, nước da trắng hồng. Cô
có đôi mắt sáng trong ẩn dưới hàng lông mi cong vút. Đôi mắt ấy luôn ánh lên cái nhìn
thân thiện. Khi cô cười để lộ hàm răng đều như hạt bắp. Sáng nào cô cũng là người
đến trường trước tiên. Cô đi vòng quanh sân trường một lượt như kiểm tra xem các lớp
đã vệ sinh sạch hay chưa. Cô đôn đốc các bạn trực tuần nhanh tay quét dọn. Cô là
người năng nổ, dám nghĩ dám làm. Cô vận động phụ huynh sửa sang các phòng học,
xây dựng trường học thân thiện, trồng thêm nhiều cây xanh bóng mát,... Cô hiền
nhưng cũng rất nghiêm khắc. Có lần, em đánh đu lên cành bẻ chùm hoa phượng, cô
nhẹ nhàng gọi em vào trong phòng khuyên nhủ. Từ đó em càng kính trọng cô hơn. Cứ
thứ hai đầu tuần, chúng em lại háo hức đón chờ tiết chào cờ để được nghe giọng nói
dịu dàng, ấm áp của cô. Mỗi buổi tan học, bao giờ cô cũng chờ cho học sinh về hết cô
mới yên tâm ra về.
Cô là tấm gương sáng về lòng nhân hậu, về tinh thần học tập và làm việc tích cực. Em
coi cô như người mẹ hiền thứ hai yêu dấu lúc ở trường.
Đề bài 7: Tả lại bạn Chủ tịch Hội đồng tự quản của trường em.
Bài làm
Lan Anh là học trò ngoan. Bạn luôn năng nổ trong mọi hoạt động của lớp, của trường.
Vì thế chúng em tin tưởng bầu bạn là Chủ tịch Hội đồng tự quản của trường.
Bạn có dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng. Đôi mắt đen huyền ẩn dưới hàng
lông mi cong vút. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ thắm. Mỗi khi bạn cười để lộ chiếc
răng khểnh trông thật dễ thương. Chẳng những Lan Anh hát hay mà bạn ấy lại còn vẽ
đẹp nữa. Ở lớp, bạn là học trò ngoan. Bạn luôn gương mẫu trong học tập. Bài kiểm tra
nào Lan Anh cũng được điểm cao. Không những thế, bạn còn là người con hiếu thảo.
Bạn giúp đỡ cha mẹ những công việc phù hợp lứa tuổi. Bạn còn giúp bà nhổ tóc sâu,
đấm lưng cho ông mỗi khi trái gió trở trời. Bạn học giỏi nhưng không hề kiêu ngạo.
Lan Anh luôn đoàn kết, hoà nhã với bạn bè. Bạn sống cởi mở, quan tâm đến mọi
người nên ai cũng yêu mến. Sáng thứ hai tuần nào, giọng nói trong trẻo của bạn cũng
dõng dạc cất lên để xếp loại thi đua các lớp. Có lần, trên đường tới trường, một em nhỏ
lớp Một vấp ngã, Lan Anh vội vàng chạy lại, nâng em nhỏ lên rồi dịu dàng lau nước
mắt và phủi quần áo cho bé ấy. Bạn còn chở bé về nhà thay quần áo. Vì thế mà bạn tới
lớp muộn. Bạn nhận lỗi trước lớp. Cô giáo không trách Lan Anh mà cô còn khen bạn
biết quan tâm tới các em nhỏ là rất tốt. Việc làm của Lan Anh khiến chúng em vô cùng
cảm phục.
Lan Anh thật xứng đáng là con chim đầu đàn của chúng em. Em rất quý mến bạn ấy.
Bạn đúng là tấm gương sáng cho chúng em noi theo.
Đề bài 8: Tả cô giáo (thầy giáo) đã dạy em và để lại cho em những kỉ niệm
sâu sắc.
Bài làm
Người mà em yêu quý nhất, nhớ nhất là cô .................. Cô đã dạy em hồi lớp Một.
Năm nay, cô .......... khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen óng
buông xoã ngang lưng. Thời gian trôi qua khá lâu nhưng em vẫn nhớ mãi gương mặt
hiền từ, giọng nói dịu dàng, ấm áp của cô. Đôi mắt cô đen láy lúc nào cũng ánh lên nét
tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người mẹ hiền, có gì thắc mắc,
cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Mỗi khi đến trường, cô ăn mặc rất giản
dị. Cô chăm chút, nâng niu, chỉ dẫn cho chúng em từng li từng tí như con đẻ của mình.
Giọng cô rành rọt dạy cả lớp đánh vần. Những bạn còn nói ngọng, phát âm sai, cô
nhẹnhàng khuyên bảo. Mỗi khi giảng bài, cô nhỏ nhẹ, tạo sự chú ý cho chúng em bằng
cả cử chỉ, ánh mắt và lời nói. Lời giảng của cô ngắn gọn, dễ hiểu. Cô dạy chúng em rất
tận tình. Dưới sự chỉ dẫn của cô, chúng em luôn là những đứa trò nhỏ, chăm ngoan.
