You are on page 1of 7

Bài Viết Về Mái Trường Và Thầy Cô

Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của
tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự
ngỗ nghịch. Hồi bé, cứ ngỡ chỉ có bố, mẹ là yêu thương ta hết
mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người bố, nguời
mẹ của hơn 30 đứa con đến tuổi “ẩm ương” . Họ từng bước dạy
ta biết phải làm gì trong cuộc sống khó khăn này. Thấm thoắt
vậy mà đã chín năm học sắp trôi qua. Tôi sắp phải nói lời chia
tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè, rời xa ngôi trường thứ
hai yêu dấu
Ngôi trường tôi đang theo học mang tên trường phổ thông
Chuyên Lê Quý Đôn nằm trên địa phận 106 Hùng Vương,
Phường 5, Đông Hà, Quảng Trị. Tên trường tôi có lẽ không quá
xa lạ với nhiều bạn học sinh bởi vì đây, là ngôi trường được đặt
tên dựa trên tên một nhà bác học nổi tiếng , đó chính là nhà bác
học Lê Quý Đôn. Ngôi trường được thành lập từ năm 1994, đến
nay đã được 29 năm.Hai mươi chín năm là cả một chặng đường
dài mà các thế hệ giáo viên và học sinh trường phổ thông
Chuyên Lê Quý Đôn không ngừng phấn đấu, nỗ lực để xây dựng
trường hoàn thiện, có được những thành tích đáng tự hào như
ngày hôm nay.
Trường tôi là một ngôi trường to đẹp và khang trang, đằng sau
cánh cổng maù hồng ấy hiện hữu bao điều bí mật kì thú đang
chờ tôi khám phá. Dọc hai bên lối đi vào trường là hai hàng cây
xà cừ nghiêng mình rợp bóng mát. Bước vào trường, nhìn chung
quanh khung cảnh trường gồm có một lối đi to rộng, bồn cây
cảnh, lớp học… Bên trái là nhà bảo vệ, nhà xe , khu lớp học của
các anh chị lớp 12. Khu nhà giám hiệu nơi các thầy cô họp, hội
ý chính ngay giữa trung tâm của trường…. Bên phải là các dãy
lớp học của chúng tôi , mỗi lớp đều được trang bị các thiết bị
học tập đầy đủ, hiện đại phục vụ học tập, kế tiếp là phòng học
bộ môn: lí, hóa, sinh, tin. Phía sau là khu lớp học lớn với các
tiện nghi hiện đại .
Sân trường tôi tương đối rộng, lát gạch phẳng lì, là nơi lí tưởng
để chúng tôi vui chơi, tham gia các hoạt động tập thể sau những
giờ học căng thẳng. Ngôi trường gắn bó với tôi với bao niềm
vui, nỗi buồn, nào là những ngày cùng bạn bè trao đổi bài dưới
gốc cây xà cừ, nào là những ngày lao động mệt nhoài. Tôi yêu
cây hoa phượng nơi cổng trường mùa hè hoa thơm ngào ngạt,
với màu vĩ đỏ rực góc sân trường khi báo hiệu mùa hè về, tất cả
như tô điểm thêm cho ngôi trường ngày càng lung linh hơn, rực
rỡ hơn. Tôi yêu những giờ ra chơi khi tiếng trống vang lên sau
mỗi tiết học, lũ chúng tôi lại ùa ra sân như bầy chim vỡ tổ và tôi
yêu nhất là những ngày lễ khai trường, 20/11, ngôi trường rực rỡ
cờ hoa, tôi yêu mỗi chiếc ghế đá nơi in dấu lũ học trò chúng tôi
mỗi buổi ngồi ôn bài hay tâm sự tuổi học trò hồn nhiên, vô tư,
nhớ lắm lúc sát cánh bên nhau vượt qua khó khăn trong học tập,
những lúc ho, sổ mũi đều có nhau, ở nơi đây chúng tôi được
học, được luyện rèn, là nơi gieo mầm những ước mơ, cho ta
hành trang để vững bước vào đời.
Nhưng có lẽ kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là ngày 26 tháng 3 năm
trước, năm đầu tiên chúng tôi học tại trường. Hội trại năm đấy
trường tổi tổ chức lớn lắm, gồm nhiều nội dung, nào là thi gian
hàng chợ quê, thi mâm ngũ quả, thi dân vũ, biểu diễn văn nghệ,
các trò chơi dân gian. Tôi vinh dự được làm người thuyết minh
cho gian hàng của trại, tôi tự hào giới thiệu với các thầy cô, các
anh chị học sinh trong trường về những sản vật riêng biệt của
các dân tộc trong xã nhà,mâm ngũ quả rực rỡ sắc màu với tất cả
các loại quả: hồng, bưởi, dừa chúng tôi được trải nghiệm làm
các loại bánh truyền thuyết của dân tộc như bánh trung thu, bánh
giày và các loại bánh khác vô cùng thích mắt, những bài dân vũ
do chúng tôi tỉ mỉ chuẩn bị đã được biểu diễn tập thể.
Ba năm so với cả đời người là ngắn nhưng nó lại là tất cả đối với
cuộc đời học sinh. Ba năm được học tập dưới mái trường này tôi
không chỉ học bài, học tri thức mà còn học được rất nhiều bài
học đạo đức từ các thầy cô. Bề ngoài trông thầy cô nghiêm khắc
nhưng tôi luôn cảm nhận được tình cảm của thầy cô đối với học
sinh, sự tâm huyết dồn vào bài giảng để mong chúng tôi có thể
hiểu bài một cách tốt nhất. tôi hiểu được rằng yêu thương không
nhất thiết phải thể hiện bằng những lời nói hoa mĩ mà nó còn thể
hiện bằng những hành động âm thầm không phô trương. Nếu
như người kĩ sư, khi thấy cây cầu mà mình mới xây xong, nông
dân mỉm cười nhìn cánh đồng lúa trĩu nặng bông thì người giáo
viên hạnh phúc khi thấy học trò của mình đang trưởng thành,
lớn lên:
Người lái đò
Một đời người – một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bên bờ
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...

