You are on page 1of 2

TUYỂN TẬP NHẬN ĐỊNH HAY VỀ TRUYỆN NGẮN

1.“Truyện ngắn chính là cách cưa lấy một khúc đời sống” (Tô Hoài).
2. “Tôi thường hình dung thể loại truyện ngắn như mặt cắt giữa một thân cây cổ thụ: Chỉ liếc
qua những đường vân trên cái khoanh gỗ tròn tròn kia, dù sau trăm năm vẫn thấy cả cuộc đời của
thảo mộc” (Nguyễn Minh Châu).
3. “Truyện ngắn là sự trình bày một sự kiện theo trình tự của câu chuyện diễn biến hoặc theo
trình tự của tâm tình” (Maugham).
4. “Truyện ngắn là một truyện viết rất ngắn gọn, trong đó cái không bình thường hiện ra như
một cái gì đó bình thường, và cái bình thường hiện ra như một cái gì không bình thường”
(Pauxtopki).
5. “Nếu như thơ có những vần luật chặt chẽ, chính xác thì theo tôi hiểu văn xuôi cũng phải có
nhịp điệu của nó” (Pauxtopki).
6. “Cả tư tưởng, cả tính cách nhân vật cũng chưa làm nên truyện ngắn thực thụ. Còn phải nói
cái này nữa: giọng điệu, cái nhạc tính của tâm trạng, cái khiến cho người đọc không ngừng nảy
sinh những liên tưởng, những cảm xúc, thiếu nó, không thể có nghệ thuật” (Varonin).
7. Con hãy lắng nghe nỗi buồn của cành cây héo khô, của chim muông què quặt, của hành tinh
lạnh ngắt, nhưng trước hết con hãy lắng nghe nỗi buồn của con người.
8. Tác phẩm nghệ thuật sẽ chết nếu nó miêu tả cuộc sống chỉ để miêu tả, nếu nó không phải là
tiếng thét khổ đau hay lời ca tụng hân hoan, nếu nó không đặt ra câu hỏi hoặc trả lời những câu
hỏi đó.
9. Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ
thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ ngoài kia thoát ra từ những kiếp lầm than.
10. Sống đã rồi hãy viết, hãy hòa mình vào cuộc sống vĩ đại của nhân dân.
11. Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do chính cuộc sống viết ra.
12. Cuộc đời là nơi xuất phát và cũng là nơi đi tới của văn học.
13.. Văn học phản ánh hiện thực nhưng không phải là chụp ảnh sao chép hiện thực một cách
hời hợt, nông cạn. Nhà văn không bê nguyên si các sự kiện, con người vào trong sách một cách
thụ động, giản đơn. Tác phẩm nghệ thuật là kết quả của quá trình nuôi dưỡng cảm hứng thai
nghén sáng tạo ra một thế giới hấp dẫn sinh động, thể hiện những vấn đề có ý nghĩa sâu sắc, bản
chất của đời sống xã hội con người. Nhân vật trong tác phẩm của một thiên tài thật sự nhiều khi
thật hơn cả con người ngoài đời, bởi chính sức sống lâu bền và ý nghĩa điển hình của nó. Qua
nhân vật ta thấy cả một tầng lớp, một giai cấp, một thời đại, thậm chí có nhân vật vượt lên khỏi
thời đại, có ý nghĩa nhân loại vĩnh cửu sống mãi với thời gian.
14. Các ông muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, tôi và các nhà văn cùng chí hướng như tôi
muốn tiểu thuyết là sự thật ở đời.
15. Điều quan trọng hơn hết trong sự nghiệp của những nhà văn vĩ đại ấy là cuộc sống -
trường đại học chân chính của thiên tài. Họ đã biết đời sống xã hội của thời đại, đã cảm thấy sâu
sắc mọi đau đớn của con người trong thời đại, đã rung động tận đáy tâm hồn với những nỗi lo âu,
bực bội. tủi hổ và những ước mong tha thiết nhất của loài người. Đó chính là cái hơi thở, cái sức
sống của những tác phẩm vĩ đại.
16. Văn học thực chất là cuộc đời. Văn học sẽ không là gì cả nếu không vì cuộc đời mà có.
17. Nghệ thuật luôn vận động và phát triển trong sự ràng buộc tự nhiên với đời sống xã hội.
Những giá trị nghệ thuật chân chính từ xưa tới nay đều là sáng tác bắt rễ sâu xa trong mảnh đất
thực tế của thời đại mình. Những đỉnh cao nghệ thuật trong bất kỳ một nền văn học nào cũng đều
được xây cất trên nền tảng vững chắc của thực tại cuộc sống.
18. Phong cách là cái còn lại hoặc hạt nhân mà sau khi từ nhà văn chúng ta bóc đi những cái
không phải của bản thân anh ta và tất cả những thứ mà anh ta giống với người khác.
19. Văn như con người của nó, văn thâm hậu thì con người nó trầm mà tỉnh, văn ôn nhu thì
con người của nó khiêm mà hòa, văn cao khiết thì con người của nó đạm mà giản, văn hùng hồn
thì con người nó cương và nhanh, văn chuyên sâu thì con người nó thuần túy mà đứng đắn.
20. Phải chăng anh chưa bao giờ đọc hàng giấy viết kín mà có cảm giác rằng anh cũng có thể
viết không kém và đúng nguyên như thế cũng nên, vì trong ấy không có gì là đặc sắc riêng biệt.
Nhưng liền ngay đó anh bắt gặp một mẩu truyện ngắn, một bức phác thảo, một vài dòng thôi và
anh cảm thấy khác hẳn, anh không thể nói được như thế và có thể là hay hơn hoặc kém hơn, nhất
định là phải khác, bởi vì muốn nói được như thế, muốn bắt đúng cái nốt ấy thì phải có một thanh
quản tổ chức đúng như thế, cũng giống như chim ấy. Đó là nét riêng biệt chủ yếu của một tài
năng độc đáo và đầy sức sống.
21. Nếu như đó là một nhà văn cũ đã quen thuộc thì câu hỏi không phải là anh ấy là người như
thế nào mà sẽ là: nào anh có thể cho tôi thêm một điều gì mới. Một nhà văn lớn quyết không thể
chỉ có một con dấu.
22. Mỗi tác phẩm nghệ thuật phải là một phát minh về hình thức và khám phá mới về nội
dung.
23. Cái quan trọng trong tài năng văn học là tiếng nói của chính mình. Cái giọng riêng của
chính mình mà không thể tìm thấy trong cổ họng của bất kỳ một người nào khác.
24. Nghệ thuật là lĩnh vực của cái độc đáo, vì vậy nó đòi hỏi phải có phong cách, tức là phải
có nét gì đó rất mới, rất riêng thể hiện trong tác phẩm của mình.
25. Tác phẩm văn học lớn hấp dẫn người đọc bởi cách nhìn nhận mới, tình cảm mới về những
điều, nhưng việc ai cũng biết cả rồi.
__________

You might also like