Lớp thiếu cô như bầy gà con xa mẹ. Em nhớ như in có lần em bị ốm phải nghỉ học. Tối
đó cô đến tận nhà động viên em uống thuốc cho mau lành bệnh. Mấy ngày sau, em đi
học trở lại, cô ân cần giảng lại cho em những bài mà em chưa được học. Từ đó, em
càng thêm yêu quý, kính trọng cô.
Cô ....................hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho chúng
em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là người dẫn
dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của văn chương. Chính vì thế mà cứ đến giờ vào
lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 9: Tả cô giáo đang chấm bài
Bài làm
Cô..... là giáo viên trẻ của trường em. Nhiều năm qua cô được công nhận là giáo
viên dạy giỏi cấp huyện. Lớp chúng em vinh dự được cô chủ nhiệm.
Năm nay, cô .... .... khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen óng
buông xoã ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của cô. Đôi mắt cô đen láy lúc
nào cũng ánh lên nét tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người mẹ
hiền, có gì thắc mắc, cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Giọng cô ngọt
ngào, ấm áp như lời mẹ ru. Hôm nay, trong giờ ra chơi, cô không xuống văn phòng
mà ngồi ngay trên lớp để chấm bài. Cô ngồi thẳng, đầu hơi cúi, hai chân duỗi
thẳng song song dưới gầm bàn. Tay phải cô cầm bút bi màu đỏ, tay trái cô lật từng
trang vở của chúng em. Em thấy cô luôn im lặng nhưng vẻ mặt cô biểu hiện rất
nhiều điều. Khi cô gật đầu, tay đưa bút nhanh, dứt khoát, nét mặt tươi thì chắc là
một lời khen đã nở hoa trên trang vở của trò giỏi. Những lúc cô buồn, thở dài, nhíu
mày lại, bàn tay mềm mại của cô đưa bút chậm chạp, chúng em lại lo lắng vì đoán
chắc hôm nay trong lớp có bạn không làm được bài. Cô chấm bài, đánh giá kết quả
học tập của chúng em rất cẩn thận, tỉ mỉ. Có khi, cô xem đi xem lại bài rồi mới hạ
bút ghi lời nhận xét. Có chỗ cô sửa lại bài hoặc chỉ rõ lỗi cho chúng em để lần sau
không còn tái phạm. Chấm xong, cô dừng bút, xếp ngay ngắn chồng vở của chúng
em rồi dùng hai tay vuốt lại mép vở cho trò để khỏi bị quăn.
Cô .............. hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho
chúng em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là
người dẫn dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của văn chương. Chính vì thế mà cứ
đến giờ vào lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 10: Tả cô giáo (thầy giáo) trong một tiết dạy Hát nhạc.
Bài làm
Cô ......... là giáo viên trẻ của trường em. Nhiều năm qua cô được công nhận là
giáo viên dạy giỏi cấp huyện. Lớp chúng em vinh dự được cô dạy môn Hát nhạc.
Năm nay, cô.............. khoảng 30 tuổi. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc đen
óng buông xoã ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của cô. Đôi mắt cô đen láy
lúc nào cũng ánh lên nét tươi vui, thân thiện. Chúng em quý mến cô, coi cô như người
mẹ hiền, có gì thắc mắc, cứ hỏi cô là sẽ được giải đáp đến nơi đến chốn. Giọng cô ngọt
ngào, ấm áp như lời mẹ ru con. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài màu hồng thật đẹp. Như
thường lệ, cô nhìn khắp lớp một lượt như kiểm tra xem bạn nào vắng mặt. “Chúng ta
bắt đầu tiết Hát nhạc nhé!” Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, bấm nút điện để khởi
động cây đàn Oóc –gan. Giai điệu vút lên nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô nhún nhảy theo
âm điệu bài ca. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn của cô lướt nhẹ trên các phím đàn.
Giọng hát của cô lúc trầm bổng, lúc tha thiết, chúng em lặng đi vì ngưỡng mộ
giọng hát ấm áp truyền cảm đó. Mỗi khi cô gọi bạn nào lên hát trước lớp, cô nhìn
bạn bằng ánh mắt dịu dàng pha lẫn sự khuyến khích động viên. Cô đi lại nhẹ
nhàng, khi thì trước mặt em, lúc lại trên bục giảng. Cuối tiết học, bạn nào cũng hát
to, đúng nhạc và truyền cảm nữa. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hiền hậu của
cô.
Cô ......... hết lòng vì học sinh, tận tuỵ yêu trò. Cô đã tạo nhiều cơ hội cho chúng
em khám phá tìm hiểu bài. Điều đó giúp chúng em vô cùng thích thú. Cô là người dẫn
dắt bao thế hệ học trò đến với sự kì bí của âm nhạc. Chính vì thế mà cứ đến giờ vào
lớp là chúng em lại háo hức đón chờ cô.