Có mấy ai đi suốt đời mà không có thầy, cô dẫn lối, có mấy


ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học
sinh ngôi trên ghế nhà trường nghe thầy, cô giảng bài. Thầy, cô
như những kim chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp tôi tìm thấy
hướng đi khi lầm đường lạc lối. trong ba năm học vừa qua,
người mà tôi yêu quý và kính trọng hất là thầy giáo chủ nhiệm
Lê Văn Hùng. Thầy có mái tóc đen khá là ngắn, mặc chiếc áo sơ
mi ngắn với dáng đi dứt khoát và điềm tỉnh. Thầy là giáo viên
chủ nhiệm chúng tôi từ năm lớp 10 và giờ vẫn vậy, thầy là người
cha thứ hai của chúng tôi, thầy luôn bên cạnh chúng tôi kể cả
khi vui lẫn buồn, cô động viên, khuyên nhủ, dạy bảo chúng tôi
từ những điều đơn giản nhất , thầy chăm sóc chúng tôi như đứa
con thứ hai của thầy vậy. Thầy dạy chúng tôi biết yêu thương,
chia sẻ với người bất hạnh, biết cảm thông, trân trọng những
điều quý giá. Thầy luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động của
Đoàn Đội, nhiều năm liền thầy đạt danh hiệu giáo viên xuất sắc,
giáo viên chủ nhiệm giỏi.Thầy là ngọn lửa ấm áp dìu dắt chúng
tôi trước những vất vả của cuộc đời. Nụ cười của thầy khi chúng
tôi đạt điểm cao, đạt thành tích tốt và cả những giọt nước mắt
khi chúng tôi bị điểm kém, ham chơi Thầy với những ước mơ,
những yêu nghề luôn cháy bỏng, luôn thực hiện thiên trách của
mình là dạy dỗ chúng tôi nên người. Thầy là người giữ lửa và
ngọn lửa ấy bùng cháy trong chúng tôi. Tôi muốn nói với thầy là
“thầy ơi thầy thật tuyệt”. Khi chúng tôi vấp ngã, khi chúng tôi
thất bại luôn có thầy ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón tôi
về như đứa con lạc đàn, nếu như không có thầy, tôi cảm giác
như mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình
và lo sợ rằng thầy sẽ quên tôi khi tôi rời xa mái trường này!Thầy
ơi, em quý và yêu thầy nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi
khoảng thời gian này để được ở bên thầy và được thầy dạy dỗ,
được thầy quan tâm mãi thôi. Mái trường và thầy cô là hai yếu
tố rất quan trọng trong việc hình thành và phát triển con người.
Mái trường học tập là nơi chúng ta trải qua những năm tháng
tuổi học trò, khám phá và rèn luyện kiến thức cũng như những
kỹ năng sống cần thiết. Thầy cô giáo là những người đứng trước
lớp hướng dẫn chúng ta, truyền đạt kiến thức và tạo ra một môi
trường học tập tích cực.
Mái trường trường học là nơi chúng ta thấu hiểu về tình bạn,
tình đồng đội và tình yêu quê hương. Qua những chuyến học trải
nghiệm, những hoạt động tập thể, chúng ta học được cách làm
việc nhóm, giải quyết vấn đề và tạo nên những kỷ niệm đáng
nhớ. Mái trường học cũng là nơi chúng ta rèn luyện ý chí, sự
kiên nhẫn và sự đam mê để vươn tới những ước mơ và mục tiêu
của chúng ta.
Thầy cô giáo có vai trò quan trọng trong việc xây dựng và phát
triển con người. Họ không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn là