Đề bài 11: Tả em bé đang tuổi tập nói, tập đi.
Bài làm
“ ...é ...é .ằng .....ông, .....ai ..... ...ồng ...ồng”. Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Linh
Chi. Bé đang ở tuổi tập nói, tập đi. Linh Chi là cháu gọi em bằng cô đấy!
Linh Chi có khuôn mặt bầu bĩnh, dáng người bụ bẫm. Nước da bé trắng hồng, mịn
màng như trứng gà bóc. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to tròn như hai hạt nhãn.
Đầu Linh Chi hơi thon thon như trái dừa xiêm, mấy sợi tóc tơ loăn xoăn trên trán trông
thật đáng yêu. Bàn tay, bàn chân mũm mĩm xinh xinh. Đôi môi hồng, cái miệng toe
toét rất hay cười. Mỗi khi bé cười để lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng tinh. Được khoảng
mười tháng tuổi, Linh Chi đã bắt đầu tập nói. Khi trên truyền hình có chương trình ca
nhạc, bé bị bộ hát theo. Bé hát ngọng líu ngọng lô nghe thật buồn cười. Linh Chi mới
lẫm chẫm nên rất thích đi. Bé thường nhoài khỏi lòng mẹ, vịn vào thành giường lần
từng bước một. Mười ngón tay bụ bẫm bám chặt thành giường cho khỏi ngã. Có lúc,
bé buông tay nhưng chỉ được vài bước là ngã phịch xuống đất. Bé không chịu yên, lại
loay hoay bò dậy, đi tiếp. Mọi người trong nhà hồi hộp theo dõi những bước đi chập
chững đầu tiên của bé. Khi sắp ngã, bé bước nhanh nhào về phía mẹ. Chị em lại nựng:
“Con gái mẹ giỏi ghê, chưa tập đi đã tập chạy rồi!” Bé xấu hổ úp mặt vào lòng mẹ.
Linh Chi là bé ngoan của em. Vắng bé một tối là em lại thấy buồn, thấy nhớ. Cứ chiều
tối, em lại dắt bé đi chơi.
Em rất yêu quý Linh Chi. Em mong bé hay ăn chóng lớn để em còn cho bé đi chơi
nhiều nơi nữa.

Đề bài 12: Tả một cô y tá hay một bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân.
Bài làm
Một lần, em bị sốt cao phải vào bệnh viện. Nằm trên giường bệnh em mới thấy hết sự
ân cần chu đáo của bác sĩ Ngọc Lan. – Bác sĩ điều trị bệnh cho em.
Bác Ngọc Lan năm nay khoảng 40 tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng.
Cặp lông mày đen, dài ôm gọn đôi mắt sáng trong đầy nhân hậu. Mái tóc óng ả buông
xõa ngang lưng rất hợp với gương mặt thanh tú của bác. Bác mặc bộ quần áo blu trắng,
đầu đội mũ có chữ thập đỏ, cổ đeo ống nghe, thấp thoáng là chiếc phù hiệu nổi bật
dòng chữ: Bác sĩ Phạm Ngọc Lan. Bác không nói to mà nhẹ nhàng, êm ái, mọi người
đều nghe rất rõ. Cứ đầu giờ, bác đến bên cạnh em, bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp đặt chiếc
ống nghe vào ngực để nghe nhịp tim. Bác ân cần đo nhiệt độ cho em. Mọi động tác của
bác đều rất cẩn thận, chính xác. Bác nhẹ nhàng hỏi han về bệnh tình của em. Bác còn
động viên mỗi khi em sợ tiêm đau. Bác chu đáo với bệnh nhân trong cả phòng. Vì thế
ai cũng mến bác, coi bác như người nhà. Có lần, đang lúc đêm khuya, em sốt cao nói
mê nói sảng, bác hớt hải chạy đi chạy lại tiêm thuốc rồi tìm cách hạ sốt cho em. Nhìn
gương mặt lo lắng đầy trách nhiệm của bác lúc đó em mới thấy hết nỗi vất vả của
người thầy thuốc.
Thật đúng là: “Lương y như từ mẫu”. Em thật cảm phục bác Ngọc Lan.
Đề bài 13: Khi em bị ốm, người luôn bên cạnh động viên, lo lắng cho em là
mẹ. Em hãy hình dung và tả lại mẹ kính yêu của mình khi đó.
Bài làm
Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, người luôn bên cạnh chăm sóc vỗ về, dạy dỗ em từng li
từng tí là mẹ. Khi em ốm, mẹ lại càng lo lắng chăm sóc em hơn.
Nằm trên giường bệnh mấy ngày, em mới thấy hết tình thương yêu vô hạn của mẹ.
Năm nay, mẹ mới ngoài ba mươi tuổi. Dáng mẹ nhỏ nhắn, gầy gầy. Mẹ ăn mặc giản
dị. Mái tóc đen nhánh luôn buộc gọn sau gáy. Khuôn mặt mẹ xương xương hiền hậu,
nước da ngăm bánh mật. Đôi mắt mẹ đen láy, luôn ánh lên cái nhìn âu yếm. Hàm răng
mẹ đều như hạt bắp. Mấy hôm nay em bị sốt cao, phải nghỉ học. Mẹ cũng xin nghỉ
việc ở nhà. Mẹ tất bật với bao công việc. Người mẹ gầy hẳn đi, nước da xanh xao, đôi
mắt thâm quầng vì mất ngủ. Có đêm, em chợt thức giấc, mẹ vẫn ngồi cạnh nhìn em
bằng đôi mắt đầy yêu thương, lo lắng. Cứ cách vài giờ mẹ lại cặp nhiệt độ theo dõi sức
khoẻ cho em, liên tục thay khăn đắp trán. Bàn tay mẹ gầy gầy bón cho em từng thìa
cháo. Mẹ động viên em: “Cố ăn vài thìa mà uống thuốc cho mau lành bệnh rồi còn đi
học con ạ!”. Giọng mẹ ngọt ngào, âu yếm dỗ dành, em cảm động biết nhường nào.
Uống thuốc xong, mẹ lại đỡ em nằm xuống. Em khỏi ốm không biết vì thuốc hay nhờ
tình thương yêu của mẹ
Em rất yêu quý và biết ơn mẹ. Em sẽ cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng. Em càng thấm
thía câu: "Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả".

Đề bài 15: Tả một bạn khi đang chơi trò chơi.


Bài làm
Giờ ra chơi, trong khi các bạn nam chơi đá cầu, kéo co thì bọn con gái chúng em lại tụ
tập dưới gốc cây bàng già chơi nhảy dây. Trong đám có Lan Anh nhảy tài hơn cả.
Bạn có vóc người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Nước da trắng hồng, gương mặt tròn,
đôi mắt đen láy lúc nào cũng ánh lên nét tươi vui. Mái tóc óng ả lúc nào cũng tết thành
hai bím xinh xinh. Sau khi em nhảy xong thì đến lượt Lan Anh. Bạn nắm lấy hai đầu
dây, quất quất mấy vòng rồi bắt đầu nhảy. Đôi chân bạn nhấc lên đặt xuống nhịp
nhàng, thoăn thoắt, không một lần vướng dây, không một lần lỗi nhịp. Lúc đầu nhịp
nhảy còn chầm chậm, càng về sau tốc độ càng tăng nhanh, có lúc em cảm thấy chân
bạn như không hề chạm đất. Vừa nhảy, vừa quay dây, vừa lẩm nhẩm đếm làm bạn có
vẻ hơi mệt, hơi thở gấp gấp. Khuôn mặt trái xoan như đỏ bừng lên, hai má bạn hồng
hồng như được thoa một lớp phấn, đôi mắt sáng ngời, trông bạn thật đáng yêu. Vầng
trán cao lộ rõ vẻ thông minh của bạn đã lấm tấm mồ hôi làm mấy sợi tóc mai dính bết
lại, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên đôi môi đỏ thắm. Chúng em nín thở theo dõi.
Nhịp nhảy chậm dần, chậm dần và bạn dừng lại ở con số một trăm năm mươi cái.
Nhảy dây là trò chơi quen thuộc và đầy hứng thú của chúng em mà Lan Anh luôn là
người vô địch.
Đề bài 16: Tả một bạn đang làm trực nhật
Bài làm
Lan Anh là trò giỏi của lớp em. Không những học giỏi, ngoan ngoãn mà bạn ấy còn
tích cực trong lao động. Hôm nay, mới sớm tinh mơ, bạn đã đến lớp để làm trực nhật.
Năm nay, Lan Anh vừa tròn 10 tuổi. Dáng người bạn dong dỏng cao như một cô người
mẫu, làn da trắng mịn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen láy ẩn dưới cặp lông
mày lá liễu. Bạn có vầng trán cao lộ rõ vẻ thông minh. Mái tóc đen óng ả lúc nào cũng
tết thành hai bím xinh xinh. Chiếc quần bò ôm sát lộ rõ đôi chân thon dài của bạn. Nổi
bật trên cổ áo đồng phục mùa đông là chiếc khăn quàng đỏ thắm trông bạn thật duyên
dáng. Lan Anh nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Vừa đến lớp, cất cặp xong là bạn xuống
ngay góc lớp lấy cây chổi đót bắt tay vào trực nhật. Bạn lom khom quét lần lượt
từng mái. Tay phải bạn cầm chổi đưa đi đưa lại đều đều, tay trái khẽ nâng từng
chiếc ghế, thân hình nhoài thành một đường cong mềm mại. Tiếng chổi loẹt quẹt
đến đâu, cấn rác được vun gọn thành đống đến đó. Tư thế trực nhật uyển chuyển
và thay đổi liên tục. Có khi chân phải bạn duỗi thẳng ra phía sau còn chân trái co
gập lại, mắt chăm chú dõi theo từng mái chổi đều đều. Cái đầu lúc nghiêng trái, khi
ghé phải. Bạn cúi rạp người lùa từng mái chổi vào gầm bàn, gầm ghế. Lan Anh
làm việc thật miệt mài. Chỉ sau ít phút, lớp học sáng sủa hẳn lên như thay da đổi thịt.