một người bạn đồng hành, người truyền cảm hứng và động viên
chúng ta. Thầy cô cũng là những người có kiến thức sâu rộng và
kinh nghiệm thực tiễn, chia sẻ và truyền đạt những giá trị văn
hóa và tư duy cho chúng ta. Họ tạo ra một môi trường học tập
tôn trọng, sáng tạo và an toàn, khuyến khích chúng ta phát triển
các tố chất và khả năng cá nhân.
Sự gắn kết giữa mái trường và thầy cô là một yếu tố quan trọng
trong việc định hình tương lai của chúng ta. Mái trường học tập
thân thiện và thầy cô yêu nghề sẽ thúc đẩy sự tương tác và trao
đổi tri thức giữa học sinh và giáo viên. Điều này tạo ra một
không gian học tập căng thẳng, sôi nổi và đầy cảm hứng. Chúng
ta không chỉ học từ sách vở mà còn từ những trải nghiệm của
chính mình. Thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà
còn là những người trông nom, hỗ trợ và giúp đỡ chúng ta trong
quá trình học tập và phát triển cá nhân.
Trên tất cả, mái trường và thầy cô là những yếu tố quan trọng
trong việc xây dựng nền tảng kiến thức và nhân cách của mỗi
chúng ta. Họ đóng vai trò không thể thay thế trong việc hướng
dẫn và truyền cảm hứng cho chúng ta. Chúng ta nên trân trọng
và biết ơn những giá trị mà mái trường và thầy cô đã mang lại
cho cuộc sống và tương lai của chúng ta.
Và có lẽ chỉ có sự cố gắng nỗ lực chăm chỉ, lấy kết quả
học tập của mình để bù đắp, cho công ơn thầy cô cho nhưng gì
mà thầy cô đã giành trọn vẹn nửa đời cho nghề giáo. Ngày 20
tháng 11 này đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy
cô của mình những bó hoa lộng lẫy. Những món quà đắt tiền.
Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với
tôi không có gì có thể thay thế bằng những giây phút được ngồi
bên cô được trò chuyện để những kỉ niệm một thời gắn bó lại ùa
về. Chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến
được trái tim.
Nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng
vậy sẽ không kết thúc, hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy
cô, bạn bè, mái trường sẽ mãi trong trái tim cô. Nỗi nhớ theo
thời gian sẽ ngày một đong đầy những gì thầy cô và chúng tôi
giành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp
trong quá khứ. Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi
người sẽ có cho mình một lối đi riêng. Nhưng tôi biết rằng các
thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in hình ảnh của chúng tôi ở trong
trái tim và ngay cả khi lúc chúng tôi đã rồi xa mái trường thân
yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón chúng tôi khi chúng tôi
quay lại. Bao nhiêu lười cảm ơn cũng không đủ. Cảm ơn mái
trường này đã cho tôi được gặp cô giáo tận tâm và tận tụy như
vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng thể quên
được. Cảm ơn ngôi nhà thứ hai và người cha ấy, anh em ở ngôi
nhà ấy đã giúp tôi lớn khôn thành người.

You might also like