Em đến lớp đã một lúc lâu rồi mà bạn không hề hay biết. Khuôn mặt bạn đỏ bừng,
vầng trán lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên đôi môi đỏ thắm. Lớp
học bừng tỉnh như vừa được rửa mặt. Anh bóng điện nhẹ nhàng nhắc chị quạt trần:
“Chị hãy đứng yên để cô bé quét lớp cho khỏi bụi!”
Lan Anh là tấm gương sáng cho chúng em noi theo. Bạn luôn chăm chỉ trong mọi hoạt
động và có ý thức giữ gìn trường lớp sạch đẹp. Chúng em rất tự hào về bạn!
Đề bài 17: Tả cô (chú ) công nhân đang xây nhà
Bài làm
Chú ............ là thợ xây, chú làm cùng bố em. Vì thế em thường được ngắm nhìn chú
làm việc.
Chú...........năm nay khoảng 35 tuổi, dáng người thấp đậm, chân tay săn chắc. Mái tóc
rễ tre cắt ngắn, khuôn mặt vuông vức. Cặp mắt to và sáng ẩn dưới đôi lông mày rậm
tạo nên vẻ cương nghị. Đôi mắt chú luôn nhìn thẳng. Sáng nào, chú cũng đến nơi làm
việc sớm nhất, sắp xếp công việc. Cắt đặt xong xuôi, chú bắt tay vào xây. Tay phải
chú cầm chiếc bay xúc hồ đổ lên mặt hàng gạch đang xây dở. Rồi chú nhanh thoăn
thoắt gạt cho đều và phẳng. Tay trái chủ nhặt từng viên gạch đặt ngay ngắn, mắt
đăm đắm dõi nhìn theo tay. Chú trở cán bay, gõ nhẹ mấy cái để viên gạch đính
xuống lớp hồ. Từng động tác đều cẩn thận, khéo léo. Đường gạch xây thẳng tắp cứ
cao dần, cao dần. Nắng đã lên cao, khuôn mặt chú đỏ bừng, vầng trán lấm tấm mồ hôi
còn lưng áo ướt đầm như tắm.
Chẳng bao lâu nữa ngôi nhà vững chãi sẽ làm xong. Nghĩ tới ngày ấy, em càng thêm
yêu quý chú............và các cô chú công nhân khác. Họ âm thầm tô điểm cho cuộc đời
thêm tươi đẹp.
Đề bài 18: Tả cô ( chú ) công nhân đang sơn tường
Bài làm
Năm ngoái, gia đình em có tu sửa lại căn nhà cấp bốn. Vì thế em có dịp ngắm nhìn chú
công nhân sơn tường.
Chú.........năm nay khoảng 35 tuổi, dáng người vạm vỡ, chân tay săn chắc. Mái tóc rễ
tre cắt ngắn, khuôn mặt vuông vức. Cặp mắt to và sáng ẩn dưới đôi lông mày rậm tạo
nên vẻ cương nghị. Đặt thùng sơn trắng bên cạnh, chú ngước mắt nhìn bức tường đã
được đánh giấy ráp sạch sẽ. Chủ bắt đầu công việc quen thuộc của mình. Tay trái
chú cầm thùng sơn, tay phải chú nhanh chóng nhúng con lăn. Chờ sơn ngấm mút,
chú nhấc con lăn lên dứt khoát. Những giọt sơn đặc quánh, trắng như nước cốt
dừa đang từ từ nhỏ xuống thùng. Những đường lăn đầu tiên đều đặn, thẳng tắp.
Sơn không hề bị vón hay chảy rớt xuống nền. Đôi mắt chú đăm đắm nhìn theo con
lăn. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Một hàng. Hai hàng. Rồi ba hàng. Chỉ sau
khoảng một tiếng đồng hồ, bức tường như thay da đổi thịt. Từ màu nâu xỉn, xám ngoét
của xi măng giờ đây đã chuyển sang màu trắng toát. Nắng đã lên cao, khuôn mặt chú
đỏ bừng, vầng trán lấm tấm mồ hội còn lưng áo ướt đẫm như tắm. Mấy sợi tóc loà xoà
trên trán, chú ............. mỉm cười rạng rỡ.
Chẳng bao lâu nữa ngôi nhà sáng trắng sẽ sơn xong. Nghĩ tới ngày ấy, em càng thêm
yêu quý chú ................ và các cô chú công nhân khác. Họ âm thầm tô điểm cho cuộc
đời thêm tươi đẹp.
Đề bài 19: Tả bác nông dân đang gặt lúa.
Bài làm
Cánh đồng lúa quê em đã chín rộ. Cả làng bước vào mùa gặt. Những bác nông dân
ngày ngày cần mẫn thu hoạch thành quả lao động của mình.
Từ sớm tinh mơ, các bác nông dân đã lục tục trở dậy ra đồng. Lúc này, nhìn các bác
khó mà phân biệt được ai với ai. Bác nào cũng đi ủng, mặc chiếc áo dày, tay bó sà cạp.
Đầu đội chiếc nón trắng, khuôn mặt che kín bởi một chiếc khăn to chỉ để lộ đôi mắt.
Lúa vụ này trĩu nặng, hạt nào hạt nấy mình mẩy chắc nịch. Trong niềm vui phấn khởi,
bác nông dân cúi xuống, tay trái nâng bông lúa lên, tay phải cầm liềm sắc ngọt đưa
ngang thân lúa. "Xoẹt ... xoẹt ..." âm thanh ấy cứ đều đều vang lên cùng nhịp thở.
Những bàn tay thoăn thoắt, từng bước chân nhịp nhàng di chuyển, những bông lúa
ngoan ngoãn theo tay bác nằm im một chỗ. Cắt lúa xong, bác tập hợp chúng lại rồi bỏ
thành từng bó chắc nịch. Khi đã thấm mệt, bác đứng dậy, vặn mình rồi tiến lại phía
đầu bờ cầm chai nước dốc mạnh vào miệng cho đỡ khát, đỡ nóng. Khuôn mặt bác đỏ
bừng, mồ hôi ròng ròng còn lưng áo ướt đầm như tắm. Bác quay nhìn thửa ruộng,
miệng lẩm nhẩm đếm xem được bao nhiêu bỏ lúa rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Trong niềm hân hoan, các bác nông dân tin tưởng vào vụ mùa, thầm nghĩ về một
tương lai tươi sáng.
Đề bài 20: Tả một bác nông dân đang cày ruộng.
Bài làm
Hôm nay, trời vừa hửng sáng, bác .......... đã dắt trâu ra đồng. Bác muốn tranh thủ cày
cho xong thửa ruộng.
Bác ........ trạc tuổi 40. Dáng người bác cao to vạm vỡ, chân tay săn chắc. Những bắp
thịt nổi lên cuồn cuộn dưới làn da nâu bóng. Mái tóc muối tiêu cắt ngắn nổi rõ khuôn
mặt vuông vức. Đôi mắt to và sáng ần dưới cặp lông mày rậm. Bác mặc bộ quần áo
màu xanh đậm, hai ống quần xắn cao ngang gối để lộ bắp chân chắc nịch. Mắc ách vào
vai trâu xong xuôi, bác bắt đầu công việc quen thuộc của mình. Tay trái cầm thửng,
tay phải nắm chắc chuôi cày. Nghe hiệu lệnh của bác, con trâu ngoan ngoãn gồng
mình bước đi, lưỡi cày ăn sâu xuống đất, lật thành từng luống thẳng tắp. Đôi mắt bác
chăm chú dõi từng đường cày. Dưới sự điều khiển thành thạo của bác, con trâu to khoẻ
cần mẫn bước đi những bước vững chắc. Có lúc bác nghiêng đầu, thân hình nhoài
thành một đường cong mềm mại để nhìn thế ruộng. Khi tới gần bờ, bác củi rạp người,
chân trước co gập, chân sau duỗi thẳng để điều khiển trâu vòng ngược lại. Những nếp
nhăn trên trán bác lúc co lại, lúc giãn ra. Khuôn mặt đăm chiêu, mấy sợi tóc loà xoà
trên trán, bác lắc nhẹ mái đầu. Được khoảng nửa ruộng, bác "họ, ... họ, ..." cho trâu
dừng lại, bác vặn mình răng rắc nghe thật vui tai. Bác vòng tay ra phía sau đấm nhẹ
mấy cái vào thắt lưng cho bớt mỏi. Bác thở phào nhẹ nhõm. Nắng đã lên cao, khuôn
mặt bác đỏ bừng, mồ hôi ròng ròng trên trán còn lưng áo ướt đầm như tắm. Bác mỉm
cười hạnh phúc ngắm nhìn thành quả lao động của mình.
Em say sưa ngắm nhìn bác Tư làm việc. Chính những người lao động "chân lấm tay
bùn" ấy đã tạo nên những hạt ngọc, hạt vàng nuôi sống mọi người. Em càng thấm thía
hơn câu ca dao:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.
Đề bài 21: Tả một người thân của em đang nấu ăn.
Bài làm
Tan học, em nhanh chóng về nhà. Em chạy vào trong thì thấy mẹ đang lúi húi chuẩn bị
bữa cơm trưa.
Năm nay mẹ vừa tròn ba mươi tuổi. Dáng người mẹ cân đối, nước da trắng hồng. Đôi
mắt đen láy của mẹ luôn ánh lên cái nhìn trìu mến. Mái tóc óng ả cột cao sau gáy. Đôi
bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đang thoăn thoắt lấy đồ, rửa đồ rồi cắt gọt. Chỉ
một thoáng, rau củ được mẹ cắt tỉa thành những hình thù đẹp mắt. Mẹ mặc chiếc tạp
dề màu xanh da trời trông mẹ như một đầu bếp chuyên nghiệp. Sau khi chuẩn bị
nguyên liệu xong xuôi, mẹ bắt tay vào nấu nướng. Mẹ bật bếp lên và cặm cụi với
những món ăn. Tay phải mẹ cầm đôi đũa đảo đi đảo lại như làm ảo thuật, tay trái mẹ
khẽ giữ để chảo khỏi xoay. Mẹ chăm chú, dồn hết tâm huyết cho việc nấu nướng. Có
lúc mẹ cúi đầu, nghiêng người điều chỉnh bếp ga. Mấy sợi tóc loà xoà trên trán, mẹ
khẽ giơ tay vuốt tóc lên. Đôi mày lúc nhíu lại, lúc giãn ra. Khuôn mặt mẹ đỏ hồng,
vầng trán lấm tấm mồ hôi. Mẹ nhanh nhẹn đặt đồ ăn ra đĩa. Mâm cơm dọn lên trong sự
quây quần đầm ấm của cả gia đình.
Mẹ là tấm gương về lòng nhân hậu, về lối sống nhường nhịn, hi sinh cho gia đình.
Thật đúng là: “Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả.”
Đề bài 22: Tả một người thân đang đọc báo.
Bài làm
Tối nào cũng vậy, sau bữa cơm là bố em lại ngồi vào bàn đọc báo.
Năm nay, bố em vừa tròn 40 tuổi. Dáng người bố cao to vạm vỡ, nước da rám nắng,
khuôn mặt vuông chữ điền, mái tóc rễ tre cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt bố đen láy ẩn dưới
cặp lông mày rậm. Bố coi đọc báo cũng như một công việc cần tập trung và nghiêm
túc. Bố ngồi ngay ngắn, đầu hơi cúi, hai chân duỗi thẳng song song dưới gầm bàn. Hai
tay bố khẽ nâng tờ báo lên ngang mặt. Đôi mắt bố chăm chú dõi từng dòng, từng dòng.
Em thấy bố luôn im lặng nhưng vẻ mặt biểu lộ rất nhiều điều. Khi bố gật đầu, nét mặt
tươi thì chắc là bố đang đọc một mẫu tin vui. Có khi bố thở dài, khuôn mặt đăm chiêu,
đôi mày nhíu lại, những nếp nhăn trên trán co lại, giãn ra, đôi môi mấp máy thì em
đoán rằng bố đang gặp phải một mẫu tin có gì căng thẳng lắm. Mấy sợi tóc loà xoà
trên trán, bố giơ tay vuốt nhẹ mái đầu. Rồi bố đứng dậy, vặn mình răng rắc. Bố vòng
tay ra phía sau đấm nhẹ mấy cái vào thắt lưng cho bớt mỏi. Đọc xong, bố xếp ngay
ngắn tờ báo lên mặt bàn rồi dùng hai tay vuốt lại mép để khỏi bị quăn.
Em rất thích ngắm nhìn bố đọc báo. Có lẽ cách đọc báo của bố hơi đặc biệt nhưng như
vậy mới là phong cách riêng của bố em.
Đề bài 23: Tả một người thân đang chăm sóc cây.
Bài làm
Sáng nào ông nội em cũng dậy từ rất sớm để chăm sóc cây.
Năm nay, ông em vừa tròn 70 tuổi. Dáng người ông cao to vạm vỡ, nước da nhăn nheo
có điểm những chấm đồi mồi. Mái tóc bạc trắng như cước lúc nào cũng được ông cắt
tỉa gọn gàng. Đôi mắt ông đã mờ đục ẩn dưới cặp lông mày rậm. Ông coi mảnh vườn
là người bạn của mình, chăm sóc cây cũng là một thú vui. Sáng nay, như thường lệ,
ông lại ra vườn làm việc. Ông mặc bộ quần áo có sọc kẻ màu xanh, hai ống quần xắn
cao ngang gối. Ông bước đi nhanh nhẹn, một chân co, một chân duỗi, đầu hơi cúi. Hai
tay ông khẽ nâng bình nước lên ngang mặt. Đôi mắt ông chăm chú dõi từng động tác.
Làn nước trắng xoá mát rượi chảy rào rào như những giọt mưa. Có lúc ông nghiêng
đầu, thân hình nhoài thành một đường cong mềm mại, ông lom khom lật từng chiếc lá
để bắt những chú sâu. Lại có lúc ông cúi rạp người, chân trước co gập, chân sau duỗi
thẳng, đôi mày nhíu lại. Những nếp nhăn trên trán lúc co lại, lúc giãn ra. Khuôn mặt
ông đăm chiêu, mấy sợi tóc loà xoà trên trán, ông lắc nhẹ mái đầu. Rồi ông đứng thẳng
người, vặn mình răng rắc. Ông vòng tay ra phía sau đấm nhẹ mấy cái vào thắt lưng cho
bớt mỏi. Ông thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hiền từ như một ông tiên. Ông mỉm cười
hạnh phúc ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Khu vườn đẹp, thoáng mát bỗng
rộn lên bao tiếng chim ríu rít.
Em rất thích ngắm nhìn ông làm vườn. Có lẽ cách làm vườn của ông hơi đặc biệt
nhưng như vậy mới là phong cách riêng của ông em.
Đề bài 24: Tả một người thân của em đang làm việc.
Bài làm
Khuya lắm rồi mà sao ánh đèn còn le lói. Em nhồm dậy thì thấy mẹ vẫn cặm cụi bên
bàn khâu lại cho em chiếc áo.
Năm nay mẹ vừa tròn ba mươi tuổi. Mẹ có dáng người cân đối, nước da rám nắng. Đôi
mắt mẹ đen láy luôn ánh lên cái nhìn trìu mến. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy xương xương
đang nâng chiếc áo lên ngang mặt. Chẳng là chiều nay do mải tranh bóng, áo em bị
xoạc cả hai tay. Do đó giờ này mẹ lại vất vả vì em. Mẹ ngồi thẳng, đầu hơi cúi, hai
chân duỗi thẳng. Mái tóc óng ả của mẹ cột cao sau gáy. Mẹ nheo nheo đôi mắt luồn sợi
chỉ qua lỗ kim. Luồn chỉ xong, tay trái mẹ cầm kim, tay phải kéo hai đầu chỉ cho bằng
nhau rồi thắt nút. Xong xuôi, mẹ lộn trái tay áo, tìm chỗ sứt chỉ, chấp hai mép lại bắt
đầu khâu. Tay phải mẹ cầm vào giữa mũi kim, tay trái mẹ khẽ nâng chiếc áo. Từng
mũi kim chính xác, cẩn thận. Thỉnh thoảng mẹ dừng lại, ngẩng đầu, đưa cao tay phải
lên trên để rút mũi khâu. Có lúc mẹ đặt chiếc áo xuống mặt bàn, đôi mày hơi nhíu lại
rồi mẹ dùng ngón tay miết miết đường chỉ cho khỏi bị nhoăn. Xong xuôi, mẹ giơ chiếc
áo lên ngắm đi ngắm lại. Đôi môi đỏ hồng của mẹ nở nụ cười hiền hậu.
Mẹ là tấm gương về lòng nhân hậu, về lối sống nhường nhịn, hi sinh cho gia đình.
Thật đúng là: “Nghĩa mẹ là bao la, tình cha là biển cả.”
Đề bài 25: Tả một ca sĩ đang biểu diễn.
Bài làm
Trong số các ca sĩ trẻ hiện nay, em yêu thích nhất ca sĩ Mĩ Tâm. Cô ấy có giọng ca thật
tuyệt vời.
Mĩ Tâm là ca sĩ sớm nổi tiếng. Nghe tin cô về địa phương em biểu diễn, mọi người nô
nức tới Nhà văn hoá đón xem như trẩy hội. Ca sĩ Mĩ Tâm xinh đẹp bước ra sân khấu
trong sự chào đón nồng nhiệt của khán giả. Dáng người cô thon thả. Cô nổi bật trong
chiếc váy hồng lộng lẫy. Mái tóc uốn xoăn như những chùm nho ôm lấy khuôn mặt
trái xoan. Với nụ cười tươi tắn, đôi môi đỏ thắm, tiếng hát trong trẻo vút lên như dòng
suối mát lành. Cô vừa hát vừa nghiêng đầu, đôi tay đưa lên hạ xuống nhịp nhàng theo
giai điệu bài hát. Cô di chuyển nhẹ nhàng, tự nhiên. Lúc thì trên sân khấu, khi lại
xuống dưới khán đài, giơ tay vẫy chào. Thấy khán giả cổ vũ nhiệt tình, khuôn mặt cô
rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc. Cô hát hết mình để phục vụ khán giả. Nhìn những giọt
mồ hôi lăn dài trên má cô, em mới thấy làm ca sĩ cũng vất vả không kém lao động tay
chân.
Đêm nhạc kết thúc, màn từ từ khép lại nhưng hình ảnh cô ca sĩ xinh đẹp, hát hay vẫn
còn đọng mãi trong tâm trí em.

You might also like